1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nỗi nhớ khắc sâu - Hữu Phỉ Hoàn Tử (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆, chapter27

      Edit: La Na
      "Hẳn là vẫn còn đó, sáng mai em về nhà tìm xem." Đắp chăn, Trần Yên Thực vẫn chưa từ bỏ ý định giải thích.

      " có việc gì, chỉ tiện miệng hỏi câu thôi, ngủ , sao?" Tạ Cảnh Thâm vỗ vỗ lưng .

      Trần Yên Thực càng áy náy, ảnh chụp của Tạ Cảnh Thâm giữ rất kĩ, nhưng mà, Tạ Cảnh Thâm, rốt cuộc bị quăng ở đâu rồi?

      Vẻ mặt đau khổ, tâm như tro tàn.

      Trần Yên Thực kéo Tạ Cảnh Thâm: "Em mà, chắc là kẹp trong sách giáo khoa thôi, sách giáo khoa vẫn còn, để em tìm xem."

      "Mấy ngày trước em vừa về nhà, ngày mai lại về nữa còn ra bộ dạng gì nữa, đừng suy nghĩ nhiều quá."

      "Nhưng mà vẫn còn giữ."

      mờ mịt nhìn mặt Tạ Cảnh Thâm lát, tấm hình trao đổi với Viên Lộ, là vì Viên Lộ cầu, luôn luôn mang theo nó trong ví tiền, trong kì nghỉ hè sau khi thi đại học xong, lúc chơi,die.ndl7q4/d bị người đánh cắp, tìm về được, còn tấm hình trong tay Viên Lộ, trong quá trình di chuyển, cũng đánh mất rồi.

      Rất nhiều thứ, cho dù bạn có tâm bảo tồn, nhưng thời gian nhắc bạn, nên quăng hết .

      liên quan đến thời gian, từng người đều tự có cuộc sống riêng, như Viên Lộ, như , dù trong hoàn cảnh phong sinh thủy khởi, cũng tự vây khốn mình, cho nên có vài thứ, giữ cũng vô dụng, mà bỏ lại tiếc, tấm hình bị mất, ngoại trừ hơi buồn chút, chứ cũng có nhiều cảm giác khác, lâu sau, tiếng tiếng cười lại tiếp tục hành trình với cuộc sống.

      Khi người ta ở thời niên thiếu, cảm thấy ly biệt là chuyện đáng sợ, lúc tốt nghiệp trung học, cho dù Trần Yên Thực và Viên Lộ là người biết buồn phiền nhưng cũng khó tránh khỏi buồn bã, ngày nhận được thư Accepted, Viên Lộ chạy đến nhà Trần Yên Thực, hai người ăn đồ ăn vặt xem phim truyền hình, buổi tối Viên Lộ ôm Trần Yên rất nhiều lời kích thích, cái gì bạn tốt cả đời, phải thường xuyên gọi điện thoại, nhưng sau này, hai nơi cách xa nhau, xa lạ là điều khó tránh khỏi, liên hệ ít dần, nhưng những lời năm đó, đều là tình nghĩa chân thành tha thiết, chỉ là sau này, có nhiều chuyện xảy ra chúng ta phải phân tán chú ý, có thêm những người bạn mới, mà những người bạn cũ, đều phải là thể thay thế được.

      Tuổi tác càng lớn, càng ý thức được việc sum vầy là duyên, ly biệt là thường, sau khi ly biệt cần nhớ thương nhau, chỉ cần khi gặp nhau vui vẻ là được.

      Thuận theo tự nhiên, ai cũng bắt buộc, ai cũng đừng tìm ai.

      Nhưng, có người, chưa bao giờ tìm kiếm, sau khi tốt nghiệp, cùng hề liên hệ với , nhiều năm sau, ảnh chụp của vẫn giữ nguyên vẹn.

      Nếu là chỉ có tình bạn, cho dù với quen biết nhiều năm, đến cùng nam nữ cũng chỉ là sơ, làm sao có thể thân thuộc bằng Viên Lộ, cho nên, đây chỉ giới hạn trong tình bạn nam nữ được, lòng của bay lên, đáp án kia gần trong gang tấc, buộc miệng thốt ra mất.

      "Đừng quá để ý, ảnh chụp được kẹp trong sách, hằng năm quyển sách này đều được đặt trong nhà, ai động đến cả, cho nên đương nhiên là vẫn còn."

      Những lời này như chậu nước lạnh đột ngột tạt vào lòng , hi vọng vừa khấp khởi, gặp lạnh phải lui, cả người cũng tỉnh táo lại, lời của tìm ra lỗ hổng, nếu thích , tại sao hàng năm lại mang theo bên người?

      giật giật, nằm thẳng bên người , kiên trì : "Lần sau về nhà em tìm thử, buồn ngủ quá." xong ngáp cái.

      Tạ Cảnh Thâm cười khẽ: "Vậy ngủ ."

      Ngày kế trước khi về nhà, Tạ Tịnh Nghiêu vụng trộm muốn phương thức liên hệ với Trần Yên Thực.

      Vì thế đêm đó, lúc Tạ Cảnh Thâm lấy di động của Trần Yên Thực kiểm tra như thường lệ, mở QQ die6nda,nl;q’d ra, cùng lúc lời mời kết bạn nhảy ra, tấm ảnh bán thân này, tên nick này... Đúng, đúng là Tạ Tịnh Nghiêu cần nghi ngờ, Tạ Cảnh Thâm quyết định thèm để ý đến, thể để con bé này có cơ hội tiếp cận vợ nhà mình, bây giờ vợ của còn mang thai, chịu nổi ép buộc của con bé này.

      Bên kia Tạ Tinh Nghiêu ngồi chờ mòn chờ mỏi, hưng phấn ban đầu từ từ chuyển thành nghi hoặc, gì vậy, sao chị hai còn chưa thêm em vậy?

      Vì thế gọi cuộc điện thoại qua: "Chị hai, Manh Manh tham ăn là em đó, chị thông qua , chúng ta tán gẫu QQ."

      "Ừ, đừng gọi nữa nhé."

      Tạ Tịnh Nghiêu còn chưa kịp phản ứng với tiếng của hai, bên kia cúp điện thoại.

      Trần Yên Thực trợn to hai mắt nhìn Tạ Cảnh Thâm, Tạ Cảnh Thâm giải thích: "Đẩy mạnh tiêu thụ."

      Trần Yên Thực gật gật đầu, tiếp tục lật sách tay.

      Bên kia Tạ Tịnh Nghiêu đau khổ quằn quại ngộ ra được đạo lý, muốn liên lạc được với chị hai, phải thừa dịp lúc hai có ở nhà, ngày hôm sau Tạ Cảnh Thâm phải đến bệnh viện, Trần Yên Thực lại nhận được điện thoại của Tạ Tịnh Nghiêu: "Chị hai, là em, chị giữ máy chút, đây là dãy số của em, em thêm chị nhé, em chính là Manh Manh tham ăn đó, chúng ta tán gẫu QQ ." xong lập tức cúp máy.

      Trần Yên Thực bị cú điện thoại kì lạ này làm cho hồi mới phản kịp đây là Tạ Tịnh Nghiêu, lấy tai nghe xuống, lưu dãy số của bé lại, mở QQ lên.

      Sau khi thông qua, bên kia lập tức gửi đến khuôn mặt cười, cùng với câu "Chị hai".

      Trần Yên Thực: Làm sao thế?

      Manh Manh tham ăn: Khi đó chị với em hề đương nhau sao?

      Trần Yên Thực: Thực có mà.

      Manh Manh tham ăn: oh

      Trần Yên Thực: Sao em lại hỏi vấn đề này vậy?

      Manh Manh tham ăn: Đúng vậy, hai em rất thâm trầm, cho nên em luôn muốn đào tình sử của ấy lên, nhưng mà đầu mối cũng có, chỉ chỉ ray ~ tâm tro tàn

      Trần Yên Thực: ...

      Manh Manh tham ăn: Đúng rồi, chị hai, vậy hẳn là chị với em quen nhau nhiều năm rồi

      Trần Yên Thực: ừ, tụi chị là bạn học

      Manh Manh tham ăn: Vậy chắc chị biết rất nhiều chuyện của em nhỉ!

      Trần Yên Thực: ... hai em, có gì cả, ấy luôn là học trò ngoan, khi đó tất cả mọi người đều rất thích em.

      Manh Manh tham ăn: tin! chịu tin! Em tin moi ra được tình sử của ấy! Nắm tay ~

      Trần Yên Thực nhìn màn hình, nhất thời chuyện, đây là kiểu thù hận gì vậy?

      - -

      Đọc xong quyển sách, Trần Yên Thực khép lại, để qua bên, nhàm chán ngồi ngốc lát, mới đứng dậy, cất kĩ vài cuốn sách trong phòng ngủ, phòng khách, những cuốn này xem xong hết, xem xong là vứt lung tung cả lên.

      bày biện sách vào thư phòng xong, bình thường rất ít khi vào thư phòng, nơi đó chủ yếu là chỗ làm việc của Tạ Cảnh Thâm, ngược lại sách nhiều lắm, đương nhiên là khá ít so với thư phòng chứa đầy ‘tàng thư’ của ba mẹ Tạ, nhưng vẫn có chút, đa số sách về phương diện y học, Trung văn văn đều có đủ, Trần Yên Thực vào vài lần, tìm thấy quyển nào bản thân có thể đọc, sau này dứt khoát vào nữa, dù sao cũng thiếu sách để xem - - lúc nào vừa đọc xong quyển sách Tạ Cảnh Thâm đưa tiếp cho thêm cuốn.

      Lần này mở thư phòng ra lại cực kì ngoài ý muốn, ràng có thêm rất nhiều rất nhiều sách.

      Trần Yên Thực cầm quyển sách lên tay, rồi mới nhìn lướt qua giá sách, có rất nhiều loại sách như, văn xuôi, tiểu thuyết, tạp văn, thơ ca, còn có thơ cổ, Trần Yên Thực nhìn đến hoa cả mắt.

      Bỗng nhiên nhớ đến lúc trước, Tạ Cảnh Thâm tìm tư liệu ở trong này, theo vào, tìm nửa ngày, oán giận câu, được chơi di động, máy tính được đụng vào, ngay cả cuốn sách đẹp mắt cũng có.

      Sau đó Tạ Cảnh Thâm hỏi , thích đọc cái gì?

      Lúc đó thế nào trả lời? Hình như là: "Em thích đọc nhiều lắm, cái gì cũng được, chỉ cần quyển sách ấy phải sách chuyên môn, thú vị em đều đọc hết."

      "Tỷ như?"

      "Tỷ như Hàn Hàn, Tiễn Chung Thư, Cổ Long, hoặc là, Thư Đình, Trương Ái Linh bọn họ em đều đọc hết, ngay cả thím Quỳnh Dao em cũng xem xong từ sớm rồi, sách sử em cũng đọc, nhưng mà em thích xem dã sử hơn... tóm lại là, chỉ cần phải sách chuyên ngành, em đều đọc được hết."

      Lúc đó đống, cũng có càu nhàu, nhưng hề mong nhớ kĩ những lời đó, ngờ, bỗng nhiên ở đây có rất nhiều sách, lúc trước có nhắc tới đám người Hàn Hàn, Cổ Long, sách của bọn họ ở đây đều có cả, phải quyển nào cũng xem, ngược lại có rất nhiều sách mới.

      rút quyển kiếm khách đa tình, thanh kiếm vô tình ôm vào trong ngực, nhân vật dưới ngòi bút của Cổ Long, nhân vật Lý Tầm Hoan là nhất.

      Trong lòng có chút cảm giác khác thường, cọ cọ sách trong ngực, đôi mắt chuyển đến nhìn góc giá sách được sắp xếp chỉnh tề... loại sách này khó mà .

      Rút quyển mở ra, bỗng nhiên rất muốn biết Tạ Cảnh Thâm dùng tâm tình như thế nào để đọc truyện tranh BL...

      Hôm đó lúc Tạ Cảnh Thâm trở về, ràng cảm giác được cảm xúc của vợ hôm nay tăng vọt so với trước kia, bởi vì khi mở cửa, Trần Yên Thực nằm ghế sofa trong phòng khách, giơ quyển sách tay vẫy vẫy : " về rồi à?"

      tiếng, trong lòng cực thích loại tình huống như thế này.

      Nhưng mà đợi chút, trong tay cầm, là sách gì thế?

      Tạ Cảnh Thâm qua cầm quyển sách tay , lật vài tờ, sắc mặt biến, ngẩng đầu nhìn : "Em có thích ?"

      vốn muốn xem Tạ Cảnh Thâm có phản ứng gì, kết quả chỉ bình thản như vậy?

      Trần Yên Thực lấy sách qua, tiếp tục lật tới trang vừa rồi: "Khá được, bên trong toàn là soái ca, dễ đọc hơn sách thuốc của ."

      Tạ Cảnh Thâm gật gật đầu.

      Trần Yên Thực nhìn nghiêm cẩn gật đầu như vậy, bỗng nhiên trong lòng hơi động, hơi chần chờ mở miệng: " phải lại tính mua về ít chứ?"

      Tạ Cảnh Thâm vuốt ve tóc : " biết mua ở đâu, nhà sách cũng thấy, đây đều là do Tạ Tịnh Nghiêu đưa cho , con bé nhất định em thích, nếu em thích tìm Tạ Tịnh Nghiêu, xem xem con bé mua mấy quyển này ở đâu."

      Trần Yên Thực vốn cau mày, nhưng nghe bác sĩ Tạ đứng đắn thảo luận với có muốn mua thêm ít truyện tranh BL về hay như vậy, đột nhiên rất phúc hậu cười ra tiếng.

      "Sao vậy?"

      Trần Yên Thực cầm quyển sách khoát khoát tay: "Tạ Cảnh Thâm, cảm thấy em xem truyện tranh như thế này rất kì quái à?"

      " đâu, phòng của bọn cũng có mấy y tá thích thảo luận về đề tài này, hơn nữa lúc ở nước Mỹ, cũng quen vài người bạn đồng tính luyến ái, điều này rất bình thường."

      Trần Yên Thực gật gật đầu, gì nữa, thực ra rất muốn hỏi câu, có từng bị người đồng tính luyến ái theo đuổi chưa?

      Tạ Cảnh Thâm gật gù: "Bây giờ cậu ấy có bạn trai, bọn là bạn bè tệ."

      Điên , hỏi ra miệng rồi, càng điên hơn là, Tạ Cảnh Thâm lại trả lời!

      Trần Yên Thực phải là hủ, nhưng ngẫu nhiên vẫn tiếp xúc với loại truyện tranh như thế này, hơn nữa vừa mới đọc qua, liên tưởng đến câu trả lời vừa nãy của Tạ Cảnh Thâm, khỏi bắt đầu mơ mộng, quả thực Hoạt Sắc Sinh Hương! Nhưng hình như xem vấn đề rất quan trọng: "Vóc dáng của ta có đẹp ?"

      Tạ Cảnh Thâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trần Yên Thực, hình như lúc này mới mở chốt, nhìn thoáng qua trang truyện trong tay , vỗ vỗ đầu : "Đừng nghĩ nhiều, chỉ tôn trọng định hướng tình dục của người khác, còn định hướng của vẫn giống đa số mọi người."

      "..."

      "Đúng rồi, dáng người rất tốt, em có muốn xem ?"

      ... Xin cho , sao trong phút chốc bị đùa ngược lại vậy?
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      only Hong, Phong nguyet, PhongVy2 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, chapter28

      Edit: La Na

      Đêm đó, Trần Yên Thực nghiêm túc thảo luận vấn đề với Tạ Cảnh Thâm.

      "Tạ Cảnh Thâm."

      "Hả?"

      "Lúc em học trung học, có theo đuổi nam sinh, biết chứ, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy em cảm thấy tim đập rất nanh, cảm thấy đời này có ai đẹp trai bằng cậu ấy cả."
      Trong lòng Tạ Cảnh Thâm nhất thời ngũ vị tạp trần, im lặng hồi mới : "Em kể với từ rất lâu rồi, cần lặp lại nữa đâu."

      Bây giờ vẫn còn nhớ khoảnh khắc khi thích nam sinh khác, im bặt, nhưng hề phát , miệng vẫn ngừng như cũ: "Tạ Cảnh Thâm, cậu biết bạn ấy , mình thấy bạn đó hay chơi bóng với nam sinh ban chúng ta lắm, cậu có thích chơi bóng hay ? Bạn ấy chơi bóng rất tốt đó, cậu cũng có thể bàn luận với bạn ấy ^^! Aiz, cậu có thể giúp mình chút , đề tài chung của nam sinh tương đối nhiều, cậu giúp mình hỏi thăm xem bạn đó thích cái gì nhé?"

      Lúc đó ánh mắt sáng lấp lánh, khiến khó lòng từ chối.

      "Cậu ấy tên là gì nhỉ? Tạ Cảnh Thâm còn nhớ ?"

      "Trương Sâm." Bỗng nhiên Tạ Cảnh Thâm cảm thấy bản thân khổ, nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ tên tình địch, mà Trần Yên Thực, sớm quên .

      Trần Yên Thực buồn rầu: "Em vậy mà chẳng nhớ ra, cậu ấy là người đầu tiên trong lòng em mà T^T!"

      "Chuyện quan trọng đương nhiều phải sớm quên, ngủ , đừng suy nghĩ nhiều quá."

      "Ngủ cái gì mà ngủ? Em còn vấn đề chưa hỏi mà!"

      "Vấn đề gì?"

      " xem thích người là cảm giác gì? Tim có đập loạn nhịp như em ?"

      ", rất ít giống em."

      "Nhưng trong sách đều viết như thế mà, vậy thấy như thế nào?"

      " rất thích nhìn ấy, nhìn thấy ấy tâm tình tốt lên, ấy vui càng khó chịu, có nhiều chuyện khiến ấy gặp bất lợi, ấy chưa phiền não, buồn bực rồi, ưm... Tóm lại hi vọng cả cuộc đời này trôi qua trong thoải mái, vui vẻ, cần phiền não điều gì, lớn tuổi rụng hết răng nhưng vẫn híp mắt cười." Lúc những lời này, dường như trở lại nhiều năm trước, khi trộm nhìn từng cái nhăn mũi nhíu mày của mà phân tích hỉ nộ ái ố của bản thân.

      Giọng của rất dịu dàng, tuy rằng bình thường Tạ Cảnh Thâm cũng chuyện với như vậy, nhưng nghe như vậy trong lòng khó tránh khỏi đắc ý, người kia trong miệng , điehdnjanlqequydoon đúng như Viên Lộ , là sao?

      "Vậy sau này, hai người có ở cạnh nhau ?"

      "Đương nhiên là , sau này ra nước ngoài rồi."

      Trần Yên Thực nhíu mày: "Vậy thích ấy như vậy, mà tỏ chút gì à?"

      "Trước khi ra nước ngoài, viết là lá thư... Hẳn có thể xem là thư tình!"

      chưa từng nhận được lá thư tình nào của Tạ Cảnh Thâm hết, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, Tạ Cảnh Thâm cũng làm chuyện tầm thường như thế, bỗng nhiên rất muốn đánh miệng mình cái, tự tìm phiền não!

      Sau này tâm với Tiết An An chút về phiền não của bản thân, Tiết An An nghe vậy cười đến còn hình tượng, Trần Yên Thực đen mặt nhìn ấy cười, Tiết An An tình chuyện ngừng cười lại.

      "Ai, Trần Yên, cậu với mình, sao cậu lại để ý chuyện này vậy?"

      "Cái gì?"

      "Trần Yên, lần đương trước của cậu, cậu có để ý chuyện người kia lòng hay giả ý ?"

      Trần Yên Thực sửng sốt, hình như chưa bao giờ đặt chuyện ấy trong lòng.

      Tiết An An chống càm, đến gần, đánh giá : " , Trần Yên, cậu thích Tạ Cảnh Thâm rồi à?"

      Trần Yên Thực bị liên tiếp câu hỏi của Tiết An An oanh tạc đến mức đầu óc cũng ràng, sửng sốt biết thế nào trả lời.

      "Cậu cũng đừng vội vã trả lời ta, bởi vì cậu chưa từng trải qua thứ gì gọi là tình , cũng biết lòng thích người là cảm giác gì."

      "Mình..."

      "Vâng, mình biết lúc học trung học cậu theo đuổi nam sinh, nhưng cái này chỉ được xem như bị hấp dẫn, cậu bị hấp dẫn bởi bề ngoài của cậu ta, bị hấp dẫn bởi khí chất của cậu ta, nhưng làm sao cậu biết bên trong của cậu ta như thế nào, cậu bị hấp dẫn chỉ là người trong tưởng tượng của cậu thôi, nếu biết cậu ta móc chân trong kí túc xá, vài ngày giặt quần lót, cậu còn thích ?"

      Trần Yên Thực buồn nôn trận: "Đủ rồi, đừng chửi bới mối tình đầu của mình nữa, bị cậu như vậy, có sau này khi nhớ về mối tình đầu, cũng chỉ còn bốn chữ, chàng móc chân."

      "Mối tình đầu tính cái gì? tại mới là quan trọng nhất."

      Trần Yên Thực chau mày, chờ nghe câu tiếp theo: "Lúc đại học cậu có quen bạn trai, là cậu lòng thích ta hay vì ta thích cậu, đuổi theo cậu ba năm, cậu cảm động nên?"

      "Mình..."

      "Là vế sau đúng ? Bởi vì lúc đó cậu lớn tuổi, cậu cần người bạn trai, chuyện đương nhiều năm, rồi kết hôn trước năm hai mươi tám tuổi, đối với chuyện hôn nhân cậu cũng phân chia ràng như thế, mà ta chỉ là do cậu chọn đại trong đám người theo đuổi cậu mà thôi, cậu cần kiểu người như ta để giúp cậu hoàn thành kế hoạch kết hôn mà thôi, cho nên cậu rất nghiêm túc duy trì tình cảm này, nhưng lại hề có tình nam nữ với ta, vì thế hai người chia tay vô cùng dễ dàng."

      Trần Yên Thực há mồm,đieydannllliquidoonn phát bản thân thể nào phản bác lại được, với Tiết An An từ lớn lên bên nhau, tình cảm thân như chị em, đối với suy nghĩ của người kia như lòng bàn tay.

      Lại tiếp, lúc học trung học có theo đuổi nam sinh, ra còn phần nguyên nhân là khi học cấp ba, quá căng thẳng, cần phân tán lực chú ý của bản thân chút, mới thả lỏng thoải mái học hành được. Mà Trương Sâm, cậu ta là người được nhiều bạn học nữ theo đuổi, hơi đẹp trai đồng thời hơi lưu manh, chơi bóng rổ tốt, thành tích cũng tệ, tính tình hơi lạnh nhạt, đúng là thể loại nam sinh đương thời Trần Yên Thực thích, liếc mắt nhìn cậu ta cái, tim đập liên hồi.

      Mà hiển nhiên, thành thục mê luyến làm chúng ta đem đối phương điểm tô cho đẹp quá mức, cho nên lúc đó, Trương Sâm chính là ánh trăng sáng trong lòng . Sau này theo đuổi cậu ấy, bị cự tuyệt lần nữa, buồn phiền nho càng gắng áp chế nó càng dâng trào, nhưng cũng nhiều thời gian để thương tâm, đau khổ. Mãi đến khi tốt nghiệp trung học, Trần Yên Thực thử lại lần nữa với Trương Sâm, có gì bất ngờ xảy ra, tiếp tục bị từ chối, lúc đó thở phào nhõm hơi, cố ý lại lần nữa là vì theo đuổi khoảng thời gian dài như vậy cũng nên chấm dấu chấm tròn. Rồi sau đó, vẫn tiếp tục sống cách thuận buồm xuôi gió.

      Lúc lần đầu tiên , cực kì nghiêm túc, có lẽ như Tiết An An , chưa tới tình nam nữ, nhưng cũng nghiêm túc làm những việc của người bạn nên làm rồi, mỗi ngày gọi điện thoại hai cuộc, mỗi tuần đều hẹn hò, có lẽ quá để tâm vào chuyện kết hôn sinh con, bằng tại sao sau khi tốt nghiệp đại học lại đến cố hương của ta, thành phố C, ra sức làm việc? Nhưng mà đoạn tình cảm này qúa mức lý trí, cho nên khi đề cập đến vấn đề đụng vào nguyên tắc, rất dễ đổ vỡ. Đương nhiên nguyên tắc của bây giờ khác nhiều so với lúc đó.

      Năm đó sau khi chia tay, vẫn mình ở lại thành phố C, có lẽ lúc đó cảm thấy thành phố C quá vẹn toàn, cho rằng hết thảy đều nắm trong tay, bọn họ nhất định chia tay, nhưng ra khi đó mới tìm được việc làm, vẫn chưa tập kỳ xong, mất bạn trai rồi, trở về với bộ dạng chật vật như thế, tuyệt đối cho phép.

      Mà sau đó lâu, thấy bạn trai cũ cặp kè với nữ sinh.

      khó chịu là giả, dẫu sao cũng vì đoạn tình cảm này mà trả giá rất nhiều, nhưng bị thực đánh vào mặt, từ đó về sau, dần dần sinh ra cảm giác thất vọng với đàn ông. cho rằng cho cùng, đàn ông theo đuổi phụ nữ, mục đích cuối cùng cũng chỉ là lừa phụ nữ lên ~ giường mà thôi, bạn trai đuổi theo ba năm trước cũng ngoại lệ. Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại chút, tuy rằng điểm cuối của việc đàn ông theo đuổi phụ nữ là cùng cút lên drap ~ giường, nhưng có người đàn ông mãi chịu nhận giấy chứng nhận, cũng có người lại cam tâm tình nguyện rất muốn nhận giấy này, nhưng nguyện ý dùng ba năm để theo đuổi như người đàn ông ấy của , có lẽ cũng rất nghiêm túc.

      Chuyện này vì vốn kiêu ngạo nên gì với ba mẹ, luôn cắn răng chịu đựng, mình ở thành phố C, tứ cố vô thân, thời điểm khó khăn nhất chẳng có ai cả.

      Vẫn là Tiết An An hiểu , vài lần trò chuyện cảm thấy kì lạ, ép hỏi lần nữa, Trần Yên Thực mới tình hình thực tế với ấy, mà ấy đồng ý với Trần Yên Thực, tiếng nào với ba Trần mẹ Trần, chỉ là gửi tiền tiết kiệm của mình qua tài khoản của Trần Yên Thực.

      Khi ba Trần mẹ Trần biết, năm sau, Trần Yên Thực là con , ba Trần mẹ Trần cũng luôn dùng thực tiễn và ‘dạy trai làm giàu, dạy phép tắc*’ để dạy, đối với Trần Yên Thực cũng quá nghiêm khắc, mà quả , thành tích Trần Yên Thực tốt, để người khác phải lo lắng, tuy ngẫu nhiên quậy phá làm phá vỡ hình tượng đứa trẻ phong nhã, nhưng trong mắt người lớn, cũng là chuyện đáng , cho nên lúc đó ba Trần và mẹ Trần nghe Trần Yên Thực , mẹ Trần cảm thấy Trần Yên Thực bị tủi thân rất lớn, hôm đó vội vã cùng ba Trần tới thành phố C, thấy cả người Trần Yên Thực gầy chỉ vòng so với lúc trước khi đến thành phố C, tức thời hốc mắt đỏ lên, cực lực thuyết phục Trần Yên Thực trở về, thành phố H đâu phải là tìm được việc, cần gì phải bám mãi ở đây, huống chi sau khi trở về, còn gánh nặng tiền thuê nhà tiền điện nước, còn có mẹ làm mấy món ăn dinh dưỡng cho , đâu cần phải vất vả như lúc này, nhưng Trần Yên Thực chịu, là công việc ở đây vất vả lắm mới vào quỹ đạo, chịu rời , cuối cùng ba Trần mẹ Trần còn cách nào khác, lui bước, nhưng buộc Trần Yên Thực phải đổi chỗ ở tốt hơn chút - - lúc đó vì chưa nhận được lương cao, cho nên chỉ dám thuê phòng giá rẻ mà thôi.

      *Dạy trai làm giàu, dạy phép tắc: vốn là dưỡng nhi phú, dưỡng nữ chuẩn tắc, mình biết Việt Nam mình có câu nào tương tự nên mình edit sát luôn, nó được vần lắm, thông cảm nhé =D

      Đến mãi năm ngoái, vì ba Trần phải nhập viện phẫu thuật, mới buông bỏ công việc ở thành phố C, trở về thành phố H, cho cùng, dù bạn có kiên trì làm gì đấy, cũng nhất định phải kiên trì đến cùng mới được.

      Rồi sau đó gặp được Tạ Cảnh Thâm, kết hôn ở tuổi 28, coi như là thực được kế hoạch khi tốt nghiệp của , chẳng qua là biến thành người khác, mà ràng, Tạ Cảnh Thâm là nhân tuyển qua hoàn mĩ, có đôi khi Trần Yên Thực nhớ tới, đều cảm thấy, Tạ Cảnh Thâm đối với quá tốt, giống như ba vậy =.=.

      Có thể Tạ Cảnh Thâm trong mắt , luôn quá mức hoàn mỹ, giống phàm nhân thế tục, cho nên cảm thấy nếu đem những hành vi phong hoa tuyết nguyệt, nữ nhi thường tình làm vấy bẩn .

      Nhưng thực ra Tạ Cảnh Thâm, cũng chỉ là tục nhân rất đỗi bình thường.

      Tác giả có chuyện muốn :

      Khụ khụ ~ đại khái là đăng hai chương liền để biệu đạt tâm ý, thân là mẹ của bác sĩ Tạ, đương nhiên là muốn để bác sĩ Tạ viên mãn chút, để Trần Yên thổ lộ ~ ha ha ha ha ~ ngửa mặt lên trời cười to 300 tiếng ~ vốn là tính để bác sĩ Tạ ăn chay mười tháng, nhưng ngày hôm qua đột nhiên rất muốn viết thuyền, có muốn tôi tùy hứng chút ~
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆, chapter29

      Edit: La Na

      "Trần Yên, trước giờ cậu luôn xem đương là nhiệm vụ, vốn cậu chưa bao giờ vì người của mình mà nóng ruột nóng gan, cũng chưa từng người của mình gần gũi với người khác phái khác mà thầm ghen tuông, thậm chí còn là chính mình, cuồng loạn như điên, đương nhiên cậu cũng biết ngọt ngào thỏa mãn là gì."

      "A..."

      "Cho nên Trần Yên, thấy cậu như thế này mình rất mừng."

      Trần Yên Thực trừng mắt nhìn : "Mừng cái gì? Mình vì đàn ông mà tâm phiền ý loạn khiến cậu mừng à?"

      "Đúng."

      Tiết An An nhìn nở nụ cười lúc lâu, khiến ấy thẹn quá hóa giận vội vàng cầm tay Trần Yên Thực: "Trần Yên, nếu người đàn ông lời ngon tiếng ngọt với cậu, đồng thời còn săn sóc đầy đủ, cậu nghĩ xem ta muốn làm gì?"

      "Còn có thể làm gì? Nhất định là muốn theo đuổi mình rồi."

      "Vậy nếu người đó là Tạ Cảnh Thâm sao?"

      Trần Yên Thực hơi há mồm, biết nên cái gì.

      "Cậu đừng nghĩ phức tạp nữa, ta đúng là có ý như vậy với cậu đấy."

      Trần Yên Thực cúi đầu: "Mình xác định."

      "Khi nào cậu mất tự tin như vậy rồi? Hả? Hơn nữa Tạ Cảnh Thâm chính miệng thừa nhận với mình mà." <( ̄︶ ̄)>

      "Hả?"

      "Bằng cậu nghĩ xem tại sao lúc hai người kết hôn mình phản đối?"

      Khi đó cùng Trần Yên Thực đến bệnh viện, vì Trần Yên Thực yếu đuối, có chuyện cũng làm xong, sau đó Tạ Cảnh Thâm tìm , cầu đừng chuyện của với Trần Yên Thực nữa.

      Lúc đó sao lại bị thuyết phục nhỉ?

      hỏi: " thích Trần Yên à?"

      "Đương nhiên."

      "Các cậu nhiều năm gặp như vậy, sao mới gặp lại ba tháng vừa ý?"

      "... phải như thế, tôi thích ấy từ lâu rồi."

      "Từ lâu? Lúc mười mấy tuổi?"

      "Ừ."

      Lúc đó Tiết An An cười lạnh tiếng: "Tạ Cảnh Thâm, , tôi tin người đàn ông trong tình trạng có chút tiến triển nào với người phụ nữ, mà vẫn có thể thích người phụ nữ này nhiều năm như vậy."

      "Tôi cũng ngờ." ( ̄ 3 ̄)

      Tiết An An bị những lời này của làm ngây người trong chớp mắt, mới nghe thấy tiếp: "Tiết An An, tôi biết Trần Yên đối với cậu mà rất quan trọng, hơn nữa ý kiến của cậu rất dễ khiến Trần Yên dao động, cho nên, tôi đến gặp riêng cậu để xin cậu, mặc kệ chuyện giữa chúng tôi, Trần Yên với tôi mà , cũng rất quan trọng, tôi thể cũng dám phiêu lưu chút nào."

      Có lẽ là rất ít khi nhiều như vậy, cũng có lẽ là vẻ mặt của rất nghiêm túc, Tiết An An đần độn u mê gật đầu. (┬_┬)

      “Mình với ta, nếu trước khi cục cưng của cậu tròn ba tháng mà ta vẫn trị được cậu nhất định mình dẫn cậu đến bệnh viện.”

      Trần Yên Thực nghe xong, kéo tay Tiết An An qua đặt lên mặt cọ cọ, làm nũng : "Cảm ơn."

      Hành động của Tiết An An có thể hiểu được, trong mắt Tiết An An, ấy cần cân nhắc đến cục cưng, Trần Yên Thực mới là đối tượng ấy lo nhất, ấy làm tất cả chỉ vì muốn thương tổn của Trần Yên Thực hạ xuống mức thấp nhất.

      Tiết An An chút khách khí thuận tay tát cái: "Xem ra lựa chọn lúc trước của mình sai, ta nuôi cậu trắng trẻo mập mạp rồi kìa." (´◔౪◔)

      Trần Yên Thực lập tức bỏ tay ấy ra: " mình trắng mình vui, mình mập mình vui nữa." ╰(‵□′)╯

      "Ha ha, hơn bốn tháng mà còn béo?"

      Mẹ nó, lật bàn!

      Khi Tạ Cảnh Thâm về đến nhà, trong nhà vắng vẻ khác thường, có người, dạo vòng cũng thấy bóng dáng Trần Yên Thực, lúc này mới bật điện thoại, lúc nhận điện thoại hình như bên kia bận gì đấy, Trần Yên Thực chỉ câu: "Em ở nhà ba mẹ em, đợi lát nữa tiếp." Cúp luôn.

      Tạ Cảnh Thâm cất điện thoại, xuống lầu, lái xe đến nhà ba mẹ vợ.

      Lúc đó Trần Yên Thực ở phòng sách trong nhà, lục trong xó xỉnh được chồng sách cũ, lật từng quyển từng quyển .

      Trần Yên Thực vừa về chui vào phòng sách, ngay cả cũng với ba Trần mẹ Trần mấy câu.

      Mẹ Trần đứng ở cửa nhìn Trần Yên Thực ngồi đất, bà vội vàng, sợ đụng vào bụng, ngồi xổm cũng tốt đâu, trong bụng là cháu ngoại bảo bối của bà đó.

      "Con tìm cái gì vậy Trần Yên?"

      " có gì, mẹ làm gì tìm , tự con tìm."

      Mẹ Trần lầm bầm trong miệng rời khỏi phòng sách, đến phòng khách, oán giận với ba Trần: " làm mẹ người ta rồi, mà còn hùng hùng hổ hổ như vậy, tính tình này là giống ai thế?"

      Ba Trần nhìn mẹ Trần liếc mắt cái, ý tứ này rất ràng: "Đương nhiên là giống bà rồi."

      Tâm tư của Trần mẹ còn vướng bận Trần Yên Thực trong phòng sách, cũng chú ý đến ánh mắt ba Trần, vẫn còn lầm bầm: "Tôi lo biết cháu ngoại bảo bối có được bình an sinh ra hay đây?"

      "Xùy xùy xuy, quạ đen cái gì đấy!"

      "Đúng đúng đúng, tôi quạ đen, phải là do lo lắng à? Nào có ai giống nó chứ, 4 tháng rồi mà còn chưa có chút ý thức của phụ nữ có thai?"

      "Được rồi được rồi, người khác đều có thể bình an sinh con, sao Trần Yên lại được chứ?"

      "Ông có thấy lúc nó mới bước vào nhà , nhanh như vậy, lỡ té ngã làm sao bây giờ? Tính tình nó mà trầm ổn chút là tôi yên tâm rồi."

      "Tôi thấy bà đó, đúng là thích nghĩ nhiều mà!"

      Trần Yên Thực ở phòng sách hề hay biết, hề hay biết rằng hai ông bà vì chuyện của mà cãi nhau.

      Lúc Trần Yên Thực học trung học học ban tự nhiên, chủ yếu là do cảm thấy muốn học ban xã hội phải học nhiều lắm, ban tự nhiên đơn giản hơn nhiều, làm thêm vài đề, quen công thức, quen đề hình, làm cái gì cũng dễ như trở bàn tay. Đương nhiên, cho cùng, học ban tự nhiên, mà đầu óc linh hoạt chút cũng được, cũng may Trần Yên Thực hơi thông minh chút, nhưng lúc học đại học lại vứt bỏ tri thức ban tự nhiên , lựa chọn con đường tin tức chuyên nghiệp.

      Đương nhiên, đây chỉ là chuyện ngoài lề, mở quyển sách ra, chữ viết đó rất cũ, hơn nữa bây giờ đọc lại, thiệt tình tự cảm thấy năm đó ngây thơ.

      Ném hết quyển này đến quyển khác qua bên, tiếp tục tìm kiếm quyển khác.

      Nhưng mà ngờ, bản nháp năm đó vẫn còn giữ lại.

      Trần Yên Thực lật lật lại, tuy rằng chữ viết ở bản nháp ngây thơ nhưng lại tinh tế, năm đó học trung học có cầu thế này, viết nháp cũng phải ràng mạch lạc, ngay ngắn nắn nót, khi thi xong kiểm tra lại bằng tờ giấy nháp, nếu viết cẩn thận tiết kiệm thời gian, nếu bản nháp mà vẽ loạn tùm lum, khi kiểm tra lại chắc chắn phải tính lại lần nữa, hao phí ít thời gian, cho nên bình thường lúc viết nháp Trần Yên Thực đều rất cẩn thận, khu này là đề, khu kia là đề khác, rất ràng.

      bản nháp chỉ có chữ viết của mình , có bao nhiêu chữ viết khác nhau, xuất với tần suất nhiều gần bằng là chữ viết của Tạ Cảnh Thâm.

      Chữ của Tạ Cảnh Thâm ngay ngắn hơn , rất thích thảo luận đề mục với , có đôi khi hoàn toàn biết làm, Tạ Cảnh Thâm nhìn sơ là có thể chỉ cho cách làm.

      Chữ của Tạ Cảnh Thâm rất đẹp, liếc mắt cái nhận ra, chữ đẹp nhất là chữ của Tạ Cảnh Thâm. từng hỏi Tạ Cảnh Thâm trước kia có phải từng luyện chữ , Tạ Cảnh Thâm trả lời là hồi thường xuyên luyện chữ bằng bút lông, lúc này viết bút cũng mang theo vài phần lực, viết rất đẹp mắt.

      Trần Yên Thực ma sát tờ giấy Tạ Cảnh Thâm viết, rất ít khi nhớ tới chuyện trước kia, nhưng ngờ, lúc trung học, từng phút từng giây ở chung cùng Tạ Cảnh Thâm, bây giờ nhớ lại vẫn rất ràng.

      Lúc sơ trung, vóc người của Tạ Cảnh Thâm và Trần Yên Thực khác lắm, nhưng khi vừa đến trung học, vóc người nam sinh bắt đầu cọ cọ lủi lên, Trần Yên Thực xem như trải qua quá trình từ nhìn thẳng sang nhìn ngưỡng mộ Tạ Cảnh Thâm. ( ̄・・ ̄) <Na: ý là trải qua quá trình từ nhìn ngang đến ngửa cổ lên nhìn.>

      Lúc trung học, con trai phát dục cực nhanh, tăng trưởng từ chiều cao cho đến bàn tay dài rộng, tay Tạ Cảnh Thâm có thể là hoàn mỹ. Bàn tay to, sạch thon dài, khớp xương ràng, trắng nõn đều đều, nhìn lại tràn đầy lực đạo, khi cầm bút càng đẹp muốn chết, lúc dùng sức hơi lộ ra gân cốt, khí khái nam tử mười phần. Lúc Tạ Cảnh Thâm giảng đề mục cho , ánh mắt của giấy di động theo tay , thể tránh khỏi bị thu hút bởi bàn tay , thường thường Tạ Cảnh Thâm xong dừng bút lại hỏi , có nghe hiểu hay , lúc đó mới phản ứng kịp, gật đầu nghe hiểu, dù sao mỗi lần Tạ Cảnh Thâm đều viết quá trình làm rất kĩ càng, sau này tự đối chiếu cũng đọc hiểu. ( ̄ 3 ̄)

      Đột nhiên màn này chen vào trong não của , vẫn ràng như ngày hôm qua.

      thể phủ nhận, nhiều năm qua,ủtong lòng chỉ có mỗi Tạ Cảnh Thâm vẫn giống người thường.

      Tuy rằng rất ít khi nhớ tới, nhưng chưa bao giờ quên.

      phải là chưa bao giờ gặp người đàn ông có chỉ số thông minh cao, nhưng thường thường chỉ thưởng thức năng lực làm việc của bọn họ, cũng thừa nhận những phương diện khác của bọn họ, ví dụ như có gì bất mãn, lập tức chỉ ra. Mà Tạ Cảnh Thâm, các phương diện khác của đều đạt tới hoàn mỹ, sạch thông tuệ, ôn hòa ít lời, vui vẻ giúp người... Nhiều ưu điểm lắm, cho nên vô luận Tạ Cảnh Thâm làm cái gì, phù hợp với quan niệm của , rất tán thành, phù hợp quan niệm của , cũng chỉ ra, chỉ cảm thấy có lẽ là có nỗi khổ riêng.

      Cho nên lại tiếp, giữa người và người, vẫn phải chú ý đến cảm giác nhất, cảm giác đúng, đối phương làm gì bạn cũng nghĩ về mặt tốt trước, cảm giác đúng, đối phương làm gì cũng đều bị lòng bạn hoài nghi.

      Huống chi, từ tiểu học đến trung học, từ ngây thơ cho đến thiện ác nhân sinh quan, cứ như vậy mười hai năm, có người thứ hai, đường chứng kiến trưởng thành của , ngang tài ngang sức với , cũng có người thứ hai, khiến có cảm giác tự ti, mặc cảm, chắc chắn có người thứ hai.

      Mãi đến khi có tiếng đập cửa vang lên, Trần Yên Thực mới hồi phục lại tinh thần, quay đầu nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm, cau mày dựa vào cửa, vẻ mặt lạnh lùng, nếu là người khác, sợ sớm cách xa ngàn dặm, giờ phút này Trần Yên Thực ngòi cách đoạn đánh giá , cảm thấy người này tuy rằng lạnh lùng, nhưng thực ra trong tâm vẫn rất dịu dàng.

      Trần Yên Thực buông gì đó trong tay, với : " ra ngoài giúp mẹ nấu cơm , chúng ta ăn xong về."

      Tạ Cảnh Thâm sờ sờ tóc của : "Ừ." Dường như quên hỏi câu tại sao rên tiếng nào chạy đến đây.

      Trở về nhà, lúc Tạ Cảnh Thâm bưng nước ấm tới cho ngâm chân, mới : "Về sau đâu cũng phải cho , rất lo cho em."

      "Uhm, Tạ Cảnh Thâm, em tìm thấy tấm hình rồi." o(≧▽≦)0

      Tác giả có chuyện muốn : má ơi đừng đánh tôi ~ chương sau nhất định ngọt mà ~
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    4. thư hồ

      thư hồ New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      9
      Hay quá c ơi <3 đọc vèo vèo từ chương 1 tới đây luôn, a thâm tình quá chời, 2 ng này ngọt ơi là ngọt :038::038::038:

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆, chapter30

      Edit: La na

      "Ảnh chụp gì?" Tạ Cảnh Thâm tiếp tục động tác tay, hình như phản ứng kịp.

      Trần Yên Thực cầm ảnh chụp, quơ quơ trước mặt mình: " ngờ bác sĩ Tạ cũng có lúc ngây ngô như vậy đấy." Tấm ảnh thẻ nho , là Tạ Cảnh Thâm 18 tuổi, để tóc húi cua, mặt mày ôn hòa, so với Tạ Cảnh Thâm của tại, nam sinh 18 tuổi hơi gầy yếu, "Tạ Cảnh Thâm rất có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm đó :3."

      Tạ Cảnh Thâm cau mày, lúc này Trần Yên Thực mới đưa tấm ảnh tới trước mặt , Tạ Cảnh Thâm mới hiểu về cái gì.

      " ngờ nó vẫn còn, em tìm được trong sách toán đấy."

      "Hôm nay em về vì cái này à?"

      "Uhm."

      Trần Yên Thực thấy hình như sắc mặt Tạ Cảnh Thâm chuyển tốt hơn tí nào, còn nghĩ rằng rất vui vẻ nữa cơ.

      Tạ Cảnh Thâm lấy khăn lông lau khô chân cho : " phải rồi sao, cần phải tự mình tìm, bình thường về thấy em ở nhà, hôm nay tìm khắp phòng cũng thấy em đâu, cho rằng..."

      " cho rằng cái gì?"

      Lần say rượu đó, hai người thức dậy cùng nằm chiếc giường, sau đó chỉ ra ngoài mua bữa sáng, nhưng khi trở về chẳng thấy tăm hơi đâu: " nghĩ em hối hận, cho nên mới trộm chạy về nhà."

      "Cái gì chứ, em chỉ quên với thôi mà."

      Tạ Cảnh Thâm lấy đôi dép lê qua cho mang vào, gì.

      "Tạ Cảnh Thâm, bây giờ chúng mình kết hôn, giấy chứng nhận cũng lĩnh rồi, em có hối hận cũng kịp nữa, hơn nữa mặc kệ em có đâu chăng nữa, về mặt pháp luật em cũng là vợ mà."

      " phải trước khi kết hôn em tùy thời ly hôn sao?"

      "Bây giờ em thu hồi lại, có được ?"

      "Vì sao?"

      Tạ Cảnh Thâm nhìn chằm chằm, bị ánh mắt này làm cho ngượng ngùng, tránh nặng tìm : “Ở đâu mà tìm được chồng tốt thế này chứ?"

      Tạ Cảnh Thâm cúi đầu, cầm khăn lông khô, bưng nước vào nhà tắm đổ: "Nên như vậy."

      Sau khi dọn dẹp xong, Tạ Cảnh Thâm gọi : " ngủ."

      Trần Yên Thực kéo kéo tay chỉ: "Chân mỏi."

      Hôm nay làm gì, chân nào mà mỏi chứ, nhưng Tạ Cảnh Thâm vẫn chìu theo , bế lên.

      "An An em thích đấy."

      Thân mình Tạ Cảnh Thâm cứng đờ, vẫn tiếp tục về phía trước, Trần Yên Thực tiếp tục : "Em cũng thấy vậy, em thích ." Trần Yên Thực cảm thấy da mặt của mình hôm nay dầy tới đỉnh điểm rồi, thông báo kiểu này thường là dùng khi trung học, hơn nữa khi đó phân nửa là vui đùa, bây giờ ngại quá mất ><, thắt chặt tay, mặt vùi vào trong cổ Tạ Cảnh Thâm, che giấu sắc mặt đỏ bừng, "Cho nên em muốn thu lại lời lúc trước, ‘nếu có người trong lòng có thể ly hôn’."

      Tạ Cảnh Thâm chậm chạp tiếng nào, khiến Trần Yên Thực có chút yên, nghĩ đến lúc trước thông báo với Trương Sâm, nhớ bao nhiêu lần thích, nhưng lúc nào cũng bị từ chối, càng lo hơn, lần này dính lời nguyền đó nữa chứ, mô phật.

      nhìn Tạ Cảnh Thâm chút, sườn mặt của rất đẹp mắt, nhưng mà, nghe lời của xong có chút phản ứng nào, bỗng nhiên Trần Yên Thực rất muốn nổi giận, hừ hừ vài cái, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút tủi thân, trừng mắt nhìn, loại chuyện này cũng rồi.

      Tạ Cảnh Thâm đặt giường, cả người phủ lên , ánh mắt chuyên chú, vốn Trần Yên Thực còn xúc động, giờ chẳng còn gì, thần trí đều bị nắm giữ.

      "Em vừa gì?" Tạ Cảnh Thâm thờ ơ chỗ nào, mà là khó tin, những lời này đợi nhiều năm như vậy, trong lòng sớm buông xuống, tuy rằng trong thâm tâm vẫn có khát vọng được giấu kín, giờ phút này đột nhiên hề có dấu hiệu gì mà ra, chưa chuẩn bị tâm lý, bây giờ biết... Nên phản ứng như thế nào.

      Trần Yên Thực nhìn biểu cảm nghiêm túc của , lại cau mày, lúc này cảm thấy, hình như rất thích nhíu mày, trông rất lạnh lùng, bộ dạng thành thực nghiêm túc, người lạ tránh ra.

      đưa tay xoa xoa: "Em em thích , muốn ly hôn với , muốn cứ như vậy đến chết." Dứt lời còn yên lòng câu, " sao?"

      Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới giãn đôi mày ra, bàn tay dịu dàng vuốt vet ay : "Em quên trước khi kết hôn gì rồi à?"

      Đúng là Trần Yên Thực nghĩ ra, lệch đầu nhìn , giờ phút này tâm tình Tạ Cảnh Thâm càng vui vẻ, mổ mổ xuống khóe miệng của : "Kết hôn phải là trò đùa, lúc nào cũng nghiêm túc, chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn."

      "Như vậy có thích em ?"

      Tạ Cảnh Thâm im lặng, vẫn im lặng, làm ràng như vậy mà vẫn còn phải ra sao?

      Trần Yên Thực thấy , có chút nổi nóng, cau mày đẩy đẩy : " chuyện với này, Tạ Cảnh Thâm, đôi khi ra, người khác biết nghĩ gì, chỉ suy đoán trong lòng, mà suy đoán như vậy hề có ý nghĩa chút nào, nhưng có biết, con rất thích lãng phí tâm tư vào chuyện có chút ý nghĩa nào như chuyện đấy đấy ."

      Tạ Cảnh Thâm cười cười: "Em cũng vậy à?"

      "Trước kia , bây giờ có rồi." Cho nên rốt cuộc hay !

      Tạ Cảnh Thâm cúi đầu cắn cắn lỗ tai : " em."

      Đây xem như là lần đầu tiên trong đời Tạ Cảnh Thâm những lời này, từ trước đến giờ chưa có cơ hội , hơn nữa thâm trầm như , có nhiều chuyện cũng dấu ở trong lòng ra.

      Trần Yên Thực ngây ngẩn cả người, sống đến hai mươi tám tuổi, cảm thấy thích người, cùng ta sống qua ngày cũng là chuyện hiếm thấy rồi, bay lên đến độ cao ‘ là làm cho người ta cảm thấy áp lực lớn mà.

      Cho dù trước kia nghe rất nhiều câu như vậy, dù cho trước kia cho rằng từ "" chỉ là thủ đoạn để đàn ông theo đuổi phụ nữ, nhưng chính xác hơn, thành kiến về đàn ông của chưa bao giờ áp dụng cho Tạ Cảnh Thâm, lời , tin trăm phần trăm.

      Tuy rằng trong lòng thấp thỏm, nhưng cũng rất vui mừng.

      Tạ Cảnh Thâm đợi lâu thấy phản ứng, cho là có cái gì đúng, hơi hơi ngước dậy nhìn , phát hốc mắt đỏ ửng, Trần Yên Thực đẩy tay ra, hai tay choàng lên cổ , ôm chặt, Tạ Cảnh Thâm thể cúi đầu, nằm bên cổ , dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"

      Trần Yên Thực cọ xát cổ : "Tạ Cảnh Thâm, tỏ tình dễ nghe thế." Lần đầu tiên cảm thấy, "" là từ động lòng người như thế.

      cười : "Em oan cho , phải là do em bảo à, phải lời trong lòng ra em mới biết được."

      Trần Yên Thực bĩu bĩu môi: "Vậy thích em cái gì?"

      "Cái gì cũng thích."

      "Gạt người."

      " cho rằng là người thành ."

      Hừ hừ, Trần Yên Thực chuyển người áp Tạ Cảnh Thâm dưới thân: "Vài người thầm mến em lúc học trung học, có ?"

      "Ừ."

      Trần Yên Thực nheo mắt, cười như con mèo, khiến lòng ngưa ngứa, sát vào : "Tạ Cảnh Thâm ra luôn là bại tướng dưới tay em."

      Trong tình mà luận thắng thua, đó là chuyện tàn khốc nhất, chỉ là, mất tâm vì người kia là chuyện cam tâm tình nguyện.

      Tạ Cảnh Thâm thấy vui vẻ, cũng hùa theo lời : "Uh, bại tướng dưới tay em."

      Trần Yên Thực thấy phối hợp như thế, ngược lại cảm thấy mình tốt lắm, ngập ngừng : "Tạ Cảnh Thâm, có biết , thực ra trước mặt lúc nào em cũng cảm thấy tự ti?"

      Tạ Cảnh Thâm nghe thấy rất kinh ngạc, từ xưa tới giờ Trần Yên Thực trước mặt đều là giương nanh múa vuốt, cực kỳ hăng hái, kiêu ngạo, nhưng năm ngoái gặp lại , nhu thuận hơn rất nhiều, có thể biết, tất cả chỉ là che giấu mà thôi.

      "Tại sao?"

      Bởi vì quá tốt, tính tình tốt, phẩm tính tốt, thành tích tốt, hơn nữa còn là bác sĩ trị bệnh cứu người, nhìn thấy em thấy mình nhiễm hỏa khí thế tục quá nhiều, đương nhiên Trần Yên Thực chỉ híp mắt cười: "Cái này quan trọng, quan trọng là ngã dưới váy em, ngẫm lại lập tức hết giận." thời Tạ Cảnh Thâm làm việc nhà vô cùng thành thạo, Trần Yên Thực nghĩ đến mà bước xuống thần đàn, vào hôn nhân, cả ngày làm bạn với trà gạo dầu muối, bỗng nhiên có chút đau lòng vì .

      Tạ Cảnh Thâm chưa bao giờ cảm thấy mình đứng thần đàn, chỉ cảm thấy đây là cuộc sống bình thường, mà Trần Yên Thực có thể gả cho , rất rất rất may mắn rồi, khi trước thể ở cùng nhau, nhiều năm sau ít khi nhớ tới , nhưng khắc trông thấy , tình cảm bị che giấu mãnh liệt tuôn trào, mà may mắn lắm, lúc đó vẫn còn độc thân. Có thể cùng làm đôi vợ chồng thế tục, cảm thấy mãn nguyện rồi.

      Trong lòng mỗi người có thể đều có nhân vật tuy rất muốn nhưng dám đến gần, tỷ như Tạ Cảnh Thâm là Trần Yên Thực, lại như Trần Yên Thực là Tạ Cảnh Thâm, cho nên mới , cần phải xem trọng ai, cũng cần phải xem bản thân.

      "Tạ Cảnh Thâm, sao lúc trung học theo đuổi em?"

      "Lúc đó em có người trong lòng mà, mà mạo hiểm chỉ khiến em cách xa hơn."

      " nhất định đâu, chừng em đồng ý sao?"

      Tạ Cảnh Thâm sửng sốt, vuốt ve mi tâm: "Trước mặt em, có lẽ cũng tự xem mình."

      Trần Yên Thực cười tiếng: "Em rất thích chuyện với đấy thôi."

      " ."

      Hai người nhìn nhau nở nụ cười, sau lúc lâu, bỗng nhiên Trần Yên Thực mới nhớ tới: "Đúng rồi, viết thư tình cho em, sao em nhận được?"

      " nhớ hình như em nhận được." Tạ Cảnh Thâm tiếp xúc với ánh mắt nghi ngờ của , "Trong hộp thư của em đấy."

      "Hộp thư?"

      "Cái lúc trước ấy."

      Tạ Cảnh Thâm như vậy mới nhớ, lúc trung học có đăng kí QQ, nhưng mà khi đó chỉ chơi cho vui thôi, danh sách chỉ có hai người, người là Trương Sâm, người là Viên Lộ, mục đích chủ yếu của là đùa giỡn Trương Sâm, sau này tốt nghiệp, lại bị Trương Sâm từ chối lần nữa, QQ này dùng đến nữa, lên đại học, vì tiện liên lạc, mới dùng lại, nhưng quên dãy số của mình, vì thế đăng kí số mới.

      "Vậy chút , viết cái gì vậy?"

      "Nhớ ."

      "Nhớ vậy viết em lá thư tình khác ."

      Trần Yên Thực ngồi cọ xát lên người , giống đứa trẻ đòi ăn kẹo, tay Tạ Cảnh Thâm đặt eo , bụng hơi lộ ra, vì thế bình tĩnh xoay người lại, đặt xuống giường, mình nằm nghiêng ôm lấy : "Thực ra chỉ viết hai câu thôi."

      "Cái gì?"

      "Hi, Trần Yên."

      Trần Yên Thực hiểu nhìn , nghe tiếp tục : "Đây là câu đầu tiên, câu thứ hai là, mình rất muốn làm spare tire."

      (*)spare tire: bánh xe dự phòng

      Trần Yên Thực đấm cái: "Sao lại mình thảm vậy chứ?"

      Tạ Cảnh Thâm cười cười, lúc đó chính là thảm như vậy đấy, người mình thích bảo mình giúp hỏi thăm người trong lòng ấy, có ai thầm mến thảm như ?

      Trần Yên Thực ghé vào lòng : "Tạ Cảnh Thâm, phải là spare tire, là nhân tuyển duy nhất."

      ___

      Có ai thấy là từ sau khi Thâm tỏ tình, ảnh như lột lưỡi , ngọt như mía :v
      Last edited by a moderator: 20/11/15
      Phong nguyet, TrâuPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :