1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

MẠT THẾ TRÙNG SINH CHI HẮC ÁM NỮ PHỤ- Phong Khởi Tuyết Vực (58) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 7:

      Sớm đoán được Bạch Vi Lan suy nghĩ như vậy, Tần Nguyệt cũng đánh vỡ ảo tưởng của ta, dù sao vật tới tay rồi.

      Nhìn quần áo mỹ lệ Tần Nguyệt cũng cảm thấy hứng thú, những bộ quần áo này khi vận động mạnh rất bất tiện, đôi khi chỉ vì sai lầm mà phải dùng tính mạng để bù. Bây giờ còn theo Bạch Vi Lan là vì vòng tay tay ta, mặc dù đối với đồ vật cho mà đòi lại là chuyện rất dọa người, nhưng Tần Nguyệt nghĩ dùng đồ đạc của mình làm cho người khác mạnh hơn.

      Nếu có Tần Nguyệt mà Bạch Vi Lan còn có thể cường đại đó là vận khí của ta, nhưng nếu dùng đồ của đối phó với , cảm thấy mình ngu ngốc có thuốc chữa.

      "Tần Nguyệt, ngươi mua cái gì sao?" Hiểu Nguyệt sau khi thử quần áo xong hỏi.

      " thích, ta chỉ có hứng thú với ăn uống thôi." Từ chỗ mua quần áo đến nhà, Tần Nguyệt chưa bao giờ biết trước kia lúc mình dạo phố tốn nhiều thời gian như vậy, trước đây cảm thấy hưởng thụ, bây giờ lại cảm thấy thập phần dày vò, có rất nhiều chuyện cần xác nhận, nghĩ lại lãng phí thời gian vào chuyện dạo phố này.

      Trong tủ kính thủy tinh để các loại ngọc thạch, ánh mắt Bạch Vi Lan tìm lại lần: "Chị à, xin hỏi bên chị có bán ngọc quan hay ?"

      "Có, mời theo tôi." Nhân viên bán hàng mời Bạch Vi Lan qua bên kia, chỉ vào loạt ngọc quan trong tủ kính.

      Bạch Vi Lan nhìn nhìn, phát những viên ngọc thạch này đều phải là viên cho mình có cảm giác đặc biệt kia, có chút nôn nóng, giống như mất đồ vật rất quan trọng trong số mệnh: "Những viên ngọc này ta đều xem rồi, còn nữa ?"

      "Nếu thích những viên ngọc trong ngăn tủ còn ít nữa, xin chờ chút." Nhân viên bán hàng cúi người từ trong tủ lấy ra số viên ngọc quan còn chưa trưng bày.

      "Woa, woa, woa, nhiều ngọc bội đẹp nha, Tần Nguyệt, ngươi mau tới đây xem." Tô Hoa mặc dù có hứng thú và biết nhiều về ngọc bội, nhưng cũng gây trở ngại thưởng thức của ấy.

      " tiếng chút, làm phiền người khác." Hiểu Nguyệt ở bên cạnh nhắc nhở, tại nơi công cộng lớn như vậy mà gây ra tiếng ồn là việc lịch . Tô Hoa gãi đầu, ha ha cười vài tiếng: "Đây phải chỉ là quá hưng phấn sao? Yên tâm, yên tâm, ta tiếng."

      "Các ngươi xem trước , ta còn có chút việc, nghe gần đây xuất bệnh cúm, biết hay giả, các ngươi về nhà kêu ba mẹ chuẩn bị có nhiều chỗ tốt."

      " hay giả? Dịch cúm mới qua bao lâu." Tô Hoa tiếp lời.

      "Lo trước khỏi họa (tai họa), xem như tin đồn, là ta nghe người bà con làm việc ở đồn công an lân cận vùng núi xuất bệnh cúm, chuyện còn chưa có đưa tin, còn chưa biết kết quả." Tần Nguyệt lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian: "Các ngươi xem tiếp , ta còn có chút việc."

      "Tốt, ngươi làm việc trước , chúng ta dạo tiếp." Hiểu Nguyệt rất coi trọng lời của Tần Nguyệt, đến lúc giá cả hàng hóa tăng lên đối với tiền lương của ba mẹ loại gánh nặng, còn bằng chuẩn bị sớm."

      Ánh mắt nhìn về phía cửa sổ xuyên qua lớp kính thủy tinh, phía dưới có gia đình nắm tay qua, ánh mắt Tần Nguyệt ảm đạm, nếu phải nàng có ý nghĩ xấu muốn cầm lại ngọc bội lúc trước đưa cho Bạch Vi Lan sớm về nhà. Bây giờ đành phải chuẩn bị hai tay, nếu thể trở về thời điểm này cũng có ích gì, đến thời điểm cùng ông nội đến hội họp ở căn cứ phía nam, bất quá làm như vậy cũng có chỗ tốt, ông nội ở bên kia thu thập vật tư, ở bên cạnh thu thập vật tư, mục tiêu trở nên hơn nhiều, dễ dàng bị người khác chú ý.

      Tần Nguyêt tìm chỗ tương đối xa cầm di động đứng tại quầy thu tiền ở chính giữa công ty, bọn họ quyết định gặp mặt vào buổi chiều và bàn bạc chi tiết sau mới cúp điện thoại. Lúc này vẻ mặt Bạch Vi Lan ngày càng khó coi, ta ngồi cái ghế trước ngăn tủ vì ngọc quan mà kêu nhân viên bán hàng lấy lần nửa, bộ dáng nếu tìm ra viên ngọc quan kia nhất quyết bỏ qua.

      Thời gian cũng phải dùng để lãng phí, tuy là còn tới năm ngày nhưng Tần Nguyệt dám cam đoan chuyển phát nhanh đưa đến đúng giờ mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, chỉ ở chỗ gần thành phố mua đống lớn thịt bò khô Nội Mông Cổ, người bán hàng ở đầu bên kia internet lập tức cười ra mặt, hàng chứa lại lập tức bán sạch, năm cũng khó gặp được khách hàng lớn như vậy.

      Khi Tần Nguyệt mạng tìm tin tức của phòng cho thuê, người đàn ông mặc áo xám bộ dạng bình thường gặp thoáng qua người phụ nữ quý phái nhuộm tóc đỏ, cho dù ở trong thời kỳ an toàn nhưng Tần Nguyệt chưa từng buông lỏng cảnh giác giây, nghi ngờ gì nữa ta chính là tên trộm, sờ cái liền lấy mất cái ví tiền của người phụ nữ kia.

      Trong nháy mắt, trong đầu Tần Nguyệt lại lóe lên suy nghĩ, do dự chạy theo người đàn ông áo xám kia.

      Từ hành động xem ra đây là kẻ cắp chuyên nghiệp, nhìn thấy dạo Thương Trường cách rất tự nhiên nhưng thực tế ta rất cảnh giác, nếu phải Tần Nguyệt lăn lộn vài năm ở tận thế sớm luyện thành đôi tuệ nhãn mất dấu rồi.

      Nguyên Tuyền tránh đám người xung quanh vào con hẻm , ô ở Cửu Phố là địa bàn của , bình thường có người tới đây. Nghĩ đến thu hoạch ngày hôm nay trong lòng thầm vui mừng, có đoạn thời gian hành nghề, nếu phải gần đây có cảnh sát tra khảo làm hại phải trốn nếu cũng ra tay nhanh như vậy, nhưng dê béo chính là dê béo, đầu ngón tay của tự chủ lên ngực, cách lớp quần áo cũng cảm nhận được độ dày của ví tiền.

      Nhanh chóng bộ đến chỗ người, Nguyên Tuyền hưng phấn liếm liếm môi, ngón tay thành thạo từ bên trong quần áo lấy ra cái ví tiền của LV, là phát tài rồi!

      Cảm thấy được thần tài chiếu cố Nguyên Tuyền hạnh phúc mở ví tiền ra, ánh mắt nhất thời bị thẻ tín dụng và tiền mặt mê hoặc, hôm nay đúng là ngày lành, lão tử phát tài rồi.

      "Thu hoạch rất tốt, chúc mừng phát tài."

      thanh đột ngột vang lên bên tai Nguyên Tuyền, đáng sợ tới mức thiếu chút nữa tay run lên bỏ cả ví tiền chạy trốn.

      "Ai?"
      Trâu, ly sắc, thuyt7 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8:

      Tay Nguyên Tuyền xiết chặt ví tiền, lúc xoay người lại mới phát người lên tiếng là trẻ tuổi, thở phào nhõm hơi, đem ví tiền cất vào áo trong rồi hung hăng : " , chớ xen vào chuyện của người khác! "

      "Lúc nãy chuyện làm tôi đều chụp ảnh lại rồi." Tần Nguyệt tất nhiên để ý ta nghĩ gì, dù sao cũng sắp đến tận thế, muốn trả thù phải còn mạng mới trả thù được chứ, đánh trước gậy cho miếng bánh: "Nhưng tôi có chuyện muốn nhờ giúp đỡ, có thể suy nghĩ lại ra chuyện vừa làm."

      "Chuyện gì?" Nguyên Tuyền cảnh giác nhìn Tần Nguyệt, có trời mới biết bây giờ chỉ muốn chạy thoát, đứng trước mặt mình mới nhìn biết là có luyện võ công, ánh mắt chứa đầy máu tươi kia sợ là mình luyện còn chưa đủ đẳng cấp.

      Tần Nguyệt muốn tiếp điện thoại di động kêu, vừa xem qua màn hình bản năng suy nghĩ định nhấn tắt, lại nghĩ tới thể làm hỏng tình cảm với người bên kia đầu dây : "Uy------"

      "Tần Nguyệt, ngươi đâu rồi, chúng ta tìm thấy ngươi...." Di động vừa nghe máy đầu bên kia Bạch Vi Lan trực tiếp dùng giọng điệu tốt chất vấn, mơ hồ còn có thể nghe được rống giận của người phụ nữ khi mất tiền, giống như chất vấn hệ thống an toàn ở trung tâm thương mại dở tệ.

      "Ta có chút việc, về nhà trước, bây giờ tiện cho lắm, lần sau gặp mặt rồi sau." Tưởng chừng trở mặt nhưng Tần Nguyệt cố nhịn, có mở miệng châm chọc: " giờ ta bận."

      Bị người ba lần bốn lượt dùng giọng điệu chỉ trích để chuyện, ai cũng đều tức giận, huống chi là người có lòng tự trọng cao như Tần Nguyệt, trước kia xem ta như người nhà, mọi từ ngữ bén nhọn đều tha thứ, nhưng bây giờ, Bạch Vi Lan thích làm gì làm .

      Suy nghĩ của Nguyên Tuyền xoay chuyển, muốn chạy trốn nhưng vừa nhấc chân lên, Tần Nguyệt liền nghiêng mắt nhìn, tốt, ánh mắt dày đặc máu tươi chói lọi làm cho nhất thời dừng ngay suy nghĩ này : "Bà à, đến cùng là muốn làm gì."

      như thế, nhưng nếu này là vì ví tiền trước mắt mà tới chắc cũng dám giao ra, nghĩ như vậy, tâm trạng Nguyên Tuyền vốn xuống, vừa mới tính toán đùa giỡn này chút bỗng nhiên lại lên, chẳng lẽ ta tới đen ăn đen sao? Tính toán tốt nha, đây là muốn ông đây vất vả ngày cuối cùng chỉ là cống hiến chuyện vui hay sao.

      Nhìn sắc mặt của người trước mặt biến hóa liên tục, Tần Nguyệt tuy rằng vui mừng suy nghĩ của nhiều, dùng người thông minh rất tốt, nhưng người giảo hoạt cũng đại biểu cho việc dễ khống chế.

      "Đừng suy nghĩ miên man nữa, tôi đối với ví tiền của có hứng thú." Tần Nguyệt mở điện thoại di động, từ trong album ảnh lấy mấy tấm hình của Bạch Vi Lan đưa ra: "Cho hai ngày, tôi mặc kệ dùng thủ đoạn gì, trộm hay cướp đều tùy , tôi muốn lấy vòng tay bằng ngọc của ta, sau khi xong chuyện tôi trả cho mười vạn, hơn nữa tiêu hủy chứng cớ ta có trong tay. Nhớ kỹ, đừng suy nghĩ chuyện xấu xa gì, tôi có hai cái điện thoại di động, ngại đưa cái cho cảnh sát đâu, đúng rồi, vừa rồi lúc tôi gọi điện thoại còn nghe được người bị hại kia ở trung tâm thương mại tìm ..." nhưng chừa lại nửa, Tần Nguyệt nghĩ người thông minh này chắc chắn biết ý của muốn gì.

      Có thể có ảnh chụp của Bạch Vi Lan vì may mắn ta rất thích trang điểm, bản thân mình thích chụp ảnh thôi, còn thích lấy di động của người khác ra chụp ảnh, vừa sống lại kịp xóa liền có chỗ sử dụng.

      Thời điểm nhìn người kia Tần Nguyệt liền nghĩ đến bản thân nếu có phương tiện uy hiếp phải là thiệt thòi sao? Vì thế bắt đầu cân nhắc chuyện có tính khả thi nhất, trước đánh cây sau đó lại cho quả táo, tin tưởng người này làm giống như suy nghĩ của .

      "Hai ngày sau tôi gọi điện thoại cho , chúc mã đáo thành công."

      Thấy người kia muốn , Nguyên Tiền nhanh chóng : "Chờ chút, sợ tôi cho ta biết, hoặc là làm được sao?

      " ta liền tin sao? Thấy ngu chưa, lùi vạn bước mà , làm như vậy đối với có ích gì? Còn về cái điện thoại tôi là mất đường về nhà. Về phần nếu làm được? Nếu nghi ngờ năng lực của bản thân tôi cũng có gì để ." Tần Nguyệt cười lạnh cái, vòng lẩn quẩn có quy tắc của vòng luẩn quẩn, giống như vòng lẩn quẩn trong lòng người: " người nếu làm được tôi thuê mười người, tôi biết hiểu được, chỉ xem có chịu được khi người khác chia tiền với hay thôi."

      "Tôi đây làm sao biết được có trả tiền cho tôi hay ?" Nguyên Tuyền ra chuyện mình để ý nhất.

      Tần Nguyệt từ trong ví tiền lấy ra thẻ ngân hàng và trăm đồng, tiền còn lại để trong ví : "Đây là tiền đặt cọc, tiền còn thiếu xong chuyện đưa cho , tôi còn biết hỏi cái gì tiếp theo, đơn giản là hỏi tôi sợ cầm tiền của tôi rồi chạy mất hả, vì chút tiền này mà trốn, tôi tiếp nhận địa bàn này, hơn nữa thuê người truy nã ..." ý còn lại đó là, muốn chạy cứ chạy, chạy tôi làm cho trở thành vòng luẩn quẩn bị chê cười, hơn nữa được sống yên ổn, vì chút tiền như vậy có đáng ?

      "Cuối cùng nhắc câu, ta tên là Bạch Vi Lan, là sinh viên năm ba đại học ở thủ đô." Tần Nguyệt suy nghĩ, thuận tiện về tin tức chỗ trọ ở trường của Bạch Vi Lan.

      "Tốt, yên tâm, tôi nhất định làm mọi chuyện ổn thỏa cho ."

      Chương 9:

      Tần Nguyệt ngăn lại chiếc xe màu xanh lá về nhà, tại có chút vội vã mong muốn biết được suy đoán của mình có đúng hay .

      Vội vàng mở cửa ra, khóa trái rồi vào phòng mình Tần Nguyệt mới an tâm ngồi xuống, lấy ngọc quan cổ ra xem xét. Rốt cuộc có phải thứ này hay ? Nó phải sử dụng như thế nào đây?

      Những chuyện của Bạch Vi Lan tất cả đều là suy đoán của , nhưng Tần Nguyệt bình tĩnh suy nghĩ Bạch Vi Lan nhất định có bí mật, chỉ là chỗ che dấu bí mật kia phát ra được thôi. Lại suy nghĩ về ngọc quan , Tần Nguyệt có tìm ra bất cứ chỗ khác thường nào, cũng phát được tính đặc biệt của ngọc bội này là gì, tóm lại đây là miếng ngọc quan có cơ quan vừa có giá trung bình.

      Nghĩ đến đây Tần Nguyệt có chút cam lòng, chẳng suy đoán của từ khi bắt đầu là sai lầm?

      tay nhìn ngọc quan , Tần Nguyệt bên chống cằm nhớ lại, mấy phút sau ánh mắt lại ngoài ý muốn nhìn vào chiếc dao rọc giấy ở trong chiếc ống đựng bút để bàn, biết ma xui quỷ khiến làm sao lại cầm lên, ánh mắt Tần Nguyệt di chuyển qua lại chiếc dao rọc giấy, cuối cùng vẫn quyết định thử xem, nếu vẫn có ích nữa liền lãng phí công sức, nắm chặt thời gian dự trữ lương thực.

      phút tĩnh lặng, Tần Nguyệt chuẩn bị sẵn sàng, cầm dao rọc giấy rạch đường ngón trỏ ở tay trái, nhất thời máu tươi chảy ra, buông con dao đem máu lên miếng ngọc quan .

      Trời đất biến chuyển, Tần Nguyệt phảng phất giống như ở giữa trung xung quanh gió thổi mây phun, như là trải qua thời gian hàng tỉ năm ánh sáng, chính mắt thấy từ đất đai cằn cỗi vạn vật sống lại đến hình ảnh tang thương sông cạn đá mòn, mọi thứ chấm dứt giống như khi mới phát chỉ là ảo ảnh trước mắt, cũng phải tồn tại .

      Lúc này Tần Nguyệt đứng bên cái sa mạc màu hồng, nơi này có người, hoặc là chính xác ngoại trừ Tần Nguyệt có đến nửa vật thể sống, phóng mắt nhìn xa tất cả đều là cát màu hồng nhạt. Toàn bộ khu vực này có mặt trời nhưng lại rất sáng sủa, phạm vi sa mạc cỡ chừng năm sáu cái quảng trường thể dục lớn , Tần Nguyệt qua bên cạnh, phát thế giới con người có cách nào qua, như là gian nhìn thấy sờ được.

      Tần Nguyệt nắm hạt cát tay, lại suy nghĩ ra nguyên do đến được đây, trong lòng tuy rằng nghi ngờ nhưng vui mừng nhiều hơn, nơi đây đại khái là gian trong truyền thuyết, nghĩ đến đây Tần Nguyệt tự chủ nở nụ cười, đa tạ tổ tiên phù hộ.

      Ở trong gian lát, Tần Nguyệt ngưng thần suy nghĩ muốn ra ngoài, quả nhiên giây sau trời đất biến đổi, lại trở về phòng mình. Còn đợi Tần Nguyệt kịp phản ứng, liền phát cửa nhà mình bị gõ liên tục, cái gì, đây là tiết tấu đòi nợ sao?

      "Mở cửa, mở cửa, rốt cuộc có người ở nhà ?"

      giọng thô thô kiên nhẫn vang lên từ bên ngoài, thuận tiện còn mang theo tiếng đập cửa bang bang, Tần Nguyệt ra ngoài mặt đổi sắc mở cửa: "Ai vậy?"

      "Giao hàng, mời quý khách ký nhận." Ngoài cửa nhân viên giao hàng mặc trang phục thấp kém cầm bút và biên lai đưa tới, nhà này nhiều năm qua đều là người mua gạo, thể nổi giận nhưng sắc mặt cũng được coi là tốt : " là, ràng quý khách có ở nhà sao lại lâu như vậy, tôi cũng chờ nửa giờ rồi."

      " phải giờ mới đưa tới sao?"

      "Chị hai, chị xem bây giờ, gần hai giờ rồi, nếu phải chị là khách quen cũ, lần này lại đặt nhiều hàng, tôi sớm rồi." Bất mãn lấy lại biên lai ký, chú này gọi cậu bé chung : "Đề bên kia sao?"

      Lời của ông chú này khiến Tần Nguyệt kinh ngạc, khi về tới nhà mới là mười giờ, nháy mắt mà trải qua bốn tiếng rồi? Sau khi chú này hỏi lại ba lần mới khôi phục lại được tinh thần lại : "Ngại quá, chú giúp con đưa đến tầng hầm ."

      Vốn là tính mua đống đồ ăn lớn chuyên tâm rèn luyện mình, bây giờ có gian tốt hơn, cần lo lắng là mình ăn hết mà lãng phí thức ăn. Sau khi hai chú ấy chuyển xong xe đồ, Tần Nguyệt cho hai người họ năm trăm nhân dân tệ, trước kia tuy là người của Tần gia, nhưng vẫn rất tiết kiệm, chưa bao giờ xài tiền bậy bạ, hôm nay cho tiền boa dư thừa vì sắp tới mạt thế tiền trở thành giấy lộn, thứ hai là nhìn bọn họ đứng đợi lâu lại còn dọn đồ tới mức đầu đầy mồ hôi, có ý tứ rất tốt: "Đại ca, tiền này các vị cầm mua chút thức ăn, tôi có thân thích ở cục thuế qua mấy ngày nữa giá hàng nâng lên rất nhiều, rất quý giá, đến lúc đó tiền còn mất giá, còn bằng sớm mua nhiều hàng hóa tích trữ."

      Phía trước chú giao hàng còn cao hứng lắm nhất thời vui vẻ, cảm kích đứa trẻ này là vì nghe xong tin đồn tăng giá mới vung tay mua xe đồ ăn, người có tiền biết đùa, bất quá tiêu xài loạn xạ, cơm là đồ ăn của trời :", kia chú lấy tiền này mua của ông chủ mấy túi gạo thử xem , tới lúc tăng giá mua bán rất có lời nha."

      Tần Nguyệt biết đại khái tin tưởng, nhưng ít nhiều cũng mua về nhà dự trữ: "Tốt tốt, ha ha."

      "Chú nha, lần tới muốn mua gì nhớ tìm chú, bảo đảm đưa tới đúng giờ, tiểu Trần ." Ông chú này mấy câu khách sáo rồi mang theo công nhân lao động đơn giản lên xe rồi .

      Mới đưa bọn họ , Tần Nguyệt còn tính xuống tầng hầm thử xem, cửa vừa mới đóng, chuông cửa lại vang lên.

      Chương 10:

      Lần này lại là ai nữa đây?

      Tần Nguyệt nghi hoặc, nhìn xuyên qua mắt mèo (ô cửa nhà thường có trong phim hàn đấy) phát cũng phải người quen biết: "Ai vậy."

      "Là Tần tiểu thư phải ? Tôi là nhân viên quản lý mua bán bất động sản Mạch Mạch, sáng nay có nhận được cuộc điện thoại tính bán phòng." Ngoài cửa là người vừa cao vừa gầy, ốm tong teo mang theo túi văn kiện, cặp mắt kính che đôi mắt khôn khéo, khiến cho cả người ta thoạt nhìn có vài phần hiền lành.

      Tần Nguyệt mở cửa cho vào, người này vừa vào liền đưa tấm danh thiếp : "Tôi họ Ngô, Tần tiểu thư sau này nếu có muốn mua hoặc bán phòng cứ đến tìm tôi."

      Tần Nguyệt cầm tấm danh thiếp nhìn nhìn, để vào túi áo : "Tôi tính ra nước ngoài, có văn kiện gởi xuống, trước mắt cần bán phòng gấp, giá thấp cũng quan trọng, miễn nhanh là được, tốt nhất là xong trong tuần, trong thời gian này tôi phối hợp với các vị về các thủ tục cần thiết, nhưng nếu vượt qua thời gian đó tôi bán nữa, trực tiếp sang cho người thân."

      "Tốt, tôi có thể xem nhà dưới ?" Tiếng của dịu dàng, giọng điệu phù hợp làm cho người khác cảm thấy đột ngột.

      ", tôi đưa thăm quan chút." Tần Nguyệt dẫn ta về phía trước : "Ở đây là nhà bếp, tôi cũng biết diện tích bao nhiêu, đợi chút nữa tôi lấy giấy tờ cho xem." Tiếp đến hai người tham quan phòng khách, phòng ngủ, phòng đọc sách, nhà kho,... Sau mười phút cuối cùng cũng xem xong, Tần Nguyệt lấy giấy tờ tương ứng cùng quản lý Ngô về chuyện phòng ốc.

      "Nhà này rất tốt, tất cả có vấn đề gì, chúng tôi nhanh chóng hoàn thành cầu của , xin cứ yên tâm."

      bao lâu sau hai người thành công thỏa thuận ban đầu, quản lý Ngô chụp mấy tấm ảnh và nội dung của giấy tờ đem nộp cho công ty rồi , là hợp đồng ngày mai đưa tới, bọn họ nhanh chóng sắp xếp công việc cho căn phòng này.

      để ý tới chuyện bọn họ bận rộn bao nhiêu, Tần Nguyệt cảm thấy đầu óc mình bây giờ đủ dùng, may là buổi chiều có ai tới đây, khóa trái cửa lần nữa, vào tầng hầm ngầm, suy nghĩ liền đem mấy chục bao gạo để vào gian, vì để kiểm chứng gian này có thể để được đồ Tần Nguyệt cũng vào.

      Cát đỏ (trong văn ghi hỏa hồng, mà nó có nhiều nghĩa quá nên ta biết dịch nghĩa nào cho phải vì cái gì cũng thấy đúng, nên chắc sau này mà ta hiểu được ta sửa lại) sa mạc ràng chất đống hôm nay mới đến lại càng nhiều hơn, lần này Tần Nguyệt dám suy nghĩ nhiều, sau khi xác nhận thời gian lưu chuyển của gian trong ngọc bội này rất nhanh Tần Nguyệt liền dám suy nghĩ nhiều nữa, sợ lại giống như lần trước hay biết qua vài tiếng đồng hồ, ra lúc đầu cứ tưởng rằng có gian càng được bảo đảm an toàn, lúc nguy hiểm có thể trốn vào, nhưng áp dụng lại rất khó, ví dụ như ngày nào đó cẩn thận bị trọng thương vào sau đó cẩn thận bị hôn mê... Có khả năng lúc ra ngoài trải qua vài thập niên trực tiếp từ thiếu nữ biến thành bà già tóc bạc.

      Sai lầm như vậy, khóc cũng kịp! Vì thế nếu phải là chuyện sống chết trước mắt tuyệt đối trốn vào trong gian, lo lắng duy nhất bây giờ của là những thức ăn để trong gian, cùng với những thức ăn sau này cất giữ có thể vì tốc độ lưu chuyển của thời gian mà hư hay .

      Tuy rằng có nhiều chuyện có biết và xử lý, nhưng chuyện lo lắng nhất của bây giờ vẫn là gia đình, tuy rằng cha mẹ từ khi còn mất nhưng ông nội Cố đối xử với rất tốt.

      Tần Nguyệt cầm điện thoại, run rẩy bấm số nhà : "A lô."

      Nghe điện thoại di động truyền đến tiếng , kiềm chế được phát run, còn sống có thể nghe tiếng của ông nội là hạnh phúc lớn cỡ nào.

      "Ông nội....." vừa mới mở miệng nước mắt liền trào ra, tiếng nghẹn ngào.

      Đây là người ông thương nhất, đây là người ông sau khi mất cha mẹ vẫn bảo bọc cho . Lúc trước nếu phải bướng bỉnh nhất định muốn chuyển ra ngoài, đến mức khi xảy ra tận thế lâm vào tình trạng tứ cố vô thân, đến mức khiến người ông nội làm lụng vất vả nửa đời ở lúc Tần gia lâm vào tình trạng thập phần bất lợi vẫn kiên trì tìm như cũ, cuối cùng sức cùng lực kiệt vĩnh viễn ở lại cái cửa biển dơ bẩn kia mãi mãi.

      "Ông nội, ông hãy nghe con , con mơ giấc mơ, mơ thấy xảy ra tận thế, hàng triệu người bắt đầu té xỉu, sau khi bọn họ tỉnh lại trở thành quái vật, đáng sợ, bọn họ khắp nơi cắn người, ai bị bọn họ cắn hoặc cào trở nên giống như bọn họ, ông nội ơi ông cũng chuẩn bị , bảo người thân trong nhà được ra ngoài mới tốt..." Tần Nguyệt lo lắng , sau khi xong mới chú ý thấy đầu bên kia của điện thoại vẫn im lặng, điều này làm cho có cảm giác rất bất an.

      thực tế, Tần Nguyệt cũng xác định nó là cơn ác mộng chân thực hay là sống lại trước lúc xảy ra tận thế, chỉ là tin tưởng nếu biết trước làm tốt công tác chuẩn bị, bất kể Bạch Vi Lan có làm gì cũng nằm trong dự đoán của .

      "Ngoan cháu , đừng sợ, có ông nội đây." Giọng trầm ổn của người già truyền đến đầu bên kia điện thoại, nghe giọng như vậy phút chốc Tần Nguyệt có thể lau tất cả bất an, cho dù trời sập xuống vẫn cảm thấy sợ hãi.
      Trâu, ly sắc, thuyt7 others thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 11:

      Tần Mục Xa gác điện thoại, rơi vào trạng thái trầm tư.

      Cháu ngoan hôm nay rất khác lạ, vừa như là bị dọa sợ, vừa như là cố ý giả bộ như bị vậy. Nếu như chỉ là cơn ác mộng, với tính cách độc lập tự chủ từ của Tần Nguyệt biểu ra bộ mặt yếu ớt, từ trước đến nay giấu mạnh mẽ, mà từng chi tiết trong giọng khẳng định hề giống giả bộ. Nếu như tất cả phải là nằm mơ, vậy chuyện này là nghiêm trọng...

      Dựa theo cách của cháu ngoan, mặc dù có chứng cứ sắp đến tận thế, nhưng cũng cung cấp mấy tin tức gần đây xuất , ví như ngọn núi lửa 600 năm hoạt động ở nước A bùng nổ, nước R xuất sóng thần khổng lồ, người lãnh đạo của nước L bị đảng phái cũ đuổi xuống đài.

      Những điều này đều là chuyện chưa xảy ra, nếu quả bị lời của cháu ngoan đoán trúng, như vậy....

      Tần Mục Xa ngồi ghế, ngón tay tự chủ được gõ lên bàn, lúc lâu sau, cầm điện thoại lên gọi: "Thằng hai, con chuẩn bị hai ngày nay về nhà , sống ở bên ngoài cũng phải chuyện tốt, trở về sống với ông già ta tháng, nhân lúc ta còn sống, ngay cả đứa con ở bên cạnh cũng có..."

      Tần Nguyên Hào nghe cha ở đầu dây bên kia lải nhải, nhớ tới người cha độc sống cùng ảnh chụp của mẹ, sống lẻ loi chiếc bóng mình khỏi cảm thấy hổ thẹn đứng lên, bọn họ làm con quả bất hiếu, em năm người lại có ai ở bên cạnh chăm sóc cha.

      "Được ba, con thu xếp, ngày mai đặt vé máy bay." Tần Nguyên Hào buông văn kiện xuống .

      "Con lại với thằng ba, thằng tư, thằng năm để cho tất cả cùng nhau trở về, lão già ta gần đây rất nhớ các con, người già, suy nghĩ muốn nhà tụ họp, để cho tất cả cùng nhau trở về, mang theo vợ, con , con trai cho lão già ta nhìn chút, chừng ngày nào đó ta ra , cái gì cũng xem được..."

      Đầu bên kia điện thoại Tần Nguyên Hào càng nghe càng cảm thấy thích hợp, chuyện này giống như là chuẩn bị hậu vậy: "Ba, người có phải là có chuyện gì gạt chúng con ?"

      " có chuyện gì, có thể có chuyện gì được, chỉ là mấy người các con có hiếu, quanh năm suốt tháng đều có nhà, ngày mai mỗi người các con đều đặt vé máy bay trở về , thành ở nhà ngây ngốc tháng, ai trở về sau này cũng đừng về nữa." Khi Tần Mục Xa chuyện, ánh mắt chăm chú nhìn chiều tà ngoài cửa số: " có việc gì cúp , các con chuẩn bị tốt chút, người cũng thể thiếu."

      "Dạ, ba yên tâm, con nhất định gọi bọn họ cùng trở về." Tần Nguyên Hào ở đầu dây bên kia khẳng định .

      Bây giờ, Tần Mục Viễn, Tần An Tâm, những đứa trẻ ở Tần gia đều rối loạn, mua vé máy bay mua vé máy bay, xin phép xin phép, bận đến mức rối loạn gà bay chó sủa. Thậm chí người lớn ở Tần gia cũng thập phần kiêng kị với bọn ở Tần gia tin tức Tần lão gia có khả năng ra , chuyện này càng đem điện thoại của bác sĩ tư nhân của Tần lão gia gọi đến cháy máy, hỏi xem thân thể của Tần lão gia xuất vấn đề gì.

      Vì thế, bác sĩ tư nhân của Tần lão gia càng giải thích , càng càng có người tin, dẫn đến vòng khẩu chiến.

      Hai ngày như vậy, Tần Mục Xa luôn bảo người canh chừng máy tính, từ sau khi tin tức đầu tiên truyền ra liền tin vào lời của Tần Nguyệt, đến bây giờ vài tin tức cũng được chứng thực.

      Tần Mục Xa ngồi ở ghế, nghĩ đến dị năng giả trong lời của Tần Nguyệt, cùng với bốn căn cứ lớn Đông, Tây, Nam, Bắc, bọn họ ở phía nam, tham gia vào căn cứ phía nam tự nhiên là thích hợp nhất, còn lại là vấn đề vật tư, Tần Mục Xa tìm số trong điện thoại: "Lão Lưu à, ông đem tất cả thẻ có thể xài của tôi toàn bộ dùng để mua đồ ăn có thể để lâu chút, nhất là về phương diện món chính..."

      "Từ tỷ, gọi điện cho công ty trang trí kêu người đến đây gia cố lại cái sân chút, tôi muốn là thứ tốt nhất, mắc hay quan trọng, an toàn là quan trọng nhất..."

      "Lão Hạ, ông phải đối với mảnh đất kia của Tần gia ta rất có ý tứ....tốt, tốt, tốt, còn phải là Tần gia chúng ta, lần này chúng ta cạnh tranh nữa, ông phải có chút quan hệ trong quân đội sao, cho mở cửa sau được , đứa con nhà tôi lại mê cái xe phòng ngự siêu cao của bộ đội đặc chủng kia, ông rộng lượng cho chút....còn phải có cách gì khác sao, con cái đều là nợ...."

      "Lão Dư à, nhà ông mở bách hóa ở toàn quốc, có thể bán cho tôi vài cái siêu thị hay ....yên tâm, tôi cần địa điểm, đem hàng hóa chuyển cho tôi là được....Ai, còn phải tiểu tử thứ ba kia, nhất định muốn học mở siêu thị, lão già ta cũng thể cho ra , may mà chuyện với ông trước..."

      "Lão Bạch, lâu lắm liên lạc, ngăn gọn , ông mở ít bệnh viện, đem thuốc đến nhà ta được ....Ai, còn phải là con nít trong nhà nháo sao..."

      "Lão Trần, chúng ta đấu mấy chục năm rồi, đấu nửa đời cũng có kết quả, hôm nay chơi nữa, nghe trời đất sắp thay đổi, biết hay giả, ông chuẩn bị đồ đầy đủ trong nhà, bây giờ đừng ra ngoài, nếu phát sinh chuyện kì quái cũng đừng quá tò mò, bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, chúng ta vẫn thành thành ngây ngô ..."

      Sau khi gọi xong mười mấy cuộc điện thoại, Tần Mục Xa ngồi xích đu, tài cán vì gia tộc chuyện gì cần làm đều làm hết, nếu chuyện này phải là lão hồ đồ, nhiều nhất là ảnh hưởng đến mấy năm phát triển của gia tộc, bị thương đến gốc rễ, ngồi xích đu đong đưa, hi vọng tận thế này chỉ là chuyện đùa .... Nghĩ như vậy, Tần Mục Xa nhớ lại lời của Tần Nguyệt, nha đầu kia, biết gặp nguy hiểm cũng lập tức trở về, là chờ chút, tự mình có thể xử lý tốt chuyện này, nhưng tiểu nha đầu như có thể trưởng thành như thế nào, là làm cho người khác lo lắng.

      Gió thổi qua ban công, Tần Mục Xa hoảng hốt nghĩ đến, qua vài ngày nên cho người hầu nghỉ việc thôi, khẳng định tin tức đó làm bọn họ vì mình mà hoạt động gân cốt chút.

      Xa xa chiều tà dần hạ xuống, hoàng hôn bắt đầu hợp lại.
      ly sắc, thuyt, rjnchan4 others thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 12:

      "Bạn à, xin hỏi bạn có biết Tần Nguyệt ở đâu ? Tôi tìm thấy ấy?" đến lớp học của Tần Nguyệt, Bạch Vi Lan nhìn xung quanh vòng cũng gặp được người muốn gặp, đứng ở cửa lớp, ta rất tự nhiên ngăn người bạn học lại hỏi.

      " là...."

      "Tôi là chị họ của Tần Nguyệt, tìm ấy có chút việc." Bạch Vi Lan nhanh chóng giới thiệu, vị bạn học mang mắt kính kia khách khí với ta hôm nay Tần Nguyệt xin nghĩ có tới lớp.

      Sau khi cảm ơn Bạch Vi Lan liền trở về, cái Tần Nguyệt này là, vốn muốn cùng ta thương lượng chuyện cho mướn nhà, kết quả lại là gặp được ấy.

      " ấy đâu." ta đứng bóng cây suy nghĩ linh tinh đến vài người, Bạch Vi Lan lấy điện thoại di động ra, trực tiếp ấn dãy số rồi bấm: "Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi liên lạc được, xin quí khách vui lòng gọi lại sau......Sorry, The subscriber you dialed can not be connected for the moment, please redial later."

      Bạch Vi Lan thở phì phò cúp điện thoại, hôm nay là xui xẻo, đầu tiên là trong lòng cảm thấy như có người theo dõi mình sau đó là người bình thường ta tới tìm đều gặp nhưng hôm nay lại tìm thấy, nghĩ nghĩ, Bạch Vi Lan bước tới ký túc xá nhanh hơn.

      Nguyên Tuyền uống ngụm nước ở cửa hàng cách đó xa, khổ sở đợi mục tiêu tới, ra cũng rất xui xẻo, theo dõi cả buổi sáng lúc gặp thoáng qua mới phát người ta chỉ là mua cái bánh bao, căn bản có mang theo vòng tay. Khổ cực làm muốn đánh liều, nhìn xem có thể lấy ví tiền hay , bất quá nghĩ đến mười vạn mà kia hứa hẹn tim của liền ngứa chút, tuy kia sau khi vào trường học cũng ra, nhưng điều này cũng gây trở ngại lắm, với chỉ số thông minh của nghĩ ra biện pháp khác.

      "Vi Lan, hôm nay sao lại trở về sớm như vậy." Nữ sinh cùng phòng cầm thau giặt quần áo định ra ngoài tắm rửa, sắc mặt lúc này của Bạch Vi Lan lúc này nhìn ra lúc trước ta còn cảm thấy vui: "Tần Nguyệt hôm nay có đến lớp, mình có chút lo lắng."

      " có chuyện gì đâu, là người lớn rồi còn bắt bạn phải quan tâm mọi chuyện, đừng suy nghĩ nhiều, gọi điện thoại chưa?"

      "Gọi rồi, nhưng ai bắt máy." Bạch Vi Lan ngồi xuống, tiếp: " có chuyện gì, bạn tắm trước , về kí túc xá mình gọi lại thử xem."

      "Được rồi, mình ra ngoài trước, bạn đừng suy nghĩ nhiều quá, chừng chỉ là xin phép ra ngoài chơi thôi." xong, nữ sinh này cầm quần áo ra ngoài.

      Ngồi ở giường nhưng trong lòng Bạch Vi Lan luôn có dự cảm tốt, trực giác cho ta biết hôm nay vẫn nên an phận ở kí túc xá hơn. ta cầm lấy sách môn tiếng Pháp, khó chịu lật vài tờ lại bỏ qua bên. Lúc này chuông điện thoại lại vang lên, Bạch Vi Lan cầm điện thoại di động lên nhìn vào màn hình phát sáng : "Alo, ba, có chuyện gì ?"

      "Ông nội con chắc là ngã bệnh, con với Tần Nguyệt chuẩn bị hai ngày nay cùng nhau về ......" Đầu bên kia điện thoại giọng thấp mà thô, mang theo chút mệt mỏi, Bạch Vi Lan quan tâm đến chuyện này, với trí tuệ của tất nhiên nghe được chuyện bên ngoài giọng của ba, bệnh như thế nào muốn con cháu trở về, chuyện ta để ý là chắc Tần lão đầu sắp rồi, lão đầu này đối với có thành kiến lớn nhất, có lẽ sau khi chết có thể trở về sống với ba.

      Nghĩ như vậy, Bạch Vi Lan nhất thời có chút tâm hoa nộ phóng, thực ngờ con ngựa đầu đàn này lại chết :"Được, ba người yên tâm, con cùng em trở về."

      "Ừ, các con nhanh lên, chị họ họ của con lúc này cũng về, ba cần phải gọi điện thoại nhiều nữa."

      Cất điện thoại di động, Bạch Vi Lan lập tức nghĩ đến chỗ đúng, Tần Nguyệt học, Tần lão gia tử liền bị bệnh, bên trong chuyện này biết có quan hệ gì , chẳng lẽ ngay từ đầu Tần Nguyệt biết cái lão đầu thối kia bị bệnh mới có lên lớp?

      được, Bạch Vi Lan ngồi yên, muốn lập tức tìm Tần Nguyệt hỏi ràng.

      "Vi Lan, bạn có chuyển phát nhanh kìa." người nữ sinh ở cùng kí túc xá mang cà phê lạnh tiến vào, Bạch Vi Lan trong lòng nghi hoặc, gần đây đâu có mua hàng qua mạng, ba vừa mới gọi điện lúc nãy cũng nhắc tới chuyện gửi hàng qua bưu điện, tuy rằng nghĩ như vậy Bạch Vi Lan vẫn ra ngoài :"Mình xem xem, gần đây có mua gì, chắc là mẹ ta gửi cái gì ." Nghĩ nghĩ, Bạch Vi Lan lại xoay người từ trong ngăn kéo lấy ra chìa khóa biệt thự của Tần Nguyệt, chuẩn bị qua xem xem.

      Nguyên Tuyền nhìn mục tiêu từ sân trường ra, kích động tắt thuốc lá, vỗ vỗ cho hết mùi người, cầm chuyển phát nhanh đứng ở nơi cách trường học xa thăm dò nơi camera chiếu tới.

      "Xin hỏi là nhân viên giao hàng sao?" Tôi là Bạch Vi Lan, nghe tôi có chuyển phát nhanh." Bạch Vi Lan sau khi ra khỏi cổng trường rất dễ dàng thấy người đứng im, ta hướng người đó tới.

      "Là cái này sao?" Nguyên Tuyền liếc mắt quan sát người mới tới, ánh mắt chăm chú nhìn cổ tay người khác, lúc này ta có mang theo vòng tay, từ trong cái túi lớn màu xanh cầm lấy cái hộp đưa ra.

      "Là tên của tôi."

      Bạch Vi Lan ở cái hộp phát tên của mình, nhanh nhẹn tiếp nhận bút và chiếc hộp định kí tên, biết lúc này nhân viên chuyển phát nhanh nhanh nhẹn lấy mất vòng tay của ta sải bước đến bên cạnh chiếc xe máy, đồng bạn của nhanh chóng lái xe chạy .

      ]Chương 13:

      Bị khói xe phả vào mặt Bạch Vi Lan còn ở phía sau hô to ăn cướp, nhưng chiếc xe máy kia chưa đầy phút ra khỏi tầm nhìn của ta.

      "Chết tiệt, khốn kiếp." Bạch Vi Lan giậm chân mắng, như là mới suy nghĩ ra, ta mở chiếc hộp tay ra, phát bên trong chỉ là 2 tờ tạp chí và quảng cáo mà người ta thường phát miễn phí đường.

      Đây nhất định là có mưu ăn cướp, sắc mặt Bạch Vi Lan nhanh chóng tái , bạn học bên cạnh còn khuyên ta nghĩ thoáng chút, may là ví tiền bị cướp .

      Nghe lời này càng khiến cho ta chán nản, mất ví tiền cùng lắm chỉ mất mấy ngàn, tuy phải làm lại thẻ ngân hàng hơi phiền toái, nhưng vòng tay bằng ngọc kia phải dùng rất nhiều thời gian mới lừa gạt được Tần Nguyệt, lúc trước là thích cái vòng tay màu xanh biếc kia, nhưng Tần lão gia bất công chỉ đưa cho Tần Nguyệt, là khi còn trẻ mẹ Tần Nguyệt thích nhất là mang chiếc vòng này.

      Tần gia có tiền, mợ hai Tần gia càng thích sưu tập đồ trang sức, lúc đó Bạch Vi Lan từng lấy để xem giá tiền, giá trị của nó rất cao, bây giờ lại bị tên giao hàng lấy mất, làm sao bảo tức giận.

      Bảo vệ trong trường lúc này chạy đến: " , có muốn báo công an ?"

      mặt Bạch Vi Lan xẹt qua vẻ vui sướng, nhưng nụ cười lại ảm đạm xuống, lắc đầu: " cần, chỉ là cái vòng đeo tay, cũng phải hàng mắc tiền." từng có suy nghĩ muốn báo công an, nhưng ở thành phố A vẫn có người của Tần gia, tuy từ theo mẹ thay tên đổi họ nhưng chung vẫn là nửa người của Tần gia, khi báo công an gia tộc bên kia nhất định được thông báo, lúc đó lỡ người Tần gia hỏi là vòng tay của Tần Nguyệt sao lại ở trong tay rất phiền phức.

      Tuy rằng mất vòng tay rất đáng tiếc, nhưng so với cái giá phải trả khi tìm về, Bạch Vi Lan cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua.

      "Vậy cẩn thận chút, tôi bật radio, báo cho tất cả mọi người biết được cái thủ đoạn mới này." Bảo vệ thấy nữ sinh này mất cái gì lớn, gật gật đầu : "Tôi trước, đừng quá đau buồn."

      "Được, tôi cũng có việc, ra ngoài trước." Bạch Vi Lan cho dù vui nhưng chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi, sờ vào túi vải, thấy ví tiền và chìa khóa vẫn còn, đến ven đường ngăn chiếc taxi lại, địa chỉ cho tài xế sau đó nhắm mắt dưỡng thần (kiểu nhắm mắt cho đỡ mệt nhưng ngủ).

      Ngày hôm qua Tần Nguyệt thử công dụng của gian để đồ, may mắn là gian trong viên ngọc rất hoang vắng, dòng chảy thời gian cũng kì lạ đến mức khó tin, nhưng vẫn có thể để được đồ, sau khi bỏ thức ăn vào vẫn như lúc đầu, thể đây là gian vừa thần kỳ vừa quái lạ.

      "A lo....." Tần Nguyệt tay nghe máy, tay còn lại đem tất cả những đồ vật còn có thể xài được trong biệt thự nhét vào gian, nhưng bình hoa hay ngăn tủ mà thích cũng rảnh mà đem bọn chúng tháo ra mang , để lại toàn bộ cho chủ nhân đời tiếp theo của căn biệt thự này coi như mua tặng .

      "Đại tiểu thư, vòng đeo tay bằng ngọc muốn tôi lấy rồi, khi nào chuẩn bị tiền đến lấy đây? Tôi với rồi, lão tuyền ta lần này mất công sức rất lớn, kia rất xảo quyệt, ngươi có được......"

      Tần Nguyệt ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Nguyên Tuyền, có chút ngạc nhiên, nhanh như vậy làm xong rồi, chẳng là có tuệ nhãn nhìn ra kẻ cắp chuyên nghiệp sao? "Tôi biết, tôi tới ngay." vỗ vỗ bụi bặm người, màu sắc quần áo có chút bẩn, nhưng bây giờ có thời gian tắm rửa, tùy tiện vỗ vài cái người rồi cầm lấy ví tính ra ngoài.

      Nguyên Tuyền chăm chú nhìn vòng tay bằng ngọc, trong lòng thấy buồn bực, cứ tưởng rằng giàu to rồi, nhưng khi cầm tiền trong ví ra đếm mới biết có mấy tấm là tiền , những thứ quý giá óng ánh vàng ra đều phải, lại ngửi cái túi LV mới thấy thứ mùi gay mũi, cần nhìn cũng biết là hàng giả.

      Đây là chuyện hài sao? Đây là khổ quá mới có bạn đồng hành sao( ta chém đại đó, chắc sai cỡ 80%)

      Trong lòng kích động, chiếc vòng cổ tay lập tức bị trượt xuống đất, Nguyên Tuyền liền khom lưng nhặt lên, ai uy, tiểu tổ tông của tôi, ngài trăm ngàn lần đừng có hư nha, ít nhất cũng phải đợi 10 vạn đến tay lão tử chứ. dùng đôi tay sần sùi xoa xoa, lại đưa lên miệng thổi vài cái, kiểm tra có hư hại sau mới an tâm chuẩn bị trả cho chủ cũ.

      Muốn hỏi làm sao biết số điện thoại của cố chủ, đương nhiên phải đến bộ não vừa thông minh vừa cẩn thận của , tối hôm qua lúc lấy tiền ra đếm số điện thoại di động kẹp trong mấy tờ tiền rớt ra ngoài, nếu như bình thường sớm làm mất, trùng hợp lúc ấy lại nhanh trí giữ lại, còn cố học thuộc, làm sao có thể hơn ngày lấy được tiền, đây là muốn cấp chết lão tử sao?

      Nguyên Tuyền cao ngạo huýt sáo, mười vạn nha, là số tiền lớn, khi có nhất định phải tiêu dao chút, đúng rồi, còn phải mời tên đầu gỗ kia uống rựu, hôm nay may mà nhờ giúp.

      Bên kia Nguyên Tuyền vui tươi hớn hở nghĩ cách sử dụng số tiền lớn sắp đến tay, bên này Tần Nguyệt vừa mở cửa, chuẩn bị ra ngoài, cái bóng đen lại xuất .
      Last edited by a moderator: 24/10/15
      ly sắc, thuyt, rjnchan3 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 14:

      Tần Nguyệt và nó mắt to trừng mắt .

      Ngoài cửa là con mèo đen lầm lũi thường xuyên đến trước cửa nhà , nó và Tần Nguyệt nhìn nhau trong chốc lát, ưu nhã bước những bước đến sofa, nó lười biếng nằm lên. Chỉ thấy ánh mắt nó bình tĩnh cao ngạo liếc xéo Tần Nguyệt cái, nhàn nhã quay đầu liếm liếm móng vuốt ở chân.

      Thái độ ngạo mạn chút để ý thiếu chút nữa làm Tần Nguyệt tức giận.

      có thời gian quan tâm đến nó, Tần Nguyệt trừng mắt nhìn nó liếc mắt mình, cho đến khi đóng cửa vị khách mời này cũng mảy may phản ứng, bộ dạng quý tộc thập phần hưởng thụ lười nhác nằm sofa, còn thiếu chưa sai bảo người khác đút cá, mát xa đấm lưng cho nó thôi.

      Thuê xe thẳng đến ô hạng cửu phố, rất nhanh Tần Nguyệt tìm thấy Nguyên Tuyền, tên kia vừa hút thuốc vừa đứng tựa vào cột điện, có chút tiêu dao tự tại, nhìn thấy lập tức vứt điếu thuốc xuống đất, hung hăng đạp mấy cái, phun ngụm nước miếng, sau khi kiểm tra xong thấy mùi thuốc lá người mình quá nồng mới thập phần chân chó chạy tới.

      "Lão đại, đến rồi." mặt Nguyên Tuyền chứa đầy nụ cười lấy lòng: " muốn cái gì tôi lấy được rồi, hắc, chỉ là cái kia chuẩn bị xong chưa? Cái kia, cái kia.....hắc hắc! "Ba ngón tay của co, ngón cái cùng ngón trỏ ngừng ma sát, nếu còn nhìn hiểu ý của tiểu tử này mắt Tần Nguyệt cũng xem như mù rồi: "Gì đó đâu?"

      "Ở trong này, ở trong này." Nguyên Tuyền lập tức lấy cái vòng tay bằng ngọc còn chưa nguội ở trong túi ra, vòng tay này cũng tìm chuyên gia thẩm định rồi, mặc dù là đồ tốt, nhưng giá trị của nó cao bằng cái giá mà nãi nãi này đưa ra, biết lần sau có cơ hội nhận được vụ giao dịch tốt như vậy .

      Tần Nguyệt thấy ánh mắt Nguyên Tuyền bắt đầu đảo qua đảo lại, biết có ý tốt, nếu phải có chủ ý xấu cũng tuyệt đối phải chuyện tốt lành gì, bất quá đụng đến là được. nhận lấy vòng tay, cẩn thận kiểm tra lại lượt, thấy viên ngọc ở giữa có điểm đó, có gì nghi vấn nữa, vòng tay này chính là cái mà Bạch Vi Lan nài nỉ muốn có, nó cũng bị trộm đổi .

      Thu được đồ, Tần Nguyệt lấy tiền từ trong túi ra đưa cho Nguyên Tuyền, tiểu tử này vui sướng ước lượng trọng lượng của số tiền, mặt xuất nụ cười tương đối bỉ ổi, giống như tên háo sắc đói bụng lâu thảo nguyên gặp phải tiểu tinh linh bị lột sạch quần áo mờ mịt như con cừu non.

      Nhận được tiền, trong đầu Nguyên Tuyền xuất vô số những bong bóng màu hồng, ở góc độ nào đó tiền mặt chính là tình nhân của , có tình nhân ngày ngày đánh phi cơ đều rất buồn chán! vui vẻ, thấy muốn nhanh chóng thu lại tất cả những ảo tưởng trong đầu, ai nha, cố chủ thân ái quên mất chuyện rất quan trọng nha.

      "A lô, chuyện gì?" Tần Nguyệt cau mày nhận điện thoại, Nguyên Tuyền thiếu chút nữa vừa khóc vừa chạy mất, vì sao mỗi lần gặp cố chủ tiểu thư ấy đều có điện thoại.

      "Nguyệt Nguyệt, em ở nhà sao? Vì sao chị tìm thấy em." Đầu bên kia di động Bạch Vi Lan vừa mờ cửa ra cảm thấy có gì đó là lạ, có cái gì đó thiếu , xem ra ấy muốn chuyển nhà, tính ở đây nữa.

      "Em có ở nhà, bây giờ em có chuyện nên ra ngoài rồi." Nếu phải vì phòng ngừa có người gọi điện thoại tới thông báo tin tức quan trọng, Tần Nguyệt sớm vứt điện thoại rồi, đâu còn đến phiên con bạch nhãn lang này đến gây rối.

      "Được rồi, ba chị ông nội gần đây rất nhớ chúng ta, muốn chị và em cùng nhau trở về, em có muốn về nhà ?" Lúc này Bạch Vi Lan muốn bất chấp chuyện mượn biệt thự, vội vã hỏi vấn đề mình muốn biết nhất.

      "Lần này em về, em chuyện với ông nội rồi, lần sau bù đắp cho ông, em cúp đây."

      "Vậy em......" Phản ứng đầu tiên của Bạch Vi Lan là suy nghĩ Tần Nguyệt gạt mình, vừa định hỏi vì sao Tần Nguyệt xin nghỉ học, cùng với chuyện mượn nhà, nhưng khi chưa xong Tần Nguyệt cúp điện thoại.

      Bạch Vi Lan tức giận đến mức giậm chân, ta đối với lời của Tần Nguyệt chữ cũng tin.

      "Lão đại, những bức ảnh đó của tôi ngài còn chưa trả." Lúc Tần Nguyệt chuyên điện thoại Nguyên Tuyền cất tiền vào túi áo, thấy Tần Nguyệt có bận gì lập tức lên: "Dù sao mấy bức ảnh đó trong tay ngài cũng rất vô dụng, vừa vặn gần đây tiểu đệ có về nhà, có thể thuận tiện đưa cho mẹ tôi xem con trai của bà ấy đẹp trai đến mức nào."

      Tần Nguyệt lập tức đứng yên, liếc mắt nhìn Nguyên Tuyền, chuyện này: "Nếu như ngài muốn , xin đem ảnh của tôi trả lại, mấy bức ảnh đó ở trong tay ngài cũng có ích gì, tôi lại có thể đưa cho mẹ tôi." tiết tấu đại náo nháo bàn.
      ly sắc, thuyt, rjnchan5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :