1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly hôn là chuyện nhỏ - Bản Lật Tử (DROP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 5: Hẹn gặp

      Thời gian bắt đầu giờ học buổi chiều là hai giờ. Bởi vì tối hôm qua thức khuya xem tiểu thuyết, nên hôm nay Dương Vi ngủ tận đến giờ năm mươi phút mới dậy.

      xoa xoa cái tay tê mỏi của mình, vỗ vỗ vào mặt mình vài cái, sau đó mới cầm lấy tập bài giảng bàn ra khỏi văn phòng. đến cửa phòng học của khối lớp năm ban hai, thở dài hơi, trưng ra khuôn mặt tươi cười, mới cất bước vào cửa lớp.

      Học sinh trực nhật vừa thấy vào, liền hăng hái đứng lên hô to: “Cả lớp đứng dậy!”

      Học sinh đồng loạt đứng lên hô: “Chúng em chào giáo ạ --”

      “Chào các em.” Dương Vi cho cả lớp ngồi, mỉm cười bắt đầu giảng bài, “ Hôm nay chúng ta học về tạo hình, trước khi vào bài học, trước hết chúng ta cùng tìm hiểu xem thế nào gọi là ‘Hình’.” cầm lấy vài khuôn hoa quả bàn, bắt đầu giảng giải cho các học sinh về hình dạng của vật thể.”

      Ngồi ở bàn cuối cùng của lớp học, bạn học Minh Hạo lén lút lấy điện thoại di động ở dưới ngăn bàn ra, viết tin nhắn QQ gửi cho cậu của mình: “Giáo viên dạy mỹ thuật tạo hình của chúng cháu giảng bài, chỉ có học sinh tiểu học mới nghe ấy giảng thôi.”

      Hai phút sau, điện thoại truyền đến tin nhắn trả lời: “Cậu nhớ lầm cháu cũng là học sinh tiểu học.”

      Minh Hạo: “ Cháu là học sinh tiểu học học mỹ thuật hai năm.”

      Cậu: “So với chuyện này cậu càng quan tâm đến việc trong thời gian học lớp mà cháu vẫn có thể dùng điện thoại di động hơn.”

      “Theo quy định thể…” Minh Hạo vừa viết xong những chữ này, còn chưa kịp gửi , nhìn thấy Dương Vi nhìn về phía mình. Bé liền cất điện thoại vào trong cặp sách, mỉm cười với Dương Vi, Dương Vi vừa giảng bài, vừa mỉm cười lại với bé.

      Chờ Dương Vi rời ánh mắt chỗ khác, Minh Hạo liền lấy điện thoại di động ra, xóa bỏ dòng chữ vừa mới viết, viết lại tin nhắn khác gửi : “Nhưng mà giáo của cháu rất xinh đẹp, giống với Tống Cẩn.”

      Cậu: “Tống Cẩn là ai?”

      Minh Hạo: “Cậu biết đến Tống Cẩn?!”

      Bé kinh ngạc gửi tin nhắn QQ , lúc đấy bé mới phát Dương Vi đứng trước mặt mình.

      Dương Vi cúi đầu nhìn bé, mặt mang theo nụ cười nhạt: “Bạn học Minh Hạo, thời gian học bài thể dùng điện thoại di động.”

      Minh Hạo vội cất di động , cười gượng với Dương Vi : “ xin lỗi giáo Dương, em dám như vậy nữa ạ.”

      Dương Vi cười cười gật đầu, xoay người lên bục giảng. Minh Hạo cầm lấy vở ghi mỹ thuật tạo hình để ở bàn, tay lại bất đầu sờ soạng lấy điện thoại di động ra.

      “Chúng ta biết Hình mang có tính chất đa dạng và thống nhất, bây giờ chúng ta thử dùng những hình thể khác nhau để ghép thành hình …” Dương Vi đứng bục giảng, nhìn về phía bạn học Minh Hạo. Ha ha, em cho rằng đem sách để bàn biết em nghịch điện thoại di động dưới ngăn bàn ư!

      hít sâu hơi, tiếp tục duy trì bộ mặt tươi cười: “Trước khi vào tạo hình cụ thể, chúng ta hãy tự tay chế tạo những hình dạng cơ bản.”

      Trong khi học sinh cả lớp đều giơ tay lên theo Dương Vi lấy hình cơ bản, Minh Hạo cũng nhận được tin hồi của cậu bé, lần này là tin nhắn bằng thanh. Bé co rút khóe miệng, từ trong túi sách lấy ra tai nghe, cắm vào điện thoại di động.

      “Cậu vừa về nước.”

      Tiểu thiên sứ tri kỷ Minh Hạo gửi cho ta xem hình ảnh của Tống Cẩn, cùng cả đoạn lý lịch ở phía dưới: “Là nữ thần tượng thế hệ mới, đóng vai nữ chính trong phim [Hồn Họa], đảm nhiệm vai nữ chính trong phim mới nhất [Tuổi thanh xuân].”

      lâu sau, tin nhắn thanh nữa lại đến. Minh Hạo vừa ấn nút nghe, tai nghe đeo lỗ tai bị người ta kéo xuống, bởi vì lực kéo quá lớn, nên tai nghe từ di động cũng bị rơi ra, di động liền tự động bật chế độ loa ngoài. Vì thế, giọng trong trẻo dễ nghe của cậu Minh Hạo vang lên trong phòng.

      “Dáng người của giáo cháu có đẹp ?”

      Minh Hạo: “......”

      Bé nhìn Dương Vi đứng ở trước mặt, giật giật khóe miệng: “Cậu ấy là đến giáo La dạy toán ạ.”

      Dương Vi cong cong khóe miệng cười với bạn ý, sau đó cầm lấy điện thoại di động ở bàn của cậu bé, xoay người trở về bục giảng: “Bạn học Minh Hạo, tan học hôm nay ở lại đây.”

      Minh Hạo: “......”

      Dương Vi giảng dạy xong những nội dung trong giáo án, sau đó cho mọi người bắt tay vào luyện tập ghép hình. liếc mắt đến di động nằm mặt bàn, là điện thoại Mật Đào thế hệ mới nhất, so với điện thoại của còn xịn hơn nhiều. Mà lúc này đây bạn học Minh Hạo lại lấy cái di động khác ở trong cặp sách ra, nhưng là điện thoại kiểu cổ điển. Bé soạn tin nhắn, gửi đến cậu của bé: “Sau khi tan học, giáo viên của cháu hẹn gặp cậu.”

      Cậu: “ hẹn.”

      Minh Hạo còn soạn tin nhắn khác, nhận thêm được tin nhắn trả lời của cậu của bé: “Cậu đoán cháu vừa bị mất điện thoại Mật Đào 10 rồi.”

      Minh Hạo: “......”

      Sau khi tan học, Dương Vi thu dọn sách vở, ôm vào trong ngực rồi ra ngoài. Sau khi bước ra khởi cửa lớp, thu lại nụ cười mặt, xoa xoa má của mình. Cười chua xót….

      Ở cửa văn phòng gặp giáo Diêu, giáo Diêu thấy điện thoại di động Mật Đào tay của Dương Vi, vẻ mặt hâm mộ : “Tớ đoán điện thoại này chắc chắn của Minh Hạo, gia đình trò ấy rất giàu”

      Dương Vi về ghế ngồi của mình, uống ngụm nước cho đỡ khô giọng. giáo Diêu đứng bên cạnh , cầm lấy cái điện thoại Mật Đào xem xét lúc: “Điện thoại này so với phiên bản 9 có chức năng gì đặc biệt hơn nhỉ?”

      Dương Vi nghiêm túc : “Chức năng phân biệt vân tay, nghe chỉ cần phải chủ nhân của nó động vào, nó tự động gọi đến số điện thoại của cục cảnh sát.”

      giáo Diêu: “….”

      ta ngượng ngùng bỏ di động xuống, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

      Tiết dạy hôm nay của Dương Vi kết thúc, nghĩ là trong lúc ngồi lại đây đợi đến tan tầm, vẫn nên chuẩn bị cho bài giảng ngày mai.

      ngồi ở đó đợi cho đến khi tan tầm.

      Trong lớp học chỉ còn lại những học sinh trực nhật ở lại để làm vệ sinh lớp, Dương Vi đưa bạn học Minh Hạo về văn phòng, chờ người nhà của bé đến.

      Ở bàn đối diện, giáo Đới dạy ngữ văn dạy bảo học trò, Dương Vi nghe ấy : “Con nên dùng cục tẩy ném bạn học.” sau đó tiếp: “Cũng đừng đạt được giải Nobel văn học.” Cuối cùng ở ngoài của phòng cũng có phụ huynh hoang mang chạy đến đây.

      Đáng tiếc lại là người nhà của học sinh ngồi bàn đối diện.

      Phụ huynh nhìn thấy đứa nhà mình cúi đầu nghe phê bình, vừa đến gần áy náy với giáo Đới: “ giáo Tạp, xin lỗi , con tôi lại gây thêm phiền phức cho rồi.”

      “Phù!” Dương Vi chỉ còn thiếu phun nước trong miệng ra, cuối cùng vẫn nhịn được cười, bạn học Minh Hạo đứng bên cạnh cười đến thở ra hơi.

      giáo Đới nghẹn đỏ cả mặt, sửa lại lời của phụ huynh: “Tôi họ Đới!”

      Học sinh vừa bị giáo phê bình cũng nhịn được nở nụ cười.

      giáo Đới dĩ nhiên mang họ Đới, bởi vì ta rất béo, cho nên mỗi lần qua cửa lớp các học sinh đều lo lắng sợ bị kẹt ở cửa lớp, vì thế học sinh đều đặt cho biệt hiệu, gọi là Tạp Môn*. Bọn trẻ mỗi ngày đều gọi giáo Tạp, giáo Tạp, làm cho nhiều người biết đều nghĩ ấy thực mang họ Tạp.

      *Tạp Môn: Kẹt cửa

      Phụ huynh mang vẻ mặt xấu hổ nghe giáo Đới giải thích, giáo đới lại phê bình bọn họ vài câu, bắt bạn đấy về nhà viết bản kiểm điểm 800 từ, mới để họ . ấy vừa thu thập đồ đạc chuẩn bị tan làm, vừa liếc mắt nhìn Dương Vi ở đối diện: “Lúc vừa mới tốt nghiệp, tôi cũng hi vọng mình trở thành người trẻ tuổi xinh đẹp, là giáo được mọi người ưa thích, nhưng có người như vậy sao? Cho dù có, cũng là loại người trong ngoài đồng nhất.”

      giáo Diêu chuẩn bị về, liền lén lút đến bên cạnh Dương Vi vào tai : “Sao tớ lại cảm thấy ấy là chỉ cây dâu mắng cây hòe nhỉ?”

      Dương Vi nhún vai, làm bộ như nghe hiểu.

      giáo Diêu cầm lấy túi xách của mình rồi ra ngoài. giáo Đới cũng chuẩn bị rời . Vừa quay người, liền thấy ở ngoài cửa người đàn ông bước vào.

      Người đàn ông rất cao, thấp nhất phải cao mét tám mặc cái áo sơ mi trắng được cắt may tinh tế, cổ áo mở rộng. Mái tóc đen dày mềm mại che khuất cái trán, đôi mắt đào hoa nhàn nhạt ý cười. giáo Đới trong nháy mắt liền ngây ra, cảm thấy mình là ngủ say lâu ngày bị đánh thức.

      Người đến cũng nhìn thấy giáo Đới trước mặt, ta cân nhắc hai giây, mặt mang theo nụ cười mê người: “Chắc chắn đây là giáo Tạp, xin chào.”

      “Ha ha ha!” Bạn học Minh Hạo phì cười đến thể cứu vãn, đến cả Dương Vi cũng nhịn được cười ra tiếng.

      Đúng lúc gió ngoài cửa sổ thổi vào, mái tóc của Dương Vi dưới ánh mặt trời nhàng tung bay trong gió.

      Người đàn ông ngoài cửa trong thoáng chốc liền ngây ra.

      giáo Đới cuối cùng nhịn nổi nữa hô lớn: “Bà đây họ Đới!”

      Cả gian phòng bỗng im lặng, giáo đới đùng đùng nổi giận đẩy người đàn ông ra rồi chạy ra ngoài. Dương Vi ho khan tiếng, từ chỗ ngồi đứng lên: “ là ba ba…của Minh Hạo?”

      Khóe miệng của người đàn ông giương lên độ cong ấm áp, đến trước mặt : “Tôi là cậu của Hạo Hạo, Phương Thừa Nhiên. Cha mẹ bé công tác ở nước ngoài, tôi tạm thời chăm sóc bé.”

      Minh Hạo ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta, gì.

      “À, ra là như vậy.” Dương Vi có chút đăm chiêu gật gật đầu, giọng rất dễ nge, ngữ điệu thản nhiên, khác với giọng trong di động vừa nãy là bao nhiêu. ở trong lòng cười tiếng haha, với Phương Thừa Nhiên: “Chào Phương tiên sinh, tôi họ Dương, là chủ nhiệm lớp năm ban hai.”

      “Chào giáo Dương.” Phương Thừa Nhiên cười cười, giơ tay phải ra bắt tay Dương Vi, Dương Vi cũng giơ tay ra nắm chút cho có lệ.

      Minh Hạo cúi đầu, biết suy nghĩ gì, Dương Vi đẩy đẩy điện thoại di động Mật Đào bàn, với Phương Thừa Nhiên: “Trường học có quy định học sinh được mang điện thoại đến lớp học, nhưng vì sợ phụ huynh lo lắng cho học sinh, sợ xảy ra gì ngoài ý muốn, lại liên hệ được, nên trường học chúng tôi cũng tương đối rộng rãi trong việc này. Nhưng học sinh cũng thể dùng điện thoại di động trong thời gian học lớp, tuy chỉ là tiết học mỹ thuật tạo hình, nhưng thái độ học tập của trò ấy thể chấp nhận được.”

      Phương Thừa Nhiên gật đầu, cực kỳ đồng ý với lời của : “ giáo Dương rất đúng, tôi trở về bảo ban bé tốt.”

      Dương Vi cười cười, nhìn ta : “Đặc biệt người cùng trò ấy chuyện phiếm trong điện thoại còn thảo luận với trò ấy về những chủ đề rất dung tục.”

      Phương Thừa Nhiên: “......”

      ta cúi đầu nhìn Minh Hạo, nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi, cháu cùng ai chuyện điện thoại.”

      Minh Hạo : “Là cậu.”

      Phương Thừa Nhiên tiểu lý tàng đao* nhìn bạn ấy cái, ngẩng đầu lên với Dương Vi: “Nhất định là cậu cả của nó, ấy là người đứng đắn ha ha.”

      * Tiểu lý tàng đao: Nham hiểm, mưu mô

      Dương Vi cười ha ha tiếng: “Lần này coi như bỏ qua, nhưng nếu lần sau trò ấy còn dùng điện thoại di động trong lúc học lớp, tôi tịch thu di động đến cuối học kỳ mới trả lại. Ngoài ra, để cho học sinh đem những di động quý giá đến trường học, nếu đánh mất rất phiền phức.”

      “Tôi biết rồi, về sau chỉ cho bé dùng điện thoại cổ điển, làm cho bị phiền phức, thực xin lỗi .” Phương Thừa Nhiên cười so với ánh nắng ngoài cửa sổ còn ấm áp hơn, Minh Hạo bĩu môi, ở trong lòng phỉ nhổ tiếng.

      “Được rồi, hôm nay cứ như vậy .” Dương Vi nhìn thời gian, cũng sắp năm giờ rồi, cũng muốn tan làm sớm chút.

      Phương Thừa Nhiên lời chào tạm biệt với , dẫn theo Minh Hạo ra ngoài hai bước, bất ngờ quay đầu lại hỏi: “ giáo Dương, tôi xin mạo muội hỏi chút, tên đầy đủ của là Dương Vi à?”


      [​IMG]\

      Điện thoại Mật Đào 10 (FM for android v1.0)
      Chris_Luu, Sweet you, vk đại ca18 others thích bài này.

    2. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 6: Phê bình

      Dương Vi hơi bất ngờ nhìn ta cái, ở trong lòng nhớ lại chút, xác định rằng mình quen biết người đẹp trai như vậy, mới nghi ngờ hỏi: “Chúng ta quen biết sao?”

      Trong mắt Phương Thừa Nhiên lên tia mừng rỡ, có chút kích động bước về phía : “Cậu nhớ tớ à? Chúng mình là bạn tiểu học, lúc ấy trong lớp chỉ có hai chúng mình là người Trung Quốc.”

      Dương Vi ngẩn người, đúng là học tiểu học ở trong nước, khi đó ba được tổng công ty cử công tác, cùng mẹ cũng theo, sống ở đó cho đến học hết tiểu học. Lúc ấy, lớp học chỉ có hai học sinh là người Trung Quốc, cho nên giáo viên cố ý sắp xếp cho bọn họ ngồi cùng bàn, quan hệ cũng rất tốt. Ở trong đầu, lần nữa hồi tưởng lại cái tên Phương Thừa Nhiên này, cuối cùng cũng nhớ ra ta bạn tiểu học của mình liền đáp lời: “A, cậu là Phương Thừa Nhiên!”

      “Là tớ là tớ!” Phương Thừa Nhiên vui vẻ đến nỗi định đến ôm cái, “ ngờ rằng ở đây lại có thể gặp được cậu, cậu càng ngày càng xinh đẹp!”

      “Cậu cũng càng ngày càng phong độ!” Hai người khen ngợi lẫn nhau, Dương Vi tò mò hỏi, “Cậu về nước khi nào?”

      Phương Thừa Nhiên trả lời: “Mình vừa về nước tháng trước.”

      Minh Hạo ngây người nhìn hai người họ, bắt lấy cánh tay của Phương Thừa Nhiên hỏi: “Cậu thực quen giáo Dương?” phải nhìn thấy người ta xinh đẹp liền muốn theo đuổi đấy chứ?

      Phương Thừa Nhiên nhìn vẻ mặt của bé liền hiểu được ý ngầm trong lời của bé, ôm lấy cậu bé khóe miệng cười cười : “Cậu vẫn còn giữ lại ảnh chụp năm đó, cháu có muốn xem ?”

      “Vâng.” Minh Hạo liền đáp ứng luôn.

      Phương Thừa Nhiên hạ thấp khóe miệng, cười với thằng bé nữa, lại nghe Dương Vi hỏi: “Phương Thừa Nhiên, bây giờ cậu làm cái gì?”

      Phương Thừa Nhiên sửng sốt trong giây lát, quay đầu lại nhìn về phía Dương Vi: “Tớ làm giám đốc bộ phận khách hàng ở Khách sạn Âu Đại.”

      Minh Hạo mở to mắt ra nhìn ta, ánh mắt đó ràng Cậu biết xấu hổ.

      Khách sạn Âu Đại là khách sạn lớn nhất ở Thành phố A, trước kia Dương Vi cũng có nghe qua gia đình Minh Hạo kinh doanh trong nghành khách sạn, ngờ lại chính là Khách Sạn Âu Đại nổi tiếng đó. nhìn Phương Thừa Nhiên, có chút hâm mộ : “Quả tệ!”

      “Ha ha, bình thường thôi.” Phương Thừa Nhiêm khiêm tốn cười cười, Chủ tịch khách sạn là ba , Tổng giám đốc là chị .

      Đương nhiên chuyện này đáng để tới.

      ta nhìn Dương Vi, khóe môi chậm rãi cong lên nụ cười: “Hôm nay chuẩn bị trước, hôm nào tớ mời cậu ăn, được ?”

      Dương Vi gật đầu : “Được.”

      “Cứ quyết định như vậy” Phương Thừa Nhiên cao hứng nở nụ cười, ta vẫy vẫy tay với Dương Vi, đưa Minh Hạo về nhà.

      xe, Minh Hạo ngẩng đầu nhìn Phương Thừa Nhiên ngồi bên cạnh cười như con hồ ly: “Cậu, ở khách sạn làm việc có vất vả ? Bọn họ có trả lương cho cậu ha ha ha ha!”

      Phương Thừa Nhiên nghiêng đầu nhìn bé cái, mỉm cười: “Cháu có tin cậu cho lái xe để cháu xuống vệ đường.”

      “Phi, cháu sợ cậu sao? Cháu có tiền bắt taxi.”

      Phương Thừa Nhiên chuyện, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, Minh Hạo nhanh tay lẹ mắt giữ tay cậu lại: “Cậu gọi điện thoại cho ai?”

      “Chị của cậu, cho chị ấy biết con của chị ấy bị mời họp phụ huynh.”

      Minh Hạo nở nụ cười nịnh nọt: “Cậu, mẹ cháu hưởng tuần trăng mật lần thứ mười, cậu cần vì chuyện này mà làm phiền đến mẹ cháu.”

      Phương Thừa Nhiên nhìn bé, cười cười gì.

      Minh Hạo thức thời : “Cháu hứa vạch trần cậu trước mặt giáo Dương.”

      Phương Thừa Nhiên vui vẻ vỗ vỗ đầu thằng bé.

      Trong xe im lặng lát, Phương Thừa Nhiên lại : “ giáo của bọn cháu xinh đẹp hơn Tống Cẩn nhiều.”

      Minh Hạo ném cho cậu ánh mắt xem thường, còn muốn theo đuổi giáo Dương sao? Cháu cho cậu biết giáo Dương kết hôn rồi!

      Sau khi Dương Vi về nhà, ở cửa thay đôi dép lê, bỏ túi xách vai xuống, cởi áo khác bỏ sang bên, ngả người nằm thẳng tắp sô pha.

      A – như vầy vẫn là thoải mái nhất.

      giống như con mèo sô pha lăn lăn lại hai vòng, mới đứng lên thay bồ đồ ngủ, buộc tóc lên cao, lấy cho mình ly sữa. đến trước bàn máy tính, Dương Vi mở máy tính lên, lười biếng duỗi người.

      Đầu ngón tay di chuyển nhanh bàn phím đánh hai cái. Đầu tiên Dương Vi vào trang Giang Phổ tìm tiểu thuyết. Tối hôm qua nhìn thấy bài viết như vậy làm dậy sóng trong lòng , hôm nay muốn tìm tiểu thuyết khác để chữa lành vết thương lòng cho .

      Dừng lại ở mục góp ý cho truyện, tiểu thuyết [Giới hạn hôn nhân hôn] vẫn nằm ở vị trí thứ hai danh sách bình luận. Dương Vi cảm thán cho khẩu vị của độc giả của trang Phổ Giang này, lại nén được tò mò mà ấn vào xem qua. Nhìn xuống phần bình luận phía dưới, bình luận tối qua của lại ở cùng, ở phía dưới có hơn ba mươi cái tin nhắn trả lời.

      Hơn nữa tất cả đều là mắng .

      Dương Vi có chút bối rối, những độc giả này phải bị bệnh ? Vẫn còn có những người rảnh rỗi đến nỗi để lại lời bình cho bình luận nhặt của sao?

      Thời học Đại học Dương Vi quả cũng có viết mấy tiểu thuyết ngắn, nhưng chưa từng đăng lên trang web nào, mà đơn thuần chỉ mang tính chất tự giải trí thôi. Sau khi tốt nghiệp cũng viết truyện nữa, nhưng vẫn dùng tài khoản cũ để đọc truyện mạng, những người này phải nhàn rỗi đến nỗi soi mói câu của đấy chứ?

      giật giật khóe mắt, tìm đến bài viết năm trước của xem qua, dưới khu bình luận đúng là có số ý kiến phê bình.

      “Suy nghĩ nhiêu màu hồng nha? Nhưng đối với tôi nó chỉ là những lời văn tiêu cực, ghê tởm!”

      “Tác giả bình luận ít, tôi đến giúp tung hoa đây, tiêu cực thôi cần cảm ơn ~”

      “Đọc những lời văn của tác giả này biết bộ mặt xấu xa đến thế nào.”

      Dương Vi: “….”

      biết tôi như thế nào mà lại bảo tôi xấu! Tôi từ đến lớn luôn luôn là hoa khôi của lớp nhé! Cho dù bây giờ ở khối lớp hai ban năm tôi vẫn hoàn toàn xứng đáng là hoa khôi của lớp!

      Dương Vi tức giận tắt bài viết , cầm ly sữa uống hơi.

      Những độc giả bình luận tiêu cực này nhất định chưa tốt nghiệp tiểu học . Ngày đó đọc [Giới hạn hôn nhân] làm cho thế giới quan trong suy nghĩ của bị hủy hoại, lại còn mắng chửi ? bình luận thô tục, cũng công kích ai, những người này lại còn tìm đến bài viết năm trước của để mắng chửi?

      tức giận tìm đến topic [giới hạn hôn nhân], phát tên tác giả là “Đợi chút ba phút đồng hồ”, là đại thần có hơn 1 vạn fan. từ chuyên mục mà biết được tên tác giả, liền gửi tin nhắn cho ta.

      “Xin chào , tôi là tác giả Phổ Giang Đón gió cửa Nam. Bởi vì hôm qua khi xem tiểu thuyết [Giới hạn hôn nhân] của tôi có viết lại cái bình luận, cho nên bị độc giả của mắng tập thể. Tôi có lỗi khi bình luận phê bình bài viết của , nhưng tôi quả bình xét theo đúng tình tiết trong chuyện. Nhưng độc giả của lại mắng chửi tôi với ác ý trả thù, xin hãy ngăn cản hành vi của các ấy! Làm phiền!”

      Sau khi tin nhắn được gửi , Dương Vi lại có chút hối hận. cứ như vậy mà chạy đến kiến nghị với tác giả Weibo, nếu tác giả tức giận khai chiến với , phải bị rơi vào thế giới đen tối hay sao? Nhưng tác giả là đại thần như vậy, chắc là bụng dạ cũng hẹp hòi đến thế?

      ….Sớm biết như vậy đăng kí tài khoản khác để nhắn tin.

      Dương Vi thấp thỏm yên thoát khỏi Weibo, tìm bộ phim truyền hình để xem. Sau khi xem xong tập, cảm thấy có chút đói bụng, đấu tranh tư tưởng ba giây, đứng dậy đến phòng bếp làm đĩa trứng sốt cà chua, coi như đấy là bữa tối của mình.

      Ly hôn cũng có cái tốt, muốn ăn cái gì ăn, đồ ăn mặn hay nhạt, cũng có ai chê bai.

      rửa nhanh bát đũa, quay trở lại bàn máy tính thấy biểu tượng chim cánh cụt lên. Nhìn thấy cái avatar hình cái đầu lâu trông rất vui mắt, Dương Vi thuận tay ấn vào nó.

      “Vi Vi nhi, cuối tuần lại khai giảng lớp, ngày mai có tiết học thử, báo trước với cậu tiếng, cậu có đến được hay ?

      Người gửi tin nhắn là Giản Song, sau khi tốt nghiệp, ấy và bạn trai mở lớp dạy mỹ thuật mạng, Dương Vi là trong những giáo viên của họ. híp mắt suy nghĩ, có Kỳ Tiếu Ngôn ở đây, thời gian của rất là dư dả, đúng lúc có thể kiêm chức. Ngón tay di chuyển nhanh bàn phím, Dương Vi gửi đến biểu tượng bàn tay ok: “ phòng học cho tớ, vẫn là bảy rưỡi à?”

      Giản Song lập tức trả lời: “Tiết học thử kéo dài hai giờ, tám giờ bắt đầu.”

      “Được rồi.”

      “Cậu gần đây có rảnh rỗi ? giáo sư Kỳ lại bận làm luận văn có phải hay ?”

      Dương Vi suy nghĩ chút, vẫn là nên cho ấy biết tin dữ mình ly hôn – nếu cho Giản Song biết, chừng ngày mai cả nhà đều biết. Tuy rằng biết được giấy bao giờ gói được lửa, nhưng….có thể dấu được đến lúc nào cứ dấu, còn chưa nghĩ đến đối mặt với mẹ mình như thế nào.

      Lại đến, Kỳ Tiếu Ngôn cho ba mẹ ta biết chuyện này chưa? họ đều là nhân viên nghiên cứu, vẫn còn công tác giống như Kỳ Tiếu Ngôn, và Kỳ Tiếu Ngôn kết hôn được năm, cũng chỉ gặp bọn họ được có hai lần.

      Lớn lên trong gia đình như vậy, khó trách tính tình Kỳ Tiếu Ngôn có chút vặn vẹo.

      thương hại nhìn Tập bài Thi trong những bức họa vẽ chân dung mặt bàn máy tính, đêm nay là trống trải, lại rơi thêm hai giọt nước mắt vì .

      chuyện với Giản Song xong, Dương Vi sắp xếp lại bài giảng cho ngày mai chút, lúc chui vào trong chăn còn chưa đến mười giờ. theo bản năng nhìn qua vị trí trống rỗng bên cạnh, miệng tự giác mếu máo.

      Đúng là người ngủ cái giường này là quá rộng .

      ép mình được nghĩ đến Kỳ Tiếu Ngôn nữa, lấy di động ra vào Weibo. [Đợi chút nữa ba phút đồng hồ] trả lời tin nhắn của .

      Lo lắng sáng mai phải ngồi giao thông công cộng dạy, Dương vi đặt đồng hồ báo thức đến sáu rưỡi, nghĩ ngợi chút lại đem sửa thành sáu giờ ba mươi năm, cuối cùng sủa thành sáu giờ bốn mươi phút, rốt cục cũng nhắm hai mắt lại.

      Lúc này Kỳ Tiếu Ngôn vừa chấm xong bài thi buổi sáng, nhìn số điểm thảm thiết của học sinh, tâm tình của tốt lên rất nhiều.

      tắm rửa, sau đó vừa lau tóc vừa cầm lấy điện thoại di động. Mười giờ ba mươi, biết bây giờ Dương Vi ngủ trưa

      Mở hộp thư thoại ra, đọc lại tin nhắn giữa trưa Dương Vi gửi cho , biểu cảm mặt Kỳ Tiếu Ngôn có chút vui vẻ, khóe miệng vô thức nhếch lên cái. Đầu ngón tay của lưu luyến màn hình lúc, sau đó cầm điện thoại ném sang bên. hơi hơi ngửa đầu xoa xoa mái tóc khô, thở dài tiếng khó nghe thấy, ở giường nằm úp sấp xuống dưới

      giường có hương vị của Dương Vi, thích như vậy. Sớm biết vậy hôm qua đem gối đầu của Dương Vi theo.

      Quên , dù sao khóa cửa cũng vẫn ở trong tay , khi nào lén lút trở về lấy gối đầu về đây là được rồi. Với lại, Dương Vi cũng nghĩ rằng còn giữ lại cái chìa khóa.

      Kỳ Tiếu Ngôn đem mặt chôn ở dưới gối đầu, có chút tự giễu nở nụ cười, ôm Dương Vi trong ngực, ngay cả giấc ngủ cũng giống nhau.

      Bên kia, Phương Thừa Nhiên xác định Minh Hạo ngủ, mới cầm chén cà phê về phòng của mình. ta ngồi trước máy tính, lên Weibo xem chút tin tức. Phía bên tay phải hiển thị có mười thông báo, đa sô đều là tin nhắn của fan, nhìn lướt qua lượt, bất ngờ nhìn thấy tin nhắn của nick tự xưng là tác giả Phổ Giang Đón gió cửa Nam.
      Last edited: 15/8/16
      Chris_Luu, Sweet you, Chôm chôm18 others thích bài này.

    3. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 7: Phát

      Tin nhắn gửi đến cho có nick Weibo là: “Mời giáo sư uống thuốc”, avatar là hình bức tranh chân dung xinh đẹp qua phần mềm chỉnh sửa q painted thành tranh vẽ, đầu là mái tóc xoăn xinh đẹp, hiểu sao lại nghĩ đến Dương Vi. ta nhìn chằm chằm cái avatar vài giây, sau đó click vào nick Weibo của . trang cá nhân có hiển thị nơi sinh sống là thành phố A, là giáo viên dạy mỹ thuật tạo hình, Phương Thừa Nhiên giật giật khóe mắt, bắt đầu xem Weibo của .

      Trách cứ học sinh, oán giận hiệu trưởng, khoe khoang đồ ăn ngon, chia sẻ tranh vẽ…..Phương Thừa Nhiên thoáng cái xem xong trang Weibo cá nhân của , chuyển qua trang thứ hai, hình ảnh đầu tiên Weibo đập vào mắt ta.

      Ngày đăng lên Weibo là vào lễ giáng sinh, Trong bức hình, dưới cây thông noel lớn là hình ảnh chụp chung của đôi nam nữ, người là Dương Vi, người là…..

      Phương Thừa Nhiên hơi nhíu mi, trong ảnh chụp người đàn ông có khuôn mặt làm cho người ta gặp qua thể quên được, ta có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều phụ nữ. Dương Vi khoác tay ta cười rất vui vẻ, nhưng mà vẻ mặt của người đàn ông kia lại mang chút biểu cảm gì nhìn vào máy ảnh, giữa hai hàng lông mày còn lộ ra chút kiên nhẫn.

      Người này là ai vậy? Bạn trai của Dương Vi? Với bộ dáng đáng của như vậy có bạn trai cũng có gì đáng lạ….Phương Thừa Nhiên mân mê khóe miệng, suy nghĩ xem có nên gọi Lương Minh Hạo dậy để hỏi cho ràng.

      Nhưng cuối cùng ta lựa chọn đọc tin nhắn mà Dương Vi gửi cho ta trước.

      “Xin chào , tôi là tác giả Phổ Giang Đón gió cửa Nam. Bởi vì hôm qua khi xem tiểu thuyết [Giới hạn hôn nhân] của tôi có để lại cho điểm trừ, cho nên bị độc giả của mắng tập thể. Tôi có lỗi khi bình luận phê bình bài viết của , nhưng tôi quả bình xét theo đúng tình tiết trong chuyện. Nhưng độc giả của lại mắng chửi tôi với ác ý trả thù, xin hãy ngăn cản hành vi của các ấy! Làm phiền!”

      Phương Thừa Nhiên:“......”

      Đúng là có đăng tiểu thuyết trang phổ giang võng, nhưng ra đây chính là thời nổi loạn của thầm oán hận xã hội.

      Thời học đại học có thời gian rất hứng thú với tiểu thuyết, liền lên mạng đăng ký bút danh bắt đầu viết tiểu thuyết, nghĩ tới số quá đỏ, được ký hợp đồng xuất bản, chuyển thể thành trò chơi, Phương Thừa Nhiền còn chưa tốt nghiệp đại học, chỉ với tiểu thuyết [Bè cánh tử tù] mà kiếm được vài trăm vạn.

      Nhưng mà mặc kệ có kiếm được bao nhiêu tiền, trong mắt người nhà của đây là công việc đoàng hoàng. Phương Thừa Nhiên chưa bao giờ đồng ý với suy nghĩ của bọn họ, nhưng hôm nay khi Dương Vi hỏi ta, ta theo bản năng đồng ý với quan điểm của bọn họ, cho nên mới dối bảo mình làm ở khách sạn.

      tóc của mình, tìm đến tiểu thuyết của mình xem qua. Đúng là có cái bình luận trừ nhiều điểm nhất là -2, bị độc giả của mắng rất thê thảm, Phương Thừa Nhiên nhìn thấy rất đau lòng. từ tác danh của độc giả vào chuyên mục của độc giả, lại từ chuyên mục của độc giả vào được chuyên mục tác giả.

      Trúng gió cửa Nam được thích đáng thương chỉ có 22 cái, phần tự bạch viết câu -- võ công thiên hạ, dân chúng phá.

      Phương Thừa Nhiên cười khẽ, nhìn vào những tác phẩm của , tổng cộng có ba tiểu thuyết, tất cả đều là tiểu thuyết võ hiệp. ngờ rằng trong đầu của Dương Vi còn có tình nồng nhiệt với võ hiệp như vậy.

      kéo xuống phần kết thúc tiểu thuyết của , bất ngờ khi nhìn thấy rất nhiều điểm trừ.

      đọc lại vài lần, viết dòng trạng thái Weibo.

      Đợi chút nữa ba phút đồng hồ: Hôm nay mình phát tác giả khác bị các độc giả của mình mắng, tôi biết vì các bạn muốn xả tức giận cho tôi, nhưng giờ tôi lại muốn tích điểm cộng tác phẩm của tác giả đó, cho nên hôm nay tôi mới tái xuất trở lại.

      Nhóm độc giả chờ đợi:…..

      vui mừng trở lại! Chúng tôi tích lại điểm mà chúng tôi trừ có được !

      Phương Thừa Nhiên bắt đầu tích điểm cộng cho Dương Vi, từ chương 1 đến chương cuối cùng, tổng cộng có 18 vạn chữ, mỗi chương lại để lại dấu chân cần lao của mình.

      Tích điểm xong đến 12 giờ đêm, Phương Thừa Nhiên ngáp cái, tắt máy ngủ.

      Đúng sáu giờ bốn mươi phút sáng hôm sau, Dương Vi bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh dậy đúng giờ. Nằm ở trong chăn thêm hai phút, Dương Vi nguyện ý dụi dụi mắt đứng lên. đến tủ quần áo phía trước, Dương Vi chọn chiết áo sơ mi trắng cổ lật và chiếc áo len dệt kim màu xanh ngọc, mơ màng mặc lên người. Hai mươi phút sau, cầm tay hộp sữa tươi, miệng ngậm miếng bánh mì chạy ra ngoài tiểu khu.

      Còn chưa chạy đến trạm chờ xe buýt, chiếc xe buýt số 33 vượt qua bên người , Dương Vi trừng mắt, chạy nhanh về phía trước. Ở trạm chờ xe buýt chỉ có ba người bắt chiếc xe này, rất nhanh mọi người lên xe hết. May mắn thay bác lái xe phát Dương Vi vẫn chưa đuổi theo kịp, liền đợi mấy giây. Dương Vi thở hồng hộc bước lên xe, trả tiền rồi vào phía trong.

      xe còn ghế ngồi, giữ chật chiếc vòng treo, lấy điện thoại di động ra xem thời gian, bảy giờ mươi. tính toán chút, xem ra bảy rưỡi có thể đến được trường học, xem ra ngày mai còn có thể dậy muộn thêm mười phút nữa. hút ngụm sữa lạnh, xe đột ngột dừng lại, Dương Vi cầm lấy vòng treo quay người 360 độ, cuối cùng mới giữ được thân mình ổn định.

      Nam thanh niên ngồi ở ghế ngồi bên cạnh lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, ta chuẩn bị tốt tinh thần để người đẹp ngã vào lòng mình, thế nào lại có thể đứng vững vàng như vậy!

      Dương Vi bị sặc ngụm sữa, quyết định dùng vòng treo nữa mà chuyển sang dùng tay vịn. Nam thanh niên còn chờ mong lái xe dừng xe đột ngột, nhìn hình bóng xinh đẹp của Dương Vi xa, trong lòng yên lặng thở dài.

      đường bị kẹt xe lúc, khi Dương Vi tới trường học bị muộn hơn sáu phút so với thời gian dự tính. Đuôi lông mày của Dương Vi giật giật, suy nghĩ ngày mai chỉ có thể dậy muộn hơn năm phút đồng hồ.

      Treo lên nụ cười tươi vào trường học, đường vẫn như cũ liên tiếp có học sinh chào hỏi . vào văn phòng, thầy giáo La dạy toán như trước ân cần chào hỏi : “ giáo Dương, hôm nay rất đẹp!”

      “Cảm ơn.” Dương Vi cười cười gật đầu với ta, đến vị trí của mình ngồi xuống. giáo Đới ở phía đối diện liếc nhìn cái, giọng điệu vui với : “ giáo Dương, học sinh Cố Lỗi của lớp hôm nay lại nộp bài tập làm văn, đây là lần thứ ba!”

      Dương Vi bỏ túi xách xuống, từ chỗ ngồi đứng lên, cười cười với ta: “ phải còn mấy phút nữa sao, tôi nghĩ trò ấy chuẩn bị nộp bài, tôi thúc giục chút.” xong liền về phía khối lớp hai ban năm, trong phòng học, bạn học Cố Lỗi đúng là vùi đầu vào miệt mài chép bài tập.

      Dương Vi về phía trước, gõ hai ngón tay xuống mặt bàn của Cố Lỗi. Cố Lỗi hăng say chép bài tập bị người khác quấy rầy, nhịn được ngẩng đầu lên, thấy giáo Dương đứng ở trước mặt mỉm cười với mình, khóe miệng tự chủ được cũng giương lên nụ cười ngây thơ: “ giáo Dương, buổi sáng tốt lành.”

      “Buổi sáng tốt lành.” Khóe miệng của Dương Vi cũng nhếch lên nụ cười nhạt, cầm lấy vở bài tập ở bàn nhìn cái, là Lương Minh Hạo. Ánh mắt tiện thể nhìn loạt người Lương Minh Hạo, Minh Hạo theo bản năng dựng thẳng thắt lưng, nhìn Dương Vi : “ giáo Dương, Cố Lỗi là em tốt của em, nếu ngay cả nguyện vọng để cho cậu ấy chép bài tập còn làm được, còn gọi gì là em!”

      Vẻ mặt của bé tự hào như vậy, cũng giống như khăn quàng đỏ trước ngực cậu càng thêm tươi đẹp.

      Dương Vi hạ thấp khóe miệng, nhịn xuống xúc động muốn mắng người, mặt mỉm cười hỏi: “Các em là những người em tốt.”

      “Đúng vậy ạ.” Minh Hạo kiêu ngạo ưỡn ngực.

      “Hai em làm em tốt như vậy, vậy cũng cần phải để cho Cố Lỗi vất vả chép bài tập. Về sau bài tập của bạn ấy em trực tiếp làm giúp bạn ấy là được rồi, với tổ trưởng thu hai phần bài tập của em.”

      Minh Hạo: “......”

      Cố Lỗi vui vẻ : “Biện pháp này rất tốt ạ!”

      Minh Hạo: “......”

      Cậu bé rút vở bài tập của mình về, cười với Cố Lỗi: “ em chân chính là thể hại nhau, tớ cảm thấy cậu vẫn nên tự mình làm bài tập là tốt nhất.”

      Cố Lỗi: “......”

      Dương Vi lên bục giảng, cười tuyên bố: “Từ nay về sau, nếu phát bạn học nào cho bạn mượn bài tập để dao chép, bạn đó phải làm cả phần bài tập của bạn chép bài trong năm tới.” Khi ra đến cửa phòng học, lại quay đầu bổ sung câu, “Rất hoan nghên những bạn tích cực tố cáo, tố cáo bạn khác lần có thể giảm hình phạt cho mình lần.”

      Minh Hạo co rút khóe miệng nhìn bóng lưng của rời , cảm thấy giáo Dương rất ngoan độc. Từ người đẹp rắn rết chính là từ để chỉ ấy đây mà!

      Cùng lúc đó, trong sân trường đại học Đế Đô cũng rất náo nhiệt.

      Bộ phim nổi nay [Tuổi thanh xuân] quay những cảnh ở Đại học Đế Đô, bởi vì phần lớn nội dung của bộ phim là thời kỳ học đại học của diễn viên chính, cho nên đoàn làm phim có thời gian dài làm việc ở trong trường.

      Các sinh viên khó có được cơ hội gần gũi với ngôi sao như vậy, cho nên mọi người đều vây quanh đoàn làm phim, cầm di động chụp ảnh ngừng. Trợ lý của Tống Cẩn nhìn thấy bọn họ mà khóe miệng có chút co rút, với Tống Cẩn trang điểm : “Em như thế nào lại có cảm giác bọn họ ở trong vườn bách thú xem khỉ?”

      Lông mày Tống Cẩn giật giật, cũng quay đầu lại : “ muốn làm khỉ là chuyện của , cần lôi tôi vào.”

      Trợ lý bĩu môi, tò mò đến hỏi: “Chị Tống, em nghe chị cũng tốt nghiệp trường này, trở về trường học cũ, trong lòng có xúc động hay ?”

      Tống Cẩn đóng hộp phấn lại, nghiêng đầu nhìn ta cái: “Như thế này , phóng viên [Tin tức Ngôi sao 30] đến phỏng vấn vấn đề này, có thể đọc ở báo sau.”

      Trợ lý: “......”

      ta đứng thẳng người lên, cùng Tống Cẩn đáp lời nữa. Tuy rằng hình tượng của Tống Cẩn ngọt ngào động lòng người, nhưng tình cách và hình tượng lại cách nhau khá xa. Thái độ làm người cao ngạo cũng chưa tính , dù sao trong giới giải trí này cũng có rất ít ngôi sao có bằng cấp giống ta, nhưng cái vẻ mặt xem ai cũng giống như kẻ ngu si này thực quá đáng.

      Nhà trường rất nhanh cử người đến giải tán những bạn học vây xem, để đảm bảo cho cho đoàn làm phim quay chụp thuận lợi. Tống Cẩn uống ngụm nước ấm mà trợ lý đưa, hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy bóng người cao ngất vừa qua.

      Mái tóc đen để lệch mang theo độ cong tự nhiên, người mặc bộ tây trang màu xám tro, xinh đẹp giống như con thiên nga.

      Người đàn ông kia rất nhanh, Tống Cẩn thậm chí kịp thấy khuôn mặt ta. Có nữ sinh viên toét miệng gọi ta là giáo sư Kỳ, ta cũng chỉ hơi gật gật đầu, bước chân cũng chậm lại.

      Tống Cẩn đột ngột từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn theo bóng dáng xa dần của người nọ.

      ta sao? Nghe sau khi về nước ta ở lại đại học Đế Đô để giảng dạy, lần này trở về trường học cũ, cũng rất mong chờ có thể gặp được .

      “Có chuyện gì vậy, chị Tống?” Trợ lý nghi hoặc nhìn ta.

      “Tôi WC.” Tống Cẩn cởi áo khoác người nhét vào trong tay trợ lý, chạy nhanh theo hướng Kỳ Tiếu Ngôn vừa qua. Trợ lý ôm quần áo muốn gọi ta lại, nhưng sợ lớn tiếng ồn ào ngược lại làm cho mọi người vây xem càng nhiều hơn.

      Tống Cẩn theo Kỳ Tiếu Ngôn qua ngã rẽ, có chút vội vàng gọi ta: “Học trưởng Kỳ?”

      Kỳ Tiếu Ngôn dừng bước chút, nghi hoặc nhíu mi lại. Bây giờ trong tường học có ai gọi là học trưởng Kỳ.

      quay đầu liếc mắt nhìn người phía sau cái, sắc mặt khẽ run.

      Trước mắt nhân có đầu á ma sắc tóc quăn, cùng Dương Vi có bốn phần tương tự. Màu vàng dương quang theo ngọn cây chiếu nghiêng xuống dưới, tựa hồ ngay cả phản xạ góc độ đều cùng lần đầu tiên nhìn thấy Dương Vi khi có sai biệt.

      Người trước mắt có mái tóc xoăn lọn to, có bốn phần rất giống với Dương Vi. Ánh dương màu vàng xuyên qua ngọn cây chiếu xuống dưới, ngay cả góc độ phản xạ cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy Dương Vi.

      Tống Cẩn đứng trước mặt , khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười vui vẻ: “Kỳ học trưởng, đúng là ! còn nhớ em à, em là Tống Hiểu Phương!”
      Last edited: 15/8/16
      Tôm Thỏ, Chris_Luu, Sweet you18 others thích bài này.

    4. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 8: Mối tình đầu

      Tống Hiểu Phương là tên khai sinh của Tống Cẩn, khi mới ra mắt, công ty chê nghe hay, cho nên đặt nghệ danh cho là Tống Cẩn. Giọng của nghe xúc động giống như gió thổi, nhưng Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở trước mặt lại có nhiều phản ứng.

      Tống Cẩn nhìn , tươi cười mặt liền giảm xuống chút: “ còn nhớ em sao?”

      Kỳ Tiếu Ngôn : “Tôi còn nhớ, nhưng có hơi bất ngờ.”

      Giọng lạnh như băng, thuần khiết như thủy tinh, giống hệt trong trí nhớ của Tống Cẩn.

      Nụ cười tắt lần nữa lại được giương lên, Tống Cẩn nhịn được từng bước từng bước tiến đến bên người : “Chúng ta bao lâu rồi chưa gặp nhau nhỉ? Mười năm?” Kỳ Tiến Ngôn bây giờ so với trong ấn tượng của càng thêm thành thục, càng tỏa ra sức hấp dẫn.

      còn muốn gì đó, nhưng lại thấy mấy sinh viên về hướng này, theo bản năng liền kéo Kỳ Tiếu Ngôn trốn vào giảng đường. Cây cột ở tầng che tầm mắt của các sinh viên, Tống Cẩn nhìn thấy bọn họ xa, mang vẻ áy náy với Kỳ Tiếu Ngôn: “Ngại quá.”

      có gì.” Kỳ Tiếu Ngôn cũng quá để ý.

      Tống Cẩn cười cười với , hỏi: “Bây giờ, giảng dạy ở đây sao?”

      “Ừm.”

      “Dạy toán học?”

      “Ừm.”

      Tống Cẩn tự chủ nở nụ cười: “ thay đổi chút nào, em vừa hâm mộ vừa đồng cảm với những sinh viên của .”

      Kỳ Tiếu Ngôn cũng tiếp lời, Tống Cẩn ngửa đầu lên nhìn , hơi hơi nhếch khóe miệng: “Bao giờ rảnh, em mời ăn cơm.”

      Kỳ Tiếu Ngôn : “Em chắc còn bận rộn nhiều việc.”

      Tống Cẩn cười yếu ớt : “Thời gian ăn cơm vẫn có.”

      Kỳ Tiếu Ngôn suy nghĩ chút, cũng từ chối nữa: “Vậy được rồi, khi nào tôi và em cùng có thời gian.”

      tốt quá!” Tống Cẩn nở nụ cười vui vẻ: “Chúng ta trao đổi số điện thoại di động , đến lúc đó em có thể liên lạc với .”

      “Được.”

      Lấy được số điện thoại của Kỳ Tiếu Ngôn xong, Tống Cẩn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trợ lý đến đây. ta vội vàng tạm biệt Kỳ Tiếu Ngôn, được vài bước lại quay lại ra dấu tay làm động tác gọi điện thoại với . Kỳ Tiếu Ngôn đứng tại chỗ nhìn ta vài lần, liền xoay người về hướng cầu thang.

      buổi sáng trôi qua rất nhanh, khi sinh viên tới căn tin, cơm hộp của đoàn làm phim [Tuổi thanh xuân] cũng được đưa đến. Tống Cẩn luôn ghét bỏ thức ăn nhiều dầu mỡ trong hộp cơm của đoàn làm phim, cho nên từ trước đến giờ đều tự mang cơm đến ăn. Thời gian ăn cơm trưa tổng cộng chỉ có 30 phút, Tống Cẩn dành mười năm phút đồng hồ cho tạp chí [Ngôi sao 30], tiếp nhận phỏng vấn độc quyền của họ.

      Phóng viên là nhã nhặn, có dáng người gần giống với Tống Cẩn. Lúc tới thời gian phỏng vấn, ta lễ phép đưa thẻ công tác của mình cho Tống Cẩn xem: “Xin chào, tôi là phóng viên của tạp chí [Ngôi sao 30].”

      Tống Cẩn tùy ý gật đầu, với : “Trực tiếp bắt đầu , chỉ có mười năm phút thôi.”

      Khóe miệng phóng viên giật giật, đột nhiên có loại cảm giác là mình phỏng vấn tổng tài bá đạo. nhanh nhẹn từ bàn trợ lý đến ghế ngồi xuống, bắt đầu hỏi những vấn đề mình chuẩn bị.

      Mấy vấn đề đầu tiên đều là những vấn đề thông thường, phóng viên hỏi cũng có áp lực tâm lý gì, nhưng đến mấy vấn đề thu thập từ các fan Weibo, khiến cho phải đổ mồ hôi: “Có bộ phận khán giả tỏ vẻ rằng có thể dựa vào bộ phim [họa hồn] mà nổi tiếng, là vì có khuôn mặt xinh đẹp, đối với vấn đề này có ý kiến gì ?”

      Tống Cần : “Tôi cho rằng tôi có thể nổi tiếng chỉ vì tôi lớn lên có khuôn mặt xinh đẹp, mà còn bởi vì tôi rất thông minh.”

      Động tác của phóng viên dừng lại mấy giây, cười khan : “Đúng vậy, dù sao mới mười sáu tuổi thi đỗ đại học Đế Đô, ở trong giới giải trí cũng coi như là số .”

      Tống Cẩn : “Cho dù kể ở trong giới giải trí, mười sáu tuổi đỗ vào Đại học Đề Đô cũng chỉ có thể đếm được đầu ngón tay.”

      Tươi cười mặt phóng viên có chút gượng nổi nữa. Tống Cẩn quả nhiên giống như trong lời đồn, rất thích đứng ở vị trí kẻ có chỉ số thông minh cao để nhìn xuống.

      “Như vậy sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vì sao ra sức học lên bác sĩ, mà lại vào con đường giải trí này?”

      Tống Cẩn nhìn ta cái, trong nháy mắt đó phóng viên có cảm giác như mình vừa hỏi vấn đề rất ngu xuẩn.

      “Vấn đề này tôi trả lời rất nhiều lần ở các cuộc phỏng vấn khác, nhất định phải lãng phí thời gian vào vấn đề vô nghĩa này à?”

      Trong lòng phóng viên nhảy loạn lên, nếu Tống Cẩn là người đàn ông, lời như vậy của ta bây giờ chính là tiêu chuẩn của tổng tài bá đạo! nhanh chóng lật bản thảo phỏng vấn tay sang trang khác, cười hỏi: “Lần này trở lại trường học cũ để quay phim, có cảm xúc gì ?”

      Tống Cẩn : “Trường học thay đổi nhiều, nhưng mà vẫn làm cho tôi nhớ đến rất nhiều kỷ niệm thời sinh viên.”

      Rada nhạy bén phát tin đồn của phóng viên ngay lập tức hoạt động, linh cảm trong câu kia, nhất định giấu bí mật động trời! Mắt ta người sáng nhìn Tống Cẩn, nghiêm túc : “Bộ phim lần này tên là [Tuổi thanh xuân], tôi nghĩ khán giả cũng rất muốn biết thần tượng của họ có tuổi thanh xuân như thế nào.”

      Tỗng Cẩn suy nghĩ chút, giọng khó có được dịu dàng như vậy: “Kỳ tôi cũng giống như rất nhiều người, thời học năm thứ nhất đại học cũng có thầm mến vị học trưởng.”

      Máu huyết của phóng viên đều sôi trào, độc nhất vô nhị (*) độc nhất vô nhị! Lần này tuyệt đối là độc nhất vô nhị!

      (*) Độc nhất vô nhị: Có hai

      “À à học trưởng! Tiếp đó như thế nào!” Tay nắm bút ghi của ta đều nổi lên tầng mồ hôi.

      “Học trưởng kia lớn hơn tôi tuổi, bởi vì chúng tôi đều làm công tác đoàn, nên có cơ hội gặp nhau. ấy rất thông minh, là người thông minh nhất tôi từng gặp, đáng tiếc lúc ấy ấy học năm thứ tư, chúng tôi quen biết được năm, ấy liền ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.”

      Phóng viên bám riết thôi : “Sau khi ấy ra nước ngoài hai người giữ liên lạc sao?”

      Tống Cẩn thản nhiên cười cười: “ ấy bận rộn nhiều việc, những thư từ tôi gửi ấy đều như đá chìm đáy biển, sau này tôi cũng bận rộn, dần dần cắt đứt liên lạc.”

      Phóng viên ngây ngẩn cả người, FML (*)vừa rồi Tống Cẩn nở nụ cười sao! tại sao lại chụp hình! Tiêu đề đặt ra là Hồi ức về mối tình đầu của nữ thần, trong lòng chua xót cười tiếc nuối!

      (*) FML: câu chửi thề

      ổn định lại tinh thần, an ủi : “Mối tình đầu chính là như vậy vừa ngọt ngào vừa chua xót, nhưng lại làm cho con người ta mê muội.”

      Tống Cẩn chưa kịp gì, trợ lý đến nhắc nhở thời gian hết. Phóng viên đứng dậy, với Tống Cẩn: “Rất cảm ơn tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí chúng tôi, cuối cùng có thể cho tôi chụp bức ảnh được ?”

      Tống Cẩn gật đầu, ngước mắt lên nhìn vào máy ảnh của phóng viên.

      có thể cười chút ?”

      Tống Cẩn dựa theo cầu của ta nở nụ cười, nụ cười hoàn hảo rất công thức hóa, làm cho phóng viên có chút mất mát. Nếu như chụp được dáng vẻ tươi cười vừa nãy tốt rồi.

      Sau khi phóng viên rồi, Tống Cẩn tập trung giải quyết xong bữa trưa, lại bắt đầu công việc quay phim.

      Trong trường tiểu học Thị Nhất, hôm nay Dương Vi cũng xuống dưới lầu mua cơm, mà theo các học sinh đến căn tin của trường học ăn cơm. vừa ngồi ăn vừa nghịch di động, mở máy ra vào Weibo, có bình luận của fan và tin nhắn mới. Đầu tiên mở bình luận của fan ra xem, rất kinh ngạc khi phát ra là của “Đợi ba phút nữa.”! Dương Vi bị nghẹn miếng cơm trong miệng, che miệng ho khan. Bây giờ rất tin tưởng lời thế giới mỗi ngày có đến 12 vạn người chết vì nghẹn cơm của giáo Diêu là .

      Sau khi xuôi được miếng cơm, mở tin nhắn ra xem, quả nhiên là tin nhắn của Đợi ba phút nữa.

      hơi khẩn trương, nín thở tập trung đọc tin nhắn.

      “Rất xin lỗi , bởi vì độc giả của tôi có lý trí, gây ra phiền phức cho , nhưng tôi nghĩ các ấy tiếp tục làm như vậy nữa. Ngoài ra tôi đọc truyện của , cảm thấy rất hay, nếu có hứng thú ký hợp đồng tôi có thể giới thiệu biên tập viên của tôi cho ._”

      Dương Vi ngây ngẩn cả người, tính cách của vị đại thần này hoàn toàn giống với những nhân vật trong truyện của ! Đây đúng là phóng thái của Đại thần a!

      hào hứng tìm đến truyện của mình ra xem, phát mình được nhận rất nhiều like của độc giả, Đợi ba phút nữa đích thân ra tay, thích từ chương đến tận chương cuối cùng!

      Dương Vi cảm động thôi.

      có cảm giác, lúc ấy mình nhận xét tiêu cực cho ta là xúc động nhất thời, cách viết truyện của tác giả này rất tốt, cho nên mới có thể đem chuyện xưa cẩu huyết như vậy viết thành truyện có sức hấp dẫn lôi cuốn đến như vậy, nếu cũng có sức kiên trì chờ đợi chương mới nhất. nhắn tin Weibo trả lời Đợi ba phút nữa: “Rất cảm ơn , tôi viết truyện là để giải trí thôi, cũng muốn ký hợp đồng, nhưng mà được quen biết thú vi!_”

      Trước khi rời khỏi Weibo, quên ấn like cho bài viết.

      Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều trường học chỉ dạy có hai tiết, sau khi kết thúc buổi học, Dương Vi vào lớp, tổ chức cho toàn bộ học sinh tổng vệ sinh lớp học lần. Xác định tất cả các bạn học sinh khác dưới dẫn dắt của cán bộ lao động đều bắt tay vào lao động, Dương Vi mới quay lại văn phòng dọn dẹp chiếc bàn của mình.

      giáo Diêu đứng ở bên cạnh cửa sổ, đột nhiên kêu lên tiếng: “Mau nhìn , trước cổng trường có chiếc Maserati!”

      Dương Vi lau bàn, nghe ấy vậy cũng tiến đến nhìn qua. Trước cổng trường có rất nhiều xe của phụ huynh đỗ ở đó, nhưng cái xe thể thao màu đỏ là nổi bật nhất. phải màu đỏ tươi, mà giống màu đỏ của rượu nho lâu năm, gợi cảm lại hấp dẫn.

      “Xe này ít nhất phải đến 200 vạn?” giáo Diêu hứng trí bừng bừng nhìn chiếc xe Maserati, hỏi Dương Vi, “Cậu xem là phụ huynh của học sinh nào?”

      “Mình biết.” Dương Vi lắc đầu, tiếp tục quay trở về lau bàn, “Lần trước phải có chiếc xe Ferrari tới đón học sinh sao?” Trường tiểu học Thị Nhất tuy rằng phải trường quý tộc, nhưng ở thành phố A cũng thiếu kẻ có tiền. Tuy rằng phần lớn học sinh đều được ông bà đưa đón bằng xe buýt, nhưng cũng có những lúc ba mẹ học sinh mang xe tới đón học sinh tan học.

      Đặc biệt là cuối tuần, xe quả thực xếp thành hàng dài trước cửa trường học.

      giáo Diêu vẫn còn mải mê ngắm nhìn chiếc xe thể thao Maserati kia, khung cửa sổ cũng sắp bị tì cho nát vụn: “Cậu xem có phải là của Lương Minh Họa lớp cậu ?”

      Minh Hạo? Lông mày Dương Vi giật giật, nếu là tới đón Minh Hạo, lái xe phải là Phương Thừa Nhiên sao?

      vừa định bước đến, giáo Diêu ở cửa sổ lại kêu lên: “Có người ở xe bước xuống! Là chàng đẹp trai!”

      Chẳng lẽ đúng là Phương Thừa Nhiên? Dương Vi vừa đến cửa sổ, nhìn thoáng qua bên ngoài. Phương Thừa Nhiên hình như có giác quan thứ sáu, đúng lúc này ngẩng đầu lên nhìn về phía các mỉm cười.

      “Ôi, tớ chết mất.” giáo Diêu che ngực, lảo đảo ngồi lại ghế làm việc của mình. Dương Vi vẫn đứng ở cửa sổ nhìn Phương Thừa Nhiên, Phương Thừa Nhiên giơ tay lên vẫy vẫy với .

      Dương Vi mất tự nhiên xoay người, tiếp tục lau chiếc bàn.

      Sau khi kết thúc tổng vệ sinh, Dương Vi quay trở lại lớp học, để nghe lớp trưởng dặn dò các bạn học sinh khác làm bài tập về nhà, sau đó lên bục giảng mất mười phút về những công việc cần chú ý cuối tuần khi ở nhà, cuối cùng mới cho các học nóng lòng được về nhà.

      Dương Vi nhàng thở ra, cuối tuần lại có thể ngủ hai ngày.

      Khi thu thập xong đồ đạc ra ngoài cổng trường, chiếc xe thể thao Maserati kia vẫn còn đỗ ở chỗ này. Phương Thừa Nhiên đứng dựa vào thân xe, hình ảnh người đàn ông đẹp trai đứng bên xe đẹp hấp dẫn ánh mắt của ít người.

      Dương Vi khoác túi xách lên vai, đến hỏi: “Phương Thừa Nhiên, cậu chờ Minh Hạo à? Em ấy tan học lâu rồi.”

      Nghe được giọng của Dương Vi, Phương Thừa Nhiên bỗng dựng thẳng thắt lưng, quay đầu nhìn : “Tớ đợi cậu.”

      “Đợi tớ?”

      Phương Thừa Nhiên cười cười với , đích thân đến mở cửa xe, tay làm động tác mời : “ biết tớ có vinh hạnh được mời cậu ăn bữa tối ?”
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu19 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @duyenktn1 :052::052::052: lichk post 1 tuần 1 - 2C nha nàng, 1 tháng chưa có chương mới rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :