1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vượng Phu Kế Phi - Dương Quang Tinh Tử (9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6.2:

      Quả thực, mấy ngày sau, sau khi Tiểu Hạ và Tiểu Đóa ra ngoài mua thuốc trở về, lập tức thở phì phì : "Bên ngoài có người đồn là Vương phi quyến rũ Lương Vương hầu gia, còn tại Cảnh Vương phủ ôm ấp nhau, quả thực sao nổi."

      - Đúng vậy, còn có người nhìn thấy Vương gia và Lương Vương hầu gia tranh chấp với nhau, nghe Vương gia thậm chí còn tức giận đến mức bỏ nhà , đêm chưa trở về."

      - Lời đồn cũng chỉ là lời đồn thôi.

      Nàng có hứng thú , nàng còn nhiều chuyện quan trọng hơn cần làm.

      Nàng học y là vì muốn giúp đỡ người khác, lúc nàng tiến cung xin chỉ thị của Hoàng thái hậu, sau đó còn bận rộn chữa bệnh từ thiện, trừ lúc phải ra ngoài làm việc, còn lại thời gian đều là vì vị phu quân ở ngoài tiền tuyến mà cầu trời khấn phật cho chàng mọi đều bình yên.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, trong máy mắt đến ngày mồng tám tháng chạp*, riêng nàng lại nhịn ăn cháo mồng tám tháng chạp, chuẩn bị trở lại Quốc Công phủ thăm lão thái quân, nhưng mà nghĩ tới mỗi lần quay về lão thái quân đều ân cần hỏi han, nàng nhịn được thỉnh giáo quản : "Phu quân ở tiền tuyến truyền tin tức gì về sao?"

      *Vào ngày này ở TQ, mọi người thường có phong tục ăn cháo.

      - Bẩm Vương phi, có.

      Vẻ mặt quản xấu hổ, nhưng Vương gia là người luôn lấy quốc gia đại làm trọng, những chủ mẫu từng gả tới, đều có thói quen làm bạn với tịch mịch, nhưng Ô Hi Ân lại rất thiện lương và tốt bụng, ngược lại cảm thấy đành lòng thay nàng.

      Cũng gần cuối năm, trượng phu ở nơi xa trường có nhớ tới nàng ? Cũng có gửi về phong thư, nàng thể thừa nhận, tâm tình của mình bị giảm sút.

      Nàng lắc đầu cái, nàng nghĩ cái gì đây, chiến nguy cấp, chàng muốn tập trung chỉ huy binh lính, lập kế hoạch, có lẽ ngay cả thời gian để ngủ cũng có, nàng nên vì chàng cầu phúc mới đúng, phải ở chỗ này oán trách.

      - Vương phi, cháo mồng tám tháng chạp và đồ tết được đem hết ra xe ngựa.

      - Lão thái quân thấy Vương phi nhất định vui vẻ muốn chết.

      Thanh của Tiểu Hạ và Tiểu Đóa khiến nàng trầm tư cũng tỉnh táo lại, nàng quay người lại: "Ừ, chúng ta thôi."

      - Trời ạ, có thể tưởng tượng được, giờ phủ Quốc Công nhất định tụ tập đông đủ.

      Tiểu Hạ vừa vừa .

      Ô Hi Ân nghe, cười lên xe ngựa.

      Dù sao là Cảnh Vương phi, Ô Hi Dạ biết hành động phải có chừng mực, thường xuyên chạy về phủ Quốc Công, tháng mới về lần, nhưng mỗi lần trở về luôn mang theo bao lớn bao , trong đó còn có dược liệu cho lão thái quân, nếu có người thân thể khó chịu, nàng cũng thuận tiện xem bệnh. Cho nên, rất nhiều lão phu nhân biết được nàng trở về phủ tới cửa hỏi thăm, tới lúc tối mịt mới về phủ Cảnh Vương được.

      Vậy mà, lúc xe ngựa rời bao lâu, trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền từ xa đến, chỉ chốc lát, con hắc mã cao lớn dừng tại cửa lớn, tên lính lưng ngựa đật trèo xuống, muốn vào trong bị thanh nũng nịu kêu lại--

      - Khoan !

      Vừa đúng lúc này, Chu Đồng ngồi kiệu đến Cảnh Vương phủ, vì để giúp đỡ Đỗ Vịnh Song, các nàng ở Diên An thành đợi mấy tháng, cho nên tên lính này nàng cũng quen biết.

      - Đồng Nhi công chúa cát tường.

      Tên lính lập tức chắp tay hành lễ, nhưng ánh mắt nàng ta lại rơi vào phong thư tay , cũng chú ý tới, vội vàng : "Đây là thư tín mà Điền phó tướng ra lệnh cho thần đưa cho Vương phi."

      Khiếp! Nàng vừa nghĩ tới cái tên Điền phó tướng luôn khó khăn với nàng, nàng liền nổi giận, nàng trực tiếp lấy phong thư , tên lính ngẩn người, nhưng lại dám đòi lại.

      Chu Đồng cho nha hoàn bên người ánh mắt, nha hoàn lập tức móc ra bọc ngân lượng thưởng cho , tên lính nhận lấy, sau lại có chút chần chừ hỏi: "Ách..tạ ơn công chúa, nhưng có cần chờ Vương phi về mà bẩm báo lại hay ?"

      - cần, ngươi trở về .

      Dù sao thư cũng phải do hoàng huynh viết, mà tên Điền tấn kia có thể làm gì nàng đây, nàng đắc ý suy nghĩ.

      Tên lính bất đắc dĩ, chỉ có thể chấp tay hành lễ lần nữa rồi rời .

      Sau khi rời , Chu Đồng thể chờ được nữa, mở phong thư ra xem rồi la lên: "Hoàng huynh bị thương nặng?" Ý định của nàng chuyển cái, lập tức bỏ thư vào trong ngực, phân phó nha hoàn chuẩn bị hành lý.

      Lát sau, nàng ngồi xe ngựa đến, phủ Thừa Tướng tìm Đỗ Vịnh Song, báo cho nàng ta nội dung trong thơ: "Hoàng huynh đánh thắng trận nhưng lại bị thương nặng, mấy ngày nay ở Diên An thành dưỡng thương, ngươi chỉ cần quản cực nhọc, ngày đêm chiếu cố hoàng huynh, nhất định huynh ấy cảm động, đồng ý cưới ngươi làm vợ."

      - Vậy còn Ô Hi Ân?

      Nhắc đến Ô Hi Ân, mặt Đỗ Vịnh Song lập tức đen nữa.

      Chu Đồng cười đắc ý : "Ta chặn tin tức lại, nàng thể biết, chúng ta có thể lợi dụng lần này xấu nàng, để cho Hoàng huynh ghét nàng!"

      - Đồng Nhi, ngươi đúng là bạn tốt của ta, ta với cha tiếng, ngươi chờ ta.

      Vẻ mặt Đỗ Vịnh Song tươi cười cầm lấy tay nàng, ngay sau đó chạy đến thư phòng của phụ thân.

      Vừa vào đến thư phòng, Đỗ Vịnh Song vui vẻ chuyện xảy ra cho phụ thân.

      - Rất tốt, ngươi .

      Đỗ Thiên Đức khích lệ: " Lần này đừng có làm hỏng việc."

      - Ta biết, cha.

      Đỗ Thiên Đức nhìn nữ nhi mình vui vẻ rời .

      vuốt tấm da của sơn dương, hi vọng lần này nữ nhi thuận lợi lấy được cảm tình của Chu Trần Thiệu, thế lực của bị lay động, mặc dù điều tra ra ai dám dưới chân gây , nhưng nếu như có thể cầm thêm binh quyền của Chu Trần Thiệu, vậy tổ chức thần bí muốn kéo xuống kia gặp khó khăn vô vàn...

      Đáng chết, muốn đứng dậy thế nhưng lại khó như vậy! Trong lòng Chu Trần Thiệu khẽ chửi rủa phen, nhìn ra ngoài cửa sổ, Diên An thành bị tuyết bao phủ trắng xóa, bông tuyết rơi xuống từng trận, lại chỉ có thể nằm ở trong phòng.

      mím chặt môi, tròng mắt đen chớp động đầy đau đớn và tức giận, vai trúng tên và vết chém bụng, bởi vì động tác hơi đứng dậy này, vết thương lại nứt ra, băng gạc lại sẫm máu.

      phải ở chỗ này bao lâu? Đánh nhau ở biên cảnh mấy tháng, rốt cuộc cũng thắng được trước khi tuyết rơi, nhưng ngay sau đó cũng nhận được tin tức, vì vội vàng đánh giặc, băng đảng của Đỗ Thiên Đức cũng tiến hành kế hoạch gì đó, nhất là tên quan có họ hàng với Hoàng hậu, tự động tiến cử chức quan mới, tích cực kết bè phái, có dã tâm bừng bừng, cũng có phòng ngừa chu đáo.

      Chuyện như thế, tuyệt đối phải là phúc của quốc xa, nhưng mà lại khiến cho tổ chức bí mật của thể động đậy.

      Thương thế mấy ngày, lại thấy tốt hơn, muốn nằm nghỉ ngơi ở giường, nhưng bây giờ nằm được!

      thử ngồi dậy lần nữa, đúng lúc này Điền Tấn vào phòng.

      - Ngươi tại sao lại ngồi dậy, thể nghe lời Hà lão đại phu chút sao?

      Điền Tấn than thở, chịu được lại chỗ , cẩn thận nhìn vết thương người , áp trở về giường.

      - có gì đáng ngại.

      - vai và thắt lưng đều có hai cái lỗ to tướng mà còn đáng ngại? Hơn nữa mủi tên kia còn đó độc, nhìn! Vết thương chắc chắn lại tét ra.

      Điền Tấn tức giận kêu oa oa, có chút nào gọi là vị tướng quân trầm ổn, vù vù xoay người ra ngoài, bắt lão đại phu vào, lần nữa băng bó vết thương cho , miệng vẫn nhịn được mà : "Chiến xong, ngươi còn muốn ngược đãi thân thể mình sao?"

      Điền Tấn cũng là hoàng thân quốc thích, cũng là bằng hữu tốt nhất của Chu Trần Thiệu, hơn nữa còn là phó tướng của , nhiều năm nay luôn luôn kề vai sát cánh cùng vượt qua sống chết.

      Lần đại chiến này, Chu Trần Thiệu trực tiếp thống lĩnh nhóm tinh binh trực tiếp đánh tan tác binh địch, vốn tưởng rằng có thể vui vẻ khải hoàn hồi kinh, ai ngờ lúc ngang sơn cốc, gặp phải tàn binh phục kích, Chu Trần Thiểu kịp đề phòng, trong lúc hai phe giao chiến, bị trúng tên độc.

      Độc khuếch tán vào trong máu, tầm mắt tối lại, lúc này lại trúng đao của địch, cũng may mạng lớn chết, nếu lần này phải gặp Diêm Vương.

      Chu Trần Thiệu vốn phải là người nhiều, chẳng qua để mặc bạn tốt tự , đồng thời mặt vô biểu tình để cho lão đại phu than thở băng bó vết thương, đợi đến khi mọi người rời , mới mở miệng: "Ta nhất định hồi kinh."

      - Lại là vì cái tên Đỗ Thiên Đức đó? Cần thiết vậy sao?

      Điền Tấn bĩu môi, rót hai ly trà, chén đưa , chém mình cầm hớp hớp: "Dù sao nếu bồi dưỡng thế lực, ngươi liền chém thế lực của ."

      Chu Trần Thiệu cũng hơi uống cạn ly trà: " được, phát ra có gì đó đúng, có người cố ý thu thập chứng cứ, cắt giảm thế lực của bọn họ, thậm chí còn đưa ra sách lược, ai dám gây ra trở ngại gì, lập tức tiêu diệt."

      - Bất kể là Hoàng hậu hay Đỗ Thiên Đức, còn có bọn chân chó kia, phải cũng biết chính ngươi và Hoàng thượng làm..."

      Điền Tấn dừng lại chút, đội nhiên hiểu: "Ngươi lo lắng phải là cho mình, mà là những tử sĩ trung thành kia phải , còn có Hoàng thái hậu và Hoàng thượng! Chu Trần Thiệu, hoàng triều chúng ta phải chỉ có mình ngươi, ngươi cũng phải ba đầu sáu tay, đừng ôm hết việc như vậy, huống chi giờ ngươi cũng có thê tử, suy nghĩ cho nàng chút ."

      tới đây, đôi mắt Điền Tấn chớp động, thư phái người đưa đến, bao lâu, cũng có thể nhìn thấy người chị đâu mà mình ngưỡng mộ bấy lâu.

      Thê tử? Nháy mắt trong đầu Chu Trần Thiệu lên bóng hình của Ô Hi Ân xinh đẹp.

      nhớ nàng sao? Quá buồn cười!

      Nhiều nhất là tưởng miệng những lúc triền miên cùng nàng, hơi thở hòa vào nhau giữa hai người, còn có ngày đó, nàng khỏa thân ở giường, tóc dài như suối rơi trước ngực, có như thế mà thôi....

      Lại nữa! Cái tên nam nhân lạnh nhạt ương ngạnh, lãnh khốc sắc bén chiến trường, nhưng mỗi lần nhắc tới vị thê tử mới cưới tự chủ được thất thần cười mỉm.

      Ánh mắt Điền tấn lộ ra vẻ thích thú, đây chính là nguyên nhân muốn diện kiến người chị dâu này a.

      Giờ phút này ở kinh thành, Ô Hi Ân ở hoàng cung cùng Hoàng thái hậu, chỉ có Hách công công phục vụ bên.

      - Trần Thiệu đánh thắng trận nhưng lại bị thương, con biết ?

      Hoàng thái hậu hỏi.

      Ô Hi Ân ngẩn ra: "Con biết, thương nặng lắm ?" Lòng của nàng lập tức treo lên.

      - Ách... có chút nghiêm trọng..

      Hoàng thái hậu nhíu lông mày, lúc nàng nhận được tin tức này, ràng là Điền Tấn lén lút sau lưng hoàng nhi gửi thư đến Cảnh Vương phủ, nhưng vợ lại biết gì, Đồng Nhi và Vịnh Song lại sớm đến Diên Thành, chẳng lẽ là Đồng Nhi giở trò quỷ? Đáng chết! Nha đầu khi hồ đồ!

      - Mẫu hậu, rốt cuộc Vương gia tại sao lại bị thương?
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chi mau toi di ko lai len con bay jo

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6.3:

      - Vai trúng mũi tên, thắt lưng trúng đao, cũng biết Hoàng nhi suy nghĩ cái gì, muốn mang thương thế như vậy mà hồi kinh, may là Điền Tấn quyết liệt ngăn cản, mới chịu ở lại Diên An thành dưỡng thương.

      Hoàng thái hậu lắc đầu cái.

      - Cho dù là như vậy, nhưng Trần Thiệu rất là miễn cưỡng mới đáp ứng ở lại đó, nếu con nên nhanh chân đến thăm . Nghe y thuật của con rất giỏi.

      - Chiến thắng lợi, phu quân để ý thương thế người, lại vội vã hồi kinh, có phải còn chuyện gì hay ?

      Nàng chưa tự tin đến mức cho rằng phu quân vì nhớ nàng mà vội vả trở về.

      Hoàng thái hậu bị hỏi như vậy cứng họng, vẻ mặt cũng khó xử, thế lực bên ngoài chèn ép, Đỗ Thiên Đức cũng cảm thấy, bắt đầu rục rịch, Hoàng đế phái người theo dõi, dấu diếm chuyện này vì muốn vất vả, có thể dưỡng thương tốt, nhưng nếu Chu Trần Thiệu hồi kinh, với độ nhạy bén của , muốn giấu diếm còn khó hơn so với lên trời.

      - Đứa bé kia rãnh rỗi có chuyện gì, ai biết muốn làm gì, chẳng qua là, lúc ai gia biết tin tức, Đồng Nhi lôi kéo Vịnh Song đến Duyên An thành.

      Hoàng thái hậu thuận miệng .

      Nàng ngẩn người, khó trách mấy ngày nay thấy hai người đến Cảnh Vương phủ làm loạn, nhưng làm sao Chu Đồng biết chuyện này?

      - Vịnh Song mến Hoàng nhi, chuyện này mọi người đều biết, cho dù Hoàng nhi cưới con, nhưng nàng cũng chưa từng từ bỏ ý định, ai gia biết nàng suy nghĩ gì, nàng muốn gả cho Hoàng nhi, với thân phận của nàng, có thể là bình thê, dưới con là bao.

      Lời của bà thẳng thắng, vẻ mặt hiền lành cầm tay Ô Hi Ân.

      - Nhưng cần hai thê tử, trong lòng nó có vết sẹo, muốn khắc chết thêm người nữa. Là ai gia kiên trì muốn vì chuyện nước mà bỏ bê chuyện gia đình, độc cả đời.

      Đây là người mẹ thương con mình, mà phải là Hoàng thái hậu cao cao tại thượng, Ô Hi Ân cảm động, nàng may mắn dữ dội mới có được người mẹ chồng nhân ái như thế này.

      - Mẫu hậu, con thăm chàng, chữa trị vết thương cho chàng, cũng để chàng đỡ tịch trong lòng, bởi vì con là thê tử của chàng, là người được chỉ định cùng bầu bạn cả đời.

      Hoàng thái hậu thở phào nhõm, bà chỉ sợ nàng lùi bước, ánh mắt bà táng thưởng: "Tốt, tốt quá! Nhưng mà, Hoàng nhi lạnh lùng khó đến gần, nếu như con lòng đối đãi với , mà vẫn lạnh như băng, con phái người đưa tin trở lại, mẫu hậu nhất định tự mình ra tới đó, tay vừa cầm chùy vừa gõ đầu của .

      - Cảm ơn mẫu hậu, nhưng nếu là như vậy, xin mẫu hậu cho phép con dâu lấy ấm nước tưới chàng ba ngày ba đêm, nếu được nữa, xin mẫu hậu lấy chùy hành hình.

      Nàng mỉm cười đùa với mẫu hậu.

      Hoàng thái hậu khỏi mỉm cười tiếng, nhìn nàng lâu.

      người vợ tốt, trừ vẻ đẹp chim sa cá lặn, còn thông minh cơ trí, hơn nữa ánh mắt lộ ra chút bướng bỉnh, giống như cái loại đại gia khuê tú.

      Nhưng về khí chất, nàng so với những khuê tú kia xuất sắc hơn mấy phần, bộ dáng có chừng mực, mặc dù mới vào cửa lâu, nhưng bà biết nàng đối với người trong phủ rất tốt, khiêm nhường lễ độ, có dáng vẻ chủ tử chút nào, thưởng phạt phân minh, rất được nô tài kính trọng.

      So với Đỗ Vinh Song và Đồng Nhi, nàng mến nô tài, suy bụng ta ra bụng người, chiếu cố người làm, nghe thấy có người bị khi dễ, thận trọng tới hỏi thăm, nếu có chuyện ỷ thế hiếp người, bất kể đối phương là ai, trị tội nghiêm minh, toàn bộ nô tài rất thích tân Vương phi này.

      Quan trọng nhất là, nàng để cho Đồng Nhi và Vịnh Song giương oai ở Vương phủ, phải là mảnh mai dễ khi dễ, rất thích hợp cho Chu Trần Thiệu mến nàng.

      - Theo lễ, con mới gả phải tới hoàng cung chúc mừng năm mới, cùng nhau theo giổ tổ lạy thần, nhưng ai gia ân chuẩn cho con vắng mặt, thay ai gia chăm sóc tốt cho Hoàng nhi.

      - Vâng, mẫu hậu.

      Nàng cũng chờ được muốn thấy .

      Vì vậy, qua hôm sau, sau khi giao phó công việc năm mới cho quản trong phủ xong, Ô Hi Ân đến phủ Quốc Công thỉnh an lão thái quân, sau đó nàng cùng Tiểu Hạ và Tiểu Đóa, theo sau còn có sáu gã hộ vệ, đoàn đến Diên An thành.

      Càng đến phương bắc, khí trời càng lạnh, những ngày về sau, phong cảnh toàn là tuyết trắng.

      Dọc đường , nàng thấy dân chúng trong mỗi tòa thành thị đều tấp nập mua đồ tết, phá cũ xây mới, từng ngày từng ngày, xuyên qua nhiều thành nhiều trấn, được hơn nửa lộ trình.

      Tuy nhiên, nhìn từng nhà quây quần, tâm tình của nàng cũng hề suy sụp, lần xe này mệt nhọc, trèo non lội suối, cũng là vì nàng vội vàng muốn gặp mặt trượng phu.

      Trong bóng đêm, tiếng pháo hoa vang lên đằng xa, nàng cách chỗ của trưởng phu ngày càng gần.

      Cách biên giới Diên An thành hơn trăm dặm, đồi núi vây vây quanh, tài nguyên phong phú, nơi này cũng có rất nhiều người nghỉ chân, bởi vì là tuyến đường nối hai nước bắc nam, cho nên bến tàu giao dịch rất nhiều, cũng tạo ra nhiều phi vụ buôn bán lớn , dõi mắt nhìn nhìn lại, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng may, khách sạn, quán rượu...khắp nơi, san sát nhau, đường phố cũng náo nhiệt.

      Lúc xe ngựa vào thành, Ô Hi Ân tưởng rằng gần năm mới, nơi này hơi vắng lặng chút, nhưng xem ra phải như vậy, mặc dù cách tiết nguyên tiêu* còn có mười ngày, nhưng đường phố vẫn rộn ràng, khắp nơi đều giăng đèn hoa, nhìn sơ qua cũng cảm nhận được khí tết.

      *Dạng như đêm 30 tết.

      Hơn nữa, những câu đối xuân màu đỏ thẫm được treo đầy trong thành thị, vô cùng tươi mới, từng nhà treo đèn lồng tết ở trước cửa, vừa nhìn vào thấy vui vẻ.

      Đây là thành phố sung túc bị chiến liên lụy, người dân khoác áo dầy, lông xù, thỉnh thoảng xoa xoa tay cho đỡ lạnh, thở ra khói, thế nhưng nụ cười luôn nở môi.

      Nơi này chính là Diên An thành của phu quân, nàng nhịn được muốn lôi ngắm nhìn cảnh trí của thành, vì vậy, nàng kéo màn kiệu ra, khí lạnh lẻo lập tức tràn vào, nhưng nàng cảm thấy rét lạnh.

      Bất quá hành động này lại làm cho dân chúng đường thấy được dung mạo xinh đẹp của nàng, rối rít bàn luận, còn lôi kéo người thân bước tới gần để quan sát, trong khoảng thời gian ngắn, đường phố chật ních quần chúng tò mò.

      - Trời ạ, ta chưa từng thấy qua nương nào đẹp như vậy! Nàng giống như thiên tiên.

      Thị vệ quanh xe thấy dân chúng bu lại ngày càng nhiều, muốn tranh nhau thấy phong thái Vương phi, gấp đến độ quát: " được vô lễ! Nàng là Cảnh Vương phi."

      - Vương phi? Là tân Vương phi kìa! Ôi, Cảnh Vương phi tới Diên An thành của chúng ta.

      Trong đám người đột nhiên có người hô lên, mọi người ai cũng hưng phấn la hét: "Vương phi cát tường! Vương phi tốt."

      Tiếng hô vang tận trời xanh khiến cho Ô Hi Ân nhịn được bật cười.

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa ngồi chung trong xe ngựa, thấy dân chúng hai bên chen chúc vẫy tay với chủ tử, cũng trợn to mắt, xem ra ở đây, Vương gia rất được người ta mến!

      - Vương phi, chúng ta có thể sống yên ổn ở đây, có thể có cuộc sống vui vẻ, toàn bộ là nhờ Vương gia Đại tướng quân.

      - Đúng vậy, tướng quân là đại ân nhân của chúng ta, cần phải để ý lời đồn đại ma quỷ kia, chúng ta rất kính trọng ngài ấy.

      Dân chúng thay nhau tán tụng Chu Trần Thiệu, liều chết quơ tay múa chân, hấp dẫn ánh mắt của nàng.

      Nàng vừa cảm động, vừa kích động, còn có tràn đầy kiêu ngạo, bọn họ khen ngợi trượng phu của nàng!

      Nàng mỉm cười gật đầu với dân chúng hưng phấn hoan hô điếc tai nhức óc, nghe dân phương Bắc tương đối nhiẹt tình, nàng cảm nhận được.

      Trong phút chốc, xe ngựa trực tiếp tiến vào chỗ ở của Chu Trần Thiệu - Du Phẩm viên.

      Tin tức nàng đến Diên An thành hiển nhiên truyền đến đây, nàng bước xuống xe ngựa, còn chưa kịp xem cảnh trí của nơi này như thế nào, thấy Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song đứng trước xe ngựa nhìn nàng.

      - Hoàng tẩu bị Hoàng thượng và Mẫu hậu ép tới đây hay sao? Hừ, chúng ta nghĩ ngươi muốn tới, cần gì miễn cưỡng! Ngươi trở về , nơi này có ta và Vịnh Song chăm sóc Hoàng huynh là được rồi.
      ( Chế công chúa vô duyên hết chỗ :)) )

      Chu Đồng ngẩng cao đầu, khí thế , những lời này là cho cung nhân đứng nghênh đón bên nghe, nàng và Vịnh Song mấy hôm nay cũng với Hoàng huynh và Điền Tấn như thế.

      - Đúng, ngươi về .

      Đỗ Vịnh Song phụ họa, kiêu ngạo cùng dạng.

      Nhưng Ô Hi Ân thèm gì, nàng thông minh sớm đoán ra được vấn đề, nếu các nàng tới trước, chắc chắn quên bàn lộng thị phi*.

      * xấu, đâm chọc sau lưng người khác.

      Nàng nhìn Đỗ Vịnh Song cái, rồi lại nhìn em chồng, lấy bao lì xì trong tay áo ra: "Năm mới sắp đến, đây coi như là tiền mừng lễ Hoàng tẩu cho ngươi."

      - Ta cần.

      Phản ứng này của Chu Đồng cũng được Ô Hi Ân dự trù trước, nàng khẽ mỉm cười, chuyển bao lì xì cho Tiểu Hạ: "Làm theo lời ta ."

      - Vâng!

      Tiểu Hạ cất bao lì xì vào trong tay áo lại, thực tế, ngoại trừ Cảnh Vương phủ, Vương phi cũng rất có tâm, chuẩn bị bao tiền lì xì cho tôi tớ nơi này, đoán được công chúa cần, nàng giao phó chia đều những thứ kia ra, bỏ vào bên trong bao lì xì, đền lại cho tiểu công chúa, là nàng tặng thêm, chủ tử, người cũng tốt quá!

      - Xem , Hoàng huynh bị thương nặng, người khác còn có tâm tình mừng lễ năm mới, giống chúng ta vì Hoàng huynh mà lo lắng.

      Chu Đồng vừa khịt mũi khinh bỉ, vừa giễu cợt.

      - Đúng vậy nha!

      Đỗ Vịnh Song cũng phụ họa theo.

      - Vương phi vượt đường xa tới nơi này, ăn ít, ngủ cũng ít, hối hả lên đường, có cái gì mà thất lễ?

      - Đúng, Vương phi lo lắng cho thương thế của Vương gia, lại lo lắng khí trời ở đây lạnh....

      - Các ngươi có tư cách chuyện này sao, vả miệng cho ta.

      Đỗ Vịnh Song lập tức kêu nha hoàn giáo huấn người khác.

      - Bọn họ là người của ta.

      Ô Hi Ân đứng chắn trước hai người, ánh mắt lãnh khốc vô cùng.

      Dù sao chỗ này còn có Chu Trần Thiệu, Chu Đồng vẫn còn chút đố kỵ: "Quên , đừng làm lớn chuyện."

      - Cũng được, dạng chủ tử gì nô tài cũng như thế.

      Đỗ Vịnh Song châm biếm.

      Ngược lại Ô Hi Ân rất bình tĩnh, cơ bản là hai nha đầu này cùng có ý nghĩ xấu, nàng cần thiết phải tốn thời gian ở đây, nhưng nàng lên phía trước, hai người chẳng những lui về phía sau, còn dám khiêu khích nàng.

      Quản và tôi tớ đứng đợi ở bên thấy thế vô cùng hoảng sợ, nhưng bọn họ phải chủ tử cũng là thiên kim tiểu thư, bọn họ làm sao can dự được, Vương gia còn nằm giường, làm sao bây giờ?

      Thấy Ô Hi Ân ưu nhã lắc mình phía trước, hai người ngẩn người, ngay sau đó vội vả xoay người ngăn cản đường của nàng.

      Buồn cười! Ô Hi Ân lại lắc mình cái tiếp tục lên phía trước, hai người lại xoay người đuổi theo, cứ như vậy bảy, tám lần, ba người đứng ở trước cửa phòng viện vô cùng im ắng.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Trâu, Tôm Thỏ, thuyt2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 7:

      Ô Hi Ân định thần lại, mà Tiểu Hạ và Tiểu Đóa là nha hoàn, chỉ có cước lực tốt, mà còn có nhãn lực, ràng thấy chủ tử cần tốn nhiều sức, cố ý để cho Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song năm lần bảy lượt ngăn cản, chính là muốn dụ các nàng dẫn đường đến gian phòng của Vương gia.

      Hai người bọn họ lại thở hổn hển như trâu.

      - Biết, biết... Hoàng huynh bị thương, nhưng..nếu..nếu.. phải mẫu hậu ép buộc, ngươi cũng đến đây! cho, ... Ngươi có tư cách vào phòng gặp hoàng huynh.

      Chu Đồng cố ý lớn tiếng, chính là để cho Chu Trần Thiệu ở trong phòng nghe được/

      - Ta căn bản biết phu quân bị thương, ngược lại, em chồng cũng lợi hại, trước bước đến đây, chắc phải là chặn lại tin tức chứ?

      Tròng mắt Ô Hi Ân trầm tĩnh nhìn về phía nàng, thanh nhanh chậm.

      Mặt Chu Đồng bỗng dưng đỏ lên, chột dạ phủ nhận: ", bậy."

      Đỗ Vịnh Song cũng thở gấp, tay nàng vuốt ngực phập phồng, tức giận nhìn Ô Hi Ân: "Ngươi ít già mồm , ràng chính là ngươi nhận được gia thư, nhưng chịu tới phương Bắc rét lạnh, ta.. và Chu Đồng mới là làm việc nghĩa chùn bước.."

      Sắc mặt Ô Hi Ân nghiêm lại: "Đỗ nương, em chồng ta hiểu chuyện, biết phu quân bị thương nhưng báo cho ta biết chuyện này, ngươi nếu là như lời , phải chỉ điểm cho nàng, chứ phải theo để đổi trắng thay đen."

      - Ngươi..!

      Nàng tức giận cứng họng, giống như vị người ta ăn hiếp rất thê thảm.

      Ô Hi Ân nghiêm túc nhìn về phía Chu Đồng: "Ta rất hy vọng có thể đối đãi tốt với em chồng, nhưng nếu là được voi đòi tiên, ở chỗ này ta chính là chủ mẫu, hoan nghênh người, cũng mời nàng rời !"

      Trải qua lần chết sống lại, nàng hiểu rất nhất định phải mạnh mẽ, tránh khỏi bệnh hèn mọn.

      - tại, ta muốn gặp trượng phu của ta, mời các ngươi lui ra, có mấy lời ta ngại giải thích chút ở trước mặt hoàng huynh ngươi.

      Khẩu khí của nàng xẹt ra lửa, nhưng khí thế mười phần, chỉ bằng câu đều thể ý.

      Chu Đồng nhìn nàng chằm chằm, vui cắn chặt môi, tức giận giậm chân, lôi kéo Đỗ Vịnh Song sắc mặt khó coi rời .

      Thấy thế, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vô cùng vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy may mắn, cũng may chủ tử lúc cần mềm liền mềm, nhưng thời điểm cần thiết cũng vô cùng cứng rắn, nếu em chồng kia bị khi dễ tới chết!

      Ô Hi Ân ý bảo hai nha hoàn lưu lại ngoài cửa, nàng tiến lên gõ cửa phòng, chợt đẩy cửa vào.

      Bên trong nhà rất ấm áp, nàng liếc mắt cái thấy Chu Trần Thiệu nằm giường, có chút gầy gò, cằm lún phún râu, nhưng tuấn mỹ của trong trí nhớ nàng vẫn hề giảm bớt, nhưng khi thấy nàng, gương mặt đó cũng có nửa điểm ngạc nhiên, hẳn là sớm biết nàng tới?

      Như vậy nàng cũng tin chắc là, cuộc chuyện vừa rồi của nàng cùng Đỗ Vịnh Song và Chu Đồng cũng nghe được hết.

      Chu Trần Thiệu quả nhận được tin tức nàng tới Diên An thành, mấy người phụ nhân ở ngoài cửa chuyện, nội lực thâm sâu dĩ nhiên là nghe được hết.

      là, lúc Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song tới đây, đúng là xấu Ô Hi Ân ít, nhưng phải là hạng người ngu ngốc, chỉ nghe người huyên thuyên liền tin, cái để ý chính là Lương Văn Khâm!

      Nàng và Lương Văn Khâm mấy lần có hành động thích hợp, mặc dù thê thiếp Lương Văn Khâm rất nhiều, lại duy nhất chỉ để ý đến nàng, thủy chung cách nào quên, ngay cả khi tin tức hai người cưới truyền ra, và nàng cũng từng gặp mặt.

      Nhưng chuyện này được tai mắt bài trí nhiều năm ở kinh thành tra trắng đen, nàng là thê tử của cho nên nghi ngờ nàng, nhưng quả thực cảm thấy khó chịu, cho dù là đường tỷ phu cũng được ôm nàng.

      Nhưng cũng biết ràng vô tâm với Lương Văn Khâm, hết thảy đều là do ta tự mình đa tình, dù sao nàng quả là xinh đẹp chói mắt, hôm nay nhìn thấy nàng, cũng phải thừa nhận, nàng đẹp hơn nhiều so với trong trí nhớ của !

      Trời sanh khí chất hấp dẫn người khác, lại vận bộ đồ màu trắng ngà, người lại có đeo đồ trang sức gì, thế nhưng nàng lại toát ra vẻ ung dung quý phái, phong thái phi phàm!

      nhìn về phía Điền Tấn đứng bên, sớm choáng váng khi thấy nàng.

      Trời ạ! Nàng xinh đẹp thanh nhã như đóa hoa phù dung, tinh tế mà mê người, mới vừa rồi giọng của nàng truyền từ ngoài cửa vào, dịu dàng mà kiên định, nhiêu đó đủ để cho mất hồn, giờ phút này lại giống như tiên nữ hạ phàm đứng trước mặt .

      Nhưng đối với vợ chồng lâu gặp nhau, kẻ trong người ngoài bốn mắt nhìn nhau, khí trong phòng cũng theo ánh mắt hai người mà biến hóa, trực tiếp bị vứt sang bên ai thèm để ý.

      Rốt cuộc, nàng di chuyển, cuối cùng cũng chú ý tới bên trong phòng chỉ có mỗi mình trượng phu mà thôi.

      Điền Tấn nheo mắt cười cười, ngũ quan tuấn dật nhã nhặn, có khuôn mặt thích cười.

      Nàng hướng về phía : "Vị này nhất định là phó tướng quân Điền Tấn, xin lỗi, mới vừa rồi Hi Ân...."

      - nhìn thấy ta, bình thường, hơn nữa cũng sao, lúc ngươi và Chu Trần Thiệu bái đường xong liền đưa vào động phòng cũng nhìn thấy được ta.

      Lời giỡn của lại nhận được ánh mắt lạnh lùng bắn tới, nhưng mặt Ô Hi Ân đỏ lên.

      - Làm sao nàng biết là Điền Tấn?

      Khẩu khí Chu Trần Thiệu khỏi có chút thoải mái.

      Nàng khẽ mỉm cười: "Có thể ở chung phòng với phu quân, thần thái tự nhiên, toàn thân mang khí chất hào phóng tiêu sái, phải bằng tốt của phu quân chỉ có Điền phó tướng mà thôi."

      - Hay! Có nghe hay ?

      Điền tấn cười ha hả ngừng, được mỹ nhân ca ngợi, cảm giác thoải mái.

      Chu Trần Thiệu tức giận liếc cái, lại nhìn thê tử: "Tại sao tới?"

      - Phu quân bị thương, ta quan tâm nên tới.

      Nàng ngồi xuống ở mép giường, ân cần hỏi: "Mọi chuyện đều tốt sao?"

      - Ừ.

      đáp, tròng mắt đen lấp lánh nhìn ngắm khuôn mặt của nàng.

      - Để cho ta xem vết thương của chàng chút.

      Nàng nghiêng người muốn kéo áo của .

      - Trực tiếp ác!

      Điền Tấn thích nàng, mặc dù bề ngoài tinh tế, nhưng sáng suốt, hành động lại táo bạo.

      - cần, Hà lão đại phu kiểm tra rồi.

      Chu Trần Thiệu từ chối, muốn nàng dựa vào gần như vậy, hơi thở nàng quá mê người, mà giờ phút này, cái gì cũng làm được.

      - Nhưng bây giờ chàng do ta chăm sóc, ta phải xem vết thương.

      Nàng có tránh tay ra, dũng cảm nhìn .

      - Nàng gì?

      Tròng mắt nhíu lại, chủ động buông lỏng tay ra.

      - Chàng phải là bệnh nhân biết hợp tác, làm cho lão đại phu khốn khổ rất nhiều, nên.

      Nàng dừng cái, lại tiếp tục : " dối gạt phu quân, phu quân dưỡng thương ở đây, ta dọc đường tới đây, mẫu hậu vẫn phái người đưa tin tức tới cho ta, mẫu hậu mặc dù ở Hoàng cung, nhưng vẫn quan tâm đến thương thế của chàng."

      mím môi, cho dù ở hoàng cung, kinh thành, thậm chí nơi khác đều có nhiều tai mắt nằm vùng, thầm giám sát ít, nhưng nghĩ đến đến nhất cử nhất động của mình bị mẫu hậu nắm được, nhìn chằm chằm, coi như là có thiện ý nhưng cũng cảm thấy thoải mái.

      Nhưng làm vui chính là khẩu khí của nàng, cái gì gọi là " nên"?

      Vẻ mặt Điền Tấn toát lên vẻ nghiền ngẫm nhìn hai người, nhất là bạn tốt, luôn cảm thấy ta là tảng băng quanh năm thay đổi sắc mặt, lúc này trong mắt lại toát lên tia lửa khó phát giác.

      - Ta khi nào biết hợp tác?

      Nàng lắc đầu cái, quở trách đứng lên: "Thuốc uống đúng giờ, mỗi lần đổi thuốc cũng phải chờ chàng làm xong việc mới đổi được, dẫn đến vết thương cách nào kết vảy."

      Mày rậm của xoắn vào nhau, mặt lộ vẻ vui: "Vậy sao? Cho dù là nàng ta cũng giống như vậy, chuyện ta cần làm rất nhiều, thể nào quan tâm được." phải là xem thường nàng, vết thương bởi vì có độc cho nên chửa trị tháng vẫn thấy tốt hơn, là buồn bực tức giận, nàng cho là nàng là nữ thần ý, có nàng chửa trị khỏi?

      Vẻ mặt nàng lạnh tanh: "Đây là lời mà Đại tướng quân hoặc Vương gia nên hay sao? Giống như là hài tử tức giận."

      - Phốc! Ha ha ha ha ....

      Điền Tấn sợ chết ôm bụng cười ha ha.

      Chu Trần Thiệu trợn mắt nhìn bạn tốt cái rồi mới nhìn nàng: "Nàng có phiền hay , dù sao vết thương vừa mới được kiểm tra, Điền Tấn, mời nàng ra ngoài ."

      - Chị dâu người ta ngàn dặm xa xôi tới thăm ngươi, ngươi để nàng nhìn có sao đâu, dù sao cũng mất miếng thịt rồi.

      Chu Trần Thiệu lại trợn mắt nhìn bạn tốt lần nữa, lại nhìn nữ nhân của , mắt thấy vẻ mặt của chuyển thành nghiêm trọng, nàng vẫn có vẻ gì là sợ hãi, xem ra cho nàng kiểm tra vết thương, nàng .

      bĩu môi, tự động cởi áo ra, đưa vai cho nàng nhìn: "Muốn kiểm tra mau nhìn."

      Nàng cẩn thận cởi băng gạc ra, lúc nhìn đến vết thương của , mi tâm nhíu chặt, nghiêng người đến gần , xem luôn vết thương ở thắt lưng của , khuôn mặt nhắn càng thêm trắng bệch, vết thương vai và eo đều sâu tới xương, khẳng định rất đau! Lòng của nàng cũng vì vậy mà đau theo.

      - Thương thế của chàng rất nặng....

      - Tuyệt đối đau. cứng rắn .

      - Chàng là trâu bò sao? Nàng thể tin được .

      - Ha ha ha!!!! Điền Tấn lại lần nữa nhịn được cười ra tiếng



      Chương 7.2:

      Chu Trần Thiệu giận đến đỏ mặt, đường đường là Đại tướng quân chinh chiến sa trường, lại bị thê tử chung chăn gối so sánh với trâu bò! Lửa giận sôi trào, hai tròng mắt cũng hừng hực thiêu đốt, mà nữ nhân đáng chết này vẫn phát ra , lại vẫn có thể nghiêm túc kiểm tra vết thương của , là.., nhìn nàng chuyên chú, phát mình chẳng nhớ nổi từ nào để mắng nàng, thậm chí còn mê hoặc nhìn nàng.

      Nàng đột nhiên đứng dậy, ra bên ngoài cửa, giao phó chút cho nha hoàn, trong chốc lát, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa mang tới dược liệu và hòm thuốc của nàng. Đặt hòm thuốc lên bàn, nàng lấy ra bình gốm , băng gạc sạch và vải bông.

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa muốn lui ra ngoài, lại nhịn được nhìn Vương gia nằm giường cái, xem ra hơi gầy chút, nhưng vẫn tuấn mỹ quá đáng!

      Ngược lại nam tử cười khanh khách bên, tướng mạo tuấn tú, nhìn thấy các nàng còn nháy mắt mấy cái, thú vị!

      Mà Chu Trần Thiệu và Ô Hi Ân cũng có chú ý tới hành động của bọn họ, nhìn nàng bỏ thảo dược vào trong cái cối rồi nghiền nát, xem ra có chút khó khăn, còn thấy trán nàng toát ra chút mồ hôi hột, nữ nhân nghiêm túc rất xinh đẹp, hơn nữa dáng vẻ nàng cũng rất khuynh thành.

      Nàng biết nhìn nàng, nhưng nàng quan tâm thương thế của hơn, vết thương nhiễm trùng, số chỗ còn bị hoại tử, người đàn ông này như thế nào lại thèm quan tâm thương tích của mình như vậy?

      Nàng tức giận nhưng nén xuống, bôi nước thuốc vừa mài xong lên miếng vải bông, ngồi ở mép giường, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của : "Thương thế của chàng đau chút nào sao? Thuốc này có chút rát, nhưng có thể khiến vết thương phục hồi lẹ hơn."

      - Hừ! đau là đau, sợ cái gì.

      Vì vậy nàng khách khí, dùng lực dính vải bông lên vết thương vai mạnh--

      hít ngụm khí lạnh, trong nháy mắt, vết thương giống như là có mấy ngàn vạn con kiến bu cắn, đau đến nỗi mồ hôi đổ ròng ròng, hung tợn nhìn chằm chằm nàng: "Nàng cố ý"

      Rốt cuộc cũng có phản ứng! Nàng khẽ mỉm cười: "Hợp tác chút, như thế ta mới sớm biến mất khỏi tầm mắt chàng."

      Nàng còn can đảm cười với , khó có thể tin được.

      - Đối mặt với Chu Trần Thiệu tức giận ngất trời còn có thể bật cười, chị dâu, người lợi hại.

      Điền Tấn tận lực ca ngợi, nàng dũng cương định càng làm cho bội phục, cho đến khi ánh nhìn lạnh như băng bắn tới, mới ngậm miệng lại, rồi lại nhịn được nhìn Ô Hi Ân lắc đầu cái, giống như ám chỉ nàng gặp phải tên nam nhân biết hưởng phúc.

      - Ta đại nhân đại lượng, so đo.

      Nàng vẫn có thể tiếp tục .

      Khá lắm nữ tử can đảm thông tuệ! Điền Tấn cười to lần nữa.

      Mà Chu Trần Thiệu giận đến phát điên: "Chớ được voi đòi tiên, ta vẫn có thể an bài nàng đến chỗ khác."

      - Ta , nhắc lại với phu quân, chúng ta thành thân, định cả đời ở chung chỗ, ta cầu chúng ta nhau, nhưng nhất định phải gần nhau.

      Sau khi nàng kiên định xong, lại lẳng lặng băng bó vết thương thứ hai cho .

      Nhưng lại chìm trong câu vừa rồi của nàng, đối với vẻ mặt cảm động than thở của Điền Tấn cũng thèm quan tâm, bởi vì có cách nào dời tầm mắt khỏi nàng...... Chính là cách nào nhìn chỗ khác được, hơn nữa nàng lại nhích lại gần , quấn băng cho vết thương ngay vai, thậm chí lúc xử lý vết thương cũng phải gần sát , hương thơm người nàng thỉnh thoảng hấp dẫn .

      Vết thương tuyệt đau, nhưng địa phương nên có phản ứng lại đau. ( :))) )

      Nàng biết luôn quan sát mình, nàng cố gắng nhìn đến , nhưng đối mặt với cơ thể nửa trần truồng của lại cách nào tránh khỏi đụng chạm, thân nhiệt cơ thể nàng cũng khỏi tăng lên.

      Nàng chỉ có thể ép mình chú tâm vào vết thương của , cũng nỡ làm đau thêm. Rốt cuộc, vết thương cũng xử lý xong, nàng thầm thở phào, lúc này mới đứng dậy : "Phu quân nghỉ ngơi tốt, nếu có chuyện gì, hôm nay ta trở lại quấy nhiễu phu quân."

      Ý là... Hôm nay nàng trở lại thăm ? nhíu mày, nhìn nàng hành lễ với Điền Tấn rồi rời khỏi gian phòng.

      cúi đầu nhìn vết thương người, động tác của nàng lưu loát, cũng rất cẩn thận, băng bó vết thương quá chặt, tốt hơn rất nhiều so với lão đại phu tay chân vụng về kia, chẳng qua chưa từng ghét bỏ lão đại phu, giờ phút này thế nào lại.....

      Điền Tấn cười trộm nhìn , xem ra, Ô Hi Ân đến, khối băng này của Diên An thành cũng ấm lên chút.

      trận tuyết rơi xuống, khí vẫn lạnh thấu xương, Ô Hi Ân miệng thở ra khói, chậm rãi bước mặt tuyết, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa sát phía sau, người che dù cho chủ tử, người xách lồng đèn, nhưng mà trời quả rất lạnh, hai nha đầu cũng cảm thấy hàm răng run rẩy.

      Chẳng qua là, từ buổi sáng tiểu thư đối mặt với Vương gia, trở lại phòng nghỉ ngơi hai, ba canh giờ, nhìn chút sách, liền mời quản dẫn nàng đến tòa trạch viện này, cuối cùng, lúc dùng bữa tối cùng các nàng, có tên sai vặt tới, thần thần bí bí giao cho tiểu thư lá thư, tiểu thư muốn ra ngoài, nhưng mà bây giờ bên ngoài tối đen như mực, tiểu thư muốn đâu đây?

      Xuyên qua tầng tầng lớp lớp sân viện, đáp án , là thư phòng của Vương gia!

      Tới trước cửa, nàng cởi áo choàng người xuống, giao cho Tiểu Hạ, hai người nghe nàng phân phó mấy câu, rồi nhìn nàng gõ cửa, vào thư phòng.

      Tiểu Hạ thay chủ tử đóng cửa lại, nhịn được trao đổi ánh mắt với Tiểu Đóa, giọng : "Vương gia có phải thích tiểu thư hay , nếu cũng gặp nàng vào giờ này, ngay cả triệu kiến tiểu thư cũng có, còn có dùng chung bữa cơm, tiểu thư chịu thiệt lớn như vậy để chạy từ xa tới đây."

      - Suỵt, chớ có nhiều, tiểu thư muốn chúng ta nữa canh giờ sau đưa hòm thuốc tới đây.

      Bên trong thư phòng, đèn đuốc sáng choang, đặt ba cái lò sửi, Ô Hi Ân thấy cuốn sách dầy để bàn, cái ghế dài đặc biệt chuẩn bị cho Chu Trần Thiệu, mà Chu Trần Thiệu nữa ngồi nữa nằm ghế.

      đọc sách hoặc ghi chép gì đó, Điền Tấn ngồi ở đầu khác, mới vừa rồi hai người hẳn là thảo luận chuyện.

      Nàng từng bước tới, trước chào Điền Tấn cái, sau nhìn thức ăn còn nguyên bàn, Điền Tấn lập tức hiểu đứng dậy, cực kỳ ăn ý chuyển qua ngồi ở cái ghế khác, chuẩn bị xem kịch vui, bởi vì trò này diễn ra, có phần là nhờ a!

      Nàng chủ động cầm chén đũa, gắp chút thức ăn bỏ vào trong chén, lại bỏ đũa xuống cầm lấy cái muỗng, tới trước mặt Chu Trần Thiệu vẫn trầm mặc, đúng là nam nhân đáng giận, quyển sách dầy cầm bên tay trái, xem ra do tay phải bị thương nên cách nào hoạt động tự nhiên được.

      lạnh lùng liếc nhìn nàng cái, nàng tính ép ăn sao?

      Nàng múc muỗng thức ăn, hơi giơ cao lên, ý nếu tự nguyện ăn, nàng nguyện ý làm thay.

      Làm tốt lắm! Đây là cặp vợ chồng ăn ý đến nỗi có thể dùng ánh mắt mà chuyện, Điền Tấn quả là được rửa mắt.

      Nhưng màn kịch câm kia cũng có diễn ra, bởi vì Chu Trần Thiệu mở miệng: "Tay của ta còn chưa có phế!"

      Nàng mỉm cười tiếng: "Tay của ta vừa đúng lúc nhàn rỗi."

      cười nổi: "Đó là chuyện của nàng, huống chi, khi sáng ai là ngày hôm nay trở lại làm phiền ta?"

      - Là ta, với điều kiện là có những chuyện khác phát sinh, nhưng có người vừa bẩm báo ta, phu quân nơi này thèm động đến chén đũa, tựa hồ muốn ăn cơm.

      - giỏi! Nàng mới đến bao lâu, nơi này có người bị nàng thu mua? lạnh lùng

      Điền Tấn thiếu chút nữa bật cười, nào có ai bị thua mua, chính là tự viết lá thư, phái người giao cho nàng mà thôi.

      - Phu quân đừng bận tâm chuyện này, ta biết tay phu quân hoạt động được, tay trái lại bận cầm đồ, vậy ta chỉ có thể làm giúp.

      Nàng khéo léo , tay lại dí về phía trước.

      Mắt híp lại: "Nàng dám---"

      Nàng dĩ nhiên dám! Làm sao dám?

      Lúc mới mở miệng ra, cái nữ nhân đáng chết kia liền nhanh chóng nhét muỗng thức ăn vào miệng , hơn nữa dùng muỗng áp lưỡi, làm kịp ứng phó, nhả ra được, mà nhai cũng xong, chỉ có thể hận hận nhìn chằm chằm nàng.

      - Chàng là tướng quân, là Vương gia, ăn cơm lại để rơi vãi đầy đất, chuyện này truyền ra ngoài rất mất mặt, ở trước mặt bạn tốt của chàng cũng khó coi.

      Nàng còn đặc biệt mỉm cười nhìn Điền Tấn cái.
      Last edited by a moderator: 21/11/15
      sanone2112, Tôm Thỏ, thuyt3 others thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá tiếp editor oi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :