1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. gemini01

      gemini01 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      4
      Truyện rất hay, cám ơn editor nhé!:yoyo45:

    2. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 056: Quốc yến Đại Hạ

      Sở Kiều vừa dứt lời hồi chuông lớn vang lên, tiếng chuông ngân văng vẳng lan xa hơn mười dặm.


      Yến Tuân cùng Gia Cát Nguyệt đồng thời biến sắc, bên trong lều lớn vốn náo động chỉ thoáng liền trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng tung hô: “Tham kiến bệ hạ!”


      Màn trướng ở cửa mở rộng, gió Bắc ào vào khiến ngọn đèn chao đảo cách dữ dội, trong gian yên tĩnh có tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, nhóm lớn cấm quân ở ngoài hoàng trướng tiến vào, khôi giáp lạnh lẽo như băng cùng mùi kim loại từ vũ khí thoáng chốc liền lấn áp mùi thịt nướng trong lều. Sở Kiều cẩn thận ngẩng đầu lên, chỉ thấy đám giày da hươu trắng bóc đạp mặt thảm bằng da gấu trong lều, cầm đầu là đôi chân lớn , đế giày màu trắng, mặt giày thêu hoàng kim long cưỡi mây, bước chân trầm ổn, nóng vội, chậm rãi tới.


      “Tất cả đứng lên .”


      Tiếng trầm thấp chậm rãi vang lên từ phía , lượng vang vọng cũng nghiêm nghị, thậm còn có chút khàn khàn, tuy nhiên nó lại như sóng biển chậm rãi bao trùm bên trong lều. Mọi người đồng loạt đứng dậy, nhưng ai dám ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.


      Thẳng cho đến khi tiếng trầm thấp của Hạ hoàng lại vang lên lần nữa, “Đều ngồi xuống , Tề Nhi, bắt đầu .”


      Tam hoàng tử Triệu Tề cung kính đáp: “Dạ, phụ hoàng.”


      Sau đó tiến lên bước, cao giọng : “Quốc yến bắt đầu, tất cả an vị.”


      Tiếng đàn sáo liền vang lên ngay sau đó, hai hàng vũ cơ y phục lộ liễu tiêu sái tiến vào. Vũ cơ thân hình thướt tha, mặt mũi như hoa đào, da thịt tựa tuyết trắng, đong đưa tay áo chảy dài như nước uyển chuyển múa vũ điệu mị hoặc ở chính giữa lều trướng. Từng món ăn quý hiếm được đưa lên từng chỗ ngồi, lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, tiếng cười vui vẻ lại dần dần lan rộng.


      Gia Cát Nguyệt vẫn như cũ đứng ở trước mặt Yến Tuân, vẫn dùng sắc mặt lãnh đạm cùng ánh mắt thâm trầm nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh Yến Tuân. Nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của nàng lộ ra vẻ quật cường quen thuộc, chậm rãi gật đầu, câu liền quyết tuyệt xoay người , vạt áo lông vung vẩy kéo theo gió lạnh như băng, giống như bảo kiếm sắc bén vừa xẹt qua mặt nước hồ, tạo nên từng gợn nước nhàng lay động.


      Đầu ngón tay Sở Kiều bỗng nhiên trở nên lạnh như băng, cảm xúc dâng trào trong lồng ngực khiến hai hàng lông mày bất giác nhíu chặt lại chỗ. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, hít vào hơi sâu rồi ngồi xuống.


      bàn tay đột nhiên khoác lên vai nàng, Sở Kiều ngẩng đầu lên, đối diện chính là đôi mắt đen nhánh của Yến Tuân. Yến Tuân gì nhưng nàng lại có thể cảm nhận được ý nhắn nhủ của . bao nhiêu năm, trong từng thời điểm đau khổ nhất, trong từng đêm tràn ngập hận ý, bọn họ đều dùng phương thức như thế khích lệ nhau, chính là “Phải chờ, phải nhẫn. Rốt cuộc có ngày đứng dậy.”


      Sở Kiều yên lặng gật đầu, khắp nơi vang lên tiếng nhạc huyên náo cùng tiếng người ồn ào, nàng ngẩng đầu lên nhìn về hướng cao nhất ở phía Bắc, nơi đó ánh đèn sáng rỡ vô cùng chói mắt khiến người khác cơ hồ thể nhìn trực diện. Thiếu nữ mở to mắt nhìn nam nhân ngồi chính giữa, ánh sáng đèn rực rỡ vờn quanh khiến mặt người nọ trở nên mơ hồ nhìn , chỉ có thể nhìn thấy thân bảo khố thêu kim long giương ngũ trảo sắc bén như thép, dùng ánh mắt khó lường nhìn khắp bên trong lều.


      tiếng *ầm* vang lên, màn trướng trước cửa lều được kéo ra, gió lạnh ào vào, bên ngoài quảng trường rộng lớn cắm đầy ngọn đuốc cháy hừng hực, đưa mắt nhìn ra thấy chính là ba trăm vạt chiếu được xung quanh cho những người có tư cách tiến vào chủ trướng, chiếm cứ khoảng đất rộng, thanh thế vô cùng ồn ào, náo nhiệt hơn cả bên trong chủ trướng. Rèn cửa lều chủ trướng vừa được nhấc lên, bên ngoài liền vang lên trận trầm trồ khen ngợi.


      Ngay lúc đó đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tất cả ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ xa xuất hơn trăm kỵ mã tung vó chạy tới, tốc độ kinh người, dũng mãnh tuyệt luân. Trong lúc mọi người còn kinh ngạc tự hỏi chiến mã vô chủ từ đâu ra trăm binh sĩ khoác giáp bạc chợt lao ra khỏi đội ngũ, dậm chân phi thân lưng ngựa, hành động linh hoạt đều nhịp, động tác thừa.


      Đám vương công quý tộc vây xem nhất thời phát ra tiếng trầm trồ như sấm. trăm kỵ binh tay trái cầm đao tay phải cầm khiên, dùng hai chân khống chế chiến mã, động tác như nước chảy mây trôi, đội hình vừa chỉnh tề đẹp đẽ vừa thực dụng trong chiến đấu. Tướng quân cầm đầu tuổi lớn lắm, đầu đội mũ thiết đen che khuất mặt, động tác chỉ huy dứt khoát cùng thân hình thẳng tắp nhìn qua vô cùng tiêu sái oai hùng.


      Chợt, binh sĩ lưng ngựa đồng loạt thu đao, đem khiên đặt ở sau lưng, lấy cung nỏ ở bên hông ra, giương cung lắp tên, dùng lực đạp dưới chân tung mình lên buông dây cung ra. Chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng chiu chíu vang lên, trăm kình tiễn đồng thời phá bắn về phía hồng tâm treo thân tùng cao lớn. Chỗ hồng tâm cắm chi chít tên nhọn, các mũi tên tầng tầng lớp lớp xuyên qua nhau, chồng chất tại điểm.


      gian mảnh tĩnh mịch, binh sĩ xoay người ngồi xuống lưng ngựa, tướng lãnh cầm đầu tung mình xuống ngựa, cởi mũ thiết ra, khụy chân quỳ xuống đất, cất tiếng vang vọng: “Nhi thần Triệu Triệt cẩn chúc phụ hoàng hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương!”


      Quảng trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, ai ra sức vỗ tay tán thưởng màn trình diễn thần kỳ kia.


      “Mấy năm rèn luyện chốn biên quan, Triệt Nhi có tiến triển.” Hạ hoàng ngồi ở phía cất giọng, ngữ khí vững vàng mang theo tia vui mừng nhàn nhạt, “Thưởng bảo kiếm Long Tuyền, hãy dùng nó để mở mang bờ cõi Đạ Hạ, cũng như bảo vệ quốc gia.”


      “Tạ ơn phụ hoàng!” Triệu Triệt cao giọng đáp, cúi người dập đầu mặt đất.


      Đám vương công đại thần thi nhau lớn tiếng tán thưởng vũ dũng của Triệu Triệt. Yến Tuân ngồi phía dưới vẫn cúi đầu uống trà , vẻ mặt lãnh đạm nhưng hai mắt chậm rãi híp lại.


      “Thất đệ thiếu niên vũ dũng, quả chính là hùng khó có được. Bắc cương có Thất đệ ranh giới quốc gia đúng là phải lo.” Tam hoàng tử Triệu Tề chậm rãi gật đầu, sắc mặt tự nhiên hề có chút ghen tỵ, bất kể là lòng hay có toan tính cũng hổ danh hiệu đời Hiền vương.


      Triệu Triệt tạ ơn xong liền cho thuộc hạ lui ra, khí hòa hợp trong sân dần dần trở nên náo nhiệt. Các gia tộc quân phiệt cũng thi nhau biểu diễn các loại võ nghệ, đấu mã cùng múa đao. Các món ăn quý hiếm lần lượt được mang đến chỗ ngồi, tất cả đều là món nướng, hương vị thượng thừa.


      Gia tộc Ba Đồ Cáp từ Tây Bắc ngàn dặm xa xôi đến tham gia hội săn, trừ mấy vị thúc bá thứ xuất chỉ có Trát Lỗ và Trát Mã là con cháu dòng chính. tại Trát Lỗ vừa mới dẫn dắt võ sĩ gia tộc biểu diễn bài quyền phong cách Tây Bắc khiến toàn trường ngừng trầm trồ khen ngợi Trát Mã liền mang theo nhóm thiếu nữ Tây Bắc vóc người nóng bỏng tiến vào, biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa. Kỹ thuật của các nàng tuy quá xuất sắc nhưng nhóm nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp khó nhận được đống lời khen. Hạ hoàng vui vẻ, ra lệnh ban thưởng hai mươi cuộn gấm Hoài Tống, nhất thời đẩy khí trong sân lên cao trào mới.


      Trát Mã cười khanh khách khấu tạ hoàng ân, lúc đứng dậy đột nhiên : “Bệ hạ, chỉ biểu diễn vui, tại Tây Bắc của chúng thần, ở dạ tiệc đều cho phép tỷ võ. Hôm nay Trát Mã là lần đầu tiên tới thành Chân Hoàng, biết có thể thỉnh cầu bệ hạ chấp thuận cho thần khiêu chiến với người?”


      Nàng còn là thiếu nữ tuổi lớn, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khi chuyện vẻ mặt vô cùng ngây thơ, tất cả nghe thấy cũng bất giác mỉm cười.


      Hạ hoàng ngồi ở ghế , sắc mặt nhìn nhưng giọng có chút vui vẻ, “Vậy ngươi chuẩn bị khiêu chiến người nào đây?”


      “Nghe tiếng nữ nô bên cạnh Yến thế tử võ nghệ cao cường lâu nhưng chưa có cơ hội lãnh giáo, hôm nay tinh thần mọi người đều tốt, bằng cùng nhau thử tỉ thí lần?”


      Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều chuyển sang nhìn về phía Yến Tuân ngồi ở góc trong cùng. Người chứng kiến màn tỷ đấu vừa rồi tự nhiên hiểu mọi chuyện, người biết còn tưởng rằng Trát Mã toan tính gây hấn. Dù sao gia tộc Ba Đồ Cáp và Yến thị từ trước đến nay luôn đối địch, trước khi Yến Thế Thành chết, trường hợp công khai đối lập như thế này cũng xảy ra ít.


      Hạ hoàng còn chưa lên tiếng Yến Tuân đứng dậy, thân trường bào nguyệt sắc thêu tường vân bằng chỉ đen, mặt như bạch ngọc, bộ dáng công tử văn nhã tiêu sái. nhàn nhạt cất tiếng từ chối, “Gia nô tuổi còn , võ nghệ hiểu biết chẳng qua chỉ là sơ sài, nào dám bêu xấu ở trước mặt bệ hạ. Trát mã quận chúa am hiểu thuật kỵ mã, thân thủ lại cao cường, thỉnh đừng làm khó người khác.”


      “Yến thế tử, giả vờ giấu diếm chính là tội khi quân đó. Huống chi, Trát Mã quận chúa cũng chỉ mới mười sáu tuổi, đường đường thân phận quận chúa tỷ võ với nô tài, hơn nữa còn trước mặt thiên tử, ngươi lại ra sức khước từ như vậy, phải là quá nể mặt rồi sao?” Ngồi vạt chiếu hàng thứ tư, thanh niên bên cạnh Ngụy Thư Du mở miệng .


      Người nọ là con dòng thứ của Ngụy phiệt, tên gọi Ngụy Thanh Trì, rất có tài ăn , miệng lưỡi tầm thường. Yến Tuân cũng gặp qua mấy lần trong vài dịp yến hội, nghĩ hôm nay lại dám công khai điểm tên chỉ mặt.


      “Thanh Trì huynh rất đúng.” Cảnh tiểu vương gia ha ha cười tiếng, “Yến thế tử, quân tử hữu thành nhân chi mỹ chi trọng*, hiếm khi viên minh châu của thảo nguyên Tây Bắc có nhã hứng như vậy, bằng cứ thành toàn cho nàng , tránh cho sau này Ba Đồ lão tướng quân lại trách cứ người thành Chân Hoàng khi dễ nữ nhi bảo bối của ông ta!”

      *Quân tử hữu thành nhân chi mỹ chi trọng = quân tử lấy cái đẹp cái mỹ (ở đây có thể hiểu là người đẹp nữa) làm trọng


      Cảnh Hàm sống ở đế đô từ , chính là ấu tử của lão quận vương Cảnh Hải, Cảnh Hải quận vương là thúc thúc của Triệu Đức Chính, bối phận của Cảnh hàm lớn hơn đám người Triệu Triệt Yến Tuân bậc cho nên từ trước tới giờ chuyện vô cùng tùy ý. vừa mở lời, lập tức liên tiếp có người lên tiếng phụ họa.


      Hạ hoàng cũng gật đầu, trầm giọng : “Theo thỉnh cầu của Trát Mã quận chúa .”


      “Bệ hạ…” Yến Tuân nhăn trán, còn định nữa Sở Kiều ở phía sau đột nhiên đứng dậy, nàng kéo kéo góc áo Yến Tuân, khẽ lắc lắc đầu.


      Yến Tuân sắc mặt thâm trầm, nhưng cũng biết tên lên cung, thể bắn, nếu thêm gì nữa, rất có thể chịu công kích của tất cả. Bên dưới ống tay áo thùng thình, đưa tay nắm chặt tay Sở Kiều, thấp giọng dặn dò: “Ngàn vạn phải cẩn thận.”


      Thiếu nữ gật đầu cười tiếng, “Yên tâm.”


      Cởi áo lông xuống, Sở Kiều tới giữa sân, chắp tay thi lễ về phía Bắc (chỗ Hạ hoàng ngồi) rồi xoay đầu lại, thi lễ với Trát Mã quận chúa: như vậy, xin đành lớn mật đắc tội.”


      Thoáng chốc, ánh mắt tất cả đều ngưng tụ người thiếu nữ này. Bảy năm trước, Sở Kiều tám tuổi đồng tâm hiệp lực với Yến Tuân, chín tuổi bẽ gãy ba ngón tay thiếu chủ Ngụy phiệt – Ngụy Thư Du, bắt làm con tin chạy ra khỏi thành Chân Hoàng, sau lại cùng cấm quân chém giết ở trước đài Cửu U, suýt nữa thành công chạy thoát, những điều này vẫn còn vô cùng mới mẻ trong ký ức của mọi người. đứa trẻ tám tuổi ban đầu có dũng khí cùng thực lực như vậy, sau bảy năm có năng lực sâu lường được đến như thế nào? Mặc dù chỉ là nữ nô thân phận thấp, nhưng dù sao sau lưng nàng cũng chính là đại biểu của Bắc Yến.


      Cả hoàng triều Đại Hạ người nào biết, tuy bảy năm trước Yến Thế Thành bỏ mình, con cháu Yến vương hầu như còn ai, nhưng Bắc Yến thực hành chính sách tự do tuyển dụng quan lại hơn mấy trăm năm làm cho thế lực Yến thị cắm rễ sâu ở Tây Bắc. Bởi vì nhiều năm qua người Khuyển Nhung luôn buông tha ý định xâm chiếm biên cương, cho nên hoàng thất Đại Hạ căn bản thể thay đổi hoàn toàn bộ máy lãnh đạo ở Bắc Yến, đây cũng chính là lý do vì sao Hạ hoàng mãi vẫn dám xuống tay diệt trừ Yến Tuân. Huống chi, trong bóng tối vẫn còn lực lượng thần bí thầm chống đỡ kinh tế chính trị của Bắc Yến, khi chưa hoàn toàn diệt trừ gốc rễ Yến Tuân danh nghĩa vẫn là chủ nhân của Bắc Yến.


      Ngoài trướng nổi lên con gió mạnh thổi lên chiếc áo ngắn màu xanh nhạt người thiếu nữ, mái tóc đen nhánh như mực, khuôn mặt thanh tú, cũng phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng dưới toàn thân lại phát ra tỉnh táo cùng quả cảm hiếm có, đủ thu hút tầm bắt của bất kỳ nam tử nào. Đây chính là lần đầu tiên Sở Kiều đứng trước mặt hoàng thất Đại Hạ, dùng thân phận nữ nô đón nhận khiêu chiến của vị quận chúa Tây Bắc thân phận hiển hách là Trát Mã.


      Trát Mã nhìn nhìn thiếu nữ vừa nãy làm mình xấu mặt, khóe miệng khẽ cười lạnh, ngạo nghễ : “Ta vừa biểu diễn thuật kỵ mã, thể lực còn chưa hồi phục như cũ, tại tỷ võ công bằng. Như vậy , ta cho nô lệ của mình tỷ võ với ngươi, ngươi thắng lại đánh cùng ta.”


      Lời vừa ra, tất cả người ngồi đều kinh ngạc, Triệu Tung rốt cuộc kìm nén được, hề để ý đến Triệu Tề nhíu chặt mày, lập tức đứng dậy với phụ hoàng: “Này công bằng.”


      “Trát Mã quận chúa thân yếu thịt mềm, tỷ võ với nữ nô vốn ổn, hống chi còn mới vừa biểu diễn cưỡi ngựa. Thập tam điện hạ, chỉ là nô lệ, có gì công bằng.” Cảnh Hàm cười ha hả tiếng, thờ ơ .


      Ngụy Thư Du cong khóe miệng, đưa ánh mắt tối tăm nhìn Sở Kiều cái, nhàn nhạt đồng ý với Cảnh tiểu vương gia, “Cũng chỉ là nô lệ để tìm vui mà thôi.”


      “Các ngươi…”


      “Thập tam đệ!” Triệu Tề trầm giọng quát lên: “Ngồi xuống!”


      Thấy Hạ hoàng có phản đối, Trát Mã quay đầu với gã đại hán vạm vỡ ngồi ở phía sau: “Thổ Đạt, ngươi tới vui đùa với tiểu nương này chút.”


      Gã đại hán kia vừa mới đứng dậy, mọi người nhất thời liền kinh hô tiếng, chỉ thấy hăn chân dài hơn bảy thước, mắt như chuông đồng, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, đứng bên cạnh Sở Kiều giống như voi so với mèo con, chút tương xứng.


      Đến đây, mọi người nhất thời cũng hiểu ý tứ của Trát Mã, đây căn bản phải tỷ võ mà cuộc mưu sát. Nhưng ai lên tiếng dị nghị, dù sao trong mắt họ, giống như lời Ngụy Thư Du, ‘cũng chỉ là nô lệ để tìm vui mà thôi.’


      Sở Kiều ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh chăm chú nhìn Thổ Đạt, nàng biết, trận đánh này liên quan đến danh dự của Bắc Yến. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Yến Tuân lộ diện ở trước mặt đủ các quan lại tướng sĩ. Nàng thua là đả kích lớn đối với sĩ khí Bắc Yến, mà căn cơ giúp cho Yến Tuân có thể sống yên phận cho tới nay, đều chính là thần phục vô điều kiện của các tướng sĩ Bắc Yến.


      Nàng hít sâu hơi rồi bước ra khỏi hoàng trướng, tới chính giữa bãi săn, đến nhấc thanh trường thương lên khỏi kệ vũ khí, cầm cầm trong tay suy nghĩ chút rồi xoay người trở lại, ngẩng đầu : “Ngươi dùng vũ khí gì?”


      Thổ Đạt giơ giơ quả đấm lên, đắc ý cao giọng: “Nắm đấm chính là vũ khí của ta.”


      “Đao thương có mắt, ngươi cẩn thận.”


      trận gió đập vào mặt Sở Kiều, Thổ Đạt quát lên tiếng vang dội, nghe như có tiếng sấm đánh xuống từ giữa trung. Thiếu nữ đột nhiên lắc mình, chân khẽ dịch ra bên, ngay sau đó quả đấm khổng lồ nện ầm lên nơi nàng vừa đứng. Tuyết bay tán loạn, mặt đất xuất lỗ sau hoắm.


      Mọi người thét lên kinh hãi, đại hán sử dụng lực đạo như vậy, e chính là muốn dồn thiếu nữ kia vào chỗ chết. Trong sân có ít thiếu nữ cùng phu nhân, bọn họ thấy thế trắng bệch sắc mặt, rốt rít che mắt dám nhìn.


      Sở Kiều dùng tay vung trường thương, nhưng căn bản có cơ hội thi triển đòn. Thổ Đạt những có khí lực kinh người mà thân thủ cũng vô cùng linh hoạt, nhất thời giống như mãnh hổ hung ác từng bước ép sát con mồi.


      Mặt Triệu Tung lộ vẻ khẩn trương, mặc dù biết thân thủ Sở Kiều rất cao, nhưng đối phương vạm vỡ như vậy… vị hoàng tử trẻ tuổi thầm quyết định, chỉ cần tình huống tốt chút, nhất định ra tay cứu giúp.


      Trong chớp mắt hai người giao phong được mấy chiêu, chẳng qua thiếu nữ bé kia vẫn thủy chung đánh trả mà chỉ vòng quanh né tránh, hề xung đột chính diện. Ngay lúc tất cả nhận định nàng phải thua thể nghi ngờ chợt nghe Thổ Đạt thét tiếng chói tai, cả người lao về phía Sở Kiều, sắc mặt dữ tợn, thủ đoạn ngoan. cơn gió lớn thổi đến, các ngọn đuốc bừng cháy phừng phừng, mọi người đồng loạt kinh hô, cho là Sở Kiều kiếp này khó thoát, nhất định hương tiêu ngọc vẫn. Song trong đám người, vẻ mặt căng thẳng của Yến Tuân nhất thời giãn ra, đưa chén rượu nắm chặt trong tay lên mép lãnh đạm uống hớp, sau đó buông tay ra, chén rượu rơi xuống vỡ vụn thành nhiều mảnh vạt chiếu ngồi.


      Trăm ngàn ánh mắt nhìn chăm chú nhất thời trợn to, chỉ thấy thiếu nữ lúc nãy còn mãi né tránh chung quanh đột nhiên xoay người, bước chân linh hoạt cách kỳ dị, cái eo nhắn khẽ uốn lấy đà bật trường thương đâm tới. *Phập* tiếng, máu tươi bắn ra khắp nơi, có tiếng kêu thảm thiết vang lên.


      cơn cuồng phong thổi đến hất tung tóc trán thiếu nữ, nàng tay cầm thương, tay còn lại chỉ về phía Thổ Đạt nằm mặt đất ở xa xa. Trường thương chỉ cắm vào khoảng nửa tấc chứ xuyên qua thân, hiển nhiên người ra đòn cố ý nương tay, muốn đuổi cùng giết tận.


      Sở Kiều thu hồi thương, lãnh đạm gật đầu hai chữ ‘Đạ tạ’ rồi xoay người dập đầu hành lễ với người ngồi ở chủ vị hướng Bắc.


      Tiếng tán thưởng nhiệt liệt như sấm nhất thời bộc phát. Đại hạ trọng nhất là võ lực, người xem mắt thấy thiếu nữ còn trẻ mà sở hữu thương thuật tuyệt luân như thế, trong nháy mắt đánh bại đại hán vạm vỡ cách nào ngăn được đều cao giọng reo hò.


      Song, ngay lúc đó lại nghe thấy Thổ Đạt đột nhiên nổi giận quát lớn, vung quyền về phía Sở Kiều lúc này quay lưng về phía mình, chuẩn bị hung hăng nện xuống.


      “Cẩn thận!” Triệu Tung lớn tiếng hô to, lập tức lao ra khỏi chỗ ngồi.


      Cùng lúc đó, chỉ thấy mũi nhọn sáng trắng từ phía sau bắn tới, nhắm thẳng vào đỉnh đầu Thổ Đạt sắp nện quả đấm lên lưng Sở Kiều, mở ra lỗ máu to sau ót . Lúc đó, đầu Sở Kiều vừa mới dập xuống đất.


      Thổ Đạt trừng to hai mắt thể tin, mũi rỉ máu, ánh mắt dại , rốt cuộc té ầm xuống, máu tươi chảy óc ách từ cái lỗ sau ót.


      “Lớn mật!” Trát Mã giận dữ nhảy ra khỏi chỗ ngồi, lớn tiếng kêu lên: “Diện kiến Thánh thượng còn dám mang theo vũ khí. Yến Tuân, ngươi muốn tạo phản sao?”


      Yến Tuân ung dung ngồi yên tại chỗ, sắc mặt lãnh đạm, ngón trỏ và ngón giữa kẹp mảnh sứ vỡ, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Cái chén cũng coi như là vũ khí sao?”


      Mọi người còn kinh ngạc lúc này mới phát giác, ra vừa rồi Yến Tuân là dùng mảnh chén vỡ để giết chết Thổ Đạt.


      “Phụ hoàng, thuộc hạ của Trát Mã quân chúa theo quy củ đánh lén sau lưng, đáng giết.”


      Người vương vị vẫn lên tiếng, thị vệ hai bên kịp thời phản ứng, lập tức tiến lên kéo thi thể Thổ Đạt ra ngoài.


      “Quận chúa, người nghỉ ngơi xong?” Thiếu nữ sắc mặt bình tĩnh xoay người sang, hai mắt có chút tình cảm nhìn Trát Mã mang thần sắc bất an, trầm giọng : “Nếu người còn cảm thấy mệt, có thể gọi các thuộc hạ khác đấu trước.”


      Đám quý tộc Đại Hạ trong thoáng chốc liền dời mắt từ người vừa chết sang tới đây, bộ dạng sốt ruột chờ xem chuyện vui nhìn về phía Trát Mã, muốn xem nàng đối phó như thế nào.


      Người sáng suốt đều nhìn ra được Trát Mã căn bản vốn muốn cùng Sở Kiều động thủ, lúc trước thuận miệng tỷ võ, bất quá là vì cho rằng Thổ Đạt nhất định có thể giết chết Sở Kiều, trước mặt Thổ Đạt chết, nàng cũng thể lại mượn cớ. Từ chối tỷ thí ai cũng nhìn ra được nàng là khiếp đảm dám nghênh chiến. Hết lần này đến lần khác, người chủ động khiêu chiến đều là nàng, theo phong tục Tây Bắc, kẻ sợ hãi dám ứng chiến còn bị khinh bỉ hơn cả đào binh ở chiến trường, bị tất cả miệt thị.


      Trát Mã cắn răng, quất roi cái, đứng dậy lớn tiếng : “Đánh đánh, ta sợ đứa nô lệ hạ tiện như ngươi sao?”


      “Chờ chút.” Triệu Tề đột nhiên đứng dậy cười : lâu chưa thấy nữ tử thân thủ cao như vậy, tựa hồ như sau Nam Phong thiếu tướng, đế quốc chưa từng có thêm vị nữ soái nào. Như vậy , vừa rồi là tỷ võ, lần này tỷ tài bắn tên , mọi người thấy thế nào?”


      Lời vừa ra, mọi người nhất thời liền hiểu trong bụng, gia tộc Ba Đồ Cáp hùng cứ Tây Bắc, thế lực cường đại, lão Ba Đồ tính tình nóng nảy, nếu biết nữ nhi bảo bối ở đế đô chịu bất kỳ tổn thương nhất định giận dữ, mang lòng oán giận. Hơn nữa Trát Mã quận chúa từ trước đến nay nổi danh về tài bắn cung. Triều Tề đề nghị như vậy, bất quá là để vãn hồi mặt mũi cho nàng mà thôi. Sở Kiều chỉ là nữ nô bình thường, tuy thương pháp có chút cao minh nhưng tài bắn cung nhất định cũng xuất chúng. Người chờ xem náo nhiệt đều khỏi thất vọng nhưng cũng thể làm gì khác.


      Song, nam tử áo tím ngồi ở hàng thứ bảy là Gia Cát Nguyệt vốn lĩnh giáo kỹ năng bắn cung của Sở Kiều khẽ nheo mắt lại, bưng chén rượu lên uống ngụm.


      Quả nhiên, sắt mặt Trát Lỗ nhất thời tốt hơn rất nhiều, nàng trưng ra vẻ mặt đắc ý, lạnh lùng tới trong sân, : “Ngươi trước?”


      dám, mời quận chúa bắn trước.”


      Trát Mã cười lạnh tiếng, phất tay lấy ra ba mũi, giương cung lên, tiếng rít phát ra, ba mũi tên nhanh như tia chớp đồng thời cắm phập vào hồng tâm cách đó trăm bước, tiếng tán thưởng rào rào vang lên.


      Song, tiếng vỗ tay còn chưa dút thiếu nữ nọ đột nhiên quỳ chân đất, kéo trường cung khổng lồ còn cao hơn người nàng, ba mũi kình tiễn thế như chẻ tre theo sát tên của Trát Mã, xuyên qua đuôi cắm cùng điểm hồng tâm.


      Tất cả tựa hồ dám tin vào mắt mình, tiếng hoan hô như sấm lập tức vang lên, lâu ngừng.


      “Trát Mã quận chúa, đa tạ.” Sở Kiều nhàn nhạt gật đầu rồi hướng về phía lều lớn.


      Ngay cả Hạ hoàng mặt cũng có chút động, thở dài trầm giọng : “Tiễn kỹ như vậy nhiều năm gặp, ngươi lại là thân nữ nhi, đúng là dễ. Như vậy , ban thưởng cho ngươi thoát khỏi nô tịch, đến kiêu kỵ binh làm giáo đầu dạy bắn cung .”


      Sở Kiều nhăn trán, nhưng vẫn nặng nề quỳ xuống, trầm giọng đáo: “Đa tạ bệ hạ ân điển.”


      xong nàng chậm rãi lui lại về bên cạnh Yến Tuân. Trong khí náo nức vũ cơ tuyệt sắc lại tiến ra hiến vũ, tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Yến Tuân ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau cười tiếng, cùng an vị ngồi xuống.


      Đối diện họ có ánh mắt nam tử thâm trầm khó hiểu bắn tới, trong đó có vẻ u ám khó lường cùng cảm giác phức tạp cuồn cuộn. Trong thoáng, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của thiếu nữ bất chợt ra nụ cười trong trẻo như ngọc khiến choáng váng. Bên cạnh ăn uống linh đình, Gia Cát Nguyệt nâng chén hơi cạn sạch, sắc mặt trầm tĩnh nhưng ít hơn vài phần đạm bạc tao nhã.


      Yến hội mừng cuộc săn long trọng cuối cùng cũng kết thúc, Sở Kiều cùng Yến Tuân trở lại trong trướng, A Tinh bị thương nên bên ngoài do Tả Đường canh gác.


      Yến Tuân châm bình thanh trà rồi ngồi xuống ghế, Sở Kiều cũng ngồi xuống bên cạnh chậu than, ngẩng đầu : “Hạ hoàng thưởng Long Tuyền kiếm cho Triệu Triệt, huynh thấy sao?”


      “Rất ràng, ông ta cảnh cáo Mục Hợp thị nên đem cái chết của Mục Hợp Tây Phong đổ lên đầu Triệu Triệt.”


      Sở Kiều nhíu mày, gật đầu: “Cứ như vậy chẳng lẽ muốn cho Ngụy phiệt gánh tội này? Chẳng lẽ, ông ta muốn mượn chuyện này để tăng thêm hiềm khích giữa Ngụy phiệt cùng Mục Hợp thị?”


      “Ừ.” Yến Tuân gật đầu, “Mục Hợp thị quá mức ương ngạnh, lên càng cao khi rơi xuống càng thảm, giống như Âu thị ba mươi năm trước vậy.”


      Sở Kiều thở dài, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mọi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến quan hệ vốn khó phân biệt lại càng thêm phức tạp. Nàng day day thái dương, : “Ta về trước, huynh cũng nghỉ ngơi sớm .”


      Nàng vừa đứng dậy rời phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Yến Tuân, “A Sở, lúc cái gã gọi là Thổ Đạt đánh lén muội, vì sao muội tránh? Dựa vào năng lực của muội, thể phát giác.”


      Sở Kiều quay đầu lại, rất tự nhiên : “Bởi vì có huynh ở phía sau mà.”


      Bên ngoài gió thổi càng mạnh hơn, tốc tung cửa lều khiến khí lạnh nhè vào. Yến Tuân hơi sửng sờ, sau đó rất nhanh nhàng coi khóe miệng lên, nở nụ cười tận đáy lòng, : “Đúng vậy nhỉ, ta thực ngốc.”


      “Ta đây.”


      Rèm được nhấc lên, thân ảnh thiếu nữ biến mất khỏi lều, Yến Tuân vẫn mỉm cười, vẻ mặt vô cùng nhu hòa ấm áp, lòng như có gió ấm thổi vào làm tan chảy lỗ trái tim lạnh lẽo như băng của .


      Bởi vì có ở phía sau nên nàng sẵn sàng yên tâm để trống sau lưng hề có chút phòng bị.


      Bọn họ rốt cuộc chính là người đối phương tin tưởng nhất, tựa như khi còn bé, chỉ có thể ở trước mặt nàng nhắm mắt lại, mà nàng cũng chỉ có thể ở trước mặt bình yên ngủ say.


      Bầu trời trăng sao, bóng đêm vô cùng thâm trầm, vị thế tử trẻ tuổi của Bắc Yến khẽ ngẩng đầu lên, “A Sở, cám ơn muội cho ta vẫn có người để tin tưởng.”


      Trong doanh trướng vô cùng ấm áp, Sở Kiều tắm rửa sạch , cảm thấy cả người rã rời mệt đến chết , tựa người giường êm, vừa định nhắm mặt lại lại chợt nhìn thấy chuôi bảo kiếm đặt ở đầu giường. Nàng ngồi dậy nhàng rút nó ra, mũi kiếm bằng thép xanh nhọn sáng bóng dưới ánh đèn, lộ ra hoa văn đỏ sậm như máu tươi vô cùng quỷ dị.


      Bảy năm rồi, nàng biết bọn họ gặp lại, chẳng qua chỉ ngờ gặp nhau lại trong tình huống như thế. Nàng biết, Gia Cát Nguyệt nhất định cũng nhìn thấy vết thương cổ nàng. Bọn họ tự hồ vẫn như vậy, luôn thẳng lưng giương cung chỉa về nhau, tựa hồ như vận mệnh định trước, dù ở bất cứ nơi nào bọn họ đều luôn là kẻ địch của nhau.


      Tiếng hài tử kêu thảm thiết như vừa quanh quẩn ở bên tai, cánh tay bị chặt đứt lìa, bao bố rướm máu, mặt hồ trong trẻo sau núi, tất cả đều như bộ phim chiếu chậm phát ở trước mắt nàng. Cùng với mùi thịt kho tàu trong cái đêm nàng khốn khó nhất giống như mũi tên nhọn, ngoan tuyệt đâm thẳng vào tim nàng.


      “Nguyệt Nhi, muội có tin tưởng Ngũ ca ? Ngũ ca bảo vệ muội.”


      Cảm giác chua xót lại dâng lên trong lồng ngực, bên tai lại vang lên tiếng cầu cứu bi thương của Tiểu Bát trước khi chết vốn luôn xuất trong ác mộng của nàng.


      “Nguyệt Nhi tỷ, cứu muội, cứu muội với!”


      Khắp nơi nhuộm máu, huyết nhục mơ hồ, thi thể bị lăng trì của hài tử hoàn toàn nhận ra. Trong cái đêm ác mộng đó, nàng lén ra khỏi cung Thịnh Kim chạy đến nơi hẹn. Thi thể Tiểu Bát bị chó dữ cắn xé tơi tả, tìm ra đâu là đầu đâu là tay chân, nàng thậm chí còn có năng lực an táng thi thể bé, chỉ có thể để cho đống huyết nhục kia chìm xuống hồ Xích Thủy rồi đứng nhìn máu nhuộm đỏ mặt nước.


      “Tiểu Bát, muội hãy nằm đây nhìn, chờ ta báo thù cho muội.”


      Ngày đó, nước mắt khô khốc, đáy lòng chỉ có nỗi hận hừng hực chiếm cứ, nàng siết chặt nắm đấm, cắn chặt môi dưới, bộ dạng hung dữ như con thú .


      Thoáng cái bảy năm trôi qua.


      Gia Cát Nguyệt, ngươi cuối cùng cũng trở lại.


      Trong bóng tối, tiếng hô hấp chậm rãi của thiếu nữ vang lên.


      Ngươi có biết, bọn ta đợi ngươi rất lâu rồi .


      Chân trời thưa thớt chấm sao, gió Bắc mang theo vị tanh của của máu cùng vẻ xơ xác tiêu điều, từ rất xa bao trùm cả vùng đất Tây Mông.
      AnAn, Nhã Tịnh, Winter3 others thích bài này.

    3. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương này dài quá, dịch muốn xỉu.
      Nhã TịnhMỹ Ngọc thích bài này.

    4. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      Tui đọc convert phần làm lễ chúc thọ của Triệu Triệt muh mún nhức não, nàng @whitenavy edit khá thiệt ^°^ oy, n9 đúng người tui , nên dạo này tui háo hức hóng truyện quá trùi lun. Keke

    5. Mỹ Ngọc

      Mỹ Ngọc New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      4
      Hay qua Whitenavy oi. Cám ơn bạn nhìu! Ngày nào mình cũng vào hóng chương mới hihi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :