1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 30+31

      Vì thế, bên trong chiếc váy đỏ của , có thêm chiếc quần bò màu đen.

      Thấy "ngoan ngoãn" mặc quần đùi vào, ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương trở nên dịu dàng.

      Lần này, biểu của Lãnh Tiểu Dã khiến rất hài lòng.

      Quả nhiên, lão quản gia đúng, đối xử với dịu dàng chút, ngoan ngoãn nghe lời.

      Chủ động nắm tay , vươn tay nhấn vào chiếc chuông .

      "Đem hai phần bữa sáng mới lên đây!"

      Sau đó, nhấc chân, nắm tay ra khỏi phòng ngủ.

      Thấy biểu tệ, quyết định mang hít thở khí, hóng gió chút.

      Hai người lại lần nữa đến ban công, đúng lúc quản gia đem bữa sáng vào.

      Chú ý tới chiếc vòng cổ tay hai người, khuôn mặt lão xuất bất cứ nét mặt khác thường, tự động đem bữa sáng đặt lên bàn, rồi đứng sang bên.

      bàn công, đống bừa bãi hôm qua được dọn sạch , bàn ăn cũng được trải chiếc khăn mới.

      Chân nến bạc lung linh dưới ánh sáng mặt trời, chiếc bình sứ còn có bó hoa tươi.

      phải hoa hồng, là tường vi - tường vi đỏ.

      Ở đây phải đất liền, mà là biển, thế nhưng vẫn có đóa tương vi đỏ thắm thế này, cho thấy, chiếc du thuyền này còn có căn nhà kính.

      chiếc du thuyền cao cấp thế này, lại còn có thể trang hoàng căn nhà kính, có thể lên, đối với chất lượng cuộc sống, có cầu rât cao.

      Hai người liền ngồi xuống, ánh mắt Lãnh Tiểu Dã tự chủ được dừng người Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Vị quản gia kia gọi là tiên sinh, đáp lại bằng câu tiếng Trung, hơn nữa còn mang theo điệu Bắc Kinh.

      làn da trắng như vậy, lại giống như có thêm dòng máu của người phương Đông xinh đẹp hòa vào.

      Rốt cuộc, người kia có lai lịch như thế nào?

      "Em muốn ăn tôi sao?"

      Bên bàn, giọng Hoàng Phủ Diệu Dương lộ vài phần chế nhạo.

      Nhìn bàn tay trái của nhận lấy cái chén, Lãnh Tiểu Dã dùng sức thu tay phải lại.

      Tay trái của cùng tay phai của bị khóa lại cùng nhau, vừa động đậy, cũng động đậy theo.

      Tay trái Hoàng Phủ Diệu Dương vụt cái, sữa bên trong lập tức đung đưa theo, bắn lên mặt , vậy còn bị vẩy lên người lên tay it.

      Liếc mắt thấy hành động chật vật của , Lãnh Tiểu Dã đắc ý giơ khóe môi.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hít hơi sâu, người gây chuyện là Lãnh Tiểu Dã, nhưng lại để ý tức giận, duỗi tay phải lấy chiếc bánh mì trong mâm ra, tay trái cầm bánh mì chấm vào tương.

      tức giận bắt lấy chiếc vòng, dùng sức kéo.

      Lãnh Tiểu Dã cười tiếng, giơ tay phải lên, lớp sốt hạ xuống mặt .

      Biết người kia bỏ qua cho , nhưng sớm chuẩn bị.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, bánh mì bay tới, dính lên khuôn mặt trắng trẻo của người trợ lý kia.

      Mắt kính của người trợ lý hoàn toàn bị dính đây sốt, mặt cũng đầy tương chấm, nhưng lại đứng yên dám động đậy.

      "Tiên sinh, tôi... Tôi làm gì sai soa?"

      Lúc chuyện, nước sốt từ mặt còn rơi xuống, trong rất buồn cười.

      Nhìn người vô tội bị hại, Lãnh Tiểu Dã nhịn được bật cười.

      " đừng hiểu lầm, làm sai cái gì cả, người sai chính là ông chủ phải người bình thường của đây!"
      Lời của nhắm thẳng vào Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Sắc mặt của người trợ lý ngày càng sợ hãi, thân thể vài người bảo vệ cũng co rút lại, ngay cả lão quản gia cũng lo lắng nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương.



      Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Diệu Dương, trong lòng thấp thỏm đợi nổi trận lôi đình.

      tiếng cười khẽ vang lên ban công, tiếng cười đó dĩ nhiên là của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Nhưng, vẻ mặt mọi người cũng hề thả lỏng.

      Chân trợ lý mềm nhũn, bọn vệ sĩ cúi mặt xuống thấp hơn, lão quản gia căng thẳng nâng tay phải, dùng khăn lau mô hôi lạnh chảy ra.

      theo Hoàng Phủ Diệu Dương nhiều năm như vậy, chưa từng thấy bị người khác mắng còn cười được?

      Ngay cả lão quản gia cũng cảm thây có chút lo lắng, thay Lãnh Tiểu Dã đổ mồ hôi lạnh.

      Toàn bộ người ban công, người vẫn giữ được bình tĩnh chỉ có Lãnh Tiểu Dã.

      vươn tay, lấy trứng gà trong đĩa, lười biếng đem tương phết lên trứng ốp lếp đưa vào miệng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương dừng cười, nhìn đem trứng đến bên miệng, đỡ bàn tay, bất ngờ đẩy về phía trước.

      Khuỷu tay trái Lãnh Tiểu Dã bị trợt, khiến trứng ốp lếp rơi , nước sốt đỏ tươi lập tức dính vào mặt .

      "Ha!" lại cười to hơn.

      Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn . "Nhàm chán!"

      Sau đó, tiếp tục ăn bữa sáng.

      Vừa đem trứng đến bên miệng, vươn tay qua, nghi hoặc xoay mặt lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương duỗi ngón tay ra, nhàng chạm vào má .

      Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc, kịp phản ứng, Hoàng Phủ Diệu Dương thu tay về, đem chiếc khăn bẩn kia đó lên bàn, rồi lại tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn trong chốc lát, rốt cuộc đưa ra kết luận.

      Người đàn ông này... Chắc chắn có bênh, hơn nữa bệnh cũng hề !

      gặp qua thiếu loại đàn ông nào, lạnh lùng, nghiệt, dịu dàng...

      Nhưng người giống , vui buồn tức giận thất thường, lúc bùng nổ như ngọn lửa, lúc lại lãnh lẽo như băng, trong chốc lát lại vô cùng dịu dàng như gió xuân... Tuyệt đối là người đầu tiên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hể hay biết, bị Lãnh Tiểu Dã cho gia nhập vào đội ngũ "Có bệnh".

      từ từ ăn bữa sáng, lúc ngước lên nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã ngon miệng, ăn tùy ý nhưng mất ưu nhã, bữa sáng tựa hồ cũng trở nên rất ngon miệng.

      Lần đầu tiên trong đời, cảm thấy, ăn cơm là chuyện vô cùng thú vị.

      Vị trợ lý bên cạnh như bức tượng, dám nhúc nhích, để mặt cho nước sốt từ mặt rơi xuống.

      Nhìn BOSS nhà mình nổi giận, nhìn về phía lão quản gia hỏi.

      Lão quản gia nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ăn bữa sáng chừa lại miếng nào, lại nhìn Lãnh Tiểu Dã, như phát ra điều gì, lão nhàng phất tay với vị trợ lý.

      Lúc này vị trợ lý mới dám động đậy, mang khuôn mặt dính đầy sốt ra cửa.

      Lãnh Tiểu Dã sau khi ăn xong, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương cầm ly sữa, uống hớp , lập tức đưa tay qua, giành lấy chiếc ly sữa của .

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ ngẩng mặt lên, chỉ thấy tiểu nha đầu uống sưa của , "Đó là của tôi."

      Lãnh Tiểu Dã xem thường, "Tôi thích ly này, được sao?"

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 32+33

      Vì vết xe đổ khi nãy, nên phải cẩn thận hơn chút, trứng ốp lêp khó có thể rớt thế mà còn, huống chi thức uống rất dễ.

      Hơn nữa, khi hai người bồi bàn mang sữa đến, Hoàng Phủ Diệu Dương do dự, rồi chọn cái ly ở khá xa với .

      Động tác đó thực ràng.

      Ai biết được, có làm gì hay với cái ly của ?

      Rút kinh nghiệm từ lần trước, muốn bị chiếm tiện nghi uổng phí như vậy.

      xong, lại tiếp tục uống sữa.

      Nhìn cầm ly sữa của uống ngụm to, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi híp lại.

      "Tiên sinh, ngài có cần ly sữa mới ?"

      Lão quản gia lập tức đến gần .

      Quả nhiên, có việc mờ ám?!

      Lãnh Tiểu Dã nghĩ thầm.

      " cần."

      Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay lấy chiếc ly, đưa đến bên môi, sau đó liền uống mồm lớn.

      Nhìn thấy đáy sữa, Lãnh Tiểu Da hơi nhíu mày.

      Nếu cũng dám uống, chắc hẳn chưa làm gì với ly sữa này, nhưng sao quản gia lại muốn đổi ly khác cho ?!

      Chẳng lẻ, dùng lạt mềm buộc chặt, cố ý muốn uống ly sữa này sao?

      Nghĩ vậy, vội vàng bỏ xuống.

      Duỗi tay ra, đặt ly sữa lại chỗ cũ.

      "Ân?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng nhíu mày.

      "Bây giờ, tôi muốn uống ly này, được sao?"

      Bưng ly lên, cái miệng nhắn nhấp cái, thấy điều gì khác thường giữa hai ly.

      Chẳng lẽ, là do quá đa nghi?!

      "Tiên sinh!" Lần nay, vị quả gia trẻ tuổi là người mở miệng, "Ngài có cần đổi ly sữa khác ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương bưng cái ly uống dư lại sữa kia, " sao, tôi ngại."

      Phốc!

      Lãnh Tiểu Dã suýt nữa phun hết sữa ra ngoài.

      ... ngại?

      Căn bản, quản gia muốn đổi ly sữa khác cho đến tận hai lần, là sợ bản thân ngai baarrn.

      Đem cái ly trong tay đặt bàn, Lãnh Tiểu Dã vui trừng mắt với vị quản gia trẻ tuổi kia cái.

      Quản gia trẻ tuổi bị trừng như vậy, trái tim sớm đập nhanh, trong lòng buồn bực, biêt mình làm sai ở chỗ nào, vội cúi người lui ra.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn thoáng qua mặt biển xa xa, đột nhiên quay mặt lại, mỉm cười về phía Hoàng Phủ Diệu Dương, khuôn mặt y hệt đứa trẻ.

      " tới, tôi lần đầu tiên mới được ngồi chiếc du thuyền sang trọng như vậy, có thể cho tôi tham quan chút được ?"

      Ăn uống no đủ, và giờ là thời điểm nên tiếp tục chiến đấu.

      Người kia dường như chỉ ăn mềm ăn cứng, nên liền đổi phương pháp đối phó với .

      Đem biểu tình dịu dàng ở đáy mắt của thu vào trong mắt, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên.

      "Được."

      Bảo vệ vội vàng mở cửa ra, hai người ra khỏi ban công.

      Nghe được tiếng bước chân đằng sau, Lãnh Tiểu Dã chủ động ôm cánh tay .

      "Có thể để cho bọn họ theo được ?"

      Giọng của mềm mại, nghe như làm nũng với bạn trai mình.

      Con ngươi Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thoáng qua cánh tay bị Lãnh Tiểu Dã ôm vào ngực, giơ bàn tay lên.

      Sau lưng, quản gia cùng bọn bảo vệ đều dứng lại, tiếp tục theo nữa.

      dẫn tham quan từ lầu 4.

      Lầu 4 chủ yếu là phòng ngủ của cùng thư phòng, lầu ba có phòng tập thể dục, phòng giải trí, chỉ vậy còn có các loại bài, bi da và các phương tiện giải trí khác, rạp chiếu phim xa hoa lộng lẫy,

      Lầu hai là phòng khách, mặt khác còn có nhà bếp, căn nhà kính ở cùng lầu.

      Lúc hai người bước vào căn nhà kính, người làm vươn chăm sóc hoa cỏ, nhìn ông chủ của mình chưa từng vào đây, nhưng còn mang theo Lãnh Tiểu Dã.

      Lập tức liền bỏ kéo xuống, khuôn mặt sợ hãi chào đón.

      "Tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho ngài?"

      "Tôi chỉ tới xem thôi." Hoàng Phủ Diệu Dương đáp.

      Bên cạnh, Lãnh Tiểu Dã buông tay ra, vươn ngón tay, khều khều hoa lá cay lan hồ điệp.

      Tầm mắt của nhanh chóng đảo qua chiếc kéo người làm vườn đặt bàn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nhíu mày.

      Đằng sau, Lãnh Tiểu Dã bước qua chiếc bàn đặt cái kéo, vào sâu trong nhà kính.

      Nhà kính rất lớn, bốn phí đều là cửa sổ sát đất, từ sáng sớm mặt trời có thể chiếu vào.

      Ở đây, ít các loại hoa, nhiều nhất là tường vi đỏ rực nằm ở sâu bên trong.

      Loại hoa này chẳng có gì quý hiếm, nhưng lại được ở vị trí tốt đến như vậy, loại hoa giá đắt như hoa lan lại phải chen chúc ở góc, có vẻ có điều gì đó đặc biệt.

      Hơn nữa, nhớ ràng, bàn ăn, cả hai lần đều là tường vi đỏ.

      " thích tường vi sao?"

      "Mẹ tôi thích."

      Hoàng Phủ Diệu Dương ở bên cạnh đáp.

      "Tôi cũng thích." Lãnh Tiểu Dã từ cây hoa lấy xuống chiếc lá vàng, "Ba chắc là người châu Á, còn mẹ nhất định là người Tây, để tôi đoán chút, bà là châu Âu sao?"

      Ai cũng có lòng hiếu kỳ, Lãnh Tiểu Dã cũng phải ngoại lệ.
      tuy rằng đồng ý thừa nhận, nhưng cũng được thừa nhận, thân phận người này, khiến rất tò mò.

      "Tôi muốn với em."

      Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức chấm dứt đề tài này.

      Lãnh Tiểu Dã nhún vai cá, ràng là nhắc tới trước, mới hỏi, mà bây giờ còn muốn cho biết, quả nhiên là tháy đổi thất thường.

      "Có thể mang bó huân y thảo đến phòng ngủ giúp tôi ?"

      lần nữa mở miệng, cùng người làm vươn.

      Người làm vươn lập tức cung kính đồng ý, "Đương nhiên là được, tôi lập tức cho người mang đến cho ."

      "Cảm ơn."

      Lãnh Tiểu Dã cảm ơn xong, liền xoay người ra ngoài.

      Theo ra khỏi phong hoa, Hoàng Phủ Diệu Dương dừng ở trước thanh máy, "Lầu là chỗ ở của bảo vệ, có gì đặc biệt, tôi dẫn em xem sủng vật của tôi."

      Sủng vật?

      Lãnh Tiểu Dã dừng bước, nghi ngờ nhìn .

      Người kia, phải nuôi tận mấy người du thuyền này chứ?
      Last edited: 5/11/15

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 34+35

      Thang máy mở ra, nhấc chân vào, Lãnh Tiểu Dã đành phải theo sau.

      Thang máy di chuyển đến tầng hầm.

      Vừa mở cửa thang máy ra, nguồn ánh sáng lập tức chiếu vào.

      Người có kiến thức rộng rãi như Lãnh Tiểu Dã còn bị rung động với khung cảnh trước mắt nữa là.

      Bốn phía đều là kính trong suốt, đủ loại sinh vật biển bơi qua bơi lại, từng lớp san hô lớn ở trong những tảng đá ngầm.

      Toàn bộ đều là tầng hầm, nhưng lại y hệt như ở dưới đáy biển.

      "Đây là sủng vật của sao?"

      Lãnh Tiểu Dã ngờ, người này lại thích nuôi cá đến vậy, với tính cách của giống nhau.

      đỉnh đầu, bóng mờ kỳ quái qua.

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu, đó là con quái vật có chiều dài hai bốn năm thước.

      Hai cái bóng này đỉnh đầu qua lại, răng nanh sắc nhọn dưới ánh đèn phản lại sáng, có vây đuôi xinh đẹp.

      Trong lúc đó, những con cá khác cũng bơi qua, nó giống như vị vua cao quý, mười phần ngang ngược.

      Cuối cùng Lãnh Tiểu Dã cũng nhận ra, đó là loài sinh vật bá đạo nhất đại dương - Cá mập trắng khổng lồ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm vào cá mập trắng, đến bên bàn điều khiển, nhấn nút cái.

      "Bây giờ là lúc nó dùng bữa sáng, nếu em sợ, có thể đứng đằng sau tôi hoặc nhắm mắt lại."

      Hoàng Phủ Diệu Dương ấn xuống cái nút, nước biển lập tức chảy vào mang theo nhiều loài sinh vật biển khác.

      Hai cá mập trắng khổng lồ liền lập tức bơi qua, khách sáo dùng bữa sáng.

      Ngước biển nhiễm vêt máu, bắt đầu đục ngầu.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn , "Em có phải thấy chúng rất tàn những ?"

      Lãnh Tiểu Dã nhìn nước biển bên trong dương cằm tự đắc, "Chúng nó ăn no ngừng lại, giống như những người khác, ăn no còn muốn ăn tiếp con cá khác."

      Như , hai con cá mập sau khi ăn no, săn nữa, những con cá bơi qua trước mặt cũng thèm để ý đến.

      Hoàng Phủ Diệu Dương biết , liền khẽ cười, "Em biết ít chuyện của tôi, cho nên bây giờ, có phải đến lượt em chuyện của em ?"

      Ba tháng trước, ngẫu nhiên gặp được .

      tìm ròng rã ba tháng nhưng hề có chút manh mối, nếu phải thuận tiện chiếc du thuyền mới, tiện thể tới chỗ đấu gia, chắc chắn bỏ lỡ .

      Nghĩ đến khả năng bị người đàn ông khác mua, nằm dưới thân người đàn ông khác, trong lòng vô cùng tức giận.

      "Vì sao lại bán bản thân mình?"

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Là bắt tôi về, nếu tôi cũng bán cho !"

      Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình, "Em là tôi mua được."

      "Mua được?!" Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, "Từ đâu nhỉ?"

      Bộ dáng giống như dối, tuy rằng ở cùng lâu, nhưng biêt, là loại ngay cả lúc hoảng cũng lười .

      Bởi vì, cho là cần thiết.

      " tôi biết tên của em, tôi trả lời em vấn đề này."

      "Tiếu Dã!" Lãnh Tiểu Dã thuận tiện cái tê giả, "Tiếu - giống đồ đệ , Dã - vô lý dã man."

      Biết cố ý mắng là "đồ đệ dã man vô lý", Hoàng Phủ diệu Dương nhìn cười cái.

      "Tôi tin."

      " tin hay ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi tầm mắt, ấn bàn điều khiển đổi nước, nước biển sạch đổ vào, nguồn nước đục khi nãy, giờ trong vắt.

      "Tiếu Dã."

      đột nhiên kêu tiếng.

      "Hả?!"

      Lãnh Tiểu Dã nhìn chú cá xấu xí, theo bản năng quay lại.

      Hừ, chỉ biết thử !
      Cảnh giới cao nhất của việc gây hoang mang cho địch chính là nửa nửa giả.

      Loại chuyện này, thân có ba là bộ đội đặc chủng, từ lúc năm tuổi, được chỉ dạy nghiêm túc.

      Nét mặt của cực kỳ tự nhiên, giả vờ như nghe được tên mình, lập tưc phản ứng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương có chút kinh ngạc, thế mà lại tên cho biết?!

      Tiếu Dã?!

      thể thừa nhận, cái tên này hợp với .

      Tuy rằng là lần đầu tiên gọi tên này, nhưng biết vì sao, lại vô cùng thuận miệng, tâm tình nhất thời vô cùng tốt.

      "Tôi lên chiếc thuyền mua em về, bọn họ bán đấu giá bất kỳ vật gì, châu báu, văn vật,... Kể cả, các ."

      giữ lời, nếu tên ra kể cho nghe.

      Bán đấu giá?

      Lãnh Tiểu Dã hơi nhíu mày.

      Nhớ lại tối thứ năm, cùng bạn cùng phòng là Tống An Nhã tham gia tiệc cơ mà, chẳng lẽ Tống An Nhã là người bán ?!

      Nhưng, lại thể xác định được, tình huống cụ thể lúc đó, thể nhớ được.

      Tống An Nhã là bạn tốt của ba năm, hơn nữa, sao ấy có thể có quan hệ với tổ chức như thể.

      được, đợi đến khi ra được khỏi chỗ này, nhất định phải điều tra cho .

      "Bao nhiêu tiền?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.

      Nếu là do mua được, chắc chắn con số.

      " tỷ."

      Giọng của vô cùng bình tĩnh, vì mấy chữ này mà có bất kỳ ngữ khí tức giận nào, giống như số tiền đó là chuyện vô cùng bình thường.

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, nhìn , "Chúng ta từng gặp nhau sao?"

      Nhớ lại, ngày đầu tiên, hỏi vậy, liền trả lời " nhớ ."

      phải thiếu đàn bà, vì mới ra giá triệu như vậy, khoa trương quá rồi.

      Tuy, Lãnh Tiểu dã cảm thấy giá trị của mình phải vượt qua cái già này, nhưng, trị giá như vậy, cũng phải là chuyện quan trọng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương dắt tay vào thang máy.

      "Bây giờ, vấn đề thứ hai, em bao nhiêu tuổi?"

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 36+37

      rút tay lại, dựa người vào vách tường thang máy, sợi dây kim loại bị cử động mà vang lên thaanh đinh .

      "Tuổi của thể tùy tiện ra được."

      "Vậy, ít nhất em có thể cho tôi biết, em là trưởng thành?"

      "Yên tâm , tôi trưởng thành rồi. tới lui, phải muốn biết có co phải người đàn ông đầu tiên của tôi sao?" Lãnh Tiểu Dã lười biếng giơ tay, che miệng lại ngáp cái, gằn từng chữ, ", phải!"

      làm hài lòng , bởi là con người thuộc chủ nghĩa ham muốn chiếm hữu!

      "Người đàn ông đầu tiên của tôi là ở thời trung học, bộ dạng so với còn đáng hơn, sau đó tôi chấp nhận bàn giao..." Lãnh Tiểu Dã xòe bàn tay thẳng ra, " đếm được, hình như bốn năm người bạn trai, về phần buổi tối làm gì, cần phải cho biết, cho biết, tôi buổi sáng lúc tỉnh lại, đều nhỡ người đàn ông đêm qua là ai!"

      Hừ hừ, tức chết !

      " vậy, kỹ thuật em tốt lắm sao?"

      "Đương nhiên, tôi giống , đần độn như đứa trẻ..."

      Oành!

      Bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức đặt tại đầu vách tường, hạ khuôn mặt từ cao xuống gần , "Tốt lắm, vậy để em dạy tôi."

      khinh thường, hướng mặt chỗ khác.

      Tay nhanh chóng chắn luôn cả bên kia của , khiến bị hoàn toàn trói buộc trong thang máy cùng .

      Hơi thỏ nam tính đập vào mặt , lộ mười phần nguy hiểm.

      Hô hấp có vẻ hơi ồ ồ, tức giận lên ràng trong con ngươi màu lan kia.

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã mới ý thức được, vừa rồi đùa hơi qua, người đại ông kiêu ngạo này, ràng tức giận.

      gian thu hẹp như vậy, căn bản thể trốn thoát.

      " bắt, chúng ta hôn trước nhỉ?"

      càng ngày càng xích lại gần , mặt như muốn dán thẳng lên mặt , hơi thở tức giận lập tức nhào hết vào mặt .

      Chết tiệt, nhiều khí carbon diocid như vậy, toàn bộ đều là hít vào!

      "Cái kia!" Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi, dùng bàn tay đẩy ngực ra ngòi, "Có thể đem carbon diocid của xa xa chút được ? Cứ như vậy tôi bị thiếu dưỡng khí mất!"

      " thể." Người đàn ông giống như ngọn núi, đẩy chịu động đậy, vậy còn lại gần hơn, "Hay là, chúng ta thực hành luôn?"

      Gương mặt hai người như muốn dán lên nhau, lúc chuyện, môi có như cọ sát môi .

      Tuy là đụng chạm nhàng, nhưng trong lòng bắt đầu nổi lên gợn sóng.

      Lãnh Tiểu Dã cảm thấy trong lòng ngực mình bắt đầu đập nhanh hơn, khiến vô cùng tức giận.

      "Cút... Ô..."

      Vừa muốn mắng, nhưng bị môi chẹ lại, thừa lúc mở miệng ra, khách sao chút nào, lập tức đem lưỡi xâm nhập vào trong.

      dùng răng cắn, từ trong miệng lui ra, đem nụ hôn dời đến gáy .

      vẫy tay đánh , nhưng cả hai tay đều bị giữ, đặt đỉnh đầu.

      Lãnh Tiểu Dã tức giận, hung hăng nhấc chấn, đá vào điểm yếu của .

      Đầu gối Lãnh Tiểu Dã hung hăng đá vào sinh mạng Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Nếu cú đá này trúng, chỉ sợ nếu đoạn tử tuyệt tôn, cũng muốn cả đời phải ôm hận.

      Chợt có bàn tay, chặn đầu gối , đó là bàn tay của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      đá phia trước, lại bắt lấy bắp chân , đồng thời còn lôi kéo, vòng qua chiếc eo mình, tiến lên từng bước, đem đùi mình đụng vào giữ hai chân .

      Lãnh Tiểu Dã rơi vào trạng thái hoàn toàn bị mất quyền, chỉ còn lại cái chân, nhưng căn bản lại có lực.

      Người đàn ông mang nụ hôn từ cổ dời , khách khí rơi lên trước ngục , cách lớp áo khẽ cắn.

      lại dừng lại ở đó, bàn tay cầm lấy đùi , thuận thế trươt vào làn váy...

      Cảm giác chính bản thân mình bắt đầu luân hãm, Lãnh Tiểu Dã tức giận mắng ra tiếng.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, tên cầm thú này... buông tôi ra..."

      thở hổn hển từ ngực ngẩng mặt lên, trong con người màu lam kia che giấu ngọn lửa.

      "Cầu tôi, tôi liền buông em ra."

      Lúc đầu, chỉ muốn trêu chọc chút, nhưng khi hôn , dục vọng lại như muốn cắn nuốt lý trí của .

      Lãnh Tiểu Dã cắn răng, "Tôi thà tình nguyện cầu con chó còn hơn!"

      dám mắng bằng con chó?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương giận muốn điên, "Em muốn chết sao!"

      "Kia, giết tôi , bây giờ giết tôi, tôi còn cảm ơn , bởi vì tôi tình nguyện chết, còn hơn phải đối mặt với !"

      Những lời này, hoàn toàn chọc giận .

      Bàn tay dừng ở gáy , "Mau sửa lại!"

      "Hừ!" dùng mùi hừ lạnh tiếng.

      sắp bị tức chết rồi, nhìn bộ dạng của , lại cảm thấy trong lòng đau đớn, giống như thể hô hấp được nữa.

      Chỉ cần nắm chặt ngón táy, chiếc cổ mảnh khảnh của ngay lập tức bị bóp nát.

      ràng muốn giết chêt , nhưng ngón tay lại run rẩy, thể xác định được lực đạo.

      Tại sao lại muốn đối phó với, giống như vừa rồi chuyện vui vẻ cùng , phải tốt hơn sao?

      Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, có thể cho bất cứ thứ gì, trang sức, quần áo... Cái gì cũng được, chỉ cần có thể mua có thể cho được, chia sẻ tài sản của cho , thậm chí có thể để tức giận với cũng được.

      Nhưng, vì sao lại chịu nghe lời?!

      "Tôi mặc kệ em có nguyện ý hay , cuộc đời này, em đừng mong rời , em là của tôi, của tôi!"
      báo đạo gầm , bàn tay nhấc chiếc cầm lên, cuồng nhiệt hôn vào.

      khí bị cướp mất, chiếc cằm lại bị nắm, còn cách nào có thể phản kháng được, chỉ có thể để mặc tàn sát môi , vô lực hô hấp, muốn thở cũng khí.

      vẫn như cũ hôn , lộ tâm tình trong lòng.

      Nếu đổi thành người khác, giờ phút này còn sống cõi đời này nữa rồi.

      Nhưng là , lại được, chỉ có thể chyện để chiếm được tình cảm của .
      Huyềnpluss, AnAn, trangmai12346 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 38+39

      Ting!

      Cửa tháng máy mở ra.

      "Tiên sinh!" Bảo vệ ngoài cửa thấy , lập tức cung kính chào.

      lần nữa lý trí Hoàng Phủ Diệu Dương trở lại, ngẩng mặt lên, buông Lãnh Tiểu Dã ra.

      vừa buông ra, liền theo vách tường thang máy nga xuống.

      "Tiểu Dã!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng đỡ lấy , thấy hai mắt khép chặt, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, vươn tay thử hơi thở của , cảm nhận được hô hấp, hoảng sợ đem ôm ra khỏi thang máy.

      "Kêu bác sĩ đến!"

      Bảo vệ ngay lập tức chạy xuống lầu dưới, đem nằm ngang mặt đất, quỳ gối bên cạnh .

      Nắm mũi , hít vào, thở ra trong miệng , giúp hô hấp nhân tạo, chốc lát lại dằn ngực lại giúp trái tim hồi phục.

      Lúc bác sĩ cùng quản gia tới, từ xa nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương quỳ bên cạnh Lãnh Tiểu Dã, mặt là vẻ lo lắng mà bọn chưa từng nhìn thấy.

      "Tiên sinh, bác sĩ tới." Lão quản gia cẩn thân .

      Hoàng Phủ Diệu Dương từ môi ngẩng lên, "Nếu ấy chết, tôi cho các ngươi chôn cùng ấy!"

      Bác sĩ hoảng sợ quỳ xuống đất, vội vàng lấy dụng cụ khám bệnh, chuẩn bị kiểm tra cho Lãnh Tiểu Dã.

      "Khụ!"

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã đất đột nhiên nhàng ho cái.

      Hoàng Phủ Diệu DƯơng xòe tat ra, ngăn chặn bác sĩ, con ngươi màu lam yên nhìn Lãnh Tiểu Dã.

      "Khụ!"

      lại ho cái, lần này, ràng hơn vừa rồi nhiều.

      chỉ vậy, lông mi còn run run lên, sau đó, đôi mắt chậm rãi mở mắt.

      "Tiểu Dã!" vui vẻ gọi , ôm vào lòng, " tốt quá, tốt quá, tôi biết em chết mà, tôi cho phép em chết, em thể chết..."

      Lãnh Tiểu Dã có sức chuyện, vừa mới hô hấp lại bình thường bị dùng sức ôm như vậy, lại càng ho kich liệt.

      "Tiên sinh." Bác sĩ cẩn thận mở miệng, "Ngài ôm như vậy, ảnh hưởng đến hô hấp của ấy..."

      "Câm miệng!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương chửi , rốt cuộc cũng thả lỏng ra.

      Lãnh Tiểu Dã hít sâu vài hơi, mới bớt đau

      "Em ổn ?" Hoàng Phủ Diệu Dương vui vẻ nhìn .

      Lãnh Tiểu Dã tái nhợt nhìn khóe môi dương dương tự đắc, nâng tay trái lên, vươn tay ở cổ làm hình cái hoa.

      "Tôi muốn... Giết chết !"

      cười, "Tùy em!"

      xong, đem bế ngang đến phong ngủ.

      Chỉ cần còn sống, muốn làm gì cũng được.

      Lãnh Tiểu Dã nhúc nhích, mới vừa hít thở bình thường lại, lực đạo còn rất yếu, trong đầu cũng rất hỗn loạn.

      Lão quản gia cùng bác sĩ vào, bác sĩ kiểm tra thân thể chút, cuối cùng chẩn đoán bị tuột huyết áp.

      Nếu Lãnh Tiểu Dã còn sức chuyện, nhất định đá hai chân ông ta.

      ràng bị tên khốn kiếp hôn đến choáng váng, quan hệ gì đến đường huyết cả.

      Đương nhiên Hoàng Phủ Diệu Dương cũng biết , nghe sao, hoàn toàn yên tâm, nhàng giơ bàn tay lên

      Bác sĩ như trút được gánh nặng cầm hòm thuốc ra ngoài, lão quản gia lập tức cùng vài .

      Sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương hơi thay đổi, nhìn Lãnh Tiểu dã gối, khom người, sờ vào mặt , giọng điệu dịu dàng như người bạn trai.

      "Tôi xử lý chút việc, rất nhanh trở về với em."

      Lãnh Tiểu Dã lười cử động, giương mắt nhìn ý " tốt nhất rồi chết luôn cũng được."

      để ý, cởi khóa cổ tay, 'két' tiếng, "Chăm sóc ấy cho tốt!"

      Phân phó cho lão quản gia tiếng, nhân lấy chiếc áo, thay áo choàng tắm người, Hòang Phủ Diệu Dương bước ra khỏi phòng ngủ.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn lão quản gia, lão quản gia mỉm cười nhìn lại , thu hồi tầm mắt.

      Lão quản gia hơi do dự chút, "Tiểu thu, tôi biết có khả năng tiên sinh khiến thể tiếp nhận được, nhưng, xin thông cảm, thực ra là do tiên sinh biết phải làm như thế nào thôi..."

      Lãnh Tiểu Dã quơ quơ cái xiềng xích tay, " biết biểu thế nào có thể tùy tiện cướp tự do của người khác sao?"

      Lão quản gia lui về phía sau từng bước, cúi người sâu, "Nếu tiên sinh có xúc phạm tới , tôi thay mặt ngài xin lỗi ."

      Xin thứ lỗi! Nếu thiến Hoàng Phủ Diệu Dương, sau đó xin lỗi, như vậy được ?

      Luời tranh luận, kéo chăn, sau đó lại mở miệng, " ta bao nhiêu tuổi?"

      "Tiên sinh 23 tuổi." Lão quản gia trả lời rất kiên quyết.

      Người kia, quả dối, "Vậy... Sinh nhật ta là ngày nào?"

      "Ngày 25 tháng7." Lão quản gia lại .

      "Vậy, ta thích màu gì?"

      "Đen, trắng, xanh biển."

      "À, ta thích ăn cái gì?"

      " có gì đặc biệt thích ăn, nhưng thích ăn rất nhiều."

      Quả nhiên, rất kén chọn.

      "Vậy, ta thích số mấy?"

      "9."

      Quản gia đâu biết nghĩ gì, chỉ xem tò mò về Hoàng Phủ Diệu Dương, nên cũng trả lời câu hỏi của .

      23 tuổi, ngày 25 tháng 7, 9...

      Lãnh Tiểu Dã cẩn thận nhỡ những con số này trong lòng.

      "Các ngươi hay kêu ta là bá tước, vậy ta là bá tước nước nào sao?"

      Lần này, lão quản gia chỉ mỉm cười trả lời.

      "Này, ông nhất định là đối xử rất tốt với tiên sinh mình."

      Biết lão hồ ly này, tiết lộ thân thế bí mật của Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã cũng hỏi lại.

      "Tôi muốn ngủ lát, ông cứ làm việc của ông ."

      "Nhiệm vụ của tôi là chăm sóc , cứ ngủ là được rồi, tôi quấy rầy."

      Quản gia vài bước, đứng vững ở đó, làm ra bộ mặt giống như bức tượng xem như tồn tại.

      Biết lão rời , Lãnh Tiểu Dã cũng muốn uổng phí, nhắm mắt lại, lời dụng thông tin vừa rồi quản gia , có thể Hoàng Phủ Diệu Dương lợi dụng làm mật mã,

      Sau đó, lén lút trong chăn thử.

      920725? đúng!

      072599? Lại đúng!
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt977 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :