1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có một không hai - Chiết Hỏa Nhất Hạ (Full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      HAI
      [​IMG]
      Tên gốc: Độc nhất vô nhị

      Tác giả: Chiết Hỏa Nhất Hạ

      Editor: darksires72

      Thể loại: đô thị tình duyên 1v1

      Nhân vật chính: Đỗ Oản, Cố Diễn Chi; phối hợp diễn: Yên Ngọc, Lý Tương Nam

      Kết cục: HE
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com
      Bìa MInh

      Giới thiệu:

      Trong thế giới của chưa từng có người khác.

      Chỉ có em.

      Lời tựa:

      Nếu cuối cùng thể, tại thời khắc tử thần tiếng động giơ cao lưỡi hái, tôi tình nguyện để hận tôi.

      Mở đầu:

      “Ung thư xương.” Yên Ngọc cầm sổ khám bệnh của tôi trong tay, vẻ mặt phía sau mắt kính chút dao động, giọng vô cùng tỉnh táo, “Hơn nữa còn là giai đoạn cuối. Nếu phối hợp trị liệu, nhiều nhất còn có bốn tháng.” Thời điềm ràng ra chữ cuối cùng, rốt cuộc tôi cũng hết hy vọng.

      Y thuật của Yên Ngọc rất xuất sắc, chẩn đoán chính xác từng ca bệnh chưa bao giờ có chuyện chẩn sai. Ngay cả việc dự đoán thời gian tử vong cũng luôn chính xác có thể so với nhật ký tử thần. Huống chi lần này cẩn thận kiểm tra hai lần, từ đầu tới cuối hề nhờ bác sĩ khác, tự mình xử lý toàn bộ công việc.

      Cả phòng khám lâm vào yên tĩnh chưa từng có. lúc sau, hỏi: “Em sợ ?” Tôi ngay cả hơi sức để ngồi thẳng lưng cũng có. Hít thở sâu lần, lắc đầu cái, lại khẽ gật gật đầu.

      Ngón tay Yên Ngọc chỉ lên mặt bàn, trầm mặc hồi, : “Em định khi nào mới cho Cố Diễn Chi biết?” Tôi trầm mặc còn lâu hơn . Phải lúc lâu sau, mới giọng : “Em muốn suy nghĩ thêm .” Hiển nhiên đáp án của tôi khiến hài lòng. Vậy mà lại gì nữa, chỉ đưa tôi ra khỏi phòng khám.

      Cây hoa đào trước mặt phòng khám đến thời điểm héo tàn, ít rơi vào trong bùn, ít lại rơi các bậc thang. Cả khoảng đất nhuốm sắc hồng. Yên Ngọc chần chờ hồi lâu, nhưng vẫn mở miệng đề nghị tôi nên sớm đưa ra quyết định, chậm nhất là trong vòng hai ngày nữa.

      vừa xong những lời này, di động của tôi liền vang lên.

      Yên Ngọc liếc nhìn tên của người gọi tới màn hình, ánh mắt nhìn tôi nhất thời trở nên phức tạp.

      Tôi hít hơi sâu, nhận điện thoại.

      Đầu bên kia truyền về tiếng lật giấy sột soạt, rất nhanh giọng nam trầm dễ nghe nhanh chậm truyền tới: “Oản Oản?”

      Tôi gắt gao cắn môi, trong nháy mắt nước mắt mơ hồ ào ào rơi xuống.

      Đột nhiên nhớ tới chuyện nửa tháng trước, tôi tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, bỗng dưng phát dưới tàng cây hải đường trong sân, xuất chiếc xích đu. Lúc vừa nghe quan gia là Diễn Chi đặc biệt gọi thợ mộc tới vừa làm xong, liền lập tức lấy điện thoại gọi cho . Lúc đó đầu kia của điện thoại cũng như bây giờ, đều là tiếng lật giấy sột soạt, giọng hời hợt nhanh chậm: “Hửm? Nghe quản gia , gần đây hình như có người rất thích phơi nắng.”

      tờ tạp chí từng có bài đánh giá liên quan đến Cố Diễn Chi, cổ tay cứng rắn, là người nhìn xa trông rộng, có năng lực quyết đoán trời sinh. Nhưng ràng trong mắt tôi dáng vẻ của luôn có chút thờ ơ. Dường như đối với chuyện gì cũng rất bình tĩnh, thỉnh thoáng có hứng thú, còn rất thích hành động xấu xa để trêu đùa người ta.

      Rồi lại luôn có thể giải quyết tất cả mọi chuyện cách thỏa đáng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, trong lúc đó sớm bình tĩnh mà chu đáo đặt mua rồi. Trong ấn tượng dường như chỉ cần có Cố Diễn Chi ở đây, cũng đủ để chống đỡ cả thế giới.

      người như vậy, tôi thích mười năm. từng hết sức chuyên chú suy nghĩ làm thế nào mới có thể gả cho . Chưa bao giờ tôi nghĩ tới tại thời điểm vừa mới gả cho được hai năm, tôi phải rời xa thời gian dài dằng dặc như vậy.

      Tôi suýt chút nữa khóc lớn ra tiếng, lại cố gắng đè nén run rẩy trong giọng , nắm chặt điện thoại, giọng : “Em nhớ .”

      Ở bên kia điện thoại Cố Diễn Chi ngừng lại chút, nhàng cười tiếng.

      Tôi nghĩ tôi có thể đoán được từng động tác của ngay giờ phút này. Nhất định là đặt cây bút trong tay xuống, tay chống trán, mặt mày giãn ra, phảng phất có chút ý vị dịu dàng, mặt mũi mang theo nụ cười có chút yếu ớt.

      Thậm chí tôi còn có thể tưởng tượng đến tiếp theo gì. Khẳng định trong giọng vừa mang theo vui vẻ, vửa có vẻ cười nhạo nhàn nhạt, chưa chắc lặp lại những lời tôi giận dỗi với ba ngày trước khi tôi rời thành phố T, nhưng nhất định khiến tôi tự nhớ tới. ràng lớn hơn tôi mười tuổi, ràng mọi người đều cơ trí trầm ổn, nhưng ràng vốn là người thích khi dễ người khác mà.

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” .

      cho người đặt vé máy bay tối nay, trở về được ?”

      “...”

      muốn trở lại?” vừa cười vừa .

      “Vậy bay qua đấy nhé?”

      “...”

      “Oản Oản?”

      “... cần tới đây.” Nước mắt biết lại rơi xuống từ lúc nào, lấy hết sức bình tĩnh, tôi lặp lại lần nữa, “ cho phép tới đây. Ba ngày nữa em về, em mới phải là chú chó đâu.”

      Cúp điện thoại. Yên tĩnh lát. Yên ngọc nâng cặp kính lên, nhàn nhạt mở miệng: “ tới nước này, rốt cục khi nào em mới cho Cố Diễn Chi biết đây?”

      Tôi nhất thời trả lời. lát sau, nước mắt dần khô hết, ngẩng đầu lên: “ Yên Ngọc, giúp em việc được ?”

      Yên Ngọc nhìn tôi, đôi mắt sau cặp kính biến sắc: “Em muốn giúp cái gì?”

      Tôi mím môi chặt, giọng như gió thổi: “ có nhớ có lần, bác trai từng phải kiềm chế tình cảm trong lòng ?”

      Mục Lục
      Chương 1~Chương 2 ~Chương 3
      ~
      Chương 4 ~ Chương 5

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 26/6/16
      langthangkt, yellowmice, Narry Huynh3 others thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 1: Thời gian là độc dược tốt nhất (1)

      Nếu lấy năm gặp Cố Diễn Chi để phân chia, đến nay tôi 22 tuổi vừa vặn có thể chia thành hai nửa đối xứng.

      Trong mười năm trước khi gặp Cố Diễn Chi, tôi đều sống tại ngôi làng sâu trong núi ở phía tây Trung Quốc. Trong mười năm đầu cuộc sống của tôi có gì thay đổi. Dĩ nhiên, nếu nghiêm túc mà , thể phủ nhận trong mười năm nay thân thể tôi trưởng thành, tôi dùng thìa nữa mà dần dần học được cách dùng đũa ăn cơm, tôi bắt đầu đeo cặp sách bộ hai giờ lên trấn học tiểu học mỗi ngày, rồi theo mẹ vào núi học đào thảo dược vào đầu xuân và cuối mùa thu.

      Nhưng những thứ đó so với việc động đất xảy ra năm tôi mười tuổi, có vẻ như quá tầm thường có gì lạ. Thậm chí trong mười năm đó việc đất đá trôi ngày càng nhiều cũng có gì đáng kể cả.

      Năm ấy đúng vào thời điểm cuối xuân, bên ngoài mặt trời nắng ấm. Tôi ngồi học trong trường tiểu học trấn, tai nửa đóng nửa mở, yên lòng mà ngồi nghe bạn cùng bàn, Yến Yến đứng lên đọc bài. ra tôi khá buồn ngủ, nhưng thầy dạy văn duy nhất của trường kiêm thầy giáo số học kiêm thầy giáo tiếng gà mờ kiêm hiệu trưởng cha của tôi, có tật xấu rất bất đắc dĩ, đó chính là rất khoan dung với các học sinh khác, nhưng lại luôn cực kỳ nghiêm nghị đối với tôi. Điều này khiến cho tôi cho dù có buồn ngủ đến ngã sấp ngã ngửa, hơn nữa cho dù cả bàn trước bàn sau ngủ say sưa, tôi cũng dám chân chính nằm úp sấp bàn để ngủ.

      Thời điểm Yến Yến đọc được nửa bài văn gồm sáu đoạn, đột nhiên tôi cảm thấy đầu như có hòn đá ở trong sau đó bị lay động khiến choáng váng đầu óc.

      Chờ tôi ngẩng đầu lên, mới cảm thấy chóng mặt đến mức thể nhìn trần nhà. Có ít mảng tường từ trần nhà rơi xuống, thầy giáo bục giảng, hay chính là cha tôi khuôn mặt cũng trở nên mơ hồ , chỉ nghe thấy đột nhiên ông ấy ngừng bài đọc lại, giọng có chút nóng nảy: “Động đất, mọi người mau tỉnh lại! Nhanh chạy rồi ngoài ! Chạy đến sân bãi nào đấy! Đừng hoảng! Từng bước từng bước xếp thành hàng chạy ra ! Nhanh lên!”

      Thời điểm khi biết được có động đất kia, giống như lúc tôi hoài nghi mình bị ung thư xương, vô cùng mờ mịt. Cho nên tôi rất cảm ơn bạn ngồi cùng bàn phản ứng nhanh nhẹn mà còn có tấm lòng tốt bụng của tôi. Thời điểm tôi còn chưa định hình ràng được tình huống, ấy túm tay áo tôi kéo tôi chạy như bay ra khỏi phòng học.

      Lớp học này gồm hai mươi mấy đứa trẻ, tôi và Yến Yến là trường hợp ngoại lệ. Trường tiểu học này chỉ có mình cha tôi là thầy giáo, ông ấy dạy học ở nơi này hơn mười năm, ở tại nơi này lấy vợ sinh con, còn kiêm chức thầy thuốc ở trấn , thời gian dạy học rất có hạn, ở lớp học số tuổi của đứa bé lớn nhất hơn đứa bé nhất có thể lên đến năm tuổi. Vì vậy, thời điểm xảy ra động đất có mấy đứa bé cơ trí chạy vọt ra ngoài, nhưng càng nhiểu hơn là những đứa trẻ tuổi bắt đầu kinh hoàng ôm đầu tán loạn trong căn phòng chỉ chực sụp đổ.

      Tôi mù mịt đứng ở bên góc cửa sổ thủy tinh, nhìn bộ dạng bọn họ chật vật ngu dốt chạy loạn. Sau đó có đứa bị cha tôi níu lấy cổ áo, từ cửa ném ra ngoài. Cha đem từng đứa từng đứa đưa ra bên ngoài, đến cuối cùng chỉ còn đứa bé núp ở dưới gầm bàn chịu ra, thời điểm ông chạy đến bên đứa bé, phòng học yếu ớt chịu nổi nữa bắt đầu kịch liệt lay động.

      Đột nhiên tôi sinh ra dự cảm xấu, cuống cuồng muốn xông vào bên trong, liền bị cha rống to tiếng bắt ta dừng chân: “Dẫn mọi người đến bãi tập!”

      Đây là câu cuối cùng ông với tôi. Trong ngực ông vẫn ôm đứa bé cuối cùng, thời điểm ông đứng dậy muốn xông ra bên ngoài, phòng học rốt cuộc chịu nổi gánh nặng, ầm ầm đổ xuống.

      Năm ấy tâm động đất phải ở trường tiểu học ở thị trấn này, ngược lại cách làng tôi gần hơn chút. Từ trước tới giờ mẹ tôi thường có thói quen ngủ trưa, lúc động đất xảy ra, bà kịp chạy ra bên ngoài.

      Tôi phải mất thời gian đến năm, mới chậm rãi tiêu hóa được thực rằng cha và mẹ tôi đều mất. Sau thảm họa thị trấn cũng phải mất từng ấy thời gian để khôi phục lại mọi thứ. Khôi phục cách nhanh chóng, hơn nữa còn hiệu quả hơn tôi rất nhiều. năm sau, có dự án xây dựng đường quốc lộ ở gần thị trấn, rất nhiều làng bị dời nơi khác, rất nhiều nhà lầu được xây dựng lên, bao gồm trường tiểu học mới. Vẫn nơi đó trường lần nữa được xây lên, lần này còn có tường rào đỏ trắng xinh đẹp xung quanh, hai tầng phòng học được quét sơn màu cam, cùng với cửa sổ thủy tinh sáng ngời.

      Đầu hè năm tôi mười tuổi ấy, Cố Diễn Chi lấy thân phận người quyên góp tiền đến thăm trường tiểu học, thuận tiện mang đến đống văn phòng phẩm quyên góp cho thư viện. Thời điểm trường long trọng tiếp đãi , tôi cùng đám bạn chơi trốn tìm.

      Tôi vẫn là người đứng đầu đám trẻ đó. Cho dù trong trò chơi trốn tìm này, quy tắc cũng phải do tôi quyết định. Tôi nghiêm khắc đặt ra quy tắc chơi trốn tìm, dự tính ban đầu là muốn từ từ trêu đùa đứa trẻ béo ngập ở trấn . Vậy mà chứng minh bốn chữ vận mệnh trêu cợt, nó chỉ tôi trong lúc kịp đề phòng gặp nguy, mà còn chỉ đến việc sau khi tôi tuyên bố quy tắc chơi, bởi vì có đứa bé tạo phản, kết quả là người chơi thua trò kéo bao búa cuối cùng lại chính là tôi.

      Dưới cái nhìn hả hê của của những đứa trẻ khác tôi đành cắn răng chấp nhận.

      Đầu tiên là cầm khăn quàng đỏ che ở mắt, sau đó cúi người xuống, Yến Yến đưa tôi vòng vo về bên trái mười lần, lại quẹo phải mười lần, lại lần nữa vòng vo về bên trái mười lần, cuối cùng bọn họ reo hò lập tức giải tán. Tôi bị xoay chuyển giống như con quay khiến đầu óc choáng váng hoa mắt chóng mặt muốn ngã, sau đó chống đỡ nổi ngã nhào hai lần, tay toàn là đất. Sau đó đếm từ đến mười, bắt đầu quào loạn khắp nơi theo quy luật nào.

      đứa trẻ lớn gan đến sờ tôi cái, lại rất mau cười đùa lui ra, tôi đưa tay bắt mấy lần đều vô ích, dần dần cảm thấy sốt ruột. Vậy mà càng sốt ruột càng loạn, càng thể bắt được, gấp đến độ mồ hôi ra đầy trán. Qua lâu rốt cục mới nghe được tiếng bước chân, hơn nữa ngừng chạy lại gần mình, tựa như con ếch nhìn trúng côn trùng, chờ đến khi côn trùng rơi vào phạm vi mà lưỡi nó có thể vươn ra bắt được. Trong lòng tôi bắt đầu nhẩm tính thời gian, sau đó nhanh chân chạy tới hai bước, vừa vặn bổ nhào về phía trước, ôm gắt gao người đằng trước.

      Sau này, có lần trong bữa ăn tối tôi và Cố Diễn Chi nhắc tới chuyện này, tôi : “Lúc đó vì em làm dơ y phục của mình mà cảm thấy em quá ghê tởm tưởng chừng như đây là tội thể tha thứ nhất định phải chém thành tám mảnh mới hả giận sao?”

      “Làm gì mà đến mức đó chứ.”

      Bữa ăn kiểu tây trong phòng sát đất bên cửa sổ, cắt miếng thịt bò bít tết thành từng miếng , dáng vẻ sử dụng dao nĩa chậm rãi, trả lời cách mạn bất kinh tâm*, “ chỉ có chút lo lắng cho tiểu nương lúc đó có phải đầu bị xoay chuyển đến ngu rồi , nếu sao lại ngơ ngác như vậy, ôm nửa ngày cũng động.”

      *mạn bất kinh tâm: thờ ơ, đếm xỉa tới.
      “...”

      Sau đó đem đĩa thịt bò bít tết được cắt hoàn hảo, đặt ở trước mặt tôi, lại đem đĩa thít bò bít tết ở trước mặt tôi bưng về chỗ mình, sau khi làm xong hết thảy, suy nghĩ lúc, chậm rãi bổ sung câu: “Bất quá, nhìn dáng dấp cũng dễ thương, tất cả bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác và quần áo dơ bẩn đều có thể được tha thứ, phải sao.”

      “...”

      Ngày đó thời điểm hoàng hôn sắp buông xuống, trời quang mây tạnh. Tôi bắt được người liền đứng lại, nhúc nhích. Tôi ôm chặt eo đối phương, chịu buông tay. Mặt khác đem chiếc khăn quàng đỏ ở mắt kéo xuống.

      Người bị tôi bắt có thân thể thon dài cao lớn, bộ dạng của thiếu niên hai mươi tuổi. tay khoác chiếc áo khoác màu đậm, người là chiếc áo sơ mi sáng màu bị nắm đến còn hình dạng. Nhưng mặt lại thấp thoáng nụ cười, phảng phất hàm chứa hai phần dịu dàng, cặp mắt đen mà trầm với lông mi rất dài. Phong thần như ngọc, phải là Tôn Bàn Tử mà trong miệng tôi lẩm bẩm.

      ông chú cao lớn đứng ở bên cạnh hai tay che mắt, vô cùng tuyệt vọng lau mặt cái. Sau đó hướng tôi mà dùng sức nháy mắt mấy cái. Rốt cục tôi cũng ý thức được sai lầm của mình. Sau đó liếc nhìn chiếc áo sơ mi bị tôi làm cho bẩn thỉu, mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

      Hết chương 1.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 2:

      Tôi lập tức buông tay.

      Tôi vội vàng nhảy vọt ra đằng sau hai bước lớn, lúc đứng lại gương mặt nóng bừng như thiêu như đốt. Tôn Bàn Tử sau lưng cố tình phát ra tiếng cười trêu chọc tôi, tôi nhất thời thẹn quá hóa giận, quay đầu lại hung ác trợn mắt nhìn cậu ta cái.


      Tôn Bàn Tử lập tức chỉ tay vào người tôi mà : “Trưởng trấn xem kìa, chị ấy trừng con kìa!”

      Trưởng trấn giận đến mức môi run run, lần lượt chỉ tay vào chúng tôi, cuối cùng đầu ngón tay dừng lại người tôi, dựng râu trợn mắt: “Còn mau xin lỗi!”

      Tôi thể làm gì khác hơn là giọng : “ xin lỗi.”

      Vốn tiếng phổ thông của trưởng trấn tốt bởi vì tức giận mà càng thêm khó nghe: “Nhìn ta xin lỗi cái gì! Nhìn vị này mà xin lỗi! to lên! Cúi đầu xin lỗi! Nhanh lên chút!”

      “…..” Nhất thời tôi tình nguyện, đối mắt cùng ông ấy tiếng động thương lượng, “Tại sao phải cúi đầu xin lỗi? cúi đầu chỉ xin lỗi chẳng lẽ được sao?”

      ----- Ý nghĩ trong lòng tôi lúc đó là, nếu nơi này chỉ có mình tôi bắt tôi cúi đầu xin lỗi sao, nhưng lúc này sau lưng tôi còn có sáu đứa bé khác, ông bắt tôi cúi đầu xin lỗi, vậy sau này mặt mũi của tôi đặt ở đâu bây giờ?

      Vậy mà vị trưởng trấn to lớn này lại hiển nhiên có ý định dàn xếp. Con mắt ông ấy bởi vì già mà trở lên vẩn đục, vậy mà tính khí lúc này lại phá lệ hoạt linh hoạt *, khiến tôi thể nắm bắt được hoàn toàn lời của ông ấy: “Thể diện của toàn trấn vì con mà vứt sạch, giờ còn tự ái cái gì? Người con đụng phải là khách quý của trấn đấy! Toàn bộ sách giáo khoa, đồ dùng học tập, quần áo của tất cả đứa trẻ trấn đều do cậu ấy đưa tới! Lần này cậu ấy còn mang theo mười vạn tiền đấy! Còn chưa có cấp đâu! Nếu bởi vì con mà làm vị thần tài này bỏ , ta đây để yên cho con đâu!”

      *hoạt linh hoạt : rất sống động, thần tình

      Tôi : “…..”

      Giằng co mười giây, mũi chân của tôi lặng lẽ xoay ba mươi độ, trước mặt cậu thanh niên ung dung cười mà gì trước mắt, tình nguyện mà khom người xuống. Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, lại tình nguyện cúi đầu lần thứ hai. Nhìn trưởng trấn cái, muốn tiếp tục nữa, vậy mà trưởng trấn vẫn tức giận với tôi: “Con nhìn ta cái lại cúi đầu cái là có ý gì! Con cho là ta ăn cơm với dưa muối sao! Cúi đầu ba lần xin lỗi cho ta nhanh lên!”

      Tôi bất đắc dĩ đến đỉnh điểm, chuẩn bị thực , người trước mặt chợt thởi phù tiếng bật cười.

      thong thả ung dung mở miệng, tiếng phổ thông rất ấm áp, giọng trầm thấp, lời lại có chút trêu chọc: “Tốt lắm, chỉ có vợ chồng mới cúi đầu lạy ba cái, bé mới chỉ làm dơ quần áo chút, liền định lấy thân báo đáp sao?”

      Trong nháy mắt cả trường tĩnh lặng, phía sau lũ trẻ bật cười xôn xao.

      Mặt tôi trong nháy mắt cũng đỏ bừng.

      Quả tôi chán ghét người này đến chết. Nếu , tôi là người có quyền uy nhất. Tôi vẫn là người định đoạt. Chưa bao giờ tôi phải vứt bỏ khí thế trước lũ trẻ. Lúc này lại cứng lưỡi đến nửa ngày được gì, cuối cùng chỉ biết khí thế ngất trời rống tiếng: “... Tôi mới muốn gả cho !”

      Sau khi kết hôn, những lời này từng bị người khác chút lưu tình cười nhạo rất nhiều lần. Ngay lúc đó, sau khi tôi xong câu đó lại dẫn đến ánh mắt hung hăng trừng mình. Lần này tôi cự tuyệt nhận sai, hung hăng quay đầu . Trưởng trấn hung hăng trừng tôi cái, quay đầu nhìn đương cầu xin tha thứ: “Ai! Cố tiên sinh, ngài cần chấp nhặt với đứa trẻ này.”

      Cố Diễn Chi chỉ thuận miệng “Ừ” tiếng, cười như cười nhìn tôi. Trưởng trấn còn : “Đứa này tên là Đỗ Oản, động đất năm ngoái nó mới mười tuổi, cha mẹ lại mất hết. Lúc trước cha nó là thầy thuốc ở trấn chúng tôi, chúng tôi nếu muốn xem bệnh, trước kia phải vượt qua hai ngọn núi lớn, ít nhất hai ngày hai đêm mới đến được bệnh viện. Có ít bệnh cha nó có thể xem được. Đỗ Tư Thành, cũng chính là cha nó, trước kia cũng chính là thầy giáo của trường tiểu học ở đây, trường học của chúng tôi ở nơi này vừa rách, lại nghèo, cả trấn chỉ có mỗi thầy giáo, ở chỗ này ngây người vài chục năm , trấn có rất nhiều đứa bé học, ngay cả tôi cũng là ông ấy dạy chữ, ông ấy người tốt. Động đất năm ngoái ông ấy phải vì cứu mấy người học sinh, vẫn có thể còn sống, là do cứu đứa bé của nhà lão Hùng, cuối cùng phòng học sụp xuống... Đứa bé cứ như vậy năm ăn cơm của biết bao nhiêu nhà, quần áo người cũng là do bà nhà tôi vá cho...”

      Thời điểm ông ấy những lời này, tôi đừng thẳng tắp, trong mắt nhịn được những giọt nước mắt, khóc lên tiếng.

      Sau trận động đất năm ngoái, trưởng trấn tự mình lập bia cho cha tôi. Ngày giỗ năm nay, ông ấy mang tôi đến trước mộ, với tôi, tôi có thể tự hào về cha tôi lúc sinh tiền mà với bất cứ kẻ nào, “Đỗ Tư Thành là cha tôi”, sau khi cha qua đời tôi vẫn luôn tự hào về ông. Đây là vinh dự mà cha tôi để lại cho tôi cả đời này. Cho nên mặc kệ là đau lòng hay cao hứng, tôi đều thẳng tắp lưng, thể khóc, càng thể quên.

      Trưởng trấn vừa , vừa nháy mắt để tôi . Tôi nghẹn hơi trong lòng rồi rời , ra xa, Yến Yến vẫn còn quay lại nhìn.

      Tôi : “Cậu nhìn cái gì thế?”

      Yến Yến thở ra hơi, giọng : “Trời ạ.”

      Bên cạnh khác cũng gật đầu cái, : “Đúng vậy.”

      Rất nhanh Tôn Bàn Tử mắt cao hơn đầu cũng bắt đầu cảm khái: “Đúng ?”

      Mặt tôi nhất thời u ám: “Mỗi người các ngươi cảm thán cái gì!”

      Yến Yến : “Cậu cảm thấy vóc người của người vừa nãy đặc biệt tốt sao?”

      Tôi : “ cảm thấy.”

      Tôn Bàn Tử ở diennđanlqydon bên đáp lời: “Hơn nữa vừa nhìn thấy đặc biệt tốt rồi, tôi cũng được cho là tạm được, nhưng so với người kia, chúng ta đơn giản chính là trái bí đao lùn.”

      Tôi hung hăng trừng cậu ta: “Cậu mới là trái bí đao lùn! Cậu cũng nhìn chính mặt mình chút! Cậu biết trái bí đao có hình dạng ra sao à ngốc tử!”

      Nếu là bình thường, câu khiêu khích này vừa ra khỏi miệng, Tôn Bàn Tử nhất định nhảy lên chỉ tay vào mũi tôi mà mắng trả lại. Nhà Tôn Bàn Tử ở trấn cũng được coi là gia đình giàu có, kết quả chính là tất cả người nhà cậu ta ra khỏi cửa đều thích gây khó dễ cho người khác. Tôi có thể trở thành người đứng đầu lũ trẻ, cũng là bởi vì trước mặt những đứa trẻ khác tôi cố tình biến Tôn Bàn Tử trở thành kẻ địch chung, sau đó đó coi đây là trung tâm, sau đó lôi kéo xúi giục dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cuối cùng mới có địa vị như hôm nay.

      Vậy mà hôm nay Tôn Bàn Tử căn bản để ý đến tôi, vẫn đứng đó dương dương tự đắc khoe khoang: “Hơn nữa các cậu có nhìn thấy chiếc ô tô đỗ ở trước mặt đấy ? Người kia còn dẫn theo tài xế tới, hơn nữa nghe gì chưa, ta vừa ra tay là mười vạn, 10 vạn khối đó, khẳng định ta đặc biệt có tiền!”

      Sau bữa cơm tối, ánh đèn trong làng từ từ sáng lên. Nguồn điện nơi này rất ổn định, giống như khe suối trong núi vào mùa đông, lúc có lúc , vả lại thời điểm có nhiều hơn nhiều so với thời điểm có. Vậy mà bây giờ vẫn so với năm trước, tốt hơn biết bao nhiêu lần. Sau động đất từng có người , những người sống sót sau động đất, đều là giẫm lên sống lưng của những người chết. Lúc lời này mang theo kính sợ. Khi đó tôi hiểu những lời này, nhiều năm sau rốt cục mới hiểu.

      Khi đó tôi chưa từng lưu ý qua, thôn lang tôi sau động đất, tổng thể so với trước kia giàu có hơn nhiều. Giống như vấn đề về điện, giống như khu núi sâu này, thời gian dẫn điện bị chậm mất bốn năm. Nhưng năm sau động đất liền hoàn thành. Thậm chí lúc ấy bởi vì quá mới mẻ, tôi và Yến Yến còn cùng nhau làm chuyện ngu xuẩn. Len lén cầm que diêm thắp bóng đèn, kết quả bị Tôn Bàn Tử đứng ở ngoài cửa sổ nhìn thấy, hung hăng cười nhạo trận.

      Sau khi ăn tối xong, cũng có chuyện gì để làm. Hôm nay vốn nên ở trong nhà, nhưng tới làm khách quý, tôi liền tự biết chỉ ở ngoài dạo chơi. Đêm đó trăng sáng, rất mỏng rất , giống bông hoa lê. Có hai ba con đom đóm trong bụi cỏ. Ban đêm gió rét, trong núi lại càng thêm lạnh thấu sống lưng. Tôi biết lang thang được bao nhiêu lâu, liền ôm vai ngồi xuống chỗ sườn núi. lúc sau nghe thấy có người gọi tên tôi, là tiếng phổ thông rất ấm áp:
      “Đỗ Oản.”

      Tôi sợ hết hồn, đột nhiên quay đầu lại. Cố Diễn Chi đứng cách đó xa, mới vừa rồi mặc áo khoac lên người, bên trong vẫn là áo sơ mi màu sáng. Tôi cẩn thận híp híp mắt, hiểu rằng vừa thay quần áo, bởi vì vạt áo sơ mi ràng rất sạch , cẩn thận, tỉ mỉ.

      nhìn lên bầu trời, mặt trời còn chưa hoàn toàn hạ xuống. Sau đó liền cười ngoắc ngoắc tay với tôi: “Lại phát ngốc cái gì vậy? Tới đây.”

      Tôi ngửa đầu nhìn . vốn rất cao, lúc đó tôi chỉ cao tới ngực . Lúc này vẫn còn tia nắng cuối cùng, càng làm thêm cao lớn.

      Mà tôi vẫn có chút ghét , vì vậy : “Tôi mới qua đấy.”

      Cố Diễn Chi chợt hơi nhíu mày, hơi cười chút, sau đó sải chân, bước tới. Ngồi bên cạnh tôi.

      Sau đó bắt đầu cởi nút áo khoác ra, động tác nhanh chậm. Tôi lùi sang bên cạnh bước, rất cảnh giác: “ muốn làm gì?”

      Hình như cảm thấy buồn cười, dừng bước lại, hỏi ngược lại tôi: “Em cảm thấy tôi muốn làm gì?”

      Tôi : “Tôi này, cần tới đây.”

      “Nếu em định làm gì?”

      Tôi hung tợn : “Vậy tối nay lúc ngủ tôi liền nhét con muỗi vào phòng !”

      phốc xuy tiếng bật cười, áo khoác bị cởi xuống cầm tay. Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm, lâu sau thấy mở tay ra, trong chớp mắt khoác áo lên người tôi.

      Bả vai nhất thời ấm áp hơn rất nhiều. Nghe bên cười : “Còn muốn mang muỗi vào đốt tôi ?”

      Lại lần nữa tôi bị làm cho khuôn mặt đỏ bừng. Chỉ hy vọng trời tối, thấy . lâu sau nghe thấy hỏi: “Em học năm thứ mấy rồi?”

      “... Năm thứ ba.” Tôi hung dữ , “Làm gì?”

      “Thích đọc sách ?”

      “… Thích. Làm gì?”

      vẫn bộ dạng để ý: “Em thích học số học hay ngữ văn?”

      cứ như vậy mặn nhạt hỏi tôi nhiều vấn đề. Từ khi bắt đầu học, sau đó còn hỏi đến mẹ tôi, mẹ tôi là người nơi nào, cùng với cuộc sống của tôi mấy năm gần đây. Nếu đây là cuộc chuyện giữa đôi nam nữ trưởng thành, cũng có thể hoài nghi đây là trường xem mắt. Nhưng tình cảnh lúc này ràng là nguyệt hắc phong cao*, ở nơi núi cao hoang tàn vắng vẻ hai người có quan hệ máu mủ thậm chí là xa lạ, đứa trẻ chưa đến tuổi trưởng thành gầy teo nho , người đàn ông trưởng thành chủ động đến gần, còn rất kiên nhẫn ôn hòa, dần dần khiến tôi nhớ tới vụ án đứa bé bị bầm thây nhiều năm trước. Nhất thời run lên cầm cập, giọng cũng trở nên lạnh lẽo: “ hỏi nhiều như vậy là muốn làm gì?”

      *nguyệt hắc phong cao: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).

      Hình như Cố Diễn Chi sớm dự liệu về phản ứng của tôi. Sau khi nghe xong, cúi đầu, từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo, sau đó để tay trước mặt tôi, ôn hòa hỏi: “Ăn kẹo ?”

      Tôi: “…..”

      Tôi nhìn kẹo trong tay , tính khuất phục cùng tự ái giao chiến. Vấn đề mới vừa rồi sớm bỏ quên ở sau gáy. Nghẹn lâu, cuối cùng tầm mắt dời từ kẹo mà trở lại mặt , muốn dđlquyđon mặt đổi câu “Tôi mới ăn đấy”, Cố Diễn Chi lại giống như nhớ ra cái gì, lại đưa tay cho vào túi khác, sau đó lấy ra, vẫn để ở trước mặt tôi, “Hay em muốn ăn chocolate?”

      Tôi: “.....”

      Sau khi giằng co phút đồng hồ, tôi mặt đổi, dè dặt vươn tay, sau đó nhanh chóng cầm chocolate tay .

      Tôi biết vị ngon của nó. Hơn nữa nhớ mãi quên. Trước đó, tôi mới được ăn nửa viên. Còn lại bị rơi vào tay Tôn Bàn Tử.

      Sau khi bỏ giấy bạc ra tôi liền cho vào miệng, tư vị chocolate so với tưởng tượng còn nồng thuận ngọt ngào hơn. Sau khi ăn xong Cố Diễn Chi hỏi tôi mùi vị như thế nào, tôi hất cằm, giọng như miễn cưỡng tiếp nhận : “... Tạm được.”

      cười tiếng. Sau đó, nhàng, giống như người đếm xỉa đến chuyện trước: “Đỗ Oản, có muốn theo tôi ra bên ngoài núi ?”

      Hết chương 2.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      Hoaithao, thư hồChris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 3:

      Năm tôi mười tuổi, tôi rời khỏi nơi miền núi bé ở tây bộ Trung Quốc, cùng Cố Diễn Chi đến thành phố T. Yến Yến thỉnh thoảng vẫn viết thư liên lạc với tôi, nhưng vẫn có lúc bận rộn mà quên mất. Nhưng hàng năm vào thời điểm cuối xuân, tôi nhất định trở về quê chuyện để tảo mộ cha.

      Tôi vẫn luôn tin rằng, cho dù cha ra , nhưng vẫn luôn nhớ đến tôi.

      Khi còn sống ông từng cam đoan với tôi, bất kể ông ấy ở đâu, chỉ cần tôi nhớ ông, ông ấy chắc chắn chạy đến bên tôi. Từ khi ông rời xa tôi năm tháng ngày càng dài, rất nhiểu thứ trong trí nhớ cũng bị thời gian xóa mờ, nhưng những lời ông với tôi vào mùa xuân năm tôi bốn tuổi ấy, bao gồm cả giọng , dáng điệu và cả lời của ông, tôi vẫn nhớ ràng.

      Cha khiến người ta luôn có loại ảo giác, dường như ông vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ấm áp mà che chở như trước. Bất kể là khi còn sống, hay sau khi ra . Sau khi tôi trở thành nhi, lại vẫn có thể lo nghĩ gì đến ăn mặc, tôi luôn hiểu là do cái gì. Ngay cả khi tôi rời núi, bắt đầu cuộc sống mới, cũng là nhờ có cha che chở.

      Tôi chưa từng thử thăm dò qua, những thứ trong cuộc sống mà cha dạy trước kia. Tôi từng muốn đến, cũng thử thăm dò. Từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ, ông vẫn còn nghèo khó và luôn bận rộn. Bận rộn chữa bệnh cho mọi người, bận rộn dạy học. Nhiều năm tôi nhìn ông hướng dẫn thôn dân hái thảo dược, tự tôi cũng dần dần trở thành nửa thầy thuốc. Ông còn ngừng khích lệ mọi người rời núi, thời điểm lễ tết, ông còn đến từng nhà viết câu đối xuân. Thời điểm đó, nhiều người ở trấn còn mời ông làm trưởng trấn. Mặc dù trưởng trấn có thể lần lượt làm nhà, nhưng Đỗ Tư Thành ông chỉ có độc nhất căn nhà. Nhưng đồng thời ông cũng chưa bao giờ xem tôi và mẹ. Tôi lớn lên, học tập, chơi đùa, mẹ nấu cơm, giặt quần áo, cắt cỏ cho động vật ăn, cha chưa bao giờ đứng ngoài nhìn, mà luôn vui vẻ giúp đỡ. Dường như ông để ý đến chính bản thân mình.

      Nhưng trong miệng Cố Diễn Chi đêm đó, cha quả thực như người khác: “Cha em, Đỗ Tư Thành, có thể tính là trưởng bối của tôi. Tên của tôi cũng là do ông đặt cho. Trước kia ông sống ở thành phố T, có người trai ruột thịt, chính là dượng tôi. Ông ấy là người rất bộc trực, sống khác biệt so với những người khác, thời điểm ông hai mươi mấy tuổi vô cùng xuất sắc.....”

      Tôi cắt đứt lời : “Cái gì gọi là sống khác biệt so với người khác, vô cùng xuất sắc?”

      Cố Diễn Chi lại : “Chính là so với mọi người sống khác biệt hơn, cuộc sống nhiều vẻ nhiều màu sắc hơn.”

      “…..”

      Nét mặt khi đó của tôi có thể rất ràng lộ ra vẻ hiểu ý, vậy mà Cố Diễn Chi cũng muốn tiếp tục giải thích, tiếp: “Sau này cha em bởi vì chuyện, có hiềm khích với trai. Sau khi cha của cha em, chính là ông nội em qua đời, cha em liền rời khỏi thành phố T, từ đó trở về nữa. Sau lại có người từng thấy ông ở trong chùa, thời điểm mọi người tìm tới, sư trụ trì trong chùa ông rời . Nguyên nhân ông rời khiến mọi người giật mình. Bởi vì cha em sau khi xuất gia hoàn tục. Xuất gia là việc ngoài dự đoán của mọi người, mà nguyên nhân hoàn tục còn kỳ quái hơn, cha em , xuống tóc tu chỉ có thể siêu độ mình, cứu rỗi người khác mới là chuyện lớn. Từ đó còn ai nghe thấy tin tức gì của ông ấy nữa. Cho tới hôm nay tôi mới nghe thấy tung tích của ông ấy ở nơi này.”

      Tôi ngẩng mặt sững sờ nhìn hồi lâu, cảm giác thể tin được. Giống như cái hộp cổ đầy bụi đột nhiên bị mở ra, bên trong từ từ bay ra đám mây giả tưởng khác thường. Người thao túng đám mây ở cạnh tôi tiếp: “Cha em có phải rất thích vẽ tranh ? Hơn nữa rất thích vẽ tranh sơn thủy và tiểu miêu. Trước kia ông có bút pháp rất tốt, khi còn bé còn dạy tôi nữa. Hơn nữa thời điểm ông còn ở thành phố T, chiêu này dùng để lấy lòng con rất tốt. Các ở thành phố T đều hy vọng có thể hẹn hò với ông, lúc đó còn có người đồn đãi nếu ai được cha em tự tay vẽ tặng năm bức tranh, có ý nghĩa cha em muốn cùng người đó kết hôn. Đáng tiếc cha em, mãi cho đến khi ông rời , cũng có lấy nào lấy được bức họa của ông.”

      Rốt cục tôi cũng dần dần hiểu ra câu “sống khác biệt hơn so với người khác, suộc sống nhiều màu sắc hơn” là ý gì, lập tức quắc mắt nhìn trừng trừng: “ ràng gạt người! Cha tôi làm sao có thể phong lưu như vậy!”

      môi Cố Diễn Chi nở nụ cười: “ nhóc thông mình, nhanh như vậy hiểu rồi sao?”

      cần cố lảng sang chuyện khác!”

      “Vậy trước kia cha em có thích vẽ ?”

      thích!”

      Cố Diễn Chi nhìn về phía màn đêm đen thui trống rỗng mờ mịt trước mắt, thản nhiên : “Trẻ con láo ban đêm ra ngoài bị sói ăn thịt đấy.”

      Tôi : “.....”

      Quả thực vùng núi này có sói, còn có cả gấu chó nữa. Thầm thẩm nhà bên cạnh nhà tôi năm ngoái lên núi chăn thả, còn nhặt được cả sừng hươu sao. Mặc dù phụ cận thôn trại chưa chắc có, nhưng sợ là dối, thực tế tôi những sợ, thậm chí là vô cùng sợ, giọng cũng trở nên lắp bắp, lâu sau mới cố tự trấn định: “Thích, thích làm sao? Có lúc ông đâu, quả thực thích ở nhà vẽ vài bức tranh, vậy, vậy sao? Vậy cũng thể cha tôi là người như vậy!”

      Cố Diễn Chi cười khẽ tiếng. Tiếng cười của rất êm tai, ăn nhịp với tiếng gió xào xạc trong đêm, đột nhiên tôi cảm thấy hề sợ hãi nữa. Tiếp theo lại gần tôi thêm chút, cánh tay cách áo khoác, ôm chặt bả vai tôi.

      Tôi nhìn chằm chằm: “ định làm gì?”

      lạnh nhạt : “Tôi cảm thấy hình như có đứa trẻ rất sợ hãi. Mới vừa rồi giọng nghe như sắp khóc vậy.”

      “…..”

      Tôi lại muốn thẹn quá hóa giận, theo bả vai tôi, vuốt tóc tôi, cười : “Đúng rồi, em còn bức vẽ nào của cha ? Có thể suy tính cất giấu hoặc bán . Bức vẽ của cha em rất có giá.” suy nghĩ chút, lại bổ sung câu, “Em rất thích chocolate đúng ? Theo như giá thị trường bây giờ, bức vẽ của cha em có thể giúp em ăn chocolate nhiều năm đấy.”

      Tôi nhìn , : “…..”

      “Thế nào?”

      “Nhưng, nhưng mà.” Tôi gần như chực khóc, “Trước kia cha từng những thứ kia đều là vẽ chơi thôi. Sau đó thời điểm mỗi lần mẹ cần giấy đốt, ông liền thuận tay rút hết ra cha mẹ, cho nên, cho nên bây giờ còn bức nào cả…”

      “…..”

      Cố Diễn Chi ho tiếng: “Được rồi, có cũng sao. Cha em làm như vậy, hẳn là có đạo lý của ông. Chúng ta trở lại vấn đề vừa rồi. Nếu lúc này em rời , có nhiều ưu điểm. Rốt cục ngày mai em có muốn cùng tôi rời ? Lúc ăn cơm tối tôi thương lượng với trưởng trấn, nếu như em đồng ý , ông ấy có ý kiến gì.”

      Thời điểm những lời này, vẫn luôn nhìn vào mắt tôi. Giọng vẫn luôn bình tĩnh, mang theo chút dịu dàng.

      Tôi cũng nhớ lúc ấy vì nguyên do gì mà đồng ý với Cố Diễn Chi . Dù sao khi đó đối với tôi mà , chuyện như vậy, ràng là chuyện quan trọng. Mặc dù trong núi rất nghèo khổ, dù sao vẫn thân thiết hơn. Nếu ra bên ngoài, tôi quen biết ai. Chỉ là tôi nghe người chuyện ngày xưa, đến cuối cùng lại hỏi tôi, rốt cục có muốn cùng rời khỏi núi .

      Nhưng dũng khí và suy nghĩ của đứa trẻ đều hết sức thể tưởng tượng được. Cố Diễn Chi dùng thái độ bề thương lượng với tôi, hơn nữa lại rất trầm tĩnh, nhàng bâng quơ. Thái độ của như vậy, khiến cho tôi thể hoài nghi và cự tuyệt được. Trực giác của tôi cho tôi biết rằng, mặc dù người trước mắt rất đáng ghét, tuy nhiên dối. ấy làm từ thiện. ấy có chút thân thiết. Áo của thể thân phận tầm thường. được trưởng trấn tiếp đãi. cần thiết phải gạt đứa bé như tôi. Dần dần trong đầu tiếp nhận oai phong của Cố Diễn Chi, ý nghĩ cự tuyệt Cố Diễn Chi bị đánh ngã. Cuối cùng tôi chỉ trầm mặt trong chốc lát, giọng : “….. Được.”

      Nhiều năm sau, tôi kể lại chuyện này cho Yến Ngọc. Bởi vì đứng trong trạng thái hưng phấn vì vừa mới lời thương với Cố Diễn Chi, tôi miêu tả hết sức lạc quan: “ cảm thấy cái này rất thần kì sao? giây trước em còn chuyện mà gây gổ với Cố Diễn Chi, giây kế tiếp liền đồng ý cùng rời với ấy. Rất ít khi em tin tưởng người như vậy. Điều này có thể cho thấy, trời sinh bọn em có duyên với nhau.”

      Yên Ngọc đọc sách y, đẩy mắt kính cái, cũng thèm ngẩng đầu lên mà trả lời tôi: “Chuyện này chỉ có thể rằng ta giống kẻ lừa gạt, mà em lại tương đối dễ lừa.”

      “…..”

      Vào buổi sáng ngày thứ hai chúng tôi lên đường. Sáng sớm, thời điểm đám sương trong núi còn chưa tan hết, tôi lén chạy lên nghĩa trang chuyến, nhìn cha. Lúc trở lại cũng là thời khắc chia tay, trưởng trấn lấy ra toàn bộ thịt khô mà ông nửa năm ông dám ăn đưa cho Cố Diễn Chi. Lại tặng hoa tiêu, đông trùng hạ thảo, thiên ma vân vân gì gì đó. Bọn họ đứng ở cạnh xe chuyện hồi lâu, sau đó trưởng trấn mặt nghiêm túc đến tìm tôi.

      ra từ trước tới giờ ông đều rất nghiêm túc, nhưng thường những đứa trẻ bọn tôi đều sợ ông. Bởi vì ông chỉ biết dựng râu trợn mắt, ra lòng rất mềm. Những chuyện rối rắm chúng tôi làm ra ông đều dọn dẹp hết. Ông làm trưởng trấn hai mươi năm, lo lắng hết lòng, tất cả đều vì thôn dân. Lúc này mắt ông hơi híp lại,vẻ mặt lộ ra chút tang thương. Ông với tôi: “Nha đầu, ra bên ngoài phải nghe lời, đừng quậy phá nữa. Đối với người phải lễ phép, cố gắng học hành, cố gắng đọc sách, sau này học sơ trung, học trung học, học đại học, vì người trong thôn mà giành lấy vinh quang, hơn nữa phải vì cha con, ngàn vạn lần đừng làm ông ấy mất mặt! Nếu ngộ nhỡ có người khi dễ con, cần phải ở lại đó, cũng đừng sợ, cũng đừng nghĩ chuyện gì khác, chỉ cần trở lại, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, lúc nào ta cũng luôn giữ chỗ cho con!”

      Tôi có chút cay mũi, cúi người xuống, bái ông cái sâu. Sau đó dù muốn gì cũng chỉ biết khóc, cho nên chỉ có thể câu gì, nghiêng đầu chui vào trong xe. Chỉ chốc lát sau Cố Diễn Chi cũng nhảy vào xe. Tôi nhìn mái tóc hoa râm của trưởng trấn ở bên ngoài xe, hốc mắt chua xót đau đớn. Xe lắc lư khởi động, từ từ rời nơi phòng ốc bé tôi năm, nước mắt của tôi rốt cục cầm được nữa, “Ba” rơi lên mu bàn tay.

      Tôi cảm thấy lúc này mình rất chật vật. Hơn nữa, Cố Diễn Chi vẫn ngồi ở bên cạnh, nhìn tôi cái. Nhất thời cảm thấy đời này mình làm rất ít chuyện mất mặt, nhưng hết lần này đến lần khác phân nửa đều bị nhìn thấy. Vì vậy đương nhiên tôi lại thẹn quá hóa giận. Nhưng lại thể làm gì. Cuối cùng nhụt chí chỉ muốn trực tiếp nhảy ra khỏi xe, đột nhiên mở miệng: “Buổi sáng đâu vậy? Tôi tỉnh dậy thấy bóng người.”

      Tôi lau nước mắt cái, vừa hay lúc này lại tìm ra được lý do phê bình : “Vừa rồi nên thu đồ của trưởng trấn. Hoa tiêu , những thứ kia cùng đông trùng hạ thảo bọn họ phải đào ước chừng năm, rất dễ dàng, còn tính hai ngày nữa đem bán đấy.”

      Vậy mà : “Tôi nhận. Tôi chỉ nhận thịt khô thôi. Còn mấy thứ kia tôi sai Tiểu Ngô lén thả lại dưới gốc cây hoa tiêu nhà ông ấy rồi.”

      “.....”

      Tôi ghét người ngay cả giọt nước cũng lọt như vậy, những người như vậy quả thực làm cho người ta cảm thấy chán nản. Tôi có tâm tình cãi vã với nữa, nâng cằm lên cũng muốn chuyện nữa, thời điểm buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, bả vai bị người ta ôm lấy.

      Khóe mắt được chiếc khăn tay mềm mại lau qua, Cố Diễn Chi giúp tôi lau sạch khuôn mặt vừa bị tôi khóc. Còn bảo tôi quay lưng lại, dùng lược giúp tôi chải tóc, cuối cùng còn giúp tôi tết mấy bím tóc. Thời điểm Cố Diễn Chi làm những việc này, từ kính chiếu hậu tôi nhìn thấy ánh mắt của tài xế. Thỉnh thoảng ta nhìn ra phía sau cái, xem ra rất có hứng thú với tay nghề tết tóc của Cố Diễn Chi, hoặc là bị kinh sợ.

      Đoạn đường chúng tôi rất tốt, mấp mô, gập ghềnh. Nhìn ta như vậy, trong lòng tôi rất run sợ. lát sau, tôi nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “ muốn học tết tóc sao? Nếu muốn, về sau tôi cũng có thể dạy . Nhưng bây giờ cứ nhìn về phía sau như vậy, ngộ nhỡ đụng vào tảng đá sao?”

      Tài xế kịch liệt ho khan tiếng, thời điềm thu hồi tầm mắt da mặt có chút đỏ. Cố Diễn Chi ở sau lưng tôi chút để ý mở miệng: “ cần để ý đến cậu ta.”

      “Nhưng ta.....”

      Cố Diễn Chi cắt đứt lời tôi, hỏi: “Lúc ở trong núi em dùng gì gội đầu vậy?”

      “Xà phòng. Sao vậy?”

      Người phía sau kéo bả vai tôi lại. Lại đem lọn tóc cuối cùng vuốt lên. Ánh mắt khẽ nheo lại, cười : “Vậy có ai từng khen em, tóc em rất đẹp chưa?”

      Lúc lời này, mặt gấp lại chiếc khăn tay dùng, thả lại vào túi áo khoác. Sau đó lại cầm bình thủy tinh trong tay, hỏi tôi: “Khát chưa? Muốn uống nước ?”

      “Muốn.”

      rót vào chén, đưa tới bên miệng tôi. Khóe mắt tôi quét qua vẻ mặt của người tài xế mở to mắt trong kính chiếu hậu. Sau đó chợt nghe thấy tiếng phanh gấp, thiếu chút nữa xe chúng tôi bị lật.

      Vậy mà rốt cục cũng bình trở về thành phố T. Lần đầu tiên ngồi máy bay, nhìn thấy đồng bằng, tôi hề gì. Chỉ là cảm giác mới mẻ đường , khiến tôi tưởng rằng tất cả đây chính là chỗ tốt sau khi rời núi mà Cố Diễn Chi đến. Cho đến khi máy nay hạ cánh xuống thành phố T. Cố Diễn Chi dắt tay tôi dẫn ra cửa, có người sớm nhận được điện thoại đứng đợi, kính cẩn lễ phép gọi Cố Diễn Chi “Thiếu gia.”

      Hết chương 3.
      Last edited by a moderator: 23/11/15
      HoaithaoChris thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Rất mong đợi chương tiếp theo của nàng 

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :