Nương Tử Ngốc Nghếch - Diệp Thiên Thiên (4.2/10) tạm ngưng

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 1.3
      "Cuối cùng tránh được kiếp." Công Tôn Tuyết yên tâm thở dài hơi nhõm.

      "Giờ chỉ mới bắt đầu thôi, đường phải còn rất dài." Lí ma ma can đảm nhắc nhở.

      Công Tôn Tuyết xoay người nhớ tới chuyện. "Lí ma ma, bà có biết tình trạng bà vú của ta ra sao ?"

      "Bà ấy bình yên vô , nhưng ngươi tạm thời thể gặp bà ấy, tránh lộ ra dấu vết gì." Lí ma ma dặn dò.

      "Ta muốn nhờ bà giúp việc khó, có thể phiền bà giúp ta báo quan ?" Công Tôn Tuyết khẩn cầu .

      Lí ma ma quả quyết lắc đầu. "Công Tôn tiểu thư, xin lỗi, ta tuyệt đối làm ra chuyện bán đứng ác bá trại đâu."

      "Ta hiểu rồi, Lí ma ma, bà cần giải thích đâu, lời vừa rồi xem như ta chưa từng ." Công Tôn Tuyết tự biết mình hợp lý.

      Nhìn khuôn mặt nàng bị dày vò đêm, chẳng những giảm bớt vẻ sáng ngời xinh đẹp, ngược lại vì trong mắt để lộ u oán, giống như vầng trăng độc chiếu rọi vào hai giếng nước sâu thăm thẳm, càng thêm yếu mềm khiến người nhìn thấy muốn thương , khiến người tự đáy lòng muốn bảo vệ nàng, chăm sóc nàng, rất sợ chỉ chút sơ sót, làm thương tổn nàng...

      Lí ma ma trong lòng chút thẹn, nhanh quay lưng lại phía nàng, trải ra giường sạch lên.

      ra trại chủ tuy bằng tài tử đầy bụng kinh luân, nhưng diện mạo cũng thua kém gì tài tử, chỉ mong Dương lão có thể trổ tài lưỡi xương, thuyết phục trại chủ cạo sạch râu, để lộ bộ mặt tuấn dật của ! Bà từng nhìn thấy nguyên dạng khi chưa để râu của trại chủ, là mĩ thiếu niên tuấn, mà còn có màu da màu múa mạch khỏe mạnh, hai mắt sáng ngời có thần, mũi cao thẳng, môi mỏng đa tình, cười rộ lên chói mắt như ánh mặt trời; chẳng qua trại chủ sùng bái dưỡng phụ (cha nuôi) của , lão trại chủ vì khuôn mặt khó nhìn mới phải để râu che , bắt chước theo lại biến thành Tây Thi làm theo Đông Thi giấu đẹp.

      Mà quan trọng nhất là, thể trạng trại chủ cường tráng, người có chút thịt dư thừa nào, tài tử tuyệt đối bằng được đâu.

      Tài tử cả ngày chỉ biết đọc sách, thiếu vận động, cho dù dáng người cao to, nhưng thịt mềm nhũn nhão, với phụ nữ lấy chồng mà , nam nhân cường tráng, mạnh mẽ mới có thể thỏa mãn nữ nhân.

      "Ngươi mau nghỉ ngơi , giữ tinh thần, còn đối phó trại chủ cho tốt nữa chứ." Lí ma ma nhàng thúc giục.

      " có thể nhân lúc ta ngủ say, chạy tới giở trò ?" Trong lòng Công Tôn Tuyết còn sợ hãi, hàng mày nhăn lại.

      "Đừng lo lắng, Dương lão chuốt say trại chủ thôi." Lí ma ma vốn biết trại chủ bắt quạ đen luyện tay nghề rồi.

      Công Tôn Tuyết nghe theo nằm lên giường. "Đúng rồi, Dương lão có phải là đồng minh với bà ?"

      "Ông ấy rất vui lòng giúp ngươi." Khóe miệng Lí ma ma kéo lên, cong lên hình trăng rằm.

      "Đại ân đại đức của ông bà, có lẽ sau này ta mới báo đáp được." Công Tôn Tuyết cảm kích .

      "Đừng nghĩ nhiều nữa, nhanh ngủ !" Lí ma ma chột dạ quay lưng lại.

      "Bà cũng nghỉ ngơi sớm ." Công Tôn Tuyết ngáp dài.

      Chưa đến lát, nàng ngủ thiếp , nhưng lại rơi vào giấc mơ hỗn loạn yên...

      Ở trong mơ, có đôi mắt báo sáng quắc cứ dõi theo nàng, mặc kệ nàng né tránh như thế nào cũng thoát được, nàng đành phải liều mạng chạy như điên, giống như con thỏ con bị kinh sợ.

      Mắt thấy móng sắc tới gần mình, nàng theo bản năng đưa tay nắm lấy cổ áo, cảm giác tim đập như đánh trống, bộ ngực phập phồng như sóng lớn.

      Nàng vốn tưởng rằng đây chỉ là cơn ác mộng, nhưng nàng lại cảm thấy giống như có cái gì đó, cố tách hai tay của nàng ra, giấc mơ này phải quá chân rồi ?! Trước ngực nàng truyền đến cảm giác bị xoa bóp, đè véo! Mạnh cái, nàng từ trong mơ bật ngồi dậy, mở hai mắt, ánh vào mắt chính là bộ mặt râu ria xồm xoàng; sau đó mắt nhìn xuống, nàng thấy hai tay của bám dính như bạch tuộc, bao chặt lên hai ngực nàng ---

      "Có quỷ!" tiếng thét chói tai đột ngột vang lên, Công Tôn Tuyết mặt trắng xanh, giống như chính nàng.

      " ràng là buổi sáng mà, quỷ xuất đâu." Tần Kiếm Phi ngắm nghía tới nghiện rồi, chịu buông tay.

      "Cứu mạng! Phật tổ cứu mạng với!" Cái khó ló cái khôn, Công Tôn Tuyết mắt trợn ngược.

      Tần Kiếm Phi sợ tới mức rút tay về. "Sao mắt nàng lại trợn trắng rồi?"

      " nghiệt to gan!" Công Tôn Tuyết giường nhảy lên.

      "Tròng mắt của nàng chạy đâu rồi?" Tần Kiếm Phi lo lắng gần chết.

      "Nhìn thấy Phật tổ còn mau quỳ xuống!" Công Tôn Tuyết nhảy tới nhảy lui, bắt chước như bắt đầu lên đồng.

      "Có lầm hay ? Nàng còn có thể lên đồng nữa sao?!" Tần Kiếm Phi khó có thể tin, nhưng lại thể tin được.

      "Nếu quỳ xuống, bản Phật tổ khiến cho ngươi gặp Diêm La Vương!" Công Tôn Tuyết đạp cái lên ngực .

      Tần Kiếm Phi cho rằng họa lớn rồi, vội vàng xoay người xuống giường. "Nàng ngoan ngoãn nằm xuống, ta gọi Dương lão tới."

      " nghiệt! Đừng hòng trốn!" Công Tôn Tuyết từ giường nhảy xuống, cầm lấy chén rượu bàn ném vào .

      " là trộm gà được còn mất nắm gạo mà!" Tần Kiếm Phi nhanh chóng đóng cửa lại, chạy tìm cứu binh.

      Nhưng mà, vẫn có thu hoạch, ít nhất lòng bàn tay còn vươn lại cảm giác rất mất hồn, vừa mềm vừa nảy, truyền thẳng vào từng vị trí cơ thể .

      lập tức ra quyết định, mặc kệ là sau khi xí, hay trước khi ăn cơm, có vệ hay vệ sinh cũng quan trọng, tiêu chảy cũng sao, hôm nay bất kể thế nào cũng rửa tay...

      Mặc kệ con quạ đen đó bay , Phật tổ niệm phóng sinh lên , ban phúc khí cho .
      thuyt, JupiterGalileo, Chris3 others thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 1.4
      "Dương lão, tình trạng bệnh của nàng có nghiêm trọng ?" Tần Kiếm Phi gấp như kiến bò chảo nóng.

      Dương lão chút hoang mang : " khóc, cười, cãi, phá, lời..."

      "Lúc này là lúc nào rồi, ông còn có tâm tình làm câu đối?!" Tần Kiếm Phi tức giận gầm rống.

      "Ta chỉ tình trạng bệnh của nàng, cả người ngốc nghếch." Dương lão trực giác có tật giật mình.

      "Nàng trong chốc lát biến thành bà đồng, trong chốc lát biến thành người gỗ, đây là chuyện gì?" Tần Kiếm Phi nghĩ mãi ra.

      "Nàng biến thành bà đồng?!" Dương lão lạnh lùng nghiêng đầu nhìn, giống như nhìn con sói. "Có phải ngươi làm chuyện gì kích thích nàng ấy hay ?"

      "Ta sờ nàng ấy chút, chỉ làm nghĩa vụ trượng phu thôi mà." Tần Kiếm Phi mặt đỏ, thở loạn.

      Dương lão mặt tỉnh bơ truy hỏi: "Sờ nàng thế nào? chút là bao lâu?"

      Tần Kiếm Phi hé miệng. "Đây là chuyện vợ chồng bọn ta, liên quan đến ông."

      Trong lĩnh vực y học, nhìn, hỏi, bắt mạch, chẩn bệnh, kê thuốc, dựa vào hành nghề y nhiều năm, người trải qua vô số kinh nghiệm phong phú, Dương lão đạt được cảnh giới cao nhất, chỉ cần nhìn cái là có thể nhận ra ngay tình trạng bệnh, nhưng trong lòng ông có duy nhất nỗi đau thể xóa bỏ, chính là thể chữa được căn bệnh bệnh tự cho mình tài giỏi, nghĩ đời có chuyện gì khó của trại chủ.

      Nhưng bệnh lâu ngày sâu xa khó hiểu, ông thể thừa nhận, ông phải thần tiên làm được.

      Ông sở dĩ sống tới 80 tuổi vẫn còn sinh long hoạt hổ, chính là vì ông chú trọng dưỡng sinh hơn bất cứ ai, ăn uống điều độ, cân đối, có ích cho sức khỏe.

      Ngươi khác thấy ông bị rụng mất cái răng cửa, đều nghĩ ông ăn quá nhiều bánh kẹo ngọt, ra phải, đại quan ác độc đó, ngoại trừ đánh gảy cái răng cửa của ông, còn cắt bỏ mệnh căn của ông, khiến ông thống khổ, có miệng khó .

      Nhìn Công Tôn Tuyết, hai tay vòng trước ngực, nén lệ , ông lập tức biết xảy ra chuyện gì --- trại chủ uy vũ cao ngất trước mặt, lại tự lộ khuyết điểm, vươn ma chưởng, cợt nhả giai nhân say ngủ.

      Mắt ông khinh thường, nhìn chuyển mắt Tần Kiếm Phi tự cho là có thể lừa người, tiếng than thở tự nhiên bật ra.

      Ông khỏi nghi ngờ mình giúp , là tạo nghiệt? Hay là tích đức nữa? Loại nam nhân lỗ mãng, biết xấu hổ này, nào xứng đôi với giai nhân băng thanh ngọc khiết được? Aiz --- quả nhiên là đóa hoa cắm bãi phân trâu mà! Biết phạm tội trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ xấu làm điều ác), ông lại vẫn chọn giúp tay.

      "Ông sao cứ nhìn ta chằm chằm vậy? Có hứng thú với ta à!" Tần Kiếm Phi tự cho mình nam nữ đều thông ăn.

      Vẻ mặt Dương lão khó nén được vẻ thất vọng. "Trại chủ, ta hôm nay mới biết ngươi thà, lại đánh rắm rất thối."

      "Ông cho ta biết, đời này có ai đánh rắm lại thơm bao giờ?" Giọng điệu Tần Kiếm Phi giống như tra hỏi ông.

      "Ngươi làm chuyện xấu gì, trong lòng ngươi tự biết." Dương lão khịt mũi hừ lạnh.

      Tần Kiếm Phi cứng người. "Ông biết gì? Hay nàng gì đó?"

      "Ta rồi, nàng câu, nhưng ta biết hết." Dương lão bộ dáng lão thần nơi nơi.

      Tần Kiếm Phi hùng hồn có lý : "Nàng sớm hay muộn cũng để ta sờ khắp toàn thân lượt sao, có gì đáng lo ngại cả."

      "Chỉ cần thân thể của nàng, lại chiếm được lòng của nàng, ngươi cam tâm sao?" Dương lão chất vấn lòng .

      "Thể xác và tinh thần của nữ nhân là thể, còn có lời hơn mua tặng nữa." Tần Kiếm Phi tự có định kiến.

      "Cứ như vậy làm tới, ngươi cuối cùng chỉ có thể vuốt ve thi thể của nàng, ôm đầu khóc rống thôi." Dương lão lời thẳng thắng.

      Cái lão bất tử này, bản thân vào quan tài nằm nghỉ , lại luôn nguyền rủa mĩ thiếu nữ xinh đẹp của tìm chết là sao?! Đương nhiên ông ấy phải có lý, rất lo nàng nghĩ quẩn, nhưng lại khống chế được thú tính.

      Nam nhân vốn nên giống mãnh thú, khi nhìn thấy nữ nhân nhu nhược như thỏ con, há to miệng cắn cái, ngoại trừ thái giám, nghĩ còn ai có thể vô năng như vậy? Cái tên nam nhân gọi là tài tử đó, bây giờ nhất định ngoan ngoãn nằm giường, bị muội muội dã thú của lột sạch sành sanh rồi.

      Nghĩ đến muội muội được ăn no nê, chẳng qua sờ ngực mềm lần, lại bị mọi người chỉ trích, Tần Kiếm Phi nhất thời thẹn quá hóa giận.

      "Ông có phải muốn mất thêm cái răng cửa nữa ?"

      "Đánh lão nhân, thiên lôi đánh xuống." Dương lão lớn tiếng đe dọa.

      "Đe dọa vô ích với ta." Tần Kiếm Phi sợ trời sợ đất, đơn giản, chính là cả gan làm loạn.

      "Ta suýt chút nữa quên, nàng từ hôm qua tới giờ chưa ăn chưa uống gì đâu." Dương lão tung ra pháp bảo trấn sơn.

      Tần Kiếm Phi lập tức chấp tay cầu xin. "Ông còn mau nghĩ cách , để nàng mở miệng ăn cơm?"

      "Ngươi còn làm phiền ta, như vậy ta làm sao có thể tĩnh tâm nghĩ cách được đây!" Dương lão trách cứ .

      "Được rồi, ta là được mà." Ánh mắt Tần Kiếm Phi sáng lên ánh tà nịnh.

      "Ngươi muốn đâu?" Dương lão lập tức đề cao cảnh giác.

      "Trước tiên hái mấy đóa hoa dại, sau đó thăm bệnh, đủ quan tâm rồi chứ!" Chỉ cần bày ra được vẻ tâm sư tinh tế, chắc là ai dám ở sau lưng là trại chủ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển nữa rồi nhỉ? ra đây chỉ là suy nghĩ tự cho là đúng thôi.

      Dương lão nghe xong, là ngốc đến có thuốc chữa rồi.

      Giai nhân bị khiếp sợ dồn nén, còn trong cơn tức giận, thương tâm khổ sở, chỉ cần nghĩ đến , cũng khiến nàng nuốt trôi nổi, lại nhìn thấy nửa khuôn mặt râu ria xồm xoàng, cứ theo suy tính của ông, e rằng ăn gì vào bụng bảy ngày trước, cũng bị nôn ra hết cho trại vương ăn.

      "Ta khuyên ngươi từ bỏ ý nghĩ trong đầu , tránh cho nàng bị đả kích lần nữa." Dương lão vạch trần.

      "Ta là phu quân nàng..." Tần Kiếm Phi say mê trong vẻ đẹp tuyệt sắc bên ngoài.

      "Ngươi là quỷ, nàng thế đó." Dương lão chút khách khí ngăn cái miệng lại.

      "Ta đây chỉ chọc cái lổ cửa giấy, lén nhìn nàng vài lần, như vậy là được rồi chứ gì?"

      "Cẩn thận chút đừng để nàng phát , bằng ngươi nhận được quan tài làm quà tân hôn của ta gửi đó."

      "Biết rồi, sau này ông còn điềm xấu nào nữa, đừng trách ta khách khí." Tần Kiếm Phi bốc hỏa lớn.

      Dương lão vì thiện chí, nặng nề hít ngụm khí lớn. "Lời mích lòng, thuốc đắng dã tật."

      Lão nhân đầu tử này chuyện ràng chút nào, hề có khí khái nam tử, càng ngày càng giống lão thái bà, miệng lẩm bẩm niệm ngừng mà.

      Thuốc có vị cay, đắng hay ngọt, biết, vì từ đến lớn ngay cả ho tiếng cũng chưa từng, chỉ dán miếng cao trị thương thôi, có mùi mát lạnh... hiểu rồi, Dương lão là muốn cho cao dán trị bệnh! Còn có, cái gì khó nghe cơ? chỉ biết nấm mèo, rang luộc xào đều ăn ngon, chưa từng thấy ai lổ tai mọc ngược mà lớn hết...

      (Chú thích: khó nghe - nghịch nhĩ, tai mèo - mộc nhĩ, nghịch - ngược, nhĩ - tai)
      thuyt, JupiterGalileo, Chris2 others thích bài này.

    3. thư hồ

      thư hồ New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      9
      C ơi chừng nào có chương mới v chị, hay wá chừng <3 ngày nào cũng dô ngóng :038::038::038:

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 2.1
      " đáng thương!" Mấy bà trong thôn tụ tập chỗ, tụm năm tụm bảy.

      bà bác ú nụ vui sướng khi người gặp họa : "Hồng nhan bạc mệnh mà!"

      "Nhìn nàng ấy ngốc nghếch, ngớ ngẩn, khiến người đành lòng mà." Người gầy như gậy trúc tiếc hận .

      Lại bà bác to cao kêu lớn: "Trời ơi! Các bà nhìn xem! Nàng ấy lại có thể tiểu tiện mọi nơi như chó vậy sao?!"

      "Đều tại trại chủ, tra tấn nàng ấy đến còn hình người nữa." Bà bác gầy như gậy trúc tràn ngập tinh thần trọng nghĩa bênh vực kẻ yếu.

      "Đâu nào, ta nghe trại chủ còn chưa chung phòng với nàng ấy mà." Bà bác ú nụ trung thành, tận tâm, đứng về phía trại chủ.

      Bà bác to cao lo lắng trùng trùng : "Sáng như vậy nàng ấy còn sợ hãi, giường dù chết nàng ấy mới là lạ đó!"

      "Thảo nào Lí ma ma gọi nàng ấy là nương tử ngốc nghếch." Bà bác gầy như gậy trúc là bạn thân khuê phòng của Lí ma ma.

      Bà bác ú nụ hỏi tiếp: "Dương lão thế nào? Nương tử ngốc nghếch rốt cuộc có cứu được ?"

      "Đây là tâm bệnh, Dương lão phải dùng tâm dược." Bà bác gầy như gậy trúc chỉ ra.

      "Ai là tâm dược của nương tử ngốc nghếch đây?" Mấy bà bác trong thôn cùng nhau suy nghĩ tìm lời giải.

      Bề ngoài là Công Tôn Tuyết kéo cao váy, ngồi xổm trong bụi cỏ tiểu tiện, làm như thấy các bà bác này, ra nàng có giáo dưỡng như vậy, sao có thể ở trước mặt bao người, tùy tiện ngoài chứ.

      Lí ma ma suốt đêm vì nàng may túi da mang theo người, ở bên trong đựng nước trà ngâm đêm, vì thế nàng chỉ cần tìm nơi nào có cỏ cây cao hơn thắt lưng giả bộ làm dáng, đổ nước trà ra, là có thể lừa bịp mọi người.

      Từng chữ trong lời các bà , nàng thoạt nhìn như nghe thấy gì, nhưng ra lại nhớ kỹ trong lòng.

      Tâm dược! Ngoại trừ tài tử, ai cứu được nàng... Quanh quẩn trong đầu nàng, là khuôn mặt cách nào thấy được, nàng chưa từng gặp tài tử, nhưng ta nhất định có khuôn mặt sạch tuấn tú.

      Đột nhiên, khuôn mặt râu ria của tên đáng ghét biết từ đâu chạy tới, xuất trong não nàng, lúc này nàng thấy đau đớn mọi bề, vẻ mặt oán hận, cả người giống như bị bánh xe lăn qua, để lại thương tích đầy mình, chỉ có thể ngừng tự đánh mình trong lòng, mới có thể mau mau tìm về bóng dáng tài tử...

      Tài tử tại làm gì? Hai mắt nàng mông lung, tràn ngập tuyệt vọng đau đớn.

      Dựa theo thời gian, tài tử chắc là nhận được kiệu hoa đỏ thẫm, hơn nữa còn bái đường thành thân, đưa vào động phòng, nhưng vào lúc vén khăn đầu tân nương ra, ta có thể phát kỳ lạ gì ? Bộ dáng tên râu ria đó đáng sợ dọa người như vậy, muội muội có thể bị rỗ mặt, nhưng cũng có thể phải; bên ngoài chút động tĩnh cũng có, xem ra bọn họ muốn Chu công chi lễ rồi... Lòng của nàng bỗng trầm xuống.

      được, nàng thể vĩnh viễn bị nhốt ở ác bá trại, nàng phải nhanh chóng tìm được đường ra! Men theo hàng rào cọc gỗ cao ngất vòng, canh phòng nghiêm ngặc khiến trái tìm nàng băng giá.

      Mặc kệ là ai, từ trại vào vào ra ra, cũng phải có lệnh bài của trại chủ, thủ vệ mới có thể cho .

      Cái tên râu ria đó, thoạt nhìn người vừa ngu ngốc vừa háo sắc lại xấu xí, ngờ quản lý ác bá trại lại có trật tự như vậy?! Bỗng nhiên hồi tiếng hồ cầm xót xa vang lên, nàng tạm thời dứt bỏ phiền não, quyết định theo tiếng đàn, hy vọng có thể hít thở chút khí mới.

      Tại khu tập trung các thương điếm, có quán rượu , tiếng hồ cầm đúng là truyền từ nơi này ra.

      Lòng của nàng mơ hồ chấn động. Xem ra nàng xem thường tên râu ria đó, vốn nghĩ là kẻ bất tài vực dậy nổi, ngờ lại quản lý ác bá trại đâu ra đó, giống như nơi phồn hoa bên ngoài, ngoại trừ quy mô khá , nhưng độ náo nhiệt thua kém tí nào.

      Thấy nàng đứng ngốc ở cửa, tiểu nhị lập tức cao giọng hô to. "Trại chủ phu nhân đại giá quang lâm!"

      Nam tử nhìn hình như là chủ tiệm lập tức đến nghênh đón. "Trại chủ phu nhân hân hạnh, tiểu điếm hôm nay là vinh dự!"

      Theo dẫn dắt của ông chủ, tư thế Công Tôn Tuyết bước giống như con rối bị giật dây, tới cái bàn gần tiếng nhạc nhất, chắc là chỗ ngồi tốt nhất trong điếm. Sau đó ông chủ liền dặn dò đầu bếp, mau chóng đưa lên rượu và thức ăn đặc sản của tiệm, mà nàng vẫn bình tĩnh nhìn lão giả kéo đàn nhị, cùng với tiểu nương khác ôm tỳ bà.

      Rầm tiếng, tiểu nương đột nhiên đứng dậy, giận dỗi phồng má.

      "Con làm gì thế?" Lão giả bỗng dừng tay gảy đàn.

      Tiểu nương trừng trừng, ánh nhìn căm thù vào Công Tôn Tuyết. "Con hôm nay tâm tình tốt, đàn."

      "Trại chủ phu nhân hiếm khi đến tiểu điếm, ngươi sao lại có thể đàn chứ?" Ông chủ vội vàng chạy tới.

      "Ta là vì nhìn thấy nàng ta, mới có tâm tình tốt đó." Tiểu nương thẳng thắn nhưng lễ phép .

      "Tiểu Ngữ, con mau giải thích với trại chủ phu nhân !" Tay lão giả đặt lên lưng nàng ta, bắt nàng ta cúi đầu.

      Tiểu nương tên là Tiểu Ngữ vừa nũng nịu vừa giận dữ : "Cha, con thân thể thoải mái, như vậy có thể đàn rồi chứ?"

      Lão giả nghiêm khắc mạnh mẽ : "Ngồi xuống! Ghét bỏ trại chủ phu nhân, chẳng khác nào bất kính với trại chủ."

      "Ai ai cũng biết, nàng ta và trại chủ là hữu danh vô thực." Tiểu Ngữ to giống như muốn loan báo thiên hạ.

      Lão giả quá sợ hãi. " được những lời vô lễ như vậy với trại chủ phu nhân!"

      Tiểu Ngữ quệt miệng. "Con đâu có sai, trại chủ rất nhanh hưu thê thôi."

      "Con, đứa ngốc này, càng càng quá đáng!" Lão giả trán chảy xuống giọt giọt mồ hôi lớn.

      "Mọi người xem, nàng ta bộ dáng ngây ngốc, xứng đôi với trại chủ sao?!" Tiểu Ngữ hét to lên.

      ai dám đến gần Công Tôn Tuyết, trừ khi là muốn sống nữa, nhưng mọi người sớm chú ý thấy hợp lý.

      Ngay từ đầu, mọi người ai cũng hâm mộ trại chủ, nhất là lúc bái đường, khi khăn trùm đầu rơi xuống, vẻ đẹp của giai nhân khiến nam nhân ở đó đều thèm dãi ba thước, nhưng cũng ngay đêm đó truyền đến tin giai nhân bị nửa điên nửa ngốc.

      Vốn mọi người còn chưa tin, nhưng hôm nay nhìn thấy, lời đồn quả nhiên phải giả --- đường đường trại chủ phu nhân, đầu đầy cỏ dại, mặt dính vết bùn, áo có rơm, ánh mắt như ngu ngơ, đường giống như cương thi, dáng ngồi như bọ nhảy, ngay cả Tiểu Ngữ năng vô lễ, nàng ta cũng hề phản ứng, khác gì kẻ đần độn vô dụng cả.

      Thấy thế, Tiểu Ngữ lại có cơ hội! Nàng ta mơ ước vị trí trại chủ phu nhân, chuyện này mọi người đều biết.

      Lúc này, lão giả phá tan yên lặng. "Thế để lão hủ vì mọi người kéo đoạn góp vui."

      "Trại chủ phu nhân, người đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với Tiểu Ngữ." Ông chủ vừa bưng thức ăn lên vừa giải hòa.

      "Hì hì!" Công Tôn Tuyết tay cầm chân gà gặm gặm, tay kia lại bóc rau muống, nhét đầy vào miệng.

      "Đặc sản của bổn điếm rất nhiều, người cứ từ từ ăn." Ông chủ mặt nhăn mày nhíu, cười khổ.

      "Phụt phụt..."Công Tôn Tuyết bưng chén canh xương heo lên, đột nhiên phun ra, lè lưỡi hồng.

      "Canh rất nóng, phải đợi chút mới uống được." Ông chủ chạy nhanh tới nhận bát, sợ nàng bị phỏng.

      "Ợ!" Sau hồi ăn như sói như hổ, Công Tôn Tuyết phát ra tiếng ợ lớn.

      Tiểu Ngữ giậu đổ bìm leo : "Mọi người xem! Nàng ta ăn cũng quá ghê tởm !"

      "Tiểu Ngữ, con ít câu, mất miếng thịt nào đâu." Mọi người ai cũng xem thường nàng ta.
      thuyt, Chris, quỳnhpinky3 others thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 2.2
      “Trại chủ, cơm tối chuẩn bị xong.” Lí ma ma vào đại sảnh thông báo.

      “Mĩ thiếu nữ xinh đẹp của ta đâu?” Tần Kiếm Phi cầm dao , khắc sao chạm nguyệt thân nến.

      Vì muốn tốt cho cả hai, Lí ma ma quyết định tách ra dùng bữa. “Ở trong phòng, ta định…”

      “Bà đừng định này định nọ nữa, ta muốn cùng nàng dùng bữa tối dưới ánh nến.” Tần Kiếm Phi chen ngang ý định của bà.

      “Ngươi xác định muốn cùng nàng dùng cơm tối ư?” Lí ma ma sắc mặt như gặp nạn.

      Tần Kiếm Phi say mê : “Đương nhiên rồi! Vợ chồng vốn nên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia mà.”

      “Ta cảm thấy tốt lắm đâu, nàng tại thần trí , nhìn thấy ngươi e rằng càng trở nên nghiêm trọng.” Lí ma ma cố gắng khuyên.

      “Ta tin rằng, có tình vượt qua muôn vàn khó khăn.” Tần Kiếm Phi nhìn kiệt tác, cười lộ răng trắng.

      Lí ma ma giội nước lạnh : “Trại chủ, cậy mạnh giải quyết được vấn đề của nàng đâu.”

      “Bà khi nào cùng Dương lão hát chung bài rồi thế?” Tần Kiếm Phi lớn tiếng châm chọc.

      “Dương lão là đại phu, lời ông ấy là đúng thôi.” Lí ma ma giải thích dưới góc độ khách quan.

      Tần Kiếm Phi tự cao tự đại : “Ta là trại chủ, lão đại của ác bá trại, lời của ta là mệnh lệnh.”

      Mấy ngày nay đều từ lỗ rình nhìn nàng, càng nhìn càng nở gan nở ruột, nghĩ muốn phá cửa vào, chiếm lấy nàng cho rồi.

      Nàng vẫn ngồi giường, chỉ thế thôi, cảm thấy dục hỏa từ chỗ nào đó người mình trổi dậy.

      Còn có, nàng cần nhúc nhích, giống búp bê vải mềm mại xương, môi đào hé mở… A, ông trời ơi, muốn chỉ có thể nhìn lại thể sờ, nghi ngờ là thách thức dày vò nhất đời này mà.

      Nhưng, chính thức tuyên bố với ông trời, thắng! vượt qua thử thách! tại đối với bản thân tràn ngập tin tưởng, hơn nữa có thể vỗ ngực , có ý chí cứng như sắt thép.

      Nếu muội muội có thể về nhà thăm cha mẹ, chắc chắn nhìn với cặp mắt khác xưa, vì phải là tên nam nhân chỉ biết dùng nửa thân dưới suy nghĩ nữa rồi.

      Tiếc nuối duy nhất, chính là mỗi ngày hoa tươi đặt trước cửa, đều bị nàng nhìn như thấy mà giẫm lên nát bấy, nhưng điều này cũng khó giải thích, có thể vì nàng vốn thích hoa.

      Thấy nàng mỗi đêm nhìn ngọn nến đến bình minh, rốt cuộc hiểu, nàng thích ngọn nến, nên mới có thể từ sáng sớm điêu khắc ngọn nến.

      Nhìn cây có sao có trăng, tự cho là ngọn nến xinh đẹp rồi, xếp xung quanh cái bàn, chân tình như vậy, thương như vậy, tin, ngay cả ông trời nhìn thấy cũng cảm động đến rơi nước mắt như mưa.

      Mắt thấy lửa cháy đến biến dạng trái nho cây nến, trong khí ngột ngạt khói trắng lờ mờ và mùi cháy sặc mũi, nhưng cửa sổ vẫn đóng chặt như cũ, vì cố gắng cho gió đêm thổi vào phá hủy khổ tâm của .

      Lí ma ma này, là ngã gảy chân, hay ngã vào hầm cầu rồi? Sao còn chưa đưa nàng đến? Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, nhưng người xuất lại khiến Tần Kiếm Phi thất vọng. “Vương bá? Tiểu Ngữ? Hai người đến làm gì?”

      Vương bá cung kính : “Là Lí ma ma phái người gọi bọn ta tới, phu nhân muốn nghe tiểu khúc.”

      “Trại chủ khỏe!” Tiểu Ngữ cố gắng ăn mặc, tóc còn cài hoa, bộ dáng nửa thẹn thùng nửa quyến rũ.

      “Hai người ăn gì chưa?” Tần Kiếm Phi khách khí hỏi, mang theo chút cảm tình nào.

      Tiểu Ngữ cong môi đỏ mọng. “Sớm biết trại chủ muốn mời khách, muội đêm nay ăn rồi.”

      “Trại chủ…” Vương bá ho khan mấy tiếng, ngượng ngùng hỏi: “Để ta mở cửa sổ được ?”

      “Mở , ta cũng cảm thấy người đầy mồ hôi rồi.” Tần Kiếm Phi nới cổ áo xuống, hoàn toàn chú ý ngực mình hơi lộ ra.

      “Đặt nhiều ngọn nến như vậy, phòng rất dễ cháy nha.” Ánh mắt Tiểu Ngữ lưu luyến quên về, hươu vượn.

      “Ta báo cho Lí ma ma, là bọn ta tới rồi.” Vương bá đành lòng thấy dáng vẻ tham lam của nữ nhi.

      Tiểu Ngữ nũng nịu liếm liếm cánh môi khát khô. “Huynh sao lâu đến tiểu quán gặp muội?”

      Tần Kiếm Phi lấy lệ: “Còn tân hôn, như keo như sơn, ai mới kết hôn đều thế cả.”

      “Gạt người! Cả ác bá trại đều trại chủ đơn gối chiếc!” Tiểu Ngữ câu vạch trần.

      Tần Kiếm Phi hoàn toàn phản ứng. “Là kẻ nào muốn cái lưỡi của mình nữa rồi?”

      “Chính là muội, huynh muốn thế nào?” Tiểu Ngữ to gan ngồi lên đùi .

      “Nữ hài tử sao lại có thể quy củ!” Tần Kiếm Phi lớn tiếng trách quát.

      “Trại chủ, người nhất định rất tịch mịch!” Tiểu Ngữ đưa tay vào cổ áo lần mò.

      đập tay nàng ta giống như đập muỗi, ra lệnh: “ qua ghế kia ngồi !”

      ngày nào đó, huynh nhất định đến tìm muội.”

      Tiểu Ngữ xoay người hất mông, cố ý khiêu khích.

      “Trại chủ phu nhân tới!” Vương bá sợ nữ nhi an phận, nên người chưa vào cửa cố ý hô to rồi.

      Đợi cho tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, khúc nhạc hồ cầm đẹp đẽ mở đầu vang lên, theo sau là thanh trong trẻo của tỳ bà, nhịp nhàng ăn khớp.

      Công Tôn Tuyết nghiêng mặt về phía bọn họ, Lí ma ma ngồi phía trước nàng, còn cầm chén muỗng giống như chăm sóc trẻ , từng muỗng từng muỗng đút nàng ăn; ngoại trừ động tác cắn chút, biểu cảm mặt nàng vẫn ngốc nghếch như cũ, nhưng trong tròng mắt đen có chút chút ánh sáng rung động lóe lên.

      Nàng cũng biết đôi mắt mình có biến hóa, cũng phát đôi mắt cũng biến đổi theo.

      đôi mắt đen bóng trong veo xinh đẹp! Trái tim nho của Tần Kiếm Phi đập nhanh lên, luồng máu nóng chảy về hai má.

      Mười ngón tay nghe lệnh nữa, buông đũa ra, giống như hai con nhện năm chân bò bàn, mắt thấy sắp bò tới cánh tay nàng, miếng thịt ba tầng đột nhiên chắn đường --- ánh mắt nóng rực của cùng ánh mắt chỉ trích của Lí ma ma giao nhau giữa trung, giống như được đánh tỉnh, tình nguyện thu tay về.

      Đầu cúi thấp, dùng sức lùa cơm, hai ba cái liền chén hướng lên trời, sạch trượt xuống.

      “Lí ma ma, bà ăn cơm , để ta đút nàng ấy.” Tần Kiếm Phi có lòng tốt xung phong nhận việc.

      “Ta làm tốt hơn, ta đói đâu.” Sắc mặt như chồn, Lí ma ma chút cảm kích.

      “Trượng phu chăm sóc thê tử, đạo lý hiển nhiên mà.” Tần Kiếm Phi nghĩ lầm Lí ma ma muốn làm trái ý .

      “Trại chủ, người hối hận đó.” Lí ma ma lẩm bẩm tiếng.

      Tần Kiếm Phi giật lấy muỗng và chén cơm, dịu dàng săn sóc : “Đây này, mở miệng ra nào.”

      “Quỷ a ---“ Công Tôn Tuyết nắm khăn bàn giật cái, lập tức chén đĩa thành đống hỗn độn, người cũng thấy đâu.

      “Ta đuổi theo trại chủ phu nhân.” Thấy trại chủ và Lí ma ma có hành động gì, Vương bá lập tức đuổi theo.

      Lí ma ma nhăn mày, hiểu nguồn cơn : “Người nhìn , ta cảnh cáo người rồi, người cứ luôn nghe.”

      rạn ửng đỏ thẹn quá hóa giận chạy lên hai má , hàm dưới căng cứng, trán nổi gân xanh, tự tôn của bị thương tổn nghiêm trọng, thậm chí nghe thấy trong ngực vang lên tiếng vỡ vụn.

      thể chịu đựng được lúc bị ngàn loét trăm lổ, Lí ma ma lại ác độc xát muối lên vết thương ? Truyền qua tai , chỉ cần hợp ý , lời hay cũng thành lời thối nát, người tốt cũng biến thành kẻ thù.

      Đừng trong khoảng thời gian ngắn, cho dù cho thời gian tháng, cũng cách nào hiểu được Lí ma ma và Dương lão là vì , có thể bất chấp nguy hiểm, có thể lên núi đao, xuống chảo dầu, từ nan, nếu phải có bọn họ, giai nhân sớm cắn lưỡi tự sát, mà lại xem lòng tốt của bọn họ thành lòng lang dạ thú.

      “Bà được lắm! Bà lợi hại đó! Bà sao bày quầy tướng số, kiếm nhiều tiền, cười ha hả ?”

      “Ngươi bị khinh bỉ là đáng lắm, cần trút giận lên người ta.” Mặt Lí ma ma bình tĩnh.

      Tần Kiếm Phi giận thể nén. “Bà là ăn mật gấu hay gan hùm rồi? Lại dám chế nhạo trại chủ?!”

      Lí ma ma quở trách : “Ta cho dù muốn ăn, cũng ăn mấy thứ đó, tất cả đều là vì ngươi…”

      “Ta thế nào? bàn đồ ăn này là ta hất đổ sao?” Tần Kiếm Phi nổi trận lôi đình cắt ngang.

      “Chẳng lẽ ngươi muốn ta mắng trại chủ phu nhân?” Sắc mặt Lí ma ma đông cứng lại.

      Tiểu Ngữ muốn tận dụng cơ hội, châm ngòi ly gián : “Đây đúng là ý của trại chủ đó.”

      “Nơi này có chỗ cho ngươi xen miệng vào đâu.” Những lời này giống như tiếng sấm vang lên đầu , làm cơn giận nguôi dần.

      “Ngươi nếu thay đổi triệt để, hiểu được tâm hồn nàng, còn khó hơn lên trời hái trăng nữa đó.” Lí ma ma ám chỉ .

      “Là ta sai, bà mau an ủi nàng .” Tần Kiếm Phi nghe ra hàm nghĩa trong lời của bà.

      Nhìn bàn thức ăn vỡ tan tành, Lí ma ma bất đắc dĩ thở dài. “Nơi này làm sao đây?”

      “Bà yên tâm, ta quét dọn sạch .” Từ trước đến nay trại chủ tự đại, vì cam tâm làm nô tài.

      Hai người đồng thời chạy vội ra ngoài, để lại Tiểu Ngữ hối hận thôi, oán than tự lấy tảng đá đập chân mình.

      Rất nhanh, Tần Kiếm Phi lấy chổi cùng cái gầu trở về, nhưng cũng lập tức hành động, ngược lại cắn môi dưới suy tư.

      càng nghĩ càng nghĩ ra, nàng đối với người khác đều là ngốc nghếch ngớ ngẩn, duy nhất chỉ cực kỳ điên cuồng đối với , tuy biết mọi người sau lưng gọi trại chủ phu nhân là “nương tử ngốc nghếch”, nhưng cảm thấy nên gọi nàng là “nương tử điên dại” mới đúng…

      Lúc này, trong con ngươi tối đen của đột nhiên xẹt qua tia sáng.

      Nàng đối với và mọi người giống nhau, phản ứng kịch liệt này, đây là biểu tốt nhỉ?! A, biết rồi, đánh là tình, mắng là có thể thấy được lửa nảy sinh trong lòng nàng --- lĩnh ngộ to lớn này, tới đúng lúc, đối với thông minh, tài trí của mình cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

      Sau này, ai dám phía sau ác bá trại đều là dựa vào muội muội chống mở mảnh trời nữa, cho kẻ đó ăn đấm!

      “Trại chủ, để ta thu dọn cho, ngài cứ ngồi là được rồi!” Tiểu Ngữ muốn giành lấy cây chổi từ tay , nhưng lại bị từ chối.

      “Sàn do ta phá hỏng, ta tự mình giải quyết hậu quả.” Tần Kiếm Phi nhàng lại chịu khó quét dọn.

      “Trại chủ, ngài đáng thương…” Tiểu Ngữ nghẹn ngào tiếng, ép ra dòng nước mắt.

      “Ngươi khóc cái gì?” Tần Kiếm Phi chỉ cảm thấy nàng ta tới làm phiền khiến người chán ghét.

      Tiểu Ngữ nén khóc, thấy tổn thương, bất công : “Mọi người đếu đối nghịch với người, cũng tôn trọng người.”

      “Có sao? Đúng đó? Ta cảm thấy tốt mà.” Tần Kiếm Phi thẳng thừng.

      “Người có gì cần, cứ việc trút ra người ta.” Tiểu Ngữ kích tình, lông mi nhướng cao.

      “Ta chỉ cần nàng ấy cần nữ nhân khác.” Tần Kiếm Phi chút thương cảm, quả quyết từ chối lấy thân báo đáp của nàng ta.
      thuyt, Chris, cá cơm2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :