1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Càng Béo Anh Càng Yêu - An Tựu (update Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505

    2. Jin292

      Jin292 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      9
      :yoyo55::yoyo55::yoyo55:Yeu Boss wa a, thật sang choi:yoyo51:
      Matcha2604LạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]


      Chào mấy , tui hết nợ, hẹn mấy ở những dự án khác :yoyo56::yoyo56::yoyo56:

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ☆, PART 23

      Tiêu Quả Quả nhảy dựng lên, nhanh chóng gào to hỏi: “Cửa sau sân vận động là ở đâu?”

      Tống Kiêm Gia im lặng nhìn , “Cậu đâu vậy! Người cũng đến, sao gặp lần?”

      “Mình, mình… mình còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý!” Tiêu Quả Quả bối rối .

      “Gặp trai cần gì phải chuẩn bị tâm lý chứ?”

      “Cậu hiểu đâu, cậu biết trước đây tớ quá đáng thế nào với ấy đâu, ngay cả câu như ‘Sau này nếu em có chia tay với Thẩm Nham giảm ba cân’ cũng được đấy? Bây giờ chứng minh được tất cả đều là họa từ miệng ra, ở trước mặt trai, mình vì Thẩm Nham mà đời này mất hết mặt mũi rồi.” Tiêu Quả Quả ảo não, vội vàng , “Chẳng may mình tìm hỏi mình ở đâu các cậu cứ biết, nhiều với cậu nữa, tớ trước đây, tạm biệt!”

      Mặc kệ, trước hết tìm chỗ trốn !

      Tiêu Quả Quả nhanh chóng chạy tới cửa sau, kết quả là vừa chạy tới cửa liền thấy bóng người quen thuộc, đêm hôm khuya khoắt lại mặc quần áo đen khiến thiếu chút nữa thấy , tự mình chui đầu vào lưới…

      Tiêu Quả Quả đột nhiên phanh gấp, cả người bị dọa sợ mà đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng trốn phía sau cây cột ở bên cạnh, trong lòng thầm mắng Tiêu Mộ Bạch vô số lần.

      “Em cho rằng với thể hình này của em mà có thể trốn được đằng sau cậy cột đó sao?”

      Cách đó xa truyền đến giọng nam điềm tĩnh.

      Tiêu Quả Quả nghiến răng kèn kẹt, sống lưng cứng ngắc rất cam tâm tình nguyện mà bước ra.

      Ăn độc địa! Em là em ruột của đó!

      “Tại sao lại ở cửa sau?” Vẻ mặt Tiêu Quả Quả vì bị mắc mưu mà uất ức chất vấn.

      Tiêu Mộ Bạch cầm chìa khóa xe trong tay, mang theo túi hồ sơ, nhanh chậm lên phía trước, mặt chút thay đổi, hỏi lại: “ là đứng ở cửa trước sao?”

      Tiêu Quả Quả nhớ lại nội dung tin nhắn, đúng là có, ấy chỉ là chờ ở cửa, nhưng cửa nào. Chết tiệt , người này khẳng định sớm đoán được mình nhất định chạy trốn từ cửa sau! Kết quả là bị ấy bắt quả tang! Xảo trá, xảo trá, xảo trá mà…

      Tiêu Mộ Bạch mặt lạnh như băng nhìn , “Định trốn đến khi nào?”

      Tiêu Quả Quả ủ rũ, bới tóc, ỉu xìu , “Em biết nên đối mặt với như thế nào…”

      Nãy giờ Tiêu Mộ Bạch đứng đây ôm cây đợi thỏ, mặc dù khiêm tốn lắm rồi, nhưng chỉ cần ai chú ý đến con người này tự chủ mà dừng bước. So với việc Phương Cảnh Xán này chỉ cần vừa xuất liền tỏa ánh hào quang tràn đầy màu sắc đoạt lấy ánh mắt người khác, Tiếu Mộ Bạch như viên ngọc đen xuất trong màn đêm, dễ dàng bị người ta bỏ qua, nhưng nếu bất chợt phát , có loại mừng rỡ hứng khởi khi nhặt được bảo vật.

      Bởi vì vẻ ngoài lạnh nhạt giữ khoảng cách người ngoài, vẻ mặt giận mà uy, khiến vài nữ sinh tò mò vẫn đứng ở bên vụng trộm đánh giá mà dám tiến lên hỏi ‘ giảng dạy ở khoa nào vậy?’, ‘Tại sao trước kia chưa từng thấy ?’

      Cũng thể trách sinh viên có hiểu lầm như vậy, Tiêu Mộ Bạch có khí chất rất giống nho sĩ phong kiến, hơn nữa lại ở trường học thế này, rất dễ dàng bị hiểu lầm thành giảng viên hoặc giáo sư…

      Lúc này đột nhiên lại chuyện với nữ sinh trẻ tuổi, nội dung lại mập mờ, mấy nữ sinh ở gần đó chú ý lâu đều vì bát quái mà rất kích động, phản ứng đầu tiên là tự hỏi: thầy trò nhau sao?

      Sau khi thấy kia là ai, họ khiếp sợ gấp mấy lần, thậm chí có người còn lớn tiếng to!

      “A a a, đó phải là Tiêu Quả Quả sao?”

      “Tiêu Quả Quả? Tiêu Quả Quả là ai?”

      “Là người mà Phương Cảnh Xán theo đuổi ấy!”

      “Trời ạ, thể nào, đây là tình huống gì? Ngoại tình hả? Ôi trời ạ! Thời buổi này rốt cuộc là làm sao vậy? Khẩu vị các soái ca sao đều khác người hết thế này? Vật vả lắm tôi mới giảm được vài cân, Bây giờ biết có nên tăng lại vài cân đây?”

      ……

      Tiêu Mộ Bạch nhíu mày nhìn bộ dạng trốn tránh mình của Tiêu Quả Quả ở đằng xa, vui : “Tới đây.”

      Tiêu Quả Quả với tốc độ ốc sên lại gần, thấy Tiêu Mộ Bạch giơ tay lên, bị dọa sợ đến mức vội vàng rụt cổ nhắm mắt lại, nhưng mà bàn tay chỉ vuốt ve đầu nhàng như lông chim.

      “Gầy.” Tiêu Mộ Bạch thở dài tiếng, “Về nhà , làm cho em vài món ngon.”

      Nhất thời sóng mũi Tiêu Quả Quả hơi cay cay, suýt chút nữa là rơi nước mắt.

      trai thoạt nhìn đặc biệt nghiêm khắc đáng sợ, hơn nữa lại hay mấy lời độc miệng, nhưng ra là người rất có nguyên tắc, mập thành ra như vậy phần cũng do trai mình.

      Lúc đầu Tiêu Mộ Bạch còn rất nghiêm túc muốn làm tròn trách nhiệm của người trai, dạy dỗ em này trận, kết quả cũng biết thế nào lại trở thành người trai chuyện gì cũng chiều theo ý .

      Mọi người có thể tưởng tượng xem. cậu nhóc tám tuổi nghiêm mặt muốn dạy dỗ em mình, “ được, hôm nay em ăn ba cái bánh ngọt rồi”, cuối cùng cũng đành phải chịu thua trước đòn tấn công bằng nước mắt của tiểu loli, cho hết phần bánh ngọt của mình và tất cả đồ ăn vặt còn lại.

      Lúc Tiêu Quả Quả hơn mười tuổi học sơ trung, là thời kỳ chống đối, ngày nào cũng đối đầu với , lúc nào chuyện cũng sẵng giọng, bảo đông tây. Sau này quản mặt mũi, đổi chiêu với , bỏ mấy tháng khổ công học nấu nướng, học xong trở về nấu rất nhiều món ngon, từ đó thuần phục Tiêu Quả Quả thành người biết nghe lời, ngày ngày luôn theo chỉ mong nấu cho bữa cơm.

      Quan hệ giữa em họ vốn rất tốt, cho đến mấy tháng trước, là trận cãi vã lớn nhất từ trước tới nay của hai người.

      Bây giờ nghĩ lại, thấy mình vì người đàn ông mà làm tổn thương trai, trong lòng vô cùng áy náy.

      Ánh mắt tò mò ở xung quanh càng ngày càng nhiều, trước khi trai nghe được những lời nên nghe, Tiêu Quả Quả vội vàng kéo đến nơi yên tĩnh để chuyện.

      , em xin lỗi, em sai rồi…” Tiêu Quả Quả mặt nhăn mày nhó , xong lại nhìn bằng ánh mắt oán trách, “Nhưng mà cũng sai, tại sao ngay từ đầu thẳng cho em biết bộ mặt của ? sớm biết chuyện của Thẩm Nham cùng Diệp Vi phải !”

      “Thẩm gia bên kia vẫn luôn mong hai đứa sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn, còn đặc biệt đến nhà chúng ta bàn bạc. Sau đó, ngầm điều tra Thẩm Nham, bởi vì sợ em tức giận, nên mới muốn cho em biết.” tới đây, sợ mất hứng, nên liền bổ sung thêm câu, “Dù sao đối phương cũng là người sống chung với em cả đời …”

      “Đây là kết quả điều tra của , em muốn xem ?” Tiêu Mộ Bạch đưa ra túi văn kiện màu nâu cho .

      Tiêu Quả Quả chần chừ chút rồi nhận lấy, tiện tay lật lật xem chút, khiếp sợ khi phát được ngay cả việc mướn phòng đều được ghi lại, từ thời gian tới địa điểm, từ thời điểm vào đến lúc ra, tất cả đều ràng… Hơn nữa, trai bắt đầu điều tra Thẩm Nham từ nửa năm trước.

      Lúc đó lòng dạ với Thẩm Nham, nếu biết trai nghi ngờ ta, còn dùng cách theo dõi này để điều tra quả vui, càng sợ nếu Thẩm Nham biết vui, cũng khó trách đến bây giờ mới cho biết…

      ta vẫn luôn rất bí mật, đến hơn tháng trước mới có được chứng cứ xác thực. Lúc ấy sở dĩ cho em biết Thẩm Nham bên ngoài… ngoại tình, là vì hy vọng em có thể thông qua việc xem mắt, gặp được người tốt hơn, cho dù sau này có chia tay, cũng đến phiên mở miệng…” Tiêu Mộ Bạch tới đây, giọng có phần tức giận, nhưng ngay sau đó bất đắc dĩ , “Ai biết em lại cố chấp như vậy…”

      Tiêu Quả Quả nghe xong nghĩ lại mà thấy sợ, nếu ấy biết cho đến tận bây giờ vẫn chưa bao giờ trở thành bạn chính thức của Thẩm Nham, cũng có thể chỉ là bạn dự phòng mười mấy năm nay, biết đến lúc đó hai bị chọc tức đến thế nào nữa…

      Tiêu Mộ Bạch cẩn thận đánh giá lượt, vẻ mặt mừng rỡ, “Nhìn em mặc dù có gầy chút, nhưng dù sao cũng phải gầy do giảm cân, cũng yên tâm. Cũng may còn có ngu ngốc đến mức…”

      Người này vừa rồi còn tốt tính chút, giờ lại bắt đầu năng độc địa rồi, Tiêu Quả Quả đen mặt nghiêm giọng hỏi: “Làm sao biết em có giảm béo?”

      “Ngửi thấy mùi thịt nướng người em.”

      “…” Được rồi.

      Tròng kính của Tiêu Mộ Bạch do ánh sáng của đèn đường phản chiếu lóe sáng lên, giang rộng hai tay ra ôm , “Là tốt, nên tức giận với em, làm ra vẻ mặc kệ em, khiến em chịu uất ức, ngày mai trở về nhà .”

      Hiếm khi Tiêu Mộ Bạch tính tình tốt như vậy khuyên mình về nhà, Tiêu Quả Quả cũng có cách nào từ chối, bối rối : “ ra em cũng tìm được phòng ở rất tốt, chuẩn bị đợt này hết bận chuyển qua…”

      Tiêu Mộ Bạch nhíu mày, “Vẫn còn giận sao?”

      có! Chỉ là gần chỗ em làm thôi!” Tiêu Quả Quả giải thích.

      “Vậy từ chức , sắp xếp sẵn cho em công việc tốt rồi.” Tiêu Mộ Bạch thẳng thắn .

      Tiêu Quả Quả nghe vậy trong lòng hơi khó chịu, cũng biết là vì giọng điệu cứng rắn trước sau như của , hay là vì hai bắt phải từ chức, ngập ngừng : “Em muốn từ chức, công việc này em phải vất vả lắm mới giành được, bỏ ra rất nhiều công sức, cũng có thể học được rất nhiều thứ…”

      “Công ty nào?” Tiêu Mộ Bạch hỏi. Bởi vì lần trước bị chọc tức, trong lúc nóng giận, quả chẳng thèm quan tâm đến chuyện của , cho nên cũng biết trong khoảng thời gian này sống thế nào.

      “Tập đoàn Phương thị.” Tiêu Quả Quả trả lời.

      Tiêu Mộ Bạch nghe vậy, vẻ mặt có chút kinh ngạc, “Chi nhánh nào?”

      “Là Tổng công ty…”

      Tiêu Mộ Bạch kinh ngạc : “Làm nhân viên lao công ư?”

      Tại sao tất cả mọi người đều phản ứng như thế này hết vậy!

      Tiêu Quả Quả ủ rũ, “Là trợ lý Tổng giám đốc.”

      phải hoài nghi năng lực của em, chẳng qua là muốn vào Phương thị phải dễ, cho dù có nhờ vào quan hệ, cũng nhất định giúp em vào làm ở đó được, huống chi lại làm ở vị trí cao như vậy.” Tiêu Mộ Bạch thành .

      Tiêu Quả Quả tỏ vẻ ‘em chính là như vậy đó’, “ đừng quá coi thường người ta được ! Là vàng luôn tỏa sáng! Huống hồ em còn bự như vậy!”

      Xem ra tinh thần em mình tệ, còn có thể đùa, hoàn toàn nằm trong dự đoán ‘ sa sút tinh thần’ của . Vẻ mặt Tiêu Mộ Bạch có chút sâu xa, : “Phương thị… em có thể tiếp tục làm, quả chỗ đó rất tốt cho em, có điều em vẫn phải chuyển về nhà ở, cùng lắm đưa đón em làm.”

      Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ, “Em phải là con nít, cần phải khoa trương như vậy được ?”

      “Chờ tới ngày em còn phải để bận tâm nữa rồi hãy câu này!”

      Tiêu Quả Quả làm sao có thể đồng ý để cho hai của mình đưa đón làm được chứ, bèn “Em thấy xe bus được rồi mà, dù sao từ công ty tới trường học cũng xa lắm, em quen rồi…”

      “Em gạt việc gì đấy chứ?” Tiêu Mộ Bạch đột nhiên dùng ánh mắt sắc bén nhìn , giọng điệu quả quyết.

      Tiêu Quả Quả nhất thời sợ hết hồn, chưa gì hết mà, trực giác của ông mình cũng đáng sợ .

      Tiêu Quả Quả nhức đầu, dè dặt , “Nếu em ông chủ của em, cũng là người lãnh đạo trực tiếp, chính là Phương Cảnh Xán đó… ấy theo đuổi em, có cảm thấy em bị điên ?”

      có.” Tiêu Mộ Bạch trả lời.

      sao?” Tiêu Quả Quả là có chút ngoài ý muốn khi thấy hai của có lòng tin với như vậy.

      Tiêu Mộ Bạch vuốt vuốt mi tâm, “Em tới cái người đứng sau lưng em, dùng ánh mắt tình địch nhìn chằm chằm nãy giờ cũng gần 10 phút rồi đó!”

      Trong lúc đó còn phá hư đồ của công, tay vịn ghế dựa sắp bị ta nắm hỏng rồi…

      “…”
      Last edited: 14/11/15

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ☆, PART 24

      Phương Cảnh Xán có nghĩ thế nào cũng ngờ rằng mình có tình địch. Khi thấy Quả Quả nhà được người đàn ông khác ôm vào ngực, toàn thân trở nên bối rối, cố gắng kiềm chế nội tâm tức giận bừng bừng chờ Quả Quả dùng bàn tay múp míp của mình tát bay người kia. Nào ngờ chỉ ngoan ngoãn đứng yên mà mặt mày còn ngây thơ vừa vừa cười với người đàn ông đó.

      Mất lý trí, Phương Cảnh Xán thiếu chút nữa giống tên rời cung lao thẳng tới chỗ Quả Quả, nhưng ở vừa nhấc chân lên bi kịch phát rằng thân phận của mình bây giờ căn bản có tư cách chất vấn, Quả Quả còn chưa phải của .

      Nghĩ tới việc hôm nay tan tầm tiếng nào bỏ , nhắn tin trả lời, điện thoại cũng nhận, Phương Cảnh Xán càng thêm hốt hoảng, chẳng lẽ có cảm giác với mình, thậm chí còn chán ghét sao? Nếu lúc này tùy tiện bước thêm bước, liệu ấy có thấy mình phiền phức ?

      Khi phát Tiêu Quả Quả xoay người nhìn đến mình phản ứng đầu tiên vòng ra phía sau người đàn ông kia tránh né mình, trái tim bằng thuỷ tinh bảy màu của trai tơ Phương Cảnh Xán nhất thời như rơi xuống mặt đất vỡ thành những mảnh vụn…

      Thấy vẻ mặt Phương Cảnh Xán chuyển từ Hỏa Diệm sơn bừng bừng sang núi Phú Sĩ xanh mét, cuối cùng hai tay nắm chặt siết chặt lại, hồn bay phách lạc rời , Tiêu Mộ Bạch đẩy đẩy kính, liếc mắt nhìn em đứng bên hỏi: “ giải thích sao?”

      Lúc thấy quay lưng rời , quả lúc đó thiếu chút nữa Tiêu Quả Quả đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh trở lại, “Cố ý đuổi theo để giải thích này nọ, cứ thấy là lạ sao ấy…”

      Tiêu Mộ Bạch trầm ngâm : “Phương Cảnh Xán, người này cũng tệ như lời đồn… ”

      Nghe giọng điệu đánh giá nghiêm túc của hai, Tiêu Quả Quả khẽ mỉa mai: “ đừng nghĩ nhiều, em cùng ta căn bản là thể nào, bất kể là phương diện nào đều chênh lệch quá lớn! ta hẳn có tám phần là thấy em nhất thời mới mẻ, xong rồi lại đâu vào đó thôi…”

      hẳn là vậy…” Tiêu Mộ Bạch lẩm bẩm.

      Người trong giới đều biết, mấy năm nay bên người Phương Cảnh Xán có người phụ nữ nào, cũng chưa từng nghe ta có quan hệ mập mờ với ai đó, chứ đừng là chủ động theo đuổi. thời gian dài, trừ bỏ việc xung quanh có ai, ánh mắt lại khắt khe… cùng với ngoại hình ấn tượng như vậy, cũng khó tránh khỏi việc có người hoài nghi giới tính ta có vấn đề. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, lại có suy đoán mới, trừ bỏ những yếu tố ngoại nhân khác, có phải hay là bởi vì mắt thẩm mĩ của ta có chút khác biệt?

      Lúc Quả Quả để ý, đón nhận tầm mắt của Phương Cảnh Xán, giống như khiêu khích ta, ôm em mình lát, kết quả là ánh mắt người kia như sắp phát hỏa, chút nào che dấu ghen tị, hẳn là vì rất thích . Nhưng sau đó ta có kích động xông lên đánh mình phát, mà nhân lúc chưa mất khống chế đè nén lửa giận rời , đây là để ý

      Người đàn ông này quả thích Quả Quả, điểm này có thể khẳng định.

      Chẳng qua là phần thích này có mấy phần lòng còn cần thời gian để kiểm nghiệm…

      Tiêu Quả Quả mới vừa rồi nghe lời của mình, hỏi lại: “ gì cơ?”

      Tiêu Mộ Bạch vỗ đầu , “ có gì, em còn , những chuyện như vậy cần phải gấp, hoàn toàn có thể xem xét thêm chút. Lúc trước Thẩm gia vẫn thúc giúc hai đứa kết hôn, đồng ý, bây giờ ngược lại, bớt lo rồi…”

      Lời lộ ý ghét bỏ.

      Đối với người từ tranh đoạt em cùng mình, lại nhiều lần khiến mình và em cãi vã ầm ĩ đến mức ở nhà có được ngày yên ổn, dĩ nhiên Tiêu Mộ Bạch hoàn toàn thể có ấn tượng tốt được.

      Về phần Phương Cảnh Xán, tuy rằng tạm thời có biết nhiều, nhưng chỉ dựa vào ánh mắt của ta, phải khiến nhìn ta với cặp mắt khác xưa vài phần.

      “Tối nay đem đồ đạc thu dọn, ngày mai tan tầm giúp em chuyển nhà.” Tiêu Mộ Bạch dặn dò.

      “Ừm, em biết rồi, về nghỉ ngơi sớm !” Tiêu Quả Quả gật đầu, vẻ mặt có chút yên lòng.

      *

      Trong phòng KTV

      Phương Cảnh Xán uống say như chết, gào thét cả đêm, “Tình đến quá nhanh giống như lốc xoáy… Thế giới của ta như mưa rền gió dữ…”

      Gào đến khàn cả giọng, lại bắt đầu giống như ruồi bọ cứ ở trong phòng qua lại, “Làm thế nào, làm thế nào, nên làm gì đây… Làm sao mới khiến người đàn ông đó chịu thua? Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến? Dùng đèn LED ở quảng trường trung tâm đưa tới thông báo? Hay là trực tiếp đưa cho ấy chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng bồ câu để cầu hôn? Quả Quả có phải hay thích dạng người như mình, cảm thấy an toàn? Mình có cần Hàn Quốc chỉnh dung toàn bộ, làm mặt xấu hơn chút? Hay là mình trực tiếp cởi nằm giường ấy là được…”

      “Dừng dừng, dừng lại ngay cho tớ - đừng có vòng vo qua lại nữa!” Mục Dao thể nhịn được nữa, đá đem vấp ngã.

      Phương Cảnh Xán nằm sô pha, động đậy, giống như chó con nhà để về, cúi đầu trông rất đáng thương, “Mình bị Quả Quả chán ghét rồi…”

      “Cậu cứ dính người ta cả ngày như keo 502, hận thể 24h mỗi giây mỗi phút đều ở bên người ta, cho dù là thần tiên cũng cảm thấy cậu phiền lắm! Cũng phải là con nít, là người lớn rồi, còn giống như mấy đứa nhóc, gặp chuyện như vậy lập tức đại loạn, đến ngày hôm nay chỉ có bé mà cũng cưa đổ được, mình cũng phục cậu rồi đấy!” Mục dao chống nạnh, nước miếng bay tứ tung, giống như súng máy mà quát .

      “Mình lại biết phải theo đuổi con nhà người ta như thế nào…” Phương Cảnh Xán rơi lệ, ra vẻ như mình rất thuần khiết.

      “Cậu chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy hả? Có trường hợp thành công điển hình ngay trước mắt cậu mà cậu còn học được cọng lông nào sao!”

      Phương Cảnh Xán hừ tiếng: “Trường hợp thành công điển hình? Cậu ông mặt than của mình ấy hả?”

      Mục dao thở dài, thôi coi như bỏ qua mất lời lúc nãy , “Bỏ , mình cũng trông cậy cậu học tới level như vậy. Cao quý lạnh lùng, xuất trần thoát tục gì đó, đời này cũng liên quan đến cậu. Cậu là đóa hoa tú cầu cả đời này cũng thể biến thành Thiên sơn tuyết liên được…”

      “Hoa tú cầu sao? cho phép cậu làm nhục hoa tú cầu…” Phương Cảnh Xán say khướt .

      “Mặc kệ là hoa gì, mình hỏi cậu, cậu có biết thế nào là lạt mềm buột chặt ?”

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Phương Cảnh Xán lẩm bẩm.

      Mục Dao nhẫn nại thành khẩn : “Tình giống như nắm cát, cậu càng nắm chặt, cát càng trôi nhanh. Ngàn y trăm thuận để tán chỉ là hạ sách. Như gần như xa mới là vương đạo.”

      “Như gần như xa?” Phương Cảnh Xán nâng trán, hai mắt lờ đờ mê ly, “Nhưng mà mình nhịn được… Chỉ mỗi việc kiếm chế bổ nhào vào người ấy thôi mình cũng hết sức tự chủ rồi… Mình rất muốn lăn qua lộn lại với Quả Quả ở giường a…”

      Mục Dao chết lặng, liếc nhìn cái đống lăn qua lăn lại sofa, hoàn toàn từ bỏ chuyện khuyên nhủ.

      *

      Phương Cảnh Xán xoắn xuýt cả đêm, vẫn cảm thấy mình làm được như trước. bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy , nhịn được mỉm cười, làm sao có thể đối xử lạnh nhạt với được…

      Mãi đến sáng hôm sau, thấy Tiêu Quả Quả từ xe người đàn ông tối hôm qua bước xuống, bắt gặp cười tươi như hoa vối người đàn ông khác…

      Sau chuyện tối qua, Tiêu Quả Quả thấy Phương Cảnh Xán có chút lúng túng: “Xin chào, giám đốc… ”

      “Ừ.” Phương Cảnh Xán nhanh chóng phục hồi tinh thần vô cũng hỗn độn của mình, hơi gật đầu với cái rồi ngừng bước nhanh về phía trước.

      Thấy có vẻ lạnh lùng với mình, Tiêu Quả Quả hơi sửng sốt chút, thầm nghĩ rằng tại có việc gấp nên mới nhanh như vậy, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn để ý.

      Tối hôm qua, sau khi hai rời khỏi, vốn tưởng rằng với tính cách của , nhất định gọi điện thoại cho hỏi đầu đuôi việc, lại ngờ suốt cả đêm qua điện thoại có chút động tĩnh nào.

      Sáng nay, vẫn lo lắng lại xuất phô trương như trước, ngờ đâu trước cửa sân trường từ đầu đến cuối đều rất an tĩnh…

      Lúc ngồi xe hai, vẫn còn lo lắng sau khi đến công ty, quấn lấy hỏi lung tung này kia, nhưng ngờ chẳng hỏi gì cả…

      Tất cả những chuyện quấy nhiễu thường ngày đều có phát sinh, đáng lý phải thấy thả lỏng chứ, sao lại cảm thấy hơi nặng nề thế này.

      Mấy ngày nay hạng mục bận rộn hôm trước cuối cùng cũng kết thúc, công ty họp nguyên buổi sáng, và Phương Cảnh Xán có cơ hội nào để chuyện riêng.

      Mọi việc đều giống như thường ngày, nhưng biết tại sao ở hội nghị hôm nay lại cảm thấy mình bị đè nén cách kì lạ.

      Vốn cho rằng dù là cuộc hội nghị nghiêm chỉnh, cũng ngẫu nhiên đến gần , dặn dò ghi chép lại những điểm quan trọng, hoặc hay những lời dạy bảo , còn thường xuyên giữ vẻ mặt nghiêm túc đó, rồi lại gõ lên laptop những lời như “Đầu bọn họ to như vậy chỉ để trưng ra thôi sao", “ biết có nhà hàng lẩu rất ngon, tối nay cùng ăn ” “Quả Quả, hôm nay đôi giày em mang rất đẹp”, “Sáng mai mua dùm bánh rán và trái cây ở căng teen trường.” Toàn là những câu lảm nhảm. Có lúc còn ấu trĩ vừa nghe nhân viên báo cáo, vừa nhàm chán vẽ nguệch ngoạc, còn hỏi vẽ hình nhóc mập mạp đó có giống hay

      Mà hôm nay, cả buổi họp suốt hai tiếng rưỡi, Phương Cảnh Xán đều thèm liếc lấy cái, những lúc đề cập đến vấn đề công việc, cũng chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng để giải quyết vấn đề.

      cố gắng tự với mình, chỉ là vì hạng mục lần này rất quan trọng nên mới nghiêm túc như vậy, nhưng trong lòng vẫn khó mà cảm thấy khác thường.

      Cuối cùng hội nghị cũng kết thúc, Tiêu Quả Quả đem tài liệu chỉnh sửa qua cho , nghe thấy giọng của có chút khàn khàn, nên lo lắng hỏi: “Giám đốc, có phải cổ họng được thoải mái hay ? bị cảm sao? Tôi mua thuốc cho nha?”

      cần đâu.” Phương Cảnh Xán cầm văn kiện trong tay của xong vào phòng làm việc.

      “…”

      Tiêu Quả Quả cũng biết rốt cuộc chịu đựng thế nào cho đến giờ tan tầm.

      Sáng nay sớm chuẩn bị tâm lý, Phương Cảnh Xán hề nghiêm túc với , cũng chưa từng ôm bất kỳ mộng tưởng với . Nhưng ngờ dưới tình huống này, lại cảm thấy suốt cả biểu chiều đều thể điều chỉnh lại tâm tình của mình. Thậm chí còn ôm mong đợi giây nào đó tìm , vặn eo bẻ cổ dùng giọng nũng nịu với : “Quả Quả, mệt quá, tới đây cho ôm …”

      Hôm nay phải tăng ca, Phương Cảnh Xán xử lý công việc với tốc độ cực nhanh, sau bữa tối, Tiêu Quả Quả bắt đầu ở bên cạnh hỗ trợ cho , trong căn phòng to như vậy, chỉ có tiếng gõ bàn phím, thỉnh thoảng có hai ba câu đối thoại, hoàn toàn có chút trao đổi nào khác ngoại trừ công việc.

      Lúc này, di động của reo lên, là hai gọi.

      Tiêu Quả Quả cẫn thần nhìn cái xin chỉ thị: “Giám đốc, tôi có thể nghe điện thoại ?”

      “Được.” Phương Cảnh Xán thuận miệng đáp lại tiếng, tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện.

      Tiêu Quả Quả xa ra chút, giọng điện thoại: “Alô, sao ạ? đến đây rồi ư? Chẳng phải em với tối nay em phải tăng ca, biết khi nào mới về được sao, hay là hôm khác ! Được được được, em biết rồi…”

      Tiêu Quả Quả vừa mới điện thoại xong về lại bàn làm việc, trong văn phòng đột nhiên tối đen.

      “Á…” Tiêu Quả Quả kinh hãi hô lên tiếng “Cúp điện rồi?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :