1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đích nữ nhị tiểu thư - Tình Đa Đa (Chương 61.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 42: Thế tử hào hoa phong nhã, độc nhất vô nhị.

      Editor: Búnn.

      Thái tử dẫn đầu mọi người, dừng lại cách đó Xuân Thượng lâu xa, nhìn về phía ngoài cửa thành.

      "Xem ra chúng ta đến hơi sớm rồi." Thượng Quan Hạo nắm chặt dây cương, ánh mắt nhìn phong cảnh xa xa ngoài cửa thành, khóe miệng chứa ý cười ôn hòa, mở miệng .

      "Thái tử Hoàng huynh, kinh thành khó có hôm nào được náo nhiệt như hôm nay, dù sao Mộ Dung thế tử cũng là Chiến thần Đông Dương, dân chúng cũng muốn giành lên trước để nhìn thấy vẻ ngoài kiêu ngạo của Mộ Dung thế tử." nam tử có khuôn mặt khôi ngô cưỡi ngựa chạy song song với Thượng Quan Hạo nhìn quanh phố dài vòng, mặt lập tức thoáng nụ cười có ý tử sâu xa, chậm rãi mở miệng .

      Thượng Quan Hạo nghe vậy híp híp mắt, nhanh chóng đánh giá bốn phía ngã tư đường, bên tai nghe thấy thanh dân chúng xung quanh hô vang tên Mộ Dung Diệp dứt, trong giây lát, mặt trầm xuống, đáy mắt thoáng vẻ trầm.

      Võ tướng Đông Dương nhiều lắm, lúc phụ hoàng kế vị cũng phải đề phòng binh quyền trong tay lão tướng dần phát triều chắc chắn, ông lấy thế sét đánh thu hồi ít binh lực và binh phù trong tay võ tướng, bây giờ trong chúng võ tướng Đông Dương mới, ngoài Mộ Dung Diệp suất chúng ra chẳng còn ai có thể được trọng dụng được.

      Sau năm mười lăm tuổi Mộ Dung Diệp tòng quân xuất chinh ấy, chưa đến sáu năm lập được vô số chiến công, quân công hiển hách, tướng sĩ tài ba dưới trướng nhiều vô kể, đến nỗi bây giờ phụ hoàng muốn áp chế cũng được, chỉ sợ lần này phụ hoàng triệu Mộ Dung Diệp hồi kinh là muốn để rời xa biên cương, chậm rãi thu hồi binh lực trong tay .

      Bản thân là Thiên tử Đông Dương tương lai, cửu ngũ chí tôn, tự mình xuất cung nghênh đón, dân chúng thấy lại có vẻ hưng phấn, mà Mộ Dung Diệp còn chưa vào thành, dân chúng trong thành lại càng thêm sùng kính, tôn thờ. Biểu như vậy làm sao có thể cáu giận.

      "Ngũ đệ, Mộ Dung thế tử là xương cánh tay của Đông Dương, rường cột nước nhà, dân chúng kính cũng là chuyện bình thường." Mắt Thượng Quan Hạo liếc thấy vẻ cười như cười mặt Thượng Quan Thành, trong lòng hơn căng thẳng, vội vàng thu liễm vẻ dao động mặt, nghiêm giọng .

      Thấy mặt Thái tử mất vẻ khiêm tốn lúc trước, khóe miệng Ngũ Hoàng tử Thượng Quan Thành nhếch lên, ý cười càng sâu, thèm để ý nhướng mày.

      Thái tử thấy Thượng Quan Thành thèm để ý tới lời của bản thân, giận dữ đến tái mặt, định vài câu châm biếm.

      Vân Lãnh Ca đứng ở cửa sổ phía trước quan sát nhất cử nhất động của đám người Thái tử, mặc dù khoảng cách giữa nàng và người phía dưới khá xa nhau, nghe được , nhưng gần đây nàng tu luyện nội công, ngũ giác có được nâng cao, hơn nữa nàng có thể đọc được khẩu ngữ, những điều đám thái tử nàng cũng có thể nghe được tám chín phần mười.

      Vân Lãnh Ca trầm ngâm, nhanh chóng lật mở trí nhớ về Hoàng thất Đông Dương trong đầu, đáng tiếc trong đầu Vân Lãnh Ca trước đó, ngoại trừ Âu Dương Phong mà nàng ta tâm tâm niệm niệm những người dính dáng đến Hoàng thất, nàng ta biết rất ít.

      Suy nghĩ có kết quả, Vân Lãnh Ca hơi nghiêng đầu nhìn mấy người trong nhã gian, ánh mắt Hạ Ngữ Nhi, từ lúc Âu Dương Phong xuất rời khỏi người nửa khắc, trong mắt tràn đầy tình , khóe miệng hàm xuân, hai tay nâng cằm, ánh mắt có chớp cũng rời Âu Dương Phong, mắt đẹp dịu dàng đến mức nước cũng sắp trào ra.

      Mặt Vân Xuân Ca đỏ bừng, nhưng cũng chỉ ngồi lẳng lặng nhìn Lãnh Thần ở phía .

      Hai mắt Vân Thu Ca giống như hai chiếc đèn pha thay phiên nhau quét về phía nam tử quyền quý, giống như suy nghĩ xem rốt cuộc vị nào có thể vào mắt thần, trở thành phu quân cả đời của nàng ta.

      Ngay cả Hạ Yên Nhi trước nay nhìn thấu cũng đánh mất vẻ bình tĩnh vốn có, thèm để ý đến ánh mắt đánh giá của Vân Lãnh Ca, đôi mắt long lanh như làn nước mang theo vẻ chờ đợi nhàn nhạt nhìn chằm chằm về phía cửa thành, hàm răng trắng khẽ cắn đôi môi đỏ hồng, như đè nén tâm trạng kích động.

      "Thái tử, Ngũ Hoàng tử, Mộ Dung thế tử vào thành rồi." Vân Bá Nghị ở phía sau thấy tình hình tốt, mở miệng nhắc nhở.

      Vân Bá Nghị dứt lời, mắt Hạ Yên Nhi sáng lên, mặt dần vẻ sáng ngời làm cho người ta chói lòa, ngay cả Vân Lãnh Ca ngồi trước mặt cũng có cảm giác sáng chói.

      Trong lúc nhất thời, Thái tử cùng Ngũ Hoàng tử đều thu hồi tâm tư nơi đáy mắt, nhìn về phía ngoài thành, quả nhiên thấy chiếc xe ngựa chậm rãi về phía trước.

      Hai bên xe ngựa là tướng sĩ Đông Dương, mang theo ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, nghiêm túc và trang trọng đặc biệt của người lính, chậm rãi đạp yên ngựa tiến về phía trước.

      Tất nhiên là Vân Lãnh Ca nghe được thanh của Vân Bá Nghị, thu hồi tầm mắt, hơi ló đầu, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc nam tử được xưng tụng là 'Chiến thần' là thần thánh phương nào.

      chiếc xe ngựa đen như mực mang phong cách cổ xưa vào thành, chậm rãi vào trong.

      Dân chúng đều nhìn thấy bài tử bên ngoài xe ngựa có khắc hai chữ 'Mộ Dung', mạnh mẽ hữu lực. Trong phút chốc, thanh reo hò chào hỏi cao thấp nối tiếp nhau, đinh tai nhức óc.

      "Mộ Dung thế tử, vì sao hôm nay lại cưỡi ngựa vào thành?" Thượng Quan Hạo thấy xe ngựa của Mộ Dung Diệp dừng trước mặt mình, mở miệng hỏi, trong giọng mang theo ý thử.

      "Bản thế tử chạy suốt đêm, nhiễm phong hàn, tiện xuống xe, mong Thái tử thứ lỗi." Bên trong xe ngựa truyền ra thanh trầm thấp khàn khàn, dứt lời, còn kèm theo trận ho khan kịch liệt.

      Dân chúng trong thành thấy Mộ Dung thế tử nhiễm phong hàn, lập tức ngừng thanh, yên lặng lo lắng nhìn xe ngựa.

      Thượng Quan Hạo thấy thanh của Mộ Dung Diệp hoàn toàn thay đổi, quan tâm hỏi: "Mộ Dung thế tử có chuyện gì chứ, chuyện quan trọng là phải giữ gìn sức khỏe, Thế tử là Chiến thần Đông dương, biên cương còn phải nhờ Thế tử trấn thủ."

      Trong mắt Thượng Quan Thành thoáng vẻ trào phúng, quả nhiên thể khinh thường Thái tử, câu ngắn gọn, ở trước mặt dân chung tỏ vẻ Hoàng thất coi trọng quan tâm Mộ Dung Diệp như thế nào, lại ngầm hỏi có phải Mộ Dung Diệp kiêu ngạo kể công, chiếm lấy binh quyền chịu buông tay hay .

      "Thái tử quá lời rồi, Đông Dương quốc mênh mông rộng lớn, có bản thế tử hay cũng giống nhau thôi." Dường như bên trong xe ngựa truyền ra tiếng cười khẽ, rồi lại có tiếng khàn khàn hồi đáp.

      Trong lòng Thượng Quan Hạo có chút vui, quá hài lòng với câu trả lời của Mộ Dung Diệp, mặt vẫn duy trì nụ cười hiền lành, mở miệng : "Hình như bệnh tình của thế tử có chút nghiêm trọng, bằng vào cung mời Thái y tới xem chút."

      Mộ Dung Diệp có võ công cao cường, thân thể cường kiện, mấy năm chinh chiến sa trường cũng ít khi bị thương, mặc dù dầm nắng dầm sương quay trở lại kinh thành, có chút mệt nhọc, nhưng cũng đến mức nhiễm phong hàn như thế.

      "Vương phủ cũng có đại phu, cần làm phiền đến Thái y đâu." Mộ Dung Diệp biết Thượng Quan Hạo có nghi ngờ với bản thân, cũng có cách nào khác, ngón tay thon dài, các khớp xương nhàng vén màn xe lên, lộ ra khuôn mặt hào hoa phong nhã, độc nhất vô nhị.

      Mái tóc đen như mực của Mộ Dung Diệp dùng kim quan khảm bảo buộc lên, lộ trán trơn bóng, mặt như bạch ngọc, lông mi nho nhã tỉ mỉ, đôi mắt sáng như ngôi sao, ngũ quan ràng mà thâm thúy, giống như điêu khắc Hy Lạp, môi có chút trắng bệch, khóe miệng hơi gợn lên, tạo thành độ cong tuyệt mĩ, mặc dù mang theo nụ cười yếu ớt, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác xa cách mãnh liệt, dáng người thon dài như trúc, thanh tao lịch , tự nhiên.

      Đây là lần đầu tiên dân chúng trong kinh thành tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của 'Chiến thần' Đông Dương, nhịn được cùng hít ngụm khí lạnh, trong lòng cảm thấy Mộ Dung thế tử trời sinh còn xinh đẹp hơn nữ tử vài phần.

      Mặc dù kiếp trước Vân Lãnh Ca gặp nhiều mỹ nam tử, nhưng cũng nhịn được giật mình, nhưng mỹ nam tử đó, biết là nhân tạo hay là tự nhiên, đều có người nào có thể so sánh với Mộ Dung Diệp.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Phong Vũ Yên, Chris, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 43: Tứ tiểu thư xuân tâm nhộn nhạo

      Ngây người trong nháy mắt, ánh mắt Vân Lãnh Ca chuyển sang hướng khác, lén bĩu môi, nam sắc họa nhân, nghiệt như thế vẫn là kính nhi viễn chi tốt hơn.

      Mộ Dung Diệp nghe thấy tiếng chung quanh hít khí lạnh, độ cong nơi khóe miệng càng lớn hơn, phút chốc cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, ánh mắt tùy ý liếc nhìn lên Vọng xuân lâu.

      Hạ Yên Nhi đứng bên cửa sổ nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của Mộ Dung Diệp, ánh mắt si ngốc, hồn nhiên quên mất bản thân ở đâu, đến khi Mộ Dung Diệp kéo màn xe ra, lộ hình dáng, ánh mắt ái mộ mới dời khỏi mặt .

      Có thể là do ánh mắt quá mức nóng bỏng, Mộ Dung Diệp nhìn lướt qua bên này, đương nhiên thấy được ánh mắt Hạ Yên Nhi chất chứa bao nhiêu thâm tình, bóng dáng phản đối của Vân Lãnh Ca cũng thu vào đáy mắt, nhất thời đôi mắt đào hoa của Mộ Dung Diệp hơi hơi nhướng lên, nhếch môi mỉm cười đầy tà mị, lười biếng với lầu .

      Động tác bĩu môi của Vân Lãnh Ca còn vương ở khóe môi, rồi đột nhiên thấy Mộ Dung Diệp nhìn lên lầu, thầm nghĩ tốt, ai biết vị Chiến thần đại danh đỉnh đỉnh này có phải là người có thù tất báo như tiểu nhân , trong lòng ảo não, bản thân lập tức thu cảm xúc hòa nhã lại, còn phải giáp mặt gặp đương nữa.

      Nhìn mắt thiếu nữ thanh lệ chợt lóe lên tia ảo não, trong mắt Mộ Dung Diệp mang theo nghiền ngẫm nhìn nàng cái, chỉ thấy nàng mặc thân bạch y, dung mạo thoát tục, khuôn mặt nhắn đơn thuần, tuổi tuy , nhưng quanh thân tràn đầy tự tin và khí độ trầm ổn, khiến cho người ta nhìn khỏi ghé mắt quan sát nhiều hơn.

      "Mộ Dung Thế tử ở nhìn cái gì?" Khóe miệng Thượng Quan Hạo khẽ nhếch lên cười hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm dung mạo mỹ lệ của Mộ Dung Diệp.

      Thượng Quan Hạo là nam tử, trước kia từng gặp Mộ Dung Diệp trong yến hội, đương nhiên cũng đến nỗi nhìn đến ngơ ngẩn như những người khác, cho nên Mộ Dung Diệp mới yên lòng dời tầm mắt sang chỗ khác.

      "Nhìn con mèo đầy ngạo khí vừa chạy lầu." Mộ Dung Diệp thu hồi tâm tư, trả lời chút để ý.

      Mọi người đều bắt chước Mộ Dung Diệp nhìn lên lầu, Vân Lãnh Ca vội co người lại, trước ánh mắt của mọi người nàng đành lui vào nhã gian, thầm nghiến răng, ngươi mới là con mèo đấy, cả nhà ngươi mới là con mèo . -.-

      Trong lòng Hạ Yên Nhi cảnh giác cũng muốn nhanh chân rời khỏi cửa sổ, ngờ Mộ Dung Diệp liếc mắt cái khiến nàng mất hết hồn phách, mặt đỏ tim rộn, tuy lòng thúc giục bản thân rời , nhưng chân nỡ bước mắt vẫn dính người .

      Dân chúng và đám người Thượng Quan Hạo thấy dáng người xinh đẹp ở Vọng xuân lâu, trước cửa sổ có mấy dáng người yểu điệu dịu dàng, dân chúng đứng ở xa thấy khuôn mặt của nữ tử trước cửa sổ, nhưng đám người Thượng Quan Hạo thường ngày đều luyện võ, nhãn lực đương nhiên người thường thể so sánh được, liếc mắt cái nhận ra trong hai người đó là dòng chính nữ của Hạ tướng quân.

      Thượng Quan Hạo nhìn thấy ánh mắt tình tứ sâu nặng của Hạ Yên Nhi, đồng tử hơi co lại, nếp nhăn giữa lông mày càng hơn.

      Thượng Quan Thành buông tha chút biểu cảm nào mặt thái tử, chăm chú nhìn biểu nhàn nhạt mặt , nụ cười giả ý lúc trước càng trở nên ràng hơn.

      "Tiểu miêu mị thấy, con cừu tình thâm bổn hoàng tử thấy rồi." Thượng Quan Thành ngụ ý, cố ý làm cho Thượng Quan Hạo cảm thấy ngột ngạt, lơ đãng nhìn thoáng qua cửa sổ, miễn cưỡng .

      đó ràng chỉ có đại gia tiểu thư, làm gì có con mèo hay con cừu nào chứ, dân chúng thu hồi tầm mắt, có chút nghi hoặc nhìn Mộ Dung Thế tử cười tà mị, nhưng Thế tử có mèo chạy tới, giả cũng cần kiểm tra, nhưng người có tâm tư đoán rằng, e là con mèo trong miệng Mộ Dung Thế tử muốn chỉ vị khuê tú trong cửa sổ đó thôi.

      "A, cũng có thể là bản Thế tử hoa mắt rồi." Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca lắc mình cái rời khỏi trong nháy mắt, mắt phượng ngưng lại, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, buông màn xe xuống, muốn vòng vèo với mấy người này nữa, lập tức mở miệng , "Thái tử hãy mang bản thế tử vào cung phục mệnh trước , để hoàng thượng khỏi sốt ruột chờ, là sai lầm của bản thế tử."

      Hạ Yên Nhi thấy dân chúng đường đều nhìn về phía nàng, trong lòng tràn ngập tức giận, nàng đường đường là dòng chính nữ của Tướng quân, thân phận cao quý, dung mạo hơn người, làm sao có thể để đám người thân phận đê tiện nhìn thẳng vào mình được, trong lúc nhất thời tức giận hòa với niềm vui sướng trong lòng, căm giận kéo tay Hạ Ngữ Nhi rời khỏi cửa sổ.

      Tất nhiên Vân Xuân Ca là tiểu thư khuê các thể xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người, nên thu hồi tâm tư, thu biểu cảm lại, cũng bước nhanh vào nhã gian.

      Nữ tử trước cửa sổ chỉ còn lại Vân Thu Ca, nàng chút chú ý tới mấy người bên cạnh khỏi, mặt luôn hàm chứa nụ cười e lệ, biết đạo lý nữ tử phải né tránh ánh mắt của nam tử, hai mắt tràn đầy kinh diễm, hiển nhiên là bị dung nhan của Mộ Dung Diệp làm lóa mắt.

      Mà đối với ánh mắt của dân chúng nhìn về phía nàng, Vân Thu Ca dương dương đắc ý, nàng trời sinh mỹ mạo, ngày thường ru rú trong hậu viện Tướng phủ, hôm nay khiến cho dân đen đường này mở rộng tầm mắt cũng tốt, Tướng phủ cũng có vị dung mạo hơn người, kém gì Vân Lãnh Ca, tứ tiểu thư.

      Hạ Yên Nhi bên cạnh sớm còn bộ dáng si tình như vừa rồi, cười nhạt chăm chú nhìn nàng, hàm ý trong mắt thể khiến nàng phiền chán.

      Hôm nay Vân Thu Ca theo mình xuất phủ, nếu nàng truyền ra thanh danh tốt hoặc ảnh hưởng đến danh dự của nữ tử, chỉ sợ Tam di nương nhất định níu chặt mình tha, vốn chuẩn bị quan hệ hợp tác chắc chắn lập tức tan biến, bên lão phu nhân nàng cũng thể gì.

      "Tứ muội, nội dung《Nữ Giới》ra sao quên rồi à? Muốn khi về phải sao chép à?" Vân Lãnh Ca ngồi an ổn từ sớm, thu biểu cảm dương dương đắc ý của Vân Thu Ca vào trong mắt, bưng lên nước trà bàn, cái miệng lướt qua, mở miệng , nhắc nhở nàng chớ quên đức hạnh nữ tử.

      Vân Thu Ca như từ cao nhìn xuống, hưởng thụ nghe mọi người khen ngợi, nghe vậy lưng chợt lạnh chút, nhất thời đắc ý khiến bản thân luống cuống, nhã gian còn có người ngoài ở đây, chẳng những để cho người khác chê cười bản thân, còn khiến Vân Lãnh Ca có được cơ hội ỷ vào thân phận dòng chính nữ mà răn dạy mình.

      tự chủ được nắm chặt khăn lụa trong tay, Vân Thu Ca mặt ngượng ngùng, trong lòng giận Vân Lãnh Ca thức thời, để ý đến sắc mặt Hạ Yên Nhi và Hạ Ngữ Nhi xem kịch vui, quay đầu trừng mắt liếc nhìn Vân Lãnh Ca cái, xoay người vào nhã gian cam lòng ngồi xuống.

      "Mộ Dung Thế tử tuấn mỹ như thiên nhân, khó trách tròng mắt mọi người đều nhìn đến ngây người, Hạ nhị tiểu thư, tiểu thư phải hay ?" Chỉ để người khác nhìn mình diễn trò phải là tính tình của Vân Lãnh Ca, nghiêng mắt thấy ánh mắt cười nhạo của Hạ Ngữ Nhi và ánh mắt mang theo thâm ý của Hạ Yên Nhi, Vân Lãnh Ca nhìn lướt qua Hạ Yên Nhi, tay bé vuốt ve ti đái mềm mại nhẵn nhụi bên hông, giọng nhàn nhạt.

      "Nhị tỷ sai, hôm nay ta cũng là lần đầu tiên thấy được thế tử, Thế tử chẳng những tuấn mỹ như vậy, mà còn là chiến thần đông dương, thiếu niên hùng chính là người nam tử như vậy rồi." Vân Thu Ca có chút xấu hổ ,vừa mới ngồi xuống nghe Vân Lãnh Ca nhắc tới Mộ Dung Diệp, kềm nén tâm tư trong lòng sắp dâng trào, sốt ruột khó nén tiếp lời.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Phong Vũ Yên, Chris, thienbinh23883 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chuong moi muon nam.co len ban
      thienbinh2388Cố Huân Nhiên thích bài này.

    4. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 44: Tính toán trong lòng Hạ Yên Nhi

      Edit: Huong August

      Khóe mắt Vân Lãnh Ca liếc thấy bộ dáng thiếu nữ hoài xuân của Vân Thu Ca, biết Vân Thu Ca xác định mục tiêu, trong lời tán dương càng bộc lộ suy nghĩ trong lòng nàng, nhìn qua lần là biết Tứ tiểu thư Tướng phủ coi trọng Mộ Dung Diệp.

      Hô hấp Hạ Yên Nhi cứng lại, Vân Lãnh Ca là cười nhạo ánh mắt mê muội nàng nhìn Mộ Dung Diệp, còn chưa kịp đáp trả cách mỉa mai, lời của Vân Thu Ca lại khiến nàng lô lắng, ánh mắt vui liếc Vân Thu Ca vẫn còn chìm trong ảo tưởng tốt đẹp của mình.

      Mộ Dung Thế tử phong thần tuấn lãng, tuấn mỹ vô vàn, thân phận càng thêm tôn quý, người nào có thể so sánh, tốt đẹp như vậy, thứ nữ lại dám mơ tưởng?

      Tất nhiên Vân Lãnh Ca nhận ra sóng ngầm bắt đầu khởi động trong gian phòng trang nhã này, cảm thấy hài lòng, nàng cần hạ thấp Hạ Yên Nhi nữa, tiết kiệm thời gian nàng ta nhàm chán bàn tính lên người nàng, thực có ý tứ.

      Dân chúng vây xem thấy nữ tử lầu hẹn mà cùng dời đến trước cửa sổ, cũng thu hồi tầm mắt nhìn về phía đám người Thượng Quan Hạo muốn rời .

      "Mời Mộ Dung Thế tử theo ta tiến cung." Thượng Quan ngẩng đầu nhìn sắc trời, ra ngoài cũng nửa canh giờ rồi.

      "Đa tạ thái tử." Cách màn xe, vang thêm giọng yếu ớt của Mộ Dung Diệp.

      Thái tử ôn hòa cười tiếng, quay đầu ngựa lại, mang người tiến về hoàng cung, xe ngựa chậm rãi chạy theo.

      "Mộ Dung Thế tử , tỷ muội chúng ta cũng nên cáo từ." Vân Lãnh Ca uống cạn ly trà, mở miệng . Hôm nay nàng còn phải nhanh chóng tới gặp bà vú, rảnh ngồi đánh đố với mấy người này, thừa nước đục thả câu.

      Trái lại Vân Xuân Ca có dị nghị gì, nàng xuất phủ vốn là vì được gặp mặt Lãnh Thần, nay tâm thành, gò má đỏ ửng còn chưa tan hết, Vân Xuân Ca khó có khi gật đầu phụ hoặc với đề nghị của Vân Lãnh Ca, cười mở miệng: “Nhị muội ói phải, dù sao canh giờ cũng còn sớm.”

      Vân Thu Ca có phần muốn, hôm nay nàng mới nếm thử được cảm giác được mọi người chú ý, còn chưa kịp khoe hết, phải hồi Tướng phủ tuân theo quy củ tuân thủ lễ nghĩa của đại gia tộc, tất nhiên là vui, nhưng hai người Vân Lãnh Ca đều mở miệng, quả thực nàng thể phản bác.

      là dòng chính nữ Tướng phủ, là trưởng nữ Tướng phủ, tên bắn chim đầu đàn, hôm nay là nàng nóng vội, vẫn nên khiêm tốn chút tốt hơn.

      Ba người Vân Lãnh Ca đứng dậy cáo lui, hạ Yên Nhi cũng giữ lại, chỉ mỉm cười đứng dậy đáp lễ, sau đó đưa mắt nhìn ba người ra cửa.

      "Nhị muội, hôm nay có thể kiểm tra cái gì?" Ba người Vân Lãnh Ca vừa mới rời , Hạ Ngữ Nhi nhịn được mà hỏi.

      "Đại tỷ, Vân Lãnh Ca thực thông tuệ." Hạ Yên Nhi đưa tay gọi nha hoàn vẫn giữ ngoài cửa vào nhã gian, lại tự mình động thủ khóa cửa cẩn thận, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

      "Điều này đương nhiên là ta biết, ngươi xem bộ dáng Vân Lãnh Ca bây giờ nào phải kẻ ngu.” Lãng phí khuôn mặt tươi cười hồi lâu mà chỉ nhận được câu nặng, Hạ Ngữ Nhi bất mãn, nhịn được .

      "Chỉ sợ bây giờ nhãn giới Vân Nhị tiểu thư cao hơn, đến Âu Dương Thế tử nàng ta cũng đặt vào mắt.” Dĩ nhiên Hạ Yên Nhi biết suy nghĩ trong nội tâm Hạ Ngữ Nhi, hề do dự ra suy đoán trong lòng, khuôn mặt còn tươi cười nữa, trở nên trầm, chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng chứa nhàn nhạt châm chọc, .

      Mặc dù vừa mới bước vào, đầu óc nàng có chút trì trệ, nhưng tâm tư nàng khắc rời khỏi người Mộ Dung Diệp, tất nhiên bỏ qua được cái nhìn tùy ý đảo qua kia của , hơi lưu lại người Vân Lãnh Ca, ánh mắt đầy hứng thú, mặc dù nhanh đến nỗi bắt được, nhưng nàng tin tưởng điều đó xảy ra.

      "Ngươi có ý tứ gì?" Đáp án miêu tả sinh động, Hạ Ngữ nhi nhưng có chút tin, kinh ngạc , "Làm sao có thể, chẳng lẽ Vân Lãnh Ca coi trọng Mộ Dung Thế tử?"

      Trong mắt nàng, Kinh Thành tài tuấn ngoài Mộ Dung Diệp có người nào có thể so sánh với Âu Dương Phong, Vân Lãnh Ca bị Âu Dương Thế tử chán ghét vứt bỏ, nữ tử như vậy lại muốn vượt qua nàng, quay đầu trèo lên gốc cây cao Mộ Dung Diệp, nàng quả thực vạn vạn tiếp thụ nổi.

      "Nàng ta dựa vào cái gì? Bằng khuôn mặt có thể so sánh với kỹ nữ thanh lâu ư?” Đáy mắt Hạ Ngữ Nhi lóe lên tia độc, ngoài miệng càng lưu lại chút tình cảm và thể diện nào.

      Từ xưa tỷ muội thể, nàng và Hạ Yên Nhi còn là là song sinh bọc, tỷ muội ruột thịt, từ cũng biết Nhị muội thích Mộ Dung Diệp, dĩ nhiên thể để kẻ khác cướp tình lang của muội muội, nhất là Vân Lãnh ca trơ trẽn kia.

      "Nhị muội, cho dù bây giờ Vân Lãnh Ca ngu xuẩn giống trước kia, nhưng nàng cũng thể như ngươi nghĩ được. Mộ Dung thế tử có phong thái tiên nhân, chắc chắn thể nào coi trọng nữ tử lỗ mãng." Hạ Ngữ Nhi thấy Nhị muội chỉ trầm mặt lời nào, bộ dáng tâm nặng nề, lo lắng nàng nghĩ quẩn mà sai đường, trong mắt lóe lên lo lắng, vội lên trước dịu dàng an ủi.

      Tài hoa và nỗ lực của Hạ Yên Nhi, nàng xem trong mắt, mấy năm nay vì có thể xứng đôi với Mộ Dung thế tử, cầm kỳ thi họa, mọi thứ đầu khổ công rèn luyện, vì có thể có nàng đủ tư cách đứng bên cạnh Mộ Dung thế tử, trở thành thê tử của .

      Cho dù nàng thân tài hoa, nhưng vì Mộ Dung Diệp, nàng thủy chung kìm lại ánh sáng bản thân, nguyện có danh tiếng gì trong kinh thành, luôn chờ ngày trở về, mặc dù có lúc bản thân cũng thực ghen tị tài hoa hơn người của muội muội, nhưng nhị muội vốn tranh đoạt gì với nàng, chỉ riêng với Mộ Dung thế tử là nhất kiến chung tình, nên đối với muội muội ruột thịt này vẫn thực có cảm tình, tất nhiên muốn nàng thương tâm khổ sở.

      "Đại tỷ, lòng ta thương nhớ phải chỉ hai năm, mười tuooit, từ lúc vô tình gặp được trong Ngự Hoa viên, trong đầu ta vẫn luôn lên bóng dáng , muốn quên cũng quên được." Hạ Yên Nhi trầm mặc hồi lâu, sâu kín , ánh mắt phức tạp hòa ngọt ngào.

      Có lẽ là chợt nghĩ đến bản thân mình ngày nhớ đêm mong, Hạ Yên Nhi trong lòng sôi sục, rồi lại phát giác người kia vui vẻ như nàng tưởng tượng, trong lúc nhất thời cảm xúc hỗn loạn, có phần kìm nén được ý định của mình, xa nay vốn lộ tâm tư, Hạ Yên Nhi cấp bách tìm người bày tỏ, chia sẻ.

      "Ừ, Nhị muội, ta giúp ngươi, Mộ Dung Thế tử nhất định là của ngươi." Hạ Ngữ Nhi chắc như đinh đóng cột, chắc chắn , mặc kệ là từ thân tình hay lòng riêng nảy mầm, nàng đều rất muốn thành toàn cho muội muội.

      Xe ngựa Tướng phủ trước Xuân Thượng Lâu.

      "Đại tỷ, Tứ muội, ta muốn Vân Lai cư chuyến, các ngươi có muốn cùng ?" Vân Lãnh Ca đứng cạnh chiếc xe ngựa, mỉm cười , nếu như mình có chuyện muốn rời khỏi, chắc chắn các nàng nghi ngờ hoặc liên tưởng, chắc gì lúc trở lại Tướng phủ lại thêm mắm thêm muối cáo trạng nàng, như vậy phải chuyện ràng, cao minh nhưng cái cớ này cũng dùng được.

      Vân Lai cư là cửa hàng điểm tâm lớn nhất kinh thành, tên bảng hiệu lấy từ điển cố “Khách tới Vân Lai”, rượu và thức ăn ở đây nổi danh lắm, nhưng đến điểm tâm, quả thực là nức tiếng kinh thành.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      Phong Vũ Yên, Chris, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      bộ cứ thích người khác nhiều năm là người đó phải thích lại chắc.nằm mơ nha nữ phuuuu
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :