1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Ảnh Hậu Trọng Sinh - Đào Ảnh Xước Xước

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      truyện hay quá nhưng mà ta phải chờ dài cổ mới thấy chương mới, nầng thương ta nàng đăng đều đều chút nàng ơi:yoyo26::yoyo26::yoyo26:
      Hươg, midnight, trạch nữ2 others thích bài này.

    2. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chờ hết tháng này là có truyện đều đều nha bạn :yoyo52::yoyo52:
      Hươg, midnight, Trịnh hồng anh2 others thích bài này.

    3. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 47. THĂM BỆNH

      “Chị đâu vậy? Chứng minh thư mất, điện thoại hỏng. Chị còn có thể làm người khác lo lắng hơn nữa ?” Chu Thừa Phó cau mày nhìn Chu Hạ Ninh, “ Lại còn mất tích mấy ngày, nếu chị gọi điện về có khi bà ngoại trốn nhà tìm chị rồi.”

      “Cậu cần theo chị, có gì nên cậu trước . Chị với mợ đâu.” Chu Hạ Ninh cười nhìn em họ nhà mình, phất phất tay.

      “Chị dễ dàng!” Chu Thừa Phó vừa thẹn vừa giận, “ Lúc trước gì “Thối tiểu tử nếu con mà dám trốn học ba đánh gãy chân chó của con!” sáng hôm nay gì? “ sao, ngẫu nhiên trốn buổi học giúp thể xác và tinh thần càng khỏe mạnh! là TM thiên vị quá đáng! Chẳng lẽ em là nhặt được còn chị mới là con ruột sao?”

      thể nào, cậu chắc chắn là con ruột mà. Nhìn cậu càng lớn càng giống ba cậu nha.” Chu Hạ Ninh nhịn cười giọng an ủi em họ, vừa quay đầu nhìn nhân viên công vụ cũng cố cười thành tiếng, trong lòng cảm thấy A Phó đúng là đứa trẻ số khổ.

      còn cách nào khác, Chu gia nuông chiều cháu trai. Cho lên ngày trước bà ngoại mới năn nỉ mẹ đưa về nước.

      “Em có ý này sao? Hả?” Chu Thừa Phó tiếp tục trừng mắt, vẻ mặt ấm ức.

      “Được rồi, chị hiểu, ý của cậu là ở nhà cậu bị ngược đãi đúng .” Chu Hạ Ninh điền vào bảng thông tin rồi đưa cho nhân viên công vụ, nhận lại chứng minh thư rồi cau mày nhìn ảnh chụp đó, “Được rồi, đừng buồn nữa. Bây giờ mua điện thoại mới với chị, cậu có muốn đổi điện thoại luôn ?”

      “Cho em đổi điện thoại?” Chu Thừa Phó ngạc nhiên, cảm giác xấu hổ và tức giận lúc nãy đổi thành vẻ mặt vui mừng.

      “Đúng nha, điện thoại Iphone đời mới nhất, cậu có muốn ?”

      Chu Thừa Phó lấy điện thoại đời cổ của mình ra, quả dám nhìn thêm. Năm ngoái sinh nhật ba cậu được mẹ tặng điện thoại mới nên đưa cái này cho cậu dùng.

      Ngoài chức năng gọi điện và gửi tin nhắn chẳng còn gì khác, đúng là điển hình của di động thời cổ…

      Nhưng cậu có tiền, muốn đổi cái điện thoại theo ý thích cũng rất khó khăn, bởi vì mẹ cậu :” Đàn ông có tiền hư hỏng. Cho nên mỗi tuần chỉ cho cậu 100 đồng tiền tiêu vặt, thậm chí mỗi ngày còn lải nhải chính mình quá hào phóng, chỉ cần cho 50 đồng là đủ rồi. Hoàn cảnh như vậy nên cậu càng dám xin mẹ tiền đổi điện thoại, chỉ đành ở nhà ăn uống sinh hoạt cố gắng tiết kiệm chút ít.

      “Nếu, nếu vậy được…” Chu Thừa Phó nhăn nhó trả lời, giọng cũng dịu rất nhiều.

      thôi em trai, tiền catse đóng phim của chị cậu được chuyển vào tài khoản, hôm nay khao cậu bữa lớn!” Sau khi Chu Hạ Ninh được ăn ngon ngủ ngon, tinh thần thoải mái hơn nhiều.

      Sau khi mua điện thoại xong, cuối cùng sau 8 ngày Chu Hạ Ninh mới liên lạc lại được với xã hội đại. Sau khi khởi động máy báo tin nhắn vang lên liên tục, cúi mặt cười khẽ.

      Tin nhắn đến, trừ bỏ tin nhắn rác chính là tin nhắn của Trang Dực, bởi vì chỉ mình gửi hơn 50 tin.

      Em ở đâu? Có còn ở thành phố G ? Em sao chứ?

      Nếu thấy tin nhắn trả lời !

      đọc từng tin nhắn, tin thứ 3 là trước khi đến thành phố G: Chu Hạ Ninh, đến tìm em!

      Tin thứ 2 là gửi vào đêm qua: di động sửa xong chưa? có thể gọi điện thoại cố định cho em ?

      Tin cuối cùng mới gửi đến: trưa hoặc tối, có thể nể mặt mà ăn với bữa cơm ?

      mím môi cười , nhìn sơ qua các tin nhắn và cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, sau đó lựa những tin quan trọng nhất trả lời trước, rồi vỗ Chu Thừa Phó cúi đầu nghịch điện thoại mới:” A Phó, về nhà ăn cơm thôi.”

      Bà ngoại đau lòng vì quay phim nhiều mà sút cân, nên tuyên bố muốn bồi bổ cho , nếu làm trắng trẻo mập mạp cho làm.

      “Canh xương này bà nấu nửa ngày, xương ninh cũng nhừ luôn rồi, tuyệt đối là đại bổ.” Bà ngoại kiêu ngạo hếch cằm, cẩn thận đem canh rót vào bình giữ nhiệt, “ Đúng rồi, bạn cháu là ai mà phải nằm viện vậy?”

      “À, chính là quay phim.” Chu Hạ Ninh trả lời qua loa, muốn giấu bà ngoại nên đành sang chuyện khác, “ Bà ngoại, tóc của bà làm ở chỗ nào vậy, nhìn đẹp hơn mấy lần trước nha.”

      “Phải ? Cháu cũng thấy như vậy sao?” Bà ngoại híp mắt cười sờ sờ mái tóc vừa đen vừa quăn của mình, “ Ngoài cổng mới mở hiệu cắt tóc, nhân viên ở đó vừa đẹp trai mà tay nghề lại tốt nữa, bà vừa với mợ cháu tối nay ra đó làm cái thẻ hội viên.

      Chu Hạ Ninh thở phào, cầm bình giữ nhiệt ra ngoài:” Bà ngoại, cháu nhé.”

      “Buổi tối nhớ về nhà ăn cơm, còn dư canh bà để bếp nhớ về uống thêm mấy bát nha.” Bà ngoại gọi với theo Chu Hạ Ninh.

      “Được, cháu nhớ rồi.” quay đầu phất phất tay, chậm rãi bước ra khỏi nhà.

      Hạ Thao nằm ở khoa ngoại bệnh viện nhân dân, xuống taxi rồi lại bắt tay với chú tài xế nhiệt tình rồi mới gọi điện cho Trần Thành hỏi số phòng.

      Sau này mỗi khi ra ngoài có nên mang theo kính đen và mũ lưỡi trai nhỉ? Lúc nãy chú tài xế còn nhận ra là diễn viên đóng <Tam Quốc Truyện>, làm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

      Đây là lần đầu tiên trong đời này được fan nhận ra, aiz, tuy rằng chú tài xế nhớ tên gì, nhưng vẫn nhớ tên trong phim của là :Tiểu Sương.

      rất mong đợi, dù nhớ tên nhưng vai diễn của vẫn làm cho người ta nhớ đến.

      Bởi vì có đoạn nhạc đệm này nên tâm trạng của lại vui thêm.

      Trong phòng bệnh của Hạ Thao có ít người đến thăm, Chu Hạ Ninh đẩy cửa vào thấy đều là người quen, đúng lúc mấy diễn viên trong <U Du Tiên Thư> đều có mặt.

      Bốn năm nữ diễn viên thấy Chu Hạ Ninh vào, rất nhanh có người chào hỏi .

      “Chị Hạ Ninh, chị đến rồi sao.” Giang Quân Diệu cũng lên tiếng chào , hai người đều do chị Đỗ quản lý, tính ra cũng là người nhà.

      “Chào mọi người.” Chu Hạ Ninh cười gật đầu, ánh mắt khẽ nhìn Hạ Thao nằm giường bệnh, nụ cười lại sâu hơn, “Bà ngoại cháu nấu canh xương, chú nếm thử xem.”

      vừa chào Trần Thành và trợ lý của Hạ Thao là Tiểu Ngô, vừa đặt bình giữ nhiệt lên tủ, lấy cái bát sạch rồi múc canh đưa đến trước mặt Hạ Thao.

      “Chú khỏe hơn nhiều, tối qua cháu mới trở về nên nghỉ ngơi nhiều chút mới phải.” Ánh mắt Hạ Thao luôn nhìn Chu Hạ Ninh, thấy con gầy hẳn mà đau lòng.

      sao đâu, cháu chỉ cần ngủ đêm là khỏe lại.” Chu Hạ Ninh cười lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Thao, cố ý nhìn ông uống hết,”Nhân lúc còn nóng chú uống hết , bà ngoại cháu nấu canh cũng tệ lắm đâu.”

      “Đúng vậy…” giọng Hạ Thao thấp dần, mang thêm chút nhớ nhung mà người ngoài nghe hiểu.

      Chu Hạ Ninh gì, nhưng trong lòng có chút xót xa. cúi đầu nhìn Hạ Thao, chỉ nhàng :” Nếu chú thích uống ngày mai cháu lại mang đến.”

      Hạ Thao vốn muốn trả lời ” cần”, nhưng ông ngập ngừng rồi vẫn gật đầu:” Được.”

      Rất khó khăn Ninh Ninh mới thân thiện hơn với ông, ra ông rất muốn mỗi ngày đều nhìn thấy . Nhiều năm chia lìa, dù cho mỗi ngày đều nhìn thấy ông vẫn thấn đủ.

      Qúa trình trưởng thành của con ông bỏ lỡ. Ông còn nhớ dáng vẻ lúc 9 tuổi, nhưng có cách nào tưởng tượng được lúc Ninh Ninh 15 tuổi.

      Nỗi hối hận và nuối tiếc luôn ở trong lòng, mỗi khi đêm tối biến thành mũi dao sắc nhọn, từng chút từng chút cắt vào máu thịt của ông.

      Hạ Thao cúi mặt, cố nén cho nước mắt chảy ra, bưng bát uống ngụm, hơi nước từ trong bát bốc lên làm nhòe ánh mắt của ông.

      Trần Thành im lặng, trong lòng khẽ thở dài. kéo tiểu Ngô đứng bên cạnh:” Hạ Ninh, và Tiểu Ngô ra siêu thị mua chút đồ, em giúp nhìn đạo diễn Hạ lát nhé.”

      Chu Hạ Ninh gật gật đầu, quả rất muốn ở bên cạnh Hạ Thao, ít nhất cho đến khi ông uống xong canh rồi mới :” Hai người bận cứ . Buổi chiều tôi cũng có việc gì.”

      Mấy đến cùng Giang Quân Diệu thấy thế cũng :” Đạo diễn Hạ, chúng tôi cũng về thôi, đạo diễn nghỉ ngơi nhé.”

      “Cám ơn mọi người.” Tay Hạ Thao còn bưng bát, khẽ gật đầu.

      Giang Quân Diệu lại chào tạm biệt Chu Hạ Ninh:” Chị Hạ Ninh, bọn em trước nhé.”

      “Ừ, gặp lại sau.” Chu Hạ Ninh quay người đưa bọn họ ra cửa phòng bệnh rồi mới trở về phòng.

      Cửa phòng chưa kịp đóng, Giang Quân Diệu quay đầu nhìn vào phòng bệnh, Chu Hạ Ninh đến giường bệnh, Hạ Thao mỉm cười nhìn lại.

      “Hừ, ghê tởm!”

      Giang Quân Diệu im lặng quay người, giọng có tí cảm xúc:” Vậy có gì mà lạ?”

      “Đúng nha, có khả năng cũng kiếm người? Ít ra đạo diễn Hạ còn độc thân nha.”

      ghen tị phải ?”

      Giọng của mấy trước đều rất , Giang Quân Diệu quay đầu nhìn phòng bệnh đóng cửa, khi ra ngoài vẻ mặt như có chuyện suy nghĩ.

      Hóa ra đây chính là nguyên nhân mình có thể được ta đề cử đến đoàn phim <U Du Tiên Thư> sao?

      Cuối cùng Chu Hạ Ninh vẫn gặp được Trang Dực, bởi vì bà ngoại gọi điện đến ngừng dặn phải về nhà ăn cơm, nghĩ lát rồi mới nhắn tin lại cho Trang Dực.

      Hôm nay thể được. Đổi sang ngày mai được ?

      Được, chờ!

      Trang Dực trả lời rất nhanh, Chu Hạ Ninh nhìn di động cười, quay người lên taxi.

      Đoạn tình cảm này mới bắt đầu, tại vẫn thấy rất thoải mái chưa có chút gánh nặng nào. Vì công việc nên hai người thể bên nhau như những đôi tình nhân khác, thậm chí những chuyện bình thường như ăn cơm hay xem phim đều dễ dàng. Cứ luôn như bây giờ, trong lòng hai người vẫn luôn nhớ về nhau là được rồi.

      Chỉ cần trong lòng có người luôn có cảm giác hạnh phúc. Cứ như vậy tốt.

      Chu Hạ Ninh vào nhà mới cảm thấy khí hơi là lạ, nhìn xung quanh thấy Chu Cảnh Ngu ngồi sofa trong phòng khách.

      vỗ trán, cuối cùng hiểu ra vì sao cảm thấy giọng của bà ngoại hơi khác lạ.

      phải khác lạ mà là hưng phấn, loại hưng phấn bí hiểm.

      “Chào giáo sư Chu.” Chu Hạ Ninh có chút cung kính chào Chu Cảnh Ngu, sau đó nhìn ánh mắt của bà ngoại và mợ,” Cháu lên lầu thay quần áo.” Rồi quay người trở về phòng.

      là cháu chỉ đưa giùm chút quà đặc sản của bà cháu gửi, buổi tối cháu còn có lớp dạy, bây giờ phải về rồi.” Chu Cảnh Ngu thẹn đỏ mặt, bởi vì ngại ngùng cộng thêm sốt ruột, nhưng vì tôn trọng người lớn và đạo làm khách nên cũng nỡ từ chối lời mời của bà Chu.

      “Bà ngoại, buổi tối giáo sư Chu phải dạy đó, đó cũng phải là chuyện của mình ta mà là chuyện của cả lớp học nữa. Bà đừng ngăn cản người ta nữa.” Chu Hạ Ninh từ lầu xuống, hỗ trợ giải vây.

      “Nhưng mà…” Bà ngoại cam lòng, Chu Hạ Ninh vừa về thể để Chu Cảnh Ngu cứ như vậy mà mất.

      “Bà à, để cháu tiễn Chu giáo sư về.” Chu Hạ Ninh vội vàng chặn lời bà ngoại định , sau đó nháy mắt với Chu Cảnh Ngu.

      Chu Cảnh Ngu hiểu ý, lập tức đứng dậy:”Vậy cháu xin phép về ạ.”

      Chu Hạ Ninh mặc bộ quần áo thể thao, hai tay đút vào túi quần đứng ở cửa chờ Chu Cảnh Ngu ra mới tiếp, cách Chu gia đoạn đường mới nhìn xung quanh thấy có người rồi giọng :” Giáo sư Chu, ra tôi có bạn trai, chỉ là có số lý do nên mới chưa đưa về ra mắt người nhà, nếu sau này bà ngoại tôi có làm hay gì đó khiến cho khó xử, xin nhờ hãy cố gắng từ chối giùm tôi.”

      Chu Cảnh Ngu giật mình, có chút lúng túng :” là tôi cũng muốn ở lại ăn cơm…”

      “Ừ, tôi biết.” Chu Hạ Ninh gật đầu,” Về chuyện tôi có bạn trai, có thể giữ bí mật giúp tôi được ?”

      Chu Cảnh Ngu nhìn :” Nhưng mà, lừa dối người nhà cũng tốt lắm. Hay là người kia có gì tốt, sợ người nhà thích?”

      phải.” Chu Hạ Ninh nhớ tới vẻ mặt của bà ngoại mỗi lần nhìn thấy Trang Dực TV lại muốn cười,” Bà ngoại tôi chắc là thích ấy, chỉ là bây giờ chúng tôi chưa thích hợp để công khai.”

      Chu Cảnh Ngu đột nhiên nhớ ra hình như Chu Hạ Ninh là diễn viên, mấy ngày trước còn nghe bà ấy đóng phim nào đó:” À, tôi hiểu rồi.”

      Đến khi Chu Hạ Ninh trở về, bà ngoại tò mò hỏi :” Cháu chuyện gì với Cảnh Ngu vậy?”

      “Chúng cháu chỉ chuyện về cảm giác của mỗi người thôi.”

      sao?” Hai mắt bà ngoại sáng rực,” như thế nào, như thế nào?”

      Chu Hạ Ninh ra vẻ nghiêm túc :” Cảm giác của chúng cháu đều giống nhau.”

      sao, sao?” Bà ngoại càng thêm kích động, ngay cả mợ cũng chạy đến.

      “Ừ, chúng cháu đều cảm thấy cả hai bên thích hợp làm người .”

      “Cái gì?”

      Bà ngoại và mợ đều bày ra vẻ mặt tan nát cõi lòng, Chu Hạ Ninh thấy vậy cũng chỉ lắc đầu:” Bà ngoại, mợ, cháu đói bụng rồi.”

      “Mẹ, con cũng đói bụng!” Chu Thừa Phó hai tay ôm ngực đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn bàn đầy món ngon nuốt nước miếng ngừng.

      “Được rồi, ăn cơm .” Ông ngoại ho tiếng, kết thúc câu chuyện.

      Sau bữa tối, cả nhà ngồi ở phòng khách xem TV, Chu Hạ Ninh tiễn chị Đỗ ra về. Bởi vì <Tam Quốc Truyện> công chiếu rất thành công nên vai phụ như cũng được chú ý, chị Đỗ lại mới nhận thêm được vài kịch bản nên đưa đến cho tham khảo.

      “Những kịch bản có nội dung thích hợp chị loại ra. Độ tuổi và khả năng của em cũng cần dựa vào những thứ đó.” Chị Đỗ có vẻ thoải mái, “Em đọc thử xem, chị về đây.”

      Chu Hạ Ninh nhìn Chị Đỗ lái xe rời rồi mới trở về, đột nhiên tiếng điện thoại của vang lên, cúi đầu nhìn điện thoại, khóe môi khẽ mỉm cười.

      “A lo?”

      “Nhìn phía sau .” Trong điện thoại là giọng vui vẻ của Trang Dực.

      “Cái gì?” Chu Hạ Ninh giật mình, vội xoay người nhìn về phía đối diện.

      Nơi đó là sân chơi của khu biệt thự, bây giờ còn người nào, dưới ngọn đèn mờ mờ thấy có người cầm điện thoại vẫy, ánh sáng màn hình điện thoại lúc lúc .

      cắn môi, nở nụ cười nhưng đến.

      Người đó cầm điện thoại tiếp:” Còn nhanh lại đây!”

      Lúc này Chu Hạ Ninh mới cất điện thoại, hai tay nhét vào túi áo từ từ bước đến.

      Xung quanh yên lặng, khuôn mặt của Trang Dực ngày càng ràng, dưới ngọn đèn mờ mờ vẻ mặt tươi cười của vẫn luôn rạng rỡ. Chu Hạ Ninh rất chậm, cảm thấy trái tim của mình càng ngày đập càng nhanh.

      Hóa ra, sau khi bày tỏ tình cảm lại ràng như vậy.

      “Em chuẩn bị chạy bộ sao?” Trang Dực cười nhìn người đến, hai tay khẽ kéo đuôi tóc của .

      Chu Hạ Ninh mặc bộ thể thao màu xanh nhạt, tóc buộc đuôi ngựa nhìn rất giống học sinh trung học, đứng gần nên có thể ngửi được mùi thơm mát tòa ra từ người khiến vô cùng say đắm.

      người em sao lại thơm như vậy?” kìm lòng được mà ghé sát vào mang tai Chu Hạ Ninh, giọng khàn khàn, hơi thở như quẩn quanh mặt của .

      Chu Hạ Ninh cười trốn tránh:” Này, là chó hả?”

      phải, là mèo, có phải em rất thích nuôi mèo ?” Trang Dực rất khẽ.

      “Sao lại là mèo?” vẻ mặt Chu Hạ Ninh tò mò, hiểu ý của Trang Dực.

      phải có bài phỏng vấn viết em rất thích mèo, còn muốn nuôi con sao.” Trang Dực dám , bởi vì quá nhớ, nhớ mà được gặp nên lên mạng sưu tầm ảnh của .

      “Cái gì cơ!” Chu Hạ Ninh bật cười,” Em còn chưa được phóng viên phỏng vấn lần nào mạng lấy đâu ra tin tức của em!”

      Trang Dực còn lời nào để . tự thấy mình ngốc, dám còn chuẩn bị nhờ bạn mua con mèo đẹp tặng cho , như vậy về sau mỗi khi nhìn thấy mèo nhớ đến .

      còn có thể :” Em có thể coi con mèo chính là , như vậy luôn luôn ở bên em!”

      May mắn đèn đường quá tối nên thấy được khuôn mặt đỏ bừng.

      Chu Hạ Ninh khẽ cười, tuy rằng rất dễ nghe nhưng Trang Dực lại cảm thấy có chút xấu hổ, vội kéo vào trong lòng, cúi đầu đem tiếng cười ngậm vào miệng mình.
      Bạch Sắc Vi, emilia, ly sắc34 others thích bài này.

    4. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 48. TIN TƯỞNG

      “Gì vậy?” Trang Dực nhìn quyển tạp chí Thịnh Thanh Phong ném bàn, nụ cười mặt bởi vì nhìn thấy trang bìa mà tắt ngúm.

      nhíu mày cầm quyển tạp chí, nhìn trang bìa chút rồi mở ra.

      Trong văn phòng tổng giám đốc Tinh Diệu chỉ còn nghe thấy tiếng lật sách của Trang Dực.

      ta gì với cậu sao?” Thịnh Thanh Phong nhìn Trang Dực, giọng rất nghiêm túc. Mấy hôm nay Trang Dực vui vẻ đều thấy ở trong mắt, nhưng ảnh trong tạp chí cũng phải là giả.

      “Tôi tìm hiểu rồi, ảnh này chắc chắn chưa qua chỉnh sửa hay cắt ghép, người cung cấp chính là nhân viên trong đoàn phim của họ.”

      Trang Dực là em họ của , nhưng từ khi 10 tuổi cậu đến nhà sống, vẫn luôn coi Trang Dực như em ruột. Em trai của , có thể trêu chọc, có thể đùa giỡn, nhưng cho phép người khác lừa dối nó.

      Cũng giống như Phạm Duyệt Tân, báo quản lý sắp xếp lịch trình mới cho ta.

      Nếu dám làm, nên chuẩn bị tâm lý gánh vác hậu quả.

      Trang Dực nhìn rất lâu, trang cuối cùng là ảnh chụp Chu Hạ Ninh mang theo bình giữ nhiệt vào phòng bệnh của Hạ Thao và khi ra về, tính thời gian ảnh vào đó khoảng 2 giờ.

      “Trong 2 giờ đó, nếu Hạ Thao bị thương có thể làm được rất nhiều chuyện.” Thịnh Thanh Phong cũng cố ý vu oan cho người khác, chỉ muốn mà thôi,” Đương nhiên, dù chân Hạ Thao có bị thương hay bọn họ muốn làm chuyện gì cũng khó.”

      đúng.” Trang Dực cau mày, thừa nhận trong lòng thoải mái, nhưng vẫn luôn tin tưởng Chu Hạ Ninh, “ ấy phải người như vậy. chưa bao giờ gặp ấy, nhưng từ lần đâu tiên gặp em biết ấy là người trong sạch.”

      nhớ tới lần đầu tiên gặp Chu Hạ Ninh ở đại học J, lúc đó ánh mắt trong suốt, mặc quần áo như ăn mày mà tỏ ra khinh thường.

      ấy phải là người vì danh lợi mà bán rẻ chính mình. Nếu muốn bán vậy phải bán cho em càng có lợi sao? Hơn nữa em còn vô cùng đồng ý, cần ấy phải bày mưu tính kế. Làm sao phải khổ sở như vậy?” Trang Dực lắc đầu,” ấy cố gắng, luôn nghiêm túc trong công việc, như vậy là nhục mạ ấy.”

      có ảnh làm bằng chứng cậu còn tin?” Thịnh Thanh Phong hơi giận, “Chẳng lẽ cậu vì người phụ nữ mà mù quáng như vậy?”

      Trang Dực thả quyển tạp chí xuống bàn, đột nhiên tươi cười:” Đúng vậy, em lo sợ làm gì, em tin ấy cho em lời giải thích, nếu em tin em còn nghĩ làm gì đây.”

      “Nếu muốn giúp em, chi bằng điều tra xem là ảnh do người nào chụp rồi đưa cho báo chí.” Trang Dực cúi đầu nhìn quyển tạp chí bị mình ném lên bàn.

      Thịnh Thanh Phong lạnh mặt nhìn Trang Dực ra khỏi văn phòng, tự giận dỗi lát rồi mới nhấc điện thoại gọi vào số nội bộ:” Gọi Trần Thành vào đây.” Suy nghĩ thêm chút rồi mới thêm,” Dặn Uy Hán điều tra xem ảnh của Hạ Thao là người nào bán cho <Tuần San Giải Trí>.”

      Tuy rằng trước mặt Thịnh Thanh Phong Trang Dực quả quyết như vậy, nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp của Hạ Thao và Chu Hạ Ninh vẫn cảm thấy tức giận, cả ngày chẳng thèm gọi điện, chẳng quan tâm đến chút nào. Càng nghĩ trong lòng lại càng thấy bất công.

      Hóa ra mấy ngày nay luôn ở trong viện chăm sóc Hạ Thao sao?

      có lúc nào là muốn ở bên , nhưng lại lo được lo mất nên dám quấy rầy , hóa ra chẳng quan tâm đến chút nào?

      Trang Dực vô cùng nghi ngờ sách lược của mình có phải sai lầm, để cho nhìn thấu tình cảm cùa mình quá sớm. Hóa ra người nào trước người đó thua phải ?

      Nhưng trong tình có thắng thua sao?

      Chu Hạ Ninh ngủ nhận được điện thoại của Đường Điềm, đến lúc này mới biết bản thân mình lại được lên báo, hơn nữa còn nhờ vào cái scandal vớ vẩn.

      Đường Điềm có thói quen đọc báo vào buổi sáng, lúc đọc được tin này rất ngạc nhiên:” Mình này Hạ Ninh, tại sao bạn lại có scandal với mỹ nam chứ, làm sao lại là đạo diễn Hạ nha, chút hứng thú cũng chẳng có.”

      Chu Hạ Ninh cúp điện thoại dở khóc dở cười.

      Đường Điềm lại còn trách móc đối thủ cạnh tranh biết giật tít.

      do dự có nên báo cho Hạ Thao biết hay , nhưng rồi lại nghĩ chắc có người báo cho ông.

      Đây chắc chắn là scandal buồn cười nhất của . Nếu mẹ của mà biết được biết suy nghĩ như thế nào, nhưng mà trước mắt nên tính toán như thế nào nếu bà ngoại biết.

      Cuối cùng mới nhớ ra, hình như bây giờ mới có thêm người bạn trai.

      biết có nên gọi điện giải thích cho hiểu? Chu Hạ Ninh gãi gãi đầu, trong lòng cũng chắc chắn. Chuyện này đúng là chưa từng có kinh nghiệm.

      Bởi vì khiếp trước sau khi kết hôn với Chân Văn Hải, hầu như là bao giờ có loại chuyện này xảy ra. Làm sao mà đời này hoa đào lại nở nhiều như vậy? Nếu như bình thường còn có lời giải thích. Nhưng chuyện này biết như nào đây?

      lắc đầu, cứ ngồi dậy rửa mặt trước vậy.

      Trang Dực đau khổ mấy tiếng đồng hồ mới nhận được điện thoại của Chu Hạ Ninh.

      Mấy tiếng liền luôn ngồi trong phòng biên tập phim, nhân viên biên tập lại ngại thân phận của nên dám đuổi người. Trời biết ta có bao nhiêu mong muốn bê pho tượng này ra chỗ khác.

      Trang Dực cũng ngờ tâm trạng của mình lại bị ảnh hưởng như vậy.

      Thế nên khi nhận được điện thoại chỉ nhìn chằm chằm màn hình lúc mới nghe máy.

      “Alo.” cố gắng dùng giọng bói bình tĩnh nhất của mình để trả lời, tuy rằng biết có thành công hay .

      “Bây giờ có rảnh ?”

      Giọng êm ái của Chu Hạ Ninh xuyên vào trong tai , làm lại nhớ đến đôi môi mềm mại của vào tối hôm trước, mặc dù chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng cũng đủ cho nhớ đến tận hôm nay.

      Tâm trạng buồn bã vừa rồi dần dần mất , chợt nhận ra trái tim mình bị khuất phục trước .

      “Có .”

      “Oh, bây giờ có thể đến bệnh viên nhân dân ?”

      Trang Dực lập tức nhớ ra Hạ Thao nằm ở bệnh viện nhân dân, trong lòng khẽ ngập ngừng rồi :” Được, đến ngay.”

      “Ừ, em đứng ở thang máy đối diện hành lang khoa nội trú chờ , à, nhớ cải trang chút nhé.”

      Lúc thang máy mở ra Trang Dực rất hồi hộp, dường như nín thở khi nhìn cửa thang máy chạy sang hai bên, sau đó thấy Chu Hạ Ninh đội mũ lưỡi trai ngồi chơi di động.

      ra Chu Hạ Ninh cúi đầu, tóc dài đen nhánh xõa hai bên, đứng từ chỗ của nhìn khuôn mặt của , nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra .

      biết từ khi nào nhưng chỉ cần lọt vào tầm mắt của , dù ở trong đám đông vẫn luôn biết ở đâu.

      Chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc gặp ở đại học J, lúc đó chỉ cảm thấy tò mò và có chút hảo cảm, nhưng từ khi gặp lại ở trường quay trong lòng tự chủ được mà luôn nhớ lại cảm giác lúc ban đầu, thế nên có ngày chợt phát ra, tình cảm tích lũy từng ngày từng ngày dần trở thành thích, hoặc là ?

      thấy tim mình đập rất nhanh, chỉ có thể nở nụ cười lên để che dấu vẻ hồi hộp.

      “Chơi cái gì mà chăm chú như vậy?” lấy tay gõ đầu Chu Hạ Ninh, thấy ngẩng đầu lên khẽ nheo mắt.

      Chu Hạ Ninh đứng lên, rất nghiêm túc nhìn Trang Dực rồi cười với , sau đó nhìn ra phía sau thấy có người theo mới cất di động, đứng lên nhìn bộ dạng cải trang của rồi xoay người:” thôi.”

      Bởi vì phải che giấu cho nên cố ý lấy bộ quần áo thể thao cũ ở công ty mặc vào còn đội thêm mũ lưỡi trai:” Nhìn có khác ?”

      Chu Hạ Ninh nhịn cười gật gật đầu:” Khác.”

      biết Trang Dực kiếm đâu ra bộ đồ thể thao vừa cũ vừa xấu như vậy, mũ lưỡi trai lại còn bị gãy mất góc, thế xung quanh mũ còn có mấy chỗ loang lổ hình như là bị phai màu.

      Nếu phải dáng người quá cao nhìn rất giống công nhân trong công trường xây dựng.

      thôi.” Chu Hạ Ninh cười với , hai mắt dấu dưới vành mũ bởi vì mỉm cười mà càng thêm rạng rỡ.

      Trái tim của Trang Dực bỗng nhiên dừng mất nhịp, thấy Chu Hạ Ninh đứng ngoài cửa phòng bệnh mới lấy lại tinh thần bước theo .

      Chu Hạ Ninh để tay vào tay nắm cửa, quay đầu nghiêm túc nhìn Trang Dực, sau đó giọng hỏi:” hối hận ? Nếu vào, sau này được thay đổi?”

      Trang Dực hiểu ý của Chu Hạ Ninh, nhưng vẫn nghiêm túc :” hối hận.”

      Chỉ cần ở bên em, nơi nào cũng .

      Chu Hạ Ninh cong khóe môi, vặn tay nắm mở cửa.

      Cửa từ từ mở ra, Hạ Thao dựa vào mép giường nhờ Trần Thành dìu ngồi vào xe lăn, quần áo người mặc chỉnh tề.

      “Sao vậy?” Chu Hạ Ninh kinh ngạc bước tới.

      nhớ Hạ Thao còn phải nằm thời gian nữa mới được xuất viện.

      có gì. Sao cháu lại đến đây?” Hạ Thao xong, mới phát người đứng ở cửa.

      Trang Dực?

      “Đạo diễn Hạ muốn mở họp báo.” Trần Thành bất đắc dĩ nhìn Chu Hạ Ninh lắc lắc đầu, tính tình của đạo diễn Hạ rất cứng rắn, khi ông quyết định cả cũng ngăn cản được.

      “Sao lại họp báo?” Chu Hạ Ninh xong cũng chưa hiểu , “ Chân của chú còn chưa khỏe, bác sĩ cũng thể cử động mà.”

      Hạ Thao gì nhìn Trang Dực tới.

      Chu Hạ Ninh cũng quay ra nhìn Trang Dực, hơi mím môi, thấy Trang Dực đến bên cạnh :” Đạo diễn Hạ, vết thương có khá hơn chút nào ?”

      “Cháu quan sao hết, họp báo cũng cần mở.” Chu Hạ Ninh nghiêm túc nhìn Hạ Thao,” Chỉ cần người thân của cháu tin là được.”

      quay đầu nhìn Trang Dực, sau đó cầm tay của :” Cho nên, cháu đưa đến gặp chú, sau này chừng cháu có những scandal còn khó tin hơn nữa, nhưng chỉ cần ấy tin cháu là đủ rồi.”

      Trần Thành lui về phía sau:” Đạo diễn Hạ, tôi ra ngoài chờ ông.” xong ra bên ngoài, để cho bọn họ chuyện riêng.

      Trang Dực bởi vì biết gì, nhưng trong lòng rất thoải mái, bởi vì hành động của Chu Hạ Ninh thân phận của với Hạ Thao, vì vậy mà khẽ hếch cằm đứng yên.

      Từ khi Hạ Thao nhìn thấy Trang Dực đoán được, nhưng Chu Hạ Ninh chưa nên ông cũng muốn xen vào.

      “Cháu chỉ mới vào nghề, xác định chưa?” Trong lòng Hạ Thao rất phức tạp, cũng là tâm tình gì, nhưng đối với Trang Dực ông hiểu rất , đó chính là thích.

      Người này cũng ít scandal, thậm chí còn lên trang nhất rất nhiều lần, người như vậy làm sao xứng với con của ông?

      “Con xác định. Tình cảm mới đầu có thể là mù quáng, nhưng tại con cảm thấy chính là ấy. Cho nên, chú cần phải mở họp báo nữa.” Chu Hạ Ninh khẽ cười nhìn Trang Dực.

      Hạ Thao cúi đầu:” Cháu biết , ta thể nhìn người khác vu oan cho cháu. Ninh Ninh, đây là chuyện duy nhất ta có thể làm, cũng phải làm. Cháu cần lo lắng, ta tự có chừng mực.”

      “A Thành.” Hạ Thao cao giọng gọi Trần Thành vào, ngẩng đầu nhìn Trang Dực.” Sau này chúng ta lại tiếp, hôm nay sợ là thích hợp.”

      Ánh mắt ông có chút lạnh lùng, đột nhiên trong lòng Trang Dực lại có suy đoán hoang đường.

      Chuyện đó là thể nào? Nhưng, hình như rất có khả năng…

      Chu Hạ Ninh nhìn vẻ mặt kiên định của Hạ Thao, biết thể nào thay đổi quyết định của ông, đành nhìn Trần Thành:” Trần, bác sĩ như thế nào? Có thể ra ngoài sao?”

      “Bác sĩ chỉ cần cẩn thận chút là được.”

      “Vậy làm phiền rồi, Trần.”

      “Đừng khách sáo, đây là chuyện tôi phải làm.” ra Trần Thành cảm thấy tâm trạng của đạo diễn Hạ tốt hơn trước đây rất nhiều, từ khi tốt nghiệp bắt đầu theo Hạ Thao, đến bây giờ mới biết hóa ra ông cũng có thể vui vẻ .
      Bạch Sắc Vi, xukem, emilia35 others thích bài này.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      cảm ơn bạn nhiều lắm. truyện rất hay.
      travypink_lee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :