[Truyện ngắn] Alice lạc vào xứ kỳ quái - danghientruyen (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. danghientruyen

      danghientruyen New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      7
      Alice lạc vào xứ kỳ quái
      By: danghientruyen

      Alice là nhân viên văn phòng.

      nàng là nhân viên văn phòng bình thường luôn cảm thấy công việc của mình nhàm chán, mấy cái báo cáo rắc rối và sếp lúc nào cũng nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn chuẩn bị bắn mỗi khi kỳ nộp báo cáo đến gần.

      buổi chiều sau khi bị sếp phân cho chồng tài liệu phân tích, Alice chán nản ngồi ngửa ra ghế, vươn vai mệt mỏi nhìn xung quanh văn phòng mình làm việc, thấy các đồng nghiệp vẫn cắm cúi vào công việc của mình nàng thở dài ngao ngán. Đột nhiên…

      Đột nhiên có con thỏ chạy hành lang!

      Con thỏ đó mặc bộ đồ vest!

      Con thỏ mặc đồ vest có cái đồng hồ đeo tay!

      Con thỏ mặc đồ vest có cái đồng hồ đeo tay nhìn đồng hồ và lẩm nhẩm: “Trời ơi! Trễ mất rồi! Trễ mất rồi!”

      Xong nó biến vào trong cái phòng họp tối om.

      Alice há hốc mồm sững sờ trong hai giây, rồi nhanh như chớp cũng lao về phía cái phòng họp kia. Nhưng vừa bước vào Alice đột nhiên thấy hẫng, nàng chỉ kịp kêu “Á!” tiếng rồi phát mình rơi, rơi vào cái hố rất sâu, rất sâu, rất sâu.

      Lẽ nào đây chính là chuyện “Alice lạc vào xứ sở kỳ quái” trong truyền thuyết??

    2. danghientruyen

      danghientruyen New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      7
      1. Đây là phố Wall

      Bịch!

      Lúc Alice tỉnh trí lại nhận ra mình ngã nhào đất, cái mông xuống trước nhưng hề thấy đau, Alice lồm cồm bò dậy nhìn xung quanh. nàng đứng con đường lát nhựa rộng trải dài, hai bên đường là tường gạch tương đối cao, đường có rất nhiều thỏ chạy về phía. Lũ thỏ này y chang con thỏ mà Alice nhìn thấy: mặc vest, tay đeo đồng hồ, vừa chạy hớt hải vừa kêu “Trễ rồi trễ rồi!”. Alice tóm con lại hỏi: “Nè tụi mày là cái gì vậy? Tụi mày đâu vậy?” Nhưng con thỏ vùng thoát khỏi tay Alice rồi chạy về hướng xa xa. Alice cũng chạy về hướng đó, đường nhân tiện tóm thêm vài con thỏ hỏi nhưng cuối cùng chỉ biết tụi nó chạy về “phố Wall”.

      “Phố Wall à? Sao nghe giống phố Wall ở bên Mỹ vậy?”

      Cuối cùng Alice cũng đứng trước phố Wall, nàng nhận ra mấy con thỏ đó là cái gì. Chúng là những con thỏ đầu cơ chứng khoán!

      Phố Wall là khu phố gồm… rất nhiều bức tường khổng lồ dựng đứng, mỗi bức tường có rất nhiều bàn ghế, máy tính được dán ngang vào bên tường, nhìn giống như những văn phòng làm việc bị xoay 90 độ, cái màn hình hiển thị bảng giao dịch chứng khoán cũng bị dán ngang vào tường, trông rất kỳ quái, Alice đứng dưới tường phải ngước lên trời mới thấy được cái bảng đó. những “văn phòng” này toàn là thỏ, chúng chạy tới đây, leo lên tường rồi nhảy vào ghế làm việc của mình và vừa “nằm” vừa gõ bàn phím mua bán chứng khoán. Sàn giao dịch hình như bắt đầu được lúc rồi, còn rất nhiều con thỏ vội vội vàng vàng chạy đến chỗ làm việc, vừa chạy vừa la “Trễ rồi trễ rồi!”.

      nghếch cổ nhìn đám thỏ kỳ quái mua bán chứng khoán Alice nghe thấy tiếng rên rỉ. nàng nhìn quanh thấy lại sinh vật kỳ quái nữa: đó là cây hoa, cây hoa này có bông hoa là cái đầu của nó, hai cái lá hai bên thân như tay, và có hai nhánh rễ to dưới thân như đôi chân. Bông hoa này có mắt, nó chỉ có cái miệng và cái miệng này rên rỉ khóc lóc ỉ ôi ngừng.

      Cây hoa leo lên mấy bức tường to của phố Wall như con thằn lằn leo tường, nó đến bên cạnh con thỏ đầu cơ, khóc càng to hơn, vừa khóc vừa kể lể gia cảnh của nó. ra cây hoa này nhà có vợ ba con và bà mẹ già, nhà nghèo quá đủ nuôi gia đình, nó kể nghe rất thống thiết, nào là hôm nay nhà nó phải chia con cá cho ba đứa con sao, nào là mẹ già bị bệnh mà có tiền mua thuốc vân vân và vân vân, tuy nhiên con thỏ đầu cơ chứng khoán hề phản ứng lại với cây hoa này, nó vẫn mải miết dò máy tính định giá mua bán chứng khoán. Sau lúc cây hoa bò sang bàn con thỏ khác, nó lại gào khóc tỉ tê kèm kể lể gia cảnh, và con thỏ này cũng làm lơ cây hoa như con thỏ kia.

      Alice rươm rướm nước mắt nghe cây hoa kể chuyện, thấy lũ thỏ bàng quang trước nỗi đau nhân thế rất tức giận, định lên mắng cho tụi thỏ trận đâu ra tràng tiếng khóc lóc tỉ tê điên dại từ khắp nơi vây đến. nàng nhìn lại trời đất ơi, từ bốn phía đàn hoa kể khổ tràn đến phố Wall, cây nào cũng gào khóc rất thảm thương. Chúng leo lên mấy bức tường, đến bên mấy con thỏ đầu cơ, vừa khóc lóc vừa kể lể cuộc sống khó khăn của mình, chuyện nào nghe cũng thảm thương động lòng người, cây gia cảnh nghèo khó đông con, cây mơ ước cao nhưng thành nợ nần chồng chất, cây mắc bệnh hiểm nghèo có tiền chạy chữa… Nhưng bất kể mấy cái bông hoa này có gào khóc thế nào mấy con thỏ đầu cơ con nào cũng coi như có gì xảy ra, mảy may đoái hoài đến mấy bông hoa này mà vẫn tiếp tục chăm chú làm việc của mình.

      Alice nhìn cảnh tượng này thấy rất ngộ nghĩnh, sau nàng đưa ra kết luận: cả mấy con thỏ và mấy cây hoa đều làm việc của mình, mấy con thỏ là giao dịch chứng khoán, mấy cây hoa là kể lể khóc lóc. Alice đặt tên cho chúng là: Thỏ đầu cơ và Hoa kể khổ.

      Nhìn phố Wall chán chê, Alice quyết định , thấy con đường lát xi măng bên góc phố Wall nàng vào đó, bỏ lại đằng sau là tiếng khóc lóc của mấy cây hoa kể khổ và tiếng gõ bàn phím liên hồi của bọn thỏ đầu cơ.

    3. danghientruyen

      danghientruyen New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      7
      2. Ông trí thức thích ăn dâu tây

      Alice theo con đường lát xi măng tới trước cổng căn biệt thự. Căn biệt thự này kiểu tây, nhìn rất sang trọng và giàu có, bên trong có vườn rộng trồng rất nhiều loại hoa, tuy nhiên các loài hoa này được trồng rất lộn xộn lẫn vào với nhau. Phía xa xa của khu vườn có cái nhà kính lớn, Alice có thể nghe thấy tiếng cười đùa rộn ràng vang đến trong nhà kính. “Trong đó chắc nhiều người chăm lắm!” Alice thầm .

      Alice mở cổng biệt thự vào thấy người đàn ông trung niên lịch lãm, có bộ ria mép như mấy quý ông châu Âu ngồi vắt chéo chân ghế, tay là tờ báo, bên cạnh là bình trà và chén trà nghi ngút khói. người đàn ông quý tộc lịch lãm!

      Người đàn ông quý tộc lịch lãm ngước lên thấy Alice, môi nở nụ cười cũng hết sức lịch lãm : “Ô xin chào bé! Vào đây nào! Vào đây nào! Mời vào đây dùng trà ăn dâu tây với tôi cho vui!”

      Alice nghe thấy cũng rất lịch mỉm cười, đến ngồi vào cái ghế bên cạnh. người giúp việc mang cái tách trà bé bé xinh xinh lên cho Alice, ông ta người này mang dâu tây kể chuyện lên cho mình mời khách.

      “Để tôi giới thiệu với món tráng miệng đặc biệt thích của tôi: dâu tây kể chuyện chấm sữa!”, ông ta vui vẻ khoe với Alice. Người giúp việc sau đó mang lên đĩa dâu tây to và 2 chén sữa tươi . Alice nhìn đĩa dâu tây và kinh ngạc phát mấy trái dâu tây này đều có miệng, mỗi trái dâu tây nho cái miệng nho , chúng rì rầm cười và gì đó nghe .

      Người đàn ông quý tộc lịch lãm bốc trái dâu tây lên chấm vào chén sữa, trái dâu tây bắt đầu to lên. Nó kể câu chuyện lịch sử về ông đại tướng nào đó muốn leo từ bên cái bánh kem khổng lồ qua bên kia, nhưng cái bánh kem quá cao nên vị đại tướng bỏ cuộc và về. Nó kể chuyện say sưa, sữa lúc nãy ông quý tộc lịch lãm chấm từ trong miệng nó phun xèo xèo khắp bàn, còn ông ta nhắm mắt thưởng thức câu chuyện của nó cách thỏa mãn.

      Rồi ông đưa trái dâu tây lên miệng cắn “bụp!” cái, Alice nghe thấy tiếng “Á!!!” thảm thiết rồi chìm nghỉm, chỉ thấy ông quý tộc lịch lãm nhai rau ráu miếng dâu.

      “Dâu tây kể chuyện đúng là món ăn tao nhã làm sao!” Ông ta rồi chấm trái dâu tiếp theo vào sữa, trái dâu tây này lại chuyện, nó về triết lý của trái chuối. Tại sao trái dâu tây lại về triết lý của trái chuối Alice cũng , mà cũng chẳng hiểu mấy chuyện triết học lắm, còn ông quý tộc lịch lãm lại rất đăm chiêu suy nghĩ về những gì nó . Alice chỉ biết nó xong khi nghe tiếng “bụp!” và tiếng “á!”.

      “Chúng nó lúc nào cũng cười , cuộc sống an nhàn đáng ngưỡng mộ!”, ông ta xuýt xoa ca ngợi mấy trái dâu tây. Alice nghĩ cũng đúng, cả đời chúng chắc chỉ có lần duy nhất cười là khi ông cho chúng vào miệng, nhưng sau đó chúng cũng chẳng còn cơ hội để la hay cười được nữa. Tuy nhiên nàng vẫn từ chối ăn dâu tây, lấy cớ là mình ăn chay.

      Ông quý tộc lịch lãm tỏ vẻ rất hiểu biết và thích lắng nghe dâu tây kể chuyện những chuyện cao siêu nên Alice thầm đặt cho ông ta cái tên Ông trí thức. nàng đoán cái nhà kính phía sau vườn là nhà trồng đám dâu tây này và tiếng rì rầm chính là đám dâu tây chuyện.

      Trong lúc cả hai thưởng thức trà và mấy câu chuyện ở sân trước phía nhà kính trồng dâu tây, bông hoa kể khổ lò mò vào trong nhà kính đến vườn của đám dâu tây kể chuyện. Nó ngồi xuống, và bắt đầu công việc quen thuộc của nó: khóc lóc thê lương và bắt đầu kể lể gia cảnh nghèo túng đông con của mình, rồi đến cây hoa hàng xóm bị bệnh hiểm nghèo nợ nần ngập đầu, hay chuyện cây hoa bạn thân bị chồng ruồng rẫy… Nó cứ thế kể lể hết chuyện này tới chuyện khác, cho tới khi ông trí thức phát ra muộn, cả nhà kính trồng dâu tây kể chuyện biến thành nhà kính trồng dâu tây khóc lóc.

      Ông trí thức hái trái dâu tây, nó gào khóc thảm thiết, khàn giọng kể lại câu chuyện thương tâm mà nó nghe được từ cây hoa kể khổ. Ông trí thức đau lòng vô cùng, vì ông ta thể bỏ trái dâu khóc sướt mướt vào miệng nhai được. Cuối cùng ông ta rứt ruột quyết định cho hủy toàn bộ đám dâu tây này.

      Ông trí thức cho gọi chiếc xe ủi tới và gom toàn bộ cây dâu tây kể chuyện vào chỗ. Trong khi đám dâu tây la thét thảm thiết khi bị chiếc xe ủi nghiền qua nghiền lại ông trí thức chuyện với con chuột bán hạt giống dâu tây kể chuyện để mua lứa mới về trồng.

      Bên này đám dâu tây hét lên kinh hoàng rồi lịm dần bên kia Alice chợt nhớ tới giờ ăn, nàng quyết định tạm biệt ông trí thức rồi tìm đường về nhà.

    4. danghientruyen

      danghientruyen New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      7
      3. Viện bảo tàng có kiến

      Trước cửa nhà ông trí thức con đường rẽ làm 2 phía. Ở con đường bên phải có cái bảng, bảng viết "Đường bên trái ở bên kia", bên cạnh là mũi tên chỉ bên trái. Ở con đường bên trái có cái bảng viết "Đường bên phải ở bên kia", bên cạnh cũng là mũi tên chỉ bên phải. Alice chọn đường bên phải. vào đường bên phải khúc bên đường có cái bảng viết "Đường này là đường bên phải", Alice đoán chắc ở đường bên trái cũng có cái bảng tương tự. "Làm nhiều bảng vậy mà chi biết" Alice thầm.

      lúc sau Alice tới ngã tư. Đây là cái ngã tư kỳ lạ, có xe cộ gì chạy đường cả nhưng vẫn có đèn xanh đèn đỏ, và mọi người qua đường vẫn rất tự giác qua đường theo tín hiệu của đèn. Có điều họ cũng qua đường cách bình thường. Khi đèn đỏ những người bên này nằm xoài xuống mặt đường và bắt đầu... bơi qua đường. Cảnh tượng nhiều người bơi qua đường nhốn nháo và buồn cười, ai cũng ráng hết sức bơi để kịp qua đường trước khi đèn xanh, qua tới bên kia ai cũng lấm lem bụi đất mặt và quần áo, nhưng họ lại bình thản đứng dậy tiếp. Thấy lạ, Alice đến bên người đàn ông trẻ tuổi vừa mới qua đường còn thở hồng hộc hỏi:

      "Tại sao lại phải bơi như vậy?"

      "Để qua đường."

      "Tại sao phải qua đường như vậy?"

      "Tại sao qua đường như vậy?"

      "Sao bộ thẳng qua?"

      " bộ thẳng qua để làm gì?"

      "Để qua đường!" Alice bắt đầu thấy bực mình.

      "Tôi vẫn qua đường đây nè? Tại sao lại hỏi câu hỏi kỳ cục như vậy?"

      "Tại sao mà nó kỳ cục cơ chứ?" Alice trợn mắt nhìn ông ta, giọng to lên như quát.

      "Tại sao thích hỏi tại sao? Như vậy rất kỳ cục!" ông ta cũng quát lên với Alice rồi hầm hừ mất.

      Alice còn bực mình nhưng vì bụng lại réo nên nàng quay sang người khác hỏi có chỗ nào để ăn , người này chỉ về tòa nhà lớn phía xa xa. Alice cảm ơn rồi hiên ngang qua đường, những người qua đường bơi khác thấy thế ai cũng ngừng bơi, ngửa đầu lên nhìn Alice với bộ mặt kinh hoàng pha lẫn bực tức, có vẻ tức giận tới mức nên lời. Alice qua bên kia đường quay lại lè lưỡi với những người đó và : "Mấy người cũng chỉ là người qua đường thôi!" đoạn quay đầu tới tòa nhà kia.

      VIỆN BẢO TÀNG THỨC ĂN

      Alice đọc mấy chữ to trước cổng tòa nhà thở dài thất vọng. "Viện bảo tàng toàn là hàng trưng bày được đụng vào, làm sao mà ăn chứ?", nàng lầu bầu, nhưng nghĩ lúc rồi cũng quyết định vào trong.

      Ở phía trong có nhiều người tham quan và chờ tham quan, Alice nhảy tót vào đoàn chờ tham quan, con thỏ đầu cơ tới và giới thiệu nó là hướng dẫn viên. "Mấy con thỏ này chắc phải chỉ làm đầu cơ chứng khoán" Alice tìm cái tên khác cho chúng đoàn bắt đầu tham quan.

      Tới bục trưng bày đầu tiên, đó là món cơm chiên gà xối mỡ, món khoái khẩu của Alice. Món này được đặt bục trong lồng kính dày. Sau khi thao thao bất tuyệt về hương vị của món ăn con thỏ hỏi đoàn tham quan món ăn có ngon ? Mọi người đều gật gù đồng ý là ngon, Alice kêu tiếng "Ngon!" to, nước miếng nàng chảy thành vũng. Con thỏ nghe xong liền lục lọi trong túi ra đống bút chì, nó đưa cho mỗi người cây bút chì và họ mỗi người hãy vẽ con kiến bò lên bục.

      "Tại sao phải vẽ kiến chứ?" Alice thắc mắc

      "Tại vì đồ ăn ngon, mà đồ ăn ngon kiến lên." con thỏ đáp tỉnh queo.

      Thế là mọi người phải vẽ kiến, vừa vẽ Alice vừa lầu bầu chửi "Sao lại ngu thế chứ? Có đồ ăn ngon thế này lại cho kiến nó xơi!". Sau khi mọi người vẽ kiến xong con thỏ đầu cơ lại tiếp tục dẫn đoàn tham quan, đến mỗi chỗ tham quan nó lại hỏi món ăn có ngon , mọi người lại đồng ý ngon, nó lại lấy bút mọi người vẽ kiến, mọi người lại vẽ kiến, vừa vẽ vừa bực tức vì đói và mệt. Cuối cùng đoàn tham quan cũng xem hết các món trưng bày, con thỏ thấy món nào cũng đầy kiến bò lên rất hài lòng, nó đưa mọi người đến phía sau phòng trưng bày.

      "Cuối cùng cũng tới lúc được ăn rồi!" Alice thầm reo mừng trong lòng. Con thỏ đưa mọi người đến căn phòng trông như phòng họp, nó phát cho mỗi người tô cháo lớn. Mọi người sì sụp ăn, vì ai cũng đói meo nên ai cũng ăn rất ngon lành. Cháo này có mùi như áo sơ mi được giặt sạch phơi nắng, "Mùi vị tệ" Alice nhủ thầm.

      Sau khi ăn xong Alice thấy buồn ngủ, nàng liền rời đoàn tìm chỗ ngủ trưa.

    5. danghientruyen

      danghientruyen New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      7
      4. Ngập lụt! Bên này có ngập lụt!

      Alice nhìn quanh thấy còn chỗ nào khác có thể tìm được để ngủ, nàng quyết định quay lại chỗ ngã ba trước nhà ông trí thức. Thế là Alice lại hiên ngang bước qua đường trước kinh hoàng và bực tức của những người bơi qua đường.

      Tới trước cửa nhà ông trí thức Alice vào con đường bên trái, nàng qua cái bảng ghi “Đường này là đường bên trái”, lòng thầm nghĩ “Quả nhiên!”, thêm đoạn sau tấm biển gặp văn phòng bảo vệ lẻ loi đường, trong phòng có 1 nữ nhân viên mặc đồng phục cảnh sát ngồi ngáp ruồi. Alice đến trước mặt nhân viên, ta liếc mắt nhìn Alice rồi : “Chứng minh nhân dân!”

      Alice ngạc nhiên, nhớ lúc mình đến đây có mang theo chứng minh nhân dân nên hơi luống cuống. nàng đưa tay vào trong túi quần lục lọi lúc, đột nhiên bắt được mảnh giấy xuất trong túi, lấy ra đúng là tờ chứng minh nhân dân có hình nàng nghiêng mặt cười làm dáng. Alice hơi ngạc nhiên đưa cho nữ nhân viên kia, ta nhìn tờ chứng minh nhân dân rồi nhìn Alice tìm tòi, rồi lại nhìn chứng minh nhân dân rồi lại nhìn Alice, nhìn nhìn lại hết gần 10 phút đưa lại chứng minh cho Alice và : “ giống, phải của !”

      “Sao lại phải của tôi chứ? Đây ràng là mặt tôi mà!” Alice cãi lại

      “Cái mặt này nghiêng, còn nhìn thẳng”

      “Hả? Cùng cái mặt chỉ khác góc độ mà cũng được?”

      được, tôi nhìn thẳng nên mặt đó cũng phải thẳng!” nhân viên quát lên, tay đập vào bàn.

      Alice bực bội lục lại túi mình, lại tìm thấy tờ chứng minh khác, lần này mặt nhìn thẳng, Alice vui vẻ đưa cho nhân viên.

      được, hình này mặc áo màu vàng, mà giờ mặc áo màu trắng”

      Alice kêu trời, lại thò tay vào túi tìm, cứ vậy nhiều lần, lần nào nhân viên cũng chê trong hình phải Alice, lúc tóc trong hình ngắn hơn, hay trong hình đeo bông tai nhưng bên ngoài , v.v.. Cuối cùng Alice lục được bức hình y chang mình, nhân viên còn gì để bắt bẻ nữa.

      Sau khi đưa chứng minh nhân dân cho nhân viên, Alice nhìn lại đống chứng minh nhân dân vương đầy dưới đất, trong lòng thắc mắc ai lại muốn dựng cái trạm kiểm tra ở chỗ chẳng ai thế này, trong khi đường bên phải có rất nhiều người qua đường. Nhưng Alice cũng để ý lâu, nàng lại hiên ngang về phía trước mong kiếm chỗ ngủ.

      Cuối con đường Alice gặp cái hồ , hồ nước trong xanh lấp lánh mát rượi, “ cảnh đẹp, phải tìm chỗ sạch đánh giấc mới được”, nàng hào hứng quanh hồ, thấy mảng cỏ khô ráo xanh tươi dưới cái cây to, Alice nằm xuống vươn vai rồi thoải mái nhắm mắt lại.

      lờ mờ chuẩn bị vào mộng đẹp Alice chợt thấy lành lạnh ươn ướt. nàng giật mình mở mắt thấy nước tràn lan khỏi hồ và dâng nhanh đến chỗ mình.

      “Lụt! Trời ơi lụt!”

      Alice hét toáng lên, ôm lấy cái cây định leo lên tránh nhưng nước bất ngờ dâng mạnh lên. Alice bị ngập trong nước, mặt bị nước đánh vào, nàng choàng dậy la bải hải.

      Mọi người trong phòng làm việc giật mình quay sang nhìn Alice, nàng há hốc mồm nhìn quanh, á khẩu được.

      “Em sao vậy Ái Linh? Sao bàn ướt nhẹp vậy nè?” bà chị bàn bên cạnh nhìn qua hỏi

      Alice nhìn lại bàn mình, ra nãy giờ là mơ, nàng ngủ gục bàn, quơ quào thế nào mà đánh đổ ly nước bàn vào mặt. Alice vội vàng ngồi xuống lau nước bàn, chán nản nhìn chồng tài liệu nghe được giọng gọi mình từ xa khiến sợ hãi đến mức rùng mình cái, lỗ chân lông dựng đứng:

      Ái Linh, báo cáo tôi giao làm xong chưa?”

      --END--

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :