1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 10+11

      Ngay lúc mọi người bắt thương tiếc cho Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương lại nở nụ cười, chậm rãi bước đến bên cạnh .

      Thú vị, quả là rất thú vị!

      uổng công tìm ròng rã ba tháng trời, nhưng tiểu nha đầu này, lại là sủng vật khó thuần phục.

      Xem ra, ít nhất ở biển tuần, ghét bỏ .

      Hoàng Phủ Diệu Dương tới, ngồi đối diện với Lãnh Tiểu Dã.

      "Bữa sáng."

      Hai vị quản gia cùng trợ lý cúi đầu hành lễ, rồi bước ra cửa.

      lát sau, vị đầu bếp đem thức ăn lên, đem bữa sáng đến trước mặt hai người bọn họ.

      Lãnh Tiểu Dã khách sao cầm dao nĩa lên, bắt đầu ăn.

      Vừa ăn, Lãnh Tiểu Dã vừa nhìn vào chiếc dao ăn trong tay.

      Loại dao này tương đối nặng chút, khi thiến phải nhanh tay chút, cũng có thể tương đối đau.

      Bất quá, rất hợp ý .

      vừa ăn vừa con dao, Hoàng Phủ Diệu Dương lại vừa ăn vừa nhìn chằm vào .

      "Em mấy tuổi rồi?"

      này, tướng mạo nhìn như đứa trẻ, nhưng thông minh của bán đứng tuổi tác của .

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, đáp hỏi lại, " bao nhiêu tuổi?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương chợt giật mình, chưa từng có người nào hỏi qua tuổi của .

      suy nghĩ hồi, rồi đáp.

      "23 tuổi."

      Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Đáng tiếc."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, "Đáng tiếc?"

      Lãnh Tiểu Dã bỗng cười rộ lên trận, sau đó nhìn nháy mắt, "Rất nhanh biết được."

      Thân thể khỏe manh, thân phận cao quý, nhưng trẻ tuổi như vậy lại làm thái giám, chẳng phải rất tiếc sao?

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cười rộ lên.

      này càng ngày càng thú vị.

      Theo kinh nghiệm của , gặp tình huống như vậy, chắc chắn có ba loại phụ nữ.

      Loại thứ nhất, khóc lóc nỉ non, là loại ghét nhât, nếu vậy, trực tiếp quẳng xuống biển làm mồi cho cả.

      Loại thứ hai là điên cuồng trả thù, biết tự lượng sức mình dám lấy trứng chọi , nhưng cũng thú vị chút nào, bất quá, làm cho họ sống trong vô vọng qua hai ngày.

      Loại thứ ba, cố gắng thuần phục , chủ động lấy lòng, như huấn luyện ngựa, rất nhàn chám, cũng chỉ khiến cho cảm thấy chán ghét thôi.

      luôn biết thuộc loại nào.

      Nhưng tại, loại nào cũng đều phải.

      Đem ly sữa đưa đến miệng uống hơi, Lãnh Tiểu Dã vươn đầu lưỡi ra, liếm những giọt sữa còn sót lại môi.

      Sau đó dùng chiếc khăn tay gảy móc tay ra, rồi dùng hai ngón tay đưa đến trước mặt .

      "Này, tặng cho !"

      cười híp mắt đặt chiếc móng tay khắn trải bàn trước mặt .

      Hoàng Phủ Diệu Dươn cúi đầu, nhìn chiếc móng tay đặt tren khăn trải bàn trắng xanh kia.

      "Ý của em là, em là của tôi sao?"

      biết vị này mắc bệnh tự kỷ có nặng lắm ?!

      Lãnh Tiểu Dã đưa ngón tay ra thưởng thức móng tay của mình.

      "Tôi chỉ muốn , biểu tối qua của rất kém. Nụ hôn vụng về, kỹ thuật tốt, người đàn ông như như giống như chiếc móng tay này, có ý nghĩa gì đối với tôi cả."

      tiếp tục gảy móng tay, đôi mắt bỏ qua bất cứ tức giận nào khuôn mặt .

      người đàn ông, nhất định đễ cho người phụ nữ khinh thường biểu giường của mình.

      , cũng là người đàn ông, chắc chắn cũng tức giận.

      "Nhưng tôi lại cho rằng." Hoàng Phủ Diệu Dương bình tĩnh cầm nĩa lên, lấy miếng thịt trong đĩa bỏ vào miệng,"Theo biểu đêm qua giường của em, em hẳn có ít nhât sáu lần cao triều. Hơn nữa, là người phụ nữ lần đầu tiên, có tư cách bình luận về kỹ thuật của tôi.”

      Lãnh Tiểu Dã cười rộ lên, cười đến nỗi cả người đều run rẩy trện, chỉ khom lưng xuống, thậm chí đôi bàn tay đặt lên bàn cũng run theo.

      Giống như, vừa nghe được thứ buồn cười nhất vậy.

      Cười hơn ngày, mới ngồi thẳng dậy, thở hổn hển, "Ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm tôi, tôi chỉ là muốn thử nghiệm màng nhân tạo cùng màng tự nhiên có gì khác nhau thôi."

      Đôi lông mày của Hoàng Phủ Diệu Dương tự chủ cau lại cái, "Có gì khác nhau sao?"

      " thế nào đây?" Lãnh Tiểu Dã khẽ hất cầm lên, làm ra dáng vẻ suy tư, "Thực ra cũng khác nhau lắm, nhưng cả hai đều rất...Đau!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương buông thức ăn trong tay xuống, cầm lấy chiếc khăn lau dầu mỡ dính bên khóe môi, đợi câu tiếp theo của .

      Lãnh Tiểu Dã thu hôi tầm mắt, nhìn thăng vào mặt , ý cười trong mắt đột nhiên lạnh xuống.

      Sau đó, đôi bàn tay nắm chặt lại, bắt đầu run mạnh lên.

      Mũi chân nhàng giẫm lên , nhưng chú mèo thoải mái báy lên.

      Rút chiếc khăn trải bàn màu trắng, phí là mâm, đĩa, chén...

      Hoàng Phủ Diệu Dương chưa kịp suy nghĩ gì thấy, tương canh trong chén, rượu trong ly vẫy ra ngoài, tạo thành hỗn hợp màu sắc bất đồng bay trong trung.

      nhảy lên bàn , bước hai bước qua bàn ăn, giơ tay phải lên, chiếc khăn trải bàn liền bay lên bọc Hoàng Phủ Diệu Dương lại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương sớm chuẩn bị, khi khăn trải bàn vừa bay lên, lập tức đứng lên, bước nhanh từng bước.

      Mâm, đĩa, chén...

      Nước tương, rượu...

      Tất cả đều lướt qua sát người , nhưng chiếc áo sơ mi vẫn như cũ trắng như tuyết, hề nhiễm hạt bụi nào.

      Lãnh Tiểu Dã khẽ nâng khóe môi.

      Đôi chân trần bàn điểm cái, cả người lập tức bổ nhào vào người Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Trước đó, chỉ muốn đánh lạc hướng mà thôi, cố ý đem khăn trải bàn hướng qua trái, chính là muốn khiến cho trốn từ phía bên phải.

      ngu ngôc, quả nhiên trúng kế !

      Hoàng Phủ Diệu Dương lúc kịp phản ứng lại, là quá chậm.

      Lờ mờ cảm thấy có người đánh úp từ phía sau, ngay sau đó, liền mất thăng bằng, ngã nhào đất.

      Lãnh Tiểu Dã vươn cánh tay phải qua ngang cái, con dao nằm ngay cổ họng .

      ngồi thẳng dậy, nâng tay trái lên, ngón tay giật giật.

      Sau đó, hung hăng nâng tay, đánh mạnh vào khuôn mặt tuần tú của bạt tai.

      Tên khốn kiếp, tối qua hề làm khúc dạo đầu mà hung hăng tiến vào bên trong .

      Bây giờ, muốn phải nếm thử mùi vị đau đớn đó.

      "Đau ?"

      vẫy vẫy tay trái, cười híp mắt hỏi.

      Bị đánh bạt tai, khiến cho khoé môi Hoàng Phủ Diệu Dương liền chảy máu.

      Ngày hôm qua bị cắn cái, hôm nay lại bị bạt tai như vậy, tất nhiên là rất đau.

      Nhìn khuôn mặt cười rạng rỡ của Lãnh Tiểu Dã ngồi người , sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương lúc này xanh mét.

      Đôi mắt màu lam của lên mảng sương mờ lạnh giá.

      " tìm đường chết sao!"

      "Thực tế, người câu đó là tôi mới phải!"

      Lãnh Tiểu Dã thu lại ý cười, bàn tay nắm dao của nhanh đặt da .

      Nhìn thấy cổ Hoàng Phủ Diệu Dương có vết hồng, đáy mắt lóe lên tia sáng quái dị.

      cổ là vết gì thế?

      Hôm qua hôn sao?!

      thể nhớ được!

      Kệ .

      Oành!

      Cánh cửa bị đẩy ra, hơn mười người bảo vệ xông vào, họng súng khách khí nhắm thẳng vào người Lãnh Tiểu Dã.

      " được nổ súng!"

      Người ra câu này, phải là Lãnh Tiểu Dã, mà là Hoàng Phủ Diệu Dương.
      Tôm Thỏ, vk đại ca, Hale20513 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 12+13

      Bọn bảo vệ dám cãi lời, nhanh chóng bỏ súng xuống, đem hai người vây vào giữa, sợ Lãnh Tiểu Dã làm ông chủ mình bị thương, nên cũng dám đến quá gần.

      Lãnh Tiểu Dã quay đầu lại, sinh mệnh Hoàng Phủ Diệu Dương nằm trong lòng bàn tay , biết rất bọn họ dám nổ súng.

      "Đem chìa khóa trực thăng đến đây!" dùng tiếng ra lệnh.

      Khi ở trong toilet, quan sát được hướng nước chảy, hoàn toàn nghịch chiều kim đồng hồ.

      Bị ảnh hưởng bởi tự, nước cũng như gió ở Trái Đất làm thay đổi phương hướng của dòng chảy ở Nam và Bắc bán cầu, do đó có thể xác định được, ở Bắc bán cầu.

      Nhưng nhiệt độ ở đây giống như mùa hè, cùng gió mùa và số yếu tố khí hậu khác, có thể đại khái suy đoán.

      hẳn là ở vùng biển Ca-ri-bê, nhưng lại thể xác định được vị trí cụ thể.

      Có rất nhiều hòn đảo dọc vùng biển này, hơn nữa máy báy của người kia còn rất mới, nếu nhiên liệu đủ dùng trong thời gian dài, nhất định thuận lợi rời khỏi đây.

      Bọn bảo vệ ai động đậy, ai cũng nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Diệu Dương, chờ ra lênh.

      Lãnh Tiểu Dã lần nữa mở miệng, "Tôi lại lần nữa, mau đưa chìa khóa trực thăng cho tôi!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương hít hơi sâu, "Bây giờ, em thu dao lại, tôi có thể tha thứ cho em!"

      Lãnh Tiểu Dã hiểu gì.

      Người đàn ông này, ta cho rằng ta là ai? !

      Cổ tay phải nặng xuống, tạo thêm lực vào.

      Con dao ngay lập tức cắt vào da thịt , dòng máu lập tức theo cổ chảy ra.

      " tại mau đưa chìa khóa cho tôi, còn tôi giết chết !" học theo ngữ khí của .

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày lại.

      "Sủng vật của tôi chỉ có thể có hai kết quả, là ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, còn hai là chết!"

      "Theo tôi thấy, rất cần đến gặp bác sĩ tâm thần."

      Lãnh Tiểu Dã vô lực châm chọc, người đàn ông này hoàn toàn giống bất kỳ người nào từng gặp.

      tại, mạng của tay , mà , còn có thể kiêu ngạo được!

      lười phải chơi đùa cùng bệnh nhân tâm thần như .

      "Tôi đếm đến ba, nếu cho người lấy chìa khóa đến, vậy nhất định phải chết!3..."

      "Tiên sinh!" Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn bình tĩnh như thường, nhưng vị quản già lớn tuổi kia cuối cùng vẫn giữ được bình tĩnh, kêu lên tiếng, "Cầu ngài, nhanh chóng đáp ứng ta !"

      "2!"

      Lãnh Tiểu Dã tiếp tục đếm ngược.

      " ra ngoài." Hoàng Phủ Diệu Dương .

      "Tiên sinh?!"

      Hai vị quản gia cùng lúc nhăn mặt lại, bọn bảo vệ cũng càng lúc càng khẩn trương.

      Vị này phải là người bính thường, nếu may gặp chuyện, bọn họ chắc chắn cũng còn đường sống.

      "Cút !'

      Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận lên tiếng.

      Bọn bảo vệ đều nhìn về phía vị quản gia kia, lão là người theo tiên sinh nhiều năm, nên ở trước mặt bọn họ, lời của lão rất có trọng lượng.

      Lão quản gia vẫy tay.

      Bọn bảo vệ lập tức bước ra ngoài, vị quản gia trẻ tuổi cùng trợ lý cũng bước ra theo.

      Nhìn lướt qua Lãnh Tiểu Dã đặt con dao ở cổ Hoàng Phủ Diệu Dương, lão quản gia cắn chạt răng, nhưng cuối cùng cũng đành bước ra ngoài.

      Thậm chí, còn mang cánh cửa lớn khép lại.

      ban công lúc này, chỉ còn lại Hoàng Phủ Diệu Dương cùng Lãnh Tiểu Dã, dưới mặt đất còn bày bừa mảnh vỡ cùng thức ăn.

      Gió thổi qua, đem mái tóc hơi xoăn của bay lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lướt qua chiếc gáy , phía đó còn lưu lại đóa hoa đỏ sẫm của tối qua.

      Vì động tác vừa rồi khiến cho chiếc áo sơ mi trắng rộng lớn tuột xuống, lộ ra bên bả vải, bờ vai cũng có dấu vết hoan ái lưu lại.

      Nhìn làn da trắng như tuyết, làm nổi bật những dấu hôn.

      Chất liệu tơ lụa mặc người, khiến cho có thể nhìn thấy ràng bầu ngực của .

      biết mặc nội y, bởi vì cho phép người hầu đưa nội y cho .

      Căn bản, vốn định muốn bắt cầu xin .

      Nhìn Lãnh Tiểu Dã tức giận tước mặt, ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương bỗng lóe lên, nhớ lại bộ dáng thở gấp dưới thân đêm qua.

      Sau đó, có lần, cam lòng đem đè xuống dưới, bộ dạng bây giờ của rất giống như lúc đo.

      Tầm mắt dừng đôi chân dài, làn váy ngắn bị kéo lên để lộ bộ đùi.

      Vùa nghĩ tới ở dưới mặc cái gì, tự chủ được bành trướng lên.

      Lãnh Tiểu Dã có thể cảm nhận được khác thường giữa hai chân của người đàn ông này.

      Cũng khéo, ngồi ngay eo , hơn nữa...

      Tên biến thái này, còn đưa nội y cho !

      dù sao cũng là phụ nữ, hơn nữa trước đêm hôm qua còn là .

      Rơi vào tình huống như vậy, khiến còn suy nghĩ gì được nữa.

      Lúc nào rồi, mà còn có tâm tình nghĩ đến chuyện này? !

      Lãnh Tiểu Dã đỏ mặt.

      "... thạt biến thái!"

      "Em xấu hổ."

      khách khí vạch trần .

      " bậy!"

      Cái gì mà màng giả?

      Nếu thực là loại đàn bà như vậy, bây giờ làm còn thẹn thùng được? 1

      Cái này, chỉ là giả vờ ngang ngược mà thôi.

      Người đàn ông đầu tiên của , là !

      Lúc nhìn thấy khuôn mặt bắt đầu chuyển thành màu hông, mọi tức giận trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương cũng tiêu tan.

      "Nhưng mà, em đỏ mặt."

      "Tôi... Do tôi cảm thấy nóng thôi!" Lãnh Tiểu Dã phản bác.

      Nhìn nụ cười ở khóe môi người đàn ông này, thẹn quá hóa giận.

      Tên biến thái này!

      Tay phải nắm chặt cán dao, nâng tay, ra tay.

      Nhưng lại thành công.

      Bởi lúc Hoàng Phủ Diệu Dương đùa giỡn , nhân cơ hội này lén lút thu tay về.

      Tay phải chạm vào khuỷu tay , con dao Lãnh Tiểu Dã lướt qua cổ áo , đâm nghiêng xuống đất.

      vung tay muốn thử lại, nhưng lại bị annh nhanh chóng giữ lấy, kéo về phía về.

      Cả cơ thể trực tiếp nhào vào người , Hoàng Phủ Diệu Dương nắm lấy cổ tay mặt đất của , giựt lấy con dao quăng .

      Lãnh Tiểu Dã đinh đánh trả, nhưng đột nhiên lại truyền đến cảm giác đau đớn.

      Tên khốn kiếp này, dám cắn !

      Ti!

      Lãnh Tiểu Dã đau đến nỗi phải hít lấy ngụm khí lạnh, hôm bị cắn hôm nay lại bị, bây giờ thêm quần áo ma sát như vậy, khiến cho cảm thấy có chút đau, nên để tiếp tục cắn như vậy.

      Bất chấp tất cả, nâng tay lên định cho bạt tai.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng vươn tay ra bắt lấy tay ở giữa trung.

      Lật thân mình lại, đem đè xuống dưới thân.

      "Tôi rồi, ngoan phải bị trừng phạt! Về sau tốt nhất đừng để tôi phải lặp lại lần nữa, tôi thích lặp lặp lại nhiều lần."

      Ngay sau đó, liền cúi mặt hôn lên cổ .

      Lo lắng thân thể của chịu nổi nên tối qua cũng cảm thấy thoái mái.

      Tiểu nha đầu này giờ khôi phùng lại thân thể còn có thể giết người, lo lắng của quả dư thừa.

      Lãnh Tiểu Dã muốn giận điên lên, cái tên trứng thối, nếu thiến quả quá với , muốn giết , giết chết !

      dùng hết sức giãy giụa, nhưng tay chân lại hề cử động được, liền dùng đến răng, đợi cơ hội, cắn vào lỗ tai cái.

      nhanh chóng né tránh, mái tóc lướt qua răng , liền chụp lấy đồ bịt mắt của .
      Tôm Thỏ, Hale205, Huyềnpluss10 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 14+15

      Trong lúc hoảng hốt, Lãnh Tiểu Dã quan tâm mình bắt được cái gì, chỉ nghiêng đầu sang bên dùng sức kéo.

      Bịt mắt rất chắn, cũng thể bị gãy được, nhưng do quá dùng sức nên cuối cùng vẫn bị tháo ra.

      Khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương bỗng lên ánh sáng kì lạ, theo bản năng lấy tay che con mắt trái lại.

      Ban đầu dùng cả hai tay để giữ tay lại, nhưng bây giờ dùng tay che, rốt cuộc tay Lãnh Tiểu Dã cũng được tự do.

      Nắm chặt tay thành quyền, Lãnh Tiểu Dã tiện tay nắm lấy mảnh vỡ cách đó xa, khách khí cầm mảnh vỡ đưa về hướng khuôn mặt .

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người, lăn xuống khỏi người .

      Miếng mảnh sứ xẹt qua mái tóc , khiến cho vài sợi tóc vàng nâu bị cắt đứt.

      Sợi tóc rơi xuống.

      Lãnh Tiểu Dã đánh vào trung, lại tiếp tục vẫy chiếc mảnh vỡ trong tay.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lăn vòng sang bên cạnh, mảnh sứ va vào khoang thuyền, vỡ thành từng mảnh.

      Lãnh Tiểu Dã bỗng thấy bàn tay nhói đâu, biết mảnh vỡ đâm trúng vào tay, nhanh chóng bỏ mảnh vỡ xuống, lập tức đứng bật dậy, chạy về phía lan can.

      Khi nãy, lũ ngồi ở bàn ăn sáng, nhìn kỹ địa hình ở đây, ở phía dưới boong tàu còn hai chiếc thuyền mô tô.

      Nếu thể lấy được trực thăng, nhất định phải trốn thoát từ chỗ này.

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy, mang lại đồ bịt mắt, nhanh tay bắt .

      Tay trái Lãnh Tiểu Dã vừa chạm lan can, bị tay nắm lấy cổ áo sơ mi.

      "Còn muốn trốn sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức kéo xuống.

      Lãnh Tiểu Dã như chú cá từ từ trượt ra khỏi chiếc áo sơ mi

      Lực đạo trong tay bỗng , Hoàng Phủ Diệu Dương lảo đảo lùi về phía sau ba bước.

      Lúc này, lan can, nhảy vọt xuống.

      Cấm chiếc áo sơ mi tay, nhìn thấy nhảy xuống khỏi lan can, trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương bỗng dâng lên cảm giác căng thẳng.

      Đó là loại cảm giác quái dị, trái tim dường như bị bàn tay lãnh lẽo bóp chặt, trong ngực rất khó chịu, cảm giác đau đớn mơ hồ nổi lên.

      Chiếc du thuyền này có bốn tầng, mà ở đây lại là tầng cao nhất, từ nơi này nhảy xuống boong tàu, lỡ như chết sao đây!

      "Khốn kiếp!"

      tức giận mắng ra tiếng, nhanh chóng chạy xuống dưới xem.

      Trong lòng vô cùng khẩn trương.

      Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã ở lan can tầng ba, lộn vòng, khéo léo bắt lấy lan can tầng hai.

      Nhảy xuống từng tầng , động tác của vô cùng nhanh nhẹn như chú mèo hoàn.

      Mái tóc đen dài bay lên, tạo thành vầng sáng dưới những tia nắng mặt trời.

      Bộ lễ phục khẽ đung đưa, cũng may làn váy vừa phải, nếu ...

      Thấy an toàn rơi xuống boong tàu, mới có thể thở phào nhõm.

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã đứng ở boong tàu, đưa ngón giữa ra nhìn , xong, liền xoay người chạy về phía chiếc mô tô thuyền.

      "Người đâu!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương hét to.

      Bọn bảo vệ bên ngoài lập tức xông vào, giương tay cái , lập tưc liền có người chủ động giao súng cho .

      "Bắt ấy lại." Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận gầm lên, sau đó lại thêm bốn chữ, " được làm ấy bị thương!"( 不许弄伤 )

      Bọn bảo vệ lập tức bước xuống lầu.

      nâng cây súng lên, nhắm vào thân ảnh chạy kia.

      Dưới ánh mắt trời, làn da ôn nhuận như viên ngọc.

      nhíu mày, tức giận rống, "Đứng lại, nếu toi nổ súng!"

      Lãnh Tiểu Dã mắt điếc tai ngơ, tiếp tục chạy, chẳng những vậy còn nhanh chóng tăng tóc.

      Còn khoảng tám thước, chỉ cần bắn vào điểm yếu, chắc chắn có thể chạy thoát.

      Đùng! Đùng!

      Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, viên đạn gào thét bắn ra, nhưng phải bắn về phía Lãnh Tiểu Dã, mà chính là bình xăng của chiếc mô tô thuyền.

      biết muốn làm gì, nhưng để trốn thoát.

      nỡ bắn , nhưng có thể phá hủy mô tô thuyền.

      Đùng!

      Hai chiếc mô tô thuyền làn lượt vỡ thành từng mảnh, trước mặt bỗng bừng lên ngọn lửa, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng lấy tay che mặt lại, chiếc mô tô bị nổ sinh ra luồng khí mạnh mẽ, đẩy ngã boong tàu.

      Thân thể nặng nề ngã xuống, miễn cưỡng cử động cánh tay, bỗng trước mắt tối sầm lại, rơi vào hôn mê.

      Bọn bảo vệ chạy lại chỗ Lãnh Tiểu Dã.

      ban công, Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận đặt khẩu súng sang bên, đỡ lấy lan can nhảy xuống.

      Động tác của gọn gàng giống , nhưng lại nhàng giống được, dù sao cũng linh hoạt như con báo đốm.

      Dừng lại boong tàu, tức giận hét.

      " được chạm vào ấy"

      Bọn bảo vệ vọt tới bên cạnh Lãnh Tiểu Dã nhưng ai dám bước lên, đứng yên chỗ vây quanh .

      Hoàng Phủ Diệu Dương bước tới, ngồi xuống cạnh , nâng tay ấn vào động mạch gáy .

      Mạch đập tuy yếu, nhưng cũng có trở ngại gì.

      Vươn tay lên trung, nhưng rốt cuộc cũng đặt lại chỗ cũ, muốn đem ôm vào lòng, nhìn làn váy bị vén lên tận đùi, tức giận mắng câu tiếng .

      Giơ bàn tay lên, dùng sức xé chiếc áo, khiến nút áo người cũng đứt ra.

      Đem chiếc áo sơ mi trắng khoác len ngươi, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận đem bao bọc lại.

      "Quay mặt lại."

      Bọn bảo vệ dám cãi lời, đều quay mặt , dám liếc nhìn Lãnh Tiểu Dã dù chỉ cái.

      Đem hai tay ôm vào trong lòng, nhìn thấy vết thương bàn tay , nhíu chặt mày lại, tức giận mắng tiếng.

      Ai cho làm như vậy?

      Vật này, dám phá hư đồ !

      đáng chết!
      Hoàng Phủ Diệu Dương cảm nhận mình sắp tức điên lên, động tác ôm cũng chủ động thô bạo chút.

      "A!"

      Vết thương bị chạm vào, khiến Lãnh Tiểu Dã hôn me tự chủ được khẽ rên tiếng.

      Bây giờ cũng biết đau sao?

      Lúc nãy tại sao lại liều mạng như vậy.

      Trong lòng vô cùng tức giận, nhưng động tác lại tự chủ được thả lỏng chút, thẳng đến cầu thang bước về phòng, cẩn thận khom người xuống, tránh cho chạm vào vết thương .

      " gọi bác sĩ !"
      Tôm Thỏ, Hale205, 251XYZ14 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 16+17

      Lãnh Tiểu Dã lần nữa bị mang về phòng ngủ lầu bốn, nằm chiếc giường lớn.

      Nhìn Lãnh Tiểu Dã nằm yên nhắm mắt gối, Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày.

      Vừa rồi, tính toán rất cẩn thận mới bắt đầu nổ súng.

      xác định từ chỗ đến nơi sinh ra luồng khí do nổ khiến bị thương được, nên mới ra tay.

      Dù vậy, vẫn đem kiểm tra hai lần, đến khi xác định được trừ vết thương ở bàn tay, còn bị thương ở chỗ nào, mới nhàng thở ra.

      "Tiên sinh!" Lão quả gia nhàng gõ cửa rồi mới mở cửa bước vào, "Bác sĩ tới rồi!"

      Kéo chiếc chăn mỏng đắp ngang người Lãnh Tiểu Dã xong, mới bắt đầu lên tiếng, "Cho ta vào."

      Vị bác sĩ cầm theo hòm thuốc màu trắng bước vào, lập tức kiểm tra cho Lãnh Tiểu Dã như thường lệ.

      Nhìn ta kéo mí mắt ra kiểm tra con người, ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lóe lên tia sáng kỳ lạ, nhưng cũng lên tiếng.

      Mãi cho đến khi, vị bác sĩ lấy ống tai nghe ra, đưa về ngực Lãnh Tiểu Dã, rốt cuộc nhịn được nữa, đưa tay đẩy ta ra.

      "Tôi kêu đến băng bó cho ấy!"

      Vị bác sĩ suýt nữa ngã xuống đất, may thay, lại được lão quản gia giữ lại.

      "Phải, thưa tiên sinh!"

      Cho đến lúc này, vị bác sĩ vẫn biết mình phạm sai lầm gì, nhưng lại vội vàng mở hòm thuốc, lấy bông y tế, băng gạc các loại ra.

      Nhìn ta đưa tay về phía vết thương của Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương lại vươn tay ra, ngăn ta lại.

      "Cút ."

      Vị bác sĩ hiểu ngẩng mặt lên," phải ngài bảo tôi..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương lên tiếng, chỉ ngẩng mặt lên nhìn ta cái.

      Bịt mắt của bị rơi ra, khiến mắt phải bị lộ ra ngoài, lạnh lẽo, tràn ngập sát ý.

      " cứ ra ngoài trước, có việc gì tôi lại gọi đến." Lão quản gia kịp thời mở miệng.

      Lúc này, vị bác sĩ mới bắt đầu phản ứng được, há miệng run rẩy, vội vàng ra khỏi cửa.

      Trong lòng vô cùng hoảng sợ, lại vội vàng, nên ta để ý đến cánh cửa, hụt chân, suýt nữa ngã sấp xuống.

      Kinh hô tiếng, ta vội vàng bắt lấy khung cửa.

      Nghe được thanh của ta, Hoàng Phủ Diệu Dương vui nhìn qua.

      "Xin...Xin lỗi..."

      Vị bác sĩ lắp bắp ân hận , rồi vội vàng bước ra khỏi cửa.

      nhàng chừng chục bước đến khi cách xa căn phòng, ta mới bắt đầu vội vàng chạy xuống lầu.

      Bên trong phòng ngủ, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận nâng vết thương Lãnh Tiểu Dã lên, đem ngón tay từ từ tách ra.

      Lão quản gia lập tức mang khay đựng nhíp cùng bông y tế đến, cầm cây nhíp, gấp miếng bông y tế lên, giúp rửa miệng vết thương.

      Từ đến lớn, ai ai cũng cố gắng chăm sóc Hoàng Phủ Diệu Dương, đây là lần đầu tiên chăm sóc cho người khác.

      Bị bông y tế kích thích, lại thêm lực đạo ở tay của , khiến cho vết thương Lãnh Tiểu Dã bị đau, ngón tay theo bản năng cuộn tròn lại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận nhíu mày, đem ngón tay tách ra.

      Nhưng kết quả, do dùng lực quá mạnh, khiến càng thêm đau, vì thế lại lần nữa cuộn tròn ngón tay lại.

      "Đáng chết!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận mắng ra tiếng.

      Hôm nay, từ lúc nhìn thấy , biết mắng chửi bao nhiêu lần.

      Hoàn toàn giống bình thường.

      Lão quản gia nhìn thấy buồn rầu, khẽ mỉm cười cái, cúi đầu nhắc nhở, "Tiên sinh, ngài có thể dùng tay giữ ngón tay ấy lại, còn nữa, lúc lau, động tác nên thả lỏng, nhàng chút."

      Hít sâu cái, theo lời lão mà làm.

      Mới đầu, phối hợp với , nhưng sau đó, thử điều chỉnh lại lực đạo, động tác nhàng, mềm yếu.

      Lúc này, ngón tay cuộn tròn lại của Lãnh Tiểu Dã mới chịu mở ra từng cái.

      Thấy thế, mới kẹp lấy khối bông y tế, tiếp tục giúp lau vết thương.

      Lúc đầu, động tác của tuy có cứng ngắc, nhưng từ từ cũng tìm được lực đạo, dù được thuần thục, nhưng ít nhất có thể cho là khá lắm rồi.

      Giúp lau sạch máu miệng vết thương, dùng nhíp gắp hai cái mảnh sứ ra khỏi tay , lại lấy bông gòn cùng băng gạc giúp băng bó vết thương lại.

      lớp, lớp, rồi lại lớp...

      Nhìn thấy tay Lãnh Tiểu Dã bị bó thành cục tròn vo, quản gia vội vàng nhắc nhở.

      "Tiên sinh, như vậy là được rồi."

      Cầm lấy băng gạc cố định lại, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn vào tác phẩm của mình, khẽ nhíu mày.

      Đây là lần đầu tiên làm việc này, đương nhiên thể đẹp mắt được.

      Băng gạc được bó bằng phẳng như bình thường, lại hơn dày, khiến bàn tay xinh đẹp của bị lại xấu .

      Lão quản gia giơ khóe môi lên, giọng điệu ôn hòa như vị trưởng bối, "Ngài làm được như vậy tốt lắm rồi."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận đem bàn tay bị bó như cái bánh ú của Lãnh Tiểu Dã đặt xuống giường, "Lấy vòng cổ đến."

      Lão quản gia khẽ nhíu mày, "Tiên sinh, người và động vật giống nhau, thực ra..."

      "Lấy vòng cổ đến." Hoàng Phủ Diệu Dương lặp lại, trong giọng ràng có chút tức giận.

      "Được, thưa tiên sinh." Lão quản gia đành phải đánh ứng.

      ...

      ...

      Lãnh Tiểu Dã nằm mơ.

      Trong mơ, bị người đàn ông ôm vào ngực, hôn vào tai , cả người đều trở nên nóng rực và ẩm ướt.

      Còn mơ hồ nghe được môt thanh vang lên, ngang ngược nhưng lại cũng rất ôn nhu.

      "Em là của tôi, tôi... Tôi..."

      Thân thể bị lắp đầy, sau đó cảm giác kỳ lạ bao vây.

      Có chút đau đớn, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vui thích...

      Dường như, lại lại giữ thiên đường và địa ngục.

      "Vĩnh viễn cho trốn thoát!"

      thanh bá đạo của người đàn ông vang lên, cơn đau thứ hai lại truyền đến.

      đau đớn đó rất chân thực, giống như cảnh trong mơ.

      Lãnh Tiểu Dã bỗng mở mắt.

      Chỉ thấy người đàn ông từ cổ ngẩng mặt lên, ánh trăng theo cửa sổ rọi vào, khiến mái tóc màu vàng nâu phản lại loại ánh sáng kỳ lạ.

      Ánh mắt dần dần thích ứng với ánh sáng lờ mờ, lập tức nhận ra khuôn mặt quen thuộc kia, còn có con mắt màu lam kia nữa.

      Chẳng qua, lúc này đây, ánh mắt đó khiên cảm thấy lạ lẫm.

      Ánh mắt đó, có chút... Dịu dàng.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương?"

      "Đánh thức em sao?"

      Giọng của , đương nhiên có dịu dàng kỳ lạ.

      Lãnh Tiểu Dã tức giận đến mức muốn giết người.

      Căn bản, tất cả những việc vừa nãy đều phải là mơ.

      vừa rồi làm chuyện như vậy, còn dám hỏi vấn đề này sao.

      Đầu óc người này bị lừa đá mất rồi chăng?
      Hale205, 251XYZ, Huyềnpluss12 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 18+19

      Bàn tay phải nắm chặc lại, Lãnh Tiểu Dã dùng hết sức hung hắng đánh vào khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương quyền.

      Loảng xoảng!

      thanh kim loại vang lên, cú đấm cách má trái Hoàng Phủ Diệu Dương chưa tới cm dừng lại.

      phải dừng lại, mà là tay có cách nào tự dừng lại, có cái gì đó giữ lấy tay .

      cổ tay, chẳng biết lúc nào xuất vật lạ.

      Rộng ba cm, bằng vàng, ở giữa được nạm viên ngọc xanh biển, bên cạnh là những đốm sáng lấp lánh, lớn đồng nhất.

      Nhìn sơ qua, như dãy ngân hà lộng lẫy.

      Nếu phải bên ổ khóa tinh xảo, cung sợi dây màu vàng, cái vật cổ tay có thể gọi là chiếc vòng tay.

      Lãnh Tiểu Dã lướt tầm mắt đến chiếc vòng cổ, đầu nằm ở tay , đầu được khóa trụ vào đầu giường.

      Đinh đinh dang!

      Theo động tác của , bốn phía lại lần nữa truyền đến thanh ban nãy.

      Lãnh Tiểu Dã cảm giác được chỉ cổ tay mà cả hai chân đều có vẻ kỳ lạ.

      cần nhìn, cũng có thể đoán được mình bị tró.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, đỡ lấy cổ tay .

      "Thả lỏng chút."

      Tay phải bị thương, nếu cứ tiếp tục nắm chặt tay như vậy, khéo miệng vết thương càng nứt ra.

      " đừng chạm vào tôi!"

      Lãnh Tiểu Dã hất tay ra.

      Chiếc vòng cổ bằng vàng lại vang lên thanh ' đinh đương '.

      "Em đau sao?" nhíu mày hỏi .

      Đau? !

      còn biết quan tâm có đau hay ?!

      Lãnh Tiểu Dã tưc giận phản kháng, "Ai cần lo!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày nhìn tay phải quấn băng gạc của , "Trước hết đem ngón tay thả lỏng ra, nếu tiếp tục như vậy, miệng vết thương bị nứt ra, đến lúc đo chắc chắn để lại sẹo."

      " mau cút cho tôi!" Lãnh Tiểu Dã gầm .

      "Em thả lỏng tay ra trước."

      "Cút!"

      "Buông ra!"

      Giọng có chút tức giận.

      Lãnh Tiểu Dã hừ tiếng, ngón tay càng buộc chặt lại.

      Vết thương bên tay phải vừa tốt lên chút, nhưng bị dùng lực như vậy, sớm nứt ra, cơn đau dâng lên.

      càng dùng sức, cảm giác đau đớn càng rệt.

      đau đến nhíu mày, nhưng lại càng dùng sức nắm chạt tay, máu tràn ra, từng chút từng chút làm ướt sững băng gạc tay .

      Hoàng Phủ Diệu Dương càng nhíu chặt mi lại.

      Ý cười ở khóe môi Lãnh Tiểu Dã ngày càng đậm, nhìn khiêu khích.

      Khiến khó chịu, cảm thấy rất thoải mái!

      Cái vật này điên rồi sao? Dám dùng cách này để chống đối lại .

      Hoàng Phủ Diệu Dương từng có rất nhiều sủng vật, Bắc Mĩ mang về con ngựa hoang, đến thảo nguyên Nam Phi lại mang về con báo đốm...

      Cho dù là dã tính, nhưng cũng tránh làm hại mình, ở trước mặt ngoan ngoãn để thuần phục.

      Như , biết sống chết chống lại , còn là người đầu tiên.

      Nhìn băng gạc tay ngày càng nhiều máu, trái tim cũng bị bóp nghẹn từng chút.

      Trong lòng nổi giận, vươn tay bóp cổ .

      "Sủng vật chịu nghe lời, sống được lâu đâu!"

      "Hoàng Phủ Diệu Dương!" Lãnh Tiểu Dã bình tĩnh nhìn , " tốt nhất nên giết chết tôi , nếu , ngày nào đó, tôi làm nhục như làm với tôi bây giờ, nhưng tôi trả lại gấp nhiều lân!"

      Ánh mắt tràn đầy quật cường, ánh mắt giống như vậy, chỉ cần tháng thuần phục được con báo đốm hoang dã.

      Dục vọng chinh phục ngay lập tức nổi dây, thu bàn tay lại.

      "Tôi khiến em ngoan ngoãn trở thành sủng vật của tôi!"

      Sau đó, cúi xuống hôn lên ngực cái, rồi bò lên người .

      Chăn mỏng rơi xuống, thân thể từ từ bại lộ trước mặt .

      Dáng người tam giác ngược xinh đẹp, ngực quá to, nhưng đường cong lại rất đầy đủ...

      Lãnh Tiểu Dã quay đầu sang bên.

      Chú ý tới động tác của , khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nâng lên.

      " dám nhìn?"

      đời này, có cái gì Lãnh Tiểu Dã dám làm.

      quay sang , nhìn thẳng vào , cao thấp đánh giá cái, cuối cùng dừng lại, khinh bỉ nhìn vào hai chân , dùng từ ngữ khinh thường phun ra bốn chữ.

      "Quả nhiên, rất !"

      cười khẽ, từ nhìn .

      "Tôi cảm, vừa vặn xứng với em, tin em có thể thử xem?"

      Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng nhìn cơ thể mình, căn bản chiếc chăn mỏng lúc nãy đắp lên hai người, bị vứt sang bên, thân thể đều bị lộ ra ngoài.

      Tay chân đều bị tách ra, tư thế như vậy, là...

      Khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã rốt cuộc cũng hồng lên, cắn răng muốn chửi cái, nhưng lại cố gắng nhịn, " có hứng."

      Nhừng mà, có hứng.!
      Đương nhiên, bây giờ thể phải thời điểm để làm.

      Vừa rồi, lúc giúp tắm rửa, giúp kiểm tra cẩn thận lại lần nữa, vẫn còn rất trẻ, cơ thể có chút sưng đỏ.

      Nếu muốn làm bị thương, cũng thể làm quá nhiều.

      Nhìn cơ thể nằm chiếc giường lơn, Hoàng Phủ Diệu Dương kéo chăn qua, đắp lên người ..

      Tùy tiện cầm chiếc áo choàng tắm mặc lên người, bước xuống cạnh giường, đem bông y tế này nọ đến giúp băng bó.

      muốn cùng nhiều lời, nhanh chóng bắt lấy cổ tay .

      Lãnh Tiểu Dã cố gắng tránh thoát, khiến vòng cổ đong đưa vang lên thanh .

      "Đừng nhúc nhich."

      Hoàng Phủ Diệu Dương thấp giọng , đêm từng lớp băng gạc tay cởi bỏ.

      Nhìn động tác của , Lãnh Tiểu Dã cảm thấy hơi ngạc nhiên.

      Người kia, muốn giúp xử lý vết thương sao?

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đem toàn bộ băng gạc tay tháo, cẩn thận lấy từng khối bông y tế bên trong ra, nhìn miệng vết thương nứt ra, tức giận, tiếng mắng.

      "Ngu ngốc!"

      Tại sao lại muốn gây cho khó dễ cho mình, chỉ cần thỏa hiệp cùng cái, phải tốt hơn sao?

      vừa dứt lời, năm ngón tay Lãnh Tiểu Dã khép chặt lại, rút ra khỏi tay .

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, nhìn vào ánh mắt lạnh băng của .

      " ra ngoài!"

      Dòng máu theo khe hỏ, chảy xuống cổ tay .

      thà để vêt thương bị nhiễm trung, cũng muốn để băng bó giúp.

      Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận, đưa tay qua bắt lây tay , tách ngón tay ra.

      Nhưng càng nắm chạt hơn, móng tay đều đâm vào vết thương, khiến máu chảy ra nhiều hơn.

      cơ hồ mươn tức điên lên!
      Hale205, Huyềnpluss, trangmai123412 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :