DỤ DỖ TIỂU HỒ LY ( Nga My)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 13:

      "Xà tinh còn có thể quay trở lại sao?" Bạch Bạch thấy Mặc Yểm khỏi sân tiểu viện của Lăng Thanh Ba, xung quanh cũng có bóng dáng ai, vì vậy đánh bạo thò đầu từ trong áo ra hỏi.

      "Có lẽ vậy, Lăng Thanh Ba mệnh cách kí chủ như vậy, thực ít có." Mặc Yểm giơ tay ra sờ sờ cái đầu nhắn của nàng, cảm giác sờ vào rất tồi!

      "Vậy phải làm sao bây giờ?" Bạch Bạch rất lo lắng cho Lăng Thanh Ba bị xà tinh xấu xa kia theo dõi, là khó lòng phòng bị.

      "Ta chỉ đáp ứng ngươi hại nàng ta, hỗ trợ bắt xà tinh kia khỏi, đáp ứng mực bảo vệ nàng ta." Mặc Yểm cười .

      Bạch Bạch ngửa đầu dò xét nhìn cái, tứ chi hơi dùng sức, trong nháy mắt liền từ trong ngực lẻn đến đầu vai , cái mũi chọc cái lên mặt , dịu dàng : "Ngươi nhất định có biện pháp, ta hôn ngươi, ngươi đáp ứng ta !"

      Cái mũi cáo chọc cái vào mặt mà tính là hôn ?! Mặc Yểm dở khóc dở cười. Nhưng tiểu hồ ly ghé vào đầu vai , hết lần này đến lần khác cò cọ, lớp lông tơ mềm mại bông xù lần lượt xoa xoa cổ , ngưa ngứa ấm, cảm giác hết sức thoải mái. Vì thế lại phát ra tác dụng mới của con tiểu vật cưng — khi ngủ gối lên người tên tiểu tử này, chắc hẳn cực kỳ thoải mái. Tuy vậy, cũng thoải mái như được ôm mỹ nhân …… vội, dù sao con tiểu vật cưng này cũng ở bên cạnh, ngại thử từng dạng .

      Đêm đó, Mặc Yểm đương nhiên gối lên Bạch Bạch Xinh Xắn ngủ giấc. Bạch Bạch tuy rất cam tâm tình nguyện, nhưng mình có việc cầu người, đành phải ngoan ngoãn đáp ứng rồi.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Yểm mở to mắt ra nhìn thấy chính là mảng tuyết trắng. Cái mũi ngứa, là cái đuôi của Bạch Bạch trong giấc mộng quét đến mặt . vừa động đậy, Bạch Bạch liền tỉnh, cụp đôi mắt hồ ly màu rám nắng liếc nhìn tràn đầy ủy khuất, trở mình cuốn tròn lại thành cục, rên tiếng, dường như muốn tiếp tục ngủ.

      Mặc Yểm quen nhìn cái bộ dáng thừa chết thiếu sống này của nàng, tay ôm lấy nàng, xoa xoa lỗ tai của nàng, : "Còn chưa ngủ đủ sao? Ta đem ngươi ăn gà nướng được ?"

      "Ta đêm ngủ!" Giọng của Bạch Bạch ràng là tức giận. Thân mình bị Mặc Yểm dùng làm gối đầu, cả đêm ngoại trừ cái đuôi còn các chỗ khác đều nhúc nhích động đậy được. tại cả người lẫn tứ chi đều cứng ngắc, mỗi lần cử động chút vừa nhức mỏi vừa đau, khó chịu chết! Chỗ dựa "đực" này là người xấu, chỉ biết khi dễ bắt nạt nàng! biết trân trọng tiểu động vật chút nào!

      Mặc Yểm cười, đem nàng đặt lên đầu gối mình, lấy từ trong tay áo ra chiếc bình , mở nắp bình ra rồi quơ quơ trước mũi nàng.

      "A?!" Bạch Bạch mở to mắt, hương vị này ràng là nước cam lộ dương liễu!

      "Có muốn uống ?"

      Bạch Bạch nghĩ ngợi, rốt cục kháng cự nổi mùi hương thấm vào ruột gan của nước cam lộ dương liễu, rất chí khí "Có" tiếng, hai mắt mở to tội nghiệp nhìn chỗ dựa "đực" trước mặt.

      Mặc Yểm nhìn thấy thế tâm tình tốt, đưa cái chai tới miệng Bạch Bạch : "Uống !"

      Bạch Bạch mừng rỡ, nâng chân trước mảnh khảnh lên, định ôm lấy cái chai kia, ngờ các đốt ngón tay nhức mỏi, có ôm lấy được mà thiếu chút nữa làm cả bình dương cành cam lộ bị đổ.

      Mặc Yểm buồn cười đỡ lấy cái chai, cúi đầu lại nhìn thấy Bạch Bạch thè đầu lưỡi hồng hào mịn màng ra để liếm giọt cam lộ rỉ ra ngoài miệng bình, tâm niệm liền động, nhấc cái chai rời .

      Bạch Bạch nghĩ rằng đổi ý, định xoay người giành lại cái chai, lại nghe Mặc Yểm cười :"Ngươi biến thành hình người, ta cho ngươi uống."

      "Ngươi được lấy y phục của ta!" Bạch Bạch tin lắm, dò xét nhìn , trước.

      Mặc Yểm gật đầu, rất sảng khoái đáp ứng. tại định ăn tươi luôn tiểu hồ ly này. Luồng ánh sáng trắng lên, tiểu mỹ nhân áo trắng liền xuất trong lòng , giơ tay hướng đòi nước cam lộ. Mặc Yểm đưa cái chai cho nàng, ngược lại há miệng đem nước cam lộ dương liễu trong bình uống hơi cạn sạch.

      Bạch Bạch định kháng nghị, đôi môi liền bị bịt lại — Mặc Yểm cúi đầu hôn nàng, từng chút từng chút mớm nước cam lộ ngọt ngào, thơm ngát đưa vào trong miệng nàng uống…… Nước cam lộ dương liễu chẳng qua chỉ có ngụm, trong nháy mắt cho uống xong. Nhưng Mặc Yểm cũng cam lòng buông tha, dễ dàng đẩy răng Bạch Bạch ra, đuổi theo bắt lấy đầu lưỡi non mềm đáng của nàng.

      Quấn quít hôn bên trong, Mặc Yểm giơ tay lướt qua đôi mắt to trợn lên của Bạch Bạch, cười môi nàng : "Nhắm mắt lại, ta cắn nàng đâu, mà dạy nàng chơi trò chơi nho ."

      Bạch Bạch say đắm trong hương vị ngọt ngào tuyệt đỉnh của nước cam lộ dương liễu, nghe vậy quả nhiên ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Mặc Yểm cũng khách khí, ôm chặt nàng rồi bắt đầu triền miên trong trò chơi môi với lưỡi.

      Lúc bắt đầu, Bạch Bạch chỉ bị động để tùy ý liếm mút môi và đầu lưỡi của mình. Môi và lưỡi tê tê ngưa ngứa, đầu óc cũng bắt đầu có chút mơ màng. Trong tâm ổ bụng mê loạn lại nổi lên loại hưng phấn chưa từng có, phảng phất có thứ gì đó mà nàng biết bỗng nhiên xốc lên góc, làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm lại vô cùng kích thích.

      Bạch Bạch nhắm mắt lại, thấy nhìn gì cả, chỉ cảm nhận được hơi thở của Mặc Yểm phả lên mặt nóng rực, trong mũi tràn ngập đều là hương vị của xâm chiếm, còn môi , lưỡi , nhiệt tình mà cường bạo dẫn dắt nàng…… dẫn dắt nàng dần dần phát niềm lạc thú trong đó, vì thế cũng chịu yếu thế mà bắt đầu có động tác "phản kích" trở lại.

      Tiểu hồ ly tinh ngọt ngào đến mức làm cho người ta phát cuồng! Cảm giác được Bạch Bạch đáp lại, Mặc Yểm trong lòng vui mừng, nụ hôn lại càng trở nên xâm nhập……

      Chẳng biết qua bao lâu, hai người mới thoáng tách ra. môi ẩm ướt sang sáng, sợi tơ bạc mỏng manh theo môi Mặc Yểm rời ra, nhanh chóng kéo dài…… cho đến khi đứt hẳn. (*Cái tơ bạc này chính là nước dãi đó, eo kinh >.<)

      Ôm nhau thở dốc từng ngụm khí, tiểu hồ ly nũng nịu oán giận trách: "Ta toàn thân nóng lên, tim đập như trống ngực nhanh!" Trong thân thể cũng có loại hư cùng vô cùng lo lắng biết nên hình dung như thế nào, cũng biết làm sao dẹp doạn. Nguồn truyện: Truyện FULL

      Mặc Yểm liếm liếm môi, đắc ý cười : "Đây mới gọi là hôn , thú vị ?"

      Bạch Bạch thành gật đầu, lại lắc đầu, : "Ta cảm thấy có chút sợ hãi……" Nàng biết mình sợ cái gì, chỉ là mẫn cảm nhận thấy được, cái trò chơi này, cứ tiếp tục chơi có lẽ rất nguy hiểm. thực , biểu vừa rồi của Mặc Yểm, làm cho nàng cảm thấy, giống như muốn nuốt sống nàng!

      Mặc Yểm đưa tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, dỗ dành an ủi: " sợ, ta bảo vệ nàng."

      "Được!" Bạch Bạch gật đầu, cái hiểu cái , an tâm dựa vào lòng Mặc Yểm, chỗ dựa "con đực"hình như cũng xấu á!

      Bạch Bạch uống lọ dương cành cam lộ, tâm trạng ủ rũ liền tiêu tan, tinh thần còn rất sảng khoái, thở hổn hển liền nhớ tới đề nghị vừa rồi của Mặc Yểm: "Ta muốn ăn gà nướng!"

      "Tiểu hồ ly tham ăn!" Mặc Yểm cười cười đứng lên, lôi kéo Bạch Bạch ra cửa xuống kiếm ăn.

      Sáng nay khắp nơi trong khách điếm đều khẩn trương và bị áp lực. Hôm qua xuất hai cái án mạng, chết ba người, lại nghe đồn là có quái hại người, khiến cả trấn đều kinh động.

      Cả tòa khách điếm bị bao vây quanh, bất luận kẻ nào cũng được ra vào. đường trong tửu lâu, thỉnh thoảng lại thấy quan sai lại lại. Tiểu viện của hai huynh muội Lăng Thanh Ba lại càng đề phòng nghiêm mật. Vốn là tiểu viện thanh nhã, giờ chẳng những trước cửa có nhiều tên sai dịch đứng gác, mà cửa tường còn dán đầy lá bùa, toả ra từng đợt mùi hùng hoàng gay mũi. Mỗi lần gió lướt qua, từng mảnh bùa tung bay, nhìn qua cực kỳ quái dị đáng sợ.
      Mai Trinh, nhoxbina, meokhocnhe2 others thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 14:

      Trong khách sạn, các vị khách châu đầu rỉ tai nhau thầm, cũng có ít người cầm sẵn tay bọc quần áo, chỉ đợi quan sai kiểm tra xong liền "bôi dầu vào gang bàn chân" (*ý khởi động chuẩn bị sẵn sàng xuất phát) lập tức rời khỏi cái "địa phương quỷ quái" này. xuất của Mặc Yểm và Bạch Bạch, đôi tuấn nam mỹ nữ tuyệt đỉnh vẫn làm ít người nhìn chăm chú như trước, nhưng là vì bị cái chết uy hiếp trước mặt, hứng thú thưởng thức người đẹp của mọi người ràng bị đả kích lớn.

      Mặc Yểm kéo Bạch Bạch, nghênh ngang qua đại viện, hoàn toàn bị khí kinh hoàng trầm trọng ảnh hưởng. qua tiểu viện của Lăng Thanh Ba, Bạch Bạch có chút yên lòng, giật tay áo của , nhìn lên với ánh mắt tràn ngập ý khẩn cầu, đơn giản là có ý tứ hy vọng cứu Lăng Thanh Ba. Mặc Yểm đêm ngủ ngon, lại vừa mới được "ăn ngon bữa", tâm trạng rất tốt, sảng khoái gật gật đầu, lập tức liền đổi lấy được nụ cười ngọt ngào rộng mở của tiểu mỹ nhân.

      Hai người "mắt mày lại", cửa chính ở tiểu viện của Lăng Thanh Ba đột nhiên mở, Lăng Thanh Giám đem theo tiểu thư đồng ra. Bốn người đùng cái đối mặt nhau, đều khẽ giật mình. Tiểu thư đồng vẻ mặt đề phòng, giơ tay phải sờ vào lá bùa trong ngực. Lăng Thanh Giám khoát tay ra hiệu ngừng lại, bước vài bước lên phía trước : " biết huynh đài là cao nhân phương nào? Có biết xà đêm qua lai lịch ra sao ?"

      Đêm qua tuy nghe thấy Mặc Yểm cùng xà gì, nhưng từ tư thế giằng co của hai người xem ra, hẳn là ta ngăn cản xà hại tiểu muội của mình. vậy, nên xem như là người đứng về bên mình. Hơn nữa, thực là người có năng lực bản lĩnh, tất nhiên muốn lôi kéo mượn sức. Bạn đọc truyện được copy tại Truyện FULL

      Mặc Yểm quét mắt liếc nhìn lượt, tỏ ra kiên nhẫn trả lời lại: "Lai lịch của nó là gì quan trọng, xem trọng muội muội của ngươi , mục tiêu của xà ta. Về phần ngươi…… e là chạy trời khỏi nắng."

      xong cũng để ý sắc mặt Lăng Thanh Giám thế nào, buông lỏng Bạch Bạch bước .

      Trong vòng hai ngày nay, là người thứ hai mạng của khó bảo toàn, trải qua kinh hãi đêm qua, Lăng Thanh Giám dám lại coi đó là chuyện đe doạ nữa.

      Tiểu thư đồng đến gần : "Công tử, người này chẳng biết lai lịch ra sao, lại thêm người con kia bên cạnh , vẻ đẹp quá tà dị, lẽ lại cái gì tinh quái. Tốt nhất chúng ta hãy tìm vị tiểu đạo trưởng hôm qua nhờ hỗ trợ."

      Lăng Thanh Giám ngẫm lại thấy cũng có đạo lý, vì vậy xoay người tìm quan chức trấn, xin họ giúp đỡ, phái sai dịch hiệp trợ tìm vị đạo sĩ hôm qua. Vị quan cười lấy lòng : "Vừa rồi cũng phái người mời tất cả hòa thượng, đạo sĩ trấn đến. giờ chắc là đứng trước cửa chờ, hay là Lăng đại nhân xem tiểu đạo sĩ kia có thể có trong số đó ?"

      Con cái nhà quan gia quyền thế với dân chúng bình dân đúng là khác xa nhau. Nhà họ Lăng chết đứa nha hoàn, bà vú già, trong trấn bà chủ tiệm son phấn chết. Án mạng chết người lớn như vậy, nếu dân chúng bình thường dính vào, tránh khỏi bị kéo đến quan phủ thẩm tra, tiện thể bị lừa gạt vòi vĩnh.

      Nhưng án mạng lần này là đệ tử gia quyến của Thượng thư đương triều Lăng đại nhân, do vậy giống với lúc trước, quan chức sai nha trong trấn tự mình đến thăm hỏi ân cần, sau đó thỉnh tội, biểu lộ đau lòng cùng áy náy đối với tình hình trị an dần dần xấu của bản trấn, giơ tay thề nhanh chóng phá án, còn xuất hết lực lượng, bảo vệ nghiêm mật tiểu viện trong khách sạn mà người họ Lăng cư trú.

      Sau khi nghe Lăng Thanh Giám hung thủ giết người chính là xà tinh, quan viên trong trấn hai mặt nhìn nhau, người tương đối lanh lợi trong số đó phản ứng: "Chúng ta tìm tất cả hòa thượng đạo sĩ trong trấn tụ tập đến để trảm trừ ma!"

      câu quan ra, đến canh giờ, ngoài khách sạn tụ tập mấy chục vị hòa thượng, đạo sĩ. Lăng Thanh Giám cùng tiểu thư đồng ra ngoài cửa, liếc nhìn liền bắt gặp tiểu đạo sĩ, ở khách điếm hôm qua chỉ ra tai hoạ, bị hai gã sai dịch xô xô đẩy đẩy đuổi tới trước cửa, vội vàng bước đến cho gã sai dịch lui . Lăng Thanh Giám cúi người hành lễ với tiểu đạo sĩ : "Tiểu tiên trưởng, hôm qua có nhiều mạo phạm, xin thứ tội thứ tội!"

      Tiểu đạo sĩ thở dài : "Cũng phải là ta muốn giúp đỡ, nhưng là đạo hạnh đủ. Hôm qua bần đạo mở miệng cảnh cáo, là tiết lộ thiên cơ……"

      Nếu như đối thủ là người, cho dù là cao thủ lục lâm (* lâm tặc) hung ác nhất, sát nhân cuồng ma, Lăng Thanh Giám tin tưởng dưới bảo vệ nghiêm nghặt của nhiều người như vậy, mình cũng có thể bình an vô . Nhưng tại, trêu chọc phải chính là quái đến vô ảnh vô tung (*tới có bóng, khỏi để dấu vết). Hôm qua xem ra quái này còn có thể biến hóa thành nhiều hình dáng khác nhau, thuật lợi hại, quả thực khó lòng phòng bị.

      Đối phó quái, đương nhiên tốt nhất là phải tìm người tu đạo có pháp lực hỗ trợ! Lăng Thanh Giám nhìn lướt qua hơn mười hoà thượng, đạo sĩ cao thấp, béo gầy, già trẻ, đẹp xấu khác nhau đứng đấy trước cửa, thầm lắc đầu. Những người này, nguyên đám, nếu phải ánh mắt đờ đẫn cũng chính là thần sắc kinh hoàng, bình thường ngồi chồm hỗm trong miếu thờ, đạo quán để lừa gạt kiếm tiền còn có được, còn muốn trảm trừ ma, sợ chỉ là tấm chắn bằng thịt người.

      Người tiểu đạo sĩ bên cạnh này tuy tuổi còn trẻ, nhưng ít ra có thực tế chứng minh, bản lĩnh vẽ bùa vượt trội, chính là !

      Lăng Thanh Giám thay đổi quay ngoắt hoàn toàn, thần thái càng thêm cung kính, có thành ý hơn. hạ bỏ dáng vẻ kiêu ngạo, liên tục thở dài : "Tại hạ chỉ cầu tiểu tiên trưởng từ bi cưu mang, đồng hành cùng ta trong mấy ngày, đợi trở về kinh ngày, tất tạ ơn hậu hĩ!"

      Thấy vẻ mặt tiểu đạo sĩ vui, vội vàng sửa lời: "Tiểu tiên trưởng tất nhiên là thấy chướng mắt đối với tiền tài vật tục, là tại hạ đường đột. Tiểu tiên trưởng tha thứ cho."

      Tiểu đạo sĩ kia lần đầu tiên hành tẩu thế gian, nên cũng có chút lòng háo thắng, được hai người chủ tớ Lăng Thanh Giám khen tặng, khẩn cầu, rốt cuộc gật đầu đáp ứng lưu lại.

      Lăng Thanh Giám mừng rỡ, vội vàng mời tiểu đạo sĩ đến tiểu viện của mình nghỉ ngơi. Vì chết người trước cửa tiểu viện của , hơn nữa vì muốn tạo tư tưởng an toàn, nên cũng bất chấp các loại tiểu tiết nam nữ khác biệt, tất cả mọi người đều chuyển sang tiểu viện của muội muội Lăng Thanh Ba ở. May là tiểu viện này khá rộng rãi, có 6 gian có thể ở lại. Hai huynh muội nhà họ Lăng mỗi người gian, lại dọn ra gian cho tiểu đạo sĩ ở lại, còn lại hết thảy tôi tớ đều ở trong ba gian kia, cũng là chấp nhận được.

      Ở trong phòng, tiểu đạo sĩ chính thức chào Lăng Thanh Giám, tự xưng đạo hiệu là Vân Hư, đối với việc sư thừa nơi nào lại mơ mơ hồ hồ muốn đề cập đến. (*sư thừa nơi nào: theo mình hiểu là đồ đệ tu luyện kế tục ở đâu).

      Hai người thương nghị hồi, đều nghĩ khi đại kiếp nạn của Lăng Thanh Giám là trong vòng ba ngày, mà tại qua ngày, nay chỉ cần bình an qua hai ngày, là được vô , so với mạo hiểm lên đường trở về kinh, chẳng thà lưu ở lại đây, phòng bị cẩn thận còn tốt hơn.

      Thương nghị định, Lăng Thanh Giám chợt nhớ tới chuyện, đánh mắt về phía tiểu thư đồng. Tiểu thư đồng ngầm hiểu, xoay người ra cửa. lúc sau, Lăng Thanh Ba cùng hai bà vú già làm bạn vào trong phòng "Bái kiến tiên trưởng".

      Vân Hư vừa thấy nàng, thần sắc biến đổi, trong miệng lẩm bẩm : " ra là thế, khó trách, khó trách!"

      Lăng Thanh Giám và tiểu thư đồng liếc nhau, với Vân Hư: "Tiểu tiên trưởng xin cứu hai huynh muội ta!"

      Vân Hư khẽ giật mình, hiểu trong giây lát, : "Ngươi làm sao mà biết được Lăng tiểu thư cũng sắp gặp nguy?"

      Lăng Thanh Giám cười khổ, đem chuyện hôm qua tại tiểu viện của Lăng Thanh Ba nhìn thấy Mặc Yểm ngăn cản xà , sáng nay gặp nhau, lại mở miệng thẳng cảnh báo. Vân Hư gật đầu :"Xem ra vị công tử áo đen này cũng là cao nhân. sai, về phần xà vì sao lấy Lăng tiểu thư làm mục tiêu, ta cũng thể …… Aiz, ta cũng là thấy Lăng tiểu thư mới biết vì sao xà tìm tới các ngươi."

      Lăng Thanh Giám biết có hỏi lại quá phân nửa là chỉ tìm được câu trả lời "Thiên cơ thể tiết lộ". Vì thế, dù trong lòng hiếu kỳ, nhưng cũng đành phải miễn cưỡng nín nhịn.
      Mai Trinh, nhoxbinaly sắc thích bài này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 15:

      Từ khi biết là xà quấy phá, Vân Hư liền ghi ra những đồ dùng để chuẩn bị đối phó xà , cho tiểu thư đồng mua sắm. Sau khi an bài mọi thứ sẵn sàng, Vân Hư đứng lên : "Ta thăm hỏi vị công tử áo đen kia cái. Lúc trước ta từng có cảm giác ở trong khách sạn này có đồng môn tu luyện tiên đạo với ta, chừng lại chính là vị công tử này."

      Lăng Thanh Giám hận là thể giúp đỡ người bảo vệ tính mạng hai huynh muội mình nhiều hơn, nên tất nhiên ngăn cản. Hôm qua từng tìm hiểu qua chỗ ở của hai người kia, liền lập tức cho Vân Hư biết.

      Vân Hư càng đến gần chỗ ở của Mặc Yểm càng lúc càng cảm nhận khí tức (*hơi thở) của người tu tiên. hầu như trăm phần trăm xác định Mặc Yểm cũng là người trong tiên đạo. Tuy nhiên, lại biết rằng cái tiên khí này ra là phát ra từ hồ thân (*thân cáo) của người thiếu nữ áo trắng xinh đẹp mà tiểu thư đồng khẳng định là quái.

      Bạch Bạch nghĩ đến chuyện Mặc Yểm đáp ứng bảo vệ Lăng Thanh Ba bình an vô , trong lòng cất bỏ được tảng đá lớn, tâm trạng vui vẻ nên ăn được nhiều hơn, trở lại phòng cùng với Mặc Yểm liền hóa thành hồ ly, ngồi phịch dưới cửa sổ phơi nắng cái bụng.

      cục lông xù mềm mượt nằm ườn án rồi đánh ợ cái. Bộ dạng quá mức buồn cười, đáng . Mặc Yểm ôm nàng đặt lên gối, sờ sờ đầu nàng, gẩy gẩy móng vuốt của nàng mà chơi đùa với nàng. Bạch Bạch lúc mới đầu còn thoáng có ý chống cự lại kẻ quấy rầy kia, nhưng càng về sau lại dứt khoát nằm im giả chết mặc cho người ta đùa giỡn.

      Mặc Yểm loay hoay phá Bạch Bạch rối mù lúc, cảm giác cực kì thú vị. Nhìn nàng ôn thuần nằm đầu gối , đôi mắt hồ ly sóng sánh gợn nước nheo lại, trong lòng sinh động, muốn bắt nàng hóa thành hình người đến chơi trò hôn với .

      định mở miệng truyền đến loại hơi thở khác thường, Mặc Yểm biết có người đến, hơn nữa hình như là tên tiểu tử tu luyện tiên đạo, tặc tặc (*tiếng tặc lưỡi đó = chẹp chẹp?)… Cho tới giờ thế gian hiếm thấy người tu tiên đắc đạo, chẳng hiểu sao mấy ngày nay bản thân lại gặp phải hai người?

      Lễ phép gõ cửa vài cái, thanh trong trẻo trẻ trung của Vân Hư vọng tới: "Bần đạo Vân Hư, xin mạo muội cầu kiến, biết đạo hữu có thể nể mặt…"

      "Vào !" Mặc Yểm mở miệng ngắt lời, chẳng muốn nghe khách khí hàn huyên nhảm.

      Cửa phòng từ từ bị đẩy ra, trong cửa và ngoài cửa đối mặt với nhau, Vân Hư chính là ngẩn ngơ. Vị công tử áo đen trước mặt này tuấn mỹ tuyệt luân, cũng ngờ dung mạo so với sư phụ lại có năm sáu phần giống nhau!

      Chỉ khác là sư phụ thanh bạch mà lạnh lùng cao ngạo, dáng dấp tiên nhân, ở Thiên cung được tôn sùng là hình mẫu điển hình quy phạm. Còn vị công tử áo đen trước mặt lại có vẻ thờ ơ tản mạn, toàn thân toát ra tà khí mê hoặc, gần giống như khí chất của ma quỷ.

      Mặc Yểm hơi thở mỏng, khiến người khác nhìn ra được lai lịch của . Vân Hư nhìn bạch hồ ly nằm đầu gối , hiếu kì ngầm đánh giá. Vừa rồi ở bên ngoài cảm nhận được tiên khí, dĩ nhiên là phát ra từ người tiểu hồ ly này.

      biết người áo đen kia địa vị như thế nào mà lại ở cùng con bạch hồ tu luyện tiên đạo? Cặp này đúng là kỳ quặc…

      Vân Hư cũng nhìn ra đạo hạnh của Bạch Bạch vẫn chưa chính thức đại thành, cho nên ý định mời Bạch Bạch cùng bàn tính trừ ma liền thất bại. Còn về phần Mặc Yểm, tuy biết lai lịch, nhưng hình như đạo hạnh cực kỳ cao siêu, chỉ là biết là chính hay tà, cho nên mở miệng với được.

      do dự, Mặc Yểm đột nhiên hỏi câu khẳng định: "Sư phụ người là Minh Ất?!" Hơn nữa lời này nghe ngữ khí có thiện ý.

      Vân Hư sững sờ chưa kịp phản ứng. tu luyện thiên cung nhiều năm như vậy mà chỉ nghe người khác xưng hô với sư phụ là Minh Ất đại tiên, Minh Ất chân nhân, khắp nơi trời chưa từng có ai gọi thẳng kỳ danh, cho nên đột nhiên nghe đến hai chữ "Minh Ất" tỉnh ra đây chính là danh hào của sư phụ .

      Sững sờ sau lại giận dữ, tên công tử áo đen trước mắt này dựa vào cái gì mà gọi thẳng danh hào của sư phụ ? Quả là quá bất kính!

      Mặc Yểm chỉ cần liếc mắt liền biết suy nghĩ cái gì, cười lạnh tiếng : "Chính sư phụ ngươi gặp ta cũng muốn gọi tiếng đại ca, sắc mặt này của ngươi bày ra cho ai xem?"

      Vân Hư trong lòng sinh nghi chắc, cũng chưa từng nghe sư phụ có "đại ca" gì. Nhưng nhìn thần thái của vị công tử áo đen này lại giống kẻ bừa. Tuy nhiên nếu chỉ vì câu mới đầu của đối phương mà lên bái kiến sư bá, nhỡ đâu gặp phải đúng cái thằng lừa đảo, chẳng phải mất mặt nhà bà mụ sao?

      "Chưa thỉnh giáo, các hạ là…?" Hỏi cho ràng tước rồi tính sau.

      "Ta gọi là Mặc Yểm, ngươi ngại quay về hỏi ràng sư phụ ngươi." Mặc Yểm cúi đầu vuốt ve cái đầu của Bạch Bạch, thấp giọng : "Đừng nhìn, tên đạo sĩ nho mũi trâu có gì đẹp mắt chứ?"

      Vân Hư bị người trước mặt gọi là đạo sĩ mũi trâu cảm thấy bực mình, nhưng lại dám dễ dàng nổi giận, lại nghe được giọng thanh nhã ngọt ngào của bạch hồ ly : "Mũi giống mũi trâu nha, cái mũi của ngươi với của cũng khác lắm, vậy mũi ngươi cũng là mũi trâu sao?"

      Lời này rất khờ dại chứ có ý mỉa mai, Vân Hư nghe được lời nàng như vô tình mà thay , trong lòng cười thầm. Mặc Yểm vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay vỗ nàng cái rồi : "Mũi ta đẹp hơn mũi nhiều! với sư phụ đều là đồ mũi trâu cả!"

      Bạch Bạch bị đánh vô cớ, tuy là đau, nhưng vẫn cảm thấy ủy khuất, phục mà :"Tự ngươi , ngươi là đại ca của sư phụ …" Ngụ ý là đại ca của mũi trâu cũng là mũi trâu mới đúng.

      Mặc Yểm nghẹn lời, trong lòng bất mãn vì Bạch Bạch thay đối phương, thấp giọng khiển trách tiếng : " được nhiều!"

      Vẻ mặt thầm vui sướng của Vân Hư làm cho lòng thêm khó chịu : "Nếu ngươi vì chuyện xà mà đến ta cho ngươi biết, Lăng Thanh Ba có việc gì, nhưng mà về Lăng Thanh Giám… hừ hừ, tùy vào vận mệnh của ! Ngươi có thể biến được rồi!"

      Vân Hư cũng muốn ở lâu cùng cái vị trưởng bối hư hư thực thực trước mặt này, miễn cưỡng thi lễ cái rồi lập tức xoay người , trước khi còn nhịn được quay lại liếc nhìn Bạch Bạch nằm gối bị Mặc Yểm vuốt ve.

      Nếu như nhìn nhầm bạch hồ ly này chỉ… mà còn tu luyện chính là tiên đạo, hơn nữa hình như có cùng nguồn gốc với . Nhưng mà cũng chưa từng nghe đến chuyện sư phụ lại có thu nhận nữ đồ đệ tại trần gian. Mà bạch hồ nghe đến danh hào của sư phụ có đến cả phản ứng , hiển nhiên là cũng biết đó là sư phụ. biết chuyện này là sao đây?

      Mặc Yểm tuy là sư môn tu đạo của bọn họ, nhưng khí tức (*hơi thở) Bạch Bạch và Vân Hư cực kỳ gần giống nhau. Nếu phải thái độ lạ lẫm của Bạch Bạch đối với Vân Hư và Minh Ất hầu như cũng cho bọn họ là đồng môn. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

      Chẳng qua cũng vì cái loại tiên khí giống nhau này mà Mặc Yểm chán ghét Vân Hư gấp bội. muốn con vật cưng bé của lại có gì liên quan đến tiên nhân cả, nhất là cái tên Minh Ất kia, luôn ra vẻ đạo mạo nhưng lại là tiểu tử hiểm xảo trá.

      Mặc Yểm tàn nhẫn xoa Bạch Bạch vài cái, chỉ thấy nàng nước mắt lưng tròng, bộ dáng ủy khuất vô cùng đáng thương, trong lòng mềm nhũn, ôm nàng vào ngực, nhàng an ủi : « Đừng để ý đến mấy đứa đạo sĩ thối mũi… kia, nghe lời chưa ! Ngoan ngoãn, ít ngày nữa ta lấy cho nàng hai chai cam lộ dương liễu được ? »

      Bạch Bạch chôn trong ngực , cự tuyệt dụ dỗ. Nàng tức giận. Vừa rồi nàng sai gì cả, dựa bào cái gì mà có thể tùy tiện khi dễ bắt nạt nàng?! Phụ thân , thân là con hồ ly theo đuổi lý tưởng, phải , hiểu phải hỏi.

      Mặc Yểm vuốt ve thuận chiều lông của nàng, cười : "Tại sao chuyện?"

      "Ta bực mình! Ngươi đạo lí!" Bạch Bạch giọng buồn bực.

      là con tiểu vật cưng khó chiều! Mặc Yểm tất nhiên bao giờ hạ mình mà theo xin lỗi con vật cưng, cười cười đặt lại Bạch Bạch xuống gối, lấy quyển sách ra chậm rãi lật xem.

      Bạch Bạch thấy để ý tới nàng cũng mắng nàng, càng thêm bực mình, cong người nhảy lên bệ cửa sổ nhắm mắt luyện công. Vẫn là người cáo, nhưng mà khí hôm nay có điểm … hài hòa!

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 16:

      Buổi chiều, Bạch Bạch luyện công xong, đứng dậy giãn gân cốt, phát ra hôm nay chân nguyên bỗng tiến triển mãnh liệt thần tốc. Nghiêng đầu nghĩ ngợi, biết là do bình dương liễu cam lộ kia ban tặng, ít nhất phải gần bằng cả trăm năm công lực của mình!

      Nghĩ như vậy, nàng lại biết xấu hổ mà làm mình làm mẩy với Mặc Yểm – chỗ dựa "đực"hào phóng với nàng như vậy, mình cũng thể quá nhen được đúng ?

      Mặc Yểm ở trong phòng, biết chạy đâu rồi, sắc trời tối dần rồi mà vẫn thấy bóng dáng đâu cả. Bạch Bạch quyết định đến chỗ chỗ dựa "cái" tiền nhiệm coi xem lúc này thế nào. Dù sao người ta cũng chiếu cố nàng mấy tháng, giờ người ta gặp nguy hiểm mà nàng lại ở bên cạnh. Tuy là Mặc Yểm đáp ứng bảo vệ tính mạng nàng ta, nhưng có trời mới biết xà kia có thể có mưu quỷ kế gì nữa hay . Vẫn phải ngó qua chút mới có thể an tâm được.

      Ỷ vào chút pháp lực của mình, Bạch Bạch làm kinh động bất cứ ai, chạy đến bên ngoài tiểu viện chỗ Lăng Thanh Ba ở. Căn nhà này giờ bị tiểu đạo sĩ gọi là Vân Hư kia vừa bày trận. cần biết là tiên hay cũng thể tùy ý tiến vào. Bạch Bạch hiểu trận pháp, chỉ có thể dựa vào cảm giác tìm được chỗ tường cao mà pháp lực tương đối yếu kém để bò vào.

      lường trước là Vân Hư cũng biết pháp lực của trận pháp ở chỗ tường cao này yếu kém, vì thế tìm người đổ lượng lớn bột hùng hoàng đuổi xà lên bờ tường. Bạch Bạch dựa vào cây cao bên cạnh nhảy lên đầu tường, chân đứng chưa vững dẫm phải mấy viên thuốc chưa kịp nghiền nát, lắc lư bờ tường hồi, rốt cục mất cân bằng mà rơi xuống dưới.

      Thân là con hồ ly có tiếng khéo léo nhanh nhẹn, vậy mà bị rơi từ bờ tường xuống là mất mặt cực độ. Nhưng mà điều này cũng nên trách Bạch Bạch. Từ nàng ở trong núi tu luyện, loại kinh nghiệm bờ tường như mèo này, đây là lần đầu tiên của nàng.

      định thi triển pháp thuật để tránh ngã chổng vó lên trời, đột nhiên lưng đập lên cái "gì đó"lông mềm mại như nhung, trong lòng cả kinh đến mức quên cả làm phép.

      Lạch cạch tiếng, Bạch Bạch rơi xuống đất, may mà vừa rồi đập xuống cái gì đó nên bị thương chút nào.

      "Ôi da!" Bạch Bạch kêu mà cái cục "gì đó" phía dưới kia lại kêu thảm thiết tiếng.

      "Á?" cúi đầu xem xét, nàng liền thấy mình ngồi phịch lên sinh vật có ngoại hình rất giống mình, chỉ là thân thể to hơn, màu lông đỏ rực, là con Hồng Hồ ly?! (*cáo đỏ)

      "Đồ ngu! Ngươi đè chết ta!" Hồng hồ ly miệng tiếng người, đau đớn trách cứ. Nghe giọng hình như là thiếu niên.

      "Ngươi cũng là hồ ly tinh?" Bạch Bạch rất ngạc nhiên vui sướng. ngờ ở chỗ này cũng gặp được đồng loại. Ngoại trừ phụ thân, mẫu thân, nàng chưa từng nhìn thấy hồ ly tinh nào khác cả!

      "Ta là hồ tiên! Là hồ tiên, có hiểu hay ?! Ngươi mới là hồ ly tinh!" Hồng hồ ly cảm thấy bị sỉ nhục.

      Bạch Bạch ra hiểu được hồ tiên và hồ ly có gì khác biệt, thấy gặp được đồng loại cực kì vui sướng, cũng so đo thái độ ác liệt của đối phương, nhảy lên quanh hồng hồ ly vòng rồi : "Ngươi sao chứ? Làm sao ta lại rơi đập xuống ngươi? Ngươi leo lên tường để làm gì?"

      "Ta đến cứu người!" Hồng hồ ly bò dậy, cử động tứ chi cái, may mà hề bị thương. Cũng tự trách mình do quá hưng phấn khi tìm được lỗ hổng của trận pháp, chưa nhìn kĩ xông lên, kết quả là bị tên quỷ liều lĩnh khác đập cho đầu óc choáng váng.

      "Ngươi quen biết Lăng Thanh Ba sao?" Bạch Bạch thấy vui mừng vì có thêm người… là con cáo đến bảo vệ chỗ dựa "cái".

      "Người ta muốn cứu chính là Lăng Thanh Giám. Ngươi cũng quen biết huynh muội bọn họ?" Hồng hồ ly ngờ vực .

      Lắc lắc đầu cho hết nổi đom đóm trước mắt, cuối cùng cũng nhìn được ràng tướng mạo của tên "quỷ liều lĩnh". Trước mặt chỉ có con bạch hồ ly, bộ dạng còn là đẹp mắt á! chưa từng thấy con hồ ly cái nào xinh đẹp như vậy!

      Chỉ cần là đực, đối mặt với mỹ nữ, thái độ đều tử tế hơn nhiều. Cơn tức giận của hồng hồ ly giảm ít — thấy bị con tiểu hồ cái xinh đẹp đụng phải, so đo.

      Bạch Bạch gật đầu, nhưng nghĩ ngợi rồi lại thêm: "Nhưng mà bọn họ biết ta … À, cũng thể tính là biết…". Huynh muội họ Lăng gặp nàng trong thân cáo, cũng gặp nàng trong hình dạng con người, nhưng mà biết hai người thực ra cùng là mà thôi.

      Hồng hồ ly nhìn Bạch Bạch cách thông cảm, xinh đẹp đúng là xinh đẹp, đáng tiếc là đầu óc có chút vấn đề, chuyện ràng gì cả. Nhưng mà xem thái độ của nàng ta cùng đường với mình. Bản thân mình mới đến, có thể nghe được ít tin tức từ nàng ta.

      "Ta tên là Hồng Hồng, còn ngươi sao?" Hồng hồ ly vừa vừa giơ móng ghi tên mình lên đất, sợ đối phương hiểu lầm mình bị gọi là "hồng hồng"

      "Khéo quá, ta gọi là Bạch Bạch". Bạch Bạch cười cong đôi mắt hồ ly, vui vẻ .

      "Hừ!" Hồng Hồng tức giận, tên của biết bị bao nhiêu người hiểu lầm. Từ bị các huynh đệ hồ ly khác chế nhạo tên như con , biết! Nhưng mà dựa vào cái gì, con tiểu hồ cái mới quen cũng đùa giỡn ?!

      Bạch Bạch vì sao vừa vui vẻ mà đột nhiên lại nổi giận, nhìn với vẻ mặt vô tội.

      Hồng Hồng nghĩ chuyện đại của mình quan trọng hơn, vì vậy kìm nén cơn bực tức hỏi: "Ngươi biết vì sao lúc này lại bày trận ?"

      Bạch Bạch gật đầu: "Bời vì có xà xấu xa muốn hại Lăng Thanh Ba."

      Vừa dứt lời, đột nhiên lại nghe thấy giọng của Vân Hư từ phía sau : "Sao ngươi lại ở đây?"

      Hồng Hồng cảnh giác nhìn tiểu đạo sĩ trước mặt, lại thấy Bạch Bạch ngửa đầu với ta: « Ta định đến coi Lăng Thanh Ba, nhưng mà thể để ấy thấy ta. »

      giờ mình theo chỗ dựa "đực", mà lại để chỗ dựa cái nhìn thấy, gặp rất nhiều phiền toái. Chẳng hạn như chỗ dựa cái tìm chỗ dựa đực đòi nàng về. Tuy trong lòng nàng rất nguyện ý, nhưng mà chỗ dựa công mất vui… Bạch Bạch có cảm giác, đắc tội chỗ dựa đực, hậu quả rất đáng sợ.

      Vân Hư tuy biết nguyên do, nhưng nhớ tới sớm nay Bạch Bạch chuyện thay trước mặt Mặc Yểm, hơn nữa theo khí tức (*hơi thở) của nàng, dù phải là đồng môn của mình cũng có chút liên hệ với sư môn, cho nên rất có ấn tượng tốt với nàng, nghe vậy liền chủ động đề nghị: "Ta giấu ngươi trong tay áo, mang ngươi vào coi nàng ta, thấy sao?"

      Bạch Bạch vui vẻ gật mạnh đầu, Hồng Hồng ở bên cạnh thấy vậy cũng chen vào: "Cũng mang luôn ta nhé! Ta có thể hỗ trợ bảo vệ huynh muội nhà họ Lăng!"

      cặp cáo đỏ – trắng đường đường chính chính ngồi chồm hổm trước mặt Vân Hư, tình cảnh này ngược lại cực kỳ thú vị, Vân Hư mỉm cười : "Lai lịch của ngươi là gì?" Hiển nhiên cũng là hồ ly tu tiên, chẳng qua cách tu của giống với Bạch Bạch.

      Hồng Hồng liếc nhìn Bạch Bạch, ngẫm nghĩ lúc rồi : "Lăng Thanh Giám hồi bé từng tình cờ cứu mạng ta lần, tại ta tu luyện đại thành, biết gặp kiếp nạn lớn nên muốn tới cứu báo ân."

      Vân Hư nghe xong cảm thấy khâm phục, thầm nghĩ : Chả trách vì sao sư phụ mực trong lòng chúng ta thể có thành kiến, chính trong ma tinh quái cũng thiếu những loại người có tình có nghĩa. Trước mắt có hai người: người trong sáng khờ dại, người ân oán ràng. So với những thần tiên ở trời phẩm chất còn có phần hơn.

      "Hay là ngươi hoá thành hình người theo ta nhé, nếu , tiện hành động." Vân Hư hành tẩu ở nhân gian mấy ngày nay, phát người phàm trần đều có loại cảm giác sợ hãi bản năng đối với những động vật hoa cỏ tu luyện thành tinh, mà biết trong những loại thành tinh này cũng chia ra tốt xấu, cũng có những người lòng tu tiên hướng thiện.

      Nếu mình đem con hồ ly này đến trước mặt huynh muội họ Lăng, rất có thể lập tức trong miệng bọn họ từ "tiên trưởng" bị biến thành " đạo", nhất là khi bọn họ vừa mới được chứng kiến trường hợp "xà " kinh dị giết người.

      Đạo hạnh của Hồng Hồng cao hơn Bạch Bạch, kiến thức cũng nhiều hơn nàng, lập tức liền hiểu băn khoăn của Vân Hư. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

      Sau khi luồng hồng quang (*ánh sáng màu đỏ) qua , gã thiếu niên tuấn mặc áo đỏ nhàng xuất trước mặt bọn họ.

      Thiếu niên này lấy từ trong tay áo ra cái quạt xếp, lắc mở ra. Đôi mắt phượng với đôi lông mày dài nhếch lên, đúng là phong lưu lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong. Vân Hư khẽ giật mình, trong lòng tự chủ được mà nghĩ đến hai chữ – tai họa!
      Mai Trinh, nhoxbina, ly sắc2 others thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 17:

      Hồng Hồng bên này có vấn đề gì, Bạch Bạch rướn người lên, hướng về phía trong tay áo bào của Vân Hư mở ra nhảy tới, ở giữa trung đột nhiên trước mắt tối sầm lại!

      "Người nào?!" Đây là giọng của Hồng Hồng.

      "Các hạ đây là……?" Đây là giọng của Vân Hư.

      Bạch Bạch có cảm giác mình đụng vào cái gì đó, trong mũi lại ngửi được mùi quen thuộc — là Mặc Yểm!

      Nàng dùng sức dồn vào chân trước, vén ống tay áo màu đen che trước mặt lên, ngửa đầu ra trông thấy đúng là Mặc Yểm nhìn mình với vài phần ghét bỏ.

      "Làm sao mà lại bẩn như vậy?!"

      Bạch Bạch cúi đầu nhìn người mình. Vừa rồi vừa bò tường lại vừa lăn đất, bộ lông hồ ly trắng như tuyết dính ít tro bụi, bùn đất, quả là dơ bẩn. Bốn cái móng vuốt lưu lại áo đen của Mặc Yểm vài dấu bụi bẩn. Bạch Bạch từ trước đến nay rất là sạch , chứng kiến bộ dạng của mình cực kỳ xấu hổ, định nhảy ra chỗ khác để trốn.

      tay Mặc Yểm đè nàng lại, lạnh nhạt: "Trở về tắm lại thôi." xong cũng hề để ý Vân Hư và Hồng Hồng, liền ôm Bạch Bạch xoay người khỏi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

      Bạch Bạch vội vàng : "Ta muốn gặp Lăng Thanh Ba, trông thấy xong rồi mới trở về có được ?"

      " được!" Mặc Yểm cảm thấy bất mãn khi tiểu vật cưng suốt ngày nhớ thương chủ cũ quá mức, trả lời với ngữ khí cứng rắn, có đến nửa điểm thương lượng.

      Bạch Bạch cảm thấy rất ủy khuất, nhưng là dám phản kháng chính sách tàn bạo, chỉ biết từ trong khuỷu tay thò mình về phía đám bạn bè mới là Hồng Hồng và Vân Hư phất phất móng vuốt lời từ biệt. Mặc Yểm phát nàng mờ ám, tay duỗi ra đem nàng nhấn mạnh trở lại trong ngực, rồi cảnh cáo : "Trung thành với ta chút !"

      Cặp mắt hồ ly ngập nước long lanh nhìn nhìn , Bạch Bạch cụp đầu gì.

      Hai người vòng qua sân cái liền nhìn thấy bóng dáng nữa, Hồng Hồng có chút thắc mắc hỏi Vân Hư: "Người kia là gì của bạch hồ ly hả?"

      Vân Hư cười khổ: "Ta cũng biết, hình như lai lịch , tự xưng là đại ca của sư phụ ta chứ."

      "Sư phụ của ngươi?"

      "Ừ!" Vân Hư trước khi hạ phàm, sư phụ Minh Ất chân nhân từng dặn dò được tùy ý đề cập sư môn với mọi người, cho nên cũng tiện đáp lại, vậy nên phải sang chuyện khác, mời Hồng Hồng cùng vào khách viện, chỗ ở của huynh muội nhà họ Lăng.

      Người trong khách viện nhìn thấy mặt trời lặn phía tây, thần kinh bắt đầu căng thẳng. Cả đống đèn lồng, cây đuốc chiếu tiểu viện sáng như ban ngày. Bên trong bên ngoài gian phòng Lăng Thanh Ba, Lăng Thanh Giám dán đầy lá bùa màu vàng, mùi hùng hoàng đặc quánh có thể hun người bình thường đến chóng mặt.

      Tiểu thư đồng đứng trong viện trông thấy Vân Hư trở về thở phào nhõm. Tất cả mọi người trong viện giờ đều xem Vân Hư là người cứu lấy cái mạng rơm rạ, khắc nhìn thấy tâm thần yên.

      Nhìn thấy sau lưng Vân Hư có thêm vị công tử áo hồng, tiểu thư đồng khỏi sửng sốt đôi chút, hỏi: "Tiểu tiên trưởng, vị này chính là…… ?"

      Vân Hư cười giới thiệu: "Vị này chính là đạo hữu tục gia của bần đạo (*bạn cùng đạo nhưng tu tại gia), họ Hồng, các người có thể gọi là Hồng cư sĩ."

      Hồng Hồng mỉm cười, gật đầu về phía tiểu thư đồng.

      Tiểu thư đồng hai mắt sáng ngời, đạo hữu? Thế hẳn cũng phải biết pháp thuật? ra tiểu tiên trưởng ra ngoài để tìm người đến giúp đỡ á! Chỉ là cái vị giúp đỡ này bộ dạng quá đào hoa, đôi mắt dường như muốn câu dẫn người khác.

      Lăng Thanh Giám ở trong phòng nghe được tiếng người, cao giọng hỏi: "Tiểu thư đồng? Có phải tiểu tiên trưởng trở lại?"

      Tiểu thư đồng lên tiếng, liền thấy Lăng Thanh Giám từ trong phòng ra.

      Vân Hư lại lần nữa giới thiệu Hồng Hồng, Lăng Thanh Giám liên tục gật đầu, hết sức vui sướng, nhưng trong lòng có chút chua xót: Mặc công tử áo đen tướng mạo khí chất hơn xa mình, đảo mắt lại đây thấy Hồng công tử cũng kém hơn nhiều. Nếu mình đứng giữa hai người họ thoáng chốc ít ảm đạm. Như vậy là ở cái thị trấn này, nhân vật tuấn tú phải là quá hiếm có.

      Hồng Hồng kết bạn với Vân Hư kiểm tra lại trận pháp bố trí xung quanh viện lần nữa, cảm thấy bỏ sót gì cả. Hồng Hồng cười : "Ta còn có Phục ma giới của sư phụ đưa cho, có lẽ trong lúc nguy cấp cũng có thể phát huy công dụng."

      "Phục ma giới? Cái thứ phép này đối phó với quái hành động chậm chạp có lẽ khá tốt, nhưng nếu muốn đối phó xà , chỉ sợ có chút khó xử." Vân Hư bàn luận.

      Phục ma giới uy lực cực lớn, khi nhốt chặt quái, mặc cho đạo hạnh cao tới đâu cũng thể giãy dụa, canh giờ bị hồn phi phách tán mà chết. Điểm yếu duy nhất chính là sử dụng được linh hoạt thuận tiện, gặp phải những quái động tác nhanh nhẹn liền bất lực.

      Hồng Hồng cười : "Ai ta muốn dùng nó để đối phó xà ? Ta đem huynh muội họ Lăng để trong Phục ma giới, coi xà còn dám tiến vào trong vòng hại người ?"

      Vân Hư vỗ tay cười : "Xem cái đầu gỗ của ta này, lại nghĩ tới biện pháp tài tình tuyệt diệu như vậy. Như thế rất tốt, chỉ cần qua ngày mai, xà kia cho dù lại đến, cũng đến gần được người Lăng tiểu thư."

      Đêm qua tìm hiểu về Thanh nhi, tất nhiên hiểu rành mạch từng điểm này. Nó sở dĩ vội vàng ra tay trong vòng ba ngày nay, là vì mấy ngày nay đúng lúc khí thịnh nhất trong cả ngàn năm. Lăng Thanh Ba mặc dù là chân mệnh Kim Phượng, nhưng lúc này sức chống cự đối với tà khí ma lại xuống đến thấp nhất. Ba ngày nay chính là cơ hội duy nhất để bọn ma thực thi các biện pháp đoạt xác đối với nàng. khi bỏ lỡ, nàng liền khôi phục lại thành thể chất tà khó có thể đến gần, đến lúc đó việc khó thành.

      Nhưng mà cho dù là ba ngày nay, muốn chiếm dụng thân thể nàng cũng phải là đơn giản, hoặc cần phải có người pháp lực cao cường tương trợ. Thanh nhi đầu tiên tìm tới Mặc Yểm, kết quả là lâm trận đào ngũ. tại chỉ còn hai ngày, nàng cắn răng dậm chân cái, căm hận : " thể được, hay là mình phải mời Kim Hoàn Nhi xuất thủ!"

      Kim Hoàn Nhi mà Thanh nhi vừa nhắc đến, thực ra thân chính là con rắn cạp nong vàng vô cùng kịch độc, có mấy trăm năm tu luyện, thực lực so với Thanh Nhi cũng kém bao nhiêu.

      Đây cũng chính là nguyên nhân Thanh Nhi mực muốn Kim Hoàn Nhi hỗ trợ, ai biết đến lúc đó nàng ta có thể có tâm địa đen tối hay , cước đá văng mình ra? Người chân mệnh Kim Phượng cũng phải là mỗi ngày đều có thể tìm được. khi đoạt xác thành công, mẫu nghi thiên hạ hưởng hết phú quý nhân gian. Còn điểm tiếp theo, điểm quan trọng nhất chính là, sau khi đoạt xác nàng ta, có thể thụ hưởng mệnh cách, tiến trình luyện công nhanh gấp trăm lần bây giờ. cách khác, tu luyện mười năm có thể sánh với ngàn năm đạo hạnh!

      Cho dù thân thể này chỉ sống lâu được giáp (*60 năm), có thể dùng tới bốn mươi năm, như vậy có thể tu luyện được bốn ngàn năm đạo hạnh! Việc này trong mắt ma có lực hấp dẫn cực lớn à!

      Chẳng qua là giờ phút này việc cấp bách nên chỉ có thể liều theo thời thế, Thanh Nhi muốn tìm người có thực lực tương đưoơg giúp đỡ cũng chỉ có Kim Hoàn Nhi, đành phải mạo hiểm.

      Bên kia, trong lòng Mặc Yểm đơn giản là hề nhớ đến xà , trở lại gian phòng liền bảo tiểu nhị đưa tới thùng lớn nước ấm. chút khách khí, trước mặt Bạch Bạch nới dây lưng cởi hết sạch, ngâm mình vào trong nước. Bạch Bạch cảm thấy từng nhìn thấy mình hề mặc quần áo, mình nhìn lại cũng sao…… Tuy vậy, bây giờ nàng cũng có tâm trạng để nhìn.

      Gian phòng bị Mặc Yểm làm pháp thuật, Bạch Bạch suy nghĩ rất nhiều biện pháp đều ra được, quay lại thấy Mặc Yểm nhắm mắt, thoải mái nhàn nhã ngâm mình trong nước, vẻ mặt hưởng thụ, trong lòng nổi oán giận, thầm nghĩ: Ngươi ghét ta bẩn, ta khiến cho ngươi bẩn theo ta!

      tay chân leo lên thùng gỗ lớn bên cạnh, Bạch Bạch đem chân trước dính đầy bùn đất của mình ngâm vào trong nước, nhàng gẩy gẩy, thành công chứng kiến nước ấm vốn trong suốt giờ nổi lên từng vòng đục ngầu, khỏi cảm thấy đắc ý. Lại quay người thay đổi, đem hai chân sau cũng thay phiên vươn vào trong nước rửa sạch.

      Cho ngươi ngâm nước rửa chân của ta! Hì hì!

      Khó khăn lắm mới có được trò đùa dai, Bạch Bạch lúc vui vẻ thôi, đột nhiên mông đít bị xiết chặt, đuôi to ở đằng sau bị người ta nắm chặt kéo cái ra sau. Lúc này thành chó rơi xuống nước, còn sùng sục sùng sục uống vào vài ngụm nước chính mình vừa mới rửa chân.
      Mai Trinh, nhoxbina, ly sắc2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :