1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hươg

      Hươg New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      12
      Nghe thấy bù đắp 4 chương là thích rồi.

    2. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 69.3: (Tiếp)

      Edit: Hà Phạm

      Beta: Kẹo Ngọt

      nửa, cả người lại nghiêng tới bên tai Từ Y Nhân câu: “Thiệu tổng nhà có biết chuyện này ?”

      Lâm Sở thấy bỗng chốc thay đổi sắc mặt, nhíu mày nhìn lại người mới đến với sắc mặt vui lên tiếng: “Phiền lần sau khi chuyện cần tôn trọng người khác chút”.

      “Ai bảo cậu ở trước bia mộ ấy lại liếc mắt đưa tình với khác”. Mạnh Ca ánh mắt ngạo nghễ, giọng điệu có chút khinh bạc : “Cậu đúng là làm cho Mạnh gia ta mở rộng tầm mắt!”

      !” bị thanh trào phúng châm chọc, con người vốn mang tính cách điềm đạm tĩnh lặng của Lâm Sở cũng cảm thấy tức giận thôi.

      Nhìn thấy hai bàn tay Lâm Sở nắm chặt thành quyền, Mạnh Ca lại đột nhiên tiến lên bước, dơ chân đem bó hoa của cậu vừa mới mang tới đá bay, xoay người lại vung tay đấm.

      Từ Y Nhân thấy Lâm Sở hề đề phòng bị ngã xuống đất, thốt lên câu “ làm cái gì vậy”, Mạnh Ca hừ lạnh tiếng nhìn Lâm Sở ngồi dưới đất lau khóe miệng, thanh tà mị cuồng loạn “Ngương là cái thá gì chứ?”

      có bị bệnh ?” giải thích được sao mình bị đánh, đến người trầm tĩnh như Lâm Sở cũng khó nén được lửa giận, oán giận nguyền rủa tiếng, cũng lúc đưa tay đánh tới, Từ Y Nhân kịp chuẩn bị, hai người ở bên cạnh đánh nhau.

      “Lâm Sở!” vội vàng gọi hai tiếng, nhưng hai người đàn ông trong cơn giận dữ đem lời để vào tai.

      Hai người tuy chiều cao là sai biệt lắm, nhưng có thể Lâm Sở có tính cách vốn ôn hòa nên phải là đối thủ của Mạnh Ca, qua lúc cũng đã rơi vào thế hạ phong.

      Chưa kịp cho Mạnh Ca quyền, cả người bị ta đá cái văng vào cây tùng gần đấy rồi ngã mặt đất, theo sườn núi lăn xuống.

      “Lâm Sở” Từ Y Nhân bên cạnh gấp tới độ xoay người lại hô to tiếng rồi chạy vội tới, khó khăn lắm mới ngăn được thân thể cậu ta rơi xuống, máu tươi theo khóe môi cậu ta ròng ròng chảy xuống, áo T-Shirt người cũng nhiễm mảng máu tươi.

      Bị sắc mặt đáng sợ của cậu ta hù dọa, Từ Y Nhân hoảng hốt rơi nước mắt, Mạnh Ca bên cạnh quần áo cũng có chút chật vật, duỗi tay gạt vết máu ở khóe môi: “Cậu hãy nhớ kỹ cho tôi, từ nay về sau được phép tới quấy rầy ấy nữa”.

      nằm mơ ”. Lâm sở nhổ ít máu, cười lạnh , chống thân thể từ dưới đất đứng lên.

      Mạnh Ca hừ tiếng, thân hình cường tráng bước tới bên cạnh Lâm Sở đấm đá hồi.

      mặt Từ Y Nhân tràn đầy nước mắt bị ta kéo ra bên cạnh, nhìn người nằm dưới mặt đất chảy rất nhiều máu, tiếng cũng thốt lên được nhưng ngừng từ mặt đất ́ gắng đứng dậy, trong lòng hoảng sợ, khàn giọng cầu khẩn: “Đừng đánh, đừng đánh nữa!”

      Mắt thấy Mạnh Ca ngừng động tác Lâm sở càng lúc càng suy yếu, lại bị dọa cho nước mắt tuôn trào, quay đầu lại cầu khẩn : “Mau dừng tay, như vậy đánh chết cậu ấy mất”.

      “Tôi muốn bóp chết , giống như bóp chết con kiến vậy”. Người đàn ông liếc nhìn cái, khóe miệng mỉm cười một cách tàn nhẫn, kinh ngạc nhìn ta con mắt đỏ lên, thở hổn hển nói: “Ma quỷ! là ma quỷ, thả tôi ra, thả tôi ra!”

      cái gì?”. Người đàn ông sắc mặt đột biến, cầm chặt cánh tay tự giác buông lỏng, ngược lại nắm chặt cái cằm của , đem cả người trực tiếp đẩy tới bên cạnh cây Bách bên cạnh, ngữ điệu trầm thấp mang theo cảm giác tà ác: “ cái gì? lại lần nữa xem?”

      “Ưm!Ma quỷ..., dừng tay!” Ánh mắt đẫm lệ mông lung tràn đầy hoảng loạn, hốc mắt rơi ra vài giọt nước rơi thẳng xuống bàn tay , nóng hổi ấm áp, thần sắc che dấu chán ghét đánh vào lòng .

      Ngẩn người, thuận tay buông lỏng, hướng về phía hai người đàn ông gọi ngừng, Mạng Ca quay đầu lại nghênh ngang dời .

      “Lâm Sở...”

      Hướng Lâm Sở mặt đất động đậy được, nhìn quần áo người cậu ta nhuộm đầy máu, nước mắt tuôn ra càng nhiều, lấy điện thoại từ trong túi ra bấm phím gọi cất giọng nói mang theo thanh nức nở rõ ràng.

      “Em làm sao thế?”Thiệu Chính Trạch ở đầu bên kia nghe thấy tiêng khóc nức nở của , thần sắc cứng lại, cất giọng khàn khàn thút tha thút thít: “Ở nghĩa trang Khánh Sơn. mau tới Nghĩa trang Khánh Sơn, Lâm Sở cậu ta...cậu ta...”

      “Em đừng vội. Ngoan ngoãn chờ ở đó. lập tức tới ngay.” lên tiếng chấn an , rồi bước vội ra khỏi phòng làm việc.

      Hoàng hôn dần rơi xuống, từng dãy núi đứng lặng im cùng hàng cây tùng trong màn đêm tràn đầy quỷ dị, bên tai lúc này chỉ có tiếng gió.

      Thiệu Chính Trạch bước nhanh lên núi, xa xa đã nghe thấy thanh khóc ròng của , trái tim co rút nhanh, bước tới cởi áo khoác bao lấy cả người , hướng tới mấy người ở phía sau ra hiệu, nâng Lâm Sở mặt đất mang xuống.

      “Đừng sợ” Thấy trong ngực run lẩy bẩy, ngay cả gò má cũng lạnh như băng, khỏi đau lòng, tiến đến khẽ hôn giọt nước mắt , trấn an : “ sao, ở đây”

      “Mạnh Ca, là Mạnh Ca”. Khóe môi khẽ run, ở trong gió lạnh quá lâu giọng khàn khàn tâm trí có chút hỗn loạn.

      Ngồi ở chiếc xe việt dã ngoài nghĩa trang, lên xe Mạnh ca lời, phía trước Đường Tam cũng dám tự ý lái xe .

      Sắc trời ngoài cửa xe đã dần tối lại, người đàn ông ngồi ở phía sau như bóng ma với khuôn mặt thâm trầm như sắt, bên tai lúc này đều vang lên câu kia: “ là ma quỷ!”

      Giọng giãy dụa giận dữ như vậy, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, còn có thần sắc có chút nào che dấu sợ hãi cùng chán ghét.

      Đúng rồi, trong lòng một người phải là người làm cho người khác chán ghét như ma quỷ sao! Nhốt , vũ nhục , bức bách , khi dễ , cố gắng làm cho khuất phục, cam tâm tình nguyện quỳ rạp xuống bên chân .

      Đúng là như thế, như thế mới làm cho cảm thấy sảng khoái phải sao!

      Nhưng sau đó lại liều lĩnh đập bể bình hoa rồi nhét tất cả những mảnh vỡ vào miệng quyết tâm tự làm tổn hại mình. Khi đó trong lòng đã xuất một tia khủng hoảng, sau này mỗi khi nghĩ tới lại hận mình lúc đó dùng thủ đoạn qua cứng rắn.

      Nếu như ôn nhu chút, nhàng chút, có thể đã làm cho cảm thấy sợ hãi như vậy?

      Sợ hãi, ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi.

      Cứ như vậy cự tuyệt , làm cho mỗi lần nhìn thấy, trong lòng lại thấy ê ẩm.

      Có thể tới cùng, ngay cả ảnh mắt như vậy cũng cho ...

      Dựa vào cái gì, người đàn ông nhu nhược như vậy lại có thể công khai đối với tỏ tình trước hàng vạn người, càng có thể quang minh chính đại tới thăm ...

      ngay cả hình ảnh mỉm cười bia mộ của cũng dám nhìn.

      Nắm chặt cánh tay oán hận đấm cái ghế ngồi, tiếng vang ngột ngạt làm cho Đường Tâm ngồi ở phía trước dám thở mạnh. Ngoài cửa xe nam nhân cao gầy trong gió người chỉ mặc chiếc sơ mi đen mỏng, đem nho ôm chặt trong ngực.

      ta cúi đầu chuyện nên thần sắc trong màn đêm thấy được , lại cứ bước , nhưng nhìn bước chân của ta cảm nhận được suy nghĩ điều gì đó.

      “Thiếu gia” Đường Tam ở phía trước tự chủ được kêu lên tiếng, ngồi ở ghế phía sau Mạnh Ca theo tầm mắt của ta nhìn sang.

      “Thiệu Chính Trạch?” Có chút ngoài ý muốn, trong thanh của mang theo nhiều suy nghĩ, Đường tâm khẳng định gật đầu: “Đúng là tam thiếu gia”

      Tiếng vừa dứt lại mang theo chút lo lắng.

      Bên cạnh tam thiếu gia dường như chưa từng có gái nào, nữa là đem người gái ôm vào ttrong ngực, xem ra ta rất là quan trọng đối với tam thiếu gia .

      Nhớ tới thiếu gia nhà mình hôm nay phát điên làm những việc kia, trong lòng Đường Tâm có chút rối loạn.

      Tuy Mạnh gia đã khống chế nửa địa bàn lại cùng tam thiếu gia vẫn luôn chung sống trong hòa bình, ít nhất ở bên ngoài chưa từng tỏ ra đối lập, đừng là giành phụ nữ của nhau.

      Thiệu lão gia từ trước tới nay ở giới quân cũng có chút danh tiếng, dưới có hai trai , thêm bốn cháu trai, thế lực ở quân sự và thương giới cũng có thể coi là cân bằng, cùng Cận gia xưa này vẫn luôn giữ mối quan hệ tốt, nếu lòng truy cứu tới việc này, sợ liên lụy tới công việc làm ăn của bọn họ sau này.

      tìm hiểu quan hệ của hai người bọn họ?” Sau lưng truyền tới tiếng phân phó của Mạnh Ca, Đường Tam ngừng gật đầu đáp ứng.

      ....

      “Chấn kinh quá độ lại bị nhiễm gió lạnh, nên bị sốt.” Nam bác sĩ đeo mắt kính cầm cặp nhiệt độ nhìn chút, giọng mang chút thương lượng: “ xem uống thuốc hay tiêm trước? Nếu truyền nước biển nhanh khỏi hơn”.

      “Trước kê đơn thuốc ”. Đưa tay sờ lên cái trán ẩm ướt có chút nóng của kiểm tra chút, Thiệu Chính Trạch quay đầu lại .

      “Được. Trước mắt cứ theo dõi hai ngày. lúc nữa cho ấy ăn chút gì đó, nửa giờ sau lau qua người cho ấy bằng nước ấm rồi thay y phục. Ban đêm tốt nhất đắp cái chăn mềm, bao giờ đổ mồ hôi là ổn rồi.” Đem thuốc phân loại kỹ, bác sĩ xách theo hòm thuốc ra cửa.

      Tiễn bác sĩ ra ngoài, Vương Tuấn trở về, nhìn thấy ông chủ vẫn duy trì tư thế ngồi giường giống như vừa nãy.

      Vốn định tình hình của Lâm Sở nhưng lại thôi khép cửa lui ra ngoài.

      Người ở giường có khuôn mặt đỏ hồng, đôi môi tái nhợt làm cho thêm ốm yếu, đưa tay sờ trán rồi vào phòng tắm lấy khăn bông thấm nước giúp đắp trán.

      vẫn mê man tỉnh, nhớ lại lời bác sĩ vừa dặn, lại nhìn mấy lần nữa rồi mới ra cửa.

      Thím Lý có ở đây, tự tay vào bếp nấu cho bát cháo bưng tới gian phòng, đúng lúc khăn trán rơi qua bên, mơ màng mở mắt ra.

      “A Trạch”. Mơ hồ nhìn thấy hình dáng tới gần, lên tiếng gọi câu, giọng có chút khàn khàn, Thiệu Chính Trạch đem chén cháo đặt ở bên cạnh.

      “Em lại sốt lên rồi. Trước hết đút cho em ăn chút”.

      Đem cả người từ giường ôm cả vào trong ngực, tay cầm bát, đem cái thìa tới bên miệng thổi thổi, ở trong ngực phối hợp há miệng, nuốt ngụm lại nhíu mày.

      “Làm sao vậy?” Động tác của dừng lại giọng mang theo chút ôn nhu.

      “Cổ họng đau. Em ăn được.” Mím đơi môi tái nhợt, lộ ra tính trẻ con, ở trong ngực lắc đầu, ngữ điệu mềm mại, giống như đứa trẻ làm nũng trong ngực .

      đau lòng sờ mặt , cũng thấy phiền, đem bát cháo đặt bên, tiến đến bên tai giọng : “ uống ngụm nước trước?”

      “Vâng”. Người trong ngực ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay tới bên cạnh lấy cốc nước ấm, đưa lên môi mình thử nhiệt độ rồi mới đưa tới môi .

      nhìn bé tham lam uống lúc vài ngụm, đôi mắt trong suốt lộ ra chút mơ màng yếu đuối, khi lên tiếng gọi tên .

      bị sự ỷ lại của làm cho trong lòng cảm thấy thương thôi.

      Uống thuốc xong, lại mơ màng nhớ lại chuyện buổi chiều hôm nay, xiết chặt ống tay áo của lên tiếng hỏi: “Lâm Sở ở đâu, cậu ta thế nào rồi?”

      “Ở trong bệnh viện, có chuyện gì đâu”. Cánh tay vươn tới bên cạnh lấy khăn nóng dịu dàng giúp lau mặt.

      Nhớ tới hình ảnh trong đêm tối cuộn mình mặt đất giống như đứa trẻ sơ sinh đáng thương có chút bất lực, dừng lại động tác, trong con ngươi loét lên tia lạnh như băng.

      Ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt nho của , từ dưới gò má lên hai vết dấu tay nổi bật, có thể nghĩ được lúc đấy bị đối xử như thế nào.

      Mạnh Ca...

      cái tên từ đôi môi mỏng thốt ra, nhớ tới người đàn ông trước giờ luôn luôn có nụ cười vô hại, đôi mắt phượng tung bay.

      Nhưng dường như, ta có chút quên mất luật lệ ở thành phố này rồi.

    3. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 70.1: Quyết định

      Edit: Vicky Dao

      Beta: Kẹo Ngọt

      “A Trạch” nằm giường nhàng gọi tiếng, nhìn thấy nở nụ cười về phía , lúc đó mới ão não lấy tay chỉ vào đầu mình, nhõng nhẽo lí nhí: “Đau đầu quá, đầu em đau quá!”

      “Ngoan nào” đưa tay vuốt gương mặt của , thuận đà leo lên giường đem cả người ôm vào trong ngực, giọng êm dịu như dỗ con nít, cúi đầu : “Em ngủ giấc , sáng ngày mai tỉnh dậy khỏe hơn”

      “Dạ” đem gương mặc nhắn nóng hổi áp sát vào ngực người trước mặt cọ cọ mấy cái, giống như làm thế nào cũng thấy thoải mái, lại tựa như con mèo nằm trong chăn lăn qua lăn lại. hồi lâu, lại mơ màng đem cả cái chăn kéo ra, thầm trong miệng “Nóng! Nóng quá”.

      Khuôn mặt lúc này đỏ như quả táo chín, nửa người đều lộ ra bên ngoài mới cảm thấy mát mẻ chút ít, nét mặt lúc này cười trông ngây ngô.

      Thiệu Chính Trạch nhìn lại , làn da vốn dĩ ấm áp nay bởi vì bị sốt nên bây giờ trở nên nóng hổi, ôm lấy mà cảm giác bàn tay của mình như muốn bốc cháy, nguyên bản da thịt trắng nõn như ngọc thạch hề trải qua nắn bóp nhưng lúc này đây cũng nổi lên nhiều dấu vết đỏ rực.

      Dưới ánh đèn ấm áp, cả người tựa như trái mật đào chín ngon miệng đến mê người.

      Bình tĩnh mấy giây, lại cảm giác thấy bản thân mình giờ phút này nảy sinh ra dục vọng , nhíu chân mày cảm thấy buồn cười, đưa tay thay kéo lại góc chăn, dứt khoát dùng chăn bọc lại cả người rồi ôm vào trong ngực, chỉ chừa lại cái đầu lộ ra bên ngoài, ánh mắt mơ màng nhìn .

      “Em nhìn thấy hai A Trạch”. Đôi mắt trong như nước sững sờ nhìn , muốn đưa tay ra chạm đến nhưng lại thể động đậy được, trong miệng vẫn mơ màng lầm bầm, sau đó có chút kiên nhẫn muốn từ trong chăn chui ra ngoài, giống như con sâu muốn phá kén chui ra ngoài.

      Cho tới bây giờ luôn mang bộ dạng mềm mại khéo léo, cũng chưa từng bị bệnh khi ở bên bao giờ. Giờ phút này nhìn yếu ớt vậy mà vẫn chịu ngoan ngoãn chút nào.

      loay hoay lúc cũng có cách nào chui ra ngoài, hai cánh tay ở trong chăn lại sờ soạng loạn cả lên khiến cho thân thể ngày càng căng cứng nhưng thể làm gì được.

      Cuối cùng, dứt khoát nhấc cả thân người ôm vào trong ngực, ngay cả chính bản thân mình cũng chui vào trong chăn. Dưới ánh sáng nhàng ấm áp, hai người mắt to trừng mắt , lúc này bé kia mới chịu ngoan ngoãn chút, nhìn sắc mặt rồi mang vẻ mặt ngây ngô : “ tắt đèn

      “Ừ! tắt đèn” Thiệu Chính Trạch lông mày cũng giật, thuận miệng ra câu, mới thầm cười tiếng. Cánh tay nhắn vòng lên cổ , môi như con gà mổ thóc hôn loạn xạ cằm , sau hồi chẹp chẹp nước miếng dính đầy mặt , đúng là quấy rối người .

      giống như con chó hôn liên tiếp khiến cho vừa có chút bực mình lại vừa buồn cười, tính trừng phạt lại nên tới gần cổ của cắn cái, bị cắn bất ngờ nên tránh kịp chỉ hừ hừ trong vô thức, có chút khàn khàn kéo dài ở cuối giọng, trong đêm tối như thế này điệu đó nghe gợi cảm vô cùng.

      Ánh mắt nhìn sâu, sau đó dứt khoát tại cổ của hôn xuống đầy lưu luyến trằn trọc, cho đến khi ồn ào quậy phá đủ rồi mới ngủ say sưa trong ngực của .

      Giấc ngủ này của Từ Y Nhân dường như rất dài, trong mơ có cảm giác lúc nóng lúc lạnh, tựa hồ cả người phiêu du bất định trôi qua vùng quê nào đó, đến cuối cùng cảm nhận được đôi tay ấm áp ôm lấy , che chở cho an toàn yên ổn trong ngực.

      Trời sáng, trong ánh sáng mịt mờ mở mắt tỉnh dậy, trong phòng yên lặng, rèm của sổ vàng nhạt vẫn khép chặt, lúc vén chăn lên thấy người mình được mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình bằng vải bông.

      nắm lấy tóc giật giật, nỗ lực hồi lâu để nhớ lại chuyện ngày hôm qua, chắc là Thiệu Chính Trạch đem và Lâm Sở ra khỏi nghĩa trang Khánh Sơn

      Nghĩ lại có thói quen dậy sớm, mà lúc này hoàn toàn tỉnh táo nên cũng xuống lầu.

      Ánh sáng rực rỡ từ cửa sổ chiếu lên người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà màu xanh đậm, dáng người cao gầy tuấn tú, nhìn lúc này giống như bước ra từ tranh vẽ, vì khẽ cúi đầu, từ khuôn mặt góc cạnh sắc bén có thể nhìn thấy đôi môi mỏng mím chặt của , thần sắc rất chuyên chú, đôi tay trắng nõn thon dài cầm cái xẻng nấu ăn, hình ảnh như thế này chưa bao giờ nhìn thấy.

      Các động tác của dưới ánh mặt trời nhìn sáng ngời, làm cho có cảm giác ngây dại cách nào nhúc nhích được chân.

      Cho nên nhiều năm sau lúc được phỏng vấn trong chương trình, người dẫn chương trình hỏi : “Trong trí nhớ của , Thiệu tiên sinh ở thời điểm nào là mê người nhất?”

      lại nhớ đến cảnh lúc này đây.

      nhàng bước tới, ôm eo của từ phía sau , đem gò má áp vào tấm lưng rộng lớn của , hi vọng thời gian vĩnh viễn dừng ở thời khắc này.

      Thiệu Chính Trạch lúc làm việc luôn vô cùng chuyên chú, khi cảm giác được có người phía sau tới dán lên người từ phía sau, ngây ngốc gọi tên .

      Cúi đầu nhìn xuống đôi tay ôm chặt eo của mình, thuận tay tắt bếp quay đầu lại lấy tay sờ lên trán .

      “Xem ra đỡ nhiều lắm rồi, em còn cảm thấy ở chỗ nào thoải mái ? Sao ngủ thêm chút ?” liên tiếp hỏi ba câu , nhìn thấy bộ dáng Từ Y Nhân vẫn ngây ngô, liền lấy tay nhéo nhéo mặt của cười nhàng , nắm tay và dắt ra ngồi xuống bên bàn ăn, giọng dặn dò : “Em ngồi đây chờ chút . Sắp có đồ ăn rồi, tối qua em cũng ăn được bao nhiêu, chắc bây giờ đói bụng lắm hả?”

      “A Trạch”. Ngay lúc vừa xoay người , Từ Y Nhân có chút ngẹn ngào kêu lên, đưa tay kéo ống tay áo của lại.

      “Làm sao vậy?” lại cất giọng nhàng hỏi, vẫn nhìn tiếng nào.

      Đua tay vỗ lên mặt . “Meo! meo…” con mèo cọ cọ ống quần , rồi tới lui vòng quanh ống quần .

      Lúc Lý thẩm bước vào nhà, nhìn thấy con mèo qua lại kêu meo meo, mới nhớ rằng con mèo nhỏ này chắc là đói bụng.

      chút nữa cho ngươi ăn” vì lúc này nhìn thấy cơn sốt của giảm xuống nên cả người Thiệu Chính Trạch tản mát ra hơi thở rất ôn hòa, đúng là rất khó có dịp nhìn thấy cúi đầu chuyện với con mèo .

      “Meo meo…meo meo…” Chú mèo cũng lộ vẻ thụ sủng nhược kinh, cất thanh bé vừa kêu vừa quấn quanh hai người.

      Nhìn thấy ra vào mấy chuyến đem theo bánh bao, trứng chiên vàng rộm cùng sữa được hâm nóng bày ra bàn, Từ Y Nhân thiếu chút nữa rơi nước mắt.

      Chưa bao giờ được chăm sóc tỉ mỉ như vậy, nhất là gần đây mặc dù thân mật qua nhưng đây là lần đầu thấy Thiệu Chính Trạch như thế này.

      dậy sớm, lại tự mình xuống bếp làm bữa sáng cho .

      Còn có ánh mắt ôn hòa cùng sủng ái, nhìn với vẻ mặt ấm áp, làm cho cảm thấy có loại cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay.

      “Làm sao em lại có bộ dáng ngẩn ngơ ra như vậy? Em vẫn cảm thấy thoải mái hay sao” Nhìn chỉ ngồi yên nhìn chằm chằm , bước lại ngồi cạnh bên đưa tay ra thăm dò, nhìn thấy lắc đầu như trống bỏi, kìm được nở nụ cười .

      nhìn cẩn thận hai bên mặt của , thấy hai dấu tay kia hoàn toàn biến mất mới thấy yên tâm.

      Ngồi trước bàn ăn Từ Y Nhân chỉ đơn thuần nhìn từng hành động của , mỗi động tác đều toát ra vẻ mê người thể diễn tả, cho nên làm cho có cách nào phân thân mình làm chuyện khác.

      lúc này giống như đứa con nít nằm sấp bàn ngước mặt lên nhìn , phồng hai má lên nhõng nhẽo: “ đút em ăn được ? Em muốn tự mình ăn”.

      Quả nhiên hành động giở trò này của làm sửng sốt, nhưng nhìn bộ dạng làm nũng như vậy của khiến trong lòng cảm thấy vô cùng hưởng thụ, dứt khoát ôm cả người ngồi lên chân mình , chăm sóc em bé như thế nào chăm chút đúng như vậy.

      ra từ đến lớn, cũng chưa bao giờ chăm sóc người khác như vậy.

      Ông nội đối với mấy đứa cháu trai trong nhà cầu tương đối nghiêm khắc, thậm chí phải là khắc nghiệt. Khi còn lúc còn ở nhà lớn với ông, mỗi ngày đều phải dậy sớm, khi trời còn sáng lờ mờ phải chạy bộ.

      Đứng giữa lưng chừng núi vô cùng yên tĩnh , gió thổi hiu hiu, cây cối xanh um tùm , bên tai líu lo tiếng chim hót. Lúc bắt đầu còn , ông nội còn phái cảnh vệ theo trông chừng , sau này lớn lên, những sáng sớm chạy bộ đều là chạy mình.

      Đôi khi núi có sương mù, đường dưới chân đều nhìn thấy ràng cảnh vật lắm, ở trong lòng yên lặng thầm đếm từng bước chân của mình, trong tâm trí cũng là mảnh yên tĩnh.

      Có những thời điểm, có mấy người cùng tuổi với bắt đầu bận rộn với tiệc rượu cùng các thể loại giải trí đến phụ nữ bàn luận rất ràng, nhưng đối với cho đến bây giờ chạy bộ vẫn là niềm vui duy nhất của .

      Từ khi còn là cậu bé đến thiếu niên, từ thiếu niên đến thanh niên và cho đến bây giờ trong cuộc sống của chưa bao giờ có bóng dáng của bất kì người phụ nữ nào.

      Bởi vì cảm thấy phụ nữ quá vô vị, cho nên vào lúc ông nội quyết định chuyện hôn của mình, cũng có bất cứ câu phản đối nào.

      chưa bao giờ nghĩ đến ra bản thân cũng có thể cam tâm tình nguyện đem người con đặt vào trong sinh mệnh của mình như bây giờ.

      “Hôm nay em ở nhà nghĩ ngơi cho tốt. Đoàn làm phim thông báo rồi, để em nghỉ ngơi điều dưỡng thời gian”. nhìn thấy ngoan ngoãn mở miệng nuốt, khóe môi nhàng nở nụ cười vui vẻ, giọng của khi chuyện với rất ám áp và vô cùng vui vẻ.

      “Lâm Sở đâu, ta như thế nào rồi?” Nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy rất nhiều máu tươi, trong lòng Từ Y Nhân vẫn cảm thấy sợ hãi, quay lại nhìn chờ nghe câu trả lời.

    4. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 70.2: (Tiếp)

      Edit: Vicky Dao

      Beta: Kẹo Ngọt

      “Hơn một nửa là bị thương ngoài da. Cần phải nghỉ ngơi vài ngày. thông báo sang bên Tinh Tế, những chuyện này em cần phải để ý.” Giọng của mang theo thanh dịu dàng an ủi , nhìn thấy có vẻ yên tâm, đổi chủ đề đến những chuyện khác.

      Mạnh gia vốn có nguồn gốc là hắc đạo, xưa nay Mạnh Ca là người ngang ngạnh thân thủ người bình thường cũng thể so bì được, chừng mình ta có thể đánh ngã mười mấy hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh chứ chẳng chơi.

      So sánh với Mạnh Ca Lâm Sở vốn trầm lặng kia đương nhiên là nho nhã yếu đuối hơn nhiều, những quyền cước kia đánh vào gãy xương ít nhất cũng phải vài chỗ. Bất quá Mạnh Ca vốn cũng muốn lấy mạng của ta, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khỏi hẳn.

      Chẳng qua, cũng thể thoải mái với Từ Y Nhân như vậy được.

      Xem ra tất cả các công tác chuẩn bị cho sự ra mắt của Lâm Sở bởi vì việc này đều phải dời xuống hai tháng nữa, đây có thể đối với Công Ty Tinh Tế Nhạc đúng là tai bay vạ gió.

      Tốn công tốn sức mất mấy tháng nâng đỡ, ca khúc đơn cũng còn chưa đưa ra thị trường được thì người yên lành mà lại vào bệnh viện.

      biết chuyện này truyền đến tai mấy vị Sở gia, họ có phản ứng như thế nào đây.

      tại Tinh tế nhạc là do Sở tam thiếu gia Sở Tuân quản lý, tuy đây là người luôn có bộ dạng quân tử nhàng nho nhã, nhưng cũng có trăm ngàn thủ đoạn cũng phải người bình thường có thể tưởng tượng được.

      Lần trước tại Giang gia vì giận Giang Hạo Thành đối xử với chị và các cháu của mình mà sau đó Sở Tuân bí mật thu mua lại biết bao nhiêu cổ phiếu của Quang Ảnh.

      Trong cái giới giải trí này, có đôi khi tất cả bất ngờ thay đổi chỉ sau đêm thôi.

      ……

      Trong lúc rảnh rỗi khi nghỉ quay phim, Từ Y Nhân lên Blog cá nhân thấy tin tức “Lâm Sở bị thương” là đề tài HOT nhất trong suốt ba ngày nay, ánh mắt nhìn tấm hình với những vết máu loang lổ áo Lâm Sở, động tác của Từ Y Nhân tạm dừng lại nhìn kỹ thêm chút.

      “Chào em, chàng này cũng là xui xẻo quá mà, biết chọc phải vị Bồ Tát sống nào, lại đem con người ta đánh thành như vậy?” Bước đến bên cạnh là Trịnh Thu tò mò nghiêng đầu nhìn sang đây, miệng lẩm bẩm than thở tiếng.

      “Lại phía bên kia Tinh Tế lúc mới bắt đầu việc luôn miệng nhất định phải truy cứu, nhưng cuối cùng mấy ngày nay cũng có động tĩnh gì cả.” nam diễn viên nổi tiếng cùng đoàn làm phim đứng kế bên thêm vào câu, nhìn thấy bên cạnh có mấy người đều nhìn đến mình, ta ra vẻ thần bí : “Các vụ thử xem, có là cái người bên Kinh Hoa kia làm như vậy ? Lại so tài với người mới, cũng đến mức đấy chứ?”

      “Khụ! Khụ. Ai mà biết được, phải mọi người đều ta tính tình bất ổn hay sao! Chắc có lẽ là trùng hợp bản tính nóng nảy phác tác?” Nhân viên trang điểm Lưu tỷ có chút buồn bực bĩu môi, thở dài : “Nhưng mà lần này Lâm Sở coi như là trong cái xui mà lại có cái may, các cậu nhìn phía dưới tin tức của Blog chưa,người hâm mộ khóc lóc đoạn dài, có vẻ cậu ta thu hút thêm ít người hâm mộ mới đâu.Trước đó thời gian có mấy người nhục mạ cậu ta nhưng bây giờ đều biến mất thấy bóng dáng đâu hết”

      Xem qua được vài trang Từ Y Nhân lại cất điện thoại vào túi quần,có chút nghi ngờ mà hỏi: “Mọi người Kinh Hoa làm ạ, là Mạnh tổng sao? Từ đâu mà lại có những thông tin này vậy?”

      “Ai mà biết được đâu chứ. Trong cái giới giải trí này tin tức được truyền khắp nơi. Dù sao mà những chuyện này chúng ta chỉ đơn giản ngồi xem náo nhiệt thôi. Y Nhân à, em chuẩn bị xong chưa, lát nữa là tới cảnh em diễn rồi đó.” Đặng Phỉ Phỉ ngồi kế bên để chuyên viên trang điểm chỉnh trang lại cũng quá để ý tới chuyện này mà chỉ lên tiếng câu, nghiêng đầu qua nhìn Từ Y Nhân.

      Nhìn thấy ngoảnh mặt lại nhìn mình gật đầu, Đặng Phỉ Phỉ có lời muốn nhưng lại thôi, cuối cùng là cái gì cũng mà lại quay đầu .

      Tuy là làm cùng trong công ty, trước mặt cũng có tồn tại vấn đề quan hệ gì mà phải cạnh tranh cả, có thể mối quan hệ của hai người qua hời hợt cho nên thực tế cũng cần thiết phải thêm hai câu .

      Trong giới giải trí này người nào người nấy đều phải lăn qua lộn lại mới lên được. Chỉ hy vọng kia sau này sẽ ngây thơ đến nổi giống như đầu đất để mặc ai muốn làm gì cũng được, như vậy làm cho truyền thông Châu Á của bọn họ bị mất hết mặt mũi.

      “Diễn viên vào vị trí, các khâu khác chuẩn bị” Thang Uẩn hắng giọng lớn tiếng hô lên câu, ánh mắt nhìn lướt qua Từ Y Nhân có chút nhem nhuốc mặt, thanh lưu loát : “Chuẩn bị, diễn”

      "Chỉ mong lát nữa ta biểu quá mức” Bạch Kỳ An đứng bên cạnh xem có chút bất đắc dĩ than nhẹ tiếng, vẻ mặt chứa lo lắng.

      Đường Vận thích giành đất diễn của người khác, các đạo diễn trong lòng đều biết ràng, nhưng trừ điểm này ra, các phương diện khác ta đều rất xuất sắc.

      ra đối với diễn viên mà , tranh giành đất diễn cũng là thái độ bình thường.


      Những biết tại sao, nghĩ đến thân hình gầy yếu, điềm đạm nho nhã của Từ Y Nhân, lát nữa sẽ bị Đường Vận chèn ép, trong lòng mấy vị đạo diễn lại có chút thoải mái.


      Thang Uẩn cũng có chút bất đắc dĩ, có thể bình tĩnh đoạt lấy ống kính cũng là loại bản lĩnh, chỉ cần đạt được hiệu quả tốt, bình thường bọn họ đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

      Hơn nữa trong bộ phim này, ta cũng là nữ chính, cũng thể tới chỗ của ta “Này, nữ chính kia, cũng phải cho vai phụ ở bên cạnh nhiều cơ hội thể chút chứ”.

      Đây phải là chọc cho người ta cười hay sao?!

      Cảnh này là cảnh sau khi Lương Huy gặp được Bạch Thất gia, Bạch Thất gia đồng ý chuẩn bị ít vật tư giúp cho họ. Trong thành tình thế càng lúc càng nguy hiểm, Lương Huy rơi vào tình thế khó khăn, liền trước bước mang theo Bạch Lộ trở về chiến trường.


      Đường Vận diễn vai An Bình, là chiến sĩ trong đội quân giải phóng tiếp ứng ở ngoài thành, bị quân địch tuần tra phát , vô cùng vất vả mới thoát được.


      Hoàng hôn trong rừng vừa yên lặng lại xanh tươi, hai người vất vả mệt mỏi từ trong rừng ra, y phục của bị nhánh cây làm rách, bím tóc bị lỏng khiến tóc của có chút lộn xộn, mang theo cảm giác chật vật.


      " lập tức an toàn thôi” Lương Huy ở bên cạnh cánh tay tự nhiên rũ xuống, cánh tay bị thương nên hoạt động có chút bất tiện, treo quần áo cành cây, quay đầu với , vẻ mặt ôn hòa an ủi.


      Dù sao, làm cho bởi vì mà mất ngươi thân, chịu đựng những đau khổ trắc trở này, trong lòng quả thực có chút băn khoăn.


      "Vâng" miễn cười lớn đáp tiếng, quay đầu nhìn lại, nhìn con đường lúc bọn họ chạy trốn.


      Trong rừng sâu hoàn toàn yên tĩnh, ánh mặt trời xuyên thấu qua nhánh cây sum xuê, những ngày tháng bình yên kia, vĩnh viễn bao giờ trở lại được.


      Vùng sông nước nơi cổ trấn, ông nội, phòng thuốc, với những thứ đó hai ông cháu họ đã sống nương tựa vào nhau, đó là khoảng thời gian hạnh phúc vô lo vô nghĩ, bây giờ còn nữa rồi.


      Khóe mắt dường như có nước mắt, lấp lãnh trong ánh mặt trời chiều, Lương Huy ở bên cạnh nhìn cảm thấy đành lòng, vỗ vỗ vai của , giọng trầm xuống: “ thôi”.


      Máy quay càng gần, quay đến khuôn mặt đẹp như tranh của .


      Đường Vận diễn vai An Bình bước chân gấp gáp chạy đến, máy quay rất nhanh bắt được vẻ mặt lo lắng của .


      "Lương Huy." Bước chân đột nhiên ngừng chút, cả đoàn người bước nhanh đến trước mặt hai người.


      " có thể trở về tốt quá” Nữ lãnh đạo vẫn luôn nghiêm túc nay cảm thấy yên tâm, thở dài hơi, khóe môi mím lại tự chủ được nở nụ cười, nhìn Lương Huy chằm chằm, dường như gặp trong thời gian gian nên có chút sững sờ.


      Nhìn thấy ta diễn theo trong kịch bản, dứt lời ánh mắt phát Bạch Lộ đứng bên cạnh, Trịnh Thu cảm thấy bất đắc dĩ, muốn giới thiệu, lại có chút nghi hoặc ngẩng đầu chứng thực: “Đây điều là chiến hữu của Lương sao?”


      Câu đột ngột làm cho mọi người đều sửng sốt, đạo diễn Thang vốn là nhìn vào máy quay đột nhiên bật cười.


      Đặng Phỉ Phỉ đứng ở bên cạnh thiếu chút nữa nhịn được mà cười ra tiếng.


      Đây là lần đầu tiên gặp người mới mà thông minh như vậy, chỉ tùy tiện thêm lời thoại cho mình lại đoạt lấy đất diễn của Đường Vận, bất quá, nhìn Đường Vận sững sờ như vậy khiến tâm tình của đúng là tốt hơn rất nhiều.
      Yoolirm Park, Traxy, Anhdva17 others thích bài này.

    5. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 70.3: (Tiếp)

      Edit: Vicky Dao

      Beta: Kẹo Ngọt

      "A, Phải." Trịnh Thu kịp thời phản ứng tiếp lời, đến bên cạnh đem , khuôn mặt của ràng trước máy quay, lên tiếng giới thiệu: “Họ đều là chiến hữu trong đoàn quân giải phóng, còn đây là Bạch Lộ”.


      "Bạch lộ?" An Bình quay đầu nhìn các chiến hữu vẻ mặt đều có chút bất ngờ khi nhìn thấy người đứng bên cạnh Trịnh Thu, họ đều muốn thân phận của ta.


      "Chuyện này, ra rất dài dòng” giọng của Lương Huy trầm trầm, ngữ điệu chậm rãi: “khi ở trong thành tôi bị thương, là ông nội ấy cứu tôi. Trước khi ông chết đem nhóc này phó thác lại cho tôi”.


      ra là như vậy” Có chút thương tiếc nhìn thoáng qua gầy yếu, Bình An lấy lại tinh thần vội vàng mở miệng : “Trời còn sớm, mau trở về rồi ”.


      vừa dứt câu, tự nhiên đến bên cạnh đứng phía bên phải , giống như chị cả nghiêng đầu ôn hòa chuyện với .


      Đem yếu đuối để hoàn toàn che giấu sau ống kính.


      "Thật là. Ngay cả cơ hội ló mặt ra cũng bị chiếm mất”. Bạch An Kỳ có chút kinh ngạc giương mắt nhìn sang, giọng có chút buồn bực.


      Vốn dĩ theo như kịch bản, Đường Vận phải cùng các chiến sĩ, sát bên cạnh Lương Huy, có thể thấy ràng mới vừa rồi bị đánh trả nên tức giận, chính là người hiếu thắng, lần này lại thể dùng toàn lực áp chế lại người mới.


      "Xem tiếp ." Nhìn thấy Từ Y Nhân vừa rồi bình tĩnh giúp mình tranh thủ cơ hội, Thanh Uẩn cảm thấy bé kia tiếp tục chịu đựng như vậy.


      Nhìn chằm chằm hình ảnh, quả nhiên là lại đột nhiên vấp cục đá trượt chân té, lảo đảo chút té liền té xuống đất.


      Lương Huy và An Bình đều vội vàng đỡ , dưới ống kính, nhìn An Bình nở nụ cười cảm ơn lại có chút xấu hổ, nắm lấy cánh tay ta, sau đó, kéo cánh tay bên phải của ta, thuận thế tự nhiên đứng ở bên phải.


      Bởi vì làm bộ trật chân, nắm cánh tay của bên cạnh, đem nửa người đều dựa vào ta, Đường Vận tức tới nỗi mặt mày xanh mét.


      thể phản bác, vốn là lúc đóng phim phải dựa vào hoàn cảnh có thể xê dịch một chút so với kịch bản, điều kiện đầu tiên là được ảnh hưởng đến nội dung của phim, và biểu hiện phải thật tự nhiên.


      Bằng , cũng mượn biểu quan tâm thân mật của ta đem Đường Vận đẩy vào thế thể phản bác.


      Nhất là, dưới mắt, cách đó xa tới đội quân của ̣ch phát bọn họ, thét lên tiếng, họng súng đen liền nhắm ngay chỗ bọn họ.


      "Coi chừng."


      Tiếng súng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của ban đêm, ngã người xuống, thuận tiện đem Bạch Lộ vững vàng nằm dưới người mình.


      Nửa người bị lực đạo của ta mạnh mẽ áp chặt, mắt thấy vẻ mặt của ta cứng rắn nhìn mình, Từ Y Nhân có chút khó chịu giật giật, dưới lưng chỉ mặc chiếc áo ngoài mỏng, làm cho cảm thấy đau.


      Đường Vận đè ở phía trong lòng hừ lạnh tiếng, muốn là giống như kịch bản đem nép vào nơi an toàn, dưới thân đột nhiên ho kịch liệt, nước miếng cùng với bụi đấy bay tứ tùng, trực tiếp phun vào mặt của Đường Vận.


      Bất ngờ đề phòng đứng dậy, "Phanh, phanh" hai tiếng súng vang lên đem hai người tách ra hai nơi khác nhau.


      "Ha ha. Nha đầu kia đúng là nghé con mới đẻ sợ cọp." Thang Uẩn nhìn hình ảnh nhịn được cười hai tiếng. Trong máy quay, Từ Y Nhân vốn là có nhiều đất diễn, trốn đến đằng sau mô đất dễ gì bị phát , đem mình dấu .


      "Cắt” Thanh Uẩn kêu tiếng, Từ Y Nhân trốn sau mô đất từ từ đứng dậy, đứng có chút run run, Đường Vận trong bụi đất khác lăn lộn nửa ngày cũng vừa vặn tới.


      Liếc mắt nhìn , cười như cười : “ , kỹ năng diễn xuất tệ nha!”


      "Em còn cần phải học tập chị Đường nhiều hơn”. dừng lại, khóe môi cong cong mỉm cười nhìn ta, giọng khiêm tốn thỏa đáng như học sinh tiểu học nhìn thấy thầy giáo, làm cho những lời Đường Vận chuẩn bị ra đều nghẹn lại, phải nuốt trở vào.


      lúc lâu, nhìn đôi mắt trong suốt kia, mới nở nụ cười đúng mực, bước tới gần tai , giọng nhàng: “Yên tâm, tôi nhất định vui vẻ chỉ bảo cho ”.


      "Tốt, tôi đợi, bất cứ lúc nào cũng được”. giống như phát vẻ mặt khác thường của ta, Từ Y Nhân vẫn như cũ cười khiêm tốn trả lời. Dưới ráng trời chiều, khuôn mặt nhắn bởi vì nội dung bộ phim cầu cũng bị làm chon nhem nhuốc, hàm răng đều tăm tắp trắng bóc làm cho ta cảm thấy choáng váng.


      Nhất là, con ngươi trong trẻo như nước, đúng là làm cho ta nhìn ra được tâm tình chính xác của bé này là như thế nào.


      "Bên đó, ấy ở bên đó kìa!”


      "Đúng vậy, Chính là ấy!"


      Từ xa đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô chói tay, hai người tự giác nghiêng đầu nhìn, đằng xa khoảng mười học sinh có cả nam lẫn nữ cao hứng bừng bừng vẫy tay hô: “Y Nhân, Y Nhân!”


      "Tôi sao?” có chút nghi ngờ lấy tay chỉ vào mình, Trịnh Thu đứng bên cạnh tới cười hớn hở trêu chọc: “ nhóc, bị người hâm mộ phát hiện ra rồi? Hình như đây phải lần đầu tiêu đúng ?


      "Y Nhân của chúng ta rất tuyệtnha!”


      "Đúng vậy, đúng vậy. xem mặt của ấy kìa, haha … nhem nhuốc giống như mặt con mèo vậy”.

      "Bất quá, mặc dù như vậy cũng khó giấu được khí chất trời sinh nha! Y Nhân của chúng ta vẫn luôn luôn đáng như vậy!”


      Tiếng cười ồn ào đến gần, tiếng xì xào bàn tán bay đến tai, khiến cho ngay cả lỗ tai của Từ Y Nhân cũng đỏ lên.


      "Cảm ơn mọi người đến đây xem tôi diễn” đến bên cạnh họ, có chút xấu hổ , thân hình xinh đẹp từ trong đám người đến, vẻ mặt cười hì hì: “Chị Y Nhân cố gắng lên. Lớp của em bây giờ đều là fan của chị cả đấy!”


      "Đúng vậy, chúng em luôn ủng hộ chị!” Vài học sinh đứng bên cạnh vội vàng phụ họa theo, lại có vẻ mặt vội vàng : “Lâm Sở có blog là chờ vết thương bình phục, hai người hợp tác quay MV, có ạ!”


      "Đúng vậy, nhưng trước mắt phải chờ ấy lành hẳn, hi vọng mọi người có thể kiên nhẫn chờ, chúng tôi cố gắng biểu tốt”. Nghĩ đến thời gian này Lâm Sở thể xuất , nên mới thay ta chuyện.


      "Vậy sao! Nhưng mà em cảm thấy chị cùng với Thượng Quan Diệp xứng đôi hơn!” Giọng của một bé học sinh dường như có chút phiền muộn, mọi người cười hì hì, đứng bên cạnh ấy mở miệng phản bác: “Nhưng tớ lại cảm thấy Y Nhân và Tống Dục xứng đôi hơn, chỉ xem quảng cáo thôi mà tớ còn cảm thấy động đến tâm can đây này!”


      Từ Y Nhân: "..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :