1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi dưỡng kế hoạch trở thành quân tẩu (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Trùng chương
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 11: Du lịch ( 2 )
      Edit: -BG-


      Mãi cho đến buổi tối, xe mới tới được nơi, dừng lại trước quán ăn. Mạch Thu chóng mặt xuống. Ngồi lâu như vậy cái mông tê rần, may là say xe, nếu chịu nổi đoạn đường này rồi. Mạch Thu thầm cảm thấy may mắn.

      Hương vị thức ăn tối nay rất ngon: đậu phụ lông*, cá mè trưng, rau dương xỉ trộn, sủi cảo đậu phụ, dưa chuột xào lạc, còn có bánh xốp nữa, tất cả đều là món ăn đặc sắc. (*Xin lỗi vì tìm được từ nào để thay thế TT^TT)

      Mạch Thu thích nhất là món đậu phụ lông và bánh xốp nhân thịt. Kiếp trước từng ăn rất nhiều nơi nhưng đâu bằng nơi này. Đậu phụ lông và cá mè trưng dềuđ mang chút mùi vị riêng, Mạch Thu nhớ Cố Lãng thích nhất thứ mùi này. Quả nhiên, chỉ thấy Cố Lãng nhíu mày chặt, từ đầu đến cuối hề động đũa những món đó.

      Lấp đầy bụng, mọi người lại uống thêm ly trà hoa cúc, mùi thơm thoang thoảng vương vấn trong miệng, có tác dụng giải nhiệt, giải độc, tuyệt đối là đồ uống tốt nhất mùa hè. Mạch Thu híp mắt lại, thoải mái giống như mèo con.

      Sau bữa com tối, đoàn người được đưa về khách sạn nghỉ ngơi

      Rạng sáng ngày tiếp theo, mọi người ăn sáng xong, ngồi xe lên đường đến Hoàng Sơn.

      Chiếc xe nhanh chóng dừng ở phía sau núi. Đoàn người xuống xe, dưới hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch, ngồi cáp treo từ đường cáp trao hang Cốc lên đến giữa sườn núi, rồi bộ lên đỉnh núi. Xe cáp treo cực lớn mới có thể chứa được hơn tám mươi người. Mạch Thu vừa hay vị chèn vào giữa nên thấy quang cảnh phía dưới. Trong lòng rất bức xúc, nghe quang cảnh phía sau núi đều rất kỳ lạ.

      Xe cáp nhanh chóng đến giữa sườn núi, Mạch Thu trào ra theo đoàn người, Chu Hiểu Nam đứng gần cửa, sớm hấp ta hấp tấp chạy theo hướng dẫn du lịch về phía trước. Mạch Thu vừa đặt chân lên con đường núi, khuôn mặt nhắn lập tức trắng bệch. . . . . đường núi hèm hẹp, bên là vách đá cao vút chìm trong mây, bên là vực sâu thấy đáy. Mạch Thu cảm giác hai chân mình bủn rủn, ngay sau đó liền đưa tay nắm chặt vạt áo Cố Lãng phía trước .

      "Huhu, tôi muốn leo núi đâu, đầu óc choáng váng rồi đây này!" Giọng nức nở của Đinh Ninh truyền đến từ phía sau lưng khiến Mạch Thu bất đắc dĩ than thở: đúng rồi, và mẹ đều có chứng sợ độ cao. Vốn tưởng rằng đường núi có lan can, nhưng ngờ rằng nơi này lại rất ‘tự nhiên’.

      Sau đó mẹ Cố và mẹ Chu Hiểu Nam cùng chạy tới đỡ Đinh Ninh, khuyên can hồi, Đinh Ninh lại đưa mắt nhìn Mạch Thu cách đó xa, nếu mình thực nhất định con thất vọng vả lại cũng thêm lo lắng. Đinh Ninh khẽ cắn răng, để mẹ Cố dìu về phía trước, cuối cùng sau khoảng thời gian thích ứng tốt hơn.

      Cố Lãng vốn dĩ cau mày nhưng thấy gương mặt trắng bệch tội nghiệp của Mạch Thu nhìn chằm chằm vào phía sau mình, rốt cuộc cũng dãn mày, "Em sợ à?"

      Đây chẳng phải là hỏi thừa sao?

      Cố Lãng do dự chút, đưa tay ra, "Nắm tay , cố gắng gần vào và đừng nhìn xuống dưới."

      Mạch Thu hơi ngây ngẩn nhìn bàn tay đưa về phía mình. . . . khớp xương ràng, thon dài có lực . . . . Mạch Thu nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng đặt móng vuốt núc ních của mình vào, càng quên điên cuồng gào thét trong lòng: "Nắm tay rồi! Nắm tay rồi! Mẹ nó, cuối cùng bà đây cũng tiến lên được bước rồi! Oa oa!"

      Hoàng Sơn có tứ tuyệt: kỳ tùng, quái thạch, biển mây và suối nước nóng. Rất nhiều người biết những điều này. Có điều. . . . Mạch Thu ngẩng đầu nhìn khoảng mênh mông đầu, đoán chừng trông cậy gì vào ‘biển mây’ rồi; ‘suối nước nóng’ lại có trong lịch trình, mà thực ra nghe ‘tắm suối nước nóng trong ngày oi bức’ cảm thấy hơi sợ rồi.

      Nhưng chỉ ‘kỳ tùng’ và ‘quái thạch’ cũng đủ làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

      tới 30 phút tới dãy núi Bạch Nga, xích sắt bên vách núi màu đen treo đầy khóa đồng tâm. Các du khách vừa nhìn thấy lập tức như ong vỡ tổ chạy đến nơi bán khóa. Mẹ Cố và mẹ Chu Hiểu Nam cũng chen chúc bên trong.

      Đinh Ninh liếc nhìn đám người chen lấn rồi lại nhìn Mạch Thu đứng bên: "Hay là chúng ta cũng mua ?" Nhưng người. . . . .nhiều đến mức đáng sợ!

      "Ha ha. . . . cần, con sớm chuẩn bị rồi!"

      Mạch Thu cười gằn, lấy chiếc túi màu đỏ từ trong ba lô ra, sau đó lại móc ra chiếc khóa ánh vàng rực rỡ từ trong chiếc túi đỏ kia, bên viết tên ba người nhà họ Mạch.

      Khóa là do Mạch Thu mua từ lúc ở nhà. cố tình chọn cái cực to rồi tìm thợ khắc chữ lên. Vật giá núi quá mức lừa bịp, 10 đồng cái khóa bỏ vào cái túi chẳng có kiểu dáng gì cả. khâm phục mấy vị khắc khóa kia, gian như vậy mà có thể khắc được những chữ vô cùng nghệ thuật.

      Mạch Thu đắc chí mang cái khóa to sáng loáng khóa lên xích sắt rồi ung dung ném chiếc chìa khóa xuống vách núi, sau đó vỗ vỗ tay, hoàn thành! Mạch Thu nhìn những ánh mắt sợ hãi hâm mộ xung quanh mà thầm cảm thán: thoải mái! rất thoải mái!

      "Được đó Tiểu Thu, phóng tầm mắt nhìn qua khóa của cậu là to và chói mắt nhất đó!" Chu Hiểu Nam chen lấn từ gian hàng ra, hết sức hâm mộ .

      "Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó. Cái khóa này ngày ấy cậu cũng mua cùng tớ, lúc tớ kêu cậu mua cái cậu còn dùng ánh mắt như nhìn người thần kinh nhìn tớ đấy."

      "Ha hả, cũng đúng." Chu Hiểu Nam ngượng ngùng sờ sờ đầu.

      lúc chú ý của mọi người tập trung vào chiếc khóa siêu lớn kia Mạch Thu lại lặng lẽ móc chiếc khóa tinh sảo từ trong túi ra, tìm chỗ nổi bật, lén lút bấm khóa. Làm xong, cười tươi chẳng khác nào mèo trộm được thịt.

      Có điều, biết rằng, Cố Lãng vẫn đứng ở chỗ xa, tuy chữ khóa này , nhưng vẫn thấy : mong Mạch Thu sớm ngày có được Cố Lãng . . . .

      Tiếp tục lên , đường núi càng ngày càng gập ghềnh, bậc thang cũng càng ngày càng cao chót vót. Mạch Thu cảm thấy nếu cứ tiếp tục thở gấp như thế này chắc mình biến thành con chó Nhật quá. Quang cảnh hai bên rất đẹp, nhưng chẳng còn hơi sức đâu mà thưởng thức, đến các bậc thang Bách Bộ Vân cũng là do Cố Lãng kéo lên.

      Năm nay Thiên Đô Phong bị đóng cửa, chỉ mở có Liên Hoa Phong. Hướng dẫn viên du lịch dừng lại cho mọi người biết các hạng mục công việc, ý đại khái là: ai muốn lên ngọn núi cao nhất tự lên, ai mệt rồi theo ta đến chỗ ‘cây tùng đón khách’.

      Ba người phụ nữ và Mạch Thu tất nhiên cần phải , mệt đến mức sặp gục ngã rồi. Chu Hiểu Nam vẫn vui vẻ như cũ. Mặc dù gương mặt tuấn tú của Cố Lãng vẫn cảm xúc, nhưng ngay cả khí thô cũng thở gấp hơi nào. Mạch Thu đỏ mắt: Cha mẹ ơi, hai kẻ này đều phải người ( ràng là do lười rèn luyện được vậy?)!

      Mạch Thu thầm thấy may mắn. May mà ba tới đây, nếu thấy dáng vẻ sợ hãi bây giờ của biết lúc về lại tiến hành giáo dục tư tục và huấn luyện thể lực kiểu gì.

      Ở kiếp này, Mạch Thu phát ra mình càng lớn tính tình Mạch Tử Kiệt càng xung. Có lần, Mạch Thu thừa dịp Mạch Tử Kiệt làm nhiệm vụ mà oán trách mẹ mình: "Mẹ, mẹ ba con cách ‘hai vạch hai sao’ còn xa, tiền lương chẳng thấy tăng bao nhiêu nhưng tính tình tăng đột biến là sao ạ? Trưởng thành rồi cũng đâu phải mang dáng vẻ của các bà mẹ đâu, cần phải ra dáng khí khái của đàn ông chứ."

      Sau khi Đinh Ninh nghe xong biết nên khóc hay nên cười, cốc đầu Mạch Thu cái , ", bậy bạ gì đó!" Giọng này tuyệt đối dịu dàng, có thể chảy thành nước, làm hại Mạch Thu nổi hết da gà: Sư tử Hà Đông hoàn lương rồi chăng? kinh hãi biết bao. . . .

      oooooo

      Liên Hoa Phong là lên được rồi, Cố Lãng phải chăm sóc Mạch Thu, cũng thể để mình đứa bé Chu Hiểu Nam được. Vì vậy, đoàn người liền tiếp tục theo hướng dẫn viên du lịch, cuối cùng hơn giờ chiều cũng đến được chỗ ‘cây tùng đón khách’ trước quảng trường . Mọi người cùng nhau chụp vài tấm ảnh, đợi những những người khác về đông đủ rồi cùng nhau xuống núi

      Hướng dẫn viên du lịch biết chạy đến phương nào, chuyện này chẳng thành vấn đề, đường xuống núi là đường thẳng mà. Bắp chân Mạch Thu vừa sưng vừa đau, mỗi bước đều trở nên rất khó khăn nhưng vẫn cắn răng kiên trì, hề tiếng ‘’.

      Đừng thấy bạn Mạch tế bào vận động lớn, công phu nhẫn nhịn tuyệt đối là hạng nhất đó. Nhớ năm đó ( kiếp trước, khi còn bé ) người ta cũng bị thương khi leo qua ‘dốc Hảo Hán’[8], do cẩn thận nên gót chân bị bánh xe cuốn vào chảy nhiều máu.

      Lúc xuống đến chân núi trời gần tốt, thấy xe dừng ở ven đường, Mạch Thu thở phào nhõm, cuối cùng xuống đến nơi. Đoàn người lên xe, ai nấy đều tê liệt ngã ngồi xuống ghế kêu khổ thấu trời, nhưng ai cũng mang theo nét mặt hưng phấn.

      Chiếc xe chạy được đoạn, hướng dẫn viên du lịch cầm mic đứng lên, "Hôm nay mọi người chơi có vui vẻ ? Có phải rất mệt ?"

      Du khách trong xe nhao nhao ứng tiếng.

      "Ha ha, đợi lát nữa được ăn cơm tối, sau đó tôi đưa mọi người về khách sạn nghỉ ngơi! Bây giờ còn có chút thời gian, tôi tới chút cảm nhận của mình khi leo núi, mỗi người câu nha, trẻ con cần tham gia."

      Mạch Thu vừa nghe liền liếc mắt xem thường. cho trẻ con tham gia khẳng định là phải chuyện tốt gì!

      vài du khách bắt đầu phát biểu sôi nổi về " cảm nghĩ du lịch ". Phần lớn đều cùng ý: mệt chết được nhưng rất vui. Trong đó có câu rất kiệt tác đó là: cảm giác cực kỳ tốt, đó chính là ‘hai chân như nhũn ra’.

      Quả nhiên, đợi khi mọi người phát biểu gần xong, hướng dẫn viên du lịch cười gian : "Tiếp theo, trước hai chữ ‘cảm tưởng’ thêm vào mấy chữ ‘ đêm động phòng hoa chúc ’!"

      Cả xe huyên náo bỗng nhiên yên tĩnh trở lại. Cố Lãng uống nước bị sặc dữ dội, Mạch Thu che mặt: ngài hướng dẫn viên du lịch là YD* (*dâm đãng). . . mà vẻ mặt Chu Hiểu Nam lại u mê "xảy ra chuyện gì vậy".

      ngày khó quên kết thúc với việc . Hành trình ngày thứ hai là hang Phỉ Thúy[9] và thành cổ Tây Đệ, hiển nhiên là nhàng hơn nhiều. Nhưng trải qua cuộc hành trình leo núi ngày hôm trước, đại đa số mọi người đều khập khiễng, bước thấp bước cao.

      Vì vậy, cho dù hồ Thái trong hang Phỉ Thúy có mộng ảo đến mấy, thành cổ Tây Đệ có quang cảnh trang nhã cổ xưa đến mức nào đối với bắp chân sưng tấy như ông già của Mạch Thu mà : hoàn toàn hăng hái gì hết.

      oooooo

      Cuối cùng hai ngày du lịch cũng kết thúc mỹ mãn. Sau khi về đến nhà, Mạch Thu liều mạng dưỡng chừng mấy ngày mới khôi phục sức lực.

      Đối chuyến này, thu hoạch lớn nhất của Mạch Thu chính là: leo núi là công việc hao tốn thể lực, cho dù có ‘sức mạnh tình ’ bên cạnh cũng chẳng ăn thua, vì vậy cần làm tốt nhất đừng làm. Còn nữa, đậu phụ lông và bánh xốp ăn rất ngon ( đó, quả nhiên là tham ăn! ! ). . . .

      Tác giả có lời muốn : bạn bánh bao nào đó rất muốn đổi mới mỗi ngày nhưng chỉ tiếc ‘lực bất tòng tâm •••
      Last edited by a moderator: 29/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Thời kỳ trưởng thành
      Edit: -BG-


      Tháng chín lá vàng rơi.

      Sau khi Cố Lãng đến trường quân đội từ lâu, Mạch Thu cũng bước vào cổng lớn của trường Nhất Trung thành phố B. Điều may mắn chính là: lần này và Chu Hiểu Nam lại cùng lớp.

      Công việc học hành vất vả thời kỳ trung học bắt đầu. Khi mới bắt đầu có rất nhiều bạn trẻ kịp thích ứng ví dụ như Chu Hiểu Nam.

      ra ở kiếp trước Mạch Thu cũng có thói quen học tập theo nhiều phương thức. vẫn còn nhớ kết quả thi toán lần đầu tiên thảm thiết đến mức nào. . . . . 68 điểm – điểm thấp nhất từ trước tới nay ( Mạch Thu học rất xuất sắc môn toán ).

      nhớ ràng như thế là bởi vì lần đó sau khi nhận thành tích, chủ nhiệm lớp liền mở cuộc họp phụ huynh. Và người mẹ vĩ đại của – sau khi biết được thành tích của con hung ác sửa chữa .

      Khổ cái trường học có quy định chặt chẽ: sau mỗi kết quả bài thi đều phải cầu phụ huynh ký tên. chế độ quái đản đến biến thái! Tóm lại: chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

      tại khác rồi. Nhất Trung là trong những trường điểm của thành phố B, do khoảng cách xa nên có rất nhiều học sinh chọn ở lại trường. Nếu như áp dụng cầu biến thái ấy chính là tự tìm phiền.

      Chủ nhiệm mới của lớp là thầy giáo họ "Uông", hơn 40 tuổi, dáng dấp hết sức bình thường, điều đặc biệt duy nhất chính là kiểu tóc của thầy. . . . đỉnh đầu bị hói mảng, để lộ da đầu bóng loáng. Lần đầu tiên Mạch Thu thấy thầy giáo này liền nhớ đến ‘A Y nạp pháp’ (???) của "Tây Du kí hậu truyện" sau này. Những năm này hiếm thấy được truyện tiếu lâm "Địa Trung Hải" (ý chỉ bệnh hói đầu).
      lâu sau đó, trong lớp bắt đầu lưu truyền phỏng đoán "Địa Trung Hải" được hình thành như thế nào, trong số đó được nhiều người công nhận nhất là: thầy Uông cẩn thận coi kem tẩy lông của con thành thuốc mọc tóc, kết quả là biến thành bộ dạng như bây giờ. Xem ra chỉ mình Mạch Thu có hứng thú đối với kiểu tóc của thầy chủ nhiệm.

      Đột nhiên có thêm vài môn học đối với Mạch Thu sớm quen với các kỳ thi mà chỉ dễ như ăn cháo, huống chi tiếng của người ta còn có cơ sở vững chắc, hơn nữa lớp lại được phân rất đều, cuộc sống vẫn tốt đẹp như cũ thôi.

      Nhưng phải chuyện khiến Mạch Thu cảm thấy mệt óc nhất chính là gặp người quen trong lớp này, hơn nữa còn là người Mạch Thu muốn gặp nhất: Vu Sa Sa.

      Chuyện qua sáu năm rồi nhưng vẫn có thể nhận ra bạn này thực là nhờ vào gương mặt chẳng thay đổi mấy và kiêu ngạo toát ra từ con người của bạn ấy. Mạch Thu bĩu môi: hứ, mấy năm gặp, tính cách kiêu căng phách lối vẫn như xưa!

      Điều khiến cho người ta vui mừng đó là. . . . Vu Sa Sa quên mất Mạch Thu là ai từ lâu. Như vậy thực ra bớt ít phiền phức, về sau chỉ cần kiên quyết cách xa "nhân vật nguy hiểm" này là cuộc sống vẫn trôi qua trong an bình.

      Các nữ sinh lên trung học năm đầu tiên thường bắt đầu thời kỳ phát triển. Chiều cao và cân nặng đều tăng lên cách ràng, ngực cũng nhô lên, dùng lời Chu Hiểu Nam chính là: "Giống như bánh bao bắt đầu lên men." o(╯□╰)o

      Nữ sinh trong thời kỳ trưởng thành rất thích tụm năm tụm ba chỗ để chuyện, muốn ra vẻ thần bí. Chủ đề chính phải là về sinh lý cũng là về biến hóa tâm lý, ví dụ như ngày đèn đỏ.

      Mạch Thu nhớ lần đầu tiên mình tới ngày đèn đỏ là vào đêm mùng hai. mơ màng xuống giường vệ sinh phát quần có vết máu, Mạch Thu kinh ngạc như những nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết. tự nhiên kéo quần lên, chạy đến phòng mẹ mình, trầm giọng câu: "Mẹ, quần bẩn rồi."

      Sở dĩ Mạch Thu bình tĩnh như vậy ít nhiều cũng do bạn hồi tiểu học kiếp trước của . bạn này trưởng thành sớm, lúc lên lớp năm bắt đầu dùng băng vệ sinh, còn ngầm khoe cảm giác cho cách bạn nữ khác. Loại thời kỳ khiến cho vô số bạn ngại ngùng nhưng bởi vì mình bị sớm hơn nên cảm thấy tự hào. Có đôi khi con thường có những suy nghĩ kỳ quái.

      Nhờ phúc của bạn ấy nên cái gì nên biết, cái gì nên biết, tóm lại là Mạch Thu hiểu hết toàn bộ là được.

      ooo

      Mười ba mười bốn tuổi chính là độ tuổi ‘cuộc sống màu hồng’ , hững hạt giống mộng ảo lặng lẽ nẩy mầm, và là thời kỳ trưởng thành thực sực của các , mong đợi "Bạch mã hoàng tử" - có tần suất xuất cao nhất trong các câu chuyện cổ tích, mỗi ngày ôm tiểu thuyết ngôn tình cười ngẩn ngơ.

      Tất nhiên trong số đó bao gồm ‘bà bác’ Mạch Thu. Bây giờ trong đầu chỉ suy nghĩ xem làm thế nào để có thể nhào tới Cố đại soái nhà thôi.

      Lại , sau khi trải qua ba tháng quân huấn, làn da trắng nõn của Cố Lãng cuối cùng cũng bị phơi thành màu lúa mì mê người, khí thế càng thêm mạnh mẽ khác thường. Mạch Thu mê nhất là dáng mặc áo ngụy của , là điển hình cho ‘tôn đồng phục’.

      ooooo

      Chu Hiểu Nam duy trì truyền thống vinh quang thời tiểu học, vẫn là vật sáng tập trung ánh mắt mọi người mà kẻ làm nền Mạch Thu có thể đứng sau ‘tấm bài’ hào quang rực rỡ đó để tiếp tục đắc chí, có danh tiếng gì. Có thể thấy được ‘công lực’ khiêm tốn tương đối cao sâu. May mắn là Chu Hiểu Nam cũng thực hiểu được Mạch Thu chính xác là nhât vật thích tham gia náo nhiệt.

      Lại , đáng nhẽ người có biểu bình thường đến thể bình thường hơn được như Mạch Thu bị người khác ghi thù. Nhưng thực tế lại có người hòa hợp với , người đó chính là Vu Sa Sa.

      Trong bức tranh màu lam của Mạch Thu Vu Sa Sa cùng lắm cũng chỉ là nhân vật ‘người qua đường Giáp’. Đáng tiếc, món hàng này lại cứ như hồn bất tán, thường hay xung đột với Mạch Thu.

      ra lần này Mạch Thu chỉ là người có liên quan, còn người thực có mâu thuẫn với Vu Sa Sa là Chu Hiểu Nam. Là học sinh có thành tích xuất sắc và tính cách ngay thẳng nên trong mắt thầy giáo và bạn bè Chu Hiểu Nam cực kỳ được hoan nghênh, số ủng hộ tất nhiên cũng rất khả quan.

      Đối tượng cạnh tranh cho chức lớp trưởng – Vu Sa Sa - tất nhiên là thể vượt qua Chu Hiểu Nam. Vu Sa Sa sao có thể chịu đựng nổi chuyện này. Lúc ở thành phố J, bạn này cũng là người nổi bật, là người nhiều người ngưỡng mộ ấy thế mà đến đây lại kém bạn kém bè.

      Với tính cách của Vu Sa Sa tất nhiên đổ tất cả chuyện này lên đầu Chu Hiểu Nam, tự ngầm cho rằng Chu Hiểu Nam cố ý muốn đối nghịch với mình, đồng thời Chu Hiểu Nam cũng muốn gặp phải kiểu " Khổng Tước" này. Hai người cứ như vậy, càng gặp mặt nhau càng thấy ghét, chỉ có Mạch Thu đáng thương bị coi là "Fan ruột" của Chu Hiểu Nam, bị liên quan nên cũng bị coi thường.

      Mạch Thu khỏi vỗ trán. Có câu như thế nào nhỉ. . . . Thượng Đế vì bạn mở ra cánh cửa nhất định vì bạn đóng cánh cửa khác. Ông ấy cảm thấy cuộc sống của trôi qua quá thuận lợi nên mới cố ý đưa cực phẩm tới làm phiền đây mà.

      Nhưng có điều đáng mừng ở đây đó là bây giờ uy tín của Vu Sa Sa được như lúc học mẫu giáo, hơn nữa "A y nạp pháp" cũng phải là cái loại "điệu bộ" kia, Mạch Thu trừ việc nhận thêm mấy "viên thuốc chống mốc" ra cũng bị nội thương gì.

      oooooo

      ——— ————————— tuyến phân cách thời gian ——— ———————

      oooooo

      Học kỳ sau của năm cuối, các môn học mới cơ bản hoàn tất, bắt đầu thời kỳ thi cử. Sắp tới kỳ thi lên cấp 3, đối với phần lớn con em quân nhân mà nó gần như chẳng có chút khó khăn nào, dù sao cũng chỉ có những đứa trẻ muốn vào lớp chọn mới phải chịu áp lực thôi.

      Chạng vạng ngày thứ sáu nào đó, sau khi trải qua vòng thi oanh tạc, Mạch Thu lết thân xác mệt mỏi về nhà cùng Chu Hiểu Nam. Mạch Thu nghĩ đến việc cần nhìn đến đống tài liệu ôn tập khủng khiếp trong hai ngày mới thoáng thả lỏng chút.

      Về đến nhà, Mạch Thu ấn chuông như ngày thường, cùng với tiếng ‘leng keng’ là cửa được mở ra, bóng người thoáng lên. Ngay cả vạt áo Mạch Thu còn chưa kịp nhìn bị ôm vào lồng ngực ‘hương thơm tứ phía’.

      Mùi hương nhàng và cũng vô cùng tao nhã. Mạch Thu liếc mắt xem thường, có thể tỏa ra mùi hương khó phân biệt này . . . .

      "Cậu út, nới rộng tay chút coi, cháu sắp thở nổi rồi."

      "Ố ồ, lâu vậy rồi Thu Thu vẫn còn nhớ cậu này, đúng là khiến người ta cảm động mà."

      Sau khi mặt bị cọ cọ độc áo vài cái, cuối cùng Mạch Thu cũng được tự do. có chút bất đắc dĩ nhìn người đàn ông đẹp trai, ăn mặc thời trang trước mặt.

      sai, người này chính là cậu út ‘thần kỳ’ của Mạch Thu - Đinh Lỗi. Nhắc đến người này, Mạch Thu vẫn cảm thấy cậu đúng là Dương Quỷ Tử* đầu thai lộn, tiêu chuẩn trái "Chuối tiêu" , ngoài vàng trong trắng, dưới dạy bảo của ông ngoại theo kiểu giáo dục phong kiến mà lại có thể lãng mạn đến dường này. (*thời ngày xưa người TQ dùng để gọi người Nhật và Mỹ)

      Ông ngoại của Mạch Thu vẫn muốn dạy dỗ cậu trở thành doanh nhân, kỳ nếu được làm nông dân chân chính cũng rất được, ai ngờ cậu lại cố tình thích cái gì mà thiết kế thời trang, làm cho ông tức gần chết. Ngay cả Đinh Ninh cũng ủng hộ lý tưởng của cậu, thậm chí khi ông ngoại bị mắc bệnh ở chân, còn từ bỏ cơ hội lên trung học, lựa chọn bảo lưu, còn tiết kiệm được tiền đóng học để phụ cấp cho ước mơ của Đinh Lỗi.

      Phải Đinh Lỗi cũng rất giỏi giang, cuối cùng dựa vào cố gắng của mình ra nước ngoài, tạo dựng mảnh trời riêng cho mình ở nước Pháp. Mà Đinh Lỗi luôn vừa cảm kích vừa kính sợ chị mình.

      Mạch Thu còn suy nghĩ miên man bị Đinh Lỗi kéo vào phòng khách, với tóc vàng mắt xanh mới đứng dậy từ ghế sofa: "Nào đến đây làm quen nào, đây là thím út tương lai, Shirley."

      Vừa giới thiệu xong, kia tặng ngay cho Mạch Thu cái ôm nồng nhiêt, còn dùng đống tiếng lạ lạ hỏi thăm. Mạch Thu thầm vuốt mồ hôi trả lời từng câu . May là tiếng của mình đủ cứng, nếu cũng chỉ có thể ‘bốn mắt nhìn nhau’ sau đó cười khúc khích như kiếp trước.

      Đinh Ninh đứng bên bắt đắc dĩ với Đinh Lỗi: "Chị còn thắc mắc sao cậu ở lại quê chơi mấy hôm. Nhất định là ba nhìn thấy vợ của cậu là muốn đập cậu trận rồi."

      "Ha ha,chị, chị cũng biết tính tình của ba rồi đó, rất bảo thủ, lại còn phân phải trái nữa chứ."

      Đinh Ninh liếc cậu em cái, "Cũng chẳng có gì lạ. Cậu xem, ở nông thôn có ông cụ bà cụ nào chịu được cảnh con trai mình rước nàng dâu nước ngoài về ? Cậu đó, khó khăn lắm mới về nhà được chuyến vậy mà lại khiến ba tức đến giậm chân."

      oooooo

      Ăn xong cơm tối, Mạch Thu bị Shirley kéo dạo chợ đêm. có chướng ngại ngôn ngữ, Mạch Thu cảm thấy người thím này rất dễ thương.

      Shirley là thợ trang điểm, đối với vấn đề này Mạch Thu phải gật đầu: ừ, có cạnh tranh trong công việc, thậm chí có thể hỗ trợ lẫn nhau, phòng ngừa tranh đấu, tệ tệ!

      Lần đầu tiên Shirley đến Trung Quốc nên có vẻ đối với cái gì cũng cảm thấy rất hứng thú, đặc biệt là vài món hàng mỹ nghệ và đồ ăn vặt đặc sản. Lúc Đinh Ninh nấu cơm, ấy cũng thích đứng bên cạnh học hỏi, dùng đúng lời đó là hi vọng sau khi trở về có thể để cho Đinh Lỗi thường xuyên được ăn những món ăn ngon. Xem ra tình cảm của hai người họ rất tốt. Mạch Thu thầm nghĩ, đồng thời cũng hết sức hâm mộ, lúc nào mới có thể cùng Cố Lãng phát triển đến mức này đây.

      Tác giả có lời muốn : bởi vì bánh bao theo bánh bao ba du lịch, lúc về nhà lại bị đứt Internet, cho nên lâu như vậy mới . . . . . .

      Bánh bao tới trường học cố gắng cập nhật, hề lười biếng

      Xin lỗi khiến mọi người chờ lâu như vậy, đồng thời cảm ơn những người thân vẫn luôn ủng hộ bánh bao, ╭(╯3╰)╮
      Last edited: 29/11/15
      tú cầu, Huỳnh Thượng Hỷ, Dion3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Tốt nghiệp.
      Edit: -BG-


      Nửa tháng sau, cậu út đại thần của Mạch Thu dẫn vợ đáp chuyến bay về Paris, cuối cùng nhà họ Mạch cũng được yên tĩnh trở lại.

      Đối với rời của Đinh Lỗi, Mạch Thu vẫn thấy hơi tiếc. Dù sao cậu ấy cũng là người quý nhất sau vợ chồng Mạch Tử Kiệt, huống chi, cậu út về kèm theo đó là đời sống vật chất của Mạch Thu được nâng cao.

      Mạch Thu vuốt ve chiếc điện thoại Đinh Lỗi đưa cho . . . . mặt ngoài rất đơn giản, nhấc lên còn có chút trọng lượng, tuy thể so sánh với loại thiết kế mới mẻ độc đáo và chức năng đại sau này nhưng cũng là đỉnh nhất của thời này rồi.

      cầu của Mạch Thu đối với điện thoại phải là cao. . . . có thể gửi tin nhắn, gọi điện thoại, đọc được tiểu thuyết là thỏa mãn rồi. Đến trung tâm điện tử mua điện thoại di động cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng lắm, nhìn thuận mắt là chọn thôi. Vì vậy Mạch Thu đặc biệt bị ảnh hưởng bởi cái gọi là ‘thịnh hành’, bở vì giá cả của ‘quả táo khuyết’ mà đau đầu.

      Số trong danh bạ điện thoại nhiều lắm, cũng chỉ có số điện thoại của ba mẹ, số điện thoại bàn của nhà và của cậu út ở châu Âu. ra số điện thoại của Đinh Lỗi có sẵn trong điện thoại khi đưa cho Mạch Thu, nhưng Mạch Thu tuyệt đối làm ra hành động não – gọi điện thoại cho cậu. Phí gọi quốc tế đắt cắt cổ đó.

      Vị trí đầu tiên trong danh bạ điện thoại ràng là tên của Cố đại soái, chỉ có điều chỗ điền số điện thoại vẫn còn trống. Mạch Thu tìm cơ hội thuận lợi để lấy được số điện thoại của Cố Lãng. Mặc dù ở nhà họ Cố Mạch Thu rất được chào đón, muốn có số điện thoại của Cố Lãng có rất nhiều người cho, nhưng cứ nghĩ đến vẻ mặt nồng nhiệt của mẹ Cố và nụ cười như hồ ly của ông cụ Cố khi gặp mình là Mạch Thu cảm thấy run rẩy cả người.

      Là người của hai thế giới, từ thái độ của mẹ Cố với mình có thể cảm thấy thứ gì đó. trắng ra là, có chút cẩu huyết như được miêu miêu tả trong tiểu thuyết. . . . hai nhà có quan hệ rất tốt, nhà cửa gần nhau, tóm lại là thân càng thêm thân. Ông cụ Cố càng cần phải , ăn rơ với Mạch Thu từ lâu rồi.

      ủng hộ hậu thuẫn vững chắc như vậy tất nhiên Mạch Thu rất vui mừng, nhưng tình huống này trong ngôn tình lại là số mệnh của nữ phụ. Mạch Thu cứ nghĩ tới đó lại uất ức: ràng ta đây là nữ chính hiền lành lương thiện mà.

      Đầu tháng sáu, trường học cho nghỉ bốn này vì học sinh tham gia kỳ thi cao đẳng đại học đến địa điểm thi, sau khi ngày nghỉ kết thúc, kỳ thi lên cấp ba cũng chuẩn bị bắt đầu.

      Cuộc thi căn bản chẳng có vấn đề gì, hơn nữa còn thêm thói quen ‘thi học kỳ chơi nhiều, thi giữa kỳ chơi ít’ quả thực rất nhàn hạ. Mạch Thu gối hai tay sau gáy, nằm thẳng đơ giường cảm thán: sắp kết thúc trung học rồi, Cố Lãng sao, cũng sắp học đến năm tư. Nghĩ lại thời gian quả thực trôi qua rất nhanh.

      oooooo

      Đợi đợt thi kết thúc, sau khi đánh giá điểm và điền xong nguyện vọng, Mạch Thu thở phào nhõm: vào lớp chọn nhất định có vấn đề gì rồi. Rốt cuộc cũng xong, tiếp theo, đó chính là có bài tập nghỉ hè, cuộc sống là quá tươi đẹp!

      Sau hai ngày Mạch Thu ở nhà ngủ đến quên trời quên đất được mẹ Cố mời tới nhà chơi. vui vẻ chạy đến nhà họ Cố.

      Người mở cửa cho Mạch Thu là người lâu chưa gặp - Cố Lãng. Điều này làm cho Mạch Thu cực kỳ sung sướng, lập tức cười cong mắt, ngọt ngào chào: "Chào , Cố Lãng!"

      Sau đó hạnh phúc chờ đợi Cố đại soái dùng bàn tay to lớn xoa đầu - đây là hành động Cố Lãng thường làm.

      Chỉ là có bàn tay khác duỗi ra nhanh hơn, vò loạn đầu Mạch Thu.

      "Ô, đây phải là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Cố ư, lâu gặp nha, có nhớ ?"

      Mạch Thu vừa nghe thấy giọng này măt liền xụ xuống hất bay cái móng vuốt đầu, tự nguyện rầm rì câu "Chào Tống Dụ."

      Tống Dụ là bạn thời trung học của Cố Lãng và bây giờ là bạn cùng phòng, sinh ra với vẻ ngoài côn đồ, bởi vì thường xuyên đến nhà Cố Lãng ăn uống miễn phí nên quen biết Mạch Thu. Lúc mới đầu thực chào đón Mạch Thu, còn thường chế giễu, về sau quan hệ hài hòa hơn nhiều, nhưng hình như ‘đối chọi gay gắt’ trở thành thói quen.

      Về nguyên nhân có thái độ gay gắt đối với Tống Dụ là do Mạch Thu cho rằng bạn Tống nào đó cũng để ý đến Cố Lãng nhà , vì thế hình thành cuộc chiến tranh giữa các tình địch. Tống Dụ - vừa nhắc tới cái tên này Mạch Thu liền nghiến răng - có ngoại hình ‘môi hồng răng trắng’, tiêu chuẩn của người ‘diêm dúa chịu nổi’, và còn lại cái lọai ‘ngọc đểu’ nữa. Tống dụ . . . . ngọc đểu*, quả đúng là tên gọi này rất hợp với tên kia. (*Từ ‘Tống Dụ’ được đọc là ‘songyu’ gần giống với ‘纵玉- zongyu’. Thực chất 纵玉 có nghĩa là ngọc đểu, vì từ 纵 có nghĩa là ‘nhăn nheo’, từ 玉 là ‘ngọc’, nên mình để là ngọc đểu để thê tính đối chọi giữa hai người)

      Nghe cái câu "con dâu nuôi từ bé" của tên kia mà chua xót. Ngay cả Chu Hiểu Nam cũng ngờ giữa và Cố Lãng JQ, mà thực ra cũng hy vọng có chút ít JQ.

      Cả buổi sáng, Cố Lãng và Tống dụ đều chơi điện tử. Mạch Thu ngồi bên chống cằm xem. Mặc dù cũng rất muốn tham gia chơi, nhưng trò chơi này có chỉ số thông minh cao, ngay cả con rồng bong bóng cũng có thể giết nhân sỹ ‘dũng mãnh’ (chỗ này hiểu lắm nên chém), đúng là bi thương chịu nổi, bi thương chịu nổi!

      Thôi, ra ngồi bên xem cũng hay, nhìn gò nghiêm túc của Cố đại soái nhà hấp dẫn dường nào kìa! Mạch Thu nhìn vô cùng say mê.

      Ăn trưa xong, Tống Dụ chào mọi người rồi rời , Cố Lãng trở về phòng ngủ trưa, Mạch Thu ở trong bếp giúp mẹ Cố rửa bát đũa.

      ra lúc ở nhà, Mạch Thu được coi là người vô cùng lười: giặt quần áo, gấp chăn, phòng ngủ ngăn nắp, cơm nước xong xuôi quệt miệng đứng dậy làm ổ với Mạch Tử Kiệt ghế sa-lon xem TV. Cũng chỉ có ở nhà Cố Lãng nhà, Mạch Thu mới có vẻ đặc biệt chịu khó thôi. Cái này là tạo ấn tượng tốt cho mẹ chồng tương lai ấy mà.

      Dọp dẹp nhà bếp xong, mẹ Cố ôm đống quần áo vào nhà vệ sinh, còn Mạch Thu bê đĩa táo ra ghế sa-lon ngồi, vừa xem phim truyền hình, vừa hì hà hì hục gặm. Phim chiếu TV là Hoàn Châu cách cách, Tiểu Yến Tử nhảy lên nhảy xuống, ánh mắt Tử Vi mê ly, Phạm Băng Băng sau này nổi đình đám giờ chỉ là vai phụ .

      Cách nhiều năm, giờ xem lại cũng thấy thú vị. lúc Mạch Thu bị lời tỏ tình thâm tình của Nhĩ Khang làm cho bảy vặn tám vẹo mẹ Cố ôm đống quần áo khô tới, với Mạch Thu: "Tiểu Thu, đây là quần áo của Tiểu Lãng của con, con giúp bác mang vào phòng nó đặt lên bàn học là được. "

      xong liền vội vội vàng vàng ôm đống quần áo vừa giặt xong ra ban công. Tay cầm quần áo của Mạch Thu cứng ngắc: bác à, bác vội vã như vậy làm gì, dầu gì cũng ở lại để con làm vẻ mặt ngượng ngùng chút chứ! Lại , Cố Lãng còn ngủ phải sao, nhỡ đâu đánh thức ấy dậy sao, ai biết ấy có giận khi bị đánh thức ?

      Mặc dù trong lòng vô cùng thấp thỏm nhưng Mạch Thu vẫn mang quần áo lên tầng hai, khe khẽ đẩy cửa phòng ra, cẩn thận từng li từng tí qua cuối giường, đặt quần áo lên cái bàn cạnh cửa sổ.

      Làm xong loạt động tác này, Mạch Thu run rẩy quay đầu lại thở phào hơi: may quá, Cố Lãng vẫn ngủ say.

      Lúc ra cửa, Mạch Thu ngang qua giường nhìn chăm chú khuôn mặt khi ngủ của Cố Lãng: đẹp đến nỗi khiến người ta chảy nước miếng! Nhưng vì nghĩ đến tính cảnh giác khác thường của Cố Lãng nên Mạch Thu dám làm hành động quá mức nào, có thể nhìn cho con mắt là tốt rồi.

      Bất ngờ, phát vô tình khiến Mạch Thu dừng bước . . . . cái bàn cách đầu giường xa là cái đại thoại di động màu đen của Cố Lãng. Mạch Thu kích động: đúng là tìm được chẳng mất chút công sức nào! Giờ chỉ nghĩ đến ‘số điện thoại, số điện thoại số điện thoại’ thôi.

      Nghĩ tới đây, Mạch Thu lấy điện thoại của mình ra, chuyển về chế độ rung, sau đó nhón chân nhanh như mèo từ từ đến chỗ cái bàn , cầm điện thoại của Cố Lãng lên, nhập số điện thoại của mình vào, ấn nút gọi, bên lại tên "Mạch Thu".

      Bạn Mạch nào đó cười khúc khích: ra người này sớm có số di động của mình rồi, thế mà cuộc điện thoại cũng gọi cho ! Còn có cách xưng hô này nữa, cách chính thức quan hệ giữa họ trở nên thân thuộc hơn.

      Nghĩ tới đây, Mạch Thu quệt miệng, ấn phím màu đỏ, tìm danh bạ điện thoại, kiểu gì cũng đổi thành cái tên thân thiết hơn chút mới phải.

      Lúc Mạch Thu mở danh bạ điện thoại ra cũng là lúc ngây ngẩn cả người. Xếp vị trí đầu tiên là số điện thoại với cái tên tiếng : "Angel" .

      "Thiên sứ? Hừ, xem ra ‘tiểu bạch kiểm’ họ Tống sai, lại còn có cái nick name nghe khó chịu như vậy!." Mạch Thu giọng lẩm bẩm.

      Mạch Thu có tâm trạng đổi lại tên nữa nên để điện thoại di động xuống, rón rén ra khỏi phòng Cố Lãng.

      Angel, tên này là Cố Lãng gọi bạn trước đây, đây là do Tống Dụ cho Mạch Thu biết. Mới đầu cũng tin, cảm thấy chỉ có kiểu người ‘ngoài du côn trong cợt nhả’ như Tống Dụ mới làm những chuyện như vậy. Nhưng bây giờ chiến thắng tất cả!

      Có thể tưởng tượng ra có cách gọi này nhất định rất thuần khiết, còn là, CMN, hồn bất tán nữa! kia nên sớm biến mất bên trời đất Tây phương rồi mới đúng!

      ngờ Cố đại soái nhà vẫn ‘vương vấn dứt’, tình cũ khó quên! Quả nhiên, chẳng có tên con trai nào tốt, Cố Lãng nhà cũng là loại bạc đểu! Bạc đểu! ! ! Mắt Mạch Thu rưng rưng căn khăn tay.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Mộng đẹp trở thành ( 1 )
      Edit: -BG-


      Qua mấy ngày thi cử, Mạch Tử Kiệt và Đinh Ninh đồng thời ngồi trước cái điện thoại, toàn thân mang theo hơi thở hồi hộp.

      Lúc lâu sau, Mạch Tử Kiệt lên tiếng: "Tiểu Ninh . . . hay là . . . .em gọi . . . . "

      Đinh Ninh lập tức dùng vẻ mặt tội nghiệp nhìn chồng. Mạch Tử Kiệt đổ đầy mồ hôi, nhanh chóng thỏa hiệp, gãi gãi đầu : "Thôi, cứ để gọi vậy. . . . "

      Mạch Tử Kiệt hít sâu hơi, thầm cắn răng cầm điện thoại lên: mẹ nó chứ, lúc ông đây tham gia diễn tập cũng chưa bao giờ căng thẳng như thế này!

      Mà kẻ tạo nên ngọn nguồn mọi chuyện - bạn Mạch Thu - hết sức vừa lòng nằm gặm táo ghế sofa. Sau khi ăn xong miếng cuối cùng, Mạch Thu bất đắc dĩ nhìn hai người vô cùng nghiêm túc: đúng là đáng thương cho tấm lòng của các bậc cha mẹ đời này ( là đồ vô lương tâm! ! ). Tại sao hai người chịu tin lần này con thi tốt chứ?? Con cũng mang cả kết quả về chứng mình rồi còn gì?

      Nhân viên trực điện thoại dùng giọng dịu dàng, chậm rãi báo lại điểm từng môn của Mạch Thu. căng thẳng của Mạch Tử Kiệt dần dần mất , chờ đến lúc cúp điện thoại miệng gần như kéo tới mang tai.

      "Sao rồi, sao rồi, có phải kết quả rất tốt ?" Đinh Ninh vội vàng hỏi

      "Ha ha, tương đối tốt, có khả năng vào được lớp chọn của Nhất Trung!"

      " ! !" Đinh Ninh hưng phấn kêu lên, sau đó lại lo lắng : "Liệu có nhầm nhỉ, để em gọi lại xác nhận lần nữa!"

      xong lại bấm số điện thoại, chờ xác nhận xong, Đinh Ninh vui mừng ôm chầm lấy Mạch Thu vẫn nằm mềm oặt ghế sofa rồi hôn chùn chụt lên gương mặt béo trắng của con , "Tiểu Thu à, bảo bối ngoan của mẹ à, con giỏi lắm! Ngay bây giờ mẹ chợ mua thức ăn để làm món sườn xào chua ngọt mà con thích nhất nha!!"

      Có món ngon ăn kìa! Mạch Thu - bởi vì những lời trước của ĐInh Ninh là nổi hết cả da gà – sau khi nghe xong hai mắt lập tức tỏa sáng đồng ý.

      Sau đó Mạch Tử Kiệt tới, cười xoa đầu Mạch Thu.

      Trái tim Mạch Thu hơi hơi chua xót. Kể từ sau khi Mạch Tử Kiệt càng ngày càng "Uy vũ" ít làm những hành động như thế này, khác xa với người ba hòa ai kiếp trước.

      Nghĩ như vậy, Mạch Thu ‘tru như sói’ nhào vào trong ngực ba mình. cọ cọ cách đầy hạnh phúc, "Ba, lần này có phần thưởng ?"

      Đầu tiên Mạch Tử Kiệt cứng ngắc - hiển nhiên là thích ứng kịp với cái ôm hùng hổ của Mạch Thu - nhưng ngay sau đó lại buồn cười cố định cái đầu dụi lung tung của lại, bóp bóp cái mũi của con : " đúng lắm, muốn thưởng gì nào?"

      "Ừm . . . . nối mạng cho máy tính nhà chúng tan nha ba ~~~"

      Nhắc tới máy tính của nhà là Mạch Thu lại cảm thấy bực mình. Lúc máy tính còn chưa trở nên thông dụng nhà có rồi, nhưng Mạch Tử Kiệt lại muốn lắp mạng vì sợ Mạch Thu say mê chơi quên trời đất. Ở kiếp trước, sau khi thi xong đại học mới được lắp mạng.

      ra cũng chả có gì quan trọng lắm. Thứ Mạch Thu chơi có chỉ số IQ cao nhất chính là trò ‘nhìn liên tục’. Bình thường cũng chỉ xem video, dạo vài forum, nghịch QQ, v.v. .

      Mạch Tử Kiệt trầm ngâm trong chốc lát, sau đó gật gật đầu : "Được,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :