1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 10: Ta là tướng quân phủ Lão Đại



      Bầu trời trong xanh, bao la vạn trượng, tiếng chim ríu rít, gió thổi vi vu, hương hoa thơm ngát....

      Bên ngoài phòng khách.

      Toàn bộ gia đinh, nha hoàn, thị vệ trong tướng quân phủ đều được triệu tập đến đứng ở giữa sân. Tiếng thầm rì rào vang lên như tiếng ong vò vẽ, đám người ngừng suy đoán xem đến tột cùng là có chuyện lớn gì xảy ra ?

      Quản gia của tướng quân phủ đứng yên lặng chỗ, mặc bộ trường sam màu xanh, thần tình lạnh nhạt. Lắng tai nghe đám người rì rầm to , sắc mặt vẫn điềm tĩnh như cũ, hề đổi sắc. Tuy rằng trong lòng cũng có vài phần nghi hoặc, nhưng thân làm hạ nhân nhiệm vụ chính là phục tòng chủ nhân. Lắm mồm, chỉ tổ tự mình chuốc lấy cực khổ.

      "Tướng quân đến."

      tiếng thông báo vang lên, toàn bộ đám người bàn luận chợt đều im lặng, mọi điều bàn luận đều bị nuốt vào trong bụng.

      Quản gia nhìn về phía thượng sảnh, thấy tướng quân khoắc áo bào màu lam, phong thần tuấn lãng. Phía sau là phu nhân, Đại tiểu thư, còn có Nguyễn quân sư, Lâm phó tướng. Nhưng điều làm chú ý hơn cả lại là tiểu nữ oa ở trong lòng của tướng quân, Lẽ nào lần này chiêu tập mọi người trong phủ đến đây là vì tiểu nữ oa kia sao?

      "Quản gia, mọi người đến đông đủ chưa?" Lãnh Bùi Xa hỏi quản gia, ánh mắt lại là nhìn tiểu nữ oa trong lòng. Khi thấy nàng liếc mắt nhìn về phía đám hạ nhân kia, liền vội thu hồi ánh mắt lại.

      "Khởi bẩm tướng quân, ngoại trừ các phu nhân ở Tàng Kiều Các tới, còn lại đều có mặt ở nơi này." Quản gia cúi đầu, cung kính trả lời.

      " Tàng Kiều Các?" Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, "Là tiểu thiếp của ngươi." Con ngươi lóe ra ánh sáng, nàng nhớ kỹ đám tiểu thiếp này, vì bọn họ cũng vốn là đồng lõa khi dễ mẹ con nàng trước đây. Món nợ này, cũng thể tính.

      "Phải" Lãnh Bùi Xa mỉm cười, cũng quên gõ lên trán của nàng cái."Kêu phụ thân."

      "Hừ." Lãnh Loan Loan hừ , "Phụ thân, cũng đừng quên, ngươi đáp ứng ta, mọi chuyện trong phủ đều do ta làm chủ."

      "Ta nào dám quên." Lãnh Bùi Xa cười khổ, đây quả thực là phải nữ nhi của , mà là tiểu tổ tông của .

      Quản gia cùng đám người nhìn Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Loan Loan đối thoại, kinh ngạc đến mức mở to hai mắt. Bọn họ nhìn lầm sao, luôn luôn lạnh lùng tự ngạo, tướng quân cư nhiên đối với tiểu nữ oa trong lòng lại ôn nhu như vậy. Nhưng mà, gọi tướng quân là phụ thân, lẽ nào nàng cũng là nữ nhi của tướng quân? Là con của vị phu nhân nào vậy ? Bọn họ suy nghĩ chút, rồi đột nhiên nhớ tới ba năm trước đây, có người tiểu thiếp sinh cho tướng quân hài tử, lẽ nào là cái búp bê này sao?

      Đám hạ nhân xì xào suy đoán thân phận của Lãnh Loan Loan, vài người trước đây từng khi dễ nàng, đều sợ đến mức mặt trắng bệch cả ra. Ngoài ra, thiếp thân tỳ nữ Thu Đường của Lãnh Nguyệt Nhi thiếu chút nữa cũng té xỉu. Trời ạ, ai tới cho nàng biết, như thế nào mà tiểu nha đầu này tại lại được sủng ái như vậy ? Ánh mắt nghi hoặc nhìn về hướng Lãnh Nguyệt Nhi, thấy tiểu thư nhà mình trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan... Lòng của nàng càng trở lên lạnh buốt, ngay cả tiểu thư, phu nhân đều như vậy thất thế sao? Nàng nên làm cái gì bây giờ ?

      "Mọi người nghe đây." Lãnh Bùi Xa lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn đám người hầu, "Đây là Loan Loan tiểu thư của các ngươi, từ nay về sau mọi chuyện lớn bé trong phủ đều do nàng làm chủ, được phản kháng."

      vừa rơi xuống, cả đám người lại rì rào cả lên.

      " thể nào, như vậy, nàng có cái gì a ?"

      "Tướng quân phải là trêu đùa sao ?"
      "..."
      "Có ai phục sao?" Lãnh Loan Loan nghe được phía dưới nghị luận, khóe miệng nhếch lên, cười chế giễu, cổ uy nghiêm bùng phát lên, rốt cuộc đám người nghị luận đều ngừng cả lại. Đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước đây, có người truyền bá rằng Tam tiểu thư có pháp. Cả đám hoảng sợ đếu dám thở mạnh. Trời ạ, bọn họ như thế nào lại quên mất, Tam tiểu thư tại giờ còn là vị tiểu thư nhút nhát trước đây.

      "Tốt." Nhìn thấy tràng diện bình tĩnh trở lại, Lãnh Loan Loan thoả mãn gật đầu."Quản gia." Nàng kêu lên.

      "Có nô tài." Quản gia cung kính đứng bên thưa.

      " tuân thủ mệnh lệnh của chủ tử, phủ quy định như thế nào? Nàng miễn cưỡng hỏi.

      " đánh 20 roi, nặng đánh 50-100 roi, trục xuất khỏi phủ." Quản gia bình thản, trả lời.

      Lãnh Loan Loan trong lòng thầm nghĩ, hình phạt như vậy sao đủ răn đe nghiêm phạt. Phải biết rằng nếu có thủ hạ phạm sai lầm, nghe mệnh lệnh cấp , phải chặt đứt ngón tay, cắt gân tay... hình phạt như vậy chỉ là gãi ngứa...

      "Các ngươi nghe kỹ đây." Nàng ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn đám người hầu này.

      "Kể từ hôm nay, ta là tướng quân phủ lão đại. Bất kể là ai dám cãi lời của ta, kết cục tựa như thế này...” bàn tay bé hướng cây đại thụ phía xa vung lên, chỉ nghe oanh tiếng, quả cầu lửa lao ra đem đại thụ thiêu trụi...

      Mọi người bị hù dọa sợ đến mức đứng chôn chân tại chỗ.

      Lãnh Bùi Xa kỳ quái nhìn Lãnh Loan Loan, nghĩ đến việc vườn cây bị cháy lần trước chắc chắn là do nàng phóng hỏa. Nhưng giờ là mình có biện pháp tìm hiểu nàng, chỉ có điều là tiểu gia hỏa này có phải thực là con của mình hay ? Càng nhìn càng cảm thấy nghi hoặc, tiểu hài đồng ba tuổi, băng lãnh, cao ngạo, bễ nghễ... tất cả đều , cư nhiên lại còn biết cả pháp thuật?

      Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải thần sắc cùng ngưng trọng, trong lòng thầm nghĩ, vị Tam tiểu thư này rất kỳ quái, toàn thân đều là bí mật... Hy vọng rằng, nàng có ác ý đối với tướng quân phủ. Nếu là khó đối phó.

      Mẹ con Mộc Chiêu Vân sửng sốt hồi lâu, rồi sau đó nét mặt trở lên vui mừng, nhìn có chút hả hê. Lúc trước tướng quân còn tưởng rằng các nàng sinh dựng chuyện, tại chính nha đầu kia lộ ra pháp, để xem tướng quân còn có nghĩ là các nàng tác quái nữa .

      "A, pháp."
      biết là ai la lên trước tiên, đám hạ nhân lại bắt đầu khe khẽ thầm to . Loan Loan tiểu thư khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi...

      Nghe được đoàn người nghị luận, mẹ con Mộc Chiêu Vân đắc ý nở nụ cười.

      "Tất cả im lặng." Quản gia trong lòng tuy cũng rất ngạc nhiên, nhưng biểu ra bên ngoài vẫn là vẻ mặt bình tĩnh. Dù là như thế nào chăng nữa, là hạ nhân lại bàn luận về chủ tử là được phép, xem ra những người này cần phải được quản giáo... Hai tay giơ lên, " được gọi pháp. Loan Loan tiểu thư ràng là Tiểu Tiên nữ, cho nên phải gọi là tiên pháp." Quản gia trợn mắt .

      Tiên nữ? Trong lòng mọi người tự nhiên là tin, tiên nữ phải tất cả đều là ôn nhu, khả ái sao? Nhìn nhìn lại, Loan Loan tiểu thư này cả thần sắc lẫn phong thái đều giống như là tiên nữ à. Bất quá trong lòng là nghĩ vậy, nhưng cũng có ai dám lung tung làm càn. Trong miệng thông minh gọi thẳng:
      "Tam tiểu thư là tiên nữ."
      "Tam tiểu thư là tiên nữ chuyển thế."
      "..."

      "Ngươi là tiên nữ." Lãnh Bùi Xa nhìn Lãnh Loan Loan ngồi ở trong lòng mình, thấy nàng bĩu môi, có vẻ như thích việc đám hạ nhân gọi nàng là tiên nữ. Trong lòng có lời giải đáp, Lãnh Bùi Xa khẽ nhíu mày, nữ tự cho mình là Tiên nữ sao? Hừ, nàng mới là phải .

      Mẹ con Mộc Chiêu Vân cùng mở to hai mắt nhìn, tại sao có thể như vậy ? Nàng như thế nào từ nữ lại biến thành tiên nữ ? Hai bàn tay nắm chặt làm gân xanh nổi lên, các nàng cam lòng trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, cái ti tiện nha đầu này vì sao lại có thể tránh được kiếp... ?

      "Các ngươi lui xuống ." Lãnh Loan Loan phất tay, dù sao nàng là tướng quân phủ lão đại, dám nghe mệnh lệnh của nàng là tự muốn chết.

      "Quản gia, ngươi ở lại."
      "Dạ, tiểu thư" quản gia đứng ở bên, đối với tiểu chủ tử này tuyệt đối dám chậm trễ.

      "Lát nữa, ngươi dẫn người đem Tàng Kiều Các hủy ." Lãnh Loan Loan lạnh lùng , nàng nhớ tới Nhũ mẫu từng qua rằng, đám thị thiếp kia cũng từng khi dễ mẫu thân của nàng. giờ vừa lúc muốn báo thù, cho nên việc trước tiên phải làm là đem các nàng khai đao.

      "A, điều này ..." quản gia ngẩng đầu, đưa mắt nhìn tướng quân. Tàng Kiều Các là nơi các thị thiếp của tướng quân trú ngụ, cũng chính là chủ tử của .

      "Loan Loan, các nàng là ..." Lãnh Bùi Xa khó xử, lúng túng nhìn Lãnh Loan Loan, nên như thế nào đây? Chẳng nhẽ lại các nàng là nữ nhân của cha sao?

      " phải là tiểu lão bà của ngươi sao?" Lãnh Loan Loan phất tay. "Nếu như ngươi cần giải quyết vấn đề sinh lý ..., ta tìm giúp ngươi nhiều mỹ nữ, đảm bảo là cho ngươi thoả mãn. chung đám tiểu thiếp này, người cũng thể lưu lại."

      "Phì... khục khục... "
      Nghe thấy Lãnh Loan Loan vậy, Nguyễn Dật Ảnh nhịn được phì cười, Lâm Trình Khải cũng nhịn được nhíu nhíu đôi mi.

      Mẹ con Mộc Chiêu Vân nghẹn họng nhìn trân trối, này, này, này, nha đầu kia rốt cuộc có phải là nữ hài tử ? ngờ lại có thể ra những điều biết xấu hổ như vậy. Các nàng thần sắc tràn đầy vẻ khinh thuờng... quả là do ti tiện nha hoàn sinh ra...

      Lãnh Bùi Xa trừng mắt liếc nhìn Nguyễn Dật Ảnh cái, rồi sau đó mới quay đầu lại, lúng túng nhìn Lãnh Loan Loan : "Loan Loan, ngươi còn , tại sao lại có thể to gan như vậy?"

      "Ta có gì sai sao?" Lãnh Loan Loan chu miệng đáp, "Các nàng vốn là tiểu lão bà của ngươi, hơn nữa giờ ta mới là tướng quân phủ lão đại, ta muốn dỡ bỏ Tàng Kiều Các dỡ bỏ." xong, Lãnh Loan Loan quay đầu lại, hướng quản gia phất phất tay.

      "Ngươi lập tức thi hành , nếu như các nàng phục bảo các nàng tự tới tìm ta."

      "Dạ, thưa tiểu thu" quản gia gật đầu, trong lòng khỏi buồn cười nghĩ đến tướng quân, là người thứ nhất bị con của mình ngay trước mặt muốn đuổi tiểu lão bà của , lại còn muốn giúp chọn lựa mỹ nữ...

      "Còn việc này nữa" Lãnh Loan Loan lạnh nhạt nhìn mẹ con Mộc Chiêu Vân, khiến cho hai mẹ con nàng nhịn được khẽ rùng mình.

      "Từ tháng này trở , tiền tiêu vặt của phu nhân và Đại tiểu thư giảm nửa." Các người dám hại Hiểu Liên mẫu thân, lại kêu người bòn rút tài vật, tiền tiêu của ta... giờ gắng chịu nhé.

      " được, ngươi dựa vào cái gì ?" Mộc Chiêu Vân kêu to."Ta là tướng quân phu nhân, ta còn là Quận chúa, ngươi dựa vào cái gì khấu trừ tiền tiêu vặt của ta ?"

      "Quận chúa ?" Lãnh Loan Loan hừ lạnh, "Lẽ nào phu nhân cũng chưa từng học qua “nữ đức” trong đó xuất giá tòng phu sao? Ngươi là người trong phủ tướng quân, còn quận chúa cái gì nữa?"

      "Ta, ta..." Mộc Chiêu Vân bị hỏi ngược lại, đôi mắt chuyển hướng nhìn Lãnh Bùi Xa."Tướng quân, ngươi lẽ nào cũng để cho tiểu nha đầu này hồ đồ sao?"

      " tại trong phủ ta là lớn nhất, ngươi xin cha cũng còn tác dụng." Lãnh Loan Loan cười nhạt, bàn tay bé vỗ vỗ lên vai Lãnh Bùi Xa, "Cha, nhũ mẫu tỉnh, ta muốn nhìn nàng chút."

      "Được rồi." Lãnh Bùi Xa bất đắc dĩ gật đầu, vội ôm nàng đặt xuống đất.

      Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải nhìn mẹ con Mộc Chiêu Vân bị Lãnh Loan Loan làm cho chật vật. Gặp phải Lãnh Loan Loan kỳ lạ tiểu ma nữ, các nàng đành phải chịu lép vế... Nhưng mà tướng quân cũng có đứng ra giúp cho mẹ con nàng? dám tưởng tượng, vốn lạnh lùng tự ngạo tướng quân đại nhân, cư nhiên lại răm rắp nghe lời nữ nhi...

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 11: Thiếu niên mắt tím


      Thiên Diệu thành, dưới chân thiên tử.

      Từng dãy cửa hàng buôn bán đông đúc, nằm san sát nhau, đường phố tấp nập người qua lại, quang cảnh là phồn hoa, tráng lệ...

      cỗ kiệu tinh xảo do bốn người khiêng lướt đường phố. Màn kiệu bị vén lên, lộ ra khuôn mặt bé của chừng ba bốn tuổi. Đôi con ngươi đen láy ngắm nhìn đường phố phồn hoa, bé này ai khác, chính là Lãnh Loan Loan.

      "Dừng kiệu." Giọng trẻ con mềm mại vang lên.

      Cỗ kiệu từ từ nhàng hạ xuống đất.

      nha hoàn chừng mười bốn tuổi khẽ vén màn kiệu lên ngó vào trong. Nàng mặc bộ áo váy hoa sặc sỡ, tóc tết hai bên, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt mở to linh hoạt...

      "Tiểu thư, người có gì phân phó ?"

      "Ta muốn xuống dạo phố." Lãnh Loan Loan thấy biểu của nàng trầm ổn chu đáo, trong lòng rất hài lòng. Nha hoàn này có tên là Ngâm Cầm, am hiểu chữ nghĩa. Vì trước kia đắc tội Thu Đường nên mới bị phạt xuống làm ở dưới phòng bếp. Do cơ duyên xảo hợp mà gặp gỡ nàng, thấy nàng thái độ đúng mức, cho nên mới thu nhận nàng làm thị nữ hầu hạ bên người.

      "Dạ, tiểu thư" Ngâm Cầm vội vươn hai tay ra đỡ Lãnh Loan Loan xuống kiệu.

      "Các ngươi hãy về trước ." Lãnh Loan Loan hướng kiệu phu , " lát nữa, đến đại tửu lâu đón ta."

      "Này ..." bốn người kiệu phu hai mặt nhìn nhau.

      "Tiểu thư, Ngài bên người có thị vệ, hay là hãy để cho đám nô tài theo sau Ngài . Nếu khi trở về, đám nô tài cũng biết ăn thế nào với tướng quân." Ngâm Cầm lo lắng .

      "Ta bảo các ngươi trở về, hãy trở về ." Lãnh Loan Loan lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ quát, "Ta cần thị vệ." Thị vệ ư? trăm thị vệ cũng đánh lại mình nàng. Cái gọi là thị vệ phần lớn đều là đồ giá áo túi cơm.

      "Dạ, tiểu thư" thấy Lãnh Loan Loan tức giận, bốn gã kiệu phu cũng dám phản bác. Loan Loan tiểu thư so với tướng quân còn lạnh lùng hơn... Hay là về phủ trước bẩm báo lại tướng quân, rồi tính sau.

      Lãnh Loan Loan nhìn bốn người nâng cỗ kiệu vội vã rời , khóe miệng khẽ cười cái. Những người này chính là muốn bị mắng, cư nhiên dám phản bác quyết định của nàng.

      "Tiểu thư, chúng ta thôi. Người ta đều nhìn chúng ta kìa." Ngâm Cầm đưa mắt nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người đường phố đều trân trối nhìn Lãnh Loan Loan, tâm trạng cảm thấy bất an . Tuy rằng trong phủ loan truyền Loan Loan tiểu thư có pháp, nhưng nhìn nhìn lại tiểu thư ngoài tính tình lãnh liệt ra cũng giống như những hài tử khác, có gì khác biệt. Còn nữa, tiểu thư lớn lên ngày càng xinh xắn, thân phấn điều trác ngọc, nhìn qua là biết tiểu thư con nhà quyền quý. Vạn nhất gặp phải kẻ xấu, như vậy cũng phiền toái.

      "Hừ, họ muốn nhìn cứ để họ nhìn." Lãnh Loan Loan đưa mắt nhìn bốn phía, trong lòng thoả mãn. Tốt, ta chính là muốn như vậy.

      Đám người xung quanh chợ đều kinh ngạc khi chứng kiến tiểu nữ oa bước ra từ cỗ kiệu tinh xảo, ánh mắt tiểu nữ oa này rất lạnh lẽo, phong thái rất là uy nghiêm... biết tiểu oa nhi này, đến tột cùng là con cái nhà ai ? Tuổi còn như vậy mà có bực này khí thế, là làm cho người ta hiếu kỳ.

      Lãnh Loan Loan vung vẩy bàn tay, đôi chân bước về phía trước, Ngâm Cầm cẩn thận theo sát phía sau. Đôi mắt đen dám thả lỏng, chỉ sợ để lạc mất bóng dáng của Lãnh Loan Loan.

      "Ngâm Cầm, ngươi mua cho ta xâu mứt quả." Lãnh Loan Loan xoay người với Ngâm Cầm. Từ xa, nàng nhìn thấy nơi góc phố có ông lão mặc bộ quần áo vải màu xanh, xâu từng quả mứt thành chuỗi rao bán...

      "Dạ, tiểu thư." Ngâm Cầm gật đầu, rồi lại lo lắng ."Nô tỳ lập tức mua rồi trở về ngay, tiểu thư đứng ở chỗ này chờ nô tỳ, được ?"

      "Được rồi." Lãnh Loan Loan khoát khoát tay, lúc này Ngâm Cầm mới hướng nơi góc phố đến.

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu quan sát bốn phía, nhưng nhìn mãi cũng có thấy hết từng cửa hàng. Thân thể nàng bé, nhìn lần còn có nhìn được hết, nàng cao chưa đến hông người ta, nhìn đâu cũng chỉ thấy người là người...

      "Nhanh xem a, ở chợ nô lệ có hàng tốt rao bán."

      " vậy chăng? Hắc hắc, ta cũng xem chút. Có người lần này có nữ nô lệ người Hổ quốc, người nào cũng tư thái xinh đẹp cực kỳ. Mua về làm tiểu thiếp, khoái hoạt còn gì bằng."

      Hai gã nam tử qua người nàng, ngôn ngữ đậm vẻ dâm loạn.

      Chợ nô lệ? Lãnh Loan Loan khẽ nhướng đôi mi lên, tựa hồ có chút ý tứ.

      "Tiểu thư, xâu mứt quả đây." Ngâm Cầm mua vài xâu mứt quả, thấy Lãnh Loan Loan còn đứng tại chỗ. Trong lòng khẽ thở phào nhõm, rồi vội vàng đem mứt quả đưa cho nàng.

      "A, vừa chua lại vừa ngọt." Lãnh Loan Loan cầm trong tay xâu mứt quả, cái miệng nhắn liếm liếm. Nhìn nàng khả ái, ai tin tưởng rằng, búp bê đáng trước mặt lại là tiểu nữ trong miệng người khác. "Ngâm Cầm, ngươi bế ta đến chợ nô lệ." Giờ là lúc hưởng thụ nên hưởng thụ...

      "Chợ nô lệ ?" Ngâm Cầm sửng sốt, chợ nô lệ phải là nơi chỉ có phú thương, quan to quyền quý thường hay lui tới sao? Có người đó là nơi địa phương dính đấy máu tanh, an toàn chút nào."Tiểu thư, nô tỳ nghe nơi đó rất xấu xa, thích hợp cho người đến đó đâu. "

      "Bổn tiểu thư muốn ." Lãnh Loan Loan tức giận, trừng mắt nhìn Ngâm Cầm cái. Đột nhiên nàng cảm thấy có chút hứng thú. Nơi xấu xa, an toàn sao? Những nơi thế này, ở thời đại nàng nhìn quen lắm rồi. Hai tay của nàng cũng từng dính máu tanh, còn sợ cái gì nữa.

      "Dạ, tiểu thư" Ngâm Cầm bất đắc dĩ, bế lấy Lãnh Loan Loan rồi hướng phía chợ nô lệ mà . Nàng thầm cầu nguyện nghìn vạn lần nên có chuyện gì xảy ra, bằng nàng dù có đến mười cái đầu cũng đủ để cho tướng quân chém.

      Chợ nô lệ cùng với chợ đêm ở thời đại cũng khác nhau là mấy. Chỉ có điều là, việc buôn bán nô lệ ở đây được coi là hợp pháp, còn ở chợ đêm là trái pháp luật.

      Lãnh Loan Loan được Ngâm Cầm bế tới chợ nô lệ. Chỉ thấy đâu đâu cũng đông nghịt người, tất cả đều quan tâm tới việc mua bán nô lệ. Tất cả đều có chú ý đến có mặt của nàng. Tại đám đông phía trước, có đài cao rộng chừng hai trượng, dài chừng ba trượng, bên có để mấy cái lồng sắt. Bên trong lồng sắt có nữ tử thân thể lõa lồ, vải đủ che; nam tử bé dáng vẻ yếu ớt, còn có vài người nam nữ bộ dạng có vẻ cường tráng chút...

      Phí dưới đài có đủ hạng người, có nam, có nữ, có thanh niên, có già cả. Bọn họ đều đưa mắt nhìn chằm chằm bộ phận thân thể lõa lồ của nô lệ nam và nữ, thần thái trông xấu xí, khiến người buồn nôn...

      "Tiểu thư, chúng ta có nên rời nơi này ?" Ngâm Cầm nhìn thấy cảnh như vậy, sắc mặt trắng bệch ra.

      "Nếu muốn ngươi hãy ." Lãnh Loan Loan ở trong lòng nàng lạnh lùng , đôi mắt chăm chú nhìn đài cao. Ánh mắt nàng đột nhiên dừng lại người gã thiếu niên trẻ tuổi ở lồng sắt thứ ba. Thiếu niên này ước chừng mười bốn tuổi, đôi tay bị xích sắt trói chặt. Y phục dơ bẩn loang lổ, có chỗ rách nát, lộ ra da thịt. Mái tóc dài đen như mực che kín mặt, khiến cho nàng nhìn khuôn mặt của . Nhưng có điều kỳ quái là, Lãnh Loan Loan lại cảm thấy người gã thiếu niên này có cỗ khí thế quật cường bất khuất.

      "Buổi bán đấu giá nô lệ hôm nay bắt đầu." gã đại hán mặc bộ trang phục bó sát thân thể, bộ râu quai nón dài tua tủa, hướng phía trước đài tới .

      "Người thứ nhất là nữ nô đến từ Dạ Liêu quốc, các vị gia xin mời hãy nhìn làn da của nàng xem, làn da trắng nõn, ánh mắt câu hồn, vóc dáng mê hồn..." tới lồng sắt thứ nhất, nữ tử trong lồng sắt cắn chặt đôi môi, mặc cho gã hán tử vuốt ve sờ nắn thân thể của mình...

      Đám nam tử dưới đài, ánh mắt mở to, chỉ kém chút là nước dãi chảy ra, ùa chen chúc nhau lao thẳng tới. Bọn họ ngừng giơ tay lên hô-quát giá cả, thần tình khẩn cấp muốn có được nữ tử này trong lòng.

      "Ta ra 100 lượng."

      "Ta ra 120 lượng."

      "Ta ra 190 lượng."

      "..."

      Cuối cùng, gã trung niên nam tử trả giá cao nhất, đoạt được nữ nô kia. nuốt nước miếng ừng ực, nhanh chóng đem nữ nô kia mang về nhà...

      Lồng sắt số 2 là gã thiếu niên bé và yếu ớt, nhanh chóng bị gã thương nhân thích nam sắc mua .

      Hán tử râu quai nón tới lồng sắt thứ 3, tâm tình đột nhiên tăng vọt.

      "Mọi người chú ý, đây chính là cái bảo bối a. đến từ Bắc Bang quốc, khuôn mặt tuấn mỹ, còn có đôi đồng tử màu tím, điều đáng chính là, tính tình cương cường như sư tử. Có vị đại gia nào hứng thú muốn nhìn ?” xong, gã râu quai nón đưa tay vén mái tóc dài của thiếu niên xốc lên. khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ hé lộ ra. Khóe miệng vương tơ máu, mày kiếm sắc bén, đôi con ngươi màu tím chất chứa căm hận, cường liệt trừng mắt nhìn gã hán tử. Vẻ tuấn tú, làm cho đám người xem mê mẩn. Hai tay của quật cường giật mạnh, tiếng xích sắt va chạm vang lên.

      "Oa, quả là cực phẩm."

      "Đủ cương cường."

      "Lão bản, ngươi muốn bao nhiêu Tiền ?"

      Đám người dưới đài nhãn tình sáng lên, đều bị vẻ thần bí lại quật cường của thiếu niên kia hấp dẫn.

      "Giá quy định là năm trăm lượng bạc." Đại hán vung bàn tay to lên, lòng rất là thoả mãn trước phản ứng của đám đông phía dưới.

      "Ta ra bảy trăm lượng."

      "Chín trăm lượng."

      " ngàn lượng."

      " nghìn năm trăm lượng."

      Lão bản nghe được người trả giá cao, há miệng mừng rỡ. Bộ râu quai nón rung lên rần giật, trông là hoạt kê.

      Lãnh Loan Loan nhìn thiếu niên kia, đôi con ngươi màu tím có lẽ đối với người cổ đại là thần bí. Nhưng đối với nàng, vốn là thiên kim của hắc đạo đệ nhất gia cái này cũng là chuyện bình thường. Đôi con ngươi bình tĩnh xem xét thiếu niên, thấy ý chí quật cường, phẫn hận làm cho nàng sản sinh ra vài phần hứng thú.

      "Hai nghìn lượng."

      thanh non nớt nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên, mọi người đều sửng sốt.

      Đám người quay đầu nhìn lại, thấy Lãnh Loan Loan giơ cao hai bàn tay mũm mĩm, được nha hoàn ôm ấp trong lòng. Mọi người ngẩn ra cái, rồi cùng cười rộ cả lên.

      " phải chứ tiểu búp bê ? Nơi đây phải là nơi ngươi chơi đùa.." Truyện Chín Tuổi Tiểu Hậu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

      "Đúng vậy, tiểu nữ oa, ngươi muốn đùa, phải chờ ngươi lớn lên mới được." nam tử trẻ tuổi tay cầm ngọc phiến, thân áo bào trắng, phong độ bóng bẩy, lại là mặt người dạ thú cười cợt .

      "Ha ha ha..." Mọi người đồng thời cười to.

      "Tiểu thư, ngươi ..." Ngâm Cầm bị những người đó cười, mặt ửng đỏ như màu trứng tôm, khẽ cúi đầu xuống, giọng gọi Lãnh Loan Loan.

      "Ta đùa sao, chỉ sợ các ngươi cười được." Lãnh Loan Loan con ngươi lạnh lùng, trừng mắt nhìn nam tử kia. Sau đó ngẩng đầu nhìn lão bản râu quai nón, lãnh đạm : "Ngươi bán hay là bán ?"

      Lãnh Loan Loan phản ứng khiến cho những người đó đầu óc đều choáng váng. Ngừng lát, nam tử mặc áo bào trắng mới kịp phản ứng, ra là nàng châm chọc mình. Mặt khẽ đỏ lên vì tức giận, nhưng lại có tìm được cớ gì để lại nàng.

      "Vị tiểu thư nho này, ngươi có ngân lượng sao?" Lão bản râu quai nón thấy tiểu oa nhi này quần áo hoa lệ, khí độ bất phàm cho nên cũng dám đắc tội.

      "Đương nhiên là ta có." Lãnh Loan Loan gật đầu, lại nhìn thiếu niên kia hai tay bị dây xích trói. "Ngươi theo ta sao?"

      Thiếu niên nhìn tiểu nương này, nàng tóc tết hai bên, mái tóc cài trâm hoa. Quần áo váy lụa màu phấn hồng, nhìn xuất thân nếu phải con nhà giàu có cũng là con nhà quyền quý. Nhưng điều trọng yếu hơn cả là nàng kia có đôi mắt sắc bén, có giống như là hài tử ngây thơ, nhưng cũng có vẻ hèn mọn, tham niệm... ngược lại là mảnh lạnh lùng. Trong đầu liền lập tức có ý niệm đáp ứng nàng.

      "Được." gật đầu, đem vận mệnh của mình giao phó cho tiểu nữ oa này.

      "Tốt." Lãnh Loan Loan nở nụ cười, sau đó từ bên hông móc ra ngọc bài. Ngón tay khẽ bắn ra, miếng ngọc bài lướt qua đầu mọi người, rơi vào lòng bàn tay lão bản râu quai nón.

      "Ngươi cầm nó đến Trấn Bắc tướng quân phủ lấy bạc."

      "Tướng quân phủ ?"

      " nương này là ai a ?"

      "Chẳng lẽ là thiên kim tướng quân?"

      " đúng a, đại thiên kim của tướng quân so với nàng lớn hơn rất nhiều."

      "..."

      Đám người đứng dưới đài ngừng nghị luận, Lãnh Loan Loan phất tay, sau đó đem tên thiếu niên kia rời khỏi chợ nô lệ.

      "Tiểu thư, xin hỏi là ta đến tướng quân phủ gặp ai ?" Lão bản râu quai nón từ khiếp sợ bừng tỉnh, thấy bọn họ muốn rời , vội vàng hô lên. Cầm ngọc bài có kí hiệu của tướng quân phủ trong tay, trong lòng lão bản khỏi nghi ngờ, biết ngọc bài này là hay đây?

      "Ngâm Cầm, cho biết."

      "Tiểu thư nhà chúng ta là tướng quân phủ Loan Loan tiểu thư." Ngâm Cầm xoay người, kiêu ngạo .

      "Trời ạ, ta nghe có người , Loan Loan tiểu thư tại là chủ nhà."

      "Đương gia ?" Người nào đó nghi vấn.

      "Đúng vậy, ngươi biết sao ?" Người nào đó đắc ý , "Ta có thân thích ở trong phủ tướng quân, theo như lời Loan Loan tiểu thư vốn là do vị tiểu thiếp của tướng quân sinh ra, sau đó biết vì sao lại được tướng quân sủng ái, chỉ cho nàng chưởng quản cả phủ tướng quân, lại còn nghe nàng là tiên nữ chuyển thế, còn sử dụng tiên pháp gì nữa đâu."

      "Có như vậy ?"

      "..."

      Phía sau tiếng nghị luận tiếp tục xôn xao, Lãnh Loan Loan khóe miệng mỉm cười, nguyên lai chuyện của nàng truyền ra tới bên ngoài.

      Thiếu niên nghe được những lời nghị luận này, thần sắc trở nên phức tạp, biết là nghĩ cái gì...

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 12: Khóc làm loạn, dọa đòi thắt cổ.


      "Tiểu thư, tiểu thư, người rốt cục trở về."

      Thấy cỗ kiệu khiêng Lãnh Loan Loan vừa dừng hạ xuống đất, nhũ mẫu liền vội vã chạy ra.

      "Có chuyện gì vậy Nhũ mẫu?." Ngâm Cầm dìu Lãnh Loan Loan ra khỏi kiệu, thiếu niên mắt tím đứng ở bên cạnh đưa mắt nhìn quan sát xung quanh.

      "Các phu nhân ở Tàng Kiều Các làm loạn." Nhũ mẫu vừa nghĩ tới đám thị thiếp phu nhân nháo loạn lúc nãy, đầu nàng lại như ong cả lên.

      "Nha." Lãnh Loan Loan gật đầu, nàng sớm biết rằng các nàng dễ dàng thỏa hiệp như vậy."Tướng quân phụ thân đâu ?" như thế nào nhìn người à, tìm toàn hạng nữ nhân gì đâu.

      "Lúc trước có người từ quân doanh tới cấp báo, sau đó tướng quân dẫn quân sư, phó tướng rời phủ." Nhũ mẫu trả lời.

      " nhanh như vậy sao?" Lãnh Loan Loan bĩu môi, phải là bị các nàng hù dọa sao.", theo ta nhìn cái đám nữ nhân kia."

      "Dạ tiểu thư" nhũ mẫu gật đầu, ngày càng có thói quen nghe theo lời của Lãnh Loan Loan . Ngay cả tướng quân cũng đều giao mọi việc lớn trong phủ cho tiểu thư, có thể thấy được tiểu thư có bao nhiêu lợi hại.

      "Tiểu thư, vị công tử này là ?" nhũ mẫu nhìn thấy thiếu niên đứng bên cạnh tiểu thư, liền nghi hoặc hỏi. Vị công tử này dáng dấp cực kỳ tuấn tú xinh đẹp, hơn nữa cặp con ngươi lại có màu tím khác thường, là hấp dẫn ánh mắt người à. Chỉ là nhìn quần áo rách nát, trông giống như là con nhà phú quý.

      "Là ta mua ở chợ nô lệ." Lãnh Loan Loan đáp, rồi liếc nhìn thiếu niên hỏi, "Ngươi tên là gì ?"

      "Dạ Thần." thiếu niên lạnh lùng . Tuy rằng là do Lãnh Loan Loan mua về, nhưng lòng tự tôn lại vẫn như cũ bị tổn thương, chẳng biết tại sao lại muốn bị này xem .

      "Nhũ mẫu, ngươi mang Dạ Thần tắm rửa trước . Ta tự mình tới Tàng Kiều Các."

      "Dạ, tiểu thư." Nhũ mẫu gật đầu, "Tiểu thư, ngươi phải ngăn cản bọn họ à." Đám nữ nhân kia điên cuồng, là rất đáng sợ.

      "Ân." Lãnh Loan Loan gật đầu, dẫn theo Ngâm Cầm hướng Tàng Kiều Các tới.

      Hương hoa ngào ngạt, gió thoáng bay. Hoa cỏ sum suê tươi tốt, tòa các tinh xảo hoa lệ. Tàng Kiều Các, ba chữ kim sắc rồng bay phượng múa được tương khảm tại biển treo cửa. Dưới ánh nắng chiếu rọi, kim quang lấp lánh.

      Tại phòng khách của Tàng Kiều Các, đám nữ tử chia nhau ngồi hai bên. Các nàng quần áo rực rỡ, xinh đẹp diễm lệ; ngũ quan thanh tú, điềm đạm đáng . Ở đại sảnh, ngồi ở giữa là tướng quân phu nhân Mộc Chiêu Vân, chỉ thấy nàng tay bưng chén trà, cử chỉ ưu nhã.

      "Phu nhân, Ngài phải làm chủ cho chúng ta à. Loan Loan tiểu thư muốn hủy Tàng Kiều Các, chúng ta phải đâu đây?" Nữ tử ngồi hàng đầu tiên bên trái mở miệng , nàng bên trong mặc cái áo ngực mỏng, nõn nà lỏa lồ. Áo khoác hồng sắc tơ lụa trường bào, mặt mày cân đối, là diễm lệ.

      "Đúng vậy, phu nhân. Chúng ta hầu hạ tướng quân nhiều năm như vậy, nếu như phải rời khỏi phủ chúng ta sống thế nào đây ? Ô ..ô ô..." Nữ tử ngồi hàng đầu bên phải cũng mở miệng theo, nàng mặc thân quần áo trắng, dải lụa khoác vai buông thõng xuống hai tay. Thân thể bé và yếu ớt, hai tròng mắt doanh lệ, điềm đạm đáng .

      "Ôi." Mộc Chiêu Vân đặt chén trà xuống, đôi mày liễu khẽ nhíu lên, thở dài tiếng." phải là ta muốn giúp các ngươi, mà là hữu tâm vô lực. Các ngươi cũng biết, tại quý phủ mọi chuyện đều do Tam tiểu thư làm chủ, nàng ngay cả ta đều làm khó, huống hồ là các vị muội muội đâu ?" Nàng nhìn chúng thiếp, mặt ai cũng lộ vẻ lo lắng. Tuy rằng việc đem những ... tiểu thiếp này đuổi ra phủ, khiến nàng cũng vui mừng vạn phần. Nhưng bất quá cũng hẳn là chuyện tốt. tại nếu như đem các nàng đều đuổi hết, chỉ còn lại mình nàng, sợ rằng mình nàng thể địch lại ti tiện nha đầu kia. bằng nghĩ biện pháp lưu các nàng lại, cho mình sử dụng.

      "Thực là quá mức." nữ tử xinh đẹp chân mày lá liễu nhướng lên, "Ngài mới là tướng quân phu nhân, dựa vào cái gì để cho ba tuổi hài đồng chưởng quản mọi việc trong phủ ?" Nha đầu kia đúng là tàn nhẫn, chỉ khấu trừ tiền tiêu vặt của phu nhân, lại còn thẳng thắn muốn đem các nàng đều đuổi ra khỏi phủ, thực là rất đáng trách. Con ngươi quyến rũ khẽ híp lại, phẫn hận...

      "Đúng vậy." nữ tử mặc áo trắng cũng tiếp lời, "Đại tiểu thư mới là ruột thịt trưởng nữ, mà nàng kia bất quá là người do ti tiện nha hoàn sinh ra, dựa vào cái gì cùng phu nhân, Đại tiểu thư sánh với ?" Ngữ khí nũng nịu, thanh như khe suối, con ngươi trong veo nhưng giấu diếm nổi tâm cơ cùng với hung ác...


      "Nàng phải là muốn thay ma quỷ mẫu thân của nàng báo thù sao ?" Áo lam nữ tử đột nhiên mở miệng.

      Ba.

      Mộc Chiêu Vân buông rơi chén trà trong tay xuống đất, nước trà văng khắp nơi...

      "Ôi, phu nhân, Ngài có sao hay ?" Thanh y nữ tử kinh hô.

      " có, có việc gì." Mộc Chiêu Vân lắc đầu, cười cười. Trong lòng nàng nhưng lại dâng lên từng đợt sóng dữ, phải, ti tiện nha đầu kia nhằm vào các nàng, nhất định là muốn vì ma quỷ mẫu thân báo thù. , nàng nhất định thể để cho nha đầu kia có cơ hội này.

      "Phu nhân, Ngài chúng ta phải làm thế nào bây giờ ?" Bạch y nữ tử cẩn thận nhìn thần sắc Mộc Chiêu Vân, nhàng hỏi.

      "Yên tâm, ta để cho nàng đem bọn ngươi đuổi ." Mộc Chiêu Vân quyết định lưu lại những ... thị thiếp này, các nàng đối với mình còn có tác dụng. Chờ các nàng còn giá trị lợi dụng nữa, tự nhiên là thể lưu lại.

      " vậy sao?"Thanh non nớt lạnh lùng vang lên.

      Chúng nữ tử ngoái đầu nhìn lại, thấy tiểu nữ oa dáng vẻ phấn điêu trác ngọc đến. Nàng tóc tết hai bên, mái tóc cắm trâm hoa. Vài sợi tóc buông xuống rơi vào hai gò má, dáng dấp trông là bướng bỉnh. Quần áo váy lụa màu hồng nhạt, làn váy thêu bông hoa lớn có sáu cánh, đôi hồ điệp chập chờn bay. Mặt mày quen thuộc, nàng phải là do Hiểu Liên ti tiện nha hoàn sinh ra sao? Nhưng là thay đôi, còn vẻ nhút nhát trước đây. Cặp mặt đen láy lóe ra tinh quang, là lãnh liệt.

      "Quả nhiên là ti tiện nha đầu, có quy củ, thấy các vị mẫu thân mà cũng hành lễ." Hồng bào nữ tử xinh xắn trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, khẩu khí là ra dáng.

      Ngoài nàng ra, các nữ tử khác cũng trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan. Chính là tiểu nha đầu này muốn hủy Tàng Kiều Các, đúng là nhìn còn tuổi như vậy mà tâm tàn nhẫn.

      Mộc Chiêu Vân mỉm cười, nhìn đám tiểu thiếp này làm khó Lãnh Loan Loan.

      "Mẫu thân ?" Lãnh Loan Loan khóe miệng cười chế giễu."Mẫu thân của ta ở dưới cửu tuyền gặp mặt Diêm Vương, chẳng lẽ các vị cũng muốn tới chỗ đó đưa tin ?"


      "Ngươi ..." quyến rũ nữ tử tức giận, nha đầu kia ràng là nguyền rủa các nàng tìm chết.

      "Hơn nữa ..." Lãnh Loan Loan con ngươi lóe ra tinh quang, lạnh lùng nhìn qua các nàng."Các ngươi xứng sao?"

      "Dù như thế nào, bọn họ cũng là thê thiếp của cha ngươi." Mộc Chiêu Vân mở miệng .


      "Thê thiếp ?" Lãnh Loan Loan hừ lạnh, "Giờ lập tức phải như vậy rồi."

      "Ngươi ..." Mộc Chiêu Vân buồn bực, ánh mắt oán hận trừng mắt nhìn nàng."Ngươi có thể làm cho tướng quân bỏ ta được ?" Đám tiểu thiếp nha đầu kia cũng dám đuổi, nàng tin ngay cả mình, nha đầu kia cũng dám làm càn.

      "Có gì là thể." Lãnh Loan Loan cười khẽ, " có chuyện gì là ta có thể làm."

      "Ta là quận chúa." Mộc Chiêu Vân vẻ mặt giận dữ, cường điệu chính mình tôn quý thân phận.

      "Quận chúa sao ?" Lãnh Loan Loan khinh thường , "Dù có là công chúa, chọc ta, cũng như thế cả thôi." Hoàng đế, ta còn sợ. Còn sợ quận chúa như ngươi, quả thực là ngu xuẩn đáng thương cảm.

      "Ngươi quá cuồng vọng." Bạch y nữ tử doanh lệ nhìn Lãnh Loan Loan, tựa hồ giống như bị người khi dễ."Chúng ta muốn gặp tướng quân." Mong rằng tướng quân vì các nàng hầu hạ bấy lâu, có thể mở con đường cho các nàng...

      "Tướng quân phụ thân cũng có biện pháp thay đổi quyết định của ta." Lãnh Loan Loan chán ghét nhìn giọt nước mắt của nàng, ghét nhất bị loại này giả bộ nữ nhân." Ai bảo các ngươi trước kia khi dễ Hiểu Liên mẫu thân của ta, giờ hối hận cũng muộn...

      Nhìn vẻ mặt các nàng, Lãnh Loan Loan cười đắc ý.

      "Ngâm Cầm."

      "Có nô tỳ." Ngâm Cầm từ ngoài cửa bước vào.

      "Ngươi với quản gia rằng, phải hủy nơi này ngay lập tức." Nàng muốn tận mắt nhìn thấy đám nữ nhân này bị đuổi ra khỏi phủ, đôi mắt lạnh lùng nhìn Mộc Chiêu Vân. Kế tiếp, đến lượt ngươi.

      "Phu nhân."

      "Phu nhân."

      "..."

      Đám tiểu thiếp vừa nghe Lãnh Loan Loan , tất cả đều hoảng loạn cả lên. Vội vàng cầu xin Mộc Chiêu Vân, hy vọng nàng có thể lưu lại các nàng.

      "Phu nhân có muốn theo ta cùng nhau nhìn nơi này được dỡ bỏ ?" Lãnh Loan Loan nhíu mày, cố ý hỏi.

      "Hừ." Mộc Chiêu Vân nhìn nàng chút, rồi hừ lạnh tiếng. Bất chấp phía sau đám nữ tử cầu xin, phất tay áo rời .

      "Ta muốn ." Chứng kiến Mộc Chiêu Vân rời , nữ tử này biết là được. Lòng muốn ly khai, nơi đây thành tập quán sinh hoạt của các nàng, các nàng căn bản là thể sinh tồn nếu phải ra khỏi phủ.

      "Ta, ta cũng muốn ." Thanh sam nữ tử cũng trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, rồi khẽ đặt mông ngồi xuống đất.

      "Ngươi, ngươi muốn đuổi ta , ta thắt cổ tự vẫn." Bạch y nữ tử mắt chan chứa lệ, bộ bị buộc đến đường cùng...

      "Chúng ta ra ngoài cũng vô pháp sinh tồn, bằng chết ở chỗ này." Áo lam nữ tử cũng trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan.

      "Ngươi tuổi như vậy, tâm địa hung ác. Ngươi cẩn thận gặp báo ứng." Hồng sam nữ tử hổ quyến rũ xinh đẹp, tức thời mắng chửi người cũng bức phong tình vạn chủng dáng dấp.

      "..."

      Đôi mi khẽ nhướng lên, tưởng rằng dọa tự tử là nàng bị hù dọa sao? Đáp án đương nhiên là O.

      "Quản gia." Bàn tay bé phất ra.

      "Có nô tài." Quản gia dẫn theo gia đinh đứng ở ngoài cửa hậu, nghe được đám tiểu thiếp này ngừng nháo nhào, trong lòng nhịn được thầm than, các nàng là ngu ngốc, tưởng rằng như vậy là việc gì sao.


      "Ngươi nghe cả rồi đấy, nơi này có người muốn treo cổ." Lãnh Loan Loan giơ tay chỉ nữ nhân vừa kêu, lạnh nhạt ."Ngươi tìm sợi dây cho nàng, miễn cho nàng tìm được dây để thắt cổ; mặt khác xong xuôi rùi kéo xa chút, nên để xác chết ở đây, làm dơ bẩn ánh mắt”.

      "Dạ, tiểu thư" quản gia nén nhịn cười, Loan Loan tiểu thư đúng là lợi hại.

      "Ngươi ... "

      Đám nữ tử kia bị Lãnh Loan Loan tức giận đến phát run, mắt thấy kế sách này hiệu quả. Cần gì phải hùng hùng hổ hổ nữa, chuẩn bị thu thập hành lý ra phủ thôi. Bất quá nếu phải , lụa là gấm vóc, vàng bạc châu báu, nhất định thể thiếu.

      "Đứng lại." Lãnh Loan Loan nhìn nữ tử này, ánh mắt nhanh như chớp chuyển động, nàng há có thể nhìn tâm tư các nàng sao.

      "Quản gia, phái người theo sát các nàng. Ngoại trừ đồ đạc của các nàng, các đồ đạc khác của tướng quân phủ dù chỉ thứ cũng thể mang ."

      "Ngươi ... "

      Bị xem thấu tâm tư, nữ tử kia vừa buồn bực lại vừa sợ hãi, ti tiện nha đầu này như thế nào trở nên lợi hại như vậy ?

      "Ngươi có kết cục tốt." Dù phải , cũng quên lưu lại lời trù úm.

      "Ta khẳng định là so với các ngươi còn tốt hơn nhiều." Lãnh Loan Loan nở nụ cười tà, lạnh nhạt .

      Tưởng rằng muốn đấu cùng nàng, bọn họ thực xứng sao...

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 13: Tâm sinh ác ý


      "Chết tiệt ti tiện nha đầu..."

      Lãnh Nguyệt Nhi mặt mày cau có, vừa vừa mắng chửi. theo phía sau nàng là tiểu nha hoàn, đầu cúi xuống, thở mạnh cũng dám thở ra.

      "Ngươi người chết a." Lãnh Nguyệt Nhi quay đầu nhìn lại phía sau, thấy tiểu nha hoàn khép nép như con chuột, khiến cho nàng càng thêm tức giận, quát mắng tại trận. Lãnh Loan Loan chết tiệt, cư nhiên đem Thu Đường điều đến phòng giặt quần áo, làm hại nàng muốn có nha hoàn tri kỷ bên người cũng có.

      " mau lên." Lãnh Nguyệt Nhi tức giận đến đỏ mặt tía tai, nàng trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn khiếp sợ quát.

      "Dạ, Đại tiểu thư" tiểu nha hoàn khúm núm đáp. Nàng mặc bộ quần áo vải màu lam, khuôn mặt thanh tú, cặp mắt sợ sệt nhìn Lãnh Nguyệt Nhi.

      "Hừ." Lãnh Nguyệt Nhi phất mạnh tay áo, giơ tay bứt lá bụi cây bên đường, lá xanh rơi đầy mặt đất, bụi cây chẳng mấy chốc thành tàn tạ xơ xác...

      Dạ Thần sau khi rửa mặt chải đầu xong, liền thay bộ Nguyệt Nha trường bào, tà áo theo gió bay. Mái tóc đen dài, còn chút ướt át buông xõa xuống vai, dạo bước tại vườn hoa phía sau đình viện...

      Lãnh Nguyệt Nhi vốn tức giận, chợt trông thấy Dạ Thần, ánh mắt nàng sửng sốt, thiếu niên này là ai vậy? Tóc dài đen như mực, mặt mày tú, đôi con ngươi màu tím, có thể câu dẫn hồn người. Gợi cảm, mê hoặc, khiến cho trái tim thiếu nữ 10 tuổi đầu, bắt đầu nhảy loạn lên... Khuôn mặt trắng noãn chợt đỏ ửng, so với Thiên Ngày ca ca nhìn càng đẹp mắt hơn à.


      Dạ Thần liếc mắt nhìn tiểu nương đứng ngốc ngốc nhìn mình, mặt chút biểu tình, xoay người rời . Nhìn khắp bốn phía, thiếu niên thầm than, ngờ tướng quân phủ này lại to lớn như thế. Lúc nãy quên mất hỏi Loan Loan tiểu thư ở nơi nào. Nàng mua mình giờ mình là nô lệ của nàng. Tuy rằng trong thâm tâm , lòng tự tôn muốn làm nô lệ, nhưng cũng hiểu được tình nghĩa. Huống chi Lãnh Loan Loan tiểu thư giống như hài tử bình thường, đối với nàng thập phần hiếu kỳ...

      Lãnh Nguyệt Nhi thấy thiếu niên này ngờ để ý đến mình, lòng thẹn thùng biến thành tức giận.

      "Này, đứng lại." Ngón tay chỉ Dạ Thần, giọng yếu ớt la lên.

      Dạ Thần quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, thấy nàng dáng vẻ được nuông chiều, trong lòng lên tia chán ghét, người biệt đến khó khăn của nhân gian, Đại tiểu thư.

      "Ngươi biết ta là ai ?" Lãnh Nguyệt Nhi thấy Dạ Thần nhìn mình, trong lòng cảm thấy cao hứng. Khuôn mặt nhắn ngẩng lên, vẻ mặt kiêu ngạo."Ta là tướng quân phủ Đại tiểu thư, thấy ta, ngươi còn thỉnh an."


      "..."

      Dạ Thần ghét nhất bị loại này kiêu căng ương ngạnh Đại tiểu thư, hừ lạnh tiếng, rồi lại xoay người tiếp tục rời .

      "Này!" Lãnh Nguyệt Nhi thể tin rằng, cư nhiên biết mình là Đại tiểu thư mà vẫn dùng loại thái độ này đối với mình. Nàng dậm chân, tức giận. Mắt mở trừng trừng nhìn bóng dáng Dạ Thần dần dần khuất xa...

      " là ai vậy?" Lãnh Nguyệt Nhi thào tự hỏi.

      "Bẩm tiểu thư, nô tỳ nghe với Loan Loan tiểu thư cùng nhau hồi phủ." Tiểu nha hoàn cho rằng Lãnh Nguyệt Nhi là hỏi mình, liền vội vàng trả lời.

      "Cái gì ?" Lãnh Nguyệt Nhi điên lên, " cư nhiên là do ti tiện nha đầu kia mang về." Thảo nào bộ dạng lại lạnh lùng giống nhau.

      Tiểu nha hoàn cúi đầu xuống, nghe Lãnh Nguyệt Nhi tức giận .

      " thôi." Lãnh Nguyệt Nhi hung hăng giật mạnh bụi cây cái rồi bước .

      Tiểu nha hoàn vội bước theo sau nàng, thở mạnh cũng dám thở ra.

      Ngọc Nhan Các

      Căn phòng là đống hỗn độn, đồ đạc vứt ngổn ngang.

      Mộc Chiêu Vân ngồi bên mép giường, bộ ngực ngừng nhấp nhô. Lòng tràn đầy tức giận, khuôn mặt có vài phần thất sắc, nàng tiện tay vớ được cái gì là vứt luôn xuống sàn nhà.

      "Ti tiện nha đầu chết tiệt, ngày kia, ta nhất định phải cho ngươi biết là ai lợi hại." Nhớ tới lời Lãnh Loan Loan , nàng lại bừng bừng lửa giận. Đôi con người tràn đầy phẫn hận, dung mạo có chút dữ tợn lên. Người ngoài đều biết nàng có thân phận cao quý là Quận chúa, đồng thời cũng là Trấn Bắc tướng quân phu nhân. Quyền nghiêng thiên hạ, nhưng ai có thể biết được đau khổ của nàng? Đường đường là tướng quân phủ nữ chủ nhân, tại lại bị ba tuổi tiểu nữ oa chèn ép, nếu việc này truyền ra ngoài nàng còn gì thể diện nữa?


      Càng nghĩ, nàng càng tức giận.

      Choang.... rầm...

      Tiếng đồ gốm sứ bị vỡ vang lên

      "Mẫu thân, người làm sao vậy ?" Lãnh Nguyệt Nhi mới vừa vào phòng nhìn thấy mặt đất là đống hỗn độn, mà mẫu thân lửa giận đùng đùng ngồi ở mép giường. Khẽ nhìn liếc qua đống lộn xộn mặt đất, nàng dè dặt bước tới chỗ Mộc Chiêu Vân bên người.

      "Nguyệt Nhi, sao ngươi lại tới đây ?" Mộc Chiêu Vân nhìn thấy nữ nhi bảo bối đến, vẻ giận dữ thu liễm vài phần. Mặt mày lại ôn nhu như trước khi hờn giận.

      Nghe được Mộc Chiêu Vân hỏi, Lãnh Nguyệt Nhi chợt nhớ tới mục đích của mình đến đây. Lúc này chu cái miệng nhắn, kêu lên:

      "Mẫu thân, vừa rồi Nguyệt Nhi tại hoa viên phía sau đình viện nhìn thấy thiếu niên rất tuấn tú. đôi con ngươi màu tím, nhìn giống như hai viên bảo thạch vậy.” Nhớ tới ánh mắt Dạ Thần, Lãnh Nguyệt Nhi cảm thấy tâm mình lại nhảy lên rộn ràng. Hai gò má nhịn được đỏ ửng lên xấu hổ.

      "Có chuyện như vậy sao?" Mộc Chiêu Vân nhìn sắc mặt của nữ nhi, nàng cảm thấy có chút lo lắng. Xem chừng là Nguyệt Nhi vui mừng vì gặp mặt thiếu niên có đôi mắt tím hiếm thấy kia, thế nhưng nữ nhi của mình là kim chi ngọc diệp, người bình thường sao có thể xứng đôi với nàng? “ biết thiếu niên kia vào trong phủ từ lúc nào?"

      "Mẫu thân, là do ti tiện nha đầu kia dẫn về." Nhớ tới Lãnh Loan Loan, Lãnh Nguyệt Nhi vẻ mặt lại tức tối lên. Vì sao ti tiện nha đầu kia lúc nào cũng tốt số vậy? giờ chỉ phụ thân cưng chìu nàng, ngay cả thiếu niên tuấn tú này cũng là gặp mặt nàng trước. cam lòng, chính mình quyền lợi đều bị ti tiện nha đầu kia đoạt .

      "Là nàng sao?" Mộc Chiêu Vân cũng phẫn hận, nàng đăm chiêu suy nghĩ, rồi hướng ra ngoài hô lớn: "Đan Xuyến, Đan Xuyến."

      "Có Nô tỳ." nha hoàn chừng mười bảy tuổi vội vã chạy vào, chợt thấy đồ đạc bị vứt chỏng chơ lộn xộn mặt đất, trong mắt toát lên tia khó hiểu ý, rồi nhanh như tia chớp, nàng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

      "Phu nhân, người có gì phân phó?" nàng cung kính cúi đầu thưa.

      "Ngươi hỏi thăm lần trong phủ, xem xem thiếu niên có đôi con ngươi màu tím kia là ai?" Nghìn vạn lần nên người do ti tiện nha đầu kia tìm tới giúp đỡ, bằng nàng càng phiền toái.

      "Dạ, phu nhân" Đan Xuyến gật đầu, rời .

      "Mẫu thân, ngươi vì sao muốn cho Đan Xuyến hỏi thăm thiếu niên kia ?" Lãnh Nguyệt Nhi khó hiểu hỏi.

      "Người thân tín, mới làm hỏng việc." Mộc Chiêu Vân kéo Lãnh Nguyệt Nhi ngồi xuống bên cạnh, bàn tay nhàng vuốt ve đầu của nàng."Nguyệt nhi, ngươi còn . Có rất nhiều chuyện ngươi còn có hiểu hết được." hiểu được lòng người hiểm ác đáng sợ...

      "Mẫu Thân, Nguyệt Nhi thấy rất bức bối." Lãnh Nguyệt Nhi ngước khuôn mặt lên, ánh mắt lóe ra hận ý cùng với cam lòng. "Chỉ vì cái ti tiện nha đầu kia, cho nên cha mới hề mến ta. Ngay cả người trong phủ cũng coi thường mẹ con chúng ta, là nàng, là nàng đoạt của chúng ta tất cả, ta hận nàng!" Lãnh Nguyệt Nhi bừng bừng lửa giận, dường như lửa giận có thể đốt cháy cả đồng cỏ dại, đem tất cả mọi thứ đều thiêu đốt.

      Mộc Chiêu Vân có chút kinh hãi, từ bao giờ, trong đôi mắt ngây thơ của nữ nhi lại chất chứa cừu hận như vậy? Dù sao những lời Nguyệt Nhi cũng sai, là do ti tiện nha đầu kia cướp của nàng tất cả. Vì mình, cũng là vì nữ nhi của nàng, nhất định phải đem nha đầu kia diệt trừ. Trong đầu xoẹt lên ý niệm ác độc, hai tròng mắt như ánh mắt độc xà, lóe ra quỷ dị quang mang.

      "Phu nhân." Tiếng Đan Xuyến từ ngoài cửa vọng vào.

      "Vào ." Mộc Chiêu Vân thu hồi vẻ mặt thâm độc, lạnh lùng .

      Đan Xuyến bước vào phòng, hành lễ, : "Khởi bẩm phu nhân, nô tỳ tìm hiểu ràng. Thiếu niên kia là do Loan Loan tiểu thư mua từ chợ nô lệ mang về." Chuyện Lãnh Loan Loan đến chợ nô lệ mua nô lệ lan truyền khắm Thiên Diệu thành, mọi người đâu đâu cũng bàn chuyện về Loan Loan tiểu thư.

      " Chợ Nô lệ?" Mộc Chiêu Vân khẽ cau mày, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

      " là nô lệ sao?" Lãnh Nguyệt Nhi hô to, " làm sao có thể là nô lệ ?" Dáng vẻ cao quý như vậy, lạnh lùng như vậy, nhìn thế nào cũng giống như là tên nô lệ thấp hèn.

      "Ngươi lui ra trước ." Mộc Chiêu Vân khẽ phất tay, Đan Xuyến vội xoay người rời .

      "Mẫu thân, thiếu niên có đôi con ngươi màu tím thoạt nhìn đơn giản, sao lại có thể là nô lệ như vậy chứ ?" Lãnh Nguyệt Nhi nắm lấy tay của mẫu thân lay .

      "E rằng đây chẳng qua chỉ là cái lá chắn." Mộc Chiêu Vân lẩm bẩm , chừng thiếu niên kia là do Lãnh Loan Loan tìm tới giúp đỡ, trợ giúp nàng đoạt tất cả mọi thứ của bọn họ.

      "Nguyệt Nhi, ngươi rất muốn có tên nô lệ kia sao?" Mộc Chiêu Vân đột nhiên cúi đầu nhìn Lãnh Nguyệt Nhi, hỏi.

      "Dạ." Lãnh Nguyệt Nhi gật đầu, " dám coi thường ta, ta nhất định phải cho biết được, phạm lỗi với ta phải chịu kết cục gì." Hai tròng mắt khẽ lóe ra ý niệm tàn nhẫn.

      “Tốt." Mộc Chiêu Vân con ngươi lóe sáng, "Chỉ cần ngươi muốn thứ gì, mẫu thân đều đoạt cho ngươi." Ai cũng thể đoạt những thứ mà mẹ con nàng muốn, dù là ti tiện nha đầu kia cũng là như nhau.

      Gió khẽ ùa vào từ cửa sổ, mành vải tung bay. Mộc Chiêu Vân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ...


      Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?...hi-New-Quyen-2-Chuong-31&page=3#ixzz3qoc4mBBj
      miu901 thích bài này.

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 14: Dạ Thần bị thương.


      Màn đêm yên tĩnh, sáng sủa, ánh trăng nhu hòa.

      trời cao từng đám mây lững lờ trôi, che khuất ánh trăng, khiến cho bầu trời lúc sáng, lúc tối, dường như chỉ là trong nháy mắt...

      Dưới ánh trăng thanh, cây cối theo gió lay động, mặt đường in bóng loang lổ. Trong vườn hoa, từng đóa hoa Hồng, Lan Hồ Điệp, đung đưa khoe sắc dưới ánh trăng chiếu rọi, phảng phất như chúng nó được phủ thêm lên mình bộ áo mỹ lệ...

      Lãnh Loan Loan rời Bắc viện chuyển đến ở trong chủ viện. Nơi đây vốn là nơi ở của tướng quân phụ thân. Nhũ mẫu vẫn như cũ nằm tạm tại gian phòng phía ngoài, còn nàng nằm ở gian phòng phía trong. Hôm nay, Dạ Thần cũng là ngày đầu tiên làm nhiệm vụ hộ vệ. Tuy rằng nàng cần, nhưng nhàn rỗi việc gì làm, để miễn cho việc dùng đôi mắt tím kia câu dẫn hồn người, nên nàng đem bố trí làm hộ vệ bên người...

      Ngón tay mềm mại khẽ búng ra, ngọn nến cháy bỗng phụt tắt. Ánh trăng từ cửa sổ len lỏi ùa vào, căn phòng lại dường như sáng sủa như cũ.

      Có lẽ là vì ban ngày quá mệt mỏi, nên Lãnh Loan Loan nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...

      Đồng thời lúc này, đạo thân ảnh màu đen từ hậu viện tướng quân phủ leo tường mà vào. Dưới ánh trăng, mặc bộ dạ hành, khuôn mặt được che kín nửa, để lộ ra đôi mắt sáng lạnh lùng. tránh thoát được đội thị vệ tuần tra, nhàng phi thân lên nóc nhà. Chạy dọc theo nóc nhà, nhanh chóng hướng chủ viện tới. Đến phía sau chủ viện, nằm rạp người xuống nóc nhà. Nhìn thấy trong phòng ánh nến tắt, con ngươi băng lãnh lóe sáng, bình tĩnh hô hấp, chờ đợi.

      Giờ tý, đêm khuya. Khung cảnh vắng lặng, tiếng côn trùng le lói vang lên.

      Hắc y nhân bắt đầu hành động, chỉ thấy như chim Én, từ nóc nhà bay xuống, lặng yên tiếng động. rón rén bước lại gần cửa sổ, ngón tay khẽ liếm nước bọt, rồi chọc thủng lỗ cửa sổ, ghé mắt vào quan sát căn phòng. Thấy trong phòng là mảnh yên tĩnh, trong lòng thỏa mãn, vội rút ra thanh trường đao, theo cửa sổ nhảy vào. Thân ảnh khe khẽ vòng qua gian phòng phía ngoài, rồi nhằm hướng phòng phía trong đến. Bóng đen bước lại gần giường, bàn tay khẽ vén mành vải lên, đại đao hàn quang lóe sáng, rồi nhanh như cắt hướng người nằm giường chém xuống.


      Lãnh Loan Loan chỉ cảm thấy hình như có ánh sáng lóe lên, hai tròng mắt bỗng nhiên mở ra. Ánh sáng lạnh phụt ra, hàn khí bức người.

      Bóng đen sửng sốt, nghĩ tới rằng đối phương lại cảnh giác như vậy. Bị khí thế mãnh liệt từ người tiểu nữ oa ảnh hưởng, khiến cho tâm dao động, đường đao chém xuống cũng bị mất chính xác.

      Lãnh Loan Loan thấy tình thế, thân thể cấp tốc hướng phía trong lăn vòng, tránh thoát đao kia.

      "Ngươi là ai ?" Lãnh Loan Loan đưa mắt nhìn hắc y nhân.

      "..."

      Hắc y nhân gì, cấp tốc huy động đao tiếp tục bổ về phía nàng.

      Lãnh Loan Loan thân thể cuồn tròn tránh né, nhiều lần tránh thoát được Hắc y nhân chém giết.

      Đông .

      Hắc y nhân chém mạnh trường đao vào mép giường, làm phát sinh ra tiếng vang.

      "Tiểu thư, làm sao vậy ?" Nhũ mẫu mơ mơ hồ hồ tới, hỏi.

      "Nhũ mẫu." Lãnh Loan Loan cả kinh, thấy hắc y nhân kia huy đao hướng Nhũ mẫu chém tới.

      "A... "

      Hàn quang lóe ra, Nhũ mẫu nhìn đại đao chém tới, kinh hoảng kêu to lên.

      "Đương . "

      thanh kiếm chắn đỡ lấy đường đao, Dạ Thần xuất ở trước người nhũ mẫu.

      "Ngươi là ai ?"

      Đôi con ngươi màu tím phản chiếu ánh trăng, thoạt nhìn lại càng trở nên thần bí. Ngày trước bị người ta bầy kế hãm hại nên mới bị bắt làm nô lệ. Từ đó đến giờ, giấc ngủ của luôn luôn chập chờn yên giấc. Nên vừa nghe thấy tiếng Nhũ mẫu thét chói tai, là biết rằng nơi đây xảy ra chuyện.

      "Dạ Thần, giữ lấy ."

      Lãnh Loan Loan phán đoán rằng, người này hẳn phải là sát thủ. Theo sát thủ tổ chức quy định tuyệt tiết lộ danh tiếng người thuê. Cho nên muốn từ để hỏi tên người thuê là phải chuyện dễ dàng.

      Dạ Thần nghe vậy, vội đem Nhũ mẫu đẩy ra xa nơi nguy hiểm. Tay phải cầm kiếm, cấp tốc tới gần Hắc y nhân.

      Hắc y nhân nhìn thiếu niên trẻ tuổi, con ngươi trong lên tia bất đắc dĩ, ngờ thiếu niên dáng vẻ gầy yếu như vậy lại có vài phần năng lực. Quan trọng là mục tiêu ở phía sau kia, mặc dù thoạt nhìn chỉ là tiểu hài đồng ngây thơ, nhưng đôi con ngươi lại chất đầy lệ khí, lạnh lùng, ngay cả vốn hai bàn tay nhuốm đầy máu tươi cũng nhịn được...

      Dưới bóng trăng khuya, đao quang kiếm ảnh, càng tăng thêm vài phần quỷ dị.

      "Có chuyện gì vậy ? Làm sao vậy ?"

      Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lại gần, ra là bọn thị vệ tuần tra, nghe được tiếng kêu của nhũ mẫu liền vội chạy đến.

      Hắc y nhân ánh mắt khẽ trầm xuống, đêm nay sợ là thể hoàn thành nhiệm vụ. Đại đao hề do dự, hàn quang lóe ra, chém mạnh về phía cánh tay của Dạ Thần...

      Đương.

      Dạ Thần làm rơi kiếm xuống mặt đất, tay trái ôm lấy cánh tay phải bị thương, máu tươi ngừng chảy ra, dưới đêm trăng như những đóa độc hoa đỏ rực xinh đẹp...

      Hắc y nhân thừa dịp Dạ Thần bị thương, thân ảnh chợt lóe, vội lắc mình nhanh chóng thoát ra khỏi gian phòng.

      Dạ Thần ôm cánh tay, muốn đuổi theo.

      "Đừng đuổi theo." Lãnh Loan Loan quát lên, nếu như nàng muốn đuổi theo, tên hắc y nhân kia có thể chạy thoát được sao? Nàng bận tâm Hắc y nhân kia rời theo hướng nào, dường như nàng biết là ai chủ mưu đứng ở sau vụ này. Ngoại trừ Mộc Chiêu Vân ra, còn có ai có thể làm việc này, cư nhiên có thể thuê sát thủ ám sát mình. Hừ, đáy mắt nàng thoáng lên luồng sáng lạnh. Mộc Chiêu Vân như thế khẩn cấp muốn sát hại mình, là do nàng sợ mình cướp của nàng tất cả? Hay là sợ ta tìm nàng trả thù?

      "Tiểu thư biết là ai?" Dạ Thần quan sát thấy nàng suy tư, nên khẳng định hỏi rằng.

      " sai." Lãnh Loan Loan tán thưởng nhìn cái, quả thực nhìn lầm người, đích xác đủ khôn khéo.

      "Tiểu thư, ngươi sao chứ ?" Nhũ mẫu nghe hiểu bọn họ rốt cuộc cái gì ? Nàng nhào tới Lãnh Loan Loan bên giường, hai tay càng ngừng vuốt ve khắp người Lãnh Loan Loan, chỉ sợ nàng có cái vết thương gì.

      " Nhũ mẫu, ta sao." Lãnh Loan Loan nhìn Nhũ mẫu lo lắng cho mình, ánh mắt lạnh lùng lại trở nên nhu tình, ấm áp.

      " có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi." Nhũ mẫu gật đầu, rồi quay sang phía Dạ Thần bị thương."Tiểu Thần, ngươi thế nào?" Sau đó vội vàng lấy ra cái khăn trắng, giúp băng bó vết thương.

      "Loan Loan tiểu thư, nơi đây xảy ra chuyện gì ?" Đầu lĩnh thị vệ trưởng dẫn thủ hạ đứng ở ngoài phòng cao giọng hỏi. Loan Loan tiểu thư tại là tướng quân phủ tiểu chủ tử, nghìn vạn lần được để xảy ra sai lầm, bằng , tướng quân tha cho .

      " có việc gì." Lãnh Loan Loan lạnh lùng , "Chỉ là có tên trộm lẻn vào phủ, nhưng bị thị vệ của ta đánh đuổi rồi.”

      "Cái gì ? Trong phủ có kẻ trộm sao?" Thị vệ trưởng cả kinh, vốn tướng quân phủ có thể là canh gác nghiêm mật, thủ vệ sâm nghiêm. Lại để lọt tên tiểu tặc chạy vào phủ làm loạn, xem ra còn phải tăng mạnh phòng bị mới được."Vậy thuộc hạ xin dẫn người lục soát, xem tên trộm có còn ở trong phủ ?"

      "Ân." Lãnh Loan Loan đáp, "Các ngươi hãy ."

      "Thuộc hạ xin cáo lui."

      Tiếng bước chân xa dần, trong sân lại khôi phục yên tĩnh vốn có.

      "Tiểu thư, ngươi thế nào lại cho bọn biết có người muốn giết ngươi ?" lúc lâu, nhũ mẫu khẽ hỏi. Nghĩ tới có người muốn làm hại tiểu thư, trái tim của nàng lại nhảy thẳng lên. Người nọ có gây thương tổn cho tiểu thư, nhưng phải làm sao bây giờ ?

      "Nhũ mẫu, phải là ta có việc gì sao." Lãnh Loan Loan cười, "người nghỉ trước , ta cùng Dạ Thần còn có chút chuyện cần bàn."

      "Nhưng là ... "

      "Nhũ mẫu yên tâm, ai làm ta bị thương đâu." Lãnh Loan Loan nhàng khuyên nhủ cho nàng an tâm.

      Đợi Nhũ mẫu sau khi rời , Lãnh Loan Loan khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

      "Ngươi lại đây."

      Dạ Thần tuy rằng biết nàng muốn gì, thế nhưng lại vẫn bước tới.

      "Buông tay ra." Lãnh Loan Loan chỉ cánh tay trái dùng để ôm vết thương cánh tay phải.

      Dạ thần buông ra tay trái ra, vết thương cánh tay phải vẫn chảy máu như cũ. Dường như cổ máu huyết ngừng phun ra, nhiểm đỏ cả ngực áo .

      Lãnh Loan Loan khẽ cau mày, vươn bàn tay bé chạm vào vết thương của . lát sau, thu tay lại ."Được rồi."

      Dạ Thần nhìn lại vết thương, ngạc nhiên đến sững sờ, dường như cánh tay chưa từng bị thương vậy... Nàng, nàng đến tột cùng là làm như thế nào ? Hay nàng đúng như người trong phủ đồn đãi có pháp, là nữ ? Trong lòng ngừng suy đoán.

      " nên nghĩ ngợi lung tung." Lãnh Loan Loan trừng mắt liếc cái, "Ngươi bị thương, chứng tỏ là ngươi quá yếu. Xem ra còn phải cần tu luyện thêm."

      Bị Lãnh Loan Loan rằng năng lực kém, Dạ Thần nhịn được vội xiết chặt bàn tay. Dù sao việc thua trong tay Hắc y nhân là thực. cam lòng, muốn trở nên cường đại, để bất luận kẻ nào khi dễ. Đôi con ngươi màu tím lé ra quang mang, muốn làm sát thủ....

      Lãnh Loan Loan nhìn ánh mắt đầy kiên định, đêm nay gặp thích khách, e rằng sau này còn phải gặp chuyện như vậy. Nàng đương nhiên là lo lắng nhưng lại chỉ sợ địch nhân làm thương tổn nhũ mẫu. Có lẽ đây là lúc mình phải thành lập phương thế lực, để có khả năng tực bảo vệ mình và nhũ mẫu...

      "Ta cho ngươi sáu năm." Lãnh Loan Loan nhìn Dạ Thần , "Sáu năm này, quản ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải làm cho chính mình trở nên cường đại, mới có đủ tư cách đứng ở bên cạnh ta."

      "Được." Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan cố sức gật đầu, "Ta nhất định để cho tiểu thư thất vọng."

      "Ta mong rằng sáu năm sau khi gặp lại, lúc ấy ngươi trở nên cường đại." Lãnh Loan Loan đôi mắt lóe sáng."Ngày mai ngươi liền xuất phát, ta chuẩn bị ngân lượng cho ngươi."

      "Tốt."

      tiếng trả lời, thiếu niên cùng với tiểu nữ hứa hẹn tại đây.

      Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, bóng cây cối chập chờn, chứng kiến giờ khắc này...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :