1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yên lặng làm bệnh nhân tâm thần - Huyền Nghi (53)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.1

      có tiếng chát nặng nề như dự tính, cũng có tiếng thét chói tai. Trần Tống Mạn bị Giang Hành nắm chặt tay lại, vòng tay qua kéo về. Trần Tống Mạn quay đầu trừng mắt nhìn Giang Hành, chỉ thấy cau mày, trong đáy mắt dường như có ý. Mà đứng đối diện là Giang Uyển Chi, bà ta lùi lại mấy bước, biểu cảm càng thêm kênh kiệu: “Thế nào, tao đứng ở đây, mày giỏi đánh tao !”

      “Như vậy được đâu.” Giang Uyển Chi tỏ ra rối rắm, “thoạt nhìn nó cũng bệnh , bác sĩ Giang, tôi cảm thấy còng tay nó chưa đủ, cậu nên còng cả chân nó. Nó là bệnh nhân tâm thần, nhỡ mà gây hại đến người khác phải làm sao?”

      “Bà quên rồi à? Đây là viện tâm thần, chung quanh đều là bệnh nhân tâm thần.” Trần Tống Mạn hất tay ra, cười lạnh tiếng, “tôi với bà còn lời nào để , biết điều cút khỏi đây. Bà đứng trước mặt tôi, đừng trách tôi đánh hai mẹ con bà.”

      hung hãn nhìn chằm chằm bọn họ, như là sư tử rình rập con mồi.

      Thẳng đến khi thanh giày cao gót lộc cộc rời khỏi phòng khám, Trần Tống Mạn lạnh lùng hỏi Giang Hành: “Vì sao giữ tôi lại?”

      Giang Hành tháo mắt kính xuống, bỏ vào trong túi áo, liếc mắt cái: “Vậy vì sao muốn đánh người?”

      Trần Tống Mạn nhất thời lửa giận bùng lên: “Bà ta cha tôi như vậy, bảo tôi nhịn kiểu gì được?” lui về sau bước, vung tay: “Bà ta , đương nhiên bận tâm.”

      Dứt lời khịt mũi khinh thường: “Tôi là bệnh nhân tâm thần, đánh bà ta cái có hư hao gì?”

      “Cái gì là hư hao chứ?” Giang Hành khoanh tay bước lên phía trước, “ để ý, nhưng tôi để ý. Vừa rồi nếu đánh bà ta, hơn nữa còn là bệnh nhân mới, chỉ cần bà ta tố thôi, có biết bị đưa vào trung tâm phòng giam tinh thần ?”

      Trần Tống Mạn sững sờ tại chỗ.

      “Nơi đó đãi ngộ tốt như bệnh viện này, y tá chuyên môn, phòng VIP đều . Đến đó, người ra người, quỷ ra quỷ.” Ngữ khí Giang Hành có chút nóng nảy, “cứng đầu, dễ kích động, tâm thần còn chưa tin à?”

      Trần Tống mạn liếm liếm môi: “Vậy vì sao… lúc tôi đến lại được ở bệnh viện?”

      cần quan tâm, tóm lại, tại ở đây, an phận mà sống .” Giang Hành tức giận ngả người xuống sofa, “nhờ phúc của tôi được xem kịch hay, nhưng tôi hi vọng chuyện này phát sinh lần thứ hai.”

      Trần Tống Mạn nhíu mày, rầu rĩ : “Nhưng tôi thực cam lòng.”

      Đúng vậy, cam lòng.

      vì bản thân cảm thấy đáng, càng vì cha mình cảm thấy đáng. Năm ấy mẹ qua đời, cha gà trống nuôi con xuyên suốt mười năm. Thẳng đến bốn năm trước, ông cưới Giang Uyển Chi, còn dắt về loại tiện nhân như Trần Phinh Đình làm em kế. Bốn năm mẹ con bọn họ gây bao nhiêu phiền phức, vì cha mà cố gắng nhẫn nhịn. Giờ ông mất, lại bị tống vào đây, do ai mà phải khốn đốn như vậy? nghĩ tới… Trần Tống Mạn nắm chặt tay…

      cúi đầu, trong lòng dâng lên tầng đau thương.

      “Có lẽ lời tôi bây giờ lọt vào tai , nhưng cũng phải nghe.” Giang Hành đứng dậy dối diện với , vươn tay giữa trung, do dự chút, đặt lên vai , sau đó đặt xuống thắt lưng , nhìn vào mắt mà rằng: “ trước tiên hợp tác trị liệu cho tốt, đợi khi bệnh tình khá lên, mới có cơ hội rời khỏi đây.”

      Trần Tống Mạn thấy kiên định quá, nhịn được cũng chăm chú dõi theo : “Tôi còn có cơ hội sao?”

      chẳng biết vì đâu lại muốn hỏi về vấn đề này, càng kỳ quái là, người hỏi là vị bác sĩ quen biết qua hai hôm?

      “À, nhất định.” Giang Hành hơi siết thắt lưng , “lấy chỉ số thông minh của , chắc chống đỡ nổi tới ngày đó.”

      Gã đàn ông này, tử tế quá ba giây.

      Trần Tống Mạn nghe vậy nheo mắt, nội tâm ác lên: “Bác sĩ cầm thú, chờ tôi xuất viện, tôi tố cáo với viện trưởng.”

      Giang Hành chao mày: “Vậy phải chuẩn bị khăn trùm đầu cho tốt, nếu tôi nhất định trả thù .”

      Bụng dạ hẹp hòi!

      “À đúng rồi!” Trần Tống Mạn đột nhiên nhớ tới việc, “tôi ở đây tiêu phí là ai chi trả? Chẳng lẽ là tài sản của cha tôi?”

      Giang Hành buông tay khỏi người : “ đáng tiếc, việc này tôi cũng biết.”

      bước tới mở cánh cửa, xoay lưng về phía Trần Tống Mạn: “Tôi chỉ là bác sĩ mà thôi, tiếp xúc với cha cũng chỉ lần. có người giúp lo liệu, cứ yên tâm .”

      Dứt lời, đôi chân dài sải bước ra ngoài, để lại Trần Tống Mạn đứng mình ở cửa phòng, ngẩn người trống rỗng.


      Chương 9.2

      Theo Trương Tiểu Hồng về phòng, Trần Tống Mạn ngồi ở giường, nghĩ ngợi rất nhiều. vẫn mực cảm thấy, cái chết của cha có liên quan đến hai mẹ con bà ta. Tuy rằng mũi dùi đều hướng vào , thậm chí chính cũng từng nhận là hung thủ giết cha. Lúc ở tòa án, cho rằng bọn họ ghét bỏ , nhưng những giọt nước mắt đau lòng kia tiếc thương cha chính là . Ấy vậy, nhớ đến hôm nay, ghê tởm của Giang Uyển Chi và Trần Phinh Đình liền xác định cha qua đời đều có liên quan tới bọn họ. Cho nên thể gặp bất trắc, phải sống sót, hơn nữa sống sót ở nơi an toàn nhất.

      Chỉ cần còn ở bệnh viện tâm thần, tài sản cha để lại thuộc về tay bọn họ, rồi bọn họ vì lẽ đó mà tìm đến thôi. Trần Tống Mạn thích tiếp xúc hai mẹ con họ, nhưng chính cũng hiểu, nếu càng tiếp xúc nhiều cơ hội lột trần càng cao, muốn đòi lại công bằng cho cha.

      Cha à, cha phù hộ con .

      Trần Tống Mạn xem đó là chỗ dựa duy nhất, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

      Ngủ giấc, mặc dù ban đầu hơi khó khăn nhưng buộc bản thân mình bằng mọi cách phải thích ứng giờ giấc của bệnh viện, vì thế gò má xương cũng phúng phính ít, sắc mặt cũng còn tái nhợt nữa.

      Buổi sáng, Trần Tống Mạn rời giường, Trương Tiểu Hồng đứng kế bên ghen tỵ: “Lỗi của hết! Từ khi có xuất , hoa khôi ở khu này còn là tôi!”

      Trần Tống Mạn mỉm cười, đôi mắt sáng ngời trong màu nắng hổ phách: “Tiểu Hồng, chị lại trêu em.”

      Trương Tiểu Hồng gì thêm, chỉ tháo còng tay của ra: “Hôm nay kiểm tra sức khỏe.”

      “Vâng.” Trần Tống Mạn nắm tay, nước mắt rưng rưng.

      Phải biết rằng, chờ đợi ngày này rất lâu.

      Tập thể dục buổi sáng xong, Trần Tống Mạn gấp gáp lôi Trương Tiểu Hồng vọt tới cuối hành lang phòng trực ban của bác sĩ, hai người mở to mắt nhìn chằm chằm vào Giang Hành ngồi bên trong, ánh mắt tưởng chừng muốn đem kẻ khác nuốt vào bụng.

      Trương Tiểu Hồng há hốc mồm: “Tôi hỏi chứ Tống Mạn này, bác sĩ Giang làm gì có lỗi với à?”

      Trần Tống Mạn nghe vậy giật mình, ánh mắt vẫn ngó như cũ, vừa đúng lúc Giang Hành ngẩng đầu lên trông thấy .

      phải.” Trần Tống Mạn chém đinh chặt sắt, “bác sĩ Giang chính trực, tốt bụng, hơn nữa chuyên môn cao, chuyện hài hước, sao mà có lỗi với em được.”

      tiếp tục ngắm Giang Hành, mới phát cúi đầu viết viết cái gì. Cơ mà khóe môi lại có nụ cười rất mảnh.

      Ở cửa phòng trực ban như đứng đống lửa, như ngồi đống than nửa giờ đồng hồ, vất vả lắm mới đến lượt Trần Tống Mạn, nhanh chóng hướng về phía Trương Tiểu Hồng vẫy tay, sau đó vào phòng kiểm tra sức khỏe. Theo sau là loạt quy trình kiểm tra, Trần Tống Mạn trải qua ba lần, lần nào cũng bị Giang Hành động đến ngực nhưng đành phải… cố gắng chấp nhận.

      Mà Giang Hành trong suốt quá trình kiểm tra sức khỏe đều cười rất quỷ dị, thẳng đến khi mọi thứ hoàn tất, mới viết báo cáo. Trần Tống Mạn nhịn được, hai tay ôm ở trước ngực, mở miệng hỏi: “Thân thể tôi bình thường chứ?”

      Giang Hành ngừng bút, thả lỏng tựa vào ghế dựa, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn , sau đó cầm lấy bảng báo cáo sức khỏe dò từ xuống hai lượt.

      “Ừ, huyết áp bình thường, cân nặng bình thường.” đến đây, ngẩng mặt liếc cái, phát ra sắc mặt khá hơn, làn da cũng trắng trẻo mịn màng trở lại, biết sờ lên như thế nào…

      “Khụ khụ…” Giang Hành đột nhiên ý thức được mình suy nghĩ linh tinh, giả vờ ho khan cho qua. Cũng may Trần Tống Mạn biết nghĩ gì, vẫn chỉ là nhìn chằm chằm .

      tiếp tục xem, khóe môi nét cười càng sâu: “A, ngực còn tăng 2cm.”

      chúc mừng .” Ánh mắt Giang Hành từ gương mặt xinh đẹp ấy, trượt xuống ngực .

      Trần Tống Mạn hai tay phòng thủ, dè dặt với . Tuy rằng đồ bệnh nhân rộng rãi chẳng nhìn thấy gì, nhưng vẫn thể trước mặt đàn ông khác phô ra cho họ xem.

      “Tóm lại hoàn toàn bình thường.” Giang Hành nắm lấy cổ tay kéo đến trước mắt mình, xốc tay áo lên nhìn vết sẹo lần trước, gật gật đầu: “Vết thương lành rất nhanh.”

      “Vậy…” Trần Tống Mạn tiến sát Giang Hành, lên nguyện vọng ấp ủ nơi đáy lòng, “tôi có thể xin nội y được chưa?”

      Giang Hành lại ngắm ngực , sau đó cười thấu hiểu.

      lưu loát ký tên báo cáo: “Trước kia ngực to, cần mặc. Nhưng giờ nó phát triển, miễn cưỡng cũng mặc vào .”

      Trần Tống Mạn cầm kết quả báo cáo, nghiến răng cười: “Tốt lắm, bác sĩ Giang cũng cần mặc nội y làm gì? Dù sao cũng bé thôi.”

      “Thế à? như vậy, tôi đây liền…” Giang Hành đứng lên, ngón tay thon dài cầm lấy thắt lưng, “trời ạ, nữ bệnh nhân, trị bệnh cho mà còn đưa ra cầu quá đáng với bác sĩ nữa.” xong ra vẻ muốn cởi thắt lưng.

      Trần Tống Mạn “á” tiếng, nhanh chóng xoay mặt .

      “Hừ.” Giang Hành ghé vào tai , nhàng , “già mồm cãi láo.”

      Trần Tống Mạn đỏ bừng vành tai: “ nghĩ ai cũng giống à? Bác sĩ cầm thú! Lưu manh!”

      Giang Hành đứng dậy, nhìn từ cao xuống: “Thay vì mắng mỏ tôi nên nhanh chóng mặc nội y vào. thôi nó bé lại bây giờ.”

      Trần Tống Mạn lúc này sắp phát điên.

      Trở về phòng bệnh, “vũ trang” cẩn thận, chỉ có như thế này, xong xuôi khiến thở phào nhõm. Tuy là nội y vận động thông thường, nhưng kiểu gì cũng có còn hơn . Nghĩ đến việc về sau thoải mái lại nơi hành lang, Trần Tống Mạn nhất thời tinh thần vui vẻ.

      “Sáng sớm hứng khởi như vậy?”

      Trần Tống Mạn lập tức hô to: “Này Abel, hôm nay là ngày vui, chúng ta tản bộ nhé!” Trải qua nửa tháng ở chung, Trần Tống Mạn có thể thành công chuyện dựa vào giọng điệu để phân biệt đó là Abel, Cora hay Augus.

      Abel nhìn mặt trời bên ngoài, cười tủm tỉm : “Được rồi, hôm nay là chủ nhật, tiện thể cầu nguyện luôn.”









      Ta như bóng đèn cũ, lúc cháy lúc tắt....

      Chương 10

      Thời gian “thả lan” của là thứ ba và thứ bảy, nhưng Abel lại là thứ hai đến cuối tuần luôn, bất kể lúc nào cũng có thể tự do hoạt động. Sau khi biết việc này, liền tỏ ra bất mãn.

      Còn ngược lại Abel rất khoái chí, nhưng có tính công kích tinh thần người khác nên Trần Tống Mạn nhất thời cảm thấy ánh mặt trời bên ngoài cũng sáng lạn bằng .

      Bệnh viện có cái sân để hoạt động, trong sân có bàn ghế, có xích đu, giống như công viên , bày trí hết sức xinh xẻo.

      “Oa!” Trần Tống Mạn đối với công viên này là thích, những khóm hoa nở rộ vô cùng đẹp mắt.

      Cái này có điểm nào giống hậu viện của bệnh viện chứ? Quả thực chính là ngoại cảnh để chụp ảnh cưới.

      thích nơi đây à?” thanh lạnh lùng vang lên sau lưng, Trần Tống Mạn quay đầu nhìn gã đàn ông đằng sau, : “ làm sao có thể hiểu ràng tâm trạng của thiếu nữ ôm ấp tình cảm như chúng tôi được.”

      Augus bước , nhanh nhẹn ngồi vào xích đu trước khi có ý định đó. Sắc đỏ của mái tóc lấp lánh, khuyên tai cũng lóe sáng dưới ánh mặt trời.

      Đàn ông 1m8 dáng vóc cao to ngồi ở xích đu, chân dài đong đưa phía trước, tựa như người mẫu nam của tạp chí, quyến rũ vô cùng. ngẩng đầu lên, nhìn lá cây rì rào trong gió, nhiều vệt nắng mỏng phản chiếu qua mặt .

      Trần Tống Mạn thấy mẫu nam này cao quý, đột nhiên cảm thán, thế giới quá bất công, thượng đế tôn tạo cho vẻ ngoài đẹp đẽ, lại an bày vào bệnh viện tâm thần, thực là tạo hóa trêu ngươi.

      Trần Tống Mạn nhìn xung quanh trong sân, phát cách đó xa có vài nữ bệnh nhân chụm lại đánh bài. tò mò đến xem rồi lập tức quay trở lại xích đu, bởi vì phát bản thân nhìn hiểu bọn họ đánh cái gì.

      người còn lại ngồi yên, chính là kẻ ngốc đứng lặng, có ai để trò chuyện. Trần Tống Mạn quay về, ngồi cạnh Augus, hai tay ôm má: “ tại sao bọn họ tán gẫu? Bọn họ suy nghĩ gì nhỉ?”

      Augus nhìn cái, trả lời vấn đề vừa hỏi, chỉ thản nhiên hỏi ngược : “Amanda, còn uống thuốc ?”

      Trần Tống Mạn ngờ hỏi mình cái này, sửng sốt chút, sau đó gật gật đầu.

      Augus nghe vậy ném cho ánh mắt khinh bỉ: “Tốt lắm, chỉ cần kiên trì uống thuốc năm, sau năm với đám người kia chẳng khác gì nhau.”

      Trần Tống Mạn nghe ra lời của có phần châm chọc, cắn môi, phản bác: “Nhưng chẳng phải tôi có bệnh sao? Uống thuốc chữa bệnh là đúng, lại gần đây tôi cảm thấy bình thường, đầu óc vẫn minh mẫn, cũng tái phát bệnh.”

      Augus nhún vai: “Tùy ý , tôi nhắc nhở trước.”

      xong chẳng buồn nữa, ánh mắt khép lại.

      So với bệnh nhân tâm thần, Trần Tống Mạn đành tin vào bác sĩ y tá ở bệnh viện. Nhưng mà, Trần Tống Mạn thấy các bệnh nhân khờ dại kia, lại thực sợ hãi bản thân biến thành như vậy…

      Biết phải làm sao đây?

      cũng học theo bộ dáng của Augus, nhắm mắt, lẳng lặng cảm nhận vị gió đầu thu se lạnh chậm rãi thổi qua, tạm thời giũ bỏ phiền muộn. Ngồi lúc, tựa như linh cảm có gì đó đúng lắm, bèn mở mắt ra nhìn, thấy có vài người tới.

      Ánh mắt mở to, ngó chằm chằm bọn họ, càng quan sát càng thấy đúng. chỉ chỉ bọn họ, thấp giọng bảo: “ xem đám người kia, khá kỳ quặc.”

      Augus chỉ tiếp tục nhắm mắt: “Mặc kệ họ, nhắm mắt ngủ .”

      Trần Tống Mạn bị bàn tay to kéo về.

      Lát sau, chịu được, lặng lẽ lướt qua đám người ấy, nhưng phát ra khoảng cách bọn họ đối với mình càng lúc càng gần. Tên đàn ông cầm đầu nhìn sơ nét mặt rất u ám, da đầu còn có hình xăm, bộ dáng như đại ca xã hội đen, theo sau là hai tóc tai bù xù, áo quần xộc xệch, bên trong còn mặc nội y.

      thấy gã ta trừng mình, vội kéo tay Augus: “ nhìn , bọn họ về phía chúng ta!”

      Augus lúc này mới mở mắt.

      Chỉ giây lát, bọn họ chạy tới đây. Tên cầm đầu quan sát Trần Tống Mạn ngồi ở xích đu, rồi lại nhìn sang Augus.

      “Con nhóc, mày theo Abel nhát gan làm gì, cả đời có đường lui.” Tên cầm đầu cao nhìn xuống , “ bằng mày theo tao, tao cho mày ra viện sớm, ok?”

      Gã kéo kéo lưng quần, có ý đồ muốn sờ mặt , lại bị Agus duỗi tay ngăn cản.

      Augus đứng dậy, lắc lắc cần cổ, dựa vào bản thân cao hơn tên kia cái đầu, đến trước mặt tên cầm đầu, nheo mắt nhìn. Bộ ba đầu gấu bỗng chốc hoảng sợ, giơ tay giơ chân phòng thủ, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Augus trừng mà động đậy cũng động đậy.

      Tên cầm đầu kinh sợ, lắp bắp : “Mày là… Augus!”

      Augus giơ nắm đấm, chất giọng lạnh lùng: “Tao cần biết mày gặp ai, nhưng lúc này mày còn muốn thể ?”

      Tên cầm đầu hít thở thông, hai tay giãy dụa nắm lấy tay Augus, ánh mắt co rúm: “Thực xin lỗi , là em có mắt như mù. để em tự bấm nút biến được !”

      Augus trông thấy y tá về đằng này, mới thấp giọng câu: “Mày .”

      Sau đó đẩy mạnh gã.

      Tên cầm đầu lảo đảo vài bước, y tá nhanh chóng đến. ta còn liếc nhìn Augus, sau đó đưa bọn người kia .

      Vốn đứng xem chiến , lúc này ai về nhà nấy Trần Tống Mạn mới nhàng hỏi: “Sao ở đây còn có loại người này?”

      Augus lấy trong túi ra chiếc khăn mùi xoa, lau lau cánh tay rồi vứt khăn vào thùng rác: “Cá lớn nuốt cá bé, xã hội chính là như vậy, dù là bệnh viện tâm thần cũng ngoại lệ.”

      khịt mũi cái: “Thằng đấy nó bị mắc chứng ảo tưởng nghiêm trọng, cho rằng mình là đại ca xã hội đen, còn hai lại tin lời điên khùng của nó, tự nguyện theo, thực đần độn hết biết.”

      Thế phải bị tâm thần phân liệt à, còn mỉa mai người ta? Trần Tống Mạn chợt nghĩ. Đột nhiên nhớ lại cảnh tượng kia, bèn hỏi: “ thế làm trùm ở đây à?”

      Augus liếc , khinh khỉnh đáp: “Ngu vừa thôi.” Sau đó chân dài bước , quay đầu lại, để mặc Trần Tống Mạn xấu hổ đứng như trời trồng.

      cố làm ra gương mặt dữ tợn, hướng theo bóng lưng Augus, căm giận chỉ trỏ: “Hừ thằng nhóc kia, nơi này chị đây mới là trùm cuối!”

      xong tự giác mà phì cười.

      lại nhìn vào khóm hoa tươi đặt bàn, nhớ đến chuyện ban nãy, tâm trạng hưng phấn cũng có, quyết định rời khỏi vườn hoa bị ai đó túm lấy áo.

      Quay đầu nhìn, tìm nửa ngày, mới phát con bé chỉ đứng đến eo .

      Mặc đồ bệnh nhân, 0652, có vẻ thâm niên rồi đấy. Dù là đứa bé nhưng cũng dám coi thường. Vạn nhất nó tuy bé mà sức lực đầy mình biết phải làm sao, nghĩ vậy, thu người lui về sau bước.

      Con bé khanh khách cười, chỉ vào xích đu, khoa tay múa chân vài cái, gì đó mà nghe hiểu.

      Thấy con bé da dẻ nõn nà, tóc buộc đuôi ngựa, luôn nhoẻn miệng cười, đành kiên nhẫn hỏi: “Ngại quá, chị chưa hiểu ý em lắm, lần nữa được ?”

      Con bé chỉ vào xích đu, tiếp tục khoa tay múa chân.

      Lần này, nghe thông não, “chơi chơi” và “xích đu.” Vì thế bèn đoán: “Em bảo chị ngồi xích đu cùng em?”

      Con bé gật đầu.

      Trần Tống Mạn thở phào nhõm, đối diện với gương mặt xinh xẻo tươi cười kia, cũng khó giữ sắc mặt nghiêm túc, chỉ có thể nhếch môi cười, sờ đầu con bé: “Chị chơi, em chơi .”

      Con bé lại cười, lộ ra và chiếc răng trắng muốt thời kỳ thay răng, muốn bao nhiêu đáng có bấy nhiêu đáng .

      Con bé vui vẻ ngồi ở xích đu, đóa hoa và ánh mặt trời càng làm nó trở nên rạng rỡ, tâm trạng cũng khá hơn chút. Thậm chí khi về hành lang gặp phải Giang Hành, sắc mặt tươi tỉnh của cũng chưa bị phá hỏng.

      “Vui lắm hay gì mà cười?” Giang Hành tháo kính bỏ vào túi, tựa vào cột hỏi.

      Viện trưởng có việc gấp tìm , vốn dừng chân ở đây, nhưng ngay lúc lơ đãng nhìn ra xích đu, phát vuốt tóc con bé, mái tóc đổ dài như thác, khóe môi dịu dàng nét cười, kìm được bèn dừng lại ngắm .

      Ánh ban mai chiếu vào bọn họ, Giang Hành trong nháy mắt cảm thấy trước mặt là hai vì thiên sứ lạc xuống nhân gian.

      Thẳng đến khi Trần Tống Mạn chủ động chào hỏi, mới biết mình làm chuyện ngu ngốc gì.

      Rình xem bệnh nhân của mình ở đây?

      Giang Hành cười cười, hướng tầm mắt về con bé kia.

      Phong Vũ Yên, laula, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11.1

      “Nhìn ra là chị đại trong giang hồ đấy!” Giang Hành nhìn nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên.

      “Đúng vậy.” Trần Tống Mạn khoanh tay, “có phải sợ hãi hay ? Bác sĩ Giang đáng kính?” lắc lư đầu, ra vẻ như kẻ cao ngạo khó chiều.

      Theo chuyển động của , nhất thời bên trong áo lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Ánh mắt Giang Hành trượt xuống, khóe môi ý cười càng sâu: “…”

      “Á!!!”

      Xa xa vang lên tiếng thét chói tai từ phía sau sân. Trần Tống Mạn còn chưa kịp phản ứng, Giang Hành vội vàng lao đến chỗ vừa phát ra tiếng thét kia, loay hoay lát cũng cấp tốc chạy theo. Đằng sau sân thể dục có đám đông, vài ba nữ bệnh nhân run rẩy lùi về sau, ôm nhau mà sợ sệt. Có vài y tá cố gắng khống chế những bệnh nhân nổi điên, trường mảng hỗn loạn. Giang hành chạy dẫn đầu phía trước, y tá bác sĩ khác theo sau , nghiêm túc chỉ huy nhân lực sơ tán bệnh nhân tránh khỏi vòng vây đông đúc kia, cảnh tượng bên trong cũng dần hé lộ.

      Biểu cảm Giang Hành bỗng chốc trầm xuống.

      Đằng sau Trần Tống Mạn cũng có vài kẻ chen chúc xô đẩy nhau, vài gã bệnh nhân cao lớn che khuất tầm mắt nên kết quả thấy thể ràng lắm. Rốt cuộc lao vào hồi, cũng tìm được khe hở mà chen chân đứng cạnh Giang Hành.

      Đập vào mắt là màu sắc đỏ tươi.

      còn chưa kịp phản ứng bị bàn tay to che mắt lại, cả người rơi vào lồng ngực rắn chắc.

      “Á!” Trần Tống Mạn bị kéo về phía sau, lưng chạm phải tấm thẻ vuông vuông mới biết đó là Giang Hành.

      “Ngoan nào!” Giang Hành giữ chặt tay , ngăn cản giãy dụa.

      Lúc này mới nhận thức được, vừa rồi vũng máu đỏ, khác gì… mà là, trong đầu ra thi thể của cha dính đầy máu, mà mặt cũng đầy máu…

      Đầu óc bỗng trống rỗng.

      Đột nhiên, Giang Hành cảm thấy người ôm trong ngực có chút kỳ lạ, bèn gọi tiếng: “Trần Tống Mạn.”

      ai trả lời.

      “Trần Tống Mạn!” bên tai , “ cần nghĩ đến hình ảnh này, tại an toàn, có xác chết, cái gì cũng có.”

      lại thào bên tai : “ phải lỗi của , mau chỗ khác, phải lỗi của , phải, biết chưa?”

      Giang Hành khẽ vuốt gò má của . Cuối cùng, Trần Tống Mạn khóe môi hơi nhếch, như cái gì đó.

      Giang Hành nhíu mày, chung quanh rất ầm ĩ, căn bản nghe được thanh của , vì thế nghiêng đầu kề sát mặt , hỏi: “ gì? lại lần nữa.”

      Trần Tống Mạn thào: “Giang Hành, bố láo vừa thôi, tát tôi cái làm gì? Đừng tư thù cá nhân chứ?!” Trong giọng còn có chút bực mình.

      Lúc này mới thở phào nhõm hơi, nhưng bàn tay che trước mắt vẫn rụt về. tay che khuất tầm nhìn , tay ôm lấy vai , lướt qua tầng tầng đám người ra khỏi trường, sau đó giao cho vị y tá.

      thầm bên tai Trần Tống Mạn: “Nhớ kỹ, cái gì cũng thấy, mọi việc liên quan đến , cần nghĩ nhiều, hiểu ý tôi chứ?”

      Trần Tống Mạn gật đầu.

      Giang Hành còn căn dặn với y tá: “Đừng để ấy ở mình, nếu có phát sinh cứ trói tay chân lại mà cần hỏi, chờ tôi về rồi , được ?”

      Sau đó Giang Hành buông tay , ánh mắt nhìn cái sâu, rồi chạy lẫn vào đám người quay đầu lại.

      Trần Tống Mạn ở trong bóng tối cũng khá lâu, vừa mở mắt thấy ánh mặt trời chói chang quá, nheo mắt đứng tại chỗ thích ứng. xem bọn họ xôn xao nữa, chỉ đứng yên mà lắng nghe thanh hỗn độn.

      Nhao nhao nghe được “nguy hiểm”, “súng lục”, “thù hận”, chỉ vài chữ loáng thoáng, còn lại đều .

      “1204, 1204!” Y tá gọi , “chúng ta thôi, bác sĩ Giang bảo nên ở đây lâu.”
      Trần Tống Mạn gật đầu.

      cảm giác ánh nắng ấm áp chiếu mi mắt , nhưng lại hề thấy ấm áp gì cả.

      lần nữa trở lại trường, đầu tiên Giang Hành đem vài bệnh nhân bệnh nặng trở về phòng, lập tức gọi điện báo cảnh sát đồng thời cắt bớt những bác sĩ cần thiết, đợi đến khi trong vụ án mạng chỉ còn vài người quan trọng bác sĩ mới tiến hành khám nghiệm tử thi.

      “Thế nào?” Giang Hành mở miệng hỏi.

      Xác nhận nạn nhân tử vong, bác sĩ đứng dậy, tháo bao tay cùng mắt kính, nghiêm túc : “Súng lục bắn xuyên sọ, mất mạng tức khắc, có khả năng kiểm nghiệm. Nghe lúc đó thanh, hẳn là súng lục tiêu . Về phần là cái gì, dù sao tôi chuyên ngành, vẫn nên chờ pháp y đến kiểm tra.”

      Ánh mắt Giang Hành tỉ mỉ quan sát nạn nhân chết: “1103, là kẻ mắc chứng hoang tưởng lúc nãy?” Giang Hành cau mày, nhớ được ban nãy ở trong sân, tựa hồ chính là người này.

      “Đúng thế!” Bác sĩ phụ trách khám nghiệm tử thi , “ cho rằng mình chính là đại ca xã hội đen, mỗi ngày ngang đều quát tháo y tá.” Bác sĩ hướng cằm tới cách đó xa, “bên kia hình như là hai người hầu của , lúc chết, bọn họ đều ở đây, sợ đến mức được gì.”

      Giang Hành theo hướng chỉ nhìn sang, thấy hai nữ bệnh nhân ngồi cùng nhau, hờ hững nhìn bên này. nhớ được, lúc đến đây, bọn họ khiếp đảm dám nhúc nhích.

      Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại trường, phát y bắt đầu khám nghiệm tử thi, Giang Hành cùng vị bác sĩ khác ghi chép lại mọi thông tin cần thiết.

      Chương 11.2

      Bởi vì án mạng này xảy ra ở nơi có chút lập dị, là trong bệnh viện tâm thần, nhân chứng đều là bệnh nhân tâm thần, tuy rằng Giang Hành cùng các y tá bác sĩ khác cũng có thể làm chứng, nhưng dù sao bọn họ cũng chẳng phải là người tận mắt chứng kiến. Đội trưởng cảnh sát từ đầu đến cuối đều cau mày. Bệnh viện tâm thần mà lại xuất súc lục, hơn nữa là súng tiêu , nếu hung thủ là bác sĩ y tá còn đỡ, nhưng nếu loại vũ khí mang tính sát thương cao này nằm trong tay bệnh nhân có bao nhiêu hậu quả nghiêm trọng đây? Đội trưởng nghĩ cũng dám nghĩ.

      Y phóng mắt nhìn đằng xa, người đứng ở hành lang, phải áo blouse trắng mà mặc đồ bệnh nhân. Đầu đội trưởng càng thêm đau. Y nghĩ ngợi, chỉ vào thi thể nằm bên dưới rồi hỏi những người xung quanh: “Có ai biết bình thường ta gây thù chuốc oán với ai ?”

      gian mảnh yên tĩnh.

      Bác sĩ phụ trách khám nghiệm tử thi bèn mở miệng : “Đồng chí cảnh sát, ta mắc bệnh hoang tưởng, bình thường luôn cho rằng mình là đại ca xã hội đen, nơi này ít bệnh nhân bị gây , cho nên thù hằn rất nhiều, muốn điều tra cũng khó.”

      Đội trưởng trầm ngâm lát: “Vậy người gây gần đây là ai?”

      Đứng ở bên, trong hai nữ bệnh nhân kia đột nhiên : “Là Augus!”

      ta ngẩng đầu, đôi mắt sâu trũng thâm quầng nhìn đáng sợ: “Buổi chiều, chọc Augus!” ta trông có vẻ rất sợ hãi, đến nỗi sắc mặt cũng xanh xao.

      Lúc trở về phòng bệnh, ngang qua chỗ Augus, Trần Tống Mạn còn cố ý nhìn vào, phát Augus có ở trong phòng, vì thế quay đầu luôn. Bệnh viện phát sinh cố, y tá cũng dám chậm trễ, vừa vào là liền kéo cửa sắt nhốt lại, cả y tá và đều ở cùng nơi. Vì để phân tán chú ý của Trần Tống Mạn, y tá còn bật TV chuyển đến kênh phim thần tượng.

      Nhưng bấy giờ Trần Tống Mạn nào có tâm trạng xem phim thần tượng, bởi trong đầu tràn ngập cảnh tượng vừa rồi. Lúc này chỉ có thể xác định việc, có người chết, bị bắn chết, hung thủ trà trộn trong bệnh viện tâm thần, hơn nữa còn có súng, rất nguy hiểm.

      Bệnh nhân làm sao có súng?

      Chỉ có hai khả năng, hung thủ là bác sĩ hoặc y tá, động cơ là vì báo thù? Hoặc thời gian dài đè nén? Đây xem như giả thuyết thứ nhất.

      Còn khả năng, hung thủ chính là bệnh nhân. Mà muốn giết người với mác bệnh nhân đúng là chẳng dễ chút nào. Trong đầu chợt nghĩ đến người, sau đó lắc đầu phủ nhận, làm sao có thể chứ!

      Nhìn bộ dạng bình tĩnh của , y tá thấy lạ bèn hỏi: “ sợ hãi à?”

      Trần Tống Mạn nhăn mày, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi chỉ thấy mảng tối đen.

      Vừa nãy Giang Hành che mắt lại, cảnh tượng dọa người thế nào cũng chưa thấy, còn sợ hãi cái gì? Thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay vẫn còn vấn vương…

      Tựa vào lồng ngực , như được che chở an toàn. , lớn như vậy rồi cũng chưa từng có bạn trai, được đàn ông ôm lần cũng . Nhớ tới Giang Hành bảo vệ ra khỏi đám đông ấy, trong lòng đột nhiên hơi xúc động.

      Đáng tiếc là thằng cha biến thái!

      Trần Tống Mạn bĩu môi.

      sao đâu, hạ song sắt rồi, cho dù tình huống gì kẻ xấu cũng tiến vào đây, yên tâm !” chợt ý thức được, bản thân bệnh nhân tâm thần lại ngồi an ủi y tá.

      Cái quái gì thế này?

      quyết định nghĩ về chuyện chết chóc nữa, rành lắm, có suy diễn cũng chỉ tổ hỏng đầu, bằng tìm cơ hội hỏi ta, còn có thể biết được chút ít.
      chuyển mắt nhìn về phía TV, ngồi chống cằm xem phim thần tượng.

      “Kịch! Kịch!” Có người giật giật song sắt.

      Y tá và Trần Tống Mạn quay đầu xem, thấy hai vị cảnh sát đứng bên ngoài.

      Trần Tống Mạn, tôi muốn thu thập thông tin chút ở .” trong hai người cảnh sát .

      Trần Tống Mạn buồn bực đáp: “Tôi liên quan gì vụ án, hỏi tôi làm chi?”

      Vị cảnh sát còn lại trả lời: “Bởi vì có người gặp qua và Augus ngồi ở trong sân, trước khi xảy ra vụ án này, mời phối hợp với chúng tôi.”

      Y tá nghe vậy mở cửa, để cảnh sát vào, ngồi xuống bàn đối diện, y tá trực ban kéo vài chiếc ghế đến. Theo sau cảnh sát còn có Giang Hành, quan sát hoạt động của .
      Phong Vũ Yên, Tôm Thỏ, linhdiep172 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12.1

      Hai vị cảnh sát tiến vào trong, khí trong phòng bỗng chốc ngưng đọng lại. Y tá tắt TV, sau đó tự giác rời khỏi phòng bệnh, rốt cuộc nơi này cũng chỉ còn hai gã cảnh sát, Giang Hành và Trần Tống Mạn.

      “Tốt rồi!” trong hai người ngồi ở trước mặt , nhàng hỏi, “ bé, tên là gì?”
      ngoan ngoãn đáp: “Trần Tống Mạn.”

      Cảnh sát gật đầu: “Ừ, từng nghe qua.”

      Lúc vụ án trước phiên tòa đều lan truyền khắp phương tiện thông tin đại chúng, mẹ con Giang Uyển Chi bị kêu gào tên ầm ĩ, làm trong thành phố này, bọn họ đương nhiên nghe qua.

      tại người ngồi đối diện với là đội trưởng cảnh sát Lương Thiết Cường, cũng là thị cục nghe qua báo cáo vụ án kiện này, nay ngồi đây với , ông thực tưởng tượng nổi, bé gầy yếu xinh đẹp này làm sao có thể giết cha?

      Đội trưởng Lương tiếp tục hỏi: “Ngày 29, tháng 7, buổi sáng chín giờ kém mười, trong khoảng thời gian này làm gì?”

      Trần Tống Mạn chớp mắt: “Hôm nay là ngày mấy ạ?”

      , sau khi vào bệnh viện tâm thần, đối với ngày tháng sớm còn khái niệm, trong phòng có lịch treo tường, đôi khi xem TV còn có thể biết ngày mấy, nhưng thời điểm hôm nay chẳng để ý lắm.

      vị cảnh sát trẻ tuổi cạnh bên đội trưởng Lương bèn mở miệng: “Là hôm nay thưa .”

      Trần Tống Mạn “à” tiếng, dùng ánh mắt cảm ơn nhìn chàng kia, kết quả chàng cảnh sát phát run lên, vô thức rụt đầu lại.

      Trần Tống Mạn khẽ cười.

      Đội trưởng Lương nhìn thoáng qua cấp dưới của mình, bất đắc dĩ : “Ngại quá, ta mới tới.”

      gật đầu: “Vâng, tôi hiểu mà.”

      Cảnh sát vừa vào nghề, chưa từng đến bệnh viện tâm thần, mà lần đầu tiên đến lại là vụ án giết người, sợ hãi cũng là điều quá bình thường thôi.

      “Như vậy mời trả lời vấn đề của tôi, ngày 29 tháng 7, buổi sáng 9 giờ kém 10, ở đâu, làm gì?” Lương Thiết Cường lặp lại câu hỏi.

      Trần Tống Mạn nghĩ cũng lười nghĩ: “8 giờ rưỡi tôi ra vườn hoa, ngồi ở xích đu, sau đó ở đó, tiếp theo rời khỏi, tôi gặp bác sĩ Giang ở hành lang, chợt cả hai nghe thấy tiếng hét chói tai trước khi xảy ra án mạng. Chính là thế đấy.”

      Lương Thiết Cường gật gù: “Vậy tiếp xúc với ai?”

      “Tôi và Augus ngồi xích đu.” Trần Tống Mạn , “rồi nạn nhân chết kia dắt theo hai đến trêu chọc tôi, còn khiêu khích Augus, Augus đứng dậy với hai câu, sợ quá bỏ chạy. Và Augus rời khỏi vườn hoa, còn tôi ngồi mình, sau đó có đứng trò chuyện cùng tôi lúc.”

      “Làm sao biết người chết chính là kẻ khiêu khích kia?” cảnh sát trẻ tuổi đặt ngay câu hỏi.

      Trần Tống Mạn trợn mắt: “Có người chứng kiến bảo gặp qua nạn nhân và Augus xảy ra tranh chấp, mời mở cửa hợp tác với chúng tôi.” đem lời ta thuật lại lần nữa, “lời này cậu vừa qua.”

      cảnh sát có chút khó tin.

      Trần Tống Mạn vươn tay định vỗ vai y, lại thấy y lùi vai về sau, bàn tay khựng lại trong khí chút rồi thu về, thở dài : “Tôi ăn thịt cậu, sợ cái gì chứ?”

      cảnh sát bị Lương Thiết Cường trừng mắt, nhất thời dám chuyện.

      Lương Thiết Cường gật đầu: “Trí nhớ rất tốt!”

      Trần Tống Mạn kiêu ngạo trả lời: “Tôi tốt nghiệp khoa ngữ văn.”

      trường ba người hẹn mà cùng trầm mặc.

      “Khụ khụ,” đội trưởng Lương giả vờ ho vài cái, “vậy có thể đem thể lúc đó kể lại ràng được ?”

      Trần Tống Mạn hợp tác, dùng đầu nhớ kỹ lại mọi chuyện rồi lại lần nữa.

      xác định theo như lời Augus chưa từng uy hiếp muốn giết nạn nhân?” Đội trưởng Lương tra hỏi lần nữa.

      lắc đầu.

      Lương Thiết Cường cúi đầu ghi chép, ánh mắt có chút đăm chiêu.

      “Đúng rồi!” Ông đột nhiên ngẩng đầu, “nghe lúc đó và bác sĩ Giang cùng nhau chạy đến trường, có thể tường thuật lại xem…”

      “Đủ!”

      Giang Hành đột ngột ngắt lời: “Đội trưởng Lương, hôm nay tới đây thôi, tôi muốn đưa ấy kiểm tra trị liệu, còn vấn đề gì để mai tính tiếp.”

      Ngữ khí vô cùng cứng rắn, bọn họ cũng ý thức được mình thể truy vấn nữa.

      Lương Thiết Cường chợt nhận ra, câu hỏi của mình có thể gây kích động cho bé này, mặc dù trông rất bình thường, năng trật tự lưu loát nhưng bé vẫn là bệnh nhân tâm thần, chuẩn xác mà , là tội phạm tâm thần! Thế mà ông quên mất.
      Phong Vũ Yên, Tôm Thỏ, linhdiep172 others thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 12.2

      Ông cầm tư liệu đứng dậy, lấy khẩu cung đưa cho Giang Hành, để Giang Hành phụ trách ký tên ở góc giấy cuối mới cùng cấp dưới rời khỏi phòng bệnh. Trần Tống Mạn thở dài nhõm hơi, nhúch nhích thắt lưng sau đó ngã ầm lên giường.

      Giang Hành đứng bên nhìn .

      “Biểu giống lắm.” khích lệ .

      Trần Tống Mạn khép hờ mắt: “Được ngài đây khích lệ cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, tiểu nhân thực rất vinh hạnh!”

      Giang Hành đảo mắt: “Đúng vậy, ngực càng ngày càng phát triển đấy.” kéo ghế ngồi, cười khinh khi.

      Trần Tống Mạn bật dậy, hướng về phía Giang Hành ưỡn ưỡn ngực: “Hừ đừng có mà ghen ăn tức ở, muốn có ngực giống tôi hả? Quên .”

      Giang Hành vươn tay đặt lên ngực , sờ sờ, bóp bóp: “À hình như phải ngực to, mà là lưng lại dày thôi.” Sau đó vỗ vỗ lưng , giọng điệu thất vọng: “Chậc, đúng là tấm lưng rắn chắc.”

      Trần Tống Mạn nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của Giang Hành, hai vành tai cũng ửng đỏ.

      Tên biến thái!

      Giang Hành vỗ vỗ đầu : “Xem ra khá hơn rồi.”

      Trần Tống Mạn nhớ đến ban nãy ôm ra khỏi đám người ấy. Kỳ thực lúc đó, đầu óc trở nên trống rỗng, nhưng rất nhanh những ký ức vui lên trước mắt . , nếu phải Giang Hành kịp thời cắt ngang, hơn nữa ngừng gọi tên , lại tưởng mình phát bệnh ngay lập tức.

      Về vụ án này, Trần Tống Mạn cũng muốn dính dấp. mơ hồ cảm thấy bản thân mình cần đào sâu việc này, mục đích của là sớm chữa khỏi bệnh để xuất viện, tìm ra hung thủ hại chết cha . Cái gì cũng biết nhưng đừng biết nhiều mới là tốt.

      suy nghĩ mông lung Giang Hành mở miệng hỏi: “Lúc trở lại có nhìn thấy Augus ?”

      Nhớ tới gian phòng trống trơn, lắc đầu đáp: “Ban nãy thấy, cơ mà bây giờ có hay cũng chả biết.”

      Giang Hành gật đầu, chậm rãi đứng dậy.

      Nhìn vừa chuẩn bị rời , Trần Tống Mạn tiếp tục mở TV. Trong TV vẫn chiếu bộ phim thần tượng, nam nữ chính đều là diễn viên trẻ tuổi xinh đẹp, chắc cũng bằng tuổi , nhưng diễn xuất tệ hơn là cái gì nữa. Chỉ được mỗi việc đẹp mã.
      Giang Hành liếc : “Hay . Quả nhiên với chỉ số thông minh của chỉ có thể xem mấy thứ vớ vẩn này.”

      Sau đó khoát tay rời khỏi phòng bệnh.

      Giang Hành rồi, Trần Tống Mạn len lén chạy đến cửa phòng nhìn trộm sang chỗ Augus, ta vẫn chưa quay lại!

      Vậy rốt cuộc là đâu? Vừa nãy nghe giọng điệu của Giang Hành, cả ta cũng chẳng biết Augus ở nơi nào. Chẳng lẽ mọi chuyện giống như dự đoán…

      !

      Thông qua vài tuần ở chung, Trần Tống Mạn vẫn cảm thấy, mặc kệ là Abel, Augus hay Cora, bọn họ đều phải người xấu. Augus tuy rằng mặt lạnh nhưng trong lòng cũng nóng, ít nhất còn biết quan tâm . gây , chỉ là kẻ kia chủ động tìm đến chòng ghẹo nên mới ra tay giúp đỡ.

      Trần Tống Mạn có chút rối rắm.

      làm trò gì đấy?” thanh lạnh băng từ sau vang lên, dọa Trần Tống Mạn nhảy dựng.

      sợ đến mức “á” tiếng, rồi trấn an bản thân, vội quay đầu thấy Augus đứng phía sau , từ nhìn xuống.

      Trần Tống Mạn cười hơ hớ, vừa định giải thích tí, lại phát Augus năng gì, chỉ thẳng vào phòng.

      Trần Tống Mạn hơi sửng sốt, cảm giác trong lòng khá buồn bực.

      “0968.” Phía sau có người gọi số thứ tự của Augus.

      Augus xoay người.

      Lại là hai gã cảnh sát ban nãy, đến để lấy khẩu cung.

      “Augus, xin hỏi cậu vừa từ nơi nào trở về?”

      Mặt Augus hề biểu cảm: “Ngại quá nhưng đây là việc riêng tư của tôi, miễn trình bày.”

      Lương Thiết Cường thêm lần nữa: “Vào lúc mười giờ ba mươi, trong khoảng thời gian này, cậu ở đâu, làm gì?” Ngữ khí của ông có chút mềm xuống, “mời cậu phối hợp với chúng tôi.”

      Augus thản nhiên đáp: “Xin lỗi ông, việc riêng, tiện chia sẻ.”

      Thanh niên cứng là đây.

      Lương Thiết Cường trán nổi gân xanh, kìm được quát: “Cậu muốn…” Mới phát sắc mặt Augus thay đổi.

      Gương mặt đá cục trở nên ôn hòa rất nhiều, trong mắt còn có vài phần quyến rũ, khóe môi cũng hơi cong lên.

      “Ngại quá cảnh sát, em của em tính hơi khó chịu.” xong còn cười duyên dáng.

      “Cora!” Trần Tống Mạn phối hợp lên tiếng giải vây, “lâu quá mới gặp chị đấy.”
      Cora nhìn về Trần Tống Mạn.

      y tá đứng cạnh bèn giải thích: “0968 tâm thần phân liệt, đây chính là chị của Augus, tên Cora.”

      “Ờ… Cora!” Lương Thiết Cường tiếp tục hỏi, “ có thể với tôi lúc đó và em trai mình làm gì, ở đâu chứ?”

      Cora liếc mắt với Trần Tống Mạn cái, sau đó đáp lời: “Thằng em hơi ngượng nên thôi để em cho nghe nha, lúc đó ấy mà, nó ở cùng với bé y tá… cùng là đàn ông, em ít hiểu nhiều ! Hí hí.”

      Chung quanh nhóm người nghe thấy nhất thời cũng tốt lắm.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 13

      Trong đó, phản ứng mạnh nhất phải kể đến Trần Tống Mạn. lập tức kéo tay áo của Cora, giọng can ngăn: “Chị Cora, chị linh tinh gì thế!”

      Cora thản nhiên nhìn Trần Tống Mạn: “Chị mà, tin em tìm con bé kia hỏi thử xem.” Cora bước lên phía trước, xoay người thầm vào tai Lương Thiết Cường cái tên, sau đó ông ta gật gật đầu, giao nhiệm vụ cho chàng cảnh sát.

      cầm vở và lập tức chạy .

      Nửa giờ sau, quay lại, lúc này Trần Tống Mạn với Cora trừng trừng nhau, Lương Thiết Cường đứng bên ngoài giọng giống như thương lượng cái gì.

      Chàng cảnh sát vội vàng chạy đến trước mặt Lương Thiết Cường báo cáo: “Thưa đội trưởng Lương, tôi hỏi ràng, quả là như thế.” cầm vở ghi khẩu cung đưa cho ông ta.

      Lương Thiết Cường tùy ý phất tay, cũng có nhìn kỹ.

      Mọi người xung quanh biểu cảm vô cùng bí hiểm, họ hướng về phía Cora, chỉ ánh mắt mà vô vàn hàm ý.

      “Vậy được chưa mấy ?” Cora chau mày, quay người tới cửa, “mời các về, em muốn nghỉ ngơi.”

      Hai vị cảnh sát trao đổi ánh mắt cùng nhau, rồi lục đục rời khỏi phòng kim cương số hai, Trần Tống Mạn cũng theo bọn họ ra ngoài, yên lặng trở về phòng của mình.

      Kế tiếp toàn bộ buổi chiều, trong viện thông tri bệnh nhân phải ở trong phòng bệnh, chạy lung tung. Thả gió kết thúc, vì thế nằm dài bật TV xem kịch.
      Tháng bảy tháng tám là kỳ nghỉ hè, phim truyền hình TV liền thi nhau oanh tạc thần kinh của , cầm điều khiển bấm tới bấm lui, cảm thấy có chút mệt mỏi. Nhưng cũng muốn đâu. ngồi giường suy nghĩ lát, sau đó nhảy độp xuống giường chạy đến cửa, khua động song sắt bảo Trương Tiểu Hồng lại đây.

      “Chị Hồng, có thể cho em dùng bút và vở ?” Trần Tống Mạn hỏi.

      Trương Tiểu Hồng gật đầu, xoay người kéo ngăn tủ lấy bút vở, đưa cho , : “Vở bút cứ dùng, cơ mà viết xong đưa đây để tôi giữ hộ .”

      Trần Tống Mạn cắn cắn môi, suy nghĩ lát, cuối cùng hạ quyết định: “Vâng.”

      Cầm giấy bút, lần nữa lại ngồi vào giường, mái tóc dài hất ra đằng sau, bắt đầu lật trang vở thứ nhất.

      Giữa trang giấy vẽ vòng tròn, sau đó viết tên mình lên: Trần Tống Mạn.

      mũi tên vẽ ra ngoài, là cha – Trần Khánh Dân.

      Trần Tống Mạn cắn đầu bút, nhìn chằm chằm tên cha hồi lâu, lâu đến hốc mắt có chút đỏ hoe, mới tiếp tục vẽ liên tiếp hai cái vòng tròn, viết vào đó: Giết.

      Cố gắng vẽ tiếp mẹ con Giang Uyển Chi và Trần Phinh Đình, mũi tên trỏ vào cha , vòng tròn có tên, chỉ có “chó 1”, “chó 2”. vòng tròn là dấu chấm hỏi.

      Phát sinh thêm mối quan hệ trong viện tâm thần, Trương Tiểu Hồng, Augus, Giang Hành, cuối cùng là kẻ vào ngày thẩm phán đưa cho bản báo cáo tinh thần của gã đàn ông bí . Giữa bọn họ đều đặt dấu chấm hỏi.

      Giang Hành cùng gã đàn ông kia rất đáng nghi ngờ, bọn họ đều biết cha , thậm chí bọn họ còn có khả năng bí mật theo dõi suốt khoảng thời gian dài, cho nên mới có bản phân tích đánh giá ấy. Về phần Augus, nghĩ tới cái tên này, Trần Tống Mạn biết lấy dũng khí ở đâu, dùng bút vẽ hình nhân quái đản, ở bên cạnh còn viết thêm chữ Abel. Sau đó viết luôn chữ “Biến thái” vào trong. Suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng có gì ràng, vừa đúng lúc có người leng keng song sắt.

      quay đầu lại nhìn, là Giang Hành.

      tự mở cửa, sau đó thủng thỉnh ngồi vào ghế sofa , còn rót tách nước nóng cho mình.

      tự nhiên như ở nhà quá vậy?” Trần Tống Mạn chau mày, đóng quyển vở lại.
      Giang Hành duỗi chân nằm lên sofa, tựa như hoàng đế nằm long ỷ, khí chất cao quý khác người.

      Trần Tống Mạn cảm thấy kỳ quái, bèn ném vào mặt chiếc gối. Giang Hành vung tay bắt lấy chuẩn xác.

      “Tôi biết quan tâm tới vụ án kia, nên tôi riêng cho nghe tình hình.” đem gối bông ôm vào lòng, “ cần đội ơn tôi, tôi cũng chỉ là nhân viên phục vụ của bệnh viện mà thôi.”

      Trần Tống Mạn liếc trắng mắt. Chỉ thấy Giang Hành đột nhiên vọt đến trước mặt , đè xuống giường.

      làm gì hả?” Trần Tống Mạn xấu hổ giãy dụa, “đồ biến thái!”

      “Đừng động đậy!” thanh Giang Hành rất nghiêm túc.

      Trần Tống Mạn tựa như hiểu được cái gì, lập tức trở nên ngoan ngoãn, mặc Giang Hành đè dưới thân, tư thế vô cùng mờ ám. Cơ thể rất gần, chỉ còn là khoảng cách bàn tay. Thậm chí chóp mũi Giang Hành còn chạm vào trán , mà có thể cảm nhận được hơi thở nhàng nam tính phả ra hàng mi, điều này khiến hơi ngứa ngáy.

      Giang Hành đưa tay vuốt vuốt mí mắt , lại lấy ra trong túi đèn pin bé, chiếu tới chiếu lui, thẳng đến khi sáng muốn lóa mắt mới thu hồi đèn pin, trở về sofa chậm rãi ngồi xuống.

      “Tôi ổn chứ?” Trần Tống Mạn bất an hỏi, xoa xoa đôi mắt, thuận tiện chỉnh sửa lại quần áo hỗn độn.

      “Ờ, sao.” Giang Hành tao nhã uống nước, “ban nãy trợn trắng mắt, tôi còn tưởng phát bệnh đấy.”

      Bác sĩ là có tâm có tài! Nhưng chẳng biết hay đùa nữa. Khó tin lắm. lại liếc cái.

      Giang Hành nhìn , biểu cảm nhàng, xem ra vừa rồi bị dọa cho phát khiếp: “Cảnh sát chứng thực thời điểm phát sinh án mạng Augus luôn cùng y tá kia ở cùng nhau, tạm thời loại khỏi nghi vấn. Bắn chết 1103 là khẩu súng tìm được ngoài sân, ngoại trừ là người bên ngoài làm.”

      uống ngụm nước, tiếp tục : “Trước khi 1103 nhập viện, quả từng làm đại ca, sau này bị trả thù, có ai đó tiêm quá liều thuốc phiện vào người y, khiến y tỉnh lại đầu óc lú lẫn, vẫn tưởng mình là đại ca cho nên gây với rất nhiều người.”

      “Buổi sáng khi án mạng xảy ra, còn có vài bệnh nhân dùng ánh mắt hả hê nhìn thi thể y.” Giọng Giang Hành có chút cảm tình.

      Trần Tống Mạn ngồi bên lắng nghe, sau đó thở dài.

      rầu cái gì?” Giang Hành cười tựa cười nhìn .

      “Làm đại ca cũng dễ dàng nhỉ?” Trần Tống Mạn nửa ngày nghẹn ra câu, “trước đến nay tôi thường xem phim TVB, cảm thấy đại ca xã hội đen đều đẹp trai quyến rũ, nghĩ đến trong cuộc sống đại ca lại là kẻ đáng khinh này. Tôi chỉ nghĩ, người với người lúc đó cơ bản sao lại tín nhiệm y chứ?”

      Giang Hành câm bặt.

      Con bé này cầu cao quá.

      “Đúng rồi!” Trần Tống Mạn hoài nghi nhìn Giang Hành, đưa ra vấn đề dài hơi mà lâu nay luôn muốn hỏi, “vì sao cho tôi nghe mấy cái này? đối với bệnh nhân khác cũng tán gẫu tình tiết vụ án, bọn họ cũng hiểu ràng hả?”

      Trong mắt Giang Hành vẫn mang theo ý cười, sâu xa, thăm thẳm: “Tán gẫu với coi như là phần trong quá trình trị liệu.”

      “Thế à?” méo mó đầu, “vậy muốn gì nữa?”

      Đôi tay Giang Hành đan vào nhau đặt đầu gối: “Nhiều lắm. Ví dụ lúc tôi nhắc đến hai chữ “thi thể”trong mắt có chút sợ hãi, sau đó ngẩn người vài giây, tôi nghĩ tự bắt buộc mình cần tưởng tượng những hình ảnh ấy.”

      Đoán hay như thần.

      Trần Tống Mạn sửng sốt, sau đó cười tươi: “Bác sĩ cầm thú còn hiểu nhiều như vậy, xem như đúng.”

      Kỳ biết thời điểm đó ánh mắt mình biến chuyển thế nào, nhưng cái loại nhắc nhở bản thân cần nghĩ đến cái chết của cha , Giang Hành sai.

      “Còn nữa.” Biểu cảm của càng thêm bí hiểm, “lúc tôi nhắc đến Augus, ánh mắt cũng hệt như thế.”

      Ngữ khí lọt vào tai Trần Tống Mạn có chút ngưng đọng: “Tôi nghĩ tôi muốn chậm thời gian kiểm tra thần kinh của chút, mà cũng chẳng có vấn đề gì khác đâu.”

      Trần Tống Mạn trầm mặc lát, hình như tiêu hóa lời Giang Hành . Qua nửa ngày mới ngẩng đầu lên hỏi: “Đàn ông các đều thể khống chế được bản thân sao?” Thanh của hơi rầu rĩ, “nửa thân dưới bức thiết như vậy? Cho dù là trong lòng người khác, cho dù là hứa hẹn toàn tâm toàn ý, cũng cưỡng được cám dỗ?”

      Giang Hành cười cười: “ Augus ấy à?” bắt đầu mồi nhử, “hay bạn trai cũ?” xong lại tự phủ nhận chính mình, “đắng… à mà thôi chắc phải đâu.”

      “Là cha .” Giang Hành khẳng định.

      Trần Tống Mạn có chút chấn động, tuy vậy vẫn im lặng. Kẻ có thể nhìn thấy tâm tư người khác, chán ghét.

      , tôi Augus đấy!” cứng mồm cãi lại.

      “À.” Giang Hành khẽ cười, “tôi biết, trong lòng Augus có người , còn hứa hẹn thề thốt nữa chứ.”

      “Cơ mà cũng nên ngẫm lại.” Giang Hành vạch trần da mặt mỏng, “Augus lớn lên ở nước ngoài, sống phóng khoáng như người Châu Âu cũng là điều bình thường, chắc biết mà, chuyện, làm với ai là chuyện khác.”

      Trần Tống Mạn ngẩng đầu, nhìn Giang Hành chuẩn bị rời .

      ta… an ủi ?

      Giang Hành chợt xoay người nhìn cái: “Tôi đây, hai ngày sau kiểm tra thần kinh của .”

      rời khỏi, Trần Tống Mạn ôm chân ngồi giường. TV chiếu cái gì cũng chẳng quan tâm. Trong đầu nghĩ đến vấn đề Giang Hành vừa .

      “Là cha .” phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

      Trần Tống Mạn hít sâu hơi, ngã vào giường, nhắm mắt lại thầm trả lời.

      “Đúng vậy.”

      Trong lòng , đối với cha mình, vốn dĩ vẫn có nỗi hận.
      Phong Vũ Yên, Tôm Thỏ, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :