1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 68.2: (Tiếp)

      Edit: Hà Phạm

      Beta: Kẹo Ngọt


      ngẩng đầu lên nhìn , khuôn mặt bỗng chốc càng ửng đỏ hơn, cho dù trong phòng có mở đèn nhưng dựa vào ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ vẫn thấy ràng.

      “Chúng ta....” khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, nhưng lời còn chưa dứt bị người đàn ông kia vô thanh vô tức đẩy ngã xuống giường.

      hôn đường dọc theo trán của , khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của ở trong bóng tối lại mang theo chút gợi cảm lạ thường. Làm cho lời vừa mới tới môi của hoàn toàn biến mất, nhìn theo chỉ có thể vô lực gật đầu.

      cánh tay di chuyển chạy dọc theo làn da non mịn của , đem quần áo người từng cái từng cái lột ra, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực , lúc này trần trụi như nàng tiên cá xinh đẹp động lòng người.

      Mái tóc dài mềm mại như tảo biển trải rộng vượng lên cánh tay , đôi mắt kiều trong suốt của ở trong màn đêm dường như được bao phủ bởi tầng sương nhìn long lanh quyến rũ mê người, sống mũi kéo léo, đôi môi đẹp như đóa hoa nở rộ, làn da trắng nõn như bạch ngọc mượt mà sáng bóng.

      chưa bao giờ biết ở thế giới lại tồn tại loại tâm trạng làm cho người ta khí huyết cuồn cuộn. Toàn thân máu nóng sôi trào, từ trước tới giờ vì quá chú tâm vào công việc, người lúc nào cũng mang theo công việc cần xử lý vậy nên chưa bào giờ quan tâm tới loại tình cảm này.

      Giờ phút này ôm thân thể mềm mại của , trái tim đập vội vã, cảm giác có dòng nước ấm áp chảy qua tâm can, tình cảm lúc này cây dây leo từ từ sinh trưởng quấn quanh sinh mệnh, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt mơ hồ của càng làm cho hận thể đem toàn bộ nghiền nát.

      “A Trạch” thanh của khẽ gọi, giọng mang theo chút run rẩy, tựa như đóa hoa mùa xuân run rẩy khẽ nở bung ra.

      cúi đầu hôn lên đôi môi , thấy đôi mắt lên chút lấp lánh, trong lòng có chút đau lòng, thanh trầm thấp khe khẽ nói bên tai “Đừng sợ”.

      “Vâng” gật đầu nhìn chuyên chú, ánh mắt có chút trầm lại, cắn chặt răng.

      biết qua bao lâu, ánh trăng đem cả căn phòng bao phủ, mới từ trong vòng tay thoát ra, mồ hôi thấm ướt mái tóc dài, rơi tay , cả người giống như vừa tắm qua nước, lại trơn mượt giống Mỹ Nhân Ngư vừa trồi lên khỏi mặt biển.

      “Em rất đau” nhớ tới vừa rồi mình kiểm soát được lực đạo khiến rất hối hận, thanh vẫn ôn nhu như vậy nhưng lại mang theo mê luyến chưa từng có.

      có chút đáng thương cắn môi, trong mắt mang theo chút thống khổ khó thành lời, nhàng lắc đầu.

      Mắt thấy khuôn mặt tuấn của khẽ chau lại, thần sắc mang theo ôn nhu thoáng có ý cười, đem khuôn mặt nhắn ướt nhẹp của gối lên khuỷu tay của , cúi đầu : “ có sao, bởi vì đó là ”.

      Bởi vì cảm giác đó là mang lại, nên cho dù là đau đớn vẫn cảm thấy ngọt như đường.

      ....

      Tảng sáng, ánh mặt trời tà tà chiếu qua khung cửa sổ chưa khi nào khép kín. Thiệu Chính Trạch mở mắt nhìn bảo bối bé nhỏ vẫn nhắm mắt ngủ say trong lòng mình, khuôn mặt tự giác mang theo chút ôn nhu.

      Nghĩ lại đêm qua, nhàng đứng dậy kéo rèm cửa lại

      Trong phòng yên tĩnh bỗng nhiên xuất chút thanh ù ù, tiến tới túi quần rơi thảm móc ra điện thoại rồi mở cửa ra ngoài.

      “Chuyện gì?”

      “Tổng giám đốc, cảnh hôm qua ngài cùng thiếu phu nhân bị người khác chụp được khiến dư luận xôn xao”. thanh của Vương Tuấn từ đầu bên kia truyền tới, thở dài hơi, tựa hồ lại nghĩ tới chuyện gì đó vội vàng : “Nhưng may mà chụp ở xa lại chỉ chụp được một bên, có tấm nào chụp được hình ảnh chính diện của hai người. Tôi bảo bộ phận quan hệ xã hội tìm cách chứng minh hai người kia phải là vợ chồng Tổng giám đốc”.

      “Tốt” thanh trầm xuống phát ra chữ, bên kia Vương Tuấn có chút băn khoăn tiếp tục : “Nhưng mà hai người hôm nay nên ra ngoài tốt hơn, ở ngoài cổng nhà ngài hôm nay có vài nhóm người canh chừng đó”.

      “Tôi biết rồi, tới công ty trước ” cúp điện thoại, vừa mới định trở lại phòng thì ông nội bên kia đã gọi qua.

      Chờ vừa nhấc máy, bên kia ông cụ vui mừng hớn hở : “A Trạch à! Ngày hôm qua có phải cháu đem con bé xem phim ?”

      “Vâng” giọng mang theo chút ôn hòa đối với trưởng bối, Thiệu lão gia trong lòng kìm chế được bắt đầu thao thao bất tuyệt : “Thế này mới đúng. Đối với vợ phải luôn luôn sủng ái, lần này ông an tâm rồi. Đem con bé kia tới đây, việc loạn thành như vậy, hôm nay dứt khoát quay phim nữa, đến đây với ông già này ”.

      “Ông nội” Thiệu Chính Trạch có chút bất đắc dĩ đưa tay vuốt mi tâm, rồi nghiêm túc : “ ấy vẫn ngủ”.

      “Còn ngủ sao?” Ông cụ kinh ngạc hỏi lại câu, lại ngẩng đầu nhìn mặt trời ấm áp đỉnh đầu, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng lại sau đó càng vui mừng hớn hở hơn nữa : “Tốt! Cứ ngủ tiếp . Ông nội quấy rầy các cháu nữa. Cố gắng lên nhá! Để cho ông sớm có ngày được ôm chắt trai mới là quan trọng nhất”.

      Thiệu Chính Trạch “...”

      Đầu bên kia điện thoại lão gia tử nửa ngày nghe được câu trả lời, lại càng lớn giọng hơn: “Như thế nào, ông nội chuyện cháu nghe sao?”

      “Vâng” giọng buồn buồn của mang theo chút bất đắc dĩ.

      Ông cụ lúc này mới hài lòng cười ha ha tiếng tắt điện thoại.

      Thiệu Chính Trạch biết làm sao nữa, vuốt vuốt lông mày, xoay người trở lại phòng, rèm của sổ bị kéo kín nên ánh sáng bị che phân nửa, trong phòng chỉ còn quanh quẩn màu sắc nhàn nhạt.

      Từ Y Nhân vẫn như cũ ngủ say, cả người mềm mại được bao bọc ở trong chăn, tóc dài mềm mại tùy ý xõa ra, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, ở dưới tia sáng mờ ảo càng giống như thiên sứ hạ trần.

      đứng ở bên giường khóe môi mỉm cười nhìn , khom lưng đem quần áo mặt đất từng cái từng cái nhặt lên để khuỷu tay, hồi thanh ù ù lại vang lên trong túi quần.

      “Thượng Quan Diệp” ba chữ lên màn hình, thoáng trầm tư chút đưa tay trượt nút trả lời.

      “Y Nhân” bên kia Thượng Quan Diệp lên tiếng, muốn tiếp tục , trong điện thoại truyền tới giọng lành lạnh như nước suối của người đàn ông - Thiệu Chính Trạch thản nhiên : “ ấy còn ngủ”.

      Thượng Quan Diệp nắm chạt điện thoại ngón tay cứng đờ, đầu bên kia cũng im lặng chút rồi cúp điện thoại.

      Thiệu Chính Trạch?

      thanh mát lạnh đặc biệt như vậy làm sao phân biệt được, liên tưởng tới tấm hình sáng sớm nay xem tờ tin tức, khuôn mặt vốn có thói quen tươi cười lúc này nụ cười đã hoàn toàn cứng lại ở khóe môi.

      Thiệu Chính Trạch tùy ý để điện thoại qua bên, ngủ say vô thức phát ra tiếng mê, lần nữa leo lên giường đem ôm vào trong ngực, liên tưởng tới Thượng Quan Diệp trong điện thoại đột nhiên trầm mặc, giờ mới phát giác những cảm giác vui vốn tích tụ trong lòng đã theo đó tan thành mây khói.

      Có lẽ vì đêm qua quá mệt mỏi, nên giấc ngủ này của là sâu. Chờ thời điểm mở mắt, thấy trước mắt mình khuôn mặt tuấn tú của gần trong gang tấc, ánh mắt nhìn chăm chú vào khiến có chút ngượng ngùng lên tiếng “A Trạch”

      “Em dậy rồi?” đưa tay vuốt ve khuôn mặt của , cảm giác mềm mại khiến thanh của càng trở nên ôn hòa.

      “Vâng...” vẫn còn có chút xấu hổ núp trong ngực , muốn chuyện, lại cảm giác được tóc mình mềm mại rơi gò má, trong lúc nhất thời nhớ lại hôm qua đến cuối cùng chính mình ngay cả chút khí lực để chuyện cũng có, hình như là đã ôm tới phòng tắm rửa sạch qua.

      Khuôn mặt bỗng nhiên tràn đầy đỏ ửng, đem cái đầu nhỏ chôn trong ngực , có chút thẹn thùng lại có chút ít tham luyến.

      cánh tay lưu luyến làn da trơn bóng của vuốt ve sống lưng, nhìn nhu thuận như con mèo , cười tiếng, trực tiếp đem tấm chăn mỏng manh cheo kín cả hai người

      Bị động tác vội vàng của làm cho sợ hết hồn, ở trong chăn phát ra tiếng thở .

      Cánh nhà báo ở ngoài tiểu khu cả nửa ngày cũng thấy có ai ra, họ bắt đầu có chút cam lòng muốn được kiểm chứng nên nhanh chóng trở nên sốt ruột.

      Nhưng tiểu khu gác cổng rất nghiêm, vất vả mới hỏi ra câu từ bảo vệ, lại được báo là “Thiệu tiên sinh ra khỏi nhà từ sớm”.

      mình sao?” sau nửa ngày đám ký giả vẫn chưa từ bỏ ý định, tất nhiên là vẫn muốn tiếp tục truy hỏi, nhưng điều này lại khiến cho người gác cửa bực mình : “Các còn cho là có ai nữa? Thiệu tiên sinh mỗi tuần trở về đây cũng có được mấy ngày. sớm về trễ nếu có cũng chỉ cùng tài xế.”

      đám người bị bảo vệ coi là một đám thần kinh, họ thấy ta tức giận nên mặc dù đành lòng cũng phải rời .

      Dù sao, cũng chỉ bằng tấm ảnh chụp xa xa lại chỉ chụp được một bên mặt bên cũng thể lên điều gì, càng thể đấy là Thiệu Chính Trạch và Từ Y Nhân.

      Trong rạp chiếu phim “Hán Cung” ngày hôm qua có rất đông người, rất nhiều cặp đôi mặc tây trang màu đen cùng áo T-shirt trắng, quần jean.

      Lại tới buổi chiều, bạn nữ Blog bình luận bên dưới tấm ảnh: “Cùng bạn trai xem bộ phim cũng bị chụp ảnh, là quá đáng! Nhưng mà điều đó cũng nói lên gương mặt mình thật giống minh tinh nha!”

      Hơn thế nữa còn đăng lên tấm hình mình cùng bạn trai chụp ảnh chung cùng thời gian và địa điểm, làm cho đám người mạng chờ xem cuộc vui phải phẫn nộ giải tán.

      .....

      “Hôm nay thời gian cũng muộn rồi. Em cứ ở đây ngủ giấc tốt , sáng mai đưa em về trường”. màn ảnh nam sinh tuấn tú cao ngất ngồi đối diện bên giường , rồi tránh ánh mắt đầy ủy uất của mà bước về phía cửa.

      “Cắt”. Mạc Dịch có chút vừa lòng lên tiếng, nhìn về phía hai người Thượng Quan Diệp cùng Từ Y Nhân cách đó xa có chút bực bội gãi đầu. “ được, được, tôi cảm thấy khí giữa hai người như vậy là đúng. Tôi này, hai người hôm nay làm sao thế? Từ nãy tới giờ ánh mắt cả hai đều vô hồn, quay quay lại bốn lần rồi đó”.

      Tiếng vừa dứt, lại cảm thấy lời của mình đối với hai người luôn biểu xuất sắc có hơi quá, lại phiền muộn thở dài tiếng tới, nhìn tới sắc mặt có chút cứng đờ của Thượng Quan Diệp, mở miệng thêm: “Tô Viễn với Vân Sơ Đãng là thật lòng . Tuy là ra thành lời, nhưng hẳn là ánh mắt phải mang theo chút dãy dụa nỡ rời chứ, phải hai người vẫn luôn làm rất tốt sao? Hôm nay làm sao thế?”

      Đạo diễn nói mội hồi rồi lại nhìn về phía Từ Y Nhân ngồi ở bên giường, giọng có chút ôn hòa lại: “Còn nữa. Hôm nay tâm trạng hình như có ở đây, có phải là mấy hôm nay diễn nhiều nên có chút mệt, cơ thể được khỏe?”

      “Vấn đề là ở tôi” nhìn thoáng qua ngồi ở giường, Thượng Quan Diệp giọn nói có chút được tự nhiên, “ nghỉ chút đã, tôi ổn định lại tâm trạng.”

      “Vậy được. Tất cả mọi người nghỉ ngơi mười phút”. Mạc Dịch bất đắc dĩ câu với mọi người trong trường quay.

      “Thanh mai trúc mã” quay đến nửa sau của kịch bản, Tô Viễn sắp sửa ra nước ngoài học nghiên cứu sinh ngành luật, mà Vân Sơ Đãng ở trường vô tình nghe được từ miệng người khác, hồn bay phách lạc tìm Tô Viễn để chứng thực.

      Ở ̉ng trường học, Tô Viễn cùng bạn học tổ chức tiệc chia tay nhìn thấy lại coi như là thấy, cùng vài bạn học lời từ biệt rồi về trường thu dọn đồ đạc.

      Vân Sơ Đãng theo hướng của cất bước mà chạy theo, nhưng lại cẩn thận ngã mặt đất, nhìn theo bóng lưng dứt khoát của , ngay cả dũng khí để đứng lên cũng còn, chỉ có thể khóc khàn cả giọng kêu tên của .

      Cuối cùng, Tô Viễn được hai bước vẫn đủ nhẫn tâm, lại sợ ngã mặt đất bị thương đàn quay lại bước nhanh về phía , nâng cả người vào trong ngực dùng sức mà ôm, đưa tới khách sạn bên cạnh.

      màn này cũng chính là lúc Tô Khả Nhi xuất , phân đoạn này đặt giữa kịch bản chính là bước ngoặt lớn đối với tình cảm của hai người.

      đêm này, hai người hành hạ lẫn nhau cuối cùng Tô Viễn cùng Sơ Đãng cũng xảy ra quan hệ, có thể sáng sớm được ngắm dung nhan ngủ say của , nhớ tới mẹ dùng cái chết để uy hiếp , Tô Viễn cuối cùng vẫn thể nói lời từ biệt mà bỏ tới nơi đất khách quê người.

      Kịch bản bắt đầu từ lúc này mang theo chút tình tiết cẩu huyết cùng ngược luyến, trải qua đêm này Vân Sơ Đãng có thai, từng ngày lộ ra bụng bầu nên thể tiếp tục theo học vũ đạo, trong ánh mắt coi thường của bạn học và thầy đành rời khỏi trường học.

      Mà hai năm qua bởi vì Tô Viễn mà cãi nhau với ba, lại muốn ra ba của đứa bé là ai, quật cường nhất quyết muốn mình sinh con, nên bị người ba vốn xưa nay luôn uy nghiêm cùng coi trọng thể diện trong lúc tức giận đuổi ra khỏi nhà.

      Bởi vì mang thai nên thể tìm được việc làm, mình ở thành phố với tiện thuê nhà cùng chi phí ăn ở lại cuộc sống rất nhanh gặp khó khăn.

      Cuối cùng, đành vác cái bụng sáu tháng tới xin rửa bát ở tiệm cơm Tây, tình cờ Cố Trường Thanh kiểm tra sản nghiệp đã phát ra .

      Ngày trước ta theo đuổi có kết quả, Cố Trường Thanh xưa nay nổi tiếng kiêu ngạo làm sao mà chấp được nên đối với chính là là nhớ mãi quên, do đó đã thông qua mọi biện pháp để lén lút giúp đỡ .

      Thậm chí giúp đỡ sinh hạ đứa nhỏ cùng với hoàn thành xong việc học dang dở, sau đó lại xin cho làm giáo viên dạy vũ đạo cho trẻ .

      Ba năm sau, Tô Viễn về nước, trở thành tinh trong ngành luật, là một luật sư có danh tiếng, mà đồng thời cũng trở thành vị hôn phu của Uông Tĩnh.

      Ngày Tô Viễn mở tiệc rượu tuyên bố đính hôn, Vân Sơ Đãng bởi vì trong lòng có chút áy náy cùng cảm kích nên đồng ý làm bạn Cố Trường Thanh tới dự tiệc, trong bữa tiệc vận mệnh sắp xếp cho bốn người gặp nhau.
      Last edited: 29/10/15

    2. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 68.3: (Tiếp)

      Edit: Hà Phạm

      Beta: Kẹo Ngọt


      màn trước khi xuất ngoại của Tô Viễn với Sơ Đãng tự nhiên trở thành màn tràn đầy tình cảm và đau lòng đối với người xem.

      Mà giờ khắc này vốn là hai người vô cùng hòa hợp bỗng nhiên có chút bối rối.

      Thượng Quan Diệp nhớ tới khoảng khắc Thiệu Chính Trạch nghe điện thoại, thực muốn suy diễn gái trước mặt mình theo hướng kia.

      Nhớ lại lúc mới đầu, người phản đối để Từ Y Nhân đóng vai nữ chính chính là Thiệu Chính Trạch, hiểu sau về sau lại thay đổi ý kiến.

      Hiện tại lại duy trì mối quan hệ rõ với ấy, việc này khiến đúng là trăm mối rối như tơ vò.

      Nhất là khi nghe thấy giọng lanh như băng của ta, có thể cảm nhận ràng là ta hề ngại ngần tuyên bố quyền sở hữu, đúng là làm cho lòng có chút ít cảm giác thoải mái.

      Nhưng hết lần này tới lần khác lại cớ gì để hỏi lại .

      Còn Y Nhân lại băn khoăn màn diễn giường trong “Thanh mai trúc mã”, nhớ tới Thiệu Chính Trạch, lại nghĩ tới ba mẹ chồng đã có chút phê bình kín đáo, trong lòng có lo lắng làm cho thể chú tâm vào cảnh quay này.

      Quan sát bộ dạng trầm mặc của cả hai người, Mặc Dịch đành phải phất tay cho tổ công tác ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, khí có chút khác thường.

      “Có phải em có cảm giác khẩn trương?” qua hồi lâu, Thượng Quan Diệp cất tiếng phá vỡ khí trầm mặc. Trong lòng chút nghĩ ngợi, nhìn ánh mắt ân cần của thành thật gật đầu.

      Trước kia lòng một dạ nhất định phải diễn thật tốt, nắm bắt được kịch bản sẽ dành hết tâm sức chú tâm nghiên cứu.

      Nhưng có đôi lúc, cảm thấy so với những thứ này có một người khác khiến mình quan tâm hơn.

      Tâm tình của rất có ảnh hưởng tới , nên cảnh quay này rất quan tâm đến cảm nhận của .

      Từ trước tới giờ đối với việc diễn rất nhàng, mà tại chỉ diễn ở giường thôi nhưng lại làm tốt.

      “Em có người trong lòng?” nhìn có bộ dáng có điều suy nghĩ, đột nhiên kìm lòng được hỏi câu.

      giương mắt nhìn chằm chằm nhưng trả lời.

      “Nếu như có, hãy coi như chính là người trong lòng của em tựa hồ giọng thở dài hơi, giọng mang chút thương lượng: “Diễn cảnh giường đối với cũng có chút thua thiệt, nhưng trong lòng cũng cần phải khẩn trương quá thế. Cảnh này là thể tránh được, ai bảo người xem bây giờ đều mang khẩu vị nặng ”.

      Có chút bất đắc dĩ buông tay nhún vai, trong ngữ khí của mang chút buồn bực đem khí trầm mặc trong phòng xua tan ít.

      vào lần nữa Mạc Dịch nhìn xem hai người tinh thần đã tốt hơn trước nhiều, lúc này cũng chỉ để lại quay phim, cho những người khác ra ngoài để tạo áp lực cho hai người.

      Theo dấu tay của đạo diễn, ra tiếng “action”

      Đứng ở bên giường Thượng Quan Diệp cất giọng nhàn nhạt “Hôm nay thời gian cũng muộn rồi. Em liền ở chỗ này ngủ giấc thật ngon , sáng mai đưa em về trường”.

      Tiếng vừa dứt nhìn cái sâu rồi với tốc độ cực nhanh rời tầm mắt, xoay người, bước ra ngoài cửa. mặt chưa từng xuất điều gì khác, nhưng cánh tay buông thõng bên người tự chủ được nắm chặt lại, đôi môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, trong ánh mắt chứa đựng bao rối ren cùng bất đắc dĩ.

      ”. thanh khàn khàn của vang lên, ngẩng đầu lên, trực tiếp từ phía sau chạy lại ôm chặt lấy . “ cần có được , A Viễn cầu xin , đừng rời bỏ em có được .”

      Cánh tay mảnh khảnh của xiết chặt lấy eo của , khuôn mặt đẫm nước mắt dán chặt vào tấm lưng của , thanh của có chút xúc động: “ cần phải rời xa em. A Viễn, cần phải đối với em tàn nhẫn như vậy, em là Sơ Đãng mà. còn nhớ hay , có còn nhớ ngày tốt nghiệp trung học, khi chúng ta còn ở đó, …, có nhớ từng với em chờ đến khi em đủ 20 tuổi cưới em. A Viễn tất cả những lời ấy quên sao? sao có thể đối xử với em như vậy, em tại cũng sắp 21 tuổi, nhưng sao lại có thể...có thể...”

      nghẹn ngào thể được, sụt sịt đứt quãng: “ thể. thể tàn nhẫn như vậy đối với em. A Viễn, em rất mà!”

      “Chúng ta thể nào ở bên nhau được”. bị nhắc nhớ lại hình ảnh đó cũng là có chút hồi tưởng lại, trong con ngươi thần sắc khốn khổ bộc lộ càng rõ nét, đưa tay gỡ cánh tay xiết chặt của .

      “Có thể, có thể mà...!”. một lần nữa buông tay ra chạy đến trước mặt dang tay chặn đường, thanh khàn khàn mang theo cầu khẩn : “Cưới em được ? Chỉ cần cưới em, qua thời gian chỉ cần chúng ta có con, mẹ sẽ tiếp nhận chúng ta.”

      Nhớ lại cảnh mẹ xúc động cầu xin , trong mắt thần sắc vốn đau khổ từ từ lóe lên chút tàn nhẫn, ánh mắt rơi vào khuôn mặt cầu khẩn của , lạnh lùng : “ cần phải níu kéo tôi nữa. Cũng đừng làm cho tôi cảm thấy người hạ tiện...”

      câu ra làm cho chính tim của cũng cảm thấy là như bị dao cắt mà lời phát ra từ cánh môi mỏng của , ràng sửng sốt chút, có chút dám tin nhìn lại , hai tay vô lực buông xuống, tự hồ là dám chạm vào thân hình lạnh như băng đầy tuyệt tình của .

      Có chút đau lòng hồn bay phách lạc, toàn thân như bị rút toàn khí lực, khuôn mặt chỉ có thể dùng lạnh lùng vô tình để hình dung, đôi môi bỗng nhúc nhích, nhưng cuối cùng cũng biết gì, hướng về phía cửa tiếp tục .

      đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng từ từ xa, bước, bước, lại bước, tiếng bước chân dần xa của tựa như dẫm nát trái tim , mắt thấy tay chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên cất bước như sắp nổi điên chạy đến.

      “Em tin. Em tin những lời này là lờ trong lòng của , nếu là lời trong lòng của ...” bị chính tưởng tượng làm cho mình thương tâm muốn chết, chỉ có thể lẩm bẩm tái diễn lại câu, quan tâm bổ nhào vào ngực , mắt thấy hợp tác, lại trực tiếp nhón chân tiến tới môi của , nụ hôn của lúc này có chút rối loạn, tựa hồ muốn mang tất cả cả các biện pháp có thể để giữ lại.

      Nụ hôn của cũng lướt da của , hơi thở ấm áp đan xen giống như là vội vàng khiêu khích.

      Thượng Quan Diệp cúi đầu nhìn cái sâu, đột nhiên hai tay ôm lấy eo của , đem cả người trực tiếp đẩy ngã xuống giường, rồi sau đó quỳ chân lên, hướng tới gò má hôn loạn xạ.

      “Ưm...” phát ra tiếng kêu mơ hồ chìm đắm, lại đưa lưng về phía camera trực tiếp cởi áo ngoài của ném ra xa, cúi đầu xuống đem toàn bộ thân thể khéo léo áp dưới thân thể mình.

      Camera bắt được hình ảnh mười ngón tay đan xen của hai người, Tô Viễn đem bàn tay của Sơ Đãng giam cầm dưới bàn tay kiên cố của mình, hai người cùng nhau triền miền, cảnh quay dần dần chậm lại.

      “Cắt” Mặt Dịch cất giọng hơi chút kì quặc, Thượng Quan Diệp chậm rãi đứng dậy, từ nãy tới giờ nằm dưới người vội vàng từ giường nhảy xuống.

      “Rất tốt. Tâm tình cũng ổn, cảm giác và tiết tấu cũng mạnh mẽ, có thể thông qua”. Mạc Dịch liếc nhanh Thượng Quan Diệp với ánh mắt mang thâm ý khác, lại nhìn tóc Từ Y Nhân mang chút lộn xộn, phất tay cho người quay phim ra ngoài, mở miệng với hai người: “Hôm nay cứ thế này . Hai người sửa sang lại chút hình tượng .”

      xong cũng nhấc chân ra ngoài.

      Trong phòng khí lại lâm vào trầm mặc lần nữa, Từ Y Nhân lại tự dưng đưa tay ra hướng tới mặt Thượng Quan Diệp tát cái.

      Vừa rồi ít thanh kia phải là do phát ra, là do lực đạo của khi đem ném tới giường, tình tiết đằng sau cũng bị thay đổi, thể hiểu Thượng Quan Diệp luôn luôn nho nhã tại sao hôm nay lại biểu như thế, cúi đầu hướng môi của cắn cái.

      Sau đó cũng là theo như trong kịch bản mà lại đem cả người giam cầm phía dưới thân thể , càng cố gắng cạy hàm răng của ra....

      Vung cái tát nhưng lại dừng giữa trung, thở hổn hển, chung quy là cái tát cũng đánh, nhìn lại người trước mặt chăm chú nhìn , hít hơi sâu giọng lúc này có chút cứng ngắc “Vì sao?”

      “Viì sao cái gì?” Đưa tay sửa lại y phục có chút nếp nhăn, Thượng Quan Diệp khôi phục lại tác phong phóng khoáng của mình, nghĩ tới giọng tràn đầy tức giận của vừa nãy, cùng hành động sốt ruột muốn thoát ra kia của , trong lòng lại sinh ra cảm giác vô cùng thoải mái.

      lại như cũ hỏi lại bằng giọng điệu mang chút tâm tình nào khác.

      cảm thấy mình nhất định là điên rồi mới đột nhiên có hành động mất khống chế như vậy.

      !” Từ Y Nhân cảm thấy người đàn ông trước mắt lúc này đối với mình vô cùng xa lạ, giống như người mà từng quen biết, như vậy những biểu ấm áp như gió xuân trước kia tất cả đều là giả dối sao, kìm nén tức giận thu hồi lại cánh tay, nhìn với điệu cứng ngắc: “ là đồ vô sỉ!”

      xong, tùy tiện chỉnh lại áo của mình, phút cũng muốn ở lại, vội vã cất bước trực tiếp ra ngoài.

      “Người trong lòng của em chắc là Thiệu Chính Trạch đúng !” Giọng của vang lên ở sau lưng mang theo chút mỉm cười lại có thâm ý khác: “Chính là ta đúng . Em ở trước mặt ta có phải hay có bộ dáng như vừa nãy thể chờ đợi được, hận thể nhào lên người ta?”

    3. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 69.1: Tổn thương

      Edit: Hà Phạm

      Beta: Kẹo Ngọt

      cái gì?” Từ Y Nhân bước chân hướng tới cửa như muốn chạy , chợt dừng lại, xoay người nhìn , đôi mắt lúc vẫn như bình thường trong suốt như nước, nhiễm chút tạp chất, nhưng lại làm bực bội trong lòng càng tăng thêm.

      Bốn tuổi cùng cha mẹ đóng quảng cáo, từ có thiên phú diễn kịch, tuy mới chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng lý lịch của ở trong giới nghệ sĩ lại có mấy ai có thể vượt qua.

      Từ cũng biết phải trước mắt người khác phải lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ như thế nào, thậm chí hầu như lúc nào cũng mang theo bộ mặt mỉm cười để che dấu cảm xúc của mình.

      có thói quen đeo mặt cái mặt nạ, cũng chính vì nhìn thấy bộ mặt giả dối của những nữ minh tinh bất chấp thủ đoạn, nên đối với loại phụ nữ đó vô cùng chán ghét. Thế nên nhiều năm như vậy mặc dù có tai tiếng cùng nhiều bạn nhưng thực tế lại luôn độc.

      chưa từng tưởng tượng được tình của mình sẽ như thế nào, có thể cùng một gái ấy tay trong tay ra về mắt cha mẹ , nên đối với vấn đề tình cảm luôn chứa đựng sự hi vọng hơn người bình thường rất nhiều, đồng thời theo thời gian số tuổi tăng lên chứng kiến thêm nhiều chuyện khiến đối với tình cảm lại thêm phần có chút thích sạch .

      Trong quá khứ hợp tác với nhiều nữ minh tinh, bởi vì chưa bao giờ tồn tại mong đợi nên khi quay ngoại cảnh cùng các , dù là nghe thấy các ấy ban đêm gõ cửa phòng đạo diễn cũng có chút nhíu mày.

      Nhưng trước mắt lại giống.

      Từ lần đầu tiên xuất , nhìn thấy vui vẻ, chuỗi tiếng cười nhàng thanh thúy, bắt đầu từ ánh mắt giảo hoạt khi cúi đầu nhìn , trong lòng vô tình nảy sinh mến đối với .

      Cũng hẳn là tình , tối thiểu đó cũng là thâm ý muốn bảo vệ đối với em .

      Mặc dù được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng ràng là rất có khả năng diễn xuất, ở cạnh càng lâu lại càn tạo cho thấy thêm rất nhiều bất ngờ.

      Trong nội tâm sự thích mà dành cho ngày càng tăng, làm sao có thể chịu được khi biết cùng những chán ghét là cùng loại người. Vì sao lại muốn nhanh chóng có địa vị mà hi sinh nhan sắc.

      Nghĩ như vậy trong lòng lại tràn đầy cảm giác thất vọng, chậm rãi tới phía , khóe môi nở nụ cười vui vẻ nhưng tàn nhẫn như vừa rồi đã diễn, cúi đầu : “Tôi , em muốn có được địa vị, nên vội vàng muốn lao tới bên cạnh những người kia , em với những thứ giao bán ngoài kia có gì khác nhau...”

      còn chưa hết, “Chát” tiếng giòn vang, vừa rồi tát cái, sắc mặt đỏ bừng nhìn , trong ánh mắt cũng mang chán ghét cùng phẫn nộ, : “Đương nhiên là khác nhau. Tôi ở cùng ai là việc của tôi, cần dùng những từ ngữ ô uế này để vũ nhục tôi”.

      Nhìn thấy trong mắt Thượng Quan Diệp chút nào che dấu khinh bỉ, tựa hồ lại che dấu tia đau lòng, trong lòng đột nhiên dâng lên chút phiền não, cắn cắn môi, nhìn , mở miệng cách dứt khoát: “Tôi cùng Thiệu tổng là quan hệ vợ chồng. Để về sau giữa chúng ta có thể thuận lợi hợp tác, những lời như thế này từ sau đừng có nữa. Tôi liền xem chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra”

      “Vợ chồng?”

      “Đúng vậy là quan hệ được pháp luật bảo vệ”. Lời vừa ra cảm thấy tâm tình đúng là đễ chịu rất nhiều, nhìn thấy vể mặt dám tin của , lại gật đầu cách khẳng định.

      Thượng Quan Diệp vẻ mặt tin nổi nhìn , chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn sửng sốt chút rồi chút kiêng dè gì nghe máy, thanh mềm mại lên tiếng: “A Trạch!”

      “Em làm gì?” Đầu bên kia điện thoại thanh tùy ý mang theo chút mát lạnh của đàn ông truyền tới, trong đầu lên hình ảnh tay cầm văn kiện tay cầm điện thoại của , tự chủ lộ ra nụ cười ấm áp: “Em quay phim, nhưng mà công việc kết thúc”.

      “Ừ. Tốt lắm. lúc nữa Vương Tuấn đón em về chỗ của ông nội”

      “Vâng”. thanh đáp ứng đầy nhu thuận, bên kia Thiệu Chính Trạch cười tiếng tắt điện thoại.

      Thượng Quan Diệp đứng nguyên tại chỗ có chút thể tin được, nhưng kinh ngạc cùng bất ngờ ở trong lòng chỉ tăng chứ giảm.

      Qua lúc sau, mới lấy lại được bình tĩnh, chần chừ hỏi lại: “Ông nội em?”

      “Chính là ông Thiệu”. trả lời cách ngần ngại.

      số việc sớm muộn gì cũng sẽ bị phát , sở dĩ luôn che dấu, vì muốn thực lực của mình đủ mạnh để mọi người có thể công nhận mà thôi.

      Tận lực che dấu cũng là muốn việc bị phát chậm hơn mà thôi, đối mặt với loại cục diện này, lại tiếp tục dấu diếm che đậy chỉ làm cùng Thượng Quan Diệp ở giữa hiểu lầm càng sâu, ‘Thanh mai chúc mã’ có thể thuận lợi quay hết hay cũng khó nói.

      Hơn nữa, làm sao lại cảm giác được ánh mắt Thượng Quan Diệp mỗi lần nhìn , luôn ôn nhu hơn so với người khác.

      Vô luận là chân tình hay giả ý, vì chút biểu như vậy cũng thể để nó tùy ý phát triển tiếp

      Thẳng thắn có khi đối với mọi người tốt hơn.

      Ở giới diễn viên nhiều năm như vậy, cái gì nên cái gì nên . tự nhiên là so với ràng hơn nhiều.

      , cái nhóc này!”. Thượng Quan Diệp nhất thời biết cái gì cho phải.

      Phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn truyền thông Châu Á, hết lần này tới lần khác lại muốn tiến vào giới nghệ sĩ từ nghệ sĩ lên, sợ là ngay từ đầu cũng dấu giếm Thiệu Chính Trạch .

      Nếu , vì sao thời điểm mới bắt đầu, trợ lý giám đốc tới cách vội vã : “Chọn ai cũng được riêng Từ Y Nhân là được”.

      phải vì đủ xuất sắc, mà thân phận của lại làm chuyện như thế cũng có chút thể tưởng tượng nổi .

      Nhưng cuối cùng ta lại đồng ý.

      Lúc này lại liên tưởng tới mỗi lần gặp chuyện may khuôn mặt lạnh lùng của ta lại xuất kịp thời để giúp đỡ.

      Trong giới truyền thông nhiều nghệ sĩ như vậy, nhưng chưa có người nào nhận được đãi ngộ như thế từ phía ta ...

      Trong lòng Thượng Quan Diệp lúc này cảm xúc có hơi phức tạp, lại có tia mất mát, thậm chí còn có chút cam lòng, nghĩ tới cuộc điện thoại buổi sáng giọng băng lãnh của nam nhân kia nói: “ ấy ngủ”

      gì thêm nhưng cũng là công khai quyền sở hữu .

      Tuy ta mới chỉ có 27 tuổi, nhưng người này luôn có bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm, người khác muốn sống chớ lại gần, chuyện tất cả đều cực kỳ ngắn gọn hai ba chữ ngắn ngủi lại rất quả quyết.

      Quanh năm suốt tháng nửa thời gian là công tác, trong giới nghệ sĩ phải là có nữ minh tinh tự mình đưa đến. Nhưng náo loạn ầm ĩ như vậy mà đến ngay cả mặt ta cũng thấy được.

      người đàn ông như vậy lại có thể mười giờ trưa ở bên cạnh thay ấy nghe điện thoại.

      Sự tượng tượng làm hoàn toàn bất ngờ.

      Thượng Quan Diệp có chút bất đắc dĩ cười nhẹ, nhìn có chút áy náy, tự hồ là cái tát vừa nãy làm thanh tỉnh, lơ đễnh khoát tay, ngữ điệu nhàng: “ có việc gì. Tại biết việc lại như vậy...., thôi, nữa. Em, cái nhóc này lo làm tổng giám đốc phu nhân, lại tiến vào giới giả trí làm cái gì chứ.”

      “Vì thích mà thôi”. có chút thẹn thùng cười, trong đôi mắt sáng lạn của côphát ra ánh sáng lấp lánh như ánh sao.

      ....

      “Nhóc. Cháu có mệt hay . Để ông bảo bác Tống hầm canh gà cho cháu bồi bổ thân thể nhé.” Vừa về tới nhà, ông nội Thiệu hai mắt như tỏa sáng đem người vừa mới bước vào cửa là Từ Y Nhân kéo đến bên cạnh, bộ dáng tươi cười rạng rỡ, có chút nhiệt tình thái quá làm cho người hai ngày mới trở về nhà như có chút được sủng ái quá mà kinh ngạc.

      “Cháu có mệt ạ. Công việc hôm nay của cháu sớm xong ạ”. cong khóe môi cười tủm tỉm trả lời, ông nội mang vẻ mặt đồng ý : “Ôi chao. Làm sao có thể mệt cho được. Nhìn thân thể con này, là đáng thương mà. Chắc chịu ít cực khổ . Mặt cũng dài ra lại chẳng còn bao nhiêu thịt.”

      Ông đau lòng , lại nhìn Thiệu Chính Trạch bên cạnh, oán giận : “ biết cháu chiếu cố con bé thế nào. Ta xem con bé chỉ mới qua có mấy ngày mà dường như đã gầy ít.”

      Thiệu Chính Trạch: “...”

      “Ông à . A Trạch đối với cháu rất tốt”. nhìn người đàn ông kia mặt vẫn đổi sắc hiển nhiên là coi chuyện trách mắng này là bình thường, đỏ mặt bênh mấy câu.

      “Ha ha, tốt tốt.... chú ý thân thể mình cho tốt rồi xem bao giờ có thể cho ta ôm chắt trai nhé...” ông lại bắt đầu nhắc tới.

      Nhìn thấy ánh mắt của mang đầy nụ cười, bắt mãn đỏ mặt, tránh thoát tay nhìn xung quanh rồi : “Em xuống phòng bếp xem chút, xem có cái gì cần giúp

      “Ha ha” mắt thấy bóng chạy xa, ông cụ vui cười hớn hở nhìn về phía Thiệu Chính Trạch với ánh mắt ôn hòa, “Con bé hay xấu hổ nha. Bất quá cách mạng chưa thành công, A Trạch cần phải cố gắng nhiều! Những chuyện như thế này cháu cần phải chủ động, chủ động lấy đâu ra cục cưng cho ông ôm!”

      “Ông nội” lần này sự là Thiệu Chính Trạch biết phải nói như thế nào nữa, nhàng nhăn mi, nghĩ đến những hình ảnh kia thần sắc có chút tự nhiên.

      “Cháu xem, lúc con bé kia sinh được nhóc nên lấy tên gì tốt đây?” Ông cụ tự mình lẩm bẩm câu, rồi lên tiếng dò xét: “Tiểu tiểu Trạch? Như thế nào?”

      Thiệu Chính Trạch: “Cháu cũng vào bếp giúp đỡ”

      Bác Tống bị đuổi ra khỏi phòng bếp vừa vừa quay đầu nhìn lại, nhìn lão gia tử mang vẻ mặt vui mừng hớn hở, liền hiểu mà ra cười cười.

      Trong phòng bếp Từ Y Nhân đưa tay đem một cây rau xanh nhỏ xuống dưới chậu sứ rửa sạch, nhớ tới dáng vẻ cười cười của ông nội mà nhất thời nghĩ ngợi lung tung, mím khóe môi nở một nụ cười ngọt ngào.

      Thiệu Chính Trạch vào phòng bếp lại nhìn được bộ dáng chuyên chú của , nhàng bước tới từ phía sau đem cả người ôm vào trong ngực, tiếng động đem cả tay bao lấy.

      “Sao cũng vào đây?”. Bàn tay truyền tới cảm giác quen thuộc, tự nhiên biết người tới là ai, cũng thoát ra, tự nhiên vùi mình vào trong ngực , bàn tay bị nắm lấy có chút gian nan tiếp tục rửa rau.

      “Bị ông bức phải vào”. Trong giọng của mang theo chút biết phải làm thế nào nữa, chóp mũi lại ngửi thấy hương thơm người , dưới ánh đèn trong phòng bếp, mùi hương sữa tắm thoang thoảng, làm cho kiềm chế được tới gần hôn hai cái.

      “A! Chú cùng thím chơi trò hôn sao?” Cửa phòng bếp đột nhiên truyền đến giọng thanh thúy của trẻ con, hai người thân mật bị giật mình, vừa quay đầu lại nhìn thấy bé trai kháu khỉnh trêu đùa, nhanh che hai mắt của mình lại, miệng gào lên: “Cháu nhìn thấy gì cả, nhìn thấy cái gì luôn!”

      Từ Y Nhân cảm thấy đại 囧, quay đầu lại Thiệu Chính Trạch khôi phục thần sắc thường ngày tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn thằng bé muốn mở miệng, tiếng cười từ ngoài cửa truyền tới.

    4. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 69.2: (Tiếp)

      Edit: Hà Phạm

      Beta: Kẹo Ngọt

      đôi nam nữ tiến vào, mang theo chút tò mò giương mắt nhìn vào bên trong, phát tư thế hai người ôm nhau đứng cùng chỗ, trong đôi mắt liếc nhanh qua cái rồi buồn cười nói: “Xem ra là thằng nhóc này quấy rầy chuyện tốt của hai người rồi”

      ” Thiệu Chính Trạch thần sắc tự nhiên buông tay Y Nhân ra nhìn về phía nhà ba người vừa tới: “Vừa trở về sao?”

      “Cũng hẳn. Thành nhi sắp phải học, nên dẫn nó tới gặp ông”

      Người đàn ông mặt mang theo ý cười ôn hòa, hai mắt sáng ngời nhìn về phía Từ Y Nhân, người tới chính là trai của Thiệu Chính Trạch, Thiệu .

      Mới hơn ba mươi tuổi nhưng sắp đạt tới chức vụ phó thị trưởng thành phố F, mà người phụ nữ có mái tóc quăn cùng với dáng người nho nhã đứng bên cạnh là vợ của ấy, cũng chính là mẹ của thằng nhóc này, Úc Thanh.

      , chị Úc Thanh, chào chị” đem nước vương tay lau , Từ Y Nhân cũng hướng hai người bước tới khẽ nở nụ cười nhàng ngọt ngào, ân cần hỏi thăm tiếng.

      “Thím út”. Tiểu Úc Thanh mới chỉ có bốn tuổi trông khỏe mạnh kháu khỉnh, lúc này thoát ra khỏi tay của mẹ chạy tới bên cạnh Y Nhân, nhếch môi cười hì hì: “Cháu nhìn thấy thím ở tivi, thấy thím cùng với chú đẹp trai đóng quảng cáo. Vừa rồi chú út hôn thím, còn phải bởi vì chú ghen nha?”

      Đứa nhỏ nói luyên thuyên câu, Từ Y Nhân bị bộ dáng tiểu nhân đắc chí của nó chọc cười tiếng, đưa tay vuốt lấy cái đầu nho : “Cháu là trẻ con biết cái gì là ghen chứ!”

      “Cháu biết nha. Ghen chính là trông thấy thím cùng người con trai khác liền buồn bực. Muốn đem thím làm của riêng, cùng với biểu hiện của chú vừa nãy giống nhau y hiệt!”

      Từ Y Nhân: “..”

      “Trẻ con biết cái gì?” bị con trai thao thao bất tuyệt trêu chọc Úc Thanh buồn cười khiển trách tiếng, ánh mắt tủm tỉm nhìn đối diện, hiển nhiên cũng là có chút biết phải làm sao.

      biết tại sao so với mấy lần trước gặp mặt bé kia so với trước đây dường như vui vẻ hơn rất nhiều, còn nữa Thiệu Chính Trạch vốn trầm mặc lại ở bên cạnh ấy.

      Hai người này lại có thể ở trong bếp làm chuyện thân mật sao?

      là mặt trời mọc phía tây rồi....

      ....

      Ánh đèn đầu giương mang lại chút ấm áp, khi Thiệu Chính Trạch bước vào, Từ Y Nhân mơ màng ngủ thiếp .

      Tiến tới bên cạnh, nhớ tới lời cằn nhằn dạy dỗ của ông nội, ánh mắt lại lướt tới khuôn mặt say ngủ của nhất thời có chút buồn cười.

      bé này vẫn còn là đứa trẻ mà, thân hình nho co thành khối, ban đêm khi ngủ thích cuộn tròn trong ngực như con mèo .

      lại thể tưởng tượng nổi bộ dáng khi mang thai của .

      Từ Y Nhân bị tiếng nước chảy trong phòng tắm đánh thức, lâu rồi gặp chắc chắn ông cháu ba người có rất nhiều điều muốn .

      Cơm nước xong xem sách chút rồi ngủ từ rất sớm, mà nửa đêm tỉnh lại nghe thấy tiếng động kia đúng là có chút thanh tỉnh.

      Chờ tới lúc Thiệu Chính Trạch lau khô đầu ra, liền nhìn thấy nằm xấp giường ôm gối, mang ánh mắt si ngốc nhìn về phía cửa phòng tắm, ánh mắt ràng nhìn chăm chú tới mức có chút ngốc nghếch chịu được.

      Chờ tới lúc bước lên giường, đem chính mình vùi vào trong ngực của , ngón tay mảnh khảnh của tại bộ ngực của vẽ vòng tròn, nghịch ngợm biết mệt.

      “Có gì muốn với phải ?” phán đoán được chút từ trong thần sắc thanh tĩnh của , nâng lên cánh tay ôm , giọng ôn hòa hỏi.

      “Vâng”. Từ Y Nhân rầu rĩ đáp, ngước mắt nhìn mang chút do dự: “Chúng ta có thể trước hết chưa cần sinh em bé vội có được ?”

      ngờ tới nửa đêm tỉnh dậy lại vì chuyện này, liền giật mình, đúng là có chút hoảng hốt, lắp bắp mở miệng : “Em cảm thấy quá sớm, em mới có 22 tuổi, có thể để hai năm nữa hãng tính được ?”

      Đưa tay ôm lấy cơ thể bất an của , nghiêng đầu hôn cái vào môi lại rời tới bên tai cách nhàng “Em còn như vậy cũng là nỡ để em sinh sớm”. xong bàn tay ấm áp của hướng tới chiếc eo thon của , giọng : “Hãy buông lỏng”

      “A Trạch”. bị trêu trọc có chút chống đỡ được, đè nén thanh cầu khẩn, trong căn phòng yên ắng nghe hết sức quyến rũ.

      cực kỳ giọng điệu tràn ngập ỷ lại khi kêu tên , ánh mắt nhìn sâu, nhưng lại gì.

      Chỉ nghe lần rồi lại lần tiếng khẽ gọi, tiếng gọi gián đoạn lại cầu khẩn, khiến người xưa nay luôn lạnh nhạt như cũng cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp.

      Giống như, ở bên cạnh như vậy mãi mãi.

      ....

      Mùa hè nóng bức châm rãi qua, chuyển sang những ngày mùa thu gió mái phơ phất, ánh chiều tà lẳng lặng rơi những bia mộ độc im lặng trong nghĩa trang.

      Từ Y Nhân bước lên từng bậc thang, người lúc này mặc bộ quần áo đơn giản, trong lòng là mảnh yên tĩnh.

      “Hán cung” sau khi được công chiếu, làm rung động cả phòng bán vé. Mà tên tuổi của theo Lâm Sở cùng đạo diễn Hứa Khanh và Từ Nghiêu đã rất nhiều lần được báo chí đề cập đến, nhờ các trang giải trí tự nhiên cũng biết được có rất nhiều người tới đây viếng thăm mình.

      Hôm nay là sinh nhật của , chính xác mà là mẹ Trịnh 27 năm trước ở trước cửa nhi viện phát ra và mang về nuôi.

      vừa vừa nhớ lại, biết từ lúc nào mình tới trước bia mộ.

      Gió tựa hồ lại lớn hơn chút, mùi hoa bách hợp tỏa ra mùi hương thoang thoảng theo gió thu lướt qua chóp mũi, rồi lẩn khuất vây quanh bia mộ, trước mắt lúc này là cả mảnh hoa bách hợp trải rộng.

      bia mộ là hình ảnh trẻ tuổi mang khuôn mặt rạng rỡ vui vẻ tràn đầy hạnh phúc, tấm ảnh trông rất sạch dường như có người ngày ngày vì mà tới lau bia mộ.

      chàng thanh niên ôm bó hoa bách hợp tới, từ xa nhìn thấy hình dáng mảnh khảnh khiến ta kinh ngạc, khuôn mặt lộ ra chút than thở tới.

      Mắt thấy thân ảnh kia dường như rất quen, lúc này tới gần mới nhận ra chính là khá nổi tiếng gần đây - Từ Y Nhân.

      Nghĩ tới lúc trông thấy hình ảnh “Tiêu dao kiếm” đoạn ngắn kia, thần sắc mang chút thẫn thờ, ôm hoa trầm mặc đứng tại chỗ.

      “Lưu Y Y, chúc sinh nhật vui vẻ”. đột nhiên hướng tới tấm ảnh bia mộ mở miệng, giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống, phiêu tán ở trong gió.

      Thân ảnh đơn bạc tự hồ có thể bị gió thu thổi bay bất cứ lúc nào, chẳng biết tại sao đáy lòng lại dâng lên chút cảm giác chua xót.

      biết qua bao lâu mới lưu luyến rời mắt khỏi bia mộ, chậm rãi xoay người, trong khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, thần sắc mang chút bối rối đứng nguyên tại chỗ.

      “Lâm Sở”. Vừa rồi vẫn luôn tự mình độc thoại, cũng hề phát sau lưng từ lúc nào có người tới, Từ Y Nhân bình tĩnh nhìn lại nhưng tự chủ được thốt ra tên .

      “Tôi còn tưởng rằng chỉ mình tôi biết sinh nhật của ấy”. Người thanh niên cao gầy lộ ra chút xấu hổ nở nụ cười, bước tới bên cạnh , đem bó hoa bách hợp để xuống mặt đất cạnh bia mộ. Theo thói quen từ trong túi lấy ra cái khăn tay, ngồi xổm đưa tay lau tấm ảnh bia mộ với động tác nhàng .

      Thần sắc chuyên chú nhìn bức ảnh, trong mắt dường như nhìn thấy bất kì thứ gì nữa, thần sắc chuyên chú của làm cho Từ Y nhân trong lòng cảm thấy khó chịu.

      “Chuyện cũ qua. cũng hãy quên , quên những quá khứ rối ren, như vậy mới có thể bắt đầu cuộc sống tốt hơn” Tuy hơi đột ngột nhưng nhìn thấy cậu ấy vẫn cẩn thận lau tấm ảnh, vì bình luận của người khác làm phiền mà vẫn duy trì động tác, bất giác lên tiếng khuyên câu.

      giống người khác cảm thấy tôi có động cơ khác sao?” Người thanh niên thu khăn về, dường như nhìn về phía tấm bia mộ cười khẽ, đột nhiên mở miệng hỏi lại .

      Liên tưởng tới mấy ngày nay nhìn thấy những bình luận nghi ngờ về lời thổ lộ của Lâm Sở, Từ Y Nhân hiểu cậu ấy tới để thộ lộ với “” điều này.

      khi nổi tiếng thì chắc chắn là có rất nhiều người thích, nhất là người có danh tiếng nháy mắt đứng độ cao mà người phấn đấu bao nhiêu năm cũng chưa chắc đạt được.

      Chương trình tiếng hát Hoa Hạ là chương trình thực lực nhất hiện nay, giống công ty truyền thông Châu Á, chương trình này cầu tương đối cao. Mà mấy năm nay cũng chỉ chuyên chú vào nhạc, hàng năm tốn số tiền lớn để xây dựng hình ảnh của mình, dưới trướng cũng đã có mười mấy ca sĩ được phong vương phong hậu trong làng nhạc.

      Danh tiếng của người mới dù bằng cũng đủ khiến cho bao nhiêu người đỏ mắt mong đợi.

      Khi “Tiếng hát Hoa Hạ” kết thúc, những ngày này lại xuất đủ lời bình luận khắc nghiệt, người khách khí với cậu ấy là mang chút thâm ý khác, người nói khó nghe thì trực tiếp thẳng “Cậu muốn nổi tiếng tới điên rồi à”

      Càng tới những thứ khác, nhóm fan của cậu toàn là những trẻ, blog thừa sức chiến đấu, cãi vã cũng hoàn toàn chiếm được chút ưu thế nào.

      Hơn nữa cậu ta là người ít .

      “Còn cậu?” trầm mặc mấy giây, hướng cậu nở nụ cười, đôi mắt màu xanh sáng lấp lánh, câu: “Cậu cũng thấy chính mình có dụng ý khác sao?”

      Trông thấy cậu có chút trầm mặc, tiếp: “Kỳ đáp án chính là ở trong lòng mỗi người. Đáp án như thế nào chính cậu là người nhất. Có đôi khi nghe thấy nhất định , có đôi khi tận mắt nhìn thấy cũng hẳn là . Giới giải trí giả lẫn lộn nên nếu lúc nào cũng so đo chỉ làm cho chính mình mệt chết thôi. Để chính mình thỏa mái thì người khác như thế nào có quan hệ gì? Tôi biết tôi vẫn tốt đẹp thế là đủ rồi”.

      Sauk hi nghe nói một hồi, tâm trạng có vẻ mang theo chút thoải mái, Lâm Sở nhìn còn hơn cậu 4,5 tuổi, dưới chân những cánh hoa tung bay, nhìn có chút hiu quạnh và lạnh lẽo, nhưng khóe môi cười cong cong của lại đẹp như vậy, đôi mắt sáng ngời so với sao ở trời còn sáng hơn.

      như thế, khó trách khi tiến vào giới giải trí lại khiến cho các tiền bối quý như vậy.

      Lại nhớ tới khi người đại diện của cậu khi đưa cho cậu xem mấy tấm hình, ý niệm xuất lên trong đầu, cậu thử mở miệng dò hỏi: “Tôi cần nữ chính đóng trong MV có đồng ý tham gia ?”

      “Tôi?” Từ Y Nhân nghĩ tới cậu ta đột nhiên lại tới vấn đề này, có chút bất ngờ giơ ngón tay chỉ vào chính mình.

      “Đúng vậy”. Lâm Sở nhìn về hướng bia mộ nhàng cười tiếng: “ và tôi đều quý ấy. Tôi cũng vì ấy mới hát, tôi chỉ hy vọng tình cảm có thể phát ra nội tâm của tôi chứ phải vì người khác mà phải ngượng ép chính mình”.

      tới đây cậu dừng lại chút: “ trong số những người mà công ty chọn cho tôi. Cá nhân tôi cảm thấy rất thích hợp. Nụ cười ánh mắt của cùng ấy là giống nhau”.

      Nhìn cậu ấy hồi thêm gì nữa, bên tai lại vang lên hồi “Bành bạch” của tiếng vỗ tay, Từ Y Nhân vô ý thức quay đầu lại, nhìn thấy khóe môi Mạnh Ca nhếc lên, nhấc chân nện từng bước tới cạnh hai người: “Nhanh như vậy hai người ở đây liếc mắt đưa tình...”.

    5. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      Mọi người ơi thứ 7 và cn này Hunhdtk phải làm cả hai ca 16 tiếng nên bạn ấy ko thể đăng truyện đc. Thứ 2 bạn ấy đăng 4 ch luôn. Mọi người thông cảm nhé? Cảm ơn mọi người nhiều.☺

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :