123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 66.1: Điều bí mật

      Edit:Shaly

      Beta: Kẹo Ngọt


      “Sau khi cuộc thi lần thứ ba kết thúc, cái tên Lâm Sở trở nên nổi tiếng chỉ sau đêm, cuối trận chung kết ta còn có màn tỏ tình khiến những người có mặt ở đó vô cùng xúc động …” Bên tai Từ Y Nhân chợt có giọng trong trẻo có chút xúc động vang lên, nghiêng người nhìn về phía sau, dưới bóng cây là Thượng Quan Diệp ngồi với tư thế khá thỏa mái nghế tựa, nhìn dáng vẻ giống như rất vui vẻ và sung sướng.

      “Haizzzzzzzzz”. Vài phút sau, có vẻ như có điều gì suy nghĩ tắt video xem, khuôn mặt vốn luôn tồn tại điềm đạm nhã nhặn của Thượng Quan Diệp hiếm khi xuất nét buồn bã tiếc nuối: “Người cũng mất rồi, bây giờ ra những lời này còn có ý nghĩa gì nữa”.

      “Đúng vậy, nghe qua cảm thấy tình cảm sâu sắc đấy, nhưng ai mà biết được đấy có hay ? Nếu thích ấy như vậy, tại sao gần mười năm trôi qua mà thấy ta có chút biểu nào. kia cuộc sống cũng đâu có vui vẻ gì…” Chẳng biết Vương Kỳ bước đến bên cạnh Thượng Quan Diệp từ lúc nào, mặt có chút lơ đễnh cười nhạo tiếng, trong lời của ta có thể nghe ra khinh thường ràng giống như chắc chắn cậu thanh niên kia thể tình cảm như vậy trước mặt nhiều người cũng chỉ là mánh lới để tạo nổi tiếng.

      “Nhưng nghe lại câu chuyện của câu ta khiến cho tôi chợt nhớ đến Lưu Y Y lúc trước hình như cũng từng tham gia vai trong “Đại vương triều” đúng nhỉ? Lúc đấy tôi cũng giống ấy chưa đến hai mươi tuổi, nhưng nháy mắt trở thành tiền bối rồi”. Vẻ mặt Thượng Quan Diệp có chút miễn cưỡng thở dài hai tiếng, vẻ mặt khi buông lỏng tâm tư của Thượng Quan Diệp khiến Từ Y Nhân ở bên cạnh có chút buồn cười.

      “À, đúng rồi! Trong bộ phim đó cậu cũng diễn vai hoàng đế thời niên thiếu, chắc cũng có cảnh cùng kia diễn chung nhỉ, cậu thấy ta thế nào?” Sau khi Lưu Y Y qua đời khiến cho giới giải trí trải qua hàng loạt chấn động và thu hút chú ý của rất nhiều người, mà Vương Kỳ cũng ngoại lệ, cũng có chút tò mò giống những người bình thường khác.

      Thượng Quan Diệp hơi nheo mắt lại, giống như hồi tưởng lại mười năm về trước, thời điểm mùa hè năm đó, hồi lâu sau mới lộ ra nụ cười rồi : “ ấy là rất xinh đẹp, cũng rất hoạt bát và đơn thuần. Về kỹ nâng diễn xuất …”

      Ánh mắt nhìn sang Từ Y Nhân vểnh tai đứng bên cạnh nghe từng lời của , bĩu môi thêm: “Nếu ai mới vào nghề cũng giống bé này, vậy tôi rất tự ti về khả năng của mình rồi.”

      "Ha ha..." Vương Kỳ bật ra tiếng cười rất sảng khoái, Từ Y Nhân lại là có chút ngượng ngùng.

      Tuy là lúc đó Thượng Quan Diệp cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng lại rất biết cách đối nhân xử thế, dường như đối với tất cả những chuyện khó giải quyết đều có thể giải quyết ổn thỏa được.

      bước chân vào giới giả trí và nổi tiếng từ khi còn rất trẻ, ở tại giới giải trí lăn lộn cũng hai mươi năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nghệ sỹ hay bất cứ ai trong giới truyền thông phát biểu các kênh thông tin đại chúng có chỗ nào tốt.

      Có thể những tố chất tốt nhất đều tổng hợp con người như là kỹ năng diễn xuất thiên phú, cách làm người lại rất khiêm tốn, khó có thể dùng lời lẽ để diễn tả hết được vẻ đường hoàng chững chạc của .

      Giống như vừa rồi, ràng muốn nhận xét về kỹ năng diễn xuất của Lưu Y Y lại có thể thuận miệng thay đổi bầu khí nhân tiện khen ngợi diễn viên mới và nghề như .

      Nghĩ lại chính mình vừa rồi cố tìm hiểu xem cảm nhận của về diễn xuất lúc trước của bản thân, tinh thần có chút hốt hoảng lo lắng, tâm tình theo từng lời của mà bất ổn làm cho Từ Y Nhân có chút nhịn được bật ra tiếng cười khe khẽ.

      “Làm bộ làm tịch”. Tô Khả Nhi đứng đó xa nhìn thấy dáng vẻ của mấy người bọn họ vui vẻ đùa giỡn liền tức giận thầm câu, ta chợt nghĩ lại gần đây thái độ đối xử của Đường Tâm đối với hai người bọn họ bất đồng, trong lòng lại càng thêm cực kỳ ghen tỵ và tức giận.
      Last edited by a moderator: 26/10/15

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      @Hungdtk tks vì bạn đã way lại, iu bạn nhìu nhìu lắm lun:yoyo26::yoyo26::yoyo26::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    3. Hươg

      Hươg New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      12
      Cuối cùng bạn cũng quay lại rồi. ^_^

    4. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Hôm nay mình tạm đăng đến đây các bạn nhé, các chương còn lại mình sắp xếp và đăng vào tối ngày mai, mình xin lỗi nha, lỗi chính tả sáng mai có bạn vào sửa lại vì mình nhỡ nhận công ca nên mai muộn mới về đc
      myuyen, Hươg, olphuit3 others thích bài này.

    5. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 66.2: (Tiếp)


      Edit:Shaly

      Beta: Kẹo Ngọt


      "A..."

      tiếng thét chói tai vang lên suýt làm thủng màng nhĩ của mọi người, Tô Khả Nhi vẫn đắm chìm trong ảo tưởng kịp chuẩn bị, nhanh chóng rút cái chân đau lại,sau đó nhìn về phía Hứa Nhạc đứng lên với vẻ mặt bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt xinh đẹp của ta thất sắc : " chút được , tôi đau chết mất!"

      "Trong thời gian này cần phải cẩn thận để ý chút, tối nhất khi trở về nhớ bôi thuốc mỡ tiêu sưng, vết thương này cũng có gì nghiêm trọng đâu!" Hứa Nhạc trả lời đâu ra đấy khiến cho Tô Khả Nhi có vẻ như chuyện bé xé ra to.

      " là đau quá !" Ý thức được vừa rồi chính mình thất lễ, Tô Khả Nhi vẻ mặt ủy khuất lại nặn ra hai giọt nước mắt, oán hận kêu tiếng.

      " có thể được ?" Thiệu Chính Trạch nhàn nhạt liếc ta cái rồi hỏi.

      "Em..." Thử nhàng đặt chân xuống đất,chỗ cổ chân ta vẫn có chút đau đớn khó nhịn, Tô Khả Nhi cắn môi lắc đầu.

      "Vương Tuấn, đưa tiểu thư này vào trong này." Tiếng vừa dứt, liền bước chân rời khỏi đây, hướng phòng nghỉ mà tới.

      "Tại sao lại là tôi?" Vương Tuấn có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bóng lưng boss nhà mình, lại nhìn tới bộ dáng tiểu phu nhân cúi đầu đáng thương đứng đó, đưa tay vỗ Hứa Nhạc ngơ ngác bên cạnh mình : ", dìu ta ."

      "..."

      Lại lần nữa bị biến thành chân sai vặt khiến vẻ mặt Hứa Nhạc có chút buồn bực, nhìn thấy bóng dáng Vương Tuấn đa bước , nên có cách nào khác đành phải làm theo.

      "A." Tô Khả Nhi khóe môi tràn đầy ý cười khinh miệt có chút dương dương tự đắc,liếc nhìn thoáng quaTừ Y Nhân, giọng ta đắc ý, tựa như giây sau, ta là Thiệu phu nhân cao quý vậy.

      " là..." Thượng Quan Diệp nên lời, lấy lại tinh thần nhìn qua Từ Y Nhân cúi đầu lau khô tóc, đôi mắt rũ xuống nhìn ra tâm tình gì, làm cho cảm thấy thương tiếc nên lời.

      "Em sao rồi?" Suy nghĩ lúc lâu cũng chỉ được câu giống lời an ủi này, biết tại sao luôn cảm thấy nhóc kia thoạt nhìn mảnh mai nhu nhược, vẻ mặt cũng là mềm mại thuần khiết, nhưng có nhiều lúc lại làm cho có loại cảm giác thực rất kiên cường.

      Đối với , cảm thấy dù có nhiều lời an ủi cũng đều vô dụng.

      "Em sao." nhàn nhạt câu, trong lòng lúc này cuồn cuộn khó chịu ấm ức, nhưng bên tai chợt vang lên những lời lúc ở xe ngày hôm qua.

      Trước tiên phải học được cách kìm chế cảm xúc, sau đó là luôn nở nụ cườiở mọi tình huống. Còn có, nếu muốn khóc, nhất định phải khóc ở trước mặt ...

      Nhưng trước mắt, chính mình bị uất ức, còn lại ở bên cạnh người khác .

      Loại cảm giác này, là có chút tức đến khó thở nổi, lúc này ngay cả câu cũng ra được.

      ...

      "Tổng giám đốc." Trong phòng nghỉ rộng lớn vô cùng yên tĩnh, Tô Khả Nhi thanh mềm mại kêu tiếng, Vương Tuấn đứng ở bên cạnh nhịn được toàn thân nổi da gà.

      như thế này, ngay cả cũng thích nổi, cũng biết ông chủnghĩ cái gì nữa, bỏ mặc tiểu phu nhân đáng thương bên ngoài khôngan ủi, lại gọi ta vào đây.

      "Chân thế nào rồi?"Thiệu Chính Trạch có chút yên lòng lo lắng cho đứng bên ngoài kia, giọng lãnh đạm hơn bình thường.

      "Cảm ơn tổng giám đốc quan tâm." Tô Khả Nhi đôi mắt đưa tình nhìn lại , coi Vương Tuấn đứng bên cạnh như khí, "Có ngài ân cần hỏi thăm như vậy, làm em cảm thấy đau chút nào."

      "Phì..." Vương Tuấn thiếu chút nữa nhịn được cười ra tiếng, liếc nhìn qua của ông chủ sau đó lập tức yên lặng quay đầu nhìn qua bên.

      "Vậy là tốt rồi. Trước mắt có vai diễn rất thích hợp với , tối mai có bữa tiệc, tôi kêu người dẫn gặp mặt đạo diễn trước." Thiệu Chính Trạch ngước mắt nhìn ta cái, rồi tiếp tục : "Chỉ cần đạo diễn bên kia đồng ý.Vai diễn này chắc chắn là của ."

      "Cảm ơn tổng giám đốc." Tô Khả Nhi quả thực có chút được sủng ái bất ngờ mà kinh ngạc, thẹn thùng mở miệng: "Chỉ là biết tôi có thể đảm nhiệm được vai diễn đấy nữa?"

      "Tuy vai diễn này rất khó, nhưng biết cách ăn như vậy hẳn là có vấn đề gì đâu." Thiệu Chính Trạch ngược lại tiếc lời ca ngợi ta, giọng khẳng định như vậy làm cho Tô Khả Nhi tâm tình càng thêm nhộn nhạo, ánh mắt nhìn vào nét mặt tuấn của , thử dò xét hỏi: "Chỉ là biết, đấy là vai diễn như thế nào? Tôi cũng muốn chuẩn bị chút để làm tôt."

      “Chỉ cần diện mạo vốn có của là có thể diễn tốt rồi." Như có điều suy nghĩ nhìn cái, giọng càng lạnh lùng nhạt nhẽo: "Phan Kim Liên."

      "Phì..."

      Lần này người vốn luôn làm nền là Vương Tuấn hoàn toàn nhịn được nữa, phì cười thành tiếng, có chút cảm giác bị chính mình cười đến phát sặc, hơn nữa ông chủ của mình xưa nay luôn lãnh đạm biết đùa giỡn là gì, biết điều gì làm thay đổi ngài ấy nữa,

      Những lời vừa rồi làm cho người ta tức chết mới lạ! quá hay !

      "Chuyện này..." Tô Khả Nhi hiển nhiên nghĩ tới lại đột nhiên ra câu như vậy, Phan Kim Liên trong lịch sử nổi danh là dâm phụ, lời này, ràng là cố ý làm mình nhục nhã !

      Tô Khả Nhi có chút thể tin được nhìn lại , trong ánh mắt ta có chút uất ức, đột nhiên đứng dậy, thân hình cao gầy, lạnh như băng cảm giác áp bách bước tới gần , khẽ cúi người, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lùng : "Trong tiểu thuyết, cảnh Phan Kim Liên khiêu khích Tây Môn Khánh, cùng với biểu vừa rồi của đúng là có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu?"

      "Tôi..."

      "Trần đạo diễn chuyện được nhã nhặn cho lắm, cố gắng làm cho tốt, đừng làm cho tôi thất vọng." ngồi đứng thẳng dậy, lưu lại câunói gọn gàng, sau đó đẩy cửa ra nghênh ngang rời .

      "A!"

      Tô Khả Nhi có chút phát điên đem chiếc ghế bên chân trực tiếp đá bay, sau đó trong phòng nghỉ vọng ra tiếng thét chói tai kêu đau, làm cho tất cả mọi người bên ngoài tò mò liếc mắt nhìn.

      ...

      "Mẫu quảng cáo tôi xem, có thể thấy quay rất tốt..." Trong phòng làm việc Đường Tâm có chút kích động tràng dài, vừa ngước nhìn liền trông thấy Từ Y Nhân ngồi đối diện có chút ngơ ngác, đành cố tình muốn ho tiếng rồi : "Y nhân?"

      "Vâng chị Đường Tâm." Phục hồi tinh thần lại Từ Y Nhân có chút xin lỗi cười cái tỏ vẻ biết lỗi, chợt bên tai vang hai tiếng gõ cửa,Tô Khả Nhi thân váy ngắn bó sát người đẩy cửa bước vào.

      Ánh mắt có chút tức giận nhìn qua bộ dáng ta, Đường Tâm gì, đem văn kiện bên cạnh rút ra quyển kịch bản đưa cho Tô Khả Nhi: "Trong bộ phim này phần diễn của cũng ít. Đạo diễn Trần Đạo ở trong giới quay phim truyền hình cũng là người rất có thế lực, cố biểu cho tốt."

      "Tôi cố gắng ." Tô Khả Nhi đưa tay tiếp nhận kịch bản, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Từ Y Nhân chút gợn sóng, móng tay nhọn khảm vào lòng bàn tay có chút đau nhức mới có thể làm cho ta hơi hoàn hồn.

      Dựa vào cái gì Thiệu Chính Trạch phải thay ta ra mặt, lại muốn đẩy đưa tới bên người đàn ông béo mập, nhớ tới việc mình phải tới gần cái miệng tanh hôi kia, trong cổ họng liền muốn buồn nôn.

      Tuy lão già kia những chuyện làm cho người ta chán ghét, nhưng ngược lại rất nghiêm túc hứa cho ta nhiều đất diễn hơn. Nghĩ tới đây trong lòngTô Khả Nhi có chút cân bằng lại, như có như cười khẽ tiếng, nắm kịch bản, lắc lắc vòng eo thon thảxoay người rời .

      Ánh mắt tự chủ nhìn theo bóng dáng vênh váo tự đắc của ta, Từ Y Nhân hai ngày nay trong lòng vẫn tích tụ buồn bực lúc này cảm giác đó càng nặng nề hơn.

      Kể từ lúc gặp nhau ở trường quay hôm đó, bị ông nội gọi về nhà mất hai ngày, cũng có gặp lại . Tô Khả Nhi nhận được vai diễn quan trọng trong bộ phim mới, nhớ tới vừa rồi ta lúc rời hình như cười tiếng nào,làm cho cảm thấy hít thở thông trong lòng có chút khó chịu .

      Thiệu Chính Trạch họp vừa ngước lên ngoài ý muốn thoáng nhìn thấy thân ảnh ngoài cửa kiếng, bộ dáng ngẩn ngơ lại mất mát rơi vào đáy mắt , làm cho có chút bất đắc dĩ thở dài hơi.

      "Tạm dừng cuộc họp ở đây." Đột nhiên lên tiếng dừng lại cuộc họp rồi cùng Vương Tuấn bước ra khỏi phòng làm việc, thuận tay nhắn tin nhắn gửi di.

      Từ Y Nhân vừa bước vào , liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cúi đầu xem văn kiệnphía sau bàn làm việc, ánh mặt trời chói rọi xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu bờ vai của , khuôn mặt lúc này tuấn lạnh lùng mà sắc bén, cả người toát lên vẻ cao quý mang theo chút cảm giác xa cách.

      Sau khi mở cửa cho , Vương Tuấn yên lặng rời bước ra ngoài, Thiệu Chính Trạch từ lúc vừa bước vào liền chú ý tới , nhưng nhớ tới hai ngày này cái tin nhắn gửi cho cũng có, giương mắt nhìn qua, cố kiềm chế ý muốn đứng lên rồi bước đến ôm chặt trong vòng tay mình.

      "Tổng giám đốc, tìm em có việc gì ?" Chỉ nhìn bộ dáng ngay ngắn nghiêm túc của , Từ Y Nhân cách nào đem lúc này cùng với dịu dàng thắm thiết của buổi tối ngày hôm đó đánh đồng được, nghĩ tới chắc là có công việc gì đó nên tự giác thay đổi cách xưng hô.

      "Em gọi là cái gì?" Thiệu Chính Trạch thần sắc sửng sốt chút, tự giác nhíu mày, nhìn xem bộ dáng cắn môi có chút luống cuống, bất đắc dĩ thở dài hơi, đứng dậy tới trước mặt .

      "Hai ngày gặp. Em quên là gì của em rồi." Đưa tay vuốt hai cái lên đôi môi mím chặt của , ngón tay có chút chai sạn, cảm giác xúc động làm cho trong lòng ủy khuất muốn phát tiết ra, ngửa khuôn mặt nhắn lên nhìn chằm chằm , giọng cãi lại : "Em quên."

      " quên, vậy sao lại lại gọi như vậy?" Thiệu Chính Trạch có ý muốn trêu chọc , đưa tay nhéo nhéo gò má phình ra của , cảm giác mềm mại, đúng là nhất thời có chút vui vẻ mãn nguyện, dứt khoát trực tiếp ôm cùng ngồi sofa, đem đặt ngồi đùi của mình, cũng chuyện, tiếp tục xoa nắn khuôn mặt trắng mịn của , thích đến mức muốn buông tay.

      "Đừng. Đau em." Từ Y Nhân chưa từng thấy qua như vậy, bị xoa mặtmạnh khiến vội vàng duỗi ra hai ngón tay cầm lấy tay của .

      "Em còn biết đau sao?" Thiệu Chính Trạch dừng tay nhìn cái, nửa bên mặt của bởi vì động tác của đỏ bừng lên, đôi mắt trong suốt kinh ngạc nhìn , tựa hồ hiểu vì sao lại đột nhiên lại đối xử với như vậy.

      hề than thở tiếng nào, đưa tay vuốt ve những ngón tay mảnh khảnh của , đôi môi mỏng của tràn ra tiếng thở dài, như có điều suy nghĩ : "Đưa em vào trong giới điện ảnh phức tạp này, rất yên tâm."

      ở trong cái giới điện ảnh này cũng mười năm, thế nhưng lại là đối với mọi người xung quanh hề đề phòng chút nào, tính tình đơn thuần như vậy, hận thể đem nhét vào trong túi áo của mình, ngày ngày mang theo bên người, cũng tiết kiệm được thời gian nhớ nhung .

      Thượng Quan Diệp, Trịnh Thu người hoàn mỹ như vậy dĩ nhiên cần phải .

      Mà ngay cả Lâm Sở, Tống Dục, Tô Khả Nhi những người mới này,người nào lại có tâm tư của riêng mình?

      Nhớ tới ngày đó nhìn thấy từ phía xa xa, nhóc này ánh mắt chút che giấu quan tâm đối với Thượng Quan Diệp kia, lại còn có ngày trước đó, bởi vì Lâm Sở vài câu tỏ tình liền cảm động khóc đến sưng mắt, trong lòng cảm giác thoải mái lại càng mãnh liệt hơn.

      "Em..." Từ Y Nhân tự biết cách đối nhân xử thế của mình vẫn luôn thiếu sót, nếu suốt mười năm qua cũng nếm trải nhiều thiệt thòi như vậy, cùng người khác ở chung vẫn luôn tốt.

      Giới giải trí cơ bản người người đều mang theo mặt nạ, ngoài mặt ngọt ngào tươi cười, tỏ vẻ ai cũng là người tốt ai cũng rất thân thiết, nhưng chỉ trong chớp mắt có thể lạnh nhạt thành người xa lạ được ngay. Ngoài mặt thân thiết hài hòa, hoạn nạn cùng nhau, vừa xảy ra chuyện lập tức đường ai nấy , chia ly đôi ngả coi như hề quen biết.

      Cũng chính là như vậy, cho nên mới quý trọng những người chân thành mỉm cười đối với , ví dụ như Thượng Quan Diệp là người luôn để tâm dìu dắt , ví dụ như Trịnh Thu luôn im lặng lên tiếng thường giúp giải vây, ví dụ như Tiếu Duệ...

      So với mười năm trước , có thể bắt đầu từ những bước đầu tiên như thế này dĩ nhiên là quá tốt rồi .

      "Thôi, chuyện này nữa." Nhìn vẻ mặt khó xử của , nỡ lại ép buộc .

      Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nếu như nhóc kia có thể lập tức biến thành Thượng Quan Diệp gian xảo để thể tâm tư như vậy cũng còn là nữa rồi.

      Thân thể mềm mại vùi ở trong ngực , nhớ tới hai ngày này trong lòng luôn để ý nghi hoặc, Từ Y Nhân trầm mặc hồi lâu sau, có chút chần chờ mở miệng : "Tô Khả Nhi nhận bộ phim mới rồi sao?"

      "Ừ . Phim mới của Trần Phong, vai diễn cũng tệ lắm." dùng tay vuốt vuốt ngón tay khéo léo của , giọng tỏ ra mấy quan tâm.

      "Là ngày đó, cùng ấy..." Có chút biết mở miệng thế nào, bộ dáng lắp bắp mang theo ít khẩn trương, nhưng lại làm cho Thiệu Chính Trạch đáy mắt mang theo ý cười.

      Ai nhóc này thông suốt, ra chỉ là giấu ở trong lòng ra mà thôi.


      Nghĩ như vậy, cố ýhiểu sai ý của cất lời trêu chọc : " ấy vóc người tệ. Ngực lớn chân dài, đôi mắt phóng khoáng, vai diễn kia rất thích hợp với ấy."

      "..."

      Từ Y Nhân khuôn mặt đỏ lên , có chút dè dặt nhìn , tựa hồ là có chút thể tin được những lời có chút lưu manh vừa rồi có thể từ trong miệng người luôn luôn lạnh lùng như ra.

      Từ Y Nhân tự giác cúi đầu xuống nhìn chính mình, mím môi tỏ vẻ ấm ức : "Cho nên mới..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :