Giang Hồ Nhất Bản Ký - Thương Cầm

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Giang hồ nhất bản kí I

      Giới thiệu

      “ Giang hồ hiểm hóc.” tất cả những người chưa từng xông pha vào giang hồ đều thế nhưng… chỉ có người trong giang hồ mới biết được về cái họ gọi là giang hồ kia. cuộc phiêu lưu mạo hiểm, kì thú chờ đợi. Khi thất tinh bảo kiếm thất truyền cả trăm năm nay tái lại giang hồ. Làm sóng gió giang hồ nổi lên những đợi sóng ngầm.
      Xin gửi đến các đọc giả bộ truyện đầu tay của tôi.


      Tác giả: Thương Cầm.
      Last edited: 14/6/15

    2. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Mở đầu:

      “ Nghe tin gì chưa?”

      “ Tin gi?”

      “ Nghe thất tinh bảo kiếm xuất rồi.”

      đùa chứ?”

      “ Chuyện động trời này tôi mà đùa được sao?’’

      Những tiếng xì xào bàn tán ồn ào trong quán rượu ven đường. Họ bàn tán về thất tinh bảo kiếm thất truyền từ 300 năm nay. Nếu là nó dẽ làm nổi lòng hiếu kì của các danh sĩ trong giang hồ. Bởi lẽ ai sinh ra cũng có tham vọng là có sức mạnh vô song, đó là lý do họ tham gia vào cái nơi gọi là giang hồ ấy. Ai cũng có những vọng tưởng để thỏa mãn cái gọi là dục vọng của mình, để lấp đầy cái tham vọng ấy.

      “ Nếu tôi cũng muốn sở hữu nó. bảo vật như vậy.”

      “ Bảo vật có sao?”

      “ Khó mà tin.”

      Dối trá, có khi chỉ vì bảo kiếm họ có thể gia tay chém giếp lẫn nhau cho dù người đó là bằng hữu của mình nhưng đến khi tôi kịp nhận ra điều đó quá muộn chăng. Nếu có thể tôi muốn sửa chữa sai lầm của mình trong quá khứ, hay giúp đỡ bọn trẻ ngày nay tiếp tục tiến lên.

      Đó là điều tôi phân vân cũng là điều tôi căm thù… Cái người đó….


      Phần I: Ánh sáng nhoi của sinh mệnh, cuộc sống.

      Chương 1: Ra đời.

      Lập Đông, thời tiết bắt đầu trở nên lạnh giá. Sương sớm bao phủ cả biệt viện Hàn gia. Những tiếng khóc trào đời vang dội cả biệt viện.

      “ Oa, oa, oa.”

      Bà vú Nãi bế đứa bé tay với người phụ nữ giường. Bà có khuôn mặt trắng bệch, thở dốc vì mất sức, kèm theo mái tóc rối bời trông thảm hại. “ Phu nhân là tiểu thư.”

      Nghe xong bà ta giật mình, đôi mắt mệt mỏi mở to, kinh hoàng nhìn đứa bé thay vú Nãi “ thể nào. Nó phải con trai? Nó phải con ta.”

      “ Phu nhân…”

      “ Cút! Mang đứa bé kia cút ra xa ta ra. Nhanh, ta muốn nhìn thấy nó. Cút nhanh!” Tâm trí bà ta như điên loạn, bà ta cầm đủ thứ ném loạn xạ. Đôi mắt bà ta đỏ ngầu “ Như thế vị trí của ta …”

      Vú Nãi đành ôm đứa bé về khu nhà trống dành cho người hầu ở phía sau Hàn phủ. Bà nhìn đứa bé lắc đầu ngạo ngán “ Tội nghiệp.”

      Kể từ khi bước ra khỏi phòng của vị phu nhân kia đứa bé thèm khóc nữa, như nó biết rằng mình bị vứt bỏ. ai còn cần đến nó nữa. Có lẽ….

      Đó lại là khởi đầu của cái kết bi thương. “ Hàn Tịch.”

      “ Từ bây giờ con là Hàn Tịch người kế nhiệm ta.”

      Đó chỉ là khởi nguồn của cái kết có gì vui vẻ hay hạnh phúc.

      Sợ ra đời của nó là để mang đến đau thương, là để mở ra lịch sử mới trong giang hồ.
      Chương 2: Những bước trưởng thành. ( Sorry vì những chương này viết ngăn nha!)

      Khi Hàn Tịch lên 3 tuổi vú Nãi chio nàng biết được thân phận thực của mình. Là Hàn Ngũ tiểu thư bị vứt bỏ.

      “ Con sao chứ?”

      Hàn Tịch chỉ nhàng lắc đầu “ phải dối nhưng… con…”

      Vú Nãi ôm lấy nàng “ sao, có gì con cứ khóc.”

      , khóc là thể yếu đuối, là bạc nhược. Con khóc.” Nàng dùng ánh mắt kiên quyết nhìn vú Nãi.

      Năm nàng lên 5, vú Nãi dậy nàng luyện công hấp thụ chân khí, ngồi thiền lên tọa.
      Đó cũng là năm gặp nhiều khó khăn nhất cuộc đời nàng. Mẫu thân của nàng hạ sinh được đứa con trai đặt tên là Hàn Lâm.

      Phụ thân nàng vô cùng sung sướng ôm đứa thằng bé trong tay. Có thêm nó trong Hàn phủ này nàng càng bị khinh thường hơn, điều đó làm nàng cảm thấy chán ghét cái nơi được gọi là nhà này và căm ghét cái sinh linh bé mới ra đời kia.

      Hàn gia Thất thiếu gia - Hàn Lâm được ra đời trong tình thương của phụ mẫu. Còn nàng ra đời trong căm ghét và nhạo báng của thiên hạ.

      “ Nhìn nó xem, nó là của bỏ .” Các huynh muội trong cái nhà này đều chán ghét nàng.
      “ Đừng nhìn nó. Nhìn nó làm bẩn mắt tao.”

      nhục nhã này nàng thề phải bắt họ trả lại gấp bội.

      Gia đình nàng có tổng cộng là 7 huynh đệ. Đại thiếu gia và tứ tiểu thư được tam phu nhân của phụ thân nàng sinh ra. Nhị thiếu gia và Lục tiểu thư do vợ tứ phu nhân sinh ra. Tam tiểu thư do nhị phu nhân sinh ra. Và nàng và Thất thiếu gia do chính thê sinh ra. Thế nên nàng bị ruồng bỏ để lấy được cái gọi là sủng hạnh của phu quân.

      Cho nên nàng mới cố gắng học võ để sau này cho họ ném thử cảm giác đau khổ là như thế nào.

      Năm nàng lên 8, vú Nãi dậy nàng võ công và cách dùng nội lực để vận chân khí. Vú Nãi còn nhiều lần khuyên nàng nên từ bỏ học võ công vì nàng có năng khiếu.

      Nhưng nàng lòng quyết khó ai mà lay chuyển được.

      Vú Nãi đau lòng nhìn nàng ngã dập mặt chân tay sứt sẹo. Mặt mũi tím bầm, đầu chảy đầu mồ hôi “ Tịch nhi, thế là đủ rồi.”

      , chưa thể… dừng dở đây được.” Nàng cố gắng chống tay dậy. thở dốc. Trông nàng lúc này thảm hại.

      “ Tịch nhi, con làm thế là tự hành hạ bản thân mình thôi.” Vú Nãi đưa tay ra định đỡ nàng dậy nàng vung tay đẩy cánh ta của vú Nãi ra “ Con cần, con tự làm được.”
      Nàng khổ luyện tập những chiêu thức võ công cơ bản, có nột cái đầu ngó vào biệt viện.

      “ Tỷ tỷ có võ công giỏi quá!” Là thằng bé, nó trưng bộ ngây thơ với nụ cười rạng rỡ với nàng.

      “ Mi là…”

      “ Em là Hàn Lâm rất vui được gặp tỷ.”

      Nghe được tên nó nàng sững người. Theo bản năng nàng lùi lại phía sau mấy bước. Trừng mắt nhìn Hàn Lâm.

      Hàn Lâm nhìn biểu cảm mặt của Hàn Tịch đến nỗi thể cử động. Đôi mắt ấy chứa quá nhiều căm ghét đối với Hàn Lâm.

      “ Tỷ…”

      “ Tránh xa tao ra.” Nàng hét lên. “ Cút ra khỏi đây. Cút!”

      Hàn Lâm hai mắt rưng rưng, vừa khóc vừa chạy .

      “ Tịch nhi, con như thế là quá đáng lắm.”

      biết tại sao nhưng trong lòng nàng có những mặc cảm tội lỗi.

    3. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 3: Trưởng thành.

      Sau việc đó Hàn Tịch cứ tưởng Hàn Lâm còn bén mảng đến nữa nhưng nàng sai. Hàn Lâm vẫn cứ mặt dày mà bước đến

      “ Tỷ tỷ ta đến chơi với tỷ.” Hàn Lâm đường hoàng đứng trước mặt nàng, ngẩng cao đầu đối diện với ánh mắt lạnh như băng của nàng.

      “ Tránh ra.”

      “ Tỷ tỷ thành gì hết. Chẳng lẽ tỷ thấy đơn sao?” Hàn Lâm dương đôi mắt vô tội long lanh đầy tội nghiệp ra trước mặt Hàn Tịch.

      Nàng chết đứng nhìn ánh mắt đầy vô tội của Hàn Lâm. Có lẽ dù có lạnh giá bao nhiêu cũng có điểm yếu chăng? Vì dù là ai nữa họ cũng là con người mà.

      “ Được rồi đừng làm phiền ta.” Cuối cùng trước áp lực của ánh mắt long lanh dễ thương nàng giơ cờ trắng đầu hàng.

      Từ ngày hôm đó, ngày nào Hàn Lâm cũng đến làm phiền nàng. Tuy rất ồn ào nhưng cũng rất vui vẻ. Đó là lần đầu tiên trong đời nàng biết cười là gì và cảm nhận được hạnh phúc đầu tiên trong các bất hạnh.

      Rồi thời gian cũng trôi qua nhanh. Đến bây nàng còn là đứa trẻ nữa mà là thiếu nữ 18 tuổi trưởng thành đầy chính chắn và mẫu mực.

      “ Tịch nhi, con 18 tuổi rồi phải biết cư xử sao cho giống thiếu nữ thực thụ.” Vú Nãi nhìn Hàn Tịch cứ vung kiếm múa gươm trước mặt bà, lắc đầu .

      cần.” Nàng chẳng thèm bén mảng đến lời của vú Nãi. “ A, rắc rối lại đến nữa kìa.”

      Nghe thấy bước chân đầy vội vã chạy đến hướng nàng.

      “ Tỷ tỷ cứu đệ…”

      “ Có chuyện gì?” Nàng ngừng tập kiếm, quay đầu lại nhìn Hàn Lâm.

      “ Mẫu thân bắt để phải lập hôn ước với con nhà họ Thẩm. Đệ thích đâu.” Hàn Lâm lắc đầu.

      “ Lần đầu cãi mẹ cơ đấy.” Nàng liếc nhìn Hàn Lâm.

      phải.” Hàn Lâm phản đối mãnh liệt “ Việc gì đệ cũng nghe theo mẫu thân… nhưng chung thân đại của cả đời đệ… thể để cho mẫu thân quyết định được.”
      “ Con trai mà, ai tam thê tứ thiếp chứ.” Nàng nhìn Hàn Lâm, đôi mắt nàng ở dừng ở nơi vô định nào đó.

      đâu… đệ muốn. Đệ muốn được người con đáng được đệ và đệ cưới nàng.”

      Hàn Tịch quay đầu lại, nhìn chằm vào tiểu đệ kém nàng tận 5 tuổi này. Nàng bước tới gần Hàn Lâm đặt tay lên vai cậu “ Nhóc có biểu tốt đấy.”

      Đúng là lời ít ý nhiều.

      “ Tỷ…” Hàn Lâm vẫn còn ngạc nhiên nàng quay trở về với vai trò hàng ngày - luyện kiếm.

      Vú Nãi bước đến gần cậu “ Tiểu Lâm có ý chí đấy. Sau này trượng phu mẫu mực.”

      Hàn Lâm đỏ mặt “ Tr…Trượng .. phu?” Vú Nãi nhìn Hàn Lâm cười .

      “ Nè Tiểu Lâm, sau này dù có gì xảy ra nữa đừng có căm hận tỷ con nhé! Tịch nhi rất quý mến con.”

      “ Vú… Nãi.” Hàn Lâm ngước nhìn lên vú Nãi, cảm giác lo sợ bắt đầu lan tỏa khắp tứ chi “ Người vậy là sao?”

      Chương 4: Mộng hoa đăng.

      “ Nè nè tỷ, canh chợ chiều nhiều hàng giảm giá lắm, tỷ mua cho đệ 2 hai tấm vải nhé! tấm màu đỏ và tấm màu lục nhé! Nhớ là mua hai tấm đó nhé! Đệ đưa cho tỷ 2 vạn lượng nhé! Tỷ thích mua gì cứ mua nhé! Tiền thừa cho chị cả đấy. Đệ đây nhé! Tạm biệt nhé!”

      Nhé nhé cái gì chứ? Nàng mang khuôn mặt đầy tức giận ra ngoài đường.

      Cũng chỉ tại nàng khống chế được mình cứ thế mà nhận lời, là muốn đập đầu mà chết mà.

      Đầu tiên là mua hai tấm vải. Nàng vào cửa tiệm bán vải “ Lão bản, cho ta xem vải.” Nàng liếc mắt nhìn quanh.

      “ Vâng vâng, tiểu nương muốn xem loại gì?”

      Tiểu nương? Nàng trừng mắt nhìn ông chủ tiệm vải.

      “ Hơ.” Ông ta toát mồ hôi lạnh vì cái trừng mắt của nàng.

      “ Ta muốn tấm vải màu đỏ và màu lục. Thượng hạng.” Ông chủ tiệm vải vội vàng lấy luôn những tấm vải nàng cần. Nhận được hàng nàng nang chóng thanh toán rồi trở về biệt viện.

      “ Tỷ về sớm thế.” Hàn Lâm ngồi bàn đá trong biệt viện đánh cờ với vú Nãi.
      Nàng rựt rựt ánh mắt. “ Thế mua được đồ ?”

      “ Đây.” Nàng ném bọc vải cho cậu. Hàn Lâm nhìn nó vui sướng cười với Hàn Tịch. “ Cảm ơn tỷ nhiều.” Cậu ôm bọc vải chạy ra ngoài biệt viện.

      “ Có nó những năm tháng sau này buồn chán nữa đâu, phải Tịch nhi?”
      “ Ờ.” Nàng khẽ gật đầu.

      Mấy hôm sau nàng gặp Hàn Lâm nữa. “ Sao vậy? Đợi nó đến sao?”

      , nó đến chỉ… làm lỡ việc của con thôi.” Hàn Tịch nghiêm nghị cầm kiếm lên. “ Vú Nãi, học thôi.”

      “ Được.” Vú Nãi cầm cái kiếm khác giơ lên trước mặt “ Vậy hôm nay chúng ta học cách thủ kiếm để tấn nhé!” Vú Nãi tiến đến trước mặt nàng “ Học tấn công mãi cũng có tác dụng đâu.”

      “ Vâng, xin chỉ giáo.”

      Keng, keng, keng. Tiếng thanh kim loại đập vào với nhau.

      “ Tịch nhi muốn thắng ta phải đợi 10 năm nữa .” Vú Nãi cầm thanh kiếm hất văng thanh kiếm trong tay nàng ra. “ Giờ đến lượt ta.”

      Nàng nhắm tịt hai mắt lại. Mũi kiếm dừng ngay trước cách mũi nàng nửa phân.
      là…” Vú Nãi thu kiếm lại. “ Được rồi hôm nay đến thế thôi. Ta thấy… hình như con phân tâm.”

      “ Xin…”

      cần xin lỗi, hôm nay con cứ nghỉ thoải mái. Coi như xả hơi nhé! Cổ nhân có câu “ dục tốc bất đạt mà.”

      Được nghỉ? Lần đầu tiên trong 13 năm qua có ngày nàng được nghỉ.

      có việc gì làm nàng liền ra ngoài phủ dạo. Nàng đâu về đâu cũng chả quan trọng, người của Hàn phủ sớm coi nàng tồn tại rồi.

      Nàng cứ hết các nơi này đến nơi nọ nhưng kỳ lạ rằng nàng đến đâu trẻ con nhìn thấy nàng đều khóc thét.

      nương làm bọn trẻ con sợ đấy.”

      “ Ai?” Nàng gằn giọng.

      thất lễ quá. làm nương hoảng sợ rồi.” nam tử vận bạch y nhảy xuống trước mặt nàng. “ thất kính với côooooo… nương đây.” ta vận y phục trắng muốt từ xuống dưới vương tí bụi bần nào. Mái tóc đen dài được búi gọn gàng, đôi mắt màu đen tựa như mặt hồ phẳng lặng, thể nhìn ra tâm ý của .

      “ Ngươi là ai?” Hàn Tịch lạnh lùng lườm .

      “ Lần đầu mới gặp xin nương đừng hỏi tại hạ là ai. Nếu chúng ta có duyên gặp lại tại hạ vui lòng cho nương biết tên tại hạ.”

      “ Ba hoa.” Nàng lạnh lùng lướt qua .

      “ Ta biết tại sao trẻ con nhìn thấy nương là lại khóc rồi. Vì nương có khuôn mặt cau có như thế kia, đương nhiên là sợ rồi.”

      Nàng quay phắt lưng lại nhìn “ Ngươi …”

      “ Nhưng mà… nào cũng có vẻ đẹp riêng.” lôi đâu ra được bông hồng đưa ra trước mặt nàng “ Bộ trang phục đỏ thẫm nàng vận đẹp đẽ như trước bông hồng tay ta. Ta tặng nàng nhân lần đầu gặp mặt.”

      Nàng thẹn quá hóa giận, mặt đỏ phừng phừng “ Cái tên…”

      đưa bông hồng vào tay nàng “ Tạm biệt.”. Rồi dùng king kong bay mất.
      “ BIẾN THÁI.”

      Tức giận, tức giận cảm giác vừa thẹn vừa giận đến bây giờ lần đầu tiên nàng mới có. Nhìn bông hồng trong tay lại nghĩ đến khuôn mặt điển trai kia lại tức giận, nàng ném bông hồng xuống đất “ Cái đầu nhà ngươi.”

      Tầm chiều muộn nàng trở về biệt viện thấy Hàn Lâm ngồi ngế đá.

      “ Tỷ trễ quá.” Hàn Lâm nhìn thấy Hàn Tịch trở về đành vội vã chạy đến. Hôm nay trông cậu có vẻ khác với mọi hôm cậu mặc y phục màu lục, mái tóc buông ta chỉ búi lên nhóm. Cậu lôi từ trong tay nải ra bộ y phục màu đỏ tươi đưa chi nàng “ Tỷ cũng thay đồ .”

      “ Thay đồ?” Nàng khó hiểu nhìn Hàn Lâm.

      “ Vì để trốn tránh mẫu thân đệ phai lén lút mang đến đây cho tỷ. Vì đệ thấy tỷ thích màu đỏ cho nên …” Càng mặt Hàn Lâm càng đỏ. “ Tỷ hãy mặc vào nhé!”
      Lại cái ánh mắt đó, nàng chết đứng dưới cái ánh mắt đó chỉ biết tùy tiện gật đầu.
      lúc sau……

      “ Sao ta lại….” Nhìn bộ y phúc trang trí rắc rối trong gương đồng mặt nàng đầy những vạch đen.

      “ Đẹp lắm phải , vì đệ muốn tỷ được nữ tính hơn ấy mà.” Hàn Lâm cười toe toét.
      Hàn Tịch mặt hầm hầm nhìn cậu, cậu làm ngơ coi nhơ thấy. Cậu đeo vào mặt mình cái mặt nạ rồi đưa cho nàng cái “ Đeo mặt nạ vào .”

      “ Tại sao?”

      “ Rồi tỷ biết.” Hàn Lâm nháy mắt.

      Hàn Lâm kéo tay nàng ra ngoài phố, lúc này trời sắp tối nam thanh nữ tú lại đầy phố.

      “ Đây là?...”

      “ Hội hoa đăng đấy.” Hàn Lâm giải thích cho nàng “ Là lễ hội đầu năm để khai sáng cho năm đây hạnh phúc và vui vẻ. Đặc biệt của lễ hội là nam nữ đều phải đeo mặt nạ, ăn diện để tìm nữa kia của mình.”

      “ Tìm nửa kia?”

      “ Đúng thế. Hơn nữa vào giờ hợi chúng ta có thể thả đèn hoa đăng mang điều ước của mình tới năm mới. Vì ngày này đệ phải nỗ lực rất nhiều cho nên tỷ hãy tận hưởng nhé!... Vì có thể đây là…”

      Quá ồn nàng thể nghe được Hàn Lâm định gì tiếp. Nàng cũng quá chú tâm vào các hàng động của người lại để ý đến những lời của Hàn Lâm.

      lại lại cũng được lúc lâu hai người dừng lại ngồi trước bờ sông. Hàn Lâm biết kiếm đâu ra hai chiếc đèn hoa đăng đưa cho nàng. “ Cũng đến giờ hợi rồi đấy.”
      Hai người cùng nhau viết điều ước ra giấy bỏ và đèn hoa đăng rồi thả xuống mặt sông.
      cảnh tượng đẹp đẽ.”

      Nàng quay mặt lại thấy thiếu niên vận bạch y đeo chiếc mặt nạ bạc nhìn dòng nước.

      “ Có duyên đấy, tại hạ là Mạc Cảnh Ngôn.” mỉm cười nhìn nàng.

    4. orionoreo13

      orionoreo13 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :