1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không bằng duyên mỏng - Viên Nghệ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 23
      Editor: Jenda Thảo

      “Ba ba, phải ba được dối những đứa trẻ ngoan sao?” Nãi Tích bĩu môi, dẹt mũi mếu máo, người lớn đàng làm nẻo sao? “ giáo Tiếu, còn là giáo viên đấy! Tại sao có thể gạt người chứ?” Tại sao có thể lừa đứa trẻ đáng như nó chứ? Hôm nay là ngày sét đánh. Vừa , thằng bé vừa ngẩng cổ lên, rất là khinh thường quét mắt sang người ba ba và giáo nghẹn đến trọng thương.

      Hai người lớn tuổi lại bị đứa trẻ sáu tuổi hung hăng nhìn với ánh mắt khinh bỉ, Tiếu Hàm rất muốn ho ra máu, hết lần này đến lầ khác vẫn thể gây ô nhiễm môi trường được, đụng đến các loại thảo mộc cũng . Ngửa mặt nhìn trời, nuốt vào trong. là người vô tội, là bị oan mà, muốn lừa đứa trẻ, lừa con lại càng được! Lại cho giải thích! Lần đầu tiên Tiếu Hàm phát mình đối với đứa trẻ có cách nào nữa. Những đứa trẻ trong lớp kia rất đáng . Quả nhiên có so sánh mới phát ra mà.

      Chu Triển Nguyên cũng rất ấm ức, làm cha lại bị con trai khinh bỉ, muốn cảm thán tiếng thói đời bão bẽo mà, ngàn năm trước, cha là tất cả của con! Vả lại, thành thực? Giống như tổng giám đốc Chu ở thương trường dũng chiến đấu lương thiện trong sáng như thỏ con, thế sao? Vậy chỉ còn chờ để cho người ta đến nhặt xác luôn cũng được! Sớm bị những thứ sài lang hổ báo kia gặm sạch ngay cả vụn xương cũng chẳng còn.

      “Ba ba, ba có đúng hay ?” Tên nhóc xong lời cuối cùng, còn phục lắm, bĩu môi.

      “Cái này.” Tổng giám đốc Chu bình thường giáo huấn người ta làm cho họ á khẩu trả lời được thế mà bây giờ lại bị con trai ép cho còn lời nào để , thể làm gì hơn lại đem ánh mắt cầu cứu trả lại cho Tiếu Hàm, em là giáo, đối phó với con nít là chuyên gia, em tiếp !

      Tiếu Hàm chau mày lo lắng, cắn môi, lông mày thanh tú cũng nhíu lại, bặm môi rất là tủi thân, em chỉ là người non nớt nhận lửa nóng vào tay thôi mà, kinh nghiệm còn chưa đủ, khó có thể đảm nhiệm được, là cha của nó, người hiểu nó nhất phải là sao! Với lại, cha mẹ đối với con cái là tốt nhất! giáo chỉ đứng thứ hai thôi!

      Nãi Tích thấy hai người ‘liếc mắt đưa tình’ với nhau, trong lòng rất là an ủi, ba ba và giáo Tiếu nhìn thế nào cũng thấy giống ba mẹ của Vương Tiểu Bàn nha.

      Cái đó được hiểu là, ba ba và giáo Tiếu rất giống đôi vợ chồng!

      “Nãi Tích à...” Cuối cùng vẫn là tổng giám đốc Chu chống cự lại nổi làm nũng của giáo Tiếu, gian xảo với ánh mắt cầu xin tha thứ, đứng dậy. vào địa ngục, ai vào địa ngục? Mặc dù tổng giám đốc Chu muốn là, vào địa ngục, ai thích người ấy vào.

      Nhưng ai bảo cái địa ngục kia lại là con của chứ?

      “Nãi Tích à, lúc nãy là vì ba ba giúp giáo Tiếu, cho nên mới phải dối, nhưng đó là lời dối tốt nha, đấy là vì giúp đỡ người khác thôi.” Sau ót Chu Triển Nguyên dần dần đổ mồ hôi lạnh, tính khí này của con trai , hiểu nhất, muốn nghịch, ai cũng trị được. “Ba ba làm như vậy là làm cho xong việc, cho nên được tính là dối.” Về phần Lý Thụy kia, hôm nay ở trong lòng Chu Triển Nguyên cho vào danh sách đen, quân tử báo thù, mười năm cũng chưa muộn, làm cho tổng giám đốc Chu xấu mặt, tên nhóc kia cũng đừng hòng mong tốt hơn.

      , tổng giám đốc Chu cũng phải là người hiền lành gì, cho nên, bạn Lý Thụy, thầm lặng vì cậu mà cầu nguyện.

      Con ngươi đen như mực của Nãi Tích đảo quanh vài vòng, cuối cùng ‘hừ’ tiếng, nuốt ngụm nước miếng, nhìn ba trăm điều mong đợi, muôn vàn cầu khẩn, vạn phần bất đắc dĩ trong mắt, im lặng phun nước miếng: “Dù sao cũng được dối con nít.”

      Rầm.

      Tổng giám đốc Chu hoàn toàn thất bại.

      giáo Tiếu cũng thể tiếp sức, ai bảo ông họ Chu bị nội thương đến nỗi bò dậy nổi chứ, lực chiến đấu giảm mạnh, chỉ ở đó phun từng ngụm từng ngụm máu. Rốt cuộc năng lực chống trả của Triển Nguyên quá yếu hay là lực chiến đấu của Nãi Tích quá mạnh mẽ? Chẳng lẽ kiếp trước nó là Tôn Ngộ chiến đấu với Phật sao?

      giáo Tiếu liên tục đổ mồ hôi lạnh, biết vậy chẳng làm, chính là đối mặt với mười Lý Thụy cũng bằng Nãi Tích được, lực chiến đấu của hai người này hoàn toàn cùng đường thẳng, là Tôn Ngộ thân kim cương bất bại, là con gấu đen thành tinh cậy mình là quái, ai sợ ai, quá ràng rồi.

      “Nãi Tích à, ba ba và giáo Tiếu có lừa gạt Nãi Tích đâu, chẳng qua ba ba là làm cho xong việc này thôi.” Giúp ngăn chặn tên đào hoa phù hợp, phải là chuyện rất bình thường sao!... Hơn nữa, “Ba ba cũng muốn lừa gạt Nãi Tích đâu.” Đây là người tốt làm việc tốt, thể vì là ‘người đẹp hết thời’ mà làm chậm trễ tuổi thanh xuân tốt đẹp của Lý Thụy được! Tiếu Hàm chảy nước mắt, cũng coi mình thành cái dạng như vậy rồi, oa, con hãy bỏ qua cho mà.

      Nãi Tích cũng biết giờ phút này nội tâm của giáo Tiếu rối rắm, nó chỉ nghĩ là làm thế nào mới có thể đem giáo Tiếu lừa về nhà được. Vì vậy, tên nhóc liếc mắt, nhe răng hắc hắc : “Cái này lừa gạt người khác cũng được!”

      Rầm.

      giáo Tiếu cũng hoàn toàn thất bại.

      Chu Triển Nguyên yếu ớt giơ móng vuốt lên, cầu cứu nháy mắt nhìn Tiếu Hàm, trước tiên hãy dụ dỗ đưa thằng nhóc này về nhà , cứ ngây ngốc ở trong xe cũng phải là biện pháp.

      “Tiếu Hàm, trước tiên đến nhà , chơi với Nãi Tích lát.” Chu Triển Nguyên cởi giây an toàn ra, lại nghiêng người cởi bên ghế phụ lái, dẫn đầu xuống xe trước.

      Bên ngoài nắng gắt như lửa, tổng giám đốc Chu lại cảm thấy thà phải ở đây phơi nắng, còn hơn là phải đối phó với con trai , thời điểm thằng nhóc này bùng nổ cũng nhiều lắm, nhưng khi bùng nổ, rất khó để thoát ra thuận lợi.

      giáo Tiếu cảm giác như mình là trong những giáo bị dồn đến mức đau khổ ở thế giới này, hoàn hảo ngày mồng tháng năm được nghỉ phải trông nom con nhà người ta cả ba ngày, sau đó kết quả cuối cùng cũng nhận được từ người ta tiếng cảm ơn, cẩn thận, lại bị hiểu nhầm với ba ba thằng nhóc, cứ bị thúc giục như vậy sao?

      Tiếu Hàm giống như là rất nghe lời nhưng thực ra nội tâm lại nghiến răng trợn mắt khỏi thầm buồn bực, thời tiết đẹp như thế, sao lại có thể táo bạo như vậy chứ?

      Cũng phải tên nhóc này là khó giải quyết, nhưng mà tuyệt đối là thứ đau đầu, giáo Tiếu kinh nghiệm còn kém, hoàn toàn phải là đối thủ, chỉ có thể chịu thua.

      Dù sao ngày mai làm, còn có những đứa trẻ ở trường cũng tương đối là đáng ~~ TAT

      giáo Tiếu, thôi, thôi, lên nhà con thôi ~~” Nãi Tích lôi kéo tay Tiếu Hàm, căn bản có nhìn thấy vẻ mặt khóc ra nước mắt của , còn có bài tập vẫn chưa làm đây, còn có tiểu thuyết vẫn chưa đọc đây, còn có kịch hay vẫn chưa hạ đây!!!

      Tiếu Hàm theo phía sau lưng người bạn , lần đầu tiên vào nhà Chu Triển Nguyên, thể , khác nhau trời vực nha.

      Nhà tổng cộng có phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh, cộng thêm cái ban công nho , như thế rất tự hào rồi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh hơn năm, ăn bám vào cha mẹ, tự mình nuôi sống bản thân, dễ dàng gì. Nhưng khi nhìn thấy nhà của Triển Nguyên, trong lòng Tiếu Hàm lại thầm hướng lên trời cao giơ nắm đấm, quyết định, làm người giàu có, nhất định phải làm cho con cái giàu có, cho nên, tương lai nó thay mặt mẹ giàu có gấp hai lần, nhất định phải cố gắng!

      chỉ phải cố gắng trong công việc, công việc tìm cha của đứa cũng rất khẩn cấp, hai người phấn đấu cũng nhanh hơn người, ít nhất còn có bạn, phải có câu châm ngôn sao, nam nữ kết hợp, làm việc mệt.

      Ho khan tiếng, lời này cũng rất có lý.

      “Tiếu Hàm, em ngồi .” Chu Triển Nguyên bưng nước, đưa cho Tiếu Hàm, cười liếc nhìn con trai vùi ở bên người , bất đắc dĩ nhún nhún vai, có chút vô tội nhìn về Tiếu Hàm : “Có lúc có biện pháp nào trị nó, cũng tại làm hư.”

      Tiếu Hàm cười cười sao, trao cho ánh mắt có chuyện gì, mặt, Nãi Tích là đứa trẻ hiểu chuyện sớm như vậy, rất nhiều chuyện nó cũng rất nhạy cảm, nhưng mặt khác, cũng là đứa trẻ cực bám người, người đối xử tốt với nó trăm phần trăm báo đáp.

      “Nãi Tích, phải ngủ trưa thôi, đợi lát nữa ba ba đưa con bơi.” Chu Triển Nguyên vỗ vỗ đầu con trai, thúc giục nó vào phòng mình, Nãi Tích có chút nghe lời, lôi kéo tay Tiếu Hàm chịu buông, nhưng mà cái quét mắt qua của ba ba, bạn vẫn phải có chút kiêng dè, chỉ có thể tội nghiệp nhìn về phía Tiếu Hàm liên tục dặn dò: “ giáo Tiếu, đợi con ngủ dậy, chúng ta cùng bơi nha ~~ phải chờ con, được nhé ~~ bơi xong ba ba dẫn chúng ta ăn ~~”

      Tiếu Hàm bất đắc dĩ mặc nó coi mình thành đứa bé ba tuổi mà dụ dỗ, chống lại ánh mắt suy ngẫm của Chu Triển Nguyên, chỉ cắn môi trước đồng ý: “Con ngủ trước , chờ dậy rồi sau.”

      Thấy Nãi Tích còn muốn gì nữa, Chu Triển Nguyên nhàng ho khan tiếng, Nãi Tích thể làm gì khác hơn là lưu luyến rời buông lỏng cánh tay, mỗi bước cẩn thận vào phòng của mình, nhưng cửa phòng lại mở toang ra, vừa vặn có thể từ giường nhìn thấy tình huống ngoài phòng khách, Nãi Tích hài lòng lên giường ‘ngủ trưa’.

      Hắc hắc. Hắc hắc. Nó quả nhiên thông minh.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 24
      Editor: Jenda Thảo


      Chu Triển Nguyên cau mày, bất đắc dĩ nhìn tác phẩm của con trai, thể làm gì khác hơn là cười khổ nhìn Tiếu Hàm : "Hết cách rồi, nuông chiều quá."

      Tiếu Hàm nghiêng người, ngồi xuống giữa ghế salon, chỉnh chỉnh chút, mới xoay người cười : " có gì, đứa mỗi nhà, ai mà nuông chiều, chúng ta khi còn bé ba mẹ cũng phải như vậy cả sao."

      Chu Triển Nguyên có lẽ cũng nghĩ đến hồi còn bé dáng vẻ của cha đối với nghịch ngợm, phá phách của cũng đành bất đắc dĩ, khỏi cười ra tiếng, " cũng đúng, chỉ cần nó tốt là được." Làm cha mẹ dễ dàng gì, bây giờ những điều cần lo lắng quá nhiều, từ khi Nãi Tích còn uống sữa bột, thay tã đến bây giờ là nhà trẻ, cái gì cũng phải lo, cái gì cũng thể quan tâm được.

      Nghe được chua xót trong lời của Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm chợt biết nên cái gì tiếp, đối với đứa bé Nãi Tích này, dĩ nhiên thích, cũng rất đau lòng, nhưng lại làm gì được và cũng bị Triển Nguyên lây làm cảm động, dù sao, cách giải quyết cũng phải có chỉ là vấn đề thời gian thôi.

      "Nãi Tích rất thích em." Hai tay Chu Triển Nguyên cầm chén nước, ôn hòa cười tiếng: "Chuyện ngày hôm nay, em cần để trong lòng, no chỉ là rất thích em." Tay Chu Triển Nguyên cầm chén nước cũng khỏi dùng sức chút, sắc mặt cũng có chút được tự nhiên, nếu như những khác, ngược lại phải làm như vậy, hết lần này đến lần khác, Tiếu Hàm vẫn là em của , hôm nay bị Nãi Tích làm ầm ĩ trận như vậy, Chu Triển Nguyên cũng cảm thấy có chút lúng túng, tuy lời con nít chấp, nhưng mà vẫn lo Tiếu Hàm để trong lòng, dù sao người ta cũng là tốt, có lý do gì vì mình mà làm hỏng danh tiếng.

      Tiếu Hàm ra vẻ sao, khoát khoát tay, cười cười trả lời: "Em biết, đối với tính tình của Nãi Tích, em cũng rất thích nó. Hơn nữa, ra , nó gọi em tiếng cũng quá đáng." Năm đó, dì Phượng Trân muốn nhận làm con nuôi, sau vì vẫn sửa được nên cũng giải quyết được gì. Mẹ khi còn bé rất nhanh mồm nhanh miệng, thời điểm gọi người rất nhanh liền méo mặt, giống như ai thiếu mười vạn đồng vậy.

      Nhưng mà, dì Phượng Trân vẫn xem như con mà đối đãi. Vốn dĩ bác Chu và dì Phượng Trân còn tính đẻ thêm đứa, là con tốt, nhưng mà sau đó lại bởi vì công việc của bác Chu, dì Phượng Trân thể làm gì khác hơn là bỏ ý nghĩ này, liền coi đứa mập mạp như Tiếu Hàm là con thương.

      Đó là lí do mà Tiếu Hàm cũng có thể như vậy.

      Chu Triển Nguyên chắc cũng nghĩ vậy, khóe miệng gợi lên, đáy mắt vui vẻ, buồn cười nhìn mặt trắng nõn từ từ đỏ ửng, "Ha, lúc còn toàn là đưa em học, đón em tan trường." Lời này sai, người lớn hai nhà đều bận rộn, Chu Triển Nguyên từ liền tự lực cánh sinh, có thể tự mình làm tuyệt đối làm phiền cha mẹ, mà đối với Tiếu Hàm hơn chín tuổi, vừa lên tiểu học toàn bộ trách nhiệm đều giao cho hết.

      "Khi còn bé da mặt em rất mỏng, bị người ta khinh dễ chỉ biết khóc..." Cuối cùng là biết được sau đó tìm tên nhóc xấu xa kia, dạy dỗ nó bữa tốt.

      Khi đó, Chu Triển Nguyên cũng chỉ là tên nhóc mới học trung học cơ sở, lúc nhiệt huyết sôi trào, nhìn em mình luôn thương biết bị tên nhóc nào khinh dễ chỉ biết dáng vẻ khóc nức nở, lập tức liền đem tên đầu xỏ dạy dỗ phen, tên nhóc chỉ biết cậy nắm đấm mạnh như thế nào bây giờ lại biến thành tác phong nhanh nhẹn, người đàn ông đẹp trai nho nhã chứ?

      Tiếu Hàm thấy lại chuyện cũ, trong lòng lại ngượng ngùng, mặt đỏ ửng, sợ ạnh xong lại đỏ hơn, phải biết rằng, khi đó chuyện đái dầm giường, cũng biết hết nha. Cho nên , có người trai hiểu tường tận ngay cả khi bạn còn bé đái dầm mấy lần cũng biết, biết nên khóc hay nên cười.

      Tiếu Hàm nghĩ như vậy, ngoài miệng liền vội vàng ngừng sang chuyện khác: "Đợi lát nữa Nãi Tích tỉnh dậy, Triển Nguyên muốn dẫn nó bơi sao?"

      Mặc dù đề tài này xoay chuyển có chút đột ngột, nhưng Chu Triển Nguyên vẫn biết lời vừa rồi là có chút đúng lúc, Tiếu Hàm còn là bé đầy nước mũi theo sau nữa, bây giờ những lời này, chỉ làm thêm lúng túng mà thôi, liền theo xuống : "Ừ, hôm nay vừa vặn Nãi Tích học lớp bơi lội." Mặc dù Chu Triển Nguyên giống những bậc cha mẹ vội vàng như vậy, có cái gì thú vị đều bắt con cái , nhưng cũng nuông chiều ý thích của Nãi Tích, nên học hay là phải học, bơi lội là kỹ năng cần thiết để sinh tồn, vẫn thể thiếu được.

      "À." Tiếu Hàm trừng mắt nhìn, gật đầu lên tiếng, cách mấy giây, dường như nghĩ đến điều gì, có chút ngượng ngùng xoa xoa tay : " Triển Nguyên, em còn có chút việc, phải về trước, đợi lát nữa giúp em tiếng với Nãi Tích nhé." Sợ hãi, lại bổ sung: "Ngày mai còn phải lên lớp, em phải trở về để chuẩn bị..."

      Chu Triển Nguyên gật đầu hiểu biểu thị đồng ý, đồng thời đôi mắt đen lại có chút áy náy nhìn Tiếu Hàm, "Tính khí của thằng bé Nãi Tích, làm phiền em, em có việc làm , đợi khi nào rảnh, mời em ăn cơm, để cảm ơn vậy."

      Tiếu Hàm vội vàng khoát tay, đôi mắt đen như mực của cứ lẳng lặng nhìn vào mắt , nhịp tim chợt loạn lên, vội vàng đứng dậy, đầu gối lại cẩn thận đụng phải khay trà trước mặt, cả người khỏi lung lay hoảng sợ, Chu Triển Nguyên thấy vậy, vội vàng đứng lên đỡ , lại nghĩ đến Tiếu Hàm lại giống như chạm vào điện, nhảy cái ra xa.

      Chu Triển Nguyên nhìn khuôn mặt nhiều màu của , khỏi giật mình, nhưng mà ngay sau đó liền thoải mái, Tiếu Hàm phải là nhóc nữa, dĩ nhiên thể giống như trước kia cố kỵ gì.

      gian trong nhà yên tĩnh, bầu khí chợt khỏi lúng túng.

      Gương mặt Tiếu Hàm đỏ ửng, có chút biết phải làm sao, trong lòng thầm buồn bực với cử chỉ vừa rồi của mình, tuy là phản xạ có điều kiện, nhưng cũng làm cho người ta khó chịu, Triển Nguyên cũng phải là người lạ, sao vừa rồi lại làm hành động thất lễ như vậy chứ?

      Chu Triển Nguyên cũng buồn phiền như , chỉ là nhớ đến những chuyện lúc trưa và lời của Nãi Tích, chợt mặt cũng có chút nóng lên, Tiếu Hàm phải là con nít... Sau này phải chú ý cho tốt. Chu Triển Nguyên nghĩ như vậy, cũng nghĩ đến tâm lý của đứa trẻ khi chúng lớn, phải loại bỏ bầu khí quỷ dị này .

      "Vậy, Triển Nguyên, em trước." Ý tứ của Tiếu Hàm có chút chạy trối chết, mà trong lòng Chu Triển Nguyên như bình thường, thoáng qua giây lát, rất nhanh khôi phục trạng thái như thường, vẻ mặt bình thường : "Được rồi, rãnh rỗi tới chơi với Nãi Tích nhé." Trong lời đề cập tới .

      Tiếu Hàm gật đầu cái, cầm túi ở bên ghế salon lên, đỏ mặt đến cửa, " Triển Nguyên, em về mình là được rồi, dừng bước cần tiễn em đâu." Nãi Tích ngủ trưa, thể để con nít ở nhà mình.

      Chu Triển Nguyên mở cửa, mặt cười dịu dàng: "Được rồi, em về cẩn thận nhé."

      Tiếu Hàm nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài chút, lại nhìn cách hai khu nhà, trán đổ ba giọt mồ hôi, trong lòng chợt biết gì cho phải, là ban ngày, cách vài bước chân, haiz, dặn dò như vậy, quả nhiên vẫn xem là con nít, xếp và Nãi Tích cùng chỗ.

      Rẽ vào chỗ ngoặt cầu thang, khóe miệng Tiếu Hàm mới tự cười vui vẻ, mới vừa rồi còn biết làm những gì, nên mới thất lễ như thế, nhưng mà người ta cũng chỉ coi là đứa trẻ, nhịp tim của lại ở chỗ này thầm đánh dồn dập, bị người ta biết, còn phải là cười đến rụng răng sao?
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Kemmut, Xu trần, Nhược Vân2 others thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 25
      Editor: Jenda Thảo

      Ngày tháng trôi qua rất nhanh, từ hôm đó về sau, ngày nghỉ mồng tháng năm cũng vội vã kết thúc, mọi người cũng trở lại những ngày vội vội vàng vàng như trước. Bởi vì trường học mỗi năm phải kiểm tra chất lượng lần, tất cả giáo viên cũng phải tất bật chân chạm xuống đất, ngay cả Trần Tư Tư cũng có tâm tình mà dính lấy bạn trai, chứ đừng chi đến Tiếu Hàm chỉ tạm thời nhận chức giáo viên chủ nhiệm mới.

      dạy ngữ văn ba lớp và lớp bốn, lẽ ra nếu chỉ có như vậy, cũng có thể ứng phó cho qua, dù sao, cũng trải qua kiểm tra chất lượng lần rồi, cộng thêm kinh nghiệm năm qua nữa, thể nào cũng phải có chút kinh nghiệm, ai mà ngờ tai họa ập đến chứ, chủ nhiệm lớp ba bị tai nạ đường làm về, may mắn là có người giúp đỡ kịp, nhưng công việc vẫn bị trì hoãn, lúc quan trọng này, những chủ nhiệm lớp khác cũng có năng lực để mà tới thay thế tạm thời được, Tiếu Hàm liền bị cử nhận trách nhiệm nặng nề này, tạm thời thành chủ nhiệm lớp ba.

      Được lắm, kể từ đí, chẳng những phải vội vàng chuẩn bị cho đợt kiểm tra chất lượng trường học, còn phải phụ trách trông coi lớp ba, chính vì thế, khiến cho Tiếu Hàm bận rộn kịp nghỉ ngơi, choáng váng đầu óc, căng cả não.

      Hậu quả chính là, oán hận ngày trước của Nãi Tích to dần lên, đầu tỏa ra nỗi oán hận trong lòng đen thùi lùi, cách xa ba dặm vẫn có thể nhìn thấy. Nhưng hết lần này tới lần khác giáo Tiếu cách nó hai dãy nhà xa cũng chẳng biết tí gì, giáo Tiếu tuyệt đối được coi nó như thấy được nha!!!

      Bởi vì tháng nó thấy giáo Tiếu rồi!!!

      Suốt tháng, ba mươi ngày, phải là ba ngày, phải là ba giờ, càng phải là ba phút đồng hồ! Nó đánh dấu tấm lịch, chuỗi ngày ít!

      Hơn nữa, ngày đó giáo Tiếu ra về tiếng, bơi với nó! là quá đáng!

      Mặc dù sau đó ba cũng giải thích là giáo Tiếu có việc gấp, nhưng cũng thể vì có việc gấp mà bỏ nó lại được, tại sao có thể như vậy chứ? Sau đó nó rất tức giận, nó chủ động tìm , chủ động.

      Nhưng là vì sao, vì sao chứ, suốt tháng giáo Tiếu nhớ đến nó!!!

      Nãi Tích bĩu môi, khuôn mặt nhắn nhăn nhó, toàn thân mang theo khí tức nếu ngươi cản ta, ta liều chết, nhìn thấy thế Chu Triển Nguyên im lặng càng thêm bất đắc dĩ.

      Tiếu Hàm có trách nhiệm cũng như cần thiết lấy lòng tên nhóc này, nhưng mà thằng nhóc ràng hiểu thế nào là ‘Quyền lợi và nghĩa vụ’, cũng có ý định tìm hiểu, nó chỉ biết là, nó rất thích giáo Tiếu, giáo Tiếu có vẻ cũng thích nó, cho nên giáo Tiếu đến thăm nó, chơi với nó, mà hành động ‘biến mất’ ba mươi ngày rơi vào trong mắt bạn , đó chính là tội thể tha thứ.

      Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ vỗ ót, vốn dĩ muốn đưa Nãi Tích đến thăm Tiếu Hàm, nhưng mà…

      Nhưng mà hôm ấy, sau khi Tiếu Hàm rời , liền cú điện thoại nào, cứ vô duyên tìm đến cửa như vậy, có ổn chút nào ? Dù sao, đều là người lớn, Tiếu Hàm lại là độc thân, đưa Nãi Tích tùy tiện tìm đến cửa như thế, chỉ sợ mang phiền phức đến cho .

      Cái này, Chu Triển Nguyên giả vờ nhìn thấy oán khí của con trai mình ngày càng dày đặc, mặc dù rất chột dạ.

      ra Tiếu Hàm rất bận rộn, giống như bây giờ, còn có mười lăm phút nữa phải lên lớp. phía dưới phòng học mười mấy vị lãnh đạo ngồi, ngoại trừ hiệu trưởng trường, Phó hiệu trưởng, chủ nhiệm khoa, còn có mấy vị lãnh đạo thành phố, Tiếu Hàm có thể khẩn trương sao?

      Hít hơi sâu, Tiếu Hàm mỉm cười lên bục giảng. Trong lòng tập luyện vô số lần, từng bước đến bây giờ, ngược lại khẩn trương. Chữ viết ràng, vẻ mặt trang nhã, khí trong lớp cực tốt.

      Trước tiếng chuông tan học mười lăm phút, Tiếu Hàm cười xong câu cuối cùng, nhìn bọn tiếng tan lớp, rốt cuôc mới thở phào nhõm, giải quyết xong rồi.

      Sau giờ học, lãnh đạo ngồi phía dưới đều nhìn lộ ra nụ cười hài lòng, Tiếu Hàm cười yếu ớt đáp trả, khéo léo đúng mực.

      “Tiếu Hàm!” Sau khi tan học, Tiếu Hàm ra khỏi cổng trường cùng Trân Tư Tư, bỗng nghe thấy có tiếng người gọi tên ở sau lưng. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông trẻ tuổi bước nhanh đến, hơi thở có chút gấp gáp.

      Tiếu Hàm hiểu có chuyện gì, người này là ai? Nhưng mà cũng phải lịch , thuận tiện đứng thẳng người, chờ ta đến trước mặt.

      “Xin hỏi, là?” Tiếu Hàm nghi ngờ . Trần Tư Tư cũng có chút kinh ngạc, trong trường chưa từng thấy qua người này, nếu nhất định nhớ, cao, trắng, gầy, thực làm cho người ta gặp qua khó mà quên được.

      khỏe chứ, tôi là Cao Thần, còn nhớ nữa ? Chúng ta học cùng trường tiểu học.” Người đàn ông có chút ngượng ngùng cong cong đầu, mặt mày có chút xấu hổ.

      “A?” Lúc này Tiếu Hàm đúng là giật mình , Cao Thần? Tên nhóc khinh dễ đường học về khi còn ? Sau đó bị Triển Nguyên giáo huấn bữa?

      Cao Thần buông tay, ngẩng đầu trực diện, : “Đúng vậy, hôm nay tôi cùng lãnh đạo thị sát, ngờ lại có thể gặp cậu. Tôi còn tưởng là trùng họ trùng tên đấy, kết quả thấy cậu lên lớp, mới biết là người.”

      Tiếu Hàm sáng tỏ gật đầu cái, ra là giáo viên của thành phố.

      “Cậu khỏe chứ, lâu gặp.” Đâu chỉ là lâu, sau khi tốt nghiệp tiểu học cũng chưa từng gặp qua lần nào nữa, cấp hai học Nhị Trung, nghe Cao Thần học Thập Tứ Trung, cách nhau rất xa, cũng cần lo lắng đường về có người ngăn lại nữa.

      “Tôi có thể mời cậu cùng ăn bữa cơm được ?” mặt trắng nõn của Cao Thần lên nét ửng đỏ, giọng cũng có vẻ khẩn trương được tự nhiên, Trần Tư Tư khỏi đảo mắt nhìn Tiếu Hàm, thấy vẻ mặt cũng kinh ngạc, trong lòng cũng cảm thấy có chút kì quái, tình huống này là như thế nào?

      “Tôi cũng có ý tứ gì khác, chỉ là, bạn học cũ lâu ngày gặp… Muốn mời cậu bữa cơm…” chỉ mời có bữa cơm thôi sao. Trong lòng Cao Thần gào thét.

      Cao Thần này, cho tới bây giờ tâm tư lúc còn bé cũng khác là bao, hồi thích bé, chính là muốn ấy chú ý tới cậu, mà khinh dễ chính là phương thức tiếp cận nhanh nhất.

      Vì vậy, đường Tiếu Hàm học về, liền gặp phải tên côn đồ Cao Thần. Cậu ta thích kéo bím tóc đuôi sam của , thích kéo cặp sách của , thích nhìn thấy dáng vẻ khóc thút thít của , bây giờ nghĩ lại, có chút xấu hổ, khó trách Tiếu Hàm luôn cậu con nít.

      “Việc này…” Tiếu Hàm có chút khó xử, bạn học cũ gặp lại ăn với nhau bữa cơm quả có việc gì, nhưng mà và Cao Thần hồi tiểu học phải chung lớp, cậu ta còn khinh dễ , người này, có phải có chút kì quái hay ?

      Thấy dáng vẻ do dự của , Cao Thần càng xấu hổ, giậm chân cái, đỏ mặt : “Tôi chính là vì xin lỗi chuyện hồi , bây giờ xấu hổ.” Mặc dù cậu bị của đánh cho trận, sau đó cũng dám xuất trước mặt , ngay cả trung học cơ sở cũng chọn trường cách xa nhất.

      Ai bảo trai , nếu cậu dám xuất trước mặt em ta, ta gặp lần đánh lần? ra, Cao Thần cũng rất khổ sở, mối tình đầu của chưa gì bị bóp chết trong nôi, sau này đối với các khéo léo xinh đẹp đều có bóng ma trong lòng, đến gần đều cảm thấy, trai của các ấy nhảy ra đấm cho trận. Đến tận về sau, gặp phải trực tiếp đấm vào người…

      Đáng đời!

      Tiếu Hàm nghe ta như thế, cũng khỏi cười, vội vàng khoát tay : “ sao, đều là chuyện lúc bé, ai còn nhớ chứ.” Khi còn Tiếu Hàm là đứa bé hay xấu hổ, nếu cũng đến lượt Chu Triển Nguyên giận dữ ra quyền, dĩ nhiên, đối với Cao Thần, tất nhiên bởi vì chuyện lúc bé mà mang ra thù, chẳng qua là, bây giờ và Tư Tư có chuyện phải làm.

      “Xin lỗi, bây giờ tôi và đồng nghiệp còn có chút chuyện, cho nên, nếu để lần sau ? Tôi mời cậu ăn cơm cũng được.” Tiếu Hàm cười .

      “Thế… cũng được!” Cao Thần hơi suy nghĩ chút, liền gật đầu đồng ý.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Kemmut, Xu trần, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 26
      Editor: Jenda Thảo

      Lưu lại cách thức liên lạc, Tiếu Hàm và Trần Tư Tư liền vội vã rời , Trần Tư Tư còn quên quay đầu lại nhìn chàng đẹp trai xấu hổ đỏ mặt kia chút.

      “Tiếu Hàm, tôi cảm thấy việc này tồi nha, vừa nhìn nhất định mặt còn non nớt, hiền lành nha! Hành động nhanh lên nha!” Trần Tư Tư ba hoa cười hề hề, nháy mắt, lay lay cánh tay của Tiếu Hàm .

      Tiếu Hàm phun nước miếng, liếc mắt nhìn , sao ấy có thể chỉ liếc cái liền nhìn ra người ta như nào vậy? Chỉ là phía mà, Trần Tư Tu dám khẳng định?

      “Ai giống như , vội vàng lập gia đình chứ.” Tiếu Hàm tức giận .

      Trần Tư Tư phục, kéo cánh tay của lắc lư: “Tiếu Hàm à, tôi chỉ vì tốt cho thôi! Tôi mà rơi xuống rồi, vẫn còn trôi nổi biển đấy! Còn nhanh tìm cái bến tàu mà lên bờ , chẳng lẽ lại chờ cho đến khi những cái bến kia đều dừng đầy thuyền rồi, mới tìm cái bến hay sao?” ccon bé ngốc mà, ra tay trước chiếm được lợi thế trước, các bây giờ cũng thể so với những đầu hai mươi kia được, phải nhanh tay nhanh mắt, lòng dạ ác độc, nếu những người đàn ông tốt bụng đều trở thành của nhà người ta hết mất.

      Khủng khiếp hơn nữa là, đàn ông tốt chỉ có thể là chồng và ba ba của người khác, mà cũng có thể là họ có bạn trai nha! Thời buổi này! Còn nhanh chóng nhân lúc cái chức vụ làm vợ này còn có hạn sử dụng mà hành động sớm chút! Đừng có đợi đến lúc đó lại hối hận!

      Tiếu Hàm nào có biết trong đầu ấy lại nghĩ nhiều…. lung tung như vậy, kéo ấy nhanh về phía cổng trường, cuộc hẹn với chị Diệp còn quan trọng hơn!

      “Chị, chúng em tới rồi.” Lúc Tiếu Hàm và Trần Tư Tư đến, Diệp Dĩ Mạt và mấy vị đồng nghiệp khác đến từ trước. Nhiệm vụ dạy học hoàn thành, tất cả mọi người đều muốn thả lỏng, liền hẹn xong việc cùng nhau ăn cơm ca hát.

      Trừ Tiếu Hàm và Diệp Dĩ Mạt, mấy người khác phải là kết hôn cũng là có đối tượng, như thế nên ngày chơi của hai chị em cũng nhiều, cho nên rất là hăng hái. Chọn món ăn, sau khi ăn xong mọi người liền cùng nhau bắt taxi để sung công quỹ.

      Ba người phụ nữ thành vở kịch, huống chi đây là bảy người.

      Bình thường đối với người khác, dáng vẻ nghiêm túc, khó có được thời điểm thả lỏng như này, lập tức có chút điên khùng, nhất là Trần Tư Tư bộc lộ bản chất, mở chai rượu vang, mấy người đều uống.

      Còn lại Diệp Dĩ Mạt và Tiểu Từ chiếm lấy micro, đứng đó diễn đạt chân tình trong lời bài hát.

      Chỉ có Tiếu Hàm lặng lẽ ngồi ở chỗ đó cười nhìn các ấy chơi. Trần Tư Tư nhịn nổi, kêu gọi tất cả mọi người đều phải chơi, náo loạn thế nào cũng muốn Tiếu Hàm tham gia vào chơi.

      Tiếu Hàm dở khóc dở cười, thể thoát nạn được nên thể làm gì khác hơn là cùng mọi người chơi. Cũng phải khó chịu, trong KTV im lặng như vậy, tửu lượng của quá kém, cộng thêm thực có tế bào nghệ thuật, diễn kịch còn tạm được, hát sao, còn chưa muốn làm đau tai mọi người.

      Qua vài vòng, Tiếu Hàm uống được vài chén, sắc mặt bắt đầu ửng đỏ.

      Trần Tư Tư nhãn châu chuyển động, khóe miệng cười gian, rất là khiêu khích cười hắc hắc : “Chúng ta chơi lớn , nếu người nào thua, phải đến phòng cách vách mời người đàn ông uống rượu, nhất định phải đợi ta uống xong, nếu … hắc hắc…” Cái hắc hắc này rất là hàm súc nha, Tiếu Hàm và Diệp Dĩ Mạt nhìn nhau cái, tất cả đều khỏi rùng mình cái. Cái người Trần Tư Tư này, chơi là phải chơi đến cùng.

      Mấy người còn lại cũng phải là người cởi mở, muốn tìm cái gì vui, liền đồng ý, Tiếu Hàm cũng phải nhắm mắt mà gật đầu, nhân tiện nhận được ánh mắt đồng tình của chị Diệp, ai bảo chơi đánh cuộc là thua!!!
      “Chơi …” Da đầu Tiếu Hàm tê dại, miễn cưỡng cười, trong lòng thầm an ủi chính mình: nhất thiết mỗi khi chơi đều thua, may mắn phải lúc nào cũng quay lưng lại cảm, đôi khi ông trời cũng ghé thăm loại người tốt như .





      Quả nhiên, tự tin là chuyện tốt, nhưng mà, con người có lúc thể tự tin như vậy được. Thua, có đôi khi thành thói quen.

      , ~~” Trong mắt Trần Tư Tư đều là tinh quái, còn Diệp Dĩ Mạt lại là vẻ mặt thông cảm, quả nhiên có Tiếu Hàm, cũng cần lo lắng bị thất bại chút nào.

      Tiếu Hàm bưng ly rượu lên, cơn gió đến thổi mạnh, tráng sĩ vừa liền còn nữa, gương mặt sứt mẻ xấu xí, trong lòng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, tốt nhất bên cách vách giống như nơi này, tất cả đều là con !

      Nhỡ may là đám đàn ông thô tục, dám đảm bảo rằng họ bỏ qua mà đổ rượu vào mặt!

      “Vậy tôi đây…” Tiếu Hàm nửa đáng thương nửa do dự quay đầu lại, lại bị mấy có lương tâm cười ầm lên đẩy ra ngoài, buồn cười, chấp nhận thua cuộc, chỉ là đạo lý hiển nhiên thôi! Mặc dù các vừa bắt đầu cũng biết ai thua, nhưng ai cảm thấy chuyện này có gì đạo đức cả, có thể thua cũng là loại bản lĩnh nha.

      Tiếu Hàm bưng ly rượu đứng ở trước cửa KTV cách vách, trong lòng rất thấp thỏm, vừa định quay đầu chạy , hết lần này tới lần khác bị Trần Tư Tư xách eo kéo lại, bộ dạng Diệp Dĩ Mạt muốn mà chẳng giúp được gì, chính là kêu trời mà trời đáp.

      Bởi vì uống mấy ly rượu vang, mặc dù đến nỗi say, nhưng cũng có chút choáng choáng, Tiếu Hàm chỉ cảm thấy trước mặt có chút say say, hít hơi sâu, đẩy cửa vào.

      Bên trong phòng ước chừng có khoảng bảy tám người ngồi, nữ có nam có, thanh ồn ào, Tiếu Hàm nhịn được lau huyệt Thái Dương. Có lẽ họ cho rằng là phục vụ đưa đồ uống, cho nên nhiều người cao hứng cũng chú ý tới .

      Tiếu Hàm lắc lắc đầu, lùi về phía sau nhìn lại, thấy dáng vẻ mấy người Trần Tư Tư có chút hả hê, thể làm gì khác hơn là thu hồi ánh mắt cầu xin tha thứ, nhắm mắt lấy hết dũng khí, tiến lên mấy bước.

      Trùng hợp lúc này bài hát kết thúc, bên trong phòng mọi người chợt im lặng xuống, Tiếu Hàm đứng thẳng nghiêm túc ở đàng kia, có người nhìn nổi, nhịn được ngắt lời : “Đem đồ để đấy rồi nhanh!”

      Trong lòng Tiếu Hàm rất khổ sở, hận thể lập tức rời , nhưng mà mấy người bên ngoài chờ nhận phạt đây, mới cần nhận thua đâu, Trần Tư Tư là người chơi lợi hại nhất, ấy hẳn phải chơi, dù sao cũng vào, bằng giải quyết cho nhanh gọn.

      suy nghĩ, Tiếu Hàm nâng khuôn mặt tươi cười, định chuyện, lại nghe được thanh nghi ngờ của ai đó : “Tiếu Hàm?”

      Vâng? Tiếu Hàm ngẩng đầu, trong phòng ánh đèn mờ nhạt, công thêm có chút say, híp mắt nhìn hồi lâu, mới nhận ra người ngồi bên trái ghế salon là Chu Triển Nguyên.

      Hắc hắc, Tiếu Hàm khỏi bật cười, ông trời vẫn giúp .

      Tiếu Hàm cười ngây ngô tiến lên mấy bước, đáng thương nhìn về phía Chu Triển Nguyên : “ Triển Nguyên, giúp em uống ly rượu này , nếu các ấy tha cho em!” Vừa , vừa tức giận chỉ chỉ mấy người kia ngó dáo dác ở bên ngoài, ai bảo các nhất định bắt tôi chơi!

      Chu Triển Nguyên cau mày đứng lên, thấy khuôn mặt nhắn đỏ sẫm, chuyện cũng ràng như bình thường, lại gần chút, liền ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, liền hiểu uống rượu, thuận theo tay vịn vào, chỉ liếc cái vội vã xoay lưng.

      “Sao vậy? Tại sao hôm nay lại ở chỗ này?” Chu Triển Nguyên đỡ , Tiếu Hàm thuận thế rơi vào trong ngực , mang giày cao gót khó chịu, đứng ngày, khẳng định gót chân bị xước hết cả rồi.

      “Cùng các chị em tới đây chơi, em thua… phải sang phòng cách vách mời người khác uống rượu giúp em…” Tiếu Hàm lắc lắc đầu, càng nhìn càng mông lung. Tửu lượng bây giờ của rất kém, bình thường ngay cả bia cũng uống, hôm nay uống vài ly rượu vang, khó trách bây giờ chóng mặt.

      Chu Triển Nguyên nhăn mày thấy dáng vẻ này của , gò mà trắng nhuộm màu đỏ ửng, lúc này đôi mắt trong suốt mông lung biến hóa khôn lường, môi đào khẽ cắn, rất đáng thương, như vậy, sao có thể yên tâm đây?

      suy nghĩ, sau lưng có người thích. “Chu tổng, vị này là? Có muốn cùng nhau ca hát ?”

      ra là Lục Lộ vừa rồi ngồi bên cạnh Chu Triển Nguyên. Hôm nay vì cùng tập đoàn Phong Liên bàn chuyện làm ăn, phó tổng Triệu quyết định để cho mấy vị mỹ nhân trong công ty cùng nhau xuất , quả nhiên kế hoạch lớn thành công, hợp đồng lập tức được ký kết.

      Lão Triệu vui mừng quá đỗi, mời mọi người cùng nhau ca hát, vất vả mới tranh cùng các Thiến Thiến mới được ngồi cạnh Chu tổng, kết quả lại xuất Trình Giảo Kim chứ? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Chu tổng, quan hệ của hai người có vẻ bình thường?

      “Lão Triệu, hãy chiêu đãi mọi người cho tốt, tôi phải về trước.” Chu Triển Nguyên làm như nghe được lời của Lục Lộ, trực tiếp với lão Triệu.

      ràng lão Triệu cũng mang dáng vẻ Bà Tám, nhưng rốt cuộc vẫn biết nên ở trước mặt nhân viên những chuyện này, liền gật đầu liên tục, bảo đảm đưa mọi người về nhà.

      Lục Lộ ăn quả thua thiệt, nghiêm mặt thêm gì nữa, mấy người Thiến Thiến còn lại đều cười thầm, dám tranh cùng chúng tôi, tranh được thế nào. Người ta là tổng giám đốc lạnh lùng lộ ánh mắt dịu dàng như vậy với !
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Kemmut, Xu trần, HaYen3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27
      Editor: Jenda Thảo

      “Tiếu Hàm, đưa em về nhà trước được ?” Chu Triển Nguyên giọng bên tai , đáng tiếc lúc này đồng chí Tiếu Hàm cả người dựa vào , đầu óc hỗn loạn, cảm thấy rất buồn ngủ.

      Chu Triển Nguyên than tiếng, thể làm gì khác hơn là tay ôm chặt eo, tay vịn vào bả vai của Tiếu Hàm, đỡ ra ngoài, để lại đám người ngồi xé nát khăn giấy ở sau lưng.

      Lão Triệu yên lặng vuốt cằm, chẳng lẽ, đây chính là em hàng xóm trong truyền thuyết khiến cho lão Chu tự mình chạy mua quà cảm ơn sao? Chỗ nào nhìn ra là em chứ! ràng là xinh đẹp nha! Thế mà lão Chu có thể ngồi yên mà động lòng! Choáng!

      “Nhìn cái gì vậy, hát thôi ~~ đó là em của Chu tổng!” Lão Triệu hét to, trong lòng lại xem thường, ngày mai phải hỏi cho ra nhẽ mới được, chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây.

      Đỡ Tiếu Hàm đến phòng bên cạnh, bọn người Trần Tư Tư cười ngượng ngùng, Diệp Dĩ Mạt gặp mặt lần, nên cũng vội vàng đứng dậy chào hỏi: “ khỏe chứ, Tiếu Hàm thế nào rồi?” Diệp Dĩ Mạt biết còn hỏi, mặc dù Tiếu Hàm cũng chưa giải thích qua với , Chu Triển Nguyên là bạn trai của , chẳng qua là để cho Lý Thụy chết tâm. Nhưng mà Diệp Dĩ Mạt lại cảm thấy Tiếu Hàm những lời này cũng hơi quá rồi, thế giới này, cái gì cũng đều có khả năng. ràng đều là trai tài sắc cả.

      “Chào mọi người, tôi là Chu Triển Nguyên, trai của Tiếu Hàm, Tiếu Hàm uống hơi nhiều, tôi đưa ấy về trước.” Chu Triển Nguyên vẻ mặt tao nhã, giọng cũng lịch .

      Nếu Trần Tư Tư hám trai thất thần gật đầu, Diệp Dĩ Mạt lại biết quan hệ giữa bọn họ, tất nhiên cũng có gì phải bận tâm nữa, vì vậy, giáo Tiếu mê man ngủ liền bị giao cho tổng giám đốc Chu.

      giáo Diệp, đây là trai của Tiếu Hàm sao?” Trần Tư Tư nắm cánh tay của Diệp Dĩ Mạt thét chói tai, vì sao Tiếu Hàm sớm cho biết ấy có trai cực phẩm như vậy chứ! Trần Tư Tư phát điên, nhưng mà hai giây sau, bình tĩnh lại, thực ra Tiếu Hàm nhà các cũng tồi, ánh mắt tròn trịa rất khả ái. Hai người rất hợp.

      Gương mặt những người phụ nữ kết hôn đều hối tiếc, kết hôn sớm như vậy mà làm gì chứ, nhìn thấy người đàn ông tốt cũng thể nhào tới được! Haiz ~

      Khóe mặt Diệp Dĩ Mạt giật giật, mấy cái người này, bình thường quen giả bộ nghiêm túc, nghiêm túc lại giống người tí nào. “ phải là em ruột thịt, thanh mai trúc mã, hai người có vấn đề gì, các thấy thế nào?” Ánh mắt Diệp Dĩ Mạt quét khắp nơi.

      Mọi người đồng thời gật đầu, bừng tỉnh hiểu ra, ‘Chàng cưỡi ngựa tre lại, chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh’.

      Quả nhiên là giáo viên nhân dân, khả năng hiểu nghĩa rất là nhanh.

      Tiểu Từ chỉ vào cái túi màu cà phê ghế salon, khóe miệng co quắp: “Túi của Tiếu Hàm!


      Ầm!

      Mọi người đều ngã ngửa. Cái này phải làm sao! Đuổi theo cũng kịp!

      Diệp Dĩ Mạt vỗ ngực, tự an ủi mình: “Tiếu Hàm phúc lớn mạng lớn, nhất định có chuyện gì!” Chu Triển Nguyên là chính nhân quân tử! Mọi người phải tin tưởng ấy!

      Mọi người lần nữa gật đầu, tự lừa gạt chính mình ra rất có tác dụng. Số Tiếu Hàm đánh cuộc có kém chút, những lúc khác cũng tệ lắm, đến nỗi lưu lạc đầu đường.

      Còn chờ gì nữa? cái ánh mắt Diệp Dĩ Mạt quét tới, cầm túi của Tiếu Hàm lên, về!

      Chu Triển Nguyên đỡ Tiếu Hàm lên xe, lái được nửa, mới nhớ ra biết Tiếu Hàm để chìa khóa nhà ở đâu, vỗ vỗ bả vai , hỏi hai tiếng, lúc lâu mới nghe được trả lời: “Trong túi xách.”

      Túi? Ở đó có túi?

      Chu Triển Nguyên khỏi ảo não, vậy mà cầm túi.

      thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho lão Triệu, để cho lão sang phòng bên cạnh xem xem túi của Tiếu Hàm có ở đó hay . Kết quả đương nhiên lão Triệu làm việc thành, thất bại có thừa, phòng bên cạnh về sớm, túi? Ngay cả túi hột dưa cũng nhìn thấy!

      Chu Triển Nguyên cũng lo túi của Tiếu Hàm bị mất, nghĩ chắc là mấy đồng nghiệp của cầm về trước, chẳng qua là, bây giờ phải đưa về chỗ nào đây? Quán rượu? Đưa uống rượu say bỏ vào quán rượu?

      Quên , vẫn là đưa về nhà , để cho ngủ ở phòng Nãi Tích là được.

      Về đến nhà là mười giờ, Nãi Tích được dì Lý dỗ ngủ rồi, trong phòng bếp còn có thức ăn được hâm nóng. Dì Lý về trước luôn để lại thức ăn cho , sợ về nhà có đồ ăn.

      Hôm nay xem ra, và Nãi Tích chen chúc nhau chút.

      Chu Triển Nguyên bế Tiếu Hàm đặt lên giường mình, cởi giày cho , giật mình, muốn cởi áo khoác cho , nhưng mơ mơ màng màng, ngày thường làm gì có chuyện nhu thuận, mới chịu ngoan ngoãn nghe lời, vặn vẹo eo kịch liệt, bị kéo, đứng vững, liền ngã nửa người xuống giường, tuy tay chống được gối, nhưng mà trong khảng cách ngắn, đập vào mắt có thể chạm vào lông mi dài cong vút của , như chiếc quạt chợt vụt sáng, mà môi ấm áp….

      Chu Triển Nguyên hoảng hốt vội vàng đứng dậy, nhịp tim đập rất nhanh, ai ngờ càng khẩn trương, động tác lại càng dựa sát hơn, vốn dĩ là chuyện bình thường, kết quả lại làm chật vật thể tả.


      Vất vả lắm mới từ người bò dậy được, Chu Triển Nguyên dám ngừng lại lâu hơn nữa, mặt mơ hồ nóng lên, trải chăn đắp lên cho , chuẩn bị rời , ai ngờ say rượu còn tỉnh táo như ngày thường, rất mạnh mẽ, kéo tay áo , nghiêng đầu, nâng lên ánh mắt tròn to dịu dàng ngơ ngác theo dõi , so với ngày thường trẻ trung thoải mái, giờ phút này vừa mơ hồ vừa lười nhác, vì uống rượu, khuôn mặt nhắn nhuộm tầng đỏ ửng mất tự nhiên, đôi môi đào mọng nước đỏ tươi, mùi rượu nhàn nhạt xông vào mũi, cũng khó ngửi, còn có cả hương thơm của rượu đỏ Điềm Điềm.

      Chu Triển Nguyên giật mình tại chỗ.

      Tiểu Hàm ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy rất khát, muốn uống nước, muốn uống nhiều nhiều nước. Hử? Cái này là cái gì? Có thể uống sao? Tiếu Hàm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Triển Nguyên, cắn môi dưới cười rất đắc ý.

      Chu Triển Nguyên bị nhìn chăm chú làm cả người mất tự nhiên, chuyện ngoài ý muốn vừa rồi giống như có ý đồ tốt, dùng sức kéo ống tay áo từ trong tay ra, làm thế nào cũng nhất quyết nhìn chu mỏ ủy khuất, chớp chớp đôi mắt như đứa trẻ. Say rượu là tốt, biết.

      Vẫn thể nhẫn tâm được, hỏi ra lời: “Tiếu Hàm, còn có chuyện gì sao?” Chu Triển Nguyên mở miệng, chính cũng nhận ra trong giọng của mình có chút căng thẳng.

      “Khát…” Ngón tay ngọc xanh nhạt điểm lấy đôi môi hồng thuận, thủy thủy, oánh oánh, đôi mắt to ngập tràn tầng hơi nước, Tiếu Hàm nghiêng đầu yếu ớt làm nũng.

      Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ vuốt vuốt huyệt Thái Dương, xem ra còn phải phục vụ triệt để.

      Chu Triển Nguyên quay người rót nước, đưa cho , ai ngờ làm nũng thành nghiện, cái miệng nhắn trề ra, yếu ớt : “Ừm em…”

      Chu Triển Nguyên dở khóc dở cười, thay chăm sóc con trai, liền đến chăm sóc , cũng được coi như là báo ân. Nghĩ như vậy, liền ngồi vào mép giường, đỡ dậy, đưa cái ly tới bên miệng , thấy cái miệng nhắn của uống vào, mới thở phào nhõm, may mà uống loại rượu chất lượng, om sòm ăn vạ, chỉ làm nũng, nhóc này.

      “Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt.” Chu Triển Nguyên đặt ly lên tủ đầu giường, vừa định đứng dậy, lại chưa kịp phản ứng, liền có hơi thở mang cỗ hương vị ngọt ngào quanh quẩn ở chóp mũi, mà làn môi mềm mại của lại phủ lên môi .

      Hôn.

      Nụ hôn thứ hai.

      Chu Triển Nguyên ngây người. , tổng giám đốc Chu bị người ta ăn đậu hũ! Còn là nhóc say rượu!

      Mà lúc này tên đầu sỏ lại hoàn toàn trong trạng thái bình thường, bất mãn buông miệng, đôi mi thanh tú nhăn thành nhúm, miệng mân mê: “ chút cũng ngon! Hừ!”
      Last edited by a moderator: 5/12/15
      Kemmut, Xu trần, HaYen4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :