Smile: Anh thích nụ cười của em - White [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Truyện này có vẻ...

    1. Khá đấy.

      100.0%
    2. Không tệ, nói chung bình thường.

      0 vote(s)
      0.0%
    3. Chờ đã! Đây mà gọi là truyện sao?

      0 vote(s)
      0.0%
    1. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 5: nực cười!​

      Cẩn thận mơn trớn từng đường nét khuôn mặt người phụ nữ trong bức ảnh, từng đợt ký ức về trong tâm trí Tịch Tuyết Nhi. nhớ rất cái ngày mẹ rời xa , cái ngày tăm tối nhất mà từng trải qua. Mùi máu tanh như thoang thoảng bên chóp mũi , chiếc váy dài trắng tinh hằng lên những vết đỏ, làn da xanh xao khiến tim như ngừng đập. "Đừng khóc" Lời cuối cùng mà mẹ dành cho sao lại là hai chữ này? Thậm chí còn cười yếu ớt với như sợ lo lắng vậy... cần điều này! Thứ cần duy chỉ là mẹ, người mẹ luôn chỉ trích , ôm lấy , kể chuyện hằng đêm cho , chơi đàn cùng . khao khát có mẹ, khao khát nhận được cảm giác ấm áp khi xưa lần nữa. Chúng từng có và biến mất khỏi rồi...

      "Có chuyện gì sao?" Giọng trầm ấm vang lên đánh thức thoát khỏi hồi tưởng. Tịch Tuyết Nhi khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm, nhìn đến phía cánh cửa lại bắt gặp đôi mắt xanh lam chất chứa đầy sủng nịch cùng áy náy bao phủ lấy . Người đàn ông này ngầm chấp nhận từ lâu, biết ông rất mẹ và đối xử rất tốt với nhưng lại có vài phần muốn tiếp xúc nhiều với ông.

      "Cái chết của mẹ tôi, ông điều tra?'' phải là câu hỏi mà là khẳng định.

      " có bất cứ manh mối nào, vẫn có thể coi là tai nạn." Tịch Dương Kiến Hùng thầm thở dài, những năm qua ông cho người điều tra nhưng đều thấy điều gì bất thường, dù đây có thể là tai nạn ngoài ý muốn nhưng ông vẫn muốn biết nguyên nhân gây ra cái chết của Tuệ Tâm.

      Tầm mắt chuyển sang hình ảnh nhắn bập bẹ tập trong bức hình, Tịch Tuyết Nhi khẽ trầm xuống: "Hãy giúp tôi việc, được chứ?"

      Kinh ngạc trước điều mình vừa nghe, Tịch Dương Kiến Hùng như tin những điều Tịch Tuyết Nhi ra. Đây là lần đầu tiên con ông nhờ giúp đỡ, liệu nó có liên quan đến cái chết của Tuệ Tâm ?

      Tịch Tuyết Nhi nhàng đặt xấp tài liệu lên chiếc bàn gỗ làm việc của Tịch Dương Kiến Hùng rồi rời , chỉ bỏ lại câu: "Tôi chờ."

      " chủ! Cậu chủ hình như hôm nay chơi với đó a!" Trong nhà bếp, Mari lẽo đẽo theo sau Tịch Tuyết Nhi cung cấp tin tức thế giới đó đây chủ yếu về Tịch Dương Thiếu Lăng. Trước giờ ăn tối, chả hiểu sao tên Thiếu Lăng đó gọi cho bảo rằng về trễ, nhưng qua điện thoại nghe man mác cái giọng có chút ngây ngốc, nũng nịu như là con . Á à, tin nóng hổi đây, tên hồ ly đó cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân. Nhiều lúc cũng lo lắng cho tên này, cái bản mặt điển trai đó còn chưa có lấy mảnh tình vắt vai cơ đấy, có khi còn sợ tên này bị "bất lực" hoặc là bị Gay chẳng hạn.

      Tịch Tuyết Nhi cũng chẳng màn quan tâm gì đến mấy điều này, chỉ xuống để mang cup cake từ tủ lạnh về phòng mình để ăn, nhưng Mari cứ lải nhải như thế này khiến có chút khó chịu.

      "Trời ạ, cái tên đáng ghét à nhầm nhầm cậu chủ đáng mến đó trễ thế này còn về nhà cơ đấy. Là trai của chủ cao quý, còn là con trai trưởng của Tịch gia mà như thế, chỉ biết ngắm đẹp mà thôi!" tràn dìm hàng cậu chủ đáng mến của Mari vẫn tiếp tục quanh quẩn bên tai Tịch Tuyết Nhi đến tận phòng khách. Tịch Tuyết Nhi hết cách nên đành ngồi xuống bàn thưởng thức chiếc bánh của mình, muốn Mari bám theo vào phòng.

      "Này dưa lùn, rảnh rang mà buôn dưa lê tôi , đừng có suốt ngày đổ oan cho tôi chứ!" Cậu chủ đáng mến trưng cái bản mặt bắt gian tại trận hướng đến Mari, cậu nào có ngắm đâu?... A, chờ ! Tịch Dương Thiếu Lăng bỗng phát cái cảnh tượng cực kì có sức công phá đến nỗi mũi có thể phọt ra vài trăm cc máu. Oa nhìn kìa! Lúc bình thường rất dễ thương rồi, còn khi ăn cup cake ... bên khóe miệng còn dính chút kem nè, còn cái lưỡi hồng phấn liếm lấy phần kem nữa. Nhìn y như mèo con vậy!

      "Tuyết Nhi, ngắm gì gì đó đâu. đến nhà bạn thăm đứa em trai của cậu ấy." Nhưng chuyện quan trọng nhất là được để Tuyết Nhi tin vào việc cậu ngắm , lỡ Tuyết Nhi thích cậu sao đây? Cậu muốn đâu!

      Tịch Tuyết Nhi vẫn chuyên tâm vào cái bánh cup cake, chuyện đó có liên quan gì đến đâu nhỉ?

      "Em nghe ràng có tiếng con rất ư là dễ thương khi nghe điện thoại của cậu chủ!" Mari dùng ánh mắt chứa đầy lửa nhìn chăm chăm vào Tịch Dương Thiếu Lăng. Hứ, vừa gặp chủ là thay đổi 180 độ, đừng hòng cướp chủ đáng của bà bằng chế độ sói đội lốt cừu nhá.

      "Tôi tôi thăm em trai của bạn tôi mà, làm gì có con ở đó." Tịch Dương Thiếu Lăng mắt tóe lửa nhìn sang Mari, dễ thương nhưng đó là con trai, đấy là chất giọng trời cho của Hàn Thiên Uy mặc dù có giống con chút!

      Vẫn chả liên quan đến mình... bánh này có hương táo thơm . Tịch Tuyết Nhi vẫn nhâm nhi cái bánh cup cake mà biết trận chiến nổ ra, vẫn chưa biết tỉ số cao thấp gì cả...

      "Lại chuyện gì nữa đây?" Trong căn phòng tối đen chỉ thấy ánh trăng mập mờ, giọng lạnh lẽo mang tia trào phúng vang lên.

      Trước cửa sổ, ánh trăng nhàng làm những nét cương nghị của người đàn ông khoảng 37, 38 tuổi đứng quay lưng về phía người vừa . Ông bân quơ hỏi "Cậu vẫn muốn chống đối ta?"

      "Nào dám, tôi vẫn chưa cảm ơn ông giúp em trai tôi khỏi bệnh."

      "Đình Phong, Thiên Uy là con trai ta, hiển nhiên ta phải làm thế." Người đàn ông xoay người lại, đôi mắt sắc bén nhìn đến Hàn Đình Phong như bậc đế vương nhìn xuống kẻ khất cái.

      nực cười! Hàn Đình Phong nhếch miệng cười khinh bỉ. Hàn Thiên Huy, tôi ngờ rằng ông còn biết Thiên Uy là con của ông đấy " thẳng vấn đề !"

      Lập tức luồn áp bức mạnh mẽ xông đến Hàn Đình Phong, bàn tay thô to siết lấy cổ cậu, mạnh bạo từng chút siết chặt. Người đàng ông nở nụ cười hiểm, lực đạo tay càng mạnh hơn " ai được có thái độ đó với ta, kể cả mày."

    2. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 6: Bữa tiệc Hàn gia.​

      Bóng tối bao trùm cả căn phòng, ánh trăng chỉ nhạt nhòa bên cửa sổ sát đất, khí băng lãnh đến đáng sợ, nghe thoang thoảng đâu đây tiếng thở dốc đều. Hàn Đình Phong nằm ngửa thảm, mắt lạnh băng nhìn thẳng vào thân hình uy dũng trước mắt. Cậu cảm thấy kinh ngạc, ông ta luôn bất mãn với thái độ của cậu mà đánh đấm đến khi cậu bán sống bán chết ngừng, còn lần này...
      "Ta chỉ muốn bẩn tay." Hàn Thiên Huy khinh thường hừ lạnh: "Ngày mai là ngày cậu ra mắt đấy, lo mà chuẩn bị." xong còn để Hàn Đình Phong đứng lên, chân giẫm mạnh xuống ngực cậu.

      "Tôi biết." Hàn Đình Phong nhíu mày đau đớn, môi mỏng nhếch lên tự giễu, giống như lần đầu cậu gặp người cha này vậy.

      Dời chân , Hàn Thiên Huy tiêu sái ra khỏi thư phòng, vừa được vài bước bắt gặp Hàn Thiên Uy chúi đầu đứng trước cửa phòng của Hàn Đình Phong " ngủ được sao?"

      Khẽ giật mình, là cha sao? Hàn Thiên Uy lúng túng gật đầu rồi lại lắc đầu, bộ dáng trông rất buồn cười. Cậu rất sợ cha đó a, cha y như là tảng băng di động vậy, khiến cậu rét cũng phải lạnh.

      Hàn Thiên Uy định Hàn Thiên Huy lướt ngang qua cậu mạch lên tầng 3, cậu lại e dè cúi đầu, hai tay ôm chặt cái gối mềm trong lòng. Bỗng giọng trầm ấm ôn nhu quen thuộc vang lên: "Muốn ngủ với à?" Là hai!

      Cậu mừng rỡ chạy đến ôm lấy Hàn Đình Phong, cậu rất lâu rồi chưa ngủ cùng với hai a. Mặt khẽ vặn vẹo, Hàn Đình Phong mím chặt môi tránh than ra tiếng, may, Hàn Thiên Uy mặt áp vào lồng ngực cậu nên biết gì cả.

      "Em muốn gặp mẹ được ?" Hàn Thiên Uy dè dặt hỏi. Tay định vuốt ve cái đầu trong lòng bỗng dừng lại giữa trung rồi bất chợt nắm chặt lại, Hàn Đình Phong lảng sang chuyện khác: "Khuya rồi, nên ngủ." Người đàn bà đó xứng đáng để Thiên Uy gọi là mẹ.

      Hàn Thiên Uy ảm đạm gật gù, hai lúc nào cũng cho cậu gặp mẹ cả, biết mẹ có nhớ cậu nữa nha. Lần cuối cậu gặp mẹ là ở trước đại sảnh của tòa nhà cao tầng sang trọng, những tiếng cách cách vang lên càng lúc càng nhiều từ máy ảnh, cậu cố chen vào đám người lớn chỉ để gặp mẹ. Lúc đó, bà mặc bộ đầm dài màu đen lấp lánh ôm lấy người đàn ông điển trai, hành động thân mật đó vốn phải dành cho cha mà? Bà nhìn thấy cậu, khẽ kinh ngạc rồi làm như nghe thấy tiếng kêu của cậu mà lôi kéo người đàn ông vào tòa nhà đó. Cậu gào khản cả cổ chỉ để gọi mẹ trong vô vọng, bị xô đẩy té xuống bởi dòng người kia, cậu khóc nháo chỉ chờ mẹ đến ôm lấy cậu. Có nhiều lúc cậu nghĩ, có phải mẹ ghét cậu chăng?

      Mùa thu, thời tiết thầm se lạnh dần , những giọt sương buổi sáng đọng phiến lá, có giọt rơi xuống đất, có giọt vẫn kiên trì bám lấy chiếc lá non xanh. Bên trong căn biệt thự trang nhã rộng lớn, khí vốn yên lặng nhưng lại bị phá vỡ bởi giọng trầm thấp đầy phần uy nghiêm: "Hôm nay ta dự buổi tiệc của Hàn gia."

      Tịch Dương Thiếu Lăng tao nhã nhắm nghiềng mắt uống nước. Ừm Hàn gia, đối thủ của tập đoàn Ral thương trường tài chính-chủ tịch tập đoàn Parc, Hàn Thiên Huy. Lão hồ ly đó lại còn mời Tịch gia đến nữa chứ, cậu tò mò a.

      "Con được tham dự chứ, cha?" Tịch Tuyết Nhi nhàng đặt ly nước ép táo xuống bàn, nghiêm túc nâng mắt nhìn đến Tịch Dương Kiến Hùng. câu này cũng đủ khiến cho Thanh Cầm và Tịch Dương Thiếu Lăng bất ngờ đến thôi, Tịch Tuyết Nhi chưa từng thậm chí có lẽ là bao giờ gọi Tịch Dương Kiến Hùng là cha cả. Chưa đến con bé còn muốn tham dự bữa tiệc đông người như thế, kỳ lạ.

      Tịch Dương Kiến Hùng thoáng kinh ngạc, như hiểu ra điều gì, ông gật đầu : "Ừm. Thiếu Lăng, con giúp con bé chuẩn bị, ta và Thanh Cầm còn việc ở công ty."

      Như được ban đặc ân từ người hoàng đế minh, Tịch Dương Thiếu Lăng thầm dập đầu cảm tạ Tịch Dương Kiến Hùng n lần, "Vâng ạ!" Chỉ có cha mới hiểu con trai thôi!

      Thu hết mọi biểu cảm từ kinh ngạc cho đến vui sướng của con trai mình, Tịch Dương Kiến Hùng biết thừa rằng Tịch Dương Thiếu Lăng luôn thích em , cho nên ông muốn con trai mình gần gũi hơn với Tịch Tuyết Nhi, vả lại có Thiếu Lăng bên cạnh con ông bị quấy rối bởi mấy tên công tử hào hoa.
      Tiến hành theo "thánh chỉ" giao, Tịch Dương Thiếu Lăng bắt đầu "dụ dỗ" Tịch Tuyết Nhi ngay giờ nghỉ trưa, khiến cho các bạn học sinh khu năm nhất hỗn loạn cả lên, hội trưởng nhã nhặn-Tịch Dương Thiếu Lăng này là "dụ dỗ" "cành hoa bên cửa sổ" lớp 1A kia sao?Này này, có gian tình gì ở đây vậy?

      Tịch Tuyết Nhi vì muốn bị mọi người chú ý, và phần vì lời đe dọa cấm được ăn mọi thứ liên quan đến táo của ai kia nên đành buông vũ khí đầu hàng theo Tịch Dương Thiếu Lăng đến cửa hàng.

      Lúc này, đối với Tịch Dương Thiếu Lăng, gì đẹp đẽ bằng Tịch Tuyết Nhi trước mắt cả. Cậu quan tâm đến bộ lễ phục em mặc mà chỉ nhìn gương mặt siêu dễ thương của Tịch Tuyết Nhi. Cảm giác này giống chồng... à nhầm bố dẫn con thử đồ vậy...

      Trong lúc Tịch Dương Thiếu Lăng chìm trong thế giới màu hồng, bên cạnh cậu là người muốn bẻ gãy, vặn cách thô bạo rồi chặt đem hầm chân cậu. Mari nghiến răng nghiến lợi, nỗ lực áp chế núi lửa sắp phun trào mà nhàng ướm thử giày cho Tịch Dương Thiếu Lăng. cố gắng sắp xếp việc rồi chạy xe thẳng tới đây chỉ để nhìn chủ mặc những bộ trang phục tinh xảo thôi mà cái tên khốn khiếp này dám phá bĩnh kế hoạch này của ! như con sói nhìn chằm chằm vào chú cừu bé bỏng Tuyết Nhi, còn bắt phải lựa giày giúp nữa chứ!

      Xoay vài vòng cho Tịch Dương Thiếu Lăng xem, thấy cậu khẽ lắc đầu, lại vào phòng thay bộ lễ phục khác, Tịch Tuyết Nhi nhíu mày khó chịu tự hỏi: chẳng lẽ ai cũng rảnh rỗi thay thay lại đống quần áo rồi mới chọn cái hay sao? Mặc đại bộ được à? Giờ cũng hơn 2 tiếng rồi...

      Loay hoay hồi với đống giày nam đắt tiền, bỗng giọng như chuông ngân vang lên đánh dập mọi căm hờn của Mari: "Chị Mari." Ngay lập tức, Mari xông thẳng vào phòng thử đồ như con hổ nhanh nhẹn vồ mồi mà con mồi ở đây ai khác chính là Tịch Tuyết Nhi.

      Vào bên trong, mũi Mari suýt nữa phọt cả máu bởi cái lưng trắng nõn nà tì vết trước mắt kia, cái cổ cao thanh lệ, bờ vai cong hoàn mỹ. Tay run rẩy kéo khóa lên che lấp cái lưng trần gợi cảm kia, giờ biết mình cũng giống như tên Tịch Dương Thiếu Lăng kia... rằng mình cũng là con sói!? Mari khóc ra nước mắt vì biết được đau lòng mà muộn màng này, có lẽ nên đọc kinh sám hối... từ nay về sau.

      Tịch Tuyết Nhi vốn có thân hình nhắn mà tay với tới mà kéo khóa ở sau lưng được nên đành nhờ Mari thôi, thích người lạ đụng chạm cho lắm. Nhưng mà nhìn đến vẻ mặt "hơi" háo sắc của Mari, có nên cân nhắc lại việc ở gần chị ấy đây?

      Bên dưới bầu trời hoàng hôn đỏ thẫm, buổi tiệc do Hàn gia tổ chức vốn được chuẩn bị đầy đủ, khách mời là những nhà kinh doanh hầu hết mọi lĩnh vực đều tề tựu tại đại sảnh của tòa biệt thự nguy nga, tráng lệ. Những tiếng va chạm keng keng liên tiếp phát ra từ những ly rượu Champagne đắt đỏ, những lời nịnh hót, tâng bốc giả dối hay cả những lời châm chọc từ những quý ông và quý bà nhã nhặn ra.

      Bỗng mọi ánh mắt đều nhìn chăm chú vào thân hình nhắn phía trước đại sảnh, hâm mộ có, ghen tị có, ham muốn cũng có. Chiếc váy dạ tiệc màu trắng hở vai tinh tế, làn váy xòe cổ điển ngang gối, đôi chân thon dài hoàn hảo, gương mặt tuyệt mỹ điềm đạm, tản ra khí chất cao quý, trang nhã của tiểu thư khuê các. Bờ vai trần quyến rũ, xương quai xanh xinh xắn, mái tóc nâu hạt dẻ dày và mềm như ngọn sóng, đôi mắt xanh lam sâu thăm thẳm như cuống hút người ta trầm mê vào nơi sâu thấy đáy đó.

      Tịch Tuyết Nhi khẽ nhíu mày, thích nơi này, đầy dối trá, vả lại những ánh mắt nhìn như nhìn con mồi ngon khiến khó chịu thôi. Như thấy thứ gì đó, nhàng bước đến khu vực ăn uống tự phục vụ. Nhưng ánh mắt của mọi người còn đuổi theo thân ảnh bởi vì xuất của vị chủ tịch tập đoàn Ral huyền bí, Tịch Dương Kiến Hùng. Ông là vị vua thương trường tài chính giết chóc này, nếu được hợp tác làm ăn với người đàn ông này cũng được hưởng lây. Bên cạnh ông là người phụ nữ cao quý, thanh lệ như vẫn còn xuân và cậu thanh niên tuấn mỹ như hoàng tử bước từ trong tranh ra làm các mê li thôi. Lập tức vài người đến bắt chuyện với Tịch Dương Kiến Hùng và Tịch Dương Thiếu Lăng, nịnh nọt người phụ nữ là Thanh Cầm nhằm chuốc lợi từ họ.

      Hàn Đình Phong chán ghét những lời nịnh hót kia, cầm ly rượu sóng sánh ánh đỏ đến khu vực ăn uống. Những chiếc bánh mật ong được phủ hồ đào nướng và Caramel mật ong, bên là đủ loại quả mọng với Vanilla đánh; dĩa đầy chiếc bánh gừng cay bên phủ kem Mascarpone Cafe vị cam và quả dâu đỏ tươi; Panna Cotta chanh dây có sốt quả mâm xôi và bánh xù trứng cá phủ bên cùng với hạt phỉ sên đường lóng lánh ánh vàng; vài bánh Chocolate 3 tầng với kem phủ Ganasche ớt bột cay cùng với quả mâm xôi;... Nhưng đối với Tịch Tuyết Nhi, duy chỉ có bánh táo Tapioca là hấp dẫn được . Bánh táo có phần vỏ ngoài vàng nâu lung linh, thoang thoảng mùi bơ, đường được phủ mặt bánh, ở rìa có màu nâu sẫm, có vẻ giòn tan, rất đẹp mắt. nhàng đặt dao xuống, cẩn thận cắt vài đường, đặt lên chiếc dĩa tinh xảo miếng bánh táo hình tam giác đẹp đẽ. Tịch Tuyết Nhi như được thỏa mãn, tay cầm dĩa lên định tìm Tịch Dương Kiến Hùng.

      tiếng xoảng vang lên khiến mọi người cũng dừng chuyện mà chú ý đến khu vực ăn uống, nhưng chỉ nhìn loáng thoáng rồi lại tiếp chuyện, việc đó dù gì cũng liên quan đến họ. Tịch Tuyết Nhi mở to mắt nhìn miếng bánh táo vốn yên lành kia, giờ lại nằm rải rác bên cạnh những mảnh vỡ của chiếc dĩa. chỉ là vừa mới quay người sang rời khỏi tay rồi, khẽ nâng mắt lên, là cậu trai này hại cái bánh! Hàn Đình Phong vốn chỉ muốn ăn bánh táo, đứng bên cạnh cái lề mề nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, cậu để ý nên lúc quay người đụng trúng cậu khiến dĩa bánh rơi xuống đất, còn ly rượu đỏ cậu cầm trong tay đổ hết lên người ấy.

      Bốn mắt nhìn nhau, Hàn Đình Phong có chút ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Tịch Tuyết Nhi, là kỳ lạ ở trường? Còn Tịch Tuyết Nhi hình như là chẳng nhận ra cậu, mắt có chút oán trách người trước mặt rồi dời tầm mắt đến làn váy lấm tấm màu đỏ của rượu.

      Hồi lâu chả thấy động tĩnh gì, Hàn Đình Phong định mở lời xin lỗi lại thấy đôi mắt xanh lam ướt át như hơi sương, tay níu chặt làn váy run rẩy dữ dội, môi nhợt nhạt mấp máy.

      "Này, sao chứ?"
      ----------------------------------------​
      Các loại bánh:
      1. Bánh mật ong do Courtney trong cuộc thi Masterchef US season 5.
      2. Bánh gừng cay do Willie (còn gọi là Big Willie) trong cuộc thi Masterchef US season 5.
      3. Panna cotta chanh dây do Alexander (quán quân Masterchef Junior season1) trình bày trong cuộc thi Masterchef US season 5.
      4. Bánh táo Tapioca-món ăn tráng miệng truyền thống của người Mỹ. Lời nhận xét được trích từ đầu bếp Gordon Ramsay khi đánh giá bánh của Christine Ha (Hà Huyền Trân) trong cuộc thi Masterchef US season 3.

    3. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 7: Người giống người?

      "Này sao chứ?" Lần đầu tiên, Hàn Đình Phong lại lúng túng trước người con mà mình quen biết. Vì khi chứng kiến những giọt lệ trong suốt từng đợt lăn dài má Tịch Tuyết Nhi, khiến lòng vốn băng giá này cũng phải tan chảy. Sao ấy lại khóc chứ?

      Chính lời xa lạ kia mà Tịch Tuyết Nhi bừng tỉnh lại từ những ký ức ám ảnh, tự trách chính mình yếu đuối, chẳng phải mẹ mất rồi sao?

      Thấy trở về cái vẻ tĩnh lặng như ngày mà Hàn Đình Phong lần đầu gặp Tịch Tuyết Nhi, từ trong túi quần lấy ra chiếc khăn tay trắng xóa, bên mép thêu chữ P và quả táo xanh, cậu đưa đến trước mặt , "Tôi trả tiền giặc ủi."

      Thoang thoảng mùi hương bạc hà quanh quẩn bên chóp mũi, Tịch Tuyết Nhi nhìn Hàn Đình Phong rồi nhìn đến cái khăn trước mắt kia. Tay ngần ngại cầm lấy chiếc khăn nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, có thể cảm nhận được cái ấm áp vải cùng với bàn tay thon dài của cậu. Nó ấm...

      Tịch Tuyết Nhi nhanh chóng rụt tay lại, khẽ lắc đầu, " cần."

      "Tùy vậy, xin phép." Hàn Đình Phong đút tay vào túi quần, rời .

      Cầm chiếc khăn tay còn vương vấn hơi ấm, Tịch Tuyết Nhi suy tư ngắm nghía chữ táo được thêu mặt vải. Vỏn vẹn trong 1 phút, lau vết bẩn váy mà cứ giữ tay mình, xoay người sang bắt đầu lại cắt chiếc bánh táo. Bánh vẫn quan trọng hơn...

      Miếng bánh sắp được đưa đến miệng, lần thứ hai, cái dĩa bánh ngon lành kia lại rời xa khỏi Tịch Tuyết Nhi vì cái người bị nghi vấn là háo sắc - Mari giựt lấy cái dĩa đặt lên bàn rồi kéo cả người , " chủ! Sao váy lại bẩn đến thế vậy a? Đừng ăn nữa, theo em thay bộ khác!" chủ trước giờ ăn uống rất sạch , gọn gàng cơ mà. Thế quái nào lại thành ra bộ dạng như thế chứ? Chẳng lẽ chủ ăn nhiều bánh táo đến nỗi vậy sao?

      Trước hùng hổ của Mari, Tịch Tuyết Nhi "nước mắt lưng tròng" nhìn chằm chằm chiếc bánh táo Tapioca, lát ăn vậy, xin lỗi...

      "Cậu khác xưa nhiều rồi." Bên cửa sổ sát đất, Hàn Thiên Huy lắc lắc ly rượu trong tay, rượu từng đợt sóng sánh ánh đỏ dưới ánh đèn, môi nhếch lên nụ cười mờ ám sau khi nghe giọng nhàn nhạt phía sau lưng.

      Chầm chậm xoay người lại, nhàng đặt ly rượu chiếc bàn. Ánh mắt từ ly rượu dời đến thân hình mảnh khảnh của người phụ nữ trước mắt, Hàn Thiên Uy bân quơ : " muốn gặp lại con bé đó sao?"

      Người phụ nữ bị ánh mắt kia tự chủ rùng mình cái, lúng túng gật đầu. Thấy vậy, Hàn Thiên Huy ánh mắt tối sầm lại, bất chợt bước đến ôm lấy người phụ nữ kia. Nhất thời ngây ngẩn, người phụ nữ mở to mắt nhìn đến gương mặt thâm trầm tuyệt mĩ kia, mặc cho Hàn Thiên Huy hạ nụ hôn sâu, nóng bỏng. Hơi thở nam tính gắt gao bao bọc lấy người phụ nữ, môi lưỡi thân mật giao nhau, dây dưa trong đêm...

      "Cậu chủ, cho người dọn dẹp ở khu ăn uống rồi ạ." Joe quản gia kính cẩn khom người trước Hàn Đình Phong.

      "Bữa tiệc phải bắt đầu. Ông ta xuống chưa?" Hàn Đình Phong trầm mặt, nhàn nhạt .

      "Thưa, chủ tịch ở cùng với người bạn cũ."

      Bạn cũ? Người bạn nào lại có vinh hạnh đến thế vậy?

      Trầm ngâm hồi lâu, Hàn Đình Phong mới để ý đến Joe rót rượu bên cạnh, cậu bân quơ hỏi: "Cậu sao vậy?"

      "Có chút chuyện vặt thôi, cậu chủ cần bận tâm." Joe cười khẽ, có gì có thể qua mắt được cậu chủ Đình Phong. là chuyện vặt nhưng phải, nhưng nếu làm phiền đến cậu chủ nên.

      Đột nhiên truyền đến thanh hỗn loạn, mọi ánh mắt đều tập trung đến hai thân ảnh chậm rãi bước xuống cầu thang được trải thảm đỏ rực rỡ. Chủ tịch tập đoàn Parc - Hàn Thiên Huy tuấn, cao quý mặc bộ vest sang trọng. Mọi người hết sức kinh ngạc, Chủ tịch dù 38 nhưng vẫn chưa có vợ, vậy người bên cạnh ông ấy là ai đây? Ai cũng biết ông rất ghét tiếp xúc với phụ nữ, những ai mạo hiểm tiếp cận ông kết cục cũng chả tốt đẹp gì.

      Cùng lúc đó, ở đằng xa,Tịch Tuyết Nhi thay bộ lễ phục khác kém cạnh gì bộ trước, vẫn là váy xòe cổ điển nhưng nhờ màu hồng nhạt mà làm nổi bật lên làn da trắng tuyết. Theo ánh mắt của mọi người nhìn qua, dừng lại khuôn mặt quen thuộc đến ám ảnh kia. Người phụ nữ bên cạnh Hàn Thiên Huy, lễ phục tím nhạt nhòa dưới ánh đèn, thân hình đầy đặn quyến rũ mất hồn, gương mặt thanh thuần, điềm đạm đúng với cốt cách nhã nhặn của tầng lớp thượng lưu. Ánh mắt càng lúc càng trầm đến đáng sợ, người phụ nữ này phải!

      Dưới ánh mắt của mọi người, Hàn Thiên Huy cầm ly rượu tao nhã : "Cảm ơn mọi người dành ra chút thời gian đến bữa tiệc nho này, để mọi người chờ lâu, tôi có chuyện hệ trọng muốn tuyên bố." Tay nhàng vòng qua eo người phụ nữ, ông tiếp tục : "Hôm nay, tôi muốn công bố người kế thừa tập đoàn Parc, con trai trưởng của tôi, Hàn Đình Phong!" Tay đưa ly rượu đỏ lên, hướng đến Hàn Đình Phong.

      Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hàn Đình Phong, bề ngoài xuất chúng, tư chất băng lãnh pha lẫn ma mị, hổ là con trai của Chủ tịch! Những tiếng vỗ tay vang vọng khắp cả đại sảnh, khi mà Hàn Đình Phong bước lên nhận lấy giấy chứng nhận cổ phần 20%.

      Đối với mọi người, giấy chứng nhận cổ phần kia như thứ trời cho, vốn tập đoàn Parc là tập đoàn đa quốc gia, có được 2% cổ phần khó tin rồi. Còn với Hàn Đình Phong, được nhận thứ xa xỉ này có thể cậu có cơ hội để trả lại tất cả những gì cậu trải qua nhưng đồng thời, nó cũng là xiềng xích để Hàn Thiên Huy khống chế cậu.

      Sau phần tuyên bố của Hàn Thiên Huy, cũng là lúc mà bữa tiệc chính thức bắt đầu, những bản hòa tấu nổi lên, những người phục vụ nhanh chóng dọn bàn chuẩn bị những món khai vị bắt mắt. Hàn Thiên Huy vừa vừa nâng ly chào hỏi những người xung quanh, cùng người phụ nữ bên cạnh bước đến trước mặt Tịch Dương Kiến Hùng. Bữa tiệc hôm này lại có Chủ tịch tập đoàn Ral, hoàn hảo làm sao...

      Tịch Dương Kiến Hùng để ý đến ánh mắt đầy khiêu khích của Hàn Thiên Huy, chỉ nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh chủ tiệc rồi chậm rãi : "Hàn tổng, ông nghĩ sao về dự án hợp tác của chúng ta?"

      "Ừm, tất cả đều ổn, chỉ là... công ty tôi muốn để cử quý đây làm người đại diện." Tịch Dương Kiến Hùng, chẳng lẽ ngươi quên người phụ nữ này?

      Thanh Cầm nắm chặt lấy tay Tịch Dương Kiến Hùng như thể sợ ông rời khỏi bà, từng đợt run rẩy cả người.

      "Tôi có thể biết quý danh của quý đây ?" Tịch Dương Kiến Hùng đưa mắt nhìn sang người phụ nữ.

      "Tôi là Tuệ Tâm. vinh hạnh khi được hợp tác cùng Ral." Chính câu này của người phụ nữ khiến nỗi lo sợ trong lòng Thanh Cầm trào dâng, chính bề ngoài của người phụ nữ này cũng đủ để biết là Tuệ Tâm mặc dù bà hết sức phủ nhận. Bà từng gặp Tuệ Tâm trước đây, từ đôi mắt màu khói mờ ảo cho đến khí chất thuần khiết, nhu nhược kia, mọi cử chỉ, hành động đều thực rất giống! Đây là... người giống người chăng? Nhưng chẳng phải Tuệ Tâm chết rồi sao?

    4. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 8: Hội trưởng nhã nhặn.

      Tiếng cốc cốc vang đều trong căn phòng, từng nhịp từng nhịp nhàng chiếc bàn gỗ, Tịch Dương Thiếu Lăng nhăn nhó suy tư trước đống giấy tờ trắng muốt. yên lành, cớ sao lại lòi ra người phụ nữ tên Tuệ Tâm chứ? là rắc rối! Thái độ thờ ơ của cha và thấp thỏm thôi của mẹ , lần này Tuyết Nhi có bất cứ xúc cảm nào luôn. Nhưng ở đâu đó sâu trong đôi mắt của con bé, có luồn sát khí khiến cậu sợ hãi thôi. Hầy...

      Cánh cửa phòng mở ra, bước vào là nữ sinh mang nét đẹp sắc xảo ôm vài quyển tập dày. "Hội trưởng, ngài nên nghĩ cho hình tượng nhã nhặn của mình chút . Ngày hôm qua ngài dụ dỗ con nhà lành người ta rồi đấy, chính thức thành trai hư rồi sao?" bình thản bước đến bàn của mình, đặt từng quyển tập xuống.

      " biết tôi mà Lệ Chi, tôi luôn đối xử tốt với mọi người." Trong thoáng chốc, khuôn mặt từ nhăn nhó nhanh chóng chuyển sang hòa nhã, tự tại.

      "Ngài ăn trưa sao?" Lệ Chi nhoẻn miệng cười, ngồi xuống ghế.

      Bút trong tay lướt qua mặt giấy, Tịch Dương Thiếu Lăng vừa viết vừa trả lời và cũng quên biểu diễn cái hình tượng quý ngài nhã nhặn của mình: " có tâm trạng."

      "Còn hội phó?"

      " bụi rồi." Tịch Dương Thiếu Lăng cười ôn hòa, bề ngoài cười thế đó nhưng trong nội tâm nung nấu ý nghĩ muốn giết người. Cái tên Hàn Đình Phong chết tiệt đó, lại bỏ bê bạn bè!

      Thế nên đừng hỏi tại sao, ngay lúc này cậu hội phó tựa bên tường hóng gió bỗng nhiên lại hắt xì tận ba cái.

      Hàn Đình Phong có chút khó chịu sờ sờ mũi, hoàn toàn biết cậu bạn của mình thầm chửi rủa mình tệ hại đến cỡ nào.

      Gió vi vu từng đợt lùa qua những lọn tóc bay, Hàn Đình Phong khẽ nhắm nghiền mắt thả lỏng người, chỉ để nghe tiếng gió phiêu du bên tai, để cảm nhận khí trời trong lành sân thượng.

      Cạch... tiếng cửa mở ra, Hàn Đình Phong lười biếng nâng mắt nhìn đến cái đầu thò qua cánh cửa chăm chú nhìn mình. Sao lúc nào cũng gặp này vậy?

      Tịch Tuyết Nhi khẽ mím môi, có chút bối rối bước đến phía Hàn Đình Phong, nếu có Mari ở đây chắc phải há hốc mồm mà hỏi trời: "Đây mà là chủ sao?" Bởi vì từ đến lớn, Tịch Tuyết Nhi chưa lần nào chủ động tiếp cận người con trai cùng trang lứa với vẻ e thẹn thế này.

      Thầm thở dài, Hàn Đình Phong lê bước định rời nhưng lại . "Hoắc Minh Vũ." Tịch Tuyết Nhi níu lấy vạt áo cậu, gọi.

      " nhầm người rồi." ta quên tên mình rồi sao?

      Tịch Tuyết Nhi càng nắm chặt vạt áo cậu hơn, "Chiếc khăn hôm qua..."

      "Cứ giữ lấy." Hàn Đình Phong gạt tay ra, xuống sân thượng bỏ lại Tịch Tuyết Nhi còn bỡ ngỡ phía sau.
      Cúi đầu nhìn đến chiếc khăn mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay, cảm thấy khó hiểu. từng rất thân với nhau, từng chơi đùa cùng nhau nhưng sao lại quên chứ?

      Từng bước từng bước cầu thang, Tịch Dương Thiếu Lăng như bỏ ngoài tai những tiếng phía sau. Các chị học sinh khối ba cậu nhìn tôi, tôi nhìn , xì xầm to : "Chắc là hẹn hò với bé năm nhất rồi." Nãy có thấy bé ấy lên tầng thượng cơ mà.

      "Tôi biết hội trưởng vốn luôn hòa nhã này lại là con sói hơn kém cơ đấy." gật gù: đính chính lại chính là con sói.

      "Nghe mấy bọn năm nhất ấy, hôm qua hai người đó thử áo cưới." lên tiếng: đúng là thử đồ, váy trắng nhé, vest trắng nhé, nhưng chỉ là buổi bố dẫn con thử đồ thôi!

      "Này, sớm thế cơ á. Bé dễ thương như thế mà cũng ăn cho bằng được." thương hại cho ai đó: Ây dà, ăn được ăn từ lâu rồi.

      Mặc kệ những lời đó, hình tượng quý ngài hội trưởng nhã nhặn vẫn còn trụ vững người Tịch Dương Thiếu Lăng ngay cả lúc cầu thang và cả lúc cứu .

      Phía trước cậu, bị vấp phải thứ gì đó và sắp ngã xuống. Tịch Dương Thiếu Lăng tay nhanh mắt lẹ " hùng cứu mỹ nhân" với cái tư thế lãng mạng cổ điển: Chàng ẫm nàng.

      Quý ngài nhã nhặn cười ấm áp, đôi mắt xanh lam nghiệt ôn nhu, "Phải cẩn thận ch..." Uầy chờ , tại sao dưa lùn Mari lại ở đây?!

      Vì quá shock nên từ cái tư thế "chàng ẫm nàng" được chuyển thể thành: Chàng đứng, nàng nằm ếch dưới cầu thang.

      Với việc lăn lộn vài vòng và cái tư thế nằm ếch như thế kia, chưa kể đến tiếng bịch bịch đau đớn, chưa lộ hàng là cũng may rồi.

      Mari uể oải bò rồi đứng hẳng dậy, gương mặt kinh dị trừng lớn mắt đến Tịch Dương Thiếu Lăng. Nếu ánh mắt có thể giết người biết cái tên nhóc đáng ghét kia uống trà với bác Diêm Vương bao nhiêu lần rồi!

      Tịch Dương Thiếu Lăng nhanh chóng chạy đến rồi kéo Mari , đến góc khuất mới buông tha.

      "Đau!" Mari nhăn nhó oán trách, chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả!

      "! Sao lại mặc đồng phục học sinh năm nhất và còn xuất ở đây?" Tịch Dương Thiếu Lăng gằn từng tiếng hỏi, mong là ta học cùng...

      "Tôi học cùng chủ đó, thưa cậu chủ." Mari khiêu khích nhìn Tịch Dương Thiếu Lăng. Ố hô hô, bà đây được từng giây từng phút bên cạnh Tuyết Nhi rồi nha.

      Tịch Dương Thiếu Lăng vặn vẹo cười, "Nhưng 20 tuổi."

      "Tuổi tác quan trọng, phải trong tình cũng vậy sao?" Trích theo định luật mới của Mari.

      Xoa xoa mi tâm, Tịch Dương Thiếu Lăng mệt mỏi : "Vậy sao lại bén mảng qua khu năm ba?"

      "Tôi cùng chủ tham quan trường mới." Mari cười tít cả mắt, chú thấy Tuyết Nhi cùng bà thân thiết thế nào rồi chứ?

      "Thế Tuyết Nhi đâu?"

      "Nãy giờ sát cánh với tôi mà cậu ... thấy à?" Bậy nào! Tuyết Nhi đâu rồi trời ạ?!

    5. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 9: Đêm mưa (1).​

      Mari biết rằng, vì sở thích ngắm nhìn bọ rùa nho của mình mà bơ luôn cả Tịch Tuyết Nhi. Bởi vì trong mắt , những đốm đen bên cái cánh đỏ tươi rất ư là mị hoặc. Mỗi lần bắt gặp con, Mari ma xui quỷ khiến như bức tượng mà nhìn đăm đăm vào chú bọ bò chầm chậm lá non, quan tâm đến bất cứ thứ gì cả. Và khi nhận ra được hành vi kì lạ này của mình, hối hận đến tột cùng... à nhưng đó là chuyện của tương lai.

      Khi thấy Mari lạc trong "thế giới bọ", sâu trong đôi mắt xanh lam thoắt thoắt tia vui vẻ, bởi vì Tịch Tuyết Nhi biết Mari rất thích thú họ nhà bọ rùa này.

      Ngước mắt đến nhìn xung quanh, lại bắt gặp cậu con trai hôm qua. Vốn biết tên cậu là Hàn Đình Phong và là con trai của chủ tịch tập đoàn Parc, nhưng Tịch Tuyết Nhi vẫn mực cho rằng cậu là Hoắc Minh Vũ - người bạn của .

      theo cậu ấy đến tận tầng thượng, gọi tên cậu nhưng cớ sao cậu ta lại bảo là nhầm người? Chiếc khăn do chính tay cậu đưa cho giống như năm xưa chính tay trao cho cậu, cậu quên chăng?

      Gió vẫn tiếp tục phiêu du tìm những lọn tóc bay, như hôn, như ôm, như trêu chọc. Làn váy đung đưa theo gió, lúc nhè lúc êm đềm. Gương mặt vốn bỡ ngỡ dần dần trở nên tĩnh lặng như nước, chút gợn sóng. Cậu ta là Hàn Đình Phong hay Hoắc Minh Vũ cũng quan trọng...

      ngang qua từng lớp học, qua những ánh nhìn say đắm, qua những lời bàn tán, Hàn Đình Phong bắt gặp được cậu bạn hội trưởng véo tai . Hàn Đình Phong có chút hứng thú trước cái hành động bắt nạt con nhà lành của Tịch Dương Thiếu Lăng, chân chần chừ bước đến phía họ.

      " biết là sao chứ?! Nhiệm vụ của là bảo vệ Tuyết Nhi mà... đừng có hét kiểu con yếu đuối như thế, dưa lùn." Tịch Dương Thiếu Lăng chế độ "quý ngài bất nhã nhặn" thương tiếc hành hạ khiến tai Mari ửng đỏ cả lên.

      Mari chật vật gỡ tay Tịch Dương Thiếu Lăng ra, cảm thấy sức mình chống lại nổi nên đổi chiêu nâng gối chuẩn xác như ong chích mật vào vùng yếu ớt mà đứa con trai nào cũng có - tiểu JJ*.

      Tiếng "Á!" ngân dài vang lên, thoạt nghe giống như yếu đuối thét lên vậy, đau xót... hẳn là nên đau xót cho số phận của tiểu JJ tội nghiệp kia chăng?

      Các , các chị học sinh năm ba tròn xoe mắt nhìn, rồi lắc đầu thương tiếc, vậy là hội trưởng bị tước đoạt quyền làm cha rồi.

      Ngồi bên cửa sổ thân quen, cả người bọc kín chăn cuộn lại thành quả cầu tuyết , đôi mắt thẫn thờ nhìn những giọt nước lăn dài kính cửa. Đêm mưa cứ thế che những vì sao, che mặt trăng màu bạc. Trong căn phòng trắng tinh khôi im ắng lọt vào tiếng mưa, Tịch Tuyết Nhi chút động đậy bên cửa sổ, cứ mãi ngắm nhìn cơn mưa to bên ngoài, "lắng nghe" tiếng mưa tí tách rơi xuống.

      bọc chăn kín cả người vì sợ cái giá lạnh của mưa, cuộn người lại vì che những vết thương rướm máu, che tai mình lại là vì sợ nghe tiếng mưa gào thét bên tai...

      Dưới ánh đèn vàng nhạt mờ ảo, Thanh Cầm mơn trớn từng đường nét bức ảnh, đó là ảnh chụp bà cùng Tịch Dương Kiến Hùng lúc . Lúc đó bà được coi là công chúa trong gia tộc mình, được chiều chuộng, ăn bánh kẹo ngọt, mặc những bộ váy bé xinh. Cha của bà - thương nhân tài ba lúc bấy giờ, đến gia tộc Tịch Dương để bàn chuyện, đánh cờ cùng với chủ tịch Tịch Dương Tư Vĩ. Bà nhân lúc hai người hàn thuyên lẻn ra vườn, chính nơi đó bà gặp Tịch Dương Kiến Hùng. Từ ánh nhìn đầu tiên, bà dành trọn tình cảm của mình cho ông nhưng ông chỉ xem bà là người bạn.

      Đêm nay Tịch Dương Kiến Hùng về...

      Đặt tấm hình vào hộp gỗ, Thanh Cầm cẩn thận cất vào hộc bàn trang điểm. Ngước mắt nhìn đến hai chiếc giường đơn lẻ, bà cười tự giễu chính mình, nhưng được đền đáp, phải chăng đó là trừng phạt dành cho mình?

      Ầm! Tiếng sét như xé tan cả bầu trời đêm vang lên.

      khí muội phủ đầy căn phòng, tiếng rên rỉ ngập ngừng kiểu mị thoát ra. Người phụ nữ xụi lơ trong vòng tay rắn chắc của người đàn ông, hai tay ngừng trêu ghẹo lồng ngực cứng cáp trước mắt. Người đàn ông mạnh mẽ chiếm lấy môi của người phụ nữ, như điên cuồng độc chiếm, như nuốt cả nụ hôn của đôi môi ngọt ngào kia. Bàn tay thô to trượt xuống theo từng đường cong hoàn mĩ, đến cái eo thon , đến cái mông vểnh cao, đầy đặn. Người phụ nữ chủ động áp sát vào người đàn ông, đôi gò bồng đào to tròn cọ lấy cọ để trước lồng ngực.

      Người đàn ông gầm đẩy người phụ nữ lên giường, rồi ngay lập tức đè lên người phụ nữ.

      "Hùng, em, em nhiều hơn !" Người phụ nữ ôm lấy cổ người đàn ông mà khẩn thiết cầu xin.

      Người đàn ông gì, đôi mắt màu xanh lam nóng bỏng khóa chặt lấy người phụ nữ bên dưới. Tay mơn trớn làn da mịn màng của người phụ nữ, ánh mắt ôn nhu nhìn đến gương mặt tuyệt mĩ của người phụ nữ.

      Thân động mạnh...

      Trong đêm mưa, biết bao lần hai chữ "Tuệ Tâm" được phát ra cách ưu thương, nhung nhớ và cũng có chút... vui sướng?

      Người phụ nữ rên rỉ, mắt trống hoác nhìn đăm đăm trần nhà, nước mắt từng đợt rơi xuống ga giường. Gương mặt tuyệt mĩ cười khổ trong đau đớn, người có gì là sai?

      vô vọng...
      ---------------------------------
      Chú thích:

      - Tiểu JJ: Khụ, là cây gậy ở giữa của con trai đó ạ.

      (Có ai thấy cái chương 8 nó dở tệ đẳng cấp thế giới ?)

      (Trong các chương sắp tới, nếu các bạn muốn, White sắp xếp vài chi tiết đam mỹ vào truyện.)
      ivy_139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :