1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Heo con say giấc - Đại Hủy (Chương 48/48+7NT) Hoàn chính văn UP NT4

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12 : Lần đầu xem mắt

      Edit : Huong August

      Quả thực mưu của An Tịnh rất hữu hiệu. Suốt ba năm, ròng rã ba năm, Bảo Bảo hoàn toàn thi hành điều kiện tìm bạn trai của An Tịnh.

      Kết quả, thực tìm được!!! >_<

      Như qua, cũng phải Bảo Bảo tìm được người đẹp trai như An Tịnh. Nhưng vấn đề là Bảo Bảo cảm thấy người đó lại sách bằng An Tịnh. Cảm giác thiếu chút gì đó. Sau này Bảo Bảo mới thông suốt, đó chính là cảm giác áp bách. (┬_┬)

      Mặc dù trước kia An Tịnh đối với Bảo Bảo tệ. Nhưng, những lúc An Tịnh áp bách, vẫn trước sau như , chưa từng nương tay qua.

      Theo lời An Tịnh, chỉ có như vậy Bảo Bảo mới có thể ngoan ngoãn nghe lời. Khi Bảo Bảo phát ra nguyên nhân mình tìm được bạn trai, nhất thời lệ rơi đầy mặt. Hu hu, chẳng phải tự làm khổ mình sao, có chuyện gì cũng tự làm khổ mình… (┬_┬)

      Theo lý mà , khi An Tịnh , nên hát vang hành quân nô lệ xoay người mới đúng chứ. ngờ bây giờ lại quen. Nhưng khi Bảo Bảo hiểu ra được đạo lý này, quá trễ rồi. Bởi vì ba năm đại học tươi đẹp qua, cảm thấy phỏng chừng người ngay cả mối tình đầu cũng có như , hẳn có chuyện này xảy ra. Đây thực sỉ nhục lớn của Chu hiệp nữ, là nét bút hỏng lớn trong đời đó.

      Sau đó Bảo Bảo với Lâm Hân chuyện này, Lâm Hân bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách mấy năm nay Bảo Bảo chưa hề có dây dưa gì với bất cứ nam sinh nào khác. Hóa ra An công tử sớm lên diệu kế, An công tử thông minh. cũng quên trói Bảo Bảo lại.

      Vì vậy, Bảo Bảo mới ý thức được. Ban đầu An công tử những lời đó là cố ý, chính là muốn tìm được bạn trai, để trở thành ế ! →_→

      Bảo Bảo cho rằng, An công tử có lỗi với , uổng công hôm đó còn cảm động khi cậu ấy sắp rồi vẫn quan tâm như vậy, mình mà trượng nghĩa, còn lén tới sân bay, lúc ấy còn bỏ được cơ. nghĩ tới, nghĩ tới, hóa ra cậu ấy vẫn luôn bày kế , quả thực quả thực rất quá đáng, vô cùng quá đáng!!! >_<

      Bảo Bảo quyết định, muốn tìm bạn trai! cần ! cần giữ gìn nụ hôn đầu gì đó nữa! >_< (Tác giả: ra cục cưng có nụ hôn đầu nữa rồi, cho nên cần phải kích động như vậy. )

      Bạn trai đâu phải dễ tìm như vậy?

      Đương nhiên phải.

      Bảo Bảo nghĩ rằng chuyện này cần lên kế hoạch, thể cứ mù quáng tìm như vậy được. Thực ra nếu như có thể, đúng là muốn kéo người bất kì đường làm bạn trai, nhưng như vậy nhất định khiến người ta cho rằng là kẻ điên. Vì vậy, bèn buông tha phương pháp tìm người chớp nhoáng này.

      Cuối cùng, Bảo Bảo của chúng ta lựa chọn phương thức rất truyền thống – xem mắt!

      Đầu tiên, nam nữ hai bên xem xét số hiểu biết về nhau. Hẹn địa điểm gặp mặt, ăn bữa cơm. Sau đó nếu thấy hợp nhau trao đổi số điện thoại, sau đó nam sinh đưa nữ sinh về nhà.

      Về chuyện này, Bảo Bảo cũng chỉ với Lâm Hân. Ngay cả ba mẹ Bảo cũng biết, tại ba mẹ Bảo cũng quan đến chuyện tình cảm của , thực ra là chưa từng để ý qua mới đúng… ─_─|||

      Bảo Bảo xin giúp đỡ từ Lâm Hân, Lâm Hân nghe được thỉnh cầu của sợ hết hồn. ràng Bảo Bảo mới vừa tốt nghiệp Đại học, còn rất trẻ. Bây giờ, hầu như có ai lại chạy xem mắt khi còn trẻ như vậy. Cho dù nóng vội đến thế nào cũng phải đợi đến 25 tuổi chứ. Nhưng Bảo Bảo lại ế rồi, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ còn dư ai muốn, đến bây giờ còn chưa có mối tình vắt vai nào, ngay cả nụ hôn đầu cũng giữ lại. còn trước kia là với An Tịnh giả vờ, vờ lui tới, giữa hai người xảy ra bất cứ chuyện gì.

      Dĩ nhiên Lâm Hân tin. ấy cho rằng ánh mắt mọi người mù hết rồi sao? Phải biết rằng, từ khi hai người qua lại với nhau, biết bao trái tim thiếu nữ tan vỡ ? Còn có nụ hôn đầu? Lâm Hân cũng tin đâu, nhất định là vì Bảo Bảo muốn giúp đỡ mới dụ dỗ như vậy. Hơn nữa tháng nào An tịnh cũng gọi điện thoại hỏi tình huống của Bảo Bảo. Dám giữa hai người có gì ? Sao có thể ? Tin tức mấy năm nay Lâm Hân gửi cho An Tịnh cũng đủ đè chết Bảo Bảo rồi.

      Phải biết lúc học đại học, Lâm Hân luôn cho rằng Bảo Bảo chờ An Tịnh trở lại, nên chưa bao giờ lui tới với ai khác, nhưng bây giờ sao ? Bảo Bảo lại muốn xem mắt, là xem mắt đó ! Lâm Hân đoán, nhất định là An Tịnh chọc Bảo Bảo tức giận, nên Bảo Bảo mới đặc biệt làm như vậy. Ừm, nhất định là như vậy. Nếu vậy, thân là bạn tốt của Bảo Bảo, đương nhiên phải cố gắng lần.

      Vì vậy, Bảo Bảo của chúng ta vào ngày nào tháng nào năm nào đó vui sướng xem mắt.

      xem mắt, tì lệ gặp được chàng cực phẩm hầu như là bằng , Lâm Hân cảm thấy, nếu là vì muốn chọc tức An Tịnh, đương nhiên cần phải tìm được vài người tốt chút. Cho dù như thế nào, các đối tượng giới thiệu cho bảo Bảo, Lâm Hân đều phải mất rất nhiều công sức mới tìm được, mặc dù ngoại hình đẹp mắt bằng An Tịnh, nhưng đều là cực phẩm khó có được. Vì tăng cường tính uyển chuyển, Lâm Hân còn cầm theo máy ảnh theo đuôi tới, muốn chụp vài tấm gửi cho An Tịnh. tin như vậy càng chọc tức An Tịnh hơn. Hừ, ai bảo ta bắt nạt bảo bối nhà .

      Đây là lần đầu tiên Bảo Bảo xem mắt, trong lòng khỏi thấp thỏm. Nhưng để Bảo Bảo hài lòng, đối phương nhất định phải đẹp trai, thuộc dạng tuấn tú soái ca. Thậm chí , bảo Bảo còn cảm thấy kém cạnh An Tịnh bao nhiêu! Chẳng lẽ trở lại trạng thái trước kia? Trai đẹp này, soái ca này, chỗ nào cũng có ?

      Mặc Đằng Phi bị mẹ ép xem mắt, ra còn rất trẻ, mới 25 tuổi. Nhưng mẹ vẫn muốn ra ngoài xem mắt, bởi vì mẹ thích cảm giác chọn tới chọn lui trong đống ánh chụp. Chỉ cần xem mắt, mẹ có càng nhiều ảnh chụp để chọn. ra muốn mẹ mình chìm đắm trong niềm hứng thú tệ hại này, nhưng thực bất đắc dĩ, vốn thể phản kháng. Vì vậy thể làm gì khác hơn là đành đồng ý với mẹ , tuần xem mắt lần…

      Lần đầu tiên Mặc Mặc nhìn thấy Bảo Bảo vẫn phải kinh ngạc, bởi vì lúc đó Bảo Bảo thoạt nhìn giống như nữ sinh trung học. Lần đầu tiên bắt gặp đối tượng xem mắt tuổi như vậy.

      “Xin chào, xin hỏi đến xem mắt ư?” Bảo Bảo cảm thấy rất khẩn trương.

      “Mời ngồi. Xin chào, tôi là Mặc Đằng Phi.” Mặc Mặc cảm thấy, chắc hẳn đối tượng xem mắt lần này hẳn là nữ sinh rồi.

      “Xin chào, tôi là Chu Bảo Bảo.” Bảo Bảo giả trang thục nữ.

      Mặc Đằng Phi cảm thấy có vẻ đúng, hình như đối tượng của phải là tên này. ra trước đó mẹ cho xem qua tư liệu, nhưng nghĩ là mình nhớ nhầm thông tin… Thôi, dù sao chỉ là ra ngoài ngồi lát mà thôi.

      Bảo Bảo vừa bắt đầu so sánh với An Tịnh. ╮(╯3╰)╭ Điều này trở thành thói quen rồi… Bảo Bảo cảm thấy, chàng này hoàn toạn bại dưới cái tên An Tịnh! \(^o^)/

      “Ừm… tôi có thể hỏi vấn đề được ?” Bảo Bảo cẩn thận hỏi.

      “Dĩ nhiên có thể.” Mực Đằng Phi rất có phong độ đáp.

      có thể lấy lui tới làm điều kiện xem mắt được ?”

      “…” Mặc Đằng Phi mới vừa uống vào ngụm cà phê, lần này nuốt xuống cũng được nhả ra cũng xong.

      Tại sao này lại hỏi loại vấn đề này, nhìn ngoại hình cũng phải là có ai muốn, sao lại vội vàng như vậy chứ.

      “Có thể cho tôi biết tại sao ?” vất vả uống cạn tách cà phê, Mặc Đằng Phi lập tức hỏi.

      “Bởi vì, bởi vì tôi chưa từng đương qua…”

      Mặc Đằng Phi khỏi quan sát Bảo Bảo chút, phải chứ. Bây giờ, từng người , thậm chí từ nhà trẻ bắt đầu chuyện đương rồi. Tuy thoạt nhìn này còn rất trẻ, nhưng lời vẫn thể tin được.

      “Cái này có liên quan gì đến tôi?”

      Bảo Bảo gãi gãi đầu: “Thực có liên quan gì , ha.”

      Nhưng Bảo Bảo muốn cứ buông tha như vậy, vì vậy, Bảo Bảo lại tiếp tục hỏi “Vậy có thể xem xét lại chút , tôi rất muốn có đói tượng đàm chuyện đương.”

      Mặc Đằng Phi nhất thời im lặng…

      Mà đổi sang Lâm Hân đột nhiên nhận được cú điện thoại, đối phương là có việc gấp thể tới hỗ trợ. Lâm Hân dùng cặp mắt cận gần 6 độ nhìn rồi nhìn, cuối cùng cũng thấy , vậy kia cũng phải là đối tượng sắp xếp hẹn hò với Bảo Bảo !

      - Xong đời rồi!

      Nhưng, khắc trước khi Lâm Hân xông lên kéo Bảo Bảo , còn bấm máy ít hình, phát , người kia ngoại hình tệ. Nhưng có cái xong đời hơn, (┬_┬), Nếu Bảo Bảo thực mấy lời nên , An Tịnh tuyệt đối tha cho ! >_<

      Cất máy ảnh, Lâm Hân lập tức xông lên kéo Bảo Bảo .

      nhàng tới,

      Rồi nhàng .

      Ống tay áo vung lên,

      Chỉ còn lại hồi bụi bậm.

      Khụ khụ,

      Trước sau nhiều hơn mười phút…

      Lần đầu tiên Mặc Đằng Phi xem mắt mà lại gặp người như vậy, lần đầu tiên có người bỏ lại như vậy, lần đầu tiên có người tuổi như thế. Mặc Đằng Phi rất hoài nghi, người kia có phải tới đùa bỡn hay .

      Cách đó xa trẻ vội vội vàng vàng chạy tới.

      “Xin chào, là Mặc Đằng Phi phải . Tôi là đối tượng hẹn hò của . xin lỗi, đường có chút việc trì hoãn.” Đối phương còn thở hổn hển.

      Đây mới là đối tượng hẹn hò của , vậy…, vậy nhóc kia là ai?
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Văn án mắc cười quá :)))
      Nyanko129 thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 13

      Edit: Huong August

      Đây là chuyện Lâm Hân làm nhanh nhất, hoàn mỹ nhất, hiệu suất cao nhất từ trước đến nay. Lúc trở về có cảm giác anhh chàng kia rất quen mắt, hình như thấy qua nơi nào rồi, rất nhanh tìm được tài liệu về Mặc Đằng Phi, Nhìn thấy tư liệu này, quả thực hai mắt trợn trắng. Vận khí Bảo Bảo là tốt, tùy tiện xem mắt, cũng có thể tìm được chàng cực phẩm như vậy.

      Mặc Đằng Phi, 25 tuổi, tốt nghiệp ở Đại học Cambridge, . Năm 21 tuổi tuổi nhận được hai bằng thạc sĩ. Từ có hứng thú đối với việc quản lý công ty, thị trường chứng khoán càng là khu vui chơi của ta. 15 tuổi, chỉ bằng quan sát nhạy bén và hành động to gan của bản thân, thu được món tiền đầu tiên trong đời. Trong hoàn cảnh khủng hoảng khiến toàn bộ nền kinh tế Trung Quốc cũng chao đảo theo, vài lần chấn động đến gần như trì trệ, nhưng ngờ ta hầu như có tổn thất. Ngay lúc ấy, lần nữa lại trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Bây giờ, lại càng là người đứng đầu trong bảng xếp hạng người đàn ông đáng để gả nhất thành phố L.

      Lâm Hân tức đến muốn hộc máu, ông trời quá công bằng, tại sao mấy cực phẩm đều bị Bảo Bảo nhà bắt gặp chứ. Lâm Hân cũng tồi, tuy phải là đại mỹ nữ, nhưng cũng coi như là , cũng kém Bảo Bảo bao nhiêu mà. Tại sao đến bây giờ chưa từng gặp được người đàn ông nào tốt vậy? (┬_┬)

      Lâm Hân cho rằng, nếu để mình khổ sở được. Vì thế, hai lời, gửi hết đống ảnh chụp, còn kèm theo tư liệu kĩ càng về Mặc Đằng Phi, sắp xếp lại cho tốt, sau đó lần toàn bộ gửi hết cho An Tịnh. còn điều tra Mặc Đằng Phi bao vòng, vẫn là tỷ lệ hoàng kim. Hắc hắc, đêm này có người ngủ ngon giấc rồi, cuối cùng cũng khiến cảm thấy thư thái hơn.

      An Tịnh vừa về tới nhà liền phát có bưu phẩm gửi tới, địa chỉ này là do đặc biệt lập ra để Lâm Hân bảo lại tin tức về Bảo Bảo. Mỗi lần đều rất đúng giờ, nhưng lần này lại đột nhiên lại gửi bưu phẩm tới, An Tịnh thấy kỳ, chẳng lẽ Bảo Bảo xảy ra chuyện gì sao?

      An Tịnh vừa mở ra, thấy cái tiêu đề rất – cả vườn xuân sắc, Bảo Bảo vượt tường!

      An Tịnh nhìn thấy trong lòng cả kinh, đây là ý gì?! Vì vậy vội vàng nhìn xuống.

      Bên trong chính là hình ảnh cực kỳ bắt mắt, bảo Bảo ngồi uống cà phê với người đàn ông. Mỗi tấm, Lâm Hân đều rất “tốt bụng” trích những lời kia ra. Mấy câu kia đều là mấy lời hôm qua Bảo Bảo . Bên trong còn đặc biệt gửi cho An Tịnh câu chấn động của Bảo Bảo – có thể lấy điều lui tới làm điều kiện tiên quyết xem mắt với tôi

      ngờ lại tùy tiện tìm người đàn ông, còn muốn lui tới với ta. An Tịnh rất tức giận, có ý gì. Chẳng phải ba năm thôi sao, chưa gì kịp chờ đợi mà tìm người khác sao.

      lát sau, An Tịnh mới bình phục lại tâm tình. Ba năm này lúc nào cũng nhớ tới Bảo Bảo, vẫn luôn cố gắng nỗ lực ở nơi đất khách, chính là vì có thể cố gắng trở về sớm chút, về cạnh Bảo Bảo. Trong ba năm, chưa từng liên lạc với Bảo Bảo lần. sợ, rất sợ, sợ mình tự chủ được mà lập tức chạy về nước. Nên liên lạc với . Nhưng mỗi tháng, từ trong tay Lâm Hân, lấy được tin tức về Bảo Bảo. Nhưng hôm nay, thấy rất mất hứng.

      An Tịnh lại nỗ lực xem tiếp, phía dưới là tài liệu về người đàn ông kia!

      Lúc nhìn thấy người kia, hai mắt An Tịnh sáng lên, là Mặc Đằng Phi! Phải biết, và Mặc Đằng Phi này có mối quan hệ sâu xa. Hơn nữa tên tên Mặc Đằng Phi này đẹp trai kém . An Tịnh đội nhiên cảm thấy bi thống, phòng nhiều năm như vậy, vất vả kiên trì đến gần cuối, ngờ nửa đường lại xuất Trình Giảo Kim. Chỉ cần đợi thêm hai tháng nữa là có thể trở về! Nhưng theo tình huống này, còn cần biện pháp rút ngắn hành trình. Vừa đúng nửa tháng sau có cuộc gặp gỡ bạn bè, lúc đó gặp Bảo Bảo thôi. Như trong thư, nguyên nhân Bảo Bảo xem mắt nhất định có liên quan đến , bây giờ chắc chắn Bảo Bảo rất giận , theo như tính cách của Bảo Bảo, hẳn tức giận với trong hoàn cảnh đó . Haiz, lần này phải giải thích ràng với mới được.

      Còn có cái tên Mặc Đằng Phi đó, cũng tin Bảo Bảo thực thích ta. Chờ trở về, tất cả đều có thể giải quyết. Nhưng dù thế nào, Mặc Đằng Phi ở cạnh Bảo Bảo, tuyệt đối là uy hiếp rất lớn với . Uy hiếp này, cần phải nhanh chóng loại bỏ mới được.

      Lại nhắc đến Bảo Bảo, hôm qua bị Lâm Hân kéo về cũng thấy buồn bực, vất cả mới gặp được trai đẹp đó nha. còn nhớ từng bước tiến hành xem mắt mạng, đến số điện thoại còn chưa lưu đâu. Dù sau đó Lâm Hân đó là hẹn sai đối tượng, nhưng vẫn thấy hơi thất vọng…

      Trai đẹp đó, trai đẹp đó, còn chưa đồng ý lui tới với , Bảo Bảo đọc nhiều tiểu thuyết, đều nhớ đến tình tiết trong đó, rất nhiều tình huống đều là vừa gặp kết hôn, đây cũng chỉ là học tập thôi mà, nhưng sao lại thành? Chẳng lẽ phải "Tôi muốn kết hôn luôn" mới chịu đồng ý sao?

      Bây giờ tư tưởng Bảo Bảo hoàn toàn hỗn loạn, tìm bạn trai sao lại khó như vậy chứ?

      Lâm Hân với Bảo Bảo: “Chúng ta muốn bắt tình bằng hai tay. Bây giờ trước tiên cậu cứ bắt , bạn trai có thôi.”

      Bảo Bảo thấy Lâm Hân rất đúng. “Hân Hân, cậu tìm được công việc rồi à?”

      “Đương nhiên.” Lâm Hân thấy rất hài lòng. “Cậu biết đâu, có nhiêu người nộp đơn như thế cũng chỉ có mấy nhân tài trúng tuyển. Mình chính là trong số đó đấy.”

      “Tên gì?”

      “Là Quyến Cố đó, cậu biết chứ. Trước kia chúng ta thích nhất là mua tạp chí của bọn họ."

      “Hân Hân, ư, ư, cậu thực làm ở đó à?”

      “Dĩ nhiên, thế nào?”

      “Ha ha ha ha ha, mình cũng trúng tuyển vào đó đấy.”

      ? Vậy cậu làm bộ phận nào?” Lâm Hân cũng kích động kém.

      “Ra ngoài phỏng vấn.” Bảo Bảo cũng rất vui mừng. " chừng sau này còn có thể gặp được rất nhiều minh tinh đó?”

      “Bảo Bảo, có phải cậu nhầm hay . Tạo chí này chưa từng thu thập tin tức về minh tinh, vẫn chỉ làm mấy chuyên đề những câu chuyện thành công của mấy nahan sĩ thôi…"

      “!!!” Bảo Bảo giống như bị sét đánh.

      “Bảo Bảo, bình tĩnh…”

      “Mặc tổng, đây là lịch trình hôm nay. Còn có, người muốn tuyển vào"

      “Biết, có thể xuống.”

      Sau lần xem mắt lần trước, trong đầu Mặc Đằng Phi vẫn luôn ra hình ảnh Bảo Bảo muốn lui tới với . Cũng biết tại sao, ma xui quỷ khiến điều tra tư liệu của . ngờ vừa khéo biết tìm việc làm, hơn nữa và bạn mình muốn vào tòa soạn vừa thu mua lâu trước đây. Vì vậy, để Bảo Bảo và bạn cũng nhau tuyển vào.

      ra đối với Lâm Hân, Mặc Đằng Phi có chút ấn tượng. cảm nhận được lúc đó mình bị chụp hình, kinh nghiệm nhiều năm cho biết điều đó. Vì vậy mới thuận tiện kéo Lâm Hân vào. Nếu như có hình gì của , hy vọng tốt nhất là đối phương có thể thức thời chút.

      Mà bên kia, hai người còn mải chìm trong vui sướng khi được nhận vào làm việc trong tòa soạn cơ đấy.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 14

      Edit : Huong August

      Hôm nay là ngày đầu tiên Bảo Bảo làm, vì có thể tạo được ấn tượng tốt với mọi người vào hôm nay, hôm qua Bảo Bảo bị Lâm Hân kéo dạo phố cả ngày, đến nỗi chân cũng mềm nhũn.

      Bảo Bảo biết mình chính là phóng viên chuyên tác nghiệp bên ngoài, hơn nữa vừa mới làm, làm gì có chuyện có công tác tốt để làm chứ. Bình thường chẳng phải là chân chạy vặt hoặc là chút chuyện có ai làm mới để mình làm. Điều này trở thành thông lệ ở các công ty, ngoại trừ có hậu đài.

      Đối với ngày đầu tiên làm, Bảo Bảo cũng muốn ăn mặc quá phô trương, nên mấy bộ quần áo hôm qua ra ngoài mua với Lâm Hân, cái cũng mặc. còn đặc biệt mang đôi giày thể thao, như vậy chạy tới chạy lui có vẻ tương đối dễ dàng. o(∩_∩)o .

      thế giới làm sao có thể có gió lùa. Chỉ trong ngày, toàn bộ công ty, dưới đều biết Bảo Bảo là lệnh từ phái xuống, còn do chính Mặc tổng phân bố. Về Mặc Đằng Phi, đến chuyện chó nhà có mấy lão bà bọn họ cũng biết, huống chi là Bảo Bảo. có quan hệ họ hàng, hai cố, nhưng cố tình lại được Mặc Tổng khâm định. Chuyện này có ý nghĩa gì chứ ?

      Vì thế toàn bộ đều bắt đầu vây quanh cái đề tài này, triển khai tranh cãi kịch liệt.

      Nữ A: “ ấy nhất định là bạn Mặc tổng. Mọi người xem, bao giờ bọn mình thấy Mặc tổng làm mấy hành động thiên vị này chưa?"

      Nữ B: “Cũng có thể, chừng là bạn ấy, vì dời lực chú ý nên mới đặc biệt đưa đến chỗ Mặc tổng."

      Nữ C liếc nữ B cái: “. chừng ta mới là kẻ quấn lấy Mặc tổng của chúng ta. Mặc tổng của chúng ta muốn bị ấy quấn lấy nên mới như vậy."

      Mọi người: “Ừm…, phải là như vậy mới đúng chứ!”

      Vì vậy, Bảo Bảo chúng ta rất bi kịch trở thành đối tượng bị thóa mạ. ra theo đạo lý Lâm Hân cũng chạy thoát, nhưng vấn đề là thời gian tiến vào của với Bảo Bảo khác nhau, hơn nữa ngoại hình Bảo Bảo xinh đẹp hơn , nên rất vinh hạnh tránh được kiếp.

      Buổi sáng, Bảo Bảo rất vui vẻ cưỡi chiếc xe đạp BMW của mình làm. Vừa đến cửa công ty, ngờ lại gặp được xe hơi BMW của Mặc Đằng Phi.

      Bảo Bảo vừa liếc mắt nhận ra đây chính là người đàn ông xem mắt hôm trước. Lý do? Bởi vì ta quá đẹp trai ! Nhớ ngày đó chỉ nhớ mặt mỗi mình An Tịnh đây là mấy ngày trước cùng tương thân người kia, bởi vì quá đẹp trai rồi. Nhớ ngày đó cũng là ngồi cùng bàn đều đem cấp quên mất qua, nhưng là bây giờ đối với cái này cá gặp mặt lần người của lại còn nhớ, rất là trí nhớ của mà tự hào a o(∩_∩)o .

      Vì vậy, Bảo Bảo dùng kỹ xảo hay dùng tiếp cận Mặc Đằng Phi: " mạnh khỏe, là trùng hợp, xe của cũng là bảo mã BMW, còn nhớ tôi hay ?”

      Mặc Đằng Phi sau khi nghe thấy, yên lặng nhìn "bảo mã BMW" của ba giây. cảm thấy, thế giới này có mấy ai có thể dùng câu này để bắt chuyện. Bảo Bảo có thể làm như vậy, cũng coi như là kỳ tài.

      Bảo Bảo thấy Mặc Đằng Phi lên tiếng, tiếp tục : “ nhớ sao? Mấy ngày trước chúng ta vừa xem mắt đấy.”

      Mặc Đằng Phi nhìn gật đầu cái. "Tôi nhớ, sao vậy?”

      Lập tức ánh mắt Bảo Bảo sáng lên: “Vậy chuyện lần trước tôi với có đồng ý ?”

      gì?” Mặc Đằng Phi bày tỏ mình rất nghi hoặc.

      “Chính là lui tới với tôi đó. Tôi cho biết, lui tới với tôi tuyệt đối chịu thiệt. Tôi rất khỏe, dùng rất tốt!” Vẻ mặt Bảo Bảo lời thề son sắt.

      Dùng tốt? Những lời này là có ý gì?

      Bảo Bảo thấy ánh mắt Mặc Đằng Phi, cảm thấy ta hoài nghi mình, vì vậy lại tiếp tục : “Tôi cho biết, tôi có thể vác đồ nặng, còn có thể đánh nhau. Tôi hoàn toàn cần tới giúp, tôi còn có thể bảo vệ , còn giúp tiết kiệm được tiền thuê hộ vệ, có khi tiền công nhân bốc vác cũng có thể tiết kiệm đấy.”

      Mặc Đằng Phi mặt đầy vạch đen, phải muốn tìm bạn trai sao? Nhưng sao lại cảm giác tìm người áp bức mình vậy? Chẳng lẽ chưa từng đương ư? Đến chuyện mấy đôi nhau chung sống thế nào cũng biết sao?

      “Nếu như vậy, cần gì phải tới tìm tôi? Tôi thấy tùy tiện tìm người đều có thể. ”

      Bảo Bảo nhíu mày: “Tôi cũng nghĩ tới chứ, nhưng chỉ có là phù hợp với điều kiện. Tôi tìm suốt ba năm, cũng chỉ tìm được là gần giống với cậu ấy. ”

      Nghe được điều này, Mặc Đằng Phi cảm thấy rất kinh ngạc, gần giống như . Bản thân cảm thấy, mình rất xuất sắc, phái nữ theo đuổi có thể xế thành đại đội rồi. Hơn nữa với ngoại hình của mình, cũng có mấy người có thể vượt qua. Người ấy tới rốt cuộc là ai?

      “Người là ai? Có thể cho tôi biết tên ? tôi và ta khác nhau lắm, tôi thực rất hiếu kỳ.”

      “A, cậu ấy sao, cậu ấy tên An Tịnh."

      An Tịnh! Trong mắt Mặc Đằng Phi lóe lên ánh sáng, ngày trước vô tình nghe tin An Tịnh có bạn , nhưng nghĩ tới bạn lại là . Nhưng chẳng phải bây giờ An Tịnh xuất ngoại ư, nên mới tìm bạn trai ? An Tịnh có biết hay . Hơn nữa, kỳ quái nhất chính là, lại còn chưa từng đương.

      vừa mới người kia là bạn trai sao?”

      “Làm sao có thể! Sao các người ai cũng như vậy chứ, phải, tuyệt đối phải, tôi với cậu ta? Tuyệt đối thể nào!” Bảo Bảo vội vàng phủ quyết.

      Mặc Đằng Phi cũng tin, nhớ ngày đó mọi người biết An Tịnh có bạn , đều cảm thấy rất hưng phấn đấy. Đáng lẽ đều muốn xem, nhưng tên An Tịnh kia ngoan cố muốn chết, gì cũng cho bọn họ . Nhìn dáng vẻ An Tịnh lúc đó, hiển nhiên là rất để ý người kia. Nhưng chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

      đừng gạt tôi nữa, có phải là cậu ta bỏ , nên mới tìm người tới dả kích cậu ta?”

      Bảo Bảo muốn phát điên: “ phải, ban đầu là cậu ấy muốn giả bộ lui tới, chỉ là vì cậu ấy muốn thoát khỏi cảnh nữ sinh tới quấy rầy. Hơn nữa, cậu ấy tôi nên tìm ai đó tốt hơn cậu ấy làm bạn trai mới đúng. Cũng bởi vì thế, ba năm Đại học của tôi chưa từng chuyện đương, nên bây giờ mới vội vã như vậy.”

      Mặc Đằng Phi nghe vậy trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ thằng nhóc An Tịnh kia đơn phương? Nếu ra, đoán chừng thể diện cậu ta mất sạch rồi. Hưm hưm, như vậy vừa khéo, có thể báo thù rồi. Hơn nữa cũng rất nhàm chán. o(∩_∩)o .

      “Được, tôi đồng ý với . Chúng ta lui tới ” Sau khi xong, Mặc Đằng Phi liền phóng xe .

      Bảo Bảo chôn chân ở nơi đó, hạnh phúc tới quá là đột nhiên rồi. o(≧v≦)o~~

      Hôm nay, vốn Bảo Bảo có tâm tình vô cùng khá, bây giờ Mặc Đằng Phi còn đồng ý lui tới với , tâm tình càng thêm tốt, vô cùng tốt, dữ dội tốt. Bảo Bảo cảm thấy ta có mắt nhìn, chọn , nhất định khiến hối hận (Tác giả: Bạn học Bảo Bảo thân ái, bạn cho rằng bạn là thương phẩm đặc biệt bán trong siêu thị à?”)

      Mặc Đằng Phi vốn tuyệt đối tới tòa soạn này, nhưng vì Bảo Bảo, tới. Bây giừ nghĩ lại, đúng là lỗ vốn. Thằng nhóc An Tịnh kia, lần này nhất định thua tay ! \(^o^)/

      Như qua, vốn hôm nay là ngày làm đầu tiên của Bảo Bảo. Kết quả vừa đến công ty bị lạnh nhạt, ràng những người mới khác cũng có chuyện để làm rồi, cho dù là bưng trà rót nước cũng tốt mà. Nhưng những người đó chẳng ai để ý đến , điều này khiến Bảo Bảo có cảm giác cực kỳ thất bại. nên, ràng vừa mới vào công ty, cho dù có đắc tội với ai, cũng phải là bây giờ. Bảo Bảo cho rằng chuyện này nhất định có nguyên nhân.

      Vì vậy Bảo Bảo chạy tới thiên địa của bát quái – nhà vệ sinh nữ!

      Tuyệt đối được coi thường chỗ này, chỉ cần bạn đứng ở chỗ đó cả ngày, bảo đảm đến chuyện con chó nhà bảo vệ giữ của công ty sinh bao nhiêu con bạn cũng biết. Nơi này tương đương với chỗ trao đổi tin tức, ở đây chuyện gì cũng có thể biết.

      Kết quả, đợi Bảo Bảo đứng ở nhà vệ sinh chưa tới 2 phút. Bảo Bảo biết nguyên nhân bị mọi người làm lơ.

      , nếu phải họ đặc biệt nhắc đến tên , còn biết có nhiều người lại muốn phỉ nhổ đến chết như thế. tóm lại, Bảo Bảo nghe được hết mọi lời của họ, nào là kẻ xấu xí, lòng dạ rắn rết, tâm cơ thâm trầm, đặc biệt thích quyến rũ đàn ông, so với hồ ly tinh còn hồ ly tinh hơn.

      Sau khi nghe xong, Bảo Bảo biết là nên tức giận hay là đau lòng. Tức giận, quả họ rất quá đáng, nhưng năm đó và An Tịnh giả vờ lui tới cũng ít lần nghe được những lời như thế, nên sinh thành hệ thống miễn dịch. Hay chăng là vui vẻ, họ là hồ ly tinh, là hồ ly tinh đó, hồ ly tinh rất xinh đẹp đó! chẳng phải họ khen rất đẹp sao? Bảo Bảo u buồn.

      Lại mặt khác, từ khi Mặc Đằng Phi bước vào phòng làm việc của mình. Cứ cách mười lăm phút phụ nữ ăn mặc hớ hênh tới đưa cà phê cho . cũng rất buồn bực, cà phê và nước ở đây cũng là tiền đó, hơn nữa, chẳng lẽ họ lại nhàn nhã như thế? ràng cấm họ tùy ý ra vào, nhưng chính họ lại tìm được lý do. Đột nhiên nghĩ tới Bảo Bảo. ra sớm nghe được mấy lời đồn đãi về Bảo Bảo rồi, đoán chừng bây giờ cũng dễ chịu gì. Như vậy vừa khéo, có thể thuận tiện học theo cách làm ban đầu của An Tịnh, kéo tới bên cạnh . Như vậy đoán chừng họ cũng thu liễm bớt, ít nhất càn rỡ như bây giờ nữa.

      Vì vậy, Mặc Mặc gọi điện thoại: “Bắt đầu từ hôm nay, điều Chu Bảo Bảo tới đây làm trợ lý riêng cho tôi.”

      Nhờ đó, cả công ty lại sôi trào. Rất dễ nhận thấy, sau này Bảo Bảo cũng chẳng tốt hơn.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      có những copy cho ra thành phẩm lỗi nhà Mạc ca

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :