1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

VỢ CHỒNG ĐỒNG LÒNG - Mục Yên (36)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      VỢ CHỒNG ĐỒNG LÒNG


      Tác giả: Mục Yên

      Độ dài: 46 chương

      Converter: ngocquynh520

      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)

      Nguồn: ddlqd

      Giới thiệu


      Diệp Bội tám tuổi:

      Diêu Cẩn: Vợ à, lúc nào chúng ta sinh con hả?

      Diệp Bội: Còn sớm.

      Diệp Bội mười sáu tuổi:

      Diêu Cẩn: Vợ à, lúc nào chúng ta sinh con hả?

      Diệp Bội: Còn sớm.

      Diệp Bội hai mươi tư tuổi:

      Diêu Cẩn: Vợ à, lúc nào chúng ta sinh con hả?

      Diệp Bội (vuốt bụng theo bản năng )【 căm tức nhìn Diêu Cẩn 】: Rốt cuộc làm cái gì?

      Diêu Cẩn 【 dáng vẻ vô tội 】: có, nhưng vợ à, có chứ?

      Diệp Bội 【 nâng trán 】: Đúng vậy, được như ý.

      Diêu Cẩn 【 cười khúc khích trong. . . . . . 】: ha ha, hi hi he he, cuối cùng cũng sắp được làm ba, vợ à em tốt. ( mình làm gì đâu. )

      Đây là cặp vợ chồng cùng nhau trọng sinh, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau kiếm tiền, truyện lấy ấm áp làm chủ, phấn đấu là phụ, quan trọng là hai người đều rất hạnh phúc.​

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)

      ☆, Chương 1

      Thành phố S tỉnh Z, thành phố của nước Hoa phân loại rất ràng, điều kiện sống và tiền lương của thành phố loại cũng khác, điều kiện của thành phố loại ba cũng rất tốt, mà thành phố S chính là thành phố loại hai điển hình, mặc dù bằng thành phố loại , nhưng so với thành phố loại ba lại tốt hơn nhiều, hơn nữa nếu muốn cuộc sống tốt hơn chút chỉ cần hơi cố gắng chút, có phần công việc ổn định vẫn có thể sống rất vui vẻ.

      giống với trước kia tất cả mọi người ở cùng nơi, bây giờ cho dù mọi người là hàng xóm cách vách cũng có khả năng biết nhau, ở bên trong chung cư Hoa Viên, cặp vợ chồng bình thường cũng theo quy tắc tuần hoàn như vậy, gần như chưa bao giờ trao đổi với người xung quanh.

      Trong nhà phòng ngủ phòng khách, ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống, để cho chúng ta có thể nhìn cách sắp xếp trong phòng, giống như câu ngạn ngữ từng , dfienddn lieqiudoon ma tước tuy nhưng ngũ tạng đầy đủ, dùng ở chỗ này chỉ sợ cũng rất thích hợp.

      "Chồng à!" Người phụ nữ cười từ trong phòng bếp lấy ra hai chén cơm đặt ở trước mặt mình và người đàn ông đối diện, "Cuối cùng chúng ta có thể thở phào hơi, có lẽ kế tiếp chúng ta có thể tính toán chuyện sinh con rồi." tới chỗ này, mặt người phụ nữ liền nở nụ cười ngọt ngào, nếu phải bởi vì trước kia có các loại chuyện vướng víu, sợ rằng bây giờ đứa bé của bọn họ có thể mua nước tương rồi.

      Người đàn ông đưa tay bắt được tay của người phụ nữ, nhàng ma sát lòng bàn tay của đối phương "Để cho em chịu khổ rồi, khi vừa bắt đầu theo đuổi em từng muốn để em theo cùng nhau trải qua những ngày tốt, nhưng nghĩ đến cuối cùng lại là em theo cùng nhau trải qua cuộc sống khổ sở." Áy náy là chắc chắn, nhưng quan trọng nhất là phần cảm động trong lòng.

      Hai người quen biết khi lên đại học, khi đó trong nhà người đàn ông vẫn còn rất có tiền, cũng có rất nhiều người theo đuổi , nhưng cho dù là vào thời điểm kia cũng chưa từng lạm dụng tình cảm, có lẽ cả đời cũng chỉ có người phụ nữ, Die nd da nl e q uu ydo n chỉ biết vì sao kia vẫn chấp nhận theo đuổi của , cho đến khi nhà phá sản, ấy lại đột nhiên xuất , trước kia cảm thấy người đàn ông quá mức cao cao tại thượng, nhưng bây giờ phải, cho nên đồng ý cùng cùng nhau đánh liều, cho tới bây giờ.

      Nụ cười mặt người phụ nữ chút khổ sở nào, ngược lại giống như dáng vẻ vui vẻ: "Chồng à, ra khi đó theo đuổi em trong lòng em cũng sớm buông lỏng, nhưng trong lòng luôn có phần lo lắng, cảm giác ngày nào đó trở nên khiến cho em bắt được, cũng biết, em lớn lên ở nông thôn, chắc chắn trong xương ít tư tưởng tiểu nông, nhưng mà bây giờ phải rất tốt sao, chúng ta đến trình độ như vậy, kế tiếp sinh đứa bé, sau đó cuộc sống vui vẻ."

      "Vợ. . . . . ." Người đàn ông tới gần phía trước lẳng lặng nhìn người phụ nữ, lỗ mũi của hai người tiến tới chỗ.

      " cần nữa." Đẩy người đàn ông, người phụ nữ bật cười, " cần tỏ ra chúng ta rất vui thời gian dài như vậy, về sau em có thể làm chuyện em thích, cũng có thể làm chuyện thích, đợi lát nữa sau khi cơm nước xong còn có thể tản bộ giống như thường ngày, ra chúng ta như vậy còn có chỗ tốt, chúng ta có cái gọi là bảy năm ngứa ngáy phải hay ?"

      "Đúng." ra bình thường người đàn ông tuyệt đối xuất tâm tình như vậy , bởi vì biết cần làm chỗ dựa cho người phụ nữ tuyệt đối thể ngã xuống trước, nhưng sau ngày hôm nay hai người luôn có thể sinh sống vui vẻ, Die nd da nl e q uu ydo n cho nên mới ra nhiều cảm khái như vậy.

      Ở thời khắc ấm áp này, trời đất giống như đột nhiên liền xoay tròn, đèn trần nhà cũng bắt đầu lắc lư, đồ ăn bàn rơi đầy đất, sau đó giống như toàn bộ thế giới đột nhiên biến thành tối, nhưng chấn động vẫn còn dừng.

      "Vợ." Người đàn ông nắm chặt tay của người phụ nữ, ôm vào trong lòng ngực mình.

      "Em sao."

      Ước chừng kéo dài mấy phút, rung động ngừng lại rồi, thế nhưng bên này có tiếng động, chút thanh cũng có.

      Động đất, trận động đất bất ngờ xảy ra làm cho cả thế giới đều kinh hãi, chỉ bởi vì cường độ to lớn của lần động đất này, cũng bởi vì vị trí tâm động đất làm cho cả thế giới đều kinh ngạc.

      Người nằm ở chỗ động đất chỉ có thể nhìn tin tức trong ti vi, động đất qua bao lâu trung ương rất nhanh phái người tới khu vực gặp nạn phòng chống động đất cứu tế rồi, Đài Truyền Hình Trung Ương cũng ở đây phát tin tức.

      "Động đất ở thời đại này hiếm lạ, nhưng cũng có ai ngờ tới tỉnh Z nằm trong
      [​IMG]
      Last edited: 28/10/15
      Dion, thuyt, PhongVy2 others thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      ☆, Chương 2:
      Editor: trang bubble ^^

      Lúc lớp tiểu học Diệp Bội tám tuổi, mà tuổi này vốn cái gì cũng biết, dù sao đều là trẻ con, tới hôm nay ba ngày rồi, học đối với trước kia mà là mới lạ, là có hứng thú, nhưng mà đối với tại mà lại là nhàm chán, lúc lớp số học học phép toán cộng trong khoảng mười, ngữ văn học chính là loại trình độ ghép vần aoeiuv này, còn có môn nhạc linh tinh ..., mà bây giờ tiết học còn lại là chơi đùa với những dụng cụ giờ học, sai, chính là chơi đùa với những dụng cụ.

      Vào thời đại này trong nhà của đứa vốn có điều kiện nào để mua món đồ chơi gì tốt, trong trường học có thể chơi đùa với những dụng cụ lại là hoạt động làm cho người ta vui mừng hạng nhất, nhưng ra cũng chỉ là ghép từng món đồ chơi có kích thước lại thành vật cỡ lớn mà mình muốn, cho dù kết quả làm ra là cái ra đâu vào đâu cũng phải gấp.

      "Bội Bội, bạn làm sao vậy, chơi sao?"

      " chơi." Phần lớn bạn học tiểu học cũng có ấn tượng gì quá lớn, sau khi lớn lên cũng gần như chưa từng gặp lại, chỉ có vào lúc lễ mừng năm mới có khả năng chạm mặt ở ngoài vốn có khả năng gặp mặt.

      Thấy dáng vẻ xa cách của Diệp Bội, kia cũng gì, bưng lên đống linh kiện lớn bàn rồi chạy tới bàn khác: "Hiểu Hiểu, tớ với cậu chơi cùng nhau , mình tớ chơi được, Bội Bội dường như muốn chơi trò chơi lắm."

      "Ừ, được." Loại linh kiện này càng nhiều chơi lại càng vui, cho nên tự nhiên người gọi là Hiểu Hiểu kia cũng đồng ý rất nhanh.

      Tiểu học là toà kiến trúc hai tầng lầu, Diệp Bội nhớ là vào lúc năm thứ hai học sinh của thôn khác cũng đến ngôi trường này, sau đó lầu hai trở thành ký túc xá, đám trẻ con mới □ tuổi trở thành đám người ở lại sớm nhất.

      Qua ba ngày này, thể quen hay quen, chỉ có thể Diệp Bội thử tiếp nhận cái thế giới này, tiếp nhận mẹ vẫn còn trẻ tuổi so hơn với thời điểm sau này của mình. rất thích xem tiểu thuyết, cũng rất thích viết tiểu thuyết, nhưng phải đứa bé mới năm nhất còn biết mấy chữ lại đột nhiên viết ra được tiểu thuyết.Tuyệt đối là thể nào, cho nên viết tiểu thuyết kiếm tiền bị bỏ , những thứ khác chỉ có thể từ từ suy nghĩ, dù sao Diệp Bội cũng phải là người rất giỏi giang.

      Tiếng chuông tan học vang lên, người ở trong phòng học đều chạy ra ngoài, cho dù chỉ là bốn mươi lăm phút, nhưng bản tính trẻ con rất khó yên tĩnh lại, sau giờ học tự nhiên muốn ra ngoài nhanh chút.

      "Bội Bội, bạn muốn cùng hay , tiết học tới là giờ thể dục, chúng ta chơi diều hâu bắt □ ." Vẫn là nữ sinh mới vừa rồi như cũ, bởi vì hai người cùng bàn, cho nên chơi dĩ nhiên là phải gọi Diệp Bội.

      " , Duyệt Duyệt tự bạn chơi , đợi lát nữa mình ." Diệp Bội nhớ người này gọi Diệp Duyệt, về sau khi lớn lên cũng thi vào trường học hạng hai, trang@dđlqđ@bubble editor nhưng mà bây giờ, mọi người còn chưa có khác nhau quá nhiều ở thành tích, lớp tiểu học, vốn cũng có khả năng có chênh lệch quá lớn.

      "A, vậy cũng được." Chỉ là suy sụp chút rồi Diệp Duyệt lại vui sướng chạy chơi với người khác.

      Ngồi ở dưới gốc cây gò đất, cũng thèm để ý quần có thể bị dơ hay , Diệp Bội dựa vào cây ngủ gật, có thể là suy nghĩ quá nhiều, lúc tối cũng ngủ ngon lắm, lại muốn chơi đùa chung chỗ với những đứa kia, cho nên ngủ có lẽ là lựa chọn tốt nhất của , nếu như coi là, với số tuổi của khi đó, nếu như sớm kế hoạch xong, vậy sợ rằng con của cũng lớn như vậy.

      "Haiz." Tiếng than thở khẽ vang lên ở bên cạnh Diệp Bội, cũng cảm thấy chung quanh giống như xuất thêm số người, nhưng mà là quá mệt mỏi, cho nên cũng muốn mở mắt.

      Đột nhiên, Diệp Bội cảm thấy mũi giống như thêm thứ gì, lông xù, làm cho mũi của ngứa ngáy lúc: "A, a, hắt xì."

      "Ha ha."

      "Ha ha ha ha ha."

      chỉ có tiếng cười vang lên ở chung quanh Diệp Bội, mở mắt ra, nhìn đám nữ sinh, cầm đầu là nữ sinh tóc ngắn, cũng là người mới vừa rồi táy máy tay chân ở mũi , muốn gì nhiều với những người này, Diệp Bội khẽ: "Các bạn tự mình chơi , tớ muốn nghỉ ngơi chút." Mặc dù bị đánh thức trong lòng hơi khó chịu, nhưng những người này cũng có ác ý, Diệp Bội cũng muốn truy cứu.

      " phải là bị bệnh chứ, Duyệt Duyệt, nhanh gọi thầy giáo đến ." Lần này chuyện là nữ sinh khác, người này Diệp Bội còn nhớ , có lẽ coi như là dạng từ đến lớn thành tích cũng rất tốt kia..., thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh, nhưng lại rất to gan, vào lúc trung học lui tới với người khác, dĩ nhiên, cuối cùng cũng chỉ là thi trường đại học loại hai, chỉ là với thôn núi, ra loại hai cũng xem là quá kém.

      "Tớ sao, cần gọi, chỉ là hơi mệt mỏi." Diệp Bội giải thích, muốn gióng trống khua chiêng.

      "Nhanh lên chút á..., Duyệt Duyệt." Lần này mở miệng vẫn là nữ sinh tóc ngắn, có lẽ là thói quen thôi, lúc tiểu học trong tất cả nữ sinh hầu như coi âý là cầm đầu, nhưng thực tế cho dù tính cả nam sinh, lớp cũng chỉ có tới hai mươi người.

      "Hả, à…." đợi Diệp Bội mở miệng chuyện, Diệp Duyệt bỏ chạy gọi thầy giáo.

      Diệp Bội đỡ trán, phải muốn tiếp nhận quan tâm của mọi người, chỉ là quen, trong những bạn học này, biết người khác như thế nào, nhưng đối với Diệp Duyệt mà , có người nào là bạn tốt sau này của mình, cũng muốn làm gì mà bồi dưỡng thành quả cuộc sống, dù sao ngày nào đó Diệp Bội suy tính nhảy lớp, đời sống tiểu học, có lẽ cũng phải mọi người đều chịu đựng đựơc như vậy.

      Chẳng đến bao lâu, thầy giáo lại tới, vẫn là thầy giáo tóc bạc hoa râm đó.

      " sao chứ, Bội Bội?"

      "Con sao, thầy Vương, " cũng chỉ là trong chớp nhoáng này, có ý tưởng nảy ra sáng kiến, Diệp Bội mềm nhũn mở miệng, "Thầy Vương, con muốn về phòng học nằm ở bàn lát, đến lớp thể dục, nếu như sau đó con lại xảy ra vấn đề, con bảo mẹ con mang con tìm thầy Diệp." Thầy giáo Diệp, người này phải là ai khác, mà là bác sĩ kiêm hiệu trưởng tiểu học của thôn này.

      "Được, vậy con nằm lát , nếu còn cảm thấy thoải mái phải cho thầy biết."

      "Con biết rồi, thầy Vương." muốn đến lớp thể dục, muốn chơi trò diều hâu bắt gà con, trò chơi ném khăn tay linh tinh đó, có thể nghỉ ngơi chút đương nhiên là tốt, sau khi rời đám nữ sinh ở phía sau vẫn tiếp tục chơi, cũng chỉ là thiếu người mà thôi, họ có thể chơi vẫn có thể tiếp tục chơi như cũ.

      Có lẽ là lúc ban ngày thể nghĩ quá nhiều, vào lúc tỉnh lại cũng biết trải qua bao lâu, tất cả mọi người chăm chú nghe bài, nhưng mà sắc trời bên ngoài lại tối sầm xuống, làm như đổ mưa ngay, may là buổi trưa lúc đến đây Diệp Bội mang theo cây dù, cho nên hoàn toàn có vấn đề gì đối với .

      Cũng biết là có phải trùng hợp hay , rất nhanh tiếng chuông tan học vang lên.

      Cửa trường học, có phụ huynh đợi con của mình, Diệp Bội định ở lại lát nữa, dù sao cho dù về nhà cũng có chuyện gì có thể làm.

      Khoảng 5 phút sau, học sinh xấp xỉ, thầy Vương thấy Diệp Bội, tới cười : "Bội Bội, có phải mang dù hay , muốn thầy đưa con về nhà ?" Bởi vì đường cũng phải rất xa, cho nên đưa về nhà cũng kỳ lạ lắm, nhưng mà thầy giáo như vậy vẫn thể tốt.

      " cần, thầy Vương, con có mang dù rồi, chỉ là muốn chờ mưa chút lại trở về, tại con về ngay." xong bung dù vội vã chạy về nhà, lúc này nhà cửa cũng giống như có nhiều nhà cửa 3,4 tầng đẹp đẽ như trong trí nhớ đời sau vậy, phần lớn đều là hai tầng lầu, hơn nữa nhà cửa còn có chút na ná đại tạp viện (viện hỗn tạp lớn) vân vân, xem ra vô cùng ấm áp.

      Diệp Bội thể thừa nhận, còn có từ dưới loại tình huống nào thoát ra ngoài, trong tiểu thuyết có rất nhiều văn Trùng sinh, xem cũng nhiều, thế nhưng đến khi mình sống lại lại biết làm sao bây giờ, là nên nghĩ biện pháp làm giàu, hay là cứ luôn tiếp như vậy, sau đó tìm được người kia lại tiếp tục cuộc sống giống nhau như đúc.

      Chỉ là sao lại có thể lấy được phương pháp làm giàu dễ dàng như vậy, đến cả duy nhất việc viết tiểu thuyết có thể thực cũng thể, biết trong tiểu thuyết rốt cuộc làm sao người ta mới có thể lăn lộn thuận buồm xuôi gió như vậy đấy, ngay cả tiền vốn lúc đầu cũng có nhưng người ta phải làm như thế nào đây.

      Nhớ lại, rất nhanh Diệp Bội đến nhà của mình, trong nhà đèn sáng, chuyện bên trong đối với Diệp Bội mà nhất định là ấm áp. Chỉ là trong nháy mắt này, đột nhiên lại sợ sệt, nhắc tới cũng kỳ lạ, ngày thứ ba trở về lại sinh ra hoang mang đối với chuyện ở đây. Trước đây lâu, vào lúc hứng thú với xem tiểu thuyết trùng sinh sau đó từng hỏi bản thân mình, rốt cuộc hy vọng hay hy vọng sống lại, kết quả cuối cùng là hi vọng, mình trưởng thành, biết rất nhiều việc tương lai, nhưng mà chung quanh lại ai có thể chia sẻ với bản thân.

      Cuối cùng cũng biết trở thành như thế nào.

      "Khụ khụ, khụ khụ." Giữa mưa phùn, gần đó cũng có người nào, cho nên tiếng ho khan này có vẻ vô cùng ràng, lại còn có thể nghe ra được người phát ra tiếng này chắc là rất bé.

      Muốn dời chút suy nghĩ rối rắm trong lòng, tò mò đột nhiên tới trong lòng, Diệp Bội cẩn thận từng li từng tí tới chỗ phát ra tiếng, vòng qua chỗ ngoặt, nơi đó là phòng cỏ tranh, bên trong có đống cỏ khô, coi như là chỗ tốt đẹp để tránh mưa, từ từ tới bên ngoài phòng cỏ tranh, nhìn tình huống bên trong, đó là đứa bé trai, tuổi có lẽ lớn xấp xỉ với Diệp Bội lúc này, phong cách quần áo người lại ăn khớp với thôn này.

      "Khụ khụ." Lúc này đứa bé trai che miệng ho khan, cũng có chú ý tới Diệp Bội.

      "Cậu . . . ." biết vì sao, trong lòng đột nhiên lại có cảm giác khác thường, người này, cảm thấy bộ dạng nhìn rất quen mắt, nhưng lại nghĩ ra từng gặp ở nơi nào.

      Diệp Bội lên tiếng cũng làm cho đứa bé trai chú ý tới , ngẩng đầu nhìn Diệp Bội, trong nháy mắt thấy , trong mắt đột nhiên lóe ra ánh sáng, tay chống vào đống cỏ khô phía sau đứng lên, loạng choạng tới trước mặt Diệp Bội, vươn tay chạm vào mặt của Diệp Bội, mà Diệp Bội giống như cũng nhúc nhích giống như bị cố định lại, qua rất lâu, đứa bé trai mở miệng : "Bà xã, là em phải , có phải em trở lại giống với hay ?" Trong giọng là chần chờ còn có chờ mong, cắn chặt môi nhìn Diệp Bội.

      Chính là ở trong nháy mắt đó, nước mắt của Diệp Bội rơi xuống, ôm chặt đối phương: "Là em, là em, ông xã, em cũng trở lại."

      " tốt." Chỉ là nhàng câu thế này, cậu bé giống như mất tất cả sức lực, cả người mềm nhũn xuống.

      "Ông xã, ông xã, " Diệp Bội hoảng hốt gọi, trong chốc lát, chạm đến trán cậu bé, nóng bỏng, quay đầu nhìn về hướng nhà của mình cách đó xa, Diệp Bội lớn tiếng kêu lên, "Mẹ, mẹ, mau tới đây, mẹ. . . . . ."

      ☆, Chương 3:
      Editor: trang bubble ^^

      " Thầy Diệp, như thế nào rồi?"

      " có việc gì, " Nhìn nhiệt kế chút, sau đó vẫy cho nhiệt độ hạ xuống, "Chỉ là hơi phát sốt, truyền bình nước biển là được." Thầy Diệp là bác sĩ duy nhất ở thôn này, cảm vặt thông thường cũng chỉ gọi ông giải quyết, dù sao tối đa cũng là uống thuốc chuẩn bị kim truyền chút nước biển mà thôi.

      "Ừ, vậy cám ơn thầy Diệp rồi."Tuy là bà vốn cũng biết bé trai này, nhưng chút tiền truyền nước biển này bà vẫn có thể trả nổi, mẹ Diệp thấy từ đầu tới đuôi bé trai đều kéo con của mình, phải người trong thôn, cũng biết rốt cuộc là từ đâu tới.

      Lúc này cuối cùng trong lòng Diệp Bội hơi bình tĩnh trở lại, cũng biết làm sao mà tới được, khoảng cách chênh lệch giữa nhà mình với nhà cũng phải là chút hai chút, theo giao thông bây giờ xem ra rất có thể là phải mất chừng mấy ngày mới có thể đến nhà của mình, chỉ là biết đứa bé mới chín tuổi làm sao tới được.

      Diêu Cẩn, đây là tên , rốt cuộc phải chỉ có mình mình, nhưng mà đối phương lại ngủ suốt, cũng thể chuyện với mình chút.

      "Thầy Diệp, sao cậu ấy vẫn ngủ hoài vậy?" Ngẩng đầu nhìn thầy Diệp vừa chuẩn bị truyền nước biển cho Diêu Cẩn, Diệp Bội lo âu hỏi, hi vọng xảy ra vấn đề gì.

      "Ha ha, " Thầy Diệp cười cười, "Con xem chỗ quầng thâm xung quanh mắt cậu ấy, dựa theo thầy thấy có lẽ là mấy ngày có ngủ rồi, cho nên ngủ thiếp thôi. Cũng biết là con cái nhà ai, mà lại bị ném ở nơi này như vậy, nhìn dáng vẻ của cậu bé cũng giống là bị tàn tật, chỉ là chờ cậu bé tỉnh lại chắc biết."

      "Ừ." Ngón tay xẹt qua quầng thâm mặt của Diêu Cẩn, trong lòng Diệp Bội co rút đau đớn hồi, rất muốn biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra, nhưng mà đương vẫn ngủ, cũng có cách nào hỏi.

      Mẹ Diệp nhìn dáng vẻ con nhà mình, trong lòng sinh ra chút khác thường, chỉ là rất nhanh nén xuống, có lẽ là bởi vì lòng đồng tình của đứa bé thôi, mặc dù biết tại sao trong nháy mắt bà đột nhiên cảm thấy con của mình cẩn thận như vậy: "Bội Bội, mẹ nấu cơm, con trông cậu bé có được hay ?"

      "Dạ, con biết rồi, mẹ." Cho dù mẹ cũng đề nghị ở lại, chưa từng nghĩ tới mà còn có thể xuất tình huống như thế, như vậy đời này phải là mình , còn có người ở cùng với , cùng vượt qua cuộc sống mờ mịt.

      Lúc này Diêu Cẩn nằm ở giường của , kể từ sau khi bảy tuổi ngủ mình rồi. Trước kia còn , biết vì sao, nhưng đến tuổi tại, nếu như Diệp Bội vẫn hiểu xảy ra chuyện gì mới lạ lùng, nếu như có nhớ lầm, trong bụng mẹ của chắc là có em của rồi.

      Sau khi mẹ Diệp xuống lầu, Diệp Bội thử giãy thoát khỏi tay Diêu Cẩn, nhưng mà đối phương nắm rất chặt. Hết cách rồi, Diệp Bội thể làm gì khác hơn là dùng cánh tay khác chỉ là phải rất nhuần nhuyễn đắp chăn cho Diêu Cẩn. Quần áo người Diêu Cẩn là của mình, tuy là thoạt nhìn hơi kỳ dị, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn mặc bộ quần áo ướt nhẹp kia.

      " xem làm sao tới đây được? Nếu như mà em nhớ lầm thành phố H cách nơi này là rất xa." Thành phố H là thành phố gần biển, mình ở thành phố S cũng là thành phố gần biển, nhưng chỗ là tột cùng phía nam, chỗ khác lại là ở phía đông nam. tại giao thông lại có thuận tiện như đời sau vậy, nếu muốn tới nơi này là rất dễ dàng.

      " nhớ được nhà em, khụ khụ, cho nên khi trở lại nhà của mình trước tiên nghĩ đến em, có thanh cho biết nhất định phải tìm được em, cho nên. . . . . ." Giọng điệu trưởng thành dùng tiếng non nớt ra có vẻ hơi khôi hài, nhưng nghe vào trong tai Diệp Bội lại có cảm giác hài hoà.

      Thấy bộ dáng Diêu Cẩn vẫn yếu ớt, cơn giận của Diệp Bội tới rồi: "Cho nên cũng chú ý người khác mà tới đây, có biết như vậy rất nguy hiểm hay , nếu phải là em tìm ra ... chẳng phải là nằm luôn ở chỗ đó rồi hả?" tới đây lòng Diệp Bội vẫn còn sợ hãi, nếu như phải là mình gặp phải ấy.

      Nắm lấy tay Diệp Bội, Diêu Cẩn cười : " có việc gì, chỉ là thoạt nhìn mà thôi, linh hồn của sớm là người lớn. Nhưng khoảnh khắc thấy em kia cảm thấy làm tất cả đều đáng giá. Em cũng biết cái loại mâu thuẫn trong lòng đó là xảy ra chuyện gì, vừa hi vọng em trở lại, trang #ddlqd# bubble vừa hy vọng em đừng nên trở lại, sống hạnh phúc ở nơi đó." Hai người trở lại có thể tiếp tục cùng nhau phấn đấu, nhưng điều này cũng chứng tỏ là ở thế giới khác mình bảo vệ tốt mà mình thích nhất, là rất hài lòng đối với bản thân mình, nhưng bây giờ, đáng giá, ở cùng nhau đều đáng giá.

      Nước mắt hoàn toàn chịu khống chế, Diệp Bội lại khóc: "Nếu như gặp phải bọn buôn người sao, bọn họ cũng xuống tay nể nang gì, còn cha mẹ của nữa, chẳng lẽ có nghĩ cho bọn họ sao?" Tất cả cảm xúc, mờ mịt ngay từ đầu, sau lại biết, đến bây giờ là lo lắng đó, tất cả mọi thứ đều bật ra ngoài.

      "Bà xã, " Diêu Cẩn đưa tay ôm lấy Diệp Bội, tay vướn truyền nước cũng theo đó nâng lên cao, " cũng phải để ý cha mẹ , cũng muốn em lo lắng, nhưng sức nặng của em ở trong lòng rất nặng. tại ba mẹ vẫn còn rất tốt, về sau cũng tốt, nhưng mà nếu như xác nhận tồn tại của em trong lòng nhất định lo lắng."

      " buông tay, " Đẩy Diêu Cẩn ra, Diệp Bội tức giận , "Chẳng lẽ để ý đến tình hình bây giờ của ư, xem , máu cũng chảy ngược rồi, mau thả xuống, rốt cuộc có để cho em yên tâm hay đây, người lớn như vậy, làm sao vẫn có tính nết con nít vậy chứ." Vài chục năm rồi, lúc bình thường hai người rất ít xảy ra tranh chấp, chính là tình cảm lại cũng chưa từng giảm bớt.

      "Bà xã, chỉ là quá xúc động khi gặp lại em, em đừng trách ." mặt Diêu Cẩn bày nét mặt vô tội, thành công khiến Diệp Bội nở nụ cười, cũng tản ra chút khí nồng đậm mới vừa rồi.

      "Thôi đựơc rồi, đúng rồi, đừng gọi em là bà xã, bị mẹ em nghe được thảm. Bây giờ chúng ta vẫn chưa có bất kỳ quan hệ gì." Xét đến cùng hai người người chỉ có tám tuổi, người kia cũng chỉ có chín tuổi, có lúc làm việc đừng nên quá giới hạn tốt hơn.

      Vẻ mặt Diêu Cẩn đau khổ: "Chúng ta là vợ chồng, nhưng mà đến bây giờ tất cả đều về rồi, đợi đến lần sau với em kết hôn phải là còn tới vài chục năm?"

      "Ai muốn kết hôn với ? Em thể đổi lại gu của mình sao?" nhõm xuống, Diệp Bội cười đùa.

      "Em dám, đời trước em là người của , đời này em cũng là người của , đây là thay đổi được, nếu như em dám hồng hạnh vượt tường , hừ hừ. . . . . ."

      "Thế nào? dám làm gì em?" Diệp Bội nhìn chằm chằm Diêu Cẩn.

      Diêu Cẩn ha ha nở nụ cười: "Đương nhiên dám làm gì em, nhưng mà phía bên kia dám cam đoan, em cũng biết, bây giờ là Phú Nhị Đại, phải Phú Nhị Đại làm chuyện xấu cần gánh chịu trách nhiệm sao, cũng nghiện thói phú nhị đại lần." Vào lúc kiếp trước, hai người cứ luôn giỡn về chuyện Phú Nhị Đại phạm tội TV, luôn nếu như mình là phú nhị đại ra sao thế nào, nhưng cũng chỉ là chút mà thôi. tại Diêu Cẩn vừa như thế cũng làm cho Diệp Bội có loại cảm giác cho tới bây giờ giữa bọn họ cũng chưa từng thay đổi.

      " cứ lên mặt , cẩn thận em bởi vì là Phú Nhị Đại lại cần nữa." Diệp Bội đùa, nhưng mà tình cảm chính là tình cảm, khi xuất rất khó thay đổi. Đời này, có lẽ hai người cũng thể quấn quít qua lại với người khác rồi, dĩ nhiên, đời trước cũng chỉ có đối phương mà thôi.

      "Bội Bội, " Lầu dưới truyền đến tiếng của mẹ Diệp, "Ăn cơm, cậu bé kia tỉnh chưa con?"

      "Tỉnh rồi, mẹ, " Diệp Bội trả lời, sau đó nhìn Diêu Cẩn, " thế nào, có thể ?"

      " nên xem thường ông xã của em, " Cười sờ sờ mũi Diệp Bội, Diêu Cẩn tự mình vén lên chăn đắp người của , thế nhưng khi thấy quần áo người mình vẫn thể tránh khỏi giật nảy mình, chỉ là rất nhanh bình tĩnh lại, đùa, "Bà xã, ngờ còn có ngày mặc quần áo của em." Tuy là vào lúc lựa chọn cố ý chọn lựa quần áo hơi trung tính chút, nhưng dù sao cũng là quần áo của con , mặc ở người Diêu Cẩn vẫn có loại kỳ lạ ra được.

      " thôi." Cầm lấy bình nước biển treo phía , Diệp Bội và Diêu Cẩn cùng nhau xuống lầu.

      Mẹ Diệp bày bát đũa, lúc thấy Diêu Cẩn cười cười: "Người bạn , con tỉnh rồi, như vậy lúc này có thể cho biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?" Sau đó rất nhanh nhận lấy bình tay Diệp Bội treo ở bên cạnh.

      Diêu Cẩn gật đầu, mặt lộ ra nụ cười: "Chào , con tên là Diêu Cẩn, có thể gọi con là Tiểu Cẩn." Người ở trước mắt này, nếu như vào sau này nhất định là rất quen thuộc, dù sao cũng là mẹ vợ, nhưng bây giờ hai người vẫn chưa phải là rất quen. Diêu Cẩn cũng chỉ có thể làm ra dáng vẻ quen biết, cũng có mở miệng kêu tên gọi trước kia vẫn kêu.

      "Tiểu Cẩn đúng , là hiểu chuyện." Tiếng phổ thông của mẹ Diệp cũng phải là rất đúng chuẩn, nhưng nghe vẫn là nghe hiểu được.

      Vào lúc ăn cơm, bởi vì tay truyền nước biển là tay phải, Diêu Cẩn ăn cơm lại thành vấn đề khó khăn, chỉ có thể khó khăn dùng cái muỗng ăn cơm, cho đến khi Diệp Bội nhìn nổi, cầm lấy chén cơm của Diêu Cẩn: "Tớ đút cho cậu ăn, xem bộ dáng cậu ăn cơm như vậy sợ rằng qua giờ cũng chưa ăn xong."

      người cam chịu muốn đút cơm, người khác vui vẻ ăn cơm, mẹ Diệp cười : "Con có biết cho tới bây giờ Bội Bội nhà chúng ta chưa từng có lúc tự giác như vậy, vậy mà lại tự động ra muốn đút Tiểu Cẩn, đúng là. . . . . ." xong lắc đầu đành chịu, hiển nhiên chuyện này theo ý bà là rất thể tưởng tượng nổi.

      "Mẹ, con chỉ là nhìn cậu ấy thể ăn cơm mới đút cậu ấy ăn, nếu còn lâu con mới đút đấy." như vậy, nhưng mà Diệp Bội vẫn tiếp tục đút Diêu Cẩn ăn cơm. Người ở bên ngoài nhìn vào chính là bức tranh như vậy, đút cậu bé khác ăn cơm, mà khóe miệng cậu bé biết vì sao vẫn luôn tươi cười.

      Mẹ Diệp lại nhiều, đợi đến sau khi ăn hết tất cả bà mới hỏi: "Tiểu Cẩn, con có thể chút con là người nơi nào ?"

      "Dạ thưa , con là người thành phố H."

      "Thành phố H? Xa như vậy, vậy sao con tới được nơi này?" Ngay cả mẹ Diệp cũng cảm thấy khoảng cách này là quá xa, đặc biệt là tới vùng nông thôn hẻo lánh thế này.

      Diệp Bội liếc mắt nhìn Diêu Cẩn, trong ánh mắt mang theo vẻ trêu tức, xem làm thế nào để láo trọn vẹn đây.

      Trong mắt Diêu Cẩn lóe lên nụ cười, nhưng mà mặt lại có chút đau buồn: "Là như vậy, thưa , ra con bị bọn buôn người lừa gạt đến nơi đây."

      ☆, Chương 4:
      Editor: trang bubble ^^

      "Bọn buôn người?" Quả nhiên là mẹ Diệp bị Diêu Cẩn lôi kéo cảm xúc.

      "Đúng vậy ạ, " Diêu Cẩn cúi đầu, giống như cảm xúc vẫn ở trong trạng thái suy sụp, hình như còn có chút cảm xúc sợ hãi toả ra từ người , "Ngày đó con chơi ở bên ngoài, nhưng biết vì sao lại đột nhiên ngủ mất tiêu, chờ lúc con tỉnh lại con ở chiếc xe, bọn họ luôn luôn trông coi con thậm chí phải quá lơi lỏng, khoảng qua hai ngày phải, có ngày bọn họ mang theo con đến bến xe, chốc lát con la to bị bọn họ bắt được dùng sức đánh con, còn với người chung quanh con là đứa trẻ hư."

      "Khổ thân con, " Mẹ Diệp vuốt ve tóc Diêu Cẩn, "Sau đó sao? Làm thế nào con trốn ra được?"

      Vào lúc này cuối cùng Diêu Cẩn phải ở trong cảm xúc như vậy, ngẩng đầu cười : "Con lợi dụng lúc bọn họ chú ý trộm tiền của bọn họ, sau đó mua vé xe lên đường nhanh nhất, sau đó đến nơi này, ngờ gặp được người tốt như vậy."

      "Cũng đúng, tình huống như con là quá may mắn, đúng rồi, Tiểu Cẩn, con còn nhớ số điện thoại ở nhà ? Gọi điện thoại về báo cho ba mẹ con tới đón con về."

      "Dạ, con biết rồi, ơi, cám ơn , là người tốt."

      Diệp Bội cứ yên lặng như vậy nghe xong lời kể của Diêu Cẩn, đợi đến lúc mẹ Diệp rửa chén liếc mắt nhìn Diêu Cẩn, cắn răng : "Hả? Bọn buôn người? Ngược lại là em biết còn có kỹ thuật diễn tốt như vậy đó, có phải dự định sau này tiến quân Hollywood hay ?"

      "Bà xã, " Diêu Cẩn ưỡn mặt lại gần bên cạnh Diệp Bội, " thề, tuyệt đối dối với em, tại , về sau cũng ." Có việc mà Diêu Cẩn , ở đường đụng phải bọn buôn người, chỉ là cũng có bị bắt được mà thôi, nhưng mà muốn khiến Diệp Bội lo lắng cho , cho nên cũng ra chuyện này.

      Diệp Bội vỗ cái ở đầu Diêu Cẩn: " cứ tiếp tục biết xấu hổ như vậy , xem sau này có ai chịu nổi ."

      " cần người khác chịu nổi hay chịu nổi , chỉ cần bà xã em chịu được là được rồi, phải sao?" Vợ chồng vài chục năm, cho dù là tật xấu gì hai người cũng biết , cho nên muốn chịu nổi hay chịu nổi, như vậy sợ rằng chỉ có đối phương mới là chịu được nhất.

      Lúc này hai người đều như vậy, đợi đến lúc lớn lên lại cần vài chục năm, trong lúc này có thể xuất rất nhiều vấn đề, nhưng cho dù xảy ra vấn đề gì tin tưởng hai người cũng có thể vượt qua, dù sao ở thời gian khác bọn họ vượt qua mọi thứ.

      Cũng lâu lắm, Mẹ Diệp rửa xong chén, nhìn chút nước biển tay Diêu Cẩn: "Sắp truyền xong rồi, chờ con truyền xong rồi dẫn con gọi điện thoại. Đến lúc đó ràng với ba mẹ con, hai ba ngày rồi, sợ rằng bọn họ cũng rất lo lắng con." Trong nhà vẫn chưa có lắp điện thoại, cho nên muốn gọi điện thoại chỉ có thể tới nhà người khác gọi, nếu phải là thấy Diêu Cẩn còn truyền nước biển sợ rằng mẹ Diệp sớm dẫn gọi điện thoại.

      "Con sao, cũng thiếu chút thời gian này, ra con vốn định đến nhà bạn học, để lại tờ giấy cho ba mẹ có thể mấy ngày nữa mới trở về, nhưng nghĩ đến đường lại xuất vấn đề như vậy, nhưng mà ba mẹ con chắc chắn vẫn chưa biết, cũng phải là rất lo lắng." Bà xã quan trọng, nhưng mà cũng thể quan tâm đến tấm lòng của cha mẹ, về điểm này Diêu Cẩn tự nhiên suy nghĩ vô cùng chu đáo, với tư cách là người trưởng thành nếu ngay cả điểm này cũng nghĩ ra được như vậy sống uổng phí ba mươi mấy năm này rồi.

      "Cũng may, coi như là đánh bừa mà trúng."

      Đợi đến sau khi Diêu Cẩn truyền nước biển xong, thời gian tám giờ, mẹ Diệp dắt tay Diêu Cẩn và Diệp Bội ra cửa, sau khi qua con đường đến trước mặt căn nhà chỉnh trang đẹp gõ cửa.

      Sau khi cửa mở ra người ra ngoài, trang phục người tốt hơn so phần lớn mọi người ở thôn này, sau khi thấy Mẹ Diệp nhíu nhíu mày, vẻ chán ghét che giấu chút nào biểu mặt: "Chị dâu cả, trễ thế này tới đây có chuyện gì, chúng em cũng định lên lầu ngủ rồi."

      "Thím hai à, phải nhà thím lắp điện thoại rồi sao, biết có thể cho chị mượn điện thoại gọi hay ." Nếu phải là có chỗ cần nhờ đối phương, mẹ Diệp muốn đến nơi này, cho rằng trong nhà có chút tiền là có thể coi trời bằng vung.

      "Điện thoại?" Giọng the thé vang lên, " phải là chị lại muốn gọi điện thoại cho cả đó chứ, phải cả vừa rời bao lâu sao?"

      " phải vậy, " Mẹ Diệp cẩn thận từng li từng tí mở miệng, "Là cậu bé này, cậu bé bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó mình chạy thoát, tại chị định để cậu bé gọi điện thoại về nhà, chính là cần dùng điện thoại nhà thím chút."

      "Vậy cho nên? Chờ cha mẹ của cậu ấy tìm tới tất cả chỗ tốt đều của chị, tôi cho chị mượn điện thoại gọi, còn tôi đạt được chỗ tốt gì?" Tính tình người này gần như là người cả thôn đều biết, cay nghiệt, hám lợi, điểm này đến sau này cũng chưa từng thay đổi.

      "Thím hai, con khuyên thím câu, người làm trời nhìn, nếu làm người quá khắc nghiệt ngày nào đó bị thiên lôi đánh xuống (sét đánh)." là Diệp Bội chán ghét người đàn bà trước mắt này từ đáy lòng, tại còn được chút, nhưng mà biết vào rất nhiều năm sau người đàn bà này ly hôn với chú hai của mình, hơn nữa dẫn theo con rất nhanh gả cho người đàn ông khác, nhưng mà bộ dáng bạc bẽo lúc đó lại chưa từng thay đổi.

      "Cái gì bị thiên lôi đánh, con bé kia, lá gan mày đúng là càng lúc càng lớn, đừng tưởng rằng đọc sách mấy ngày là có thể coi trời bằng vung, " xong vung tay lên tính dạy dỗ Diệp Bội chút, trong miệng còn lớn tiếng kêu, "Xem tao dạy dỗ mày chút."

      Mẹ Diệp bắt được tay của đối phương, trong mắt có vẻ vừa lòng: "Trương Liễu Chi, đây là con của tôi, còn chưa tới phiên thím dạy dỗ, thím làm cho tôi, phải tôi hỏi mượn điện thoại của thím, là hỏi chú hai mượn điện thoại, thím cho rằng thím có thể coi trời bằng vung sao?"

      "Cái nhà này chính là tôi làm chủ, giờ sao?" GIọng Trương Liễu Chi the thé vang lên, "Nhân tiện tôi cho chị biết, điện thoại này tôi còn cũng cho mượn, chị có bản lãnh lắp điện thoại cho nhà của mình, nhà mình có tiền còn dám lớn lối như vậy, hừ." Dứt lời giãy ra khỏi tay của mẹ Diệp, cửa bộp tiếng bị đóng lại, chỉ còn lại ba người đứng ở ngoài cửa.

      Mẹ Diệp có vẻ áy náy nhìn Diêu Cẩn: " xin lỗi, để cho con chê cười rồi."

      Diêu Cẩn trừng mắt nhìn: " à, con nghe hiểu các cái gì, nhưng mà con biết chắc là lỗi của người đàn bà kia, bởi vì người tốt." Về điểm này trong nhà vợ mình, biết được ràng hai, cũng bởi vì liên quan đến Diệp Bội mà học chút ngôn ngữ địa phương, cho nên ít nhiều vẫn biết chút ý mới vừa rồi họ chuyện, nhưng với lập trường bây giờ của , cứ giả vờ biết tốt hơn.

      "Đúng vậy, mẹ, là lỗi của thím hai, còn nữa, mới vừa rồi mẹ là tuyệt vời, con vỗ tay cho mẹ, " Diệp Bội dùng sức vỗ tay, "Về sau chờ Bội Bội trưởng thành kiếm nhiều tiền, giàu hơn mấy trăm lần so với nhà thím hai, đến lúc đó bọn họ xảy ra chuyện nhờ chúng ta, chúng ta cũng cần đồng ý bọn họ."

      "Ha ha, " Mẹ Diệp nhàng đụng mũi Diệp Bội cái, trang #ddlqd# bubble "Quỷ linh tinh con đó, về sau mẹ chờ con nuôi mẹ có được hay ?"

      "Đựơc." làm được, nhất định làm được, Diệp Bội nhìn chút Diêu Cẩn bên cạnh, mỉm cười nhìn , trong mắt là tràn đầy tin tưởng và khẳng định, vì vậy lòng tin Diệp Bội thêm dồi dào, dù cho làm chuyện gì quan trọng nhất là niềm tin phải sao, mà bây giờ, Diệp Bội có niềm tin.

      nhà này thể thực được, nên mẹ Diệp dẫn hai người đến chỗ xa hơn chút gọi điện thoại, cũng chỉ là trả tiền, đây là kiên trì của mẹ Diệp, dù sao nơi này gọi điện thoại tới thành phố H cũng coi là đường dài rồi, lát nữa gọi điện thoại cũng cần phải tốn ít tiền, trái lại người nhà kia rất tốt, người ta hoàn toàn để ý chút tiền này, còn sang sảng cười với mẹ Diệp: "Ngọc Hi, Bội Bội nhà chị đúng là nhặt được báu vật, nhìn phong thái của cậu bé chắc hẳn trong gia đình cũng là nhà có tiền, đến lúc đó cha mẹ cậu bé tìm tới khó tránh được cảm tạ nhà chị."

      Lúc này mẹ Diệp hoàn toàn có cái loại khí thế mạnh mẽ khi đối mặt thím hai Diệp mới vừa rồi, mà là dịu dàng cười cười: "Cái chị này giống như tôi cứu cậu bé chỉ là ham tiền, chẳng qua nếu như có thể để Tiểu Cẩn tìm được cha mẹ cậu bé cũng coi là chuyện tốt, nếu cha mẹ người khác tìm ra con mình nhất định lo lắng."

      "Đúng thế, " Người chuyện với mẹ Diệp cũng thở dài hơi, "Cậu bé như thế lại có thể chạy thoát từ trong tay bọn buôn người cũng coi là rất lợi hại, nếu chạy thoát được cũng biết có hậu quả gì."

      "Đúng vậy."

      Bên kia Diêu Cẩn bấm điện thoại.

      "Alô, ai vậy?" Đối phương hình như chưa nhận ra được mất tích của Diêu Cẩn, giọng hết sức bình tĩnh, từ đó có thể biết Diêu Cẩn làm việc tốt bao nhiêu rồi, cũng khiến bên kia lo lắng, còn có thể tới nơi này.

      "Alô, mẹ, con là Tiểu Cẩn."

      "Tiểu Cẩn à, " Giọng của đối phương vẫn hết sức bình tĩnh, "Sao vậy, muốn ba con tới đón con phải , ở nhà bạn học chơi rồi đúng ?"

      "Mẹ, con có ở nhà bạn học, con gặp phải bọn buôn người ở đường."

      "Bọn buôn người?" Giọng ở bên kia ống trở nên chói tai ngay, giống như đứng lên ngay, cho dù có trực tiếp nghe ống cũng nghe được rất ràng tiếng này, "Tiểu Cẩn con sao chớ, bây giờ con ở đâu, bọn buôn người có làm gì với con chứ, con có bị thương ?"

      Diêu Cẩn thở dài: "Mẹ, mẹ nhanh bình tĩnh chút, bình tĩnh, đúng, bình tĩnh, nếu như mà con xảy ra chuyện con cũng thể gọi điện thoại cho mẹ rồi, bây giờ con an toàn, con ở, con để cho người khác với mẹ, mẹ bảo cha con tới đón con là được rồi." xong cũng đưa ống cho mẹ Diệp.

      Mẹ Diệp ngược lại có chút khẩn trương, tiếng phổ thông vốn tiêu chuẩn cũng trở thành càng đúng tiêu chuẩn rồi, nhiều lần đối phương mới nghe nơi này là nơi nào, sau đó lại chút để cho đối phương cần phải sốt ruột, đứa ở cạnh mình có thể chăm sóc rất tốt, dù sao đứa an toàn, vậy cũng cần quá lo lắng.

      Sau khi cúp điện thoại mẹ Diệp mới thở dài : "Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, Tiểu Cẩn dường như mẹ con rất lo lắng cho con, có vẻ rất căng thẳng."

      "Dạ, có chuyện gì đâu , chỉ cần ba con ở đó mẹ con bình tĩnh lại, mẹ cũng chỉ lo lắng chút thời gian mà thôi." Diêu Cẩn biết mẹ mình nhất định lo lắng cho mình, nhưng mình báo là an toàn, như vậy hoàn toàn có quan hệ quá lớn gì với lo lắng này.

      "Đứa này con đúng là lợi hại, chả trách có thể trốn ra được từ trong tay bọn buôn người." Người cho bọn họ mượn điện thoại giơ ngón tay cái lên.

      "Cám ơn dì khích lệ." Diêu Cẩn cười cười, tay lại nắm tay Diệp Bội, lần này xong rồi, có việc gì rồi.

      ☆, Chương 5:
      Editor: trang bubble ^^

      "Tiểu Cẩn, tối hôm nay con hãy ngủ cùng Bội Bội , ngày mai là thứ Bảy, Bội Bội cần lên lớp, các con cũng có thể chơi đùa cùng nhau, chờ ba mẹ con tới con có thể về với ba mẹ con rồi." Bởi vì thành viên trong nhà vốn là cố định, cho nên hoàn toàn cũng có để giường dư lại, vả lại dù sao tuổi hai đứa bé đều còn , ngủ cùng nhau cũng có quan hệ gì.

      "Con biết rồi, cám ơn ." Diêu Cẩn trả lời rất sảng khoái.

      Mẹ Diệp gật đầu cười, bà còn tưởng rằng hai cái đứa bé này ầm ĩ gì gì đó, nhưng mà bây giờ xem ra là có vấn đề kia rồi, nhìn đồng hồ, bà lại để cho hai đứa về phòng: " ngủ sớm chút , trẻ ngủ trễ tốt."

      "A…." Đóng cửa lại, phòng này cũng chỉ còn lại có hai đại nhân này.

      "Bà xã, ngờ sống lại đời, còn có thể từ cùng nhau từ từ lớn lên với em, tốt quá." Diêu Cẩn đưa hai tay ra ôm lấy Diệp Bội, nhàng rù rì ở bên tai : "Đời này cũng cần kinh nghiệm vẫn đuổi theo em cùng sinh hoạt, d!^Nd+n(#Q%*d@n em cũng ghét bỏ nhà rất có tiền, bởi vì có thể xác định đời này tuyệt đối để cho nhà trở nên nghèo túng, cho em cuộc sống tốt."

      Đè nén cảm động trong lòng xuống, Diệp Bội tức giận : "Em mới thèm để cho nuôi đâu, cũng cần ăn cơm mềm, em cũng sống lại lần, vì thế cho dù mình em cũng có thể sống hạnh phúc, em có thể kiếm nhiều tiền nuôi gia đình, em cũng tin với nhiều năm kinh nghiệm như vậy mà em kiếm được tiền." biết Diêu Cẩn luôn suy nghĩ cho mình, nhưng mà nếu để cho mình phấn đấu lại phù hợp với phong cách của Diệp Bội, cho nên thể làm gì khác hơn là trả lời nửa đùa như vậy.

      "Bà xã ngốc, đàn ông nuôi đàn bà là đạo lý hiển nhiên phải sao, em đó gọi ăn cơm mềm, phải gọi là hạnh phúc, hơn nữa ăn cơm mềm phải đặc biệt nam sao?" Sờ sờ mũi Diệp Bội, Diêu Cẩn khẽ cười , sống lại đời, bà xã này vẫn thay đổi, vẫn đáng như vậy, cũng chính bởi vì như vậy mới khiến cho buông tay được.

      "Em mặc kệ, nếu cùng nhau phấn đấu, nếu để cho ăn cơm mềm (trai bao) là được, như thế nào?" Ánh đèn vàng chiếu ở mặt Diệp Bội, lại thêm nét mặt của Diệp Bội, khiến người chỉ mới tám tuổi giống như cũng đột nhiên lên tầng sáng rỡ, hai người bọn họ đều phải là người mạnh mẽ, đặc tính duy nhất chính là đều luôn thử suy nghĩ cho đối phương, nếu phải bởi vì như vậy, hôn nhân của hai người cũng giữ vững được lâu như vậy, vợ chồng nghèo hèn cũng phải dễ làm như thế.

      Nghe lời Diệp Bội , dù thế nào Diêu Cẩn cũng hiểu là xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng gật đầu: "Được, nghe em, chúng ta cùng nhau phấn đấu, đều loại bỏ toàn bộ nguy hiểm biết ra, chúng ta nằm chuyện , đứng chuyện chúng ta cũng thoải mái lắm."

      "Ừ."

      Kiếp trước vợ chồng nhiều năm như vậy, cũng vẫn là ở cùng cái giường, nhưng khi đó hai người là người lớn, mà bây giờ, hai người đều là trẻ con, đây đối với hai người mà đều là thể nghiệm mới lạ.

      Nghiêng mặt nhìn Diệp Bội, ôm eo của , trong lòng Diêu Cẩn bỗng trở nên bùi ngùi: "Bà xã, em vốn là chúng ta nâng chuyện sinh con lên chương trình hội nghị rồi, nhưng bây giờ lại phải quay lại lần nữa, em phải đồng ý với chuyện."

      Đối với kiện này Diệp Bội cũng bùi ngùi, nếu như có quay lại biết hai người làm gì, cho nên đối với chuyện quan trọng này Diêu Cẩn rất nhanh phản ứng kịp: "Chuyện gì?"

      "Như vậy, chờ em đến tuổi kết hôn luật định chúng ta kết hôn, sau đó mau mau sinh đứa bé, đứa con thuộc về chính chúng ta." Nếu như chuyện này của Diêu Cẩn để cho người khác nghe nhất định là bị dọa sợ, có ai từng gặp đứa bé chín tuổi chuyện kết hôn sinh con, ở thời cổ đại có thể có chút đáng tin, nhưng bây giờ là đại.

      "Con cái gì chứ?" Diệp Bội nắm mặt của Diêu Cẩn, "Bây giờ mới mấy tuổi vấn đề này rồi, có chức năng kia ư, hả?" Tuy là khi đó lời như vậy cũng kỳ lạ, nhưng mà bây giờ hai người mới mấy tuổi, nghĩ đến chuyện đứa cũng quá sớm rồi.

      Vẻ mặt Diêu Cẩn đau khổ, đây cũng phải là muốn: "Bà xã, đau, đau, đau, mau buông ra, được sao, cũng rất khổ sở
      [​IMG]

      ☆, Chương 6:
      Editor: trang bubble ^^

      "Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn." Tiếng kêu gào này gọi là vang dội toàn thôn.

      Diêu Cẩn vội vàng chạy ra ngoài, quen thuộc đường nơi này, nhưng lại quên mất cha mẹ cũng phải quen lắm, lúc gọi điện thoại cũng chưa từng về chuyện này.

      Diệp Bội cũng chạy theo sát Diêu Cẩn ra ngoài, trong khi để cho mẹ ngẩn ra ở nhà, rất nhanh trở lại, mẹ của mang thai, hy vọng bà quá khẩn trương, quá lo lắng: "Mẹ, sao đâu, mẹ ở nhà là được rồi, rất nhanh con trở lại, con cũng dẫn bọn họ tới."

      Hôm nay là tối thứ bảy, vốn là theo Diêu Cẩn và dự tính có lẽ là phải ngày mai cha mẹ của Diêu Cẩn mới tới, thế nhưng hôm nay đến, việc này là cha mẹ của Diêu Cẩn rất quan tâm Diêu Cẩn, hơn nữa có lẽ là tối hôm qua sau khi biết tin tức suốt đêm tới.

      Lúc Diệp Bội chạy đến Diêu Cẩn tìm được cha mẹ của , chỉ có ba Diêu Cẩn, ngay cả mẹ cũng tới rồi.

      "Mẹ, con rồi mẹ đừng lo lắng, chạy tới như vậy nếu như xảy ra chuyện gì con làm thế nào?" Nghiêm mặt, lúc này Diêu Cẩn giống như đứa bé chín tuổi.

      "Tiểu Cẩn, là mẹ lo lắng con, cho nên mới gấp gáp tới đây, hơn nữa chúng ta sao, mẹ với ba con thay nhau lái xe, cho nên con cần phải sợ chúng ta lái mệt mỏi." biết vì sao, đối mặt với Diêu Cẩn trong lòng mẹ Diêu đột nhiên có thêm loại cảm giác gọi là chột dạ.

      "Mẹ," Diêu Cẩn đành chịu mở miệng, "Con phải là ý này, chẳng lẽ mẹ biết buổi tối lái xe rất nguy hiểm ư, mẹ lái xe mệt mỏi nhưng lại thể bảo đảm người khác lái xe mệt mỏi, nếu như ba mẹ xảy ra chuyện, ba mẹ bảo đứa bé như con làm thế nào." Nghĩ tới chuyện này, là lòng Diêu Cẩn vẫn còn sợ hãi, cho là nghĩ tới mọi chuyện, nhưng lại chỉ quên mất tình cảm của người làm cha mẹ đối với con cái kia, cho phép xuất ngoài ý muốn gì.

      "Mẹ biết rồi, " đúng là lần đầu bị con trai dạy dỗ, mẹ Diêu cảm thấy có hơi biết làm sao, nhưng mà, nhìn bộ dạng Diêu Cẩn bà vẫn cười: "Chỉ cần thấy được con có việc gì mẹ yên tâm, mẹ rất sợ con xảy ra chuyện gì, nhưng mà Tiểu Cẩn con yên tâm , sau này chúng ta tuyệt đối liều lĩnh như vậy nữa." xong cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho chồng đứng ở bên cạnh.

      "Đúng đó, Tiểu Cẩn, cha với mẹ con biết sai rồi, con tạm tha chúng ta , đúng rồi, giới thiệu với chúng ta chút bé này là ai vậy?" Ba Diêu sớm thấy vẫn theo sau lưng thằng con nhà mình, cũng thấy bé khẩn trương, nhưng từ trước tới nay vợ mình đều mạnh mẽ, dễ mới thấy mặt yếu kém của bà, ba Diêu đương nhiên muốn cắt ngang, bây giờ vợ lên tiếng, vậy đương nhiên ông phải ra tay giúp đỡ.

      Vào lúc này Diêu Cẩn cũng mới chú ý tới Diệp Bội vẫn theo phía sau , nhưng mà bởi vì khoảng cách hơi xa, cho nên cũng chú ý tới, áy náy nhìn Diệp Bội, đến dắt tay của tới tự mình giới thiệu trước mặt cha mẹ: "Đây là Diệp Bội, lúc đó chính là em ấy phát được con, cho nên con mới có thể được cứu."

      Có lẽ đây là lần đầu tiên ở đời này gặp bố mẹ chồng tương lai, Diệp Bội có vẻ hơi cẩn thận, khẽ cúi người xuống: "Con chào chú ạ."

      "Ôi, " Tuy là vẫn ở tại Thành Thị lớn, nhưng nhìn tính nết của người khác mẹ Diêu vẫn ưa thích giản dị chút, gần như là lần đầu tiên thấy mẹ Diêu thích bé này, "Con tên là Diệp Bội đúng , biết là có thể gọi con là Bội Bội hay . Nhà chúng ta cũng chỉ có đứa con là Tiểu Cẩn, hơn nữa còn là thằng nhóc, cho tới nay đều muốn đứa con , nhưng bây giờ xem ra có thể thực rồi, con làm con của có được hay ? Nếu như bây giờ con gật đầu sợ rằng quà gặp mặt của cũng phải thay đổi chút rồi."

      Diệp Bội có chút biết làm sao, ra tính tình của người mẹ chồng này mấy chục năm như ngày, nhưng để vì chung đụng sau này, cho nên Diệp Bội vẫn coi như là thành thạo: " à, có số việc tự con thể hứa hẹn được, nhưng mà mẹ con chờ mọi người ở trong nhà, hay là chúng ta về trước ."

      "Đúng vậy, mẹ, chúng ta thôi, mẹ của Bội Bội còn chờ chúng ta đó." Diêu Cẩn vội vàng tiếp lời, cũng thể để dâu tương lai biến thành em nuôi của mình, nếu như thực là vậy tốt, bởi vì đến lúc đó chịu khổ nhất định là mình.

      "Được rồi, các con dẫn đường , cho dù chỉ là thôn , nhưng muốn tìm được nhà đúng
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      ☆, Chương 7:
      Editor: trang bubble ^^

      "Ôi, lại có nhiều đồ như vậy à, chị dâu cả là may mắn." kèm tiếng vang lên bên tai mọi người người chuyện cũng vào, xem ra quần áo người được lựa chọn cẩn thận, hoàn toàn khác với những kiểu dáng quần áo bình thường kia.

      Mẹ Diệp cười cười: "Liễu Chi à, hôm nay nghĩ sao lại tới tìm tôi, bình thường phải thím cũng tới cửa sao?" con dao găm mềm nhũn cắm vào người đối diện, cũng chính là người của thím hai nhà họ Diệp.

      Trương Liễu Chi xấu hổ cười cười: " phải là chị có khách à, cho nên tiện thể tới đây xem chút, cần như vậy ở trước mặt khách." Bà ngờ nhà thằng bé ngày hôm qua lại có tiền như vậy, lúc bà về cũng thấy chiếc xe kia rồi, bà biết nhãn hiệu phía , bởi vì nghe đó là hàng hiệu, cho nên bà bắt đầu thầm hối hận ngày hôm qua cho thằng bé mượn điện thoại gọi về báo tin.

      Ba người nhà họ Diêu bên kia ngoại trừ Diêu Cẩn hai người còn lại cũng hoàn toàn hiểu bọn họ cái gì, cho nên chỉ cười nhìn hai người giao chiến, nhưng mà từ khí tại trường, bọn họ vẫn có thể nhìn ra có lẽ quan hệ này lại là tốt lắm.

      "Vậy cám ơn quan tâm." Mẹ Diệp thản nhiên trả lời, tuy là cũng coi như người nhà, nhưng nếu như phải đặc biệt quan trọng bình thường cũng lui tới, dù sao đây chỉ là vợ của chú hai mà thôi, chứ phải là chú hai, cũng coi là ngoài gia đình, mà lúc này phản ứng của mẹ nghi ngờ gì là đuổi người.

      Nhưng bàn về da mặt dày sợ rằng ai hơn được Trương Liễu Chi, bởi vì biết ba người nhà họ Diêu có lẽ nghe hiểu tiếng địa phương của bọn họ, cho nên cười nhìn ba người kia: "Chào chị, tôi là vợ của chú hai nhà này, ở xa tới chính là khách, dù thế nào cũng là người nhà, cho nên tôi bèn tới đây xem chút."

      "Chào chị." Mẹ Diêu cười , chuyện xảy ra mới vừa rồi dù sao cũng là chuyện nhà người ta, bà tiện nhúng tay.

      "Mẹ." Diêu Cẩn bên cạnh đột nhiên lên tiếng, "Ngày hôm qua lúc con và Bội Bội với đến nhà của dì này mượn điện thoại thái độ của người này tốt, còn đóng cửa mạnh lại, mẹ đừng chuyện với dì ta."

      toạc ra ngay mặt, nụ cười của Trương Liễu Chi cũng nhịn được nữa.

      Mẹ Diêu vội vàng ngăn Diêu Cẩn lại: "Trẻ con nhà nào cũng nên nhiều lời, xin lỗi, con tôi biết chuyện lắm, có thể là quen thôi." xong câu này mẹ Diêu chuyện nữa, nhưng trong lòng chắc chắn là có hài lòng, bây giờ chuyện là có liên quan với bọn họ.

      "Ha ha, tức giận tức giận, tôi là người lớn rộng lượng." Trương Liễu Chi cười ha hả, nhưng cũng là lỗi của bà, ánh mắt lại nhắm vào đồ của cha mẹ Diêu Cẩn mang tới, lúc này khí nơi đây im ắng lại ngay, bởi vì có "Người ngoài" ở đây, cũng chuyện gì.

      Nếu như dựa theo tình huống bình thường, mẹ Diêu Cẩn nhất định là phải khách sáo chút, hoặc là nhún nhường chia đều chút đồ này cho "Người nhà" mang về, nhưng mà bởi vì có đoạn lời kia của Diêu Cẩn, mẹ Diêu đương nhiên làm như vậy, nhưng sau này nếu như mẹ Diệp tự cầm đồ qua cũng liên quan tới bà.

      lúc lâu, Trương Liễu Chi thấy mọi người đều chuyện, cũng có biện pháp, thể làm gì khác hơn là xấu hổ cười cười: "A, như vậy , nhà tôi còn có việc, vậy tôi về trước nếu như rãnh rỗi cũng có thể dạo chút tới nhà của tôi, điều kiện của gia đình tôi tốt hơn chút so với nơi này." câu lơ đãng, bộ dạng tự cho là đúng của Trương Liễu Chi khắc sâu ở trong đầu mọi người, trước khi ra ngoài ánh mắt của bà ta vẫn nhìn đống đồ đất, trong mắt lóe lên tia sáng tính toán, dù thế nào cuối cùng bà phải lấy được chút.

      Sau khi người rồi, khí trong nhà mới trở nên thân thiện lên.

      "Xin lỗi, để cho chị chê cười rồi." Mẹ Diệp tỏ vẻ áy náy, vất vả người ta đến nhà mình chuyến, mình lại để cho bọn họ chê cười.

      " sao, liên quan tới chị."

      Diệp Bội nhìn người xa bên ngoài, câu sâu xa: "Mỗi gia đình đều có vài người cực phẩm, dù là gia đình nào cũng tránh khỏi." Chắc chắn có người khiến người ta nhìn thoải mái, lại có loại cảm giác tuyệt đối muốn gặp đối phương.

      Mẹ Diêu ôm bụng cười ha ha: "Bội Bội con chuyện đúng là sắc bén, lại càng ngày càng thích con rồi, làm con nuôi làm con dâu cũng được, coi như nuôi lớn từ , từ nay về sau bằng nhà chúng ta nuôi con nhé, có con ở nhà chúng ta có lẽ yên tĩnh như thế."

      Có lẽ là mẹ Diêu đùa, nhưng Diêu Cẩn lại tưởng , luôn nghĩ nên làm thế nào để cho mình sống ở chỗ này, bây giờ biết rồi, tại sao mình cần phải sống ở chỗ này, để Bội Bội cùng đến nhà cũng tốt, đôi mắt phát ra ánh sáng: "Mẹ ư?"

      Cho tới nay Diêu Cẩn đều cho rằng người phải lo lắng nhất là Diệp Bội, vào đời trước đúng là như vậy, bởi vì khi đó chỗ làm việc của bọn họ là thành phố S quê hương của Diệp Bội, mà phải là thành phố H quê hương của Diêu Cẩn, từ điểm này cũng có thể thấy được rốt cuộc là Diêu Cẩn bà xã mình bao nhiêu.

      "Cái gì
      [​IMG]

      ☆, Chương 8:
      Editor: trang bubble ^^

      "XX đại nhân mở thư như gặp mặt:

      Vừa rời bao lâu thể chờ đợi mà viết thư cho em, hối hận lúc rời có lập tức giúp lắp đặt điện thoại trong nhà, tại hay rồi, chỉ có thể viết thư tán gẫu để an ủi, năm này, là quá dài, tuy rằng hiểu rốt cuộc là em muốn làm chuyện gì, nhưng mà tin tưởng nhất định là em có chuyện cần làm mới có thể từ chối rời với , chỉ là rất nhanh tới Quốc Khánh rồi, tới thăm em, gởi cùng với thư là vài cuốn sách cho em, nghĩ có ích đối với em." Viết thư đối với người của mười mấy năm sau mà là rất hiếm lạ, cùng với ngành điện tử triển khai Hồng Nhạn (thư từ) đưa tình gần như có lẽ thành danh từ thay thế, nhưng cũng là có thể nghiệm mới đối với Diệp Bội và Diêu Cẩn.

      Hai từ XX mở đầu này, Diệp Bội rất ràng trong đó là có ý gì, cũng biết ra ở trong lòng Diêu Cẩn còn có rất nhiều lời ra, nhưng thư từ này dù sao cũng an toàn, cho nên mấy lời như vậy cũng bình thường, việc Diêu Cẩn gửi tới sách mới khiến Diệp Bội cảm thấy hứng thú.

      quyển bảng chữ mẫu, quyển tiểu thuyết, còn có quyển sách về kinh tế tại, ý nghĩa của bảng chữ mẫu có lẽ là để Diệp Bội luyện chữ giỏi, về ý nghĩa của quyển sách kinh tế kia cũng hiểu , đương nhiên tiền bạc này đôi khi có thể có tác dụng rất quan trọng, nhưng mà tiểu thuyết, Diệp Bội nhìn quyển Tiểu Thuyết Võ Hiệp kia cho dù ở đời sau cũng rất nổi danh, nghĩ chẳng lẽ Diêu Cẩn có ý là bảo viết tiểu thuyết?

      kiến thức lớp tiểu học lại vô cùng đơn giản đối với Diệp Bội, đơn giản đến mức vừa đến giờ học lại có chuyện làm, chỉ có thể ngồi ngẩn người ở chỗ đó, nhưng mà lại thể quá nổi bật, như vậy có rãnh viết chút tiểu thuyết cũng là lựa chọn tốt.

      Mở ra giấy viết thư, Diệp Bội viết về suy nghĩ của mình còn có mờ mịt bày tỏ nguyên nhân mình ở lại chỗ này, nhưng cũng thể quá ràng, nếu bị người cho là quái tốt, sau khi viết xong bèn dán tem rồi bỏ thư vào hòm thư chuyên dụng.

      "Bội Bội, có muốn chơi dây thun chung hay ?"

      Diệp Bội gật đầu cười, tuy là mình cũng muốn lãng phí quá nhiều thời gian, nhưng thỉnh thoảng rèn luyện thân thể cũng cần thiết, bằng chờ sau này thể năng cơ thể giảm xuống tốt, ngoại trừ chơi với những bạn học này còn cố định chạy vòng sân thể dục, quan trọng nhất của con người là làm cho thân thể mình khỏe mạnh.

      Cách chơi dây thun vừa đơn giản cũng có phức tạp, đối với Diệp Bội mà mục đích của rất ràng, đó chính là rèn luyện thân thể, cho nên sau khi toát mồ hôi chơi, sau đó bèn cầm quyển tiểu thuyết kia ngồi ở bên cạnh xem, hổ là bậc thầy, cho dù là bây giờ Diệp Bội xem trong tiểu thuyết bao hàm các loại cũng làm cho cảm thấy ngạc nhiên.

      Có người cuộc đời người lúc trí nhớ tốt nhất là vào lúc , Diệp Bội là nghiệm chứng điều này, trí nhớ vô cùng tốt cộng thêm trí tuệ của người trưởng thành, khiến cho Diệp Bội lại bắt đầu suy ngẫm lần nữa về cuộc sống của mình. Nếu sống lại lần, như vậy phải sống hạnh phúc, cuộc đời của người khác cũng cơ hội có quay lại, chỉ có riêng và Diêu Cẩn lại có thể làm lại, chẳng lẽ việc này còn tính là ân huệ của ông trời sao?

      Chớp mắt thời gian ngày lại qua, Diệp Bội về nhà hơn ba giờ chiều, nếu như là khi còn bé , vậy sau khi Diệp Bội làm xong bài tập có thể ra ngoài chơi đến trời tối mới trở về, đáng tiếc phải, cho nên lựa chọn về nhà.

      "Mẹ, con về."

      "Ừ, tự mình chơi ." nhàng lên tiếng, mẹ Diệp lại chuyện phiếm với người khác, cũng phải là chưa từng thấy, cần thiết thân thiết lắm.

      Diệp Bội sớm thành thói quen, đôi khi người thân có lẽ cũng phải là thân thiết nhất, nhưng bọn họ mới là đối xử tốt với ngươi, cũng tiếp tục chuyện, Diệp Bội lên lầu vào phòng.

      Trong cặp sách chứa nhiều sách lắm, bài tập sớm viết xong ở trường học, vui sướng lấy ra chồng giấy viết thư lớn, về phần tiền mua giấy viết thư có lẽ cũng coi như là Diêu Cẩn có dự kiến trước, để lại mấy trăm đồng cho , cũng có thể duy trì thời gian rất lâu.

      Luyện chữ tiếng xong, Diệp Bội bắt đầu suy nghĩ cấu trúc tiểu thuyết, với số tuổi của nếu như viết chút loại tiểu thuyết về truyện nhi đồng có thể vẫn có vấn đề, nhưng khi viết những thứ khác có vấn đề.

      Cũng lâu lắm, mặt Diệp Bội xuất nụ cười, có lúc suy nghĩ chuyện nào đó cần nghĩ toàn diện.

      Hai cái hố, loại truyện nhi đồng, loại võ hiệp, loại truyện nhi đồng có thể dùng tên Diệp Bội đăng, nhưng với loại võ hiệp dùng tên khác đăng tốt hơn.

      trải qua nhiều như vậy, tương lai loại tiểu thuyết về truyện nhi đồng cũng có rất nhiều, Diệp Bội hoàn toàn có thể chép lại, nhưng chẳng qua là muốn bước con đường trong lòng mình, cuối cùng quyết định ý tưởng của mình, tự viết, như vậy thứ xuất mới thuộc về mình.

      Truyện thuộc loại chuyện nhi đồng đều ngắn, khoảng sau ba tiếng đoản văn 5000 chữ lại ra đời, đây có lẽ về câu chuyện về học sinh tiểu học, còn có chút về ảo tưởng vui nhộn của bản thân học sinh tiểu học, dùng suy nghĩ của người trưởng thành xem có lẽ là rất hài hước, nhưng nếu như dùng suy nghĩ học sinh tiểu học xem lại có suy nghĩ hoàn toàn khác.

      Xoa xoa cổ tay của mình, Diệp Bội
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      ☆, Chương 9:
      Editor: trang bubble ^^

      "Vào học."

      "Đứng dậy."

      "Chào các em." (raw dịch là chào các học sinh nhưng mình cảm thấy dịch vầy đỡ cứng hơn)

      "Chào thầy ạ." Giọng bị mọi người cố ý kéo dài vang lên ở trong phòng học, cho tới bây giờ đây gần như là giọng của người vốn chưa từng thay đổi xuyên suốt qua tiểu học và trung học.

      Sau khi ngồi xuống, Diệp Bội lại bắt đầu nhàm chán, chỉ là kể từ sau khi nghĩ đến có thể viết tiểu thuyết buồn chán nữa, thời gian lên lớp viết tiểu thuyết chút cũng là chuyện vô cùng có thể giết thời gian.

      "Các em," giống bình thường trực tiếp bắt đầu lên lớp, thấy giáo dẫn từ bên ngoài vào, người bé mặc váy xòe màu trắng hoàn toàn trái ngược với tất cả bạn học ở trong phòng, "Người bạn học mới này tên là Nhược Lâm, ba mẹ bạn ấy phải tới đây làm việc, cho nên mới tới học vài ngày ở lớp chúng ta, mọi người chào mừng nào."

      Lời của thầy giáo vừa ra khỏi miệng, bên trong phòng học liền xuất tiếng vỗ tay, bây giờ bạn học vẫn rất dồi dào sức lực, tiếng vỗ tay này tuyệt đối qua loa.

      "Bội Bội, quần áo của âý là xinh đẹp." Có lẽ là bản tính của bé , hiển nhiên là khiến Diệp Tuyệt ngồi cùng bàn với Diệp Bội cảm thấy rất tò mò, cũng rất hâm mộ đối với quần áo của Nhược Lâm.

      "Ừ," Bình thản gật đầu, loại quần áo đó quả rất xinh, thế nhưng váy xòe của những năm này cũng phải là đẹp lắm, cho nên kích thích nổi lòng thích cái đẹp của Diệp Bội "Từng trải việc đời", "Cũng tạm được, ít nhất phải là quần áo mà bên chúng ta mua được."

      " sao?" Diệp Tuyệt chống má, "Tớ vốn còn muốn bảo ba tớ cũng mua cái cho tớ đó, thoạt nhìn rất đẹp."

      bục giảng thầy giáo nhìn chung quanh, sau đó lướt ánh mắt đến sau lưng Diệp Bội, nơi đó có chỗ ngồi còn trống: "Nhược Lâm, trước hết con ngồi ở chỗ đó ."

      "Con biết rồi, cảm ơn thầy." Lúc này cũng có ai thấy khuôn mặt non nớt của Nhược Lâm chợt xuất chút hài lòng, nhưng mà vẫn miễn cưỡng tới chỗ ngồi sau lưng Diệp Bội.

      Sau khi đứng lại, Nhược Lâm lấy ra khăn giấy từ trong túi mang bên người, cẩn thận lau, chỗ xíu cũng bỏ qua, đợi đến sau khi lau xong còn khẽ câu: " bẩn, may mắn là mấy ngày nữa mình rời rồi, nếu đúng là mình thể ở được chỗ này." Loại cảm giác vừa lòng trong giọng và loại lễ phép lúc ấy đối mặt thầy giáo vừa rồi tạo thành chênh lệch ràng.

      Diệp Bội im lặng cười cười, sau đó bèn vùi đầu làm chuyện của mình, trong trí nhớ cũng xuất bé này, nhưng có khả năng là bởi vì thời gian Nhược Lâm ở chỗ này quá ngắn, có ký ức cũng phải là khó hiểu lắm.

      Lúc này Diệp Bội suy nghĩ về quyển Tiểu Thuyết Võ Hiệp, thời đại này có rất ít Tiểu Thuyết Võ Hiệp lấy phụ nữ làm nhân vật chính, cho dù là vào đời sau cũng rất ít Tiểu Thuyết Võ Hiệp lấy phụ nữ làm nhân vật chính, nhưng Diệp Bội cũng muốn rơi vào rập khuôn cũ, cũng muốn bắt chước người khác, vậy tự mình nghĩ, tự viết mới là tốt nhất, có thể tránh được đụng chạm cản trở, nhưng ít nhất phần lớn bên trong đều là của mình mới tốt.

      Lại ra cốt truyện cũng rất đơn giản, cũng chỉ là người phụ nữ trải qua cố gắng phấn đấu sau đó sáng lập môn phái thuộc về mình. Chuyện như vậy, về phần nhân vật nam chính, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có người hơi mập mờ với nữ chính, những người khác đều là người qua đường, đây cũng là loại chấp niệm (suy nghĩ cố chấp) của Diệp Bội, chấp niệm đời kiếp đôi.

      Chuông tan học rất nhanh lại vang lên, trong lúc Diệp Bội suy nghĩ, trong phòng học này mọi người cũng tò mò với bé mới tới, sau giờ học, tất cả mọi người vây ở bên cạnh bé , mồm năm miệng mười hỏi các loại vấn đề.

      " xin lỗi, tớ hơi mệt mỏi, có thể để cho tớ nghỉ ngơi chút ?" Khác với đứa nhà có tiền bằng tuổi thường kiêu căng, biểu của Nhược Lâm có vẻ biết tròn biết méo, cho dù là lúc vui nhất cũng tuyệt đối xúc phạm bất cứ người nào, xem ra điểm này là rất tốt.

      Diệp Bội tò mò nhìn bộ dạng Nhược Lâm, nhìn lâu cuối cùng khiến nhớ lại nhân vật nào đó, phải mình biết khi còn bé mà là ngôi sau sau này, cũng xuất thân
      [​IMG]

      ☆, Chương 10:
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      "Mẹ, con về."

      "Ừ," Mẹ Diệp quay đầu, trong nháy mắt thấy Nhược Lâm, "Đây là bạn học mới của con phải ? Sao mẹ biết."

      "Đúng ạ, Nhược Lâm chỉ tới lớp chúng con mấy ngày, mấy ngày nữa , con dạo với bạn ấy chút trước."

      "Chào ạ." Nhược Lâm lanh lợi cười, chào hỏi với mẹ Diệp.

      Mẹ Diệp cũng cười cười: " là lanh lợi, nếu như muốn tới tìm Bội Bội nhà chơi cứ việc qua đây là được, biết ?"

      mặt lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, Nhược Lâm gật đầu: "Con biết rồi, cám ơn ạ."

      Diệp Bội cất xong cặp sách sau thấy tình hình như vậy, biết vì sao, cảm thấy lúc Nhược Lâm đối mặt người lớn giống như bị lập ra phép tắc gì đó, động tác kia, nụ cười kia giống như là bị huấn luyện ra.

      "Mẹ, vậy con và Nhược Lâm trước."

      "Ừ, nhớ trở về sớm chút."

      "Con biết rồi." Dắt tay Nhược Lâm, hai người ra ngoài.

      Mà Nhược Lâm, dưới tình huống bị Diệp Bội lôi kéo vẫn quên quay đầu lại lời chào tạm biệt với mẹ Diệp: "Tạm biệt ạ."

      Rời cảnh tượng như vậy, Nhược Lâm biến thành bộ dáng lúc trước, đầy sức sống: "Ha ha, Bội Bội, cậu muốn đưa tớ đâu vậy?"

      " chơi đó." Vốn là Diệp Bội định cho Nhược Lâm, nhưng sau đó suy nghĩ chút vẫn lại thôi, nếu như sau này trở thành nghệ sĩ nhất định phải lễ phép, nếu khó tránh khỏi bị người lên án.

      Diệp Bội dẫn Nhược Lâm đến sân thể dục lớn, có rất nhiều người ở đó, chỉ có bạn học lớp mình, còn có học sinh lớp lớn.

      "Bội Bội, Nhược Lâm," Diệp Tuyệt vẫy tay với hai người, "Ở chỗ này."

      "Duyệt Duyệt, Hiểu Hiểu, hôm nay chơi cái gì thế?" rất lâu ra rồi, nếu phải là vì Nhược Lâm, ra Diệp Bội càng muốn ở nhà làm chút chuyện của mình.

      Tên của Hiểu Hiểu gọi là Diệp Hiểu, mà là Diệp Hiểu Hiểu, lúc này tay ấy cầm cọc gỗ: "Chơi nhảy ô vuông , chúng ta vừa vặn có bốn người." xong cũng vạch lên mặt đất, chỉ sau chốc lát xuất hình mẫu.

      "Nhược Lâm, tớ nghĩ là cậu cũng biết chơi, tớ dạy cho cậu nhé, trước tiên chúng ta ném cục đá vào cái ô vuông trong đó, trang #ddlqd# bubble rồi cậu nhảy qua, bước đầu là như vầy," Diệp Tuyệt tự mình nhảy, rất nhanh đến ô vuông có cục đá kia, "Nhưng mà bước cuối cùng phải giống như tớ vậy nè chỉ có thể chống chân, nếu chân còn lại cũng chạm mặt đất coi như thua, cậu hiểu chưa?"

      "Tớ hiểu rồi, nhưng đất phải là rất bẩn à?" Nhược Lâm có chút nhao nhao muốn thử, chỉ tất nhiên là chần chờ bởi vì quần áo người có chất vải bông màu trắng tinh khiết.

      "Bẩn cái gì chứ," Diệp Hiểu Hiểu quá quan tâm vỗ tay lên hạt cát, "Về nhà rửa là xong rồi."

      Cuối cùng Nhược Lâm vẫn gật đầu dò bị hấp dẫn bởi trò chơi mới lạ mà chưa từng chơi.

      Lúc chơi trò chơi, Nhược Lâm vẫn xuất các loại vấn đề, thí dụ như trong lúc chân thể chạm đất cơ thể chắc chắn thể thăng bằng, lại thí dụ như lúc nhảy qua bởi vì chưa quen nhịp bước hai chân thiếu chút nữa bị đan vào nhau, nhưng mà tiếng cười lớn của Nhược Lâm lại vẫn quanh quẩn trong trung.

      Lúc kết thúc kết quả có thể nghĩ là bộ quần áo trắng trở nên đen kịt rồi, mặt cũng có rất nhiều bùn, tạm biệt hai người Diệp Hiểu Hiểu và Diệp Tuyệt sau đó Nhược Lâm mới ý thức được bây giờ là bộ dạng gì, xoè tay ra, nhìn tay bẩn thỉu dơ dáy phát ra tiếng cảm khái: "A, bẩn mà, bác mắng tớ chứ?"

      Diệp Bội bật cười: " phải là tại cậu mới phát chứ, dơ bẩn rất lâu rồi."

      Nhược Lâm bĩu môi, sau đó đột nhiên nhìn Diệp Bội: "Tại sao tớ bẩn như vậy, cậu lại hề bẩn chút nào chứ, phải chúng ta đều chơi đùa cùng nhau sao?"

      Theo như lời của Nhược Lâm, người Diệp Bội hề bẩn chút nào, chỉ là bởi vì Diệp Bội có kinh nghiệm, biết nên làm sao có thể để cho mình bẩn như thế, chỉ là việc này đúng là thể với Nhược Lâm,
      [​IMG]
      thuytlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :