1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 40+41

      Thử qua chuỗi số, xiềng xích tay Lãnh Tiểu Dã vẫn chưa mở ra, chút dấu hiệu cũng có.

      , đúng!

      Hoàng Phủ Diệu Dương biến thai như vậy, chắc chắn phải là những con số bình thường.

      Nếu , dùng số gì nhỉ?

      Phức tạp nhất?

      , trái lại vừa khéo, biết dùng mật mã đơn giản nhất.

      Cái gọi là, mật mã đơn giản nhất chính là mật mã có khả năng an toàn cao nhât, bởi ví rất ít ai nghĩ tới nó, chắc chắn có người dùng mật mã đơn giản như vậy.

      Dưới chăn, Lãnh Tiểu Dã tiếp tục nhập dãy chữ số.

      9, 9, 9, 9, 9, 9!

      Lúc nhấn đến số 9 cuối cùng, chiếc xiềng xích tay , vang lên tiếng , mở ra.

      Cảm giác xiềng xích tay bị tháo ra, Lãnh Tiểu Dã hưng phấn cười thầm hai tiếng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ơi Hoàng Phủ Diệu Dương, chắc thể tưởng tượng, mật mã do nghĩ ra lại bị tôi giải được chứ?

      Đương nhiên, thầm cười trong lòng, nhưng lại cố ý uốn éo eo, giả vờ xoay người, lấy chăn chặn tiếng vang lại.

      Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng động , Hoàng Phủ Diệu Dương đến.

      Lão quản gia cúi đầu mở miệng, "Tiên sinh!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn Lãnh Tiểu Dã ngủ yên giường, nhàng giơ tay lên, lão quản gia lập tức im lặng.

      Lãnh Tiểu Dã núp ở phí dưới chăn, suy nghĩ, định đem xiềng xích khóa lại lần nữa.

      đến cạnh giường, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, cẩn thận cầm bàn tay bị thương của đặt ra ngoài, đắp chăn lại cho .

      Nhìn khuôn mặt ngủ yên ổn của , đưa bàn tay muốn chạm vào mặt , nhưng lại rụt trở về.

      lần nữa lão quản gia đến trước mặt, lấy đồ vật từ trong túi ra, "Trước khi ấy tỉnh dậy, tôi muốn tất cả những người có mặt trong danh sách đều phải đến đầy đủ."

      "Được, thưa tiên sinh." Lão quản gian tiếp nhận danh sách rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

      Lãnh Tiểu Dã nghiêng tai lắng nghe, nhưng chỉ nghe được thanh vang lên từ cánh cửa, sau đó là tiếng bước chân tới gần , tiếp đó phần giường bên cạnh hơi lún xuống chút, dường như có người ngồi xuống.

      Rồi, tiếng thở dài vang lên - đó là thanh của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Tên hỗn đản này, sao vẫn chưa chịu ?

      Lãnh Tiểu Dã tự hỏi trong lòng có nên hành động hay , nhưng lỗ tai lại nghe được tiếng trực thăng khởi động .

      Mô tô thuyền bị Hoàng Phủ Diệu Dương phá hủy, trực thăng chính là phương tiện duy nhất, phát ra điều, chiếc trực thăng có ở đây, nên dù có mở khóa được cũng chẳng có ý nghĩa gì.

      Sau hồi suy xét, quyết định án binh bât động.

      thất bại lần, thể thất bại lần nữa, nhất định phải chuẩn bị cẩn thận, chờ trực thăng trở về, lại hành động.

      Bây giờ mới giữa trữa, còn rất lâu mới đến tối, bằng nghỉ ngơi, dưỡng sức lát.

      Người đàn ông bên cạnh có dấu hiệu rời , người này muốn ngồi cạnh đến khi nào chứ? Quả nhiên bệnh của hề !

      Thầm oán trong lòng, Lãnh Tiểu Dã thấy muốn làm gì , lập tức buông lỏng, tiến vào mộng đẹp.

      Thời gian chậm rãi trôi qua, đến khi Lãnh Tiểu Dã tỉnh lại, ngoài cửa sổ hoàng hôn bắt đầu buông xuống.

      Mở to mắt, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi bên cạnh , con ngươi màu lam nhìn chằm chằm vào .

      Vị tiên sinh này, chẳng lẽ ngồi đây từ trưa đến tận bây giờ, còn nhìn chằm chằm mấy giờ liền, phải thích chứ?

      Lãnh Tiểu Dã nghĩ đến khả năng này, người liền nổi lớp da gà.

      "Tôi chuẩn bị cho em vài thứ." Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay đỡ ngồi dậy, ấn xuống cái nút, "Mang đồ vào."

      Cánh cửa bị đẩy ra, lão quản gia từ ngoài vào, hai người con ăn mặc đẹp trước sau tới, trong tay cầm hai món đồ khác nhau đặt lên chăn .

      Lãnh Tiểu Dã nghi ngờ chuyển mắt, nhìn 2 cái hòm nhàn nhạt mùi thơm gỗ kia, "Cái gì vậy?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cười nhạt nhún vai cái, "Mở ra nhìn xem phải biết trong đó là gì sao?"

      Còn cố làm ra vẻ huyền bí!

      Lãnh Tiểu Dã mặc dù vô cùng hiếu kỳ, nhưng lại động vào.

      Hoàng Phủ Diệu Dương giơ ngón tay lên, mở nắp hộp ra, rốt cuộc, vẫn khống chế được lòng hiếu kỳ, đưa mắt nhìn.

      Dù sao, người nào mà chẳng có lòng hiếu kỳ, cũng muốn biết bên trong có cái gì.

      Vòng cổ kim cương Tử Sắc loé sáng, chuỗi ngọc trai rực rỡ màu lam cùng chút đen huyền...

      Nhưng vô luận đó là cái gì, đều là vật có giá trị xa xỉ.

      Lãnh Tiểu Dã chỉ nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

      "Làm phiền đem giùm, đừng để gần tôi!"

      "Đem ."

      Hai vội vàng tới, dùng bao tay, cẩn thận đem những món trang sức đo đặt vào hòm, rồi rinh ra cửa.

      Tiếp đo, hai người đàn ông mặc tây trang giày da tới, cúi đầu chào Hoàng Phủ Diệu Dương, sau đó người trong bọn họ liền mở hồ sơ ra, bắt đầu đọc.

      "Bất động sản tại thủ đô Hungary gồm căn biệt thư, rộng 3200 thước vuông, trị giá 1.36 triệu; tòa nhà tại trung tâm thương mại New York có 65 tầng, trị giá 60 triệu đôla..."

      Lãnh Tiểu Dã chau mày, đánh gãy lời của người đàn ông kia, "Hoàng Phủ Diệu Dương, thấy chán sao?"

      " ra ngoài."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàn nhạt mở miệng.

      Vì vậy, hai vị đại diện bất động sản cũng ra ngoài.

      Đứng dậy, đến bên cạnh ngăn tử, Hoàng Phủ Diệu Dương mở két sắt, từ bên trong lấy chiếc hòm màu đen, mở ra trước mặt .

      Bên trong có văn kiện, hồ sơ các loại.

      "Những thứ này đều là tiền mặt của tôi, kỳ hạn giao hàng, cổ phiếu, còn có phần trái khoản..."

      " sao?" Lãnh Tiểu Dã hôi.

      "Chỉ cần em thích, tất cả đều là của em."

      " hứng thú."

      Hoàng Phủ Diệu Dương tùy tiện đặt chiếc hòm qua bên, vươn tay nhận lấy chiếc hộp khác từ quản gia, nhàng mở ra.

      Dưới ánh đèn, màu vàng kim cương rực rỡ, chói mắt.

      "Chúng ta có thể kết hôn, tôi cam đoan tiếp xúc cùng bất kỳ người con nào khác, con chúng ta thừa kế tất cả số tài khoản này, tôi em, chăm sóc em, cho em hết tất cả những gì mà bất kỳ nào thế giới đều muốn có!"

      Lãnh Tiểu Dã nâng tay phải , dùng đầu ngón tay nhàng chạm vào chiếc nhẫn trong hòm kia, "Chi phí đâu?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng hít vào hơi, mở miệng lần nữa, "Ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn được rời ."

      Khóe môi nhàng nâng lên như cánh hoa, Lãnh Tiểu Dã cười nhạt, "Hoàng Phủ Diệu Dương, cầu hôn tôi sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêm túc suy nghĩ, "Em cũng có thể hiểu như vây."

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 42+43

      Lãnh Tiểu Dã nâng tay phải lên, vươn ngón tay trái, chạm vào chiếc xiềng xích cổ tay, " gặp qua người đàn ông nào, lúc cầu hôn, còn dùng xích khóa đối tượng cầu hôn lại chưa?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương đương nhiên chưa từng thấy, đây là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, trước đến nay chưa bao giờ thấy người khác cầu hôn như thê nào.

      Nhưng, cũng biết, làm như vậy là được.

      Nhìn cái xiềng xích màu vàng cổ tay , Hoàng Phủ Diệu Dương bỏ cái hộp xuống, vươn tay đỡ lấy tay .

      đề phòng , trực tiếp điền mật mã vào.

      6 chữ số 9!

      tiếng vang vang lên, chiếc xích cổ tay mở ra.

      Mí mắt Lãnh Tiểu Dã hơi giật giật, hành động này ngoài dự đoán của .

      Vốn là muốn từ chối, nhưng lúc cổ tay được thả ra, lời đến miệng lại nuốt vào, cũng nghiêm túc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương.

      " biết tôi muốn cái gì sao?"

      "Cái gì?"

      "Tự do!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương đem chiếc xích bỏ qua bên, "Bây giờ em được tự do rồi."

      "Tôi có thể khỏi cái giường này chứ?"

      "Có thể."

      "Có thể rời khỏi phòng chứ?"

      "Có thể."

      "Có thể để tôi rời khỏi chiếc du thuyền này, và đến những nơi mà tôi muốn chứ?"

      do dự chút, "Có thể! Nhưng, điều kiện là, tôi lúc nào cũng phải được biết em ở đâu."

      "Ha..." Lãnh Tiểu Dã cười to tiếng, cười đến mức chảy cả nước mắt ra, "Hoàng Phủ Diệu Dương, cho là làm như vậy, gọi là tự do sao?"

      "Vậy rốt cuộc, em muốn như thế nào?" nghiêm túc hỏi.

      Lần trước khiến bị thương lần, lúc nhìn thấy ngã xuống trước mặt , lần đầu tiên trong đời, cảm nhận được cơn đau từ trong tim .

      thích loại cảm giác này, cho nên muốn bình tĩnh chuyện với , chỉ cần rời bỏ , có thể đáp ứng bất kỳ chuyện gì.

      Khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã lạnh lùng, "Thả tôi , cần biết tôi đâu, nhưng nhất định được tìm tôi. Nếu làm được, tôi có thể tha thứ cho những việc làm với tôi."

      Khách quan mà , dù sao, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng là người cứu .

      Nếu mua , chừng bị người đàn ong khác mua , khi đó hoàn toàn hôn mê biết gì, hoàn toàn để mặc cho người khác muốn làm gì làm, có lẽ, chắc ghê tởm hay nhiều lần.

      "Trừ bỏ điều này, còn lại cái gì tôi cũng có thể đáp ứng."

      "Vậy cần chuyện nữa." Lãnh Tiểu Dã kéo chiếc xích bên giường qua, 'cạch' tiếng, tự đem tay mình khóa lại lần nữa, "Tôi từ chối!"

      Đồng tử Hoàng Phủ Diệu Dương hơi rút lại, con người màu lam cũng bắt đầu ảm đạm.

      Trong ngực vô cùng khó chịu, dường như muốn giết chết người.

      "Tiên sinh." Lão quản gia cảm nhận được khác thường của , vội lên phía trước, "Tiểu thư nhất định đói bụng, nếu , cứ cho ấy ăn tối trước, rồi để tiểu thư từ từ suy nghĩ lại lát?"

      Lão theo Hoàng Phủ Diệu Dương từ rất lâu, là người nhìn đứa này lớn lên, nhưng đây là lần đầu tiên, lão nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương hạ thấp mình như vậy, có thể đoán được, bây giờ vô cùng thất vọng.

      Con người màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chăm chú vào ánh mắt Lãnh Tiểu Dã, nhàng mở miệng, "Em chán ghét tôi lắm sao?"

      câu rất dịu dàng, có nửa điểm ngang ngược.

      Lãnh Tiểu Dã ngước mắt nhìn cái, ánh mắt màu lam của người đàn ông trước mắt, đều tràn đầy đơn.

      Trong lòng có chút đau nhói, giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào.

      "Thực ra..."

      Kỳ thực, khách quan mà , cũng phải chán ghét .

      Tính cách của tuy có chút cực đoan, nhưng là người rất hợp với , nhìn thiết bị giải trí thuyền cũng lên phần nào, nếu hai phải gặp nhau trong trường hợp này, mà ngược lại có thể cùng làm bạn chừng kết quả khác.

      "Tôi mặc kệ!" Lãnh Tiểu Dã vừa ra, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy, "Em đừng tưởng rằng tôi cầu xin em, tôi cho em biết, Tiếu Dã, mặc kệ em có đồng ý hay , cuộc đời này, em đều phải ở lại bên cạnh tôi!"

      Lần đầu tiên hạ thấp mình như vậy, nhưng chỉ nhận lại được câu 'mặc kệ' của , thể chịu nổi được.

      Cuối cùng, chỉ có thể dùng cách này, để duy trì kiêu ngạo cuối cùng của bản thâ.

      Nếu mềm lòng, tên hỗn đản này ta cho rầng là ai?

      "Tôi đây cũng cho biết Hoàng Phủ Diệu Dương!" Lãnh Tiểu Dã kiêu ngạo hất càm lên, "Tôi ghét , tuyệt đối ghét , bởi vì có tư cách gì để tôi ghét cả!"

      Ba!

      Chiếc hộp nhân lập tức bị bóp nát, chiếc nhẫn kim cương màu vàng nhảy ra, rơi xuống chiếc thảm, dần dần biến mất.

      Từ cao, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn Lãnh Tiểu Dã, đốt ngón tay vì dùng quá sức, mà phát ra đôm đốp đôm đốp.

      Thế nào, muốn đánh sao?

      ngước mặt nhìn .

      Hoàng Phủ Diệu Dương hít sâu hơi, dùng sức tách ngón tay nắm chặt lại, bước chân ra ngoài.

      "Người đâu!"

      "Tiên sinh!"

      người bảo vệ lập tức xuất .

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay đánh quyền, người xui xeo kia lập tức trở thành nơi trút giận, bay thẳng ra ngoài, ngã xuống mặt đât, bọn bảo vệ đứng yên chỗ dám nhúc nhích, rũ mặt xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng dám trốn tránh.

      "Canh chừng ấy cho cẩn thận, nếu ấy rời giường nửa bước, tôi liền lấy mạng các ngươi."

      thanh từ cửa truyền vào, lộ ra ý giận ngút trời.

      Người mắt thường cũng nhìn ra được, nổi bão, ai lại dám trêu chọc ?

      Bọn bảo vệ lui vào gõ tường, rũ mặt dám nhìn thẳng mặt , chỉ sợ ánh mắt sai lầm mà chọc giận tên ôn thần này.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đường thẳng xuống lầu ba, vào phòng bắn, cầm lấy khẩu súng, dịch chuyển tấm bia, liên tục bắn hon trăm phát.

      Bỏ lại khẩu súng nóng lên, xoay người tiến vào phòng tập thể dục, phát tiết bao cát lâu, đến khi toàn thân đều ẩm ướt, mồ hôi trong áo đều thấm ra ngoài.

      Hoàng Phủ Diệu Dương dừng động tác lại, vô lực ngồi lên tấm đệm, tháo bao tay quyền ra, từ đầu xuống, lấy tay nắm tóc.

      Lão quản gia đứng bên cạnh cưa, nhìn bộ dáng của như vậy, chỉ đau lòng lắc đầu, định qua an ủi, Hoàng Phủ Diệu Dương lại đột nhiên đứng lên.

      " ấy ăn cơm chưa?"

      Nha đầu kia chỉ ăn mỗi buối sáng, cũng lâu như vậy, nhất định rất đói rồi.

      "Người hầu đem vào, nhưng tiểu thư... chịu ăn."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt bàn tay lại, cố ý đối phó với sao?

      Xoay người nhanh chóng lên lầu.

      ...

      ...

      Phòng ngủ lầu.

      Nữ giúp việc cầm bữa tối, nhìn Lãnh Tiểu Dã mỉm cười, miệng liên túc thứ tiếng Ả rập mà hiểu.

      Lãnh Tiểu Dã lần nữa đem bữa tối đẩy ra, "Tôi thực đói bụng!"

      Sau nửa đêm, bắt đầu hành động, tại thời khắc mấu chốt này, làm sao có thể ăn đồ do người giúp việc của Hoàng Phủ Diệu Dương mang tới được.

      từ chối lời cầu hôn của , ai biết được, có hạ thuốc giống buổi tối ngày đầu tiên hay , tối hôm nay nhất định phải giữ tỉnh táo.

      Tiếng bước chân sốt ruột vang lên, Hoàng Phủ Diệu Dương tới.
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt9710 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 44+45

      Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương tới, nữ giúp việc lập tức cung kính chào, nhàng vẫy tay, nữ giúp việc liền lui ra ngoài.

      Lãnh Tiểu Dã dùng khóe mắt nhìn cái, vừa thấy, thầm kinh hãi.

      Toàn thân người đàn ông trước mắt đều bị ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi trắng dính mảng lớn lên người, vài sợi tóc dính vào trán, giống như mới được vớt từ trong nước ra vậy, chàng này, phải bị tức giận đến nỗi nhảy xuống biển chứ?

      Ngồi vào bên cạnh , Hoàng Phủ Diệu Dương lấy tay nâng khay qua, giọng thở hổn hển, "Em phải muốn chạy trốn sao, ăn làm sao sưc để trốn?"

      khích sao?

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi xoay mặt qua bên, muốn làm theo.

      Cầm lấy chiếc khăn ướt khay lau bàn tay, Hoàng Phủ Diệu Dương dùng nĩa xiên đồ ăn trong đĩa, đưa đến bên miệng .

      "Nghe lời, ăn chút, nếu , thân thể em chịu nổi."

      Hôn cái liền ngất , rất lo lắng cho cơ thể .

      Vốn bản thân Hoàng Phủ Diệu Dương cũng ý thức được, nụ hôn kia vô cùng biến thái, giống như luyện lặn, lượng hô hấp mà Lãnh Tiểu Dã hít vào tương đối khá, nếu là người khác, sớm hít thở thông rôì.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn đưa đồ ăn đến trước mặt mình, liền xoay mặt qua bên kia.

      Giả vờ quan tâm như vậy có ý nghĩa gì, nếu muốn đối xử tốt với nên trả tự do cho , phải là sủng vật phải phục phục tùng .

      Hoàng Phủ Diệu Dương buông nĩa xuông, bưng nước trái cây lên ương ngụm, sau đó đem cái ly đến trước mặt , "Nếu em lo lắng tôi bỏ thuốc vào trong đồ ăn, cần, tôi muốn gì được đó, cần phải dùng đến thủ đoạn nhàm chán này."

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, chống lại ánh mắt , "Chẳng lẽ cho rằng thủ đoạn bây giờ nhàm chán sao?"

      "Em đừng khiêu khích kiên nhẫn của tôi." Hoàng Phủ Diệu Dương đưa cái ly đến gần hơn, "Tôi tức giận với em, chỉ muốn em... Nghe lời."

      "Nếu muốn nước trái cây bị đổ vào bồn tắm, tốt nhất đem chỗ khác." chống chọi gay gắt.

      Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt cái ly, đem khay đặt lên bàn, quay sang nhìn .

      Lãnh Tiểu Dã chút sợ hãi nhìn , ánh mắt còn sắc bén hơn cả .

      Thế nào?

      Muốn so mắt sao?

      hai cái chẳng lẽ bằng cái của ?!

      Vươn tay, đem cái ly đến bên miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương đem nước trái cây đổ vào miệng ngụm to.

      Lãnh Tiểu Dã suýt nữa bật cười, còn tưởng chuẩn bị tức giận, ai ngờ lại uống nước trái cây.

      Lúc cười thầm trong lòng, chiếc cằm đột nhiên bị cầm chặt, khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng tới gần cánh môi khép lại của .

      Trong lúc kinh ngạc, vị chua ngọt của nước trái cây nhanh chóng xâm chiếm miệng , theo bản năng nuốt xuống.

      Muốn cắn cái, nhưng lặng lẽ rời khỏi miệng .

      "Tôi cho em ăn, em nhất định phải ăn!"

      Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương che giấu đắc ý, dùng ngón tay lau vụn nước trái cây còn vươn lại môi .

      Nhìn vẻ mặt của , Lãnh Tiểu Dã biết nên là bá đạo, hay là ngây thơ nữa.

      Chẳng qua đổ ngụm nước trái cây vào miệng , như vậy cũng đắc ý được?

      nâng tay muốn lau môi, "Nhàm chán!"

      lại cầm cái ly lên, đem ngụm thứ hai đổ vào miệng, chuẩ bị nắm lấy chiếc cằm của .

      Lần này có đề phòng, làm sao có thể để đạt được mục đích, vươn tay hất tay ra.

      Hoàng phủ Diệu Dương nhanh chóng bắt lấy cổ tay , Lãnh Tiểu Dã xoay đầu né tránh, sau đó dừng lại.

      Lúc ngừng lại, lập tức bắt được.

      Thuận thế đè lên người , môi của lần nữa hạ xuống môi .

      cắn chặt răng, cho cơ hội, tay trái lén lút sờ vào chiếc hoa tai.

      Nhưng, vừa mới đụng vào vành tai, bị tay bắt lấy.

      Hai tay đều bị cầm, Lãnh Tiểu Dã liền mở miệng ra, Hoàng Phủ Diệu Dương đâu biết là cố ý, lập tức đem nước trái cây đổ vào miệng , đầu lưỡi chạm vào lưỡi , dường như, theo bản năng hôn .

      Lưỡi mềm mại, còn mang theo mùi nước trái cây chua ngọt, nụ hôn bỗng nhiên ngọt ngào hơn.

      Người dưới thân còn phản kháng nữa, thậm chí còn đáp lại .

      Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình, sau đó lại điên cuồng hôn , Lãnh Tiểu cũng hôn trả .

      Ngoại trừ đêm hôm đó bị tác dụng của thuốc, đây là lần đầu tiên hôn lại , nụ hôn này đói với , là kinh hỉ, nhưng cũng là loại hấp dẫn khó cưỡng lại.

      Hôn , hô hấp ngày càng ồ ồ, bàn tay cầm lấy cổ tay cũng buông ra, dừng ở eo , sau đó theo đường cong mê người trượt thẳng xuống hông, hơi dùng lực chút, đem chiếc váy kéo lên.

      Trong đầu Lãnh Tiểu Dã 'ong' tiếng, cảm nhận ràng tim mình đập nhanh hơn, nhưng vẫn đẩy ra.

      Thậm chí còn đưa tay qua, ôm lấy gáy , trong miệng nửa nửa giả, r

      ên ra tiếng mê người.

      Mọi chuyện, đều rất kỳ quái.

      Vừa nãy còn giận như vậy, sao bây giờ lại phối hợp?!

      Trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương có chút kinh ngạc, nhưng tình hinh trước mắt đẹp đến mê người, chỉ sợ có thể là cạm bẫy, nhưng vẫn khống chế được nhảy vào, tìm kiếm kết quả.

      hôn càng sâu, bàn tay cũng khách sáo đặt lên nơi mềm mại của .

      Đầu ngón tay Lãnh Tiểu Dã run run chạm vào hoa tai, chút nữa tới được.

      Bình tĩnh, bình tĩnh, chút nữa thôi...

      tự nhủ trong lòng, nắm lấy chiếc hoa tai, nhanh chóng đẩy chiếc cài ở dưới lên.

      Cuối cùng, chiếc cài bung ra, chiếc hoa tai nho nằm yên trong tay .

      Ngực tê rần, nụ hôn của từ từ hạ xuống, bàn tay to lớn khách khí tiến vào làn váy .

      Động tác của người này cũng nhanh quá đó?!

      Cúi mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương phủ tren ngực mình, Lãnh Tiểu Dã nâng tay trái, cẩn thận đặt ngón tay , vuốt ve từ tóc dần tuột xuống, nhắm ở cổ , dùng sức đâm cái.

      cổ, cảm giác đau đớn bỗng truyền tói.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng ngẩng mặt lên, chỉ thấy tiểu nha đầu lộ ra nụ cười xinh.

      "Tiên sinh, mắc bẫy tôi rồi!"

      Vừa , vừa ấn chiếc hoa tai , thiết bị bên trong tự động khởi động, đem thuốc nằm yên ổn từ bên trong chảy ra, tiến vào cơ thể .

      "Em..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay bắt giữ tay , nhìn chiếc hoa tai lóe sáng trong tay , nháy mắt dâng lên cỗ tức giận.

      Tuy biết bên trong là thuốc gì, nhưng cũng đại khác đoán được, đây hẳn là thuốc mê này nọ.

      Sáng sớm hôm nay, vốn muốn lấy chiếc hoa tai này xuống ra tay với , nhưng lại cho rằng lỗ tai thoải mái, chủ động giúp mát xa.

      Trước mắt dần dần trở thành màu đen, Hoàng Phủ Diệu Dương cắn mạnh vào môi, thúc đẩy bản thân mình tỉnh táo.

      Nắm chặc cố tay Lãnh Tiểu Dã, con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm vào , nặng nề mở miệng.

      "Tiếu Dã, em thoát được tôi đâu..."

      Sau đó, có thể rơi xuống, gục người .

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 46+47

      khéo, đầu Hoàng Phủ Diệu Dương nằm bên gáy , môi dính vào gáy.

      Cơ thể mất ý thức vô trầm trọng, người có mùi nhàn nhạt của mồ hôi, tóc vẫn như cũ có mùi hương mạnh mẽ, mở cúc áo ngay ngực ra, tay khác đặt đùi ...

      Đẩy người đàn ông người ra, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng mặc lại quần lót cùng chiếc váy, tên hỗn đản này, đúng là người có am hiếu, nếu chậm chút nữa, chắc cởi hết ra.

      Nhanh chóng nhả xuống giường, mở khóa chiếc xích tay, cài vào cổ tay , Lãnh Tiểu Dã liền đổi mật khẩu, lập túc khóa cửa kỹ lại, xoay người lại, lấy ba chiếc xích khác, đem Hoàng Phủ Diệu Dương khóa thành hình chữ đại.

      Vỗ tay cái, đứng bên cạnh giường nhìn tác phẩm của mình, Lãnh Tiểu Dã hài lòng gật đầu.

      Cảm thấy dưới chân có vật gì đó, liền cúi người xuống, lúc đứng lên, tay chiếc nhẫn.

      Lúc nãy, khi Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận, làm rơi chiếc nhẫn vàng này xuống đất.

      Nhìn chiếc nhẫn tay chút, đưa tay trái ra đeo thử, rất thích hợp với ngón áp út của .

      Ngón tay như ngọc cùng chiếc nhẫn kim cương vàng, quả rất đẹp.

      "Nhẫn rất hơp, nhưng chỉ tiếc, người lại thích hợp!"

      Lãnh Tiểu Dã tháo chiếc nhẫn ra tùy tiện đặt bàn, đến cạnh tủ, mở cửa ra, lục lọi lát, lấy từ bên trong ra bộ nội y cùng chiếc áo thể thao nữ, cuối cùng tìm được thêm chiếc quần bông cùng đôi giày thể thao mới tinh.

      chàng này vì mà chuẩn bị đồ rất đầy đủ.

      vào phòng tắm rửa mặt, nhìn khuôn mặt hồng hào của mình trong gương, Lãnh Tiểu Dã nhàng bĩu môi.

      "Quả nhiên, mỹ nhân kế lúc nào cũng hiệu quả."

      Trở lại phòng ngủ lần nữa, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương mê man người, thầm cắn răng.

      Vậy được rồi, cũng quá tốt cho !

      Nhìn tứ chi người đàn ông mở thành chữ đại, khoe môi Lãnh Tiểu Dã giơ lên, mặt lộ ra nụ cười tà ác.

      Lấy chiếc váy mà cởi ra nhét vào miệng Hoàng Phủ Diệu Dương, nhấn chiếc nút bên cạnh.

      "Quản gia tiên sinh có ở đây ?"

      "Tiểu thư có gì phân phó?

      "Nhờ ông giúp tiên sinh chuẩn bị ít thuốc, y tôi chắc ông cũng hiểu rồi."

      Lão quản gia giật mình cái, lát sau mới kịp phản ứng, "Được, tiểu thư, tôi lập tức mang lên."

      lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.

      "Vào !"

      Kéo chăn đắp toàn bộ người Hoàng Phủ Diệu Dương lại, Lãnh Tiểu Dã lập tức đứng, ra cửa, lại bước hai bước trở về, cầm chiếc nhẫn bàn đeo vào tay mình.

      Đem bên vai áo cởi ra, cẩn thận mở cửa, sau đó vươn ngón tay tới.

      "Đưa tôi!"

      Lão quản gian đứng ngoài cửa, chỉ thấy cánh tay vươn ra, còn có đầu ngón tay.

      Nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh tay , lão cau mày cái.

      Tiên sinh... Được như ý nguyện rồi sao?!

      "Tiên sinh, ngài ấy..."

      " ấy tắm." Lãnh Tiểu Dã rút tay về, "Còn , cứ đợi ấy đến lấy?"

      ", cần..." Lão quản gia nào dám để Hoàng Phủ Diệu Dương tới lấy, vội vàng đem lọ thuốc đặt tay , "Nhờ chuyển lời đến tiên sinh, mỗi ngày uống viên là được, uống nhiều tốt cho cơ thể."

      "Được." Lãnh Tiểu Dã thu tay về, lập tức đóng cửa lại, cố ý dùng lớn tiếng uốn éo , " , em tới đây!"

      Lão quản gia ngoài cửa nghe được thanh mơ hồ, lắc đầu.

      Xem ra, tất mọi thứ đều giống nhau, cuối cùng rồi cũng phục từng tiên sinh nhà, bất kể là con ngựa mạnh mẽ, hay ngang tàng.

      Xoay người rời , mặt Lão quản gia còn mang theo ý cười.

      Mặc kệ thế nào, dù sao cũng có có thể khiến động tâm, xem tình hình này, rất nhanh có người thừa kế thôi.

      Lãnh Tiểu Dã áp lỗ tai lên cửa, lắng nghe chút, rồi lặng lẽ mở cửa ra, nhìn thấy lão quản gia xa, mới nhàng khóa cửa lại.

      lần nữa quay trở lại cạnh giường, cầm lọ thuốc tay, tùy tiện mổ chút thuốc từ bên trong ra, nghĩ hồi lại chia thành hai nửa, sau đó liền nắm cằm , lấy chiếc váy từ trong miệng , đem nửa viên thuốc màu lam bỏ vào miệng .

      Vỗ tay cái, đặt lọ thuốc bàn, Lãnh Tiểu Dã cười híp mắt mở miệng.

      "Bá tước tiên sinh, hiên tại, đến lúc Lãnh Tiểu Dã tôi chơi đùa!"

      Cầm lấy con dao trong mâm, khách khí đem áo sơ mi cùng quần xé ra, nhìn người chỉ còn lại chiếc quần lót màu đen, khẽ nhíu mày.

      "Nhìn thứ bẩn thỉu này khéo khiến tôi bị đau mắt hột, nên tôi giữ lại cái này cho vậy."

      Tùy tiện cầm lấy mảnh vải bỏ vào miệng , xoay người vào phòng tắm, lát sau, bưng ra hai chén nước lạnh.

      Đem cái chén nâng lên mặt , chậm rãi nghiêng tay, nước trong chén lập tức đổ ra, rơi xuống mặt .

      Bị nước lạnh kích thích, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng tỉnh lại.

      Mở to mắt nhìn người ngối xếp bằng bên cạnh , thấy khuôn mặt cười híp mắt của Lãnh Tiểu Dã, vô cùng kinh ngạc.

      ... Vậy mà hề trốn ?!

      "Bá tước tiên sinh, hoan nghênh ngài tỉnh lại."

      Lãnh Tiểu Dã dùng con dao ăn trong tay vỗ vào mặt , " tại, cảm thấy thế nào?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương theo bản năng giật tay, nhưng kết quả, thể cử động được, nghiêng người, lập tức hiểu được, nha đầu kia khóa lại.

      "Thả tôi ra..."

      giận dữ gầm lên, miệng bị chiếc áo sơ mi của mình che lại, khiến cho thanh có vẻ mơ hồ .

      Lãnh Tiểu Dã cố ý đem bàn tay để bên lỗ tai, lại gần làm ra vẻ chờ lắng nghe, " cái, tôi nghe ?"

      "Thả tôi ra!"

      nâng tay muốn bắt , Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng trốn sang bên cạnh, tay bị chiếc khóa giữ lại trung.

      "Ha..." Lãnh Tiểu Dã cười khinh bỉ tiếng, sau đó dùng dao ăn nhịp nhịp vào lòng bàn tay , "Thế nào, sao bắt lại, tới đây, bắt tôi ?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận đến nỗi khuôn mặt đen lại, nhưng thể làm gì được.

      Tứ chi đều bị buộc lại, thể cử động được, hơn nữa... Thân thể có chút kỳ lạ, tim đập nhanh, hô hấp ồ ồ, phần bụng nóng bừng, chỗ nào đó bỗng nhiên bành trướng nhanh chóng.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy 'cái lều ' từ chàng nào đó, lập tức cả khuôn mặt đều nóng bừng, vội thu hồi ánh mắt lại.

      Thuốc này hiệu quả , nhanh như vậy có tác dụng.

      Đưa dao ăn qua , dừng trước ngực , lưu manh mở miệng, "Bá tước đại nhân, sao tim của ngài đập nhanh thế?"

      Dùng đầu lưỡi đưa tới mảnh vải, dùng sức đẩy ra ngoài, tức giận rống lên, "Rột cuộc, làm gì tôi?"

      Giọng của mặc dù ràng, nhưng có thể đoán được ý của , nâng tay lắc lắc bình thuốc trước mặt , cười xấu xa, "Nghe , loại thuốc này rất tốt cho đàn ông, vì vậy tôi mới cho uống vài viên!"

    5. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      truyện hay quá bạn ơi , lúc nào bạn cũng ra chương mới nhanh và đều thế này rất hạnh phúc luôn ^ ^
      Bánh ĐậuCố Huân Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :