1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh - Ngu Thiên Tầm (85/107+kết cục) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 38: Gặp lại

      Bạch Khuynh nghe tiếng vỗ tay chung quanh, cắn môi chặt, vốn định xem ta làm trò hề, lại ngờ tình huống thành như thế, nhìn chằm chằm nụ cười rực rỡ mặt Tô Nhan, càng cảm thấy nó chói mắt.

      Chậm rãi đứng dậy, do phải nhập vai vào nhân vật nên lúc này sắc mặt Bạch Khuynh có hơi tái, mang theo vẻ bệnh tật, đến bên cạnh Tô Nhan, cắn răng .

      " đừng có đắc ý quá, cho dù biết diễn thế nào, cái giới này cũng phải chỉ cần biết diễn là được, hối hận khi tiến vào cái giới này."

      Tô Nhan chỉ cười đáp lại, giọng : "Cám ơn tiền bối Bạch chỉ dạy."

      xong liền ra ngoài, để lại mình Bạch Khuynh cắn răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Nhan cười lạnh.

      Suốt ba tháng sau đó, Tô Nhan hoàn toàn tập trung vào vai diễn, kỹ năng diễn xuất của càng ngày càng thu phục được nhiều người, ngay cả đạo diễn cũng khen .

      Mà hôm nay chính là ngày đóng máy, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, Tô Nhan cũng rất vui, đây là thành quả đầu tiên của , mặc dù chỉ là vai phản diện, cũng được thích.

      Nhưng biết, đây mới chỉ là bắt đầu, chỉ cần được nổi danh, vai phản diện sao chứ.

      Mà khoảng thời gian này, cũng hề nhìn thấy người đàn ông kia, khiến cảm thấy xuất của ta dường như chỉ là ảo giác của riêng , nếu phải mỗi ngày đều phải diễn chung với Bạch Khuynh, quả cho rằng như thế.

      Ngay khi vừa nhớ tới người này...

      "Đạo diễn, tổng giám đốc Trình tới."

      Đạo diễn nghe , liếc mắt nhìn Tô Nhan xem kịch bản, vội vàng đứng lên ra ngoài. Tô Nhan cũng sửng sốt, hoàn toàn để ý tới cái liếc mắt nhìn mình trước khi của đạo diễn.

      Tô Nhan ngồi ghế nhìn kịch bản trong tay, cảm thấy hơi khẩn trương, sao ta lại tới nhỉ?

      Chẳng lẽ biết quay phim?

      còn bận nghĩ lung tung giọng của Bạch Khuynh vang lên bên tai.

      "Cẩm tới."

      Tô Nhan chớp mắt, lập tức vứt mấy suy nghĩ lung tung đó ra khỏi đầu, hình như quên mất Bạch Khuynh rồi, trước đó ta cũng hay đến đây thăm người phải sao?

      Có gì phải khẩn trương cơ chứ, nghĩ lát, liền tiếp tục học thuộc kịch bản trong tay.

      "Tổng giám đốc Trình, sao hôm nay lại rãnh rỗi mà tới đây thế?"

      "Thăm người." câu , khiến cho đạo diễn tập tức hiểu , vội vàng quay lưng ra lệnh cho phó đạo diễn.

      "Nhanh chóng gọi hết mọi người tới đây."

      "Tôi, tôi ngay."

      Trình Tự Cẩm nghe nhíu mày liếc mắt nhìn đạo diễn, đầy thâm ý, hai tròng mắt dưới cặp kính khiến người ta thể nhìn thấu, trầm giọng .

      " cần, đóng máy xong tôi mời mọi người ăn cơm, các ông cứ tiếp tục ."

      Đạo diễn nghe thế gật đầu : "Vậy tổng giám đốc Trình cứ ngồi đây chờ lát, cũng sắp quay xong rồi."

      "Ừ." Đáp xong liền ngồi xuống ghế, nhịp nhịp hai chân nhìn ngồi cách đó xa, khóe môi cong lên.

      đúng là khiến người ta thích nổi, cũng ba tháng gặp , vậy mà giờ đến đầu cũng chả thèm ngẩng lên.

      Nhưng mà, vậy mới thú vị.

      Bạch Khuynh nhìn người đàn ông ngồi đó, cắn môi ra chiều suy nghĩ, hoàn toàn hiểu nổi nghĩ gì, ba tháng này luôn dùng thái độ lúc nóng lúc lạnh để đối xử với , nhưng mỗi khi đưa ra cầu đều hai lời mà lập tức thỏa mãn cho .

      Hôm nay đến đây, là vì cái gì?

      Vừa nghĩ, vừa nhìn sang hướng Tô Nhan, phát ta vẫn giữ nguyên tư thế cũ, mấp máy môi rồi về phía Trình Tự Cẩm.

      "Cẩm, sao hôm nay lại rãnh rỗi mà tới thăm em thế."

      Trình Tự Cẩm chỉ hờ hững đáp lại chữ.

      "Ừ."

      Đạo diễn đứng bên cạnh nhìn Bạch Khuynh, như còn muốn gì nữa, vội vàng : "Bạch Khuynh, phải quay phim rồi, nhanh để còn đóng máy nữa."

      Bạch Khuynh còn muốn thêm nhưng thể làm gì khác hơn là ngậm miệng theo đạo diễn.


      Chương 39: Bới móc

      Cảnh cuối cùng là tất cả tâm kế của Lâm Mỹ đều bị phơi bày, còn Lam Linh Hi xóa bỏ hiềm khích lúc trước với A Niên, gương vỡ lại lành, hai người cùng vào nhà giam thăm Lâm Mỹ tóc ngắn mà tiều tụy trong ngục.

      "A Niên, Linh Hi, tôi hề hối hận vì làm những chuyện thiên lý dung kia, bởi vì tôi chỉ nỗ lực vì những gì tôi muốn. Dù nó có làm tổn thương rất nhiều người, tôi vẫn hối hận, nếu đến hối hận,tôi chỉ hối hận buổi trưa ngày hạ của sáu năm trước, gặp các người, dẫn đến sai lầm vạn năm."

      "Mỹ nhi..." Lam Linh Hi tựa vào ngực A Niên, hai mắt rưng rưng nhìn Lâm Mỹ trong ngục, gì thêm.

      Lâm Mỹ chỉ cười mỉa tiếng, nhìn về phía A Niên, với giọng khàn khàn: "A Niên, xuất của tôi xem như là trừng phạt dành cho , trừng phạt vì lúc đầu có mưu đồ bất chính với Linh Hi, ấy, gặp tôi, chính là trừng phạt dành cho , sau này, các người đừng quay lại đây nữa, tôi chúc phúc cho các người đâu."

      xong, Lâm Mỹ liền đứng lên xoay người, trong chớp mắt khi xoay người ấy, dòng nước mắt xuôi dòng chảy xuống, trong mắt chất chứa hối hận vô biên, mang theo niềm hối hận vô tận ấy bước vào cánh cửa ngục giam.

      Còn Lam Linh Hi và A Niên lại nhìn nhau sâu, ôm chặt lấy nhau.

      "Linh Hi, đời này quyết phụ em."

      "A Niên, kiếp này tình của em bao giờ thay đổi."

      "Cut, đóng máy."

      "Oa, đóng máy rồi, đóng máy rồi..."

      Trong nháy mắt, theo tiếng "đóng máy" của đạo diễn, tiếng hoan hô vang lên ngừng, bộ phim có lẽ chỉ cần ba mươi ngày là có thể chiếu xong, nhưng lại thành quả cực khổ suốt mây tháng của các .

      Theo tiếng vỗ tay hoan hô ấy, Tô Nhan gỡ còng tay và tóc giả xuống, mặt đầy vẻ vui thích.

      Thế nhưng niềm hạnh phúc ngắn ngủi ấy lại nhanh chóng bị câu của đạo diễn dập tắt.

      "Chờ chút, mọi người đừng , tổng giám đốc Trình muốn mời mọi người ăn cơm."

      Nụ cười của Tô Nhan cứng lại, nhưng biết, cơ hội gặp mặt sau này ngày càng nhiều, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tiếp nhận, tránh né thể giải quyết được chuyện gì.

      Vừa nghĩ vừa lặng lẽ về phía phòng hóa trang.

      Trong nhà hàng, bàn ăn tổng cộng chưa tới mười người, đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch cộng thêm mấy diễn viên.

      Dĩ nhiên, thân là nữ chính số Bạch Khuynh, Tô Nhan ắt thể thiếu, nhưng hoàn toàn biến mình thành người câm, chỉ yên lặng ngồi gắp thức ăn, giảm tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

      Thế nhưng, có người lại nhất quyết chịu buông tha cho .

      "Tôi nhớ là, nữ chính số 2 hình như phải vị tiểu thư đối diện kia, đạo diễn, có chuyện gì thế?" Trình Tự Cẩm đột nhiên mở miệng.

      Động tác gắp thức ăn trong tay Tô Nhan lập tức cứng đờ, cuối cùng chậm rãi để xuống, ngước mắt nhìn đạo diễn giải thích.

      "Tổng giám đốc Trình, là thế này, vai này trước kia là của Cố Nhược Phán, nhưng ấy đột nhiên diễn là diễn, người được chọn làm nữ chính số 2 lúc đầu cũng kín lịch, cho nên tôi để Tô Nhan đến thử, mặc dù Tô Nhan phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng kỹ năng diễn xuất của ấy tuyệt đối thua kém gì so với diễn viên chuyên nghiệp."

      Đạo diễn lựa lời để bảo vệ Tô Nhan, điều này khiến các vị ngồi đây khỏi nghĩ nhiều, chẳng lẽ hai người có quan hệ mờ ám với nhau?

      Cho nên, ngay cả mắt nhìn Tô Nhan cũng lộ ra vài phần nghi ngờ.

      Những ánh mắt đó khiến cho thân thể Tô Nhan cứng đờ, nhìn về phía Trình Tự Cẩm, thấy ta nhìn mình bằng ánh mắt đầy hờ hững, giống như hề biết , hôm nay mới chỉ là lần đầu gặp mặt.

      Giả bộ...

      Nhịn được, liếc mắt.

      "Là sao? Tất cả tiền đầu tư cho bộ phim này đều do tập đoàn Chính Hằng chi trả, các người đổi diễn viên sao lại thông báo?" Đột nhiên, Trình Tự Cẩm dằn mạnh ly rượu xuống bàn, vang lên tiếng loảng xoảng, lớn , lại khiến cho mấy người ở đây lạnh cả sống lưng.

      Ngay cả đạo diễn cũng cứng lại, nhìn người đàn ông chỉ cần dậm chân cái cũng khiến cho cả thành phố X này run chuyển, bỗng cảm thấy mê mang tột độ.









      Chương 40: Con sói đuôi dài

      "Tổng giám đốc Trình, thông báo cho ngài chuyện này là vì cảm thấy cần thiết, ngài bận rộn như vậy, sao lại dám làm phiền ngài, nhưng mà..."

      "Nhưng mà?" Mi mắt Trình Tự Cẩm nhíu lại, sắc mặt cực kỳ tốt, khiến cho lời của đạo diễn tắc lại trong cổ họng.

      Ngay sau đó lại nghe tiếp: "Bỏ ra hai trăm triệu tiền đầu tư, là để mặc cho con chó con mèo nào cũng có thể vào diễn?"

      Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều tái , nhất là Tô Nhan, cả khuôn mặt đều đỏ lên, giận dữ nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, ba tháng gặp, vừa thấy mặt nhắm vào như thế?

      Là do thấy dễ khi dễ sao?

      Tuy nhiên, Bạch Khuynh lại rất vui vẻ, trước kia còn hoài nghi Tô Nhan bước được vào cái giới này là do tay người đàn ông này làm ra, hôm nay thấy được biểu của hai người, có vẻ như phải vậy.

      Vậy nên, khúc mắc trong lòng Bạch Khuynh suốt ba tháng nay được hóa giải. Nhìn vẻ mặt lúng túng của Tô Nhan mà vui vẻ thôi.

      "Cẩm, Tô tiểu thư tốt nghiệp đại học R, khoa phục trang, phải là con mèo con chó."

      Câu tựa như chế giễu này của Bạch Khuynh khiến khóe miệng Tô Nhan co giật, đúng là vật hợp theo loài mà, cả đám đều khốn khiếp như nhau.

      Tô Nhan cảm thấy lúc này nếu mình còn lên tiếng, chính là rùa rút đầu rồi, dưới ánh mắt của mọi người cầm lấy ly rượu chậm rãi đứng lên, nhìn Trình Tự Cẩm, cười nhạt .

      "Tổng giám đốc Trình, mặc dù tôi tốt nghiệp trường điện ảnh, nhưng tôi tin tổng giám đốc Trình cũng phải là người trông mặt mà bắt hình dong, nếu cũng có thành tựu như ngày hôm nay, đương nhiên, cũng thế, năng lực của người cũng chưa hẳn là liên quan đến chuyên ngành, chẳng lẽ tổng giám đốc Trình cho rằng người học ngành phục trang thể diễn xuất? Tôi nhớ ảnh hậu Thái trước kia cũng chỉ xuất thân từ thợ làm bánh, còn chuyện đột nhiên thay đổi diễn viên, xem như là tôi thất lễ, ly này tôi mời tổng giám đốc Trình, tôi xin cạn trước."

      xong, Tô Nhan cho cơ hội chuyện uống hết ly rượu đó.

      Trình Tự Cẩm híp mắt nhìn uống cạn ly rượu, cũng chậm rãi giơ ly rượu lên.

      "Tửu lượng của vị tiểu thư này tệ, nếu cò so đo, chẳng phải là lỗi của Trình mỗ rồi?"

      Tô Nhan vẫn giữ nụ cười, trong lòng lại thầm mắng ta đến gần chết.

      Giả bộ cái gì mà giả bộ, là cái đồ sói đuôi dài.

      Bạch Khuynh nhìn hai người, cau mày, cảm giác như giữa họ có cái gì đó là lạ. cắn môi dượ vào người đàn ông bên cạnh, giọng .

      "Cẩm, lát nữa cùng về được ?"

      Giọng lớn , lại để cho tất cả mọi người nghe thấy, nhưng ai cũng thức thời vờ như nghe.

      Nhưng mà, Trình Tự Cẩm lại nhíu mày, nhìn về phía Tô Nhan, mà Tô Nhan nghe Bạch Khuynh cũng nhìn về phía , biết tại sao phải theo bản năng mà nhìn như thế.

      đúng là hành động kỳ quái.

      Chống lại ánh mắt sâu xa của , Tô Nhan bối rối dời tầm mắt, tim cũng đập lệch nhịp. Vội vàng cúi xuống gắp hai món, cố điều chỉnh lại cảm giác khác thường này của mình.

      Trình Tự Cẩm khẽ cong môi, như có như , trầm giọng : "Ừ."

      Nghe vậy, Tô Nhan vui vẻ, đạo diễn mê mang, Tô Nhan cau mày, mọi người đều tự hiểu mà ...

      Kế tiếp đương nhiên thể thiếu được những người a dua nịnh hót, mãi đến khi kết thúc bữa cơm, Tô Nhan vẫn núp ở góc, nơi mọi người chú ý tới.

      "Tổng giám đốc Trình, hôm nay cảm ơn ngài, tôi thay mặt toàn bộ nhân viên trong đoàn cảm tạ ngài." Đạo diễn uống rượu đến đỏ cả mặt, nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo.

      Nhìn người đàn ông đứng sừng sững nơi đó như vị đế vương, sắc mặt lạnh lùng, nhìn ra chút say xỉn nào, bữa cơm này bị chuốt ít rượu, sao còn tỉnh táo hơn cả mọi người vậy?

      Chẳng lẽ rượu tác dụng với ?

      Tô Nhan thấy thế, mấp máy môi, giọng với đạo diễn: "Đạo diễn, tôi xin về trước, có chuyện gì báo cho tôi biết."

      Đạo diễn liếc mắt nhìn Tô Nhan, gật đầu : "Được, nhớ đừng tắt điện thoại."

      "Được, tạm biệt đạo diễn." xong, Tô Nhan liếc mắt nhìn Trình Tự Cẩm cái, khẽ gật đầu, thèm chào hỏi xoay người rời .



      Chương 41: Ghen em !

      Khóe mắt Trình Tự Cẩm nhìn liếc qua vừa xoay người lướt qua, lại nhìn xuống cánh tay kéo của Bạch Khuynh, gương mặt vì rượu mà hơi hồng hồng, mang theo vào phần mị hoặc, nếu là bình thường nhất định thẳng đến khách sạn.

      "Xe ở bên kia, lên xe ."

      Bạch Khuynh nghe thấy, khéo léo gật đầu, với giọng mị hoặc: " phải nhanh lên đó, em chờ ."

      Trình Tự Cẩm chỉ mím môi , còn Bạch Khuynh về phía chiếc xe.

      Đạo diễn thấy thế, nhìn Trình Tự Cẩm, vội mở miệng: "Tổng giám đốc Trình, tôi muốn hỏi câu."

      Trình Tự Cẩm châm điếu thuốc, nhìn lướt qua vẻ mặt rối rắm của đạo diễn, trầm giọng : "."

      "Ngài muốn để Tô tiểu thư phát triển trong giới giải trí?"

      Nghe vậy, Trình Tự Cẩm mở môi nhả ra từng vòng khói, nhìn vào bóng đêm, trầm giọng : "Ông cảm thấy ấy thế nào?"

      Đạo diễn suy nghĩ lát, đáp với vẻ nghiêm túc: "Kỹ năng diễn xuất của Tô tiểu thư đúng là làm cho người ta thán phục, hơn nữa ấy cũng rất có thiên phú, mà tôi thấy Tô tiểu thư cũng rất thích diễn xuất. Nếu tiếp tục theo con đường này, tương lai nhất định có tiền đồ vô lượng."

      Khóe miệng của Trình Tự Cẩm hơi cong lên, : " có thiên phú nên tiếp."

      Tô Nhan đứng ở ven đường, nhìn ra màn đêm, cảm thấy ba tháng nay giống như giấc mộng, là giấc mộng đẹp ở sâu trong nội tâm mà dám chạm tới.

      cho là ra trường rồi còn cơ hội để lên sân khấu nữa, nhưng hôm nay lại làm được.

      biết là mừng hay lo.

      tiếng kêu vang lên, kéo suy nghĩ của lại, chuyển mắt, nhìn chiếc Lamborghini màu xanh bản giới hạn đỗ ven đường, Tô Nhan hơi nghi ngờ, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt khiến kinh ngạc.

      ", sao lại ở đây?" Tô Nhan nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, cất giọng nghi ngờ.

      "Lên xe."

      Khóe miệng Tô Nhan co rút, cau mày hỏi: "Tôi lên được ?"

      Trình Tự Cẩm chỉ nhìn , nhíu mày.

      Tô Nhan thấy thể làm gì khác hơn, đành ngoan ngoãn lên xe, khôn hơn, biết cố hết sức để tránh xung đột với , nếu quyết định bước vào cái giới này, thể chọc vào ông phật sống này được.

      Trong xe, Tô Nhan trầm mặc lát, rốt cuộc nhịn được mở miệng hỏi: "Bạch tiểu thư đâu?"

      Trình Tự Cẩm mắt nhìn phía trước, nghe hỏi chỉ quét mắt nhìn cái, khóe môi khẽ nhếch, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Ghen?"

      "..." Ghen em !

      ra muốn hỏi là, phải muốn đưa Bạch Khuynh về sao? Sao lại thành đưa ? Hơn nữa, chiếc xe này từ đâu chui ra, lúc tới là chiếc xe thương vụ mà.

      Tô Nhan vuốt trán, mím môi : " thấy kinh ngạc khi tôi đóng phim?"

      Trình Tự Cẩm cười khẽ, ngón tay thon dài gõ lên bánh lái, lại như gõ thẳng vào tim Tô Nhan, Tô Nhan nhìn ngón tay thon dài của , cổ tay đeo đôi găng đắt tiền, còn cả viên bảo thạch mắt mèo ở ống tay áo nữa, đều thể thân phận cao quý cua . Đồng thời cũng nhắc nhở .

      "Cười cái gì?" Tô Nhan cảm thấy hơi nhức đầu, hình như mỗi lần hễ chuyện với ta, là đầu lại thoáng ỉ, như thể trực giác nhắc nhở người đàn ông này vô cùng nguy hiểm.

      "Trừ khi Chính Hằng phá sản, những chuyện khác đều thể khiến tôi kinh ngạc."

      "..." giỏi.
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 42: từ chối

      Tô Nhan nghe , khóe môi co rút mạnh, trong bụng thầm : Có loại ông chủ như nắm quyền, sao có thể phá sản?

      Tô Nhan hít sâu hơi, ổn định lại tinh thần, nhìn nửa bên mặt hoàn mỹ của , hơi dời tầm mắt, biết có phải ảo giác của hay , nhưng nếu nhìn trong thời gian dài, tim của đập nhanh.

      Đây phải là tượng tốt, người đàn ông này phải người có thể dây vào.

      "Tôi vào giới giải trí, có ý kiến gì sao?"

      "Em dùng tư cách người vợ để hỏi ý kiến chồng sao?" Trình Tự Cẩm khẽ cười .

      "..."

      " phải biết thiên hạ này có bức tường nào lọt gió, tôi nghĩ người nhà của tổng giám đốc Trình chắc chưa biết chuyện tôi với kết hôn, nếu tôi gia nhập giới giải trí, bị họ phát cũng tốt đối với , mặc dù tư tưởng của tôi phải phong kiến, nhưng tôi cảm thấy nhà của tổng giám đốc Trình đây tuyệt đối để con hát bước vào cổng lớn nhà , cho nên..."

      "Cho nên, tôi đập vỡ tường."

      "..." Khóe miệng Tô Nhan co rút càng mạnh, rốt cuộc ta có nghe được trọng điểm trong câu của vậy, biết chằc chắn ta hiểu ý của , chẳng qua là vờ như biết mà thôi.

      cũng chẳng muốn tốn hơi thừa lời, tức giận : "Tổng giám đốc Trình, nếu quả ngày Chính Hằng tuyên bố phá sản, ngài có thể chuyển sang phát triển ở con đường giải trí, ảnh đế phải được."

      "Cảm ơn."

      "..." biết xấu hổ!

      Tô Nhan cảm thấy nếu còn tiếp tục chuyện với , nổi điên, nếu vậy, vậy thôi , dù gì chuyện này cũng chả có tổn thất gì với , nghĩ lát rồi nhắm mắt lại, tựa đầu vào cửa xe, ba tháng nay luôn phải sớm về muộn, quả rất mệt.

      Dọc theo đường vô cùng yên tĩnh, xe dừng trước cổng tiểu khu, Trình Tự Cẩm ghé mắt nhìn ngủ mất, trong màn đêm ánh mắt của trở nên sâu thẳm, bên trong xe chỉ còn lại tiếng thở đều đều của , hơi thở có chút nặng nề, có vẻ như rất mệt mỏi.

      Đốt điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống, tầm mắt vẫn dừng khuôn mặt nhắn của Tô Nhan. Ngửi được mùi thuốc lá, nhíu chặt mày, cũng dần dần tỉnh lại.

      "Hả, đến rồi." Tô Nhan ngẩng đầu nhìn thấy cổng tiểu khu nhà mình, dụi mắt quay đầu nhìn về phía , phát nhìn mình chằm chằm, hơn nữa ánh mắt còn vô cùng sâu xa.

      "À, chuyện đó... cảm ơn, tôi xuống trước." xong định mở cửa xuống xe.

      "Tô Nhan, em có thể ở lại cái giới này, tôi bảo vệ cho em." Giọng của Trình Tự Cẩm rất trầm, hai tròng mắt lại khiến người ta nhìn được chút ánh sáng, tựa như cái giếng sâu thấy đáy.

      Lại khiến Tô Nhan giật mình, hai tay nắm chặt thành quyền, hơi thở có chút rối loạn, mím chặt môi, : " cần, tôi hi vọng chúng ta tiếp tục giữ vững quan hệ thế này là được rồi."

      Nghe vậy, Trình Tự Cẩm cũng tỏ vẻ gì, cứ như từ chối mới là chính xác, : " xuống xe?"

      "Hả, cảm ơn đưa tôi về, tạm biệt." xong Tô Nhan vội vàng xuống xe, quay đầu lại mà thẳng vào tiểu khu, sau khi nghe được tiếng xe khởi động mới chậm rãi dừng bước, xoay người, chiếc xe kia biến mất khỏi cổng tiểu khu, nhíu mi lại.

      Bởi vì lời vừa rồi, khiến tim đập rất nhanh, cắn răng, xoay người vào trong.

      xe, sắc mặt Trình Tự Cẩm cũng tốt, có thể là tựa như nổi bão, nhìn cái tay nắm chặt vô lăng của biết, gân xanh mu bàn tay lộ hết ra ngoài, có thể thấy được là dùng lực .

      thắng gấp, dừng xe lại bên đường, dưới ngọn đèn đường vàng nhạt, mặt mũi trầm, môi mỏng mím chặt, ngẩng đầu liếc sang ghế phụ nơi Tô Nhan vừa ngồi, khóe miệng khẽ nhếch lộ vẻ giễu cợt .

      từ chối...

      Rất tốt!

      Ngón tay thon dài khẽ vuốt mi tâm, nổ máy lần nữa, chiếc xe liền hất bụi lao .
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 43: A Ken

      Kể từ khi bộ phim " liên quan đến tình " được phát sóng truyền hình, cuộc sống của Tô Nhan cũng bắt đầu trở nên bận rộn, bởi vì tỷ suất xem đài của bộ phim này đường tăng vọt, mà Tô Nhan chưa lần xuất trước công chúng cũng trở thành đối tượng khiến người xem vô cùng tò mò.

      Hình tượng ác độc trong vai diễn của khiến ai nấy đều trầm trồ khen ngợi, sau khi phát sóng hơn mười tập, nhân vật phản diện Lâm Mỹ do Tô Nhan thủ vai nhận được ái mộ của rất nhiều người.

      Trong buổi gặp mặt người hâm mộ, đạo diễn giới thiệu với người đại diện vàng.

      "A Ken, đây chính là người tôi muốn giới thiệu cho cậu, Tô Nhan."

      Tô Nhan nhìn người đàn ông trước mắt, mang đến cho cảm giác nên lời, tóc nâu, đeo khuyên tai, ngay đến quần áo cũng thiên về phái nữ.

      Gì thế này? Đầu xù tóc dài cũng đâu phải là trào lưu năm nay đâu...

      "Chào , tôi tên Tô Nhan."

      A Ken quan sát Tô Nhan lần từ xuống dưới, gật đầu : "Cũng tệ lắm, đồng ý để tôi làm người đại diện cho ?"

      Tô Nhan nghe sửng sốt, biết mỗi nghệ sĩ đều có người đại diện riêng, nhưng chỉ là người nửa đường chui ra, tìm đâu ra người đại diện, ngờ hôm nay lại có người chịu dẫn dắt cho mình.

      Đạo diễn thấy Tô Nhan đồng ý, vội vàng mở miệng: "Tô Nhan, A Ken là người đại diện vàng đó, chỉ cần là người cậu ta dẫn dắt ai nổi tiếng, còn mau cám ơn cậu ấy ."

      Nghe vậy, Tô Nhan mới lấy lại tinh thần, vội : "Cảm ơn, A Ken có thể dẫn dắt cho tôi là vinh hạnh của tôi."

      A Ken chỉ nhìn ra chiều suy nghĩ, cười cười, khoát tay : " cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn cảm ơn chính ."

      "..." Tô Nhan nhất thời hiểu được lời của ta, cho nên lựa chọn mỉm cười, trầm mặc, nhưng vào ngày rất lâu rất lâu sau đó, mới hiểu được thâm ý trong câu này của A Ken.

      "Được rồi, xem thử bản hợp đồng này , nếu có ý kiến ký tên vào."

      Tô Nhan nhận lấy hợp đồng, cẩn thận xem xét từng tờ, sau khi xem xong mới gật đầu : " vấn đề."

      "Ký rồi, sau này tôi trở thành người đại diện của , tất cả công việc của đều do tôi sắp xếp."

      "Được." Tô Nhan cầm bút ký tên mình xuống.

      Bộ điện ảnh đầu tiên A Ken nhận giúp bộ phim cổ trang, bởi vì A Ken tự mình dẫn dắt, cho nên, trong phút chốc, tên tuổi của Tô Nhan dần được lan rộng trong giới.

      Tác phẩm tuy ít, nhưng danh tiếng lại lớn, điều này khiến cho ít nữ minh tinh phải đỏ mắt.

      Người tức giận nhất chính là là Bạch Khuynh, sau khi nghe người đại diện của là A Ken lại càng bốc hỏa hơn.

      "Tô Nhan? ta vốn chỉ là trợ lý của tôi, sao lại để cho A Ken dẫn dắt ta chứ? ta đủ tư cách sao?" Tô Nhan ở phim trường, giận đến mức quơ đổ hết đống mỹ phẩm trang điểm bàn.

      trợ lý mới bên cạnh sợ đến mức dám thở mạnh."

      "Chị, chị chị Bạch."

      Bạch Khuynh nhìn Tô Nhan tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh mới "Sấm cung" (Sấm nghĩa là xông vào) tivi, tức đến run rẩy, hai trong mắt phẫn hận nhìn chằm chằm nét mặt tươi cười như hoa của Tô Nhan ti vi.

      "Tô Nhan, tôi nhất định cho biết, cái giới này phải cứ muốn vào là vào được, nhất định phải trả giá lớn."

      Sau khi Sấm cung được trình chiếu, danh tiếng của Tô Nhan tăng mạnh, có ít người hâm mộ, điều này khiến cho Tô Nhan rất vui mừng, từ ban đầu là thấp thỏm bất an đến bây giờ thành vui vẻ thôi.

      Trong tâm rất thích diễn xuất, thích hóa thân vào từng nhân vật, cảm nhận từng thay đổi trong cuộc sống của mỗi người.

      "Ở đây này, Nhan Nhan..."
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 44: Tô Miểu Mạn

      Tô Nhan mặc bộ quần áo đơn giản, áo thun trắng, quần short, giày vải bạt, chỉ khác với lúc trước ở chỗ chúng được kết hợp rất hài hòa.

      Nhìn thấy Tiết Cầm Cầm ngồi trong góc vui vẻ vẫy tay với , khóe miệng cong lên, tới, ngồi xuống đối diện ấy.

      "Cầm Cầm."

      Tiết Cầm Cầm nhìn Tô Nhan, kéo cằm trêu ghẹo : "Này này, ngôi sao lớn, cậu biết tớ chờ cậu bao lâu rồi ?"

      Tô Nhan cười cười xin lỗi, lấy lòng : "Ha ha, cái đó là do, đường bị kẹt xe, xin lỗi mà, tớ mời, cậu muốn ăn gì cứ tự nhiên gọi ."

      Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm mới hài lòng gật đầu : "Vậy mới được chứ, cậu thành đại minh tinh rồi, còn thiếu tiền sao?"

      Tô Nhan chỉ liếc dỗi cái, : "Gần đây cậu thế nào rồi? Gần đây tớ bận chết được, mỗi ngày đều phải tuyên truyền, tuyên truyền..."

      "Tớ có thể thế nào chứ? làm tan sở, ăn cơm ngủ, sau đó là mở tivi xem cậu." Tô Nhan uống hớp cà phê, nhàm chán .

      "Đúng rồi, ta còn liên lạc với cậu ?"

      "Ai?" Trong lúc nhất thời Tô Nhan kịp phản ứng.

      Tiết Cầm Cầm liếc cái, : "Vị giấy hôn thú của cậu đó."

      Tô Nhan sửng sốt, câu đêm đó của lại đột nhiên dội ngược vào tai, khiến thất thần.

      " có, có, ta phải loại người rãnh rỗi, mà giờ tớ cũng bận đến mụ đầu, A Ken lại mới nhận thêm cho tớ bộ phim, nghe còn được diễn chung với ngôi sao điện ảnh Tô Miểu Mạn."

      Tiết Cầm Cầm vừa nghe hai mắt sáng lên: " sao, Tô Miểu Mạn đó? ấy là thần tượng của tớ, Nhan Nhan cậu là hạnh phúc, có thời gian cậu dẫn tớ đến trường quay của cậu , để tớ có cơ hội tiếp xúc gần gũi với minh tinh."

      "Được, thành vấn đề."

      Hai người cười cười hồi rồi tạm biệt, nhận được điện thoại của A Ken kêu nhanh chóng trở về.

      "A Ken, tìm tôi?" Tô Nhan đẩy cửa vào, hỏi, nhưng trong phòng chỉ có người, mà là hai.

      Đó chính là Tô Miểu Mạn!

      "Tô Nhan, vị này chắc tôi cần phải giới thiệu cho chứ."

      Tô Nhan nhìn trước mặt, tao nhã, xinh đẹp, những thứ mà phụ nữ cần có đều hội tụ đủ người ấy.

      "Tôi biết, Tô Miểu Mạn tiểu thư."

      Tô Miểu Mạn nhìn Tô Nhan, dịu dàng cười tiếng, đứng lên bắt tay với Tô Nhan, : "Tô Nhan, năm trăm năm trước chúng ta là người nhà, cũng họ Tô."

      Tô Nhan vốn có hơi chút khẩn trương, nhưng nhìn ấy có chút dáng vẻ nào của ngôi sao lớn, trong lòng cũng thả lỏng ít.

      "Tô Nhan, Miểu Mạn là diễn viên chính trong “khoảng cách của tình ”, vai diễn của là em của ấy, kịch bản tối nay tôi đưa cho .”

      "Được, tôi biết rồi, có thể cùng hợp tác với Tô Miểu Mạn tiểu thư, là vinh hạnh của tôi."

      "Chúng ta cần phải khách khí như thế, cứ gọi tôi là chỉ Miểu Mạn được rồi, tôi gọi là Nhan Nhan, thấy được ?"

      Tô Nhan nhìn nụ cười dịu dàng mặt , cũng cười gật đầu: "Dạ, em biết rồi, chị Miểu Mạn."

      Cảm giác của Tô Nhan với Tô Miểu Mạn này tệ, thế nhưng phần tệ này biến mất rất nhanh, bởi vì nhanh chóng biết được người đầu tư cho bộ phim này cũng là Trình Tự Cẩm.

      Mà lời đồn nghe được lại khiến vô cùng khổ não, đáng buồn hơn nữa là đâu đâu cũng có thể nghe được những lời bàn tán đó.

      Lúc đến trường quay, Tô Nhan cũng dẫn Tiết Cầm Cầm theo.

      "Oa, đây là lần đầu tiên tớ được đến phim trường đó, cảm thấy tuyệt."

      Tô Nhan nhìn khuôn mặt buồn lo của Tiết Cầm Cầm, đưa cho tách cà phê : "Cũng tạm."

      Tiết Cầm Cầm nhận lấy cà phê, nhìn chung quanh chút, thấy người muốn gặp, liền hỏi: "Này, thần tượng của tớ đâu? Tô Miểu Mạn đâu?"

      Tô Nhan nghe xong, chỉ trầm mặc mấy giây, định mở miệng trả lời, ngoài cửa truyền tới trận xôn xao, khiến hai người cũng hướng mắt nhìn theo.

      "Chị Mạn tới, oa, là tổng giám đốc Trình đưa chị ấy tới."
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Người xa lạ mà thôi

      Edit: dohuyenrua

      " hay giả, hai ngày này chuyện xấu của hai người bọn họ bay đầy trời, cùng nhau ăn cơm, còn có người chụp bọn họ cùng nhau vào khách sạn nữa."

      "Vậy cũng có thể giả bộ, xem Trình tổng nghênh ngang như vậy."

      " còn nhớ Trình tổng cũng từng như vậy với Bạch Khuynh."

      "Cái này cũng biết? Nữ minh tinh nào cũng từng có tin đồn với Trình tổng..."

      "Vậy ..."

      Tô Nhan im lặng nghe tiếng nghị luận của mọi người xung quanh, bình tĩnh thôi, đúng vậy, tin tình cảm của Trình Tự Cẩm cũng sắp được vòng Trái Đất.

      Mà Tiết Cầm Cầm nghe được lại nhíu mày, nhìn , quả nhiên là Tô Diệu Mạn (1) theo Trình Tự Cẩm xuống xe, lại nhìn về phía người bạn bên cạnh.

      (1) Tô Diệu Mạn: các chương trước thấy bạn editor để là Tô Miểu Mạn. Nhưng mà mình hỏi chị editor có kinh nghiệm chị ấy để là Tô Diệu Mạn nên mình để như vậy.

      " Nhan Nhan, cậu sao chứ?"

      Tô Nhan cười chút, nhìn Tiết Cầm Cầm buồn cười hỏi: "Tớ có thể có chuyện gì? Cậu suy nghĩ nhiều, tớ với ta chỉ là người xa lạ mà thôi, cũng phải là vợ của ta, cậu yên tâm được rồi, cho dù ấy có tin đồn cũng với người phụ nữ nào, cũng có quan hệ với tớ."

      Tiết Cầm Cầm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của bạn thân mình, yên tâm rất nhiều, có chút phẫn nộ : "Hừ, tớ còn tưởng Tô Diệu Mạn giống như vậy, giống những người phụ nữ đó, bị quyền lực, tiền tài và thân xác của người đàn ông đó mê hoặc, vẫn là Nhan Nhan của chúng ta cố chấp, bất vi sở động (2) ."

      (2) bất vi sở động: có động tĩnh, bị thuyết phục.

      Tô Nhan chỉ nhìn cười cười, lập tức hạ lông mi xuống, cầm cà phê trong tay tự hỏi.

      là bất vi sở động sao? Đáy lòng vẫn mơ hồ thoải mái là chuyện gì xảy ra?

      "Nhan Nhan."

      Hai người quay đầu lại nhìn, Tô Diệu Mạn kéo Trình Tự Cẩm về phía các .

      Lòng Tiết Cầm Cầm lại khẩn trương được, vội vàng nhìn về phía Tô Nhan, phát chỉ xuất thần trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh, chậm rãi đứng lên mỉm cười nhìn hai người vào.

      Tiết Cầm Cầm thấy thế cũng vội vàng đứng ở bên cạnh Tô Nhan, lúc này nhìn hai người tới, lại cảm thấy chói mắt như thế nào, hai hàng lông mày nhíu lại.

      "Chị Diệu ." Tô Nhan giọng gọi.

      Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan sau đó dịu dàng : "Cẩm, vị này là Tô Nhan."

      Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tô Nhan, khoé môi khẽ nhếch lên trầm giọng : "Chào ."

      "Nhan Nhan, vị này chính là tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm."

      Tô Nhan hơi gật đầu : "Trình tổng, chào ."

      Hình như Tô Diệu Mạn phát trong lúc đó hai người có cái gì, liền chuyển tầm mắt đến người Tiết Cầm Cầm.

      "Vị này là?"

      Tô Nhan nhìn thoáng qua Tiết Cầm Cầm giọng : "Bạn thân của em, Tiết Cầm Cầm."

      Tiết Cầm Cầm nhìn vẻ mặt dịu dàng hào phóng của Tô Diệu Mạn, thế nào cũng chán ghét đứng dậy, lại càng thêm chán ghét người đàn ông bên cạnh.

      "Xin chào Tô tiểu thư, tôi là fan trung thành của ."

      Tô Diệu Mạn chỉ dịu dàng cười :" , bạn thân của Nhan Nhan là fan của tôi, là vinh hạnh của tôi."

      Tô Nhan chỉ cười, mà Tiết Cầm Cầm cũng chỉ ngượng ngùng cười.

      "Diệu Mạn, em chuẩn bị tốt chưa? Phải bắt đầu rồi."

      "Dạ, được rồi, tới." xong liền nhìn Trình Tự Cẩm giọng : "Em trước quay phim, nếu có việc cứ trước được rồi."

      "Ừ."

      Tô Diệu Mạn vào trường quay, để lại ba người, Tô Nhan vẫn nghiêng đầu nhìn chằm chằm chỗ, biết suy nghĩ gì, vẻ mặt lạnh nhạt như nước.

      Nhưng sắc mặt của Tiết Cầm Cầm cực kì tệ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Trình Tự Cẩm ân cần hỏi thăm : "Hi, Trình tổng, biết còn nhớ tôi ?"

      Mắt Trình Tự Cẩm lạnh nhạt đảo qua khuôn mặt nghiêng của Tô nhan, dừng mặt Tiết Cầm Cầm, nhìn vẻ mặt tức giận của khoé môi nhếch lên, trầm giọng .

      "Tiết tiểu thư."
      Last edited: 22/4/16
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :