1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh hào môn: Làm con dâu cả thật là khó! - Ân Ngận Trạch (Q2-C7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 6.1:

      “Tôi đến tìm Tiêu Dạ.” Thanh thanh thúy lại vang lên.

      Khóe miệng ta khẽ nhếch lên nụ cười, người mặc chiếc váy màu trắng dài đến thắt lưng, mang đôi giày cao gót thủy tinh, khiến vóc người cao gầy của ta thoạt nhìn càng thêm phần lả lướt. Làn da trắng ngần, trang điểm tinh xảo, môi khẽ nhếch, mắt to ướt át, lông mi dài nhàng run rẩy. Mái tóc dài thẳng, có nhiều lọn tóc hơi xoăn, khiến bề ngoài ta vốn thanh thuần càng tăng thêm vài phần quyến rũ phong tình.

      Cởi bỏ bề ngoài ngây ngô, người con trước mặt xinh đẹp động lòng người, trong lúc đùa còn lộ vẻ tự nhiên thanh thản.

      “Lôi Lôi.” Diêu Bối Địch gọi tên người phụ nữ.

      Thay đổi rất nhiều, bất kể là dung mạo, khí chất, đều làm người ta cảm thấy ràng giống với người con từng bỏ .

      Sao có thể giống chứ? 6 năm rồi.

      Từ 19 tuổi đến năm 25 tuổi.

      6 năm tuổi xuân quan trọng nhất, từ ngượng ngùng, biến thành đại mỹ nữ khí chất thời thượng.

      vui vì vẫn còn nhớ tôi.” Lôi Lôi cười rất ngọt ngào.

      Sắc mặt Diêu Bối Địch vốn tốt, giờ thêm trắng còn chút máu.

      “Tiêu Dạ ở đây sao?” ta hỏi .

      Diêu Bối Địch cắn môi.

      “Xem ra có ở đây.” Lôi Lôi khẽ cười: “Tôi vẫn cho là chiếm lấy Tiêu Dạ nhiều năm như vậy, có nhiều thay đổi, nhưng ngờ hóa ra chỉ thế thôi.”

      trở về làm gì?” Diêu Bối Địch nắm lấy ngón tay, hung hăng hỏi ta.

      ?” Khóe miệng Lôi Lôi nhếch lên.

      Diêu Bối Địch cắn môi.

      giữ Tiêu Dạ nhiều năm, bây giờ có phải nên trả lại cho tôi rồi ?” Lôi Lôi dùng câu hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định.

      Diêu Bối Địch cắn môi ngày càng chặt.

      Lôi Lôi cười cách khoái trá, đến thang máy: “Nhiều năm rồi, quả vẫn thay đổi, sau này còn gặp lại.”

      Thang máy đóng lại.

      Trong giây phút ấy, Diêu Bối Địch cảm thấy như có sấm sét giữa trời quang.

      luôn nghĩ, ngày này tới.

      luôn nghĩ ngày này đến, nhưng nó đến rồi, như thế nào?!

      Quả nhiên, cảm giác như đất rung núi chuyển.

      “Bối Địch…” Kiều Tịch Hoàn gọi .

      Diêu Bối Địch hoàng hồn: “Tôi sao.”

      bây giờ là vợ chính thức của Tiêu Dạ.” Kiều Tịch Hoàn nhắc nhở ấy

      Diêu Bối Địch nở nụ cười châm chọc, dường như muốn thêm nữa: “Tôi vào nhà đây, hôm nay cảm ơn .”

      Diêu Bối Địch vào cửa nhà mình, ngăn Kiều Tịch Hoàn ở bên ngoài cánh cửa.

      Kiều Tịch Hoàn híp mắt suy nghĩ.

      Lần này Lôi Lôi về nước hoàn toàn có ý tốt, hơi lo lắng cho Diêu Bối Địch, lần này, nhất định tổn thương sâu hơn…

      Nhưng.

      Kiều Tịch Hoàn xoay người vào trong thang máy.

      luôn cảm thấy Tiêu Dạ xứng với Diêu Bối Địch, nếu có thể khiến Diêu Bối Địch nhận ra hoàn toàn, cũng là chuyện tốt!

      Cho nên, quyết định, với người phụ nữ tên Lôi Lôi này, im lặng xem diễn biến trước .



      Ngày hôm sau.

      Cao ốc Cố thị.

      Hôm qua sau khi đưa Diêu Bối Địch trở về, về đến biệt thự nhà họ Cố 2 giờ sáng, trằn trọc rất lâu mới ngủ được lát đến giờ làm, cả quãng đường cảm thấy mơ hồ, ngồi trong phòng làm việc, nhìn màn hình máy tính, ánh mắt có chút đờ đẫn.

      Mấy ngày nay thiếu ngủ nghiêm trọng.

      “Tổ trưởng Kiều, lúc nãy nhận được tin, chiều hôm nay người của công ty Hoàn Vũ muốn đến thăm cục trưởng Trương.” Doãn Tường đến bàn làm việc, nhìn dáng vẻ có phần bất mãn của , báo cáo .

      Tay duỗi người của Kiều Tịch Hoàn hơi dừng lại, tròng mắt xoay xoay, sau đó mới chậm rãi tiếp tục động tác của mình, duỗi thẳng cái lưng cực kì mệt mỏi.

      ngáp, nhìn rất thờ ơ : “Bây giờ lái xe đến dưới lầu chờ tôi, 10 phút sau tôi xuống lầu tìm .”

      “Được.” Doãn Tường vội vàng gật đầu.

      Kiều Tịch Hoàn từ chỗ ngồi đứng lên, đến phòng trà tự pha cho mình cốc cà phê để nâng cao tinh thần.

      nhàng khuấy cà phê, sau đó cầm lấy điện thoại, điện thoại reo vài tiếng có người bắt máy:

      “Ba.”

      “Chuyện gì?”

      “Con vừa mới nhận được tin, chiều nay Tề Lăng Phong muốn bàn chuyện với cục trưởng Trương của cục quy hoạch, chắc là về dự án khai phá. Hôm trước, phải ba hẹn với cục trưởng Trương cùng nhau ăn cơm sao? Buổi trưa hôm nay thế nào? Con lập tức mời ông ta. Để tránh người của Hoàn Vũ hớt tay của mình.”

      “Có thể.” Cố Diệu đáp ứng.

      “Được, nhưng cân nhắc đến thân phận của cục trưởng Trương con muốn đặt bàn ở nông trường ngoại thành, ở đó rất yên tĩnh, rất thích hợp để bàn chuyện.”

      “Được.”

      “Con gửi số điện thoại tài xế cho ba, 11 giờ ta chở bố đến nông trường.”

      “Được.” Cố Diệu đồng ý.

      Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, uống hết cà phê thừa trong cốc. Lại vào toilet dùng nước lạnh để rửa mặt, trang điểm nhạt, sau khi điều chỉnh lại khí sắc của mình, mới xuống lầu rồi ngồi vào xe của Doãn Tường.

      “Chúng ta đến cục quy hoạch để tìm cục trưởng Trương?” Doãn Tường nhìn Kiều Tịch Hoàn hỏi.

      “Ừ”

      “Được.” Doãn Tường gật đầu, lái xe đến cục quy hoạch.

      Cục trưởng Trương của cục quy hoạch nghe người của Cố thị đến tìm, rất nhiệt tình, đối với Kiều Tịch Hoàn và Doãn Tường rất hiền lành.

      Hai người chào hỏi phen, Kiều Tịch Hoàn mới mở miệng : “Tối hôm trước, ba chồng của tôi mới gặp cục trưởng lần như thân từ lâu, hôm qua bảo tôi sang đây mời cục trưởng ăn cơm, hôm qua có chút chuyện nên kéo dài thời gian, sáng sớm hôm nay bảo tôi đến đây hỏi ngài tiếng, trưa nay có thể cùng dùng cơm ?”

      “Giữa trưa?” Trương Trung Hoa có phần do dự: “Buổi chiều tôi còn có vài việc.”

      Đôi mắt Kiều Tịch Hoàn khẽ động.

      Vài việc mà ông là bàn chuyện với Tề Lăng Phong sao?!

      Sao có thể để bọn họ bàn thành công chứ?

      “Chủ yếu là hôm đó ở buổi giám định, ba chồng tôi có nhìn trúng món đồ cổ, thượng lượng với ông cụ Cổ ngày mới mua được muốn rủ ông đến xem cùng, tôi hiểu về đồ cổ, cũng biết diễn tả như thế nào, hình như trông giống cái ấm trà.” Kiều Tịch Hoàn miêu tả cách qua loa.

      “Cục trưởng Trương, ngài có biết món đó ?”

      “Vật đó màu lá cọ, chỉ lớn bằng nắm tay?” Trong nháy mắt ông ta bị Kiều Tịch Hoàn gợi lên hứng thú nên vội vàng hỏi.

      “Hình như vậy, bên trong màu xanh, còn giống bộ trà. Ba chồng của tôi ấm trà này nên rửa, đây là văn vật lịch sử.” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục .

      Trương Trung Hoa dao động, nét mặt hết sức ràng, ông ta mở miệng khen ngợi : “Ba chồng của quả nhiên có mắt tinh tường, tôi cũng liếc mắt cái nhìn trúng ấm trà ấy. Chỉ có điều tôi quen với ông cụ Cổ, muốn mua đồ cổ trong tay ông ta, quả như kênh dẫn đến nơi đến chốn.”

      “Ba chồng của tôi ngược lại có giao tình với ông cụ Cổ. Chi bằng trưa nay dùng cơm, ngài hỏi ba chồng của tôi chút, có thể thông qua quan hệ của ông ấy giúp ông làm quen với ông cụ Cổ được ?” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục dụ dỗ.

      Trương Trung Hoa càng thêm rung động.

      “Huống chi, buổi chiều cục trưởng Trương còn có việc, bữa cơm của chúng ta chỉ diễn ra trong buổi trưa mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn cười nhắc nhở.

      Trương Trung Hoa suy nghĩ: “Vậy được, trở về với ba chồng tiếng, buổi trưa tôi nhất định đến, địa điểm ở đâu?”

      “Ba chồng tôi , suy nghĩ đến thân phận của cục trưởng Trương, Cố thị chúng tôi có nông trường ở ngoại thành, cũng tương đối kín đáo, bình thường có người ngoài lui tới. Bên trong nông trường chim hót hoa thơm, còn có lá trà thượng đẳng, muốn mời ngài thưởng thức trà.”

      “Ba chồng lo lắng rất chu đáo.”

      “Cần phải vậy.” Kiều Tịch Hoàn mỉm cười: “Gần 11 giờ tôi bảo tài xế đến đón ngài, thế nào?”

      “Được.”

      “Tôi quấy rầy cục trưởng Trương nữa, ngài cứ từ từ làm việc, lát nữa gặp.”

      “Được, thong thả.”

      Kiều Tịch Hoàn dẫn Doãn Tường rời khỏi cục quy hoạch.

      Ngồi vào xe Doãn Tường, Kiều Tịch Hoàn nhìn ta : “Đến nông trường ngoại thành.”

      “Vâng.” Doãn Tường nổ máy rời .

      Kiều Tịch Hoàn cầm lấy điện thoại gọi: “Âu Dương, đem phương án hạng mục tôi giao cho với A Miêu làm đến nông trường ngoại thành, nhớ mang cả những điều lệ khai phá của những địa phương khác tới.”

      “Được, tôi lâp tức đến ngay.”

      Cúp điện thoại, Kiều Tịch Hoàn gọi điện: “Milk, lập tức đến nông trường ngoại thành, buổi trưa hôm nay có bữa cơm xã giao.”

      “Được.”
      Last edited by a moderator: 15/12/15
      Thanh Hằng, thienbinh2388Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 6.2:

      “Mặc ngay ngắn chút đừng để lộ quá, hôm nay cùng cục trưởng Trương ăn cơm, ông ấy là người khá cứng nhắc, đừng làm dáng quá.” Kiều Tịch Hoàn .

      Doãn Tường ở bên cạnh nhịn được nở nụ cười.

      Tổ trưởng Kiều nhiều khi chuyện rất có ý tứ.

      Milk có phần xấu hổ, dừng lúc lâu hỏi: “Sao mới gọi là cứng nhắc? Sao mới gọi là làm dáng?”

      “Mặc bộ đồ đen được rồi.”

      “…” Milk phản bác được.

      Doãn Tường hóa đá.

      Cúp điện thoại, Kiều Tịch Hoàn tựa vào ghế phụ, cau mày.

      Bữa cơm hôm nay rất quan trọng.

      Hai người cùng nhau đến nông trường vùng ngoại ô.

      Kiều Tịch Hoàn đích thân dặn dò phòng bếp làm vài món ăn, chuẩn bị vài lá trà xanh của nông trường, cũng chuẩn bị vài nguyên liệu nấu ăn nhập khẩu, tổng thể nhìn qua tương đối khiêm tốn, nhưng lại có màu sắc riêng.

      Giữa trưa 12 giờ, bàn đồ ăn được chuẩn bị xong.

      Cố Diệu và Trương Trung Hoa lần lượt đến nơi, hai người vừa nhìn thấy mặt nhau hàn huyên sục sôi ngất trời, trọng tâm câu chuyện đều xoay quanh đồ cổ.

      Kiều Tịch Hoàn nhịn được ngắt ngang lời bọn họ, mời bọn họ ngồi xuống ăn cơm trước.

      Trương Trung Hoa dẫn hai người theo, người là thân tín, người còn lại là tài xế.

      Milk ăn mặc quả hơi cứng nhắc, toàn thân mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, giày da màu đen, tóc cột đuôi ngựa, trang điểm nhạt.

      Vài người ngồi vây quanh bàn cơm, bọn họ uống rượu với nhau, Milk chủ động mời rượu người thân tín với Trương Trung Hoa, hai người trò chuyện rất thoải mái.

      Kiều Tịch Hoàn và Cố Diệu đối phó với Trương Trung Hoa, khuyên giải, dụ dỗ, khiến ông ta uống rất nhiều rượu.

      Uống rượu, đương nhiên buổi chiều thể làm.

      Đây chính là đối sách.

      buổi cơm ăn đến 2 giờ chiều.

      Cố Diệu nhiệt tình tiếp đón Trương Trung Hoa vào bên trong, Kiều Tịch Hoàn đem món đồ cổ kia ra, hai người lại ngồi bàn luận với nhau.

      Kiều Tịch Hoàn cũng ngắt lời, lúc này ông ta hứng thú nhất, tốt nhất là quên luôn chuyện buổi chiều. Cho dù quên cũng muốn trở về.

      chuyện khoảng nửa giờ, thân tín của Trương Trung Hoa tiếp cuộc điện thoại, sau đó bên tai ông.

      Kiều Tịch Hoàn uống trà, cần nghĩ cũng biết là do Tề Lăng Phong gọi tới.

      Khóe miệng mỉm cười, nhìn thần sắc của ông ta, dường như cũng vội. nghe Trương Trung Hoa với thân tín của mình: “Gọi cho bên đó xế chiều hôm nay tôi có việc bận, sáng mai đến tìm tôi.”

      “Vâng.” Thân tín cầm điện thoại rời .

      Nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng ràng, quay đầu trao đổi ánh mắt với Cố Diệu, hai người đều hiểu .

      làm lỡ công việc buổi chiều của cục trưởng Trương chứ?” Cố Diệu quan tâm hỏi.

      quan trọng, chỉ là công ty muốn khai phá miếng đất, nhưng chỗ ấy lại khá đặc biệt, tôi cũng phải xem chính sách có cho phép hay , mới có thể khai phá, ngày mai bàn lại cũng vội.” Trương Trung Hoa thờ ơ , bây giờ mọi tâm trí của ông đều đặt món đồ cổ này rồi.

      đến chuyện quy hoạch, ngược lại tôi có chuyện muốn hỏi cục trưởng Trương.”

      “Lão Cố, ông có việc gì cứ .”

      “Mấy ngày trước, tôi vô tình đến khu xanh thẳm, nhìn thấy khu đất trống rất bằng phẳng, tôi xem chút họ là đó là khu bảo tồn thiên nhiên. Bên trong hình như có thiên mục mộc lan, thực vật hoang dại hết sức thưa thớt. biết khu bảo tồn này, công ty chúng tôi có thể khai phá xây dựng ?” Cố Diệu bằng giọng để ý.

      khéo quá, người tới tìm tôi xế chiều hôm nay cũng muốn bàn về việc này. ra phải thể, chỉ là về mặt giấy tờ xây dưng hơi phiền phức.”

      “Vậy ý là có thể?”

      “Có thể như vậy.” Trương Trung Hoa gật đầu: “Chỉ có điều muốn khai phá khu này, phải bảo vệ lại giống mộc lan hiếm thấy đó, tôi xin ý kiến của cấp , cụ thể như thế nào phải xem kết quả cấp phê duyệt.”

      ra là vậy” Cố Diệu gật đầu, như bỗng như ra điều gì: “Đúng rồi Hoàn Hoàn, thời gian gần đây phải con nghiên cứu hạng mục khai phá khu bảo tồn thiên nhiên sao? Con có kiến nghị gì ?”

      “Thời gian gần đây, con có xem bản đồ toàn quốc, nếu như cục trưởng Trương phiền, con xin vài lời.”

      , dù sao tất cả mọi người cũng trò chuyện.” Trương Trung Hoa hiền lành .

      Kiều Tịch Hoàn gật đầu: “Tôi xem qua dự án khu bảo tồn Cam Túc, Tứ Xuyên, và Chiết Giang, điều kiện tiên quyết để được khai phá chính là giữ lại những giống cây hiếm, thể bị khai phá cách ác ý. Hơn nữa, sau khi khai phá xong, đều dùng những giống cây hiếm này để thu hút du khách cả nước, kéo nền kinh tế địa phương phát triển. ra, tôi luôn nghĩ, loại cây mộc lan phải đúng thời điểm mới nở hoa, hơn nữa kinh tế Thượng Hải rất phát triển, cũng thiếu nhà cao tầng nhưng lại gần gũi với các sản nghiệp thiên nhiên. Bây giờ phải chính phủ kêu gọi cần bảo vệ môi trường sao? Kêu gọi gần gũi với thiên nhiên, hạ thấp PM2,5.

      Tôi thấy Thượng Hải là thành phố lớn, lúc này có thể bày tỏ thái độ bằng cách khai phá khu bảo tồn thiên nhiên, bảo tồn lại những giống loài trân quý để đưa bộ mặt của chúng đến gần với khách tham quan, cũng khiến cho nhiều người lúc nào cũng bù đầu vào trong công việc bận rộn, khi rảnh có thể ra ngoài du lịch, du sơn ngoạn thủy.”

      Trương Trung Hoa đồng ý gật đầu: “ rất có lý.”

      “Cục trưởng Trương, thứ cho tôi mạo muội, đối với việc bảo tồn khu thiên nhiên này, Cố thị của chúng tôi xin xung phong giết giặc, kết hợp với sắp xếp của cục quy hoạch các vị, khai phá dự án này tốt, biến chúng thành nơi thiên đường.” Kiều Tịch Hoàn cách gọn gàng dứt khoát.

      Trương Trung Hoa dừng lát, lập tức cười cười: “Lão Cố, con dâu của đơn giản, hai ba câu thuyết phục được tôi rồi.”

      “Đâu có, đâu có, con bé tuổi trẻ hiểu chuyện, mong cục trưởng Trương bỏ qua cho.” Cố Diệu vội vàng .

      ấy còn trẻ, nhưng chưa chắc hiểu chuyện.” Trương Trung Hoa dường như rất thưởng thức Kiều Tịch Hoàn: “Nghe như vậy, khu bảo tồn này nhất định được khai phá, nhưng do ai khai phá tôi thể cho câu trả lời chính xác được, nhất định có xí nghiệp khác cũng tham gia.”

      “Cục trưởng Trương.” Kiều Tịch Hoàn lấy phần tài liệu từ bên trong túi văn kiện bên cạnh, với cục trưởng Trương: “Nếu như chê, ông có thể xem qua kế hoạch khai phá của Cố thị chúng tôi.”

      Lần này Trương Trung Hoa hơi ngẩn ra, lâu mới nhịn cười : “Xem ra tất cả đều có mưu tính trước a.”

      “Cục trưởng Trương vậy, tôi cũng dối nữa.” Kiều Tịch Hoàn ngượng ngùng nở nụ cười cái: “Mong rằng cục trưởng Trương xem con như con , chiếu cố nhiều hơn.”

      Trương Trung Hoa cầm lấy dự án khai phá tay Kiều Tịch Hoàn, đưa cho người thân tín:

      “Mau đem về phòng hồ sơ.”

      Kiều Tịch Hoàn cười, mặc kệ mọi chuyện như thế nào, nhưng bây giờ với Tề Lăng Phong cùng đứng vạch xuất phát, quay đầu nhìn Cố Diệu, Cố Diệu đương nhiên hiểu Kiều Tịch Hoàn nghĩ gì, với cục trưởng Trương:

      “Cục trưởng Trương, con dâu tôi mới làm việc, ông đừng đả kích tinh thần cố gắng của nó nhé.”

      Trương Trung Hoa lắc đầu: “Những chuyện liên quan đến nhà nước, thể thiên vị được.”

      Hai người tiếp tục chuyện, đề tài câu chuyện tiếp tục bay xa hơn.

      Tất cả mọi người đều hiểu, tiếp tục bàn chuyện này khiến người ta nảy sinh chán ghét.

      Cố Diệu tự mình tiễn ông.

      Trước khi , đưa cho ông ấy gói chè: “Đây là lá chè chúng tôi tự trồng, ông mang về nếm thử xem.”

      Trương Trung Hoa từ chối chút nhưng cuối cùng cũng thể chối từ nhiệt tình của Cố Diệu.

      Bên ngoài là gói chè, nhưng thực tế là ấm trà ở bên trong.
      Last edited by a moderator: 15/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 6.3:

      Tiễn bước Trương Trung Hoa, Cố Diệu với Kiều Tịch Hoàn: “Hôm nay biểu của con tệ, nếu có bất ngờ gì xảy ra, hạng mục này chắc thành vấn đề. Kế tiếp, con nên dồn chú ý vào James tiên sinh, đợi sau khi Trương Trung Hoa phê duyệt dự án khai phá, tốt nhất là có thể chuyển phương án thực xây dựng.”

      “Con biết rồi, ba.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

      “Thời gian còn sớm, con cũng nên về sớm chút.”

      “Được.”

      Cố Diệu ngồi vào xe chuyên dụng của mình rời khỏi.

      Kiều Tịch Hoàn bảo Doãn Tường lái xe đến đón và Milk.

      Milk ói suốt buổi chiều, con bé này bình thường nhìn qua rất tùy tiện, làm việc đàng hoàng, nhưng khi lao đầu vào công việc lại tỏ ra rất chuyên nghiệp.

      với Doãn Tường: “ đường về, cậu đưa ấy đến bệnh viện kiểm tra thử xem, tuổi còn trẻ nên để ảnh hưởng đến dạ dày.”

      “Được.” Doãn Tường vội vã đáp ứng.

      “Các người thả tôi ở chỗ giao lộ , tôi tự bắt xe về.”

      “Tôi đưa .” Doãn Tường vội vàng .

      “Cậu đưa Milk về trước .”

      “Được rồi.” Doãn Tường gật đầu.

      Bình thường nhìn Kiều Tịch Hoàn rất lạnh lùng, ngờ cũng là người trong nóng ngoài lạnh.

      Kiều Tịch Hoàn xuống xe ở giao lộ, mình đường cái.

      chỉ thích vòng vòng lát mà thôi.

      ra chỗ này, cách nghĩa trang xa.

      Thậm chí, khi dừng lại, nhìn theo hướng đông nam cũng có thể nhìn thấy mộ bia của mình.

      Nhưng bây giờ lại cúi đầu, liên tục về phía trước.

      từng , nếu đạt được kết quả mong muốn có mặt mũi để gặp bố mẹ của mình.

      cắn môi, càng bước nhanh hơn.

      Bỗng, có chiếc BMW dừng lại bên cạnh .

      quay đầu, sắc mặt hơi ngưng lại.

      Cửa sổ thủy tinh hạ xuống, lên gương mặt quen thuộc cho dù có cháy thành tro cũng nhận ra: “ mình sao?”

      ta cười hỏi , vẫn vẻ ôn tồn, lễ độ.

      Kiều Tịch Hoàn cắn môi.

      “Lên xe, tôi đưa .” ta cười .

      Kiều Tịch Hoàn im lặng lát: “ cần, tôi tự bắt xe.”

      “Đừng phiền phức nữa, mau lên xe .” ta lại tiếp tục cười, mời mọc.

      Kiều Tịch Hoàn từng thể cự tuyệt nụ cười của Tề Lăng Phong, thể từ chối cầu của ta.

      Nhưng bây giờ.

      hơi siết chặt ngón tay, sau đó mở cửa ngồi vào trong xe.

      phải thể cự tuyệt, mà chẳng qua tập cho bản thân thích ứng với thay đổi cảm xúc trong lòng.

      Xe chạy nhanh chậm, vẫn là tác phong của ta.

      từng phàn nàn : “Tề Lăng Phong! Tại sao lại sợ chết như vậy, lái xe giống như ông cụ, xem, xe ở phía sau thúc giục chúng ta đấy!”

      ta vĩnh viễn cười, rồi xoa đầu : “ phải sợ chết, mà vì em ngồi ở ghế phụ của .”

      dời tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ xe, dần dần nuốt những giọt nước mắt xuống.

      đâu mình?” Tề Lăng Phong lên tiếng, phá vỡ yên lặng bên trong xe.

      “Chỉ dạo thôi.” Kiều Tịch Hoàn hờ hững đáp.

      Tề Lăng Phong dường như cũng để ý, ta lái xe, khóe miệng mang theo ý cười: “Tôi gặp người bạn của tôi.”

      “Ồ.” Kiều Tịch Hoàn chỉ lên tiếng xem như trả lời, cũng tỏ ra hứng thú với hành tung của ta.

      người bạn từng rất quan trọng, được chôn ở vị trí trung tâm núi, bởi vì ấy thích náo nhiệt, cho nên tôi lựa cho ấy chỗ, bốn phía đều có người sinh sống.” Tề Lăng Phong bằng giọng tự nhiên.

      Kiều Tịch Hoàn bắt đầu xiết chặt ngón tay.

      “Đôi khi tôi cảm thấy tính cách ấy rất giống nhau.” Tề Lăng Phong mở miệng.

      “Vậy trong lòng có bóng ma sao?” Kiều Tịch Hoàn quay đầu hỏi ta.

      Tề Lăng Phong ngẩn ra.

      Có bóng ma sao? Giữa đêm khuya, bị việc làm của mình dọa đến toát mồ hôi lạnh.

      “Chưa tới bóng ma. Chỉ cảm thấy có chút thân thiết.” Tề Lăng Phong .

      Thân thiết?

      Kiều Tịch Hoàn lộ ra nụ cười châm chọc.

      “Đúng rồi, về dự án hợp tác với James tiên sinh, chúng ta hãy bàn luận đàng hoàng với nhau . Dù sao chúng ta cũng là thân thích, nếu làm quá đáng cũng tốt lắm. mới làm hiểu những chuyện ở thương trường, đôi khi, lời đồn nhảm có thể chết người.” Tề Lăng Phong quay lại chủ đề chính.

      nghĩ muốn bàn như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn hỏi ta, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

      “Nghe từng vì vài nguyên nhân mà phải ngồi tù, sau khi ra tù, hẳn là gấp gáp muốn được người nhà họ Cố thừa nhận. Kỳ , cần phải vất vả như thế, tôi còn có rất nhiều hạng mục có thể bàn bạc với Cố thị, đến lúc đó mọi công lao đều có thể thuộc về .” Tề Lăng Phong dụ dỗ.

      sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

      “Đương nhiên.”

      “Tôi suy nghĩ.” Kiều Tịch Hoàn .

      “Được, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.” Tề Lăng Phong vội vã .

      Kiều Tịch Hoàn cười tà ác.

      Đừng tưởng rằng dễ lừa như vậy chỉ dùng thuật che mắt mà thôi.

      Dù thế nào, chơi đùa với ta chút cũng mất miếng thịt.

      Tề Lăng Phong đưa Kiều Tịch Hoàn đến biệt thự nhà họ Cố, Kiều Tịch Hoàn lời cảm ơn rồi xoay người vào nhà.

      Hiếm khi, Cố Tử Hàn lại về nhà sớm.

      Tối hôm đó bị Ngôn Hân Đồng nắm được nhược điểm, bị Cố Diệu và Tề Tuệ Phân mắng cho trận, ta liền bắt đầu biểu tích cực. Hơn nữa vì chuyện tối hôm đó, nếu Cố Tử Hàn cố gắng khuyên nhủ, Cố Diệu sai thải Diệp Mị rồi, cho nên hai ngày nay Cố Tử Hàn rất thành .

      Cố Tử Hàn nhìn Kiều Tịch Hoàn trở về, chỉ nhướng mày cái nhưng chuyện.

      Ngôn Hân Đồng luôn đứng ở bên cạnh Cố Tử Hàn, dù sao Cố Tử Hàn cũng về sớm với ta, nên ta cảm thấy rất hài lòng.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn hai người, có biểu cảm gì, thẳng lên lầu hai về phòng của mình.

      mệt chết được.

      nhắm mắt lại, dường như trong phút chốc ngủ thiếp .

      nghĩ may là mình ngủ giường Cố Tử Thần, nếu , tắm rửa thay quần áo, lúc này bị tống xuống giường rồi.

      Nhưng, Cố Tử Thần.

      Rốt cuộc phải làm như thế nào để lấy lòng người đàn ông này!

      quên mất mình làm gì, khiến ta ghét cay ghét đắng rồi!
      Last edited: 15/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 6.4:

      Ngày hôm sau.

      Buổi sáng.

      Kiều Tịch Hoàn ở văn phòng, thảo luận với A Miêu về phương án điện thoại bỗng nhiên vang lên.

      Mím môi nhìn điện báo, im lặng giây, quay đầu với A Miêu: “Tôi tiếp cú điện thoại, hãy nhìn lại những gì tôi vừa , sửa chữa lại chút những chi tiết James tiên sinh coi trọng.”

      “Được.”

      Kiều Tịch Hoàn cầm lấy điện thoại, sang bên bắt máy: “Alo.”

      “Kiều Tịch Hoàn, tôi là Tề Lăng Phong.”

      “Ừ, .”

      “Đề nghị hôm qua của tôi, suy nghĩ thế nào rồi?” Bên kia rất dứt khoát.

      ngại quá, tôi bận quá nên chưa có thời gian suy nghĩ.”

      “…” Đôi mắt Tề Lăng Phong khẩn trương: “Vậy cứ suy nghĩ .”

      “Được.”

      Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.

      Hẳn là sáng nay ta tìm Trương Trung Hoa nhưng đạt kết quả mình muốn.

      nhếch khóe miệng, trở lại văn phòng ngồi chỗ ngồi của mình.

      Dự án giữa Tề Lăng Phong và James tiên sinh, khi ấy cũng có tham gia, rất nhiều quyền lợi và đổi mới đều do đề xuất, cho nên ra cũng cần tốn nhiều công sức cũng có thể đoán được Tề Lăng Phong và James tiên sinh những gì, phương án tại của chắc chắn hậu sinh khả úy, hơn nữa phải thắng đậm, muốn nắm được dự án này cách chính xác, dường như cũng khó khăn như lúc ban đầu.

      buổi sáng, sửa sửa lại phương án hạng mục nhiều lần, sau đó lại tốn thời gian buổi trưa đưa cho Cố Diệu xem lại, trình bày mỗi nhu cầu cũng như lợi ích của đối phương cách tinh tế, Cố Diệu rất hài lòng với phương án này, hiệu quả nhanh, hơn nữa vừa xem hiểu ngay.

      Buổi chiều, Kiều Tịch Hoàn mang theo bảng dự án cùng với Doãn Tường gặp James tiên sinh.

      Nơi cửa, những người vệ sĩ da trắng vừa nhìn thấy , ràng hơi giật mình cái.

      Kiều Tịch Hoàn cười rất thân thiện: “Thả lỏng , hôm nay tôi có dẫn bạn tôi đến.”

      Đôi mắt của hai người họ hơi chuyển vòng, tựa hồ tìm bóng dáng của Võ Đại.

      “Tôi tìm James tiên sinh, phiền thông báo tiếng.” Kiều Tịch Hoàn .

      Người vệ sĩ da trắng hơi do dự chút, sau đó mở cửa phòng vào, chỉ chốc lát sau, ra : “James tiên sinh chờ các người ở bên trong.”

      “Cảm ơn.” Kiều Tịch Hoàn cười rất xán lạn.

      Hóa ra James tiên sinh muốn gặp , chứng tỏ cơ hội của càng lúc càng lớn.

      vào, nhìn thấy James tiên sinh ngồi ghế tựa trong thư phòng, dường như có tiếp khách cũng có ý định ra ngoài, người chỉ mặc chiếc áo ngủ, dáng vẻ có chút lười nhác.

      “Chào ông, James tiên sinh.” Kiều Tịch Hoàn nhiệt tình chào hỏi.

      “Ngồi .”

      “Cảm ơn.” Kiều Tịch Hoàn ngồi ở đối diện còn Doãn Tường ngồi ở bên cạnh .

      “Tìm tôi có việc gì?”

      “Vẫn là về hạng mục dự án khai phá.” Kiều Tịch Hoàn thẳng.

      Vẻ mặt của ông ta như bảo cứ tiếp.

      Kiều Tịch Hoàn mím môi, đưa phương án của mình đến trước mặt ông ta. “Đây là phương án của Cố thị chúng tôi.”

      định khiến tôi gật đầu, lại cho tôi xem?” James tiên sinh cười.

      Kiều Tịch Hoàn lắc đầu: “Hôm đó do tôi quá đường đột.”

      James tiên sinh cầm lấy văn kiện đặt ở trước mặt , khi muốn mở miệng lại đột nhiên đóng lại: “Kiều Tịch Hoàn, tôi là thương nhân có chữ tín.”

      Kiều Tịch Hoàn xiết chặt ngón tay.

      Mọi thứ được chuẩn bị đầy đủ đến mức này, nhưng nếu lúc này ông ấy vẫn khư khư cố chấp, tuân thủ lời hứa tiếp tục hợp tác với Hoàn Vũ, như vậy vất vả trước giờ của đều uổng phí, quan trọng hơn là muốn thông qua dự án lần này để gia nhập vào Cố thị, nếu mọi hy vọng của đều trở nên xa vời.

      tự chủ cắn môi, hơi khẩn trương, tim đập cũng nhanh hơn.

      nhìn James tiên sinh, vẫn duy trì im lặng.

      “Nhưng cố chấp của làm tôi cảm động.” James tiên sinh .

      Trong lòng rộng mở, lúc này mới thở dài hơi.

      Câu vừa rồi, khiến cảm thấy mình sắp hỏng mất!

      tồi!

      Kiều Tịch Hoàn cười: “Cảm ơn James tiên sinh.”

      “Đừng vội cảm ơn tôi.” James tiên sinh khoát tay: “Kế hoạch của , cầm về trước .”

      Kiều Tịch Hoàn khẽ nhíu mày.

      “Ban đầu tôi muốn hợp tác với Hoàn Vũ, nhưng lại xen vào, thể vì tôi thưởng thức , mà khiến tôi trở thành người thất tín, nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của tôi trong giới kinh doanh bị tổn hại, đối với việc tôi tiến vào thị trường Châu Á cũng thuận lợi, vì thế hai người hãy cạnh tranh công bằng .”

      “Cạnh tranh công bằng?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

      “Muốn sống sót và phát triển trong giới kinh doanh, mỗi công ty cần có sức cạnh tranh của riêng mình, 3 ngày sau tôi cho và Hoàn Vũ tiến hành bỏ thầu công khai, phương án của ai có thể khiến tôi rung động tôi hợp tác với người đó. Đây là phương pháp khiến cho người khác tâm phục khẩu phục, cũng khiến nó trở thành đề tài để dư luận bàn tán.”

      James tiên sinh với Kiều Tịch Hoàn: “ Đối với tôi mà , chuyện này là công đôi việc.”

      “Được Tôi hiểu rồi.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

      James tiên sinh quả nhiên là thương nhân khôn khéo.

      từ ghế đứng lên, đem phương án giao cho Doãn Tường: “Tôi làm phiền ngài nữa, 3 ngày sau tôi đến đúng hẹn.”

      “Tam biệt.” James tiên sinh gật đầu.

      Kiều Tịch Hoàn ra khỏi văn phòng của James tiên sinh.

      Doãn Tường theo vào thang máy, ta hỏi: “James tiên sinh quả nhiên là lão hồ ly, chuyện gì cũng có lợi cho ông ta.”

      “Làm thương nhân, tính toán như vậy cũng là chuyện đương nhiên.” Kiều Tịch Hoàn cảm thấy chuyện này rất bình thường, ai đặt lợi ích lên hết, mấp máy môi :

      “Sau khi trở về triệu tập thành viên trong tổ mở họp, kế hoạch có biến động nên tôi cần phải chỉnh sửa lần nữa, ba ngày sau bỏ thầu chỉ được phép thành công, được phép thất bại.”

      “Vâng.” Doãn Tường vội vã gật đầu.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 6.5:


      Kiều Tịch Hoàn vội vã trở lại công ty, mở cuộc họp.

      Mọi người ngồi cùng chỗ, chờ đợi Kiều Tịch Hoàn dặn dò.

      Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, bình thường Kiều Tịch Hoàn thường thẳng vào vấn đề, giải quyết cách dứt khoát, lần này mọi người ngồi trong phòng họp ít nhất 10 phút, tổ trưởng Kiều vẫn câu, mặt cũng có biểu cảm, im lặng đến mức kì lạ, khiến mọi người hoảng hốt, xảy ra chuyện gì, mà tổ trưởng Kiều lại trở nên nghiêm túc như vậy.

      “A Miêu.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng.

      A Miêu ngồi ngay ngắn, rất nghiêm túc.

      “Viết lại bản kế hoạch lần nữa.”

      “Hả?” A Miêu nghi hoặc, nghĩ bản dự án kia tốt lắm rồi.

      “Viết lại bản dự án lần nữa, sửa chữa hết toàn bộ số liệu bên trong, đến lúc đó tôi cho số liệu, phần dự án này rất có tác dụng.” Đôi mắt căng thẳng.

      Cố thị có người của Tề Lăng Phong, còn là ai dám khẳng định, nhưng dám chắc 100% Hoàn Vũ nghĩ cách ngược lại để đoạt bản dự án này trong tay , thay vì vẫn luôn phòng bị, chi bằng cứ tung tin gì đó, tin hay , cũng khiến Tề Lăng Phong lẫn lộn.

      “Doãn Tường, mau tìm cách thúc giục Trương cục trưởng để lấy bản phê duyệt khu bảo tồn thiên nhiên, đó là trong những quả cân quan trọng nhất của chúng ta.”

      “Vâng.” Doãn Tường vội vã gật đầu.

      Kiều Tịch Hoàn với Âu Dương: “Nhu cầu phân tích thị trường, Âu Dương phải làm cuộc điều tra nghiên cứu dân ý, về nhu cầu của quần chúng Thượng Hải đối với việc khai phá khu tự nhiên, chúng ta cần chuẩn bị số liệu chính xác nhất, hạng mục này rất quan trọng với chúng ta.”

      “Được.” Âu Dương vội vàng gật đầu.

      “Milk, …” Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ.

      “Tôi cái gì?” Milk nhìn .

      “Lần trước tiếp rượu làm quen với thân tín của cục trưởng Trương, nên hãy phối hợp với Doãn Tường .”

      Kiều Tịch Hoàn nhìn những thành viên của mình, : “Từ khi tôi triệu tập mọi người để thành lập tổ dự án này, tôi nhận định tồn tại của mọi người, hạng mục này là kết quả chúng ta tăng ca ngày đêm, tôi hy vọng, ba ngày cuối cùng lại bị thất bại.”

      Những người khác hơi kinh ngạc nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhất thời hiểu ý của lắm.

      nãy giờ, tôi cũng thích vòng vo. Ba ngày này, tôi biết ai trong số mọi người, hay là tất cả cảm thấy mê hoặc hay bị áp lực. Nhưng tôi tin, chúng ta cùng nhau làm việc ngày đêm, tôi hy vọng, ai trong số các bạn tự biến mình trở thành đáng đồng. Kiều Tịch Hoàn tôi cho các người biết, cho dù tôi có thất bại trong hạng mục lần này, tôi cũng có năng lực, kéo các người xuống cùng.”

      khí trong phòng họp cực kì nặng nề.

      Milk là người tương đối cảm tính, nhịn được : “Tổ trưởng Kiều, nghi ngờ chúng tôi sao? lâu như vậy chúng tôi vẫn đủ chuyên nghiệp sao?”

      “Chuyện này liên quan đến chuyên nghiệp. cám dỗ có thể giúp các người thực được nguyện vọng các người mong muốn.” Kiều Tịch Hoàn :

      “Vả lại, mỗi người đều có thói quen xấu, sở dĩ trước kia có là vì cám dỗ chưa đủ lớn. Mà những gì tôi tại, chỉ là muốn nhắc nhở mọi người, cám dỗ kia, khoảnh khắc mọi người có được, đều trở thành bọt biển, đừng nghi ngờ năng lực của tôi. Ngược lại, mọi người có áp lực như thế nào, sau khi hạng mục này kết thúc, cho dù có thành công hay , tôi đều bảo đảm, áp lực đối với mọi người mà , hề có tác dụng, bất kể là ai, dù cho là chủ tịch Cố Diệu.”

      Milk cắn môi, khuôn mặt đỏ lên, tựa hô vẫn thể lý giải.

      Doãn Tường ở bên cạnh lôi kéo , ý bảo bình tĩnh lại.

      Milk khó chịu bĩu môi, nhưng nhiều lời.

      Kiều Tịch Hoàn giải thích nhiều, bởi vì bây giờ càng nhiều, bọn họ cảm thấy tin tưởng bọn họ.

      phải tin, mà đôi khi, lòng người khó dò, Giờ phút này có thể trung thành khẩn khẩn, nhưng lúc khác lại vì nguyên nhân bên ngoài nào đó lại quên giờ phút này, vì thế phải chuyện cho ràng.

      Phòng họp rơi vào yên tĩnh.

      Kiều Tịch Hoàn từ ghế đứng lên: “Tôi đem tất cả của mình đánh cuộc vào hạng mục lần này, cũng như vào mọi người, hy vọng mọi người cùng giao nhóm của mình cho tôi….”

      Mọi người nhìn .

      “Tan họp.” Kiều Tịch Hoàn rời .

      Những thành viên trong tổ đương nhiên thể lý giải được hành động của , cho dù miệng , nhưng trong lòng cũng cảm thấy bực tức.

      Nhưng mấy ngày kế tiếp, quả nhiên nhận được rất nhiều cám dỗ và áp lực khác nhau.

      Bọn họ mới biết được năng lực của Kiều Tịch Hoàn, cảm thấy bội phục sát đất.



      Kiều Tịch Hoàn biết ba ngày sau là phúc hay là họa.

      Nhưng nếu tất cả tới tình trạng này, cũng chỉ biết ngồi chờ mà thôi.

      3 ngày này, Tề Lăng Phong gọi cho rất nhiều lần, có khi tiếp, có khi bắt máy.

      Ngày mai là ngày đấu thầu của James tiên sinh.

      Hôm nay lại nhân được điện thoại của Tề Lăng Phong.

      hồn tan.

      “Tề Lăng Phong.” mím môi.

      “Kiều Tịch Hoàn, chúng ta gặp mặt chuyện .” Giọng của ta rất thành khẩn.

      Xem ra, Tề Lăng Phong cũng bị bức đến mức độ nhất định.

      Khóe miệng cười cười: “Được.”

      “Ở quán cà phê?”

      “Được, nửa giờ sau gặp.” Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại

      lấy gương ra, nhìn lại cách trang điểm hôm nay của mình, sau đó mới cầm túi đến quán cà phê.

      Người trong quán cà phê buổi chiều nhiều, được người phục vụ dẫn đường đến phòng bao của Tề Lăng Phong.

      từng nằm trong vòng tay ta rất nhiều lần, làm nũng, oán giận vì sao thân hình vóc người của lại cân đối như thế, mặc bất kì đồ nào lên cũng trông rất đẹp?!

      cười : “Dù sao cũng là của em, em còn ghen tị sao?”

      Những lời ta từng , rốt cuộc có bao nhiêu câu là ?

      mấp máy môi, thu hồi lại cảm xúc nơi đáy lòng, lạnh nhạt tự nhiên ngồi vào vị trí đối diện Tề Lăng Phong.

      Người phục vụ lễ phép hỏi : “Tiểu thư, cần uống gì?”

      “Cappuchino…Thôi, Moka , thêm đường.” Kiều Tịch Hoàn với nhân viên phục vụ.

      “Được, xin chờ chút.”

      Bên trong phòng bao, Kiều Tịch Hoàn và Tề Lăng Phong ngồi đối diện nhau.

      Tề Lăng Phong nhìn , cười : “Rất ít phụ thích thích uống Moka, lại thêm đường.”

      Giờ phút này, ta như tán gẫu với .

      Lòng dạ của ta, rốt cuộc sâu đến mức nào?!

      cười lại, nhưng vẫn ung dung thản nhiên: “Thi thoảng nên thay đổi khẩu vị.”

      “Cũng phải, uống thứ lâu quá, cuối cùng bị ngấy.” Tề Lăng Phong gật đầu.

      Cho nên, tôi chính là thứ đồ ăn ăn hoài đến phát ngấy phải ?

      Kiều Tịch Hoàn mỉm cười: “Tề Lăng Phong, thường xuyên tới tìm tôi là vì muốn bàn chuyện hợp tác phải ?”

      Tề Lăng Phong gật đầu: “Nếu như có thể, tôi cảm thấy chúng ta cần như vậy.”

      ra, tôi cũng cảm thấy vậy.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu: “Tôi vốn thích lừa tôi gạt ở thương trường. Nhưng mà…”

      Kiều Tịch Hoàn muốn lại thôi.

      Khi đó, người phục vụ mang cà phê bước vào đặt ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn, sau đó lễ phép ra ngoài.

      Tề Lăng Phong nhìn bóng lưng người phục vụ rồi quay đầu nhìn : “Nhưng mà cái gì?”

      “Hạng mục này phải do tôi cầm đao là chính.” Kiều Tịch Hoàn , vẫn nhìn sắc mặt ta biến hóa: “Tề Lăng Phong, là người thông minh, chắc cũng bắt đầu điều tra, con người tôi, có bản lĩnh gì.”

      Tề Lăng Phong im lặng.

      Kiều Tịch Hoàn biết ta nhất định điều tra.

      Lần đầu tiên nhìn thấy ôm lễ phục của Hoắc Tiểu Khê để lại ấn tượng cho ta, nhưng kết quả điều tra lại nằm ngoài dự đoán của , này ràng chỉ là chuyện cười của Cố thị mà thôi, ngực to não , nhát gan, có năng lực.

      Tự nhiên mà vậy, có chút hứng thú với , nếu phải vì dự án lần này, sao có thể gặp nhau, có thể ngồi nhìn người như vậy?

      căng thẳng: “Ai thao túng chủ yếu?”

      gì?” Kiều Tịch Hoàn cố ý hỏi lại.

      “Cố Tử Thần.” Tề Lăng Phong quả quyết khẳng định.

      Cố Tử Thần?

      Có quan hệ gì với Cố Tử Thần?!

      Hay là, Cố Tử Thần vẫn luôn là đại họa ngầm với rất nhiều người, nhưng,

      Cố Tử Thần có bản lĩnh lớn như vậy sao?

      phải.” Kiều Tịch Hoàn mỉm cười: “Là Cố Tử Hàn.”

      Cả người Tề Lăng Phong ngẩn ra.

      tin sao?. Mọi thứ đều do ta thầm thao túng, tôi chỉ phụ trách chấp hành mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn .

      “Vì sao lại với tôi những điều này?” Tề Lăng Phong giữ thái độ hoài nghi.

      “Tôi cũng biết. Có lẽ muốn từ chối, cũng có thể biết từ chối như thế nào.” Kiều Tịch Hoàn cười: “

      Kiều Tịch Hoàn cách thẳng thắn, nhìn qua có chút dã tâm nào.

      vốn là người ngu ngốc ở trong xã hội thượng lưu, có gì đáng để hoài nghi.

      Cho nên, lợi dụng khi mình có lớp mặt nạ tốt như vậy, làm vài chuyện mà mình muốn, có gì thể?

      ~Hết chương 6~
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :