1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 41

      Buổi sáng Hàn thức dậy rửa mặt trang điểm, Sấu Đông cách cửa sổ chạm trổ hoa văn hồi báo: “ nương, Tứ nương đến!”

      Hàn giơ tay ra hiệu cho Nhuận Thu búi tóc cho nàng dừng chút, quay đầu lại thấy Từ ma ma và Tẩy Xuân sắp xếp lại hòm xiểng đựng nữ trang, lúc này mới : “Mời Tứ nương vào !”

      Hàn Linh dẫn theo nha hoàn Bích Vân vào, lại cười : “Nhị tỷ tỷ, muội chờ tỷ cùng thỉnh an Thái phu nhân!” Đại tỷ tỷ bị Vương ma ma bắt ở Tú Lâu học quy củ, ngay cả cửa lầu cũng bước ra, Nhị phu nhân lại có ở đây, nàng thoáng cái trở nên tự do, có thể tùy tâm sở dục tới gặp Nhị tỷ tỷ mình mến rồi.

      Hàn vừa soi gương, vừa : “Cùng làm bạn cũng tốt, trước trò chuyện với ta!” Nàng cảm thấy mình xinh đẹp, cho nên rất thích ngắm mình qua gương, thấy ngắm thế nào cũng đủ.

      Hàn Linh hề biết Hàn là người tự kỷ điên cuồng, nàng thấy Nhuận Thu chia mái tóc dài đen nhánh của Hàn , liền : “Tỷ tỷ, hôm nay tỷ chải kiểu tóc cận hương kế hả?”

      Hàn “ừ” tiếng, : “Hôm qua chải tùy vân kế rồi, hôm nay đổi kiểu thôi.” Nàng có tính có mới nới cũ, chỉ có vị hôn phu Phó Tạ thể đổi, còn quần áo trang sức kiểu tóc ngược lại có thể đổi.

      Nhuận Thu lấy tráp mạ vàng nhung đỏ thẫm ra, sau khi ấn mở là loạt trâm hoa với hàng mười hai hoa kéo dài thả xuống: “ nương, người chọn cây ạ!”

      Hàn nhìn nhìn, : “Chọn cây hoa Đinh Hương khảm vàng này .”

      Hàn linh liếc mắt nhìn, thấy vải nhung màu đen là mấy cây trâm hoa bằng vàng khảm bảo thạch hoặc khảm men, từ hoa xuân tháng giêng đến hoa mai tháng mười hai, cây nào cũng lóng lánh loá mắt, quả thực là tinh xảo tuyệt luân, trong lòng khỏi có chút hâm mộ. Tuy tuổi nàng còn nhưng cũng rất tự tôn, tuy rằng hâm mộ, nhưng cũng mở miệng xin, mà chỉ cười tủm tỉm thưởng thức bộ trang sức bằng vàng khảm phỉ thúy khác.

      Hàn từ trong kính tây dương nạm vàng nhìn thấy vẻ mặt Hàn Linh, lại nhìn búi tóc Hàn Linh thấy chỉ cài mấy đóa hoa đào lụa hồng nhạt, nàng trầm ngâm suy nghĩ chút, liền có ý định chờ lát tìm cơ hội tặng Hàn Linh bộ hoa trâm thập nhị chi, lúc còn ở Ngọc Khê, theo mùa hàng năm cha mẹ đều mua cho nàng số quần áo mới và đánh loạt trang sức mới, giống như chế trâm hoa thập nhị chi nàng ra bộ, về sau Phó Tạ bảo Phó An đưa tới tặng phẩm hoàng hậu nương nương ban cho bên trong cũng có hai bộ, cho nên nay nàng sở hữu ba bộ.

      Hàn Linh ở bên cạnh nhìn lát, thấy Nhuận Thu có chỗ chải tóc quá chặt, trong lòng thay Hàn chịu đau, vội : “Nhuận Thu, để ta thử xem!”

      Nhuận Thu nhìn Hàn , thấy Hàn ngăn cản, liền đưa lược đào mộc cho Hàn Linh.

      Hàn Linh cởi áo khoác dài màu đỏ nhạt bên ngoài đưa cho Bích Vân, nhận lược đào mộc liền bận rộn.

      Nàng có chút khéo tay, rất nhanh liền chải xong tóc cho Hàn , lại cài trâm hoa đinh hương bằng vàng khảm men, sau đó cầm cái kính bảo Hàn nhìn: “Nhị tỷ tỷ, đẹp ?”

      Hàn thấy nàng chải tóc rất đẹp, kém Nhuận Thu là bao, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn Nhuận Thu, hơn nữa chải tóc còn thoải mái hơn Nhuận Thu chút, vì vậy vội vàng cảm ơn.

      Hàn Linh điềm nhiên như có việc gì : “từ muội chải tóc cho mẫu thân, sớm luyện thành thói quen!”

      Hàn nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hàn Linh. Nàng vốn nể mặt Nhị thẩm Phương thị, ngoài mặt cũng cố kỵ với thứ nữ chút.

      Nhìn vẻ mặt Hàn Linh, Hàn rất nhanh liền hiểu, là Hàn Linh chủ động!

      Hàn Linh rũ mắt xuống, khuôn mặt hơi đỏ lên: “ phải mẫu thân bắt muội làm, là muội chủ động.”

      Nàng cảm thấy Hàn đặc biệt thân thiết, cho nên dứt khoát thẳng ra: “muội cũng phải là con ruột của mẫu thân, vào cái gì mà muội được mẫu thân cho mặc vàng mang bạc giống như đại tỷ tỷ ? chung quy chẳng phải là khiến cho bạc của mẫu thân cảm thấy thoải mái chút sao?”

      Hàn nghe vậy, chuyên chú đánh giá Hàn Linh.

      Hàn linh thấy Hàn chăm chú nhìn nàng, khỏi xấu hổ, : “Nhị tỷ tỷ, mấy năm qua muội dần dần hiểu chuyện, thấy mỗi người trong phủ chúng ta chỉ biết hưởng lạc biết tăng thu giảm chi, chỉ dựa vào Đại Bá Phụ người nỗ lực chèo chống, nuôi sống mấy trăm miệng ăn, là tràn ngập nguy cơ... muội liền sinh ra tâm tư nho , nếu có ngày trong nhà qua nổi nữa, muội chuyên môn chải tóc cho người ta, cũng có thể nuôi sống bản thân mình...”

      Hàn cảm thấy xúc động, tay chống má băn khoăn. Nàng nghĩ tới thân gia mà cha mẹ và Phó Tạ chuẩn bị cho mình cực kỳ to lớn, trong lòng rất xúc động, dòng nước ấm từ trong lòng sinh ra, chậm rãi chảy khắp toàn thân làm cả người nàng cảm thấy rất ấm áp.

      Sau khi thoa cao hương hoa hồng lên môi, Tẩy Xuân hầu hạ Hàn mặc áo dài có hoa văn là các nhánh hoa hồng đỏ quấn vào nhau, bên dặn dò Nhuận Thu: “lấy cho ta hộp trâm hoa thập nhị chi chưa mở niêm phong tới đây.”

      Nhuận Thu rất nhanh lấy cái hộp mạ vàng đỏ thẫm ra.

      “Tứ muội muội “ Hàn cười dịu dàng đưa hộp cho Hàn Linh, “Muội cũng cài trâm hoa đinh hương bằng vàng khảm men này , hôm nay hai ta đóng vai hoa tỷ muội nhé!”

      Hàn Linh nhận hộp, vừa mừng vừa sợ, đôi mắt có chút ướt át: “Cái này quá quý giá... Cám ơn Nhị tỷ tỷ!” Nhị tỷ tỷ đối với người tốt, trâm hoa thập nhị chi này giá trị ít bạc đâu, để ở bên người có thể làm trâm cài, lúc nguy cấp còn có thể trực tiếp chi tiêu...

      Hai tỷ muội cùng Khánh Thọ Đường.

      Nhị phu nhân và Tam phu nhân vào hầu hạ, biết chuyện gì xảy ra, hôm nay Hàn Diễm cũng có tới.

      Hàn lặng lẽ quan sát, thấy sắc mặt Nhị phu nhân tái , dưới mắt có dậm phấn cũng giấu được quầng thâm, liền biết cuộc sống của bà rất tốt, trong lòng liền vui vẻ.

      Sau khi Lão Quân uống hớp trà do Tam phu nhân dâng lên, Thái phu nhân mở miệng dặn dò Nhị phu nhân: “Phương thị, qua ngày 15 chính là ngày hoàng đạo, a Diễm cùng với lão tứ của Tống gia định hôn, trước để con chuẩn bị chút!”

      Nhị phu nhân vội vàng kịp chuẩn bị, liền ngay: “Cái gì?”

      Tam phu nhân châm thêm trà cho Thái phu nhân, ánh mắt bình tĩnh.

      Thái phu nhân liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, : “Đúng đấy a Diễm cùng với chất tử của đại tỷ phu con Tống Văn hoài định hôn.” cả nhà Quốc Tử Giám Tống gia thanh quý, vốn là đồng ý cửa hôn này đâu. Đây là do con trai thứ ba Hàn Ức khổ cầu bà, bà mới mạnh mẽ đến gặp đại nãi nãi của Tống gia. Cha mẹ của Tống tứ công tử mất sớm, sống nương tựa vào đại bá, hôm nay tuy rằng tuổi cũng lớn lắm, nhưng ở Lý Phiên viện mưu cầu rồi, ngược lại rất là phù hợp.

      Nhị phu nhân tức giận đến mặt đỏ rần, sao người Hàn gia chút quy củ cũng có, Hàn Bội còn chưa có đính hôn, Nhị nương Hàn còn bé định hôn, hôm nay ngay cả Tam nương Hàn Diễm cũng muốn đính hôn!

      Lồng ngực bà phập phồng kịch liệt, lập tức liền lớn tiếng : “Thái phu nhân, ngày 15 khỏi quá gấp, con dâu sợ chuẩn bị đồng đều...”

      Tam phu nhân cúi đầu cười cười.

      Hàn Linh thấy tình huống như vậy có chút sợ hãi, giương mắt nhìn Hàn .

      Hàn vốn là muốn tận mắt nhìn thấy Nhị phu nhân Phương thị kinh ngạc, nhưng cũng lo lắng Hàn Linh bị liên lụy. Nàng nghĩ lại, biết nếu nàng và Hàn Linh rời , Thái phu nhân càng khách khí trách móc Nhị phu nhân, trong lòng nàng càng thêm đắc ý.

      Nàng dứt khoát dẫn theo Hàn Linh lui ra ngoài.

      Thái phu nhân nhìn Trâu thị: “con cũng ra ngoài !”

      Thấy các cháu và Trâu thị cũng ra, Thái phu nhân liền định khách khí nữa. Bà nhìn chằm chằm Phương thị người vợ cả của nhi tử mà bà thương nhất, lạnh lùng : “Nếu như ngươi bận làm được bảo Trâu thị giúp ngươi chuẩn bị!” năm ấy bà cũng từng chịu vô số khổ sở, ngay cả Hàn Thầm cũng bị cha mẹ chồng cướp thể tự mình nuôi dưỡng. Bà từ cháu dâu đến con dâu phủ hoài ân hầu, chịu đựng đến khi cha mẹ chồng chết mới trở thành Thái phu nhân Hầu phủ hai, thủ đoạn này của con dâu chưa đủ để bà nhìn đâu. Đại nương gây chuyện ngay cả hoàng hậu nương nương trong cung cũngkinh động đến, tự mình sai ma ma tới đây giáo dưỡng, liên quan đến toàn thể gia tộc, đáng tiếc Phương thị còn hồ đồ mà!

      Phương thị nghe vậy sợ hãi cực kỳ, vội : “Mẫu thân, con dâu cố gắng giúp đỡ!”

      Thái phu nhân thấy khuôn mặt nàng ta cũng bị hù doạ, nhớ tới bản thân bà thương đứa con thứ hai Hàn Hoài nhất, khỏi có chút sợ ném chuột vỡ bình, cuối cùng thở dài : “ta xem lần này ngươi có thể làm ra cái dạng gì!”

      Lại : “hôn của Tứ nương cũng giao cho ta là được, ngươi nên quan tâm!” đêm đó Hàn tới đây lời bà thích nghe, nhưng cũng nhắc nhở bà, lúc này bà mới phát bởi vì tư lợi của Phương thị, mặt mũi của bà bên trong phủ hoài ân hầu đều phải vứt sạch.

      Phương thị cắn cắn môi: “... Vâng.” Biểu tỷ bị đày vào lãnh cung, Tể Tướng Phủ lại trông cậy được, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

      Sau bữa cơm trưa Phương thị ngồi trước chánh đường nghiến răng nghiến lợi, nha hoàn vào hồi báo: “Phu nhân, Phủ Thôi Tể Tướng phái ma ma đưa thiếp mời đến!”

      Phương thị trước là có chút nghi hoặc, tiếp theo liền vui mừng: chẳng lẽ Phủ Thôi Tể Tướng muốn Thôi Ngũ công tử cầu hôn a Bội của ta?

      Sau bữa cơm trưa Hàn thấy ngày mùa thu ấm áp, liền mặc quần áo ở nhà tản bộ trong sân.

      Tẩy Xuân theo nàng, thấy bốn bề vắng lặng, liền thấp giọng hỏi: “ nương, sáng mai chúng ta phải , hôm nay cần tiếng với Thái phu nhân sao?”

      cần” Hàn híp mắt cười dịu dàng, khẩu khí chắc chắc, “sáng sớm ngày mai Phó ca ca phái người giả trang thuộc hạ của phụ thân tới đây, công kích bất ngờ Thái phu nhân, đợi lão nhân gia hiểu được, chúng ta chạy tới bến đò Hoàng Hà huyện Vũ Trắc rồi !” chủ ý này là do nàng nghĩ ra, phải nhanh như chớp làm cho Thái phu nhân vội vàng kịp chuẩn bị.

      Tẩy Xuân cũng yên lòng.

      Tác giả có lời muốn : Canh [2] ơ ~

      Tiểu kịch trường:

      Mạc mạc: a , muội tiêu tiền như nước rồi !

      a : ân, có tiền chính là tùy hứng như vậy!

      Mạc mạc:... -_-
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181045 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Gã Thôi ngũ lẽ tương tư đến hỏng người rồi?

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 42

      Ma ma Tể Tướng Phủ cũng có phần thể diện. đầu vị Điền ma ma này cài trâm vàng, người mặc trung y cổ áo thêu hoa văn màu lam, nhìn gọn gang chỉnh tề, vừa tiến lên hành lễ với Phương thị: “Gặp qua Nhị phu nhân!”

      Sau khi đứng dậy đôi mắt khôn khéo của bà ta quay tròn nhìn hai bên chút, lại hướng phía Phương thị cười cười.

      Phương thị vừa nhìn liền biết nhã ý, lúc này phất tay bảo người bên cạnh lui ra, chỉ để lại nương tử Quản gia Đường Đại Quý bên trong và thiếp thân đại nha hoàn Thanh Lan.

      Điền ma ma lúc này mới dâng thiếp mời lên.

      Lúc Phương thị mở thiếp mời ra nhìn, vị này mẹ lại cười : “ tình có chút gấp gáp, phu nhân chúng ta mời Nhị phu nhân lập tức ngay!”

      Tâm tư Phương thị nóng lên, lúc này cũng suy nghĩ nhiều, lại cười : “Xin ma ma t đợi lát, để cho ta chậm rãi thay quần áo!” Từ sau khi biểu tỷ Lương chiêu nghi bị giam vào lãnh cung, tình cảnh của bà ngày càng lụn bại rồi, thấy ma ma của Tể Tướng Phủ, cũng dám sĩ diện nữa.

      Lại dặn dò nương tử Đường Đại Quý: “Trước mời ma ma dùng chút trà bánh !”

      Nương tử Đường Đại Quý được Phương thị chỉ lệnh, sau khi xuống dưới liền cầm bao lì xì thượng đẳng thưởng cho Điền ma ma, lặng lẽ hỏi thăm: “Vị tỷ tỷ này, xin hỏi Tể Tướng Phủ...”

      Điền ma ma nhận bao tiền thưởng, khuôn mặt mỉm cười: “Dù sao cũng phải chuyện xấu, đến lúc đó biết!”

      Nương tử Đường Đại Quý được những lời này của Điền ma ma, liền lấy cớ ra ngoài lo pha trà, lặng lẽ nhà chính bẩm báo.

      Phương thị nghe xong, trong lòng càng thêm vui mừng, cảm thấy hẳn là lần trước Hàn Lập dẫn Thôi Ngũ công tử tới nhà thấy Hàn , nhưng đôi mắt tinh tường của Thôi Ngũ chỉ nhìn thấy nữ nhi Hàn Bội của mình, bởi vậy mới có chuyện hôm nay.

      Bà vui vẻ thay y phục hoa lệ đầu cài đầy châu ngọc, nhưng lại bắt đầu lo sợ bất an: nghe Thôi Ngũ công tử có rất nhiều sủng thiếp, sau khi a Bội gả như thế nào?

      Vừa vui mừng rồi lại bất an, Phương thị dẫn theo Thanh Lan lên xe ngựa hướng Tể Tướng Phủ.

      Tuy rằng cũng là phu nhân đại gia, thế nhưng phủ hoài ân hầu lụi bại làm sao có thể so với Tể Tướng Phủ đương quyền?

      Sau khi Phương thị bước xuống kiệu mềm, cũng dám vô lễ, dẫn theo Thanh Lan theo sát Điền ma ma đưa thiếp mời vào cửa thuỳ hoa nội viện, dọc theo hành lang lên phía trước.

      Đến cửa viện Bảo Thanh, Điền ma ma mỉm cười giọng hỏi nha hoàn giữ cửa: “Phu nhân và nãi nãi có ở bên trong ?”

      Nha hoàn giữ cửa chỉ chỉ hoa cỏ sum suê bên trong cửa thuỳ hoa: “Ở bên trong mà!”

      Điền ma ma cười lời nào: “Thỉnh cầu tỷ tỷ giúp đỡ thông báo tiếng, Hàn Nhị phu nhân đến.”

      Nha hoàn xem xét Phương thị, đứng dậy vào viện, đứng cách bức rèm bên ngoài nhà chính thông báo: “Bẩm phu nhân, nhị phu nhân Hàn phủ tới!”

      Trong rèm gấm truyền đến thanh của Thôi phu nhân Miêu thị có chút khàn khàn: “Trước mời Hàn Nhị phu nhân đến khách phòng Bảo Thanh ngồi chút!”

      phải Miêu thị vô lễ, mà là bà vẫn còn cùng em chồng thương nghị việc có kết quả này.

      Buổi sáng khi bà và Phó phu nhân cùng tra hỏi những nha hoàn hầu hạ Thôi Kỳ, rốt cuộc hỏi ràng Thôi Kỳ mắc bệnh tương tư, đối tượng chính là đích nữ Hoài Ân hầu, vị hôn thê Hàn của Phó Tạ!

      Miêu thị chủ trương muốn đem việc này cho tướng công Thôi Thành Trân, muốn cùng thương lượng chút; Phó phu nhân nghĩ với tính tình của đại ca tuyệt đối dung túng a Kỳ, đến lúc đó ngược lại còn làm bệnh tình Thôi Kỳ nặng thêm.

      Thấy đến lúc nàyrồi mà đại tẩu còn do dự, Phó phu nhân rất kiên nhẫn: “Dù sao Hàn nhị phu nhân cũng đến, chúng ta trước gặp bà ta, sau đó lại nghĩ cách!”

      Miêu thị đành phải dặn dò nha hoàn: “Mời Hàn Nhị phu nhân vào !”

      Đợi Phương thị ngồi xuống, Phó phu nhân nhìn cách ăn mặc vô cùng rực rỡ của Phương thị, rất là chướng mắt, ngay vào điểm chính: “a Kỳ của ta coi trọng Nhị nương Hàn trong phủ các ngươi!”

      Phương thị vội vàng kịp chuẩn bị, nghẹn họng trân trối sửng sốt sau nửa ngày mới : “... Nhưng Hàn sớm hứa hôn cho tam công tử Phó Tạ của quý phủ rồi...” tràn đầy suy nghĩ chờ mong lập tức hóa thành nước lạnh rét thấu xương, xương cốt cũng đông lạnh thành từng mảnh vụn.

      Phó phu nhân nhìn nhìn ống tay áo cẩm y thêu cánh hoa dày đặc lộ ra móng tay sơn đỏ, thản nhiên : “Đính hôn tính là cái gì? Cũng phải thành thân!”

      Phương thị lắp bắp : “Hàn cùng… Phó tam công tử hợp qua hôn thư rồi, và cũng coi như thành phu thê... Cũng coi như thế rồi!” Hàn đính hôn rồi, nhưng Hàn Bội của bà còn chưa có hứa hôn nè!

      Tuy rằng trong lòng Miêu thị sốt ruột, nhưng biết em chồng vô cùng có chủ ý, liền giả bộ uống trà, nâng chung trà lên thưởng thức hơi nhằm đè nèn lo lắng trong lòng, Thôi Kỳ vẫn còn tuyệt thực, cơm nước vẫn chịu ăn, người làm mẹ như bà thực vội muốn chết!

      khuôn mặt xinh đẹp của Phó phu nhân ra nụ cười yếu ớt: “Nghe Hàn Lập bây giờ còn chưa có công tác?”

      Phương thị: “... vâng.” Con tuy quan trọng, thế nhưng là nhi tử càng là bảo bối. Nếu như con Hàn Bội là tâm can của bà, đứa con Hàn Lập kia chính là sinh mệnh của bà!

      Bà giương mắt nhìn Phó phu nhân, ý đồ muốn từ trong mắt Phó phu nhân nhìn ra thứ gì đó.

      Phó phu nhân tay chống má vẻ mặt tùy ý: “Nghe Chính đường còn thiếu thư kí.” Chính đường là nơi làm việc của Tể Tướng, là chính vụ trung tâm của Đại Chu, cho dù là chức thư kí nho , nhưng bởi vì có thể tiếp xúc gần gũi bệ hạ và Tể Tướng, rất được con cháu quý tộc quan lại coi trọng.

      Trái tim Phương thị thoáng cái lại nóng lên, thái độ cũng thoáng cái hạ thấp xuống, mặt mang nụ cười: “ biết hai vị phu nhân có gì chỉ giáo?”

      Phó phu nhân và Miêu thị nhìn nhau, mở to hai mắt : “Muốn nhờ ngươi làm chuyện...”

      Buổi tối bên ngoài nổi gió, trong tiếng gió vù vù xen lẫn tiếng cành khô bị bẻ gãy “Rặc rặc”, dù đứng trong phòng ấm áp, trong lòng Hàn cũng có chút sợ hãi.

      Hàn trước kiểm tra hành lý Từ ma ma chuẩn bị, thấy mọi việc ổn thoả, lúc này mới vào tắm rửa.

      Tắm rửa xong trời khuya, Hàn ngồi trước bàn trang điểm dùng khăn lụa lớn lau tóc dài, mặt đắp lớp nước hoa hồng, dùng tay vỗ hai má, Sấu Đông vào hồi báo: “ nương, Vương ma ma dẫn theo vị công công trẻ tuổi cầu kiến.”

      Hàn : “Mời vào… đến khách phòng phía Đông !” Mời đến nhà chính và phòng ngủ đều phù hợp, vẫn là khách phòng phía Đông là thuận tiện hơn.

      Chỉ là trễ thế như vậy, Vương ma ma dẫn vị công công tới làm cái gì?

      Nàng bên suy nghĩ, bên nhận áo gấm tơ tằm màu lựu đỏ Tẩy Xuân đưa tới, bên ngoài khoác áo ngủ có cổ thêu mặc hoa thủy tiên hoa trắng thuần, lại ngồi xuống trước bàn trang điểm, dặn dò Nhuận Thu: “chải kiểu tùy vân kế !”

      Lại tự nhủ: “để Vương ma ma đợi lâu tốt!”

      Nhuận Thu đáp ứng, cầm lược ngọc bích chia mái tóc đen cùa Hàn cao thấp thành hai phần.

      Mành gấm ở cửa nhà chính còn chưa rơi xuống, gió lạnh thổi vào mặt Hàn làm tóc dài xoã ra bay loạn cả lên, nếu phải săn sóc dung nhan, chắc nàng chạy trối chết xoay người trở về phòng rồi.

      Tẩy Xuân cũng thầm lẩm bẩm câu: “Sao mới tháng tám lạnh như vậy.”

      Hàn vừa vừa : “Biện Kinh gần phía Bắc, giống Ngọc Khê ấm áp như vậy; nếu như đến gần Bắc Liêu châu, mới thấy lạnh, Liêu châu còn có tuyết rơi!”

      Vừa chuyện hai người đến khách phòng phía đông.

      Tẩy Xuân nhấc mành gấm lên, mời Hàn vào.

      Hàn giương mắt nhìn Vương ma ma và thái giám ăn mặc như thiếu niên thanh tú ngồi ngay ngắn ghế, liền mỉm cười, bước vào cửa.

      Vương ma ma và thiếu niên kia đồng thời đứng dậy nhìn Hàn hành lễ: “Gặp qua Hàn nương.”

      Hàn vội vàng nghiêng người tránh : “Ta đây dám!”

      Ba người phân chủ khách ngồi xuống, Vương ma ma lúc này mới ý đồ đến đây: “Hàn nương, đây là Hứa công công hoàng hậu nương nương phái tới hộ tống người Liêu châu!”

      Thái giám Thiếu niên đứng dậy chắp tay: “Hứa Lập Dương gặp qua Hàn nương!”

      tiến lên bước, đem phong thư giao cho Hàn .

      Hàn cảm giác, cảm thấy cái tên Hứa Lập Dương này dường như nghe ở đâu đó rồi, lúc này lại nghĩ ra.

      Nàng mở thư ra, trước nhìn lướt qua, thấy đúng là chữ viết Phó Tạ, mà phía dưới còn có con dấu riêng của Phó Tạ, liền nhìn kỹ lần nữa.

      Sau khi xem xong thư Hàn mỉm cười nhìn Vương ma ma và Hứa Lập Dương: “Phó gia ca ca bao ta hết thảy nghe theo an bài của Hứa công công.”

      Hứa Lập Dương khom người : “ nương mời tạm đợi lát.” Thanh của vẫn còn mang theo chút ít trong trẻo của thiếu niên, rất là êm tai.

      Thấy Hứa Lập Dương vào phòng ngủ bên cạnh khách phòng, Hàn khỏi nhìn Vương ma ma: “Ma ma, cái này...”

      Vương ma ma nở nụ cười: “Mời nương tạm đợi lát!”

      phút đồng hồ sau, trong phòng ngủ bước ra thiếu nữ thướt tha, tóc đen như mây mày rậm mi dài, da trắng như tuyết môi đào đỏ tươi, phải Hàn là ai?

      Chỉ là người còn mặc áo choàng thái giám màu xanh.

      Hàn thấy thế trước kinh sợ sau cười, khỏi vỗ tay : “Hứa công công là thần kì!”

      Đứng ở trước cửa phòng ngủ “Hàn ” Kiều Kiều quỳ gối hành lễ, giọng : “Quá khen!” Toàn thân mềm mại lẳng lơ, quả thực là khó sao chép khó họa.

      Hàn nhìn “Hàn ” giống như soi gương, cực kỳ kinh hãi, chính nàng ra cũng chưa từng ý thức được bản thân mình lại kiều như vậy, khuôn mặt lập tức hồng lên.

      Sau khi thương định lộ trình ngày mai, Vương ma ma mình ra.

      Bởi vì Hứa Lập Dương thân phận là thái giám trong cung, cần đặc biệt cấm kỵ, đêm hôm đó liền nghỉ trong khách phòng nội viện phía đông của Hàn .

      Ngày thứ hai Hàn thỉnh an Thái phu nhân.

      Lần này Hàn Bội vẫn ở chỗ cấm túc học lễ nghi, nhưng Hàn Diễm đến.

      Thấy Nhị phu nhân và Tam phu nhân cùng Thái phu nhân thao thao bất tuyệt đàm luận hôn phối của các nhà quyền quý trong kinh, Hàn liền kéo Hàn Diễm và Hàn Linh qua phòng khách bên cạnh, ba tỷ muội ngồi trong phòng khách, cùng chỗ may vá.

      Hàn có chuyện trong lòng cũng dám biểu ra ngoài, cho nên bên dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, bên vui đùa với Hàn Diễm: “Tam nương có chúng ta có nhân gia, chúc mừng chúc mừng!”

      Khuôn mặt thon gầy nhắn của Hàn Diễm bỗng dưng đỏ lên, đôi mắt rũ xuống, tiếng như muỗi vằn: “Nhị tỷ tỷ cũng giễu cợt ta...”

      Hàn bên phân tâm nghe Thái phu nhân chuyện với người mai mối cho Hàn Diễm ở bên ngoài, bên cười : “Tam muội muội, nghe Thái phu nhân tiểu nữ tế rất tuấn!”

      Hàn Diễm tuy rằng ngượng ngùng, lại có thể cãi lại rồi: “ tuấn bằng nhị tỷ phu ? Muội còn chưa từng thấy nam tử nào tuấn hơn tỷ phu mà!”

      Hàn tuy rằng miệng : “Muội gặp qua được mấynam tử rồi hả?” nhưng trong mắt to vui vẻ tràn ra, Phó Tạ nhìn rất đẹp!

      Lúc này hồi tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, tiếp theo đó là thanh Quản gia Đường Đại Quý bẩm báo: “Bẩm Thái phu nhân, và Đại Phúc của Hầu Gia Đường từ Liêu châu trở về, có chuyện gấp muốn gặp người!”

      Hàn nghe vậy, mặt tuy rằng vẫn cười, nhưng thu liễm ít, ngón tay cầm lấy tú hoa châm nhưng châm được châm, mà dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

      Thanh Đường Đại Phúc rất nhanh liền truyền tới: “Thỉnh an Thái phu nhân, Nhị phu nhân và Tam phu nhân. Bẩm Thái phu nhân, đại phu nhân hôm nay người có thai, nhưng bởi vì trong lòng nhớ thương Nhị nương, ngày ngày ăn nuốt trôi. Trong lòng Hầu Gia nóng như lửa đốt, bởi vậy chỉ thị nô tài ngày đêm gấp gáp vào kinh đón Nhị nương Liêu châu làm bạn với đại phu nhân!”

      Thái phu nhân nghe vậy mừng rỡ, trước khỏi cần phải , chỉ lo : “Được! Tốt lắm!”

      Lại vội vàng dặn dò đại nha hoàn Mai Hương: “Nhanh gọi Nhị nương ra!”

      mặt Nhị phu nhân lúc trắng lúc xanh tình bất định, sau khi sững sờ chốc lát liền hỏi Đường Đại Phúc: “Các ngươi có thư của Hầu Gia ?”

      Đường Đại Phúc vội vàng từ trong lòng móc ra phong thư và danh mục quà tặng dâng lên.

      Thái phu nhân “Hừ” tiếng, đại nha hoàn Hà Hương vội vàng cười mỉm tiếp thư và danh mục quà tặng đưa cho Thái phu nhân.

      Thái phu nhân bỏ qua thư, lại nhìn danh mục quà tặng, cảm thấy mỹ mãn : “đích mạch Hầu phủ xem ra có hi vọng rồi!” tuy rằng bà bất công, nhưng cũng muốn phát sinh thêm cố, nếu vợ chồng trưởng tử Hàn Thầm có thể sinh hạ nhi tử, tự nhiên là vô cùng tốt. Đương nhiên, nếu như như vậy, bà phải nghĩ biện pháp đền bù tổn thất cho nhà thứ tử rồi.

      Nhị phu nhân lo lắng như lửa đốt, thấy thái phu nhân sai người vào gọi Hàn rồi, bước lên phía trước : “Mẫu thân, từ khi đại tẩu có đại nương, nhiều năm có tin tức, tình làm sao có thể vội vã như vậy… bằng cân nhắc…”

      Thái phu nhân muốn chuyện, Hàn từ trong phòng ra, mắt to bởi vì phẫn nộ mà sáng lóng lánh, chăm chú nhìn Phương thị, giọng cũng có chút cất cao: “Nhị thẩm đây là ý gì? Chẳng lẽ mẫu thân của ta mang thai đệ đệ của ta, Nhị thẩm vui? muốn ta trở về phụng bồi cha mẹ? Nhị thẩm muội rốt cuộc có rắp tâm gì?”

      Nàng từng bước đến gần Phương thị, từng tiếng chất vấn.

      Phương thị chật vật lui về phía sau mấy bước, tóc mai tán loạn: “Ta, ta phải ý tứ này…”

      Thái phu nhân thấy thế, muốn sinh , liền : “a , con mang người thu thập hành lý , thu thập xong có thể xuất phát!”

      Trong lòng Hàn vui vẻ, đáp “Vâng”, chuyển hướng Thái phu nhân hành lễ: “Tổ mẫu, trong lòng a nóng như lửa đốt, mất lễ nghi rồi !”

      Thái phu nhân khoát tay áo: “con xuống !”

      Sau khi rời khỏi Khánh Thọ Đường, Hàn dẫn theo Tẩy Xuân bước nhanh trở về tây viện.
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181045 others thích bài này.

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      ai chà, vài người gan lớn rồi

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Phu nhân tể tướng định giúp con trai đào góc tường nhà Phó Tạ, kiểu gì cũng được lĩnh đòn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :