1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả muội - Trạm Lộ (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Gả muội
      [​IMG]


      Tác giả: Trạm Lộ

      Nguồn: Sưu tầm

      Tình trạng: 10 chương hoàn

      Thể loại: cổ đại

      Hệ liệt: Ngân hàng tư nhân Thiên Hạ

      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu vắn tắt:

      Hoàng đế lão tử cũng quá mức quá phận .

      Nàng chỉ mới mười tám tuổi, nhưng lại đem nàng chỉ hôn cho Nguyên đại tướng quân hơn nàng tận mười tuổi.

      Ngay cả lão ca nàng – Ngân hàng tư nhân ở Đông Đô ít ai biết đến chuyện này, nàng cũng phải là dê béo chờ bị làm thịt.

      Nàng đương nhiên ngoan ngoãn khoát mũ, quàng khăn, chờ đợi gả vào Nguyên Phủ.

      Vậy… phải chỉ cần làm cho Nguyên Tướng quân chủ động hủy hôn là được rồi sao?

      Chiêu thứ nhất, nàng nữ phẫn nam trang, dịch dung ám sát – đáng tiếc thất bại.

      Chiêu thứ hai, giả dạng đáng thương cộng thêm sùng bái , quả nhiên thành công biến thành tiểu binh của , theo bình loạn.

      Nàng tùy cơ hành động, dựa vào đầu óc hoàng kim của nàng…

      Ha ha ha, nhất định có thể làm cho con người sắt đá này mở miệng cự tuyệt hôn .

      Chính là ngàn tính vạn tính lại thể tính ra được…

      Đường đường là đại tướng quân, nhưng nhiều lần hạ thấp địa vị bản thân, vì nàng băng bó, lại nắn khớp chân bị thương cho nàng.

      Thậm chí khi vào nhầm cạm bẫy, đem nàng bảo vệ ở sau lưng, mình đối mặt với kẻ địch.

      Ngày đêm đối mặt với như vậy, nàng còn có thể tính toán để từ hôn sao?

      ………….. Lược qua trăm từ lảm nhảm của tác giả (chẳng có liên quan gì đến truyện)​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 9/12/15
      tart_trung, myuyen, DDuu2 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.1

      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Kinh thành Hạo Nguyệt quốc gần đây rất là náo nhiệt.

      Đầu tiên là cùng Thu Kế quốc ký hiệp ước hòa bình, xâm phạm lẫn nhau, lại gả Nguyệt Hồ công chúa cho hoàng thái tử của Thu Kế quốc, cuối tháng này là ngày tiễn công chúa Thu kế quốc thành thân. Vì thế các thương nhân ở các nước láng giềng xung quanh đều vào kinh thành Hạo Nguyệt, muốn mượn cơ hội này giới thiệu hàng hóa buôn bán, là tạo thanh danh cho gia đình mình, hai là hoàng gia xưa nay đều hào phóng, hàng hóa lại nhiều, nếu đạt thành giao dịch có thể thu lợi hơn những ba phần so với bán ở nhân gian.

      Thứ hai là, đại hội bảo vật ở kinh thành Hạo Nguyệt mỗi năm lần sắp bắt đầu.

      Đây là do ngân hàng tư nhân Thiên hạ tổ chức, vì các bảo vật hiếm thấy mà người ta tranh nhau tham dự biết mệt.

      Trong đại hội, tập hợp các kì trân dị bảo khắp thiên hạ, bút tích của danh gia thi họa, thậm chí còn có rất nhiều bảo bối ở hoàng cung cấm viện cũng được đem ra.

      Cho nên chỉ các khách đếm trong kinh thành Hạo Nguyệt, ngay cả ở ngoài mấy thành trấn, thôn trấn đều có khách nhân ở đầy.

      Khó được chính là, nhiều người tiến vào kinh thành như vậy, nhưng lại rất tuân theo quy củ, chưa từng có xích mích náo loạn, hoặc phát sinh trường hợp tăng giá hàng hóa. Đương nhiên điều này phải do người dân ở đây chất phát mà ra, suy cho cùng, là bởi vì trong kinh thành tồn tại hai nhân vật.

      trong hai người, là Tịnh Biên tướng quân Nguyên Phi Ngạo, Hạo Nguyệt quốc nếu như có năm mươi vạn binh mã, thống lĩnh ba mươi vạn, trấn thủ kinh thành cùng mười sáu thành xung quanh, quân luật nghiêm minh, chấp pháp nghiêm cẩn (nghiêm túc + cẩn thận), được toàn bộ quân lính và người dân kính và kính sợ. Địa phương nơi đóng quân, ai dám vi phạm pháp luật, nghe gần đây nhận được thánh chỉ quay về kinh thành báo cáo công tác.

      Người còn lại chính là Thiếu Đông, ngân hàng tư nhân Thiên Hạ, xưng là “Cổ Đại Thiếu” – Cổ Liên Thành. Ngân hàng tư nhân Thiên Hạ là đại thương hộ lớn nhất Hạo Nguyệt quốc, tài sản hùng hậu, phú khả địch quốc, tuy danh nghĩa là ngân hàng tư nhân, kì là buôn bán kinh doanh tất cả các ngành nghề, thậm chí lần này Nguyệt Hồ công chúa qua đó, của hồi môn, đều là do ngân hàng tư nhân Cổ Đại Thiếu tự mình lựa chọn, sau đó mới đưa lên kinh thành trình lên hoàng thượng xem qua.

      Ngày thường nếu thương gia có tranh chấp gì, chỉ cần là Cổ Đại Thiếu ra mặt giải quyết, có chuyện bất bình xảy ra. Nhờ có , thương gia bên trong và bên ngoài kinh thành mới có thể hòa hợp êm ấm.

      Nhưng giờ khắc này, trong nhà Cổ Đại thiếu cũng có an tĩnh như bên ngoài…

      Canh bốn, trời còn chưa sáng, đại viện Cổ gia liền vang lên tiếng đàn boong boong, tiếng đàn này làm cho người khác dám khen tặng, khúc nhạc từ đầu đến cuối đúng, đàn hồi lâu, nhưng ai có thể đoán ra đây là khúc nhạc gì. Chết người chính là, tiếng đàn này đem mọi người trong viện đều đánh thức.

      Nhưng kì quái chính là, ai dám ngăn cản người đánh đàn kia, cả đám người liền che chăn làm bộ như mình chẳng hề nghe thấy. Liền ngay cả con gà, con chó trông cửa, gà trống buổi sáng đều giống như nhận mệnh trốn ở trong góc của mình, cổ họng cũng dám phát ra tiếng.

      Suốt trong ngày, tiếng đàn chợt thùng thùng biến thành tiếng trống lúc to lúc , lúc chậm lúc nhanh, trực tiếp đánh cho đất ở Cổ gia như muốn nhảy lên.

      Lúc này chiếc xe ngựa từ ngã tư đường từ từ tiến lại, dừng ở trước cửa Cổ gia đại viện.

      Vốn gia đinh gác cửa bịt lỗ tai ngủ gà ngủ gật cái mông bị đâm đâm chút, đột nhiên nhảy dựng lên, từ cái bàn bốn bậc thang nhảy xuống đường, cầm lấy ghế , mở cửa xe, mặt tươi cười “Đại Thiếu, ngài trở lại.”

      người chầm chậm ra từ trong xe, quần áo màu xanh nhạt, mái tóc đen như mun, mày rậm, đôi mắt hơi hẹp dài, đôi môi mỏng như mím chặt.

      Lúc này mới xuống xe, tùy ý nhướn mi hỏi “tiểu thư lại nổi điên phải ?”

      Tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người khác tự chủ được cúi đầu trước .

      “Hình như đêm qua tiểu thư cùng lão gia cãi nhau trận…” – gia đinh giọng trả lời.

      Cổ Liên Thành nhàng nâng khóe môi lên, tựa tiếu phi tiếu, gì nữa tiêu sái vào cửa.

      Trừ tiếng trống ầm ỉ ra, trong viện yên tĩnh, có người hầu quét dọn đình viện, nhưng vẫn nhìn ra được mắt mỗi người đều sưng phù, ràng là do ngủ đủ giấc.

      Nhìn thấy Cổ Liên Thành, mọi người vui vẻ như được đại xá, vội vàng cúi đầu thỉnh an “Đại thiếu, ngài trở lại.” Đêm nay bọn họ có thể ngủ ngon giấc rồi.

      thản nhiên gật đầu, sau đó hướng Nhật Mộ các tới, đó là nơi ở của phụ thân Cổ Kế Hải, được vài bước bỗng nhiên dừng lại xoay người hướng nam viện tới.

      Nam viện Hương Ly các là nơi ở của muội muội Cổ Vô Song.

      Người chưa bước vào cửa viện cảm giác có trận gió hướng đánh tới, theo bản năng nghiêng người “Phanh!” chỉ thấy sau lưng , xác chiếc đàn cổ, chia năm bảy mảnh.

      Ánh mắt trầm xuống, Cổ Liên Thành thản nhiên “Vô Song, ngay cả đàn ca đưa cho muội mà muội cũng dám quẳng sao?”

      Trong viện giống như có vài tiếng kêu của tiểu quái thú, tiếp theo chỉ thấy bóng đen lao ra trước người , phen ôm lấy cổ , nhảy lên người quấn như bạch tuộc tiếp tục gào khóc.

      Cổ Liên Thành hờn giận đẩy muội muội ra, đem hai người cách nhau khoảng chừng nửa thước, mới “Rốt cuộc là chuyện gì, như thế nào lại thành như vậy? Ca mới ngày ở nhà, muội liền muốn tạo phản.”

      mặt bộ trang phục màu tím lấy tay áo lau nước mắt, khóc thúc thích lên án “Là cha nổi điên, tự nhiên đem muội hứa gả cho lão già sát nhân. Ca, ca ở nhà, cũng thể để người khác tùy ý khi dễ muội như vậy! Ô, ô…”

      “Cái gì lão già sát nhân?” Cổ Liên Thành nhíu mày suy tư “Lúc trước, cha có nhắc với ca cửa hôn với Nguyên Phi Ngạo, nhưng muội gật đầu, ở đâu ra lão già sát nhân?”

      Cổ Vô Song liều mình gật đầu “Chính là tên Nguyên Phi Ngạo kia! ở biên quan, giết người vô số, tuổi lại bó to, dựa vào cái gì muốn muội gả cho ? ràng là trâu già còn muốn gặm cỏ non.”

      Cổ Liên Thành nghe vậy liền cười khanh khách “ bất quá chỉ ba mươi bốn tuổi, làm sao là lão già được.”

      “Muội mới mười tám tuổi a, tuổi của sắp gấp đôi của muội rồi.” nàng giơ chân kêu lên.

      “Mười tám tuổi, lúc ấy nương muốn sinh ca rồi.” Cổ Liên Thành quay đầu lại phía sau phân phó người hầu “Nơi này của tiểu thư loạn như vậy, sao dọn dẹp .” xong muốn chạy lấy người.

      Cổ Vô Song vội vàng dính lấy , phen nước mắt nước mũi “Ca, muội phải công chúa, nhà chúng ta cũng phải muốn dựa vào quan hệ thông gia để mở rộng thanh danh, vì sao muốn muội lấy ? Ca trơ mắt nhìn muội muội của mình nhảy vào hố lửa ?”

      “Kia cũng phải là đến mức đó.” Cổ Liên Thành vất vả gỡ bàn tay của nàng ra, sờ sờ cằm “Dù sao Nguyên Phi Ngạo cũng phải là hố lửa, muội cũng phải là con dê đợi làm thịt. Hiên tại phải là muội có đồng ý gả hay , mà là người ta có đồng ý cưới muội hay .” hơi liếc mắt nhìn nàng khinh thường “Nhìn muội gầy như vậy, ngay cả nhét kẻ răng của còn ngại đủ.”

      Cổ Vô Song nín khóc mỉm cười, liên tục gật đầu “Đúng vậy, đúng vậy, nếu như vậy, muội đây cần gả cho , vẫn là để cho cưới nữ nhân cao to vạm vỡ tốt hơn.” Bọn họ thích hợp.

      “Chuyện này ca làm chủ được.” cúi thắt lưng, dán vào lỗ tai muội muội mình “Đêm qua chính miệng Hoàng thượng với ta, tứ hôn cho hai người. ca ca phải chúc mừng muội, ca nên chuẩn bị quà mừng cho muội mới đúng.”

      Cổ Vô Song nhất thời thất thần, buông lỏng hai tay ôm , cắn chặt hàm răng, thốt ra câu “Ca làm sao biết được muội đồng ý chứ?”

      Cổ Liên Thành ánh mắt sâu thẳm “ lấy chồng? ca đây đem muội trói đưa tới trước mặt Nguyên Phi Ngạo, ca sợ đắc tội với muội, chỉ là thể kháng chỉ.”

      Cổ Vô Song nghe vậy cúi đầu trầm mặt, như là tự hỏi cái gì, lát sau nàng ngẩng đầu lên, đối với ca ca tràn ra nụ cười cổ quái “Nếu là Nguyên Phi Ngạo kháng chỉ cưới muội, hoàng thượng cũng thể ?”

      Dứt lời, nàng thay đổi bộ dáng vừa khóc vừa nháo vừa rồi, phản ứng như bệnh tâm thần, bỏ lại ca ca, lấy tay quấn quấn đầu tóc rối, xách làn váy lên, vào phòng.

      “Đại thiếu,… tiểu thư nghĩ lẫn quẩn trong lòng ?” bọn người hầu bất an giọng hỏi.

      Cổ Liên Thành cười lạnh có khả năng! Chỉ sợ có người sắp đau đầu rồi.”
      tart_trung, Tôm ThỏChris thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.2

      Cửa lớn hoàng cung Hạo Nguyệt quốc có hơn mười đội nhân mã đứng, đầu là nam tử thân hình cao lớn cường tráng, thân trang phục đen tuyền. ngũ quan góc cạnh ràng, cả người phát ra khí phách nồng đậm, tuy rằng mùa đông còn chưa bắt đầu, nhưng chỉ cần nhìn , có thể nhìn thấy sát khí lạnh băng trong mắt , làm cho người ta khỏi rung sợ.

      Người này đúng là Tịnh Biên tướng quân Nguyên Phi Ngạo. Tuy thân mang chức vị quan trọng, tùy tiện dậm chân cái cũng khiến Hạo Nguyệt quốc lay động, nhưng từ biên quan về tới kinh thành, chưa từng kinh động viên quan hay người dân.

      Xuống ngựa, chớp mắt tiến vào cửa lớn hoàng cung, có tiểu thái giám tiến lên khom người “Tướng quân, nơi này là hoàng cung cấm địa, xin để kiếm lại.”

      Nguyên Phi Ngạo còn chưa có mở miệng chuyện, thái giám lớn tuổi hơn vội vã chạy tới, tát lên mặt tiểu thái giám kia cái, nổi giận “Tên cẩu nô tài có mắt, Nguyên tướng quân từ trước đến nay có thể mang theo kiếm, cần xuống ngựa, cần thông báo, có thể trực tiếp diện thánh. Ngươi là ai, dám bảo Nguyên tướng quân tháo kiếm xuống.”

      Mi nhếch lên chút, Nguyên Phi Ngạo “Được rồi, người biết có tội.” dùng chữ ngắn gọn có lực, tiếng cực kì trầm thấp, lại chấn động người nghe làm lòng người khác phát run.

      Lão thái giám vội vàng im miệng, khom người “Tướng quân đừng trách tội, tiểu tử này là người mới, hiểu quy củ, biết ngài.”

      Nguyên Phi Ngạo lười nghe nịn hót, thẳng về phía trước.

      “Tướng quân nếu muốn gặp hoàng thượng, thỉnh đến ngự hoa viên.” – lão thái giám theo “hoàng thượng tại ở ngự hoa viên thả câu.”

      Dứt khoát, Nguyên Phi Ngạo xoay người hướng đến ngự hoa viên.

      Dọc theo đường , hề ít cung nữ và thái giám chỉ dám đứng xa xa nhìn , ai dám đứng trước chuyện.

      Thời điểm tới ngự hoa viên, có bóng đen bỗng nhiên nhảy ra, đối mặt với kêu to “Đây là hoàng cung cấm địa, tên lớn mật cuồng đồ này ở đâu tới, dám đem kiếm xông vào, mau đưa tay chịu trói…”

      Còn chưa xong, Nguyên Phi Ngạo liền đưa tay ra, chuẩn xác nắm lấy cổ áo người nọ, nhấc lên trung, chỉ thấy thân hình nhắn kia đạp loạn xạ trong trung, vẫn là thể thoát ra được cái nắm của .

      “Sư phụ tha mạng, đệ tử biết sai rồi.” – đó là đứa dưới mười tuổi, liên tục cầu xin tha thứ.

      Lão thái giám già nhìn thấy, mặt trắng nhợt, vội vàng cầu xin “Tướng quân, mau thả điện hạ xuống.”

      Nguyên Phi Ngạo liếc mắt nhìn vẻ mặt nam hài làm gì được ở giữa trung, lạnh lùng “Điện hạ cái tốt học, lại học cái nên học làm sơn tặc? Lời và việc làm nghiêm túc, sau này sao có thể làm minh quân?”

      xong buông năm ngón tay ra, may mắn thân thủ thái tử linh hoạt, lập tức vững vàng đứng mặt đất có té ngã tới mông nở hoa.

      ôm quyền cung kính hành lễ với Nguyên Phi Ngạo “Sư phụ, đồ đệ đợi người năm, mới đợi được ngài hồi cung, nguyên muốn làm cho ngài kinh hỉ, nghĩ tới…Đồ đệ lại xấu mặt.”

      Tuy rằng giọng điệu của Nguyên Phi Ngạo lạnh như băng, nhưng nhìn nam hài mặt vui cười trước mắt này, khỏi thở dài “Vi thần gánh nỗi tiếng sư phụ này của điện hạ, cũng khuyên điện hạ ít đùa với cái loại kinh hỉ này, nếu lâm trận gặp địch, chờ kịp người mấy lời vô nghĩa này, bị kẻ địch tiễn xuyên tim.”

      “Vâng, đồ đệ nhớ kĩ.” – cho dù Nguyên Phi Ngạo vẫn thừa nhận mối quan hệ thầy trò này của hai người, nhưng thái tử vẫn kiên quyết làm đồ đệ của .

      “Sư phụ, để đệ tử cầm kiếm cho ngài .” – thái tử theo bên người Nguyên Phi Ngạo, tràn đầy sùng bái nhìn .

      “Điện hạ chỉ cần nắm vững bút trong tay mình, còn lại để vi thần.” Nguyên Phi Ngạo đối với tiểu người hầu bên người này tràn ngập bất đắc dĩ, phải vì đối phương là thế tử, ngại quân thần khác biệt, mà bởi vì đối phương là đứa .

      từ trước đến nay muốn cùng hai loại tiếp xúc: là nữ nhân, hai là đứa .

      vào cửa lớn ngự hoa viên xa tới ao cá, Hạo Nguyệt quốc yên bình nay hoàng đế Chu Ung nhàn nhã ngồi núi giả thả câu, còn có mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành cuộn tròn ngồi cỏ bên chân , cả hai đều vui vẻ nhìn cần câu, nhưng ai quan tâm là cá có mắc câu hay .

      Nguyên Phi Ngạo ở bên kia hồ xốc vạt áo lên quỳ gối xuống “Thần Nguyên Phi Ngạo phụng chỉ hồi kinh, đặc biệt tới kiến giá.”

      “Tử Kiếm trở lại.” – Tử Kiếm là tên tự của Nguyên Phi Ngạo. Chu Ung cười nhìn xung quanh hướng quẩy tay “Đến bên này , thân sát khí của khanh đem cá của trẫm dọa chạy hết rồi.”

      “Bệ hạ để ý làm gì, cá trong toàn quốc này đều là của bệ hạ.” – Nguyên Phi Ngạo vài bước đến bên người Chu Ung, cũng khom người hành lễ với mỹ nhân bên chân hoàng thượng “Tham kiến Trang phi nương nương.”

      “Tướng quân có chuyện cần với hoàng thượng, bản cung trước.” – Trang phi mỉm cười đứng lên, gọi thái tử “Quý Đô, đừng quấn quýt lấy tướng quân nữa, theo mẫu phi hồi cung.”

      Quý Đô lưu luyến rời theo sau mẫu phi, quay đầu liên tục nhìn Nguyên Phi Ngạo, như hy vọng có giữ mình lại hay , đáng tiếc Nguyên Phi Ngạo ngay cả nhìn cũng chưa nhìn cái nào.

      Chu Ung lại nhìn ra tâm tư của con mình, cười “Đứa Quý Đô này trước nay sợ trời sợ đất, chỉ phục khanh. Ta xem vài năm nữa, cho ở bên cạnh khanh học hỏi."

      Nguyên Phi Ngạo xụ mặt nghiêm túc “Bệ hạ đùa phải ? Điện hạ nếu ở bên cạnh thần, là muốn thần bảo vệ điện hạ hay bảo vệ quốc thổ?” đến chính luôn luôn nghiêm chỉnh.

      Chu Ung cười buông cần câu trong tay ra, đứng dậy sóng vai với “Tử Kiếm bồi trẫm chút, câu ngày, con cá cũng mắc câu, biết có phải hôm nay vận khí của trẫm tốt hay ?”

      “Bệ hạ có tâm ?” – bên cạnh Chu Ung cũng giống như thần tử khác, theo phía sau hay là bảo trì khoảng cách.

      “Bị khanh nhìn ra rồi.” – Chu Ung cười “ ra trẫm cũng là mới từ bên ngoài trở về. Mấy ngày trước trẫm bí mật ra hoàng thành, vòng vòng các thành trấn quanh đây.”

      “Bệ hạ cải trang vi hành, là muốn xem xét dân tình?”

      “Mấy năm gần đây Hạo Nguyệt quốc cũng coi như yên ổn, kỳ trẫm cũng có gì lo lắng, chỉ là nghe gần đây dân chúng còn làm nông nữa, càng ngày càng nhiều người bỏ nông theo thương, bởi vậy rất nhiều ruộng đất bị bỏ hoang phế, cho nên trẫm nghĩ muốn tự mình nhìn chút.”

      “Kết quả sao?”

      Chu Ung lộ ra vẻ mặt u sầu “Quả nhiên như các viên quan báo lại, trẫm tận mắt thấy những mảnh ruộng lớn người canh tác để hoang vu, cỏ hoang mọc đất còn nhiều hơn cây lúa.”

      Nguyên Phi Ngạo cong cong khóe môi, “Bệ hạ phải vẫn trọng thương kinh nông sao? Bây giờ biết hậu quả .”

      Chu Ung liếc nhìn cười khổ “Chỉ có khanh mới dám ở trước mặt trẫm quở trách trẫm đúng. Được rồi, trẫm thừa nhận mình sai rồi, chỉ hy vọng bây giờ cứu nguy còn kịp. hôm qua trẫm vội tìm nhóm cựu đại thần ở Hộ bộ bàn đối sách, bàn đến bàn , bọn họ cho rằng lợi nhuận từ buôn bán luôn nhiều hơn từ trồng trọt, hơn nữa thuế của nông nghiệp lại cao hơn thương nghiệp, cho nên mới có cục diện hôm nay. Bọn họ cho rằng trẫm nên tăng thuế thương nghiệp, hay là giảm thuế cho nông dân, nhưng việc này đơn giản, nhưng nếu trẫm làm như vậy chẳng phải làm mất lòng các thương gia?”

      Nguyên Phi Ngạo hoài nghi nhìn hoàng thượng. Từ trước đến nay chỉ quản về quân sao hôm nay vừa thấy hoàng thượng liền lảm nhảm việc nông canh?

      Chu Ung vừa vừa hồi, bỗng nhiên dừng lại, vòng vo hỏi “Tử Kiếm, bây giờ chiến cùng Thu Kế quốc ổn định, khanh có tính toán gì ?”

      Nguyên Phi Ngạo trầm ngâm “Chiến mặt dù ổn định, sợ chỉ là giả tạo. Sau khi Nguyệt Hồ công chúa qua đó, nếu đối phương tấn công quốc thổ nước ta nữa tốt, nếu , thần chỉ có thể dẫn binh mã ra biên quan chờ bọn họ.”

      Chu Ung cười “Trẫm là hỏi khanh có tính toán gì ? Khanh năm nay có ba mươi tư tuổi , trẫm nghe trong quân khanh có hồng nhan tri kĩ, chẳng lẽ khanh nghĩ đến chuyện thành gia lập thất?”

      “Hồng nhan tri kỉ?” Nguyên Phi Ngạo nhíu mày “ nương nhà quan kia chính là được vi thần cứu trong lúc phá ổ kỹ viện. nàng tan cửa nát nhà, còn chỗ để , thần tạm thời để nàng ấy ở trong quân đội, phải là hồng nhan tri kỉ gì cả.”

      cách khác, khanh chưa có người trong lòng?” – Chu Ung lại hỏi

      Nguyên Phi Ngạo lạnh lùng nhìn “Bệ hạ làm gì lại quan tâm chuyện này của vi thần? Chẳng lẽ vi thần biến ra nữ nhân thể?”

      “Nếu khanh biến được, trẫm giúp khanh biến.” – Chu Ung hướng nháy mắt cười giảo hoạt.

      Nguyên Phi Ngạo đứng bổng cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi qua, cho dù là đối mặt với quân địch chiến trường cũng chưa từng có cảm giác này “Bệ hạ… muốn làm gì?”

      “Cố Liên Thành này, khanh có biết ?”

      “Đương nhiên.” Ngân hàng tư nhân đứng đầu Hạo Nguyệt quốc – ngân hàng tư nhân Thiên Hạ - Cổ Đại Thiếu.

      “Cổ Liên Thành có muội muội, năm nay mười tám, còn chưa gã…”

      Nguyên Phi Ngạo khoát tay, ngăn câu tiếp theo. hiểu ý tứ của hoàng thượng, mặt lên vẻ bất mãn “Bệ hạ, vi thần còn chưa muốn đón dâu.”

      “Nghe trẫm hết.” Chu Ung vỗ vỗ vai “Trẫm muốn khanh cưới nàng chỉ bởi vì khanh chưa lấy vợ, còn bởi vì chính sách nông thương của trẫm, lần này chắc chắn phải dựa vào tài lực của ngân hàng tư nhân Thiên Hạ. Mấy ngày hôm nay trẫm ở cùng chổ với Cổ Liên Thành, người kia tâm kế đa nghi, giảo hoạt, biến hóa kì lạ, ngoằn ngèo cùng trẫm ba ngày, chính là muốn bỏ tiền ra, cho đến khi nhắc tới hôn này với khanh. Khanh xem, nếu như thần tử của trẫm cùng muội muội của thành thân, thể từ chối giúp trẫm lần này.”

      Nguyên Phi Ngạo nghe xong sắc mặt càng thêm khó coi “Hoàng thượng, thần phải là công chúa dùng để hòa thân.”

      “Trẫm biết.” hoàng thượng vội vàng trấn an, cười “Trẫm phải đem khanh làm vật giao dịch, chỉ là muốn khanh giúp trẫm việc khó. Khanh bất quá chỉ cưới nữ nhân, mà trẫm có thể có được tài lực của ngân hàng tư nhân Thiên Hạ, quan trọng là, tại trẫm nhìn ngân hàng tư nhân kia lo lắng, khanh có biết “Phú khả địch quốc”bốn chữ này có nghĩa gì ? Ý nghĩa ở chỗ trong giang sơn của trẫm còn có quốc gia khác tồn tại. Nếu khanh là trẫm, khanh làm sao?”

      Mày của Nguyên Phi Ngạo vẫn cau chặt “Vi thần phải người có thủ đoạn đùa giỡn, cũng thông minh, việc hầu hạ đại tiểu thư, thần làm được.”

      cần hầu hạ nàng, khanh thú nàng, nàng chính là người nhà khanh, lấy chồng theo chồng, sau này còn dám làm gì?”

      Thấy Nguyên Phi Ngạo thần sắc bất động, lại gì, Chu Ung nhân cơ hội lại “Tử Kiếm, tại khanh là thần tử duy nhất trẫm có thể dựa vào, tìm hết trong nước, trẫm còn có thể tin tưởng ai chứ? Phải biết rằng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Bên ngoài thiên binh vạn mã khanh còn sợ, chẳng lẽ lại sợ nữ oa chưa dứt sữa hay sao?”

      Nguyên Phi Ngạo nhướng cao mi, khẽ cong khóe miệng “Hoàng thượng đây là khích tướng sao?”

      Chu Ung mỉm cười “Xem như vậy . Nhưng quyền quyết định vẫn ở tay khanh, trẫm muốn làm bà mối miễn cưỡng người khác. Nếu khanh chịu, trẫm cũng có biện pháp, cũng thông cảm khanh muốn vì nữ oa mà đắt tội với ngân hàng tư nhân Thiên Hạ…”

      Lại khích tướng nữa, Nguyên Phi Ngạo cười lạnh cái “Bệ hạ, vi thần đồng ý.”

      Hoàng thượng mở miệng, thân là thần tử còn có thể như thế nào chứ? Hơn nữa chỉ là nữ nhân, sao có thể khiến cho long trời lở đất.
      tart_trungChris thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.3

      Nguyên Phi Ngạo ra khỏi hoàng cung, vừa mới lên ngựa, liền nhìn thấy tiểu đồng áo xanh hướng hành lễ.

      “Là Nguyên tướng quân phải ? Đây là bái thiếp của Thiếu Đông nhà nô tài.”

      “Bái thiếp?” nghi ngờ tiếp nhận bái thiếp này. vừa về tới kinh thành, sao người khác lại biết được? Huống chi nơi này cũng phải phủ đệ nhà , đưa cái gì bái thiếp chứ?

      còn chưa mở bái thiếp ra xem, tiểu đồng áo xanh cười “Thiếu Đông nhà nô tài , ở bên hồ Xuân Ba chuẩn bị tốt tiệc rượu, mong được vinh hạnh tiếp đón tướng quân.”

      Nguyên Phi Ngạo mở bái thiếp ra, vừa nhìn thấy, mi nhíu cái. khéo léo, dĩ nhiên là thư của Cổ Liên Thành, đó viết vài lời khách sáo, chủ yếu là mời uống rượu.

      Từ trước đến nay rượu như mạng, mà Cổ Liên Thành này dĩ nhiên biết được, ở trong thư cố ý ghi – bản thân có chuẩn bị rượu ngon Hải Đường xuân, mong cùng tướng quân say về.

      Như vậy xem xong câu này làm sao mà động tâm cơ chứ?

      Huống chi, hôm nay hoàng thượng người này khó chơi đối phương lại muốn đem muội tử giao cho , rốt cục có mưu gì, phải qua đó để điều tra chút.

      Vì thế đem thư xếp lại, thản nhiên hỏi “Xuân Ba hồ ở đâu?”

      Tiểu đồng áo xanh cười meo meo “Thỉnh tướng quân theo nô tài.”

      Nguyên Phi Ngạo nghĩ nên ngựa hay ngồi xe, nghĩ tới đối phương lại bộ theo sau ngựa . mặc dù có quất ngựa chạy nhanh, nhưng tiểu đồng vẫn thong thả theo sát .

      giật mình chút, quan sát lúc hỏi “Ngươi là người luyện võ?”

      Tiểu đồng áo xanh ngẩn đầu cười cười, tuy rằng dung mạo bình thường, nhưng ánh mắt vui vẻ như trăng rằm lại rất đẹp. “Trong nhà Thiếu Đông tiền rất nhiều, người mơ ước cũng rất nhiều, nhiều hạ nhân phải học qua thuật phòng thân đề phòng lúc có tình huống xấu. Nô tài rất ngu dốt, chỉ học được chút công phu chạy trốn.”

      “Khách khí.” Nguyên Phi Ngạo hừ lạnh, biết đối phương đến khinh công. Nhìn bước , giống như tư thế tản bộ, nhàng thoải mái, ít nhất cũng phải luyện bảy, tám năm mới có thể đạt được như vậy. nếu ngay cả tiểu tử truyền tin bình thường ở ngân hàng tư nhân Thiên hạ mà lại có bản lĩnh tốt như vậy, khó trách Cổ gia ở Hạo Nguyệt quốc có thể giơ tay làm mưa nhanh chóng như vậy, làm cho ngay cả Hoàng thượng cũng kiên kị thế lực của bọn họ.

      Xem ra Cổ Liên Thành,…là người lợi hại, thể phòng bị.

      hơn nửa canh giờ, rốt cục bọn họ cũng vào Xuân Ba hồ.

      Xuân Ba hồ là hồ nước lớn nhất trong kinh thành Hạo Nguyệt quốc, ngày thường người du ngoạn, thưởng thức ở đây rất nhiều, nhưng sao hôm nay nơi này thấy bóng người nào cả. Chỉ có chiếc thuyền hoa lẳng lặng đậu hồ.

      Nguyên Phi Ngạo khó hiểu hỏi “Sao lại thấy ai cả?”

      Tiểu đồng áo xanh về phía chiếc thuyền quay đầu lại cười “Thiếu Đông của nô tài hôm nay mời tướng quân uống rượu, đương nhiên thể người khác tới quấy rầy.” dùng ngón tay chỉ “Ngài xem bên kia.”

      nhìn theo hướng của ngón tay, lúc này Nguyên Phi Ngạo mới chú ý thấy bốn hướng bên hồ đều treo cái đèn lồng màu đỏ, đèn lồng viết hai chữ “Thiên hạ” chói mắt.

      “Đây là có ý gì?” ràng là ban ngày, ai lại đốt đèn?

      Tiểu đồng áo xanh lại mĩm cười, “Đây là kí hiệu của Cổ gia chúng ta. Ý là, trong phạm vi ba dặm nơi Cổ gia bao hạ, những người phận được lại gần.” xong người lên thuyền.

      Nguyên Phi Ngạo quay đầu ra lệnh với đám thủ hạ phía sau “Ở đây chờ ta.” xong cũng lên thuyền.

      Thuyền hoa này rất lớn, ước chừng có hai tầng lầu cao, tầng dưới có mười tên cầm lái đứng ở hai bên sườn thuyền, Nguyên Phi Ngạo vừa bước lên thuyền, mười tên cầm lái liền hoạt động mái chèo, đưa thuyền ra giữa hồ.

      Nguyên Phi Ngạo theo tiểu đồng áo xanh lên tầng hai, khỏi ngẫn người, tầng này trống rỗng, trừ bỏ cái bàn và tám cái ghế, chẳng còn ai cả. Bốn phía bờ hồ để thưởng thức phong cảnh đều bị mành vải màu tím nhạt che phủ, cảnh sắc bên ngoài đều khó có thể nhìn .

      “Cổ Liên Thành đâu?” Nguyên Phi Ngạo thanh trầm xuống “Làm trò?”

      Lúc từng bước lên tiểu đồng áo xanh vẫn bên cạnh , lúc nghe hỏi như vậy, lặng lẽ rút đoản kiếm trong tay áo ra, thừa dịp chuẩn bị, đâm tới…

      Nguyên Phi Ngạo thân kinh bách chiến, đặc biệt mẫn cảm với sát khí nguy hiểm, nhưng mà lần này tiểu đồng hóa trang rất tốt, làm cho phòng bị, nhưng khi kiếm khí cắt qua quần áo của , theo bản năng lắc mình né, tránh được kiếm này, giận bừng bừng hỏi “Vì sao muốn ám sát ta?”

      Tiểu đồng áo xanh kiếm trúng , lộ ra kinh ngạc, nhưng vẫn cười “Ngượng ngùng, tướng quân đại nhân, đây là ý tứ của Thiếu Đông nhà ta, về phần vì sao làm vậy ta cũng biết.” ngoài miệng như bỡn cợt như vậy, nhưng kiếm tay vẫn chưa dừng lại công kích, lúc câu đó muốn đâm tới bảy kiếm, mỗi chiêu kiếm đều muốn lấy mạng đối phương.

      Mi tâm Nguyên Phi Ngạo cứng lại, khiển trách “Tuổi còn như vậy, làm sao xuống tay độc ác như vậy?” phất cổ tay áo cái, sức mạnh cường đại kéo tiểu đồng áo xanh lại, làm cho thân thể tiểu đồng áo xanh kiểm soát được nghiêng về phía trước, dùng tay chém cái, đối phương đau đến thể buông kiếm ra.

      là Cổ Liên Thành kêu ngươi giết ta?”

      Nguyên Phi Ngạo vừa muốn hỏi, tiểu đồng áo xanh đột nhiên liền xoay người, muốn từ lan can nhảy xuống, Nguyên Phi Ngạo mắt lạnh tay nhanh, duỗi hai tay đem tiểu đồng giữ lại bên ngoài lan can.

      “Muốn chạy? dễ như vậy!” Nguyên Phi Ngạo lạnh lùng , hai tay nhấc lên, đem tiểu đồng kia bỏ vào trong thuyền.

      Tiểu đồng áo xanh vẫn chưa bỏ ý định, vừa rơi xuống liền dùng hai đấm hướng đến mặt , mặt đổi sắc đưa tay bắt lấy quặc lại, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết, cánh tay của tiểu đồng áo xanh bị làm gãy, đau đến ngất .

      buồn cười!” Nguyên Phi Ngạo nhìn đứa té ngã trước mặt mình, hoàn toàn hiểu gì cả.

      Đầu tiên vừa vào hoàng cung bị hoàng thượng cứng rắn nhét mối hôn cho , sau đó mặc danh kì diệu bị cậu cả tương lai cho mời, sau đó lại mặc danh kì diệu bị người ta ám sát.

      tại làm gì bây giờ? Trực tiếp đến ngân hàng tư nhân Thiên hạ chất vấn Cổ Liên Thành vì sao an bài như vậy, rốt cục Nguyên Phi Ngạo đắc tội gì với , làm cho đối phương muốn giết như vậy ?

      Ngẫm lại, chuyện này có chút kì quái. Nếu Cổ Liên Thành muốn giết , nên trước mặt hoàng thượng cầu chuyện muội muội . Chẳng lẽ đứa này là do đối thủ của Cổ Liên Thành phái tới? Giả danh Cổ Liên Thành muốn tìm , giết giá họa cho Cổ Liên Thành, hòn đá trúng hai con chim?

      Mặc kệ như thế nào? Trước hết tìm Cổ Liên Thành hỏi ràng, ở nơi đó chắc có manh mối.

      Nghĩ đến đây đối với những người chèo thuyền hô to “Trở lại nơi xuất phát”

      tiếng hô này tựa như sấm sét, thậm chí dọa cho lái thuyền làm rớt mái chèo.

      lát sau, thuyền hoa sắp cập bến lần nữa, thuộc hạ đứng bên bờ chờ vội vã chạy tới, nhìn “Tướng quân, vừa mới nhận được tin cấp báo, Diêm thành phụ cận cách nơi này ba trăm dặm, phát nhân mã khả nghi, hoài nghi là binh mã của Thu Kế quốc. Đặng Lan tướng quân trong coi Diêm thành xin chỉ thị nên làm gì?

      “Diêm thành?” Thu Kế quốc mới cùng Hạo Nguyệt quốc kí hiệp ước hòa bình xâm phạm lẫn nhau, như thế nào có binh mã khả nghi xuất ? “Truyền tin cho Đặng tướng quân , chậm nhất là ngày mai ta tới.”

      quả quyết hạ lệnh xuống, sau đó lên ngựa.

      Thuộc hạ nhắc nhở “Tướng quân, vậy chuyện bên phía bệ hạ...” hôm nay vào cung diện thánh, chính là báo cáo công tác, nhưng còn chưa hoàn thành.

      Nguyên Phi Ngạo khoát tay ngăn lại “Vô phương, báo với bệ hạ, biên quan có việc, bệ hạ thông cảm.” Sau đó lại nhớ tới chuyện “ thuyền có tên tiểu tử bị ta đánh gãy tay, mang theo, ta còn có chuyện muốn thẩm vấn .”

      Phân phó xong tất cả mọi việc, thúc ngựa chạy ra khỏi Xuân Ba hồ.

      tại mặt hồ gió lạnh rền vang, dù cho thân làm bằng sắt cũng cảm thấy khí lạnh bức người, tốt hơn hết vẫn nên rời khỏi sớm.

      Tạm thời kịp hỏi Cổ Liên Thành, bất quá mang theo tiểu đồng này cũng sợ tìm ra được manh mối.

      Chương 2.1

      Edit: Lạc Tâm Nhi

      “Đau quá…”

      Nghe được tiếng rên rỉ của tiểu đồng, Nguyên Phi Ngạo ăn cơm chiều liếc mắt hướng về phía tiểu tử cuộn tròn trong góc kia. Đứa này nhìn hiểu ác độc, nhưng xương cốt thân mình lại mảnh mai, vặn gãy cánh tay lại làm cho hôn mê ngày, buổi tối sắp xếp ổn thỏa cho cả đại đội ở tại huyện nha Túc huyện, cũng có tỉnh lại.

      Thuộc hạ cũng sớm nghĩ tới giội nước lạnh bắt tỉnh lại, nhưng Nguyên Phi Ngạo đồng ý. hoài nghi đứa này là giả bộ hôn mê, muốn xem đối phương giả bộ đến khi nào.

      tai, đứa này rốt cục nhịn được rồi sao?

      Loáng thoáng, nghe tiếng tiểu đồng rên rỉ, tiếng đứt quãng truyền vào lỗ tai

      “Nương, cánh tay con đau quá, đừng đánh con nữa…”

      Đứa này mơ thấy cái gì? Chẳng lẽ trước kia nương của thường đánh ?

      Nhịn được tò mò, Nguyên Phi Ngạo buông bát đũa trong tay, đứng dậy đến bên người tiểu đồng, ngồi xổm xuống đụng vào cánh tay tiểu đồng, tiểu đồng đau đến co rúm khóe miệng.

      gặp qua ít vết thương, biết loại vẻ mặt thống khổ này cũng thể giả bộ được. cách quần áo, cảm thấy đứa này phát sốt? dùng tay sờ thử làn da bên ngoài quần áo, quả nhiên là như vậy.

      trở lại kêu phó tướng tùy thân “Tiêu Điển, gọi đại phu lại đây!”

      Tiêu Điển tò mò hỏi “Tướng quân, còn muốn xem bệnh cho ? phải muốn giết ngài sao?”

      mã trả lại mã, muốn giết ta, chờ khi tỉnh lại, ta hỏi ràng, nên phạt phạt tuyệt buông tha, nhưng tại thể để chết trong này.” Nguyên Phi Ngạo mặt bình tĩnh “Nhanh .”

      Trong huyện nha có đại phu, rất nhanh đại phu tiến vào khám và trị bệnh.

      Sau khi bắt mạch, tiểu đồng quả nhiên bị sốt. Khi thầy thuốc nhìn đến cánh tay, khỏi hoảng sợ “Cánh tay đứa này giống như bị chặt đứt, nhanh nối xương lại, nếu nửa đời sau tàn phế.”

      Tiêu Điển bĩu môi “ cần nối, miễn cho lại ám sát tướng quân.”

      Nguyên Phi Ngạo mắt lạnh nhìn thấy, trầm ngâm lát “Đem cứu tỉnh, ta có chuyện muốn hỏi .”

      “Thần trí tại mê man, cho dù có thức tỉnh, chỉ sợ cái gì cũng ràng.” Tuy rằng thân phận thầy thuốc của nhoi so với Nguyên Phi Ngạo, nhưng thân là kẻ hành y, tấm lòng tư bi làm cho thể khuyên can.

      Tiểu đồng như cảm ứng được có người bên cạnh mình, dựa vào cánh tay chưa bị thương, nắm chặt góc áo người bên cạnh, giọng run run “Đau quá, nương, tay con rất đau!”

      Mọi người nhất thời im lặng, bởi góc áo nắm lại là áo của Nguyên Phi Ngạo.

      Nguyên Phi Ngạo ngẫn người, cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt góc áo của . lúc trước nhìn kĩ, lúc này mới chú ý, cái tay này rất , thực nhìn ra lúc trước lại muốn đưa mình vào chỗ chết.

      ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu đồng, nhìn tỉ mỉ, sau đó kéo áo của mình ra ngoài, dường như tiểu đồng kia càng quyết tâm, chẳng những nắm càng chặt mà còn khóc cầu xin “Nương, con nhất định ngoan, bao giờ… chạy loạn nữa, con bao giờ… so đo với ca ca nữa.”

      Tâm tư Nguyên Phi Ngạo như bị điều này nặng đề đụng cái, có thẳng tay kéo vạt áo trở về, ngược lại vỗ vỗ tay tiểu đồng, dùng giọng điệu mềm mại “Được, đánh ngươi, buông tay .”

      Nghe được cam đoan của , khóe miệng tiểu đồng lộ ra lúm đồng tiền trẻ con, năm ngón tay nắm chặt cũng từ từ buông ra.

      Nguyên Phi Ngạo quay đầu với đại phu “Nối xương cho .”

      Phó tướng Tiêu Điển ở bên nhìn thấy mà choáng váng, theo hiểu biết về tướng quân của từ trước đến giờ, chưa từng thấy tướng quân dùng khẩu khí ôn nhu như vậy chuyện với ai, huống chi là với tên thích khách.

      Lúc này Nguyên Phi Ngạo trầm mặt nhìn tiểu đồng, “Ta muốn chết, hiểu chưa?”

      Đại phu cười khổ “Tướng quân nghĩ muốn sống, có thể cho phép tiểu nhân đưa đến phòng ở khác sạch hơn được , nối xương thể qua loa được, mặt đất tốt lắm.”

      “Làm ngay tại nơi này.” Nguyên Phi Ngạo nhịn được phân phó “Thời điểm chúng ta ở chiến trường, chính là trong núi xương biển máu tùy tiện tìm chỗ là có thể băng bó, nối xương cần đến chổ nào chứ? Nếu ngươi làm được, ta làm!”

      đột nhiên nâng tay vỗ vỗ hai má của tiểu đồng “Này, tỉnh lại, đừng giả chết!”

      Tiểu đồng mơ mơ màng màng đem hai mắt mở ra, nhìn lâu, làm như thể xác định, chần chờ hỏi “Ngươi,…là ai?”

      “Giả ngu hay sốt đến hồ đồ?” Nguyên Phi Ngạo mắt lạnh nhìn , lười lời vô nghĩa “ tại ta nối xương lại cho ngươi, ngươi phải nhịn đau, chút nữa được kêu cha gọi mẹ.”

      Tiểu đồng quật cường nhìn “Làm sao ngươi biết ta sợ?”

      Nguyên Phi Ngạo bắt lấy xương cổ tay của , lúc này mới phát chỉ có bàn tay nhắn, ngay cả cánh tay cũng giống như thanh gỗ.

      Nguyên Phi Ngạo nhìn chung quanh, phát đôi đũa bàn lúc nãy dùng bữa, lấy nhét vào miệng tiểu đồng, câu “Cắn!”

      Tiểu đồng đưa ánh mắt mở to vô tội hoang mang nhìn , nhưng vẫn làm theo.

      Nguyên Phi Ngạo nhiều lời nữa, đưa tay nâng cánh tay gãy của tiểu đồng, tay chạm tới chỗ gãy, vừa bẻ lại, tiểu đồng kêu lên tiếng, liền hôn mê bất tỉnh.

      “Bốc cho phương thuốc giảm đau.” Nguyên Phi Ngạo bên phân phó đại phu, bên nghi hoặc nhìn khóe miệng tiểu đồng, nơi đó chảy ra ít máu, hiển nhiên vừa rồi tiểu đồng cắn chiếc đũa cắn sai lại cắn vào môi mình.

      Vốn tưởng rằng lúc nối xương đứa này vừa khóc lại hét, nghĩ tới như vậy mà có thể chịu được.

      Nguyên Phi Ngạo phi thường tôn trọng những người có thể chịu được đau khổ, lại kiên kị những người như vậy. người như vậy nếu là bằng hữu tốt, nếu là kẻ thù phiền toái.

      bất quá chỉ là đứa , có thể có năng lực lợi hại vậy sao?

      Nguyên Phi Ngạo hai tay duỗi ra, ôm lấy tiểu đồng, lúc này mới phát , ôm vào trong ngực lại bằng xách túi khoai tây.

      “Tướng quân, kêu hạ quan cõng là được.” Tiêu Điển vội vàng gọi người “ phải bên kia còn phòng sao? Đem phòng thu dọn chút, đem tên tiểu tử này ném vào.”

      cần.” Nguyên Phi Ngạo mặt đổi sắc mà đem tiểu đồng thả lên giường của , sau đó “Đêm nay ngủ ở đây.”

      “Nhưng mà… tướng quân…” Tiêu Điển rất giật mình.

      “Lúc tỉnh lại, ta vừa lúc thẩm vấn .” Nguyên Phi Ngạo dùng sức kéo chiếc đũa còn bị tiểu đồng cắn trong miệng ra, trở lại bàn ăn, đem chiếc đũa chìu chìu vào áo vài cái, tiếp tục ăn cơm.
      tart_trungChris thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.2

      Đêm khuya, Nguyên Phi Ngạo cầm lấy bản đồ phòng vệ biên phòng, sau khi cẩn thận tỉ mỉ so sánh đối chiếu, với Tiêu Điển “Năm quận ở Đông Nam cứ bố trí như vậy, Tây Bắc cần sửa lại chút.”

      “Tài lực ở Tây Bắc từ trước đến nay đều đủ, Tổng Đốc Tây Bắc thường oán giận là đủ bạc, quân lương cũng đưa đến đúng hạn, nếu tăng mạnh phòng thủ, e rằng có khả năng.” Tiêu Điển thành báo cáo.

      Nguyên Phi Ngạo nhíu mày “Bọn họ khó xử ta biết, ta cũng vài lần viết thư nhắc nhở với bệ hạ chuyện này, nhưng bệ hạ địa phương cần dùng bạc có rất nhiều, nhất thời thể phân bố đến, kêu ta thông cảm.”

      đến cùng, vẫn là sâu mọt trong triều đình quá nhiều, hừ, tiền vẫn là nằm tay của đám tham quan.” Tiêu Điển nặng nề đánh lên bàn cái.

      Nguyên Phi Ngạo bỗng nhiên ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, sau đó đứng dậy vào buồng trong.

      Chỉ thấy tiểu đồng giường ôm cánh tay mình, khó khăn xoay người.

      “Tỉnh?” Nguyên Phi Ngạo từ cao nhìn xuống “Ngươi tên gì?”

      Tiểu đồng hơi giương mi mắt, nhìn thấy , bỗng nhiên cười khổ “Ngài ra tay cũng quá nặng.”

      Nghe như vậy, Nguyên Phi Ngạo xác nhận là người tỉnh táo. cúi người xuống, ép sát tiểu đồng, lạnh lùng hỏi “Rốt cục là ai phái ngươi tới ám sát ta?”

      “Ta phải , là Thiếu Đông nhà chúng ta…” tiểu đồng vừa mở miệng, liền cảm giác đau đến hút ngụm khí lạnh, ra là bàn tay to của Nguyên Phi Ngạo sờ qua tay bị thương của mình.

      “Biết đau?” cười lạnh “ người ngươi còn giấu ám khí gì mà ta chưa lấy ra?”

      “Cái gì cũng có!” tiểu đồng liên tục ngừng “Ta có học qua ám khí, tổng chỉ có mấy chiêu, đều bị ngài nhìn thấy.”

      Nguyên Phi Ngạo sờ soạng lưng nàng, thấy ám khí đâu, chỉ phát

      “Cổ Liên Thành cho hạ nhân ăn cơm sao?” nghi hoặc lầm bầm lầu bầu, chưa nhìn thấy qua nam hài gầy như cái dạng này, vòng eo đến độ có thể dùng từ “ tay nắm chặt” hình dung, nữ nhân ở quân kỹ doanh thắc lưng còn thô hơn của ,

      “Trời sinh ta gầy.” tuy rằng cánh tay rất đau đớn, nhưng Nguyên Phi Ngạo tiếp xúc làm nàng ngứa chịu nỗi, nhịn được cười khanh khách.

      Tiếng cười đúng lúc này làm Nguyên Phi Ngạo dừng tay lại, buồn cười nhìn “Đúng là tên sợ chết, ngươi nghĩ tới hậu quả việc ám sát ta hay sao?”

      nghĩ tới ngài lại hung dữ như vậy…” tiểu đồng bĩu môi, bộ dạng bụng oán khí.

      Mặt Nguyên Phi Ngạo bỗng nhiên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, quát “Thiếu Đông có khả năng, rốt cục là ai phái ngươi đến? mau ra, nếu ta lập tức bẻ gãy tay còn lại, hơn nữa còn làm nó thể trở về bộ dáng ban đầu.! Ngươi có tin ?”

      “Ta tin.” Tiểu đồng co rúm lại nhích về phía trong giường, sợ được làm được “ ra Thiếu Đông của chúng ta…”

      “Ngươi nghĩ rằng ta là người ngốc sao?” Nguyên Phi Ngạo cười lạnh “ta cùng Cổ Liên Thành thù oán, gần đây còn muốn gã muội muội cho ta. Cho dù muốn giết ta cũng thể chỉ phái đứa bé đến? để ta vào mắt sao? Ngươi tốt nhất nên nhanh chút, ta có thời gian đùa với ngươi.”

      Tiểu đồng trừng mắt nhìn, sau đó rũ mát xuống “Ta… xác thực phải do Cổ đại thiếu phái tới.”

      “Hừ, người chủ mưu phía sau là ai?”

      có người phía sau.” Tiểu đồng ngập ngừng “Kì … ta lòng cảm phục uy danh của ngài , muốn làm lính dưới trướng của ngài. Nhưng là ta vài lần báo danh tòng quân, quan chiêu binh đều chê ta thân hình gầy nhận ta, ta mới có thể nghĩ ra hạ sách này…”

      Nguyên Phi Ngạo khỏi ngẫn người. là vì lý do này?

      Tiêu Điển ở phía sau giọng nhắc nhở “Tướng quân cẩn thận, đứa này tuy rằng còn tuổi, nhưng bên trong lại phức tạp, chỉ sợ .”

      Nguyên Phi Ngạo lạnh mặt nhìn tiểu đồng lúc, mới hỏi ‘Ngươi tên gì?”

      “Song Nhi.” Tiểu đổng rũ mắt trả lời, bộ dạng đềm đạm đáng .

      “Song Nhi?” tên này cũng có chút nữ tính “Họ gì?”

      Nàng lắc lắc đầu “ có họ. lúc ta sinh ra cha ta chết, nên ta có họ.”

      Nguyên Phi Ngạo suy nghĩ chút lát, cũng truy hỏi nữa, xoay người bước ra ngoài.

      Tiêu Điển lập tức đuổi theo “Tướng quân, đem tiểu tử này ném cho huyện nha ở đây trông coi . Lời nữa khắc thể xác minh là hay giả, làm gì phải phí thời gian với .”

      Nguyên Phi Ngạo lại thản nhiên phân phó “Truyền lệnh xuống kêu người chuẩn bị xe ngựa, cho đứa bé kia ngồi.”

      “Hả?” ý của tướng quân phải là…

      “Mang theo Diêm thành.”

      Tiêu Điển vội la lên “Tướng quân, nhưng là cái gánh nặng, cái phiền toái, cũng có thể là tai họa.”

      “Đây là mệnh lệnh.” Nguyên Phi Ngạo trừng mắt nhìn Tiêu Điển cái, làm Tiêu Điển dám lên tiếng phản đối nữa.

      Ngồi trong xe, Song nhi nhìn im lặng và nhu thuận. tuy rằng cánh tay bị thương băng bó được treo trước ngực, vẫn ngăn cản được nàng tò mò nhìn xung quanh.

      “Chưa ngồi qua xe ngựa?” Nguyên Phi Ngạo cũng ngồi trong xe, tà tà liếc nhìn nàng.

      “Ngồi qua hai lần, nhưng lúc đó còn nhở, cũng còn nhớ nữa.” Song Nhi ghé vào cửa sổ, mở to mắt nhìn ta ra phong cảnh cùng đám người bên ngoài, cho đến khi mỏi cổ, mới lui trở lại, nhìn thấy bàn có đặt ba cái chén , cái bên trong đặt bánh bao, hai cái còn lại là đồ ăn.

      “Ngài là đại tướng quân, bình thường đều ăn như vậy?” Nàng tò mò nhìn Nguyên Phi Ngạo, bởi vì cái bàn trước mặt này cũng là đồ ăn của .

      “Chẳng lẽ ngươi phải?” Nguyên Phi Ngạo lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng. Đứa trẻ này tuy rằng thân mình đơn bạc, nhưng trán lại tỏa ra khí chất, thể là thanh cao cao ngạo, hay là tự cho là đúng, tóm lại là giống với đứa xuất thân nhà nghèo.

      Trước mắt tuy rằng phải là món ngon tốt nhất, nhưng nếu là gia đình bình thường, ai lại ghét bỏ? nhưng đứa này, cũng nghĩ thân phận mình là tù nhân, khi nhìn thấy ba cái chén này, mày tự chủ nhíu lại, hơn nữa ngày cũng động đũa.

      Rốt cục bụng cũng kêu vài tiếng, Song Nhi do dự chút, thể cầm đũa lên, gắp thử miếng thịt bò, bỏ vào miệng nhai nuốt.

      “Thịt bò này hầm cũng quá chín rồi, nếu như thêm chút nước hoa hồng, hương vị tốt hơn.” nàng dẹt miệng nhắc nhắc lại, hiển nhiên là quá vừa lòng.

      “Nước hoa hồng?”

      “Đúng vậy, chính là dùng cánh hoa hồng cùng mật nấu thành nước, sau đem thịt bò hầm mềm xong, bọc trong lớp phấn mỏng đem chiên sơ chút, lại rưới nước hoa hồng lên, hương vị kia làm cho người khác trầm trồ khen ngợi.” Song Nhi xong nuốt ngụm nước miếng, nhìn chén thịt bò trước mắt hồi lâu, cuối cùng vẫn ăn thêm chút,

      “Nhà các người nhiều tiền a, mỗi ngày đều ăn loại đồ ăn này?” Nguyên Phi Ngạo mặt đổi sắc hỏi.

      Song Nhi cười “Mỗi ngày ta đều hầu hạ Cổ đại thiếu ăn cơm, nhìn thấy ràng rồi.”

      “Ngươi là người của ngân hàng tư nhân Thiên Hạ?” vẫn là tin.

      “Ta… chính là hạ nhân nổi bậc gì ở ngân hàng tư nhân.” Song Nhi liếc trộm bình rượu của , hỏi “Ta có thể nếm thử rượu của ngài ?”

      Nguyên Phi Ngạo cầm lấy rượu cũng rót cho nàng chén

      Song Nhi cẩn thận cầm ly rượu, uống ngụm , đầu lưỡi lập tức vươn ra hút khí “ cay!”

      say rượu?” xem nàng bị rượu cay làm cho rơi cả nước mắt nước mũi, tựa hồ là lần đầu tiên uống rượu.

      “Vâng, trong trang quản lý rất nghiêm khắc, sợ người uống rượu làm hỏng việc, dễ dàng cho ai uống rượu.” tuy rằng lần đầu bị rượu làm cay nhưng Song Nhi nhịn được vẫn uống thêm ngụm nữa.

      “Ngươi muốn theo ta bảo vệ quốc gia?” Nguyên Phi Ngạo thản nhiên hỏi

      “Muốn chứ! Ta biết chữ, lại biết võ công, có thể làm tùy tùng bên cạnh tướng quân!” nàng mở to hai mắt, trong lòng tràn đầy chờ mong “Tướng quân thu nhận ta?”

      Nguyên Phi Ngạo uống ngụm rượu, suy nghĩ hỏi lại “Ta vặn gãy tay ngươi, ngươi ghi hận sao?”

      Song Nhi nhìn cánh tay của mình, cười “Ai bảo ta tìm tướng quân gây phiền toái chứ! Đây là gieo gió gặt bão, sau này ta cẩn thận cho tướng quân cơ hội lại vặn gãy tay ta.”

      “Ngươi cảm thấy ta đáp ứng ngươi sao?”

      Song Nhi trầm mặt chút, chớp chớp mắt, lại ngẩn lên khuôn mặt tươi cười “Tướng quân có lý do cự tuyệt ta!”

      Nguyên Phi Ngạo theo dõi nhìn mặt nàng, lúc trước có nhìn kĩ diện mạo của , bởi vì quá mức bình thường, tại nhìn kĩ da tay của tính trắng, ngũ quan tính xuất chúng, chỉ có đôi mắt kia, có ba phần gió thu vui tươi, quyến rũ tràn đầy, giống nam hài, cẩn thận nghĩ lại, có đôi khi như nữ tử, chuyện giọng khí, hoàn toàn có cương dương khí chất.

      Nghĩ nghĩ lại, nhịn được kéo vạt áo của Song Nhi.

      Song Nhi sợ tới mức sống chết nắm lấy vạt áo, kinh sợ kêu lên “Tướng quân ngài phải là có đoạn áo chi phích ?” (gay đấy bà con ạ)

      “Đoạn áo chi phích?” bốn chữ này là tối kị của , thuộc hạ có có thể quân kỹ (kỹ viện trong quân đội), nhưng quyết được phép có luyến đồng hay nuôi nam sủng. nếu phát trực tiếp đuổi ra khỏi quân đội. cho nên lúc Song Nhi , thể buông tay ra, nhưng vẫn như cũ hồ nghi nhìn nàng “ có người ngươi nhìn giống nữ nhân chưa?”

      Tay cầm ly rượu của Song Nhi chấn động, cười khổ “ nhiều người như vậy, nương ta là ta đầu thai nhầm rồi”

      Nghe nàng tự giễu như vậy, Nguyên Phi Ngạo thoáng khó giải thích, nhưng là khi nhắc tới nương nàng, Nguyên Phi Ngạo khỏi nhớ tới lúc nàng hôn mê nàng luôn nhắc nhắc lại những lời này “Nương ngươi vì sao đánh ngươi?”

      Nàng chấn động, ngơ nhác nhìn “Tướng quân,… vì sao hỏi như vậy?”

      “Bây giờ là ta hỏi ngươi.” Ánh mắt Nguyên Phi Ngạo trầm xuống, để người khác hoài nghi.

      Song Nhi cầm ly rượu, tựa hồ là đem mặt mình chôn vào đó. Nguyên Phi Ngạo đợi nửa ngày thấy nàng trả lời, nhịn được đưa tay lấy ly rượu ra, lại ngoài ý muốn nhìn thấy mặt nàng chảy xuống vài giọt nước mắt.

      Sao lại thế này? xúc động vì đau lòng sao? Trong nháy mắt Nguyên Phi Ngạo trong lòng tràn đầy xin lỗi, bàn tay to vỗ vỗ bả vai Song Nhi “Được rồi, muốn cũng được, ta ép buộc.”

      Đem rượu của Song Nhi hơi uống cạn, phá lệ khuyên nàng câu “Có thể ăn nhiều chút liền ăn nhiều chút, phải biết rằng địa phương chúng ta nỗi danh là huyện nghèo, đến lúc đó có khả năng ngay cả thịt bò đều có ăn.”

      Song Nhi tò mò hỏi “Nơi này cách Kinh thành tính là quá xa, làm sao lại nghèo đến như vậy?”

      “Mỗi núi phong cảnh, mỗi người mỗi cảnh. Ngươi ra ngoài, nhìn thấy hết, kỳ đều này cũng có gì kì quái.”

      Nguyên Phi Ngạo thản nhiên xong, lại chuyển đề tài “ngươi năm nay mấy tuổi?”

      “Mười tám, làm sao vậy?”

      “Ngươi mười tám tuổi?” Nguyên Phi Ngạo nghi ngờ đánh giá phen “xem ra Cổ Liên Thành đối với hạ nhân tốt lắm. người mười tám tuổi ở trong quân của ta, cũng đói như ngươi vậy thành dáng người còn da bọc xương. Cái dạng này của ngươi nếu ra chiến trường, có khả năng địch nhân thét tiếng ngươi hôn mê.”

      Song Nhi vội vàng biện bạch “Cho nên ta mới xin được theo ngài! Thân ở trong quân rất nhanh cường tráng, tướng quân cần ta, làm sao biết ta thể?”

      Nguyên Phi Ngạo từ trước đến nay đều thích người tự tin tiến bộ, nghe Song Nhi như vậy, bất giác khóe miệng gợi lên tươi cười.

      “Ta thấy ngươi xương cốt mảnh mai, tay thịt non, ngươi ở Cổ gia chưa làm việc nặng, chỉ sợ tòng quân ngươi làm nỗi. ngươi cũng biết quân đội kỹ luật nghiêm minh, chỉ có chết trận chứ có quân đào ngũ.”

      Song Nhi thu hồi ánh mắt vui đùa, trong mắt tràn đầy nghiêm túc cùng trang trọng “Ta biết, ta bỏ trốn!”

      “Ngươi nếu chạy thoát…” Nguyên Phi Ngạo trợn đôi mắt to lên nhìn nàng “Ta tự tay giết ngươi.”

      Nghe huy hiếp như vậy, nhưng Song Nhi thở ra cái, bởi vì câu này của có ý muốn thu nhận nàng.

      Nàng lặng lẽ cầm chén rót rượu, uống chút, vẫn như cũ mước mắt nước mũi đều chảy ra, nhưng khóe miệng vẫn tươi cười.

      Tịnh Biên tướng quân sao? cũng phải rơi vào tay “”? sau này ai chết tay ai còn chưa biết đâu?
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :