1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 057: Oan gia ngõ hẹp

      Đầu xuân năm 773 theo lịch Bạch Thương, cao nguyên Hồng Xuyên chìm vào trong giá rét, trời giáng mưa tuyết dày đặc. Biên cảnh thông với thành Chân Hoàng bị bão tuyết chặn lại, thương lữ thông khiến giá hàng trong kinh tăng cao. số lớn thương nhân tích trữ đầu cơ từ trước, nhân cơ hội này nâng giá hàng thiết yếu lên nhiều lần, lương thực đủ khiến trật tự đế đô đại loạn.


      Ngày 6 tháng 3, cung Thịnh Kim cho đòi tôn tử trực hệ của Mục Hợp thị là Mục Hợp Tây Vân vào khiển trách mạnh mẽ, bãi miễn chức vị phủ doãn đế đô của , đổi thành con trai thứ ba của Hạ hàng là Triệt Tề chấp chưởng. Đây là lần đầu tiên trong ba trăm năm lịch sử của đế quốc, con cháu Triệu thị nắm giữ nha môn phủ doãn, sau này quyền nắm giữ tam quân hộ vệ trong kinh hoàn toàn nằm trong tay hoàng tộc.


      Sau khi Triệu Tề lên vị, lập tức tiếp nhận binh mã lục doanh, liền bắt tay tiến hành chỉnh đốn thay đổi nhân viên. Mẹ đẻ của Triệu Tề là Thư quý phi chính là bào muội ruột của gia chủ Ngụy phiệt là Ngụy Quang nên mệnh lệnh của Triệu Tề đều được các tướng lĩnh Ngụy phiệt nhiệt liệt ủng hộ, quá ba ngày phòng thủ đế đô được thay bộ mặt mới.


      Ngày 10 tháng 3, Triệu Tề mang binh mã lục doanh ra ngoài thành Chân Hoàng, tự mình hồi phục con đường thông đến kinh thành, nhất được dân chúng đế đô ca ngợi như giai thoại.


      Lúc này, cánh đồng bát ngát tuyết rơi đầy bên ngoài thành, con khoái mã đạp tuyết lao , phía trước mảng mịt mờ cùng khung cảnh hoang tàn vắng vẻ khiến người thể phân biệt được phương hướng.


      Cách đó sườn núi, Ô Đạo Nhai đứng giữa trời tuyết mênh mông, hai mắt híp nửa, đầu đội mũ trùm màu xanh, hàng lông mày dài phủ đầy sương trắng. Mặt bị đông cứng thành trắng bệt nhưng hai mắt lấp lánh hữu thần vẫn nhìn về phía trước, sắc mặt trầm tĩnh, nhìn ra là nghĩ gì.


      “Tiên sinh.” tiểu đồng mặc áo xám tro chạy xuống khỏi xe ngựa ở phía sau, tay cầm kiện áo lông lớn vội vàng tới, thấp giọng : “Tiên sinh, đừng đợi nữa, người tới rồi. Gió tuyết quá lớn, Lưu Hồ Tử chút nữa có bão tuyết, chúng ta cần phải lên đường ngay bây giờ mới có thể chạy đến Diêm Vương sơn trước lúc trời tối.”


      Ô Đạo Nhai hề động đậy, tựa hồ như nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt chút động tĩnh.


      “Tiên sinh?” Tiểu đồng sửng sốt, kéo kéo chéo áo Ô Đạo Nhai, “Tiên sinh?”


      “Minh Nhi, lắng nghe.” Nam tử thân áo bào xanh đột nhiên hé môi chậm rãi , ngữ điệu có chút khàn khàn, trong tiếng gió Bắc càng thêm trầm thấp, nghe như gió Phù Tang mùa thu.


      “Nghe?” Tiểu đồng nhướng mày, vễnh tai, “Tiên sinh, nghe cái gì?”


      “Tiếng vó ngựa.” Ô Đạo Nhai đáp.


      “Tiếng vó ngựa?” Minh Nhi lắng nghe hồi lâu nhưng trừ tiếng gió thổi vù vù cũng nghe được cái gì. Thời tiết này, ngay cả đối phương chuyện ở khoảng cách gần cũng khó nghe, huống chi là muốn nghe tiếng vó ngựa từ xa.


      Minh Nhi gào lên: “Tiên sinh, nào có tiếng vó ngựa, người có nghe lầm , theo ta thấy, chúng ta hay là nên…”


      Minh Nhu còn chưa hết tiếng vó ngựa dồn dập ràng vang lên. Tiểu đồng cả kinh, chợt ngẩng đầu lên chỉ thấy lẫn trong mảng trắng xóa trước mặt, con ngựa lông vàng đốm trắng chậm rãi xuất ở cuối đường chân trời, thân ảnh người cưỡi ngựa mơ hồ nhìn . Bão tuyết càng ngày càng mạnh, khiến tầm mắt người càng thêm mịt mù, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thân hình người lưng ngựa kia có chút mảnh dẻ, giống như trận gió cũng có thể thổi bay .


      “Tiên sinh.” Minh Nhi khẽ chắc lưỡi hít hà, “Người đúng là thần.”


      “Hây!” tiếng quát thanh thúy khẽ vang lên, người nọ lưu loát tung mình xuống ngựa, chạy mấy bước lên phía trước. người nàng khoác tấm áo chống gió màu xanh nặng nề, mũ áo khổng lồ che phủ toàn bộ mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh như như bên dưới mũ trùm.


      “May còn tới kịp.” Nữ tử hất mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt nhắn thanh tú, hai môi tái xanh vì lạnh, nhanh chóng móc trong ngực ra xấp giấy Tuyên Thành giao cho Ô Đạo Nhai, lặn lội đường xa chạy trong gió rét khiến nàng có chút vô lực, nên vừa thở hào hển vừa : “Cất , tất cả đều ở đây.”


      Ô Đạo Nhai cau mày, nhìn bộ dáng hổn hển của nữ tử, cau mày : “Tại sao để cho người khác tới? Trời đông giá rét như vậy, bệnh của muội sao?”


      Nữ tử lắc đầu, “Ai cũng được, Mục Hợp Tây Phong chết, đồ ngu ngốc Mục Hợp Tây Vân kia cũng rơi đài, nhưng Tam hoàng tử này quả dễ đối phó. Trong hội liên tiếp hao tổn vài huynh đệ, ta là nữ nhân nên bọn họ tra xét kỹ càng. Triệu Tề giấu tài nhiều năm, ngờ vừa được cân nhắc liền làm hàng loạt động tác lớn như vậy, Triệu Chính Đức quả sinh được đám nhi tử tốt. nhiều nữa, huynh nhanh . Nhiệm vụ lần này thời gian rất eo hẹp, huynh chỉ có tháng mà thôi. Trước mắt thế tử danh tiếng lên, có lợi nhưng cũng có hại, nếu phải lúc này ổn định đại cục đường tiến thân rất quang đãng.”


      Ô Đạo Nhai gật đầu, “Ta biết, muội phải cẩn thận đấy.”


      “Ừ.” Nữ tử gật đầu, sắc mặt tái nhợt như tuyết cùng hốc mắt tựa hồ sâu thâm mấy phần, mở miệng dặn dò: “Huynh cũng vậy.”


      Ánh mắt Ô Đạo Nhai có chút tối lại, nhìn gò má tái nhợt cùng thân thể gầy yếu của người trước mặt, đột nhiên thở dài bất đắc dĩ, xoay người cầm lấy áo choàng từ tay Minh Nhi khoác lên vai nàng, sau đó cúi đầu cẩn thận thắt lại dây lưng cho nàng, vừa thắt vừa thấp giọng ôn hòa dặn dò: “Tiết trời càng lúc càng lạnh, bản thân nàng phải cẩn thận chút. tháng này dài cũng dài lắm, bảo ngắn cũng ngắn lắm, tình đế đô biến đổi khó lường, nàng nhất định phải thận trọng, trăm triệu lần thể lỗ mãng vọng động. Huynh đệ trong sư môn năm đó chỉ còn lại ta và muội, A Vũ, ta hy vọng muội gặp chuyện may.”


      nương cúi đầu im lặng , đáy lòng như sinh ra vật mịn màng chậm rãi lớn dần, nhưng lại có quá nhiều chướng ngại khiến nàng biết phải gì cho phải.


      “Chuyện trong hội nàng cũng phải cân nhắc mà làm. Chuyến giải cứu Chu phu tử lần trước, tuy có thương vong nhưng lại để lộ trạm liên lạc bí mật của hai người chúng ta. Phía khó tránh khỏi giận chó đánh mèo, muội phải nhẫn, ngàn vạn lần được nóng nảy. Môn phiệt nội đấu trong hoàng thành cũng vậy, mặc kệ bọn họ đấu đá , nên xen vào. Chúng ta bố trí lần này chẳng qua chỉ muốn an toàn cứu thế tử ra, còn lại cứ mặc kệ. Tránh tham công liều lĩnh làm hỏng việc chính.”


      “Còn nữa…” Ô Đạo Nhai chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh như mặt hồ đóng băng trong mùa đông, nhìn chút sóng nước rung động, vẫn là ngữ khí nhàn nhạt như cũ, “Thân thể muội tốt, tự mình chú ý điều dưỡng, được quá phiền muộn. Chờ xong chuyện này, ta dẫn muội Biện Đường, nơi đó non sông tươi đẹp, khí hậu ấm áp, rất có lợi cho bệnh của muội.”


      Làm xong nút thắt cuối cùng, Ô Đạo Nhai lui về phía sau hai bước, nhìn vào mắt nữ tử cái rồi xoay người sang chỗ khác, khẽ khoát tay, “Trở về , đường cẩn thận chút.”


      “Đạo Nhai.” nương đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút trịnh trọng.


      “Sao?” Ô Đạo Nhai quay đầu lại, nhướng mày giọng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”


      nương mím chặt môi suy nghĩ lát, cuối cùng lắc đầu, : có gì, có cũng chờ huynh trở lại rồi hãy . Bảo trọng.”


      Ô Đạo Nhai nhìn nữ tử, nàng cũng tính là xinh đẹp tuyệt mỹ, khuôn mặt gầy gò, thân thể đơn bạc, tuy chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi nhưng nhiều năm cực nhọc làm cho khóe mắt nàng sớm có nếp nhăn , làn da cũng tái nhợt khỏe mạnh. Nhưng chính giương mặt này lại làm cho cách nào kiềm chế nỗi thương nhớ. Tựa như hôm nay, đó cũng phải là văn kiện trọng yếu gì, nhưng tin chắc nàng nhất định tự mình tới để gặp lần, cho dù ngoài miệng còn quở trách nàng biết thương lấy thân.


      Cho tới bây giờ, như vẫn còn nhớ lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên. Ngày đó theo sư phụ đến thăm đế đô Chân Hoàng, ở cầu Tiểu Yên ở đường Tây Miếu gặp được nữ hài bị chủ đánh bong da tróc thịt vì chạy trốn. Năm đó nàng chỉ mới chín tuổi, thân hình gầy nhẵn cùng làn da tái xám do dinh dưỡng đủ trong thời gian dài, cả người thoạt nhìn có chút sinh khí. Song, nàng lại có đôi mắt to trong trẻo, con ngươi đen nhánh như phát sáng, tràn đầy vẻ oán hận cùng nghị lực bất khuất.


      khắc kia, biết, đứa trẻ này nhất định thành công, bất kể thất bại bao nhiêu lần, chỉ cần nàng còn mạng nhất định có thể trốn ra được. Quả nhiên nửa tháng sau, trong tửu quán ở ngoại thành Nhữ Nam, bọn họ lại gặp được hài tử đói đến gần chết nhưng vẫn chịu ngửa tay xin ăn này. Sư phụ mang nàng về, từ đó về sau Thiên Cực sơn nhiều thêm tiểu muội muội, mà cũng nhiều hơn phần nhớ thương lo lắng.


      Bảy ngày trước, Tây Hoa chết bình nguyên Tả Lăng thuộc Bắc Yến, ban đầu xuống núi có tất cả mười ba huynh muội, rốt cuộc chỉ còn lại hai người bọn họ.


      Ô Đạo Nhai đưa tay vỗ lên vai Vũ nương, lực đạo rất mạnh, muốn nhưng vẫn đè nén lại, “Có việc chờ ta trở lại rồi sau. Ta trước, mình muội cẩn thận.|


      “Ừ.” nương gật đầu, “Huynh cũng thế.”


      Ô Đạo Nhai xong liền lập tức lên xe, Lưu Hồ Tử thân áo da cẩu, xoa xoa hai tay vào nhau rồi quật roi hét tiếng. Chiến mã hí dài dậm vó, xe ngựa cuốn theo bụi tuyết rồi biết mất trong màn tuyết.


      Bất kể là chuyện gì, trở lại rồi hãy .


      nương khẽ thở dài tiếng, bông tuyết lạnh lẽo rơi mặt khiến nàng nhớ tới bình nguyên Hỏa Lôi ở Bắc Yến.


      Tất cả phải kết thúc, chỉ cần qua mấy tháng nữa, thuận lợi cứu được thiếu chủ nàng có thể công thành lui thân rồi. Đến lúc đó, nàng có thể đến Biện Đường, nơi đó ấm áp, giống nơi này, năm hơn sáu tháng tuyết rơi. Đến lúc đó, nàng có thể ngừng họp binh nhìn chút cảnh tượng trong sách, du huyền Bích Hồ, đêm thưởng hương sen.


      A Vũ ngẩng đầu lên, hít vào hơi sâu.


      Nhưng điều kiện tiên quyết là phải cứu được thế tử.


      Nàng thẳng lưng, quát tiếng rồi xoay người giục ngựa rời .


      Bọn họ đợi chờ quá nhiều năm nhất định có thể đợi tiếp. Tuy có lời thể ra miệng nhưng ngày có thể. Ngày đó, thiên hạ bình đẳng, bách tính an cư, thế gian còn nô lệ, còn chiến tranh.


      Gió lạnh từ đằng xa thổi đến hình thành từng cơn lốc , tuyết trắng quanh quẩn thành đường tròn, giống như vận mệnh luân hồi, lên rồi lại xuống, vừa rơi xuống lại vòng lên.

      ……………………………………………………………………………………

      Cùng lúc, trong cung Thịnh Kim, thiếu nữ chậm rãi để văn thư xuống thư án, tới cạnh cửa sổ nhìn ráng hồng bên ngoài, ngẩn ngơ xuất thần.


      Nha hoàn Lục Liễu cẩn thận gõ cửa rồi e dè kéo cửa phòng ra, giọng báo: nương, bên ngoài có người tìm.”


      Nơi này ngoại trừ Yến Tuân, người còn lại đều sợ Sở Kiều, bởi vì từng hạ nhân tiến vào Oanh Ca viện đều do tay nàng nghiêm ngặt kiểm tra. Kiếp trước là nhân viên tình báo của quốc gia, kiếp này lại nhiều lần lăn lộn bờ sinh tử rèn cho nàng cảnh giác cùng cẩn trọng cao độ.


      Nàng khẽ nhướng mày, “Là ai?”


      Nha hoàn giọng trả lời: “Là Tống tham tướng ở cửa thành tự mình đến thông báo.”


      “Tống Khuyết?” Sở Kiều nghi ngờ hỏi lại.


      Người có thân phận đơn giả, chẳng những có thể tự do ra vào cung Thịnh Kim, hơn nữa còn có thể sai khiến Tống Khuyết tới truyền lời là ai chứ?


      “Em với Tống tham tướng, ta lập tức tới.”


      Phủ thêm áo lông khoác ngoài, giắt kỹ chủy thủ phòng thân, Sở Kiều kéo cửa viện ra ngoài. Bộ mặt khối băng mấy năm như của Tống Khuyết nhất thời ra trước mắt. Nàng thầm than trong bụng, người này đúng là lên, khó trách khi nàng tiến vào chính là thủ ở trước cửa thành, hôm nay vẫn như cũ thủ trước cửa thành, chút tiến triển.


      theo qua bảy tám khúc quanh, đến đình Ngọc Mai trong hậu hoa viên, đây là nơi ưa thích của Triệu Tung. Khi còn bé nàng thường xuyên tới đây nhận tiếp tế của Triệu Tung, cũng rất lâu tới rồi.


      Cánh rừng vẫn như cũ, chẳng qua các gốc mai ngày xưa có to hơn chút ít, giờ chính là dịp mai nở rộ, cả vườn thơm ngào ngạt hương mai. Tống tham tướng lời liền lui xuống, Sở Kiều mình tiến vào, chưa được mấy bước nhìn thấy bóng người.


      “Tinh Nhi nương.”


      Mấy năm gặp, Chu Thành này mập ra, bụng tròn vo, khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ, hề vì Sở Kiều phản bội Gia Cát gia mà thay đổi sắc mặt.


      Sở Kiều mặt đổi sắc, nhàn nhạt : “Chu quản gia, ta họ Sở.”


      Chu Thành vội vàng cười, hùa theo: “Sở nương, ta phụng lệnh thiếu gia tới tìm nương.”


      “Thiếu gia?” Thiếu nữ lạnh lùng khẽ hừ, cung khính có lễ nhưng lạnh như băng : “Thiếu gia nào?”


      Chu Thành hơi sửng sờ, bất quá vẫn đáp: “Gia Cát Nguyệt, Tứ thiếu gia Gia Cát gia.”


      tìm ta có chuyện gì?”


      “Này là vật thiếu gia lệnh tiểu nhân đưa tới cho nương.”


      bao vải xanh thon dài được đưa tới, chỉ nhìn chuôi kiếm Sở Kiều liền biết đó chính là thanh kiếm mình ném ra để giết thủ hạ của Trát Lỗ đêm đó.


      “Thiếu gia , kiếm của nương xin được hoàn lại, cũng xin nương trả lại bảo kiếm của thiếu gia nhà ta.”


      “Ta mang theo người.” Sở Kiều nhíu mày, trầm giọng : “Ngươi hẳn nên trước cho ta biết, như vậy ta mới có thể đem theo nó đến đây.”


      “A?” Chu Thành sửng sốt, “Tiểu nhân có qua với Tống tham tướng.”


      Sở Kiều sầm mặt, cho tên đó biết có khác gì chưa đâu. Nàng đưa tay cầm lấy kiếm, : “Ta cầm kiếm về trước, sau đó phái người đem bảo kiếm của công tử nhà ngươi đến tận cửa.”


      “Sở nương.” Mặt Chu Thành lên vẻ khó xử, “Thiếu gia , hai bên đều muốn có bất kỳ liên hệ gì với đối phương, nên sớm giải quyết chuyện này, nên kéo dài. Như vậy , nô tài chờ nương ở đây, phiền người trở về chuyến, để cho người khác đưa đến cho ta là được.”


      Đều muốn có bất kỳ liên hệ gì với đối phương?


      Sở Kiều khẽ nhướng mày, đưa tay thu hồi kiếm, trầm giọng : “Được.” Dứt lời liền xoay người rời .


      Cung Thịnh Kim cho phép mang theo vũ khí, tuy người nào kiểm tra nhưng Sở Kiều vẫn giấu thanh kiếm vào bên trong áo, cúi đầu nhanh chân về phía Oanh Ca viện.


      Hai ngày sau nàng phải doanh trại kiêu kỵ binh nhậm chức. Mệnh lệnh này của Hạ hoàng quả khiến cả triều văn võ đều cảm khái sâu.


      Hạ hoàng bắt đầu trọng dụng người Bắc Yến, điều này có nghĩ là gì? Hạ hoàng muốn chuyện cũ bỏ qua, an tâm cho Yến Tuân trở về Bắc Yến kế nhiệm, ổn định tâm tình các phiên vương khác trong thiên hạ?


      Hiển nhiên, đó là chuyện thể. Nhiều năm qua, bên trong cung Thịnh Kim ngừng đả kích Yến Tuân, chèn ép, nội đấu đều có nhưng Hạ hoàng đều nhắm hai mắt hỏi tới. Ông ta mặc dù chưa bao giờ tự mình xuất thủ nhưng là đế vương theo đuổi thái độ bất kể, chính là khích lệ những người khác nhổ cỏ diệt tận gốc đối với Yến Tuân. Nếu phải hai người Yến Tuân và Sở Kiều cẩn thận, chắc cũng chết vào lần rồi.


      Hạ hoàng từng làm trò trước mặt Yến Tuân, giết phụ mẫu cùng huynh tỷ , trong đem liền đánh từ công tử quý tộc thiên triều rớt thẳng xuống địa lục Diêm La, thế ông ta tuyệt đối thể thả hổ về rừng, để cho Yến Tuân trở lại Bắc Yến. Ông ta phải hề động thủ, chẳng qua động mấy lần đều thành công mà thôi. Ngày Yến Tuân trở về ngày càng gần, ông ta sao lại cam chịu chắp tay đưa trả Bắc Yến cho nam tử lòng tràn đầy nỗi phẫn hận kia?


      Như vậy, mệnh lệnh này của Hạ hoàng là có dụng ý gì? Toàn thành Chân Hoàng ai biết, nữ nô Sở Kiều chính là trợ lực mạnh nhất của Yến Tuân, thiếu nữ chưa tới mười lăm tuổi này trong bảy năm nay nhiều lần bảo vệ Yến Tuân tránh khỏi cửa ải sinh tử, thân thủ nhanh nhẹn, võ nghệ lại siêu quần. Chẳng lẽ Hạ hoàng để ý thiếu nữ bé này nên muốn chiêu dụ bồi dưỡng? bằng là muốn cắt bỏ cánh chim của Yến Tuân để ngày khác dễ dàng hạ thủ hơn.


      ai là tại sao, tất cả suy đoán cũng chỉ là ở mặt ngoài. Nhưng Sở Kiều biết, chuyệt tuyệt đối đơn giản như thế, chẳng qua nàng vẫn chưa nghĩ thông mấu chốt vấn đề mà thôi.


      Vòng qua hành lang dài chính là Huyền Môn, hai bên tường đỏ nguy nga, mái ngói vàng sáng rực phủ đầy tuyết. Phía trước đột nhiên có tiếng bước chân, Sở Kiều nhướng mày, chẳng lẽ nàng nhớ lầm, hôm nay có triều hội?


      kịp nghĩ nhiều, có thể vào nội điện cung Thịnh Kim đều là quan viên tam phẩm trở lên, dựa vào thân phận của nàng tránh khỏi quỳ xuống hành lễ.


      Thiếu nữ nép vào góc tường, cúi đầu quỳ xuống , mũ lông chồn che kín mặt nàng, chỉ lộ ra đoạn cổ trơn bóng.


      Tiếng bước chân dần tiến tới gần, ngang qua Sở Kiều liền rời , giọng trầm thấp vang lên ở đỉnh đầu nàng, “Ngẩng đầu lên.”


      Sở Kiều nhướng mày, chậm rãi ngồi thẳng lên.


      Oan gia ngõ hẹp, hôm nay đúng là ra đường gặp may.
      Last edited: 6/11/15
      AnAn, Nhã Tịnh, phuongvutyty4 others thích bài này.

    2. Mỹ Ngọc

      Mỹ Ngọc New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      4
      Bạn Whitenavy là số 1. Iu bạn nhìu!

    3. gemini01

      gemini01 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      4
      Hic, hay quá! ́ lên nhé bạn. Mình ngóng truyện bạn từng ngày.

    4. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 058: Hoàng tước tại hậu*
      *Nguyên nghĩa là chim hoàng tước ở phía sau. Câu này bắt nguồn từ thành ngữ ‘Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu’ có nghĩa là bọ ngựa săn mồi ở phía trước, ngờ có chim hoàng tước núp ở đằng sau. Ý là lo mãi săn mồi, ngờ có kẻ rình lại mình.


      Khuôn mặt nhẵn mịn của thiếu nữ phản chiếu dưới tuyết trắng tỏa ra ánh sáng nhu hòa như bạch ngọc, hai mắt đen như mực, ngũ quan nhắn nhàn nhạt lộ ra khí chất trầm ổn. Nàng tuổi còn , vóc người còn chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng toàn thân lại sở hữu khí chất lạnh lùng như hàn mai.


      Nam nhân chậm rãi híp mắt, tay phải tự chủ nắm lại. Ráng chiều đỏ như máu chiếu xuống nền tuyết, chỉ thấy ngón giữa, ngón áp út cùng ngón út của bị khuyết nửa, dùng chỉ sáo* hoàng kim bọc lại, thêm mấy phần quỷ dị.
      *Chỉ sáo – vật bọc đầu ngón tay
      [​IMG]


      “Đánh cho ta.”


      Tiếng trầm thấp quanh quẩn trong gió, bọn hạ nhân ở hai bên lập tức bừng tỉnh, gã đại hán vạm vỡ hung hăng vung tay lên chuẩn bị giáng xuống mặt thiếu nữ. *Thịch* tiếng, cái tát đánh vào mặt thiếu nữ mà bị nàng đỡ được.


      Sở Kiều ngẩng đầu lên, mặt chút thay đổi trầm giọng hỏi: “Ngụy công tử, ngươi tùy ý sai khiến gia đinh đánh người, có phải cũng nên cho ta lý do?”


      “Lý do?” Ngụy Thư Du hừ lạnh tiếng, khóe miệng ra nụ cười lãnh, “Lý do chính là nô lệ thấp hèn như ngươi mà lại dám có gan dị nghị với lời của ta.”


      “Ngụy công tử, nếu như trí nhớ của ngươi tệ, hẳn nhớ được tháng trước tại hội săn bệ hạ ban thưởng cho ta khoát khỏi nô tịch, trở thành giáo đầu dạy bắn cho kiêu kỵ binh. Ta và ngươi tại đều là quan trong triều, cùng làm việc cho Đại Hạ. Ta nể trọng ngươi là công tử của Ngụy phiệt nên mới hành lễ với ngươi, bằng thân phận giờ của ngươi có tư cách nhận quỳ lạy của ta. Hơn nữa, ngươi mới vừa bị bãi miễn chức quan, thường dân mà cũng dám lớn lối như vậy ở trong cung Thịnh Kim sao?” Thiếu nữ mang vẻ mặt sắc lạnh như băng, đẩy tay gã đại hán ra, vỗ vỗ lên hai gối rồi đứng dậy.


      “Ta còn có việc, thứ cho thể phụng bồi.”


      to gan!” Ngụy Thư Du hừ lạnh tiếng, trầm giọng : “Bản thân ta muốn nhìn xem, nếu hôm nay ta giết giáo đầu kiêu kỵ binh như ngươi có ai dám đứng ra giải oan cho ngươi.”


      “Động thủ!”


      Ngụy Thư Du vừa dứt lời bốn gã hộ vệ sau lưng lập tức lắc mình tiến lên. đợi Sở Kiều động thủ rút trường đao bên hông chém xuống đỉnh đầu nàng.


      Sở Kiều ngờ Ngụy Thư Du hôm nay còn có thể lớn gan như vậy, công khai mang đao , còn dám ra tay hành hung người bên trong cung Thịnh Kim. Song, thời gian đợi người, tình huống trước mắt cho phép nàng suy nghĩ nhiều.


      hề có chiêu thức hoa mỹ nào, chỉ nghe có tiếng xương gãy răng rắc vang lên. Trong nháy mắt, tên hộ vệ kia ngã ra mặt đất, xương tay gãy lìa, lớn tiếng kêu la thảm thiết.


      Sở Kiều cúi xuống cầm lấy trường đao của gã hộ vệ kia, sau lưng chợt như có mắt, nàng liền uyển chuyển xoay người phi thân lên đá cước vào ngực tên hộ vệ định đánh lén sau lưng. Mười phần lực đạo của cú đá gây ra tiếng động như sấm dậy, tên hộ vệ kia kêu thảm tiếng, miệng phun ra búng máu tươi, hai chân lảo đảo lui về phía sau.


      Tựa hồ như cùng lúc, Sở Kiều nhanh như chớp bắt được cổ tay gã hộ vệ khác, tay còn lại vung trường đao lên, dùng thế chém tiêu chuẩn của Ninja bổ xuống. Hai tiếng *răng rắc* liên tiếp vang lên, hai gã hộ về còn lại cũng ngã ra mặt đất.


      Tất cả động tác cơ hồ đều xảy ra trong giây đồng hồ, bốn gã hộ vệ thân thủ thượng thừa bại trận, toàn bộ đều là chiêu giải quyết gọn, để cho bọn họ có khả năng tiếp tục công kích.


      cơn gió mạnh thổi qua, thiếu nữ đứng giữa đám nam nhân ngã ngổn ngang đất, sắc mặt bình tĩnh, thân thủ gọn gàng, thân áo lông trắng càng lộ ra vẻ siêu phàm thoát tục như tuyết trắng của nàng.


      Sở Kiều lạnh nhìn vẻ mặt phẫn hận của Ngụy Thư Du, nhàn nhạt : “Tránh ra.”


      Ngụy Thư Du tái xanh mặt, nhiều năm qua mối hận ngón tay bị chặt ngừng giày vò tâm trí giống như con rắn độc khiến mất tỉnh táo thường ngày.


      “Giết nàng cho ta!” Tiếng ra lệnh trầm thấp như tiếng của oan hồn chốn địa ngục vang lên.


      cơn gió mạnh thổi qua Huyền Môn, dội lên hai vách tường thành cuốn tuyết bay lên cuồn cuộn. Hơn mười gã hộ vệ áo xanh lập tức tiến lên, khuỵa chân quỳ nửa người ở phía trước Ngụy Thư Du, tay như làm ảo thuật từ trong áo lông đồng thời lấy ra loạt cung tên.


      Sở Kiều nhíu mày, cẩn thận lui về phía sau nửa bước. Ngụy Thư Du tiến cung lại mang theo cung tên, điều này cái gì? Là Triệu Tề thắng thế nên thế lực Ngụy phiệt càng mạnh, hay là có quyền lợi đặc thù, có thể mang theo vũ khí vào cung Thịnh Kim?


      Còn chưa nghĩ xong màn tên ầm ầm lao đến, khoảng cách gần khiến uy lực tên vô cùng lớn, khí thế sấm sét xuyên qua gió lạnh bắn thẳng về phía nàng.


      Sở Kiều dùng lực trả lực, đá mạnh lên người gã đại hán nằm đất, hất thi thể ném vào đám người bắn tên, làm rối loạn trận hình của bọn họ. Cùng lúc, nàng nhân cơ hội lao đến như tia chớp, hai tay dùng lực bổ xuống, động tác mạnh mẽ tuyệt luân. Có tiếng xương cổ tay gãy lìa vang lên, tay của thiếu nữ lại chuyển sang chế trụ đầu gã, vặn eo lộn người lên trung đá vào ngực gã khác. Thân hình nàng đáp xuống mặt đất, trong tay nắm đám tóc đen.


      Toàn bộ đám người đều choáng váng, thiếu nữ tấn công ở cự ly gần khiến cung tên của bọn chúng hoàng toàn có cơ hội phát huy. Thủ đoạn lãnh khốc vô tình của thiếu nữ như loại ác mộng liên tiếp bổ xuống đám hộ vệ. Bọn họ nhân số đông nhưng lại nhanh hơn hai tay nàng. lát sau, đám đại hán vặn vẹo nằm đầy mặt đất, ai đụng đến được góc áo nàng.


      Đến lúc này, tất cả mới hiểu cái gì gọi là người giữ quan ải, vạn người thể qua. Cho dù người ở trước mặt bọn họ chỉ là thiếu nữ tuổi vóc người mảnh mai bé.


      Trong nháy mắt, Sở Kiều đánh giết đến trước mặt Ngụy Thư Du. Hai mắt lần đầu tiên ra tia kinh hoàng khó nén, cuống quít rút bảo kiếm bên hông ra. Nhưng giây sau Sở Kiều cước đá bay hai gã hộ vệ trước mặt Ngụy Thư Du, đưa tay chộp về phía .


      Giờ phút này, hai tay Sở Kiều so với đao kiếm còn muốn kinh khủng hơn. Chứng kiến lợi hại của nàng, hai gã thuộc hạ khác bộc lộ lòng trung thành lại lao ra đỡ cho chủ. ngờ, thiếu nữ trong nháy mắt xoay người nhảy lên trung, tung cước đá vào cổ gã, lực đạo mạnh liệt liền đá gã bay ra ngoài, lăn ra nằm la liệt cùng với đám người khác.


      Thừa dịp đó, hai gã hộ vệ bên cạnh Ngụy Thư Du nhanh chóng lùi về phía sau, lúc Sở Kiều xoay người lại bọn họ cách nàng khoảng thước. Cho dù tốc độ nàng có nhanh như thế nào cánh tay cũng thể dài như vậy.


      Nhất thời có tiếng bước chân dồn dập vang lên ở đằng xa, ra tiếng động vừa rồi kinh động đến cấm vệ trong cung. Vốn mang khí thế hừng hực muốn nhổ cỏ tận gốc nhưng Ngụy Thư Du giờ lại cảm thấy xấu hổ mừng thầm. Cùng lúc, trước mắt ra thân ảnh màu xanh bay múa trung, cần cổ chợt lạnh. Nhìn lại thấy lưỡi kiếm trắng xanh vững vàng gác cổ .


      Cuồng phong gào thét, bão tuyết tán loạn.


      Thiếu nữ thân áo lông tuyền trắng, tóc đen bay múa trong gió, hai mắt đen như mực, cúi đầu lạnh lùng khẽ liếc nhìn thiếu chủ Ngụy phiệt trợn mắt há hốc mồm, trong mắt tràn đầy khinh miệt chút che giấu.


      “Dừng tay!” Tống Khuyết tham tướng thủ cửa thành mang theo đám người tiến lên, trầm giọng : “Bên trong hoàng cung ai dám càn rỡ như thế, tất cả dừng tay!”


      Sở Kiều lạnh lùng nhìn khuôn mặt tái xanh của Ngụy Thư Du, sắc mặt bình tĩnh, trong mắt mang tia trào phúng. Nàng hừ lạnh tiếng, thu kiếm lại, ngẩng đầu đứng yên tại chỗ.


      “Tống tham tướng.” Ngụy Thư Du cố gắng bình ổn hô hấp dồn dập, trầm giọng hỏi: “Nàng ta có thân phận gì, vì sao lại có thể mang theo binh trí bên trong hoàng cung?”


      Tống Khuyết thấy vì sao động võ bên trong hoàng cung mà lại nhắc đến chuyện binh khí khỏi nhíu mày. Có điều tuy cố chấp nhưng cũng phải kẻ ngu, chỉ muốn yên phận sống ở đế đô. cũng biết đắc tội môn phiệt thế gia sau này khó sinh tồn.


      Tống Khuyết cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, quay đầu nhìn về phía Sở Kiều, : “Sở nương, xin giải thích vì sao lại mang theo vũ khí vào cung?”


      Sở Kiều nhướng mày, đưa mắt nhìn sang bảo kiếm trong tay Ngụy Thư Du cùng đám cung tên đầy đất, ý tứ cũng hiểu là ‘Bọn họ cũng mang theo binh khí vào cung.’


      Tống Khuyết đỏ mặt, còn chưa kịp mở miệng Ngụy Thư Du lạnh lùng quát lên: “Ngươi có thân phận gì mà cũng dám so sánh với ta. Ngươi chẳng những mang vũ khí vào cung còn dám lời qua tiếng lại với bổn công tử, ta muốn xem hôm nay còn có ai dám giải vây cho ngươi. Tống tham tướng, ngươi định xử lý chuyện này như thế nào?”


      Tống Khuyết cau mày, cũng dám đắc tội vị thiếu chủ Ngụy phiệt tính tình đại biến sau khi bị chặt ngón tay này, vừa định mở miệng phía sau đột nhiên vang lên giọng lạnh lùng. Tất cả sửng sốt, đồng loạt quay đầu lại.


      “Kiếm này là ta để nàng cầm hộ.”


      chiến mã đen tuyền to lớn chậm rãi tiến đến gần. Gia Cát Nguyệt thân áo lông chồn tía, sắc mặt trầm thúc ngựa tới. Khi tới trước mặt mọi người, cũng xuống ngựa mà chỉ từ cao nhìn xuống người thiếu nữ, vươn tay ra, trầm giọng : “Ngươi còn muốn để ta đợi bao lâu nữa? Đưa ra.”


      Sở Kiều lời, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lãnh đạm của Gia Cát Nguyệt. Gió lạnh thổi qua chỗ ánh mắt hai người tương giao, giống như thổi qua quỹ đạo thời gian, tất cả hoài nghi, những lần dò xét, toàn bộ hận thù vượt qua quỹ đạo, mãi mãi còn đó thể tiêu biến. Tựa hồ như rất lâu nhưng lại chỉ trong cái chớp mắt, Sở Kiều từ tốn đưa bảo kiếm ra, giống như rất nhiều năm trước, nàng đưa tay nhận chiếc đèn lồng từ tay trong hội đèn lồng tiết Thanh Minh.


      “Tống tham tướng, vừa rồi bảo ngươi gọi nàng chính là vì chuyện này, ta có thanh kiếm để trong Oanh Ca viện của Yến thế tử, chẳng qua tìm nha hoàn này lấy kiếm mà thôi.”


      Tống Khuyết cung kính gật đầu, ra là như thế, thuộc hạ nhiều chuyện rồi.”


      Gia Cát Nguyệt đưa mắt nhìn vòng lên đám đại hán nằm ngổn ngang mặt đất, mặt đổi sắc chậm rãi : “Gọi ngươi lấy kiếm, ngươi lại ở đây tỷ thí võ nghệ với thủ hạ của Ngụy công tử, quả là vô pháp vô thiên. Yến thế tử quản giáo hạ nhân như vậy sao?”


      Tỷ thí võ nghệ?


      Ngụy Thư Du lập tức biến sắc mặt, nhất thời tức giận định mở miệng Gia Cát Nguyệt xoay đầu lại, bình thản nhìn , trầm giọng : “Ngụy công tử, giờ ta mang người nay trước, ồn ào lần này là lỗi của ta, ngày khác bái môn tạ lỗi sau.” Dứt lời liền xoay người chuẩn bị rời .


      “Chuyện này liên quan tới Gia Cát Tứ thiếu gia nhưng ngươi lại cố ý buộc lên người, rốt cuộc là vì sao?” Ngụy Thư Du hừ lạnh tiếng, sắc mặt tối tăm, lạnh lùng /


      Gia Cát Nguyệt quay đầu lại, khẽ chau hai hàng lông mày, “Ý Ngụy công tử là ta có dụng ý khác, muốn xem vào chuyện của người khác?”


      “Mới vừa được thăng làm đái đao tham lĩnh* mà gấp rút cho hộ vệ nhà mình mang cung tên lại trong cung, Ngụy công tử, động tác lần này của ngươi khỏi cũng quá nhanh rồi.”

      *Đái đao tham lĩnh = võ tướng mang đao, chung là lính phòng ngự, được phép mang vũ khí trong cung.


      Ngụy Thư Du giận tím mặt nhưng còn chưa ra lời Gia Cát Nguyệt tiếp tục, “Chuyện hôm nay truyền ra ngoài cũng có lợi đối với ngươi, Ngụy công tử, người xuất thân hào môn chắc cũng ràng lợi hại trong chuyện này, biết nên phân trái phải như thế nào. Chuyện khinh suất lỗ mãng như vậy, đối với Ngụy phiệt cũng phải là chuyện hay.”


      Hai mắt Ngụy Thư Du đỏ bừng, hai môi tái xanh, được nửa chữ.


      làm sao lại hơn thiệt trong chuyện này, chỉ ngoài mặt vẫn cứng cỏi mà thôi. Bảy năm, mỗi lần gặp mặt đều như có lửa đốt trong lòng, cách nào nhịn mà thôi.


      “Chúng ta .” Gia Cát Nguyệt chậm rãi , sau đó thúc ngựa rời .


      Tống Khuyết ở đằng sau trầm giọng cung tiễn, Sở Kiều liếc nhìn Ngụy Thư Du như sắp phát hỏa cái, sau đó cũng theo Gia Cát Nguyệt.


      Bão tuyết bay tán loạn nơi chân trời, mặt trời ngã về phía Tây, màn đêm dần buông xuống. Dọc theo hai bên mái hiên dài bên dưới Huyền Môn có tuyết đọng ngừng bay tứ tung, Sở Kiều theo sau Gia Cát Nguyệt, bóng hai người dần biến mất trong màn tuyết mịt mù.


      Ngụy Thư Du nghiến răng, đột nhiên gầm lên đá cước vào bụng gã thuộc hạ rồi giận dữ bỏ .


      Bích Hồ phủ đầy tuyết, cảnh vật hai bên bờ như trong bức tranh, xa xa có cầu đá chạm trổ tinh xảo bắc ngang mặt hồ thông đến tiểu đình bát giác tọa lạc ở giữa hồ.


      Trong đình là hai thân ảnh, nam thân áo choàng lông chồn tía, mặt mũi tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, khí tức tà mị. Nữ chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, người mặc áo lông tuyết hồ, đứng giữa trời đầy tuyết càng thêm vẻ siêu phàm thoát tục. Hai người này chính là Gia Cát Nguyệt cùng Sở Kiều vừa mới rời khỏi Huyền Môn.


      phải ta muốn cứu ngươi, chẳng qua bội kiếm của ngươi là do ta đưa, hơn nữa ngẫu nhìn Ngụy Thư Du vừa mắt mà thôi. Ngươi cần cảm kích.”


      Thiếu nữ ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lùng, “Ta cũng có ý định cảm kích ngươi.”


      Gia Cát Nguyệt cười tiếng, “Vẫn cố chấp bộc trực như vậy, bảy năm qua, nhưng xem ra Yến Tuân cũng có dạy ngươi cái gì gọi là khéo đưa đẩy.”


      Vừa dứt lời, Gia Cát Nguyệt chợt nhăn trán, thân thể đột nhiên lui nhanh về phía sau. Cùng lúc, thiếu nữ vốn đứng yên tại chỗ nhanh như chớp xông lên, bước chân linh hoạt cách quỷ dị, dùng chiêu sở trưởng đâm thẳng về phía trước. Gia Cát Nguyệt vung cánh tay ngăn cản, bàn tay chụp xuống cổ tay thiếu nữ.


      Sở Kiều uyển chuyển lùi về, lấy đà tung mình ra khỏi đình, hai chân dẫm mặt hồ đóng băng, tuyết trắng dưới chân trong nháy mắt tung bay lên trung. Trường kiếm bén nhọn chớp động quang hoa, đường kiếm như du long uốn lượn, chiêu thức kết hợp linh hoạt, thổi tung tuyết đọng bay đầy trời, triền miên khiêu vũ trong gió. Trong tay Gia Cát Nguyệt có sẵn binh khí nên liền thuận tay bẻ nhành mai nở đầy hoa bên đình, thản nhiên tiếp chiêu.


      Xa xa nhìn lại, chỉ thấy trong khoảng trời mênh mông đầy gió tuyết, bên mặt Bích Hồ đóng băng, hai thân ảnh mạnh mẽ triền đấu ngừng, chiêu thức hung ác nhưng lại chỉ như ra vẻ. cơn gió mạnh quét ngang, trời đất mịt mù bông tuyết, kéo theo từng đợt cánh mai bay lả tả theo tuyết, trắng đỏ tương giao vờn nhau trong trung.


      Áo chông tuyết hồ của Sở Kiều tung bay trong gió, trường kiếm uyển chuyển nhu du long uốn mình, trong nhất thời đánh ngang sức với Gia Cát Nguyệt.


      Ngay lúc đó, chẳng vì sao dưới chân Sở Kiều đột nhiên trơn trợt, điểm tựa chân vững, trường kiếm trong nháy mắt bị Gia Cát Nguyệt đánh văng ra khỏi tay. Sở Kiều cả kinh, tay chống mặt đất vừa định đứng dậy mặt hồ đột nhiên vang lên tiếng răng rắc giòn tan, mặt băng nứt rạn, nước hồ rét lạnh tràn ra. Thiếu nữ sửng sốt hô tiếng, muốn trốn nhưng kịp, thân thể chao đảo ngã xuống.


      chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Gia Cát Nguyệt sắc mặt trầm xuống, trong nháy mắt động thân lao đến kéo tay Sở Kiều, dùng lực giật trở lại.


      “Ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy!”


      Trong khoảng khắc ngắn ngủi, thanh chủy thủ rét lạnh kề lên sát cổ Gia Cát Nguyệt, thiếu nữ ánh mắt tàn nhẫn, khóe miệng cười lạnh, “Trước kia ngươi từng bị ta lừa, bảy năm rồi mà vẫn có tiến bộ sao?”


      Gia Cát Nguyệt lạnh lùng cười tiếng, khinh thường bĩu môi, “Ngươi luôn tự tin như vậy?”


      Tựa hồ như cùng lúc, chủy thủ sắc bén trong tay Gia Cát Nguyệt cũng chống ở chỗ hiểm lưng Sở Kiều, chỉ cần dùng lực lập tức đâm vào.


      Đối chọi cùng lúc, thế lực ngang nhau, bất phân thắng bại!


      cơn gió lạnh đột nhiên nổi lên, cuốn theo bông tuyết phả vào mặt hai người. Khoảng cách giữa bọn họ rất hẹp, hô hấp hòa quyện, da thịt kề cận, từ xa nhìn lại còn tưởng rằng hai người thân mật ôm nhau, chỉ có hoa mai cùng gió tuyết mới cảm nhận được khí tức căng thẳng đến cỡ nào.


      “Gia Cát Nguyệt, ta và ngươi thù sâu như biển, vĩnh viễn có ngày hóa giải. Hôm nay ta giết ngươi là bởi vì muốn liên lụy Yến Tuân. Đầu ngươi chỉ tạm thời để lại cổ, chỉ cần ta còn sống ngày nào thuộc về ngươi.”


      Giá Cát Nguyệt xì mũi giễu cợt, “Chỉ bằng ngươi?”


      “Chỉ bằng ta!” Sở Kiều nhàn nhạt gằn từng chữ : “Hài tử Kinh gia chết vô ích.”


      “Tốt.” Gia Cát Nguyệt buông chủy thủ lui về phía sau, nhặt trường kiếm mặt đất lên, lạnh lùng : “Ta chờ, chờ ngươi có năng lực quay lại lấy thanh kiếm này về.”


      Gió Bắc thổi kịch liệt, Sở Kiều đứng tại chỗ nhìn bóng lưng dần xa của Gia Cát Nguyệt, bàn tay thả bên người chậm rãi nắm chặt lại.


      Khi nãy đều là diễn trò mà thôi. Ngày trở về gần ở trước mắt, nàng làm sao có thời gian dây dưa với Gia Cát Nguyệt? Ban đầu Gia Cát Nguyệt bỏ qua hề vạch trần thân phận của nàng mà để Tiểu Bát chịu thay tội ám sát Gia Cát lão thái gia cho nàng , bị lăng trì mà chết. Nay trở về, nguy cơ lại bắt đầu, chờ nàng báo thù mà hành động. Nhưng chỉ cần chủ động, tố giác thân phận của nàng nàng vẫn có thể tranh thủ thời gian quý báu cho Yến Tuân. Bất kể có tin hay cũng đáng cho nàng mạo hiểm thử lần.


      Hàn mai giận dữ bay múa trong gió, trong ánh tà dương đỏ như máu, thân ảnh đơn bạc của thiếu nữ đứng mặt hồ trống trải lộ ra vẻ tiêu điều nhưng lại vô cùng kiên cường. Gia Cát Nguyệt hề quay đầu lại, cau mày, trong ánh mắt thâm thúy lóe lên tia sáng kịch liệt.


      ……………………………………………………………………………………


      Rời khỏi mai viên, thiếu gia Gia Cát gia chậm rãi ngửng mặt lên, mặc cho tuyết rơi đầy mặt, lẩm bẩm: thể tiếp tục kéo dài nữa.”


      Thời gian còn nhiều, thể lại bị động chờ người khác tìm đến tận cửa, cũng thể cho người khác thời gian cùng cơ hội phát triển mạnh thêm.


      “Tinh Nhi, ngươi cho rằng Gia Cát Nguyệt ta vẫn là Tứ thiếu gia của bảy năm trước sao?”


      Bảy năm tôi luyện chật vật cầu sinh giữa lòng người xảo trá, chứng kiến cảnh phân tranh đẫm máu giữa người trong tộc, còn có thể dễ tin như năm đó sao?


      “Thiếu gia.” Chu Thành tiến đến trình lên phong thư được dán kín.


      Gia Cát Nguyệt mở ra đọc xong liền châm lửa đốt trụi thư, sau đó trầm giọng : như thế nào?”


      nguyện ý kết làm đồng minh với thiếu gia, chỉ cần chuyện thành tuyệt bạc đãi Gia Cát gia.”


      “Ồ.” Gia Cát Nguyệt cười lạnh tiếng, “Sói con nhãi nhép còn ngồi trong hang mà ảo tưởng muốn bay lên trời, ta tình nguyện nâng đỡ Triệu Triệt cũng muốn nhìn được như ý nguyện.”


      “Bất quá, chúng ta có thể lợi dụng ly gián Triệu Triệt cùng Mục Hợp thị.”


      Gia Cát Nguyệt nhướng mày, “Phụ phân như thế?”


      Chu Thành gật đầu, “Dạ.”


      “Được thôi…” Thả tro giấy xuống đất, Gia Cát Nguyệt thầm: “Triệu Sái, Thập tứ hoàng tử.”


      “Thiếu gia.” Chu Thành lên tiếng gọi Gia Cát Nguyệt chuẩn bị xoay người rời , giọng : “Tinh Nhi, nàng…”


      “Phái người trông chừng, nếu có dị động...” tới đây, Gia Cát Nguyệt dừng lại chút, cứ theo kế hoạch mà làm.” Dứt lời liền cất bước về phía trước.


      Chu Thành ngây ngốc tại chỗ. Theo kế hoạch? Kế hoạch gì, giết sao?


      Ngay lúc đó, Gia Cát Nguyệt đột nhiên dừng bước, quay đầu lại trầm giọng : “Nhớ kỹ, phải lưu lại người sống.”


      Chu Thành bị ý nghĩ của mình làm sợ hết hồn, lập tức quỳ xuống dập đầu mặt đất, lớn tiếng hô ‘Nô tài tuân lệnh.’ Cuồng phong ngừng thổi, lúc ngẩng đầu lên người trước mắt biến mất thấy.


      ……………………………………………………………………………………


      Sở Kiều đứng hồi rồi lặng lẽ rời khỏi mai viên. Tại bờ khác của Bích Hồ, thân gốc mai cổ thụ khẽ động, A Tinh cùng Yến Tuân chậm rãi ra.


      “A Tinh, thời điểm ngươi dẫn dụ Gia Cát Nguyệt đến Huyền Môn có bị phát ?”


      có.” A Tinh trầm giọng kiên định đáp: “Thuộc hạ rất cẩn thận.”


      Yến Tuân gật đầu, chậm rãi : “Vậy tốt.”


      “Thế tử.” A Tinh cau mày nghi ngờ hỏi: “Vì sao người lại có thể khẳng định Gia Cát Nguyệt giúp giải vây cho nương?”


      “Ha ha.” Yến Tuân khẽ cười tiếng, “Tất nghĩ, chính cũng cảm thấy thấy kỳ quái về vấn đề này, tại sao phải giúp A Sở?”


      Sau đó Yến Tuân lại trầm giọng ra những lời mà A Tinh cách nào hiểu được, “Dưới gầm trời này, có lẽ chỉ có mình ta hiểu tại sao phải làm như vậy. A Tinh, sau này phải chuẩn bị tinh thần rồi. can dự của Gia Cát gia khiến thế cục càng thêm phức tạp, gia tăng gấp đôi số người gác đêm, phát người lập tức giết tha.”


      A Tinh sửng sốt, “Giết? Thế tử, như vậy có được ?”


      “Ngươi yên tâm, tuyệt đối được, bởi vì cho dù có chết người bọn họ cũng dám lộ ra ngài. Hồ nước sâu này càng hỗn loạn càng có lợi cho chúng ta.”


      Yến Tuân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la rộng lớn, lẩm bẩm: “Đến lúc động thủ rồi.”

    5. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      P/S tên chương 60 là 'Thiên tử tứ hôn' :063:
      Mỹ Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :