1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 91: Thủ đoạn

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Khi Mạc Oản Thanh nhận được tin báo, vẫn thể tin được. Đường đường là Trắc Phi lại làm ra chuyện này? Vấn đề lớn nhất là, Trắc Phi này còn là trắc phi của nhà khác!


      Mặc dù mừng rỡ khi Mộ Tịch Dao thu thập Lâm thị, nhưng thể diện của phủ vẫn phải giữ lại, dù sao đó cũng là người của Ngũ điện hạ, thể đánh bị đánh đến tàn phế được . muốn dẫn người đến thu thập , chợt nghe nha hoàn bẩm báo điện hạ hồi phủ.

      Tông Chính Minh vốn nghĩ về Mộ Tịch Đình, nghĩ đến đứa trong lòng thực khó chịu. Nhưng vừa đến góc đường chợt nghe được phía trước có tiếng ồn ào tranh cãi, liền dẫn người sang.

      Vượt qua mấy cây hải đường, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên ràng . Lâm thị cả người đỏ ửng quỳ mặt đất, còn bị người khác đè chặt vả miệng. chỉ nhìn thấy được bên mặt của nữ tử ngồi trong đình, nhưng chỉ vừa liếc qua liền biết đó là người nào.


      Tông Chính Minh ngừng lại lát, cẩn thận nhìn nàng. Nàng mặc mootj chiếc áo váy màu xanh thẫm, mái tóc chỉ vấn kiểu đơn giản, tô son điểm phấn, nhưng khuôn mặt như ngọc. Nàng nhàn nhã thưởng thức cảnh hồ, dáng vẻ tao nhã, tựa như chìm đắm trong cảnh đẹp, bị ảnh hưởng bởi những gì sảy ra.


      Cất bước vào trong đình, mà nữ tử ngồi đó vẫn chưa nhận ra, Lâm thị ở bên ngoài lại gào khóc thôi.


      “Điện hạ, điện hạ cứu mạng! Nữ nhân ác độc này muốn đánh chết thiếp!”


      Mộ Tịch Dao quay đầu lại, nhìn nam nhân ôn nhã bước đến gần.


      Đúng quả là cảnh đẹp ý vui, bức họa mỹ nam đẹp biết bao!


      Y phục màu trắng luôn hợp với Tông Chính Minh, điểm này chính là tử huyệt Mộ Tịch Dao. Nếu trong tay cầm thêm chiếc quạt xếp, hoặc đeo bội kiếm bên hông, còn tốt hơn nữa. Mộ Tịch Dao bị tiểu thuyết võ hiệp đầu độc , miên man tưởng tượng.


      Tông Chính Minh thấy ánh mắt tán thưởng ràng của nàng, rất hưởng thụ. Lướt qua kẻ biết thời thế là Lâm thị , tiến thẳng vào đình.


      “Thỉnh an Ngũ điện hạ.” Mộ Tịch Dao nâng bụng, dáng vẻ ra sao cũng thấy vẻ phong nhã.


      cần đa lễ, ngồi .” Tông Chính Minh thấy nàng quả y lời ngồi xuống, chẳng từ chối cũng chẳng ngại ngùng, có chút sững sờ.


      Cũng đúng, nàng vốn là như vậy, đây mới là người gặp đường ngày đó, nhịn được mà ra tay cứu người.

      Lâm thị quỳ mặt đất, từ khi Tông Chính Minh nhìn cũng nhìn lướt qua thị mà vào đình, bèn ngừng kêu khóc, hề phản kháng.


      Đúng như lời người kia , Mộ thị đúng là tai họa! sao điện hạ lại…


      “Điện hạ hỏi thiếp lý do sao ?” Mộ Tịch Dao nghiêng đầu tò mò dò xét. Kiếp trước có mấy ai có thể sánh vai cùng Tông Chính Lâm như người này, phong độ tư thái cũng là độc nhất vô nhị, hề làm người khác chán ghét.


      ” Chẳng lẽ Trắc phi lại vô duyên vô cớ , từ trong cung chạy tới đây chỉ để giáo huấn người có liên quanư?” Tông Chính Minh buồn cười. Tính nết Lâm thị ra sao, chẳng lẽ biết?


      “Điện hạ vậy là được rồi. thế nhân khen Ngũ điện hạ, công tử văn nhã, khí độ bất phàm. Thiếp đồng ý.” Mộ Tịch Dao gật đầu tán thưởng. Ngụ ý là “nếu hôm nay ngài trách tội, chính là hẹp hòi, chắc nổi danh ”.


      Tông Chính Minh cười khẽ, khá khen cho Mộ thị, còn chưa trách tội, chụp mũ ngay. Nhìn dáng vẻ ung dung của nàng cũng thấy an nhàn. chuyện với nữ tử như thế này cũng thấy nhàng khoan khoái.


      “Điện hạ trở lại, cũng tới phiên thiếp tùy tiện bừa bãi. Hôm nay mạo phạm, xin thứ lỗi. Vậy thiếp liền cáo từ, chỉ mong điện hạ chăm sóc cho muội muội của thiếp.” Mộ Tịch Dao nghiêm túc , từ từ hành lễ.


      ” Lần này muội muội của nàng bị ủy khuất, bản điện hiểu. Yên tâm.”


      Tông Chính Minh gọi người nâng kiệu mềm đến, để nàng bộ.


      đường cẩn thận, thay ta hỏi thăm Lục đệ.”


      “Thiếp tạ ơn điện hạ.” Mộ Tịch Dao lại hành lễ, gọi Triệu ma ma rời .


      Đợi Mộ Tịch Dao xa, Tông Chính Minh mới quay đầu nhìn Lâm thị xụi lơ mặt đất. gương mặt sưng phù còn đọng nước mắt, Tông Chính Minh nhíu mày.


      “Truyền ngự y giúp nàng ta chẩn trị , sau đó cấm túc ba tháng.”


      Lâm thị nghe điện hạ phạt nặng như thế, hận ý cuồn cuộn nổi lên. Cho dù đắc tội với Mạc Oản Thanh, điện hạ cũng trách cứ chút nào. Lần này chỉ là khiêu khích nữ nhân kia mấy câu, chỉ bị đánh, còn bị giam lỏng ba tháng, thù này, ngày nào đó nàng nhất định trả đủ.


      Mạc Oản Thanh dẫn người khoan thai đến, vừa đúng lúc Tông Chính Minh rời khỏi, liền đuổi theo sau. Lại nghe kết cục Lâm thị, trong mắt lộ ý cười. Khiến cho phủ hoàng tử phủ hổ thẹn, quang cảnh về sau, hiển nhiên có thể lường được ra sao.

      “Chủ tử, Lâm thị bị điện hạ cấm túc ba tháng.”


      “Đồ vô dụng, phạt là phải.”


      ” Mộ thị …”


      “Nàng ta cũng vùng vẫy được lâu đâu.”


      Móng tay sơn đỏ của nữ tử khẽ vuốt lên tóc mai.



      đường về kinh, Tông Chính Lâm liên tiếp thu được hai phong thư, tất cả đều liên quan đến Mộ Tịch Dao. tức giận vì nàng nghe dặn dò của nghe Vệ Chân xin gặp.


      “Chủ tử, có thư của Trắc Phi.”


      Tông Chính Lâm vén mành, người còn khoác cẩm bào. Cầm thư ngồi lại xuống xe ngựa, nhìn Tô thị giơ bình thuốc tay, bảo nàng lui ra.


      “Điện hạ, vẫn nên để thiếp bôi thuốc xong , chỉ cần lát thôi.” Tô Lận Nhu nắm chặt bình thuốc trong tay, cúi mặt .


      ra ngoài.”


      Tô Lận Nhu cứng người, hành lễ cáo lui.

      Thư từ gì mà phải gấp gáp chuyển giao đến đây? Hai phong hôm nọ chọc cho điện hạ bất mãn, hôm nay lại thêm phong, là thư thỉnh tội chăng?


      Tô Lận Nhu biết tình hình cụ thể, nhưng đoán đúng nguyên nhân. Đúng là thư thỉnh tội của Mộ Tịch Dao, nhưng phải vì việc nàng tự mình xuất phủ, mà là việc nàng chống đối chính phi Hách Liên.


      Hôm ấy sau khi trở về, Hách Liên Mẫn Mẫn nhận được tin tức nàng vả miệng Thứ phi của phủ người ta, tức giận đến Đan Như uyển răn dạy trận. Bất chấp ở ngoài sân chỉ trích nàng làm mất thể diện của phủ hoàng tử, làm tổn haị thanh danh điện hạ.

      Mộ Tịch Dao lại cả ngày, còn sức mà đối phó với những lời lải nhải giáo huấn của nàng ta, trực tiếp vung khăn rời . Để lại mình Hách Liên Mẫn Mẫn, tức giận la hét đòi cấm túc nàng.


      Mộ Trắc Phi tự biết, mình đúng, sai người đóng cổng lớn, tuyên bố “Tự suy ngẫm.”


      Tin tức này vừa truyền ra, Điền Phúc Sơn thở phào nhõm, cũng may cuối cùng thiện tâm của Dao chủ tử cũng xuất , trò đùa này, dù sao cũng chưa quá giới hạn. Đóng cửa ở trong viện? Đó chẳng là vấn đề gì, chi phí thức ăn vẫn như cũ, như thế hóa lại được thanh tĩnh. Điền Phúc Sơn thầm mong Dao chủ tử tốt nhất nên đóng cửa lâu chút.


      Vì thế Mộ Tịch Dao thỉnh tội, phong thư cáo trạng cụ thể đến tay Tông Chính Lâm.


      Lục điện hạ xem thư, chỉ có hai hàng là viết về việc nàng tự kiểm điểm lại mình, còn lại toàn bộ hai trang giấy là làm nũng, cáo trạng , mình bị ủy khuất , cầu có chỗ dựa. Khóe môi nhếch lên nụ cười mà ngay cả cũng biết. phạm lỗi còn lớn tiếng cầu che chở như thế này , chỉ có người là nàng mà thôi. Còn cái gì mà ngay cả đứa bé trong bụng cũng ầm ĩ, giống như người ngoài bắt nạt nàng, khiến cho Tông Chính Lâm đọc thư mà thấy buồn cười .

      Nếu Mộ Tịch Dao mà là “mềm ” cả Đại Ngụy cũng được mấy người “Cứng rắn ” hơn nàng cả. Lục điện hạ nghĩ đến cái từ “mềm” này, suy nghĩ của lại đến khía cạnh khác. Quả thực có rất nhiều điểm người nàng ....rất mềm....


      Càng nghĩ càng thái, Tông Chính Lâm cố nén xao động trong lòng, quyết định lúc trở về tính sổ nàng ràng, xem cái chuyện “ Cứng – mềm” này thực ra là như thế nào. Đương nhiên, việc chống đối chính phi là chuyện , nhưng việc nàng ra khỏi cung mới là quan trọng.


      Lục điện hạ trở về phủ hoàng tử trước kỳ hạn hai ngày. Vừa về đến ngoài cổng chính, được Điền Phúc Sơn vô cùng nhiệt tình nghênh vào cửa. Điện hạ hồi phủ, vậy ông cũng cần lo lắng đề phòng hầu hạ vị kia nữa.


      “Sao đứng cả ngoài này ?” Tông Chính Lâm vừa vào đến sân ngoài của Đan Như Uyển thấy Vệ Chân chỉ dám gõ cửa rồi có phản ứng khác.


      ” Điện hạ, có lẽ ngài…” Vệ Chân đưa mắt nhìn lên tường.


      Tông Chính Lâm liếc cái ,nhảy qua tường cách gọn gàng.


      Vệ Chân nhìn xung quanh có ai, vội rời . Việc làm tùy tùng cũng quá uất ức, còn phải canh chừng che che lấp lấp .Cái phủ này là của điện hạ đó!


      “Trắc Phi đâu?” Tông Chính Lâm nhìn nhóm người Triệu ma ma tất cả đều ở ngoài chờ, lông mày chau lại.


      Sắc mặt Mặc Lan đỏ bừng, mãi mà được chữ.


      Tông Chính Lâm thấy vẻ mặt cổ quái của Mặc Lan, xoay người sải bước vào. Tiến vào trong nội thất, chỉ thấy quần lụa mỏng đầy màu sắc rơi vãi đầy phòng, Trong đó còn xen lẫn áo lót nữ tử, nhìn mà hô hấp trở nên khó khăn.


      nhàng vòng qua bình phong, liền thấy nữ nhân với mái tóc dài buông xõa đứng đó. người nàng mặc chiếc quần lụa mỏng in hình hoa mẫu đơn, mặc mà như , những đường cong trêu người lúc lúc .


      “Điện hạ!” thoáng thấy người tới, Mộ Tịch Dao ngạc nhiên quay người. Nàng vừa quay lại, khí huyết của Tông Chính Lâm dâng lên, hô hấp rối loạn.


      Bên ngực trái của nàng có đóa hoa mẫu đơn viền vàng ngạo nghễ nở rộ, bao trọn bầu ngực hoàn mỹ tỳ vết. Bên phải lại chỉ có dây lụa mỏng manh nhắn, khó khăn lắm mới che được đỉnh nhũ phong, hình ảnh này đánh đòn mạnh vào thị giác, hút lấy tầm mắt , khiến nỡ dời dù chỉ trong giây lát.


      vất vả hạ mắt xuống, Tông Chính Lâm cảm thấy mình vội vàng vào là sai lầm, ít nhất phải trầm tĩnh chuẩn bị sẵn sàng, để tránh mất mặt trước nàng.

      Lớp lụa mỏng manh , vừa nhìn là biết ở trong trống ! Đôi chân trắng muốt như bạch ngọc của nàng ràng ở trước mắt .

      Bị cảnh tượng trước mắt dụ dỗ, giọng của Tông Chính Lâm trở nên khàn khàn cách nặng nề.


      “Lại đây.”


      Mộ Tịch Dao chớp mắt, chậm rãi đến gần.


      Tông Chính Lâm còn đủ kiên nhẫn đợi nàng kéo dài thời gian, nhanh chóng kéo người lại gần, gấp gáp nắm lấy đôi núi no tròn mà mềm mại.


      Tiếng thở dốc của nam nhân vang ở bên tai, Mộ Tịch Dao khép đôi mắt lại, nhếch môi mỉm cười.


      Trước tiên phải cho ngài ăn no, như thế nỡ phạt mình. Chiêu hiến thân này, Lục điện hạ thường cách nào kháng cự.


      Triền miên qua , Tông Chính Lâm mệt mỏi thở dốc. Đưa cằm cọ cọ lên gáy nàng, bàn tay lưu luyến rời khỏi làn da trơn mượt của nàng.


      “Kiều Kiều, vì để trốn trách phạt, nàng cũng vất vả. Là muốn mạng của bản điện hạ ư?”


      Sắc mặt Mộ Tịch Dao đỏ ửng, ánh mắt long lanh ngập nước, cất giọng mềm mại ngọt ngào : “ bất ngờ vui vẻ mà thiếp chuẩn bị, có vừa mắt điện hạ ?”


      “Chạy thẳng vào tim ta rồi.” Tông Chính Lâm thở dài. Xoay khuôn mặt nhắn của nàng lại, hôn lên đôi môi hồng phấn.”Mấy ngày gặp, bản điện có chút nhớ Kiều Kiều.”


      Đôi mắt xinh đẹp bừng sáng, ý cười trong suốt. Đưa bàn tay bé lên mặt bên , khẽ vuốt cằm rồi vui vẻ khen, “Tốt lắm.”


      Thế là, dưới cố gắng dốc sức của Mộ nữ, Lục điện hạ lại lần nữa bị sắc đẹp làm cho hỏng việc, truy cứu mọi việc nữa.


      Cả phủ từ từ xuống dưới ai là biết, Lục điện hạ vừa hồi phủ liền thẳng đến Đan Như Uyển đến giờ còn chưa ra. Quả đúng là sau xa cách tình ý càng thêm sâu đậm.


      Mọi người mới hâm mộ đố kị Tô Trắc phi giờ tan như bong bóng xà phòng, điều quan tâm duy nhất giờ chính là chuyện “Tự kiểm điểm” kì lạ kia có thể trong bao lâu.


      Hách Liên Mẫn Mẫn biết Tông Chính Lâm hồi phủ liền đợi ở chính phòng, tất cả dụng cụ rửa mặt chải đầu cũng chuẩn bị ổn thỏa.Y phục cũng chuẩn bị toàn là quần áo mới, từng đường kim mũi chỉ vải gấm mềm mại đều do chính tay thị may.

      Đợi khi có tin điện hạ nghỉ ngơi. Hách Liên Mẫn Mẫn gắt gao túm chặt lấy chiếc chăn gấm, lời.

      Điện hạ, hôm nay là mười năm .
      Last edited: 8/11/15
      minhhanhng, Sweet you, levuong30 others thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Mộ nữ phát huy toàn lực mùng 1 k có cửa nữa là 15
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    3. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Ngày mười lăm là gì chứ vị chính phi kia ơi. Có bạn Dao Dao cũng k có ngày của chính phi đâu. Mà bạn điện hạ xử phạt Dao dao nhàng quá cơ bạn ý chỉ đùng kế mĩ nhân là bạn điện hẠ quên chính roài
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    4. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Chị Mẫn, hôm nay 15, chị được.... dùng toy rồi. Chia buồn với chị. Mà nhất chị đấy, cả cái phủ này, mỗi chị được dùng toy. Mộ nữ kia rất vất vả chị ạ, trúng thầu, năm 365 ngày chỉ được dùng mỗi "thứ". Chị cũng nên thông cảm cho người ta với chứ.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 92: về

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Sáng hôm sau, mọi người ngạc nhiên khi trông thấy Mộ Trắc phi theo điện hạ đến chính phòng.


      “Điện hạ.” tất cả đều cùng thỉnh an.


      Tông Chính Lâm gật đầu, kéo Mộ Tịch Dao ngồi xuống.

      Hôm nay Tô Lận Nhu định thử ngồi cạnh Tông Chính Lâm, vốn là chỗ của Mộ Tịch Dao, có lẽ điện hạ trách tội. Nào ngờ Mộ Tịch Dao bỗng xuất đoạt chuyện tốt, xem ra chuyện khó thành.


      “Mộ thị vô tình chống đối chính phi, bị phạt. Sau này, tất cả các viện cần thận trọng từ lời đến việc làm, phải cẩn thận tuân thủ lễ nghi.” Tông Chính Lâm với tất cả mọi người, ánh mắt lại nhìn thẳng vào Hách Liên Mẫn Mẫn

      Vô tình ? bị phạt? Hách Liên Mẫn Mẫn nở nụ cười rộng lượng mở miệng “Muội muội cũng phải cố ý, đương nhiên thiếp để trong lòng. Các vị muội muội chỉ cần hết lòng hết dạ hầu hạ điện hạ , thiếp càng vui mừng.” Dứt lời, ánh mắt liếc qua Tô Lận Nhu.


      “Tỷ tỷ đúng, hậu viện này vốn lấy điện hạ làm chủ .” Tô Lận Nhu tiếp lời, ánh mắt lại chăm chú nhìn Tông Chính Lâm.


      Hả? Mộ Tịch Dao ngồi nghiêm chỉnh, thu hết vẻ mặt hai người vào đáy mắt. Đây là mặt trận thống nhất, lấy số đông để giành thắng lợi? Chỉ tiếc, muốn chinh phục người nam nhân trước mắt, mà sau này là Kiến An, cho cả cái hậu cung cũng là gì.


      Về phần đối phó với mình, lại càng si tâm vọng tưởng hơn nữa. Đối với nữ nhân càn quấychỉ là tha hồ đào hố chôn mình. Mộ Tịch Dao nhìn vòng, bàn tay nàng bị Tông Chính Lâm nắm lấy, nên nàng nhàng gãi gãi lòng bàn tay .


      “ Gia yến ngày mai, chuẩn bị tốt chưa?”


      Hách Liên Mẫn Mẫn sớm tính toán xong ” Toàn bộ đều ổn cả. Ngày mai thiếp và Tô Trắc Phi cùng với hai vị thứ phi. Nhưng biết bên muội muội…” Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn bụng Mộ Tịch Dao, tỏ vẻ khó xử.


      Tông Chính Lâm ghét mang theo quá nhiều người, nhưng muốn bác bỏ ý kiến thị trước mặt mọi người .”Ngươi cần lo lắng về Mộ thị, mẫu phi tự phái người tới đón. Đến lúc đó, Thành Khánh cũng .” Thục phi truyền lời từ sớm, Thành Khánh và cả đứa trẻ trong bụng Mộ Tịch Dao đều phải ở bên cạnh bà.


      Đầu Hách Liên Mẫn Mẫn như muốn nổ tung, suýt chút nữa khống chế được mà biểu ra vẻ mặt tức giận. Thục phi vì bảo vệ con nối dõi của Lục điện hạ, lại có thể cho phép Mộ Tịch Dao vượt mặt nàng, có được ân điển đặc biệt. Đây chắc chắn là tin tức xấu nhất đối với thị. Con nối dõi, chung quy cũng là vẫn thất bại ở con nối dõi!


      “Điện hạ, nửa tháng nữa phải xuất cung mở phủ. Điện hạ có cần phải xem qua danh sách mọi việc?” Hách Liên Mẫn Mẫn cất lời dò xét.


      Tông Chính Lâm trực tiếp từ chối, “Để Điền Phúc Sơn xử lý, việc thế này cần xin chỉ thị.” Sau đó đứng dậy dắt theo Mộ Tịch Dao rời , được hai bước lại đột nhiên dừng lại.


      ra là thế. Lông mày nhíu lại, “Hôm qua bản điện sơ sẩy, đêm nay dùng cơm tại Thiền Như Uyển.” Bàn tay xoa bóp tay mềm của Mộ Tịch Dao, sợ nàng nghĩ nhiều.


      Boss, ngài thực thích tự kỷ. Mộ Tịch Dao ném cái nhìn đầy vẻ phong tình vạn chủng qua, nhìn Tông Chính Lâm tâm tình tốt.


      “Thiếp phân phó phòng bếp làm mấy món điện hạ thích ăn.” Hách Liên Mẫn Mẫn đạt đươc mục đích, giọng cũng vài phần.


      Tông Chính Lâm gật đầu, mang người . Lục điện hạ với vẻ mặt tiếc nuối, cúi người để sát bên tai Mộ Tịch Dao, “Đồ ăn mà bản điện hạ thích ăn nhất, chính là ở Đan Như Uyển.” Ánh mắt có hề giấu diếm lưu luyến đưa đưa lại người nàng vài lần.


      Mộ Tịch Dao tức giận liếc , cười tươi.


      Boss, ngài cũng tồi. Nhưng mà cái cảm có thể giác áp đảo hoàng đế, thích hơn nhiều. Boss còn cần nỗ lực hơn.


      “Chủ tử, sao ngài có thể để ý như vậy. Chánh phi Hách Liên được thị tẩm, nếu như có hỉ, trái tim của điện hạ nhất định có chút phân tâm. Ngài vạn lần thể khinh thường vị kia.” Quế ma ma nhịn được bèn lên tiếng khuyên can.


      “Ma ma yên tâm, lúc nào ta cũng lo lắng.” Lời này quả thực giả, chỉ có điều tâm tư của Mộ Tịch Dao, tạm thời có ai hiểu được.


      Mặc Lan lắc đầu, chủ tử ngài là lo lắng tìm nhàn hạ?


      Buổi tối Tông Chính Lâm tiến vào Thiền Như Uyển, Hách Liên Mẫn Mẫn ra sức dâng đồ ăn lên, khiến cuối cùng cũng có thể thuận lợi nuốt xuống. Sau khi khẩu vị bị Mộ Tịch Dao khiến cho thành kén ăn, khi dùng cơm ở chỗ khác luôn cảm thấy vô vị.


      “Ngươi cũngthực dụng tâm rồi.”


      Hách Liên Mẫn Mẫn tươi cười, ân cần gắp thức ăn.


      Ban đêm Hách Liên Mẫn Mẫn hồi hộp kề sát Tông Chính Lâm, vẫn còn rất ngượng ngùng. Mặc dù thị tẩm qua lần, lại thấy xấu hổ vì lần đó hôn mê bất tỉnh. Nghiêm túc mà , đêm nay tỉnh táo mới là lần đầu tiên.


      “Hách Liên thị.”


      thanh trầm thấp của vang lên trong gian phòng khi ngọn đèn tắt, lộ ra vẻ uy nghiêm.


      “Trong phủ có ai có thể vượt qua ngươi. Nhưng với Đan Như Uyển, chớ nhúng tay.”


      Hách Liên Mẫn Mẫn bị Tông Chính Lâm đột nhiên cảnh cáo sợ tới mức toàn thân cứng đờ. Lẽ nào điện hạ biết được?


      “Thứ mà Mộ thị cầu, nữ tử bình thường thể hiểu. Ngươi chỉ cần nhớ , quản lý tốt hậu viện, vị trí Chính phi ai có thể thay thế ngươi.”


      Hách Liên Mẫn Mẫn bị lời của Tông Chính Lâm làm cho vừa buồn vừa vui. Vui là vì Lục điện hạ chính miệng đồng ý, tất lật lọng. Nàng ở trong phủ, an ổn. Nhưng thị cũng lo cái “Sở cầu” trong miệng điện hạ vừa , Mộ thị muốn thứ gì? Còn thâm ý của điện hạ, là coi trọng Mộ thị , ít nhất là coi nàng ta “Giống như nữ tử bình thường” .


      “Thiếp cẩn tuân theo phân phó của điện hạ.”


      Tông Chính Lâm bị nữ tử bên cạnh ôm lưng, trong bóng tối xoay người, đem áp dưới thân.


      Dưới ánh trăng lờ mờ có thể nhận ranàng ta nhắm mắt run rẩy, vô cùng khẩn trương.


      Người nam nhân cúi người sát bên tai nàng, giọng khản đặc chui vào trong tai.”Mẫn Mẫn.”


      Hách Liên Mẫn Mẫn được Tông Chính Lâm gọi cách thân mật, gò má nóng bừng,thân thể càng ngày càng nóng thân thể nàng ta bị bàn tay lớn của nam nhân sờ mó mà run rẩy, đầu óc xoay vòng hỗn loạn, chỉ có thể cố nén những tiếng rên xấu hổ.


      Tông Chính Lâm dừng lại giây lát, thấy nữ tử động tình khó kềm chế, thần trí bị mê hoặc, kéo vạt áo đứng dậy, xuống giường.


      “Trông chừng nàng ta.”


      “Vâng, điện hạ.”


      Lúc Mộ Tịch Dao bị Huệ Lan đánh thức, mơ mơ màng màng mò đệm chăn bên cạnh.


      “Điện hạ chưa về?” Giọng nàng còn đượm vẻ ngái ngủ.


      Huệ Lan xấu hổ, chẳng lẽ chủ tử quên hôm qua điện hạ thị tẩm chính phi Hách Liên? “Chủ tử, hôm qua điện hạ nghỉ ở chính phòng.” Sợ trong lòng chủ tử buồn bực, Huệ Lan vội vàng ngắt lời, ” Hôm qua điện hạ có , hôm nay Thục phi nương nương phái kiệu tới. Chủ tử nên dậy sớm chuẩn bị mới tốt.”


      Tông Chính Lâm, người nam nhân kia đâu rồi? Mộ Tịch Dao vừa ngáp, vừa thào tự hỏi.


      Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn gương trang điểm Cũng hỏi câu tương tự.


      “Điện hạ rời khi nào?” cơm cũng chưa ăn, liền vội vã ra cửa? Nhớ tới thân mật khăng khít hôm qua, sắc mặt Hách Liên Mẫn Mẫn ửng đỏ.


      “Điện hạ thích nhóm nô tỳ hầu hạ, mỗi lần ngủ lại đều đuổi người ra xa xa. Cho nên chúng nô tỳ biết.”


      Sắc mặt Hách Liên Mẫn Mẫn đỏ lựng, hỏi nữa. Phải chăng điện hạ muốn bị người khác nghe được những thanh xấu hổ kia?


      Mộ Tịch Dao dùng cơm ở sảnh chính, mới đặt bát đũa xuống, liền thấy Tông Chính Lâm bước vào, xiêm y người cũng chưa thay, vạt áo còn có nếp nhăn.


      muốn sai người hầu hạ rửa mặt, bị ôm chầm lấy, vào Song Yến trì.


      “Hầu hạ ta tắm rửa.”


      “Điện hạ! sáng nay thiếp tắm rồi.” Mộ Tịch Dao giãy dụa .


      “Bản điện hạ chưa, Kiều Kiều phục vụ ta.”


      Mặt Mộ Tịch Dao co rút. Phục vụ? Nàng là thanh lâu tiếp khách, hay nhân viên quán bar.


      Được rồi, tư tưởng của phụ nữ phức tạp, luôn dễ xuyên tạc . Lục điện hạ chẳng qua chỉ bảo nàng kỳ lưng bóp vai mà thôi.


      Thấy Tông Chính Lâm tựa lên thành bồn tắm, nhắm mắt chuyện, Mộ Tịch Dao cuối cùng cũng nhận ra thần sắc mệt mỏi trong đáy mắt .


      Thức trắng đêm sao? Động tác tay nàng chậm dần lại. nhàng giúp mát xa.
      minhhanhng, Sweet you, levuong33 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :