DỤ DỖ TIỂU HỒ LY ( Nga My)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 8:

      Vất vả lắm cuối cùng Lăng Thanh Ba mới xong hết cho , nhưng thấy Nhị ca căn bản hề chú tâm nghe nàng chuyện, nên càng buồn bực đau khổ, đứng lên : " thèm với huynh nữa, huynh hề hiểu người ta rất đau khổ chút nào. Liễu nhi, chúng ta trở về phòng ."

      Dứt lời, nàng thất thểu bước ra khỏi cửa, cùng Liễu nhi xuống lầu, quay về ở tạm trong tiểu viện.

      ra ngoài, Lăng Thanh Giám dù gì lớn cũng là quan ngũ phẩm, lại là dòng dõi danh môn (*nhà có danh tiếng). Ở bên ngoài, chỉ có người khác phải đoán xem sắc mặt của , nhưng trước mặt tiểu muội lại chỉ được ăn khép nép chịu tội. Đợi đến khi tiểu muội xa rồi, mới dám vỗ bàn mạnh cái cho hả giận.

      Tiểu thư đồng thấy tâm tình tốt, con mắt láo liên : "Công tử, con vừa ra ngoài xem, thấy khách dưới lầu vẫn còn chưa , hay là chúng ta xem rốt cục đôi nam nữ đó có lai lịch gì?"

      Lăng Thanh Giám vốn sớm quên việc cỏn con xen vào vừa rồi, lại nghe tiểu thư đồng nhắc tới, cũng thấy hào hứng. Sáng sớm hôm nay, vốn định thăm hỏi vị thế thúc (*bác, của bố), nhưng đêm qua vị này cho người đưa tin, trong nhà có việc gấp cần xử lý mời ngày kia tới, cho nên sáng nay liền nữa. vội ra ngoài, nên cũng ngại xem "đôi thần tiên nam nữ" mà mọi người truyền miệng. chung, so với việc trở về xem sắc mặt của tiểu muội còn tốt hơn nhiều.

      Trong gian phòng trang nhã dưới lầu, tên tiểu nhị khách điếm khác đem tới hai con gà nướng cùng với cháo loãng, bánh bao ăn sáng. Như thường lệ lại ngẩn người ra nhìn Bạch Bạch, hoàn toàn quên eo lưng của mình, vì vừa tranh giành bưng bê với tiểu nhị khác, mà đọng máu thâm tím, đau đớn. Mặc Yểm nhìn có ý đồ tiểu nhị cái, trong ánh nhìn kia có chứa nhiếp hồn thuật, khiến tiểu nhị sững sờ, hai mắt ngây ngốc, xoay người ra ngoài.

      Bạch Bạch nhìn thấy màu da vàng óng ánh của hai con gà, mùi thơm gà nướng xông vào mũi, hai mắt sáng lên, tự chủ được liếm liếm đôi môi đào mịn màng nõn nà. Nhìn thấy cái lưỡi nho hồng nhạt, toàn thân Mặc Yểm nóng lên. Trong đầu liền nghĩ, cũng may tên tiểu nhị ở lại xem mỹ nhân trong chốc lát kia bị dùng phép thuật khống chế, tự động lui ra ngoài. Nếu , chứng kiến cảnh mê người này, phun ra vài chén máu mũi mới là lạ.

      Bạch Bạch căn bản rảnh chú ý đến việc khác, tay với ra định trực tiếp cầm gà nướng lên ăn. Mắt thấy gần chạm đến rồi, bị tay Mặc Yểm, lúc này khôi phục lại tinh thần, ngăn lại.

      "Dùng đũa ăn, cho phép lấy tay bốc, rất khó nhìn!" Mặc Yểm thể để tiểu mỹ nhân này tự hủy hình tượng như thế. Hơn nữa, từ nay về sau Bạch Bạch đều theo bên cạnh , thể dễ dàng tha thứ cho con tiểu vật cưng của mình hiểu quy củ như vậy.

      Bạch Bạch mếu máo, nhìn với vẻ rất đáng thương, : "Ta biết dùng đũa."

      " biết học!" Mặc Yểm hai lời, đút đôi đũa vào tay nàng, đẩy ngón tay thon dài của nàng ra, dạy bảo nàng tư thế cầm đũa.

      Bạch Bạch rất cam tâm tình nguyện, theo Lăng Thanh Ba lâu, nhưng cho tới giờ ai bức ép nàng dùng vật này. Hay là chỗ dựa "con cái" tốt hơn, nàng ấy còn có giúp nàng cắt rau củ thành miếng đưa đến cạnh miệng nàng……

      Mặc Yểm bên dạy bảo, bên mê muội cầm ngón tay ngọc ngà thon dài, sờ vào mềm mại của nàng. Dứt khoát ôm Bạch Bạch vào lòng, cùng tay nàng cầm đũa gắp thịt gà nướng. Biết sắp được ăn, Bạch Bạch hề so đo chuyện gì, cái miệng nhắn mở ra, chuẩn bị ô a ăn hết miếng thịt gà chiếc đũa, nhìn qua thấy vô cùng ngon lành.

      Ai ngờ chiếc đũa lại thoáng qua cái trước mũi, phụ lòng tràn ngập chờ mong của nàng, ngược lại, thịt gà lại được đưa vào trong miệng Mặc Yểm.

      Bạch Bạch giật mình, biết mình bị mắc lừa, tức giận đến toàn thân phát run, rồi lại biết như thế nào cho phải, đánh tốt, mắng chửi người nàng cũng am hiểu, đôi mắt to màu nâu ủy khuất, bị hơi nước sương mù che chắn.

      Cái dáng vẻ này cũng xinh đẹp thể tưởng tượng nổi! Mặc Yểm rất hài lòng được chứng kiến thế, tâm tình tốt, cầm lấy tay Bạch Bạch, lại gắp miếng thịt gà, nhét vào cái miệng nhắn đáng giương lên chuẩn bị mở miệng phản đối của nàng.

      Bạch Bạch đói bụng cả ngày, chẳng thèm quan tâm đến việc buồn bực giận dỗi, nuốt ngay thịt gà xuống, mắt chờ đợi nhìn Mặc Yểm, hoàn toàn là ánh mắt của con tiểu vật cưng nịnh nịnh nọt nọt chờ đợi được cho ăn.

      Mặc Yểm tâm tình vui vẻ, tay cầm đũa bón ăn cho con vật cưng mới của mình. lúc sau, hai con gà nướng bị ăn sạch, chỉ còn lại đống xương gà. Lúc này, sau khi việc xong xuôi, mới phát ra, kế hoạch dạy Bạch Bạch dùng đũa thất bại – từ đầu tới cuối đều là dùng đũa gắp thức ăn cho con hồ ly ngốc này ăn!

      Nhưng nhìn hồ ly ngốc nghếch vẻ mặt thỏa mãn nằm trong lòng mình, bộ dáng nhu mì ngoan ngoãn, thầm tính: "Lần sau dạy tốt hơn".

      Đối với Mặc Yểm mà , có ăn gì đó hay , ra còn vị gì nữa. Tuy vậy, có mỹ nhân làm bạn, ăn quá lãng phí.

      "Vừa rồi ta cho ăn ngươi ăn gà, bây giờ đến phiên ngươi cho ta ăn." Mặc Yểm đưa thìa cho Bạch Bạch, ý bảo nàng đút cho ăn cháo. Bạch Bạch ăn no rồi, thầm nghĩ biến trở về thân hồ ly, chạy vào trong sân phơi nắng cái bụng, có động đất cũng miễn cưỡng muốn động đậy. Nhưng mà nàng chống đối lại được cái chỗ dựa "đực" này, đành phải miễn cưỡng tuân theo.

      Trước kia đều chỉ có Lăng Thanh Ba cho nàng ăn! Bạch Bạch kìm được, lại thoáng ai oán trong lòng lần nữa.

      Tiểu hồ ly thân thể bóng bẩy, mềm mại, kiều diễm, mang theo hương hoa quả trẻ trung, mới lạ, ngọt ngào, quả đúng là nhuyễn ngọc ôn hương (*ngọc mềm mại, hương thơm dễ chịu). Mặc Yểm để ý tới vẻ ủy khuất tình nguyện của nàng, mười phần khoái ý dùng bữa ăn sáng.

      Tay Bạch Bạch đều mỏi nhừ, mới cho ăn hết hai chén cháo, giãy dụa định nhảy xuống đất, bởi sợ Mặc Yểm lại muốn làm gì đó nữa trái với chủ đích của nàng. Bạn đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

      Mặc Yểm ăn đủ đậu hủ non (*Ăn đậu phụ: lúc đầu là xâm phạm ngực con nhà người ta, còn bây giờ được dùng cho việc sờ… khắp mọi nơi người đối phương), cũng lại làm khó nàng nữa, nắm tay nàng cùng ra ngoài.

      Lần này Bạch Bạch có kinh nghiệm, chứng kiến đám "con đực" trừng to mắt vây quanh xem nàng, cũng lại cảm thấy sợ hãi như vậy nữa, mà khá bình tĩnh. Hơn nữa, nàng có chỗ dựa "đực" nha! Các "con đực" khác dám vô lễ đối với nàng!

      Lòng tin vừa mới tạo dựng lên, trước mặt lại xuất thêm "con đực".

      "Xin chào vị huynh đài này, tiểu sinh họ Lăng, tên Thanh Giám, nhân sĩ kinh thành. Huynh đài khí độ bất phàm (*DN: khí chất, dáng dấp phải người thường), tiểu sinh trong lòng ngưỡng mộ thôi, mong được có thể kết giao, có chỗ nào mạo phạm xin thứ lỗi."

      Lăng Thanh Giám nghe theo chủ ý của tiểu thư đồng, đặc biệt xuống lầu để xem đôi nam nữ thần tiên trong truyền thuyết, vừa lúc hai người định khỏi. Vừa nhìn thấy mặt, cảm thấy hồn phách mình còn là của chính mình nữa. Tên nam tử kia đương nhiên là đẹp trai tuấn mỹ khó tả, song đều là nam nhân, kinh ngạc thoáng cái rồi thôi. Thiếu nữ theo sau lưng nam nhân kia quả quá mức mỹ miều. Nếu như phải ở chỗ phố xá trà lâu sầm uất, dường như muốn hoài nghi đây là cửu thiên tiên tử (*tiên nữ chín tầng mây) giáng trần!

      Tuyệt đối thể cứ như vậy bỏ qua nàng! Lăng Thanh Giám miễn cưỡng định thần trí lại, lúc này mới bước lên phía trước chào hỏi kết giao. mình là công tử của Lăng Thượng thư đương triều, thứ nhất là muốn rêu rao ấn tượng xấu với tiểu mỹ nhân, thứ hai cũng là do tin tưởng tất nhiên đối phương có thể đoán được thân phận của mình. Họ Lăng ở kinh thành nhiều lắm, có thể nhìn quần áo cùng tướng mạo xuất chúng mà đoán ra chỉ có người nhà phủ Thượng thư. Con cái nhà họ Lăng, trai hay gì cũng đều mang chữ lót là Thanh. Nơi này cách kinh thành xa, đường nếu có ý đồ tìm người báo ra danh tánh, lập tức bọn họ đều đoán ra thân phận của .

      chứng minh, tự tin của cũng phải là hề có lý do. Tất cả mọi người đường gần đó dường như đều cùng lúc há hốc thở ra vì kinh ngạc, đoán được xuất thân, gia cảnh vô song của , ngoại trừ hai nhân vật trước mặt.

      Bạch Bạch cần , Mặc Yểm đến cả ngày sinh thần của Phật còn rất ít quan tâm, huống chi nhà gia thế quan lại nho ở nhân gian. chỉ biết là, người này rất tự lượng sức mình, lại chú ý tiểu vật cưng của .

      "Ngươi muốn kết giao với ta? Sao con mắt rốt cuộc cứ đảo quanh người nàng vậy?" Mặc Yểm nể tình mặt mũi chút nào, lên tiếng vạch trần bộ mặt háo sắc của đối phương.

      Lăng Thanh Giám hề nghĩ lại làm khó mình ngay trước mặt, nhưng mình quả đuối lý. Trước mặt mọi người xung quanh tiện gây hấn, mặt thoạt đỏ thoạt trắng, ngượng ngùng : "Bị chê cười bị chê cười rồi, mạo phạm vị tiểu thư đây."

      Bạch Bạch đương nhiên giận , hơn nữa đây chính là ca ca của chỗ dựa "cái" của mình, vì vậy vừa cười vừa : " sao cả, ngươi chẳng qua là chưa thấy người con nào xinh đẹp giống như ta mà thôi."

      Những lời này là Mặc Yểm vừa mới với nàng, tại rất phù hợp để dùng an ủi Nhị ca "chưa từng thấy mỹ nữ" của chỗ dựa "cái" của nàng.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 9:


      Lăng Thanh Giám dám tin vào tai mình, quay sang nhìn Mặc Yểm, lại quay sang nhìn Bạch Bạch – bộ dáng giống đùa. Công tử phong lưu, kiến thức rộng rãi, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt lúng túng trước mặt mỹ nữ.

      Vô luận xét từ góc độ nào, tất cả lời Bạch Bạch đúng là . Chỉ là những lời , bình thường phần nhiều được tự nhiên này, thốt ra từ miệng nàng, lại thản nhiên hết lần này đến lần khác với người ta hết sức tự nhiên, thẹn thùng cũng đắc chí, thái độ còn cực kỳ chăm chú, thành khẩn.

      Bạch Bạch khiến Mặc Yểm phải nở nụ cười, bất mãn trong lòng lập tức tan thành mây khói, liếc nhìn cách đồng tình về phía gã đàn ông đáng thương bị rơi vào trận giao chiến với thiên nhân (*người trời) còn tự hỏi ý nàng là gì. Rồi choàng lấy cái eo của Bạch Bạch, tâm tình tốt nghênh ngang rời .

      Cho đến khi Lăng Thanh Giám mất hồn tỉnh lại chạy ra ngoài cửa hi vọng đuổi theo phát 2 người kia biết đâu khỏi hồi uể oải

      Bất quá xui xẻo của ngày hôm nay chỉ có thế, lúc ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời định biểu đạt nỗi thống khổ vì sai sót khi gặp giai nhân của mình người trẻ tuổi tới cho lời nguyền ác độc:

      "Công tử, ấn đường của ngươi biến thành màu đen, trong vòng 3 ngày tới chắc chắn có tai ương máu chảy."

      Lăng Thanh Giám vừa nghe xong, mặt liền đều biến thành màu đen hết cả, tuy nhiên dù sao cũng là công tử gia đình quyền thế, được giáo dưỡng cẩn thận, thể gây gổ tại đây được. Tiểu thư đồng bên cạnh giận dữ : " đạo từ nơi nào đến, dám tà thuyết mê hoặc người khác, nguyền rủa công tử nhà ta?"

      Tiểu đạo nhân chỉ khoảng mười sáu – mười bảy tuổi, so với tiểu thư đồng cũng lớn hơn là bao nhiêu, mi thanh mục tú (*lông mày thanh , đôi mắt đẹp), diện mạo bất phàm, liếc nhìn lại, ngược lại còn thực có vài phần khí chất phong độ của tiểu tiên đồng. Nghe xong lời mắng của tiểu thư đồng, chỉ nhướng mày dương dương tự đắc :"Bần đạo cũng bừa, vị công tử này xuất thân quý hiển, xem tướng mạo là người được hưởng toàn bộ cả ba phúc lộc thọ. Đáng tiếc tà tinh (*sao xấu) nhập mệnh, lúc hai mươi ba tuổi nhất định có kiếp nạn lớn, chắc hẳn ứng đến trong 3 ngày này. Nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, tự nhiên vận mệnh tiền đồ ngại, từ nay về sau thăng chức rất nhanh, nhưng nếu qua được……"

      Tiểu đạo sĩ vừa vừa lắc đầu, qua được cái này có kết quả gì, Lăng Thanh Giám và tiểu thư đồng đều nghe hiểu rồi liền bỏ ngoài tai, cho người trước mặt là đúng, nhấc chân bước – ở đây nghe tiểu đạo sĩ hưu vượn, còn bằng quay về chỗ chủ quán tìm hiểu qua lai lịch của đôi nam nữ.

      "Đại kiếp nạn cái gì, ăn lung tung! Ngươi có chứng cớ gì?"

      Tiểu thư đồng vốn thường trở nên hung dữ cắn cảu, nghe vị tiểu đạo sĩ này lại câu toạc ra tuổi của chủ nhân, cảm thấy cũng có chút mơ hồ. Tuy vẫn trừng mắt nghếch nhìn như trước, nhưng khẩu khí chuyện cũng ít ôn hòa, điển hình ngoài mạnh trong yếu.

      "Thiên cơ thể tiết lộ." Giọng điệu tiểu đạo sĩ vẫn phi thường, rất có thần côn phong phạm (*phong cách thần thánh), vừa mặt lại vừa lấy ra lá bùa màu vàng từ trong lòng bàn tay, phía bùa vẽ thứ có điểm giống con rùa đen, lại có điểm giống ký hiệu chim chóc cổ quái.

      "Ngươi lập tức tìm hùng hoàng (* loại khoáng chất màu vàng) mài thành bột, hoà lẫn vào trong nước mực, vẽ theo lá bùa này, dán lên cửa ra vào và các cửa sổ ở nơi cư trú, ra ngoài nhớ mang theo bên người, chỉ cần qua ba ngày này, mọi đại cát!"

      Tiểu thư đồng bán tín bán nghi nhận lấy lá bùa, hỏi: "Cái này muốn bao nhiêu ngân lượng?" Chủ động hỏi giá là nghĩ muốn thử đối phương có phải loại công phu sư tử ngoạm (mèo mửa), rao giá trời, nếu đúng vậy cần hỏi, nhất định là loại lừa gạt tiền.

      Tiểu đạo sĩ lập tức đoán được tâm tư của , nhướng mày : "Thứ nhất, bần đạo phải là loại chuyên lừa gạt tiền. Thứ hai, thời gian cũng nhiều, hay là ngươi mau mau trở về chuẩn bị ! Bây giờ ban ngày ban mặt, ma quỷ quái còn dám ra ngoài hại người, đến khi mặt trời lặn phía tây rồi mới chuẩn bị trễ!"

      "…… Đa tạ đạo trưởng chỉ bảo ạ!" Tiểu thư đồng miễn cưỡng , trong thâm tâm thoáng tính toán thà rằng tin theo, định xin qua chỉ thị của công tử, sau đó đến tiệm thuốc trong trấn mua hùng hoàng.

      Vừa quay đầu sang, thấy Lăng Thanh Giám tự mình quay về tửu lâu, lại quay đầu lại muốn tiếng từ biệt với đạo sĩ, thấy đường người đến người , thấy tung tích vị tiểu đạo sĩ kia ở đâu nữa. Tiểu thư đồng trong lòng phát lạnh lúc, dậm chân cái xoay người tìm công tử nhà mình.

      Mặc Yểm đem Bạch Bạch về phòng, lo lắng nghĩ cách phải làm thế nào mau chóng dạy bảo con hồ ly ngốc này về chuyện ân ái, còn đợi nổi nữa rồi, muốn đem nàng nuốt luôn cả da lẫn xương mất.

      qua tiểu viện nơi ở của Lăng Thanh Ba , Bạch Bạch đột nhiên giật tay áo Mặc Yểm, ngửa đầu năn nỉ : "Nếu như Xà tinh xấu xa tìm đến gây phiền toái với Lăng Thanh Ba, ngươi có thể giúp đuổi nàng ta ?"

      Mặc Yểm cười xấu xa cách có dụng ý, : "Có thể à, nhưng mà ngươi muốn cám ơn ta như thế nào đây?"

      Bạch Bạch mở trừng hai mắt, đột nhiên vươn tay ôm cổ , kiễng mũi chân chụt mạnh cái lên mặt .

      "Như vậy cũng thể được sao?!" Nhìn vào tròng mắt nâu sóng sánh ánh nước, thần sắc vừa hồn nhiên lại vừa chờ mong, khiến Mặc Yểm toàn thân nóng lên phát nhiệt, trong lòng thầm tự chế giễu: Chỉ là hôn cái mặt, kích động gì chứ? Đúng là con bé tiểu hồ xinh đẹp chết tiệt dụ dỗ mê hoặc người ta mà!

      "Vậy rất đơn giản, trở về phòng ta dạy cho ngươi biết cám ơn ta như thế nào……" Trong giọng mang theo chút khàn khàn, vào tai Bạch Bạch cảm thấy như tiếng lòng bị người ta chậm rãi thoáng gẩy cái, dư lượn lờ, cũng lại làm cho nàng hơi dám nhìn vào mắt Mặc Yểm, vô tình buông lỏng, rút cánh tay đặt cổ về, thân thể trượt xuống chút, vùi khuôn mặt nhắn vào ngực .

      "Ngươi đáp ứng rồi nha! cho phép bội ước!" dám kiểm tra lại điều đó, chính nàng cũng hiểu vì sao lại đột nhiên dám nhìn Mặc Yểm.

      "Được, bội ước! Chúng ta trở về phòng , để ngươi thành tâm cám ơn ta……" Mặc Yểm cười tiếng, cũng thấy làm động tác gì, hai người trở về trong phòng khách sạn.

      Ôm sát Bạch Bạch ngồi lên ghế bên cửa sổ, Mặc Yểm bắt đầu làm mẫu cái gì mới gọi là hôn môi lên miệng……

      Môi tiểu hồ ly xinh, nõn nà, mềm mại đáng , tựa như não đậu phụ tốt mới làm, chạm hơi mạnh chút vò nát nó mất. Mặc Yểm nhàng dùng đầu lưỡi lướt quanh vành môi cách chậm rãi. Bạch Bạch cảm thấy môi ngưa ngứa. Mặc Yểm dùng chiếc cằm vẫn còn chân râu hơi lún phún của mình, khẽ chà lên cằm nàng, gò má nàng tự nhiên cũng thấy ngưa ngứa, nhưng cái trò chơi này hình như cũng rất vui vẻ. Nàng cảm thấy tim mình càng lúc càng đập nhanh, trong cơ thể dâng lên từng đợt sóng khô nóng kỳ cục, kìm được bèn trừng to mắt nhìn người đàn ông chỉ cách mình có hơn tấc, bỏ sót biểu lộ nào mặt , nghĩ phải làm cho rốt cuộc chơi trò chơi gì với mình.

      đôi mắt to, trong veo tinh khiết, hiếu kỳ "nhìn chằm chằm" vào mình, trong lòng Mặc Yểm lại nổi lên cảm giác muốn phạm tội, ngả vào tiểu hồ ly, cái tay đặt ngực nàng có chút cam lòng nên ấn mạnh xuống cái, tuy phẫn nộ nhưng dừng lại việc "vô lễ" với thiếu nữ biết gì đến hành động của con sói lang háo sắc cả.

      Bất mãn vẻ oán giận: "Mùi vị gà nướng."

      "Hả?" Bạch Bạch vì sao đột nhiên dừng lại, càng biết tại sao đột nhiên lại nhắc tới món gà nướng nàng thích nhất.

      "Trong miệng của ngươi đều là mùi vị gà nướng!" Mặc Yểm lên án. Nguồn truyện: Truyện FULL

      Bạch Bạch biết xấu hổ chút nào, cười tủm tỉm, thập phần đắc ý: " ràng là ngươi vừa cho ta ăn gà nướng xong, ngươi thích ăn gà nướng, sao vừa rồi ăn?" Nàng cho rằng Mặc Yểm hôn lên miệng của nàng, là vì ngửi thấy môi nàng có hương vị gà nướng, thầm nghĩ: chọn chỗ dựa "con đực" này cũng phải sai lầm nha, thích ăn gà nướng như vậy, lại đều tình nguyện tặng cho ta ăn, ta trách lầm .

      Mặc Yểm chú ý nàng suy nghĩ gì, chăm chú dạy bảo : "Lần sau ta hôn ngươi, nhớ nhắm mắt lại!"

      " được, nếu như ngươi nhịn được lại cắn ta làm sao bây giờ?" Chẳng may có lúc biến nàng trở thành gà quay mà gặm, nàng đau lắm!

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 10:

      Mặc Yểm ruốt cục hiểu được ý tứ của Bạch Bạch,vừa buồn cười lại vừa tức giận, muốn hỏi biết cha mẹ con hồ li ngốc này dạy dỗ con thế nào mà đối với chuyện ân ái nam nữ lại hề biết gì

      Bạch Bạch hiểu suy nghĩ của , ngược lại vì việc gà nướng nên nảy sinh vài phần cảm giác thân thiết đối với . Vì vậy nàng đánh bạo, cọ xát vào trong lòng , giọng dịu dàng khẩn cầu: "Ngươi trả quần áo cho ta được , ta muốn luyện công à…"

      " Luyện công có quan hệ gì tới quần áo?" Mặc yểm thấy buồn cười, hỏi lại.

      "Ta có thói quen luyện công như này, được được ?" Mắt mở to đầy ý cầu khẩn. Đàn ông bình thường cũng khó có thể cự tuyệt khẩn cầu của tiểu mỹ nhân đau khổ như vậy

      "Được rồi!" Mặc Yểm dù pháp lực cao cường tới đâu, đối mặt với siêu cấp tiểu mỹ nữ cũng có gì khác biệt so với đàn ông bình thường cả.

      Bạch Bạch hoan hô tiếng, từ đùi nhảy xuống, vẫn quên thơm môi cái, tràn đầy hương vị gà nướng.

      Mặc Yểm lấy bạch y của nàng từ trong tay áo đưa ra, trêu đùa cách đứng đắn: "Ngươi thay ở đây cho ta xem…"

      Tiểu hồ ly ôm lấy quần áo bảo bối của mình, lập tức cảm thấy lo lắng, lớn tiếng phản bác: " được". xong người vọt đến núp sau màn che, e sợ Mặc Yểm đổi ý lại đoạt lấy quần áo của nàng.

      Dù sao tiểu hồ ly này cũng trốn thoát được khỏi lòng bàn tay mình, Mặc yểm cũng vội vã ăn nàng vào bụng, liền cười cười để mặc tuỳ nàng . Bạn đọc truyện được copy tại Truyện FULL

      Màn sa (*1 loại lụa mỏng, thưa) rung động, bóng dáng trắng như tuyết lẻn đến bên người Mặc Yểm, đúng là Bạch Bạch hóa trở lại thân cáo.

      Bạch Bạch nhảy lên bệ cửa sổ ngồi chồm hỗm vững vàng, ve vẩy cái đuôi, hai mắt nheo lại bắt đầu giờ luyện công như hàng ngày. Ánh nắng mặt trời sáng sớm chiếu lên nàng, lông trắng bông xù người, nhìn như là đống tuyết thành tinh linh, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ôn hòa đáng .

      Mặc Yểm hào hứng nhìn lúc, biết tiểu hồ ly này hấp thu tinh hoa của ánh nắng mặt trời trong khi tu luyện. Tư thế này đích thực là môn pháp của dòng tu tiên chính tông. Cũng nhàn nhàn rỗi rỗi, cũng liền nằm lên ghế, bắt đầu điều lý nội tức (*hơi thở và nghỉ dưỡng bên trong cơ thể). Pháp lực của so với Bạch Bạch tất nhiên cùng bậc, từ lâu cần chú ý đến tư thế và hình thức tu luyện. Chỉ cần muốn, ngủ, hô hấp, giơ tay nhấc chân cũng đều là tu luyện. Thậm chí tu luyện hay , đối với cũng khác nhau là mấy.

      người cáo, đen trắng, đắm chìm trong ánh mặt trời dưới song cửa sổ, yên lặng làm bạn, hình ảnh kỳ quái, lạ lùng và hài hòa cách thần kỳ, phảng phất như bức tranh thuỷ mặc được vẽ nên bởi ngòi bút tay nghề thần diệu, yên tĩnh và tao nhã.

      Cùng lúc đó, dưới song cửa của 1 tiểu viện khác trong khách điếm, người khác múa bút thành văn, y như hình bức tranh hồ lô…… Chính xác phải là y như hình vẽ lá bùa! Hình ảnh này hoàn toàn giống Bạch Bạch, bên này điềm tĩnh mỹ hảo, ngược lại bên kia lại có vài phần dữ tợn cộng thêm gay mũi.

      "Tiểu thư đồng, ngươi làm gì ở đây, mùi là khó ngửi á!" Liễu nhi vào phòng, che mũi hỏi.

      " Ngươi biết cái gì?! phải hầu hạ tiểu thư sao?" Tiểu thư đồng lơ đãng trả lời, con mắt rời tờ giấy vàng tay giây, sợ có chỗ vẽ sai, ảnh hưởng tới hiệu lực của lá bùa.

      " thấy Tuyết Nhi, tâm tình tiểu thư tốt, mình trong phòng tĩnh tâm thêu hoa, bảo ta ra ngoài, aiya……" Liễu nhi vừa nhắc tới việc này, tâm tình phiền muộn, tiểu thư vui, nàng làm nha hoàn cũng nơm nớp lo sợ có ngày tốt lành.

      "Hừ! thấy đúng lúc sao, bạch hồ ly kỳ quặc tới, biết có phải là quái gì đó biến thành !" Tiểu thư đồng bị vị tiểu đạo sĩ thần bí kia hù, giờ phút này bắt đầu sinh ra khuynh hướng hoài nghi hết thảy.

      Tuy vậy, cũng hoài nghi sai.

      "Tiểu thư đồng thối, hưu vượn cái gì?! Nếu tiểu thư nghe được, xem có lột da ngươi ra , chính Nhị thiếu gia cũng che chở được cho ngươi đâu!" Liễu nhi thở phì phì mắng.

      "Đàn bà và trẻ con đúng là hiểu biết gì hết!" Tiểu thư đồng hừ tiếng, hề để ý tới Liễu nhi, chuyên tâm "làm đại ".

      Vừa rồi Lăng thanh giám vừa truy hỏi chưởng quầy được chút lai lịch đôi nam nữ kia. ở bên cạnh nghe được rành mạch. Hai ngày trước người đàn ông kia đến mình, là họ Mặc, ra tay hào phóng, bởi tiểu viện riêng đều chật cứng người, nên bao luôn ba gian phòng cạnh nhau tầng , bản thân mình ở trong phòng, là muốn yên tĩnh, muốn bị người khác quấy rầy. bên cạnh từ trước tới giờ có người nào gặp qua cả, buổi sáng hôm nay đột nhiên xuất , cũng biết là xuất từ đâu.

      Tiểu thư đồng vừa nghe lông tơ vừa dựng đứng, sao, ở đâu lại có đẹp như vậy? Chín mười phần là tinh biến thành, mê hoặc Mặc công tử này, tiếp đến sợ có chủ ý muốn chinh phục công tử nhà mình! bình thường hầu hạ công tử, cũng xem qua ít sách giải trí giả tưởng. sách viết, nữ thích nhất dùng sắc dụ dỗ công tử thư sinh, hút cạn tinh nguyên (*tinh chất của nguyên khí) của bọn họ, sau đó hại chết bọn họ.

      Càng nghĩ càng tin có chuyện như vậy, tiểu thư đồng với Lăng Thanh Giám những gì mình nghĩ, nhưng chỉ đổi lấy lại cười nhạo, cho là đúng, bị thần côn dọa sợ vỡ mật. khuyên công tử được, đành phải tự mình đến tiệm thuốc mua bột hùng hoàng, lại đến hàng mã mua lá bùa màu vàng, vội vàng trở về mài mực vẽ bùa– Tiểu đạo sĩ , quái buổi tối mới ra ngoài hại người, chỉ cần trước khi trời tối đen vẽ xong đúng lá bùa, phải sợ!

      Tán dóc vài câu, tiểu thư đồng đều lờ thèm để ý, trong lòng tức giận, Liễu nhi dậm chân cái ra khỏi cửa. Vừa vừa mắng: "Tiểu tử thối, đắc ý cái gì chứ?! Phường nhuộm còn mở nhỉ, hừ!"

      Nàng ta muốn trở về xem sắc mặt Lăng Thanh Ba, đột nhiên nhớ ra chỉ thêu của tiểu thư dùng còn nhiều lắm, quyết định thay tiểu thư mua chỉ thêu, tiện thể đường dạo chơi, chừng sau khi trở về tâm tình tiểu thư lại tốt lên.

      Cái thị trấn này lớn, nhưng bởi vì khá gần kinh thành, nhiều khách thương nhân qua, nên đường có rất nhiều cửa hàng. Liễu nhi chọn loại chỉ thêu tốt xong, nhớ lại hôm qua đường đến trấn có nhìn thấy cửa hàng son phấn, thấy động lòng, liền đường vòng đến đó xem.

      Cửa tiệm phấn son nằm tại cửa ngõ của ngõ , cửa tiệm hướng về hướng đông, ánh mặt trời buổi sáng vô cùng chói chang gay gắt, sợ son bị phơi nắng mà hỏng, nên đặc biệt treo lên tấm rèm vải lớn hình hoa hồng để che ánh nắng, nhân tiện cũng dùng màu sắc xinh đẹp để thu hút khách hàng.

      Liễu nhi vào trong tiệm, người phụ nữ xinh đẹp đứng lên chào đón, cười : "Vị tiểu thư đây, vào chọn son chăng?" Giọng pha chút biêng biếng lười, miên man mềm mại, nghe vào tai khiến cho người ta cảm thấy xương cốt đều mễm nhũn ra.

      Liễu nhi là tiểu nha hoàn, cho tới giờ chỉ có nàng gọi người khác là tiểu thư, nghe người phụ nữ này xưng hô như thế, toàn thân thư thái, vui sướng, cười : "Đúng vậy, đại nương có cái gì tốt đề cử ?"

      Người phụ nữ mỉm cười, đôi môi đỏ thẫm trong ánh nắng hồng diễm lệ giống như bôi máu tươi, chỉ nghe nàng nhàng mở miệng : "Ở đây đều là mặt hàng bình thường, trong kia có loại hàng đẹp mới nhất, tiểu thư theo ta vào xem thử nhé." Giọng tuy vẫn dịu dàng, mềm mại, kiều, nhưng thực loại lạnh lẽo hàn đáng sợ sao tả nổi.

      Liễu nhi như bị đầu độc, ngơ ngác gật đầu, theo sau lưng người phụ nữ vào phòng trong, lập tức, trong phòng vọng ra tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, trong thanh tràn đầy nỗi sợ hãi thê lương, giống như gặp phải việc gì cực kỳ đáng sợ, rồi ngay trong giây lát bị người bóp nghẹt cổ họng.

      lát sau, Liễu nhi mở rèm vào trong tiệm, cầm lấy chiếc gương đồng quầy ngắm nghía, dương dương đắc ý : " cũng hoàn toàn uổng phí công sức, nhưng mà, có vẻ con tiểu nha hoàn này ……"

      trận cuồng phong thổi qua, tấm vải đỏ bên ngoài cửa tiệm bị thổi lên, mở ra khe , ánh nắng lóe lên rồi biến mất, Liễu nhi nhíu mày lẩm bẩm oán hận: "Còn có hơn bốn canh giờ nữa là trời tối, ta phải nhanh nhanh lên thôi."

      trận gió thổi qua làm tấm rèm vải trước cửa phòng trong mở ra, mùi máu tanh người chết bốc ra, sau rèm vải có thể loáng thoáng thấy được hai người phụ nữ ngã mặt đất, phía sau cổ có hai cái lỗ chảy ra đám máu đen, người là Liễu nhi, người là người phụ nữ vừa đón khách lúc nãy……

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 11:


      Bạch Bạch hết sức chuyên tâm tu luyện, nhận ra ngày trôi qua hơn nửa, mở mắt ra bầu trời tối, cong người lên nhảy xuống ghế cạnh cửa sổ. Lúc này mới giật mình, Mặc Yểm còn ở đó, vừa rồi ràng cảm giác được ở bên cạnh mình.

      Chỗ dựa "đực" điểm tốt là trước mặt cần phải che giấu bản thân mình ra phải là con hồ ly bình thường. Lúc trước ở cạnh chỗ dựa "cái" Lăng Thanh Ba, Bạch Bạch thực dám bày ra tư thế tu luyện nhúc nhích như hôm nay. Lăng Thanh Ba nhất định cảm thấy nàng bình thường, sau đó ngừng chơi đùa trêu chọc nàng. Vì thế nên nếu nàng muốn luyện công, nhất định phải làm bộ ngủ hoặc là thừa dịp sau khi chủ tớ bọn họ ngủ mới vụng trộm luyện.

      Ở cạnh Mặc Yểm, ít nhất cần phải lo lắng bị quấy rầy. Hơn nữa, Bạch Bạch cảm thấy chỗ dựa "đực" này chắc hẳn bảo vệ được nàng, cho nên có thể phá lệ, an tâm chuyên chú tu luyện.

      so sánh ưu khuyết điểm của hai chỗ dựa mới với cũ, đột nhiên nàng nghe thấy giọng cười của Mặc Yểm vang lên bên tai " Xong việc chưa? Bạch Bạch, tiến độ tu luyện của ngươi chậm chạp"

      Bạch Bạch phục, trừng to mắt, thân thể nhắn đứng dậy phản bác : "Chậm chỗ nào? Thần tiên sư phụ ta rất thông minh, học rất nhanh!" xong đắc ý nhấc cái đuôi xù lông to đùng lên, mười phần mười hi vọng được ca ngợi là tiểu động vật kiều.

      Mặc Yểm nhíu mày lại, hỏi: "Thần tiên sư phụ? Là ai?"

      vốn có cảm tình gì đối với thần tiên, nhất là khi con tiểu vật cưng của mình lại dùng tông giọng vừa thân thiết vừa sùng bái như vậy nhắc tới người khác, càng làm cho khó chịu kinh khủng.

      Bạch Bạch chú ý tới việc trong giọng của có gì ác cảm, nửa đứng dậy tinh nghịch thò móng vuốt ra lôi kéo ống tay áo của chơi đùa, nửa thuận miệng trả lời: "Thần tiên sư phụ chính là thần tiên sư phụ á."

      Mặc Yểm đương nhiên hài lòng với đáp án như vậy, còn định hỏi lại đột nhiên có loại cảm giác kỳ lạ truyền đến, mà nơi phát ra loại cảm giác đó chính là từ hướng tiểu viện của Lăng Thanh Ba.

      "Lăng Thanh Ba có chuyện phiền toái rồi……" Mặc Yểm . Bạn đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

      Bạch Bạch thất kinh, vội đứng lên, tứ chi đạp cái định nhảy ra ngoài cửa sổ, đến tiểu viện của Lăng Thanh Ba cảnh báo để cứu người. Thân thể mới đến giữa trung, lại bị đôi tay lớn cản lại, kéo trở về.

      cần phải hỏi, người ra tay chính là Mặc Yểm, nhét Bạch Bạch cái vào trong vạt áo trước, cảnh cáo: "Ngoan ngoãn đừng làm loạn ta cứu nàng ta." Trong lúc còn người hóa thành vệt sáng bay , vào trong tiểu viện của Lăng Thanh Ba.

      Tiểu thư đồng mất nguyên cả ngày trời mới vẽ xong được hơn sáu mươi lá bùa. Y theo như lời của tiểu đạo sĩ, tất cả cửa sổ trống đều dán lá , hai lá còn lại muốn thỉnh công tử mang theo người.

      Mặc dù Lăng Thanh Giám cũng có chút cảm động đối với hành động trung thành bảo vệ chủ nhân của tiểu thư đồng, nhưng cái mùi hung hoàng lại quá gay mũi. Đặc biệt, tiểu thư đồng e sợ thừa còn hơn thiếu nên trong nước mực vẽ bùa cho đủ "tiền vốn" (*cái thứ nôn ói ra đó >.< ), quả thực đơn giản vì trong người muốn ói. Lăng Thanh Giám từ trước đến nay giữ mình sạch , làm sao lại chịu chỉ vì vài câu gieo hoang mang sợ hãi của thần côn mà khiến cơ thể mình bám mùi kỳ dị?

      Tiểu thư đồng có cách nào, chỉ còn cách chính bản thân mình phải mang theo người lá bùa vốn chuẩn bị cho cậu chủ. Sau đó quyết định ba ngày nay mặc kệ công tử ở đâu đều theo tới cùng!

      Lăng Thanh Ba ở trong phòng thêu hơn nửa ngày trời, lại thủy chung vẫn thấy Liễu Nhi xuất , thậm chí đến giờ cơm trưa cũng về, chẳng nhẽ đến chính nàng lại phải đợi đứa tiểu nha hoàn trở về, trong lòng thấy bực bội. Nhìn thấy mặt trời xuống núi hết, nàng ta cũng khỏi có chút bận tâm, vì thế nên sai bà vú già đến tiểu viện của huynh trưởng hỏi thăm coi có ai gặp qua Liễu Nhi hay .

      Lăng Thanh Giám nghe chuyện này, tức giận đến nỗi mắng ầm lên là con nha đầu Liễu Nhi hiểu chuyện, biết tâm tình tiểu thư tốt còn chạy loạn ra ngoài chơi. Rồi xua vài tên người làm, tùy tùng lên trấn tìm người, lại tự mình đến nội viện của muội muội an ủi phen.

      Mấy tên người làm vừa mới xách đèn lồng ra đến bên ngoài cửa khách điếm gặp Liễu nhi thướt tha duyên dáng xách rổ thẳng tới. Vài người vốn trong bụng tức giận, muốn trách cứ đe dọa đứa nha đầu hiểu quy củ này phen, nhưng lúc này thấy nàng ta phong thái cử chỉ đầy kiều quyến rũ, đều trợn mắt há hốc mồm quên mất tiếng . Tại sao hôm nay con nha đầu kia lại câu dụ người như vậy?!

      Liễu Nhi đến trước mặt mấy người bọn họ, cười dịu dàng : "Các vị đại ca vất vả rồi, Liễu nhi này liền ngay đến chỗ tiểu thư thỉnh tội đây." Từng lời từng từ như là ngâm hát, nũng nũng nịu nịu, mềm mại miên man. Mấy tên gia đinh vừa mới nghe thấy, tâm thần đều say đổ, cũng còn nghe được nội dung nàng cái gì, chỉ biết ngây ngốc gật mạnh đầu.

      Liễu Nhi cười đắc ý, vượt qua bọn họ, qua tiệm ăn đến thẳng tiểu viện mà Lăng Thanh Ba ở. Trước cửa tiểu viện, hai bà vú già vừa nhìn thấy nàng liền mắng: "Tiện nhân, đâu? Cả ngày nay gặp mày. Ỷ tiểu thư thương mày nên liền coi trời bằng vung phải ?! Thiếu gia dặn, mày tới chỗ ngài chịu phạt trước ! Chớ có nghĩ đến chuyện tiểu thư cầu xin thay mày!"

      Bình thường Liễu nhi ỷ vào sủng ái của Lăng Thanh Ba, từ trước đến nay đối với những người bề dưới khác cũng đều hề khách khí nể mặt, nhất là những vú già trong tiểu viện của Lăng Thanh Ba, nên họ càng căm hận nàng ta đến nghiến răng. Lần này khó khăn lắm mới có được cơ hội dạy dỗ nàng ta, làm sao mà còn phải khách khí?

      Họ biết rằng Liễu nhi sớm ngọc vẫn hương tiêu (*chết), còn người trước mắt này ra là xà Thanh Nhi biến thành!

      Thanh Nhi nghĩ giữa đường lại phải giết mấy đứa Trình Giảo Kim (*Giải thích: Trình Giảo Kim là nhân vật có nổi tiếng trong lịch sử TQ, là kẻ cướp, về sau trở thành tướng quân phò trợ Lý Thế Dân đời Đường; ở đoạn này có ý chỉ lũ cướp đường), nhay nhay cắn môi, cũng biết giờ phút này cho dù có ở gần Lăng Thanh Ba, cũng có khả năng thành công được dễ dàng. Lăng Thanh Ba là chân mệnh Kim Phượng, bách tà thể xâm nhập. tinh như nàng muốn ra tay phải đợi thiên thời địa lợi nhân hoà phối hợp mới có cơ hội. Nàng thỉnh cầu Mặc Yểm hỗ trợ, chỉ cần đợi đến giờ tý trong đêm nay, là lúc khí hưng vượng nhất, cố hết sức động thủ có thể thành công. Nhưng nay thể dễ dàng để bại lộ.

      Chỉ trách mị thuật của nàng đối với nam nhân hữu dụng, nhưng đối với cái lòng tràn đầy ghen ghét của mụ vú già này hết lần này tới lần khác nửa điểm tác dụng cũng có, đành phải miễn cưỡng cười làm lành, nghĩ ra làm gì đó lúc trước để lừa dối.

      Hai mụ vú già nháy mắt ra hiệu, sau đó người dáng vẻ to khoẻ trong số họ bước lên hai bước, tay kéo Thanh Nhi lại tay ra sức nhéo nàng cái, cười lạnh : "Nhị thiếu gia cùng tiểu thư chuyện, tiện nhân, đừng hòng kéo dài thời gian mà mong tiểu thư đến cứu nhà ngươi". Dứt lời, bà ta buông lỏng nàng ta ra, dẫn thẳng đến tiểu viện của Lăng Thanh Giám ở bên cạnh.

      Thanh Nhi chầm chậm bị động theo, hai mắt lạnh lùng nhìn vào phần gáy của bà ta, thè đầu lưỡi ra liếm liếm môi, phát ra tia cười lạnh lẽo ỉ, rùng rợn.

      Mới bước vài bước vào tiểu viện của Lăng Thanh Giám, mới tới gần cửa sân, bị mùi lạ nồng lên xông vào mũi, Thanh Nhi biến sắc, thầm kêu may rồi! Đây ràng là mùi vị của hùng hoàng, chẳng lẽ là có người nào đó mật báo trước cho những người này thiết lập bẫy để đối phó mình?!

      Mụ vú già dẫn vào thấy nàng ta dừng bước tiến, quay lại quát mắng: "Tiện nhân, cũng biết sợ sao? mau!"

      Thanh Nhi cứ ngỡ hành tung của mình bị bại lộ, bèn nổi trận lôi đình, há mồm cắn vào cổ mụ vú già vừa hung hăng đánh chửi nàng quá đáng. Mụ vú già kinh hoàng thét lên tiếng thất thanh rồi liền trúng độc mà ngã xuống đất chết thẳng cẳng. Thanh Nhi đưa tay lau lau vết máu bên môi, muốn rời , trùng hợp thay, vừa mới an ủi muội muội xong, định quay lại tiểu viện của mình để thay muội muội xử phạt con nha hoàn, Lăng Thanh Giám nghe tiếng thấy tiếng kêu thảm thiết, liền chạy đến trước mặt nàng ta. mùi hùng hoàng đậm đặc hơn đến sặc mũi, đúng là từ phía của phả tới.

      Thanh Nhi lại ngỡ rằng chính Lăng Thanh Giám bố trí sắp đặt để muốn đối phó với mình, bèn cười lạnh tiếng. Hoặc là làm, còn nếu làm phải làm cho xong, cánh tay phải hất lên, tay áo đột nhiên dài quá hai trượng, như có sinh mệnh, quấn Lăng Thanh Giám .
      Happyanh, Mai Trinh, nhoxbina2 others thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 12:

      Tiểu thư đồng nhất định theo sát cạnh Lăng Thanh Giám, vừa nhìn thấy cảnh tượng trường, chỉ biết là quái muốn tới hại bọn họ, lại thấy tay áo ống dài của Thanh Nhi quấn tới, dưới tình thế cấp bách, lấy lá bùa trong người ra che trước người mình và công tử.

      Thanh nhi vừa thấy lá bùa kia liền biết ổn, tay áo thu lại kịp, quét đến lá bùa trước mặt, vừa chạm vào bị đốt cháy. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội đốt lan dần theo hướng ống tay áo của nàng ta. Thanh nhi biết lợi hại của việc này, cánh tay trái vung lên chặt đứt tay áo phải, lúc này ngọn lửa dữ dội mới ngừng tiến tới.

      "Là cao nhân phương nào muốn làm hỏng chuyện tốt của ta?" Thanh Nhi căm hận hỏi. Nhoáng cái thân mình liền nguyên hình, con rắn dài màu xanh lục, to chừng cỡ khoảng miệng cái bát xuất trước mặt hai người. Kinh khủng nhất chính là ở phía miệng rắn có đôi răng dài trắng phớ chứa nọc độc, ánh sáng màu lam u ám lúc lúc bề mặt sáng bóng, dù chỉ là cọ xước chút da, cũng khiến người vong mạng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

      Lăng Thanh Giám và tiểu thư đồng ngã xuống, thở phì phò. Tiểu thư đồng vội vàng rút từ trong người ra lá bùa còn lại, đưa cho Lăng Thanh Giám. Lần này Lăng Thanh Giám tuyệt kháng cự nửa điểm. Khỏi phải , cái lá bùa này chẳng qua chỉ là có mùi gay mũi, chứ cho dù đưa cho đống phân trâu mời bưng tay, chỉ cần có thể ngăn cản xà , cũng vui vẻ chịu đựng.

      Đôi mắt xà đen lạnh lẽo u của Thanh Nhi đảo qua trước mặt hai người, biết chống chọi được, bèn uốn éo thân mình theo chân tường thoát khỏi trường.

      Lăng Thanh Giám bước lùi về phía sau, rùng mình lạnh run rẩy. và tiểu thư đồng nhìn nhau, nghĩ lại mà hết sợ. Quần áo người cả hai đều thấm ướt đẫm mồ hôi lạnh.

      " xong rồi!" Lăng Thanh Giám nhớ ra hướng xà bỏ lại ngờ chính là hướng về phía tiểu viện của muội muội Lăng Thanh Ba, ngay lập tức hoảng sợ thất sắc.

      "Tiểu thư đồng, ngươi lập tức trở về, mang tất cả lá bùa đến, ta xem tiểu muội!" Vừa vừa nắm chặt lá bùa cứu mạng tay thẳng về phía chỗ ở của Lăng Thanh Ba. Tiểu thư đồng vốn hoang mang lo sợ, liền nghe lời, chạy như bay vào trong tiểu viện lấy lá bùa, cũng dám liếc nhìn thi thể mặt đất.

      Thanh Nhi tiến thẳng vào tiểu viện của Lăng Thanh Ba, thầm nghĩ tìm chỗ kín đáo để nấp, chờ đến giờ tý xuống tay, thấy có gã mặc y phục đen đứng trong sân, thân hình cực kỳ quen thuộc, nhìn kỹ chính là đồng loã thời – Mặc Yểm, khỏi vui mừng quá đỗi. Người đàn ông này pháp lực mạnh đến nỗi lần khắp tam giới cũng khó tìm ra địch thủ. Nếu như bằng lòng che chở mình, cho dù là Đại La Kim Tiên hạ phàm đến đuổi bắt nàng, cũng cần phải lo lắng, chứ đừng tới chỉ là mấy đứa phàm nhân tầm thường bày ra cái bẫy hùng hoàng.

      " Yểm quân cứu thiếp!" Thanh Nhi hai lời, ra hình người đến trước mặt Mặc Yểm, hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ bộ dạng đáng thương, nửa điểm cũng nhìn ra dáng vẻ hung tàn chỉ trong ngày liên tiếp hại chết ba mạng người.

      Mặc Yểm tùy ý nhìn nàng ta cái, lạnh nhạt : "Ngươi nên động đến Lăng Thanh Ba, hãy ."

      Như vậy muốn đuổi nàng rồi?! Thanh nhi thần sắc biến đổi, trong đầu nhớ tới chuyện vừa rồi. Hay là kế hoạch chiếm lấy thể xác của Lăng Thanh Ba chính là do bí mật tố cáo? Việc này cho tới bây giờ chính mình còn chưa từng nhắc tới với người khác.

      Vì chuyện này nàng ta tốn hơn trăm năm tìm cách chuẩn bị, vất vả lắm mới đợi được đến lúc vật chủ thích hợp giáng thế. Mắt thấy sắp được việc, ngờ lại bị đồng bọn hợp tác xuống tay phá hư! Thanh Nhi tức giận đến mắt đều đỏ ngầu lên, trong lòng tự oán trách mình. Nếu như phải vì để bảo đảm có sai sót gì, nàng tìm tới Mặc Yểm, tìm ma khác có pháp lực cao cường như hỗ trợ chắc chắn thể được việc. Bây giờ người đàn ông này tùy ý vài câu muốn nàng buông tha, nàng làm sao mà cam tâm được?!

      Tuy vậy với Mặc Yểm nàng căn bản thể đắc tội nổi.

      "Yểm quân vì sao lại lật lọng?" Thanh nhi khàn giọng hỏi.

      " vì sao cả." Hai người mặc dù có lúc sương sớm nhân duyên, nhưng giao hợp với nhiều tiên tử nữ lắm rồi, chẳng qua chỉ là vì nhu cầu mà thôi. Do đó nghĩ bởi vì thế mà phải đối xử khách khí với các nữ nhân này. Chỉ cần vui vẻ cao hứng, thích làm gì làm cái đó… Hoặc là con vật cưng mới của vui vẻ cũng được.

      Bạch Bạch làm ổ trong ngực Mặc Yểm, tuy "hoàn cảnh" mềm mại ấm áp, nhưng vừa rồi bị nhét vội vàng vào trong vạt áo, nên tư thế có chút vấn đề. Nín thở đến mức khó chịu, lại sợ mình nghe lời mà lộn xộn cư xử xấu, cho nên mực nhẫn nhịn. Nhưng lúc này rốt cục nhịn được nữa, tứ chi đạp đá vài cái lung tung, cuối cùng trở mình lật nhào trong gian có hạn, mặt hướng ra vạt áo của Mặc Yểm.

      Thanh Nhi đứng đối diện Mặc Yểm. Trước ngực "sóng lớn mãnh liệt", phập phồng bất định, quả là cảnh tượng quái dị. Đương nhiên cũng lọt vào mắt nàng ta. kinh hãi thầm nhủ chẳng biết có phải người nam nhân trước mặt giấu cái gì đó bất lợi đối với mình hay , đột nhiên nàng ta thấy bên vạt áo màu đen lồi ra, lộ ra cái đuôi xù màu trắng và cái đầu thò ra. đôi mắt nâu trong trẻo đối diện với con mắt nàng ta, chớp mắt cái liền khiếp đảm rụt trở về.

      Chỉ trong nháy mắt, Thanh Nhi liền hiểu cái mặt hồ ly đó chính là Bạch Bạch. Lập tức mọi chuyện đêm nay cần tìm hiểu tìm ra căn nguyên lý do.

      "Yểm quân chính là vì tiểu hồ ly tinh này, mà phá hỏng chuyện tốt của Thanh Nhi sao?" Thanh nhi chỉ vào cái bọc trước ngực Mặc Yểm, tức giận đến nỗi đầu ngón tay phát run. Nàng sớm biết là con hồ ly tinh này có gian tình cùng Mặc Yểm, chỉ là nghĩ tới gã đàn ông xưa nay cương nhu đều thể lay chuyển nổi lại ngờ vì con tiểu hồ ly miệng còn hôi sữa này mà phá hỏng đại của mình.

      Mặc Yểm hào phóng gật đầu : "Đúng !" Vừa vừa vỗ hai cái vào bọc lông mao ấm áp trong ngực cách áo bào, bên môi nở nụ cười tràn đầy sủng ái.

      Thanh nhi mặt lạnh lùng :"Tiểu hồ ly tinh ngươi đừng đắc ý, hôm nay có thể như vậy đối với ta, ngày khác cũng có thể đối với ngươi như vậy, ta xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu?!"

      Bạch Bạch nghe thấy nàng chuyện với mình, cái đầu thò trộm ra, liếc mắt nhìn Mặc Yểm, xác nhận có ý trách cứ nàng nghe lời, lúc này nàng mới giải thích: " cho ngươi làm chuyện xấu là vì muốn tốt cho ngươi, làm nhiều chuyện xấu hơn tổn hại đức, có báo ứng."

      Hoàn toàn câu râu ông nọ cắm cằm bà kia, khiến cho Thanh nhi nghẹn xanh cả mặt. Mặc Yểm cười ha hả, con vật cưng bé của rất đáng , có thể trêu chọc vui vẻ.

      Lăng Thanh Giám dẫn theo vài tên gia đinh tùy tùng còn lại, vội vàng chạy vào tiểu viện của Lăng Thanh Ba. Nhưng thấy bóng dáng xà tinh đâu mà chỉ thấy nam nữ ở trong sân giằng co. Trong đó người chính là người con trai tuấn mỹ mặc áo đen mà ban ngày gặp ở tửu lâu, còn người kia là người con thân thể thướt tha, dung mạo xinh đẹp, nhưng phải là tiểu mỹ nhân ban ngày ở cạnh người con trai áo đen kia.

      Giờ phút này bị doạ đến nỗi tâm tư nghĩ đến nổi nửa điểm phong hoa tuyết nguyệt, xem ai cũng giống như quái. Gặp hai người chẳng biết tại sao lại quái lạ xuất ở trong tiểu viện của muội muội, thầm cảm thấy phải cảnh giác, lớn tiếng quát hỏi: "Các ngươi là người hay là ? Tại sao lại tự xông vào khách viện của nữ quyến?!"

      Thanh Nhi mắt thấy người càng ngày càng đến nhiều, biết Mặc Yểm ắt hẳn trợ giúp cho mình, chỉ còn cách phải dậm chân cái ra nguyên hình, lủi đầu tường tháo chạy, khiến cho đám người kinh hô, hét lên hoảng sợ.

      Mặc Yểm thấy tình xong, liền nghênh ngang ra khỏi tiểu viện, Lăng Thanh Giám và bọn gia đinh kinh hãi quá độ, hoàn toàn quên mất phải ngăn lại. Tiểu thư đồng từ bên ngoài chạy như bay đến, ôm trong ngực hơn mấy chục lá bùa, thiếu chút nữa suýt dán lên người Mặc Yểm.

      Mặc Yểm khinh miệt quét mắt liếc nhìn cái, : "Loại bùa này chỉ hù dọa xà được nhất thời thôi."

      Tiểu thư đồng vừa mới gấp rút chạy đến hồi, thở hổn hển, nghe như vậy có cách nào làm gì được cả. Vừa đúng lúc lại thấy Lăng Thanh Giám đứng ngây ra như phỗng ở trong sân nghĩ rằng công tử bị quái hãm hại, liều mạng chạy tới ôm cổ, lớn tiếng kêu khóc :"Công tử! Công tử! Người sao chứ!"
      Mai Trinh, nhoxbinasanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :