1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 20+21

      Nắm chặt cổ tay , Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận gầm tiếng, "Em là đứa ngốc sao, biết nếu tiếp tục như vậy, bàn tay bị nhiễm trùng sao, nếu vậy liền đem tay này bỏ ..."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn khuôn mặt tức giận của , bình tĩnh , "Tay là của tôi, tôi muốn nó làm sao nó như vậy!"

      "Em..." Hoàng Phủ Diệu Dương hất tay ra, "Em đừng tưởng rằng tôi nỡ giết em!"

      Liếc nhìn cái, cắn chặt răng, bước đến cánh cửa, vươn tay kéo cánh cửa ra.

      "Người đâu!"

      thanh bước chân nhè vang lên, lão quản gia từ từ tiến đến gần, "Tiên sinh."

      Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, nâng ngón tay Lãnh Tiểu Dã, tức giận quát, "Đem ta ném xuống biển cho cá mập ăn thịt!"

      Lão quản gia nhìn Lãnh Tiểu Dã nằm gối, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

      Trong lòng lão ràng biết, tiên sinh nhà minh muốn giết chêt .

      Nếu tiên sinh muốn giết người, chỉ cần bàn tay liền có thể giết , cần phải hao công tốn phí như vậy.

      "Tiên sinh!" Lão giọng , "Ngài... Có thể ra ngoài chút ?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lão cái, rồi cất bước ra cửa.

      Lão quản gia cẩn thận đóng cửa lại, sau đó bước đến gần .

      "!"

      "Phải, thưa tiên sinh." Lão quản gia đứng bên cạnh giọng mở miệng, " này tính tình rất giống ngài, rất quật cường, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng được gì. Hay là, ngài đổi biện pháp khác. phải nào cũng thích được cưng chìu sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cười nhạt, "Muốn tôi tỏ ra yếu kém trước ta sao? Nằm mơ!"

      Lão quản gia còn muốn thêm gì nữa, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương bước về phòng.

      Nhìn thân ảnh cao lớn, lão quản gia chỉ có thể nhàng thở dài.

      Trong phòng, Lãnh Tiểu Dã cố gắng kéo sợi dây xuống, muốn trốn thoát, nhưng lại hoàn toàn vô ích.

      Sợi dây kia rất , nhưng lại cứng cáp cách kỳ lạ, sử dụng toàn lực, ngừng kéo, nhưng lại khiến cho chính bản thân mình đau đớn.

      Đúng lúc đó, chú ý tơi người tuy mảnh vải che thân, nhưng ở hai cổ tay cùng cổ chân bị xích lại đều được quấn băng gạc cẩn thận.

      Nghe tiếng cửa mở ra, lập tức dừng lại.

      "Sợi dây này được làm bằng hợp kim bằng vàng, em có làm như thế nào cũng thể đứt được." Hoàng Phủ Diệu Dương bước đến trước mặt , từ cao nhing , "Chúng ta làm cuộc giao dịch ?"

      Giao dịch?!

      Người này đúng là thất thường, mới khi nãy còn muốn đem bỏ xuống biển nuôi cá, mà bây giờ quay lại muốn cùng làm cuộc giao dịch.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn kỹ vào con mắt xanh lam của , "Giao dịch gì?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn vào khuôn mặt nhắn của , ra nội dung giao dịch, "Em ngoan ngoan nghe lời tôi, để tôi băng bó vết thương lại, tôi liền thả em ra.

      Con mắt khẽ đảo, Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn cái.

      Ánh mắt khinh bỉ cùng thể tin tưởng được.

      Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ cảm thấy trong ngực dâng lên cơn tức giận, răng hàm cắn chặt chẽ.

      Nghĩ hồi, Lãnh Tiểu Dã đột nhiên mở miệng.

      "Được." Sau đó, vươn tay phải ra, "Túi!"

      Trong nháy mắt, cục diện bị thay đổi, Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ nhìn cái.

      Sau đó liền bước tới, nâng tay lên, giúp rửa sạch máu vết thương.

      Nhìn cẩn thận dùng nhíp gắp miếng bông y tế lau máu giúp , Lãnh Tiểu Dã đảo mắt xem thường, " là heo sao, nhiều máu như vậy muốn lau tới khi nào, chờ lau xong tôi cạn kiệt máu rồi..."

      Đáng thương cho , từ đến lớn đều được khen ngợi là "thiên tài", lần đầu tiên Hoàng Phủ Diệu Dương bị khinh bỉ thành heo.

      nhíu mày, nhìn về Lãnh Tiểu Dã.

      "Nhìn cái gì, làm đưa túi cho tôi rồi cút !" Lãnh Tiểu Dã nhìn khay đựng thuốc dương dương tự đắc hất cầm, "Dùng thuốc chút a..."

      Nha đầu đáng chết, cho là làm được sao, chẳng sợ đau, mới cẩn thận như vậy?!

      Bị trách móc, trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương vô cùng khó chịu, liền cầm lấy lọ thuốc đổ lên tay .

      Rồi, cầm nắm bông, mạnh bạo chà xát.

      Nhìn ở bên cạnh, vốn tưởng cầu xin tha thứ, nào ngờ, chỉ kêu đau tiếng...

      Nhưng tiểu nha đầu này, đau đến nỗi cau mày, nhưng lại cắn chặt răng gì.

      Nhìn mím chặc miệng, nhịn đau, trái tim vô thức mềm xuống, động tác tay cũng bắt đầu dịu dàng hơn.

      Lãnh Tiểu Dã biết ý, nên cũng cảm thấy gì kỳ lạ, cảm giác được lực đạo tay thả lỏng vài phần, sinh ra ít nhiều nghi hoặc.

      Nhìn nghiêng qua, chỉ thấy đem chuyên tâm rửa vết thương tay .

      Vì chưa từng có kinh nghiêm, nên khi nhìn thấy chỗ được thẳng, lại cầm nhíp cẩn thận kéo ra, bộ dạng đó giống như cầm báu vật quý hiểm nhất thế giới vậy.

      Nhất là ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay , ôn nhu như nước.

      Tên đầu heo này, bị trách móc nên bị ngu rồi chứ?!

      Ảo giác, đây nhất định là ảo giác!

      Dùng cây kéo cắt băng gạc còn dư lại, Hoàng Phủ Diệu Dương dùng băng keo dán cố định ở phía cuối băng gạc, sau đó cẩn thận đem tay đặt giường.

      "Được rồi."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn thoáng qua tay mình, lập tức nhịn được khinh bỉ câu.

      "Heo quả là heo, dạy cũng hiểu được, băng xấu chết được!"

      giương lông mày lên.

      Bắt gặp động tác đó của , khóe môi khẽ nâng lên.

      Cho tức chết , tức đến hộc máu cũng chẳng sao!
      Hừ!

      cho là Lãnh Tiểu Dã tôi chỉ có nắm đấm là lợi hại thôi sao, cho biết, chỉ cần câu tôi có thể giết người trong vô hình.

      Con mắt Hoàng Phủ Diệu Dương xéo lên, Lãnh Tiểu Dã thu lại ý cười, trợn mắt lên khinh bỉ .

      "Được rồi, phải giữ lời, đừng tiếp tục làm con heo đứng đấy nhìn nữa!"

      Nhìn thấy đắc ý lên mặt , Hoàng Phủ Diệu Dương dọn dẹp nhứng vật dụng y tế bên cạnh, xong, xoay người vào toilet.

      lúc sau, bước ra, đến cuối giường, đẩy chiếc chăn mỏng người ra, cầm lấy bắp chân .

      Lãnh Tiểu Dã chỉ nghĩ tháo bỏ xiềng xích ra thôi, nên cũng phản kháng lại.

      Nghĩ hồi, chợt cảm thấy hai chân lạnh lên.

      Tuy nhìn, nhưng vẫn cảm giác được ngón tay dừng người ...
      Hale205, Huyềnpluss, trangmai123410 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 22+23

      Trong đầu 'ong' tiếng, Lãnh Tiểu Dã theo bản năng kẹp chặt hai chân lại.

      Nhưng, chiếc xích cổ chân vẫn chưa được mở ra, khiến tài nào khép chân lại được, chỉ có thể miễn cưỡng đem hai đầu gối dựa vào nhau.

      Nhìn qua, rất giống hư chào đón nồng nhiệt.

      " định làm gì?!"

      Nhìn khuôn mặt hoảng loạn cùng ngại ngùng của , đáy mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lên ý cười.

      "Em tôi muốn làm gì?"

      Bàn tay bắt lấy bắp chân kéo ra, đem chân co lên, mở rộng ra.

      Tên khốn kiếp này, biết ngay ta giữ lời!

      "Hoàng Phủ Diệu Dường, nếu dám làm thêm chút nữa, tôi nhất định khiến phải trả giá gấp bội." Lãnh Tiểu Dã tức giận uy hiếp.

      Nhìn khuôn mặt nhắn vì tức giận mà đỏ bừng, Hoàng Phủ Diệu Dương nở nụ cười.

      giơ khóe môi lên, cười tà mị làm càn.

      "Vậy sao? Đêm nay tôi ngủ cùng em, còn đêm mai, tôi rất hoan nghênh em tới ngủ cùng tôi!"

      Lãnh Tiểu Dã cắn rang, "Được, nhớ đem hoa cúc rửa sạch , dưa chuột, cà tím, chuối, tôi chuẩn bị tốt cho !"

      thêm gì nữa, dùng tay nâng đầu gối lên, giúp cẩn thận lau thân thể, sau đó, đem ngón tay dính thuốc đưa qua người , giúp thoa thuốc.

      Đương nhiên, cố ý khiến khó xử.

      ràng chỉ cần chút có thể xong xuôi, nhưng lại cố tình giày vò .

      Ngón tay ma sát qua da thịt .

      Thỉnh thoảng, nâng mắt lên nhìn cái.

      Lãnh Tiểu Dã giác được ngón tay lành lạnh của người mình, liền phát ra, giúp bôi thuốc.

      Nhưng mà, động tác bôi thuốc của hề đơn giản như vậy.

      Biết ý, cắn răng, nhìn lên trần nhà.

      Hơi híp mắt nhìn lên chiếc đèn thủy tinh treo trần nhà, cố gắng thèm nghĩ đến ngón tay nữa.

      Đèn treo sao rơi xuống, đập bể mặt ta ?!

      Cái điểm đen nho ở góc phòng kia là con nhện sao?

      Mới đầu vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhưng, dần dần hô hấp bắt đầu dồn dập, tim đập rộn lên, khuôn mặt nhắn ửng hồng mảng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ma quỷ, muốn thiến , bạo hoa cúc , khiến cho muốn sống cũng được...

      mắng trong lòng, nhưng cách nào có thể khống chế nhịp tim cùng hô hấp của mình.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt nhắn hồng hào của , hô hấp cũng tự chủ được bắt đầu to hơn.

      Thực ra đêm nay muốn chạm vào , lúc giúp tắm, bộ dạng rất mê người... Giống như bây giờ vậy, khiến thể nhịn được.

      Vốn là muốn trêu chọc chút, nhưng ngờ tới lại tự mình đốt lưa, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng thu ngón tay lại, kéo chiếc chăn mỏng qua đắp ngang thân thể .

      Cơ thể còn chút nơn nớt, thể phóng túng quá mức.

      Lãnh Tiểu Dã vụng trộm thở ra, nếu tiếp tục nữa, nhịn nổi nữa mất.

      Leo xuống giường, lần nữa cầm lấy cổ tay , nhập mật mã khóa mở ra, đem quần lót tơ tằm chuẩn bị ra đưa mặc vào chân .

      Sau đó, thêm cái khác.

      Lãnh Tiểu Dã động đậy, để mặc muốn làm gì làm.

      Ánh mắt nhanh chóng quan sát bốn phia, đầu tủ có bất cứ cái gì.

      Hoặc, có thể tặng cho chiếc xích, đeo lên cổ.

      Trong lòng, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng suy tính những trường hợp có thể xảy ra, cũng tùy tiện ra tay.

      Người đàn ông bất kể là tâm trí hay tài năng, đều tài hoa hơn người.

      Lần trước, bởi vì xem thể trốn thoát được.

      Cho nên, lần này nhất định lên kế hoạch cẩn thận mới được.

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương co chân lên, rồi giúp cẩn thận mặc quần áo vào.

      Căn bản, đề phòng đá , nhưng thầm nghĩ, chịu phối hợp như vậy cũng thần kỳ.

      Lúc đem quần lót kéo lên, còn chủ động tự nâng eo của mình dậy.

      Hai người phối hợp ăn ý với nhau, trong chốc lát mặc được quần lót.

      Hoàng Phủ Diệu Dương giúp đắp chăn lại, đứng dậy lên đầu giường, cới bỏ xiềng xích cổ tay , tiện tay đem băng gạc cổ tay tháo ra.

      Tháo khóa xong, Hoàng Phủ Diệu Dương tùy tiện mở ngăn kéo trong tủ ra, ném vào đó.

      Kế tiếp, lại tới chuỗi xích ở cuối giường.

      Chuỗi xích đó, đầu nằm ở cổ tay phải .

      Dưới tấm chăn, Lãnh Tiểu Dã chậm rãi lui người lại, chuẩn bị công kich, tay phải nắm lấy sợi dây thừng kia.

      chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi cởi xong, bắt đầu nhào qua, quần lấy cổ , khiến choáng váng, rồi muốn làm gì làm.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhập mật mã, ánh mắt Lãnh Tiểu Dã nhìn lung tung, nhưng thực ra nhìn chằm chằm vào tay .

      Cạch!

      thanh vang lên, chiếc khóa màu vàng liên kết với sợi dây, nhàng văng ra.

      Lãnh Tiểu Dã hề động đậy, bây giờ phải lúc.

      Ngón tay chậm rãi nắm chặt lại, Lãnh Tiểu Dã lười biếng đưa tay trái đến trước mặt .

      Chờ lúc giúp tháo bỏ, ra tay.

      Lông mày Hoàng Phủ Diệu Dương nâng lên phí trước, Lãnh Tiểu Dã sợ nhìn ra kế hoạch của , liền tức giận mở miệng.

      "Mở ra , còn chờ cái gì nữa?!"

      Cạch!

      thanh lại vang lên.

      phải tháo bỏ xiềng xích cho , mà đem đầu khác tự khó tay mình lại.

      Nhìn chiếc vòng tay nạm kim cương giống mình ở cổ tay trái , Lãnh Tiểu Dã cong thân mình như cây cung, liền ngồi xuống, mắng , "Hoàng Phủ Diệu Dương, có phải đàn ông, biết giữ lời?!"

      Nhìn vào ánh mắt , Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng thu tay lại, đem tấm chăn che cảnh xuân lại, đôi con ngươi lần nữa tức giận nhìn .

      " , chỉ cần tôi để cho băng bó vêt thương, liền thả tôi ra mà!"

      "Đúng vậy!"' Hoàng Phủ Diệu Dương nâng mền qua, nằm cạnh , "Tôi tháo ra cho em rồi."

      Lãnh Tiểu Dã ngón tay lập tức nắm chặt dây thừng.

      ... dám cùng chơi chữ!
      Hale205, Huyềnpluss, trangmai123410 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 24+25

      "Được, tốt lắm!" Lãnh Tiểu Dã cười lạnh hai tiếng, "Hoàng Phủ Diệu Dương, gan lắm!"

      Nâng tay phải lên chống đỡ đầu, Hoàng Phủ Diệu Dương ung dung nhìn , "Cảm ơn khích lệ."

      Lãnh Tiểu dã cười cười, sau đó nhâc chân lên, co lại, dùng hết sức đa,

      Bàn tay nhanh chóng bắt lấy chân .

      "Đừng quậy nữa, nếu , tôi tức giận."

      Đừng quậy nữa?!

      cho là cùng đùa giỡn sao?

      tức giận ?

      tức đến mức muốn giết người luôn đây này!

      Lãnh Tiểu Dã nhấc chân còn lại lên đá, lần này, động tác của , vô cùng nhanh chóng, vô cùng mạnh bạo.

      Vừa vặn đá trúng bụng Hoàng Phủ Diệu Dương, lập tức ngã xuống thảm.

      Đinh đinh !

      thanh hợp kim va chạm vang lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương tiện tay kéo từ giường xuống, ngay cả chăn cũng rời xuống người .

      nâng cánh tay quấn sợi dây vòng lên tay , bên kia cũng làm như vậy, cổ tay hai người bị quấn trong vòng tròn.

      Hai người bị buộc chặt với nhau, khoảng cách xa lắm, lập tức bị dán chặt chỗ.

      Chóp mũi chạm nhau, lông mi đối nhau, cả đôi môi cơ hồ muốn dán chặt vào nhau.

      Hai người sửng sốt giây, ai có thể ngờ tới cục diện này.

      "Buông ra!"

      Cả hai đồng thời tiếng , bởi vì môi muốn dán lại chỗ, cho nên lúc chuyện, cánh môi hai người đều ma sát vào nhau.

      Môi của , rất mềm mại, còn có vị ngọt nhàn nhạt, khiến kìm lòng được nhớ lại nụ hôn khi nãy.

      "Hôn tôi cái, tôi thả em ra."

      "Tôi tình nguyện hôn con heo hơn!"

      Lãnh Tiểu Dã nâng tay phải lên, thả lỏng sợi dây ra, hai người cũng từ từ tách ra.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, đợi tháo xong, ngay lập tức, đè xuống dưới thân, khách khí hôn lên môi .

      người cường hôn, người cố gắng né tránh.

      Cuối cùng, cả hai đều thở hổn hển, mặt chỉ còn lại toàn nước bọt.

      bị hôn, còn bị cắn.

      Cảm giác phía dưới người nào đó bắt đầu rục rịch, Lãnh Tiểu Dã vội vàng .

      "Đợi chút!"

      Là người cầm quyền, chắc chắn chiếm ưu thế hơn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chiếm được tiện nghi .

      gắng cách mù quáng như vậy cũng phải là việc người thông minh nên làm.

      Dùng lực được, vậy đành phải dùng trí thôi.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, con mắt màu lam hơi híp lại nhìn .

      "Tạm thời đình chiến, tôi mệt rồi."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn , biết được tìm cách khác, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương cũng vạch trần , từ người đứng dậy, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng kéo tấm thảm bên cạnh qua che người lại.

      Duỗi tay đến trước mặt , Lãnh Tiểu Dã nhếch miệng cười, " thả tôi ra, tôi muốn toilet!"

      Khong phải muốn toilet với luôn đấy chứ?

      "Vậy sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương cười theo, "Đúng lúc, tôi cũng muốn , hay là chúng ta cùng vậy?"

      Ai muốn cùng ?!

      Lãnh Tiểu Dã rút bàn tay về, "Giờ tôi lại muốn nữa!"

      "Nhưng, tôi muốn !" Giữ chặt bàn tay , nhấc chân về phía phòng tắm.

      Đến cửa toilet, lại chịu tiếp.

      "Đối với động vật , tôi hứng thú!"

      cần nhìn toilet.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng ép buộc, buông ra, vào phòng tắm, Lãnh Tiểu Dã lập tức quay sang nhìn bên.

      Trong toilet, tiếng nước chảy truyền đến.

      tức giận nhíu mày, người đàn ông này toilet sao?

      Trong toilet, Hoàng Phủ Diệu Dương rửa tay xong, liền tắt vòi nước .

      Lúc ra, Lãnh Tiểu Dã dựa vào tường ngáp.

      chỉ mới ăn mỗi buổi sáng, bây giờ tối rồi, còn chưa có gì bỏ vào bụng, vừa nãy lại phải chiến đấu với , hao tốn thể lực ít, khiến bây giờ rất mệt mỏi.

      Nhìn bộ dáng lười nhác như còn mèo , Hoàng Phủ Diệu Dương giơ khóe môi lên, giữ chặt bàn tay , giống như người lớn dắt đứa bé, dẫn về giường.

      "Ngủ."

      " ngủ."

      "Đây là giường của tôi."

      "Tôi ngủ đây!"

      còn chưa giứt lời, ôm ngang người , Lãnh Tiểu Dã còn muốn phản kháng, chợt chiếc chăn bông mềm mại phủ lên người .

      "Mỗi người nửa."

      Vừa , Hoàng Phủ Diệu Dương vừa đẩy chăn ra, chui vào bên cạnh .

      nghiêng người muốn né tránh, liền nhanh chóng bắt lấy, đêm kéo vào lòng.

      dùng sức giãy giụa, cánh tay càng giữ chặt hơn.

      "Tôi chỉ muốn ngủ, nếu em muốn làm việc khác, tôi bồi em."

      giọng bên tai , thanh khàn khàn như đè nén cảm xúc.

      Hơi thở nóng rực, khiến tai run lên.

      Giữa chân, vật cứng rắn chọc vào.

      Lãnh Tiểu Dã dám cử động nữa, rất mệt mỏi, nếu tiếp tục nữa, còn sức đâu mà phản kháng.

      Xem như như là ngủ trong đống phân chó vậy, chờ ngủ, coi thu thập thế nào.

      Nghĩ vậy, chậm rãi nhắm hai mắt, giả vờ ngủ.

      Ban đầu, toàn thân còn căng cứng, nghiêng lỗ tai nghe thanh hô hấp của người đàn ông phía sau, chỉ muốn đoán xem còn thức .

      Bên lỗ tai vang lên hơi thở có chút nhanh, nhưng lại vô cùng có tiêt tấu, giống như hát ru con.

      Dần dần, nhịn được mệt mỏi, liền ngủ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngủ, trong lòng ôm vật mềm mại thơm tho, ngủ được mới lạ.

      Đỉnh đầu, chiếc đèn ngủ rực rỡ phát sang.

      khom người, cố gắng để mình tiếp xúc vào thân thể , làn da sáng như ngọc, lông mi đen dài buông xuống, tạo thành cái bóng mờ nhạt.

      Nhìn như thiên sứ.

      Khi ngủ và lúc tỉnh như hai người khác nhau.

      kia, lúc tỉnh như báo đốm , lúc nào nào vung móng nhe răng.

      Lúc ngủ, lại giống như đứa bé sơ sinh, đáng , khiến cho người khác nhịn được muốn che chở .

      muốn giữ lại bên cạnh, vĩnh viễn!
      levuong, Hale205, Huyềnpluss10 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 26+27

      Tiểu nha đầu trong ngực cảm thấy thoải mái, uốn éo người, giật mình cái, cuối cùng thả lỏng ra.

      Lãnh Tiểu Dã lại giật giật, như động vật đem hai tay đặt lên ngực , tìm tư thế thoải mái nhất, sau đó nhúc nhích, ngủ tiếp.

      Như thế, quả thực rất giống đứa bé sơ sinh.

      Nhìn Lãnh Tiểu Dã như vậy, Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thây trong lòng vô cùng mềm mại.

      Chú ý tới bàn tay bị thường đặt lên ngực , Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận vươn tay ra, đem bàn tay ra khỏi chăn, nhàng cầm trong tay.

      Thế này, mới chịu nhắm mắt ngủ.

      ...

      ...

      Sáng hôm sau, Lãnh Tiểu Dã thức dậy từ rất sớm.

      Thực ra, cảm thấy đói nên mới tỉnh dậy.

      Mở to mắt, vật đầu tiên nhìn thấy là cơ bắp sáng bóng, sau đó là xương cổ của người đàn ông, nhìn lên chút, có biến thành tro cũng nhận ra đó là khuôn mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Con mắt màu lam bị bịt mắt che phủ lại lộ ra bên ngoài, lông mi nhàn nhạt rũ xuống trong nắng sớm, làm xuất màu vàng tươi đẹp.

      Con mắt còn lại vẫn như cũ ở dưới bịt mắt, nhìn thấy được ánh nắng mặt trời.

      Tuy thừa thừa nhận đồng ý, mà lại phải thừa nhận, gương mặt này, so với các vị thần Hy Lạp trong tranh, hề kém chút nào.

      đáng tiếc cho vẻ đẹp này!

      Nghĩ vậy, tầm mắt Lãnh Tiểu Dã dừng lại bịt mắt Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Người này sao lúc nào cũng che mắt lại như vậy?

      Đương nhiên, lòng hiếu kỳ của cũng kéo dài lâu, lần nữa quay lại trọng tầm, nhìn lướt qua bốn phía.

      Tay trái của bị cầm lấy, đặt trong lòng, tay phải bị thương được nâng ở bên ngoài.

      Xem ra, sợ lúc ngủ chạm vào vết thương.

      Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng vứt bỏ phán đoán này.

      có khả năng, nào tốt tới như vậy, nhất định là sợ trốn thoát, gây bất lợi cho .

      Tay trái nằm ngực , hơn nữa lại bị cầm lấy như vậy, rất khó động đậy.

      Lãnh Tiểu Dã cẩn thận để nắm bàn tay, vươn tay tay phải nắm lấy viên ruby tai phải, nhàng chuyển động chiếc đinh đằng sau.

      Sợ đánh thức ma vương nguy hiểm dậy, động tác Lãnh Tiểu Dã vô cùng cẩn thận.

      Ục ục!

      Lúc nhìn thấy chiếc hoa tai được lấy xuống, bụng tự chủ được vang lên.

      Sớm kêu, trễ kêu, lại kêu đúng lúc này.

      Lãnh Tiểu Dã thầm trách móc mình, lặp tưc nhắm mắt lại, ngón tay cọ cọ lỗ tai, che dấu động tác của mình.

      Đối diện, Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi mở mắt.

      Nhìn Lãnh Tiểu Dã nhắm mắt nằm trong long, chú ý tới động tác ở tay của , hơi nhíu mày.

      Cần thận bắt lấy cổ tay , nhàng di chuyển, sau đó giơ tay lên, rơi lỗ tai .

      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã lập tức khẩn trường, chẳng lẽ, phát ra bí mật của ?!

      Việc Lãnh Tiểu Dã lo lắng cuối cùng lại xảy ra, ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương động vào chiếc hoa tai của , mà là nhàng đỡ lấy vành tai , dùng ngón tay khẽ xoa bóp.

      Lãnh Tiểu Dã nhắm mắt, cảm nhận động tác dịu dàng của , trong long hiểu chuyện gì xảy ra.

      cù lét sao?!
      Nhắm mắt như vậy, các xúc giác mơ hồ mẫn cảm hơn, cảm nhận được dịu dàng đụng vào, mặt tự chủ được bắt đầu nóng lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương xoa bóp vành tai , tự chủ đưa khuôn mặt tới gaanfcoo.

      Bộ dáng ngủ của nha đầu này, rất biết dụ hoặc người khác, kìm lòng được muốn hôn .

      dần tới gần, hơi thỏ đều phả vào mặt .

      Đoán được ý đồ của , Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng mở mắt liếc cái, lấy tay đẩy ra.

      Nhìn mắt có vẻ buồn ngủ, đồng tử Hoàng Phủ Diệu Dương hơi co lại.

      Xem ra, tỉnh từ lâu rồi.

      tỉnh, nhưng tại sao ra tay với ?

      Mèo hoàng nghe lời này, rút kinh nghiệm từ những lần trước sao?!

      Ục ục!

      Bụng Lãnh Tiểu Dã lại bắt đầu kháng nghị.

      "Đói bụng?" hỏi.

      "Vô nghĩa! Nếu no rồi có thể phát ra thanh này sao?" tức giận đáp.

      Biểu lúc này tệ, nên lần này, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng so đo, châm chọc , đem tay ấn xuống cái nút cạnh bàn, cao giọng mở miệng.

      "Bữa sáng!"

      thanh vang lên từ cái nút, giọng của quản gia ngay lập tức tryền đến.

      "Đước, có ngay lập tức, thưa tiên sinh!"

      Mượn cơ hội này, Lãnh Tiểu Dã như con cá từ lòng chạy thoát ra ngoài, tới sát giường mới chịu dừng lại.

      Đem chăn bọc thân thể lại, tách xa ra, lần nữa mở miệng.

      "Quần áo."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nằm nghiêng giữa chiếc giường, ánh mắt dừng lại dầu hôn vai , "Đây phải là thái độ mà sủng vật nên đối đãi với chủ nhân."

      Sủng vật?

      Lãnh Tiểu Dã liêc mắt cái, loại đầu óc bị lừa đá này, qủa thực thể thông đồng được.

      Cửa phòng vang lên tiếng gõ .

      Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức vươn tay đến chỗ , Lãnh Tiểu Dã đề phòng chuẩn bị phản kích, nhưng tay chỉ giữ chặt chăn, kéo lên , đem bờ vai hơi lộ ra của che phủ lại.

      Thậm chí còn đem chăn nhét xuống dưới hàm .

      "Vào ."

      Cánh cửa bị đẩy ra, lão quản gia cầm bữa sáng bước vào, hơi cúi mình, chớp mắt nhìn vào đầu giường.

      "Tiên sinh, đây là bữa sang."

      Ngữ điệu nhàng, mí mắt lão quản gia chưa nâng lên, liền lập tức lui ra ngoài.

      Trong khí thoang thoảng mùi sữa, cơ hồ còn có hương vị của sô la.

      Lãnh Tiểu Dã tự chủ khịt khịt mũi, thơm quá!

      Nhìn khuôn mặt , Hoàng Phủ Diệu Dương chống đỡ dậy, dựa vào đầu giường, vươn tay cầm lấy chiếc khay, đặt lên chân mình.

      Dùng khăn ướt xoa xoa ngón tay, nhàng vỗ chỗ trống bên cạnh.

      "Lại đây!"

      Thái độ của là như thế nào, thực xem là sủng vật sao?

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 28+29

      muốn phải chủ động thương nhung nhớ , lúc nào cũng phải nghĩ đến .

      Lãnh Tiểu Dã lắc đầu.

      Hừ, người trong sạch nhận của bố thí!
      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn gò má , giọng hỏi mềm mại.

      "Lại đây, ăn cùng tôi."

      Lãnh Tiểu Dã vẫn thèm để ý tới.

      Ục!

      Bụng của lại kêu tiếng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, nghe được tiếng bụng kêu, trong lòng khỏi tức giận, thanh lại dịu dàng hơn.

      "Em qua đây ăn. tôi đưa quần áo cho em."

      Lãnh Tiểu Dã quay mặt lại, ra điều kiện của mình, "Tôi muốn mặc quần áo trước."

      "Ăn cớm trước." Giọng có chút vui, nhượng bộ đến như vậy, còn ép .

      "Mặc quần áo trước." Lãnh Tiểu Dã chống đối gay gắt.

      Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ lấy chiếc khay, lập tức nắm chặt lại.

      ...

      Hay là, ngài cứ đổi cách khác. phải nào cũng thích được cưng chiều sao?

      ...

      thanh của lão quản gia chợt vang lên bên tai .

      hít sâu, đè nén cơn tức giận của mình.

      Đặt bữa sáng lại bàn, giơ tay kéo chiếc chăn mỏng đắp lên hai người.

      Thân thể đột nhiên bị lộ ra ngoài, Lãnh Tiểu Dã lập tức lấy tay che ngực, lùi người lại, "... Có bệnh sao!"

      Nhìn bàn tay bó băng gạc của che ngực lại, Hoàng Phủ Diệu Dương ngăn chặn cón tức giận sắp bùng nổ, "Em muốn mặc quần áo sao?"

      xong, liền giữ chặt tay trái , ôm vào lòng, rồi bước chân xuống giường.

      người chỉ mặc chiếc áo choàng tắm, vì ngủ, mà vạt áo bị bung ra, khiến lúc ôm , thân thể liền cọ sát vào ngực .

      cố gắng chống đỡ cơ thể chạm vào ngực .

      Nhìn như động vật xù lông, Hoàng Phủ Diệu Dương cố ý đưa cánh tay thẳng ra.

      Lãnh Tiểu Dã kịp đề phòng, lập tức chạm vào ngực .

      tức giận trừng mắt, liền dương khóe môi, đắc ý.

      muốn nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng đáng của , so với bộ dạng tức giận thú vị hơn nhiều.

      Lãnh Tiểu Dã muốn phảng kháng lại, buống ra, đặt tấm thảm, rồi vươn tay mở tủ quần áo ra.

      Nhìn đưa tay lấy quần áo, ánh mắt Lãnh Tiểu Dã bắt đầu nhìn vào đó.

      lập tức nhận ra chiếc tủ thay đổi lớn.

      Căn bản lúc đầu chỉ treo những chiếc áo sơ mi nam cùng tây trang, nhưng giờ phút này chiếc tủ có rất nhiều màu sắc của nữ trang.

      Hôm qua, những thứ này có ở đây.

      khó để biết, những bộ nữ trang đó đều được những người ngồi trực thăng mua đến, nhưng biết bỏ vào đây từ lúc nào.

      Nhìn quần áo bên trong, khóe môi khẽ nhếch lên.

      Bị xích tay lại như thế này, chắc chắn có cách nào mặc đồ được, chắc hẳn thả ra chứ?

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã tính toán thời điểm hành động lúc thả tay ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy từ trong tủ ra chiếc váy.

      Nhận lấy chiếc váy, Lãnh Tiểu Dã duỗi tay trái ra trước mặt .

      "Thả ra."

      "Tôi thả."

      " thả, tôi làm sao mặc quần áo được."

      Hoàng Phủ Diệu Dương liếc nhìn chiếc váy trong tay , " cần thiết."

      Lãnh Tiểu Dã thu hồi tầm mắt, nhìn chiếc váy trong tay.

      Quả , đúng là cần thiết.

      Đó là chiếc váy màu đỏ hung, có vai áo, chỉ cần mặc từ chân lên là được rồi, vốn động tới cánh tay.

      Tên khốn kiếp này, chả trách lúc nãy chọn lâu!
      "Nội y!"

      Lãnh Tiểu Dã lại mở miệng.

      Câu trả lời của , quả đúng theo suy nghĩ của .

      " cần thiêt!"

      lười phải cùng người đàn ông bình thường này chuyện,mà lảng tránh cũng vô ích, xoay người, đưa lưng về phía mặc quần.

      Kéo khóa kéo ra, nhét hai chân vào, kéo đường đến dưới nách, tiếp theo, lại vươn tay ra sau lưng kéo khóa lên.

      Lúc đầu rất thuận lời, nhưng khi còn hai tấc nữa xong đột nhiên bị kẹt lại.

      "SHIT!"

      Lãnh Tiểu Dã mắng câu thô túc, dùng sức kéo, nhưng vẫn được.

      Buông tay ra, liếc Hoàng Phủ Diệu Dương cái, thấy tên kia ôm cánh tay, dựa vào tủ quần áo ung dung nhìn , chút ý định giúp .

      cần , cũng đoán được, chờ cầu .

      Cắt!
      Lãnh Tiểu Dã cầm chiếc váy giữ trước ngực, vươn tay để mái tóc dìa ra sua, muốn cầu , cả cửa sổ cũng có đâu.

      Xoay người, về chỗ thức ăn.

      được vài bước, chợt bị cánh tay chặn ngang, trực tiếp chạm vào.

      Rất khéo, chạm đúng vào ngực .

      Cơ thể mặc nội y, lại bị tay cách lớp vải chạm tới, đúng là kỳ dị.

      "..."

      cắn rang chuẩn bị mắng, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương lại nhanh chóng xoay người lại, kéo vai qua, cẩn thận giúp kéo khóa, rồi sửa sang lại chút.

      Cả người bị ôm vào trong ngực, chóp mũi chạm vào ngực , áo choàng tắm bị tách ra, điểm hồng đối diện môi .

      Chết tiệt!

      Mặt Lãnh Tiểu Dã nóng bừng lên, nhanh chóng quay chỗ khác.

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương sửa xong chiếc khóa kéo.

      Tay nắm đầu khóa kéo, dùng sức, tiếng vang lên, khóa kéo được kéo lên .

      Lui ra sau từng bước, liếc nhìn đánh giá.

      Chiếc váy đỏ hung rất hợp với , đỏ rực lửa, lộ ra vài phần hoang dã, nhưng cũng làm mất vẻ đáng của .

      Nhưng chút hài lòng.

      Đó là bộ váy này, khiến cho cơ thể bị lộ ra ngoài.

      Vóc dáng cao hơn những cùng tuổi chút, làn váy vừa vặn chẹ được bắp chân lại, vì mặc nội y, nên có thể thấy ràng bên tỏng.

      Đồ của , sao có thể cho người khác xem được?

      Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt về phía tủ quần áo, lấy chiếc khăn lụa mỏng màu trắng ra, khoác lên vai , che ngực và xương quai xanh lại.

      Nhìn đôi chân dài lộ ngoài làn váy, lại nhíu mày, xoay người, lấy chiếc quần đùi từ trong tủ ra đưa .

      "Mặc vào!"

      Lãnh Tiểu Dã lúc đầu hiểu, nhưng khi đưa chiếc quần đùi đến trước mặt, mới hiểu được làm gì.

      Người đàn ông này muốn chiếm hữu , biến thái mà!

      Trong lòng thầm cảm thán, nhưng Lãnh Tiểu Dã kháng cự lại.

      So với váy, lại thích mặc quần hơn, hoạt động dễ dàng, có giơ cao chân đá rớt cằm , cũng lo lắng vấn đề gì.
      levuong, Huyềnpluss, trangmai12349 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :