1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký báo thù của nữ phụ - Ái Tiểu Mễ Giáp [63/63]Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 28


      Từ lúc cùng Tần Song ràng, Tần Song rất có tự hiểu lấy, trừ hỏi chút phương diện vấn đề học tập, hai người có quá nhiều giao tiếp. Ở Tần Song cơ sở, Liễu Dật cùng bạn học nữ trong lớp giữ khoảng cách thích hợp.


      Lấy được thông báo, thứ sau tuần này có thi thử, Liễu Dật buồn bực hồi, vốn định xin nghỉ xem Nguyệt Ly thi thể thao, có lẽ là được.


      Buổi trưa tan học thời điểm, Liễu Dật cho nguyệt ly điện thoại.


      Nhận được Liễu Dật điện thoại của, nguyệt ly vui mừng: "Có cái gì tốt tin tức cho cùng ta chia sẻ?"


      Liễu Dật rầu rĩ : "Thứ sáu có thi thử, được."


      Nghe được cậu ấy như vậy, trong lòng mặc dù có chút mất mác, nhưng cậu ấy cũng có cuộc thi quan trọng, khích lệ : " có cuộc thi quan trọng, thi tốt nha."


      " biết rồi, lần sau cùng em."


      "Cũng tốt, em buổi trưa mệt rã rời, đừng như vậy, chờ khi chủ nhật, chúng ta chuyện tiếp." Nguyệt Ly ngáp cái.

      Liễu Dật nhắc nhở: "Được, chú ý thân thể, thời tiết này, ban ngày buổi tối nhiệt độ trong ngày chênh lệch khá nhiều, em phải chú ý giữ ấm, mặc quần áo phù hợp, cần bị cảm."


      " biết, có việc gì, em tắt máy trước."


      "Ừ."


      Vừa nằm xuống bao lâu, Minh Minh chợt chạy đến bên giường của Nguyệt Ly, vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của ấy: "Ly Ly, mình có tin tức tốt cho cậu biết."


      Nguyệt Ly mơ mơ màng màng hỏi: "Cái gì vậy?"


      Minh Minh vẻ mặt kích động, mặt mang nụ cười rực : "Mình rốt cuộc nghe được chút tình hình của đẹp trai đó rồi."


      Nguyệt Ly trả lời tiếng: "Rất tốt, như vậy rốt cuộc cậu cần nhìn hình điện thoại di động ngẩn người, trực tiếp tìm người ."


      "Mình cũng nghĩ như vậy, nhưng lanh chanh hấp tấp, lưu lại cho người ta hình tượng tốt, cậu là chuyên gia tình , đến lúc đó nhớ tư vấn cho mình." Minh Minh nhân cơ hội .


      "Được, nếu còn chuyện gì, mình muốn ngủ."


      "Được, cậu ngủ ."


      Minh Minh trở lại giường của mình, cười khép miệng, là quá may mắn, đẹp trai đó, là người ở năm 3 ĐH lúc trước bởi vì thân thể nguyên nhân tạm nghỉ học, mà ấy là bạn học cùng lớp năm thứ tư đại học, chủ yếu là thực tập ở bên ngoài, có thể biết ấy, vẫn là thông qua chị học năm thứ tư đại học cho biết.


      Lần này tốt lắm, nhưng, đổi lại tin tức này, bối cảnh gia đình ấy rất lợi hại, cũng rất có tiền, sợ rằng treo cao nổi. Biết này, vốn là tâm tinh tốt, lập tức liền biến mất hầu như còn. Quả nhiên, thể vui mừng quá sớm.


      Ông trời ơi, tại sao ấy phải người bình thường, như vậy còn có cơ hội, hai người cùng nhau gây dựng nghiệp, xây dựng gia đình tốt đẹp, cỡ nào đáng giá ước mơ, thế nào bây giờ đẹp trái đều sinh ta trong nhà giầu có đâu?


      Nếu như sinh ra ở nông thôn cũng đẹp trai tốt biết bao?


      Minh Minh bởi vì tâm tình mất mác, trằn trọc trăn trở, cách nào ngủ được, bất tri bất giác, đến hai giờ hơn, sau khi rửa mặt, liền học.


      Nhưng, tâm tình tốt, sao có thể nghe giảng bài được?


      Nguyệt Ly đem vẻ mặt của Minh Minh thu hết vào mắt, trong giờ học, hỏi Minh Minh: "Làm sao vậy, ai chọc giận cậu rồi hả ?"


      "Ly ly, minh còn có bắt đầu, thất bại rồi."


      "Bắt đầu cái gì?" Nguyệt Ly có chút hiểu, ấy gì?


      Minh Minh vẻ mặt bi thương: "Chính là đẹp trai đêm đó, chỉ có thể mặc cho mình nhớ thương, lại thể ở bên cạnh mình."


      Nguyệt Ly giọng an ủi: "Tốt lắm, có chuyện gì, đời này, nhiều trai đẹp như vậy, luôn có người thuộc về cậu."


      "Ừ, nhờ lời lành của cậu, hi vọng là như thế."


      "Vậy cậu cũng thể xao nhãng bài học, cần ngẩn người."


      "Mình cố gắng."


      Hôm nay Hạ Thần giúp đỡ Cố Phương Phương ôn tập xong, đưa ta về nhà, ngang qua tiệm bán hoa, còn đặc biệt mua hoa hồng đỏ mà ta thích. Nhận được quà tặng Cố Phương Phương tự nhiên vui mừng, lúc trước, Nguyệt Ly cũng cho biết phải tin tưởng ta, theo biểu chăm sóc tỉ mỉ của ta đến xem, tại ta, đáng tin cậy.


      xe nửa giờ, Cố Phương Phương lưu luyến muốn rời xa Hạ Thần.


      đường Hạ Thần lái xe về nhà, nhận được điện thoại của Tôn Thiến.


      "Chuyện gì?" giọng Lạnh lùng, đem người cự ở ngoài ngàn dặm.


      "Thần, cần tuyệt tình như vậy, 8 giờ tối nay, chỗ cũ, hiểu được, gặp về." Tôn Thiến bị giọng điệu của ta làm sợ, giọng cợt nhả.


      Trầm mặc chốc lát, Hạ Thần đồng ý: "Được."


      Tắt điện thoại, Hạ Thần về đến nhà, thong thả tắm rửa sạch , ăn cơm, liền lái xe ra ngoài.


      Đến chỗ cũ, Hạ Thần nhìn thấy Tôn Thiến ăn mặc nóng bỏng ở trong phòng, này xinh đẹp dáng người, khiến đan ông nổi lên dục vọng, chỗ đó trực tiếp cứng rắn.


      [ Che mắt....ta nhìn thấy gì..!!... ...(=^_^:) ]


      Tôn Thiến rất hài lòng thấy vẻ mặt Hạ Thần giờ phút này, bọn họ quan hệ ba tháng, mặc dù dài, nhưng là thăm dò tất cả tính tình, ta lớn nhất chính là đặc biệt háo sắc, thịt vui, chưa bao giờ từ chối lời mời.


      "Còn hài lòng chỗ thấy sao?" Tôn Thiến nũng nịu cười tiếng, nhàng tới.


      Hạ Thần nhếch môi, tà mị cười tiếng: "Hài lòng, tương đối hài lòng, thời gian thấy, ngược lại càng toát ra động lòng người."


      Nụ cười chợt cứng đờ, Tôn Thiến thở dài tiếng: " có Hạ thiếu, em qua chút cũng tốt."


      Hạ Thần nghe vậy, giật mình, tới, nhè vỗ về gương mặt của ta, " cho biết, làm sao tốt?"


      " ngày , chính là tốt." Tôn Thiến nước mắt đảo quanh, rầm rầm từ mặt chảy xuống, Hạ Thần nhìn đau lòng, ôm ta vào lòng, dịu dàng , "bây giờ phải ở đây sao, đừng khóc, như thế này, mua cho em chuỗi dây chuyền ngọc trai, có được ?"


      Tôn Thiến ngước mắt, mềm mại : "Có ?"


      "Đương nhiên là , đừng khóc."


      "Ừ." Tôn Thiến gật đầu cái, " chờ em lát, em trang điểm lại."


      " ." Hạ Thần nhìn Tôn Thiến quyến rũ mê người, sớm đem Cố Phương Phương vứt qua bên, mặc dù đồng ý để Cố Phương Phương trở thành bạn của , trong lòng cũng thích ấy, nhưng, thân thể cùng tinh thần là tách biệt, có người chủ động hiến thân, cũng vì bất luận kẻ nào giữ mình.


      Nghĩ tới dáng người kia, đường cong lả lướt, liền hận thể lập tức đem ta ăn tại chỗ.


      Chờ nhàm chán, Hạ Thần châm điếu thuốc, môi mỏng nhàng thở ra nhàn nhạt khói mù, Tôn Thiến từ phòng vệ sinh ra ngoài, nhìn khói mù vòng quanh Hạ Thần, đúng là hấp dẫn mê người, trong miệng phát ra than thở: "Thần, đẹp trai."


      Hạ Thần quay đầu lại, hướng ta ngoắc ngoắc môi: "Tới đây."


      Tôn Thiến bị nam sắc của ta làm cho mê hoặc, nhàng tới.

      (cảnh báo: Trẻ em nên nhìn....(ô_ô)...cẩn thận đau mắt hột..!!)


      Hạ Thần hai mắt híp lại, nhìn thẳng Tôn Thiến, đợi ta đến gần đè ta xuống, nhanh chóng cởi ra dây lưng, cởi xuống quần trong, lộ ra tiểu đệ đệ của , lúc Tôn Thiến kinh hãi kêu lên, ta đưa nó vào trong miệng của ta.


      Tôn Thiến rất nhanh tỉnh táo, ra sức chăm sóc ta.

      Thấy khuôn mặt tuấn tú của ta lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, thấp giọng thở gấp, Tôn Thiến mừng như điên, ta quên cảm thụ cho ta. Chỉ phải nắm được điểm này, lo có ngày tốt lành .


      Trong khoảng thời gian này, mẹ Liễu quá bận rộn chuyện công ty, hôm nay rãnh rỗi đặc biệt gọi con cùng bà dạo khắp nơi.


      Nguyệt Ly cùng với mẹ Liễu ở đường phố ồn ào chậm rãi , đến tiệm trang sức, mẹ Liễu lôi kéo cùng nhau xem chút.


      Đây là gia đại hình kỳ hạm điếm (nhà cỡ lớn tàu chiến chỉ huy), lọt vào mắt là đủ loại đồ trang sức quý giá.


      Nguyệt Ly cười : "Mẹ, bây giờ chúng ta dạo chút."


      "Dĩ nhiên." Mẹ Liễu gật đầu cái, "Mẹ muốn mua chút đồ tự thưởng chút cho mình, thuận tiện cũng giúp con mua chút nhé."


      "Con cần." Nguyệt Ly lắc đầu , "Trong nhà mặc dù được coi là giàu có, nhưng những thứ đồ này, con còn là học sinh nên cần."


      "Vậy được, tùy con."


      Mẹ Liễu xong, xoay người bắt đầu tỉ mỉ chọn, người bán hàng dựa theo hai người vừa ý đồ trang sức, lấy ra cho mẹ con hai người chọn.


      Qua nửa giờ, mẹ Liễu vừa chọn ít đồ, khuyên tai, đá quý, mặc dù giá tiền rất cao, nhưng tuyệt đối là hàng tốt, hình dáng rất đẹp, rất được mẹ Liễu thích.


      Thời gian còn sớm, mẹ Liễu cũng vội vã, ở tại chỗ rẽ, vậy mà Nguyệt Ly nhìn thấy Hạ Thần cùng Tôn Thiến. Hai người vừa vừa cười, động tác thân mật, nghiễm nhiên bộ người tiểu bộ dáng.


      Nam đẹp trai, nữ xinh , người ngoài nhìn vào, đúng là đôi bích nhân, Nguyệt Ly rất bình tĩnh đem động tác của bọn họ dùng di động chụp được.


      biết, những tấm ảnh này khi cho Cố Phương Phương nhìn thấy, ba người bọn họ nhất định trình diễn màn kịch kích thích, huống chi, ba người đều phải là kẻ dễ bắt nạt, ba người nhau giết nhau, giá trị tuyệt đối phải mong đợi.


      "Nguyệt Ly, con xem viên ngọc kia như thế nào?"


      Mẹ Liễu hỏi kéo suy nghĩ của Nguyệt Ly lại, cười , "Niên này tốt chút nào, cũng quá phù hợp với phong cách ông."


      "Đây là mua cho ba con." Mẹ Liễu quay đầu .

      Nguyệt Ly cẩn thận nhìn lên, viên ngọc kia, mượt mà sáng bóng, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, lại đại khí, ý nghĩa tượng trưng cũng tốt, rất thích hợp với ba, đồng ý: "Cũng tệ lắm, phù hợp với những người điềm tĩnh như ba như vậy."


      Mẹ Liễu : "Mẹ cũng rất ưa thích nó."


      "Vậy mua nó , làm quà tặng cho ba." Nguyệt Ly nhìn chút giá tiền, xấp xỉ hai vạn, rất quý.


      "Thế nào?" Mẹ Liễu chú ý tới nét mặt biến hóa của Nguyệt Ly, quan tâm hỏi.


      Nguyệt Ly giọng : " có gì, chẳng qua là cảm thấy hơi đắt."


      Mẹ Liễu cười cười: "Cái này cũng có gì, đắt chút, mới có thể thể khí thế cùng mặt mũi đàn ông, chút tiền này, trong nhà còn có."


      Đóng gói tốt xong, hai người lại tùy ý nhìn chút, rất khéo, Hạ Thần cùng Tôn Thiến hướng hai người bên này tới.


      chủ động chào hỏi, hi vọng ta cũng nhìn thấy .


      Lúc chậm rãi tới gần, là Tôn Thiến gọi Nguyệt Ly lại, Nguyệt Ly cười gượng : " là trùng hợp, Tôn Thiến, Hạ Thần."

      Tôn Thiến cười cùng mẹ Liễu lên tiếng chào, sau đó : "Thần theo em mua chút đồ trang sức."


      "Vậy sao, em cần phải chọn cho tốt." Nguyệt Ly duy trì mỉm cười.


      "Ừ, vậy chúng ta trước."


      Từ đầu đến cuối, Hạ Thần cũng chuyện, ánh mắt nhìn lướt qua Nguyệt Ly, lại chậm rãi dời .


      Tôn Thiến rất vui vẻ kéo tay Hạ Thần, đường nhìn, đường mua.


      Nguyệt Ly cảm thấy thời gian còn sớm, hãy về trước.


      Nguyệt Ly biết, Tôn Thiến đơn giản, cố ý cùng chào hỏi, đơn giản phải là để cho cho Cố Phương Phương biết, bạn trai của ta công khai cùng bạn trước chơi cùng nhau, làm cho bọn họ cãi nhau, cuối cùng có cơ hội chen vào giữa hai người.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Snow, honglak, cô gái bạch dương4 others thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 29:

      Về đến nhà, mẹ Liễu hơi mệt mỏi, tắm rửa xong liền về phòng nghỉ ngơi.

      Nguyệt Ly đến phòng của Cố Phương Phương.

      Nhìn thấy chị họ, Cố Phương Phương cười hỏi: "Chị họ, có chuyện gì ?"

      Nguyệt Ly gật đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: "Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em."

      Cố Phương Phương biết là chị họ lừa mình cười nữa, nghiêm túc : "Rốt cục có chuyện gì?"

      "Là về Hạ Thần, vừa rồi chị và mẹ ra ngoài mua đồ, nhìn thấy ta đưa mua đồ trang sức, cử chỉ của hai người rất thân mật."

      Nguyệt Ly tinh tế ra những gì mà nhìn thấy: " kia, em đoán xem là ai?"

      "Là ai vậy?" Cố Phương Phương nghe xong sắc mặt tối sầm lại, hai con ngươi chứa đấy nước mắt, chỉ thiếu chút nữa tràn mi.

      "Chị cũng giấu diếm nữa, là Tôn Thiến mà hai ngày trước em gặp, bạn cũ của Hạ Thần." Thấy bộ dạng đau khổ của ta, trong lòng Nguyệt Ly rất hả hê, chẳng qua bên ngoài vẫn phải ra vẻ nghiêm túc, thể để lộ ra chút ý cười nào, nhịn vất vả.

      "Tại sao lại là ta?" Lời của Phương Phương tràn ngập kinh ngạc và dám tin, nhất thời nhịn nổi nữa, khóc lớn.

      Nguyệt Ly an ủi: "Bây gì em khóc cũng giải quyết được gì."

      "Em nên làm sao bây giờ?" Cố Phương Phương lau nước mắt, có vẻ bất lực ngước nhìn Nguyệt Ly.

      "Việc này em nhất định được bỏ qua, nhất định phải sử dụng chút thủ đoạn mới được." Nguyệt Ly im lặng lát mới .

      "Chị họ, chị có ý gì hay ?" Dường như thấy được ánh sáng chỉ đường, đôi mắt của Cố Phương Phương bỗng nhiên sáng rực lên.

      "Việc này, em phải gặp Tôn Thiến chuyện, khiến cho ta chủ động rời khỏi Hạ Thần." Nguyệt Ly đưa ra ý kiến "Sau đó em phải tìm Hạ Thần, nhàng chuyện với ta, nhất định được nóng nảy, nếu em và Hạ Thần liền kết thúc."

      Cố Phương Phương ngừng khóc : "Tôn Thiến làm sao có thể nghe theo lời em ?"

      "Cái này phải xem thái độ và năng lực của em. Trong cuộc chiến bảo vệ tình cũng phải chú ý phương pháp, em phải đánh vào nhược điểm của ta, nhất định khiến cho ta phải chịu thua."

      "Em biết rồi." Cố Phương Phương gật đầu "Chị họ, em làm theo lời chị ."

      "Vậy là được rồi, chị chỉ có thể giúp em như vậy thôi, con đường sau này là bằng phẳng hay gập ghềnh đều là do em quyết định." Nguyệt Ly .

      "Cảm ơn chị, chị họ, nếu có chị, em thực biết nên làm gì." Sau khi còn thương tâm nữa, lại được nghe Nguyệt Ly phân tích, Cố Phương Phương tỉnh táo lại. Người đàn ông mà Cố Phương Phương vừa ý sao có thể để cho người khác cướp mất? sao có thể cam tâm khi chịu thua Tôn Thiến lẳng lơ kia.

      Nhìn Cố Phương Phương bừng bừng ý chí chiến đấu, Nguyệt Ly ngày càng chờ mong xem ta định làm gì.

      Tuy thể tận mắt chứng kiến nhưng mà sau đó Cố Phương Phương nhất định kể lại với , đến lúc đó tự tưởng tượng cũng có thể nghĩ ra chuyện đó.

      "Được rồi, làm phiền em nữa, em nghỉ ngơi , chị về phòng đây."

      Nguyệt Ly xong, xoay người rời .

      Trở về phòng mình, nhịn được nữa bật cười ha ha. Liễu Dật đợi trong phòng biết xảy ra chuyện gì, tò mò hỏi: "Có chuyện gì mà em vui vẻ như vậy?"

      " đoán xem?" Nguyệt Ly cười .

      " làm sao có thể biết được?" Liễu Dật muốn đoán, trực tiếp nhào tới ôm vào lòng "Có chuyện gì, ra cho cùng vui vẻ?"

      " phải là chuyện của Cố Phương Phương sao. Hôm nay em gặp Hạ Thần công khai hẹn hò bạn cũ sau lưng ta, em hết những gì thấy được cho Cố Phương Phương, nhìn thấy ta đau khổ, em vui vẻ."

      Trong lòng Liễu Dật cũng chào đón Cố Phương Phương, nghe thấy Nguyệt Ly như vậy, khóe miệng nhịn được khẽ nhếch lên, trong đôi mắt tuấn ánh lên chút hả hê vui vẻ.

      "Đúng rồi, được quản chuyện của ta có biết ?" Nguyệt Ly dặn dò.

      Liễu Dật gật gật đầu: "Biết ."

      Bỗng nhiên Liễu Dật mở miệng, chân thành : "Ngày kia em phải tham gia hội thể thao của trường rồi, cố gắng lên."

      "Ngày kia phải thi thử rồi, nếu thi được thành tích tốt có thưởng nha." Có phần thưởng có động lực.

      Liễu Dật ghé sát vào tai , giọng : "Thưởng cái gì?"

      "Bí mật, đến lúc đó biết." Nguyệt Ly ngáp cái, : " còn sớm nữa, mau về phòng ngủ ."

      "Ừ."

      Đêm nay với Cố Phương Phương lại là đêm khó ngủ. Hạ Thần ngoài mặt đằng nhưng sau lưng thi lại làm nẻo, điều này giống như cắt dao vào tim của , đau đến chết sống lại.

      ngủ được, suy nghĩ miên man, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hạ Thần.

      Chuông điện thoại vang lên quấy rầy đôi nam nữ triền miên giường.

      Tôn Thiến phàn nàn: "Thần, ai vậy, nửa đêm còn quấy nhiễu mộng đẹp của người khác."

      (Đoạn sau ai chưa đủ H che mắt vào nhé :0 *Xấu hổ-ing*)

      Hạ Thần mặc kệ câu hỏi của Tôn Thiến, trực tiếp đẩy nhanh tốc độ chuyển động, dày vò tiểu tinh quyền rũ này.

      "Chậm chút... A... Ưm..." Những tiếng rên rỉ đứt quãng thoát ra từ đôi môi đỏ mọng của Tôn Thiến.

      Hạ Thần nhanh chóng phủ môi mình lên đôi môi của ta, ngang nhiên công thành đoạt đất.

      Cố Phương Phương đợi lúc lâu vẫn có người nghe máy.

      chưa từ bỏ, lại tiếp tục gọi.

      Vừa mới yên tĩnh được lúc tiếng chuông lại vang liên, Hạ Thần kiên nhẫn tăng tốc độ chuyển động ra vào. Hai người đều leo lên đỉnh cao dục vọng. Nghỉ ngơi trong chốc lát, Hạ Thần cầm điện thoại qua xem, người gọi tới đúng là Cố Phương Phương.

      ta cau này nhấn nút nghe: "Phương Phương có chuyện gì gấp mà lại gọi cho vào lúc nửa đêm?"

      Nghe thấy tiếng của Hạ Thần, Cố Phương Phương nhịn được, hốc mắt nóng lên, nức nở : "Thần, bây giờ ở nhà sao?"

      "Em gọi tới muộn như vậy là để hỏi ở nhà à?" Thanh của Hạ Thần chút giận dữ. Từ trước đến giờ chỉ có ta chất vấn bạn , làm gì có chuyện bạn chất vấn ta?

      " phải vậy, em rất sợ hãi, sợ thuê phòng với người con khác." Cố Phương Phương vội vàng bày tỏ tâm ý của mình: "Em thực rất ."

      Nghe xong những lời này, sắc mặt Hạ Thần hơi buông lỏng, có chút tươi cười: "Em phải tin tưởng , em nhìn nhầm người đâu."

      "Em..." chữ tin còn chưa ra giọng nữ truyền đến: "Tại sao lại lâu như vậy, nhanh lên, Thần."

      Lúc đó, Cố Phương Phương ngây ngẩn cả người, khi hoàn hồn lại bên kia cúp máy rồi. Chỉ cần nghĩ đến câu đó trong đầu của liền lên cảnh Hạ Thần và khác quần quýt giường.

      Tại sao lại dối em?

      Trong lòng Cố Phương Phương vốn có vết thương, cuộc điện thoại này lại giống như sát muối lên vết thương chảy máu của , khóc thành tiếng.

      Chị họ, chị quả nhiên sai.

      vốn cho rằng có thể chịu đựng được việc Hạ Thần có người con khác ở bên ngoài, nhưng mà khi việc thực xảy ra, mới biết được ra lại ích kỉ như vậy, tuyệt đối thể chấp nhận việc Hạ Thần lăng nhăng bên ngoài.

      Tôn Thiến, con tiện nhân này, tôi nhất định cho sống yên ổn, Hạ Thần, em cũng tha thứ cho .

      Bên kia, Tôn Thiến tò mò hỏi: "Là ai vậy?"

      "Cố Phương Phương." Sắc mặt của Hạ Thần được tốt lắm, trừng mắt nhìn Tôn Thiến.

      Cảm nhận được ánh mắt tốt của Hạ Thần, trong lòng Tôn Thiến có chút sợ hãi, cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Tôi cho phép lên tiếng chuyện sao?" Hạ Thần lạnh lùng hỏi.

      "Em đợi hơi lâu nên mới thúc dục câu thôi mà, hẳn là Cố Phương Phương hiểu lầm?" Tôn Thiến dò hỏi.

      " thử xem?" Hạ Thần quay mặt nhìn về phía bầu trời đêm vô tận bên ngoài cửa sổ.

      Tôi Thiến bĩu môi: "Chẳng lẽ thực thích Cố Phương Phương?"

      Hạ Thần hơi gật đầu: "Đúng vậy, ấy lãnh diễm tuyệt trần, hàm súc thú vị lại ngây thơ vô tội, thực thu hút tôi."

      Nghe vậy, Tôn Thiến bật cười: "Thần, có uống nhầm thuốc vậy? Cố Phương Phương lãnh diễm tuyệt trần, ngây thơ vô tội? Em thấy ta là kiêu ngạo và ngu ngốc, chỉ có chút bản lĩnh như vậy là cái gì cả."

      " im ngay cho tôi, chuyện của ấy, con người của ấy, tôi cho phép lung tung." Hạ Thần lạnh giọng cảnh cáo, từ lần đầu tiên nhìn thấy ấy, ta cảm thấy giống với những người con khác. Ánh mắt của ta chưa từng nhìn lầm bao giờ.

      "Thần, cứ bảo vệ ta như vậy, em ghen tị đó." Tôn Thiến bất mãn, làm nũng .

      " có gì mà phải ghen tị, phải vừa rồi mới được mua bộ trang sức sao?" Hạ Thần hừ lạnh.

      Tôn Thiến cụp mắt xuống, ôn nhu : "Thần, em cũng là người con , cũng cần quan tâm của ."

      Hạ Thần nhíu mày: "Quan tâm, vừa rồi tôi còn chưa làm cho thỏa mãn?"

      "Thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn." Tôn Thiến cười trả lời "Trong số nhiều đàn ông như vậy, chính là người khiến cho em vừa lòng nhất."

      "Hử? cái gì?" Đột nhiên sắc mặt Hạ Thần lập tức lạnh lẽo giống như đóng băng: " còn biết xấu hổ dám nhắc đến người đàn ông khác trước mặt tôi?"

      "Thần, em sai rồi." Tôn Thiến biết Hạ Thần là người có lòng tự tôn rất cao nên nhanh chóng nhân lỗi. "Em lập tức sửa sai." Vén chăn lên, lập tức chạy tới quỳ gối trước ngực Hạ Thần, vươn tay vuốt ve lửa nóng dưới thân ta.

      "Quả nhiên là tiểu tiện nhân." Hạ Thần vô cảm .

      Tâm tình của Tôn Thiến vốn rất khẩn trương nhưng vừa nghe thấy ta như vậy lập tức an tâm. ta là loại người gì, còn biết sao?

      "Nhanh lên chút."

      Hạ Thần thúc giục.

      Còn chưa đủ? rất nhanh rồi.

      Tôn Thiến càng nắm chặt lửa nóng của ta cũng tăng nhanh tốc độ, cuối cùng Hạ Thần cũng đạt được khoái cảm, ta nặng nề thở hắt ra hơi: "Xét thấy tích cực nhận lỗi, tôi bỏ qua cho ."

      Hạ Thần đứng dậy muốn , Tôn Thiến vội vàng ngăn lại, những hành vừa rồi khiến cho phía hạ thể của ẩm ướt, cần ta...

      Hạ Thần nhìn Tôn Thiến còn chưa thỏa mãn dục vọng, trong lòng buồn cười nhưng mặt vẫn nghiêm túc : "Tôi phải về nhà."

      "Về nhà?" Tôn Thiến kinh ngạc : "Thần, thời gian về nhà trong năm có thể đếm được đầu ngón tay đó."

      " cho rằng có thể quản được tôi sao?" Hạ Thần lạnh lùng nhìn Tôn Thiến.

      Tôn Thiến hề sợ hãi, đón nhận ánh mắt của ta, đôi môi mềm mại đỏ mọng hôn lên môi của ta. Tuy Hạ Thần khép chặt miệng nhưng mà người lão luyện như Tôn Thiến lại có rất nhiều cách. Tay ta hề nhàn rỗi, cởi bỏ thắt lưng mà Hạ Thần vừa đeo vào, kéo quần của ta xuống, trực tiếp tấn công lửa nóng của ta.

      ta vuốt ve, mạnh yếu vừa phải, nhanh chóng khơi dậy lửa dục của Hạ Thần. Đôi môi ta cũng hơi mở ra, Tôn Thiến thừa cơ đưa đầu lưỡi của mình vào, chơi đùa bên trong khoang miệng của Hạ Thần.

      Hai ngọn núi trước ngực đè lên lồng ngực của Hạ Thần, xúc cảm mềm mại, chậm rãi khiêu khích, cuối cùng Hạ Thần cũng nhịn được nữa, hông khẽ động, lửa nóng trực tiếp thẳng vào lối mòn, thỏa mãn Tôn Thiến.

      Cố Phương Phương khóc đến khi trời sáng, đôi mắt sưng đỏ, nhìn đồng hồ, đứng dậy, mặc quần áo tử tế, rửa mặt.

      Nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương, bị chính bản thân mình hù dọa. vẫn cho là mình đủ kiên cường nhưng đến khi việc xảy ra lại thể chịu nổi. Nhưng mà, thể bỏ cuộc, muốn bảo vệ tình của mình.

      Tôn Thiến, chờ tiếp chiêu !
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 30

      Em cũng biết hả! Trong giờ học, Nguyệt Ly nhận được tin nhắn, Cố Phương Phương muốn theo ta, suy nghĩ chút, đồng ý.

      Buổi trưa giờ tan học, Nguyệt Ly đến địa điểm mà Cố Phương Phương hẹn gặp.

      Mới đêm, vẻ mặt tiều tụy, đôi mắt vô hồn, có nửa điểm kiêu ngạo thường ngày.

      "Làm sao vậy?" Câu đầu tiên Nguyệt Ly , chính là tốt "Quan tâm" phen.

      "Chị họ." Nhìn thấy người thân, Cố Phương Phương nhịn được rơi lệ.

      Sáng sớm hôm nay, đến lớp học, mọi người trong lớp nhìn thấy , đều dùng ánh mắt quái dị nhìn , thương tâm, lại lien tiếp gặp chuyện may.

      "Em tốt, cho chị họ, là ai khi dễ em rồi hả ?" Nguyệt Ly rất nghĩa khí hỏi.

      "Chị biết , chị họ, tối hôm qua." Nghĩ đến tối hôm qua, cũng nhịn được khóc lên, khóc nức nở, Nguyệt Ly nhìn, trong lòng vui mừng được cách nào ngôn ngữ, cần đoán, nhất định là Hạ Thần lại làm chuyện gì có lỗi với ta.

      "Em trước tiên tỉnh táo lại, từ từ ." Họ bây giờ quán cà phê, lúc này khách nhiều, cũng có người chú ý.

      Cố Phương Phương vừa rơi lệ, vừa nức nở : "Hạ Thần cùng Tôn Thiến cùng phòng."

      Nguyệt Ly đối với loại hành vi này của Hạ Thần, sớm biết cũng lạ gì, lại phải làm bộ kinh ngạc: "Đây chính là ta đúng, có bạn , thế nhưng công khai cùng bạn cũ thuê phòng, người đàn ông biết xấu hổ."

      "Ừ." Cố Phương Phương gật đầu cái, cắn răng , "Em căm hận ta, em nhất định phải tốt dạy dỗ cái đó biết liêm sỉ Tôn Thiến."

      "Nhưng em nghĩ tốt biện pháp đối phó chưa,Tôn Thiến thoạt nhìn cũng dễ đối phó?" Nguyệt Ly có ý tốt nhắc nhở, thực ra cố ý gây nên, như vậy chỉ biết tăng thêm sức chiến đấu của ta, tuồng kịch hay sắp diễn ra.

      Cố Phương Phương thôi khóc thút thít, lời xoay chuyển, lạnh lùng : "Dĩ nhiên, em trực tiếp tìm ta, vừa đấm vừa xoa, sợ ta rời ."

      "Ngộ nhỡ, ta cứng mềm ăn đâu?" Nguyệt Ly hỏi ngược lại, "Nhất định phải có biện pháp chu đáo."

      "Yên tâm, chị họ, nếu như ta nghe, trực tiếp cho mọi người ta là kẻ thứ ba, giành bạn trai của em."

      Nguyệt Ly nghi ngờ : "Như vậy được ?"

      "Em quan tâm được nhiều như vậy, hôm nay em gọi vào số điện thoại, Hạ Thần cũng nghe, em chỉ có thể dựa theo phương pháp của em để giải quyết." Cố Phương Phương hạ quyết tâm.

      "Vậy tốt, chị họ chúc em thành công, nhất định đem Tôn Thiến đuổi ." Nguyệt Ly cười chúc mừng, thực tế, sớm hiểu, Tôn Thiến vô luận như thế nào cũng , chuyện này chủ yếu nhìn xem Hạ Thần, nếu là ta muốn, như thế nào đuổi ta cũng .

      "Cảm ơn chị, chị họ." Cố Phương Phương tự đáy lòng cảm kích, ở địa phương xa lạ này, chỉ có chị họ lòng đối với .

      "Vậy em tính lúc nào tìm ta đây?" Nguyệt Ly hỏi tiếp.

      "Sau khi thi vận hội xong." Cố Phương Phương giọng mạnh mẽ.

      "Vậy có muốn chị cùng em ?" thực tế Nguyệt Ly muốn cùng , để nhìn xem ta cãi nhau thành cái dạng gì.

      " cần, chuyện như vậy, mình em là được." Cố Phương Phương bỗng nhiên thích và ngưỡng mộ : " Chị họ, chị vận may tốt, có em họ là người con trai tận tâm lại đẹp trai như vậy, giống em, tìm được người lăng nhăng biết xấu hổ."

      "Nếu như, em cảm thấy hợp, hoặc là chịu nổi, rời ta là được, em vì ta, chịu khổ nhiều như vậy, đáng giá ?"

      Cố Phương Phương nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đáng giá, bởi vì em ta sâu đậm, ta nhất định phải là của em."

      " như vậy, chị họ, cũng còn khuyên gì nữa. Ngày mai đến cuộc thi vận hội rồi, cố gắng lên."

      "em cũng thế, cố gắng lên."

      Thi vận hội vào thứ sáu đúng hạn tổ chức, tất cả các bạn trong đội cổ động viên đều chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi trận đấu bắt đầu.

      Bởi vì ngày đầu tiên là trận chung kết của nữ tinh chạy 100 mét, Nguyệt Ly sớm chút tìm đến Cố Phương Phương, chọn vị trí tốt, yên tĩnh cách chỗ thi gần chút.

      Đợi bao lâu, trận đấu rốt cuộc chính thức bắt đầu.

      Cố Phương Phương ở tổ phía sau, cho nên, còn phải chờ thêm chút.

      vòng lại vòng xuống, cuối cùng cũng đến tổ của Cố Phương Phương. Mười người đường thi đấu, nghe được tiếng còi, đều bằng tốc độ nhanh nhất chạy.

      Cố Phương Phương rất cố gắng, lại chỉ đứng thứ sáu. Nguyệt Ly biết, kết quả này, ta khẳng định thể tiếp nhận, ai bảo ta là người tâm cao khí ngạo đây?

      Ở vị trí cuối cùng, tìm được Cố Phương Phương, Nguyệt Ly liền lôi kéo ta rời .

      Sau lưng, Hạ Thần vẫn nhìn chăm chú vào các , theo sau tới.

      Ngày hôm qua, ta tắt máy, cũng biết phải đối mặt với Cố Phương Phương như thế nào, ngày học, bởi vì biết làm thế nào để Cố Phương Phương tin tưởng ta lần nữa, ta suy nghĩ lâu, cuối cùng có kết quả, chính là quấn quít chặt lấy, mặc kệ ấy đánh hay mắng, đều là cợt nhã, chờ có cơ hội, chứng tỏ đối với ấy thích. Trừ lần đó ra, còn phải thay đổi nhiều kiểu tặng quà, con là sinh vật dễ dàng mềm lòng, bằng kiên trì ngừng của , nhất định có thể đạt được tha thứ của ấy. Ai bảo lại để ý ấy như vậy, thích ấy đâu?

      Hôm nay, biết là ngày ấy thi đấu, sợ ảnh hưởng ấy phát huy, trốn ở trong đám người, chăm chú nhìn bóng dáng mảnh khảnh đó. ấy mặc quần soóc áo ngắn, lộ ra nước da trắng mịn màng, dưới ánh mặt trời, (phóng phật dát lên tầng Kim--> ai dịch được chỉ giúp mình với), cặp chân thon dài xinh đẹp, nhìn thấy làm lòng ta trực dương dương.

      Giờ phút này, ấy cùng Liễu Nguyệt Ly biết đâu, đương nhiên phải theo.

      Họ đến chỗ vắng vẻ trong phòng ăn ngồi xuống, Nguyệt Ly hỏi trước: " tại khá hơn chút nào ?"

      "Khá tốt." Cố Phương Phương giật giật môi.

      " Vừa rồi thấy sắc mặt em được tốt, cho chị biết có phải nơi nào thoải mái?" Nguyệt Ly đương nhiên phải quan tâm thân thể của ấy, thân thể tốt, làm sao tìm Tôn Thiến tính sổ được, như vậy có miễn phí đùa giỡn cho nhìn?

      "Em có việc gì." Cố Phương Phương cười tiếng.

      "Còn gạt chị, bộ dạng này của em, người nào nhìn cũng đau lòng." Nguyệt Ly giả vờ đau lòng .

      "Em ——" ngượng ngùng mở miệng, Cố Phương Phương thầm vào tai Nguyệt Ly.

      Cuối cùng Nguyệt Ly cũng hiểu là đau bụng kinh, đối với con , cần phải chú ý, lập tức dặn dò: "Mới vừa rồi em còn ra sức chạy như vậy, có thể bị sao hay , chị dẫn em phòng y tế xem chút?"

      " cần, em nghỉ ngơi chút là tốt." Cố Phương Phương yếu ớt .

      " được, giọng suy yếu như vậy." Nguyệt Ly kiên trì.

      Lúc này, Hạ Thần bỗng nhiên xuất .

      Thấy Hạ Thần, trong mắt Cố Phương Phương có oán có hận, còn có , Nguyệt Ly nhìn ở trong mắt, nhìn thấy Hạ Thần, trực tiếp mắng lên: "Cái đồ đàn ông biết xấu hổ này tới làm gì?"

      "Đây là chuyện giữa cùng Phương Phương, em cần quan tâm." Hạ Thần nhìn Nguyệt Ly, thâm tình nhìn Cố Phương Phương, trong mắt rất khổ sở: " xin lỗi." tại chủ yếu chính là dỗ tốt ấy, cho dù dối cũng có thể.

      Nguyệt Ly lập tức giúp Cố Phương Phương tiếp: " xin lỗi có tác dụng gì, chuyện cũng xảy ra, muốn Phương Phương như thế nào xem ? Phải biết, thế giới cũng hối hận."

      "Đây là việc của với ấy, Liễu Nguyệt Ly, em ít chen vào ." Hạ Thần cảnh cáo xong, nhìn về phía Cố Phương Phương, vẻ mặt nhu tình, "Phương Phương, em nghe giải thích, có được ?"

      "Em muốn nghe." Cố Phương Phương biết, lần này dễ dàng tha thứ ta, như vậy lần sau, lần sau nữa, nên làm cái gì, nhất đinh phải lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

      Nguyệt Ly ở chỗ này làm"Kẻ phá hoại", cười : " cũng nghe thấy , em họ em tại muốn nghe, làm phiền giùm, được ?"

      "Liễu Nguyệt Ly, em lời nào, ai coi em là câm." Hạ Thần chán ghét trừng mắt nhìn Liễu Nguyệt Ly, người này luôn tùy tiện chen vào.

      "Hạ Thần, biết mình làm sai, còn biết ăn năn, hung dữ với chị họ làm gì?" Cố Phương Phương lên tiếng, thay đổi hình tượng mềm mại dịu dàng thường ngày. Ở trước mặt ta, luôn ra vẻ là cao quý khéo léo hiền lành, lần này ta hơi quá đáng, tuyệt đối thể dung túng, nếu , cho dù sau này có gả cho nhà giàu có, cũng bị rất nhiều khổ sở.

      "Phương Phương, làm sao em có thể như vậy?" Hạ Thần có chút dám tin tưởng.

      "Tại sao em thể , chẳng lẽ em muốn trơ mắt nhìn bạn trai của mình cùng bạn thuê phòng, cái gì cũng , làm người điếc người mù sao?" Cố Phương Phương nghiêm khắc chất vấn, "Hạ Thần coi em là cái gì?"

      " đương nhiên coi em là bạn của ." Hạ Thần nghiêm mặt , vì giữ lại ấy, những lời buồn nôn, ta đều có thể ra ." thích em như vậy, tha thứ cho lần được ?"

      "Thích em, còn lăng nhăng cùng khác, thích em, còn giúp khác mua đồ, ra chính là như vậy thích em." Cố Phương Phương khổ sở, gào lên.

      " ——" bị á khẩu trả lời được, Hạ Thần nhất thời biết nên tiếp thế nào, đúng là biết Cố Phương Phương như thế.

      Trước kia, ấy luôn là chim nép vào trong lòng , nghe , hưởng thụ niềm vui mang lại cho ấy.

      " được chứ gì?" Nhìn bọn họ gây gổ, đúng là rất nghiền, chỉ là kìm nén đến khó chịu, lúc này, Nguyệt Ly lại có cơ hội, dĩ nhiên thể bỏ qua, "Hạ Thần, ngươi luôn miệng thích Phương Phương, chẳng lẽ đây chính là ngươi thích, nếu như vậy , Phương Phương nhà ta cũng cần."

      xong, Nguyệt Ly lôi kéo Phương Phương rời , Hạ Thần hơi lăng, lập tức chạy lên, kéo tay của Cố Phương Phương.

      " buông ra." Nguyệt Ly lạnh lùng .

      " thả." Hạ Thần kiên trì, "Em tránh sang bên, muốn mình chuyện với Phương Phương chút."

      " tại được." Nguyệt Ly cự tuyệt rời , " tại thân thể của em ấy thoải mái, em muốn mang em ấy phòng y tế xem chút."

      " được, trước tiên phải cho ràng." Thái độ Hạ Thần mạnh mẽ, làm Cố Phương Phương rất đau lòng, đều thân thể thoải mái, thế nhưng ta lại nắm chặt buông tay.

      "Hạ Thần, lòng thích Cố Phương Phương sao?" Nguyệt Ly bỏ lại câu, thừa dịp ta ngẩn người, chạy nhanh bỏ tay ta ra, vội vàng chạy về phía phòng y tế.

      Ra khỏi phòng ăn, Cố Phương Phương cũng chịu đựng nổi nữa, bắt đầu khóc toáng lên.

      "Em họ, em đừng khóc, phải còn có chị họ cùng em sao?" Nguyệt Ly an ủi.

      "Đúng vậy, chị họ, có chị, em biết nên làm cái gì bây giờ." Cố Phương Phương cảm kích .

      "Được rồi, bây giờ thân thể em thoải mái, đừng nữa." Nguyệt Ly dặn dò.

      "Vâng."
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      Snow, honglak, cô gái bạch dương3 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 31

      đến phòng y tế, bác sĩ lập tức hỏi han tình trạng của Cố Phương Phương, cũng như vừa rồi.

      Bác sĩ biết là đau bụng kinh liền kê thuốc giảm đau và dặn dò vài việc cần chú ý. Cố Phương Phương cẩn thận ghi nhớ từ việc.

      Nguyệt Ly ra ngoài lấy thuốc, khi trở về lại đụng phải Hạ Thần.

      Hạ Thần lườm , vội vã bước vào bên trong phòng y tế.

      "Hạ Thần, còn có mặt mũi tìm đến đây?" Nguyệt Ly mang vẻ mặt vui mở miệng. Tên này đúng là vô tâm, Cố Phương Phương khỏe nhưng lại nghĩ gì đến thân thể của ấy, chỉ lo cho bản thân mình. Dù sao ta cứ tiếp tục như vậy, làm người chứng kiến cũng cảm thấy vui vẻ, may mắn là nhịn được mới bật cười.

      " sao lại dám đến chứ?" mặt Hạ Thần tối tăm buồn bực nhìn về phía Nguyệt Ly, trong con ngươi tỏa ra ánh sáng lành lạnh như lưỡi đao sắc bén, hận thể đâm chết Nguyệt Ly.

      "Tôi chưa từng thấy người nào làm bạn trai lại thất bại như !" Bây giờ là cơ hội tốt để chế nhạo, nhục nhã ta.

      " làm sao mà thất bại chứ?" Hạ Thần nghe thấy vậy lập tức đen mặt. Làm bạn của Hạ Thần , người nào được cũng được bước lên trời. Bất luận là về vật chất hay tinh thần, gì làm ta thể thỏa mãn bọn họ. Liễu Nguyệt Ly này mới quen biết bao lâu, làm sao có tư cách đánh giá ta?

      " còn có mặt mũi hỏi tôi? Tự mình nghĩ kĩ ." Nguyệt Ly để ý đến ta, qua đỡ Cố Phương Phương.

      Từ đầu đến cuối Cố Phương Phương đều im lặng gì, thèm ngó ngàng gì đến Hạ Thần.

      Có tâm tư cãi nhau với chị họ nhưng lại hỏi han gì đến tình trạng của mình. Nếu ta còn chịu hối cải, mình nhất định phải để cho ta chịu nhiều đau khổ.

      "Phương Phương, em đưng ." Hạ Thần gọi .

      Thân thể Cố Phương Phương có chút ngừng lại nhưng lại nhanh chóng bước nhanh hơn.

      "Phương Phương, chờ chút."

      Hạ Thần nhanh chóng đuổi theo.

      Nguyệt Ly tức giận trả lời: "Hạ Thần, đừng làm phiền nữa có được , em họ của tôi cần được nghỉ ngơi."

      "Được, được, Phương Phương, em nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa lại tìm em." Hạ Thần suy nghĩ chút, rốt cục để cho các rời .

      Hạ Thần tiếp tục làm phiền, trong lòng Cố Phương Phương cũng thở ra hơi. Biểu hôm nay của ta tự như cái gai nhọn đâm vào trái tim vốn đầy vết thương của .

      Thấy sắc mặc Cố Phương Phương ngày càng trắng, trong lòng Nguyệt Ly lại càng vui vẻ nhưng mà lời ra lại càng nghiêm túc ân cần: "Làm sao vậy, có phải bụng đau lắm ?"

      "Em sao, cảm ơn chị, chị họ."

      Nguyệt Ly khẽ cười : "Đứa ngốc, tại sao ngày nào cũng cảm ơn chị, chăm sóc em là điều chị nên làm."

      Dừng chút, Nguyệt Ly nhắc nhở: "Chuyện của Hạ Thần lần này, em nhất định thể dễ dàng tha thứ cho ta, nếu sau này ta chứng nào tật ấy."

      "Chị họ, chị yên tâm , em nghĩ đến chuyện đó rồi, em tha thứ cho ta dễ dàng như vậy đâu." Cố Phương Phương lạnh lùng .

      "Vậy là tốt rồi." Về đến nhà, Cố Phương Phương trực tiếp trở về phòng, uống thuốc rồi ngủ.

      Nguyệt Ly ở lại phòng khách để chờ Liễu Dật.

      Hôm nay ấy thi thử, biết kết quả như thế nào?

      Trong lòng có chút buồn bực, Nguyệt Ly ra ngoài mua hai cốc trà sữa, đường trở về lại nghe thấy giọng nam dễ nghe kia.

      Nguyệt Ly quay đầu lại, nhìn Liễu Dật cao lớn tuấn lãng chạy đến trước mặt mình.

      "Nguyệt Ly." Dưới đôi mi cong dài là đôi mắt màu đen, lấp lánh vô số ánh sao, trong đôi mắt ấy phản chiếu gương mặt thanh lê của . Đôi môi của cậu nở nụ cười hoàn mĩ, như mặt trời tháng ba làm cho trái tim lạnh buốt của trở nên ấm áp.

      "Dật..." thấp giọng gọi tiếng, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trán cho cậu.

      Sau đó lấy cốc trà sữa đưa cho câu: "Thời tiết vẫn còn nóng bức, uống ngụm giải khát ."

      Liễu Dật cười gật đầu: "Được."

      Về đến nhà, Liễu Dật hỏi: "Tại sao hôm nay em lại về nhà?"

      “Đương nhiên là xảy ra chút chuyện , có muốn nghe ?"

      Liễu Dật càng cười tươi: "Em thử xem?"

      Vào đến phòng của Nguyệt Ly, Liễu Dật ngồi xuống, chờ mở miệng, chuyện xảy ra nhất định là chuyện tốt, nếu cũng vui vẻ như vậy.

      Nguyệt Ly sắp xếp lại mọi chuyện rồi kể lại chi tiết.

      Liễu Dật nghe xong đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

      Sắc mặt của Hạ Thần khi bị Nguyệt Ly mắng chửi, khẳng định là rất khôi hài. tại Cố Phương Phương đau buồn vì tình cảm, ta và Hạ Thần có thể làm ầm ĩ lên.

      Cậu và Nguyệt Ly, cần oanh oanh liệt liệt như phim truyền hình, chỉ cần đơn giản ở bên cạnh nhau là tốt rồi.

      Nguyệt Ly mọi chuyện với cậu xong bắt đầu quan tâm đến việc học của cậu: "Cuộc thi thử lần này của thế nào, làm bài có tốt ?"

      "Coi như cũng được." Đôi mắt giảo hoạt của Liễu Dật lóe lên, thoải mái : "Đến lúc đó, đừng quên lời hứa của em."

      "Yên tâm, nếu thi được thành tích mà em kì vọng em nuốt lời." Nguyệt Ly cười dịu dàng .

      " ăn cơm chưa?"

      Liễu Dật lắc đầu : "Em ăn cùng !"

      "Được, chỉ là dì Trương để lại lời nhắn là buổi trưa có việc, thể trở về."

      Liễu Dật : "Vậy chúng ta ra ngoài ăn ."

      "Cũng được."

      Bọn họ tìm đến nhà hàng giá cả phải chăng, Nguyệt Ly nhớ thi cử rất vất vả cho nên phải bồi bôt cho Liễu Dật mới được. gọi món đều là món ăn có thịt, Liễu Dật vội vàng ngăn lại: "Nguyệt Ly, em muốn béo chết sao?" Lúc này Nguyệt Ly mới phát là mình gọi hơi nhiều rồi, đưa thực đơn cho cậu để cậu gọi.

      Cuối cùng là món mặn, món chay, món canh. Nhìn qua đều là món ăn gia đình bình thường nhưng lại vô cùng ngon miệng.

      bữa cơm, hai người đều cảm thấy rất vui vẻ, thoải mãi.

      Buổi chiều Liễu Dật vẫn phải thi cho nên hai người đành phải trở về để cho cậu nghỉ ngơi tốt.

      Về đến phòng của Liễu Dật, cậu cho Nguyệt Ly : "Nguyệt Ly, ngủ cùng ." Thanh của cậu nhu hòa, êm tai, Nguyệt Ly đành lòng từ chối, nhàng gật đầu.

      Đặt đồng hồ báo thức, hai người nhắm mắt lại, cùng nhau ngủ.

      Cố Phương Phương sau khi uống thuốc xong, thân thể tốt hơn nhiều. Chuyện của Tôn Thiến khiến cho nhịn được càng thêm nghi ngờ.

      Đúng vậy, phải công tử đa tình như Hạ Thần, thể nghĩ ngợi lung tung.

      Chuyện của Tôn Thiến cho thấy tuy có bạn nhưng ta vẫn ngủ cùng người khác, hoàn toàn coi ra gì. Trước mặt dỗ ngon dỗ ngọt nhưng lại vấn làm chuyện xấu xa sau lưng .

      Chodù biết ta xấu xa như vậy nhưng vẫn thể ngừng mong nhớ ta.

      mình ti tiện, quả thực sai.

      Cầm điện thoại lên, vô cùng do dự, gọi hay đây!

      Cuối cùng vẫn gọi, chuyện của ta xen vào. Cho dù là gọi điện hỏi, ta có ? Đáp án đương nhiên là , tội gì phải tự chuốc lấy khổ chứ. Cơn buồn ngủ bỗng nhiên ập đến, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      giường, Liễu Dật tỉnh lại, nhìn Nguyệt Ly ngủ say bên cạnh, tĩnh lặng, xinh đẹp như vậy khiến cho cậu nhịn được, cúi người xuống, nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng như cánh hoa của , đầu lưỡi nhàng miêu tả cánh môi của .

      Nụ hôn này, rất dài, Liễu Dật lưu luyến rời.

      Đứng dậy xuống giường, ra ngoài, lát sau cậu lại trở về giường, ôm lấy Nguyệt Ly, cậu mang theo nụ cười hạnh phúc, chậm rãi vào giấc ngủ.

      biết qua bao lâu, đồng hồ báo thức vang lên, hai người ngủ say tỉnh lại, vẫn còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng,

      Nguyệt Ly bĩu môi phàn nàn: “Đồng hồ báo thức, đáng ghét.” Liễu Dật nâng môi cười khẽ: “Sâu ngủ, rời giường thôi, nếu em bị muộn đó.”

      “Yên tâm, sao đâu, cho em ngủ thêm 5 phút nữa thôi.”

      được.” Liễu Dật nhẫn tâm xốc chăn của lên, tay vuốt ve hai má bầu bĩnh của : “Dậy thôi.” Nguyệt Ly trừng mắt liếc nhìn Liễu Dật rồi mới đứng dậy, mặc quần áo tử tế, rửa mặt phen, hai người đến trường.

      Trận đấu buổi chiều Nguyệt Ly vẫn chưa phải thi, chỉ đành loanh quanh xem mọi người thi đấu.

      Những bạn học cùng lớp cũng tồi, có người đạt vị trí đầu bảng môn cử tạ, ở các môn khác cũng đều có người đoạt giải.

      Sau khi trận đấu kết thúc, Nguyệt Ly và Minh Minh trở về ký túc xá.

      Sáng mai là trận thi đấu chạy 800, nữ, Nguyệt Ly thừa dịp còn có buổi tối liền lôi kéo Minh Minh luyện tập.

      Minh Minh mặc dù tình nguyện nhưng vẫn đồng ý .

      Hai người vừa chạy vòng Hạ Thần tìm đến.

      Minh Minh nhìn thấy ta, rất phản cảm, tự động rời khỏi, tránh cho lát nữa lại thấy ghê tởm.

      Nguyệt Ly phải là cực kỳ chán ghét Hạ Thần, hận thể giết chết ta, đương nhiên là muốn nhiều với ta, lạnh lùng : “Có chuyện gì, mau.”

      “Em…” Hạ Thần lập tức đen mặt, chỉ là đến hỏi chút nhưng sao lại có thái độ như vậy, ta cũng nợ tiền.

      “Em cái gì mà em.” Giọng điệu của Nguyệt Ly này càng mất kiên nhẫn.

      Tên này đúng là muốn ăn đòn, tại thừa dịp có chút tình ý với Cố Phương Phương, mới có thể quang minh chính đại khinh bỉ ta.

      Hạ Thần im lặng lúc, vẫn là nhẫn nhịn, hôm nay ta tới là để hỏi tình trạng của Cố Phương Phương. “ tại Phương Phương thế nào rồi?”

      “Em ấy à, tốt.” Nguyệt Ly vui “Đó tất cả đều là do gây ra đó, Phương Phương như vậy, lại phản bội em ấy, hại em ấy thương tâm như vậy.”

      ấy sao chứ?” Hạ Thần lo lắng hỏi.

      “Tại sao gọi điện tự hỏi em ấy, tôi có ích gì chứ, sao có thể chi tiết như em ấy .” Nguyệt Ly xụ mặt .

      có gọi cho ấy nhưng ấy nghe máy.” Hạ Thần thở dài , hai này là phiền phức.

      Nguyệt Ly : “ nghe tiếp tục gọi, gọi đến khi nào ấy nghe thôi.” Tên này ngu chết được, nghe làm gì nữa sao.

      “Nhưng mà ấy tạm thời muốn nghe thấy giọng của , sao có thể quấy rầy ấy.” Đôi mắt Hạ Thần buồn bã “ giờ chỉ muốn biết chút tình trạng thân thể của ấy, em cho biết .”

      “Cơ thể có gì đáng ngại.” Nguyệt Ly trợn trắng mắt, cuối cùng mới chậm rãi “Uống thuốc rồi, bây giờ ở nhà nghỉ ngơi, cần lo lắng.”

      “Sao có thể lo lắng, ấy là bạn của .”

      Nguyệt Ly nghe thấy vậy phì cười: “ thừa nhận em ấy là bạn của vậy làm tròn trách nhiệm của người bạn trai chưa?”

      Hơi dừng chút, bổ sung : “ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, bao giờ quan tâm tới cảm nhận của em ấy chưa?” cam đoan, phải là cảm thấy bất công vì Cố Phương Phương, đơn giản chỉ là khích bác ly gián.

      Kết quả muốn chính là bọn họ nhau lắm cắn nhau đau, ở bên cạnh xem kịch.

      trước kia chỉ là nhất thời hồ đồ, bây giờ phải là tìm ấy sao?” Hạ Thân lại thở dài “Chỉ là ấy chịu nghe điện thoại lại muốn gặp , tại chỉ có em mới giúp được .”

      “Tôi giúp ?” Nguyệt Ly nghi ngờ “Tôi làm sao có thể giúp ?”

      Hạ Thần sớm nghĩ kĩ, : “Đương nhiên là mỗi ngày tặng quà, em có thể giúp đưa cho ấy.”

      Nguyệt Ly liếc nhìn ta “Tôi muốn phí chuyển phát, tôi làm công đâu.”

      Hạ Thần gật đầu: “Đương nhiên, tất nhiên bạc đãi em.”

      “Vậy hôm nay muốn đưa cái gì?” Nguyệt Ly hỏi.

      cái đồng hồ.” Hạ Thần lấy từ trong ngực ra hộp quà tinh xảo.

      Nguyệt Ly mở ra xem, ánh vàng rực , vừa nhìn biết giá trị xa xỉ, xem ra trong mắt ta Cố Phương Phương đúng là quan trọng.

      ấy nhất định thích.” Hạ Thần chắc chắn .

      “Hy vọng như vậy.”
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Snow, honglak, cô gái bạch dương4 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 32

      chuyện xong rồi, Hạ Thần liền . đường, Tôn Thiến hướng mà đến.

      Hạ Thần giọng rất ác liệt: " tới làm gì?"

      Tôn Thiến cười đến quyến rũ: "Em tới làm gì, vẫn , bây giờ tức giận, em đương nhiên là cho hả giận ."

      "Chỉ mình em làm được hả?" Hạ Thần giọng dịu ít, cẩn thận quan sát cách ăn mặc hôm nay của ta, đúng là giống như trước phong cách trước kia, lẳng lơ mê người,"Xem bộ dáng là tỉ mỉ mà đến."

      Tôn Thiến cười đến càng thêm rực rỡ: "Đàn ông phải đều thích phụ nữ ăn mặc xinh đẹp quyến rũ bọn họ sao?"

      Hạ Thần gật đầu: "Đúng là như thế, bộ dáng của em, rất hài lòng."

      Tôn Thiến đến gần ta, tại gò má ta thổi hơi: "Đa tạ Hạ thiếu khích lệ."

      Hạ Thần : " tiểu tinh, chuẩn bị đâu cho hả giận?"

      Tôn Thiến dịu dàng : " quyết định , nghe lời ."

      "Được, vậy em theo ."

      Hạ Thần dắt tay của ta, rời sân vận động.

      Nguyệt Ly mới mấy bước, liền nghe thấy giọng của Tôn Thiến, liền ở sau lưng bọn họ lắng nghe, bọn họ chỉ lo chuyện, đâu còn chú ý những người khác, vì vậy, căn bản Nguyệt Ly đem lời của bọn họ nghe ràng.

      Môi đỏ mọng, nâng lên nụ cười sáng lạng. Nếu là Cố Phương Phương nghe được tin tức Hạ Thần lại cùng Tôn Thiến thuê phòng, biết cảm thấy trời sập, hay là vô cùng tuyệt vọng, đáng để mong chờ.

      Trở lại ký túc xá, tắm rửa, ăn cơm, đều là bộ tốt tâm tình bộ dáng, Minh Minh tới, hỏi "Chuyện gì vui mừng như thế?"

      "Ôi chao. . . . . ." Nguyệt Ly thở dài, thầm vào tai cho Minh Minh biết xảy ra chuyện gì.

      Minh Minh nghe xong, lộ ra vẻ mặt mong đợi, sau đó chuyện diễn ra như thế nào. Đối với chuyện này, Minh Minh tiến hành lần phân tích.

      Loại tình huống thứ nhất, Cố Phương Phương sau khi biết, giận dữ, cùng Hạ Thần chia tay. Tình huống thứ hai chính là, tới cửa cùng Hạ Thần và Tôn Thiến tính sổ, sau đó chia tay. Cuối cùng chính là, yên lặng chịu được, giả câm giả điếc.

      Bởi vì Minh Minh biết Cố Phương Phương, cho nên đưa ra kết luận còn thiếu tình huống, đó chính là tình huống thứ tư, Cố Phương Phương tìm bọn họ tính sổ, nhưng cùng Hạ Thần chia tay, chính miệng Cố Phương Phương từng qua, ta rất Hạ Thần, chia tay.

      Nghe Nguyệt Ly giải thích, Minh Minh bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, sau đó tiếp tục xem nàng Anime.

      Trước tiên Nguyệt Ly gọi điện thoại cho Liễu Dật, cùng chia sẻ chuyện này với cậu ấy.

      Liễu Dật sau khi nghe, ôm bụng cười lăn lộn, trong sáng tiếng cười truyền tới phía bên , Nguyệt Ly cũng vui vẻ. rất thích dáng vẻ cậu ấy cười, ánh mặt trời thanh xuân, tràn đầy sức sống.

      Trò chuyện hết chuyện này, Nguyệt Ly bắt đầu hỏi thăm cuộc thi của cậu ấy, hết cách rồi, kỳ thi cao trung là quan trọng nhất.

      Liễu Dật nhõm : "Yên tâm, Nguyệt Ly, em chờ thực cam kết của em ."

      Nguyệt Ly cười : "Em chờ."

      Hai người lại linh tinh hồi, muộn rồi, Nguyệt Ly muốn tắt điện thoại.

      Liễu Dật cũng như thế, hy vọng ấy có thể luôn luôn ở bên cạnh cậu, nhưng, bọn họ đều có việc học của mình, bọn họ nhất định phải học được các loại năng lực, mới có chỗ đứng ở trong xã hội.

      Liễu Dật tắt điện thoại, Nguyệt Ly lại gọi cho Cố Phương Phương.

      "Chị họ, chuyện gì?" Ở đầu dây bên kia, giọng Cố Phương Phương có chút suy yếu.

      "Thân thể em khá hơn chút nào chưa?"

      "Tốt hơn rất nhiều, tối nay chị về sao?" Cố Phương Phương hỏi.

      "Ừ, buổi sáng ngày mai chị có trận đấu."

      "Vậy phải cố gắng lên."

      Nguyệt Ly trầm ngâm chút, : "Chị biết , chị có việc muốn với em." Dù sao, ta sớm muộn gì cũng phải biết.

      "Ừ, có phải về Hạ Thần hay ?" Cố Phương Phương thử đoán.

      "Đúng vậy." Nguyệt Ly nhàng ra, "Chị nhìn thấy ta lại cùng Tôn Thiến ở chung chỗ."

      "Chị nhìn lầm chứ?" Biết , chị họ nhìn lầm, vẫn chưa từ bỏ ý định, tự lừa gạt bản thân.

      "Đúng vậy." Lời của Nguyệt Ly, khiến Cố Phương Phương cách nào lừa gạt mình nữa, đầm đìa máu tươi vết thương chưa lành lại hung hăng bị đâm đao, đau triệt nội tâm, có lẽ cách nào có thể hình dung được, giờ phút này tuyệt vọng cùng đau đớn.

      Thấy bên kia trầm mặc, Nguyệt Ly vài lời quan tâm, khóe miệng lại giương cao lên, tràn đầy ý tứ trào phúng, "Em họ, em sao chứ? Có muốn, chị về với em ?"

      " cần." Giờ phút này, hy vọng bất luận kẻ nào nhìn thấy, mặt ràng rất là khổ sở, nước mắt dạt dào rơi xuống."Nếu ngày mai chị có trận đấu, cũng phiền toái."

      "Em sao, chủ yếu là chị...nếu chị xảy ra chuyện gì, như vậy cũng tốt." Lời của Nguyệt Ly, tựa như ánh mặt trời, ấm áp trái tim đau đớn của .

      "Cám ơn chị." Trừ cảm ơn, biết nên cái gì cho phải.

      "Được rồi, tất cả đều qua thôi."

      "Em khá hơn, có việc gì, em tắt máy trước, hẹn gặp lại." Chỉ có mình ràng nhất, muốn tốt, trải qua lần khổ sở thay đổi, nếu , vĩnh viễn bị lạc ở bên trong lưới tình của Hạ Thần. Muốn thích nữa, dễ hơn làm?

      "Tốt, hẹn gặp lại."

      Tắt điện thoại, Nguyệt Ly cần ngụy trang, giương lên môi đỏ mọng, nhếch lên khóe mắt, hưởng thụ giây phút này chân mình. Ở trước mặt Cố Phương Phương, phải ngụy trang, để cho bọn họ cuồng nhiệt, đau đến điên cuồng, chỉ có như vậy, mới có thể làm dịu nửa ác mộng đêm khuya khi bị bọn họ phản bội. (Hoa tâm mảnh vụn nam ai biết chỉ mình với), cùng muốn làm nhà giàu vợ bé, trời đất tạo nên đôi. Chờ xem, tương lai, nhất định càng thêm kích thích.

      Minh Minh vừa mới xem xong tập, đứng dậy duỗi lưng cái, liếc thấy Nguyệt Ly cười vui vẻ như vậy, tò mò hỏi: "Ly Ly, gần đây, mình phát tâm tình của cậu đặc biệt tốt, có phải gần đây có chuyện tốt ?"

      Nguyệt Ly trả lời bằng tiếng cười: "Đúng vậy."

      " ?" Minh Minh rất hứng thú lại gần, " cho Mình chút, mới xem xong tập, phải chờ tới cuối tuần mới có tập mới, nhàm chán đây."

      " ra , cũng có gì chuyện." Nguyệt Ly hình như muốn , nhưng trong mắt Minh Minh, đây ràng là nhử, lôi kéo tay của cậu ấy, van xin : " chút, có được ?"

      " có việc gì." Nụ cười của Nguyệt Ly thu lại, lạnh nhạt .

      "Vậy , mình muốn phát huy (cẩu huyết ) suy nghĩ của mình, chẳng lẽ, chẳng lẽ ——"

      Minh Minh bộ nét mặt khiếp sợ, Nguyệt Ly cũng bắt đầu tò mò, "Cậu nghĩ ra cái gì?"

      "Cậu mang thai?" Minh Minh tiến tới bên tai, gằn từng tiếng hỏi.

      "Cậu chết ." Nguyệt Ly hung hăng đẩy cậu ấy ra, tư tưởng của Minh Minh, quả nhiên phải người bình thường có thể nghĩ.

      "Đến cùng có phải ?" Người nào đó còn cố chấp theo đuổi đáp án.

      Nguyệt Ly hít sâu cái, liếc cậu ấy cái: "Cậu hãy nghe cho kỹ, có."

      " có?" Minh Minh nghe vậy, trận mất mát, lại trận mừng rỡ, vẻ mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

      Nguyệt Ly lắc đầu cái, hỏi: "Minh Minh, cậu làm sao lại nghĩ đến cái này, thể tưởng tượng nổi." Liễu Dật mới lên cao trung, mình cũng lên đại học, có thể có hoàn toàn lớn lên, đối với bọn mình mà có con ở cái tuổi này, quá nặng nề rồi.

      Minh Minh gãi gãi đầu, lúng túng cười tiếng, " ra , là mình đoán mò ."

      ". . . . . ." Nguyệt Ly nhất thời im lặng hồi.

      Nguyệt Ly sớm chút ngủ, chính là bảo đảm giấc ngủ đầy đủ, có tinh thần tốt nghênh đón cuộc trận đấu ngày mai. 800m, lần đầu tiên chạy khoảng cách xa như vậy, hi vọng tất cả đều thuận lợi, muốn ở giữa đường xảy ra chuyện gì là tốt rồi.

      Ngày hôm sau, Nguyệt Ly rời giường, nhân tiện đánh thức Minh Minh.

      Sớm như vậy bị người đánh thức, giọng tự nhiên là tốt, "Ly Ly dậy sớm như vậy làm gì?"

      Nguyệt Ly : "Sáng sớm hôm nay mình có trận đấu, cậu có ?"

      Tiêu hóa xong tin tức mà Nguyệt Ly , Minh Minh lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, chờ tất cả xong, lập tức nhanh cùng Nguyệt Ly xuất phát.

      Dậy sớm như thế, chính là vì để cho Minh Minh cùng làm nóng người chút, dù sao lập tức chạy 800m, đối với nữ sinh mà , có chút chịu nổi, dù sao làm đầy đủ chuẩn bị, nếu , khó tránh khỏi ra cái gì ngoài ý muốn. Chuyện như vậy, trong quá trình ở các nữ sinh chạy cự li dài, thường có thể gặp phải.

      cũng muốn thất bại.

      Hai người nóng người xong, ăn sớm chút, trở lại ký túc xá tắm rửa, cởi xuống thân quần áo ướt mồ hôi, Nguyệt Ly mặc vào áo thể thao mà và Liễu Dật tỉ mỉ lựa chọn.

      Minh Minh nhìn thân cao gầy nguyệt ly mặc vốn nên là mặc ở nam sinh người áo thể thao, cảm thấy đặc biệt có khí, nhất định có thể lấy được thành tích tốt.

      Hai người trước tiền đến chỗ thi đấu, nghỉ ngơi chút, liền nghe thấy truyền thanh, điểm danh.

      Minh Minh vì động viên: "Cố gắng lên, cậu nhất định có thể."

      Nguyệt Ly cười cùng Minh Minh vẫy tay, tạm thời chia tay.

      Điểm danh xong, Nguyệt Ly ở tổ thứ nhất, chạy đầu tiên.

      đợi tiếng súng ngắn ngủn, tâm tình vốn bình tĩnh lại bắt đầu bất quy tắc nhảy lên, mặc kệ kiếp trước, hay là kiếp này, đều là lần đầu tiên tham gia thi đấu thể thao, khẩn trương là thể tránh được.

      Tiếng súng vừa vang lên, tổ mười người bắt đầu chạy, chịu đựng trong cuộc thi chạy cự li dài rất quan trọng, cho nên, Nguyệt Ly dám chạy quá nhanh, duy trì tốc độ đều đặn.

      Chạy bao lâu, tiến vào trạng thái, hoàn cảnh xung quanh, bị coi , tâm trí của đều tập trung ở cuộc thi.

      Mặc dù phía trước có bốn, năm người chạy ở trước mặt mình, nhưng, tới mức chạy ở cuối cùng, vẫn có hi vọng . cho mình lòng tin.

      Khi chạy tới vòng thứ ba, nhìn thấy Minh Minh ở trong đám người hô hào cổ vũ cho mình, trừ cậu ấy, trong lớp còn có những người khác, cảm thấy trong lòng rất cảm động.

      Đến lúc tiến vào vòng thứ tư, Nguyệt Ly rất mệt mỏi, nhưng vòng cuối cùng, phải chạy nước rút, mặc dù thở hồng hộc, nhưng vì thắng lợi ở ngay trước mắt, tăng tốc độ chạy về trước, cuối cùng về thứ tư, đối với lần đầu tiên thi đấu mà , rất hài lòng kết quả này.

      Minh Minh cùng bạn nữ trong lớp ra đón trở về (đại bản doanh).

      Trong lúc nghỉ ngơi, Minh Minh rót nước, rất chăm chỉ, có người bạn như vậy, Nguyệt Ly rất thỏa mãn.

      Sau lúc nghỉ ngơi, Nguyệt Ly rốt cuộc khôi phục lại, cùng với Minh Minh cùng nhau xem những trân đấu khác. Khi loa báo tên những người được vào trận chung kết, Nguyệt Ly cũng có tên, bản thân vừa mừng vừa sợ ,Minh Minh ở bên cạnh cũng vui mừng thay Nguyệt Ly.

      "Nếu như, đứng trong tốp 6, cần mình , cậu cũng hiểu." Minh Minh chỉ về phía .

      Nguyệt Ly cười gật đầu: "Hiểu, nếu như có thể, thể thiếu cậu được."

      "Vậy tốt."

      " tại trời rất nóng, xem xong cuộc thi này, liền trở về ."

      "Ừ, trời quá nắng, chịu nổi."

      ăn cơm trưa, Minh Minh cùng Nguyệt Ly ra ngoài, hai người liền cùng nhau trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Buổi chiều có trận chung kết, nghỉ ngơi dưỡng sức rất cần thiết.

      Trước khi ngủ, Nguyệt Ly nhắn tin cho Liễu Dật, cho cậu ấy biết, được vào trận chung kết, đợi đến buổi tối rồi chuyện.

      Vừa mới chuẩn bị nghỉ trưa Liễu Dật nhận được tin nhắn, nhắn tin lại cho ấy: " cảm thấy vui mừng cho em, hi vọng em có thể ngừng cố gắng. em dật."

      tin nhắn ngắn gọn, cũng làm cho Nguyệt Ly rất cao hứng, hi vọng có thể nghe được giọng của cậu ấy.

      Cuối cùng lý trí chiến thắng tình cảm, buổi chiều bọn họ đều có việc của mình, đợi đến buổi tối, bọn họ có thể tha hồ chuyện.

      vào tháng mười , chỉ là, phía đông nam thành phố, thời tiết vẫn tương đối nóng bức, buổi chiều mặt trời mặc dù gay gắt như mùa hè, nhưng vẫn rất nóng.

      Lúc này, Nguyệt Ly đứng ở đường chạy, có kinh nghiệm buổi sáng, tâm tình thả lỏng rất nhiều, có thể vào trận chung kết vô cùng may mắn, cuối cùng có thắng được hay quan trọng.

      Theo tiếng súng vang lên, các vận động viên bắt đầu ra sức chạy. chịu đựng cuộc so tài, tất cả mọi người dám chạy hết sức, giữ vững tốc độ đều đặn. Bên ngoài sân những tiếng cổ vũ, ràng vang dội, ở bên tai dứt.

      Chạy hai vòng có chút được Nguyệt Ly nghe được tiếng động trong lớp, cười với Liễu Dật, cắn răng kiên trì . Đến vòng cuối cùng, có người bắt đầu chạy nước rút.

      Nguyệt ly vẫn giữ vững tốc độ ban đầu, chờ đến100m cuối cùng, dốc hết sức chạy về phía trước, cố gắng đến cuối cùng. Mắt thấy, sắp về tới đích, có người ngã xuống, cuối cùng Nguyệt Ly là người thứ bảy chạy về đích.

      Thở hổn hển, Nguyệt Ly được người chậm rãi đỡ trở lại đại bản doanh, bởi vì buổi sáng, Minh Minh cẩn thận chăm sóc mình, hỏi han ân cần , làm rất chu đáo.

      "Cám ơn cậu, Minh Minh." Nghỉ ngơi đủ rồi, Nguyệt Ly cảm ơn.

      "Cậu và mình là quan hệ gì, cần phải cảm ơn." Minh Minh cười .

      Những trận đấu khác, Nguyệt Ly có tâm tư xem, chỉ muốn sớm chút gọi điện thoại cho Liễu Dật.

      Minh Minh rất là thông cảm cho tâm tình vội vã của cậu ấy, cũng giống như , muốn gặp lại trai đẹp đêm đó lần, ép buộc cậu ấy cùng nhau theo xem thi đấu.

      mình Nguyệt Ly trở về ký túc xá.

      (Ở nữ nhân thế giới), đàn ông mới là quan trọng nhất. Những lời này, hình dung về Cố Phương Phương chút cũng sai.

      Từ trong miệng chị họ biết được , tiếc nuối dứt, nhưng, trong đầu lại lên hình ảnh và Hạ Thần từng, từng ở cùng nhau là như vậy hạnh phúc, vui vẻ.

      "Tại sao?" Giọng cam tâm, oán hận, hai mắt sưng lên chút, đều lười phải để ý thân thể của mình.

      chỉ nghĩ tới tình cảm của mình, ban đầu mơ ước ở trường học sớm biết vứt đâu?

      Hạ Thần, đến cùng có phải hay lòng em? Nếu em tại sao, gọi điện cho em?

      Có lẽ, chỉ có mình ở chỗ này gặm nhấm vết thương, mà Hạ Thần lại theo người phụ nữ khác chuyện đương, thậm chí, để ý tới bạn tại, cùng người phụ nữ khác làm loạn.

      Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, trái tim như bị vỡ ra , đau đến chết sống lại.

      lúc đau khổ sở, điện thoại di động vang lên.

      Đầu óc Cố Phương Phương nghĩ đến đầu tiên chính là Hạ Thần gọi điện thoại tới xin lỗi, cầu xin tha thứ, khi nhìn vào màn hình điện thoại, con ngươi vừa có chút ánh sáng lại ảm đạm xuống, tiếng chuông reo lúc lâu, điều chỉnh cảm xúc chút , mới nhận điện thoại: "Chị họ, có chuyện gì?"
      Last edited by a moderator: 20/11/15
      Snow, honglak, cô gái bạch dương4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :