1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu kiều thê thôn quê của Nhiếp Chính Vương - Vân Phong (Q2-9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      chị 14, 28, nghe có mùi lão phu thiếu thê vậy

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 40: Tính toán
      Editor: Ôp

      Hàn Hàn xe bò từ trấn mới vừa về đến cửa, định vào nhà Đại Tráng và Hai Tráng từ chỗ ruộng đất trở về.

      Kể từ sau khi Hàn Hàn mua hai mươi mẫu đất, liền thương lượng cùng Lâm thẩm cho Đại Tráng từ trấn trở lại giúp đỡ trồng trọt với Nhị Tráng, tiền công phát theo tháng, so với nhà Từ lão gia ở trấn lúc làm thợ còn nhiều hơn chút.

      Lâm thẩm biết số tiền công này là do tửu lâu Như Ý bỏ ra, hơn nữa Tào chưởng quỹ tửu lâu Như Ý còn tính toán ở nơi này xây dựng nông trường lâu dài, theo Tào chưởng quỹ làm việc, cũng coi là có công việc lâu dài, vì vậy khi Hàn Hàn nhắc tới, lập tức miệng đầy đáp ứng.

      Tuy người làm đất mệt mỏi hơn chút, nhưng đều là nông dân, thành quen rồi nên sao, hơn nữa năm nay Đại Tráng hai mươi tuổi, ngay cả vợ cũng chưa qua, sợ bản thâm làm trễ nải bọn đệ đệ ở dưới nên cũng tiện tìm vợ.

      Trước đây, năm thấy quá hai lần Đại Tráng trở về, Lâm thẩm muốn tìm vợ cho Đại Tráng cũng tiện bàn đến, tại suốt ngày được trông thấy, nàng nhất định phải chọn cho nhi tử người tốt mới được.

      Thấy Hàn Hàn cả ngày chạy đến trấn , gặp nhiều người, trong lòng Lâm thẩm liền nổi lên ý định, muốn Hàn Hàn giúp tay nhìn bề ngoài chút, nhưng mà Hàn Hàn là tiểu nương còn trẻ tuổi, lời này nàng cũng tiện thẳng với Hàn Hàn, liền uyển chuyển cho Ngô Mạc thị biết, rồi từ Ngô Mạc thị chuyển tiếp lại Hàn Hàn.

      Buổi tối hôm đó Ngô Mạc thị liền với Hàn Hàn, chẳng qua là Hàn Hàn cả ngày bận rộn hết việc, trong đầu óc đều là kế hoạch định hướng tương lai của mình như thế nào, sau khi Đại Tráng từ trấn trở lại, nàng cũng chỉ nhanh chóng liếc mắt cái rồi vội vàng , nên quên mất chuyện này.

      tại bỗng nhiên nhìn thấy Đại Tráng khiêng cuốc trở lại từ chỗ nông trường, mới đột nhiên nhớ tới, nhịn được cẩn thận quan sát kỹ hơn.

      Dáng dấp Đại Tráng và Nhị Tráng tương tự nhau, cằm vuông vuông, môi hơi dầy, nhưng ánh mắt lại lộ ra khôn khéo mà Nhị Tráng có, nghe lúc làm giúp cho nhà Từ lão gia, thường theo Từ lão gia dò xét các cửa hàng, nghĩ đến hẳn là người có chút kiến thức.

      Tâm tư Hàn Hàn khẽ động, mình buồn khổ vì có trợ thủ đây, Đại Tráng này nhìn dáng vẻ cũng khá ổn, cũng biết sử dụng đến như thế nào, còn về nhân phẩm. . . .

      Đại Tráng Nhị Tráng cũng nhìn thấy Hàn Hàn, Nhị Tráng gãi đầu, ha hả cười tiếng: "Hàn Hàn muội tử, trấn về nữa đó hả."

      Mặc dù Đại Tráng có chút bất mãn đối với việc Hàn Hàn giựt giây mẫu thân mình kêu mình bỏ làm công ở nhà Từ lão gia quay trở về trồng trọt, nhưng cũng biết mấy ngày nay mẫu thân cùng đệ đệ mình đều nhờ làm phiền Hàn Hàn chiếu cố, cuộc sống mới trôi qua khá hơn chút. So với những thứ bất mãn kia, trong lòng càng thêm cảm kích nhiều hơn.

      Thấy Hàn Hàn nhìn sang, vội vàng theo Nhị Tráng khách khí lên tiếng chào hỏi.

      Hàn Hàn cười híp mắt : "Mấy ngày nay Đại Tráng ca làm việc mặt đất có quen ?"

      "Người sinh ra nuộng đất, có cái gì quen chứ." Đại Tráng để cuốc xuống, xoa xoa cánh tay cười .

      "Quen là tốt rồi." Hàn Hàn cười híp mắt gật đầu, "Hai mươi mẫu đất này phải dựa vào Đại Tráng ca, Nhị Tráng ca quả là hơi khổ cực, ta muốn tuyển thêm hai người nữa cùng làm việc, Đại Tráng ca thấy thế nào?"

      Đại Tráng gật đầu cái: "Hai người quả hơi chậm chút, chúng ta lại là những người thấu đáo, trông coi ký càng, ngược lại càng thêm lãng phí hoa mầu, đúng là nên tuyển thêm hai người nữa." Mặc dù mời thêm hai người tiền công bọn họ giảm bớt, vì dù sao tổng số tiền công của hai mươi mẫu đất này là cố định, nhiều hơn nhân công, chính là nhiều hơn số người phân chia số tiền này, nhưng là, nếu Hàn Hàn hỏi đến , sớm có ý tưởng, hơn nữa cũng muốn láo lừa gạt người từng trợ giúp cho nhà bọn họ.

      "Vậy phiền toái Đại Tráng ca giúp ta tuyển thêm hai người ở trong thôn , đến lúc đó huynh giúp ta trông coi bọn họ, ta thông báo cho Tào chưởng quỹ tiếng, tiền công của huynh khác ." Đối với việc Đại Tráng trả lời như vậy, Hàn Hàn hài lòng gật đầu.

      người nào có lợi nhuận, nàng gây bất lợi cho người làm công của mình, chỉ cần đối phương lòng tham là được.

      Câu trả lời Hàn Hàn hiển nhiên là ngoài dự liệu của Đại Tráng, xoa xoa tay: "Cái đó, Hàn Hàn muội tử, ý ngươi là, sau này để cho ta làm quản ?" Chuyện này thể xảy ra ?

      "Quản còn phải, chẳng qua chỉ là trông coi nhiều thêm hai người mà thôi. Nhưng mà, nếu như Đại Tráng ca có thể trông coi tốt, sau này làm quản cũng phải là thể được." Hàn Hàn hoàn toàn phản đối, ai biết sau này có thể có gì thay đổi hay .

      Đại Tráng cũng phải là người ngu, nghe lời này cũng biết Hàn Hàn muốn cho mình cơ hội, nhưng còn lo ngại mình làm được việc, nghĩ đến chắc nàng cũng nhìn mặt mũi mẫu thân cùng đệ đệ mình, trong lòng chút bất mãn còn lại đối với Hàn Hàn lập tức ném ra ngoài chín tầng mây, vội vàng cười : "Được, muội tử ngươi yên tâm, chuyện này cứ để ta lo."

      , Lâm thẩm từ trong nhà ra ngoài chuẩn bị ôm củi nấu cơm.

      Thấy Lâm thẩm ra ngoài, Hàn Hàn ngừng miệng: "Đại tráng ca, Nhị Tráng ca các huynh cũng bận rộn ngày, nhanh trở về dọn dẹp , ta cũng nên trở về rồi." xong muốn đánh xe bò vào nhà.

      "A, nha đầu Hàn Hàn. . . ." Lâm thẩm vội vàng kêu lên tiếng, nghiêng đầu nhìn hai đứa con trai của mình, "Các ngươi về trước , cơm đợi chút nữa là tốt rồi."

      Đại Tráng Nhị Tráng đáp tiếng, khiêng cuốc vào nhà.

      Lâm thẩm nhìn Mộ Dung Ý ngồi càng xe, bộ dáng nhăn nhó muốn lại thôi.

      Hàn Hàn thấy thế, biết tám phần là Lâm thẩm có chuyện , nhanh chóng ôm lấy Mộ Dung Ý: "Đệ vào trước, đưa đồ ăn cho nãi nãi trước, để nãi nãi ăn cơm khi còn nóng, lát nữa tỷ về sau."

      Đối với chuyện Hàn Hàn muốn mình ăn mặc xinh đẹp làm nam kỹ, Nhiếp Chính vương đại nhân vẫn thể dễ dàng tha thứ, lắc lắc tiểu thân thể hừ tiếng hai tay giơ hộp cơm lên vào nhà, để lại cho Mạc Hàn Hàn cái bím tóc thắt đuôi ngựa.

      Khóe miệng Hàn Hàn giật giật, tiểu tử thúi này, chửi mình đầu óc bình thường còn mình xấu xí, mình tìm tính sổ thôi, ngược lại còn làm quá!

      Thấy chung quanh ai, Lâm thẩm mới lôi kéo Hàn Hàn lặng lẽ : "Lúc chiều ta ra ngoài, thấy công tử trẻ tuổi dáng dấp tuấn tú ăn mặc phú quý đến tìm ngươi, ngươi có ở đây, Đại Nha nhà Nhị đường thẩm của ngươi phụng bồi chuyện với hồi, hai người ở phía dưới cây hòe nửa ngày biết là chuyện gì, ta lặng lẽ qua lắng nghe, chỉ nghe được cái gì bí truyền, chuyện này ta với ngươi, trong lòng ngươi cũng nên có nhận thức chút, chớ ngây ngốc bị người ta tính toán lại xem người ta là người tốt."

      Ban đầu đối với việc Ngô Trần thị muốn mượn thân phận trưởng bối gây khó dễ cho Hàn Hàn, kết quả lại gặp phải chuyện báo ứng, truyền khắp toàn thôn, Ngô Đại Nha là khuê nữ nha Ngô Trần thị, ai biết ngày ngày tới nhà Hàn Hàn có tâm tư tốt đẹp gì hay . Hàn Hàn là đứa Lâm thẩm nhìn lớn lên, nàng sớm đau lòng cho đứa có nương này, bây giờ nhà mình lại còn được dính ánh sáng của Hàn Hàn nên tốt hơn, đương nhiên mọi việc phải vì Hàn Hàn mà tính toán hơn, chỉ sợ Hàn Hàn trẻ tuổi nhận thức bị thua thiệt.

      Đối với Lâm thẩm luôn luôn làm việc đàng hoàng, cũng gây với người khác lại có thể ra những lời thế này, Hàn Hàn cũng có chút kinh ngạc, biết Lâm thẩm muốn tốt cho mình, nhanh chóng cười : "Cảm ơn thẩm phí tâm, ta nhớ, yên tâm ."

      "Ngươi nhớ là được, mau mau vào thôi, trễ thế này rồi, Tiểu Phong sợ là đói bụng, ta cũng phải trở về nấu cơm cho mấy hỗn tiểu tử kia đây." xong xoay người vào nhà.

      "Bí truyền?" Hàn Hàn cau mày suy nghĩ chút, khóe môi xẹt qua nụ cười lạnh, sợ là người có chủ ý về cách điều chế kia biết kiếm được chỗ tốt người mình nên mới suy nghĩ hạ thủ từ Ngô Đại Nha , chẳng qua là phải khiến cho bọn họ thất vọng rồi, cách điều chế của mình ngay cả nãi nãi cũng ràng lắm, Ngô Đại Nha làm sao có thể biết.

      Nhưng mà, nếu như mình để cho đối phương đòi chút "chỗ tốt" trở về, có phải xin lỗi đối phương tỉ mỉ thiết kế như vậy hay ?




      Chương 41: cho nhìn
      Editor: Ôp

      Hàn Hàn ở đứng ngoài cửa suy ngẫm lát, trong lòng có chủ ý, "cháaa, cháaa" vội vàng đánh xe bò vào.

      Dỡ xe xuống, thả cỏ khô vào trong máng cho bò, nhìn sang bồn nước bên cạnh còn đầy do Ngô Mạc thị đổi lại nước mới, xác định đủ cho bò uống, lúc này Hàn Hàn mới phủi phủi y phục vào phòng.

      "Tỷ ngươi cũng là, buổi tối lão bà ta câu nệ ăn cái gì đều được rồi, còn dùng cố ý mua nhiều đồ ăn trở về như vậy, xài hết bao nhiêu tiền chứ, mỗi lần nàng lại chịu nghe. Nàng tiểu nương ở bên ngoài kiếm chút tiền cũng dễ dàng, còn biết đường tiết kiệm, đến lúc Tào chưởng quỹ cho nàng quản nữa cuộc sống sau này làm sao đây chứ... Lão bà ta nửa người chôn dưới đất, đến lúc đó hai chân cũng nổi, chỉ còn lại tỷ đệ các ngươi bị kẻ khác bắt nạt. . . . Bây giờ ngươi phải có thân thể cao lớn hơn, ăn nhiều thịt chút, lớn thêm chút sau này mới che chở tỷ tỷ ngươi được tốt. . . ."

      Hàn Hàn vừa vào cửa liền thấy Ngô Mạc thị lải nhải kẹp miếng thịt sườn đông bỏ vào trong bát Mộ Dung Ý.

      Biết tiểu gia hỏa Tiểu Phong Phong kiêu ngạo này có tính khiết phích (bệnh thích sạch ) nghiêm trọng, ngoài mình gắp đồ ăn cho ra, người khác gắp chịu ăn.

      Sợ Ngô Mạc thị lúng túng, Hàn Hàn vội vàng cười cầm đũa kẹp miếng thịt trong bát Mộ Dung Ý lên: "Trời ơi, chết đói mất thôi, miếng sườn thịt đông này ăn là thơm ngon." ngụm bỏ vào trong miệng, rồi buông đũa xuống.

      Mộ Dung Ý nhìn chiếc đũa dính đầy nước bọt của nữ nhân nào đó, trán kéo xuống loạt hắc tuyến, con ngươi đen nhánh hẹp dài thâm trầm, cuối cùng vẫn thản nhiên cầm chiếc đũa lên tiếp tục ăn.

      Ngô Mạc thị ở bên nhìn vui : "Ta ngươi nha đầu này, trong mâm nhiều món như vậy, cướp của Tiểu Phong làm gì, mệt cho ngươi còn là tỷ tỷ, mỗi ngày chỉ biết bắt nạt đệ đệ, còn nhanh chóng rửa tay rồi tới dùng cơm." xong đứng dậy múc cơm cho Hàn Hàn. dinendian.lơqid]on

      Hàn Hàn múc nước trong bồn gỗ, tóc đơn giản buộc ra sau đầu,vừa rửa mặt vừa giải thích: "Con đâu có bắt nạt đệ ấy. Người xem, dáng vẻ tại tròn tròn, trắng nõn giống như con heo mới sinh, còn giảm béo sau này cưới vợ khó khăn đấy. Ai mà muốn gả nương nhà mình cho người như heo chứ, cũng phải Thiên Bồng nguyên soái đâu. Lúc này cho ăn thịt, là vì tốt cho , bớt cho việc sau này cưới được vợ rồi lại oán giận con. . . ."

      " hươu vượn, miệng càng càng có lý lẽ, có người nào với đệ đệ mình như vậy sao!" Ngô Mạc thị khiển trách tiếng, quay đầu an ủi Nhiếp Chính vương đại nhân, "Đừng nghe tỷ ngươi hươu vượn , Tiểu Phong chúng ta lớn lên đáng như vậy, sao có thể cưới được vợ chứ, muốn ăn cứ ăn , cần để ý đến tỷ ngươi."

      Lợn con tròn tròn, trắng nõn? Chân mày của Nhiếp chính vương đại nhân hơi nhướn lên, lá gan con nhóc này càng lúc càng lớn, vậy mà mình là lợn con mới sinh! Còn có, Thiên Bồng nguyên soái là cái quỷ gì nữa vậy, rất lợi hại sao? Chính mình là Nhiếp chính vương đấy, luận về chức vị có thể đè chết nguyên soái! Quả nhiên là nha đầu có đầu óc, kiến thức hạn hẹp!

      Dùng phần ba ánh mắt khinh bỉ đảo qua Hàn Hàn, Nhiếp chính vương đại nhân quả quyết bày tỏ ý kiến của mình: "Tóc dài kiến thức ngắn!", sau đó thu hồi ánh mắt tiếp tục ăn cơm.

      Hàn Hàn rửa mặt xong mở tóc ra lập tức cứng đờ, tóc. . . . tóc dài kiến thức ngắn? Đứa hung dữ này chẳng lẽ quên tóc của cũng rất dài sao?

      tới bên cạnh bàn ngồi xuống, đưa tay cầm lấy cái ‘đuôi ngựa’ sau đầu Mộ Dung Ý, cười híp mắt gật gật đầu: "Quả thực là tóc rất dài !"

      Mộ Dung Ý chậm rãi nuốt xuống ngụm cơm trong mồm, cầm miếng vải bàn lau miệng, vươn cái tay mập ú trắng nõn túm lấy tóc sau đầu Mạc Hàn Hàn: "Quả thực là kiến thức rất ngắn!" Quay đầu sang Ngô Mạc thị , "Ta ăn no rồi." Đứng dậy lắc lắc thân thể vào buồng trong.

      Hàn Hàn trợn mắt, này... đứa ghê tởm đáng ghét này! Chẳng lẽ biết cái gì gọi là chuyện phải hàm súc sao? Á, phi phi (nhổ nước bọt), đây phải là trọng điểm, trọng điểm là, ai mới là kẻ kiến thức ngắn chứ hả!

      Ngô Mạc thị ở bên thấy thế cười ngừng, kẹp ít cá thả vào trong bát Hàn Hàn: "Được rồi, chớ trợn mắt, ai bảo ngươi có việc gì lại bắt nạt Tiểu Phong, đáng đời!"

      Hàn Hàn bất mãn bĩu môi: "Cái gì chứ, ràng là bắt nạt con trước!" Trong tửu lâu còn mình là người quái dị đấy!

      " bậy! Thanh Phong như vậy, sao có thể bắt nạt ngươi!" Ngô Mạc thị giận dữ quát tiếng, "Mau ăn nhiều chút, nhìn ngươi bây giờ, gầy."

      "Gầy sao?" Hàn Hàn nhéo nhéo má, "Nào có, ràng là con có nhiều thịt mà."

      "Còn phải nhiều nữa mới được." Ngô Mạc thị lại gắp thức ăn cho Hàn Hàn, "Nhìn Đại Nha kia kìa, nó tuổi hơn ngươi, nhưng lớn lên còn cao hơn so với ngươi. Trước đây nãi nãi có bản lĩnh, khiến ngươi ngay cả bữa cơm cũng ăn đủ no, bây giờ ngươi có bản lĩnh rồi, chúng ta cũng cần phải quá tiết kiệm cái ăn, ra ngoài ăn cơm cũng cần phải kỹ càng quá, cần bồi bổ nhiều nữa vóc dáng ngươi mới có thể cao lớn thêm."

      "Vâng, nãi nãi yên tâm , con bạc đãi chính mình." Chỉ là thân thể này thiếu hụt nhiều năm, thể trong thoáng chốc mà bồi bổ tốt lên được.

      "Nãi nãi lớn tuổi, ăn quen cơm rau dưa nhiều năm như vậy, sau này ngươi cũng cần phải lo lắng cho ta, mang cá thịt về rồi nãi nãi lại ăn hết." Ngô Mạc thị lại gắp miếng thịt bỏ vào trong bát Hàn Hàn căn dặn.

      "Vâng, người cứ mặc kệ con , ở bên ngoài con ăn thịt no rồi, bây giờ bụng còn trướng đây, uống chút canh là được." Bỏ qua lời ‘trở về cần mang theo đồ ăn’ của Ngô Mạc thị.

      dinendian.lơqid]on "Ăn no rồi còn cướp của đệ đệ, cũng sợ người khác nhìn thấy rồi cười nhạo ngươi."

      "Đâu phải cướp ạ, con là vì muốn giúp giảm béo..."

      " bậy, đứa trong nhà, giảm béo cái gì..."

      "Đúng rồi, lúc chiều Đại Nha muốn theo ngươi học nấu vài món đặc biệt để trở về làm cho nhị thẩm ngươi ăn." Sau khi ăn xong, Ngô Mạc thị thu thập bát đũa , " nhị thẩm ngươi bây giờ có lưỡi, mỗi ngày đề cáu giận, ăn cơm cũng được ngon miệng, nàng nhìn vào mà đau lòng, nên muốn trở về làm đồ ăn ngon cho nương nàng, chắc có lẽ tốt hơn. Ta nghĩ đứa này cũng là người con hiếu tâm, liền đáp ứng, ngươi nên so đo tính toán, bày vẽ cho nàng làm chút gì ."

      Hàn Hàn cọ nồi, nghe vậy khóe môi kéo ra nụ cười châm biếm, nấu cơm cho mẫu thân, người con hiếu tâm? Hừ, may mà Lâm thẩm ở bên ngoài với mình, bằng sợ là cả mình cũng đều bị nàng lừa mất! Hàn Hàn cũng ngẩng đầu lên liền đáp ứng: "Lại tiếp muội muội cũng là người đáng thương, nàng muốn học nấu ăn học , chờ khi con nhàn rỗi dạy nàng." Chỉ hi vọng nàng đừng hối hận là tốt rồi.

      Ngày hôm sau trời còn từ mờ sáng, Hàn Hàn xoa xoa đầu, nhìn đứa hung dữ ngủ an ổn bên cạnh, nhịn được nhéo cái mũi của .

      Đứa này lăn qua lăn lại làm khó mình cả đêm, ngược lại ngủ an ổn, đẹp!

      Nàng vô cùng hoài nghi đứa hung dữ này có phải muốn cố ý trả thù mình hay , nếu vì sao trước đây người ngủ rất an ổn, nhưng đêm hôm qua ba lần bốn lượt bò lên ổ chăn của nàng, đè ngực của nàng, mỗi lần đều là lúc nàng chuẩn bị ngủ lại khiến nàng tỉnh lại, thế cho nên lúc này nàng còn có thể cảm giác ngực bị cái đó đè nén.

      Mộ Dung Ý đương nhiên là cố ý, ai bảo con nhóc này chỉ mình làm nam kỹ, còn mình là lợn con béo trắng chứ. Hừ, mặc dù chân tay mình nên thể làm gì, thế nhưng muốn chỉnh con nhóc này chút vẫn có thể .

      Nếu phải là nhìn nàng quá mệt nhọc, đành lòng tiếp tục nữa, mình đây có thể chơi đùa cùng nàng đêm. dinendian.lơqid]on

      Dù sao đứa lúc ngủ thành cũng là điều rất bình thường !

      Mộ Dung Ý "ngủ say" cảm thấy mũi mình bị bịt hô hấp thông, vươn cánh tay mập mạp đánh "bốp" tiếng, lật người tiếp tục ngủ.
      Tay Hàn Hàn bị đau, bèn co lại rút tay về, mu bàn tay ra vết hồng nho , trừng mắt nhìn đứa xấu xa bên cạnh giả bộ ngủ, cắn răng: "Thanh Phong, đệ phải giả bộ cho tỷ xem!" xong tay cũng lật chăn đắp lên, dù sao khí trời lúc này ấm áp, cũng sợ bị lạnh.

      Mộ Dung Ý cả kinh, ngờ động tác con nhóc này lại như thế, vội vàng lấy tay che tiểu Mộ Dung Ý của mình, hai tai đỏ lên, ngẩng đầu trừng mắt: " được nhìn!"
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, huyenlaw683 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 42: Phi lễ chớ nhìn
      Editor: Ôp

      Đứa trong thôn phải chú ý nhiều như vậy, nhất là tiểu nam hài, trước năm tuổi ngủ đều cần mặc quần áo, đứa sau năm tuổi nếu gia đình có điều kiện cho làm cho nó cái yếm, lớn chút nữa mới có áo lót.

      Dáng vẻ Mộ Dung Ý mới ba tuổi, Ngô Mạc thị đương nhiên làm áo lót cho , trái lại Hàn Hàn cẩn thận hơn chút, khuyên Ngô Mạc thị làm cho cái yếm .

      Tuy mặc dù bây giờ Nhiếp chính vương đại nhân nhìn chỉ mới ba tuổi, nhưng thực tế lại là người hai mươi chín tuổi, khiến cho nam nhân hai mươi chín tuổi quyền cao chức trọng là mặc cái yếm của nữ nhân làm, nhiếp chính vương đại nhân tỏ vẻ rằng thà ở trần, dù sao mỗi lần cũng ngủ sớm dậy trễ hơn so với con nhóc kia, nên sợ đối phương nhìn thấy.

      Chỉ là nhiếp chính vương đại nhân ngờ con nhóc này có ngày lại làm theo lẽ thường, cứ như vậy tự nhiên lật chăn của lên, trong lúc nhất thời đầu tiên là tai ửng đỏ, thấy Mạc Hàn Hàn nhìn chằm chằm bộ dáng đắc ý dào dạt, toàn thân lập tức cảm thấy nóng lên, cả người đỏ bừng, ôm tiểu Mộ Dung Ý dám lộn xộn, nâng lên bắp chân trắng nộn đá đá: "Buông ta ra."

      Nhìn tiểu gia hỏa kiêu ngạo này kinh ngạc, Hàn Hàn chợt cảm thấy trong lòng khoan khoái, vươn tay nắm lấy bắp chân trắng nõn của , đểu giả nhếch miệng cười: " buông!"

      Mộ Dung Ý trừng mắt: "Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn! Phu tử dạy qua ngươi sao?" là bị xú nha đầu này tức chết mà.

      Hàn Hàn rất thành khẩn gật gật đầu: " dạy!" Đây là lời , cơm còn đủ ăn, lấy tiền đâu ra để mời phu tử chứ.

      Mộ Dung Ý nghẹn họng, cái này thực còn gì để , da mặt con nhóc này dày như tường thành, cái gì cũng đều có tác dụng.

      Thấy Mộ Dung Ý được gì, tâm tình Hàn Hàn vô cùng tốt, xách Mộ Dung Ý lên bắt đầu các loại dày xéo: "Chậc chậc, đệ là con heo đệ còn chịu thừa nhận, nhìn thân toàn thịt này ." Nhéo nhéo tay chân của Mộ Dung Ý, "Nhìn cái chân heo này, mềm, ừm, chỗ ngồi phía sau cũng mập mạp." rồi nhéo lấy mông của Mộ Dung Ý.

      Mộ Dung Ý hóa đá, cả người cũng tốt, xoay xoay cơ thể kháng nghị: "Này, ngươi nhanh buông ta ra!" Nữ nhân chết bầm này, biết nàng làm cái gì ?

      Hàn Hàn đối với kháng nghị của hoàn toàn bỏ qua, cánh tay chọc chọc tay Mộ Dung Ý, Mộ Dung Ý trong nháy mắt cứng đờ, khuôn mặt nhắn tinh xảo cảnh giác nhìn chằm chằm vào Mạc Hàn Hàn, nha đầu chết tiệt kia phải còn muốn sờ tiểu Mộ Dung Ý của mình chứ!

      Lập tức cả người trở nên tốt, tay che gắt gao: "Ngươi muốn làm gì?" Nếu nàng dám sờ mình nữa. . . . Nếu nàng dám sờ mình nữa... đợi nghĩ ra kết quả, nhìn thấy vẻ mặt Mạc Hàn Hàn xem thường đảo qua.

      "Yên tâm, heo tiên(1) như vậy ai thèm ăn đâu, muốn ăn cũng phải chờ nó lớn lên chút nữa mới có dinh dưỡng." xong tâm tình rất tốt đặt Mộ Dung Ý trở về trong chăn, xuống giường làm cơm. Mặc dù tiểu gia hỏa này biết heo tiên là cái gì, nhưng nàng biết là được, cho đệ dám chọc tỷ này, hừ.

      (1)Heo tiên: Thuốc Đông Y, dương vật và tinh hoàn phơi khô. Công dụng: Ấm thận tráng dương, ích tinh bổ tủy. Dùng cho thiếu máu, thắt lưng đầu gối bủn rủn, liệt dương, bệnh tràng nhạc. (hình ảnh)
      (Lời editor: Được rồi, thú với mọi người là: cái này nướng lên ăn rất ngon TvT. Hồi mỗi ngày mình đều ăn để chữa bệnh ‘dấm đài’, còn ăn cả nhện nướng nữa. Lúc đó còn tưởng là đuôi lợn, sau này mới biết…^_^|||)


      "?" Toàn bộ khuôn mặt của Mộ Dung Ý đen xì, cúi đầu liếc mắt nhìn củ lạc hai tay che, nghiến răng ken két, sớm muộn cũng cho nàng biết rốt cuộc là hay !

      Ám Tam yên lòng úp sấp nóc nhìn lén xuống cửa sổ thấy tình cảnh này lập tức khóc ra nước mắt, có loại cảm giác bị kích động. Chủ tử, có phải ngài nắm bắt sai trọng điểm hay , trọng điểm là heo tiên, heo tiên đấy!

      Ăn xong điểm tâm, Hàn Hàn đến vườn rau bộ vòng, nhìn những cây rau dưa này lớn lên rất tốt, nghĩ tới hai mươi mẫu đất kia kể từ khi giao cho hai huynh đệ Đại Tráng chính mình còn chưa từng xem qua, lại bộ đến mảnh đất đó.

      "Ơ, nha đầu Hàn Hàn tới rồi hả?" Còn chưa có tiến vào trong, mắt Mễ tẩu tử tia thấy nàng nên tiến lên chào hỏi.

      Hàn Hàn cười híp mắt gật đầu: "Mễ tẩu tử sớm(2)."

      (2) Ở Trung Quốc, sớm cũng có nghĩa là câu chào hỏi tốt lành. Nếu bạn nào hay xem phim Trung hoặc đọc nhiều truyện Trung câu này giống như: “Mễ tẩu tử hảo”, => “Chào Mễ tẩu tử”

      "Sớm cái gì, nông dân phải đều như thế này sao." Khuôn mặt Mễ tẩu tử hơi đen và mập tươi cười nở hoa, "Ta sớm với ca ngươi là ngươi làm ra đại , tại nhìn cái, là để ta trúng rồi."

      "Làm đại gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là dính phúc đức của tổ tiên mà thôi. Lại tiếp, tẩu tử mới là người có phúc khí ấy, Vân nựu (nựu=con ) cùng Thanh Ca nhi lanh lợi nghe lời, Ngô tam ca lại kính trọng ngươi, biết bao nhiêu người hâm mộ ngươi đấy." Hàn Hàn tươi cười mặt mày cong cong, bộ dáng rất thân thiết.

      "Nào có như ngươi tốt như vậy." Mễ tẩu tử cười càng vui vẻ, "Cũng là nhờ cả nhà hòa hòa mỹ mỹ sống qua ngày mà thôi, nhà ai phải như vậy chứ. Lại , năm nay ngươi còn chưa nhìn thấy Vân nựu và Thanh Ca nhi phải ? dfienddn lieqiudoon Bọn họ ở nhà vẫn nháo muốn tới đây gặp tiểu là ngươi đấy, nhưng ta nghĩ mỗi ngày ngươi đều rất bận, làm sao có thời gian để ý đến bọn nhóc, nên mới cho bọn qua đây."

      "Nghe tẩu tử lời này, cho dù Hàn Hàn bận rộn hơn nữa nhưng làm người thân rồi cũng đúng lắm, nếu bọn muốn tới cứ tới chơi, chơi họ hàng thân thích nhiều chút mới tốt." Vừa , bên tiếp tục . "Vậy , ta vào trong trước xem xét chút, sau này tẩu tử có rảnh rỗi mang theo bọn tới nhà ngồi chút."

      "Ôi chao, được được." Thấy Hàn Hàn như vậy, Mễ tẩu tử cảm thấy mặt vẻ vang, nhìn chằm chằm Hàn Hàn rời rồi cười với mọi người làm ruộng ở xung: "Nhìn nha đầu Hàn Hàn biết là người hiếu thuận hiểu lý lẽ, chẳng trách đại bá phụ nhà ta mỗi ngày đều khen nàng, đứa bé tốt."

      Hàn Hàn đương nhiên biết Mễ tẩu tử bên này đắc ý thế nào, mà cho dù có biết cũng để ý đến, đường chào hỏi những người quen biết làm việc xung quanh, tới núi phía sau nhà mình.

      Đại Tráng Nhị Tráng làm cỏ, xa xa thấy Hàn Hàn tới, Đại Tráng vội dừng tay nghênh đón: "Hàn Hàn muội tử, sao ngươi lại qua đây?"

      "Qua đây nhìn chút, các huynh đến từ sớm rồi hả, ăn cơm chưa?" Nhìn bề ngoài năm mẫu đất này được cuốc xới, sợ là trời vừa sáng tới đây làm việc , trong lòng có chút áy náy, nếu biết mang theo thức ăn.

      Đại Tráng lau mồ hôi: "Cỏ trong đất phải được cuốc từ sơm, ngày cuốc, là có thể dài ra mảnh. dfienddn lieqiudoon Ta và Nhị Tráng làm xong từng này nữa rồi trở về ăn cơm."

      "Các huynh cũng đừng quá cực khổ, chuyện nhờ huynh tìm người tiến triển được chút gì chưa?"

      "Trái lại chọn được hai người. Đại Sỏa làm việc lưu loát, bản thân cũng chịu khó, ta nghĩ qua đây cùng nhau làm, còn có Tiểu Trụ cũng là người nhanh nhẹn, ta cảm thấy cũng được, muội tử thấy thế nào?"

      Đại Sỏa là con trai duy nhất của nhà Liễu quả phụ trong thôn, năm nay mười tám, bình thường tính tình rất thành , mặc dù đặt tên là Đại Sỏa (sỏa=ngốc), nhưng kỳ thực chút cũng ngốc, ngược lại còn là người thành thông minh, bằng cuộc sống mấy năm nay của mẹ con nương tựa lẫn nhau cũng có ai bắt nạt bọn họ.

      Ngô Tiểu Trụ là con trai Ngô thợ đan tre nứa, bình thường đối Ngô thợ đan tre nứa rất hiếu thuận, đối với người hiếu thuận, Hàn Hàn luôn luôn tin tưởng, nên gật đầu: "Đại Tráng ca chọn hai người kia rất tốt, vậy là bọn họ ."

      Lại cùng Đại Tráng Nhị Tráng chuyện, căn dặn lần, sau đó quay trở về đến chuẩn bị nghiên cứu cách làm phấn son.

      Trở lại trong viện, Mộ Dung Ý biết đâu chơi, Ngô Mạc thị thu dọn ra đống y phục chuẩn bị giặt hồ. Hàn Hàn biết Ngô Mạc thị là người thích ngồi yên, cho dù mệt mỏi cũng coi như là rèn luyện, bởi vậy cũng ngăn cản, chỉ dặn dò bà: "Nước mùa này còn rất lạnh, lát nữa nãi nãi giặt quần áo nhớ đun thêm chút nước nóng mà dùng."

      "Nãi nãi biết, sao hôm nay ngươi sớm như vậy trở về, cần nữa à?"

      "Vâng, hôm nay con ở nhà." Hàn Hàn xong rròi vào phòng.

      định đưa số phấn son mua từ cửa hàng hôm trước lên giường để nghiên cứu, liền nghe giọng thanh thúy ngoài cửa truyền đến: "Đại nãi nãi, tỷ tỷ ở nhà ạ?"

      (*) Heo tiên
      [​IMG]


      Chương 43: Chờ bản vương lớn lên


      Hàn Hàn dừng tay, trong mắt xẹt qua đạo hàn quang, hừ, muốn chết đúng là thể chờ đợi được!

      Tiếp tục như có việc gì sắp xếp lại phấn, liền nghe Ngô Mạc thị ở ngoài sân trả lời: "Đại Nha Nha. Tỷ ngươi ở trong phòng đấy, ngươi vào tìm nàng ."

      Ngô Đại Nha suy nghĩ lại về chuyện hôm qua công tử tuấn tú kia muốn trả tiền cho mình để mua hai phương pháp bí truyền nấu ăn nọ, trong lòng khỏi có chút chột dạ. Lúc này nàng mới biết là đối phương coi mình thành Mạc Hàn Hàn.

      ngờ tài năng ở trấn của Hàn Hàn lại có thể nhận thức công tử tuấn tú phú quý như vậy, buổi sáng công tử tử y kia đến lần, chiều về lại đến tiếp, nếu như mình có được tay nghề nấu ăn đó, sau này có phải công tử tuấn tú này cũng đến tìm mình ?

      Nếu như có thể gả cho vị công tử như vậy, cả đời này của mình phải đều được trông cậy vào sao?

      Mình thân là đường muội của Hàn Hàn, nàng chiếu cố mình chút cũng là chuyện hiển nhiên, hơn nữa khi mình giàu sang rồi tất nhiên quên nàng.

      Nàng làm được nhiều món ăn thế kia, mình học vài món cũng việc gì.

      Nghĩ như vậy, trong lòng Ngô Đại Nha lại cảm thấy có thêm sức mạnh, đáp tiếng: "Vậy đại nãi nãi người làm việc trước , con vào trong chuyện hai ba câu với tỷ tỷ, lát nữa con ra cùng giặt đồ với người."

      "Sao có thể nhờ ngươi giặt chứ. Ngươi cứ tự nhiên vào trong chuyện với tỷ ngươi , mình ta làm là được rồi."

      Ngô Đại Nha câu này chẳng qua là muốn cho Mạc Hàn Hàn nghe, thấy Ngô Mạc thị chối từ, cũng nhiều, nhấc chân bước vào phòng.

      Vừa vào cửa liền nhìn thấy phấn son được bày giường, ánh mắt lập tức sáng lên: "Tỷ, sao tỷ mua nhiều phấn như vậy?" Nàng lớn đến bây giờ, còn chưa được dùng qua phấn đâu đấy. Trước đây thấy Hà tỷ nhà thôn trưởng dùng hâm mộ thôi, ngờ ở đây Hàn Hàn lại có nguyên giường!

      Thấy nàng tiến đến, Hàn Hàn tiện tay ném qua hộp phấn: "Ngươi thích cho ngươi hộp."

      "Thực ?" Hai mắt Ngô Đại Nha tỏa ánh sáng, nhận lấy hộp phấn vui mừng quá đỗi, nhất thời quên luôn cả mục đích tới đây.

      Vẫn nhờ Hàn Hàn ‘hảo tâm’ nhắc nhở nàng: "Sáng sớm ngươi qua đây có việc ?"

      Ngô Đại Nha ổn định lại tâm tình kích động, nghĩ đến mục đích mình tới đây, vội vàng thu hộp phấn vào người, vốn định biểu đau khổ chút, nhưng biết tại sao trong lòng lại vô cùng cao hứng, bộ dáng đau khổ ra sao cũng làm được, vẻ mặt nhất thời có chút đặc sắc.

      Hàn Hàn nhìn thấy là rất muốn cười, thực tế cũng cười: "Ngươi tới đây là muốn học nấu ăn cùng ta hả?"

      Thấy Hàn Hàn chủ động nhắc trước, Ngô Đại Nha nhanh chóng gật đầu: "Muội biết cầu này có chút quá phận, dù sao phương pháp nấu ăn của tỷ tỷ chính là bí truyền truyền ra ngoài. Chỉ là từ khi nương của muội có lưỡi, nàng chưa từng ăn quá bữa cơm cho tốt, muội nhìn mà trong lòng cảm thấy rất khó chịu, muội biết nương muội mồm miệng tốt, chuyện tương đối khó nghe, nhưng thực tính tình nàng xấu. Bây giờ nàng bị trừng phạt, lại ăn được ngon miệng, lỡ may nàng nhịn đói biết ra sao đây. Vẫn mong tỷ tỷ đáng thương tội nghiệp cho muội muội, dạy muội làm mấy món ngon cho nương ăn."

      "Nghe ngươi này, chúng ta là người thân khách khí như vậy làm gì? Cho dù nhị thẩm tốt chăng nữa cũng là nhị thẩm của ta, sao ta có thể nhìn nàng khổ sở mà trong lòng lại thờ ơ được chứ, dù ngươi , ta cũng tiện nhắc đến. Hôm qua nãi nãi với ta việc này, ta suy nghĩ đêm, còn muốn lên trấn mua ít thức ăn và thịt trở về giúp ngươi, ngờ sáng sớm ngươi tới đây." Hàn Hàn chậm rãi vừa xong, vừa tiếp tục sửa soạn lại số phấn trong tay, cầm phấn lên soi dưới ánh mặt trời, nhìn xem mặt có tạp chất hay .

      Ngô Đại Nha nghe lời này, trong lòng "lộp bộp" chút, đây ý là, hôm nay mình tới sớm, nàng còn chưa kịp lên trấn bán nguyên liệu nấu ăn, cho nên dạy được?

      Vừa định chuyện, thấy Hàn Hàn chậm rãi bỏ vụn phấn vào trong hộp, tiếp tục : "May mà ngày hôm trước Tào chưởng quỹ đưa cho ta cái sọt cua, chúng ta ăn hét, còn dư lại ít để ở trong hố mặt đất, đến đây rồi, vậy ta dạy ngươi làm món cua , lát nữa về ngươi mang cho nhị thẩm ăn, chờ ta mua nguyên liệu nấu ăn mới trở về, dạy ngươi món khác."

      "Tốt, tốt, vậy cảm ơn tỷ ." Đâu dám gì khác, Ngô Đại Nha vội vàng gật đầu đáp ứng.

      " tại trời còn sớm, chờ đến giờ ngọ giữa trưa lúc ta làm cơm ngươi theo xem ." Hàn Hàn xong lại tiếp tục lấy phấn, quan tâm tới nàng.

      Lúc này Ngô Đại Nha cũng tiện rời khỏi, Hàn Hàn để ý đến nàng, nàng đứng ở đây cũng tốt, Ngô Mạc thị lại làm việc, nghĩ nghĩ, lấy ghế con ra cùng nhau giặt y phục với Ngô Mạc thị.

      Y phục giặt xong, quả nhiên thấy Hàn Hàn gọi nàng vào cùng nhau làm cơm, bữa trưa là món "thiên hạ thái bình", kỳ thực chính là đem cua bỏ vào nồi, cho hoa cà lên rồi hấp, sau khi hấp xong rải lên tầng dầu vừng cùng tỏi băm , lập tức hương vị tràn ngập ra.

      Chỉ ngửi thất mùi hương này Ngô Đại Nha cảm thấy trong bụng cồn cào muốn ăn, mặc dù cái tên bốn chữ kia nàng biết có ý nghĩa gì, nhưng nàng vẫn đoán được cái tên kia phải có trình độ học vẫn mới hiểu —— nghe những vị tú tài lúc chuyện đều là bàn luận về bốn chữ rồi bốn chữ gì đó. (Ý là tú tài lúc làm thơ đó)

      Lại đặc biệt hỏi thêm thêm về cái tên, trong lòng nhẩm lại vài lần cho nhớ, lúc này mới cầm lấy cái rổ thức ăn Hàn Hàn bỏ vào, cảm tạ mấy câu: "Vậy muội về trước, rổ này chiều về muội đưa tới." xong cầm rổ trực tiếp .

      Hàn Hàn cười tươi đôi mắt cong lên: " cần vội. Nếu đưa về mà nhị thẩm thấy ăn ngon phiền ngươi làm thêm vài lần cho thẩm ấy ăn."

      Vừa thấy Hàn Hàn cười như kẻ cắp, chân mày của Mộ Dung Ý hơi nhướn lên, có chút nghi hoặc liếc nhìn Ngô Đại Nha ra khỏi cửa viện, con nhóc này cười đểu như vậy, chắc chắn là có chuyện gì tốt, chỉ là Ngô Đại Nha này làm sao mà trêu chọc đến nàng vậy?

      Đối với loại vấn đề này, có hứng thú nghiên cứu, trong đầu cũng chỉ suy nghĩ thoáng qua, sau đó bị mỹ thực bàn hấp dẫn.

      Phần lớn thức ăn đều bị Hàn Hàn mang tặng người khác, bàn chỉ còn lại ba con cua cùng ít cà, người con, ai cũng ăn được nhiều hơn.

      Lấy con cua bỏ vào trong bát, vươn tay mập mạp thịt vù vù tách đôi mai cua, moi ít thịt cua cho trong miệng nếm thử, ừm, phải quá, con nhóc này làm cơm rất có tay nghề, cua nấu lên cần chấm gì cũng là mỹ vị đặc biệt, nhịn được lại ăn thêm miếng.

      "Đừng ăn nhiều thịt cua quá, ăn chút gừng nữa." Hàn Hàn , gắp lát gừng bọc đường để vào trong bát Mộ Dung Ý.

      Mùa đông trong thôn lạnh lẽo, mọi người lại có phương pháp chống lạnh tốt, bởi vậy nên khi vừa đến mùa đông, mỗi nhà đều dùng đường đỏ ướp cùng với gừng thành vò lớn làm thành gừng bọc đường (1), từng đó gừng bọc đường cũng đủ cho người nhà ăn đến lúc vào mùa hạ.

      (1)Gừng bọc đường: Giống như mứt gừng ở Việt Nam ta đó =D

      Gừng bọc đường chỉ có thể chống lạnh, hơn nữa nếu vào mùa xuân có thức ăn, cũng có thể lấy số gừng này làm đồ ăn, hầu như đây là món cần thiết trong bữa cơm mỗi hộ gia đình.

      Chân mày của Mộ Dung Ý nhăn nhăn, đối với loại đồ ăn vừa cay vừa ngọt này, luôn luôn có hứng thú, chiếc đũa trong tay chuyển động, lấy lát gừng ra vứt sang bên cạnh: " ăn."

      " ăn cũng phải ăn, đứa thể kiêng ăn." Hàn Hàn rất đường hoàng, lại lấy miếng gừng bỏ vào bát.

      Cua và cà đều là thức ăn tính hàn, khi cùng ăn hai loại vào bụng, nếu như có gừng là nguyên liệu tính nóng áp chế để làm ấm dạ dày, người ăn tám chín phần mười bị đau bụng tiêu chảy, ặc, tình huống có chút giống như ngộ độc thức ăn.

      Đương nhiên, lời này nàng ra, bớt cho nãi nãi biết lại cố ý chạy tới căn dặn Ngô Đại Nha, vậy kế tiếp chẳng phải là có kịch vui để nhìn rồi.

      Ngô Mạc thị chân tướng, cảm thấy Hàn Hàn rốt cuộc làm chuyện tỷ tỷ nên làm, gật gật đầu phụ họa: "Tỷ ngươi rất đúng, gừng bọc đường này chính là đồ tốt, ngươi nên ăn nhiều chút."

      Thấy nãi nãi cũng lên tiếng, Hàn Hàn càng đúng tình hợp lý, trực tiếp gắp miếng gừng bọc đường đưa đến bên miệng Mộ Dung Ý: "Nha, nếu đệ ăn tỷ tỷ liền uy đệ."

      Mộ Dung Ý nhìn chằm chằm đồ vật đưa đến bên miệng, con ngươi hẹp dài trầm trầm, tình nguyện mở miệng cắn lát gừng, nhai hai ba phát liền nuốt vào, cúi đầu tiếp tục ăn cua, xú nha đầu, bây giờ dám bắt nạt mình, còn uy hiếp cả mình! Hừ, ngươi chờ bản vương lớn lên mà xem!

      tại Mạc Hàn Hàn hoàn toàn biết mình được Nhiếp chính vương đại nhân ‘nhớ thương’, thế cho nên sau này khoảng thời gian rất dài bị rơi vào cuộc sống khổ cực bị chỉnh cho khóc ra nước mắt.

      Lúc này thấy tiểu Phong Phong nghe lời ăn gừng bọc đường, trong lòng cảm thấy mỹ mãn lại kẹp thêm miếng bỏ vào trong bát : "Ăn miếng làm sao mà đủ, thêm miếng này."

      Mộ Dung Ý thể nhịn được nữa, tay cầm lấy chiếc đũa gạt hết nửa đĩa gừng bọc đường vào trong bát Hàn Hàn: " mình ta ăn sao được, ngươi cũng phải ăn nhiều chút!"

      Khóe miệng Hàn Hàn co giật, mắt trừng lớn, trời ạ, nhiều gừng như vậy, đứa đáng ghét này muốn mạng của nàng sao! biết nàng ghét nhất ăn gừng sao!

      Cắn răng cười : "Tiểu Phong Phong ngoan, tỷ tỷ là người lớn, cần phải ăn nhiều gừng như vậy." xong định kéo bát gừng ra ngoài.

      Cổ Mộ Dung Ý xoay sang, nhìn về phía Ngô Mạc thị: "Nãi nãi, nàng kiêng ăn! Nàng ăn, ta cũng ăn."

      "Hàn Hàn, ngươi làm tỷ tỷ, phải cho đệ đệ thấy phong thái của người làm tỷ tỷ chứ, Tiểu Phong kén ăn rồi, ngươi cũng cho lựa chọn!"

      câu thành công ngăn chặn động tác của Hàn Hàn, nàng nháy mắt mấy cái: "Nhưng mà nãi nãi, gừng này rất cay." Có thể ăn hay ?

      "Ta nhớ món cá chần nước sôi kia cũng rất cay, phải ngươi ăn rất tốt hay sao, còn là món do chính ngươi làm ra đấy!" Mộ Dung Ý hợp thời phá rối, cằm tinh xảo hơi nâng lên, trong miệng ngậm gừng bọc đường hăng hái cắn vài lấn, ừ, tại nếm lại, gừng bọc đường này ăn vào cũng khá ngon nha.

      Hàn Hàn nghẹn họng, giương mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Ý, đứa đáng ghét này là do ông trời phái đến đây cố ý chỉnh mình sao!
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, huyenlaw686 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44: Tính toán của Ngô đại gia
      Editor: Ôp

      Ăn xong cơm trưa, Hàn Hàn chỉ cảm thấy trong bụng mảnh lửa nóng, miệng đầy vị gừng, thừa dịp Ngô Mạc thị chú ý, len lén nhéo khuôn mặt đầy thịt của Mộ Dung Ý: "Ngươi đứa đáng ghét, lần tới đừng hòng tỷ dẫn ngươi ăn." Thấy Ngô Mạc thị nhìn qua đây, vội vàng buông lỏng tay, đứng lên ra ngoài, "Ha hả, nãi nãi, con có việc ra ngoài chuyến đây."

      "Buổi tối nhớ trở về sớm chút." Ngô Mạc thị thu thập bát đũa ở phía sau căn dặn.

      "Vâng ạ."

      Mộ Dung Ý sờ sờ chỗ bị véo, con ngươi đen nhánh nặng nề, chân ngắn bước theo cùng ra ngoài.

      Tới gian phòng gạch mộc bỏ hoang, Ám Cửu sớm chờ ở đó, bàn trong phòng đặt chồng tấu chương.

      Mộ Dung Ý ngồi thảm lông chồn bạc, " hỏi Ám Tam, tối hôm qua Lâm thẩm với Hàn Hàn cái gì?" Cầm sổ con lên, cũng ngẩng đầu phân phó.

      Hàn Hàn là người ân oán phân minh, nếu như phải Ngô Đại Nha trêu chọc đến nàng, nàng nghĩ chỉnh đối phương, cả ngày hôm qua mình đều ở chỗ cùng nàng, lúc tách rời duy nhất chính là khoảng thời gian trước giờ cơm chiều.

      Ám Cửu đáp tiếng, biến mất thấy, thời gian nửa chung trà, lại xuất ở trong phòng: "Lâm thẩm với Mạc nương, Ngô Đại Nha và nam tử trẻ tuổi đánh chủ ý lên phương pháp bí truyền của Mạc nương, muốn Mạc nương cẩn thận chút." Trần thuật đâu ra đấy, giấu giếm cũng khoa trương.

      Chân mày Mộ Dung Ý hơi nhăn lại, chẳng trách nha đầu này khác thường vậy. Bị những kẻ lòng lang dạ sói gì đó tính toán, đổi lại thành ai trong lòng cũng thoải mái.

      Nhất thời nghĩ đến chính mình cũng bị cái gọi là thân nhân tính toán, lập tức có loại cảm giác đồng bệnh tương liên với Mạc Hàn Hàn.

      Ám Cửu nhìn sắc mặt chủ tử liền biết chủ tử mất hứng, thăm dò chút: "Có muốn thủ hạ tra xem nam tử kia là ai hay ạ?"

      Chỉ chốc lát, chân mày Mộ Dung Ý nhăn giãn ra: " cần." Tiểu nha đầu này hiển nhiên có tính toán, coi như là mình biết tùy nàng dày vò người khác vậy, chờ nàng ứng phó được, lúc đó mình mới xuất đầu giúp nàng, dù sao mặc kệ đối phương là ai, cũng đừng nghĩ khi đến việc dễ người của mình!

      Ám Cửu biết suy nghĩ của Mộ Dung Ý, trong lòng có chút khó hiểu, những ngày này quan sát, ràng là chủ tử đối đãi với Mạc nương kia bất đồng, nhưng sao Mạc nương có việc, chủ tử lại muốn hỗ trợ.

      Thế nhưng chuyện này cũng chỉ có thể suy nghĩ chút, cho thêm lá gan, cũng dám hỏi đến ý nghĩ của chủ tử.

      Lại chờ thêm lát, Mộ Dung Ý phê duyệt xong tấu chương bàn, buông bút lông: "Sau này cứ cách ba ngày đem sổ đến lần, chọn lấy sổ quan trọng thôi. Phái người tìm hiểu về Tiêu Nguyên Bồi Tiêu thị gia tộc chút, ta muốn có tư liệu tỉ mỉ." Tên ăn hàng này thế nhưng cùng định hiệp nghị hai tháng cùng nha đầu kia rồi, ai biết trong hai tháng này xuất biến cố gì chứ, vẫn nên nắm lai lịch của đối phương mới được.

      Lại sau khi Hàn Hàn ra khỏi nhà, suy nghĩ vẫn là nên trước hết xem căn nhà mới xây xong.

      Bởi vì mới xây lâu, nên độ ẩm trong phòng rất cao, mặc dù mùa xuân gió lớn khí trời khô ráo nhưng nếu muốn phòng hoàn toàn ở được phải chờ ít nhất tháng.

      Bởi vì trước đây khí trời ấm áp, Hàn Hàn dứt khoát di chuyển việc nuôi trồng mộc nhĩ vào bên trong hầm, cho nên cũng vội dọn nhà.

      Nhưng tại lại muốn chế tạo phấn bột nước, khẳng định là ba gian phòng gạch mộc cả nhà mình sống kia hoàn toàn có nơi dư thừa để làm ra những dụng cụ chế tạo, phải chuyển vào nhà mới mới có thể.

      Ở trong phòng quanh hai vòng, Hàn Hàn suy nghĩ, quyết định đặt mấy chậu than trong phòng, mỗi ngày dùng than củi làm ấm, gian phòng rất nhanh ở được.

      nghĩ ngợi, liền nghe giọng quen thuộc kêu lớn bên ngoài viện: "Nha đầu Hàn Hàn có trong nhà ?"

      "Có đây." Hàn Hàn đáp tiếng, vội vàng ra ngoài phòng, liền thấy Ngô đại gia tinh thần tràn trề đứng ở trong sân đánh giá chung quanh.

      Từ sau khi Hàn Hàn mua xe bò, những ngày tiếp theo bởi vì tiện đường, cho nên Ngô đại gia rất ít qua đây, Hàn Hàn lại bận việc của mình, tính ra cũng mấy ngày thấy.

      "Đại gia ngài sao có thời gian qua đây thế?" Trước đây lúc Ngô đại gia đến nhà đón nàng trấn , cũng là cách cửa kêu vọng vào, chờ mình ra, cũng vào nhà, thế nào hôm nay lại vào trong?

      "Ừ, hôm nay nhà Lâm lão gia có việc gì, trở về sớm chút, liền tới đây nhìn, từ lúc ngươi xây nhà mới, vẫn là lần đầu tiên ta đến đấy, chỉ nghe vợ Tiểu Phong ( phải Mộ Dung Ý đâu nhé =D) phòng ở xây chỉnh tề rồi, nên tiện thể vào xem luôn, đúng là khí phái." Ngô đại gia miệng liến thoắng, chút nào che giấu hâm mộ trong mắt, "Nhắc tới Tào chưởng quỹ đúng là hào phóng, xây căn nhà như thế này chắc tốn ít tiền hả?"

      "Vâng, cũng bao nhiêu. Tiểu bảo học vỡ lòng có khỏe ?" Hàn Hàn cười híp mắt sang chuyện khác.

      "Sao có thể bao nhiêu chứ, ít nhất cũng phải trăm tám mươi lượng ? Tào chưởng quỹ nhìn trúng ngươi, ngươi thực là làm rất tốt, phí phen hảo tâm của người ta." Ngoài dự liệu, Ngô đại gia lại bị đề tài tôn tử bảo bối của mình hấp dẫn.

      "Vâng vâng, đại gia phải." Hàn Hàn gật đầu, trong lòng nghi hoặc, về tiểu bảo lại có thể vô dụng, phải lần này qua đây mục đích so với tiểu bảo nhà còn quan trọng chứ? Nàng nửa điểm cũng tin lần này Ngô đại gia qua đây chỉ vì căn dặn nàng làm rất tốt .

      "Nhưng mà nha đầu ngươi này rốt cuộc vẫn còn hơi trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm trải đời, làm việc có tính toán trước sau." Thấy Hàn Hàn tiếp nhận ý kiến của mình, Ngô đại gia đắc ý nheo mắt lại, "Ta nghe ngươi nhờ Ngô Đại Tráng giúp đỡ thu người làm?"

      Hàn Hàn liếc mắt, quả nhiên có chuyện tốt, ra là muốn nhắc tới chuyện này.

      Lưu thôn lớn lớn, , cả thôn tổng cộng có hơn trăm hộ gia đình, nếu có ngọn gió thổi hay cỏ lay cần nửa ngày có thể truyền khắp cả thôn làng.

      Chắc hẳn là khi Đại Tráng tìm Đại Sỏa, Tiểu Trụ về chuyện làm công, bị người này biết, nên người này muốn qua đây chia chén súp đây.

      Cũng phủ nhận, gật gật đầu: "Đúng thế, có vấn đề gì ?" Bộ dáng nghi hoặc.

      "Đương nhiên là có vấn đề." Ngô đại gia chỉ tiếc rèn sắt thành thép liếc mắt nhìn Hàn Hàn cái, "Tằng tổ phụ Ngô Đại Tráng kia biết là lưu dân từ đâu gặp nạn đến thôn này, thôn chúng ta nhìn cả nhà đáng thương nên mới chứa chấp, có gốc rễ ở nơi này, có thể tình làm việc vì ngươi hay sao? đề cập tới chuyện này, chỉ đến việc đáng ra làm công mười năm ở bên ngoài, nhưng vừa hơn năm năm trở về, cũng tiếp nữa, biết người nào trong thôn là dạng gì sao? Ngươi yên tâm nhờ tìm người cho ngươi, lỡ may tìm đến kẻ lưu manh vô lại ngươi phải làm sao bây giờ?"

      "Vậy ý của đại gia ngài là?" sớm ngờ tới ngày như thế, Hàn Hàn nửa điểm cũng ngoài ý muốn.’Tiền tài động lòng người’, lúc trước nếu phải là vì đề phòng điểm này, nàng cũng lấy Tào chưởng quỹ làm ngụy trang .

      "Đại ca ngươi Ngô Phong ở nhà là rất nhàn rỗi, để qua đây giúp ngươi , sau này ngươi tiện ra mặt, cho chuyển lời giúp ngươi đến Tào chưởng quỹ." Ngô đại gia giải quyết dứt khoát.

      Hàn Hàn như cười như liếc mắt nhìn Ngô đại gia: "Vậy ta còn muốn tạ ơn đại gia ngài." ra cho là chỉ là ham thích món lợi tiện nghi, ngờ nhìn thấy chỗ tốt, khẩu vị cũng có thể trở nên lớn như vậy.

      " cần phải tạ ơn, người nhà khách khí như thế làm gì?" Ngô đại gia căn bản là phát giác ra lời quái dị của Hàn Hàn, híp mắt cười đắc ý, "Được rồi, chuyện cứ quyết định như vậy , lúc về ta đại ca ngươi qua tới giúp ngươi, ngươi cũng cần đau lòng đại ca ngươi, có việc tay chân gì cứ bảo làm, cũng khá quen thuộc ở trấn , cho nên làm việc dễ dàng hơn nhiều, nhà của ta còn có chút việc, về trước ." xong, thẳng.
      Last edited: 13/11/15
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, huyenlaw683 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Lại thêm cực phẩm
      Editor : Ôp

      Đối với loại người cậy già lên mặt, tự cho ý mình là đúng này, Hàn Hàn luôn luôn lười biện giải, dù sao người nghe thấy tin tức chỉ mình , nên người tìm đến mình cũng chỉ mình , bản thân mình chỉ cần Lã Vọng buông cần, xem bọn chó cắn chó tranh đấu là được rồi.

      (1)Lã Vọng buông cần : Ý những người cố gắng học tập chờ đợi thời cơ.

      Nghĩ kỹ lại việc đặt chậu than để sưởi ấm gian phòng, nàng lập tức hành động ngay, sáng ngày hôm sau ăn cơm xong, Hàn Hàn đánh xe bò đến trấn đem xe than trở về.

      Vừa mới chạy xe đến viện, nghe thấy trận tiếng cười sảng khoái trong phòng truyền tới. Đan xen trong tiếng tục tằn của nữ nhân là tiếng cười trầm thấp của Ngô Mạc thị.

      Hàn Hàn cau mày, trong trí nhớ của nàng, nãi nãi vẫn luôn là người hay lo lắng, rất ít khi được nghe thấy tiếng cười thống khoái như vậy, rốt cuộc là ai đến đây mà có thể khiến bà vui vẻ như thế?

      Ý niệm trong đầu còn chưa xoay chuyển xong, liền nghe giọng nữ thô lỗ ở trong phòng cách lớp cửa sổ vang lên: "Ta nghe thấy tiếng xe bò, chắc là nha đầu Hàn Hàn trở về rồi?"

      "Còn là nàng trở về sao, cái nhà này cũng chỉ có mình nàng như vậy." Trong giọng của Ngô Mạc thị lại đề cao thêm mấy phần lượng, "Nha đầu mau vào đây, nhìn xem ai tới này?"

      Hàn Hàn liếc mắt, nghe giọng tràn trề tinh lực cao hứng này, chẳng lẽ là khuê mật trước đây có quan hệ tốt với nãi nãi sao? Mà cho dù có là khuê mật tốt lúc này qua đây chỉ sợ cũng là cáo chúc tết gà —— có lòng tốt! Bằng như thế nào trong trí nhớ mười năm của nguyên thân này, trừ cả nhà Lâm thẩm ra, tại sao lại thấy có người nào khác đến thăm?

      Đáp tiếng, dỡ bỏ đồ từ xe bò xuống, lúc này mới chút hoang mang vỗ vỗ y phục vào phòng.

      Mặc dù trong lòng rất xem thường, nhưng mặt chút cũng lộ ra, cười híp mắt vén mành vào phòng, liền thấy lão thái thái mặc bộ áo kép màu lam đậm vải lanh mỏng ngồi đối diện với chiếc giường cùng Ngô Mạc thị, khoảng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt béo trắng có nhiều nếp nhăn lắm, tóc chải rất chỉnh tề, tai mang theo đôi hoa tai bằng bạc, thoạt nhìn tinh thần rất lão luyện.

      Hàn Hàn nhìn bà ta, bà ta cũng nhìn Hàn Hàn, quan sát dưới mấy lần, trong miệng cười : "Chính là nữ nhi Mạc gia chúng ta xinh đẹp, nhìn bộ dáng này sau khi lớn lên, chắc chắn giống như nương của nàng thôi. Lúc vừa sinh ra ta còn bế nàng, ngờ chỉ chớp mắt cái như thế lớn như vậy." Nghiêng đầu qua nhìn Ngô Mạc thị, "Bọn lớn dần, chúng ta cũng già cả hết rồi. Ôi, thực là năm tháng buông tha người mà."

      "Ai phải đâu, ban đầu còn nghĩ nương của Hàn Hàn là dòng độc đinh trong nhà, Hàn Hàn theo họ mẹ xem như là có hương hỏa cho nhà nương nàng, định bụng năm sau thêm tiểu tử họ Ngô, ai nghĩ ... Aiiii, coi như, chính là do Mạc gia chúng ta thua thiệt Ngô gia." Ngô Mạc thị nghĩ đến chuyện con trai con dâu lần lượt qua đời, mặt mảnh bi thương, khóe mắt ẩm ướt, giống như nước mắt sẵn sàng chuẩn bị lăn xuống.

      Đến bây giờ Hàn Hàn mới hiểu được vì sao mình lại theo họ mẹ, vừa định mở miệng khuyên giải an ủi nãi nãi hai câu, nghe thấy lão phụ nhân kia lại mở miệng: "Chuyện quá khứ cũng trải qua nhiều năm như vậy rồi, còn suy nghĩ lại làm cái gì? Mắt nhìn Hàn Hàn càng lúc càng có tiền đồ, đại muội tử ngươi sau này cứ hưởng phúc là được ."

      "Cũng phải thế sao. Lại tiếp, trong nhà có thể trở thành như vậy, toàn bộ mệt nhọc đều do Hàn Hàn đây." xong rồi vẫy tay về phía Hàn Hàn, "Chớ đứng ngốc ở đó nữa, đây là đại cữu nãi nãi ngươi, mau tới đây gọi người."

      "Đại cữu nãi nãi?" Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, trước đây nguyên thân rất ít về phía trong thôn, mấy người ‘thân thích’ này lại gần như là chặt đứt việc kui tới, cho nên đối với mấy người gọi là họ hàng thân thích, Hàn Hàn nửa phần ký ức cũng có.

      "Chính là đại tẩu ta." Ngô Mạc thị vội vàng giải thích, có chút lúng túng, ngờ thân thích chặt đứt đường lui tới lại có ngày có thể qua lại, vì vậy bà chưa từng đề cập đến mấy người họ hàng này cho Hàn Hàn, Hàn Hàn biết cũng đúng. Cũng biết đại tẩu có suy nghĩ gì nhiều hay , nghĩ như vậy, nghiêng đầu nhìn qua, thấy vẻ mặt đại tẩu nhà mình vẫn tràn đầy ý cười, lúc này mới thở ra hơi.

      Bây giờ Hàn Hàn mới phản ứng được, con bà nó đại ca là Mạc lão đại, người này con là bà nó đại tẩu, phải là nhà Mạc lão đại à?

      Có nhận thức này, đối với phu nhân cười tục tằn kia nàng càng có nửa phần thiện cảm, thế nhưng nàng nhất thanh nhị sở nhớ tới lúc trước ở nhà thôn trưởng, người gọi là Mạc lão đại kia theo mọi người cùng nhau định lừa gạt mình, nào có nửa phần bộ dáng cữu gia gia.

      Sau đó nàng vẫn lưu ý đến, lúc ra ngoài tìm hiểu chút, mới biết ra Mạc lão đại lại có thể chính là cữu gia gia của mình, lúc đó sau khi nghe thấy tin tức này, thiếu chút nữa nôn đến chết, tại sao mình có cả đống thân thích máu lạnh cực phẩm thế chứ!

      Mạc lão đại gia biết Hàn Hàn nghĩ cái gì, chỉ nhìn vẻ mặt tươi cười dịu dàng ngại ngùng của Hàn Hàn, bộ dáng chần chừ xấu hổ, trong lòng bắt đầu tính toán, cho dù nàng có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là đứa bé mồ côi có cha mẹ, trong nhà nam nhân nâng đỡ, sau này phải cần dựa vào nhà mình là thân thích mới được sao?

      Nghĩ như vậy, cơ thể lập tức ngồi thẳng dậy, chỉ còn chờ Hàn Hàn qua đây chuyện.

      "Đại cữu nãi nãi ạ?" Hàn Hàn chớp mắt, có chút ngạc nhiên cười , "Nhiều năm qua, trong nhà cũng có thân thích nào lui tới, ngờ đại cữu nãi nãi lại đột nhiên qua đây, nhất thời ta kịp phản ứng, cữu nãi nãi người cũng đừng trách."

      Có chuyện tới đây muốn cầu xin mình, còn bày ra dáng vẻ trưởng bối, hừ, ngươi là Bồ Tát người khác đều được cúng bái!

      Mạc lão đại gia sửng sốt, ngờ Hàn Hàn lại đột nhiên như vậy, mặt hơi đỏ lên, ngượng ngùng cười: "Xem cái miệng nhắn của nha đầu ngươi gì cũng được, lại tiếp, ta và cữu gia gia ngươi thế nhưng mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi đấy, ai biết ngày lễ ngày tết lại thấy ngươi thăm viếng, ta và cữu gia gia ngươi cũng phải là người có đầu óc, cữu gia gia ngươi lại nhớ tới thân thể của nãi nãi của ngươi, cho nên gấp gáp kêu ta qua đây nhìn xem thế nào." Lại quay đầu nhìn Ngô Mạc thị, "Đại ca của ngươi chỉ có người muội muội là ngươi, nghĩ cho ngươi nghĩ cho ai đây?"

      Ngô Mạc thị thẳng gật đầu: "Nếu như vẫn ở nhà chắc chắn đại ca chiếu cố ta, chỉ là từ khi gia gia cùng phụ thân của Hàn Hàn mất , suốt ngày giặt quần áo cho nhà người khác, cũng dư ra thời gian rảnh rỗi qua thăm đại ca, năm nay thân thể của đại ca vẫn khỏe chứ."

      "Khỏe gì chứ, bản thân lớn tuổi như vậy rồi, cũng chỉ là chống đơ lại chút hơi thở mà thôi." Mạc lão đại gia xong ánh mắt lại chuyển lên người Hàn Hàn, "Nghe nha đầu Hàn Hàn có tiền đồ, đại ca ngươi cả ngày giống như đều vui mừng, là ngươi có chỗ dựa vào, cũng yên lòng."

      Ngô Mạc thị nghe mà vành mắt đỏ lên, "Vẫn là đại ca lo lắng ta."

      Hàn Hàn bĩu môi, cũng chỉ có nãi nãi tâm địa thiện lương tin đống chuyện ma quỷ này! Thực lo lắng sao mấy năm nay đều thấy tới cửa nhìn lát?

      Lười nghe tiếp, "Nãi nãi, người và cữu nãi nãi trò chuyện trước , con còn có chút việc ra ngoài trước." xong chuẩn bị ra ngoài.

      "Ôi, nha đầu Hàn Hàn." Vừa thấy Hàn Hàn muốn rời , Mạc lão đại gia lập tức nóng nảy, chuyện chính mình còn chưa đâu, sao lại có thể rồi?

      Hàn Hàn dừng chân xoay người lại, nháy mắt mấy cái: "Làm sao vậy đại cữu nãi nãi?"

      ", khó có được lúc gặp ngươi lần, cho nên ta muốn cùng ngươi lảm nhảm vài chuyện." Thấy Hàn Hàn dừng chân, Mạc lão đại gia thở hắt ra, "Nghe ngươi làm chỗ hai mươi mẫu đất kia, quen thuộc chưa vậy?"

      "Vâng, tạm được, cũng cần ta làm việc, mướn thêm người, ta chỉ cần quan sát xung quanh lát là được." Hàn Hàn xoay người ngồi ở giường, híp mắt cười .

      "Ngươi tiểu nương trong nhà, bình thường cũng đủ bận rộn rồi, đâu có lòng mà trông nom đến chứ, lỡ may có nơi làm chu đáo, khiến Tào chưởng quỹ sinh khí cho ngươi quản nữa, cuộc sống của ngươi và nãi nãi ngươi sau này phải làm sao bây giờ? Theo ta, phải tìm người đáng tin cậy và có kinh nghiệm giúp ngươi cùng nhau quản mới được, ngươi thế này có đúng , đại muội tử?" Mạc lão đại gia vừa vừa nhìn về phía Ngô Mạc thị.

      Ngô Mạc thị đâu hiểu cái này, chỉ cảm thấy Mạc lão đại gia lòng vì Hàn Hàn, trong lòng vui mừng, dù sao cũng là người trong nhà, mặc dù chặt đứt qua lại nhiều năm rồi, nhưng huyết thống thân tình là đứt được, cười cười gật đầu: "Tẩu và đại ca thấy nhiều, giúp nha đầu Hàn Hàn tính kế, cũng thể khiến cho Tào chưởng quầy sinh khí được."

      " là đại cữu gia gia cũng chính là muốn như vậy, nếu phải là người trong nhà làm sao có thể mặc kệ nhìn người thân chịu thiệt chứ." Mạc lão đại gia xong thẳng thắt lưng lên, "Ta và đại ca ngươi thương lượng, ra là con trai lão nhị làm hai năm quản ở trong nhà đại quan kinh thành, nếu phải là ép buộc nhà lão nhị trở về gấp sinh con, tại chừng cũng là người làm trong chốn quan trường rồi. Tuy ở nhà nhàn rỗi hai năm, thế nhưng toàn thân khí thế kia lại kém, đến lúc đó giúp Hàn Hàn quản lý những chuyện cá nhân ấy, bảo đảm có ai dám có tâm tư bất chính. lại là cậu của Hàn Hàn, luận về quan hệ chính là họ hàng, tuy quản lý hai mươi mẫu đất phải là việc lớn gì, nhưng sau này phải còn có cái mà nông trường đó sao? Đến lúc đó cùng nhau trông coi, vừa tiện nghi lại bớt lo, tốt!"

      Mặc dù Ngô Mạc thị thiện tâm, nhưng cũng phải là kẻ ngốc, lời này dễ nghe, muốn cho quản lý, sau này Hàn Hàn còn làm chuyện gì? Nghe đại tẩu nhà mình xong nhìn mình, nhất thời biết nên làm thế nào cho phải, cúi đầu: "Những chuyện này ta cũng hiểu, các ngươi thương lượng xem ." xong đứng lên lấy giày đến khâu.

      Ngô Mạc phản ứng thị như thế trái lại lại ngoài dự liệu của Hàn Hàn, vốn tưởng rằng nãi nãi là người tâm thiện lỗ tai mềm, ngờ cũng hoàn toàn đúng, nhưng mà ngược lại như vậy rất tốt, bằng nếu như nãi nãi giúp Mạc lão đại gia đứng về bên, mình đúng là phải suy nghĩ nhiều về cách ứng phó như thế nào.

      Mạc lão đại gia cũng ngờ là Ngô Mạc thị đột nhiên vung tay bỏ mặc.

      Trước đây lúc ở nhà làm nương, em chồng nhà mình là người mềm lòng nhất, chính mình cái gì liền làm cái nấy, tại sao khoảng mười năm gặp, tính tình thay đổi rồi? Sớm biết như vậy, mình trực tiếp tìm Mạc Hàn Hàn, còn phải tới bồi nàng chuyện nửa ngày, còn liên lụy đến rổ trứng gà nhà mình nữa chứ?

      Nhất thời cảm thấy có chút thua thiệt, tức cũng biết cái gì cho tốt, lại đưa ánh mắt nhắm ngay vào người Hàn Hàn, khuôn mặt béo trắng ngây ngốc nặn ra chút nụ cười ôn hòa: "Hàn Hàn à, cữu nãi nãi ta thế nhưng lòng suy nghĩ vì ngươi, nhị cữu cữu ngươi lại biết quản lý người khác, còn có thể biết ký sổ sách, có giúp đỡ ngươi, sau này ngươi tiết kiệm được bao nhiêu công sức đấy?"

      Hàn Hàn muốn trả lời, thấy Mộ Dung Ý vén màn cửa tiến vào, con ngươi đen nhánh hẹp dài nhìn chằm chằm vào Mạc Hàn Hàn: "Cái gì nhị cữu cữu? Thân thích của ngươi phải chết hết rồi sao? Sao lại đột nhiên nhảy ra người thân thích này nữa?"
      Last edited: 13/11/15
      Nhược Vân, Nga Nhi, Nhiên Nhiên8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :