1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 046: Hai đứa trẻ ngày xưa

      Nắng sau giờ Ngọ (sau 1h chiều) vô cùng chói chang, vừa qua bão tuyết nên khí càng thêm trong trẻo, Yến Tuân ngồi trong thư phòng cẩn thận xem văn thư vừa được đưa đến. Hộ vệ A Tinh xin vào đưa cơm ba lần đều bị đuổi ra, chỉ đành ủy ủy khuất khuất đứng chờ ngoài cửa.


      Gió thổi nhè , lư hương thư án tỏa hương chập chờn, bất chợt có hương vị thanh tân truyền đến, phải là mùi son phấn trong cung, phải là mùi của huân hương Lan Thảo trong biệt việt Oanh Ca, phải là mùi trúc xanh, mùi hương này có lẫn mùi của cát vàng cùng bùn đất, thậm chí còn có cả khí tức của đao phong bén nhọn.


      Yến Tuân nhướng mày, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vừa đến ánh mắt liền trở nên nhu hòa, muốn lên tiếng nhưng lại có chút buồn cười. nghiêng mặt sang bên muốn nhịn, nhưng khóe môi bất giác lại dần dần cong lên.


      “Huynh cười đủ chưa?” Người vừa đến bất quá chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dạng của thiếu niên trẻ tuổi, da dẻ trắng nõn, tròng mắt như nước, thân khôi giáp xanh bóng lộ khí bừng bừng.


      Người nọ tựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt sáng ngời chứa ý cười nhưng vẫn cố chấp quật cường : “Bên ngoài rất lạnh.”


      “Trở về lúc nào?” Thanh Yến Tuân ôn nhu như nước, tất cả nhuệ khí người tựa hồ tan mất trong nháy mắt, nhìn ánh mắt vui vẻ ấm áp của thiếu niên trước cửa, nhàng cười tiếng.


      Thiếu niên cũng cười, nghiêng đầu đáp: “Vừa mới thôi.”


      “Vậy sao vào ?”


      Thiếu niên bĩu môi, khinh thường hếch cằm, “Có người , đại lớn đến cỡ nào cũng cho ai vào.”


      Yến Tuân gật đầu, “Vậy sao? Ta như vậy mà bọn họ vẫn còn cho người vào, đáng chết.”


      “Ta đây phải vẫn còn đứng ở cửa sao?” Thiếu niên nhướng mày, “Đâu dám phá vỡ quy củ của Yến thế tử.”


      Yến Tuân vừa muốn mở miệng tiểu thư đồng Phong Trí bưng hộp thức ăn ở phía sau thiếu niên rốt cuộc nhịn được : “Thế tử, Sở thiếu gia, xin hai người cũng đừng lời qua tiếng lại nữa có được ? Cơm này nô tài dặn phòng bếp hâm nóng hơn mười lần rồi đó, làm gì làm cũng ăn ít trước .”


      “Được rồi.” Thiếu niên đưa tay nhấc hộp thức ăn lên, cất chân bước vào, cười híp mắt : “Nể mặt Phong Trí vậy.”


      Tiểu thư đồng lau mồ hôi, sau đó lập tức lui ra ngoài. Yến Tuân từ sau thư án đứng dậy, tiến đến cởi áo choàng cho thiếu niên đặt xuống ghế rồi mới xoay người lại ngồi ở trước bàn. Nhìn thiếu niên lần lượt đem từng dĩa đồ ăn đặt lên bàn, mới nhắm mắt hít vào cái, say mê : “Thơm quá, vừa rồi sao ta ngửi thấy nhỉ?”


      “Lỗ mũi của huynh vô dụng rồi, ta trở lại huynh chết đói.”


      Bới chén cơm cho Yến Tuân xong, thiếu niên của trực tiếp ngồi xuống bên cạnh , ăn từng đũa lớn, “Vẫn là Vũ làm cơm ngon nhất.”


      Sắc mặt Yến Tuân khẽ biến, ra tia đau lòng, cúi đầu nhìn thiếu niên, giọng : đường rất cực khổ sao?”


      “Vẫn tốt.” Thiếu niên lắc đầu, “Chỉ là lạnh chịu nổi.”


      “Chân có lại bị đông lạnh ?”


      có, giày huynh chó rất ấm, vô cùng thoải mái.”


      Yến Tuân gật đầu, trầm giọng : “Sau này những chuyện như vậy giao cho bọn thủ hạ làm là được rồi, muội cần phải ra ngoài bôn ba như thế.”


      “Ta cũng muốn ở lại trong phòng ra ngoài, nhưng thế sao có thể yên tâm.” Thiếu niên thài dài thở ngắn, “Cũng may còn bao lâu nữa, sau nửa năm chúng ta phải cực khổ như vậy nữa rồi.”


      Ánh mắt Yến Tuân sáng lên, gió bên ngoài theo khe cửa sổ vi vu thổi vào, mang theo hướng trúc nhàn nhạt.


      “Có gặp Ô tiên sinh ?”


      có.” Thiếu niên lắc đầu, “Chỉ gặp được Tây Hoa, Ô tiên sinh vào kinh lo chuyện thuế mùa đông, còn bảo huynh đừng quá lo lắng.”


      Yến Tuân gật đầu, thở dài hơi: “Như vậy là tốt rồi, ta mấy buổi tối ngủ ngon vì phải xử lý chuyện này, Ô tiên sinh đến giúp ta tiết kiệm được rất nhiều khí lực.”


      “Trong cung hết thảy vẫn thái bình?”


      Yến Tuân nghe hỏi liền lạnh lùng cười tiếng, khóe miệng khó nén vẻ châm chọc, “Vẫn như cũ, biết muội có nghe được tin Nguy Thư Du trở lại chưa. Hôm nay ta và còn chạm mặt nhau.”


      “Ta có nghe .” Thiếu niên gật đầu, đáp: “Chuyện hoàng lăng ở Nam Cát sơn bị sập lún, Nguy Thư khó tránh bị liên quan, nghe cũng bị bãi miễn chức phủ doãn đế đô rồi. Chẳng qua ngờ lại trở về nhanh như vậy.”


      Yến Tuân để đũa xuống, nâng chén trà lên uống hớp , “Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của muội làm rất tốt. Bây giờ khắp nơi trong cung đều đồn Ngụy Quang toan tính để mặc, muốn từ quan để tránh liên quan. Vị trong cung Hạ Hoa mặc dù tỏ thái độ, nhưng các nguyên lão khác trong viện trưởng lão cũng rất bất mãn đối với Ngụy Quang, mấy hôm trước còn đồng lòng bỏ phiếu chống Ngụy gia. Mặc dù Mục Hạ Tây Phong nên thân và Mục Hạ Vân Đình còn nữa nhưng Mục Hạ Danh Trình tuyệt ngồi , chờ khi từ Tây Lăng trở lại, viện trưởng lão nhất định rất náo nhiệt.”


      Thiếu niên ngẩng đầu lên, trầm giọng : “Chuyện này còn cần phải chờ xem, thể sơ suất kinh thường. Huynh yên tâm , ta xử lý thích đáng.”


      Yến Tuân gật đầu, “Muội làm việc ta rất yên tâm.”


      Dứt lời đột nhiên nở nụ cười, đưa ngón tay thon dài khẽ chạm lên mặt thiếu niên. Khuôn mặt thiếu niên trắng nõn như ngọc, da thịt trong suốt trơn mềm, thoáng mang theo khí lạnh bên ngoài. Lòng bàn tay Yến Tuân ấm áp, thiếu niên sửng sốt, khuôn mặt kìm được liền thoáng ửng hồng, được tự nhiên đẩy tay ra, nhăn mày : “Huynh làm gì vậy?”


      “Chỗ này.” Yến Tuân vươn tay ra dính hạt gạo mép thiếu niên, cười : “A Sở, muội đúng là đói lắm rồi, xem ra ta cần phải bồi bổ tốt cho muội.”


      Thiếu niên vừa định mở miệng rồi lại đột nhiên nhìn thấy các ngón tay của Yến Tuân, chỉ thấy bàn tay trắng nõn như ngọc, bốn ngón thon dài nhưng ngón út lại bị mất đoạn.


      Ánh mắt thiếu niên nhất thời trở nên rét lạnh, chậm rãi đặt đũa xuống, sau đó ngẩng đầu lên trầm giọng : “Nếu lần này thành công có thể khiến cho Ngụy Thư Du vĩnh viễn bò dậy nổi.”


      khí chợt trở nên yên lặng, Yến Tuân nhìn bên mặt A Sở rồi đưa tay vỗ lên vai nàng, “A Sở, đừng nghĩ nhiều như vậy.”


      “Yến Tuân, ta lỗ mãng, ta làm theo khả năng của mình.” Giọng A Sở đột nhiên có chút buồn bực, nàng giảm thấp giọng, chậm rãi : “Chúng ta đợi nhiều năm như vậy, ta hành động thiếu kiên nhẫn.”


      Tia nắng sau giờ Ngọ ấm áp xuyên qua cửa sổ vẩy lên thân hai người, tựa hồ như ngửi được mùi vị của mùa xuântrong khí. Thời gian thấm thoát thoi đưa, hai đứa trẻ ngày xưa sớm trưởng thành. Bên ngoài ánh mặt trời sáng ngời, thế thiên biến nhưng có nhiều thứ giống rượu, ủ càng lâu càng thêm thơm nồng.

      “A Sở, sau lần nãy muội cần ra ngoài nữa, nghỉ ngơi tốt thời gian ngắn , qua nửa năm ta dẫn muội về Bắc Yến.”


      Sở Kiều ngẩng đầu lên, mặc dù tuổi vẫn lớn lắm nhưng khuôn mặt nhắn ra bộ dáng mỹ nhân, mày cong cong, mũi thanh tú, thế nhưng ánh mắt lại giống khuê tú thế gia thông thường, nhiều hơn mấy phần nhuệ khí oai hùng cùng vẻ trí tuệ. Nàng cúi đầu, chạm trán lên ngực Yến Tuân, khẽ gật đầu, thấp giọng : “Ừ.”


      Yến Tuân vươn tay vòng qua bả vai thon thon, nhàng vỗ về lưng nàng, “Thời điểm chúng ta về đến Bắc Yến hẳn là giữa hè, vật nuôi sung túc, đồng cỏ xanh mướt. Ta dẫn muội bình nguyên Hỏa Lôi săn ngựa hoang.”


      “Ừ.” Giọng Sở Kiều có chút buồn bực, “Chúng ta nhất định định.”


      Thời gian chậm rãi trôi qua, bả vai Yến Tuân có chút ê ẩm mà Sở Kiều cũng mở miệng chuyện. cúi đầu xuống, chỉ thấy lông mi thiếu nữa rất dài, tia nắng tạo thành bóng rậm rẽ quạt mặt, vô cùng tinh mỹ.


      “A Sở?” Yến Tuân giọng gọi, thấy Sở Kiều phản ứng khỏi thấp giọng cười tiếng, nàng cứ như vậy liền ngủ mất.


      nghiêng người vòng tay ôm nàng vào trong ngực. Cảnh giác như Sở Kiều cũng hề động, nàng tựa hồ như cũng biết mình ở nơi an toàn, an tĩnh ngủ thiếp . Cả hai vừa ra khỏi thư phòng A Tinh liền tiến lên đón, mày kiếm của Yến Tuân dựng lên, A Tinh và mấy hạ nhân khác nhất thời quỳ xuống mặt đất, dám cất tiếng, chỉ có thể nhìn thế tử của bọn họ ôm thiếu niên người mặc giáp trụ, chậm rãi về phía phòng ngủ.


      hồi sau Yến thế tử ra khỏi phòng ngủ, A Tinh vội vàng tiến lên.

      “Xảy ra chuyện gì?”


      đường gặp phục kích, nương dẫn người theo đường vòng chạy về, sợ thế tử sốt ruột nên chạy đường ba ngày nghỉ, e mệt muốn chết rồi.”


      Yến Tuân cau mày, trầm giọng hỏi: “Vậy còn bọn người kia?”


      “Bây giờ ở trấn Lương Sơn, cách phía Tây thành Chân Hoàng tám mươi dặm, người của chúng ta vẫn ngó chừng. Thế tử, có cần ra tay ?”


      “Ừ.” Yến Tuân gật đầu, sắc mặt bình tĩnh về phía thư phòng.


      “Như vậy…” A Tinh do dự, suy nghĩ chút rồi hỏi: “Vậy còn mấy thương nhân chịu trách nhiệm về vật liệu đá ở hoàng lăng được nương thu mua?”


      Yến Tuân thoáng trầm ngâm, ngay sau đó liền : “Nếu vô dụng đều diệt trừ cùng lượt .”


      “Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”


      Gió lạnh từ hướng núi Nhai Lãng chậm rãi thổi qua, Yến Tuân ngẩng đầu lên, chỉ thấy con tiểu điểu màu trắng lông mao còn chưa đủ dài. Tiểu điểu lướt gió Bắc, biết có phải bị mùi thơm người Yến Tuân hấp dẫn hay hề e sợ lượn đỉnh đầu , ríu rít kêu lên cách tò mò.


      A Tinh hơi chút sững sờ, sau đó liền mừng rỡ kêu lên: “Là Thương Ngô điểu, thế tử, con Thương Ngô điểu này có thể là lạc đường. Loại chim này nổi tiếng thông minh, cũng sợ người, vô cùng trân quý, rất nhiều người thuần dưỡng chơi. Thuộc hạ lần đầu tiên nhìn thấy Thương Ngô điểu còn như vậy.”


      “Vậy sao?” Yến Tuân nhàn nhạt đáp tiếng, vươn tay ra nhìn chú chim quanh quẩn trung, khẽ nhướng nhướng mày.


      Chú chim rúc rít kêu tiếng, tựa hồ như rất tò mò liền bổ nhào đáp xuống lòng bàn tay của Yến Tuân, dùng cái mỏ vàng nhạt mổ lên tay , ánh mắt đen như mực linh hoạt chuyển động, bộ dạng hết sức thân mật.


      A Tinh lấy làm kỳ lạ, định mở miệng cảm thán đột nhiên nghe thấy tiếng răng rắc giòn tan, bàn tay Yến Tuân nhất thời phát lực siết chặt lại, chú chim trân quý kia ngay cả thời gian kêu thảm tiếng cũng có, lập tức rơi bộp mặt đất.


      “Dễ dàng tin tưởng người như vậy, ta giết ngươi ngươi sớm muộn gì cũng chết tay người khác.”


      Hắc bào của nam tử vung lên, thân ảnh cao ngất trong nháy mắt biến mất sau đình các. cơn gió lớn thổi qua, tuyết đọng mái hiên rơi tán loạn, nhanh chóng chôn vùi thi thể bé của chú chim.


      Mặc dù mặt đất ấm áp nhưng khí vẫn rét đậm như cũ, mặt trời từ từ xuống núi, báo hiệu bóng đêm về.
      Last edited: 31/10/15

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      cái này, có thể được gọi là chỉ đối tốt với người k? thái đội YT thay đổi cũng quá nhanh rồi. Tội nghiệp con chim, tự dưng bị giết

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      chim , ai bảo mi dạ cả tin, quen mà cũng dám sà xuống mà chả chết sao, cả đời này của YT chắc chỉ với SK mới có thể nở 1 nụ cười lòng thôi

    4. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 047: Bằng hữu từ xa đến

      Khi Sở Kiều tỉnh lại đêm khuya, trong phòng bày hai chậu than nên khí vô cùng khô, cổ họng khô khốc làm nàng hải lục đục bò dậy tìm nước uống. bàn như thường lệ có chiếc ấm đựng đầy sữa ấm được vắt từ hươu tuyết do Nam Lam tự mình chăn nuôi, cực kỳ trân quý. Sở Kiều rót ra chén uống hớp, trong miệng nhất thời tràn đầy vị thơm, toàn thân từ xuống dưới cũng dần ấm lên.


      Trong phòng tối đen như mực, đêm nay trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng ngời ngợi cao, cửa sổ vừa được đẩy ra ánh trăng sáng tỏ liền tràn vào phòng. Nàng ngồi xuống ghế, gối đầu gác khủy tay lên cửa sổ nhìn ra ngoài, thở ra hơi dài.


      biết bao nhiều lần nàng cảm thấy mơ hồ, tất cả chuyện trước mắt có phải là giấc mộng hay , liệu trí nhớ của kiếp trước chỉ là hư ảo. Thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt nàng đến thế giới này được tám năm. Thời gian tám năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, bao gồm tư tưởng của người, còn có tín niệm, ước mơ và cả lý tưởng mục tiêu phấn đấu.


      Trong viện có hai cây cột bằng gỗ ở đó hơn bảy năm, cho dù là đêm tối nhưng dưới ánh trăng sáng trắng vẫn có thể nhìn vết đao khắc sâu thân cột. Đó là nơi nàng cùng Yến Tuân luyện võ trong những năm gần đây. Những năm đầu, bọn họ dám luyện tập vào ban ngày, chỉ có thể nhân lúc đêm khuya lặng lẽ cầm đao, người ra ngoài canh gác cho người còn lại im ắng luyện tập đao pháp tinh diệu cùng tinh túy võ học dung hợp từ nhiều quốc gia do Sở Kiều vẽ lại dựa theo trí nhớ của kiếp trước. Mỗi lần có hai cung nhân qua, hai người đều sợ đến xanh mặt, khi nghe tiếng chân xa liền đồng thời thở ra.


      Dưới mái hiên của Tây Noãn phòng luôn có sẵn hai bộ chăn đệm, khi đó bọn họ tin được bất kỳ hạ nhân nào, hai đứa trẻ luôn ôm đao cùng ở chung trong phòng. Thời điểm người ngủ người còn lại nhất định phải thức, luôn có sợi dây nối chốt cửa với chân, chỉ cần có chút động tĩnh cả hai liền rút dao nhảy xuống khỏi giường.


      Bên trong bình hoa cũ kỹ giá sách thư phòng luôn chứa đầy các loại thuốc trị thương chuẩn bị sẵn cho bất kỳ tình huống nào. Hai người cũng dần dưỡng thành số thói quen nhất định, đũa muỗng ăn cơm đều bằng bạc, hơn nữa còn nuôi rất nhiều thỏ, trước khi ăn đều cho thỏ ăn trước, sau đó chờ nửa ngày rồi mới dám ăn. Trong mấy năm đầu, bọn họ hầu như hề đụng đũa đến cơm nóng vừa mới được dọn lên.


      Vô luận là mùa hè nóng bức hày tiết đông rét đậm, bên dưới trung y luôn có tầng nhuyễn giáp. Vô luận là khi ăn cơm hay ngủ, vũ khí luôn ở trong tầm tay. Thời gian cứ như thế chậm rãi trôi qua, vô luận trải quả bao khó khăn, hai người bọn họ cũng dần dần trưởng thành. Hy vọng đột nhiên còn xa vời nữa, khi tương lai vô vọng trong lòng cũng dần nảy sinh chờ mong mãnh liệt.


      Sở Kiều khẽ cong khóe môi… này chính là cái gọi là lòng trung thành sao? Qua nhiều năm như vậy, trải qua nhiều giết chóc cùng mưu ám toán như vậy, nàng rốt cuộc còn xem bản thân là người ngoài luôn muốn rời buồn đếm xỉa nữa rồi.


      ra, khắc khi nàng chấp nhận tiến vào nơi này vận mệnh của hai người bọn họ sớm buộc chặt với nhau/


      Nghĩ tới đây, Sở Kiều kiềm được lại nhìn về phía bầu trời Tây Bắc bao la, nơi đó có Hồi Hồi sơn, có bình nguyên Hỏa Lôi cùng thảo nguyên Bắc Yến mà Yến Tuân vô số lần miêu tả cho nàng nghe. Trong những đêm rét lạnh, trong từng lần chịu khốn cảnh, trong tình trạng lòng tràn đầy cừu hận, chính những điều này giúp cho bọn họ chống chọi mọi khó khăn, để có thể tiêu sái đến tận bây giờ.


      Hít hơi sâu rồi đóng cửa sổ lại, Sở Kiều đến trước thư án, mở tờ biểu đồ ra cúi đầu nhìn chăm chú.


      Cửa phòng *kẽo kẹt* mở ra, nam tử thân trường sam bằng vải bông trắng, cổ áo viền lông lạc đà tinh mịn, nhìn vô cùng tuấn tú lỗi lạc. Sở Kiều ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, cũng đứng dậy mà chỉ ngồi chào hỏi: trễ thế này sao còn chưa ngủ?”


      phải muội cũng ngủ sao?”


      Yến Tuân mang hộp đựng thức ăn đến, mở nắp hộp ra, : “Muội ngủ đến tận nửa đêm, cơm tối cũng chưa ăn, thấy đói sao?”


      Vừa dứt lời thanh *ọt ọt* vang lên, Sở Kiều xoa xoa bụng cười ngại ngùng: “Huynh vừa nó liền bắt đầu làm phản rồi.”


      “Ăn chút trước xem có hợp khẩu vị ?”


      “Ừm.” Sở Kiều để biểu đồ xuống, đứng dậy nhận lấy hộp thức ăn, vừa nhìn qua liền mừng rỡ kêu lên: “A! Là bánh chẻo hoa lê*!”

      *Bánh chẻo hoa lê
      [​IMG]

      “Ừ, biết muội thích ăn nên ta bảo người chuẩn bị từ sớm, để đông lạnh mấy ngày, chờ muội trở lại mới cho vào nồi hấp.”


      “Ha ha.” Hai mắt nữ hài híp lại thành đường, cười thấy mắt : “Yến Tuân, mỗi lần ăn cái này ta đều có cảm giác về đến nhà.”


      Sở Kiều từ tốn ăn từng cái bánh chẻo, Yến Tuân rót chén sữa hươu, lẳng lặng nhìn nàng ăn. Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa vẩy lên người cả hai, ánh nến nơi góc tường khẽ chao động càng làm tăng thêm bình yên tĩnh lặng của bầu khí.


      “A Sở.” Nhìn thấy Sở Kiều ăn xong, Yến Tuân liền cầm chiếc khăn gấm màu trắng rất tự nhiên lau khóe miệng dính mỡ cho nàng, trầm giọng : “Những thương nhân vật liệu đá muội đưa về…”


      “Yến Tuân, huynh phải làm gì cứ làm, cần với ta.” đợi Yến Tuân xong, Sở Kiều ngắt lời, “Là ta suy nghĩ cẩn thận nên mới do dự như vậy. Giữ lại đám người đó cuối cùng chỉ là mối họa cho chúng ta, khi chưa có năng lực đối kháng hội trưởng lão và cung Thịnh Kim lưu lại nhược điểm như vậy là quyết định rất sáng suốt. Sở dĩ ta đưa bọn họ về, chính là hy vọng huynh có thể giúp ta quyết định chuyện này, cho nên huynh cần giải thích.”


      Yến Tuân khẽ mỉm cười, ánh mắt nhất thời trở nên nhu hòa, “Ừ, ta chỉ muốn gạt muội.”


      “Đúng.” Nữ hài tử cười : “Chúng ta ước định ràng, tuyệt đối diếm đối phương bất cứ chuyện gì. Giấu diếm chính là nguyên nhân của mọi hiểu lầm, vô luận là vì có thiện ý hay cũng được phép.”


      “Ha ha.” Yến Tuân khẽ cười, : “Được thôi, vậy bây giờ muội hãy cho ta biết chi tiết hành trình đến núi Nam Cát lần này , phải đầu đuôi toàn bộ, bất kể lớn .”


      “Được.” Sở Kiều tiếng, dẫn Yến Tuân đến trước thư án, chỉ vào biểu đồ, bắt đầu tỉ mỉ giảng giải.


      Mọi thanh đều trầm lặng xuống, chỉ nghe được tiếng mưa phùn lất phất bên ngoài. Khẽ hớp ngụm trà, Sở Kiều hắng giọng, chỉ vào biểu đồ : “Chỉ cần Mông Điền tướng quân vẫn còn là đương gia Mông thị ngày nào ngày đó chúng ta cần phải lo lắng quá nhiều về phía họ. tại xem xét tới lui, thay vì đề phòng cung Thịnh Kim và Ngụy phiệt, ta thấy chúng ta nên chú ý để tâm đến Gia Cát gia hơn.”


      Yến Tuân nhăn trán, trầm giọng : “Gia Cát Hoài phải vừa rời kinh sao? Gia Cát Mục Thanh mấy năm nay dần trở nên nhiệt tình với vụ của viện trưởng lão, tất cả chuyện lớn trong nhà cũng đều giao cho Gia Cát Hoài xử lý. Chuyện lần này có nhúng tay sao?”


      “Huynh xem thường lão cáo già Gia Cát Mục Thanh rồi.” Sở Kiều lắc đầu : “Đế quốc 300 năm lịch sử, các gia tộc thành viên trong viện trưởng lão nhiều lần đổi chủ, công thần trong công cuộc khai quốc chỉ có Gia Cát gia là theo Bồi La đại đế năm đó chém giết từ thảo nguyên cho đến tận đây. Điều này cho thấy thủ đoạn của Gia Cát gia thâm sâu đến mức nào, bọn họ hiểu quyền hành, đem bản thân lên đầu ngọn sóng, giống Mục thị ngu xuẩn chạy lên hứng gió. Quân vương muốn thu hồi quyền lực cũng chỉ hạ thủ từ người có danh tiếng nhất, Gia Cát gia làm như vậy có thể bảo toàn gia tộc. Đế quốc những năm gần đây ngừng xảy ra phân tranh, Gia Cát Mục Thanh nhìn như nhàn nhã nhưng nhiều lần tránh khỏi mối họa, cái này thể chỉ đơn giản dựa vào vận may.”


      “Huynh nhìn nơi này .” Sở Kiều đưa tay chỉ vào biểu đồ, “Đây là tình báo ta thu được mấy tháng này, Gia Cát gia mặt ngoài có động tác gì, mặt trong lại nhiều lần hành phát triển vụ mùa Đông Nam, ruộng muối, mỏ sắt với quy mô , mặc dù động tĩnh lớn nhưng lại rất đều đặn nhịp nhàng. Gia Cát Tức ở Tống Thủy lại bị điều Tây Hàn trưng thu thuế lương thực, hai tháng còn chưa trở lại, phía Gia Cát Tức làm việc chậm chạp nên được trọng dụng. Nhưng ta lại thấy, thành Tây Hàn tuy nhưng lại chính là nơi chúng ta phải ngang đường trở về Bắc Yến. Nơi này cũng chính là mắt xích trung gian giữa Dao Thủy, Phù Tô và Xích Thủy, vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu, thể coi thường.”


      “Hơn nữa, huynh nhìn nơi này xem, đầu tháng trước viện trưởng lão chuẩn cho Gia Cát Nhiên nhập ngũ, nhưng Gia Cát Mục Thanh điều trấn thủ đại bản doanh của Gia Cát gia ở Đông Nam mà lại đến đại doanh Tây Nam. Tây Nam giáp với Tây Bắc, đại doanh Tây Nam thuộc lãnh địa của gia tộc Ba Đồ Cáp, nếu Gia Cát gia có giao hảo tốt với bọn họ lão Ba Đồ làm sao có thể cho ngoại nhân chạy đến tim của mình xây dựng cơ sở tạm thời? Còn thêm điều nữa, cũng chính là điểm quan trọng nhất, huynh chú ý Gia Cát Nguyệt rất nhanh trở về rồi sao?”


      Yến Tuân gật đầu, “Chuyện này ta có lưu ý, những chuyện muội vừa , mấy ngày trước Vũ nương cũng phái người với ta rồi.”


      “Ồ?” Hai mắt Sở Kiều nhất thời sáng ngời, “Vũ nương như thế nào?”


      “Nàng thời gian còn sớm, nhân dịp đại thọ Hạ vương, gia tộc quyền quý từ các nước tụ tập lại, tình huống càng phức tạp vạn lần, cho nên chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến, gặp chiêu tiếp chiêu mà thôi.”


      Chân mày Sở Kiều khẽ nhíu lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn Yến Tuân, chậm rãi : “Yến Tuân, như thế có được ? Ta lo xảy ra chuyện, chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước bước hơn.”


      “A Sở, thế gian căn bản có sách lược gì vẹn toàn. chuẩn bị, những năm qua chúng ta còn chưa chuẩn bị đủ sao?” Yến Tuân nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Sở Kiều, vươn tay nắm lấy bả vai nàng, trầm giọng tiếp: “A Sở, muội có tin ta ?”


      Sở Kiều gật đầu, “Ta tin.”


      “Vậy cứ thả lỏng chút .” Yến Tuân cười nhạt, “Giao chuyện này cho ta, hành trình núi Nam Cát lần này khiến muội hao tổn ít sức lực rồi, muội vốn có bệnh trong người, nên vất vả nữa.”


      “Yến Tuân……”


      “Ta muốn trở về Bắc Yến mình.” Yến Tuân đột nhiên hạ giọng : “Ta còn thân nhân, A Sở, muội chính là người quan trọng nhất của ta.”


      “A Sở, còn nhớ năm chúng ta tiến vào cung Thịnh Kinh, ta lâm bệnh sốt cao nhưng có thuốc chữa trị, muội gì với ta?”


      Sở Kiều sửng sốt, Yến Tuân lộ sắc mặt nhu hòa, chậm rãi : “Muội mình thức canh để ta có thể an tâm ngủ. Kết quả ta vừa nhắm mắt liền ngủ mạch bốn ngày, muội vẫn như cũ chống mí mắt chăm sóc cho ta. A Sở, ta bây giờ có năng lực chăm sóc cho muội, muội cứ yên tâm ngủ, ta thức, cho đến khi nào chúng ta có thể cùng nhau nhắm mắt ngủ cách an tâm thôi.”


      Sở Kiều cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên, hồi lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên, cười nhạt: “Được, vậy ta nữa, ở lại bên cạnh huynh, chờ huynh dẫn ta rời .”


      Yến Tuân gật đầu, ánh mắt sáng ngời, nở nụ cười nhu hòa như mùa xuân tháng ba, phiền muộn mấy tháng qua chỉ thoáng đều cánh mà bay.


      “A Sở, chúng ta có thể cùng vào nhất định có thể cùng rời . Muội phải tin tưởng ta, bởi vì thế gian này, chúng ta chỉ có thể tín nhiệm lẫn nhau.”


      Khi đó tuyết rơi mịt mù, đêm dài chậm rãi trôi qua, đế đô Chân Hoàng vẫn gió êm sóng lặng. Song có biết bên dưới vẻ tĩnh lặng kia lại bắt đầu gợn sóng kịch liệt, mạch nước ngược dòng sâu trong lòng đất kia sôi trào bộc phát bất cứ lúc nào, khi đó nó nhấm chìm giết sạch toàn bộ những gì hữu mặt đất, người lại bên bờ chỉ có thể cẩn thận lại, cố gắng để góc áo bị nước lũ thấm ướt. khi còn chưa đủ năng lực đối kháng với con nước lớn này, điều có thể làm, chẳng qua là rời xa thủy triều mà thôi.


      Đóng kín cửa phòng Sở Kiều lại, sau khi tận mắt nhìn ngọn nến trong phòng được dập tắt, ánh mắt Yến Tuân nhất thời trở nên lạnh lùng. ngẩng đầu lên nhìn về hướng điện Hạ Hoa, trong mắt chứa phong mang kịch liệt, ngón tay khẽ dùng sức, bẽ gãy nhánh cây khô bên cạnh.


      Yến Tuân nhắm hai mắt lại, đội nhiên nhớ đến đêm năm đó. Khi ấy, A Sở chỉ mới chín tuổi tìm kiếm thuốc trị bệnh cho bị bọn Ngụy Thư Du phát , kết quả bị hơn hai mươi tên đại hán vạm vỡ vây quanh hung hăng đạp đá. Vì để cho người khác có cơ hội đối với , nàng trốn cũng đánh trả, da thịt toàn thân bị bầm dập, máu tươi đầy người. Lúc chạy đến nàng gần như hấp hối, nhưng tay vẫn nắm chặt túi thuốc trộm được kia.


      Sau ngày đó, thầm thề, từ nay về sau bao giờ để cho người coi trọng rời khỏi . Mà người coi trọng, đời này kiếp này có người thứ hai.


      Thời điểm nên đến cũng sắp đến, đợi quá lâu, cơ hồ như sắp thể đợi được nữa rồi.


      Nam tử mở hai mắt ra, trong mắt lộ vẻ trong trẻo ràng. Ngày mai chính là ngày Gia Cát Nguyệt quay lại đế đô, bảy năm thấy, bằng hữu cũ ngày xưa có khỏe ?


      Vết thương vai sớm khép lại nhưng mối hận cũ vẫn còn ghim chặt trong lòng. Yến Tuân lạnh lùng cười tiếng, xoay người sải bước vào trong bóng tối, thân ảnh quyết tuyệt, vạt áo bay phất phới trong gió.

    5. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 048: Hậu duệ quý tộc thiên triều

      Thà làm cẩu thời bình còn hơn làm người thời chiến.


      Sử sách có ghi lại, thời gian này vô cùng cùng náo nhiệt kịch tính, vài kiện thay đổi lịch sử đều xảy ra trong năm này. Bắt đầu từ đầu năm, thành Chân Hoàng ngừng đổ máu, kiện báo thù của hội Đại Đồng Hành, Cửu vương làm loạn, chiến tranh Hạ Đường lần lượt oanh kích lên đầu hoàng triều Đại Hạ. Thế lực từ khắp nơi thay nhau dùng máu thịt của binh sĩ cùng xương trắng của phụ nữ cùng trẻ em đánh dấu lãnh địa của mình.


      Đầu năm đế đô Chân Hoàng bị nhấn chìm bởi trận bão tuyết lớn nhất từ trước đến nay, thành trì cổ xưa này này bị bão tuyết tập kích liên tục trong mười hai ngày. Trong làm gió rét thấu xương màn tuyết mịt mù, đoàn quân giáp đen ngược gió chạy băng băng cánh đồng đầy tuyết về phía thành Chân Hoàng.


      “Phụ thân!” thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi thúc giựa chạy đến, chưa kịp xuống ngựa la lớn: nhìn thấy chiến kỳ của Tứ ca!”


      Nam nhân hơn năm mươi tuổi, hai bên tóc mai hơi hoa râm nhưng hề có chút già yếu, mặt sâu bên dưới mũ trùm, chỉ lộ ra cánh mũi thẳng tắp cùng khóe môi cương nghị khẽ nhếch, thân mặc trường bào lông tím thẫm, cằm được che phủ bởi cổ áo viền lông đuôi hỏa hồ. Nam nhân gì, chỉ hơi ngẩng đầu lên dùng ánh mắt thâm trầm nhìn xuyên qua màn tuyết hướng về phía xa xa.


      Bảy năm rồi, ông hao tốn vô số tâm huyết mới luyện được thanh bảo kiếm này, cuối cùng cũng nên ra khỏi vỏ rồi.


      Trong lúc các gia chủ Gia Cát gia im ắng tề tựu chờ đợi ở ngoài cửa thành Đông đội kỵ binh lặng lẽ tiến về phía cửa thành Nam, đôi nhân mã này thoạt nhìn rất thu hút, thân mặc áo lông vải bông màu xanh đơn giản, mũ da trùm đầu, chiến đao lưng cũng được bọc bằng vải bông, chiến mã cũng chỉ là ngựa đỏ Tứ Xuyên bình thường, nhìn qua chỉ như quân giữ thành thông thường, nhưng tinh tế đánh giá đội quân này lại lộ ra nhuệ khí lạnh lẽo ra lời.


      Đội quân vòng qua đường lớn Cửu Uy náo nhiệt, từ sau Xích hồ lướt qua quảng trường Tử Vi, dừng lại ở Bạch Thạch doanh chỉ cấm quân mới có thể vào. Nam nhân đầu lĩnh thân khôi giáp đen bóng, áo choàng lông cùng màu đen người khẽ rung lên, cát vàng dính áo khẽ rơi ra. rời khỏi đội ngũ, mang theo vài thuộc hạ trực tiếp đến Thái An môn, tốn chút sức lực tiến thẳng vào nội cung vốn được canh phòng cẩn mật.


      “Thất điện hạ!”


      Trong gió tuyết, Thất hoàng tử trẻ tuổi – Triệu Triệt – ngẩng đầu lên, mi tâm đầy vẻ phong sương, hai hàng lông mày tựa kiếm, tròng mắt lạnh như băng, thời gian bốn năm đóng giữ ở biên quan giống như khối đá cứng mài cho lưỡi dao vốn sắc bén này càng thêm lợi hại. khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Lão Bát đâu?”


      bị Tông Nhân đường* quản chế rồi a.”
      *Tông Nhân đường = bộ phận xử án


      Nam nhân nhăn trán, cất giọng trầm thấp : “Các ngươi hầu hạ như thế nào hả?”


      Đám hạ nhân lập tức quỳ xuống, sợ hãi cùng nhau dập đầu kêu lên: “Thuộc hạ đáng chết.”


      Triệu Triệt vẫn ngồi lưng ngựa, chậm rãi nheo mắt lại, trầm giọng : biết là đáng chết mà còn tới gặp ta?”


      Dứt lời xoay người tiến lên về phía trước, để lại đám thị vệ trẻ tuổi quỳ trong gió tuyết, mặt xám như màu đất. Gió tuyết càng lúc càng lớn, thổi tung bay áo choàng cùng mũ trùm của đám người.


      “Ai?”


      Thị vệ áo lam đột nhiên quát lớn tiếng, bóng người lại ở phía trước nhất thời dừng bước, giữa màn tuyết mịt mù chỉ có thể nhìn thấy cái bóng thanh mảnh, vóc dáng cao nhưng vô cùng linh hoạt. Người nghe tiếng liền nhanh chóng quỳ xuống mặt đất, cúi thấp đầu cách nhún nhường.


      “Điện hạ, hẳn là cung nữ hậu điện.”


      Triệu Triệt gật đầu, tuy lần trở về này thể để người ngoài biết được, nhưng vào cung nên cũng cần gây chuyện ồn ào. ra hiệu cho thị vệ tiếp tục tiến về phía trước.


      cơn gió lớn đột nhiên nổi lên, thổi tung chiếc mũ đầu người nọ, để lộ mái tóc dài được búi theo kiểu nam cùng cần cổ thanh mảnh trắng nõn. Giày Triệu Triệt dẫm lên mũ, khẽ cau mày, sau đó quay đầu lại nhìn về phía người quỳ mặt đất, chậm rãi : “Ngẩng đầu lên.”


      khuôn mặt thanh tú đập vào mắt, hai mắt trầm tĩnh, đồng tử đen như mực, tuy mặc nam trang nhưng cũng là tuyệt sắc hiếm thấy. Chân mày khẽ nhíu của Triệu Triệt chậm rãi giãn ra, tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, khẽ cười, với ý vị sâu xa: người đắc đạo, gà chó lên trời. Hôm nay ngay cả ngươi cũng có thể tự do lại trong cung Thịnh Kim?”


      Sở Kiều cúi đầu, sắc mặt vẫn bĩnh tình, hề đáp lời.


      Triệu Triệt đưa mắt nhàn nhạt xẹt qua lưng thiếu nữ, đá mũ trùm về lại bên cạnh Sở Kiều, sau đó lời liền xoay người rời .


      Gió tuyết vẫn cuồn cuộn thổi như cũ, thiếu nữ ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng nhàn nhạt. Nhưng vì sao nàng lại cảm giác có áp lực nặng như vậy đập vào mặt. Vì sao người trở lại đế đô giữa lúc bão tuyết hoành hành này là lại ?


      Thế cục bên trong thành Chân Hoàng vô tình càng trở nên khẩn trương. Ngày Yến Tuân trở về Bắc Yến chỉ còn cách sáu tháng.


      Buổi tối hôm đó bên trung cung Thịnh Kim cử hành dạ tiệc long trọng, tham dự tiệc ngoài Thất hoàng tử Triệu Triệt vừa chiến thắng trở về, còn có Tứ công tử Gia Cát gia – Gia Cát Nguyệt- bảy năm trước Ngọa Long sơn dưỡng bệnh. tại, là phó chỉ huy sở quân cơ.


      Hoàng đế Đại Hạ - Triệu Chính Đức – vẫn theo thói quen cũ xuất trong các loại yến hội, chỉ có Hoàng hậu Mục Hợp Na Vân lộ mặt tượng trưng chút mà thôi, dù sao Thất hoàng tử cũng là nhi tử thân sinh của bà ta. Yến tiệc diễn ra vui vẻ hòa thuận, quân thần cùng nhau ăn uống linh đình, nhìn ra ba ngày trước, Bát hoàng tử phạm tội khiến thiên tử nổi giận, bị trục xuất khỏi tông miếu Triệu thị, cách chức làm thường dân, Tông Nhân đường giam giữ chờ tra thẩm.


      “Những cuộc chính biến đầy máu tanh kia nhiều lúc như hòn đá trong hồ nước, hẳn ai cũng có thể nhìn ra nó lớn như thế nào, chỉ người có gan trầm xuống xem xét phen mới biết, chẳng qua nước hồ sâu, có thể sống ra ngoài hay còn rất khó .”


      Thời điểm Sở Kiều đem chuyện chứng kiến ban ngày lại cho Yến Tuân có tư cách xuất trong yến hội hoàng gia cúi đầu cắt tỉa chậu hoa, sợ hãi ra những lời như vậy.


      Sở Kiều nghiêng đầu, tinh tế suy nghĩ chút rồi đưa cây kéo qua, giọng : “Vậy huynh xem, lần này Triệu Triệt trở về phải là vì giúp Triệu Giác sao?”


      Yến Tuân cười nhạt: “Mục Hợp Na Vân chỉ sinh được hai nhi tử, Mục Hợp thị muốn tranh đoạt thái tử vị với Ngụy phiệt chỉ có thể ra sức bồi dưỡng người. Triệt Triệt rời đế đô trấn thủ biên cương bốn năm, ai biết trong lòng nghĩ thế nào. Là người trong hoàng gia, Triệu thị cũng có chân tình sao, ha ha…”


      tiếng rắc giòn tan vang lên, nhành hoa nhất thời bị kéo cắt đứt. Đây là bồn mặc lan cực phẩm do khoái mã đưa đến kinh thành từ Nam Cương xa xôi, vừa được mang vào nhà ấm trồng. Sở Kiều đau lòng thở tiếng, lại thấy Yến Tuân chút do dự ném nhành mặc lan sang bên, cầm chậu tuyết lan lên tiếp tục cắt tỉa.


      “Bây giờ đối với Mục Hợp thị mà , bọn họ cũng giống như ta, chỉ còn lựa chọn duy nhất là tiếp tục tu bổ chậu tuyết lan này mà thôi.” Yến Tuân khẽ mỉm cười: “Ai bảo hôm nay hoa tượng chỉ đưa vào cung hai chậu lan này thôi.”


      Ngoài phòng tràn ngập gió tuyết, bầu trời thấy trăng sao, Sở Kiều đột nhiên hiểu ra, kế hoạch nàng và Yến Tuân liên thủ hãm hại Triệu Triệt bốn năm trước hoàn toàn thất bại, vị hoàng tử ban đầu đắc tội Ngụy phiệt cùng toàn bộ viện trưởng lão, bị Mục Hợp thị từ bỏ bò ra khỏi đầm lầy, lòng mang đầy cừu hận cùng sát khí lần nữa quay về đế đô. Mặc dù xác định liệu Triệu Triệt có biết ai là kẻ thù chân chính, nhưng hai người cần phải cẩn thận hơn trong những ngày tháng sắp tới.


      cần phải lo lắng.” Yến Tuân khẽ khoác lên bả vai Sở Kiều, “Triệu Triệt chết sống lại hẳn là chuyện xấu. phải muội vẫn căm hận Gia Cát gia sát hại huynh muội của mình sao? Trước khi , chúng ta đòi lại chút lợi tức .”

      ……………………………………………………………………………………

      Đến khuya, xe ngựa Gia Cát gia chạy ra khỏi cung Thịnh Kim, Gia Cát Mục Thanh trực tiếp đến Tây Loan viện, nơi đó vừa tới ca cơ từ Biện Đường, gần đây hết sức được sủng. Gia Cát Mục Thanh dù quyền cao chức trọng, đa mưu túc trí nhưng rốt cuộc vẫn mang thói mê luyến sắc đẹp của nam nhân. Nam nhân tuổi gần năm mươi tạm biệt nhi tử tiếng rồi lên xe cùng đội hộ vệ Gia Cát gia rời .


      Gia Cát Nguyệt mới vừa vào Thanh Sơn viện Hoàn Nhi liền tiến bung dù che tuyết đầu , nhanh nhẹn báo cáo: “Tứ thiếu gia, Hoa đại phu mới vừa , tất cả đều ổn.”


      Gia Cát Nguyệt mặt đổi sắc đến thư phòng, giá sách trong thư phòng bị dịch qua bên, để lộ cánh cửa mật động đen ngòm. cởi áo choàng rũ rũ ở bên, vừa vừa lau tuyết đọng đầu.


      Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt thân hình bé bị khóa chặt ngay giữa thạch thất*, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt vào cũng chỉ khẽ nhắm mắt lại, lời.
      *Thạch thất = gian phòng bằng đá


      Thiếu niên ngày xưa trưởng thành, khí chất nhu khi xưa qua nhiều năm trui rèn trở nên bén nhọn hơn nhiều. lạnh lùng nhìn thiếu nữ trong thạch thất, ánh mắt tựa hồ như xuyên qua nàng tìm kiếm bóng dáng khác.


      hổ là người nhà!”


      Gia Cát Nguyệt trong bụng cười lạnh tiếng, nhưng ngay sau đó lại nhăn trán, chợt quay đầu hướng về hạ nhân hai bên trầm giọng : “Nếu lần sau còn xảy ra chuyện như vậy các ngươi cứ chuẩn bị chết cùng nàng .”


      Đám hạ nhân khủng hoảng quỳ xuống, ánh đèn trong phòng khẽ lung lay, thiếu nữ y phục đơn bạc chậm rãi cắn khóe môi, giọt nước mắt xẹt qua gò má, từ từ rơi xuống.

      ……………………………………………………………………………………

      Trong đêm đó, Bát hoàng tử Triệu Giác, người được hoàng đế Đại Hạ thích nhất, bí mật bị Tông Nhân đường xử tử, tất cả chuyện được tiến hành trong gió êm sóng lặng, thi thể bị mang theo hướng Tây An môn, thoáng cái biến mất trong màn đêm mịt mù. ai biết đến tột cùng phạm phải tội lớn đến bực nào, cũng có ai tính toán truy cứu chuyện này từ đầu đến cuối, chẳng qua chỉ biết rằng, từ sau khi Yến thị bị xử trảm ở đài Cửu U, là người đầu tiên Hạ vương Triệu Chính Đức tự mình hạ lệnh giết chết. Chính vì thế nhất định có lý do thể chết, cũng như Yến Thế Thành thể chết vậy. Còn đến tột cùng là ai ở sau lưng đẩy mái chèo còn quan trọng nữa.


      Bảy ngày sau, sứ giả Biện Đường – Thái tử Lý Sách – viếng thăm Đại Hạ, đồng thời cũng tự mình chọn người trong đông đảo số công chúa của Đại Hạ làm đối tượng hòa thân. Đây cũng chính là quyền lợi mà vị thái tử Biện Đường này nhờ dọa nhảy lầu mà tranh thủ được. Thân là độc đinh của vương thất Biện Đường, Lý Sách là đóa hoa tuyệt thế trong hoàng gia vương thất, màng quyền thế danh lợi mà chỉ nặng thi từ mỹ nhân. Có lẽ, chỉ có người bao giờ tranh đoạt như vậy mới có được an nhàn thoải mái xa xỉ kia.


      Trong lúc đó Sở Kiều vẫn chưa biết được, trong tương lai vị tài tử Biện Đường nổi danh khắp thiên hạ này có mối quan hệ dây dưa với mình như thế nào. Nàng hạ con cờ quyết định xuống, giành thấy thắng lợi trước Yến Tuân bước, từ tốn : “Ta biết hội săn ngày mai ai bắt được nhiều con mồi nhất, nhưng ta biết khuya hôm nay huynh nhất định đói bụng.”


      Yến Tuân khẽ cười tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy gốc hoa lê đứng ngạo ngễ trong gió tuyết, mang theo phong vận riêng biệt.


      “A Sở, còn nhớ năm đó chúng ta có chôn bình Ngọc Lan Xuân dưới gốc cây kia ?


      “Dĩ nhiên là nhớ.” Sở Kiều cũng khẽ cười tiếng, “Chúng ta còn hẹn ước, trước ngày trở về Bắc Yến đem nó ra uống sạch.”


      Yến Tuân nhàng nhắm mắt lại, hít vào hơi rồi : “Ta tựa hồ như ngửi được mùi rượu thơm nồng kia rồi, muội xem, có phải ta quá nóng vội ?”


      Sở Kiều lắc đầu, “Huynh chẳng bao giờ nóng nảy vọng động, chẳng qua huynh chờ quá lâu rồi mà thôi.”


      Mặt trời chiều ngã về phía Tây từ lâu, nhuộm hồng mặt tuyết, gió Bắc nổi lên bầu trời thành Chân Hoàng… lại là năm xuân hàn lạnh lẽo sắp đến.

      ……………………………………………………………………………………

      “Hi Nhi.”

      Bên trong màn tuyết mịt mờ thoáng thấy có đôi nhân mã khó nhọc bôn ba, nam tử hoa phục cẩm y ngồi xe ngựa quý giá vươn đôi tay thon dài như ngọc ra, ánh mắt như mỉm cười nhìn thiếu nữ kiều mỵ có thân hình đẫy đà , : “Tay ta lạnh.”


      Hi Nhi cười duyên mấy tiếng, nhàng kéo vạt áo, lộ ra hơn nửa phân hai đồi ngực đầy trắng nõn, hai điểm đỏ mơ hồ bên dưới làn lụa trắng mỏng manh, yểu điệu cất tiếng : “Vậy Hi Nhi giúp thái tử làm ấm tay.”


      Nam nhân duỗi tay vào bên trong vạt áo, khẽ nắm cái, ai nha kêu lên tiếng: “Ai nha, Hi Nhi, đây là cái gì?”


      Thiếu nữ ưm khẽ tiếng, nhất thời mềm nhũn dựa vào ngực nam nhân, ánh mắt mỵ hoặc như tiểu miêu, cười trêu đùa: “Thái tử, là lò ấm đó.”


      “Phải ?” Nam nhân nhíu nhíu mày, khẽ động ngón tay, cái lò ấm mềm mại.”


      Giọng đột nhiên trở nên khàn khàn, “Tiểu tinh, sưởi ấm thêm cho ta .”


      Sau hoàng hôn, đám hậu duệ quý tộc thiên triều giờ phút này đều bắt đầu tiến hành tiết mục trụy lạc trước khi ngủ của bọn họ. Đế đô Chân Hoàng về đêm càng thêm náo nhiệt.
      Last edited: 31/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :