1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đích nữ nhị tiểu thư - Tình Đa Đa (Chương 61.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Nhị tiểu thư gặp mặt bà vú.

      Editor: Quỳnh ỉn

      “Nhị muội muốn mua điểm tâm sao?” Vân Xuân Ca ra khỏi tửu lâu trước, nha hoàn bên người mang đến cho nàng cái mạng che mặt, cách mạng che mặt, ánh mắt Vân Xuân Ca lộ ra vẻ nghi hoặc, hơi thở thơm mùi lan, hỏi.

      “Đúng vậy, khó có khi được xuất phủ, nghe hạ nhân thường điểm tâm của Vân Lai Cư rất ngon, ta muốn mua chút thử xem, mọi người muốn ?” Vân Lãnh Ca mỉm cười gật đầu, làm như rất hi vọng các nàng cùng , đôi mắt lộ ra vẻ chờ đợi, tiếp tục : “Nếu mọi người bận cùng ta , nếm thử để có thêm chút kiến thức cũng được.”

      “Nhị tỷ, ta muốn , tỷ mình .” Vân Xuân Ca còn chưa trả lời, Vân Thu Ca cướp lời mở miệng trước.

      Đường đường là tiểu thư của Tướng phủ mà lại chưa từng ăn điểm tâm Vân Lai cư, ngộ nhỡ gặp người quen ở đấy, vậy phải là vứt hết mặt mũi sao?

      Hiển nhiên là Vân Xuân Ca cũng băn khoăn đến điểm này, mà hôm nay nàng mới nhìn thấy Lãnh thế tử, còn muốn trở về phủ hồi tưởng lại cảm giác ngọt như mật trong lòng, muốn nửa vòng kinh thành để mua phần điểm tâm có cũng được mà có cũng chẳng sao với Vân Lãnh Ca.

      “Vậy Nhị muội , ta và Tứ muội hồi phủ.” Vân Xuân Ca mở miệng , cùng Vân Thu Ca trước sau lên xe ngựa, “Ta và Tứ muội ngồi chiếc xe ngựa trở về.”

      Hôm nay trừ Vân Lãnh Ca dẫn theo ba nha hoàn, hai người Vân Xuân Ca chỉ dẫn theo người, cho nên bốn người ngồi cùng chỗ hề cảm thấy chật chội.

      Vân Lãnh Ca nhìn hai người Vân Xuân Ca mang theo nha hoàn lên xe ngựa chậm rãi rời khỏi Xuân Thượng lâu.

      Vân Lai cư.” Vân Lãnh Ca phân phó xa phu câu, được Vận nhi đỡ lên xe ngựa.

      Xa phu cung kính đáp tiếng, sau đó liền điều khiển ngựa chạy tới Vân Lai cư.

      Xe ngựa dừng trước cửa Vân Lai cư, Vân Lãnh Ca đeo khăn che mặt xong phân phó xa phu hồi phủ trước, giờ ngọ lại tới nơi này đón mình, liền xuống xe ngựa, cùng ba người Vận Nhi vào Vân Lai cư.

      “Tiểu thư, xe ngựa rồi.” Vận Nhi lấm la lấm lét thu hồi cái đầu nhìn cửa sổ, tinh nghịch cười, .

      Vân Lãnh Ca cong miệng cười yếu ớt,quỳnh_ỉn.diennn.dan.leee.quy.donnnn lập tức đưa mắt ra hiệu cho Ngâm Cầm, Ngâm Cầm hiểu ý gật đầu, chỉ thấy Ngâm Cầm mang theo Vân Lãnh Ca xuyên qua hậu viện, tới con hẻm tương đối hẻo lánh.

      Trước đó Vân Lãnh Ca mệnh cho Ngâm Cầm tìm hiểu ràng hoàn cảnh về bà vú của mình, phát viện của bà vú các hậu viện Vân Lai cư xa, lúc này mới có màn mua điểm tâm vừa .

      Ngâm Cầm dừng lại trước khu nhà lụp xụp, dơ tay gõ ba tiếng của khung cửa gỗ, bên trong liền truyền đến giọng thanh thúy trầm thấp của nữ nhân, “Ai đó?”

      Vân Lãnh Ca nhíu mày, có chút kinh ngạc, vì sao trong nhà bà vú lại có nữ tử trẻ tuổi, liếc mắt nhìn thoáng qua Ngâm Cầm, Ngâm Cầm mấp máy môi, bày tỏ nàng cũng biết.

      “Là ta.” Ngâm Cầm giọng . Người bên trong nghe thấy tiếng của người tới, lập tức mở cửa ra.

      Chỉ thấy bên trong là thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, có chút gầy yếu, sắc mặt biến vàng, dáng vẻ thiếu chất dinh dưỡng, thiếu nữ kia tỏ ra khó hiểu nhìn đám người trước mặt, ánh mắt kinh ngạc, ràng cho thấy nghĩ có nhiều người đến như vậy.

      “Hôm nay Lâm ma ma có khỏe ?” Vân Lãnh Ca mỉm cười, dịu dàng .

      Thiếu nữ kia bị nụ cười của Vân Lãnh Ca làm cho hoảng sợ phen, giật mình nửa ngày, mới phục hồi lại tinh thần, cung kính thi lễ, “Nô tỳ Lục Ý thỉnh an tiểu thư.”

      Lục Ý nhìn dáng đứng đoan trang thùy mị khôn khéo của Vân Lãnh Ca, khí chất dung mạo đẹp như vậy, đây là Vân Nhị tiểu thư mà mấy năm nay ma ma nhớ mãi quên.

      Vân Lãnh Ca cười nhìn Lục Ý, lặp lại câu hỏi lần nữa, “Bà vú có khỏe ?” Nếu Lục Ý kêu nàng là tiểu thư, vậy hẳn là nàng biết thân phận của mình, cho nên liền thay đổi cách xưng hô

      “Vài năm trước ma ma bệnh mãi khỏi, vào mùa đông đầu mùa xuân bệnh cũ tái phát, nô tỳ mua thuốc cho ma ma dùng, nhưng mà cũng chỉ trị được phần ngọn trị được phần gốc.” Thiếu nữ cung kính vừa vừa đưa Vân Lãnh Ca vào trong phòng nho .
      Mọi người tới phòng phía trước, Lục Ý đẩy cửa gỗ khép chặt ra.

      Trước khi vào trong phòng, Vân Lãnh Ca dặn dò Ngâm Cầm: “Điểm tâm Vân Lai cư cung đủ cầu, ngươi qua xếp hàng, để trách mua được, giờ ngọ chúng ta gặp lại ở Vân Lai cư.”

      Ngâm Cầm thấp giọng đáp, phúc thân với Vân Lãnh Ca xong liền rời khỏi tiểu viện.

      Lúc này Vân lãnh Ca mới chú ý đến căn phòng trước mặt, chỉ thấy mùi thuốc đông ý nồng nặc xông vào mũi, hợp với những mùi thảo dược gay mũi khác, khiến cho Vân Lãnh Ca khỏi nhíu mày.

      “Khụ khụ khụ...” Mà lúc này, phòng trong truyền đến trận tiếng ho khan.

      Vân Lãnh Ca vội vàng vào phòng trong, gương mặt già nua, tràn đầy nếp nhăn đập vào mắt Vân Lãnh Ca.

      Đây là lần đầu tiên Vân Lãnh Ca nhìn thấy bà vú, trong trí nhớ ngày xưa bà vút thướt tha thùy mị,dien.dan.leeee.quy.donnnn do được bảo dưỡng tốt nên qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn có thể thấy được dáng vẻ khi còn trẻ, mà lão phụ nhân ở giường trước mặt hoàn toàn giống với bà vú năm đó, năm mươi tuổi mà cứ như bảy mươi, mặt dày đặc nếp nhăn, xương gò má nổi lên, nhìn thấy chút huyết sắc.

      Sợi tóc hơi bạc càng khiến lòng Vân Lãnh Ca cảm thấy đau đớn, sợ hãi tràn ra trong mắt, Vân Lãnh Ca tự trách, hối hận, phẫn nộ, giờ phút này tất cả cảm xúc như muốn phun trào ra.

      “Lục Ý, ai vậy.” Lâm ma ma vùng vẫy vài lần muốn đứng lên pha trà cho khách, nhưng có lòng mà có sức, nặng nề ngã trở lại giường, môi khô quắt thở hổn hển, vài lần đứng dậy vừa rồi dường như khiến nàng hao hết tất cả sức lực.

      “Ma ma, đây là tiểu thư.” Lục Ý đứng lại gần, tới trước Vân Lãnh Ca đỡ Lâm ma ma dậy, thấy mắt ma ma lộ vẻ nghi hoặc, liền mở miệng giải thích, “Là tiểu thư đến thăm người.”

      Nghe vậy, Vân Lãnh Ca liền thấy ánh mắt ảm đạm của Lâm ma ma lộ ra vẻ kích động, hai tay cố gắng chống lên giường muốn chạm vào Vân Lãnh Ca, hơi thở đứt quãng gọi, “Tiểu thư, tiểu thư...”

      Vân Lãnh Ca cảm thấy hai mắt chua xót, lập tức khéo mạng che mặt xuống, dung nhan xinh đẹp lập tức ra trước mặt Lâm ma ma.

      “Tiểu thư, người rất giống phu nhân.” Lâm ma ma sững sờ thất thần nhìn Vân Lãnh Ca, miệng thào , mặc cho thân thể của mình vô lực rơi xuống.

      Vân Lãnh Ca bước nhanh đến, cùng Lục Ý đỡ lấy nàng, nhìn mái tóc đen của Lâm ma ma có vài sợi tóc bạc, nhất thời trong lòng liền cảm thấy nghẹn ngào, “Bà vú, là Ca nhi tốt, Ca nhi đến muộn.”

      Lâm ma ma hoảng hốt nhìn Vân Lãnh Ca, bên tai vẫn vang lên biệt danh mình xưng hô với tiểu thư ngày trước, nhất thời tỉnh mộng, có chút cảm giác chân thực.

      Đôi tay gầy giơ xương run rẩy giơ lên muốn vuốt ve gương mặt của Vân Lãnh Ca, lại đột nhiên nhớ tới bộ dạng của mình lúc này, còn có tư cách gì mà chạm vào mặt tiểu thư như trước kia, ánh mắt Lâm ma ma nhất thời trầm xuống.

      Vân Lãnh Ca nắm chặt lấy cánh tay muốn thu về của Lâm ma ma, cảm giác như nắm cành cây khô, Vân Lãnh Ca kiên cường cười cái, chầm chậm đặt tay Lâm ma ma lên mặt mình.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      Phong Vũ Yên, Chris, thienbinh23884 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      tội nghiệp lâm ma ma wa a
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHương 46: Nhũ mẫu khẽ kể chuyện năm đó.

      Editor: nhuandong

      Giờ phút này Lâm ma ma thụ sủng nhược kinh, bà tuyệt đối nghĩ tới cách mười năm mà mình còn có thể nhìn thấy tiểu thư, mà tiểu thư lại còn là người quan tâm như vậy, trong chốc lát nhớ tới cuộc sống cùng phu nhân ở trong Tướng phủ, buồn thương trong lòng, đôi mắt ảm đạm khẽ rơi giọt lệ nóng hổi.

      Vân Lãnh Ca nắm lấy đôi tay khô gầy của Lâm ma ma, điều khiển để tay khẽ di động mặt mình, đôi tay nhũ mẫu hề mềm nhẵn, nhưng loại cảm giác ấm áp này lại giống như đúc trong trí nhớ.

      Lâm ma ma sững sờ nhìn dung nhan Vân Lãnh Ca rất giống phu nhân, cảm nhận được bàn tay non mềm của tiểu thư, ánh mắt mênh mông, thần sắc ngơ ngác, cả người giống như ngây dại.

      Vân Lãnh Ca vươn tay, dịu dàng lau nước mắt khóe mắt giúp Lâm ma ma, cười yếu ớt : "Nhũ mẫu theo ta hồi phủ, từ nay về sau Ca nhi chăm sóc người tốt."

      Lâm ma ma thấy giờ Vân Lãnh Ca trổ mã làm rung động lòng người, lại kiên cường như thế, trong lòng có chút an ủi, rũ mắt xuống, khóe miệng của Lâm ma ma lên nụ cười khổ, có chút tự ti : "Tiểu thư, thân thể tàn phế này của nô tỳ còn dùng được nữa rồi, có tư cách lại tiếp tục chăm sóc tiểu thư."

      Tâm nguyện tận mười năm mới được đền bù, Lâm ma ma như được an ủi, thấy tiểu thư càng xuất sắc vĩ đại hơn các khuê tú trong kinh thành, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n liền biết tiểu thư sống rất tốt, bản thân thủy chung phụ lòng nhờ vả, phu nhân dưới suối vàng cũng có thể an tâm.

      Trong lòng Vân Lãnh Ca hiểu được Lâm ma ma sợ liên lụy đến mình, dù sao năm đó bà bị Nhị Di Nương sắp đặt rời khỏi Tướng phủ nhiều năm như vậy, tại muốn trở về tất nhiên có chút khó khăn, lão phu nhân và Vân Bá Nghị mà biết khổ.

      Vận Nhi đứng ở sau lưng Vân Lãnh Ca sớm khóc thành tiếng, khoảnh khắc chính mình nhìn thấy Lâm ma ma kia, tay cầm khăn nhịn được vụng trộm gạt lệ, nghe được tại Lâm ma ma bộ dáng như thế này rồi mà vẫn chịu hồi Tướng phủ, để ý mặt mình còn đầy nước mắt, khàn giọng : "Nhũ mẫu, người trở về cùng tiểu thư ."

      Vân Lãnh Ca vẫn cười nhạt vỗ vỗ tay Lâm ma ma, an ủi: "Nhũ mẫu, cần phải lo lắng cho Ca nhi, Ca có đối sách, chẳng lẽ nhũ mẫu muốn ngày ngày ở bên cạnh ta? Ca nhi vẫn còn cần nhũ mẫu giúp đỡ đấy."

      xong, Vân Lãnh Ca còn như làm nũng ôm cánh tay Lâm ma ma, đôi môi phấn hồng nhếch về hai bên, nghịch ngợm trừng mắt nhìn bà.

      Lâm ma ma thấy bộ dạng tiểu thư làm nũng khoe mẽ rất đáng , trong chốc lát gánh nặng trong lòng thoáng tan ít, hai má nổi lên nụ cười tươi tắn, cực kỳ khổ tâm và vui mừng lo nghĩ của tiểu thư.

      Bà cũng bó tuổi rồi, năng lực có hạn, chỉ có thể giúp tiểu thư quản lý những việc đơn giản trong cuộc sống, nhưng tiểu thư vì để cho bà cảm thấy mình vô dụng, thiện ý thêu dệt lời dối hi họng mình có thể theo nàng hồi phủ.

      Nhưng Lâm ma ma cũng rất bướn bỉnh, vẫn chịu buông: "Tiểu thư, nha đầu Thủy Lục ta dạy bảo rất lâu rồi, có lẽ có thể dùng được chút, nàng.."

      Vân Lãnh Ca cười nhạt cắt đứt lời của Lâm ma ma... lắc lư cánh tay gầy còm của bà vài cái, dịu dàng . cần, Ca nhi nỡ xa nhũ mẫu, Ca nhi nghĩ kỹ đón nhũ mẫu hồi phủ chăm sóc tuổi già."

      "Tiểu thư, người biết ta chỉ là nô tỳ bình thường, cũng phải là nhũ mẫu của tiểu thư." Lâm ma ma có chút khó xử mở miệng.

      Bởi vì khi còn bé Vân Lãnh Ca có người cho nàng bú sữa riêng, nhưng Lâm thị nhớ mãi công lao vất vả trong những năm này của Lâm ma ma, cố ý dặn dò Vân Lãnh Ca gọi Lâm ma ma là nhũ mẫu, chính là hi vọng nàng có thể tri ân báo đồ, đừng quên những năm này Lâm ma ma hết lòng chiếu cố bà.

      Tất nhiên Vân Lãnh Ca hiểu được ý của Lâm ma ma, nàng nhàng tựa đầu vai Lâm ma ma, trong mắt thoáng nhớ lại, cúi đầu mở miệng : "Nhũ mẫu, ta có mẫu thân rồi, người còn muốn rời khỏi Ca nhi sao?"

      Vân Lãnh Ca biết nếu như mình bốc thuốc nặng, chắc chắc Lâm ma ma đồng ý hồi phủ cùng mình, mắt chợt lóe ánh sáng, Vân Lãnh Ca có chút ủy khuất tiếp tục : "Chẳng lẽ nhũ mẫu trách Ca nhi sớm đón người hồi phủ?"

      "Tiểu thư, nô tỳ có ý này, nô tỳ cứ tùy tiện hồi phủ như vậy, trong phủ có lời tốt." Cuối cùng Lâm ma ma cũng lộ ra chút nông nóng, sốt ruột giải thích, cũng thổ lộ băn khoăn trong lòng mình.

      quá nhanh, Lâm ma ma kịp hít thở, lớn tiếng ho khan vài tiếng, Lâm ma ma hoảng sợ tranh thủ quay đầu, tránh ho đến tiểu thư.

      Vân Lãnh Ca cũng hề có ý ghét bỏ, vươn tay khẽ vỗ ngực Lâm ma ma, điều hòa hơi thở cho bà, trong mắt mang the ý tứ muốn rời xa: "Ca nhi sớm tính toán ổn, nhũ mẫu chờ ta mấy ngày, rồi cùng ta hồi phủ được ?"

      Lâm ma ma thấy tiểu thư cười ấm áp, còn có trong mắt là kiên trì cho cự tuyệt, khỏi thở dài hơi, mấp máy môi: "Tiểu thư kiên trì, nô tỳ có mất mạng cũng bảo vệ tiểu thư."

      "Chúng ta sống càng tốt, những người lòng dạ hiểm độc kia mới có thể càng khó sống. Nhũ mẫu yên tâm, sớm muộn gì Ca nhi cũng báo thù cho mẫu thân." Vân Lãnh Ca thấy cuối cùng Lâm ma ma cũng đồng ý, thoải mái cười, ngay sau đó híp híp mắt, che khuất ánh sáng nguy hiểm trong mắt, chậm rãi mở miệng .

      Thấy tiểu thư nhắc tới phu nhân, đôi mắt có chút đục ngầy của Lâm ma ma tức bắn ra vòng căm hận đến tận xương. Từ khi hai mươi tuổi bà bắt đầu chăm sóc cho phu nhân, những năm đó phu nhân vẫn luôn đối với bà ân trọng như núi, bà chưa bao giờ dám quên. Năm tiểu thư bảy tuổi phu nhân bị Nhị Di Nương hại chết, bà gần như khóc mù hai mắt, về sau bị Nhị Di Nương xếp đặt đuổi ra khỏi Tướng phủ,nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n tâm như bụi hoa chết bất đắc dĩ theo chỉ thị khi còn sống của phu nhân, hoàn thành chuyện năm đó người nhắn nhủ.

      Lâm ma ma chỉ hận người mình sức yếu lực mỏng, thể báo thù rửa hận cho phu nhân.

      "Tiểu thư, nhất định phải giết Nhị Di Nương, nhất định phải." Lâm ma ma khàn giọng hô, kích động nắm chặt bàn tay bé của Vân Lãnh Ca, nắm khiến Vân Lãnh Ca có chút thấy đau.

      " biết, nhũ mẫu, nhất định như vậy." Vân Lãnh Ca cũng tránh tay ra, tay kia dịu dàng che lên mu bàn tay đầy gân xanh của Lâm ma ma, giọng an ủi. Dừng chút, thấy gương mặt căng cứng của Lâm ma ma dần buông lỏng: "Nhũ mẫu thể cho ta biết chuyện năm đó xảy ra như thế nào?"

      Tâm tình vừa buông lỏng của Lâm ma ma lập tức căng lên như dây cung, đau đớn nhắm mắt lại, trong miệng mang theo tia hồi ức: "Năm đó tiểu thư còn chưa lấy chồng, nhưng dung mạo rất xuất sắc, lại là tiểu thư dòng chính duy nhất Phủ Tả Tướng, mà Vân Bá Nghị cũng vừa lên chức Hữu Tướng, lúc đó đường làm quan rộng mở, nguyên nhân mà sai người cầu hôn phu nhân. Căn bản Tướng gia đồng ý, hai tướng triều đình kết thân cây to đón gió gì đó, tất yếu có nghi kỵ, lại sợ có mưu đồ khác, thực thâm mến phu nhân. Nhưng Vân Bá Nghị quyết tâm giống như có mối tình thắm thiết với phu nhân, với Tướng gia phải phu nhân cưới, còn đưa ra cầu muốn đối mặt với phu nhân. Nếu như phu nhân có chút cảm giác với , ta biết khó mà lui, đề cập đến hôn nữa. Tướng gia thấy tấm lòng Vân Bá Nghị thành khẩn, cũng động lòng trắc , liền đồng ý phu nhân và Vân Bá Nghị gặp nhau trong hoa viên của Tướng phủ.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      Phong Vũ Yên, Chris, thienbinh23884 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen xua co ve dac sac day
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47: Ngọn nguồn và quá trình việc.

      Editor: Búnn.

      tới đây, Lâm ma ma nhịn được ho khan tiếng, Vận Nhi sớm bưng ly trà, thấy thế vội vàng đưa cho Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca tiếp nhận đưa tới trước đôi môi khô khốc của Lâm ma ma.

      Lâm ma ma vốn muốn tự mình lấy ly trà qua uống, nhưng lại bị Vân Lãnh Ca ngăn lại, vẫn khăng khăng để Lâm ma ma uống xong ly trà miệng trong tay mình.

      Nước mát chảy từ yết hầu chậm rãi chảy qua nội tâm, môi khô nhận được cảm giác dễ chịu, Lâm ma ma hắng giọng cái tiếp tục : "Thời còn trẻ Vân Bá Nghị có địa vị rất cao, vẻ ngoài ngọc thụ phong lâm, làm việc nho nhã lễ độ, cách chuyện cũng tầm thường, qua lần gặp ngắn ngủi, phu nhân có ấn tượng tốt với Vân Bá Nghị, sau đó liền ngầm thừa nhận tiếp tục kết giao với Vân Bá Nghị, cứ như vậy tháng, rễ tình của phu nhân với Vân Bá Nghị đâm sâu, phải quân gả, tướng gia thấy lay chuyển được phu nhân, chỉ có thể bất đắc dĩ chuẩn bị đồ cưới, dùng cảnh tượng náo nhiệt gả cho phủ hữu tướng."

      Vân Lãnh Ca cúi mắt , ngay từ lúc đầu là lẳng lặng ngồi nghe.

      "Phu nhân nghe tướng gia đồng ý, trong lòng vô cùng vui mừng, liền bắt đầu thêu giá y cho bản thân suốt đêm, Vân Bá Nghị chính là phu quân cả đời này của mình, nhưng..." Lâm ma ma tới đây, dường như đành lòng tiếp tục nhớ lại, bà dừng lại, thống khổ nhắm hai mắt lại, tùy ý để nước mắt chảy đầy xuống gương mặt già nua.

      Vân Lãnh Ca nâng khăn lụa trong bàn tay trắng nõn lên, lau những giọt nước mắt loang lổ mặt cho Lâm ma ma, dịu dàng : "Nếu vú cảm thấy khổ sở, cần nghĩ lại nữa."

      ", tiểu thư, nô tỳ rất hận, năm đó chính là tuổi đẹp nhất của phu nhân, lại sớm trưởng thành, nếu cùng so sánh với các tiểu thư khác trong kinh thành, phu nhân cũng là hạng nhất tiểu thư khuê các, nếu phải năm đó Vân Bá Nghị lòng muông dạ thú, khéo như rót mật lừa gạt phu nhân, làm sao phu nhân rơi vào kết cục vì buồn bực mà chết chứ." Lâm ma ma phẫn nộ nắm giữ bàn tay lau nước mắt cho mình của Vân Lãnh Ca, oán hận .

      Con mắt đen như đá quý của Vân Lãnh Ca mang theo ý cổ vũ nhìn Lâm ma ma, Lâm ma ma bình ổn chút xao động trong lòng, chậm rãi buông tay Vân Lãnh Ca ra, tiếp tục : "Nào biết phu nhân vừa gả cho Vân Bá Nghị mới tháng, tên hữu tướng bạc tình này lấy cớ con nối dòng làm trọng nạp Nhị di nương Vạn thị, bao lâu sau Tam di nương Lý thị, cùng Tứ di nương Trần thị cũng được mang vào cửa, thời gian vào cửa của hai người cũng cách nhau bao lâu, phu nhân nhìn ở trong mắt, đau trong lòng, nhưng quy định của nữ tử hiền thục rất nghiêm, đành phải mỉm cười nhìn Vân Bá Nghị liên tiếp sủng ái thiếp thất, chưa từng có câu oán hận."

      Dừng chút, ánh mắt Lâm ma ma giống như thuốc độc được tôi luyện, lạnh giọng : "Nhị di nương đáng giận dựa vào sủng ái của Vân Bá Nghị, thèm tôn trọng phu nhân, thường xuyên ăn lỗ mãng, dùng thủ đoạn , chính là muốn kéo phu nhân tự vị trí chính thất xuống, rồi để chính nàng cướp lấy rồi thay thế. Vân Bá Nghị lại tai điếc tâm câm, chẳng quan tâm đến khổ sở của phu nhân, luôn thiên vị tiểu thiếp, làm cho phu nhân uất ức nhịn được, uất ức đến mức sinh bệnh nằm dường."

      "Sau này, mãi đến hai tháng sau, phu nhân mới phát mình hoài tiểu thư, liền vui vẻ hơn rất nhiều, thân thể cũng dần tốt lên, dứt khoát quản chuyện gây phiền lòng ở hậu viện, chỉ an tâm trong viện dưỡng thai, sau mười tháng liền sinh tiểu thư." Lâm ma ma nhìn dung nhan Vân Lãnh Ca, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên dịu dàng. Nhưng ngay sau đó lại trở nên ngoan lệ, căm hận : "Khi phu nhân hoài tiểu thư, Vạn thị cũng truyền ra nàng có thai nàng, ai ngờ đứa này của nàng lại sinh non, cường bạo đoạt danh hiệu trưởng nữ của Tướng phủ, khiến tiểu thư gánh vác dòng chính nữ danh vọng, nhưng lại phải là đích trưởng nữ của tướng phủ, phu nhân tức giận, vốn trong tháng điều dưỡng tốt, cứ tiếp tục như vậy, thân mình càng thêm suy yếu chịu nổi."

      "Năm tiểu thư bảy tuổi, phu nhân vì buồn bực vui bị bệnh qua đời, nô tỳ cảm thấy có chút kỳ lạ, coi như thân thể phu nhân yếu đuối, nhưng ngày thường lại ăn ít dược liệu trân quý, hiểu tại sao trẻ tuổi như thế liền buông tay nhân gian, nô tỳ thầm điều tra, mới phát , Nhị di nương lòng dạ hiểm độc, hạ thuốc ở trong dược của phu nhân, thuốc này thể nghiệm ra được, nhưng lúc uống vào phu nhân luôn ho ra máu, ép buộc đến lúc phu nhân còn giọt máu mới có thể chết ."

      "Tiểu thư, là nô tỳ có lỗi với phu nhân, nếu nô tỳ tỉnh táo hơn, phu nhân bị người khác ám toán, làm hại tiểu thư còn có mẫu thân che chở, mình người ở tướng phủ đau khổ chống đỡ qua ngày." Lâm ma ma cố gắng chống đỡ thân thể quỳ giường, ngừng dập đầu với Vân Lãnh Ca, khóc thành tiếng .

      Trong giây lát, Vân Lãnh Ca kịp ngăn Lâm ma ma lại, thân mình có chút phát run, hơi thở hung ác, khát máu ngừng tràn ra từ đáy lòng, đây là phản ứng theo bản năng trước đó của thân thể Vân Lãnh Ca, loại tình huống này ngoại trừ tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình bị giết ngay trước mặt ở kiếp trước khi Vân Lãh Ca chưa bao giờ như vậy.

      Đầu bắt đầu lại đau, Vân Lãnh Ca day huyệt thái dương, trong giọng có chút tịch mà thê lương: "Vú Lâm, người chết, nhưng mẫu thân vĩnh viễn sống trong lòng ta, những người đó, tự nhiên ta bỏ qua."

      Lâm ma ma nghe xong, tâm tình vốn đè nén trong giây lát òa ra, bất chấp tôn ti chủ tớ, đứng thẳng lên ôm cổ Vân Lãnh Ca: "Tiểu thư..." Nhưng chưa xong, nước mắt thể kiềm chế được trào ra ngoài.

      Vân Lãnh Ca vỗ vỗ lưng Lâm ma ma, thu lại cảm xúc dao động, ấm giọng : "Vú Lâm, toàn bộ đều qua rồi, đừng thương tâm nữa, mẫu thân cũng muốn nhìn thấy đâu."

      Mặc dù thế, nhưng tâm Vân Lãnh Ca vẫn giống như rơi vào hầm băng, hoàn toàn lạnh lẽo, những điều Lâm ma ma và những điều bản thân suy đoán cũng khác biệt quá lớn, nhưng đến lúc được chứng thực toàn bộ, tâm vẫn thể chịu được mà bắt đầu két lạnh.

      Hay cho Vân Bá Nghị giả tạo, bạc tình. Vì tiền đồ của bản thân mà hại cuộc đời của nữ tử.

      Lời của Vú Lâm đánh thức nàng, mười lăm năm trước Vân Bá Nghị vừa được thăng làm hữu tướng, mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng trong triều đình lại có người của mình, bất đắc dĩ mới phải mượn hôn nhân đại để dựa thế cho bản thân, mà ngoại tổ phụ lại là tả tướng đương chức nhiều năm, căn cơ ổn định, vốn phải là người vừa được phong làm hữu tướng như ông ta có thể so được. Đúng lúc đó danh tiếng của mẫu thân lan xa, ông ta liền đánh chủ ý lên mẫu thân, vừa có thể khiến ngoại tổ phụ trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của ông ta, vừa có thể cưới được thiên kim tiểu thư bàn về dung mạo hay là tài nghệ đều thượng thừa, vậy sao làm? Vân Bá Nghị chính là muốn hòn đá ném hai con chim.

      Nhưng ông ta mới vào triều đình, tuổi trẻ cao ngạo, chỉ nghĩ đến cường cường liên thủ, phát triển thế lực của bản thân vững vàng, cho nên thèm lo lắng đến chuyện Đế Vương luôn kiêng kị, chèn ép thần tử. Ở nước, hai tướng kết thông gia, hoàng thượng nghĩ như thế nào? Nhất định cho rằng thần tử có lòng quấy rồi, trực tiếp diệt tộc là nể mặt lắm rồi.

      Nhất định lúc Vân Bá Nghị cưới mẫu thân vào cửa, liền lọt vào đả kích cường lực của Đế Vương, sau khi ông ta nghĩ thông suốt lợi hại trong đó, liền cho rằng nữ nhi tả tướng chẳng những mang lại lợi ích gì cho ông ta, mà còn khắp nơi khiến ông ta bị liên lụy, cho nên Vân Bá Nghị thẹn quá hóa giận, mới cố ý thiên vị tiểu thiếp, vắng vẻ Lâm Thị.
      Last edited: 24/11/15
      Phong Vũ Yên, Chris, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :