1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên hậu của ông chủ - Túc Vân (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      [​IMG]
      Thiên hậu của ông chủ
      Tác giả : Túc Vân
      Thể loại : Đô thị đại, công sở, HE...
      Tình trạng : 10 chương
      Editor : Hồng Diệp
      Nguồn : Sưu Tầm
      Nguồn eBook cungquanghang.com
      Type 50% pic: Ngochannguyen

      Giới thiệu


      Thân là ca sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước
      Trầm Lăng Lăng hô phong hoán vũ, muốn cái gì là có cái đó.
      Nhưng điều duy nhất mà muốn, nhưng thể nào có được - Quan Hằng Trạch.
      Lần đầu tiên gặp nhau, bị Quan Hằng Trạch hấp dẫn.
      Nhưng ngay lúc ấy lại làm cho nổi giận.
      Bởi vì chán ghét mẹ của mình, cũng khinh thường chỉ là "em " nuôi.
      những gây cho bao nhiêu khó khăn, thậm chí muốn vĩnh viễn rời xa nhà họ Quan.
      sao! Bởi vì chưa nhìn thấy được sức quyến rũ của .
      Chờ trở lại, trở thành mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, làm thể cự tuyệt!
      Thề với chính mình là phải chán ghét , điều đó đau đớn biết bao!
      Mặc dù Trầm Lăng Lăng bị kích thích, rời khỏi nhà họ Quan để học tập, nhưng Quan Hằng Trạch thể chú ý đến nhất cử nhất động của .
      Nhìn thấy được nhiều người theo đuổi, bắt đầu cảm thấy mất mát.
      Hơn nữa nghe được các thương gia lớn ào ào theo đuổi , khỏi luống cuống!
      Làm thế nào bây giờ? lẽ thực buông tha ? ôm ấp với người đàn ông khác được hay sao???


      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 18/11/15
      fujjko, lovenovel, duyenktn12 others thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 1.1

      Editor : Hồng Diệp

      Buổi chiều vào đông, xuyên thấu qua ô cửa kính sạch , ánh sáng mặt trời chói lọi chiếu vào trong đại sảnh hoa lệ. Quan Hằng Trạch nắm tay bạn thanh mai trúc mã Hà Lỵ Diễm, từ bên ngoài cười cười vào. học cao đẳng tại Mĩ, thừa dịp nghỉ đông quay về Đài Loan nghỉ tết.

      Nhưng Hà Lỵ Diễm thể là bạn của , bởi vì bọn họ khi còn bé là hàng xóm, hai người thường chơi chung với nhau, khi trưởng thành, Hà Lỵ Diễm từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đến gần Quan Hằng Trạch, dần dần họ trở thành đôi được mọi người công nhận.

      Vừa vào cửa, Quan Hằng Trạch nhìn mẹ của mình Linh Đạt nghe điện thoại mà im lặng rơi nước mắt, khỏi kinh ngạc. Định thần lại, giễu cợt hỏi : " kì lạ, có chuyện gì có thể khiến bà khóc như vậy?" Mặc dù và mẹ trải qua thời gian dài quan hệ tốt, nhưng vẫn nhịn được mở miệng hỏi thăm.

      "Mẹ..." Linh Đạt khóc đầy nước mắt nước mũi.

      Bà nên như thế nào với con trai của mình về nỗi đau của mình đây?

      Khi bà nhận được điện thoại thông báo, rằng trai nuôi Trầm Khuê còn sống hai ngày trước bị người của Hoa Bang giết hại, cả người ngây ra.

      Trầm Khuê sinh ra là nhi, Linh Đạt cũng vậy, hai người lớn lên cùng nhau ở nhi viện, tình cảm của hai người giống như em vậy, Trầm Khuê rất quan tâm bà, luôn xem bà như em và bảo vệ cho bà. Sau đó, Trầm Khuê được cặp vợ chồng người Mĩ nhận nuôi rồi đưa về Mĩ sinh sống. Hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, Trầm Khuê sống ở nước Mĩ sau đó gia nhập xã hội đen, rồi vợ của đại ca xã hội đen , còn lén sinh ra đứa con là Trầm Lăng Lăng. Còn nguyên nhân và tình hình cụ thể thế nào, Linh Đạt hoàn toàn biết, chỉ biết là Trầm Khuê có con .

      Nhìn người con trai bảo bối Hằng Trạch bướng bỉnh nhìn mặt đứa bé, sâu trong lòng Linh Đạt khỏi xấu hổ.

      Linh Đạt vốn là nhi, khó tránh khỏi mong muốn được leo lên cao. Năm đó vì giàu sang, bà từ thủ đoạn nào quyến rũ người đàn ông giàu nhất Đài Loan là Quan Thắng, lúc ấy Quan Thắng có vợ, bà ngại phá hỏng hôn nhân của người khác trở thành người thứ ba, sau đó bà mang thai, muốn ông tuyên bố ly hôn. Bà thành công, lúc ấy bà mang thai Quan Hằng Trạch, mượn đứa bé để uy hiếp, Quan Thắng muốn có người kế thừa, nên kết hôn với bà.

      Cứ như vậy, bà trở thành phu nhân của Quan gia, sinh ra đứa con trai, bà lấy được toàn bộ những gì mà mọi phụ nữ đều muốn có - xinh đẹp, chồng con, tiền xài hết, nhưng lại xảy ra chuyện xấu - Quan Thắng tự sát.

      Điều đó làm cho bà bị đả kích nghiêm trọng, như thể mình bị sét đánh. Linh Đạt ngờ rằng mình vô hình đẩy đối phương vào con đường chết, sinh mạng còn sống sót bởi vì bà mà kết thúc, chuyện này thể nào ngờ tới.

      Sau đó, năm tháng dần trôi qua, cuối cùng bà nếm được cái gì gọi là báo ứng - con trai Quan Hằng Trạch chán ghét bà, dường như lúc nào là trừng phạt bà.

      Ngay từ bé, Quan Hằng Trạch là đứa trẻ như bao đứa trẻ bình thường khác, ngây thơ thuần khiết, thông minh ưu tú, diện mạo đáng ... Nhưng dần lớn lên còn như vậy nữa. Quan Hằng Trạch phải là đứa bé nghe lời, nhất là sau khi tiếp xúc với Hà Lỵ Diễm, gần mực đen, gần đèn rạng, Hằng Trạch dần trở nên hư hỏng.

      Hơn nữa, Quan Hằng Trạch nghe chuyện từ người ngoài, biết được việc làm của mẹ mình ngày xưa, phát mình giàu có là nhờ phá hỏng hôn nhân của người khác, thể nào tha thứ cho mẹ của mình lại làm chuyện như vậy, tâm trạng hổ thẹn và vô cùng hỗn loạn, càng giống như là ngựa hoang mất cương, trở nên mất phương hướng.

      Thực ra Quan Hằng Trạch cũng thích Hà Lỵ Diễm, đáy lòng của chỉ coi là bạn bình thường, nhưng muốn làm trái ý của mẹ - bà thích Hà Lỵ Diễm, lại càng muốn qua lại với Hà Lỵ Diễm, khiến bà cảm thấy vui. Vì vậy, Hà Lỵ Diễm ở bên ngoài là bạn của Quan Hằng Trạch, chút phản ứng cũng có, coi như là cam chịu!

      "Mẹ à, đừng khóc, con pha trà, uống chút trà nóng cảm thấy thoải mái hơn!" Hà Lỵ Diễm giả tình giả ý vào phòng bếp chuẩn bị. lúc sau, bưng ra ly trà long nhãn ra ngoài, cũng thuận tay rót chén đưa cho Linh Đạt.

      Linh Đạt hoảng hốt nên suy nghĩ nhiều, đưa tay ra tiếp nhận, chuẩn bị uống xuất mấy người làm từ phòng bếp lao ra.

      "Phu nhân thể uống...!!!Tôi..." Người làm do dự giây lát, dứt khoát : "Tôi mới thấy Hà tiểu thư lén lén lút lút cho gói bột thuốc trắng vào trong trà..."

      "Cái gì? Bột thuốc?" Linh Đạt ngạc nhiên nhìn về phía con.

      Quan Hằng Trạch còn chưa kịp mở miệng, Hà Lỵ Diễm ngạo mạn : "Đó chỉ là chút thuốc tiêu chảy, các người khẩn trương cái gì?"

      " dám..." Linh Đạt tức giận tới gương mặt trắng bệch.

      Linh Đạt từng là người phụ nữ xấu xa, cho nên hiểu đó là bộ dạng gì. Bà sớm hiểu Hà Lỵ Diễm phải là tốt, trong ánh mắt của ta thể rất . Vì vậy, bà liều chết ngăn cản con của mình qua lại với Hà Lỵ Diễm, nhưng càng ngăn cản, bà phát mình phải chịu cái giá càng lớn hơn.

      "Ai bảo bà vẫn trăm phương ngàn kế ngăn cản tôi với Hằng Trạch, khắp nơi đều phá hỏng tôi với Hằng Trạch, bà cho là tôi biết sao?" Hà Lỵ Diễm ra thực, khiến Linh Đạt nhất thời phản bác lại được, vội vàng nhìn sang Hằng Trạch cầu cứu.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      fujjko, hoadaoanh, lovenovel2 others thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      1.2
      Hằng Trạch lại thờ ơ, lạnh nhạt nhìn bà.

      Đây cũng phải là lần đầu tiên, hiểu, Hà Lỵ Diễm dùng mọi thủ đoạn để trả thù mẹ mình. Dù sao cũng là người thông minh, cũng biết đầu đuôi tình, nhưng từ đầu đến cuối chẳng phân biệt đúng sai cũng chỉ vì muốn làm Linh Đạt khổ sở, để cho bà phải chịu khổ, hành hạ bà...

      máu lạnh vô tình? , nghĩ nghĩ lại, đây đều là Linh Đạt tự mình chuốc lấy!

      "Bà cần phải khích bác ly gián, chẳng có ích lợi gì đâu."

      Hằng Trạch thờ ơ , càng làm cho Linh Đạt nản lòng. Nhưng dù thế nào, Hằng Trạch là đứa con duy nhất của bà, bà cũng buông tha con trai của mình, cho dù có phải thẳng ra, bà cũng muốn con của mình phải tỉnh táo!

      Ngay trước mặt Hà Lỵ Diễm, Linh Đạt e dè với Quan Hằng Trạch:

      "Con trai, mẹ thấy rằng Hà Lỵ Diễm phải tốt, con nên qua lại với ta, có kết cục tốt..."

      Hà Lỵ Diễm tức giận cắn răng, con ngươi tản ra ánh sáng khiến người ta sợ hãi, ta nhìn chằm chằm Linh Đạt.

      Đáng ghét! Lại dám mình như vậy!

      "Mẹ, tha thứ cho tôi ăn hiếu thuận - bà cũng là người đàn bà xấu chẳng phải sao?" Quan Hằng Trạch xoay người, về phía bàn thờ, nhìn ảnh thờ của cha rồi , càng làm cho Linh Đạt cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

      "Bà cần cho là tôi biết ngày trước bà làm chuyện mất mặt như thế nào. Tôi thực thể nào tưởng tượng rằng, tôi ra đời trong tình huống như thế nào. Bà lợi dụng tôi mà uy hiếp cha phải ly hôn, bắt cha phải cưới bà, sau đó bà hại cha tôi phải tự sát, là bà hại chết người phụ nữ vô tội đó, mặc dù luật pháp cha có bất cứ trách nhiệm nào, bà phải gặp báo ứng!" Hằng Trạch hung hăng nhìn chằm chằm Linh Đạt :"Tôi thực quá xấu hổ về bà!"

      Đây chính là lý do mà rất hận bà!

      Quan Thắng chết rất sớm, ông vốn là người khỏe mạnh lại giàu có, hẳn là người phải sống rất thọ, ai ngờ giống như là bị nguyền rủa, khi ông 55 tuổi, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, tự sát, cho nên Linh Đạt trở thành góa phụ khi bà hơn 40 tuổi.

      "Tôi xấu xa, nhưng tôi xấu xa như bà. Nhìn xem! Hằng Trạch cũng đứng về phía của tôi đây này!" Lỵ Diễm càng thêm ngang ngược, hả hê cười: "Tương lai tôi trở thành vợ của Hằng Trạch, được cưới hỏi đàng hoàng, còn bà, biết xấu hổ cướp chồng của người khác, còn hại vợ chồng người ta tự sát..." Tội này giống như vết nhơ, cả đời bà cũng rửa hết tội.

      Quan Hằng Trạch lạnh nhạt nhìn Linh Đạt cái, lập tức đưa Hà Lỵ Diễm xoay người rời , chi còn lại Linh Đạt đơn mình trong khu nhà rộng lớn trống rỗng, tĩnh mịch.

      "Đây là báo ứng của tôi sao?" Linh Đạt rơi nước mắt sám hối. "Ngay cả con trai tôi cũng chán ghét tôi..." có chồng, con trai lại ghét bỏ bà, có nhiều tiền hơn nữa có ích lợi gì đây?"

      Đây là số phận của bà! Nhất định về già bị con trai gạt bỏ, chỗ nương tựa.

      Bà nhớ lại khi còn bé ở trong nhi viện kia vô tư vô lo, mặc dù thiếu hụt về vật chất, nhưng có người để thương, bà nhớ lại cùng trai giống như em ở cùng với nhau mọi lúc mọi nơi.

      Hôm nay, người mà bà thương nhất chết rồi, bà có thể làm cho ấy cái gì đây? Điều duy nhất bà có thể làm là nuôi dưỡng con của ấy, để ấy được yên nghỉ.

      Khi có cơ hội gặp gỡ, Trầm Lăng Lăng tới nhà họ Quan.

      Trầm Khuê khi còn sống chỉ có hai bàn tay trắng, sau khi chết chỉ để lại con của mình Trầm Lăng Lăng, Linh Đạt quyết định nhận nuôi Trầm Lăng Lăng.

      Trầm Lăng Lăng thực rất đáng , khi đó còn là ai vừa nhìn thấy nhịn được mà mềm giọng, thực làm người ta quá quý, mặc dù số phận trớ trêu, mẹ là phu nhân của lão đại xã hội đen, cha bị lão đại giết chết, nhưng sức quyến rũ trời sinh, người nào có thể coi thường xinh đẹp của , đây cũng là nguyên nhân sau này trở thành siêu sao!

      Kể từ khi nhận nuôi Trầm Lăng Lăng, Linh Đạt cảm thấy cuộc sống của mình trở nên sung túc hơn, đem toàn bộ quan tâm cho Trầm Lăng Lăng, rất thương, cẩn thận chăm sóc cho .

      Cuộc sống của Linh Đạt còn tĩnh mịch nữa, bà tiêu rất nhiều tiền và toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Trầm Lăng Lăng, cho học đánh đàn, vẽ tranh, viết chữ, học giỏi đa tài, thậm chí đặc biệt sắp xếp cho sang Mĩ học, cho Trầm Lăng Lăng có được cuộc sống tốt nhất.

      Trầm Lăng Lăng biết về bối cảnh gia tài của mẹ nuôi, chỉ biết là Linh Đạt rất có tiền, còn có người con trai bảo bối du học ở nước Mĩ, trừ những cái đó ra, cũng muốn hỏi nhiều.

      Đáng tiếc là cuộc sống hài hòa, yên bình ấy bị Quan Hằng Trạch phá hỏng.


      Trầm Lăng Lăng được mười tuổi vào nhà họ Quan, lúc ấy Quan Hằng Trạch học cao đẳng ở Mĩ nhận được điện thoại của Linh Đạt báo chuyện này, còn hy vọng rảnh rỗi nên trở về thăm Lăng Lăng, nghe xong lời này, nhịn được tức giận vứt điện thoại .

      " biết tự nhiên nhận nuôi là ai, còn cho mình biết này rất tốt! Làm ơn, chẳng lẽ muốn mình cưới ta? Mình và ta đều còn trẻ mà."

      thực tế, suy nghĩ của sai chút nào, đây đúng là tâm nguyện của Linh Đạt. Nhưng chính là bởi vì Linh Đạt, Quan Hằng Trạch còn chưa nhìn thấy người, ghét cay ghét đắng Trầm Lăng Lăng rồi! bé này là ai? Là người như thế nào? Tại sao lại sống chùa trong nhà của ?

      Mặc dù chưa từng gặp mặt Trầm Lăng Lăng, nhưng chỉ cần là người mà Linh Đạt quý, đều ghét!

      tức giận, chịu về Đài Loan, cho đến khi Trầm Lăng Lăng mười ba tuổi, mười chín tuổi, là sinh viên năm hai.

      Thờ ơ lạnh nhạt với Hà Lỵ Diễm vài năm, như vậy cũng phải là giải pháp. Từ trước đến nay, ta luôn coi Quan Hằng Trạch là mỏ vàng, tổn hao công sức đuổi đám con vây lấy Quan Hằng Trạch, muốn chiếm đoạt , tự nhiên xuất Trầm Lăng Lăng lai lịch, dĩ nhiên là mục tiêu phải đề phòng.

      đưa ra đề nghị mạo hiểm. "Hằng Trạch, 3 năm rồi, để cho mẹ làm việc như vậy, trong nhà có người ngoài, thực thể nào có thể với mẹ sao! kia lại phải họ Quan, phải là người tốt, đến lúc đó cướp tài sản nhà , làm còn gì cả, vậy phải làm thế nào? phải nghĩ ra cách !"

      Ánh mắt Quan Hằng Trạch lạnh lùng, chậm rãi gật đầu :"Nên cho ta thấy được tôi mới chính là chủ nhân của nhà họ Quan, đương nhiên có quyền đuổi ta !" biết Hà Lỵ Diễm suy tính phải là tốt cho nhưng quả là muốn trở về xem thế nào.

      Mùa hè này, "đặc biệt" về Đài Loan chuyến.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      fujjko, lovenovelMeoconkissu2 thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      1.3
      Hai tuần sau, Quan Hằng Trạch mệt mỏi trở về nhà sau thời gian dài ở Mĩ.

      muốn người làm trong nhà cần báo cho Linh Đạt, trực tiếp vào đại sảnh, tình cờ nghe được tiếng nhạc piano du dương.

      Trong nhà này có người biết đánh đàn sao?

      kinh ngạc, liền lần theo nơi phát ra tiếng đàn dương cầm kia.

      Đây là lần đầu tiên Quan Hằng Trạch nhìn thấy Trầm Lăng Lăng.

      Trầm Lăng Lăng chuyên tâm đánh đàn, đó là bài thích nhất "Tặng cho Alice". có mái tóc dài đen mượt, khí chất tao nhã, những ngón tay trắng muốt của giống như những vũ công nhảy múa, như đóa hoa chớm nở, tràn đầy tuổi xuân, nụ cười tỏa sáng như có như , mang cho người ta cảm giác ấm áp.

      Quan Hằng Trạch đứng phía sau Trầm Lăng Lăng, ngơ ngác nhìn , giật mình vì vẻ đẹp của , vẻ đẹp ấy khiến rung động.

      người con vô cùng xinh đẹp và tràn đầy khí chất!

      biết Linh Đạt nhận nuôi ở đâu, đúng là tiểu mỹ nhân, chỉ có dáng dấp, mắt ngọc mày ngài, da trắng ngần, vô cùng đáng , còn có tài nghệ, trách làm mẹ quan tâm đến như vậy, cho dù là , lần đầu tiên kìm lòng được mà bị hấp dẫn.

      rất chú trọng tình cảm của người đàn ông, cũng phải là chưa từng nhìn qua mỹ nữ, cậu bạn ở ký túc xá đam mê với tạp chí playboy có rất nhiều người mẫu, đọc nhưng cũng có hứng thú. cảm nhận bằng trực giác của mình, khi có cảm giác, sâu trong đáy lòng, tình cảm bắt đầu rung động... Từ lúc sinh ra tới giờ, lần đầu tiên ánh mắt của nhìn người con rời.

      Trầm Lăng Lăng đàn xong khúc, muốn tiếp tục đánh khúc tiếp theo thấy bóng người xa lạ, khỏi giật mình, lập tức xoay người lại.

      Vừa nhìn thấy người con trai trẻ tuổi xa lạ, gương mặt lập tức đỏ ửng lên.

      "... là ai?"

      Quan Hằng Trạch lập tức luống cuống, trong nháy mắt cảm thấy mình vừa mới ngẩn người ra xấu hổ. Tâm tình tốt, nhướng mi, lớn tiếng hỏi :", ... là ai?"

      "Tôi là..." Lăng Lăng muốn tự giới thiệu mình, đột nhiên Linh Đạt hưng phấn nhất thời vang lên.

      "Hằng Trạch, con trở về sao với mẹ tiếng? Mẹ ra sân bay đón con!" Linh Đạt vừa đúng lúc xuống lầu, nhìn thấy Hằng Trạch lập tức vui vẻ la lên. lâu rồi bà nhìn thấy con mình, mấy năm đều trốn ở Mĩ, bướng bỉnh chịu về nhà.

      "Tôi dám làm phiền bà!" Quan Hằng Trạch đối xử với mẹ vẫn lạnh nhạt như vậy.

      "Trước tiên con lên phòng tắm rửa, lát nữa xuống dùng cơm nhé! Mẹ giao phó đầu bếp làm cho con mấy món con thích..." Linh Đạt vui mừng ngừng.

      chỉ trừng mắt nhìn hai người trước mặt, Trầm Lăng Lăng thân phận của "Được! Lỵ Diễm cũng tới đây." xong trực tiếp lên lầu.
      ra chính là thiếu gia của nhà họ Quan.

      Trầm Lăng Lăng cũng để ý giọng ngang ngược của , ngược lại, trái tim còn đập thình thịch ngừng.

      Ở trong mắt , Quan Hằng Trạch là người con trai vô cùng đẹp trai, mọi cử chỉ, vẻ mặt cũng đều nam tính, nhướng mày lên, mở mắt, quả như nhân vật truyện tranh, mà người đó có kiêu ngạo mà tràn đầy sinh lực, tản ra sức quyến rũ đặc biệt.

      Mặc dù chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng hoàn toàn hấp dẫn được , trái tim giống như bị điện giật.

      Nhưng đột nhiên xuất ôm vô cùng tình cảm đó chính là Hà Lỵ Diễm. ra có bạn từ lâu! Nhìn thấy Hà Lỵ Diễm đằng sau, trong lòng Trầm Lăng Lăng thắt lại.

      cảm thấy Hà Lỵ Diễm xứng với Quan Hằng Trạch, Hà Lỵ Diễm mặc dù dáng người đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy chán ghét, lòng dạ độc đoán, hơn nữa ta còn có ánh mắt xấu xa.

      Trầm Lăng Lăng nhìn Quan Hằng Trạch mất hồn, cẩn thận bưng nồi cháo gà lớn tới, Hà Lỵ Diễm đứng dậy, giả vờ ân cần múc chén cháo gà to lướt qua Lăng Lăng đưa cho Linh Đạt, thình lình, cháo gà nóng hổi đổ vào váy của Trầm Lăng Lăng!

      " làm cái gì vậy?" Linh Đạt đau lòng kêu to.

      "Ai bảo ta cứ nhìn chằm chằm Hằng Trạch? Đương nhiên là muốn cho ta bài học!" Hà Lỵ Diễm kiêu ngạo to với Linh Đạt.

      "Tôi..." Thẩm Lăng Lăng mặt trắng bệch, nước mắt rớt xuống.

      "Tôi cảnh cáo , Hằng Trạch là bạn trai của tôi, ai cũng đừng hòng động đến!" Hà Lỵ Diễm ra oai với Lăng Lăng.

      Lúc này Hà Lỵ Diễm quá đáng, nhưng có ai lên tiếng, Quan Hằng Trạch cũng chẳng quan tâm. Mặc dù rất đau lòng, nhưng vừa nghĩ đến quan hệ của và Linh Đạt, liền về phe của Hà Lỵ Diễm, khinh thường Lăng Lăng để đả kích Linh Đạt.

      Trầm Lăng Lăng thương tâm nhìn thái độ lạnh lùng của Quan Hằng Trạch, Linh Đạt trong lòng buồn bực và tức giận, cách nào giúp , có người nào đứng về phía , đột nhiên tỉnh ngộ, ra chỉ là người ngoài...
      Nhất thời trong lòng cảm thấy lạnh, lặng lẽ rời , trở về phòng, thay quần áo bẩn.

      Cả buổi tối, xuất trước mặt mọi người.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      fujjko, hoadaoanhlovenovel thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      1.4
      Biệt thự nhà họ Quan nằm ở trong rừng sâu, từ cửa chính nhìn ra ngoài đều có cảnh sắc tuyệt đẹp, mây trắng bồng bềnh, bầu trời xanh thẳm, dãy núi xanh trải rộng vô biên trùng trùng điệp điệp, bầy chim bay lượn qua từ mái hiên. Về khuya, mưa phùn rơi tí tách, ngoài cửa sổ từng giọt mưa giống như những mảnh thủy tinh rơi xuống.

      Phòng của Trầm Lăng Lăng rất đẹp, trần cao sáu mét, mặt tường là hình cây huân y màu xanh lam, mang lại khí mát mẻ, từng góc trong phòng, thậm chí là giường, bày rất nhiều búp bê.

      Trải qua bữa tối náo loạn hôm nay, Trầm Lăng Lăng lên giường ngủ rất sớm, tâm trạng của rối loạn dứt, hiểu trong đầu mình tại sao cứ quanh quẩn bóng dáng của Quan Hằng Trạch, bộ dạng bất cần ấy khắc sâu vào trái tim của rồi.

      Quan Hằng Trạch nhìn cái, cảm thấy khổ sở. Hơn nữa ràng là Hà Lỵ Diễm ương ngạnh, phách lối kia làm chuyện sai trái, thế nhưng lại che chở cho bạn , trơ mắt nhìn bị bắt nạt... Nghĩ nghĩ lại, Lăng Lăng cảm thấy mệt mỏi, mí mắt cũng vô tình rũ xuống...

      Nửa đêm, Quan Hằng Trạch im lặng tới bên cạnh Lăng Lăng, ngồi ở mép giường.

      Thừa dịp đề phòng, mới dễ dàng quan sát .

      Hôm nay mới lần đầu tiên gặp mặt, càng bị hấp dẫn, vì mê người, đây là chuyện gì? Ánh mắt của nóng rực, nội tâm tràn đầy mâu thuẫn làm rung động dứt.

      Trước kia vì muốn làm trái lại mẹ, ghét Linh Đạt nhận con nuôi, nhưng khi chứng kiến lần đầu tiên liền phá vỡ tất cả, dù sao cũng là người con trai bình thường, Lăng Lăng xinh đẹp như vậy, làm thế nào mà làm động lòng đây?

      Nhìn vẻ bên ngoài, đủ để làm cho mỗi người đàn ông loạn trí, thể coi là sức quyến rũ tầm thường, làm cho cảm thấy lo lắng cực độ. phong tình đặc biệt mà nào có thể so bì, làm cho thích, nhưng chỉ là ngại vì tự ái, liền nghĩ đến cảm giác thoái thác.

      Ngoài cửa sổ đột nhiên mưa xối xả như trút nước, Lăng Lăng bị tiếng mưa đánh thức, mơ mơ màng màng, cảm thấy có hơi thở ấm áp đến gần mình, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt tuấn của chỉ cách gang, khiếp sợ nhìn chằm chằm, lên tiếng.

      Ánh mắt Quan Hằng Trạch lóe lên cái, nhớ lại mục đích của - đuổi .

      Lăng Lăng hít sâu hơi, nhịp tim cấp tốc nhảy lên " tới phòng của tôi làm gì?"

      "Đây là nhà tôi, tôi muốn đến chỗ nào chẳng được, mượn xen vào!" lại cố ý bày ra bộ dáng tự cao tự đại.

      Đêm khuya xông vào phòng của , ta chút áy náy cũng có? Trầm Lăng Lăng lập tức ngồi dậy, hoảng loạn đối mặt , cố ý khiêu khích.

      run rẩy : "Vấn đề đây là ... phòng của tôi..."

      "Cái gì?" hừ lạnh tiếng " có lầm hay ? Ở phòng này ai là lớn nhất? Tôi là chủ nhân ở đây, tôi muốn ngủ nơi nào cũng được!"

      Thình lình, tùy tiện nằm lên giường của , thậm chí còn đắp chăn lên người, Lăng Lăng sợ đến mức vội vàng nhảy xuống giường, cách xa, đứng vào góc phòng.

      "... Làm... Cái gì vậy?" run rẩy hỏi.

      nhún nhún vai, cười "Tôi chẳng làm gì cả, chỉ là muốn nhắc nhở ..."

      Lời tiếp theo khiến sắc mặt Lăng Lăng trắng bệch.

      "Phải hiểu , chỉ là người được nhận nuôi của nhà họ Quan, đời này có bữa ăn chùa, mấy năm sống trong nhà tôi , tính lấy gì trả cho chúng tôi?"

      Ánh mắt kia giống như thanh gươm sắc bén đâm vào , trái tim của hung hăng bị đâm đả thương, giọng của lạnh quá, tựa như băng, đủ làm cho rét run lên.

      Vô cùng khiếp sợ, Trầm Lăng Lăng sững sờ, ngờ rằng, đại thiếu gia của nhà họ Quan được lần trở về, lại muốn đòi nợ ?

      có cái gì để trả cho ? căn bản là chỉ có hai bàn tay trắng!

      Quan Hằng Trạch lộ ra nụ cười khát máu, ra mỗi câu làm cho lòng của càng thắt lại.

      " là ngốc, chút cư xử đúng mực cũng có, ở đây mà mơ mộng giữa ban ngày, tự cho mình là công chúa!"

      tiến lên bước, tới gần " cho rằng là ai? Làm ơn , nực cười! chẳng qua chỉ là đứa con nuôi chẳng ai quan tâm tới!"

      biết nhi, dĩ nhiên lấy điểm này để công kích.

      Lời của làm tổn thương , tự ái của bị chà đạp xuống đất, nước mắt chợt lăn xuống gương mặt trắng trẻo của .

      Quan Hằng Trạch cười tiếng, giọng điệu cười cợt, khinh bỉ :

      " có gì cả, đáng nhẽ phải là người làm của nhà họ Quan, chỉ là vận khí tốt, mẹ tôi muốn dùng tiền để chuộc tội, coi là bảo bối. Đừng nghĩ cao quá, cái nhà này có tôi ở đây, tôi tính với ràng, dùng bao nhiêu tiền, thiếu nợ nhà họ Quan, căn bản trả nổi! Nếu muốn làm người hầu để trả nợ, cũng phải trả đến hết đời!"

      Lăng Lăng thể rơi nước mắt, chỉ cảm thấy trái tim ngừng máu.

      Quan Hằng Trạch vẫn buông tha , tiếp tục lời tổn thương : "Mẹ tôi thích là chuyện của , tôi với thể ở cùng nhau, thích cái gì, tôi thực rất ghét, tốt nhất nhanh chút cút cho tôi, ra xa khỏi nhà tôi! Nghe ? Nếu tôi bỏ qua cho đâu!"

      "Tôi... Tôi rời khỏi nơi này..."

      Trầm Lăng Lăng ngơ ngác ngồi ở bên giường, còn như vậy, lần đầu bị người ta hủy bỏ toàn bộ giá trị sinh tồn của mình, nước mắt khô lại ướt, ướt rồi lại khô.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      fujjko, hoadaoanhlovenovel thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :