Chương 4: Mặc Yểm mở to mắt, nhìn thấy đúng là cảnh đẹp ngờ — thân thể nhắn xinh xắn của tiểu hồ ly, được bọc trong áo khoác ngoài màu đen rộng thùng thình của , dưới cổ áo màu đen lộ ra cả khoảng lớn da thịt tuyết trắng, bộ ngực sữa đẫy đà nửa kín nửa hở, cần cổ mảnh khảnh. Màu áo đen càng góp phần làm nổi bật làn da trắng mỏng bên dưới, như trân châu trắng muốt vùi trong gấm vóc đen, tản ra ánh sáng dịu . Quả nhiên là tiểu hồ ly quyến rũ trời sinh, dù chủ tâm câu dẫn, cũng khiến người ta phải chết mê chết mệt! Bạch Bạch ra sức đẩy mạnh Mặc Yểm, đột nhiên như thể hoàn toàn tìm được lực trọng tâm, còn chưa kịp giật mình, thân thể khống chế được mà ngã về phía trước, vào trong lòng Mặc Yểm. « Hồ ly ngốc, đừng lộn xộn! Ngoan ngoãn ngủ giấc với ta, tâm trạng ta thấy tốt, rồi cũng trả lại quần áo cho ngươi. » Mặc Yểm cảm thấy như mình bắt nạt trẻ con, nhưng liếc mắt nhìn xuống hai đồi tuyết nõn nà tì lên ngực mình, a …… Cũng quá . Ánh mắt của Mặc Yểm quá mức xâm chiếm, bị nhìn, Bạch Bạch toàn thân sợ hãi, giãy dụa định rời xa cái ngọn nguồn nguy hiểm này. « Còn cử động nữa ta khách khí với ngươi đâu. » Giọng điệu rất bình thản, nhưng vì Bạch Bạch xuất thân từ loài động vật có trực giác với nguy hiểm, nên vẫn có thể dễ dàng nhận ra trong lời chứa đầy ý tứ hàm xúc uy hiếp. nhàng vuốt ve tiểu hồ ly bình tĩnh lại trong lòng, Mặc Yểm có chút tiếc nuối nghĩ : Con hồ ly ngốc này còn rất biết thân biết phận, có lý do gì lại nhân cơ hội này tạo ra cơ hội nha! Cứ thế ! Bạch Bạch ngoài phụ thân ra, chưa từng tiếp xúc gần gũi như thế với động vật giống đực. Mặc Yểm, đối với nàng mà , hoàn toàn là người xa lạ, nàng rất sợ hãi mình phản kháng được. Nhớ lại đại chưởng từ lòng bàn tay to lớn của , thoáng cái phất ra nhanh gọn, càng làm cho nàng kinh hồn khiếp đảm. Chỉ là thần kinh căng thẳng quá lâu, dần dần cũng giãn xuống. Hôm nay đối với Bạch Bạch mà , nàng phải chịu đựng đau đớn kinh hãi nhiều hơn cả so với mấy trăm năm cộng lại. thoát khỏi tinh thần mỏi mệt, cặp mắt to từ từ lim dim, rốt cục ngủ. Trước khi rơi vào giấc mộng đẹp, điều cuối cùng nghĩ đến chính là, lồng ngực của người nam nhân này quá cứng chắc, mềm mại thoải mái như của Lăng Thanh Ba, mùi hương cũng rất… kỳ quái, giống mùi thơm của cơ thể Lăng Thanh Ba mang theo mùi son phấn thoang thoảng dịu . Tuy vậy, dường như dựa vào cũng rất thoải mái, hương vị cũng tệ… là con hồ ly ngốc, ngu xuẩn đến đáng ! nhớ lại những hồ tinh xinh đẹp quỷ quyệt mà mình từng quan hệ, so với nó, quả thực như là loài sinh vật khác, hoàn toàn có điểm chung, dù cho bề ngoài đều là xinh đẹp mê hoặc lòng người. Cái con hồ ly trong lòng so với những con từng thấy phải là còn xinh đẹp mê người hơn. Con tiểu hồ ly này cái gì cũng đều hiểu, càng tốt, tay dạy bảo nó trở thành tiểu vật cưng hoàn toàn hợp khẩu vị của mình, hoàn toàn thuộc về mình… Tâm tình Mặc Yểm càng tố t hơn lên, ôm lấy tiểu hồ ly thơm thơm mềm mềm trong lòng, mỉm cười rồi chợp mắt thiếp . Lúc Bạch Bạch tỉnh lại , người ngoài bộ đồ ngủ, cũng đều có cái gì hết. Bộ đồ đen « đoạt được » lại bị kẻ cực kỳ xấu xa đoạt lại trong giấc ngủ. người trơn bóng, biến lại được thân cáo, lại dám chạy khắp nơi. Con hồ ly nhìn quanh gian phòng trống rỗng, nhất thời thấy đau khổ, kiềm chế được khóc ồ lên. « Làm sao mà ngươi cứ động chút lại khóc vậy? » Mặc Yểm từ bên ngoài trở về, chứng kiến Bạch Bạch nằm lỳ giường khóc. ra ngoài là để xử lý êm thấm vài chuyện, ví dụ như thay đổi ký ức trong đầu Lăng Thanh Ba và Liễu nhi. giờ, hỏi lại các nàng về việc của Bạch Bạch, cái các nàng nhớ chính là, đường tới khách sạn, con vật cưng Tuyết Nhi đột nhiên nhảy xuống đất, chạy trốn thấy bóng dáng đâu nữa. Tìm khắp nơi thấy, đành phải bỏ cuộc. Bạch Bạch nghe thấy giọng , ngẩng đầu lên : « Ngươi đưa ta quần áo, ta khóc nữa! » Mặc Yểm nhìn khuôn mặt nhắn tràn ngập nước mắt của nàng, trong lòng thấy buồn cười, tiểu hồ ly này là cò kè mặc cả với ? « Ngươi tiếp tục khóc nha! » Mặc Yểm cố ý trêu đùa nàng lát. Bạch Bạch có thể như vậy, là vì trước kia đều dùng chiêu này để đối phó với Phụ thân. Chỉ cần nàng vừa khóc, Phụ thân đều phải hoàn toàn chịu khuất phục. Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nàng cũng có chút hối hận, lại nghe Mặc Yểm trả lời, nghĩ đến trước mặt phải cha mẹ thương của mình, mà là « con đực » an toàn tốt bụng, càng nén nổi nước mắt rơi xuống đất. Bạn đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Nàng muốn mất mặt trước mặt Mặc Yểm, kéo chăn qua, bao phủ mình từ đầu đến chân, mặt núp vào bên trong lại càng khóc thương tâm hơn. Mặc Yểm vỗ vỗ lên cái cục « gì đó » giường, lập tức cái cục né tránh, khẽ dịch vào bên trong chút. Tiếng khóc vẫn y nguyên truyền đến đứt quãng. chỉ định thuần dưỡng con vật cưng mà thôi, vì sao giờ lại như có đứa bé uốn éo thích khóc ? « Ta cho ngươi quần áo, nhưng ngươi phải được khóc. » Mặc Yểm muốn lãng phí thời gian dỗ dành trẻ con. « chứ? » Bạch Bạch chần chừ chút, mới hé đầu ra nhìn về phía Mặc Yểm. Mặc Yểm trả lời, điềm nhiên giương tay lên, tay liền xuất xấp quần áo hồng nhạt. « … Đây phải là y phục của ta…… » Bạch Bạch quyết liêt nhân nhượng. « Ngươi có thể mặc, chẳng sao cả. » Mặc Yểm vứt quần áo xuống trước mặt Bạch Bạch, mỉm cười từ tốn . Bạch Bạch hung hăng trừng mắt nhìn , đáng tiếc là giờ nàng bọc lại co thành đống giường, thậm chí đầu cũng dám lộ ra hẳn, nên rất khó để thể ra khí thế tương xứng, chỉ khiến Mặc Yểm càng cười vui sướng thêm nữa. Mặc Yểm đứng bên giường hề có phong độ quân tử, ràng có ý định quan sát toàn bộ quá trình Bạch Bạch mặc quần á. Bạch Bạch vừa tức vừa hận, đành phải lấy tay kéo quần áo vào trong chăn. Mặc Yểm thực cảm thấy thú vị, xoay người ngồi xuống cạnh cửa sổ. Bạch Bạch nhìn khỏi, nhàng với tay lên, tấm màn lụa cạnh giường rơi xuống. Tuy hiệu quả che được có hạn, nhưng có ít còn hơn . Nhanh tay nhanh chân đạp chăn ra, quay lưng ra ngoài, lấy y phục mặc lên. Ma nhãn (mắt thần ư ?) mở ra, rất hứng thú thưởng thức hình dáng thân thể mảnh khảnh của Bạch Bạch qua tấm màn lụa, nhìn nàng tay chân loạn xạ mặc quần áo. Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh. Người khác đứng làm những động tác vụng về ngớ ngẩn như thế thấy buồn cười, còn người bọn nó lại khác, có vẻ ưu nhã hấp dẫn ý nhị, cho dù hồ ly ngốc ngếch trước mắt này hề biết chuyện nam nữ cũng cùng là như thế. "Người nào, ra!" Mặc Yểm đột nhiên cảm giác được có luồng khí lạ lẫm xuất ở gần bên. "Yểm quân, cho dù có người mới, cũng đừng hung dữ với người cũ như ta vậy chứ!" Thanh lười biếng kiều mỵ mang theo tà khí ở bên trong, là từ xà ngang đầu truyền đến. Theo tiếng , mỹ nhân áo xanh mềm mại xương xà nhà trượt xuống, tới đứng ở trong phòng. Bạch Bạch mặc xong quần áo, nhô đầu ra từ trong màn lụa, nhìn thấy mỹ nhân áo xanh có xương cốt quấn lên người Mặc Yểm, còn ném tới cái nhìn mãnh liệt tràn đầy ý tứ khiêu khích, ánh mắt đáng xinh đẹp. ràng là nữ nhân đẹp quyến rũ đến rung động lòng người, nhưng Bạch Bạch chỉ liếc nhìn nàng ta cũng cảm thấy cực kỳ kinh hãi, lại nhíu mày nhìn cho ràng hơn chút. Bạch Bạch đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi là… Xà tinh?" Mỹ nhân áo xanh cười khanh khách vặn vẹo chà xát trong lòng Mặc Yểm, cũng thèm để ý tới Bạch Bạch, rướn sát bên tai Mặc Yểm dùng giọng Bạch Bạch có thể nghe thấy được, cách dụ dỗ: ""công phu" của Hồ tinh giỏi, xà tinh chúng ta cũng kém, Yểm quân làm gì phải lãng phí thời gian cùng con tiểu nha đầu hiểu phong tình? Để Thanh nhi hầu hạ người nha… Được ?"
chương 5: "Ngươi muốn gì? cần quanh co lòng vòng…" Đối với mĩ nhân, Mặc Yểm đứng yên nhúc nhích, nhưng mùi người Thanh nhi tanh nồng quá mức làm cảm thấy chán ghét, biết con xà tinh này vừa đến chỗ nào để hút tinh nguyên của nam tử trần gian. Liếc nhìn cách lười biếng sang Thanh Nhi, tay kéo nàng ta ngồi sang bên cạnh. Thanh nhi ngờ lại sớm vô tình như vậy, mặt hơi biến sắc, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt quyến rũ xinh đẹp, ủy khuất : "Vì có người mới rồi nên Yểm quân đối với Thanh nhi mới vô tình như vậy sao?" Trong lòng thầm cắn răng chịu đựng. Nếu như Lăng Thanh Ba phải quá khó đối phó lão nương chẳng chịu mất mặt thế này, để cho tên tiểu hồ ly chết tiệt nhà ngươi chế giễu! Lời Thanh nhi hơi có ý ly gián. Nam giới bình thường nghe xong, để biểu mình là đàn ông oai hùng thân thiết hơn với nàng chút. Đáng tiếc người cố tình, người nghe lại vô tình ý, Bạch Bạch căn bản hiểu nàng ta cái gì, còn Mặc Yểm khinh thường, dường như thèm để ý đến lời nhảm của nàng ta. Thanh nhi thấy hai người trong phòng đều hờ hững với nàng, vì vậy thẳng vào vấn đề, ý đồ của mình: "Yểm quân, Thanh nhi muốn ngài giúp đỡ, mượn thể xác của ai đó dùng lát." "Lăng Thanh Ba?" Mặc Yểm cần nghĩ cũng đoán ra được Thanh nhi hề ngạc nhiên, thong thả nịnh hót: "Yểm quân rất minh, chẳng cần Thanh nhi nhiều cũng biết Thanh nhi nghĩ gì. Liệu có lòng giúp đỡ hay ?" "Vì sao ta phải giúp ngươi? hứng thú!" Mặc Yểm trơ mắt đóng cửa sổ lại. Bạch Bạch thấy Mặc Yểm cự tuyệt, trong lòng rất vui sướng. Từng sống thời gian cùng Lăng Thanh Ba, nên nàng cũng có chút cảm tình đối với nàng ta. Xà tinh xấu xa này nguy hiểm với nàng ấy. Nếu như Mặc Yểm giúp đỡ, tính mạng Lăng Thanh Ba chắc chắn thể xảy ra chuyện may. Vốn hiểu biết nhiều lắm, trong suy nghĩ của Bạch Bạch, Mặc Yểm trở thành … kẻ xấu xa lợi hại nhất Thanh nhi nổi giận, đảo mắt, sát lại cạnh Mặc Yểm thấp giọng vài câu. Bạch Bạch căng tay ra cũng nghe được, đoán chừng xà tinh xấu xa này chắc chắn dùng phép thuật để chuyện với Mặc Yểm. Hai người dường như nhanh chóng đạt được thỏa thuận, đứng dậy hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Bạch, ánh mắt kỳ quặc. Nhất là ánh mắt của Thanh nhi, oán độc, đố kỵ, đắc ý, mỉa mai cùng lúc trộn lẫn với những cảm xúc mà Bạch Bạch hiểu, khiến Bạch Bạch giật nảy người, rùng mình cái. Xà tinh đứng bên cửa sổ, nhìn như có vẻ định rời . Trước khi rời , nàng ta nhìn triền miên dứt về phía Mặc Yểm : "Yểm quân, Thanh nhi muốn mà ngài cũng thèm giữ ta lại chút sao?" Mặc Yểm thờ ơ cười nhạt tiếng. Thanh nhi dậm chân, nhìn Bạch Bạch ở giường với vẻ khiêu khích, dịu dàng : "Nếu Yểm quân cảm thấy tiểu hồ ly này chất phác thú vị, Thanh nhi lúc nào cũng nguyện ý ở bên cạnh hầu hạ ngài, Yểm quân ngàn vạn lần đừng quên Thanh nhi nha." xong liền cười hì hì, thân thể mềm mượt trượt ra ngoài cửa sổ, chỉ trong nháy mắt thấy bóng dáng đâu nữa. Mặc Yểm xoay người cất bước đến bên giường, Bạch Bạch thấy tới, té xuống giường co người lại. "Ngươi trốn cái gì? Lại đây!" Mặc Yểm khó chịu . Bạch Bạch chần chừ chút, đưa mũi tới gần người : "Người ngươi rất hôi, đều là mùi của xà tinh xấu xa kia, là khó ngửi!" Mặc Yểm dở khóc dở cười, hồ ly ngốc nghếch này mũi rất thính, chắc là do tu tiên lâu, chịu nổi mùi vị tanh nồng. Tiện tay phất cái, Bạch Bạch dường như nhìn thấy làn sóng dập dờn trước mắt, luồng hương thơm xông vào mũi, mùi của xà tinh người Mặc Yểm rốt cuộc còn mảy may ngửi thấy nữa. A! Loại hương vị này khiến cảm giác rất thoải mái, Bạch Bạch bất giác chuyển tới gần, dường như muốn tiến lại ngửi tới ngửi lui người Mặc Yểm như con chó con. Mặc Yểm thấy buồn cười, kéo cổ áo nàng, ôm nàng vào trong lòng hỏi: "Ngửi thơm như vậy sao?" Bạch Bạch vẻ mặt say mê gật đầu, hâm mộ: "Ngươi vừa dùng phép thuật gì vậy? là lợi hại nha!" "Ta đổ giọt dương cành cam lộ ra mà thôi" Mặc Yểm thoải mái đáp. Mùi hương này nếu tiểu tu ma đạo ngửi thấy là thứ độc hại tanh tưởi, nhưng đối với người tu tiên đạo lại là kỳ hương tuyệt thế, khó trách vì sao lại có thể dẫn dụ được tiểu hồ ly này lại. Sớm biết như vậy năm đó nên lấy cả bình chứ phải chỉ lấy vài chén như này. "Hả? Dương cành cam lộ trong bình Ngọc Tịnh của Quan Bồ Tát? Ngươi làm thế nào mà xin được?"Bạch Bạch hết sức tò mò, chẳng lẽ Mặc Yểm phải là người xấu? Người xấu làm sao có thể xin được dương cành cam lộ của Quan Bồ Tát? "Cái này có gì kì lạ quý hiếm đâu, ngươi hôn ta, ta đưa cho ngươi ly, thế nào?" Mặc Yểm dụ dỗ. Dương cành cam lộ là thánh phẩm vô thượng trong mắt những người tu tiên, bình thường hoa cỏ trần gian nếu được giọt có linh tính, người tu tiên mà uống giọt có thể giảm bớt nửa năm tu hành, uống ly chẳng khác gì tự dưng có thêm trăm năm đạo hạnh Món quà lớn như vậy mà chỉ cần đổi bằng cái hôn môi, quả thực đến người chết cũng phải nảy sinh ý muốn. Nhưng là trong lòng Mặc Yểm, Bạch Bạch là vật cưng của , cho vật cưng của uống ly dương cành cam lộ chẳng phải là chuyện gì to tát Dương cành cam lộ là trân bảo mà người bình thường cả đời đều chỉ có thể tưởng tượng đến, nhưng đối với lại dễ dàng tìm được, mà tác dụng với cũng lớn, nếu làm sao lại tiện tay lấy ra làm nước hoa. Nguồn: http://truyenfull.vn Bạch Bạch thấy vui sướng, nhưng nghĩ lại, nhớ đến xà tinh vừa rồi đề nghị Mặc Yểm giúp đỡ làm chuyện xấu xa, dường như là đáp ứng… "Ta cần dương cành cam lộ, nhưng có thể đổi sang cái khác được ?" "Ngươi muốn đổi lấy cái gì?" Mặc Yểm thấy rất ngạc nhiên, có vật gì có sức hấp dẫn lớn hơn so với có được cả trăm năm đạo hạnh sao? "Ngươi cần cũng xà tinh xấu xa kia hại Lăng Thanh Ba được ? Nàng là người tốt" Hồ ly tinh ngu ngốc này thực rất có tâm… Mặc Yểm thầm cười trong lòng. "Xà tinh xấu xa kia đáp ứng cho ta rất nhiều chuyện tốt" ngay lập tức lên giá luôn. "Nàng đáp ứng ngươi cái gì?" Bạch Bạch quyết định trước hết tra tình hình của địch, rồi sau nghĩ cách làm thế nào xóa ý niệm đồng lõa trong đầu Mặc Yểm. Mặc Yểm cười xấu xa, dối : "Nàng đáp ứng luyện phương pháp song tu hợp thể cùng ta" "Cái này khó luyện lắm sao? Ta thể luyện cùng ngươi sao?" Phương pháp song tu hợp thể là phương pháp tu luyện gì? Cho tới giờ phụ thân chưa hề qua, nhất định là môn pháp rất lợi hại. "Có thể chứ, ta vừa rồi tính luyện cùng ngươi, nhưng là sợ ngươi muốn." "… Ta đây luyện phương pháp song tu với ngươi, ngươi cần hại Lăng Thanh Ba được ?" "Đồng ý! Nhưng ta muốn thử trước xem ngươi có tuệ căn hay ." "Muốn thử thế nào?" "Trước tiên ngươi hôn ta xem sao." Bạch Bạch nở nụ cười, chuyện này rất đơn giản nha. Nhớ lại ký ức vui vẻ, chụt miệng cái lên mặt Mặc Yểm. Mỗi lúc gặp mặt, nàng thường xuyên hôn cha mẹ, mà những lúc được hôn như vậy bọn họ đều rất vui vẻ. "Được lắm!" Chỉ vậy thôi sao? Mặc Yểm trừng mắt nhìn Bạch Bạch, cảm thấy mình bị chơi xỏ. Bạch Bạch vui vẻ nhìn với vẻ mặt vô tội, hề biểu lộ chút chột dạ nào. Đúng là hồ ly ngốc nghếch, chút chuyện phong tình cũng biết. Đến nửa điểm "tuệ căn" cũng có! Nhưng sao, nàng hiểu có thể cẩn thận dạy bảo. Nghĩ đến điều kiện vừa rồi Thanh nhi đề cập đến,… nếu như hồ ly ngốc nghếch này ngoan ngoãn nghe lời, cự tuyệt Thanh nhi cũng thiệt thòi gì. Mặc Yểm xưa nay đều chỉ làm những việc mình thích, hại vài người vô tội, thậm chí khiến cho thiên hạ đại loạn, đối với mà đều có gì là được. Chẳng qua, nếu làm thế mà khiến cho vật cưng mới của muốn bỏ , so với chuyện phiền toái, mất mặt, cõ lẽ chẳng muốn dỗ dành đứa con nít hơn.
chương 5: "Ngươi muốn gì? cần quanh co lòng vòng…" Đối với mĩ nhân, Mặc Yểm đứng yên nhúc nhích, nhưng mùi người Thanh nhi tanh nồng quá mức làm cảm thấy chán ghét, biết con xà tinh này vừa đến chỗ nào để hút tinh nguyên của nam tử trần gian. Liếc nhìn cách lười biếng sang Thanh Nhi, tay kéo nàng ta ngồi sang bên cạnh. Thanh nhi ngờ lại sớm vô tình như vậy, mặt hơi biến sắc, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt quyến rũ xinh đẹp, ủy khuất : "Vì có người mới rồi nên Yểm quân đối với Thanh nhi mới vô tình như vậy sao?" Trong lòng thầm cắn răng chịu đựng. Nếu như Lăng Thanh Ba phải quá khó đối phó lão nương chẳng chịu mất mặt thế này, để cho tên tiểu hồ ly chết tiệt nhà ngươi chế giễu! Lời Thanh nhi hơi có ý ly gián. Nam giới bình thường nghe xong, để biểu mình là đàn ông oai hùng thân thiết hơn với nàng chút. Đáng tiếc người cố tình, người nghe lại vô tình ý, Bạch Bạch căn bản hiểu nàng ta cái gì, còn Mặc Yểm khinh thường, dường như thèm để ý đến lời nhảm của nàng ta. Thanh nhi thấy hai người trong phòng đều hờ hững với nàng, vì vậy thẳng vào vấn đề, ý đồ của mình: "Yểm quân, Thanh nhi muốn ngài giúp đỡ, mượn thể xác của ai đó dùng lát." "Lăng Thanh Ba?" Mặc Yểm cần nghĩ cũng đoán ra được Thanh nhi hề ngạc nhiên, thong thả nịnh hót: "Yểm quân rất minh, chẳng cần Thanh nhi nhiều cũng biết Thanh nhi nghĩ gì. Liệu có lòng giúp đỡ hay ?" "Vì sao ta phải giúp ngươi? hứng thú!" Mặc Yểm trơ mắt đóng cửa sổ lại. Bạch Bạch thấy Mặc Yểm cự tuyệt, trong lòng rất vui sướng. Từng sống thời gian cùng Lăng Thanh Ba, nên nàng cũng có chút cảm tình đối với nàng ta. Xà tinh xấu xa này nguy hiểm với nàng ấy. Nếu như Mặc Yểm giúp đỡ, tính mạng Lăng Thanh Ba chắc chắn thể xảy ra chuyện may. Vốn hiểu biết nhiều lắm, trong suy nghĩ của Bạch Bạch, Mặc Yểm trở thành … kẻ xấu xa lợi hại nhất Thanh nhi nổi giận, đảo mắt, sát lại cạnh Mặc Yểm thấp giọng vài câu. Bạch Bạch căng tay ra cũng nghe được, đoán chừng xà tinh xấu xa này chắc chắn dùng phép thuật để chuyện với Mặc Yểm. Hai người dường như nhanh chóng đạt được thỏa thuận, đứng dậy hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Bạch, ánh mắt kỳ quặc. Nhất là ánh mắt của Thanh nhi, oán độc, đố kỵ, đắc ý, mỉa mai cùng lúc trộn lẫn với những cảm xúc mà Bạch Bạch hiểu, khiến Bạch Bạch giật nảy người, rùng mình cái. Xà tinh đứng bên cửa sổ, nhìn như có vẻ định rời . Trước khi rời , nàng ta nhìn triền miên dứt về phía Mặc Yểm : "Yểm quân, Thanh nhi muốn mà ngài cũng thèm giữ ta lại chút sao?" Mặc Yểm thờ ơ cười nhạt tiếng. Thanh nhi dậm chân, nhìn Bạch Bạch ở giường với vẻ khiêu khích, dịu dàng : "Nếu Yểm quân cảm thấy tiểu hồ ly này chất phác thú vị, Thanh nhi lúc nào cũng nguyện ý ở bên cạnh hầu hạ ngài, Yểm quân ngàn vạn lần đừng quên Thanh nhi nha." xong liền cười hì hì, thân thể mềm mượt trượt ra ngoài cửa sổ, chỉ trong nháy mắt thấy bóng dáng đâu nữa. Mặc Yểm xoay người cất bước đến bên giường, Bạch Bạch thấy tới, té xuống giường co người lại. "Ngươi trốn cái gì? Lại đây!" Mặc Yểm khó chịu . Bạch Bạch chần chừ chút, đưa mũi tới gần người : "Người ngươi rất hôi, đều là mùi của xà tinh xấu xa kia, là khó ngửi!" Mặc Yểm dở khóc dở cười, hồ ly ngốc nghếch này mũi rất thính, chắc là do tu tiên lâu, chịu nổi mùi vị tanh nồng. Tiện tay phất cái, Bạch Bạch dường như nhìn thấy làn sóng dập dờn trước mắt, luồng hương thơm xông vào mũi, mùi của xà tinh người Mặc Yểm rốt cuộc còn mảy may ngửi thấy nữa. A! Loại hương vị này khiến cảm giác rất thoải mái, Bạch Bạch bất giác chuyển tới gần, dường như muốn tiến lại ngửi tới ngửi lui người Mặc Yểm như con chó con. Mặc Yểm thấy buồn cười, kéo cổ áo nàng, ôm nàng vào trong lòng hỏi: "Ngửi thơm như vậy sao?" Bạch Bạch vẻ mặt say mê gật đầu, hâm mộ: "Ngươi vừa dùng phép thuật gì vậy? là lợi hại nha!" "Ta đổ giọt dương cành cam lộ ra mà thôi" Mặc Yểm thoải mái đáp. Mùi hương này nếu tiểu tu ma đạo ngửi thấy là thứ độc hại tanh tưởi, nhưng đối với người tu tiên đạo lại là kỳ hương tuyệt thế, khó trách vì sao lại có thể dẫn dụ được tiểu hồ ly này lại. Sớm biết như vậy năm đó nên lấy cả bình chứ phải chỉ lấy vài chén như này. "Hả? Dương cành cam lộ trong bình Ngọc Tịnh của Quan Bồ Tát? Ngươi làm thế nào mà xin được?"Bạch Bạch hết sức tò mò, chẳng lẽ Mặc Yểm phải là người xấu? Người xấu làm sao có thể xin được dương cành cam lộ của Quan Bồ Tát? "Cái này có gì kì lạ quý hiếm đâu, ngươi hôn ta, ta đưa cho ngươi ly, thế nào?" Mặc Yểm dụ dỗ. Dương cành cam lộ là thánh phẩm vô thượng trong mắt những người tu tiên, bình thường hoa cỏ trần gian nếu được giọt có linh tính, người tu tiên mà uống giọt có thể giảm bớt nửa năm tu hành, uống ly chẳng khác gì tự dưng có thêm trăm năm đạo hạnh Món quà lớn như vậy mà chỉ cần đổi bằng cái hôn môi, quả thực đến người chết cũng phải nảy sinh ý muốn. Nhưng là trong lòng Mặc Yểm, Bạch Bạch là vật cưng của , cho vật cưng của uống ly dương cành cam lộ chẳng phải là chuyện gì to tát Dương cành cam lộ là trân bảo mà người bình thường cả đời đều chỉ có thể tưởng tượng đến, nhưng đối với lại dễ dàng tìm được, mà tác dụng với cũng lớn, nếu làm sao lại tiện tay lấy ra làm nước hoa. Nguồn: http://truyenfull.vn Bạch Bạch thấy vui sướng, nhưng nghĩ lại, nhớ đến xà tinh vừa rồi đề nghị Mặc Yểm giúp đỡ làm chuyện xấu xa, dường như là đáp ứng… "Ta cần dương cành cam lộ, nhưng có thể đổi sang cái khác được ?" "Ngươi muốn đổi lấy cái gì?" Mặc Yểm thấy rất ngạc nhiên, có vật gì có sức hấp dẫn lớn hơn so với có được cả trăm năm đạo hạnh sao? "Ngươi cần cũng xà tinh xấu xa kia hại Lăng Thanh Ba được ? Nàng là người tốt" Hồ ly tinh ngu ngốc này thực rất có tâm… Mặc Yểm thầm cười trong lòng. "Xà tinh xấu xa kia đáp ứng cho ta rất nhiều chuyện tốt" ngay lập tức lên giá luôn. "Nàng đáp ứng ngươi cái gì?" Bạch Bạch quyết định trước hết tra tình hình của địch, rồi sau nghĩ cách làm thế nào xóa ý niệm đồng lõa trong đầu Mặc Yểm. Mặc Yểm cười xấu xa, dối : "Nàng đáp ứng luyện phương pháp song tu hợp thể cùng ta" "Cái này khó luyện lắm sao? Ta thể luyện cùng ngươi sao?" Phương pháp song tu hợp thể là phương pháp tu luyện gì? Cho tới giờ phụ thân chưa hề qua, nhất định là môn pháp rất lợi hại. "Có thể chứ, ta vừa rồi tính luyện cùng ngươi, nhưng là sợ ngươi muốn." "… Ta đây luyện phương pháp song tu với ngươi, ngươi cần hại Lăng Thanh Ba được ?" "Đồng ý! Nhưng ta muốn thử trước xem ngươi có tuệ căn hay ." "Muốn thử thế nào?" "Trước tiên ngươi hôn ta xem sao." Bạch Bạch nở nụ cười, chuyện này rất đơn giản nha. Nhớ lại ký ức vui vẻ, chụt miệng cái lên mặt Mặc Yểm. Mỗi lúc gặp mặt, nàng thường xuyên hôn cha mẹ, mà những lúc được hôn như vậy bọn họ đều rất vui vẻ. "Được lắm!" Chỉ vậy thôi sao? Mặc Yểm trừng mắt nhìn Bạch Bạch, cảm thấy mình bị chơi xỏ. Bạch Bạch vui vẻ nhìn với vẻ mặt vô tội, hề biểu lộ chút chột dạ nào. Đúng là hồ ly ngốc nghếch, chút chuyện phong tình cũng biết. Đến nửa điểm "tuệ căn" cũng có! Nhưng sao, nàng hiểu có thể cẩn thận dạy bảo. Nghĩ đến điều kiện vừa rồi Thanh nhi đề cập đến,… nếu như hồ ly ngốc nghếch này ngoan ngoãn nghe lời, cự tuyệt Thanh nhi cũng thiệt thòi gì. Mặc Yểm xưa nay đều chỉ làm những việc mình thích, hại vài người vô tội, thậm chí khiến cho thiên hạ đại loạn, đối với mà đều có gì là được. Chẳng qua, nếu làm thế mà khiến cho vật cưng mới của muốn bỏ , so với chuyện phiền toái, mất mặt, cõ lẽ chẳng muốn dỗ dành đứa con nít hơn.
CHƯƠNG 6: Thanh nhi cầu xin Mặc Yểm giúp đối phó Lăng Thanh Ba, ra điều kiện thỏa thuận có liên quan tới Bạch Bạch. Mặc Yểm tuy hiểu biết sâu rộng quảng bác, nhưng rất ít quan tâm tới chuyện tinh tu luyện như thế nào. Thanh nhi giống thế, nàng ta tu luyện mấy trăm năm, tuy là tu theo ma đạo nhưng ra cũng hiểu cặn kẽ ràng các loại môn pháp của tu tiên đạo. Nàng ta liếc liền cũng nhận ra, căn cơ (cơ sở) tu luyện tiên đạo của Bạch Bạch chính là tấm thân xử nữ (trinh nữ) của nàng. Loại phương pháp tu luyện này khác với song tu hợp thể là, sau khi nhập môn, người tu luyện có được quá trình tiến triển thần tốc, có thể so được với kẻ tu ma đạo, tuy nhiên hề có khả năng tấn công, hơn nữa trước khi đại thành tu luyện xong (CT : tu luyện thành công) mà tấm thân xử nữ bị huỷ mấy trăm năm khổ công tu luyện bị vứt bỏ phân nửa. Loại phương pháp tu luyện này, thường chỉ có tiểu tinh lòng truy tìm phi thăng, đứng hàng tiên ban mới sử dụng, mà lại thường phải có tiên nhân chỉ dẫn, cho nên trong số những người tu tiên cũng cực kỳ hãn hữu. Nhìn qua Bạch Bạch bây giờ đạo hạnh thấp kém, nhưng thực ra chỉ cần độ quá (qua được) Thiên kiếp đạt được đại thành, mà xem ra Thiên kiếp tới trong vòng chưa đầy tháng nữa. Thanh nhi vốn thấy Mặc Yểm rất có ý che chở đối với Bạch Bạch, rất đố kỵ rồi, lại phát Bạch Bạch sắp đại thành tu luyện, nên càng ghen ghét sâu nặng hơn nữa. Nàng dùng mật ngữ cùng Mặc Yểm chuyện với nhau, mơ hồ dò thử thấy cũng chú ý tới việc này, vì vậy linh tính được cơ hội, liền nghĩ đến độc kế. Bạch Bạch mặc dù khờ dại hiểu biết gì về phong tình, nhưng lại là mỹ nhân hàng đầu, vẻ đẹp dung mạo ở Tiên giới cũng khó tìm thấy được. Mặc Yểm tính tình phong lưu, giai nhân tuyệt đẹp như vậy ngồi ngay trước mặt, trong lòng thể rối loạn. xuống tay với Bạch Bạch là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nếu đợi cho tới sau khi Bạch Bạch nghiệm qua Thiên kiếp mà cùng nàng hoan hảo (CT : ám chỉ chuyện ân ái a), hề ảnh hưởng tới nàng. Việc Thanh nhi muốn làm chính là đảm bảo Mặc Yểm ra tay nhanh chóng hơn nữa để hủy diệt hoàn toàn căn cơ của Bạch Bạch! Nàng ta dâng tặng Mặc Yểm bộ môn pháp song tu, là có thể khiến cho hai người càng thêm hứng tình. Nếu như Bạch Bạch là hồ tiên bình thường, bộ công pháp này quả có ích vô hại, nhưng nàng tu luyện chính là dùng căn cơ đồng thân (DN : đồng thân = thân thể trẻ con), dùng tới bộ công pháp này, tu vi của nàng bị hủy hết, đánh về nguyên hình. ~~~~~~ (đến lượt Mặc Yểm a) Mặc dù Bạch Bạch là người tốt bụng nhưng thể miễn cho nàng bị đại hôi lang (sói xám) lừa gạt sắc. Thực ra đến mức làm nàng cuối cùng thê thảm. Đương nhiên, tại nàng cũng biết trong lúc vô tình, chính mình lại tránh thoát được kiếp nạn lớn nhiều gian khó. Quấy rối nhiễu nhương hồi, sắc trời ngoài cửa sổ sáng . Từ sáng sớm hôm qua, Bạch Bạch phải chịu đựng nhiều kinh hãi, chưa ăn chút gì hết cả, đôi mắt – nhìn Mặc Yểm với vẻ trông đợi, : "Ta đói bụng, ngươi lấy quần áo đưa ta được ?" " phải ngươi mặc xong quần áo rồi sao?" Mặc Yểm , ra vẻ hiểu. Ánh nắng sớm mai tinh tế rọi vào mặt tiểu mỹ nhân, tựa như giọt sương tươi mới nhất đọng chồi lá cây cỏ trong sáng sớm, cực kỳ tươi mát ngon lành…. Thấy thế cũng có chút "đói bụng". "Ta muốn tìm ăn, như vậy…… có tiện……" Bạch Bạch cong miệng lên . Trước kia ở trong núi, bọn ta tự mình ra khỏi nhà để tìm quả dại mới lạ núi ăn. Sau này tới nhân gian, ở cạnh chỗ dựa « con cái » Lăng Thanh Ba, theo nàng mỗi ngày đều được ăn ngon, căn bản cần ra ngoài kiếm ăn. Hơn tháng ngắn ngủn dường như được ăn tất cả mọi món ngon mỹ vị, điểm tâm ăn vặt, thế mới biết ra thế gian vốn còn có rất nhiều hương vị ngon lành như vậy. Nhưng chỗ dựa « con đực » trước mặt này đây, ràng là hiểu được quan tâm bảo vệ động vật là đức tính tốt đẹp quan trọng nhường nào, dạng như này khiến nàng càng hoài niệm nhớ về chỗ dựa « con cái » rất tốt trước đó. Tuy nhiên Phụ thân , thân là con hồ ly vĩ đại tu luyện tiên đạo, nhất định phải học được tự mình tự lập cố gắng! Nàng tự mình tìm ăn à nha. Cảm giác biến thành hình người, nàng cảm thấy có chút quen, hơn nữa lại bất lợi cho việc kiếm ăn của nàng (Thực ra nàng có ý định lẩn vào bếp ăn vụng). Vì thế trước hết phải cầu Mặc Yểm trả nàng quần áo, để cho nàng biến trở về hồ ly. Mặc Yểm hiểu tâm tư của nàng, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhắn nõn nà căng mềm, cười :"Ta mang ngươi xuống dưới ăn, ngươi thích ăn gà?" dương như hơn phân nửa Hồ ly thích ăn gà. Quả nhiên Bạch Bạch vui vẻ gật đầu lia lịa với , cặp mắt to vụt sáng lấp lánh, chủ động ôm cánh tay của , lúm đồng tiền như hoa dính lại bên cạnh …. Nếu bây giờ nàng là thân cáo, chỉ sợ giống như bộ dạng hưng phấn của con chó nhở, vẫy đuôi với . biết nịnh nọt! Mặc Yểm cười thầm trong lòng, lại kìm được có chút đắc ý— con tiểu vật cưng xinh đẹp biết điều như vậy là của ! Đầu tiên cho nàng ăn no, nuôi cho béo, sau đó…. ăn hết từng miếng từng miếng ! (V : BT quá a oa oa >.< ) Bọn họ ở khách điếm này, là xa hoa và lớn nhất quanh đây, là nơi các quan nhất phẩm ở kinh thành cáo lão về hưu qua, phải phú quý. Phía trước là toà tửu lâu (quán rượu) ba tầng, cách cái sân vườn nho ở chính giữa, phía sau có… vài nhà ba tầng khác, kiến trúc đặc biệt chuyên để chiêu đãi những vị khách dừng chân ở lại đây. Thậm chí sườn đông còn có cái tiểu viện chuyên dành cho vợ con gia quyến của những người phú quý. Khi bọn họ ra khỏi phòng hầu hết những người khách còn tụ tập trong quán rượu ở phía trước để dùng điểm tâm ăn sáng nữa. Mặc Yểm buông lỏng tay Bạch Bạch, qua hoa viên im ắng. Bạch Bạch nhìn vài toà nhà sân viên, thở dài quyến luyến vô hạn – Chỗ dựa « con cái » Lăng Thanh Ba của nàng chính là thư thái, thoải mái ở trong số các toà nhà cực kỳ tinh sảo trong sân. Đêm hôm trước, chính mình còn thiu thiu ngủ chiếc giường lớn mềm nhũn ngào ngạt hương thơm của nàng, đâu có nghĩ đến chỉ sau ngày, bị bức chuyển qua chỗ dựa mới… Đầu quay sang bên cạnh nhìn về phía kẻ tự xưng là « con đực » Mặc Yểm, Bạch Bạch đứng đó bất an, bản thân nghe lời Phụ thân , chẳng những bị « con đực » nhìn thấy mình hoá thành dáng vẻ con người, mà còn đáp ứng luyện công cùng chỗ với , biết có thể xảy ra vấn đề hay . Mặc Yểm cảm giác thấy ánh mắt yên của nàng, mỉm cười hỏi: "Làm sao vậy?" "Ta thể ở trong phòng chờ ngươi sao, ta thấy sợ hãi…. Trong tửu lâu có rất nhiều « con đực ». » Bạch Bạch nhút nhát e lệ, ý đồ thuyết phục Mặc Yểm. "Có ta ở đây, những « con đực » kia dám có chủ ý gì với ngươi đâu, mà cho dù có dám cũng đụng được đến nửa sợi lông của ngươi, ngươi sợ cái gì chứ?" Mặc Yểm nửa thèm để ý, lại càng cảm thấy mình cần phải nhân nhượng môt « con vật cưng ». Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn Bạch Bạch mếu máo, nàng chứng kiến lợi hại của Mặc Yểm, nghe lời của , khách khí với mình. Đều do Liễu nhi cả, nếu như phải nàng ta, bản thân mình phải may gặp phải tay Mặc Yểm, tại chắc hẳn vẫn còn thoải mái mà uốn éo trong lòng Lăng Thanh Ba, được nàng ta cho ăn điểm tâm ngọt ngào hương vị đến tận miệng. Mặc Yểm đem theo Bạch Bạch hối hận vào tửu lâu , căn phòng chính vốn ầm ỹ tiếng người đột nhiên yên tĩnh trở lại, vài cặp mắt tự chủ được nhìn về phía thanh niên đẹp trai tuấn mỹ khác biệt trước cửa, thầm nghĩ biết vì sao Vương Tôn công tử lại tới chỗ này, xuất chúng ngờ? số người ngày hôm qua từng thấy qua Mặc Yểm, lúc này cũng nhịn được phải quay mắt ra nhìn. Lần đầu tiên Bạch Bạch dùng hình dạng con người xuất trước mặt con người, trong lòng cực kỳ cam lòng. Nhưng là đói bụng chống lại nổi , cũng có khả năng thay đổi quyết định của Mặc Yểm, cho nên mới hãi hùng lo lắng bị ép ra theo . Nàng giấu mình sau lưng Mặc Yểm, nghe thấy tĩnh lặng quỷ dị, liều đánh bạo lén thò đầu ra từ sau lưng Mặc Yểm để nhìn xem chuyện gì xảy ra. Nghênh đón nàng là loạt thanh liên tiếp trong gian, mọi người trong đại sảnh đều trừng to mắt nhìn nàng, mặt tràn ngập vẻ tin nổi và kinh ngạc. Bạch Bạch sợ hãi tới mức co rụt đầu lại giấu sau lưng Mặc Yểm, vội vàng cầm lấy góc áo của thấp giọng : "Bọn họ…… Bọn họ tại sao lại nhìn ta như vậy?"
CHƯƠNG 7: Mỹ nhân thoáng cái thấy tăm hơi, mọi người cùng lúc đồng loạt thở dài từng đợt đầy thất vọng, nhưng ai cam lòng chuyển ánh mắt từ người Mặc Yểm chỗ khác. Tuy nhiên lần này phải là xem mỹ nam tử, mà là ngóng trông tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mặt mày rạng rỡ lần nữa. Mặc Yểm hừ nhạt tiếng, duỗi tay ra kéo Bạch Bạch ôm vào trong lòng, vỗ vỗ vai nàng, an ủi nhàng hiếm thấy: " có việc gì, chẳng qua bọn họ chưa từng thấy người con nào xinh đẹp như ngươi vậy thôi" Mặc Yểm trước nay quen làm theo ý mình, căn bản là thèm để ý chú ý của người khác, cho nên đối với việc mang theo Bạch Bạch rêu rao khắp nơi cũng biết là có điểm gì ổn, chỉ là nghĩ đến con tiểu vật cưng lại nhát gan đến như vậy… Cũng theo lời nàng hình như nàng mới lần đầu tiên rời khỏi nơi tu luyện đến trần gian. may mắn là mình được gặp nàng trước, nếu tiểu hồ ly ngon lành này bị thần tiên ma nào đó qua ăn tươi mất. (V: cướp mất món ngon của sao _ _!) Nửa ôm nửa dắt Bạch Bạch qua đại sảnh đến ngồi xuống trong phòng trang nhã sau tấm bình phong. Mọi người đưa mắt nhìn bóng lưng của bọn họ dần biến mất, hận thể nhìn được xuyên qua tấm bình phong kia để thấy mỹ nhân như thiên tiên kia thêm vài lần nữa. Thậm chí có vài người ra sức xoa nắn mắt, hoài nghi có phải do đêm qua mình ngủ ngon cộng thêm lâu ngày có ôm qua đàn bà ở bên ngoài, mà sinh ra ảo giác … thế gian thậm chí có xinh đẹp động lòng người như vậy sao! Đáng tiếc là nàng cứ nhất quyết giấu mình trong lòng tên công tử áo đen kia. Nếu như có thể liếc nhìn nàng thêm vài lần, được được! Đúng là vài ngày ăn cơm cũng đáng giá nha! đại sảnh tổng cộng có 6 gã tiểu nhị chạy bàn hầu hạ, gã tiểu nhị tỉnh hồn lại, quơ lấy ấm trà lớn mình ngựa xung trận trước, vượt qua tấm bình phòng lên phục vụ trà bánh món ăn. Năm tên tiểu nhị còn lại vừa hối hận, vừa ghen ghét, đấm ngực dậm chân, chỉ hận bản thân mình phản ứng chậm, để cho thằng ranh con hỗn láo kia đoạt được cơ hội trước. Ngại là quy củ trong tiệm cực kì nghiêm khắc, nên bọn tiểu nhị dám "làm theo tổ tiên", xông tới mạo phạm, quấy nhiễu khách. Tuy vậy nguyên cả đám xoa tay chạy vội đến bên ngoài tấm bình phong – kịp tham dự mời trà, nhưng mang thức ăn lên bất kể thế nào nhất định cũng phải có ta! Sau lúc lâu, tên tiểu nhị vào lúc trước mới ra khỏi. toàn sảnh mấy chục ánh mặt cực kỳ hâm mộ bắn tới, Vẻ mặt bừng sáng, rạng rỡ, vui sướng mang theo ấm trà "bay" về phía phòng bếp. Sau tấm bình phòng, Mặc Yểm tay kéo cổ Bạch Bạch vào trong lòng mình, cười : "Hai con gà quay, đủ cho ngươi ăn!" Bạch Bạch nghĩ đến sắp được ăn ngon, cười đến hai mắt híp lại thành hai vành trăng non, còn tính toán đến khoảng cách quá mức thân mật giữa hai người nữa. Bên ngoài tấm bình phong, cả toà tửu lâu dần dần khôi phục lại náo nhiệt ầm ĩ như trước, nhưng chủ đề còn là trời nam đất bắc nữa mà tất cả đều thống nhất hoàn toàn xoay quanh đôi nam thanh nữ tú xinh đẹp khác thường sau tấm bình phong kia. Xem mức độ thân mật giữa hai người, tất cả mọi người đều đoán tiểu mỹ nhân tuyệt đỉnh hầu như chắc chắn là tiểu thiếp bên ngoài của vị công tử áo đen. Nếu như là vợ chính thức tuyệt đối bao giờ chút đoan trang, ôm ấp 1 người đàn ông trước mặt mọi người như thế. Tuy rằng thời đại bây giờ rất phóng khoáng, kiêng kị chuyện con ra ngoài, nhưng ít nhất phải có nha hoàn tùy tùng theo. Hơn nữa, nam nữ cùng nhau, cho dù là vợ chồng cũng tuyệt đối dám có những cử chỉ thân mật ở trước công chúng. Hai người này ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, nhưng bên cạnh có tên tùy tùng nào cả, lẽ nào là là tiểu tình nhân nhà giàu có thế lực nào đó bỏ trốn? Mọi người hẹn mà cũng nghĩ đến trường hợp này, thần sắc mặt thể nhiều phần khinh thường hèn mọn, nhưng trong lòng lại hết sức hâm mộ: Công tử áo đen có thể lừa gạt được tuyệt sắc giai nhân như thế, đúng là diễm phúc khôn cùng nha! Trong phòng khác lầu, Lăng Thanh Giám lời khuyên nhủ muội muội vừa bị mất con vật cưng qúy bạch hồ – Lăng Thanh Ba. Quay đầu lại, phát đợi nửa ngày mà chủ quán vẫn chưa mang đến chút gì, khỏi có vài phần bực bội, phất phất tay áo ý bảo thư đồng tiểu nghiễn (*thư đồng mài nghiên mực, ý là thằng sai vặt của cậu chủ) thúc giục. Lăng gia là đại gia tộc có thế lực mà cả triều đại này ai cũng biết đến. Trước mặt thư đồng, chưởng quầy quát hai gã tiểu nhị đứng bên ngoài tấm bình phong "Mang thức ăn lên cho đúng lúc" rồi tát cho vài cái, cuối cùng xua đuổi mấy thằng nhãi gặp người đẹp quên mất công việc ra làm việc. Sau đó ông ta lại tự mình theo thư đồng lên nhận lỗi nhã nhặn. Xong xuôi lúc này mới quay trở lại ngồi ở quầy hàng. Bạn đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Lăng Thanh Giám vừa ăn chút cùng với tiểu muội muội tâm tình buồn bã, thấy vẻ mặt quái dị của tiểu thư đồng hầu hạ bên cạnh, liền hỏi: "Làm sao vậy?" Tiểu thư đồng tuổi còn , tính tình nhanh nhẹn hoạt bát, lại quanh năm theo Lăng Thanh Giám bôn tẩu khắp nơi, nên Lăng Thanh Giám cũng quá áp đặt những quy củ nghiêm khắc đối với , vậy nên đối với chủ nhân, thái độ cuả cũng có vài phần thoải mái, nghe chủ nhân hỏi đem chuyện mới lạ vừa nghe được dưới lầu kể lại toàn bộ. Cuối cùng vẫn quên "vuốt mông ngựa" nịnh nọt: "Chẳng qua chỉ là chút hương hoa dại mà bọn tiểu dân chưa từng thấy, thế mà liền tuỳ tiện khoác người tướng mạo thanh tú đoan trang là giống như thần tiên. Nếu để bọn họ thấy thiếu gia và tiểu thư, biết bọn họ có dáng vẻ kinh ngạc như thế nào!" Lầu hai và lầu ba của tửu lâu này đều dùng để chiêu đãi khách quý đặc biệt, có cầu thang khác chuyên biệt, cho nên mọi người dưới lầu đúng là chưa từng nhìn thấy tướng mạo của huynh muội họ Lăng. Lăng Thanh Ba là mĩ nhân trứ danh ở kinh thành, thiếu gia nhà họ Lăng ai cũng phong lưu, tài giỏi lỗi lạc. Ngay như lấy Lăng Thanh Giám trước mắt ra mà đúng là nhân vật đẹp trai lạ thường hiếm có. Tiểu thư đồng tuy có chút khoa trương nhưng cũng đến nỗi quá buồn nôn. Lăng Thanh Giám thân là nam tử, nên tự nhiên rất khinh thường chuyện so đo tính toán chi li về việc dáng vẻ với người khác, nhưng tránh khỏi có chút tự tán thưởng về phong lưu của mình. Huống hồ nghe còn có mỹ nhân, trong lòng nổi lên chút hiếu kỳ. Trong lòng Lăng Thanh Ba chỉ tràn ngập vệc bản thân mình bị mất con bạch hồ cưng Tuyết Nhi, cho nên chủ yếu chỉ để ý tới chuyện này. Nàng và Liễu - hai người chủ tớ đều bị Mặc Yểm xóa sạch trí nhớ, thậm chí còn nhớ từng gặp qua người Mặc Yểm này. Liễu nhi hầu hạ khuyên bảo mãi, Lăng Thanh Ba mới miễn cưỡng ăn chút ít, dáng vẻ chau mày ủ dột. Thấy vậy, Lăng Thanh Giám đau lòng hồi, mở miệng đồng ý: "Tiểu muội mến bạch hồ ly như vậy, vi huynh (người làm ) phân công giao phó cho người tìm về con hồ ly khác tốt hơn cho muội. Cam đoan nó ngoan ngoãn nghe lời hơn Tuyết Nhi!" Đáng tiếc răng mình lại tự cắn lưỡi mình (nguyên bản: "chân ngựa lại chẳng may đá lên đùi"), Lăng Thanh Ba gắt giọng : " đời này còn có bạch hồ nào ngoan ngoãn nghe lời hơn Tuyết Nhi sao? So với mấy con ngựa, chim chóc huynh nuôi, Tuyết nhi hiểu chuyện hơn nhiều. Muội cái gì nó cũng đều nghe hiểu được hết, chưa bao giờ nghịch ngợm gây chuyện, lại thích sạch …" Vừa đến con vật cưng bảo bối của mình, giai nhân vốn dịu dàng đột nhiên biến thành bà ba hoa, thao thao bất tuyệt kể hết các loại " tích quang vinh" của Tuyết Nhi. Chỉ có Lăng Thanh Giám xanh cả mặt, trong lòng thầm phản bác: ngoan ngoãn như vậy tại sao lại chạy trốn thấy bóng dáng đâu cả?! Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại dám ra miệng chuyện này, sợ xát muối vào vết thương lòng của tiểu muội muội. Đến lúc đưa tiểu muội trở về kinh thành, trước mặt phụ thân nàng tố cáo mách tội, dù phụ thân trách cứ các huynh đệ khác cũng "sửa" . Lăng gia bọn họ tuy rất lớn nhưng chỉ có duy nhất muội muội bảo bối như vậy, lại lúc phụ thân qua tuổi bốn mươi mới sinh ra, cho nên nàng chính là hòn ngọc quý tay của hết thảy cả nhà từ lớn đến , nâng tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Nếu hỏi trong nhà ai là người chỉ mà hai lời, tuyệt đối phải là ông chủ Lăng gia – Thượng thư Lăng đại nhân, mà chính là kiều nữ bé vừa tròn 16 này. Nhà họ Lăng, từ xuống dưới, hận thể dựng nàng lên chức nữ vương.