Háo sắc tướng công là của ta - Không Linh Tử

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      HÁO SẮC TƯỚNG CÔNG LÀ CỦA TA

      Tác giả: Linh Tử

      Nguồn: tangthuvien(Nguyệt Ly)

      Edit+Beta: Hồng Nhi

      Thể loại: Cổ đại, hài hước

      Nội dung giới thiệu vắn tắt

      Từ sống ở thâm sơn, Bảo Bối có được võ công cao cường nhưng nhược điểm duy nhất chính là háo sắc!

      Nàng phải lòng sắc đẹp thiếu gia, ai bảo là thiên hạ đệ nhất mỹ nam làm chi?

      Từ nàng chính là khắc tinh của

      Trái ngược với Bảo Bối luôn nho nhã luôn khinh thường hết thảy mọi thách thức, lúc nào cũng luôn mang bộ mặt chán ghét : ” Cái đuôi phiền toái, mau cút ngay cho ta!” (Ta chém a)

      Bảo Bối cây ngay sợ chết đứng vung quả đấm ” Vì sao thích ta, ta đánh nhau rất giỏi nha!”

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chap 1: Người xinh đẹp nha!

      “Như Phi, người thể được.” Bên cạnh là nha đầu được hóa trang gắt gao lôi kéo vị nữ tử tuyệt sắc, nàng là Hoàng Phi mà đương kim Hoàng Thượng thương nhất, Như Phi từng là người trong chốn võ lâm tên là Ngọc Hồ ngàn mặt cũng là mỹ nhân đệ nhất giang hồ, cùng lúc ấy nàng bất ngờ gặp gỡ thái tử của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng đối nàng nhất kiến chung tình, điên cuồng theo đuổi nàng, hai người rơi vào bể tình, tuyên thệ muốn lập nàng làm Hoàng Hậu, làm cho ngay lúc đó Hoàng Thượng mặt rồng giận dữ, chỉ đồng ý lập nàng làm Phi, năm đó thái tử từng vì nàng mà buông tha cho ngôi vị hoàng đế. Cuối cùng, nàng đành lòng nhìn tình hình như vậy, nàng đành lựa chọn nhượng bộ, chỉ vì muốn ở lại bên nàng cam tâm làm phi. (Ta khó hiểu quá ruốt cuộc là cả thái tử và hoàng thượng điều nàng a hay là chỉ có 1 ng sao mà gọi loạn cả lên ô…ô… khó khăn)

      Hành động năm đó của nàng làm cho thái tử đối với nàng càng cảm thấy áy náy vì vậy càng thêm sủng nịch nàng, sau khi đăng cơ làm hoàng đế tình cảm lại càng tăng chứ hề giảm.

      Chính vì duy nhất nàng được sủng nên Như Phi gặp phải chuyện làm cho nàng thống khổ thân thương tổn. Mười lăm năm trước, nàng lâm bồn sinh hạ tiểu hoàng tử. Khi tiểu hoàng tử mới được sinh ra bị Hoàng Hậu mưu hạ độc dược. Mặc dù nàng phát kịp thời, dốc hết công sức cả đời mới cứu được sinh mạng của nhi tử, nhưng độc xâm nhập ngũ tạng lục phủ. Thái y chẩn trị, tiểu hoàng tử sống quá mười sáu tuổi, trừ phi có thể tìm được hoa Huyết Linh Lung hiếm có.

      người nào biết nó mọc chính xác ở đâu, nghe đồn hoa Huyết Linh Lung mọc ở đáy vách núi sâu vạn trượng, trừ phi người nào có khinh công tuyệt đỉnh cùng với thân thủ cao cường, mới có thể đến đáy vách núi để hái hoa Huyết Linh Lung, bằng đem hài cốt về, cho dù có người may mắn tới được đáy cốc, bên cạnh có mọc loại cỏ ra hoa có màu đỏ đặc biệt rất độc, có thể phát ra bất cứ lúc nào, căn bản ở đây là có người nào có khả năng đến hái được hoa Huyết Linh Lung.

      Hoàng Thượng hạ chỉ treo giải thưởng vạn lượng hoàng kim cho ai có thể hái được hoa Huyết Linh Lung. Nhưng mười lăm năm qua , có người nào giao nộp được hoa này, Như Phi sống ở địa phương đó thêm hai tháng nhận được bức tranh vẽ nơi mọc hoa Huyết Linh Lung. Nàng để ý đến cản trở của Hoàng Thượng, nàng kiên trì chính mình tự tìm kiếm thể đợi thêm chút nào nữa. Lại nhớ tới nhi tử mặt hề có huyết sắc, nàng liền đau lòng dứt, tổn thương ở thân nhi mà đau ở tâm nương.

      Rơi vào đường cùng, Hoàng Thượng đành phải an bài ba mươi cao thủ cùng với Như phi để tìm kiếm. Rốt cục trong hai ngày cũng tìm được rồi, quả nhiên rất là hiểm trở. Đứng ở đỉnh núi nhìn xuống phía dưới thấy sương mù rất nhiều thể nhìn đến đáy cốc, nghĩ hết các loại phương pháp mà căn bản thể xuống được đáy cốc. có hai mươi lăm tên cao thủ xuống đều có nhưng mà có ai trở về. Lần này Như Phi quyết định chính mình tự xuống, Lý Cần đứng bên cạnh sợ tới mức gắt gao lôi kéo Như Phi.

      “Các người làm gì vậy?” Đột nhiên phía sau có tiếng khẽ kêu, làm cho Như Phi cùng các nàng ngây ngẩn cả người, nơi này làm sao có thể có người?

      Như Phi quay đầu lại, trời ạ! Hoàng phi và bọn người đều hít hơi, các nàng nhìn tiểu nương quá lắm mười ba tuổi, mặc váy da dã thú, chân mang đôi giày da hổ, cưỡi lưng con hổ trắng như ban ngày, phía sau theo còn có nhị Đầu đại sói hoang, ở chính diện thè ra đầu lưỡi dài.

      Tiểu nương nhảy xuống ngựa, vỗ hai tiếng, con hổ cùng sói hoang đều ngồi xổm xuống, cực kì nghe lời của tiểu nương đó. ( ràng là cưỡi hổ tại sao lại nhảy xuống ngựa nhỉ *ôm đậu hủ đập đầu*)

      Tiểu nương tới bên cạnh Hoàng Phi, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Như Phi, nàng ngây người chút: “Người xinh đẹp nha.”



      Chap 2: Tên ta là Bảo Bối

      Như phi nghĩ tới nàng đột nhiên toát ra câu như vậy, mọi người đều ngây ngẩn cả người. Tiểu nương nhìn xuống phía dưới lại ngẩng đầu lên hỏi:“Các người nhìn gì vậy?”

      Hoàng phi phục hồi tinh thần lại: “Chúng ta muốn xuống hái hoa Huyết Linh Lung, nhưng lúc trước có hơn hai mươi người xuống đều lên.”

      “ A! Các người cũng muốn hái hoa hồng làm Hoa Quan* sao?” tiểu nương kinh ngạc hỏi.

      * Đó là vòng hoa đội đầu

      “Làm Hoa Quan?” Hoàng phi nhìn tiểu nương kỳ quái.

      “ Ân, hàng năm đến sinh nhật nương của ta, ta đều đến đáy cốc này hái chút hoa hồng cho nương ta làm Hoa Quan đội, rất đẹp, hơn nữa cha ta cũng màu đỏ là màu vui mừng.” tiểu nương mỉm cười ngọt ngào .

      Như phi nghe xong chấn động, bên cạnh mọi người lộ ra biểu tình khiếp sợ.

      “ Ta phải làm Hoa Quan, ta muốn đem về cứu mạng người.” Như phi chần chờ . ai có thể nghĩ đến, đời ngàn vàng khó cầu được hoa Huyết Linh Lung thế nhưng lại bị tiểu nha đầu lấy làm Hoa Quan để đội, nếu là biết, khẳng định đau lòng muốn chết a.

      “ Như vậy a, chúng ta đều cần nhưng là biết có đủ hay a.” tiểu nương phát sầu gãi gãi tóc.

      Nha đầu Lý Cần bên người Như phi tới, tin nhìn nàng: “Ngươi có thể hái hoa Huyết Linh Lung, phía dưới phải có độc thảo sao?”

      “Từ người ta bách độc bất xâm, phía dưới có độc thảo, còn có mọc mấy cái sừng rất lớn, mỗi lần ta xuống vừa , vừa đùa giỡn, nhưng mà tại chúng nó vừa nhìn thấy ta liền chạy , là đáng ghét mà, lần này đừng làm cho ta bắt được, nếu ta bắt đem trở về làm cho phụ thân nướng ăn.” Tiểu nương vừa vừa mân mê miệng, vung quả đấm , tựa hồ là dường như chịu ủy khuất.(ta á khẩu)

      Như phi kích động bắt được tay nàng:“Ta cần nó cứu mạng người, ta cầu xin ngươi, giúp ta được , ân nhân?”

      Như vậy tiểu nương bị Như phi xinh đẹp nắm chặt, nên có chút ngượng ngùng, nàng xấu hổ :“Tên ta phải là ân nhân, tên ta là Bảo Bối.”

      Nàng bị nước mắt của Như phi làm cho có phần biết phải làm sao, nàng nhức đầu ấp a ấp úng :“ Như vậy người cần hoa hồng trong lời , bằng chúng ta trao đổi , thế nào có được ?”

      “Trao đổi?” Như phi khó hiểu nhìn Bảo Bối, tên này là đáng , đến gần nhìn hình dáng tiểu nương trước mắt này, khuôn mặt tròn tròn, sáng sủa trông suốt mắt to có bất kỳ tạp chất nào, vô cùng thuần khiết.

      Chớp chớp đôi mắt to, Bảo Bối gật gật đầu, lấy tay chỉ chỉ cái trâm gài tóc đầu Như phi, đó là cái trâm sử dụng viên trân châu màu hồng phấn xuyến thành đóa hoa , ở giữa dùng viên dạ minh châu màu trắng tô điểm, là của Hoàng Thượng tặng nàng.

      “Dùng cái này để đổi sao?” Như phi từ đầu lấy trâm gài tóc xuống, nàng chỉ cần cái này là có thể trao đổi sao? Như phi thể tin được nhìn Bảo Bối



      Chap 3: Ta dùng hoa hồng để trao đổi với người

      Bảo Bối nghĩ là nàng chịu, vội vàng : “ ta phải lấy của người, mà ta dùng hoa hồng để trao đổi a.”

      Như phi tỉnh lại, lập tức :“Ta nguyện ý, ta nguyện ý”.Trao đổi như vậy ai cũng đều nguyện ý nha.

      , vậy người chờ ta chút, ta lập tức trở lại.” Bảo Bối vui vẻ nhảy dựng lên, lát nhảy xuống vách núi.

      Như phi giật nẩy người lên, chạy nhanh đến nhìn xuống, chỉ thấy Bảo Bối dễ dàng nhảy mấy cái, liền thấy bóng người đâu.

      “Như phi, Bảo Bối này đơn giản a.” Phía sau mã thị nữ tới, nàng và Như phi cùng nhau nhìn xuống.

      Như phi nghi hoặc gật gật đầu. Xoay người ngồi ở bên cạnh tảng đá lớn chờ.

      Thời gian đợi hết ly trà , Bảo Bối còn chưa lên, mã thị nữ đợi dài cả cổ liền đến nhìn xuống dưới rồi xoay người đến bên người Như phi “Như phi, thời gian lâu như vậy người nha đầu kia có thể hay chết”

      Như phi trong lòng cũng bồn chồn, đúng vậy a, xảy ra chuyện gì chứ, xem ra là muốn chính mình tự thân xuất mã*

      * Đích thân làm

      Như phi lại bắt đầu đứng lên, sửa sang y phục người, tới vách đá.

      Mã thị nữ bị hù dọa sợ tới mức mặt bắt đầu trở nên trắng bệt “Như phi, người trăm ngàn đừng dọa nô tỳ a.” Nước mắt ào ào chảy xuống.

      Như phi bất vi sở động*, nàng đem dây thừng quấn người đến gần vách núi định nhảy xuống.

      *ý nôm na là lung lay

      “A, Như phi, người xem!” Mã thị nữ kích động chỉ vào phía dưới, ở phía dưới xa xa có bóng dáng nhắn lủi lủi hướng lên mà nhảy lên, động tác vô cùng nhanh, trong nháy mắt nhảy lên, đúng là Bảo Bối.

      Khuôn mặt nhắn của Bảo Bối có chút hồng nhuận, phía sau cõng cái gói to, nhìn Như phi liền buông xuống gói to đưa cho nàng, ngượng ngùng nhức đầu : “Ta xuống phía dưới mới nhớ đến là muốn hỏi người, người muốn bao nhiêu mới đủ, ta sợ đủ, thấy phía dưới có mấy đóa lớn nhất hái xuống toàn bộ, người xem có thể đổi được chưa?”

      Như phi cùng vài người đứng bên cạnh toàn thể đều kinh sợ, bên cạnh Tiểu Phong* thổi qua ấm áp quá.

      *Làn gió

      Mở ra cái túi , bên trong mấy đóa hoa Huyết Linh Lung như hoa trong sương mù, màu đỏ ở giữa trong suốt, còn lộ vẻ bọt nước.

      Như phi vội vàng phân phó người bên cạnh lấy ra cái thùng tinh xảo đem Huyết Linh Lung cẩn thận thả vào, trong suốt toàn bộ quá trình hơi thở mạnh cũng chưa kịp phát ra.

      Bảo Bối vỗ vỗ tro bụi trong tay, vươn tay bàn bé ra:“Có thể cho ta được chưa?”

      Như phi có kịp phản ứng trân trân nhìn Bảo Bối, mã thị nữ chỉ chỉ trâm gài tóc đầu nàng, Như phi lập tức tỉnh ngộ lấy trâm gài tóc đầu xuống, đưa cho Bảo Bối.

      Bảo Bối vui vẻ hoa chân múa tay vui sướng, năm nay sinh nhật nương, cuối cùng cũng thay đổi cái gì đó khác để tặng, nương nhất định rất vui vẻ nha.



      Chap 4: Con hổ tên là Tiểu Ngoan

      Bảo Bối cầm trâm gài tóc vui vẻ chạy tới con hổ to lớn trước mặt “Tiểu Ngoan, ngươi xem, có xinh đẹp , so với cái lần trước ở đường cái cái này xinh đẹp hơn, đúng .” Nàng đắc ý vung vẫy cây trâm gài tóc lên.

      Tất cả mọi người đều hít vào hơi, con hổ trắng kia ràng là lớn như vậy, mà nàng cứ tự nhiên kêu nó là Tiểu Ngoan nhưng chỉ thấy con hổ nhảy dựng lên, vui vẻ dùng đầu cọ vào người Bảo Bối, nhị đầu Đại Lang hưng phấn vẫy cái đuôi xoay quanh bên cạnh Bảo Bối

      Bảo Bối dùng bàn tay vỗ lên đầu nó “Cái này thể cho ngươi lấy, ngươi phá hư nó mất .” xong rồi nhìn xung quanh tiếp đến cái cây to bên cạnh để hái cái lá, cẩn thận cuốn cây trâm gài tóc để vào trong lòng.

      “Vị Bảo Bối này, cảm tạ ngươi.” Như Phi rất muốn đến gần Bảo Bối, nhưng nàng dám tới gần. Nàng ở tại chỗ quỳ xuống, nhi tử được cứu rồi, bảo nàng làm sao cao hứng cho được.

      “Ai nha.” Bảo Bối trông thấy a di xinh đẹp quỳ xuống, lập tức chạy tới đỡ nàng đứng lên.

      thể làm như thế được, nương chỉ có tiểu hài tử mới bị bắt quỳ xuống bề , cha ta thường bắt ta quỳ.” Bảo Bối sốt ruột .

      Như Phi cười cười, tiểu nương này là đáng nha.

      “Trời sắp tối rồi, bằng các người đến nhà của ta , hôm nay sinh nhật nương ta muốn trở về sớm chút.” Bảo Bối nhìn lên bầu trời, núi thời tiết biến hóa rất nhanh, vừa rồi còn tinh vạn lí*, tại trời tối sầm xuống rồi, có chút cảm giác lạnh.

      * Bầu trời quang đãng

      quấy rầy nhà ngươi chứ.” Như Phi có chút do dự.

      đâu, nhà của ta ngay tại đầu sơn kia, đường có chút khó , người ngồi ở người Tiểu Ngoan .” Bảo Bối chỉ ngón tay về phía con hổ.

      cần, cần.” Như Phi nhanh chóng lắc lắc đầu “Chúng ta có thể tự .”

      “Cha, nương, ta trở về.” Bảo Bối đứng ở trước cái sơn động hưng phấn hô, nàng đương nhiên hưng phấn rồi, trong nhà lần đầu tiên có người xa lạ đến, nàng vui vẻ cười ha hả mạch, biết dọa chạy biết bao nhiêu là động vật, ngược lại nhóm Như Phi ở phía sau, đường ai gì, vẻ mặt hối hận vì theo rất ràng.

      Bảo Bối vọt tới cửa sơn động hô to “Cha, nương, ta mang thiệt nhiều người đến chơi.”

      đồng nhất cùng nhau từ trong động ra đôi phu thê, nam nhân nhìn qua cao lớn hung mãnh nhưng mà nữ nhân bộ dạng ôn nhu im lặng.

      Bảo Bối hưng phấn vọt tới trước mặt phụ thân, lôi kéo cánh tay, chỉ vào nhóm Như Phi “Cha, mau nhìn, ta hái hoa cho nương, gặp được thiệt nhiều người nha.”

      Nam nhân nhìn về phía nhóm Như Phi, mặt mang vẻ đề phòng “Các ngươi là người nào?”

      Như Phi vội vàng tiến lên “Chúng ta là tới tìm dược cứu người, hôm nay may mắn được tiểu nữ tương trợ, mới có thể lấy được dược, chúng ta cố ý tới cửa để cám ơn.”

      Bảo Bối lập tức gật gật đầu, từ trong lòng lấy ra cây trâm gài tóc được gói kĩ, vui vẻ mở ra đưa cho nương “Nương, mau nhìn xem, xinh đẹp nha .”

      Nữ tử cầm lấy trâm gài tóc nhìn chút rồi lại nhìn về phía Như Phi.

      Đột nhiên, nữ tử bước nhanh tới trước mặt Như Phi, kinh hỉ “Ngươi là Ngọc Hồ ngàn mặt?



      Chap 5: Xe ngựa kéo phòng ở

      Như phi ngây ngẩn cả người, nhiều năm rồi có ai xưng hô với nàng như vậy.

      “Ta là Tô Nhã a.” Nữ tử vui vẻ .

      “Tô Nhã?” Như phi cẩn thận nghĩ nghĩ “A? Tô Nhã, nữ nhi của Tô thần y, ngươi như thế nào ở trong này? Năm đó nghe ngươi kiên trì phải gả cho cuồng ma Vua Lục Thiên, người nhà kiên quyết đồng ý, kết quả là ngươi lựa chọn nhảy xuống vực , chẳng lẽ là?” Như phi xoay người nhìn bên cạnh khuôn mặt hung ác của Lục Thiên.

      “Ân, năm đó là ta cố ý chọn chỗ ấy để nhảy, nơi đó có cái lỗ , ta để cho chờ ở đấy đón ta.” khuôn mặt nhắn của Tô Nhã nổi hồng.

      Như phi cùng Tô Nhã hai người từng gặp mấy lần coi như là có duyên phận, là hợp ý nha. Tô Nhã thương Lục Thiên, nàng liền cho Như phi biết chuyện quan trọng nhất của nàng, Như phi trăm phần trăm ủng hộ nàng, làm cho nàng càng thêm giữ vững tình với Lục Thiên.

      “Thiên, nàng chính là người mà ta thường nhắc tới Ngọc Hồ tỷ, năm đó nàng vô cùng ủng hộ chúng ta.” Tô Nhã ôn nhu hướng Lục Thiên cười cười, Lục Thiên lập tức tiến lên, lộ ra tươi cười.

      “Ngượng ngùng quá, vừa rồi thất lễ .” Lục thiên ngượng ngùng cười, thể tưởng tượng được năm đó cuồng ma làm cho tất cả bạch đạo nghe tin sợ mất mật, vậy mà bị Tô Nhã thu phục dễ bảo như vậy.

      Như phi vui vẻ cười.

      “Nương, các người là người quen a.” Bảo Bối tò mò bu lại đây

      “Ân, Bảo Bối, mau gọi di.” Tô Nhã cười

      “Di!” Bảo Bối ngoan ngoãn kêu.

      “Bảo Bối của các ngươi đáng nha.” Như phi ra từ nội tâm của mình.

      “Aizz” nghĩ tới phu thê họ Lục đồng thời phát ra cảm thán.

      “Làm sao vậy?” Như phi nhìn phu thê này có vẻ mặt biểu tình.

      lời khó hết a.” Tô Nhã đến kéo Như phi vào trong động.

      Trong động, đồ trang trí rất đơn giản, lơi dụng sơn động có điều kiện mà đả thông vài cái động để làm phòng.

      Tô Nhã thấy Bảo Bối vui vẻ chuồn ra phía ngoài liền : “Đều do phu thê chúng ta lúc trước đủ chu đáo, chỉ nghĩ sống cuộc sống quy ở núi rừng nghĩ đến vấn đề khác. Lúc trước ta nhảy xuống vực mang thai Bảo Bối, sinh hạ xong đến nơi này ở lại, cuộc sống cũng trôi qua yên ổn, nhưng mà chúng ta để mắt đến môi trường lớn lên của Bảo Bối. Từ nàng cùng đám động vật lớn lên, chưa từng thấy người lạ. Mấy ngày hôm trước, chúng ta mang theo Bảo Bối đến thôn làng gần núi để chợ, định đổi vài thứ rồi trở về, kết quả..” Tô Nhã muốn lại thôi nhìn Bảo Bối ở ngoài động.

      “Kết quả làm sao vậy?” Như phi rất là hiếu kỳ, đến mã thị nữ cùng theo vào cũng rất muốn nghe.

      “Kết quả, Bảo Bối nhìn thấy những người đó lại lớn tiếng chỉ vào đám người kia hô: Cha mẹ, nguyên lai đời này còn có người a. Làm hại mọi người đều nhìn chằm chằm vào chúng ta.” Tô Nhã ra những lời này cả mặt đều đỏ.(hongnhi:-*sặc nước* đúng là sống trong núi có khác*haha*…Bảo Bối tỷ: muốn gì*tiểu ngoan đâu xé xác nó*…hongnhi: á á em dám*cầm dép vọt lẹ*)

      Phốc, Như phi nhịn xuống cười, kết quả mã thị nữ bên người nhịn được bật cười, còn vài tùy tùng bên cạnh ngồi cách đó xa kìm nén đến phát nghẹn .

      Tô Nhã bất đắc dĩ lắc lắc đầu “ những vậy lúc nàng trông thấy chiếc xe ngựa đường, nàng chạy đến, hướng về con ngựa nàng đánh quyền đem ngựa người ta đánh chết .”

      thể nào, chuyện này là tại sao?” Như phi kinh ngạc .

      “Nàng là đó quái vật, phía sau còn kéo phòng ốc mà chạy.” Tô Nhã bất đắc dĩ nhìn Như phi.

      Như phi hoàn toàn đình chỉ được nở nụ cười ha ha, thể chú ý đến hình tượng được nữa, tùy tùng nghẹn cười rốt cục có thể bật cười.



      Chap 6: đẹp quá a!

      Nhìn nhóm Như phi nhịn được cười, Tô Nhã lại càng khó chịu, nàng chùi nước mắt.

      Như phi thấy vậy liền thu tiếng cười lại: “Này, kỳ , cái kia, ta.” Như phi luôn luôn có thể nhưng lúc này lại có chút nghẹn lời.

      “Ngươi cần an ủi ta , aizz, những ngày qua ta cùng Lục Thiên vì chuyện này đều làm cho sầu gần chết.” Tô Nhã ngồi ở chỗ đó nhìn Lục Thiên lời nào , Lục Thiên trong lòng quả chịu khổ sở, nữ nhi là bảo bối trong lòng bọn , nay nữ nhi dần dần lớn lên, tương lai như thế nào có thể lập gia đình a?

      “Cha,nương, bên ngoài nướng thịt tốt lắm!” thanh trong trẻo của Bảo Bối vang đến.

      Như phi được bỏ qua vấn đề này bỗng thở phào nhõm vì nàng cũng biết nên như thế nào.(ta chém a)

      Phu thê họ Lục đứng dậy, thỉnh các nàng cùng ra, chỉ thấy mình Bảo Bối vui vẻ từ phía đông về phía tây nướng thịt, mùi thơm bỗng tỏa ra từ món thịt cầm tay nàng.

      Như phi nhất thời cảm thấy bụng có chút đói bụng, những người khác cũng đói bụng, mọi người cùng nhau nhìn Bảo Bối ngồi bên cạnh con hổ cùng với con sói, con nằm sấp ăn, con ngồi liếm liếm, còn to: “Thơm quá a!” Chọc cho cả đám động vật kia mồm to chảy nước miếng, nhìn chằm chằm vào Bảo Bối đong đưa bàn tay bé.

      Như phi đồng cảm nhìn thoáng qua Tô Nhã, Tô Nhã cùng Lục Thiên nhướng lông mày nổi giận hướng về phía Bảo Bối khiển trách:“Bảo Bối, cha mẹ dạy ngươi như thế nào, ăn cơm phải ngồi im lặng.”

      Bảo Bối nghe thấy liền cầm thịt trong tay ném ra ngoài, khiến chúng nó tranh nhau cướp lấy.

      Như phi lẳng lặng ngồi ở tảng đá lớn nhìn bầu trời, thể tưởng được trong núi sâu này ban đêm bầu trời bao la đẹp như vậy.

      Nàng từ trong lòng lấy ra bức tranh , mở ra thấy được người trong bức họa, lông mi cong mắt xếch, đôi môi khẽ mở như có thiên ngôn vạn ngữ *,hàng nghìn sợi tóc đen bung ra, khuôn mặt nhu nhược gầy yếu, khóe môi mang theo tia tà mị khi cười.

      *hàng nghìn hàng vạn tiếng

      Người trong bức họa đúng là hoàng tử Hiên Viên Mặc Huyền của nàng, bức họa này là nàng trước khi xuất phát lấy được trong tay thích khách “ nghĩ tới là nàng vẫn chưa từ bỏ ý định.” Nhất định là hoàng hậu, năm đó nàng hạ độc nhưng tìm được căn cứ xác thực, mà nàng trong lòng vẫn thấy Như phi cùng Mặc Huyền như cái đinh trong mắt, thể trừ.

      “Oa, tỷ tỷ xinh đẹp a!”giữa lúc đó Bảo Bối bưng ly trà nóng ra, nhìn thấy người trong bức họa, hai mắt sáng lên.

      Như phi nhếch khóe môi “ là con ta.”

      “A, là nam .” Bảo Bối chỉ vào người trong họa, tiến tới cầm lấy bức họa, tim của Bảo Bối xúc động đập nhanh “Người muốn cứu a.” đẹp quá a!

      “Aizz” Như phi thở dài “ biết có thể chờ được hay đến khi ta trở về.”

      làm sao vậy?” Bảo Bối lo lắng hỏi.

      “Có người muốn đưa vào chỗ chết, nghe bắt đầu hành động.”Ánh mắt của Như phi u ám.

      “Ai? Là ai?” Bảo Bối đột nhiên kích động đứng lên “Ca ca xinh đẹp như vậy cũng dám động.” Quả đấm lại bắt đầu vung lên.

      Như phi cười cười, đứng lên “Nghỉ ngơi sớm chút , ngày mai ta xuống núi trở về để đưa thuốc .”

      Bảo Bối nhìn bóng dáng Như phi lại nhìn trong tay bức họa ca ca xinh đẹp, cái não bé bắt đầu vì cuộc sống mà suy tư lần đầu tiên.



      Chap 7: Bảo hộ ca ca xinh đẹp

      “Cha, nương, ta quyết định muốn cùng di .” Sáng sớm tỉnh lại, liền trông thấy Bảo Bối hiên ngang lẫm liệt đứng chờ bọn họ ở trước động khẩu*.

      *Cửa động

      “Bảo Bối, ngươi muốn ?” phu thê họ Lục kinh ngạc nhìn nhau.

      “Ta muốn cùng di .” Bảo Bối vừa nhắc lại lần nữa, ánh mắt to nhìn cha mẹ, khẳng định gật gật đầu.

      Phu thê họ Lục lập tức đứng dậy “Vì sao?”

      Bảo Bối vung quả đấm lên “Ta muốn bảo hộ ca ca xinh đẹp.”

      “Cái gì, ca ca xinh đẹp?” phu thê họ Lục ngây ngẩn cả người.

      Bảo Bối cẩn thận từ trong lòng lấy ra bức họa, cha mẹ nàng nhận lấy, vừa thấy hình nhất thời hiểu được, nguyên lai Bảo Bối nhà ta thích người trong bức tranh này.

      “Nhưng là, Bảo Bối?” phu thê họ Lục lo lắng, điều này sao có thể.

      “Các ngươi đều tỉnh, ta muốn đến chỗ các ngươi cáo từ.” Như phi thu xếp lại hảo, chuẩn bị cáo từ.

      “Di, ta muốn theo ngươi.” Bảo Bối chạy tới bên cạnh Như phi.

      Như phi giật mình nhìn Bảo Bối cái, lại nhìn phía phu thê họ Lục, phu thê Lục cầm bức họa nhi tử của nàng mặt co mày cáu nhìn nàng.

      “Bảo Bối, ngươi thể , thế giới bên ngoài rất rối loạn.” Lục phu nhân vội vàng tiến lên lôi kéo Bảo Bối.

      “Cha, nương, ta muốn !” Bảo Bối lần đầu tiên khẳng định như vậy.

      Như phi trong lòng lúc này vui vẻ vạn phần, tối hôm qua rời thấy vẻ mặt Bảo Bối nhìn nhi tử của nàng, nàng cũng biết Bảo Bối nhất định thích nhi tử, công phu cao cường của Bảo Bối nàng chính mắt nhìn thấy, nếu làm cho nàng đến bảo hộ Mặc Hiên, chờ năm sau, Mặc Hiên mãn* mười sáu tuổi được lập thái tử, nàng mới có thể yên tâm .”

      *Đầy

      Nhưng xem ra phu thê họ Lục muốn nữ nhi , Như phi trong lòng cân nhắc, mỉm cười tới:“Nguyên lai là Bảo Bối muốn ra ngoài nhìn xem, bản thân ta cảm thấy rất tốt nha.”

      Như phi nhìn Tô Nhã “Tô Nhã, ngươi có thể tin tưởng ta, ta hảo hảo chăm sóc nàng, chờ nàng hiểu chuyện chút, liền mang nàng trở về, hơn nữa các ngươi cũng hi vọng nàng ở trong này trụ cả đời nha.”

      Như phi những lời này nghi ngờ gì đụng đến tâm khảm lý* của phu thê họ Lục

      *Đáy lòng

      Lục thiên nhìn Tô Nhã, khẽ gật đầu cái, nên cho nữ nhi ra ngoài tìm hiểu.

      Tô Nhã thôi nhìn Bảo Bối “Ngươi phải nghe lời của di, nếu nghe lời, ta liền di đưa ngươi trở về.”

      Bảo Bối hưng phấn gật gật đầu, lập tức xoay người vui vẻ hướng ngoài động chạy đến.

      “Các ngươi yên tâm !” Như phi lôi kéo Tô Nhã hướng ngoài động đến.

      tới cửa động, Như phi ngây ngẩn cả người, đó là cái gì? con hổ mang theo cái khăn che mặt, sau lưng ngồi bên cạnh là nhị lang chỉ treo mảnh vải trắng, bọn chúng đều dùng ánh mắt ai oán nhìn qua các nàng.

      Lục Thiên phẫn nộ chỉ vào chúng nó hô “Bảo Bối, ngươi làm cái gì vậy?”



      Chap 8: Bảo Bối rời núi

      “Lần trước phụ thân cho ta mang chúng nó ra ngoài, sợ người khác thấy, lần này ta đem vải bố bịt kín hết chúng nó, như vậy ai nhận ra được .”Bảo Bối đối với ý tưởng thông minh của chính mình rất vừa lòng.

      “Ngươi, ngươi” Lục Thiên giận đến nỗi tay cũng bắt đầu run, Tô Nhã vội vàng cầm tay kéo lại.

      “Bảo Bối, ngươi có thể lựa chọn, hoặc là cùng nhóm tiểu ngoan ở lại đây, hoặc là tự mình ngươi theo di .” Tô Nhã .

      “Vì sao?” Bảo Bối kháng nghị

      Kháng nghị có hiệu quả , ai đứng về phía nàng.

      Bảo Bối nhìn thấy người nào vì nàng mà lên tiếng, nàng đưa ngón tay ra chỉ cái khăn che mặt con hổ “ Vậy ta chỉ mang Tiểu Ngoan , Đại Bảo cùng Tiểu Bảo ở lại trong nhà.”

      được!” phu thê họ Lục cùng hô lên.

      Bảo Bối bị dọa rút tay về, nhìn Như Phi, hẳn là hi vọng nàng giúp.

      Như Phi đến trước mặt Bảo Bối thấp giọng “Vị ca ca kia nhát gan, thấy Tiểu Ngoan sợ hãi, có thể để ý tới ngươi.”

      Ánh mắt Bảo Bối trừng lớn, Tiểu Ngoan đáng như vậy, sao lại có thể sợ hãi. Như Phi kiên định hướng Bảo Bối gật đầu.

      “Vậy được rồi, ta tự mình , Tiểu Ngoan cũng để lại.” Bảo Bối nhìn Tiểu Ngoan.

      Nhìn Như Phi cùng Bảo Bối đám người xuống núi, Tô Nhã rốt cục cũng khóc, Lục Thiên lập tức tiến lên an ủi “Đừng buồn, Bảo Bối công phu tệ, lại có Như Phi bảo hộ, có việc gì đâu.”

      Tô Nhã lắc lắc đầu “Ta là vì lo lắng cho Như Phi.” Lục thiên cũng theo thở dài.

      Bảo Bối vừa mới bắt đầu hưng phấn sau chậm rãi biến nhàm chán, nàng nằm ở đỉnh mui của xe ngựa, nhìn lên bầu trời, vạn dặm có gợn mây.

      “A!” Bảo Bối lớn tiếng hô tiếng.

      “Làm sao vậy?” Như Phi lập tức kéo mành.

      “Rất nhàm chán a.” Bảo Bối nhăn tiểu mày lại, miệng bắt đầu bĩu lên.

      Như Phi che miệng nở nụ cười “Nhanh thôi, chúng ta chỉ còn cỡ nửa ngày là đến.”

      Nghĩ tới sắp nhìn thấy ca ca xinh đẹp, bách hợp lập tức lại bắt đầu hưng phấn lên, nàng từ trong lòng cẩn thận lấy ra bức họa, mỗi lần nàng đều rất cẩn thận lấy ra xem chút, khuôn mặt nhắn liền cười rực rỡ giống như hoa.

      Xe ngựa cuối cùng dừng ở trước cửa tòa nhà lớn, Bảo Bối nhảy xuống, theo sau Như Phi rồi vào, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy phòng ở lớn như vậy, bên trong trang hoàng vô cùng xa hoa, Bảo Bối vừa vào đến cửa liền trợn tròn con mắt.

      vòng rất nhiều con đường, rốt cục cũng đến đại sảnh đường ngừng lại. Bên trong có người chờ Như Phi, nhìn thấy Như Phi liền lập tức quỳ xuống:“Tham kiến Như Phi, thiên tuế thiên tuế Thiên Thiên tuổi.”



      Chap 9: Ta có rủa ngươi a.

      “Đứng lên .” Như phi ngồi xuống, cũng ý bảo Bảo Bối tiến vào.

      Bảo Bối tiến đến bên cạnh Như phi, thấp giọng hỏi :“Vì sao lão nhân như vậy cũng muốn hướng người quỳ xuống như vậy, cha ta chỉ có tiểu hài tử mới bị quỳ xuống.”

      Như phi cười :“Nơi này giống chỗ của ngươi, chúng ta nơi này là xem trọng vai vế, vai vế ta so với bọn cao hơn.”

      Bảo Bối nhìn Như phi lý giải tựa hồ có chút hiểu, miệng khẽ nhếch lên.

      “Trương mụ, tiểu thiếu gia đâu?” Như phi hỏi.

      vóc người là nữ nhân hơi mập đứng dậy :“Khởi bẩm Như phi, thiếu gia chạy tới, hẳn là nhanh chóng đến đây.”

      Lúc này, liền nghe được tiếng ho khan nhàng, cách đó xa Hiên Viên Mặc Huyền chậm rãi tới.

      “Mặc Huyền, ngươi đến rồi, mau đến xem, mẫu phi lấy giải dược cho ngươi.” Như phi nhìn thấy con trai bảo bối, lập tức nở nụ cười.

      Mặc Huyền đứng ở ngoài cửa, muốn rảo bước tiến lên, đột nhiên thấy hoa mắt, trước mặt bị người ngăn trở, hé ra cái mặt háo sắc nhìn , nước miếng nhiễu xuống từng giọt .

      Mặc Huyền nhíu hạ mày tránh xa nàng, Bảo Bối vất vả mới gặp được người trong bức họa, làm sao có thể dễ dàng buông tha được, lập tức nàngvươn tay kéo lại:“Ngươi xinh đẹp nha, ta bảo hộ cho ngươi!”

      câu , làm cho mọi người ngồi nén nhịn xuống cười, Như phi chứng kiến thấy ngớ ngẩn của Bảo Bối nên đối với chuyện này tương đối bình tĩnh, nhưng chính là nhi tử của nàng, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đỏ lên, hơi thở càng thêm thở gấp.

      Như phi thấy vậy, lập tức tiến lên lôi kéo nhi tử vào cửa, Bảo Bối theo sát ở phía sau.

      “Ngươi xem, để có những bông hoa Huyết Linh Lung này là nhờ có nàng a, là Bảo Bối hái cho ngươi, mẫu phi lần này khả năng thiếu chút nữa đều về được.” Như phi mở thùng ra, chỉ mấy Huyết Linh Lung còn rất tươi đẹp.

      Bảo Bối lập tức tranh công, con gà mổ thóc đứng ở phía sau gật đầu “Sớm biết rằng là cứu ngươi, ta hái nhiều chút, tận lực ăn, đủ ta lại trở về hái nữa.”

      Mặc Huyền xoay người nhìn nàng:“Ngươi rủa ta sao?”

      Bảo Bối vừa thấy cặp mắt hồ mị kia của Mặc Huyền, lập tức liền choáng váng, ấp a ấp úng vô tội “Rủa? Ta rủa ngươi a?”

      Mặc Huyền nghiêng mắt nhìn liếc mắt nàng cái, liền xoay người ngồi xuống ghế, nhàng khụ cái.

      “Gần đây sớm muộn gì cũng sắp lạnh, hay là ngươi muốn lấy thêm chăn.” Như phi đau lòng nhìn nhi tử.

      Mặc Huyền gật gật đầu, lấy nước trà người hầu bưng, nhàng nhấp ngụm.

      Oa, uống trà đều tao nhã như vậy sao, Bảo Bối hoàn toàn đắm chìm nhìn , hoàn toàn khẳng định điệu bộ của xinh đẹp hơn!



      Chap 10: Ta đánh nhau rất giỏi nha!

      Mặc Huyền buông ly trà, nhìn phía mặt háo sắc chảy nước miếng của Bảo Bối, chỉ chỉ Bảo Bối “Nàng là?”

      Như phi cười cười “Mẫu phi muốn giới thiệu, nàng tên là Bảo Bối, ta nhờ nàng đến bảo hộ ngươi!” “Bảo hộ ta?”

      Vẻ mặt háo sắc, càng lo lắng cho mình bị nàng ăn, trong phủ những người khác cũng là vẻ mặt thể hoài nghi đầu hướng về Mặc Huyền cùng ánh mắt đồng tình.

      “Ngươi thân thể yếu đuối, kinh thành thời tiết thích hợp với ngươi. Thái y đều nơi này độ ấm thích hợp cho ngươi điều dưỡng, nhưng là mẫu phi yên để ngươi lại ở nơi này, cho nên nhờ nàng đến bảo hộ ngươi.” Như phi đau lòng nhìn nhi tử, tựa hồ rất gầy .

      “Ta cần!” Mặc Huyền ghét bỏ nhìn nàng cái, toàn thân mặc y phục kì lạ? miếng da thú phân mấy miếng quấn lại người, vẻ mặt vùa háo sắc lại vừa ngốc, ghê tởm hơn còn chảy nước miếng.

      “Thiếu gia, ngươi đừng coi khinh Bảo Bối tiểu thư, nàng rất lợi hại nha.” Mã thị nữ lập tức .

      Như phi cũng gật đầu.

      “Ta cần!” Mặc Huyền càng lớn tiếng cự tuyệt.

      “Vì sao?” Bảo Bối nhìn chuyện lớn tiếng, lập tức hoàn hồn, tò mò hỏi .

      “Ngươi bộ dạng xấu, toàn thân lại mang cỗ mùi lạ, ta nhìn thấy ngươi liền ghê tởm.” Mặc Huyền nhíu mày che miệng.

      “Xấu? Mùi lạ?” Bảo Bối lấy mũi ngửi chính mình, có a, xấu thôi, cùng so đương nhiên xấu a, điểm ấy nàng vui vẻ nhận.

      Nàng đến trước mặt , quả đấm vung lên“Nhưng ta đánh nhau rất giỏi nha!”

      Mặc Huyền che miệng kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, nghĩ tới nàng khoa trương chính mình như vậy.

      “Mặc Huyền, Bảo Bối là ta cố ý mang về đến, nếu ngươi vẫn cự tuyệt, mẫu phi hồi cung, vẫn cùng ngươi ở trong này.” Như phi .

      Lời này vừa ra, trong mắt Mặc Huyền lên tia kinh hoảng, mẫu phi lải nhải, là sợ hãi nhất, mỗi ngày đều ưa thích niệm kinh, đầu muốn nhanh hỏng mất, Như phi đắc ý nhìn con biểu tình, nàng biết lần này nàng nhất định thắng rồi!

      “Ở lại, có thể, nhưng nàng phải cách ta xa ba trượng.” Mặc Huyền hừ lạnh tiếng, xem như chấp nhận .

      “Hảo, hảo, ta đồng ý!” Bảo Bối lập tức vỗ lên bộ ngực , nhưng trong lòng ngược lại lại muốn gần , ba trượng là rất xa nha? Mặc kệ, chỉ cần ở bên người là tốt rồi, Bảo Bối vui vẻ cười.

      Như phi cười cười “Trương mụ, bây giờ ngươi đến chỗ viện* của tiểu thiếu gia vì Bảo Bối tiểu thư chuẩn bị cái phòng tốt, cố gắng xếp gần phòng thiếu gia.”

      *Nhà ở có tường thấp bao chung quanh

      “Dạ, Như phi.” Trương mụ đáp.

      Trương mụ mang theo Bảo Bối đến viện của tiểu thiếu gia, đường khỏi nhìn nhìn Bảo Bối, khuôn mặt tròn tròn, ánh mắt to, hai bên má có lúng đồng tiền, cười rộ lên nhìn rất ngọt ngào, kỳ nàng rất đáng
      emilia thích bài này.

    3. orionoreo13

      orionoreo13 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0

    4. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Nhảy hố :yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51:

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :