1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng quân - Sex is zero

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tướng Quân.
      Tác giả: Sex is zero.

      Thể loại: Cổ đại, incest, 21 +, ngược, HE.

      là Thần Uy đại tướng quân, nàng là nha hoàn thông phòng.

      là thế tử Minh vương phủ, nàng là con rơi của phủ.

      Nàng trong thầm lặng, lại có mối tình sáu năm danh chấn thiên hạ.

      thành thân, nàng bị đẩy cho nam nhân khác trà đạp.
      ....
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1:

      Cheng cheng cheng...

      Tiếng chuông báo hiệu ngày mới bắt đầu, ba canh giờ trôi qua, nàng vẫn ngồi yên lặng chiếc giường mới, lạnh giá.

      Bình yên thêm canh giờ nữa, mới có tiếng động vang lên. Tiếng bước từ xa đến gần, tiếng , rồi có người mang theo hơi lạnh đẩy cửa bước vào.

      Ánh đèn lung linh soi khuôn mặt cương nghị, đôi mắt có thần nhưng ánh nét ngây ngất của men rượu.

      Thế tử Minh vương phủ, Thần Uy đại tướng quân, cháu họ được thích nhất của đương kim Hoàng đế bệ hạ uy dũng bước vào.

      Nàng bị gió lạnh làm cho co rúm người lại, nhưng vẫn quên nhiệm vụ. Nàng vội vã đứng dậy, quỳ cả hai gối xuống, cúi đầu hành lễ:

      - Nô tỳ tham kiến thế tử.

      Người đàn ông đó bước qua nàng, về phía giường rồi tiếng "phịch" lớn, kèm theo tiếng cười đầy sảng khoái vang lên.

      Nàng biết rất say. Hôm nay Hoàng Thượng mở yến tiệc chúc mừng Thần Uy đại tướng quân Trần Thanh Phong khải hoàn trở về. là chủ chốt, say mới là lạ.

      Nàng biết rất vui. Hôm nay, nhân cơ hội lập công lớn, xin Hoàng thượng ban thưởng người con và theo đuổi suốt sáu năm cho mình. Nàng ta là con thứ hai của thừa tướng đương triều_ Hoa Như Ngọc. Như Ngọc tiểu thư là tài nữ số kinh thành, chỉ cầm kì thi họa, vũ, ca... kể cả luật, quân , hay kinh doanh nàng ta đều vượt bậc hơn người. Nghe mười năm trước Thế tử Minh vương phủ còn là thiếu niên mười hai, mười ba tuổi ham mê chơi bời, đàn đúm theo chúng bạn ra vào lầu xanh, sòng bạc... Hoa Như Ngọc khi đó mới mười tuổi biết viết luận dân nông dâng lên cho Hoàng đế bệ hạ. Để rồi năm sau, chỉ lần gặp gỡ thành . Trần Thanh Phong quyết tâm chinh phục đệ nhất tài nữ kinh thành. Mười bốn tuổi, xin đầu quân ra biên giới phía Bắc, từ thiếu úy nhoi, lập liên tiếp hàng trăm chiến công khiến cả đất nước trầm trồ khen ngợi. Mười tám tuổi, Trần Thanh Phong được phong lên làm Thần Uy tướng quân, dẫn năm mươi vạn đại binh, hai vạn Thiếc kị, trong vòng năm vừa đánh đuổi quân Ô Long xâm lược, vừa chiếm cả vùng rộng lớn của Mạc Nhạn. Mười tháng trước, khi đứng lên nhận lấy sáu mươi vạn đại binh diệt quân Khiêu Mộc, Trần Thanh Phong có : “Lần này mạt tướng , là xin lấy thân để đền đáp ơn đức bệ hạ ban. Hai là, nếu may mắn chiến thắng trở về, ngày khải hoàn xin Hoàng thượng ban cho mạt tướng cuộc nhân duyên như ý.” Trần Thanh Phong xưa nay được làm được. uy dũng tiến sang vùng đèo Nam, đánh tan quân Khiêu Mộc xâm lược. Đương nhiên ngày trở về, được người hằng ước mong trong lòng.

      Nàng cũng biết, thích nàng. Nàng chỉ là nhà nha hoàn trong Minh Vương phủ. Từ khi nàng ý thức được, nha hoàn. Mẹ nàng : “Tiểu Phương, con là nô tỳ, hơn kém! Con phải biết mình đứng ở đâu, chúng ta thấp kém thế nào, nên có mơ tưởng khác...!” Vậy nên, từ nàng sống khép kín, thân thiết với bất kì ai. Nhưng cũng chính vì tĩnh lặng của mình, mười hai tuổi, nàng được chọn đưa vào Đông Lâm viện, làm nha hoàn chăm sóc vườn hoa, cây cỏ. Lần này, cũng vì im lặng, tranh chấp của mình, nàng được chọn làm trong năm thông phòng cho Thế tử. Ba tháng nữa, Thế tử phi mới được rước về phủ. Vương phi sợ Thế tử quen lối sống ở chiến trường, về nhà trong ba tháng, tinh lực thừa thãi lại làm chuyện hay, nên sai Chung mama chọn ra năm người, trong đó duy nhất chỉ có nàng được chọn trong đám nha hoàn. Còn lại, toàn là con của các quan từ ngũ phẩm trở xuống. Chung mama muốn cất nhắc người của mình nên nàng được chọn làm người đầu tiên. Thế tử quan tâm đến chuyện này, đương nhiên cũng quan tâm đến nàng là ai.

      Thế tử cười hồi, suy nghĩ tiếp gì đó, sau đó mới bật người ngồi dậy, cất tiếng:

      - Ngươi định quỳ đến bao giờ?

      Nàng lúc này mới nhớ ra mình vẫn còn quỳ dưới đất, liền vội vã đứng dậy. may do quỳ lâu đất lạnh, hai đầu gối ta tê dại, nàng loáng choáng, ngã thẳng vào lồng ngực ấm áp.

      Nàng ngửi thấy hơi rượu mê đắm, nghe thấy trái tim mình thổn thức, cảm nhận được ấm áp lan tỏa. Nàng vô thức ngẩng lên nhìn khuôn mặt người phía . Mặt vuông rắn rỏi, hai mắt phượng có thần, mày kiếm uy lực, mũi thẳng, môi cương nghị... Hình dáng này khắc sâu trong tâm trí nàng bao lâu rồi? Nàng cũng nhớ nữa!

      Tim nàng đập mạnh, hơi thở tưởng ngừng lại, nay trở nên hỗn loạn.

      Nàng bối rối, định đứng dậy cả thân người bị vòng tay rắn chắc hơn sắt giữ lại, giam cầm trong đó. Môi nhếch lên, hơi thở mang mùi rượu nhưng rét lạnh:

      - Ngươi định quyến rũ bổn tướng?

      Nàng biết mình làm sai liền hoảng hốt phủ định:

      - phải...! Là...Là nô tỳ đáng chết. Nô tỳ bất cẩn...!

      Nàng vùng vẫy, định thoát khỏi tay nhưng có hiệu quả, cánh tay kia càng siết chặt hơn.

      - Ngươi cần tính kế! Hôm nay, bổn tướng quân ta rất vui, rất muốn giải tỏa.

      Ở chiến trường, thắng trận, hàng trăm mỹ nữ bị bắt làm tù binh dâng lên, quần cả đêm cũng thấy chán. Hôm nay ở yến tiệc, cũng thắng trận lớn, trong lúc chờ đợi ôm mỹ nhân của mình, phóng túng chút cũng sao.

      Nghĩ thế, Trần Thanh Phong nghiêng người đè nàng xuống giường. Thân hình to lớn của bao phủ hết phía . Đôi mắt sắc lạnh của nhìn chằm chằm vào người con phía dưới.

      Chỉ động tác tay, quần áo của nàng bị xé nát, vứt xuống đất như rẻ lau. Toàn thân nàng trơ trụi trước mặt . Cơ thể trắng nõn mềm mượt của thiếu nữ mười sáu ra trước mặt . Nhưng quan tâm, trực tiếp kéo quần của mình xuống, đâm thẳng vào.

      Hoàn toàn giống những mama phòng the . có ôn nhu hôn môi, có tiếp xúc da thịt, có xoa nắm tạo cảm giác... Phía dưới của nàng như bị dùi cứng, mạnh mẽ đâm vào. Cơ thể nàng như bị xé bị rách làm đôi, toàn thân ngay lập tức trở tê dại, nước mắt vô thức trào ra.

      Nơi duy nhất hai người chạm vào nhau là nơi tư mật nhất.

      Trần Thanh Nam nheo mắt phượng nhìn người con co mình, cắn răng nén chịu đau đớn phía dưới thân. Hình ảnh này gặp nhiều lần, trong lòng khỏi cảm giác có thành tựu.

      Môi nhếch lên, nâng mông hơi rút ra.

      Cây gậy sắt di chuyển, ma sát vào tảng thịt bên trong, khiến nàng đau rát muốn chết.

      Nhưng chưa ra hết, lập tức hùng dũng đâm mạnh vào, nàng tê tâm liệt phế.

      phía tiếp tục ra vào, nàng bên dưới tiếp tục chịu đựng nỗi đau đớn quằn quại. Nàng cảm tưởng chỉ có u cốc khô cạn nứt rách, mà toàn cơ thể như muốn vỡ ra. Nàng chịu đựng được nữa, vô thức tay đưa lên, định đẩy người phía ra. Nhưng cánh tay chưa kịp chạm vào , bị hai tay người đối diện nắm lấy, cổ tay bị ghì chặt xuống giường.

      Nàng nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông phía , biết được nhiệt tình ra vào của , cảm nhận được mồ hôi của xuống ngực mình, nhưng hai mắt mờ ... Nàng mất hoàn toàn ý thức.

      ...

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2:

      Sáng hôm sau, Việt Phương thức dậy chiếc giường bừa bộn, nhàu nhĩ. Máu trinh đỏ thẫm, lan rộng ga trải giường trắng làm người ta lóa mắt. Ánh sáng bên ngoài soi khuôn mặt tiều tụy của nàng.

      Việt Phương cắn răng chịu đựng nỗi đau đớn phía dưới, cố gắng ngồi dậy. Nàng cười nhạt, vẫn biết mình yếu đuối, nhưng ngờ lại yếu đến vậy.

      Bên cạnh giường đặt bát thuốc đen sì, lạnh ngắt từ bao giờ. Nàng quan tâm liền bưng chiếc bát lên, hơi uống sạch. Sau đó, nàng lấy lực, vịn tay vào thành tủ đầu giường. Tuy hai chân nàng run run, thân người nặng nhọc mãi mới có thể đứng dậy khỏi giường, nhưng Việt Phương bỏ cuộc. Nàng khó khăn đến tủ phía xa, mở ra lấy bộ quần áo chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua.

      Việt Phương chậm rãi mặc đồ vào, rồi quay trở lại giường ôm gọn chăn ga gối đệm ra ngoài.

      Đó là quy định! Nàng phải dọn sạch chỗ này cho người phía sau.

      Việt Phương mở cửa định bước ra. Nhưng, những bông tuyết phía ngoài làm nàng ngây người thất thần. Tuyết! Là tuyết đầu mùa. Hôm nay là ngày đẹp nhất của mùa đông, là sinh nhật, cũng là ngày nàng thất thân.

      Cúi xuống giấu giọt nước mắt, Việt Phương đóng cửa phòng lại, bước về phía Tây, về phòng của chính mình. Vào trong phòng, nàng lấy bộ quần áo mới, rồi mới ôm chăn ga về phía nhà tắm, nhà giặt chung cho nô tỳ.

      Bên trong tạp viện có rất nhiều người của phòng giặt. Ánh mắt họ nhìn dáng của nàng muôn màu muôn vẻ.

      Tiểu Lan chạy đến bên cạnh, định đỡ lấy chỗ chăn ga tay nàng:

      - Phương Phương, để muội giúp tỷ.

      - Cảm ơn em. Cái này... cứ để tự ta!

      Đây phải là nhiệm vụ của mình, nhưng nàng muốn cho ai thấy vết máu kinh người nền trắng kia. Việt Phương bỏ qua những câu thuyết phục tiếp theo của Tiểu Lan, trực tiếp mang vào bên trong, đến cái giếng có người, tự múc nước giặt.

      Giặt, phơi xong nàng mới tắm.

      Mùa đông, nước lạnh tê người nhưng nàng như có cảm giác.

      Việt Phương di từng ngón tay da. người nàng, ngoài vùng kín trướng đau muốn chết vẫn trơn nhẵn như bình thường.

      Bên ngoài tiếng ồn ào tăng lên, nàng muốn nghe nhưng những lời đó cứ tự động chui vào tai, xâm chiếm trí óc nàng:

      - Hừ! Tưởng được làm thông phòng của Thế tử coi ai ra gì hay sao? Ai mà biết Minh Vương phủ truyền thống, ba đời nay chỉ lập phi lập thiếp. Thông phòng sao chứ? phải cuối cùng cũng vẫn chỉ là con nô tỳ hay sao!

      - Ây da...! Đan Thu! Sao ngươi lại thế! phải chỉ có người kia, cũng có bốn vị tiểu thư khác tự nguyện làm thông phòng đấy hay sao?

      - Khương Họa, tỷ có mắt nhìn. Người ta là tiểu thư con quan bé, đến đây chỉ là muốn nịnh nọt Minh vương phủ chúng ta để thăng quan tiến chức cho dòng tộc nhà mình. Sau mười năm lại trở về, tay còn cầm được món tiền , tội gì mà làm thông phòng. Còn ta, nếu có được chủ nhân để ý, giường vòi này, vòi nọ may ra được ít đồ cũng vẫn là hạng nha hoàn bán thân vĩnh viễn. Còn bằng được như chúng ta. Chúng ta sau này quý ai trong phủ, Vương phi còn cho thành hôn. ta là người của thế tử, lúc nào thế tử chán vứt như cái rẻ lau chứ cao quý cái nỗi gì.

      -...

      Việt Phương ngâm mình khắc rồi trở ra. Tiểu Lan bên ngoài, ngồi góc, hai mắt đỏ hoe hướng về phía nàng. Việt Phương coi như có chuyện gì, mỉm cười với bé rồi đến hoa viên của Đông Lâm viện.

      Hoa viên này chỉ có nàng chăm sóc, mà có hai người khác. Tiểu Mỹ hôm nay xin phép về thăm gia đình ba ngày. Người còn lại là Vương thúc. Ông ấy ngoài bốn mươi, có vợ là Lê mama bên phòng bếp, con trai lớn theo tướng quân ra trận cũng lập được công, được đưa lên làm thiếu úy.

      Việt Phương bước vào trong vườn đào, nhìn thấy lão đứng tỉa cành liền cất tiếng chào:

      - Vương thúc, cháu xin lỗi đến muộn.

      Vương thúc nhìn thấy ta, ánh mắt ngỡ ngàng:

      - Tiểu Phương!!! Cháu tới đây làm gì? Giờ cháu lên nha hoàn nhị đẳng, cần làm công việc này nữa.

      Nàng mỉm cười, lắc đầu:

      - Cháu cũng có việc gì làm mà.

      Nàng từ nha hoàn ngũ đẳng, chỉ cần "bán thân" là lên tới nha hoàn nhị đẳng. Tiền lương từ hai đồng lên mười đồng tháng. Nhưng, chua xót. Đúng như Đan Thu và Khương Họa , có tiền sao, thăng chức sao? Nàng bây giờ còn thấp kém hơn cả kĩ nữ. Kĩ nữ còn có thể chuộc thân, nàng sau này có ngủ vàng cũng vĩnh viễn là nha hoàn của Minh vương phủ, thể thoát khỏi kiếp nô tỳ.

      - Nhưng mà... nhưng mà...

      - phải hoa Tuyết Điểm là do cháu trồng, cũng chỉ có cháu biết cách chăm sóc hay sao? Nếu cháu làm tiếp liệu tới ngày thành thân của Thế tử, hoa có nở được ? Lúc đó người trách tội xuống chúng ta làm sao gánh tội được.

      Hoa Tuyết Điểm là loài hoa thanh cao và khó chăm sóc nhất, cũng là loài hoa tiểu thư Hoa Như Ngọc thích nhất. Nghe Lệ Tuyết uyển của Hoa tiểu thư mùa đông chỉ có tuyết trắng xóa, mà còn có vườn hoa Tuyết lung linh, kiên cường đón gió. Ba năm trước, Thế tử biết được điều đó liền ra lệnh mùa đông trong Đông Lâm viện đều phải có hoa Tuyết Điểm dọc lối vào, cũng như trong hậu viên nơi nhìn ra từ cửa sổ phòng ngủ phải có Hoa Tuyết nở. Nàng chịu lạnh, chịu sương chăm lo cho từng hạt giống, từng ngọn cây . Năm nay, lứa hoa đầu tiên của mùa đông cũng sắp nở, nàng thể để nó trở lên phí công.

      Vương thúc ngần ngại lúc cuối cùng bị nàng thuyết phục nên cũng đồng ý.

      Nàng trở về vườn hoa của mình, Vương thúc tỉa cành đào ở phía sau hậu viện.

      Những ngày trước, hai người vẫn cố gắng trao đổi chút với nhau, nhưng bây giờ khác. Nàng là người của Thế tử, còn con trai lão chuẩn bị cưới tiểu thư con quan ngũ phẩm. Trong thế giới này, nàng ngày càng trở nên độc.

      ...

      Ba ngày sau, Việt Phương lại bị gọi đến hầu hạ Thế tử.

      Khi đó nàng vừa nằm xuống giường, ngủ được lúc, Phấn Hồng đến gõ cửa. Phấn Hồng là đại nha hoàn đứng đầu trong Đông Lâm viện. Nửa đêm, nàng ta tự mình chạy đến đập cửa, khiến Việt Phương có đôi chút khẩn trương. cả kịp chỉnh trang lại quần áo, Việt Phương chạy ra mở cửa.

      Cửa vừa mở ra, nàng bị Phấn Hồng kéo như bay về phía đông của Đông Lâm viện, nơi ăn ngủ của thế tử.

      Khi vừa vào khu vực hậu viên của Thế tử, Việt Phương thấy nương quần áo mỏng manh chỉnh tề quỳ lạy phía ngoài. Nàng ta run rẩy, biết vì do tuyết lạnh hay do áp lực từ người phía trong.

      Phấn Hồng vẫy tay ra hiệu cho Việt Phương nhanh bước vào theo mình.

      Trong lòng Việt Phương có chút run rẩy. phải mấy người này chọc tức Thế thử rồi mang nàng ra chịu tội thay đấy chứ?

      Thấy Việt Phương ngần ngại giữa ngưỡng cửa bước vào, mặt mũi Phấn Hồng tái nay càng khẩn trương hơn. Nàng ta kéo mạnh nàng vào trong phòng của Thế tử rồi quỳ sụp xuống, khẩn khoản :

      - Khởi bẩm thế tử, nô tỳ Việt Phương được dẫn đến.

      Lần đầu tiên được bước vào phòng của nam nhân, lại là phòng của Thế tử Minh vương, nàng khỏi thấy tim đập chân run.

      Tuy nhìn người ngồi giường kia tức giận thế nào, nhưng nàng cảm nhận được hơi thở bức bách của .

      vài giây sau, nàng thấy cất tiếng:

      - Các ngươi tưởng bổn tướng là nam kĩ hay sao mà mỗi ngày đưa đến người?

      Phấn Hồng luống cuống, đập đầu càng mạnh hơn:

      - Là do... là do nô tỳ ngu ngốc... Xin Thế tử trách tội!

      Thông phòng được chọn có năm người, Chung mama theo tứ tự năm ngày quay vòng. Ai là người được chọn hôm đó đến căn phòng bên cạnh phòng ngủ của Thế tử, hầu hạ người. Ba ngày nay, đúng là ba người khác nhau. Nhưng tại sao vị tướng quân mặt lạnh lại có thể tức giận đến vậy?

      Mà quan trọng nhất tại sao nàng lại phải có mặt ở đây?

      Thấy Trần Thanh Phong gì, Phấn Hồng bên cạnh run rẩy thể kiểm soát. Nàng cố ta gắng lấy hết sức bình sinh, tiếp tục :

      - Là...là nô tỳ đáng chết, nô tỳ dẫn hết người ...

      Việt Phương trong lòng vừa thấy chút, định lui ra theo Phấn Hồng bị tiếng làm cho giật mình:

      - Ngươi ra, còn nàng ta vào đây!

      Việt Phương ngẩn người, Phấn hồng đẩy đẩy nàng vào bên trong.

      Việt Phương nhìn khuôn mặt tái mét của Phần Hồng rồi cắn răng đứng dậy. Những bước chân của nàng trở nên vô định, tay vén màn ngủ cũng có cảm giác. Người đàn ông quần áo vẫn chỉnh tề ngồi uy dũng giường đưa ánh mắt như chim ưng nhìn nàng. Việt Phương bị ánh mắt đó thôi miên, nhất thời bước lên nổi nữa. Thế tử cất giọng lạnh lùng ra lệnh:

      - Đến đây!

      Giọng ra lệnh quen thuộc làm nàng đông cứng. Cảnh tượng đau đớn hôm trước lại về khiến toàn thân nàng lạnh toát.

      Mọi người trong Vương phủ có : Ở chiến trường bắt được nữ tù binh, bao giờ quân y cũng kiểm tra nàng còn trinh , nếu còn đều dâng lên cho chủ tướng, sau đó mới ban thưởng xuống dưới. Thế tử chưa bao giờ lưu ai lại hai lần. Việt Phương vui mừng khi nghĩ mình chỉ phải chịu đau đớn lần nhưng ngờ lại thành ra như thế này.

      Hai chân nàng run rẩy, lần nữa bước được hai bước lại tự động ngã nhào ra trước. Lần này là dẫm phải gấu quần nhưng vẫn ngã vào vòng tay . vòng tay, làm động tác là mặt nàng đối mặt với . Hơi thở nóng rực khác hẳn khí chất lạnh băng. Hơi nóng ấy phả vào mặt nàng, khiến nó tê tê. Trái tim Việt Phương liên tục đập loạn.

      Nàng chưa bao giờ nhìn gần mặt Thế tử đến thế. Nàng làm việc ở Đông Lâm viện bốn năm, tuy nhiên kể công việc tiếp xúc nhiều với chủ nhân, Trần Thanh Phong lại hầu hết thời gian đều ở ngoài chiến trường. Bốn năm này, cái nàng vẫn dõi theo chỉ là bóng lưng của . Ngay cả ba hôm trước ân ái, cao uy dũng, nàng ở dưới quằn quại đau đớn và hôn mê. Nàng biết ở cự ly gần thế này, chỉ có nét rắn rỏi tuấn phi phàm mà còn có quyến rũ thể cưỡng lại.

      Mắt phượng của nhìn nàng chằm chằm, hơi thở nóng rực ngày càng gấp gáp. Đột nhiên cúi xuống, ngậm lấy vành môi đào của nàng. Người phía mút, cắn môi dưới của nàng đến sưng đau rồi liếm vòng môi , sau đó cắn cắn vài cái mới thỏa mãn đẩy lưỡi vào.

      Việt Phương định ngậm miệng, cắn chặt răng nhưng chỉ cần chạm vào khóe mắt kia, người lại mềm nhũn, miệng tự động mở ra.

      Lưỡi của như con rắn, nóng bỏng trườn vào bên trong, gắt gao cuốn lấy lưỡi của nàng, chọc chọc khắp nơi trong khoang miệng của nàng. Từng tế bào trong khoang miệng Việt Phương đều rung lên mãnh liệt. Ngực bị lực đè của làm cho đau tức. Hai tay yếu ớt của nàng cố đẩy ra nhưng hầu như có tác dụng. Nàng ngột thở, lấy lưỡi của mình đẩy lưỡi của ra nhưng lại chưa tiến công bị răng của bắt lại. mê mẩn cắn lưỡi nàng, cố kéo về phía mình. Việt Phương bị đau liền vừa nâng người lên theo , vừa kéo ra, cuối cùng mới có thể dứt ra được.

      Việt Phương thở dốc, nước rãi biết của hay của nàng chảy ướt hết cả bên cằm. Nàng cũng dám đưa tay lau, mở to đôi mắt đẹp, sợ hãi nhìn . Lồng ngực nàng phập phồng, hai đỉnh nhũ hoa cách lớp vải biết từ bao giờ áp sát vào người mà như có như chạm vào lồng ngực rắn chắc.

      bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, làm động tác đè mạnh nàng xuống giường. Vai, đầu đều bị xuống giường gỗ đau nhói nhưng nàng chỉ dám kêu tiếng rồi sau đó cắn răng im bặt. nổi tiếng nóng lạnh thất thường, lại luôn luôn làm việc theo quân pháp. Nàng đáp ứng , làm tức giận có phải bị phạt quỳ ngoài tuyết lạnh như vị tiểu thư kia?

      lần nữa trực tiếp xé rách quần áo người Việt Phương vứt xuống giường, sau đó tiến thẳng quân vào u cốc chật hẹp còn chưa lành tổn thương của nàng. Đau rát làm nàng tê liệt tâm phế. Lần này chẳng đợi chờ gì, trực tiếp lên xuống, ra vào. cốc dù được bôi trơn, cũng vẫn vô cùng mạnh mẽ. Nàng cắn răng chịu đựng. Dịch nhầy của nàng bị kích thích lúc chảy ra, giảm ma sát, nhưng chướng đau hề giảm. Dâm thủy chảy ra càng nhiều, vật bé của lại như càng to ra. Phía dưới liên tiếp ra vào, phía cúi xuống hôn. Nụ hôn này còn tàn sát, nhưng cũng ngọt ngào. hôn như thể vò nát đôi môi nàng.

      hôn, rồi lại hôn, hôn đến khi hai môi nàng sưng đỏ, mới dừng lại. Lúc này, hông ra tăng tốc độ, nhanh và chính xác đâm vào, lần nào là trúng đích lần đấy. lúc sau, nàng rùng mình cái, cảm giác dòng nước mát trong người chảy ra, cùng lúc với dòng nước nóng ấm ập vào tưới táp cơ thế.

      ...

      Trần Thanh Phong biết đến phụ nữ từ năm mười sáu tuổi. Khi đó là phó tướng tiên phong, vừa thắng trận trở về. Lúc đó đại tướng quân chỉ huy là Ô Mã. Ô Mã thưởng cho thiếu nữ mười năm, vừa bị bắt về. Trần Thanh Phong ban đầu đá nàng ta ra khỏi trại, nhưng lại bị Ô Mã sách vào cùng với nữ nhân khác. Ô Mã cưỡi lên người phụ nữ mình mang vào ngay trước mặt và cười lớn :

      - hùng phải có mỹ nhân. Chúng ta thắng trận, chúng ta xứng đáng được hưởng.

      Trần Thanh Phong làm theo. Mấy năm liền, thắng bao nhiêu trận là có bấy nhiêu người con lấy trinh tiết của họ. chưa bao giờ lưu giữ người nào, cũng chưa bao giờ dùng lại lần hai. Đối với chỉ có tiểu thư Hoa Như Ngọc là xứng đáng đồng sàng cộng chẩm với mình. Nhưng, người con nằm cạnh lại là ngoại lệ. Ngoại lệ này chính cũng hiểu vì sao.

      Mấy hôm trước cũng coi nàng như những nữ nhân khác, nhưng hôm qua sau khi nhìn thấy mấy người kia, đều bất giác so sánh, ai được như nàng ta. vô thức Phấn Hồng mang nàng ta đến.

      tự hỏi người con này có điểm gì mà thu hút đến vậy?

      Trong lúc còn suy nghĩ, người bên cạnh có vẻ mơ ngủ, môi đào “ư” lên tiếng rồi lại thở đều. Trần Thanh Phong nheo mắt quan sát nữ nhân trong ngực mình, đặc biệt là đôi môi đẹp mê hồn kia. chưa bao giờ hôn môi. nghĩ dành thứ đặc biệt đó cho Hoa Như Ngọc vào ngày thành hôn. Nhưng hiểu vì sao hôm qua lại thể cưỡng lại được đôi môi của nàng. lần rồi lần, hôn đến mê đắm, đến khi cả hai thể thở được nữa. làm nàng đến hôn mê bất tỉnh, mà vẫn tiếp tục phóng thích chính mình thêm vài lần nữa. Có phải là ở nhà thừa thãi quá nhiều tinh lực hay ? Hay là?

      Ánh mắt trở lên rét lạnh. bàn tay đưa lên chiếc cổ trắng nõn, từ từ khép chặt tay.

      Nữ nhân bên dưới mở to mắt, giãy dụa, hai tay bám lấy tay như muốn đẩy nó ra nhưng đều vô ích.

      Trần Thanh Phong cao, như thấy biểu hốt hoảng của nàng, lạnh lùng cất tiếng hỏi:

      - Là ai sai ngươi tới đây quyến rũ ta.

      - T... thế...thế tử... nô...n..nô tỳ... là n..người của p...phủ Minh Vương mười mấy năm rồi... ... nô tỳ......


      Tay càng tăng lực bóp, nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh:

      - ai sai khiến ngươi? Ngươi làm gì, tại sao từ khi gặp ngươi, bổn tướng nhìn thấy nữ tử khác lại thấy chán ghét. Làm tình với ngươi, bổn tướng làm bao nhiêu lần cũng chán. ! Ngươi dùng bùa chú, mê dược gì...?

      Nước mắt nữ nhân phía dưới chảy ra, mặt nàng ta biến sắc:

      - T..thế tử... nô tỳ ... làm gì...xi..n...

      Lời cuối cùng gãy đoạn.

      Trần Thanh Phong bỗng buông tay, xuống khỏi giường, trước khi ra khỏi cửa liền :

      - Đừng để bổn tướng biết ngươi lừa dối ta.
      ...
      Chris, bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    4. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Truyện hay quá cố tiếp chủ nhà nhé

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :