1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Muốn nói yêu em - Chiết Hỏa Nhất Hạ (43/43) Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      :3
      Last edited: 11/11/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 22

      như vậy, kỹ thuật tổn thương người khác Thẩm Dịch và Giang Thừa Mạc mỗi người có riêng cách.

      Giang Thừa Mạc chú ý rút gọn đúng trọng tâm, trúng tim đen, khiến người dù hình dáng bên ngoài có đẹp hay thông minh như nào cũng bị chê bai tới còn vị trí nào trong xã hội, do đó càng thích so sánh người khác với động vật tương đương, ví dụ như quạ đen bay trời heo đen chạy đất con cóc bơi dưới nước, lại so sánh người kia với đồ điện tử, ví dụ hệ thống máy tính bị đào thải máy ảnh chụp hình quá lỗi thời; so sánh với , Thẩm Dịch có vẻ cay nghiệt, thông qua cách sắp xếp các thành ngữ ngạn ngữ hình dung từ, trực tiếp mắng đúng tội của người, cố kỵ đối phương có chịu đựng được , hơn nữa còn hết sức thích phóng đại, đổi trắng thay đen, có thể sắc mặt đổi người bị mù thành người sống thực vật, người bị cảm trở thành bênh nan y giai đoạn cuối, ràng là ba hoa chích chòe ăn bừa bãi, lại cố tình khiến đối phương đường hoàng đội cái mũ đầu, kết quả dĩ nhiên là trách nhiệm đều ở hết người đối phương.

      Bộ dáng Thẩm Dịch nhìn có vẻ như nín nhịn hồi lâu, câu thứ nhất nếu ra, phía sau nhất định tràng dài nữa: “ trai em thân thiết ít, nhưng người có máu mủ lại có thể thân thiết như em với Giang Thừa Mạc đếm ra được mấy đôi. Đến tột cùng Lý Duy Diệp có gì tốt, đáng giá để em làm bức tường sao? A, như vậy cũng đúng, ra ta cũng có, dịu dàng chăm sóc, hài hước vui vẻ, có đam mê bất lương, trước mắt giống như coi em là nhất, giờ phải chia tay em cảm thấy đáng tiếc cũng quá đáng. Em chờ đợi ta cũng là chính đáng. Nhưng vấn đề là, em vì Lý Duy Diệp ở thành phố A mà làm người thành phố T quay vòng, em đáng giá sao? Lý Duy Diệp kia có thế nào nữa cũng có thể ăn ý với em hơn Giang Thừa Mạc sao? Các người hiểu nhau hết rồi sao? Em cảm thấy vì người Lý Duy Diệp liên quan, từ nay về sau qua lại với người chăm sóc em hai mươi mấy năm, đáng giá ?”

      “Được rồi, thừa nhận, thẳng thắn, việc chính trở về là vì chia rẽ em và Lý Duy Diệp. Dù sao, tình cẩu huyết này của bọn em khi quay đầu trong ba người là người ra , mà cũng khẳng định, người ra là Lý Duy Diệp. Mà kinh nghiệm đau dài bằng đau ngắn, em chia tay với Lý Duy Diệp càng sớm càng tốt. ra , Tống Tây, em suy nghĩ kỹ chút, em cũng còn thích Lý Duy Diệp như xưa nữa có phải hay ?”

      Thẩm Dịch hơi từ đầu đến cuối, nghỉ ngơi lát còn lại đều là khả năng phát triển của và Giang Thừa Mạc, thấy sắc mặt Tống Tiểu Tây khó coi đến đỉnh điểm, trề môi cái, sau vài giây ngậm miệng, lấy chìa khóa xe xoay xoay ngón tay, làm bộ thở dài: “ ra cực kỳ ghét làm bà mối. Cái việc này thực làm tổn hại tới hình tượng của , việc này nên để các bác giá bốn mươi năm mươi tuổi chứ. Hơn nữa ghê tởm nhất chính là, ràng làm chuyện tốt nha, tại sao còn để cho phải lôi ra chiếc xe thể thao trăm vạn đây? Ông trời ơi tại sao!?”

      Thẩm Dịch nhìn thấy Tống Tiểu Tây lạnh mặt lại muốn , vẫn kịp nhanh câu: “A đúng rồi, lúc này Giang Thừa Mạc nhập viện rồi, bệnh rất nghiêm trọng. Đúng , Tuệ Tuệ?”

      Tuệ Tuệ mở đôi mắt đen nhánh, gật đầu mạnh mẽ.

      Tống Tiểu Tây lại lần nữa cảm thấy nhức đầu. cũng biết trực giác vừa rồi của mình là chính xác, vừa thấy Thẩm Dịch khẳng định có chuyện tốt. luôn là người chịu ở yên, đụng phải chuyện ràng, thò chân vào khẳng định tâm can ngứa ngáy khó chịu. Hơn nữa, đáng hận hơn là kéo theo Tuệ Tuệ, dùng đứa bé tiến hành uy hiếp , ép thể tới nghe dóc. về nhất định nguyền rủa ăn cơm thêm muối, ra cửa bị vấp, tán muốn mà được, đêm được ngủ ngon.

      Quay về nhà Tống Tiểu Tây trở nên mờ mịt. Vấn đề mà vẫn trốn tránh giờ ngóc đầu quay trở lại, hơn nữa Thẩm Dịch quạt gió thổi lửa rất mạnh, khiến ban ngày được an bình, buổi tối trằn trọc trở mình.

      Trước đó từng có ý tưởng muốn hỏi rằng, nếu Giang Thừa Mạc làm việc kia, vậy sao thể làm ổn thỏa chút, tiến hành từ từ chút, để chuẩn bị tâm lý kỹ chút. Nhưng sau đó nghĩ lần nữa nữa, lại tìm được phương thức ở cùng Giang Thừa Mạc giống như trước đây. Nếu để Giang Thừa Mạc giống như bạn trai trước của cầm hoa đứng dưới lầu giữa các cây nến được xếp thành hình trái tim thổ lộ, hoặc giống như Lý Duy Diệp nụ cười tươi thủ thỉ thích em, như thế Giang Thừa Mạc này phải Giang Thừa Mạc, chắc chắn bị Ngưu quỷ Xà thần nhập vào rồi.

      Ngày đó trước lúc xa lộ ra cảnh cáo trong lời , nếu như còn có chút lương tâm, tốt nhất nên đến bệnh viện thăm Giang Thừa Mạc. Tống Tiểu Tây biết ràng lại dùng thứ đạo đức thấp nhất để chuyện với , vô duyên vô cớ chụp cho cái mũ, nhưng mà do dự hồi lâu quyết định bệnh viện.

      Kết quả biết được hôm qua bệnh nhân Giang Thừa Mạc xuất viện, Tống Tiểu Tây hỏi nguyên nhân bệnh của , sau đó được là do virus cảm dẫn đến sốt cao lùi, bị người cưỡng chế bắt nằm viện, cho đến ngày hôm qua hạ sốt mới được xuất viện.

      Tống Tiểu Tây có chút ngạc nhiên. Ở trong ấn tượng của , Giang Thừa Mạc vẫn thuộc trường phái siêu nhân. Đúng giờ ăn cơm đúng giờ làm việc đúng giờ nghỉ ngơi, chạy bộ sáng sớm hàng ngày, tập gym theo lịch, hút thuốc, cực ít uống rượu, hộp đêm, sắc đẹp có lực hút quá lớn, ngay cả sở thích đều là học chơi cờ vây câu cá tu thân dưỡng tính, thói quen tốt, khỏe mạnh.
      Theo tiêu chuẩn như vậy, lẽ ra quấn hút bệnh cảm, ngờ có thể bị bệnh giày vò triền miên từ lúc thành phố A đến bây giờ, cũng đến ba tuần rồi.

      Trước giờ lá gan Tống Tiểu Tây chưa bao giờ nghĩ tới mục tiêu Giang Thừa Mạc nhắm tới chính là . vốn cho là, giống như quỹ đạo của các tinh cầu trong hệ mặt trời nên xứng với người dịu dàng thiện lương, rộng lượng chu toàn, dùng giọng chua xót mà , người vợ nào có thể mềm hóa con người lạnh lùng cứng rắn như . Cho tới bây giờ Tống Tiểu Tây muốn mình có thể đảm đương công việc này.

      cố gắng cẩn thận nhớ lại trước đây có biểu chút dấu hiệu nào . Nhưng mà trừ nụ hôn kia, cái khác Giang Thừa Mạc đều hình như che đậy được rất tốt. Trước kia cũng đối xử như vậy với trước sau như , khó chịu khi vượt quá khuôn phép, theo ý , chuyện gì cũng dùng tình nghĩa em sâu đậm để giải thích, trừ nụ hôn kia.

      Còn có thể dùng cách cẩu huyết khác để giải thích, như ngạn ngữ , lúc bắt đầu thói quen như tơ nhện, về sau thói quen như dây thừng, quan hệ của hai người sớm thay đổi từ từ, mà cho đến bây giờ, cách đây lâu rốt cuộc có người nhận ra được .

      Tống Tiểu Tây nghĩ tới nghĩ lui, càng trở nên mù mờ mơ hồ, giống như bị chói ở Họa địa trong lao, tìm được đường ra .

      Mà lại nghĩ đến tương lai, càng thêm nhức đầu . Bây giờ khó có thể tưởng tượng mình và Giang Thừa Mạc sống chung như người . Ăn cơm dạo phố xem phim, nửa đêm gọi điện thoại chút, ngã bệnh có người mua thuốc có người chăm sóc, những thứ này và Giang Thừa Mạc đều làm . Mà chính bởi vì lấy danh nghĩa em làm, càng khó khăn khi ghép tên Tống Tiểu Tây và Giang Thừa Mạc thành người . có thể tưởng tượng xem phim với Giang Thừa Mạc, đường ngả vai ngủ, hoặc người miếng bỏng ngô, nhưng quan trọng là khó có thể tưởng tượng được cảnh hai người cầm tay ra khỏi rạp chiếu phim .

      Lúc Tống Tiểu Tây suy nghĩ khổ sở đến trướng cả não, đều tự chủ được nhớ lại những lúc bên nhau trước kia . ra vào ngày Valentine hai năm trước, xem với Giang Thừa Mạc . Đó là bởi vì nhất thời nổi lên thú vui, coi việc công bố với những người đẹp khác là xem phim với người đàn ông độc thân hoàng kim Giang Thừa Mạc là chuyện vui, lúc đó Giang Thừa Mạc giễu cợt ham hố hư vinh, nghịch ngợm quấy phá, sau đó vẫn bị om sòm kéo xem phim . Hai người xem bộ phim tình cảm nổi tiếng, Tống Tiểu Tây rất vui sướng mà Giang Thừa Mạc là tựa đầu ngủ từ đầu đến cuối . mắt điếc tai ngơ đối với những tiếng to lớn ở trong rạp chiếu phim, vẫn ngủ hết sức ngon lành, nhưng tư thế ngồi vẫn rất đẹp mắt, vắt hai chân, phía sau lưng thẳng tắp, tay ôm cánh tay, tay chống cằm, hơi nghiêng đầu, nhắm mắt từ lúc bắt đầu chiếu phim đến kết thúc . Sau đó Tống Tiểu Tây bày tỏ bất mãn mãnh liệt đối với hành vi này của , mà Giang Thừa Mạc cũng cười nhạo :" Mấy câu ba hoa có thể ghép thành bộ phim điện ảnh, quả là quá tệ, em nghĩ là ai cũng nhàm chán như em sao?"

      Tống Tiểu Tây trợn mắt giơ chân vung tay :" Cái này gọi là nghệ thuật ! Cái này gọi là sở thích ! Cái này gọi là hưởng thụ ! Cái này gọi là giải trí thích hợp ! Cái này là ông chủ cổ đông nhàm chán cứng ngắc ."

      Giọng Giang Thừa Mạc lành lạnh :" nam nữ đứng dưới cây táo, vừa đứng vừa khóc sướt mướt, em hưởng thụ là như vậy ? Dài dòng dây dưa dứt khoát . may bạn phải là em ."

      Lúc ấy Tống Tiểu Tây chỉ là quyết định bao giờ xem phim với Giang Thừa Mạc nữa, lại chưa từng nghĩ rằng đó là lời tiên đoán trước .

      Những ngày qua Lý Duy Diệp đều đúng giờ gọi điện thoại cho . Có lần Tống Tiểu Tây tâm phiền ý loạn, nhìn chòng chọc ba chữ " Lý Duy Diệp " lên màn hình điện thoại, cuối cùng cũng vô thức nghe máy, tận đêm khuya yên lòng lại gọi điện lại ; còn có lần chỉ qua loa, Lý Duy Diệp vẫn rất ôn hòa hỏi làm cái gì, thể nào trả lời rằng sửa sang lại mọi thứ trong đầu, chỉ đành giáo sư tìm để tắt điện thoại .

      Kết thúc cuộc trò chuyện khiến bắt đầu cảm thấy áy náy dứt, mà loại cảm giác náy cùng với những thứ hỗn loạn kia đan vào nhau, càng khiến đầu đau muốn nứt .

      Sau đó, sắp xếp cuối cùng lý giải hai cách tính là ý nghĩ . suy nghĩ tỉ mỉ quan hệ và Giang Thừa Mạc, cảm giác nếu mình thuận theo ý của , cảm thấy kỳ cục, còn có phần lúng túng ; nhưng có thể chắc chắn rằng nếu tiến thêm, hai người cũng thể trở về như ngày trước nữa, từ đó về sau rất khó gặp gỡ, như thế, lại cảm thấy khổ sở khó miêu tả .

      Tống Tiểu Tây cảm thấy mình cứ nghĩ nữa đầu nổ tung mất.

      Trước khi chính bản thân nổ tung tìm cửa hàng giải quyết cơm trưa . Khách quan mà , mặc dù Tống Tiểu Tây thỉnh thoảng khinh bỉ cử chỉ Giang Thừa Mạc quá mức tinh xác phiền toái, vậy mà thói quen của chút mà ảnh hưởng tới . ví dụ như ngày ba bữa, thể về nhà giải quyết phải tìm khách sạn sạch có đầu bếp nấu ăn ngon để ăn cơm, thậm chí còn có lúc gọi hẳn phòng riêng . Tống Tiểu Tây theo lâu, cũng nuôi thành tật xấu đó . Gần đây tìm tòi cả con đường, tìm đến cửa hàng Tây mà Giang Thừa Mạc từng dẫn tới, dưới hướng dẫn của nhân viên phục vụ chậm rãi vào bên trong .

      Nhưng ngờ tình huống khéo như vậy, khéo tới buổi trưa hôm nay Giang Thừa Mạc cũng ngồi ở trong cửa hàng .

      ngồi cạnh cửa sổ, bên tay phải cách đó xa là chiếc cửa sổ vừa cao lại vừa rộng sát đất . Ánh nắng tháng năm thành phố T tươi sáng, xuyên thấu qua cửa kính dính hạt bụi nào, khiến cho lông mi dài của nhuộm chút màu vàng nhạt . Giang Thừa Mạc ngồi mình ở đó, mặt mày vi liễm, sắc mặt bình tĩnh, xương cổ tay lộ ở cổ áo, tay thuận ung dung cắt thịt bò bít tết, hình như chưa phát ra .

      Tống Tiểu Tây liếc nhìn, chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy . nghĩ trước mắt cứ giả bộ thấy, vậy mà và Giang Thừa Mạc trước giờ trong quá khứ chưa bao giờ có việc giả bộ như thấy ; nhưng lại cảm thấy giờ thể đảm nhiệm được việc chuyện với , tiến lùi đều khó, nghe được giọng trầm thấp quen thuộc lại bình thản :" Tống Tây ."

      Tống Tiểu Tây thở dài trong lòng, nắm chặt tay, sau đó gọi ba tiếng :" . . . Thừa Mạc . . ."

      Giang Thừa Mạc nâng mí mắt, để dao nĩa xuống, chỉ phía đối diện mình, mở miệng :" Em ngồi ở đây."
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23

      Tống Tiểu Tây nhìn nhân viện phục vụ đứng lại chút, lại thở dài trong lòng, cúi đầu bước qua, ngồi xuống.

      Vẻ mặt Giang Thừa Mạc như bình thường, gọi điểm tâm thường hay ăn nhất là thịt bò bít tết hạt tiêu đen, lại chút salad làm điểm tâm, chờ phục vụ nhận lệnh , lại tiếp tục nhanh chậm nhai thịt bò.

      Tống Tiểu Tây nhìn khuôn mặt xanh xao hơn xưa của , giọng : “Thẩm Dịch ngã bệnh.”

      sao.”

      Tống Tiểu Tây im lặng.

      ra nhớ lại trước kia, lúc ăn cơm với Giang Thừa Mạc, cũng ít như tại. Trừ phi phạm vào lỗi gì, hoặc sắp phạm lỗi, nếu cần trách mắng, nếu thôi. Phụ trách điều hòa khí luôn là Tống Tiểu Tây, bình thường mười câu chỉ trả lời về vài chữ, mà nếu như vui vẻ tới mức khoa tay múa chân, còn có thể dội chậu nước lạnh “Ăn ngủ ”, sau đó lại câu kinh điển như “Lời như cái gì”, sau đó toàn bộ hăng hái của Tống Tiểu Tây hoàn toàn biến mất, ngoài mặt im lặng gì nuốt đồ ăn, trong lòng muốn cắt tấm da của xuống xem bên trong có phải là tờ báo cũ kỹ sắt rỉ.

      Lúc này Tống Tiểu Tây lên tiếng, tình huống chỉ có tiếng va chạm của dao nĩa. Lúc Tống Tiểu Tây bắt đầu ăn bít tết Giang Thừa Mạc ăn xong, để khăn xuống gọi phục vụ tính tiền, Tống Tiểu Tây trơ mắt nhìn lấy thẻ thu tiền vào ví, đứng lên cầm áo khoác ở bên, di chuyển bước chân hình như phải , lúc qua người theo bản năng giữ chặt áo .

      Giang Thừa Mạc dừng bước, cúi đầu nhìn tay , ánh mắt bận tâm, mặt chút thay đổi, gì.

      Sau lúc lâu, Tống Tiểu Tây từ từ buông tay ra, Giang Thừa Mạc muốn bước tiếp, kết quả cùi chỏ lại bị Tống Tiểu Tây ôm chặt lấy, Giang Thừa Mạc thở dài hơi, rốt cuộc mở miệng câu thứ tư ngày hôm nay: “Chuyện gì?”

      Tống Tiểu Tây có can đảm nhìn mắt , miệng giật giật, lại giật giạt, rốt cuộc cúi đầu ra lời: “Về sau để ý tới em sao?”

      “Tống Tây tiểu thư,” Giang Thừa Mạc chút để ý, “Hôm nay là em nghĩ để ý ?”

      “…”

      vẫn ôm chặt, Giang Thừa Mạc mất lúc mới kéo được quần áo đầy nếp nhăn từ trong tay ra. Tống Tiểu Tây trực giác muốn bắt ống tay áo của , kết quả bị hất ra.

      lập tức ngẩng đầu nhìn , dưới ánh mắt khủng khoảng lại lã chã chực khóc của Giang Thừa Mạc trầm ngâm chốc lát, chậm rãi mở miệng, từng chữ ràng, “Tống Tây, với em tạm thời vẫn nên gặp mặt.”

      “…”

      nhìn , hình như còn muốn bổ sung lại câu, vậy mà vẫn ra. Chỉ dùng tay phủi thằng tay áo, sau đó dưới hướng dẫn của nhân viên phục vụ ra ngoài.

      Qua cửa sổ Tống Tiểu Tây thấy mở cửa xe, vẻ mặt tuấn tú lạnh nhạt giấu sau chiếc kính đen, bóng dáng thon dài chui vào trong xe, sau đó chậm rãi rời . ngơ ngác ngồi lát, đột nhiên cảm thấy chán ngán thất vọng, còn cảm thấy tức ngực, miếng thịt bò bít tết đưa lên đến miệng, vì sao lại khó có thể nuốt xuống.

      Hai ngày sau, Tống tiểu Tây cảm thấy rất phiền muộn, Tống Tiểu Tây cảm thấy rất nóng nảy. Hơn nữa loại phiền muộn này vượt ra xa khỏi dự tính của , giống như con cá bị ném lên bờ, rất muốn quay trở lại trong nước, nhưng lại làm được gì.

      Giang Thừa Mạc trước sau như , hai, chuyện luôn kèm theo thói quen bảo thủ. tạm thời gặp mặt, khẳng định gần đây được thấy , mà cũng đưa ra kỳ hạn chính xác, Tống Tiểu Tây cảm thấy như đơn phương bị kết án tù chung thân, Giang Thừa Mạc ném sợi dây nối với cổ treo tường, chân lủng là lủng lẳng, thể làm gì cả.

      Tống Tiểu Tây buồn bực ra ngoài, chạy đến tiệm cắt tóc mà hồi trước Trần Thanh Hân cưỡng chế đến làm đầu quăn. Tóc của dài đến eo, chất tóc rất tốt, mềm mại đen nhánh, dưới ánh sáng còn bóng lên óng ả. Lúc đó stylist cầm cây kéo đứng ở sau lưng ràng là đành lòng, hỏi Tống Tiểu Tây liên tiếp ba lần có chắc chắn muốn cắt , mỗi lần hỏi Tống Tiểu Tây đều hạ mí mắt yên lòng gật đầu, sau đó nghe thấy từng tiếng “xoẹt xoẹt”, tiếp đó càng “xoẹt xoẹt” nhiều hơn, theo cách của đây là Tam Thiên phiền não đều rơi xuống theo cây kéo.

      Tận đêm khuya Tống Tiểu Tây mới về nhà, thấy bộ dáng mới của mình trong gương hoàn phản ứng kịp . Đánh giá khách quan, tay nghề của stylist rất tốt, mang cái đầu Hepburn (tra gg là ra bà này nhá!), lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, nhìn còn trẻ hơn vài tuổi, thậm chí còn có nét mới khác biệt . Hơn nữa đầu cũng hơn trước rất nhiều, lúc rửa mặt cũng rất dễ dàng, định ăn mừng bữa, nhưng Tống Tiểu Tây đột nhiên nhớ lại . Giang Thừa Mạc từng nửa nửa giả giễu cợt rằng mái tóc của là nơi đáng giá nhất, hơm nữa đột nhiên trong đầu ra câu của Giang Thừa Mạc " Để dài mới đẹp ", vì vậy lại khỏi càng thêm buồn bực .

      Sau tháng bận rộn ở thành phố A, Lý Duy Diệp dành ra tháng rảnh rỗi tới tìm . Lúc ở sân bay nhìn thấy sắc mặt , nhíu mày, cười :" Sắc mặt tốt lắm, em là nhớ sao ?"

      Tống Tiểu Tây dụi mắt :" Tối qua thấy ác mộng, ngủ ngon ."

      "..." Lý Duy Diệp gửi lại vẻ mặt dở khóc dở cười ," Cũng cần thành thục như vậy chứ ?"

      Hai người cùng nhau xem phim . Ở trong rạp tâm trạng của Tống Tiểu Tây tốt, phim chiếu bảo lâu vẫn cứ như gà mổ thóc, mãi cho đến khi kết thúc phim mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ vai Lý Duy Diệp . vừa mở mắt thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng, cùng với lời cũng dịu dàng như thế :" Gối lên vai của rất thoải mái chứ ?"

      Trong lúc chuyện ngón tay thon gầy thoáng qua trước mắt , giây kế tiếp đội cái mũ lên đầu , Tống Tiểu Tây co rụt cổ lại, nhắm mắt hờ xin lỗi vì hành động vừa rồi :" Ngại quá ."

      Lý Duy Diệp nhìn hai giây, trực tiếp :" Tâm tình em tốt ."

      Tống Tiểu Tây mím môi phủ nhận, còn :" Xảy ra chuyện gì vừa ý sao ?"

      "..."

      Vậy cũng được . hỏi ." nở nụ cười ," Giờ chúng ta ăn cá nhé ?"

      Lý Duy Diệp , làm bạn của , có nghĩa vụ làm vui vẻ . Tiếp theo quả đúng như vậy, đưa ăn cơm hóng gió nghe nhạc, lúc thành phố lên đèn dẫn đến tầng cao nhất của tòa nhà cao ốc ngắm nhìn sông Hải Hà, mà trước đó, Tống Tiểu Tây ở thành phố T hơn hai mươi năm, cho tới vât giờ cũng biết phòng ăn xoay tròn của tòa nhà này có thể nhìn phong cảnh sông Hải Hà đẹp như vậy .

      Nhưng mà dù có nghe thêm Tống Tiểu Tây vẫn có chút uất ức khó chịu . đè ép khóe miệng ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng lại thất thần, mà Lý Duy Diệp ngồi đối diện, vẫn rất quan tâm , điều này khiến cảm thấy xấu hổ . Hơn nữa lúc và Lý Duy Diệp bên nhau, điện thoại cũng vang lên, sau này mới biết ra tắt máy . Lý Duy Diệp chuyên chú chăm sóc so với chần chừ chú tâm của , Tống Tiểu Tây chỉ cảm thấy áy náy, mà cũng rất xấu hổ.

      với :" ... ra cũng cần tắt máy . sợ công ty có việc gấp tìm được sao ?"

      " Hả ?" Lý Duy Diệp hơi cười, " có việc gì lớn, có việc lớn cũng nên tới tìm . ở trước ở thành phố A làm nhiều việc như vậy, giờ hiếm lắm mới có ngày nghỉ . Nên thoải mái nhàn nhã chút . Mà đằng sau còn có đống ông cụ lớn tuổi trông coi, phá sản được ."

      " Đây là lời của ông chủ nên sao ?"

      " Ông chủ cũng là người mà, nếu như ngay cả thời gian ở bên bạn cũng có, còn làm ông chủ làm gì ?" tay chống cằm, tay đưa bình gia vị cho , " Lại , ra ở thành phố có Duy Ngữ, có thể năm trở về nó cũng có thể trông coi tốt, chỉ là thể mập lên thôi . Đơn giản mà , bọn rất ràng, công việc chính của là ra cửa kiếm khối thịt tương đối dễ ăn, giá tiền cũng vừa phải, sau đó mua về nhà ; mà phần khối thịt này chưng nấu chiên xào như thế nào, cũng là chuyện của Duy Ngữ."

      "..."

      cười tiếng, nhìn , tiếng dịu dàng :" Cho nên, có người bạn trai như , có phải cũng là chuyện hạnh phúc đúng ? Có thể dành ra tháng nghỉ ngơi công việc, dùng để du lịch, chơi game với em, em gặp phiền toái phụ trách giải quyết, gặp khó khăn tính kế giúp em, em cũng cần quan tâm về kinh tế, em chỉ cần thỉnh thoảng quan tâm chút, suy tính làm thế nào giữ chặt trong tay . Thoải mái lại phải dùng sức, có phải ?"

      Tống Tiểu Tây nghĩ, có lẽ Lý Duy Diệp rất đúng, nhưng vẫn thấy rằng phải dùng ít sức . Liên tục tháng Giang Thừa Mạc có tin tức, ở trong lòng Tống Tiểu Tây cỏ dại sinh trưởng điên cuồng, mang theo dải bông dài mềm mại, vừa thổi tới đây, liền động đất rung trời, nghĩ bỏ rơi cũng khó . Lúc Giang Thừa Mạc ở đây thấy bình thường, chờ lúc có ở đây Tống Tiểu Tây liền bắt đầu cảm thấy thoải mái đủ đường . Giống như là hút ma túy, đột nhiên bị bắt dừng lại, trong lòng khó chịu như bị hàng ngàn con trùng bò .

      Suy nghĩ chút nhớ lại lần cảm động nào đó nửa đêm lái xe tới đưa bệnh viện vì bị viêm dạ dày cấp tính, lúc ấy Tống Tiểu Tây ôm lấy cánh tay Giang Thừa Mạc, ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt dễ nhìn, học giọng trong phim truyền hình :" Ông chủ lớn Giang, về sau ngàn vạn lần thể biến mất . biết mất em sống thế nào, chính là Bồ Tát sống Khi Thiên Tích Địa, đồng chí Lôi Phong cứu người ở thủy hỏa . ngày gặp như cách ba năm, muốn biết công tác hai tuần lễ em nhớ đến nhường nào ?"

      còn chưa hết, sau khắc liền bắt đầu như heo bị giết gào lên . Gương mặt Giang Thừa Mạc thay đổi dùng sức giữ lại bàn tay vừa truyền dịch xong, tiếng lành lạnh vang lên :" Về sau nửa đêm còn dám ăn kem, em cứ tự sinh tự diệt ."
      Last edited by a moderator: 16/11/15
      thư hồcô gái bạch dương thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 24

      Tống Tiểu Tây nếm trải hương vị khốn đốn phen. bị Giang Thừa Mạc bỏ qua tháng, trái tim như trống rỗng mảng lớn. Mấy lần Tống Tiểu Tây muốn lấy điện thoại di động ra gọi điện nhắn tin cho , nhưng trước khi bắt đầu thông máy lại thôi. Câu “tháng Ba biết vị thịt” kia chắc có thể dùng để hình dung tâm tình lúc này, chuyện gì làm cũng tẻ nhạt, vô vị lại phát điên giống như lên cơn nghiện ma túy hay người mắc bệnh hiểm nghèo.

      ngày rốt cuộc bước ra khỏi nhà, nhà hàng cách đó xa uống trà, trùng hợp lúc gặp Thẩm Dịch. tay Thẩm Dịch miễn cưỡng để cửa xe thể thao, còn tay kéo kính râm xuống, dùng ánh mắt cà lơ phất phơ nhìn , khóe miệng trào nụ cười ý là: “ biết nhưng chính là cho em”, lời vô tội: “Vấn đề hỏi cái người này kỳ quái. Giang Thừa Mạc là người trưởng thành độc lập tự chủ, còn là ông chủ lớn, tự do lại, mỗi ngày cậu ấy đâu làm sao biết?”

      Tống Tiểu Tây mở cửa xe của phòng ngừa lái , giọng chưa bao giờ mềm mại như thế: “ Thẩm Dịch…”

      Thẩm Dịch vỗ tay, cười : “Dù sao em tránh hòa thượng tránh được miếu. Em đến công ty cậu ấy ôm cây đợi thỏ tháng, chắc chắn em bắt được cậu ấy.”

      Ở trong lòng Tống Tiểu Tây hung hăng đạp cước, ngoài mặt tiếp tục đáng thương: “Vậy ấy còn tức giận phải ?”

      “Em cảm thấy nếu cậu ấy tức giận để ý tới em sao?”

      “…”

      “Nhìn cái người này đáng thương nhường nào, liền tốt bụng nhắc nhở em câu. Tiểu thư Tống Tây, em qua tháng.” quơ quơ ngón trỏ trước mặt , còn lộ ra hàm răng trắng như tuyết, lấp lánh dưới ánh mặt trời, “Trong vòng nửa tháng nữa em chia tay với Lý Duy Diệp, em hối hận đó.”

      “…”

      Lúcnói chuyện miệng Thẩm Dịch đặc biệt luôn chạy đầy xe lửa, phóng đại. Nhưng mà Tống Tiểu Tây nghe xong vẫn có chút lo lắng. ăn ngủ yên, tinh thần hoảng hốt, sau khi Nguyễn Đan Thanh thấy mấy lần hỏi có phải bị thất tình hay , Tống Tiểu Tây đáp lễ ấy câu, “Cậu mới thất tình, cả nhà cậu cũng thất tình”, Nguyễn Đan Thanh oán hận nguyền rủa nên bệnh viện khám bệnh.

      Sau đó, Tống Tiểu Tây lại dưới miệng quạ đen của Nguyễn Đan Thanh mà bệnh viện. Lúc nấu cháo để ý, bị nồi cháo làm bỏng, từ đầu ngón tay đến cổ tay trái nóng ran. Cảm giác nóng hừng hừng trong nháy mắt chạm đến trung khu thần kinh, nhịn được hét chói tai, vừa cắn răng đến vòi nước vừa khóc sướt mướt gọi điện cho Giang Thừa Mạc.

      Giờ là mười giờ rưỡi trưa, thời gian này bình thường Giang Thừa Mạc bắt máy, vậy mà lần này Tống Tiểu Tây gọi chuông reo mấy lần, kim chỉ giây tường cũng quay năm vòng, bên kia vẫn có người nghe.

      Lần thứ sáu Tống Tiểu Tây gọi được, tức giận ném điện thoại vào bồn nước.

      mình thút thít gọi xe đến bệnh viện, lúc xếp hàng nhớ tới tháng trời vừa qua, nước mắt nhịn được rơi xuống. Bên cạnh có người lớn dắt đứa bé dùng đôi mắt đen nhìn thẳng vào , cái loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu khiến Tống Tiểu Tây càng tức giận, đôi mắt đẫm lệ vẫn nhịn được lườm đứa bé, đứa bé kia kéo tay mẹ, giọng : “Chị kia khóc.”

      “…” Tống Tiểu Tây kích động có loại ý nghĩ vung tay bỏ .

      vất vả mới đến , bộ dáng hiền hòa của bác sĩ trung niên thấy dám nhìn tay mình, lại nhìn đôi mắt hồng hồng đỏ đỏ của , vừa đưa cho thuốc mỡ đặc trị vừa nhịn được dài dòng: “Tiểu nương, con tôi lúc bị thương như vậy cũng khóc, sao lại khóc?”

      Trong lòng Tống Tiểu Tây lặng lẽ trả lời với bà, con bác trước lúc sinh là đối tượng cả nhà bảo vệ, sao có thể so sánh với người ai khác để ý sống chết như tôi? Còn nữa, rơi nước mắt có gì sai sao? vừa nghĩ vừa dùng đôi mắt đỏ như vampire nhìn bà, vị bác sĩ trung niên kia vốn muốn tiếp tục quở trách, rốt cuộc mở miệng ra lại khép lại.

      Tống Tiểu Tây buồn bực thút thít ngủ trong chăn, ngày thứ hai sau khi rời giường phát mắt của mình sưng hơn. ngày trước là lớn bằng hột đào, hôm nay như mật đào. khó khăn bôi chất giảm sưng, nhưng phát như muối bỏ biển, thể làm gì khác hơn là nổi cáu bỏ tay xuống. Cuối cùng ánh mắt sưng đỏ mở cửa cho Lý Duy Diệp, người đến vừa nhìn, ánh mắt kinh ngạc: “Em làm sao thế? Đây chính là quà sinh nhật em dành cho mình sao?”

      Tống Tiểu Tây khó khăn nâng mí mắt nhìn : “Hôm nay là sinh nhật em sao?”

      Từ lúc mười sáu tuổi năm ấy quá thất vọng với hành động của cha mẹ mình, căn cứ vào nguyên lý kỳ vọng thất vọng, bắt đầu cố tình quên sinh nhật mình. Ngược lại hàng năm Giang Thừa Mạc đều nhớ, hơn nữa nhất định tặng bánh sinh nhật quà sinh nhật và lời chúc phúc. Hơn nữa chính là, món quà sinh nhật nhận được từ luôn cố định thay đổi – tấm thẻ tín dụng phụ cùng với con búp bê barbie bản mới nhất. Thói quen này đến tận lúc học đại học vẫn thay đổi, nhưng vào năm cuối cấp, lúc Tống Tiểu Tây ôm con barbie vào phòng ngủ, nhận được lời nhạo báng tập thể từ bạn cùng phòng, vì vậy Tống Tiểu Tây ngày hôm sau liền gọi điện cho Giang Thừa Mạc phản ánh lại, “Chẳng lẽ thể tặng quà khác ngoài búp bê barbie sao?”

      Giọng chút để ý của Giang Thừa Mạc: “Barbie sao?”

      “… Bạn cùng phòng của em cười nhạo em lớn lên!” Tống Tiểu Tây trực tiếp thẳng vào vấn đề, “ cảm thấy tặng con búp bê barbie cho nữ sinh sắp tốt nghiệp đại học rất thích hợp sao? Quà tặng vài chục năm đều như , ràng là rất qua loa!”

      Tiếng Giang Thừa Mạc bình tĩnh: “Ngày hôm qua phải lúc em nhận được là rất thích sao? Chẳng lẽ từ đáy lòng có thể phủ nhận em thích barbie?”

      “…” Tống Tiểu Tây nhất thời hụt hơi, trong lúc nhất thời bị làm nghẹn á khẩu, chỉ có thể kìm nén bực bội , “Cũng phải thế.”

      “Chính là như vậy.”

      “…”

      Lý Duy Diệp thở dài nhìn , từ phía sau lấy quả trứng luộc, giơ lên trước mặt : “Lúc rạng sáng gọi điện cho em, nghe máy.”

      Tống Tiểu Tây cúi đầu dụi mắt: “… Điện thoại di động bị hỏng.”

      “Hả? Sao lại bị hỏng…” đột nhiên dừng lại, sau đó giọng , “Tay thế nào?”

      cầm tay lên tỉ mỉ nhìn, phía dán tầng cao thuốc, mu bàn tay trắng nõn sần sùi nhìn chút mà thấy ghê. Lý Duy Diệp hơi nhíu mày, Tống Tiểu Tây muốn rút tay trở về, thành công, giọng : “Ngày hôm qua nấu cháo bị bỏng.”

      Lý Duy Diệp : “Em bệnh viện khám chưa? Đây là cách điều trị bệnh viện cho sao?”

      Tống Tiểu Tây gật đầu cái: “Em xoa cái này lên có cảm giác gì, đau ngứa.”

      Lý Duy Diệp lại thở dài: “Tại sao em gọi điện thoại cho ? Chẳng lẽ điện thoại di động bị hỏng khi đó?”

      Tống Tiểu Tây dừng chút, hạ ánh mắt lại gật đầu cái.

      Lý Duy Diệp nhìn đỉnh đầu băn khoăn vòng, : “Vốn hôm nay tính đưa em ăn cơm dã ngoại, mọi thứ đều để trong xe. tại thể làm gì khác hơn là chấp nhận ở nhà rồi.”

      Ngày đó sinh nhật trôi qua cùng với Lý Duy Diệp. Tống Tiểu Tây hưởng thụ bánh sinh nhật và mì trường thọ, nhìn ánh mắt cười dịu dàng của Lý Duy Diệp, Tống Tiểu Tây lại lần nữa nghĩ lời của Thẩm Dịch, cảm thấy bị tra tấn. Mà chủ ý của Giang Thừa Mạc là hoàn toàn bốc hơi biến mất khỏi sinh hoạt cuộc sống hàng ngày của , chờ đến mười hai giờ khuya, vẫn nhận được phần quà sinh nhật định kỳ cùng lời chúc phúc như mọi năm của Giang Thừa Mạc.

      Vì vậy càng thêm bị hành hạ.

      Sau hai mươi ngày đụng phải Thẩm Dịch đó, Tống Tiểu Tây quyết định tìm Giang Thừa Mạc xin tha.

      Đầu tiên là ôm cây đợi thỏ ở nhà của mấy buổi tối, vậy mà lần cũng nhìn thấy bóng dáng Giang Thừa Mạc. Sau đó lại ý thức được Giang Thừa Mạc là thỏ khôn có ba chỗ ở, thể làm gì khác hơn là xuất hạ sách khác, đến công ty của .

      vào đại sảnh bị ngăn trở, xuôi thuyền thuận gió lên đến tầng cao nhất, tới gần cửa phòng làm việc của bị Ngải Mộc bước nhanh tới ngăn lại, dùng giọng công với : “Tống tiểu thư, Giang tiên sinh ở trong phòng làm việc.”

      Tống Tiểu Tây nghi ngờ nhìn cánh cửa, nghi ngờ nhìn Ngải Mộc, hỏi: “Vậy ấy đâu?”

      “Giang tiên sinh mở cuộc họp Hội đồng quản trị.”

      Tống Tiểu Tây “À” tiếng: “Vậy tôi chờ ấy ở đây.”

      Ngải Mộc muốn lại thôi, dừng chút, mở miệng: “Tống tiểu thư, Giang tiên sinh dặn dò qua, tại tạm thời ngài ấy muốn gặp . Hai ngày nữa có lẽ có thể trở lại.”

      Tống Tiểu Tây , khi ở tầng dưới tìm được xe của Giang Thừa Mạc, dừng lại trước cửa xe hồi lâu. Đầu tiên là đứng, sau đó ngồi cạnh, cuối cùng là chút hình tượng lôi tạp chí từ trong túi ra ngồi bệt dưới đất. chờ rất buồn chán, điện thoại di động cũng bị nghịch hết sạch trò rồi, đôi giày màu đen quen thuộc xuất trước mắt , sau đó rời rất nhanh. Tống Tiểu Tây dừng thao tác điện thoại, từ mắt cá chân nhìn đến cái ót của người kia, rốt cuộc nhận ra người mà mình vẫn luôn tìm.

      Sau khắc Giang Thừa Mạc từ phía sau bị cầm chặt tay áo.

      Tống Tiểu Tây chuẩn bị tốt tinh thần bị vứt bỏ, cho nên nhìn cau mày thậm chí còn hơi tức giận, sau đó nhìn quay đầu sang, từ cao nhìn : “Em muốn cái gì?”

      Tống Tiểu Tây sớm quăng lý do nghĩ trước mất, khí thế hùng hồn: “Em muốn Cáp Đa.”

      Giang Thừa Mạc rút tay áo khỏi bàn tay , vậy mà lần này Tống Tiểu Tây phòng bị hơn, nhất thời thành công. Vì vậy Tống Tiểu Tây thấy ánh mắt của Giang Thừa Mạc càng ngày càng lạnh lùng, khẽ mím đôi môi lại, lạnh nhạt mở miệng: “ bảo Ngải Mộc mang qua cho em.”

      “Chính mang qua được sao?”

      nhìn cái, cười lạnh tiếng: “Biết còn hỏi?”

      Tống Tiểu Tây chu môi, giọng : “ thể như vậy…”

      có thể.” ngắt lời , nhịn được giữ tay áo, lạnh giọng , “Buông ra.”

      “Cũng .” Tống Tiểu Tây ôm chặt tay áo của hơn, “Trừ phi …”

      Lời của còn chưa hết, chỉ cảm thấy trong tay trống rỗng rất nhiều, ngẩng đầu lần nữa, Giang Thừa Mạc cởi áo khoác mà giữ chặt tay áo ra, ngón trỏ và ngón cái kẹp ví tiền, nhìn cũng nhìn , nhấc chân muốn .

      Nhưng cũng được bao xa. Rất nhanh Tống Tiểu Tây nghĩ ra biện pháp, khẽ cúi đầu, thấy Tống Tiểu Tây ngồi chồm hổm ôm chặt chân của , ngồi chồm hổm ngước mắt lên nhìn , con ngươi đen kịt tội nghiệp, giống như chú chó Bắc Kinh bị vứt bỏ.

      Sức ôm chân của Tống Tiểu Tây rất lớn, Giang Thừa Mạc nghĩ nếu muốn giải thoát, chỉ có thể đá văng ra. cau mày mím môi, sắc mặt nhịn được đến cực điểm, chỉ là rốt cuộc làm như vậy, dừng mọi động tác, tay để ở túi quần, nhúc nhích.

      Tống Tiểu Tây kề mặt tới quần , sau lát tẻ ngắt, Giang Thừa Mạc phá bỏ trầm mặc: “Tống Tây.”

      ngẩng đầu lên, nhìn , nhàn nhạt mở miệng: “Em biết muốn cái gì.”

      “…”

      cho em thời gian ba ngày. Ba ngày sau nhìn thấy em chia tay với Lý Duy Diệp, về sau cũng đừng đến tìm nữa. .”
      Last edited: 23/11/15
      thư hồcô gái bạch dương thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 25

      Giang Thừa Mạc dùng giọng điệu trần thuật ra, vẻ mặt bình tĩnh, giống như sớm chuẩn bị rồi. Tống Tiểu Tây ngồi chồm hỗm mặt đất nhìn lái xe rời , mãi đến khi hai chân tê cứng rồi mới đứng lên. Hít sâu hơi, lấy gương từ trong túi xách nhìn qua khuôn mặt chút, thấy quá cứng ngắc, nở nụ cười, để cho tâm tình tốt lên chút, sau đó lái xe rời .

      Vẻ mặt bình tĩnh dọc đường về nhà, dừng trước của hàng mà Giang Thừa Mạc rất ghét, mua hai chiếc Hamburger, hai chiếc cánh gà nướng, hai bánh trứng và ly coca cộng thêm cốc trà sữa, mới nâng chiếc bụng tròn vo trở về nhà. Sau đó lại pha ly cà phê, sau đó mở máy tính ngồi chơi Võng du, vẻ mặt bình tĩnh cầm con chuột chơi đến tận sáng hôm sau, mới chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, rửa mặt ngủ.

      Đợi tỉnh dậy lần nữa, trôi qua phần ba kỳ hạn mà Giang Thừa Mạc cho . Tống Tiểu Tây ra nhìn cửa sổ, gọi điện thoại cho Lý Duy Diệp – rất ít khi chủ động gọi điện cho Lý Duy Diệp, thậm chí cũng có thể đây là lần đầu tiên, giọng của bình tĩnh mời ăn cơm, sau đó bình tĩnh cúp điện thoại.

      Lý Duy Diệp đến rất đúng giờ, hay có thể , luôn luôn đúng giờ. Hai người ăn món ăn Diêm bang, Tống Tiểu Tây kinh ngạc vì cảm xúc của mình có thể phát huy tài nghệ vượt xa người thường, bản thân cũng nhớ mình oán giận đến cực điểm như thế nào sau ngược lại có thể trò chuyện vui vẻ với Lý Duy Diệp, cuộc chuyện rất hòa hợp, hai người chút tia buồn chán tẻ ngắt nào, hoàn toàn hòa hợp.

      Sau đó về nhà, pha ly cà phê, tiếp tục chơi game online. Cứ tuần hoàn như thế, cho đến mặt trời ngày thứ ba chậm rãi hạ xuống.

      Lúc này tiếp tục chơi game, ngủ giấc dài, mãi cho đến ngày thứ hai thể ngủ nướng nổi. Sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn chút, cuộc gọi gần dây nhất là vào đêm hôm trước Lý Duy Diệp gọi đến đón ăn khuya.

      Miệng Tống Tiểu Tây trống rỗng, hít hơi sâu, ném di động, xuống giường rửa mặt.

      Ba ngày nay biểu của bình tĩnh dị thường, nhưng vẫn chạy khỏi ánh mắt của Lý Duy Diệp. Tối hôm qua kể cho nghe ít chuyện cười, sau lúc đưa về, trực tiếp: “Kể từ khi đến thành phố T giống như luôn thể nào làm em hài lòng.”

      Tầm mắt Tống Tiểu Tây nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có sao? Chẳng lẽ hai ngày này biểu của em rất thích hợp sao?”

      “Chẳng lẽ có sao?” ngón tay thon dài của Lý Duy Diệp gõ từng nhịp lên tay lái, quay mặt qua nhìn , “ hai ngày sau phải trở về thành phố A rồi. Có phải trước khi em nên cho biết điều em hài lòng là gì ?”

      Tống Tiểu Tây che mắt mình, tiếng buồn buồn truyền tới: “ có gì cả.”

      Ngày thứ tư Lý Duy Diệp có việc, chưa tới tìm , mình Tống Tiểu Tây ra ngoài hưởng thụ trà chiều. thanh điện thoại gọi tới của Thẩm Dịch phá nát phong cảnh, ngồi nam sinh tới gần. Khóe miệng Tống Tiểu Tây cong cong tiễn cậu ta rời , xoay người tới góc, nhận điện thoại, sau đó từng lời đổ ập xuống: “Tiểu thư Tống Tây, lá gan của em càng lúc càng lớn nhỉ?”

      Tống Tiểu Tây gì, nghe được Thẩm Dịch tiếp: “Ngày hôm qua bọn Nam Đại với nhóm người, chính mắt thấy em kề vai cùng với Lý Duy Diệp từ hội sở ra, ta còn trả áo khoác lại cho em đấy. Hôm nay gọi điện cho Giang Thừa Mạc, ngay cả điện thoại cậu ta cũng tắt. Hai người thể chung đụng hòa hảo sao? Lý Duy Diệp kia…”

      Thẩm Dịch còn chưa hết, bị Tống Tiểu Tây lạnh lùng cắt đứt: “Giang Thừa Mạc tắt máy là chuyện của ấy, với em có ích gì? Chính ấy tự tức giận, chẳng lẽ em còn có thể ngăn cản được sao?”

      “Làm sao em ngăn cản được?”

      Tống Tiểu Tây “HAHA” tiếng, giọng càng trở nên lạnh lẽo u hơn: “Tại sao em lại phải tỏ vẻ mềm mại để ấy vui lòng?!”

      “…”

      “Tại sao ấy gì chính là cái đó? Chẳng lẽ em là tượng gỗ sao? Em là Cáp Đa sao? Em là đồng hồ báo thức chim gõ kiến sao? Lên dây cót phải vận hành sao? ấy hướng nào thổi cái em phải chạy theo, chẳng lẽ em có mầm mống bồ công sao? mắng em cái gì mà mắng? Giang Thừa Mạc sống có ngã bệnh, là BT hay là ET, tất cả chuyện liên quan tới em! Chuyện của em cũng liên quan đến ấy! Tống Tiểu Tây em rời chẳng lẽ các treo cái gì sao? Các cầu em phải theo ý của các để làm gì? Sao các lại uy hiếp em? Các nghĩ tới cảm nhận của em sao? Nhân viên của các còn có thể bãi công, em làm thế được chắc?”

      “…”

      “Còn nữa, Thẩm Dịch!” Tiếng của Tống Tiểu Tây càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh, “ và Giang Thừa Mạc, hai người làm người ta ghét đến cực điểm rồi! người chuyên quyền độc đoán, người quạt gió thổi lửa, hai người các sao diễn ! Cá mè lứa cấu kết với nhau làm việc xấu, còn lý luận cái gì? Em làm sai chỗ nào? Người sai chẳng lẽ luôn là em sao? cho rằng em là thư ký của các sao? Tại sao dù em muốn làm hay đều bị các trách mắng? Em nhẫn nại đến cực hạn rồi có biết !”

      “…”

      Tống Tiểu Tây còn muốn tiếp, nhưng bị chút xíu lễ nghi kéo trở về. Bên kia Thẩm Dịch ngừng lát, nghe được tiếng thở tức giận của , : “Thời kỳ nổi loạn của em lại đến nữa hả?”

      chết !”

      Tống Tiểu Tây cúp mạnh điện thoại.

      Ngày thứ năm Lý Duy Diệp lại xuất , hơn nữa còn đề nghị leo núi.

      Tống Tiểu Tây căn bản thích hoạt động này, nhưng mà Lý Duy Diệp việc này tốt cho giảm bớt buồn bực, cũng nghe mọi đôi nhau đều tham gia hoạt động này, vậy đơn giản thử xem như nào, xem có lãng mạn như lời đồn đại hay . như vậy, Tống Tiểu Tây cũng thể phản bác, hơn nữa cũng cần giải quyết nỗi uất ức trong lòng, theo Lý Duy Diệp, hơn nữa còn ngủ lại.

      Buổi tối trăng sáng lên cao, thời tiết rất tốt, hai người cầm ống nhòm lên núi, theo biểu đồ tìm các chòm sao trời. Mà chứng minh, muốn lãng mạn phải có giá rất lớn, đỉnh núi ngắm những vì sao thể nghi ngờ chính là trong số đó. Buổi tối gió lạnh, thổi tóc của Tống Tiểu Tây bay loạn, mặc chiếc áo mỏng trước gió, chỉ lát sau run lẩy bẩy.

      Sau đó Lý Duy Diệp ôm vào trong ngực, áo khoác rất dài và rộng của còn mang theo hơi bạc hà nhàng khoan khoái, mười ngón tay của Tống Tiểu Tây bị giữ trong lòng bàn tay, sau lưng đè trước ngực , như đứa con nít bị bọc chặt, tứ chi run rẩy sau lúc bắt đầu dừng lại.

      Lý Duy Diệp cúi đầu nhìn , nhếch lông mày, khóe mắt cong cong, cười : “Ngực của ấm áp chứ?”

      Tống Tiểu Tây rủ lông mày, sau lúc lâu mới giọng “Ừ”, xen lẫn trong gió thoảng qua như thấy, nhưng mà vẫn bị Lý Duy Diệp nghe được. nở nụ cười, lại tiếp: “Diện mạo của nhìn tốt chứ?”

      Tống Tiểu Tây nghi ngờ ngẩng đầu nhìn chút, chần chừ lại “Ừ” tiếng, Lý Duy Diệp dẫn từng bước: “Tính khí của cũng rất tốt phải ?”

      Chờ Tống Tiểu Tây “Ừ” lần nữa, giọng của Lý Duy Diệp so với trước kia càng thêm dịu dàng: “Vậy chúng ta đính hôn có được hay ?”

      “…”

      Lúc này Tống Tiểu Tây bị lừa, toàn thân cứng ngắc, gì.

      Lý Duy Diệp híp mắt, nhìn cúi đầu xuống, : “ vỗn cho rằng ở chỗ này, cơ hội bị từ chối đại khái có thể hơn chút.”

      “… Chuyện này đột ngột quá.” Tống Tiểu Tây nhìn thẳng bãi đất đầy cát, tiếng buồn bực, lại qua hồi lâu thấy Lý Duy Diệp ở đằng sau gì, lại bổ sung câu, “Em suy nghĩ kỹ chút, được chứ?”

      Lần này Lý Duy Diệp có động tĩnh, nhéo nhéo khuôn mặt , cười tiếng: “ chờ.”

      Tống Tiểu Tây cảm giác mình là tờ giấy Tuyên Thành mỏng gần như trong suốt, bị hai cái chặn giấy là Lý Duy Diệp và Giang Thừa Mạc đè ép, lập tức nhức đầu. Cố tình khiến đau đầu hơn là điện thoại gọi tới của Thẩm Dịch, lúc này Tống Tiểu Tây lớn tiếng dọa người, gào lên: “Rốt cuộc xong chưa?”

      Lần này Thẩm Dịch dùng giọng điệu cà lơ phất phơ, gọn gàng dứt khoát câu: “Em nên bệnh viện tổng.”

      Giọng của Tống Tiểu Tây còn bình tĩnh hơn của : “ nên bệnh viện tâm thần.”

      Thẩm Dịch cười nhạo tiếng: “Cha em bị ruột thừa, chẳng lẽ em thăm chút? Em còn nhớ chữ hiếu viết như nào chứ?”

      “…”

      Thẩm Dịch dùng giọng sắc bén khác thường lần nữa chụp cho cái mũ bất hiếu, dù Tống Tiểu Tây tình nguyện, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chuyến tới bệnh viện. cố ý tay , vốn tính toán lướt qua cửa phòng bệnh, lúc đến tận nơi bước chân dừng lại.

      Tống Thường Thanh nằm giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, mu bàn tay dán băng, chất lỏng theo ống truyền dịch tí tách chảy xuống, bên cạnh là dì Vương chăm sóc ông, trong ánh mắt lên vài tia sầu lo.

      Tống Tiểu Tây đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, lần đầu tiên phát hai bên tóc của Tống Thường Thanh bạc trắng. Lúc ông kết hôn với Trần Thanh Hân gần ba mươi, thời gian sinh càng muộn hơn, Tống Tiểu Tây cứ cho rằng đối với mọi chuyện của ông bản thân mình đều có cảm giác, thế nhưng lúc này chua xót dần dần dâng lên trong lòng.

      Tống Tiểu Tây lùi về sau mấy bước, hai vòng trước cửa phòng bệnh, lại xuống tầng, đến cừa hàng cạnh bệnh viện mua đóa hoa tươi cùng với giỏ trái cây. ôm những thứ này trở về dì Vương ở trong phòng, bình nước biển cũng được lấy , trong phòng bệnh chỉ có mình Tống Thường Thanh nhìn bức tường trắng đờ đẫn ngẩn người. Tống Tiểu Tây gõ cửa, ông quay mặt lại, sau khắc trong ánh mắt lên tia kinh ngạc và vui sướng.

      Tống Tiểu Tây cắm hoa tươi vào trong bình, lại để giỏ trái cây xuống, ánh mắt của Tống Thường Thanh vẫn khóa chặt lấy khiến Tống Tiểu Tây có mấy phần mất tự nhiên, do dự chút nhưng vẫn ngồi xuống chỗ ngồi của dì Vương lúc nãy.

      Tống Thường Thanh nhìn , mấp máy môi, tiếng ra thậm chí còn run run: “Con muốn ăn hoa quả sao?”

      Nhất thời Tống Tiểu Tây biết nên thể nét mặt gì, thể làm gì khác hơn là lắc đầu. Ông liền thở dài, ngừng lát, còn : “Mấy ngày trước cha nghe Thừa Mạc , con thành phố A chuyến.”

      “…”

      “Lúc nó với cha, cha nghĩ hành động của con quá lỗ mãng, nhưng sau lại suy nghĩ lại, chuyện này cũng có gì. Khi đó cha như vậy chẳng qua cảm thấy Thừa… Thôi, những thứ này ra cũng có ý nghĩa gì, nên nữa. ra con là Lý Duy Diệp cũng đến nỗi xấu, thời gian trước cậu ta có tìm cha, hỏi tất các các vấn đề về con. Con thích ăn cái gì, mê cái gì, bình thường muốn làm cái gì, chỉ là cha biết hết, có cách nào trả lời cậu ta. Nhưng nhìn ra được cậu ta là người cẩn thận, làm việc ổn trọng, hơn nữa lòng dạ cũng xấu, nếu con thích cậu ta, kết giao với cậu ta cũng được.”

      “…”

      Tống Tiểu Tây vẫn lời nào, nụ cười của Tống Thường Thanh dần dần xuống: “Hôm kia Lý Duy Diệp lại tới đây tìm cha, muốn cầu hôn với con. Cha vẫn còn sớm, cậu ta đống thuyết phục cha. Bộ dáng lúc ấy đúng là khư khư cố chấp, cũng biết cậu ta với con chưa?”

      “…”

      Tống Tiểu Tây vẫn chịu trả lời, giọng của Tống Thường Thanh hơn: “Thời gian qua Thừa Mạc chung đụng với Tả Tiêm cũng nhiều, nếu như Lý Duy Diệp với con muốn cưới, biết hai người các con ai kết hôn trước.”

      Tống Tiểu Tây bỗng dưng ngẩng đầu lên: “ ấy…” Dừng chút, đổi lại lời ,” Thừa Mạc lui tới cùng với Tả Tiêm sao?”

      “Buổi sáng cậu ấy với Tả Tiêm đến thăm cha đấy.” Tống Thường Thanh , “Cha xem bộ dạng hai người, cùng với thái độ nhà họ Tả, hình như rất thích. Hơn nữa tuổi hai người xấp xỉ, lại quen biết lâu, nếu thành, cũng coi như tương xứng.”
      Last edited: 23/11/15
      thư hồcô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :