1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên sủng - Mộng Cầm U

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.1:Đau đớn

      Thực , cũng thích nước mắt của nam nhân.Cứ việc lí trí của nàng khống chế cảm giác chán ghét nhè trong lòng,thuyết phục bản thân rằng nam nhân cùng cần giải tỏa cảm xúc trong lòng.Nhưng là….Nhưng là nam nhân nơi này có phải giải tỏa nhiều quá khiến cho đầu óc bị hỏng. thề,bản thân thể chịu được nam nhân ở thế giới này động tí là khóc,dù đến nơi đây mới hai tháng, có vài tấn da gà rớt đầy đất!Khiến cho nàng nhìn đến nam nhân là có vài điểm bóng ma tâm lí!

      Cho nên khi nàng phục hồi tinh thần,phát tay của chính mình còn dừng ở khuôn mặt nam nhân rơi lệ,trong lòng,thập phần kinh ngạc.

      thực ra, đại soái ca mi tinh kiếm mục điển hình thuộc loại mẫu người dương cương nếu mà khóc đúng là trông được tốt cho lắm,nhưng mà bản thân,lại cảm thấy chút chán ghét nào cả.Tương phản,dường như,thấy thực lo âu.Nàng cảm nhận được bản thân lo âu,thậm chí mang theo hơi hơi đau lòng.

      “Có lẽ bởi vì xuất thân của rất thảm ....” nghĩ như vậy.

      tin chuyện nhất kiến chung tình.

      Ngẩng đầu lên thấy nam tử kinh ngạc nhìn nàng,ngạch....Chẳng lẽ là do kiêng kị”Nam nữ thụ thụ bất thân”? có chút xấu hổ,rút tay về,theo thói quen nhu nhu cái mũi,thấy nước mắt nam tử dần ngừng lại,dường như chuyện có thể làm cho thương tâm muốn tồn tại,thế là lại cười đùa như trước.Quên !Tóm lại chỉ cần khóc là tốt rồi! phát khi thấy nam tử nín khóc trong lòng mình cũng thể phào nhõm.

      Tiểu Trư Tể khuôn mặt,cũng là có chút ảm đạm.Cuối cùng....Cuối cùng đột nhiên bỏ tay ra,quả nhiên trong lòng cũng tồn tại chán ghét ....Hiển nhiên,trong việc tình cũng cần phải có bản năng hơn người và thiên phú[....]dù có biết quan niệm”Nam nữ thụ thụ bất thân” chăng nữa,nếu ai cường điệu nên cho dù thấm đất cũng hình thành loại phản xạ theo ý thức như vậy.

      Vẫn còn....Lòng tham sao? được, thể như vậy,chẳng nhẽ sợ báo ứng hay sao?

      ràng, ràng vừa nãy nàng còn đụng chạm vào mình, cảm thấy cao hứng,còn xa cầu điều gì?Chẳng lẽ ngươi nghĩ nàng chand ghét ngươi hay sao?

      suy nghĩ,bên kia cẩn thận chụp người bụi đất,nhìn về phía mỉm cười như ánh mặt trời,khóe môi hơi cong,mặt mày loan loan,trông như nữ thần.Tuy rằng chưa thấy bao giờ,lại khó được cố chấp cho rằng,nữ thần nhất định có bộ dáng như này.Trái tim chịu khống chế xuất những luật động dị thường. thực tế,từ lúc gặp ,trái tim vốn lúc nào ở trong trạng thái bình thường,trong miệng rốt cuộc nhịn được thào:”Vì sao....Vì sao tất cả chỉ là cảnh trong mơ vậy....A.... thể.... thể tham lam....”Trong lòng càng cảm thấy sợ với việc tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

      “Cảnh trong mơ là cái gì a?” vẻ mặt nghi hoặc.

      “Thế giới này....Thế giới này.... là....Chính là giấc mơ....”
      ....
      hiểu được,hắc tuyến....

      “Này uy....Chẳng nhẽ ngươi thấy cuộc sống của mình trải qua quá khó khăn,khiến bản thân thể chịu được,cho nên tự thôi miên đây chính là mơ sao....Quen biết cả nửa ngày....Ngươi dĩ nhiên nghĩ đây chỉ là giấc mộng....”Vốn chỉ là trêu vui đùa, nghĩ đối phương lại có phản ứng lớn như vậy.

      ........ phải!Thực vui vẻ....Cùng chuyện với ngươi....Cùng ngươi cùng chỗ....Đều thực vui vẻ!Thực vui vẻ! hề khó chịu chút nào....”Dĩ nhiên hốt hoảng đến nên lời, gí cảm thấy chính mình cũng bị dọa....Vì thế hung hăng véo mạnh cái....

      Tiểu Trư Tể cảm thấy đau,bỗng nhiên nhớ tới lúc trước bởi vì bị bệnh,thân thể cũng luôn bị đau đớn.

      Như vậy nghĩa là,đây phải mộng....

      phải?

      Tiểu Trư Tể cảm thấy chính mính thể nào tiêu hóa những chuyện phát sinh trong ngày hôm nay.

      , phải mơ sao?
      Last edited: 16/11/15
      thư hồ, Abby, xuxubungbu5 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.2
      Gặp được người tốt như tiểu thư,mang đến cho ta nhiều ấm áp tuyệt vời tiểu thư….Dĩ nhiên….Dĩ nhiên phải là ở trong mộng sao?

      Nhiều việc như vậy…. Nhiều việc như vậy xảy ra….Đều là ?

      Tiểu Trư Tể….Thậm chí biết chính mình bây giờ có cảm thụ như thế nào….

      nhìn vẻ mặt dại ra, chính mình làm gì để khiến cho tưởng đây là cảnh trong mơ, là bởi sốt rất nghiêm trọng ….Nhưng ràng bây giờ muốn hạ sốt a….

      Nếu đối phương muốn hạ sốt, nghĩ mình ở lại đây cũng có tác dụng gì,áp chế trong lòng chút cảm xúc muốn rời , cười,”Hạ sốt rồi a….Bây giờ ta nhé!Tạm biệt!”Bỏ qua nam tử ánh mắt muốn rời xa, nhận định bản thân nhất định quyết tuyệt bước , chỉ là người khách qua đường.

      Nhất định có thể làm được rất quyết tiệt.

      cố chấp bỏ qua những cảm xúc của chính mình.

      Sáng sớm,trời còn tờ mờ sáng.

      ra cửa khách sạn, nhàng khịt mũi,hấp chút bầu khí.Ân, khí cổ đại dù ngửi bao nhiêu lần cũng cảm thấy phiền chán!Nhìn khi mặt trời mọc mọi người bắt đầu xuống ruộng làm việc,nàng lại nghĩ đến người,hoặc là mấy ngày gần đây mỗi ngày đều nghĩ tới.Hơi hơi giật khóe miệng cứng ngắc,tự thấy ngày gần đây có việc gì vừa ý,tâm thần luôn yên ổn,bình suy nghĩ nhấc chân hướng hiệu thuốc bắc đến.Bằng vào y thuật hơn người mà cổ nhân thể địch nổi,nàng trở thành thầy thuốc xem bệnh cho hiệu thuốc bắc.

      “A!Phong Nhi đến sớm như vậy a!”Có cái bà chủ trời sinh tính tình thân thiện, thể , vẫn là rất hưởng thụ,cũng quá coi trọng cáp bậc lễ nghĩa,”Sao vội vàng như vậy?Phong Nhi là ngươi có thể kêu?Kêu Lê Phong,cảm ơn!”Dù có chuyện lạnh lung như vây,đối phương cũng để ý nhu nhu tóc nàng.A!Biết người có thiên phú buộc tóc như nàng phải mất bao lâu để đem mái tóc chết tiệt này buộc gọn gang lên ?Buồn bực phình miệng như trẻ con,vừa há mồm định mắng đại thẩm làm tổn hại hình tượng này,tiếng huyên náo lại đánh vỡ chút ấm áp sáng sớm này.

      “Đại phu!Ai nha,Lê đại phu,may mắn ngươi có ở đây a!”Nam tử trung niên cũng quan tâm nàng có nguyện ý hay ,hoảng loạn sốt ruột kéo chặt tay nàng,”Lê đại phu a,cứu cứu ta gia chủ !Chờ cả buổi tối giờ mới gặp được ngươi,ta rất lo lắng a!”Lê Phng cũng hờn giận lỗ mãng của đối phương,cũng thấu hiểu vội vàng của người nhà,hiểu được việc ốm đau thể chậm trễ,thu hồi cảm xúc,cùng bước .

      Lê Phong hối hận mình đến đây,nỗi đau tên trong lòng ngực khiến nàng thể bỏ qua….

      Nàng chỉ thấy nam tử kia,cái kia nam tử,ngươi mà gần đây khiến cho nàng gần đây hơi có chút hoang mang lo sợ,lúc này quỳ gối ở trong viện của người ta, thân thể mảnh vải che thân,nơi này phải nữ tôn hay sao?Điều này cũng trọng yếu,trọng yếu là ,vết roi người là có chuyện gì xảy ra?Chỉ cần để ý chút,nhưng lại giống với cây roi chỉ dùng để đánh ngựa đuổi trâu bên cạnh.Vết roi người,trải rộng toàn bộ lưng.Đầu mùa xuân thời tiết còn hơi se lạnh,quần áo kia mong manh đến nỗi có thể nhìn thấy cơ thể bên trong.Nửa thân trần bên dường như chịu nổi cái lạnh,nhè run run….

      Nàng….Cảm thấy….Rất khổ sở….Đau quá….

      Kia nam tử trung niên chú ý thấy nàng ổn,thoáng nhìn theo ánh mắt của nàng ,nở nụ cười.”Lê đại phu cần quan tâm tới tên trư tể kia,nếu ngài cảm thấy ngại mắt....” xong quát lớn,giọng điệu tốt,”Trở ngại ánh mắt Lê đại phu, ra ngoài viện quỳ !”

      cần!”Lời bật thốt lên nhanh hơn khi suy nghĩ, xong lại nghĩ bản thân nên quản việc phải của mình,lại muốn thừa nhận cảm giác hối hận trào lên trong lòng,lại ngoài ý muốn gặp bóng dáng kia sau khi nghe thanh của nàng, mạnh cứng đờ,nhất thời đúng là nhúc nhích.

      Làm cho nàng,thấy sao?Như vậy bộ dáng xấu xí!Vốn liền xấu,bây giờ quần áo lại chỉnh tề,so với mặt còn khó khăn hơn, hề có dáng ngươi như nam tử bình thường,lại mang theo vết roi khiến người khác chán ghét,nàng,đều thấy được sao?Nàng,có thể hay ,có thể hay cảm thấy ghê tởm xấu xí chịu nổi,lại biết cảm thấy thẹn, tuân thủ phu tắc?

      Bởi vì suy nghĩ hỗn loạn này mang đến chần chờ,nam tử trung niên kia lập tức phát hỏa,”Ngươi trư thằng nhãi con này,dám nghe lời?!A?” xong,cầm roi chạy tới,hung hăng đánh xuống,chỉ thấy kia roi gắt gao dán lên thân mình co rúm lại kia.Nam tử chỉ biết thét lớn tiếng,sau đó gắt gao cắn miệng đem tiếng đau nuốt xuống.Lê Phong đương nhiên biết, cố gắng ở trước mặt nàng bảo vệ chút hình tượng mà cho rằng còn sót lại.Nhưng hành động này,lại làm cho nam tử trung nghĩ rằng phục quản giáo,trong cơn cơn giận dữ lại muốn đánh xuống.May mắn Lê Phong rốt cuộc lấy lại tinh thần, phen ngăn trở.Nam tử kia trế này mới đem lực chú ý trở lại người nàng.

      “Lê đại phu cần đáng thương ,bất quá là cái xui xẻo dùng để vui đùa!Xui chính là xui,lúc tối có mỗi cái cuốc cũng cất cho tốt,hại gia chủ đại nhân say rượu trở về nhà vấp phải để bị ngã!Hừ!Chính loại này,phải giáo huấn cho tốt mới nhớ lâu được!”Lê phong thầm nghĩ chắc là khiến cho nữ chủ nhà này trong lúc say rượu bị thương nặng nên mới bị phạt như bây giờ,hi vọng y thuật của mình tốt có thể làm giảm lửa giận của nam nhân này,vội hỏi:”Bá phụ làm sao phải cùng bực bội làm gì,mau dẫn ta xem bệnh cho gia chủ của ngài mới là cấn thiết a”Nam nhân vẫn là bộ dáng chưa nguôi giận,oán hận mắng vài câu,lúc này mới cho Lê Phong mặt mũi cùng nàng vào phòng.

      Lê Phong nghĩ rằng,nhà này nữ chủ nhân--Lưu Phú-nhất định bị trọng thương,cho nên,khi nàng xem được khuỷu tay chỉ bị xước chút bên ngoài khi,nhất thời phản ứng kịp!

      Chỉ,chỉ vì vậy,khiến cho nam nhân ở ngoài bị phạt thành như vậy?

      Tối hôm qua? đúng là,khả năng bị đánh nặng,sau đó quỳ từ tối hôm qua đến bây giờ sao?
      Last edited: 18/11/15
      thư hồ, Abby, xuxubungbu6 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 5:Áy náy

      Lê Phong nằm ở giường khách sạn,thậm chí thể lừa mình dối người nỗi lòng của mình bất an.Nàng bị làm sao vậy?Nổi lên lòng trắc hay sao?Vì sao vội vàng xin nghỉ phép ở hiệu thuốc bắc rồi?

      Lê Phong chuyển mình,bỗng cảm thấy,chính mình chưa bao giờ tùy hứng như vậy,muốn thoát li khỏi lý trí,để thỏa mãn khát vọng tình cảm. thở hơi,sau khi cẩn thận nhìn thẳng vào việc,nàng bất đắc dĩ phát ,chính mình,quả nhiên,vẫn là nghĩ,giúp ,thoái ly biển khổ!

      Như vậy….Có được ?Nhiều năm gia giáo của Lê Phong,đồng thời dùng cả lý trí tự hỏi, cho nàng thấy cảm tình là cái thứ nhất thế gian đáng tin.
      …….
      Lê Phong đứng dậy,hướng Lưu gia đến.

      nên hỏi nàng vì sao tùy hứng như thế.

      “Bá mẫu,bá phụ.”Lễ tiết trước hết phải chu toàn,”Vãn bối Lê Phong.”

      Kia Lưu gia nữ chủ quay đầu,vừa thấy nàng,ánh mắt đều phát sáng,thầm nghĩ hôm qua gặp thấy chỉ giống như cái tiểu lang quân tuấn tú,hôm nay biết vì sao gặp lại,trông càng phát ra xinh đẹp,chọc người trìu mến!Nhưng lại nhất thời có động tĩnh,tần đến khi chọc cho Lưu thị kia ghen tuông,tính tình mạnh mẽ cũng cố kị cái gì lễ pháp,hung hăng quát chút nhà mình thê chủ,”Người ta nhưng là cái nữ tử”Lưu Phú vừa nghe,thế này mới hoàn hồn,nhưng ánh mắt kia nhưng vẫn tự giác thường thường hướng về chỗ Lê Phong ngắm ngắm.

      Lê Phong cười,vụng trộm miết hướng đình viện, thấy tính từ lúc nàng xem bệnh đến bây giờ qua hai cái canh giờ,mặt trời mọc đỉnh đầu,nam tử kia lại vẫn quỳ.Trong lòng lại cảm thấy buồn đau xót,đúng là thầm hạ quyết tâm,hôm nay rốt cuộc tùy hứng lần.Mắt thấy đám đông người đến vây xem ngày càng nhiều,thầm nghĩ thời cơ đến,mở miệng :” dám giấu diếm,vãn bối lần này tới,là tới muốn người”Trong viện quỳ Tiểu Trư Tể vẫn còn cảm thấy khổ sở vì cảm thấy để cho nàng nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của mình,nghe vậy lúc này chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng,tràn đầy biết ở chờ mong cái gì.

      Lưu Phú ngẩn ra,mắt nhìn về phía Tiểu Trư Tể,biết những người trong nhà này,bị muốn hơn phân nửa nhất định là ,trong lòng nghi hoặc.Có lẽ người trong thôn muốn có khả năng làm việc của Tiểu Trư Tể ít người,nhưng e ngại là kẻ”kẻ xui xẻo”,dù tặng cũng cần,nhưng nữ tử này hôm nay lại….?

      Lê Phong cười ,”Vãn bối nhưng là toàn vì bá mẫu suy nghĩ,tưởng bá mẫu là người hảo tâm,nuôi dưỡng loại này xui bẩn gì đó,lại ngờ rằng,người này biết điều phạm phải nhiều lỗi lầm .bị nam nữ già trẻ trong làng truyền miệng to còn thành bộ dáng gì nữa!”Lê Phong cố ý nhẫn tâm,nhịn đau lòng bỏ qua ánh mắt của Tiểu Trư Tể ở trong viện tràn đầy chờ mong bỗng chốc ảm đạm xuống’Bây giờ người trong thôn nhưng là truyền lưu,bá mẫu ngài nào có hảo tâm gì, ràng là lợi dụng trở thành’Công cụ’,cũng sợ trời phạt mà nuôi dưỡng a!”

      Lẽ ra Lê Phong lời này cũng là suy nghĩ trong lòng mỗi người,dù sao,nếu chỉ đơn thuần dưỡng người xui xẻo này có thể là tích đức,là hảo tâm,là còn có chút tình cảm mẫu tử,nhưng cố tình cố tình Tiểu Trư Tể này là cái cực biết làm việc,khí lực còn lớn hơn cả nữ nhân,cũng liền ràng là vì có khả năng này nên mới thu lưu ở lại,nên cái cớ”Bởi vì hảo tâm có”. có”Hảo tâm”làm bia đỡ,vì tư lợi cá nhân mà nuôi dưỡng cái người xui xẻo,tại nơi cái thế giới phong kiến cực nghiêm khắc trong lễ pháp mà coi như là “Đại nghịch bất đạo”.Lê Phong như vậy,lại là trước mặt nhiều người vây xem như vậy,Lưu Phú mặt mũi mất hết,mà bản thân lại là cái vô cùng coi trọng thanh danh,liền tự rối loạn đầu trận tuyến.Cũng may Lưu thị cũng là cái khôn khéo,trước mắt thấy Lê Phong oai động tâm tư muốn lấy người có sức lao động lớn nhất của nhà họ,cộng thêm mới vừa rồi Lưu Phú mê luyến xem nàng,giọng điệu tốt:”Cũng là cái ‘người xui xẻo’,chẳng lẽ tiểu thư sợ mình bị tổn hại ân đức?”lê Phong chút hoang mang,:”Vãn bối mới đến,may mắn vừa mua được vài mẫu đất cằn,lúc này có tiền thuê công nhân,liền nghĩ tới việc này,muốn mang trở về dùng,lại nhớ lại khi vãn bối còn bé từng có đại sư xem tử vi mệnh của vãn bối cứng rắn,khó bị trời phạt,trong lòng liền có lòng tin hơn,cố tiến đến muốn người”Lưu thị cũng phải cái thiện lương dễ lừa gạt,vui vẻ,”Thực khéo a~khi ta còn bé cũng có thầy bói cho ta biết ta có số vượng thê,có ta ở,thê chủ đại nhân bị quả báo”

      Lê Phong nhướng mày,thầm nghĩ chính mình quả nhiên vẫn rất lỗ mãng,chỉ nghĩ Lưu Phú người này rất coi trọng mặt mũi,trước mặt mọi người kích thích có thể làm cho nàng nghe theo,ai ngờ nhà này còn có cái nam nhân lợi hại, biết làm thế nào cho phải,bỗng nhiên linh quang chợt lóe,hơi liếc mắt về phía người bị chính mình coi trở thành súc sinh giao dịch Tiểu Trư Tể lúc này vẻ mặt khó chịu,trong lòng định lui bước,khiến cho ngươi hướng đến quyết đoán là nàng lại do dự,cuối cùng nghĩ vẫn là thực xin lỗi, thực xin lỗi,rốt cuộc vẫn là mở miệng.

      “Vãn bối,còn có chuyện chưa ”.Lê Phong tiến lên bước,nhịn được lại nhìn thoáng qua Tiểu Trư Tể,”Kỳ thực,vãn bối cùng loại này bẩn xấu gì đó,chỉ vì say rượu,sớm có thân cận da thịt….”Là người thao túng tràng diễn xuất này,Lê Phong bề ngoài mang vẻ mặt ghét bỏ,lại nhịn được lo lắng liếc nhìn Tiểu Trư Tể cái. thấy mạnh ngẩng đầu nhìn trở lại,chống lại tầm mắt của nàng, dù ngay lập tức quay đầu ,nàng vẫn nhìn thấy trong mắt có ánh lệ,lại chậm rãi cúi đầu xuống.lê Phong trong lòng đau xót,chỉ cảm thấy có lỗi,nghĩ sau khi việc này qua phải bồi thường tốt cho .Mà lúc này Tiểu Trư Tể nghĩ so với Lê Phong tưởng tượng hơn rất nhiều….

      ra…. ra vị tiểu thư này,cũng là trêu chọc a…. vẫn nhớ .khi đó từng có vài cái đứa tìm muốn làm bằng hữu,cùng chơi vài ngày, chỉ biết vui vẻ vì lần đầu tiên có bằng hữu,lại biết những đứa này cố ý trộm đồ,sau đó đổ hết tội lỗi lên người ,vụng trộm nhìn bị người mẫu thân vô cùng coi trọng danh dự hung hăng quật,sau đó cùng nhau cười. nhớ mình bị đánh cho hôn mê mấy lần, đau đớn khắc cốt minh tâm.Các nàng….Chỉ là tìm niềm vui ở người mà thôi….Vị tiểu thư này bây giờ chẳng phải cũng thế sao?Muốn tìm niềm vui từ việc bị đánh thôi….Vì sao,bản thân lại lại nhớ lâu….Thôi thôi,vị tiểu thư này cho kỉ niệm đẹp để nhớ,mà chính mình sống đời lại có gì tốt đẹp,chi bằng,làm cho mẫu thân đánh chết,giúp làm trò vui cho tiểu thư,cũng tốt……

      ,lời này vừa ra,đó là hiển nhiên,Lưu Phú Lưu thị lại vẻ mawth khiếp sợ,nhưng Lê Phong lại chú ý tới,Lưu Quý- -muội muội của Tiểu Trư Tể,cũng là có hứng thú nhìn chính mình,dùng bộ dáng thản nhiên cùng vẻ mặt thấy hết thảy,trong lòng cả kinh,nhưng lúc này mình cũng rãnh rỗi mà bận tâm đến nàng,nghĩ có lẽ nàng cũng hứng thú tham dự chuyện của’Ca ca’này.Trong lòng trấn định lại, thấy Lưu Phú vợ chồng phản ứng lại,mang theo roi trở ại quất lên người Tiểu Trư Tể,mà Tiểu Trư Tể cũng nhẫn như hồi sáng sớm,mà là hoặc rên rỉ hoặc hô đau.Nếu giờ phút này lí trí của Lê Phong ràng hơn chút có thể phát , lúc này là bị đau, bằng là cố ý biểu diễn,diễn cho nàng xem,vì làm cho nàng vui vẻ….nhưng Lê Phong lúc này lại hề ràng,Nang nhìn thấy roi kia lần lượt đánh lên thân thể có gì ngăn cản kia,từng chút vết thương dữ tợn bắt đầu xuất , vì sao chính mình lại cảm thấy đau lòng như vậy,nhưng chỉ phải liều mạng chịu đựng.

      Ở thế giới này,loại việc đại nghịch bất đạo này,bên phía nữ tử sao,nhưng nam tử làm sao có thể chấp nhận?Phạm vào loại tội danh đủ để phạt trôi song,nếu chẳng may chịu tội gì,người trong thôn cũng đẽ dàng tha thứ .Lê Phong chỉ có thể chịu đựng…...

      Cho nên Lê Phong nhìn nam tử nắm chặt tay,rên rỉ hô đau, nhàng run run.

      Nhìn roi khảm vào da thịt,tạo ra nhiều vệt đỏ…..

      Lê Phong nghĩ đến chính mình ít nhất tại lí trí chút,nhưng mà lại vẫn ở trước khi mình lấy lại tinh thần,ra tay ngăn cản.

      “Bá mẫu,xin hãy nương tay,để sống tốt hơn,tốn thời gian đến dưỡng thương xong,ta lại muốn phế nhân!Nay ta xác thực thể thuê công nhân”.Xem điệu bộ chết còn chưa hết tội của mọi người,mướn xe đem Tiểu Trư Tể bị đánh đến hôn mê đưa dến khách sạn.

      “Thực xin lỗi….Thực xin lỗi…..Ta như thế nào nên khiến ngươi chịu khổ…. xin lỗi….”

      Vết roi sưng đỏ,lộ ra những miệng vết thương chảy máu….Dù hôn mê nhưng Tiểu Trư Tể vẫn hung hăng cắn môi,chắc do chưa hết đau đớn….

      “Thực xin lỗi….Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....”

      “Ngươi kêu Lê Thư.... phải cái gì Tiểu Trư Tể,ngươi kêu Lê Thư được ?”

      “Thực xin lỗi….Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....Thực xin lỗi”

      “Lê Thư,ngươi cùng ta trở về được ?”
      “Thực xin lỗi….Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....Thực xin lỗi….Thực xin lỗi....”

      “Lê Thư,ngươi cùng ta trở về,ta đánh ngươi, bắt nạt ngươi”.

      “Lê Thư,cùng ta trở về ....”
      Last edited by a moderator: 7/12/15
      xuxubungbu, thuyt, PhongVy4 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.1:An ổn

      “Này,Này phải”Lê Phong thừa nhận,chính mình đâu chỉ lỗ mạng,mà là có đầu óc!Lê Thư mang thân phận ‘kẻ xui xẻo’ mỗi người còn e sợ còn kịp,nàng nhưng bây giờ nhìn sắc mặt mặt khó coi đến cực điểm của lão bản khách sạn mới nhớ đến điều này.Lê phong trong lòng thầm hối hận, suy nghĩ nhanh để tìm nơi đặt chân,kia xa phu nhưng là cái người khẳng khái hảo tâm,giúp đỡ bọn họ chuyện:”Chưởng quầy a,nhìn bọn họ cũng là đáng thương,đứa kia tuy rằng phạm lỗi vì làm chuyện ám muội,nhưng hãy nhìn xem vết thương bị đánh của Tiểu Trư Tể !Ôi chao….Ngươi hãy thu lưu bọn họ ngày,chờ khi bọn tìm được cái phòng trọ cũng tốt mà!khi nào bọn họ tìm cái đạo khí xua tà khí là sao rồi!”.

      Thấy trưởng quay mặc dù đối cái gọi là ‘Chuyện ám muội’ hiểu lắm,nhưng cũng bị những vết dữ tợn người Lê Thư khiến cho hoảng sợ,rốt cục mềm lòng đáp ứng cho bọn họ ngủ lại đêm.

      Nhờ xa phu giúp đỡ đưa Lê Thư nằm giường,Lê Phong dám làm phiền lão bản nương,quay lại hiệu thuốc bắc lấy bố khan,thủy dược linh tinh,nghĩ nghĩ,thừa dịp sắc trời chưa tối,lại đến nơi nhiều chuyện nhất ở đầu thôn tìm hiểu thực hư về chuyện phòng ở,sau đó xoay người trở về khác sạn.

      tay xốc chăn lên,Lê Phong cảm thấy vết roi hình như càng sưng đỏ hơn,đầu vết thương còn bị nhiễm trùng mưng mủ nữa,nàng nghĩ sờ vào nhưng dám.Trong mộng nam nhân như trước nhíu chặt mày.Là do miệng vết thương rất đau sao?Lê Phong chỉ cảm thấy trong đầunhanh chóng nảy sinh tràn ngập những nỗi khổ sở lên lời,chỉ muốn thay thừa nhận những thống khổ kia,chẳng lẽ là do quá áy náy hay là do đồng tình sao?Nàng đương nhiên biết,nếu là nàng thay chịu đựng, mới ngược lại càng tăng thêm đau đớn,đau gấp mấy lần.

      Nghĩ đến chính mình là thầy thuốc nguyên tắc,Lê Phong tạm thời vứt bỏ ngượng ngùng,cởi hạ khố của ra kiểm tra có vết roi hay ,lại ngờ sau khi xem qua,ngay cả chút tâm tư rung động khác thường cũng có.Nàng chỉ cho rằng người nhà giận dữ mới giáo huấn ,lại ngờ những vết thương này đúng là trải rộng khắp cơ thể,cùng với những vệt bầm tím xung quanh.Nàng biết bị gậy gộc đáng trước hết sung đỏ,qua mấy ngày mới có tan.Mấy ngày trước? phạm phải sai lầm gì?Lưu thị khi tức giận chẳng lẽ đều lấy ra chút giận hay sao?Những dấu vết kia,giống như bị nhiều lần đánh nặng,nàng có kinh nghiệm xử lí hình thương(những vết thương do vật nặng tạo nên bên ngoài da).Bỗng nhiên ý nghĩ khiến cho nàng lạnh hết cả người,, chẳng lẽ,vẫn,như vậy,bị ngược đãi….

      Nàng bỗng nhiên cảm thấy,chính mình hai mươi cuộc sống chưa bao giờ cảm thấy may mắn về chuyện mình làm như lúc này.

      May mắn,may mắn,nàng đem mang ra….

      Sau lúc hết khổ sở,may mắn, lâu sau nàng mới bức bách chính mình đem suy nghĩ kéo về tại,bắt đầu tự hỏi đường tiếp theo.

      Theo nàng trong lúc vô ý nghe được chuyện bát quái,lại cộng thêm việc vừa rồi xác nhận lại tin tức,cách đây xa,ở Lân thôn,Vương lão phụ phu nữ nhi ở trong thành có tiền đồ,có ý muốn phụng dưỡng cha mẹ nên tính mang nhị lão trong thành hưởng phúc,lão Vương sống ở núi này cả đời,cũng giống những nông phụ bình thường chất phác,mà sớm hướng tới cuộc sống phồn hoa trong thành tính hồi thôn,nên cả gia tài gồm gian nhà đất cùng mẫu đất với ba sào ruộng đều đem ra ngoài bán hết.

      Nhưng những người trong thôn cuộc sống tốt đẹp,cũng có chuyện đặc biệt gì,ai lại tìm phòng để mua?Giá cũng dần dần giảm xuống,tuy rằng bản thân được coi là người mới đến,còn chưa có tích lũy được gì nhiều,nhưng việc xuyên qua mang theo gì đó vẫn là có,nhờ đó mà việc đem Lê Thư ra,cũng là có chỗ ở.
      Last edited: 7/12/15
      thư hồ, xuxubungbu, thuyt5 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.2

      sờ vòng bạc ở cổ,than tiếng,thứ đem theo đến,có thể cầm cố,hình như chỉ có mỗi cái này.

      Đây là quà sinh nhật nhị ca đưa đâu….

      lắc lắc đầu,như là muốn đá những tâm lo lắng trong đầu,lại bắt tay vào tận tình chiếu cố tốt nam nhân.

      ….Suốt đêm chưa ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau,Lê phong đứng trước hiệu cầm đồ,đem vòng cổ cầm ở trong lòng bàn tay,lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

      Sinh ra trong hào môn thế gia lâu năm,các huynh trưởng phải chịu giáo dục khắc nghiệt.Bản thân tuổi lại là con ,đồng thời có người phụ thân với quan niệm ‘Con trai dưỡng nghèo,con dưỡng giàu’, cùng với những nữ tử bình thường có khác nhau quá lớn.Nhưng vẫn chịu giáo dục của gia tộc ảnh hưởng,luôn làm việc quyết đoán,cho nên từ lần đầu gặp Tiểu Trư Tể liền quyết định mang ra, quá do dự.Lại do nhiều lần thời Trung học bị bắt cóc mà luyện được khả năng biểu cảm xúc của bản thân mặt,cho nên tại, ai phát ra được do dự muốn cùng khổ sở của nàng.

      Nàng vẫn nhớ ngày nhị ca đem chiếc vòng đeo lên cổ của nàng,nhị ca vô cùng thân thiết nhéo cái mũi của nàng,như trẻ con đem lễ vật của phụ thân lơ đãng vất sang bên.Mà nay,lúc này,thân tình đáng quý kia,còn có thể quay về?

      Nhưng cuối cùng, vẫn vào,cầm cố chiếc vòng.Vật báu vô giá ngưng tụ tình thân quý giá lại thua ở cái nhìn thiển cận của cổ nhân,aiiii….,nhưng tình thế khẩn cấp,cũng may lúc trước sau khi tìm được việc làm đem chuộc lại sau cũng lại đụng tới….

      bỗng nhiên phát ,sau khi mua phòng,chính mình,tựa hồ,có phải hay ….Cái gì đều có?

      tự nhiên nghĩ,chính mình vì sao làm như vậy,là vì đằng sau nam tử là thân thế thê thảm,nếu còn tiếp tục như vậy,thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng mất luôn hay sao?Huống hồ,mới gặp mặt vài lần đem người mang về nhà,quả nhiên là đường đột.Dù quyết đoán làm việc,nhưng thủy chung vẫn cảm thấy chút băn khoăn.

      Sau khi mua phòng,trong lòng hiểu lại cảm thấy khổ sở.

      Đá đá chân trở lại khách sạn,Lê Phong cẩn thận nhìn về phía trưởng quầy với khuôn mặt tươi cười,tỏ vẻ tìm được phòng ở,làm cho nàng yên tâm.Lại tìm nơi ở của xa phu hôm qua,vẻ mặt có lỗi nhờ nàng hỗ trợ,đưa bọn họ đến gian phòng ở Lân thôn.

      Lê Phong cảm thấy chính mình chưa bao giờ hèn mọn như lúc này,nhưng cũng rảnh quan tâm.Nàng chỉ biết nam nhân nằm sấp ở trong lòng nàng hình như ngủ sâu,đọng tác lớn như thế cũng chưa từng tỉnh lại,thế nhưng lông mày từ đầu đến giờ vẫn luôn nhíu chặt.Lê Phong tự thấy rằng việc nàng thức trắng đêm dụng tâm chiếu cố,miệng vết thương bây giờ phải đỡ đau rồi chứ, biết vấn đề ở chỗ nào,đành chờ tỉnh lại hỏi sau.

      Vốn định thu dọn nhà mới chút,cộng thêm việc thức trắng đêm mệt nhọc nên bây giờ muốn động đậy cơ thể chút nào, thế đơn giản liền ghé vào đầu giường thưởng thức dung nhan nam nhân khi ngủ. thể ,nam nhân này là soái.Đôi môi với đường cong hoàn mỹ,mũi cao thẳng,làn da lúa mạch,hé ra khuôn mặt chê vào đâu được,đôi mày nhíu chặt lại mang theo loại mĩ cảm nhẫn khác,bỏ trong lòng đau đớn đối với nam tử,Lê Phong cam đoan,mình có thể nhìn đến phát ngốc!

      Cứ như vậy nhìn,lâu dần,Lê Phong cảm thấy ý thức của mình đần trầm xuống.

      Hô hấp vững vàng, ghé vào đầu giường nam tử ngủ quên.

      Sắc trời dần dần sáng,vạn vật như được khoác lên mình sinh mệnh mới. hình như nằm mơ, nhàng mấy câu mê sảng.

      Có thế trong giấc mơ của ,đó là thế giới tuyệt vời, phải sao?
      Last edited: 7/12/15
      thư hồ, thuyt, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :