1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sau khi ly hôn là bảo vật - Trúc Mộng Hề (Hoàn - Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 35. Ra cửa.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Nửa giờ sau, Tiêu Tĩnh nhìn trời, đầu óc bị ngập nước hay sao mới đồng ý chơi cờ tướng cùng Lý Hiểu, mặc dù nhìn có vẻ rất hài lòng, bộ dáng cầm quân cờ coi như là cao thủ, nhưng khi hạ quân cờ, là tệ, ít nhất ở trong mắt của là như vậy, bước phải nghĩ lâu, tiếp theo bàn thua bàn, đối phó loại kẻ địch này, Tiêu Tĩnh có hứng thú, mắt thấy phút lại qua, bộ dáng Lý Hiểu do dự, Tiêu Tĩnh nổi giận, vỗ bàn trà.

      "Tôi bảo, nghĩ kỹ chưa, mỗi lần bước đều nghĩ lâu như vậy, kết quả cuối cùng đều là thua phải sao."

      Lý Hiểu nghe vậy nhụt chí nhìn Tiêu Tĩnh, " phải con thường có hứng thú với quân cờ hay sao, tại sao chơi cờ tướng tốt như vậy?"

      " chỉ là cờ tướng, cờ vây, quân kỳ, cờ năm quân, cờ nhảy, cơ bản chỉ cần chữ cờ dính bên cạnh, tôi đều biết." Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu, giọng dường như nhàn nhạt, vừa mang theo tia đắc ý.

      "Ai dạy vậy?" Vốn còn muốn khoe khoang chút, kết quả bị người ta đánh cho tơi bời hoa lá, nước mắt Lý Hiểu chảy giàn giụa , phải là mình quá kém, mà là kẻ địch quá mạnh mẽ.

      "Cha tôi" Tiêu Tĩnh cười, và mẹ giống nhau, mẹ rất thích vận động, từ lười, cho nên, lúc thích nhất là ngồi đùi cha nhúc nhích, có đôi khi, cha Tiêu dạy chút kiến thức, phải biết năm đó cha Tiêu là thiên tài IQ cao gần 180, làm con của ông, mặc dù IQ Tiêu Tĩnh khoa trương bằng cha, nhưng tuyệt đối kém, chỉ cần muốn, học cái gì rất nhanh, nhưng mà ràng, phải người có ý chí mạnh mẽ, cho nên mới phải chọn hệ tiếng Trung, khoa thoải mái nhất trong đại học.

      "Cha tôi là người thích đánh cờ, từ ông dạy tôi các loại quân cờ, nhất là cờ tướng và cờ vây, tôi cảm thấy kỹ năng chơi cờ của mình tệ, dù sao cả đời tôi đánh thắng được cha tôi là bình thường, hơn nữa người tầm tuổi này giống tôi, thích đánh cờ qủa có rất ít, hôm nay mới biết,
      ra là ánh mắt tôi hạn hẹp, châm ngôn núi cao còn có núi cao hơn quả nhiên là đúng, biết so tài với cha tôi, sẽ ra kết quả gì.”


      “Thế nào, xem thường tôi à, sợ tôi đánh lại cha thật mất mặt.” Tiêu Tĩnh nhìn thấu, đánh lại cha , có nghĩa kỹ năng chơi cờ của kém, chỉ là lười mà thôi, nếu nghiêm túc, thì đã sớm vượt qua cả cha rồi.


      “Tôi có ý này.” Lý Hiểu thấy Tiêu Tĩnh bắt đầu xù lông, vội vàng trấn an, “Nếu có cơ hội như nói, hai người có thể thử xem, chỉ là, cha tôi, quân cờ như mê, thời điểm đánh cờ mặc kệ có quy củ hay , chỉ có thắng thua, hơn nữa cầu người đánh cờ phải tôn trọng ông, nếu như bị ông biết ́ ý thua, ông sẽ nổi giận, nếu thật sự kỹ thuật đánh cờ bằng, ông cũng sẽ nổi giận, khi có cơ hội chạm mặt với ông, có thể phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”


      “Vậy hay là để cho ông gặp cha tôi .” Tiêu Tĩnh vừa nghe, thấy tính khí ông kỳ quái như vậy, quên , phục vụ được, thì để cho cha phục vụ , biết đến lúc đó trong hai người ai sẽ khiến ai tâm phục khẩu phục.


      được.”


      Lần này Lý Hiểu có phản đối, tổng thể trước mắt, đã thành kết cục chết, làm như thế nào đều vẫn chết, tốt nhất dừng lại thôi, kỹ năng chơi cờ của Tiêu Tĩnh là ngoài ý muốn, cắt đứt kế hoạch của , nhưng mà, Lý Hiểu lập tức có kế hoạch thứ hai.


      “ Có muốn chơi trò chơi ?”


      “Chơi trò gì?”


      “Tuỳ ý, thích gì, bóng bàn, cầu lông, tennis, chọn một cái như thế nào?” Cái gọi là trò chơi, là một trò chơi TV thực tế, đó là lý do tại sao một số người thích các hoạt động ngoài trời.


      Thấy Lý Hiểu chuẩn bị, Tiêu Tĩnh có chút hứng thú, đã rất lâu vận động, “Chúng ta chơi tennis.”


      “Được.”


      Phải nói ở phần thể lực, Tiêu Tĩnh tật theo kịp Lý Hiểu, lần này, bị Lý Hiểu đánh cho tan tác, ́ ý tìm lại chút mặt mũi, cho nên Lý Hiểu nhẹ tay, dĩ nhiên Tiêu Tĩnh đánh lại, trong chốc lát liền thở hổn hển kêu cần nghỉ ngơi.


      “Nhanh như vậy thì được, thể lực thật là quá kém.” Lý Hiểu tìm được chút mặt mũi, dương dương tực đắc nhìn Tiêu Tĩnh.


      là một đấng mày râu, cần nói bình thường thích vận động, chính là trời sinh đã có ưu thế hơn tôi, thắng tôi ở thể lực thì tính là gì, có bảnh lãnh chúng ta so tài đánh cờ.” Tiêu Tĩnh chịu yếu thế, nhíu mày phản kích.


      Nghe được chữ quân cờ, Lý Hiểu có chút nhụt chí, “Đó phải là sở trường của tôi.”


      “Đây cũng phải là sở trường của tôi.”


      “Đây chẳng qua là sở thích nghiệp dư.”


      “Chẳng lẽ tôi là người chuyên nghiệp?”


      Bất tri bất giác, hai người giống như hai đứa bé đấu võ mồm, bình thường Tiêu Tĩnh thích tranh cãi cùng người khác, nhưng một khi đã tranh cãi, tuyệt đối khiến cho người ta kêu trời trời biết, kêu đất đất chẳng hay, giờ phút này tâm lý Lý Hiểu chính là như vậy, loại cảm giác trộm gà được còn mất nắm gạo, cuối cùng nhụt chí.


      “Quên , đàn ông tranh chấp phụ nữ.”


      “Tôi là phụ nữ đấu với đàn ông, hơn nữa, xác ̣nh được qua tôi sao?” Tiêu Tĩnh lập tức lại phản kích, thể thừa nhận, thấy vẻ mặt Lý Hiểu nhụt chí, tâm tình vô cùng vui vẻ.


      Hai người, một người phụ nữ gần ba mươi, một người đàn ông ba mấy tuổi, ý thức được cử chỉ của mình, giống như đứa bé tranh cãi nhau, nửa ngày trôi qua rất nhanh, sau bữa cơm chiều đơn giản, Lý Hiểu muốn Tiêu Tĩnh thực hiện cam kết, thúc giục thay quần áo để ra cửa, dưới cái nóng mùa hè, buổi tối xuất hiện tương đối trễ, chỉ là, cái này ảnh hưởng cảm xúc của mọi người, sau khi ăn cơm tối xong ra ngoài tản bộ, thời tiết thành phố Z, mặc kệ ban ngày nóng bao nhiêu độ, bắt đầu từ sáu giờ tối, nhiệt độ sẽ từ từ hạ xuống, hơn bảy giờ, mọi người có thể tiếp nhận khí, nếu buổi tối đúng mười hai giờ, đứng bên ngoài, sẽ rất mau lạnh.


      Lý Hiểu biết Tiêu Tĩnh sợ nóng, ́ ý kéo dài thời gian mới ra cửa, mới hơn bảy giờ một chút, bầu trời vẫn còn có một tia sáng, cái này gọi là ban ngày còn chưa qua.


      Lý Hiểu biết trước cửa chính khu chung cư này là một quảng trường, bình thường sau khi ăn cơm tối xong sẽ có các bà và các chú khiêu vũ ở chỗ này, dĩ nhiên, trong đó sẽ có một ít nam nữ trẻ tuổi thích khiêu vũ, chỉ là tương đối ít, nhưng có thể tưởng tượng, mỗi ngày ở quảng trường vào buổi tối sẽ hết sức náo nhiệt, Lý Hiểu dẫn Tiêu Tĩnh ra quảng trường, ca khúc Phượng Hoàng Truyền Kỳ rất nhanh được phát ra, nhìn quảng trường đã có năm mươi hoặc một trăm người các bà các chú bắt đầu khiêu vũ, vô cùng vui vẻ, biết thế nào, Lý Hiểu đã cảm thấy mình bị lây nhiễm một phần, đụng vào Tiêu Tĩnh một cái.


      “Muốn khiêu vũ ?”
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yên, AnAn, sanone21122 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 36. Bạn ?
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Tiêu Tĩnh nhìn rất thích thú, bất ngờ nghe được Lý Hiểu bảo mình như vậy, liền vội vàng lắc đầu, " cần, tôi khiêu vũ."

      " sao, động tác rất đơn giản, xem rất nhiều người biết, ràng mới gia nhập, dù sao chỉ là cao hứng, ai cười ." Lý Hiểu đưa tay kéo Tiêu Tĩnh.

      " thôi, chúng ta khiêu vũ thôi."

      " cần, tôi muốn ." Tiêu Tĩnh đứng tại chỗ , sức lớn hơn Lý Hiểu, Lý Hiểu hơi dùng sức, tự nguyện theo , bị người ta kéo , nhất là trước mặt mọi người, Tiêu Tĩnh cảm thấy tự nhiên, dứt khoát thuận thế nhào vào người Lý Hiểu.

      "Tôi ."

      Bất thình lình mỹ nữ nhào vào trong lòng, Lý Hiểu kinh ngạc đồng thời lúng túng, bởi vì Tiêu Tĩnh ôm mình, trước ngực đôi mềm mại chạm người , khiến cho cả người cứng ngắc, nhưng ràng Tiêu Tĩnh có chú ý tới điểm thích hợp, nếu như bọn họ là tình nhân, ôm như vậy sao cả, nhưng quan hệ của bọn họ bây giờ phải vậy, nhất là dưới tình huống lúc trước Lý Hiểu có chút tâm tư với Tiêu Tĩnh, tâm tình rất phức tạp, mặt vui mừng, mặt lại mất mát, người ta căn bản biết tâm ý mình, phải cố ý ôm ấp thương.

      "Tĩnh, buông tôi ra." Hai người mặc dù thể so sánh được với minh tinh TV, nhưng người cao lớn ôn hòa, người nhanh nhẹn xinh xắn, đứng chung chỗ khí lại hòa hợp như vậy, cộng thêm đến quảng trường, đại đa số là người trung niên, hai người vốn dễ làm cho người khác chú ý, kết bây giờ lại lôi lôi kéo kéo, dù là Lý Hiểu rất muốn Tiêu Tĩnh ôm mình nhiều hơn lát nữa, nhưng lúc này thấy nhiều người nhìn sang, vì danh tiếng Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu vẫn nên nhắc nhở Tiêu Tĩnh buông mình ra chú ý đến hình ảnh.

      "Tôi khiêu vũ." Tiêu Tĩnh mặc kệ Lý Hiểu tâm tư cẩn thận, chỉ kiên định nhìn , đồng ý buông tay, đến lúc đó xem làm sao bắt khiêu vũ được.

      Nhìn thấy trong mắt ý có cách nào, Lý Hiểu biết mình nên khóc hay nên cười, vẫn còn có người như vậy, ánh mắt mọi người chung quanh càng trở nên kỳ quái, liền vội vàng gật đầu.

      "Được, muốn khiêu vũ khiêu vũ."

      Có Lý Hiểu bảo đảm, lúc này Tiêu Tĩnh mới hài lòng buông ra, chỉ là, bên này vừa mới buông ra, bên kia lập tức có người nhận ra Lý Hiểu, thực khéo, người ta khám răng tại phòng khám bệnh của Lý Hiểu.

      "Bác sỹ Lý?"

      "Đó, là thím Vương." Quay đầu lại nhìn thấy khách khám bệnh tại phòng khám của mình, Lý Hiểu liền vội vàng cười gật đầu chào hỏi.

      " Bác sỹ Lý, đây là bạn à? đáng ." Thím Vương thấy Tiêu Tĩnh còn nắm cánh tay Lý Hiểu, thời điểm hai người lôi lôi kéo kéo lại ôm, cảm thấy chàng trai này có chút quen thuộc, nhưng chưa dám nhận thức, lúc này hai người tách rời ra, bà nhìn ràng, mới xác định mình nhận lầm người, bởi vì là khách quen cũ của Lý Hiểu, thím Vương hiểu tình hình Lý Hiểu, bà từng nhiệt tình giới thiệu bạn cho Lý Hiểu, nhưng đều bị Lý Hiểu ôn hòa cự tuyệt.

      "Giới thiệu với thím chút."

      "A, đây là bạn của tôi, bạn rất thân." Thấy ánh mắt thím Vương mập mờ, Lý Hiểu có chút xấu hổ nhìn Tiêu Tĩnh, ràng bọn họ phải người , nhưng lúc nãy trước mặt mọi người lôi lôi kéo kéo, nếu như mình thẳng, chỉ sợ làm cho thím Vương coi thường Tiêu Tĩnh, tốt nhất mơ hồ chút, khiến cho thím Vương tự nghĩ, chỉ là, nếu như Tiêu Tĩnh là bạn của mình như lời , cảm giác tệ.

      Lý Hiểu bị chính ý nghĩ của mình hù dọa, muốn Tiêu Tĩnh trở thành bạn mình sao?

      Thím Vương chưa cho Lý Hiểu thời gian phân tích tâm tình mình, nghe Lý Hiểu giới thiệu, càng thêm nhận định Tiêu Tĩnh là bạn Lý Hiểu, chỉ vì xấu hổ ngượng ngùng, tay nghề Lý Hiểu tệ, thím Vương khám răng ở chỗ Lý Hiểu mấy lần đều tương đối hài lòng, cho nên vô cùng nhiệt tình với Lý Hiểu, vì vậy chuyện của cũng rất để tâm.

      "Bác sỹ Lý, tuổi như vậy mà còn xấu hổ, tôi cho biết, những thứ khác có thể xấu hổ, nhưng theo đuổi phụ nữ thể xấu hổ . . . . . , tên là gì, ở chung chỗ với bác sỹ Lý bao lâu. . . . . ."

      Tiêu Tĩnh cảm thấy, nếu để cho thím Vương và mẹ mình ở chung chỗ, nhất định hai người có thể trò chuyện, đều là người nhiều, nghe được thím Vương luôn miệng gọi mình là bạn Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh cảm thấy mình rất oan, mấy lần muốn mở miệng giải thích, phải bị Lý Hiểu cắt đứt là do thím Vương cắt đứt, điểm này phải trọng yếu nhất, quan trọng nhất là, thím Vương liên tục, chuyện ngừng, cực kỳ đáng sợ, cuối cùng vẫn là Lý Hiểu tìm lý do để cho thím Vương , lo lắng gặp lại người như thím Vương..., hai người ở quảng trường thêm chút nào, ảo não về nhà.

      "Tôi bảo, chính là cố ý, chuyện chiếm tiện nghi của tôi coi như xong, còn thím Vương, thấy tôi quen, cố ý cho tôi đến chỗ ngột ngạt?"

      Về đến nhà, Tiêu Tĩnh liền làm khó dễ Lý Hiểu, nếu phải thím Vương nhiều tuổi, muốn trực tiếp bỏ , cần biết chuyện gì xảy ra, phụ nữ vốn nhiều, phụ nữ lớn tuổi càng nhiều hơn.

      Về sau mình già, tuyệt đối nhiều, Tiêu Tĩnh nghĩ vậy.

      "Dĩ nhiên phải." Lý Hiểu vì mình kêu oan, "Tôi làm sao biết gặp phải thím ấy, quảng trường lớn như vậy, muốn gặp người quen dễ dàng, bình thường tôi dạo ở quảng trường, rất ít khi đụng phải người quen."

      "Biết có người quen ngươi còn bảo tôi ?"

      "Chúng ta làm việc gì trái với lương tâm tại sao thể ? Hơn nữa, tôi ngờ lại đột nhiên ôm người tôi, nhất định phải ôm người tôi, tôi bảo chỉ là bạn nữ giới bình thường nhưng có thể cao hơn chút, mà thím Vương thấy ràng được cảnh hai chúng ta ôm nhau, cho nên mới cho rằng là bạn của tôi."

      "Vậy tại sao giải thích ràng?"

      "Có cần thiết , người giống như thím Vương, rất thích tin tức bát quái, giải thích cho thím Vương, có thể càng khiến cho mọi chuyện ngược lại, đến lúc đó vốn có gì, kết quả lại thành có chuyện, hơn nữa, nếu tôi muốn giải thích ràng, khiến thím Vương tin tưởng và tôi có gì, nhưng lúc nãy thím thấy được màn ôm tôi, đến lúc đó trong lòng nhất định xem thường , tôi hy vọng như vậy."

      Tiêu Tĩnh sững sờ, nghĩ tới lát ngắn ngủn, Lý Hiểu có thể suy nghĩ nhiều như vậy, khỏi có chút cảm động, ". . . . . . Cám ơn nghĩ cho tôi."

      Chung sống mấy ngày, Lý Hiểu đại khái hiểu tính khí Tiêu Tĩnh, đây là người dám thừa nhận sai lầm, nhất định phải nhìn thẳng con người của mình, khi nên xin lỗi tuyệt đối úp mở, khi nên cám ơn keo kiệt, ở chung chỗ với , làm cho người ta vui vẻ, cho nên nghe được Tiêu Tĩnh cám ơn, Lý Hiểu cười híp mắt lắc đầu, hề áy náy đón nhận.

      " sao."
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 37. Ngây thơ.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Bởi vì gặp được thím Vương, Lý Hiểu sớm mang theo Tiêu Tĩnh về nhà, bây giờ phải là thời gian ngủ, Lý Hiểu nghĩ đến buổi chiều đánh cờ bị Tiêu Tĩnh cho đả kích, liền muốn lúc trời tối rửa sạch xấu hổ lúc trước.

      "Tĩnh, chúng ta chơi đánh cờ."

      Chịu ảnh hưởng từ cha, nhà Lý Hiểu có đầy đủ hết các loại quân cờ, chỉ là bình thường mình, thế nào tự chơi được, nhưng mà nhiều lúc, tự tiêu khiển hoặc là túm lấy Hồ Quân đến chơi cùng mình, giống như cha thích bắt lạt , lại thích bắt lạt Hồ Quân vì tài chơi cờ bằng mình.

      vất vả trong nhà mới tới được người, còn là phụ nữ, vốn cho là mình có thể dễ dàng đánh bại , kết quả lại thua ở tay , Lý Hiểu cảm giác mất hết mặt mũi đàn ông, trải qua chứng minh buổi chiều, Lý Hiểu biết, phương diện cờ tướng, muốn thắng nổi Tiêu Tĩnh phải cần ít thời gian, nhưng mà, tin, mình là cá đấng mày râu, cái gì cũng bại bởi Tiêu Tĩnh, lần này, lấy phương pháp đơn giản nhất, nhưng có thể rất hao tổn đầu óc như cờ năm quân.

      "Tôi muốn chơi." Tiêu Tĩnh vừa nhìn thấy cờ năm quân mặt liền tái xanh, chủ yếu là do từng có đoạn thời gian rất mê cờ năm quân, cho nên ngày ngày ở mạng, cho đến khi chơi thắng hết các ván cờ năm quân mới dừng lại.

      Lý Hiểu thấy sắc mặt Tiêu Tĩnh thay đổi, còn tưởng rằng chơi vì sợ thua, lập tức hưng phấn, "Đừng như vậy, Tĩnh, lên mạng nhiều rất dễ làm tổn thương mắt, hơn nữa ngồi trước máy vi tính, thân thể cũng bị ảnh hưởng, dùng ít chút, mới có lợi cho mình, hơn nữa hôm nay tôi là người bị thương, chẳng lẽ thông cảm cho người bị thương chút sao?"

      Tiêu Tĩnh vỗ trán, hai cần lộ vui vẻ như vậy có được , cho rằng là trẻ con biết cái gì sao, bộ dáng này, ràng chính là lầm tưởng thua, muốn nhờ vào đó thắng chứ sao.

      Mặc dù bây giờ Tiêu Tĩnh có hứng thú chơi cờ, nhưng suy nghĩ lời Lý Hiểu chút cũng đúng, cả ngày lẫn đêm ở mạng, quả dễ dàng xảy ra vấn đề, trước kia có ai bồi mình, cho nên thể làm gì khác hơn là cả ngày lẫn đêm ở mạng, ra cũng phải là cái võng trùng, dù là ngày có hai mươi tiếng mạng, nếu muốn bỏ, lập tức có thể bỏ, có thể tự kiểm soát, điểm này Tiêu Tĩnh có tự tin.

      "Chúng ta đổi loại cờ có được ? Tôi muốn chơi cờ năm quân."

      Tiêu Tĩnh thử thương lượng cùng Lý Hiểu, nhưng hành động lần này ràng chứng minh suy đoán của Lý Hiểu, vì vậy đương nhiên đồng ý, kiên quyết muốn chơi cờ năm quân, nghĩ đến mình là khách, tại Lý Hiểu là người bị thương, Tiêu Tĩnh thở dài tâm tính bên ngoài lạnh bên trong nóng, cuối cùng vẫn đồng ý chơi cờ năm quân, chỉ là giao hẹn trước với Lý Hiểu, chỉ cần có thể thắng liên tiếp năm lần, đổi trò chơi, đề mục do .

      Cờ tướng phức tạp hơn cờ năm quân chút, cờ năm quân đơn giản như vậy, Lý Hiểu tin mình thắng được Tiêu Tĩnh, dù là thường xuyên chơi, nhưng phương diện đầu óc, tự nhận mình có vấn đề gì, nhưng rất nhanh, lại lần nữa được chứng minh, Tiêu Tĩnh, chính là khắc tinh của cuộc đời , chơi năm bàn, vậy mà thua cả năm.

      "Tại sao có thể như vậy?" Lý Hiểu thể tiếp nhận kết quả này, cái này có phải chứng tỏ mình thông minh bằng Tiêu Tĩnh?

      Từ đến lớn, Lý Hiểu chơi cờ luôn tính toán ít, đặc biệt là khi chơi cùng phụ thân, căn bản đều thua nhiều thắng ít, nhưng chưa từng có ganh đua so sánh trong lòng, hôm nay biết làm sao, thua cờ trước mặt Tiêu Tĩnh, cảm thấy mất mặt.

      "Chúng ta chơi lại."

      " quên chúng ta giao hẹn gì sao?" Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu, " đồng ý tôi rồi đấy, nếu như liên tục thua năm bàn, phải nghe tôi, thế nào, muốn đổi ý?"

      ". . . . . . ." Giờ phút này Lý Hiểu như ăn phải cục nghẹn, trong lòng cực kỳ khó chịu, nghĩ tới, cờ tướng Tiêu Tĩnh lợi hại cờ năm quân lại càng lợi hại hơn, bây giờ nhìn lại, mình đánh cờ, chỉ sợ là nhất đẳng cao thủ, nhưng uy tín lúc đầu Lý Hiểu vẫn phải có, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu khó chịu, nhịn xuống, bày tỏ nguyện ý tiếp nhận mình thất bại.

      Thấy Lý Hiểu lắc đầu, sắc mặt của Tiêu Tĩnh hòa hoãn ít, đồng thời ánh mắt nhìn Lý Hiểu cũng dịu chút, đời này điều ghét có nhiều, nhưng mà, đàn ông giữ chữ tín, đàn ông hứa hẹn giống như ăn cơm, Tiêu Tĩnh tuyệt đối thích nhất loại người này.

      Ngay sau đó, thấy Lý Hiểu quyết định ủng hộ ý của mình, nếu như hôm nay muốn ăn vạ, có lẽ Tiêu Tĩnh gì, có lẽ theo ý , cũng có lẽ cứng rắn đến cùng với , mặc kệ là cái nào, tối thiểu hình tượng cao cả của Lý Hiểu trong mắt Tiêu Tĩnh bị giảm xuống, có thể coi là bạn bè bình thường, về sau, giống loại quan hệ nhạt như nước.

      " , chơi cái gì, quân cờ gì nhà tôi đều có."

      "Tại sao nhất định phải chơi cờ, ra tôi thích chơi cờ." Tiêu Tĩnh liếc Lý Hiểu cái, "Trong nhà có tú lơ khơ sao?"

      " muốn chơi bài? Tôi có, lần trước bạn bè đến nhà tụ hội mua mười bộ, chỉ dùng bốn bộ, còn có sáu bộ mới đấy." Lý Hiểu nghe vậy liền vội vàng đứng lên.

      "Tôi lấy, dùng bộ mới."

      "Mới cũ giống nhau đều dùng được, lấy bộ cũ , bộ mới dùng sau." Tiêu Tĩnh cầu gì đặc biệt, ngược lại đứng ở góc độ Lý Hiểu suy nghĩ cho , mặc dù tú lơ khơ mắc, nhưng là, cái tiết kiệm được nên tiết kiệm, hơn nữa nghe giọng điệu Lý Hiểu, bộ bài cũ chắc dùng nhiều, tại sao thể dùng, trừ phi có người mắc bệnh truyền nhiễm cầm qua, nhưng Tiêu Tĩnh tin tưởng, Lý Hiểu phạm sai lầm như vậy.

      " nghĩ chơi cái gì, thăng cấp? Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ)? Chạy trốn nhanh? Năm mươi K. . . . . . ?" Nghe lời cầm bộ bài dùng qua, Lý Hiểu tò mò nhìn Tiêu Tĩnh, chẳng lẽ ngay cả bài cũng chơi được.

      "Chúng ta chơi tú lơ khơ." Tiêu Tĩnh miễn cưỡng .

      "Cái gì? Tú lơ khơ?" Lý Hiểu có chút tin những gì mình nghe được.

      "Cái này là đơn giản nhất phải động não." Tiêu Tĩnh nhàm chán , "Chơi cái này, nghe theo tôi, dĩ nhiên là đây, có thể chơi cùng tôi, tôi trở về phòng lên mạng."

      "Đừng, tôi và chơi được sao, chỉ là rất lâu chơi tứ lơ khơ rồi, trong khoảng thời gian ngắn có chút phải nhớ lại mà thôi." Nghe Tiêu Tĩnh muốn trở về phòng lên mạng, Lý Hiểu vội vàng ngăn lại, đảo bài, phân bài.

      " muốn chỗ nào?"

      "Chỗ này." Tiêu Tĩnh tiện tay cầm nửa bài tú lơ khơ bên cạnh mình, tuổi hai người cộng lại bốn bảy, kết quả lại chơi trò chơi ấu trĩ như thế, ngay cả đến học sinh tiểu học thích chơi cái này, hai người lại còn có bộ dáng hưởng thụ, nếu để người ta nhìn thấy bọn họ như vậy, nhất định khinh thường có kiến thức.
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      Phong Vũ Yên, AnAn, sanone21122 others thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 38. đề.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Thoáng cái bảy ngày qua, lại có chút ngoài ý muốn, Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu hai người chưa tính thuộc vào cỡ quen thuộc, ràng thói quen có bất đồng, nhưng cuộc sống dưới hiên nhà, chưa từng xảy ra cãi vã, cứ như vậy sống chung hòa bình.

      Đối với Tiêu Tĩnh mà , bảy ngày này trôi qua hết sức thoải mái, nhất là mấy ngày trước, mọi việc đều do Lý Hiểu làm, về sau bởi vì ngón tay Lý Hiểu bị thương, để cho đụng nước, chính mình chịu khó chút, Lý Hiểu ở nhà nghỉ ngơi chuyện phiếm trò chơi cùng , ngày trôi qua coi như thú vị.

      Ngày trước Lý Hiểu có thói quen sinh hoạt mình, luôn vắng lạnh, mặc dù Tiêu Tĩnh phải là người ồn ào, nhưng sống chung mái nhà, dường như cảm thấy ấm áp, cho nên biết Tiêu Tĩnh muốn , trong lòng của cực kỳ muốn.

      Ngày cuối cùng, Lý Hiểu cố ý rời giường lúc sáng sớm chợ mua thức ăn, bận rộn chuẩn bị làm bàn món ăn Tiêu Tĩnh thích ăn thành bàn tiệc chia tay, vì muốn quấy rầy đến Tiêu Tĩnh, còn chú ý dd;lq;d; nhàng động tác của mình, hết cách rồi, Tiêu Tĩnh thói quen sau mười giờ mới rời giường, căn bản bữa ăn sáng và bữa trưa gộp thành , dù hôm nay là ngày cuối cùng, vẫn dậy sớm, đối với , chỉ là về nhà mà thôi, hai người là bạn bè muốn gặp mặt chỉ cần cú điện thoại là được, làm gì phải cần làm buổi chia tay.

      Có lúc, nghĩ tương đối nhiều, nhất định là phụ nữ, có tim có phổi, nhất định là đàn ông.

      Chờ đến khi Tiêu Tĩnh rời giường, trong phòng bếp tràn đầy hương vị thơm nức mũi, gãi đầu chạy đến phòng bếp, "Hôm nay là ngày mấy, làm nhiều món ăn như vậy, có khách sao?"

      Lý Hiểu bị Tiêu Tĩnh hỏi ngược nghẹn họng, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, "Hôm nay phải ngày rời nhà tôi ư, tôi nghĩ, làm chút món ăn thích ăn, coi như là bữa tiệc chia tay."

      " chuẩn bị bữa tiệc chia tay cho tôi nữa à, ra là khẩn cấp muốn tôi nhanh rời khỏi đây." Tiêu Tĩnh bĩu môi, "Làm gì phải chính thức như vậy, trực tiếp để cho tôi rời được sao?"

      "Tôi có ý tứ đuổi ." Lý Hiểu giương mắt nhìn Tiêu Tĩnh, ràng có ý tốt, thế nào đến trong miệng Tiêu Tĩnh, lại thành người xấu rồi.

      "Nếu như nguyện ý, ở chỗ này bao lâu đều được."

      "Tôi phải là vợ , cái gì gọi là ở bao lâu đều được, vô danh có phần có hiểu hay ."

      " muốn danh phận? Nếu như nghĩ muốn làm vợ tôi, phải là thể." Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, nghe được như vậy, dù thế nào phải để cho phản kích chút.

      "Mặc dù lười chút, tính tình tốt, vóc người có điểm kém, chiều cao cao hơi lùn chút, sắc mặt kém chút. . . . . ."

      "Lý Hiểu." Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu sâu, choáng nha, trong mắt mình chút ưu điểm sao, dù là như vậy, cần phải ra.

      "Ừ, mặc dù cái gì cũng kém chút, nhưng mà, ở cùng với cảm giác tệ lắm, nếu như làm vợ như , chắc là có thể, như thế nào, muốn làm vợ tôi ?" Lý Hiểu nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn hỏi.

      "Trò đùa này buồn cười chút nào." Tiêu Tĩnh liếc Lý Hiểu cái, bị lừa, nhìn trực tiếp đáp lời , "Nếu phải làm bữa tiệc chia tay cho tôi, vậy làm giống chút, tối thiểu phải để cho tôi sau khi rời khỏi đây luôn luôn nhớ tới chỗ này mới có ý nghĩa, nếu chủ nhân ngôi nhà này quá thất bại, tôi ở chỗ tuần lễ, thế nhưng ít lưu luyến đáng giá cũng có."

      "Muốn để cho cảm thấy lưu luyến, là rất khó." Lý Hiểu có thể hiểu được chút tâm tư Tiêu Tĩnh, đại khái chịu ảnh hưởng của , lúc chuyện quá chú ý, trực tiếp thẳng.

      Nếu Tiêu Tĩnh muốn làm bữa tiệc chia tay như , làm xong bàn món ăn, Lý Hiểu lấy ra rượu đỏ mình trân quý, "Đây chính là bản số lượng có hạn, bạn bè tôi thông qua đường dây lấy được tặng cho tôi, bình thường tôi bỏ ra uống, hôm nay lấy ra mời, như thế nào, tôi đạt đến trình độ chưa."

      “Ừ, đạt đến rồi." Bây giờ sắp hai giờ, chỉ ăn khối chocolate lót bụng Tiêu Tĩnh đói bụng đến mức thấy nam bắc rồi, ngồi xuống, mặc kệ mọi chuyện, trước tiên lấy khối thịt để vào trong miệng.

      "Đói bụng , hai người chúng ta, ngồi ăn cùng nhau, muốn ăn cái gì gắp cái đó." bàn đều là món ăn Tiêu Tĩnh thích ăn, Lý Hiểu mỉm cười Tiêu Tĩnh, tin tưởng làm hài lòng .

      " cũng ăn. . . . . ." Tiêu Tĩnh phải là biết báo đáp người, từ sáng sớm Lý Hiểu đứng lên bận rộn cho đến bây giờ, vì mình làm bàn lớn món ăn như vậy, tất cả đều là món mình thích ăn, càng nhìn , Tiêu Tĩnh càng thấy thuận mắt, nâng chén.

      "Người tốt có báo đáp, tốt như vật, nhất định hạnh phúc."

      "Nhớ lời chúc của , ha ha. . . . . ."

      Hai người vừa ăn món ăn vừa bình luận cao thấp, bởi vì phải lập tức chia tay, trong lòng có chút đành lòng, vì vậy lúc chạm cốc bất tri bất giác quên khống chế mình, rượu đỏ tác dụng chậm nhưng rất lớn, cực phẩm rượu đỏ càng lớn hơn, kết quả cơm chưa ăn xong, Tiêu Tĩnh liền say, chỉ cảm thấy đầu choáng váng gay gắt, muốn ngủ.

      "Buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ."

      Lý Hiểu bình thường chỉ uống được ít, hôm nay coi như uống nhiều, cho nên tình huống của khá hơn Tiêu Tĩnh chút nào, nghe được Tiêu Tĩnh muốn ngủ, mơ mơ màng màng đứng dậy.

      "Muốn ngủ, tôi cùng ."

      "Ừ."

      Hai người đỡ nhau, nghiêng ngả về phía gian phòng, Lý Hiểu nửa ôm Tiêu Tĩnh, trong tiềm thức khiến cho thoải mái nhất chính là trở lại phòng của mình, lại quên mất trong ngực, căn phòng này phải là của Tiêu Tĩnh, mà Tiêu Tĩnh giờ phút này sớm choáng đến biết cái gì rồi,cứ như vậy theo Lý Hiểu vào phòng, thậm chí vừa đụng đến giường, liền ngã gục, buồn ngủ quá, buồn ngủ, vẫn là giường thoải mái chút.

      Chương 39. Ý định.

      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Nếu say rượu mất lý trí, đó là uống say nhưng còn có hành động là điều kiện trước tiên, nếu như uống say như chết, giống như người chết khác biệt, những điều đều phải là tốt.

      Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu đỡ nhau đến giường, lập tức nằm ngủ như chết, mặc dù ôm nhau, nhưng căn bản có mất lý trí, chờ thời điểm hai người tỉnh lại lần nữa, là hơn chín giờ tối, mà lúc này đây, khá tỉnh rượu, đầu và thân thể có chút thoải mái, nhưng trong lòng tuyệt đối ràng.

      Lý Hiểu tỉnh trước, dù sao cũng là đàn ông, tửu lượng khá hơn Tiêu Tĩnh chút, sau khi tỉnh lại phát mình ôm Tiêu Tĩnh trong ngực, sửng sốt chút, hiểu xảy ra chuyện gì, thân thể hai người dựa sát vào nhau, thân thể của nổi lên phản ứng, biết có phải còn say rượu hay mà có chút tỉnh táo, Lý Hiểu cảm thấy trong đầu có thanh kêu gào mau mau đoạt lấy người phụ nữ trong ngực.

      Lý Hiểu phải người tùy tiện, cho dù là sinh lý cần, cũng tùy tiện tìm phụ nữ 419, cảm thấy đàn ông tùy tiện bị nửa người dưới chi phối, chỉ có mình tôn trọng người mình , mà chính mình tôn trọng nhân cách, nhưng hôm nay biết làm sao, dục vọng gần như tới đặc biệt mãnh liệt, đáy lòng dã thú rục rịch.

      Tiêu Tĩnh ngủ rất ngon, hoàn toàn biết mình thành bánh bao thịt trong mắt người khác, ăn và ăn rối rắm, cẩn thận tiếp theo bị người ăn sạch sành sanh.

      Có lẽ là đến lúc rồi, Lý Hiểu rối rắm lát, Tiêu Tĩnh liền tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt, phát mình ngủ trong ngực Lý Hiểu, sửng sốt.

      "Tôi có chiếm tiện nghi của ." Thấy ánh mắt Tiêu Tĩnh, trong nháy mắt Lý Hiểu theo bản năng giải thích, muốn làm cho hiểu mình là người tùy tiện, mặc dù mới vừa rồi có ý đồ với , nhưng đâu có làm phải sao?

      Tiêu Tĩnh đẩy Lý Hiểu cái, từ trong ngực của ngồi dậy, mặc dù còn có chút mơ hồ, nhưng có thể xác định mình có bị chiếm tiện nghi, còn có mới vừa rồi hai người gần như thế, Lý Hiểu phản ứng sinh lý, dĩ nhiên là cảm thấy, liếc mắt nhìn bộ vị nào đấy của Lý Hiểu cái, cười như cười.

      "Tôi tỉnh, chiếm tiện nghi của tôi sao?"

      Lý Hiểu bị Tiêu Tĩnh hỏi ngược đến nghẹn, lát sau, nghiêm túc trả lời Tiêu Tĩnh, "Tôi muốn lừa dối , tôi dám xác định mình có thể nhịn được hay , dù sao chuyện phản ứng sinh lý, dưới tình huống chỉ có mình tôi, nhịn chút qua, nhưng nếu như trong ngực ôm mỹ nữ, tình huống kia giống nhau, cái này rất giống như nghĩ đến thời điểm bên cạnh còn có mỹ nam quyến rũ ... có thể nhịn được ?"

      "Rất cảm ơn coi tôi là mỹ nữ." Tiêu Tĩnh đứng dậy xuống giường, "Cũng cảm ơn trả lời thành thực như thế."

      " nơi nào?" Lý Hiểu đồng thời đứng dậy, nhìn Tiêu Tĩnh hỏi.

      "Nhà vệ sinh, cấp bách."

      Chờ Tiêu Tĩnh từ phòng vệ sinh ra ngoài, Lý Hiểu xem ra bình thường, người này khôi phục mau, Tiêu Tĩnh dấu vết quan sát nơi nào đó của Lý Hiểu, thể trách quá sắc, điều này là phản ứng tự nhiên, ai bảo lúc nãy thấy phản ứng sinh lý, chỉ rất là hiếu kỳ bây giờ nhìn lại có gì khác thường làm sao làm được.

      Lý Hiểu bị ánh mắt Tiêu Tĩnh nhìn trắng trợn có chút ngượng ngùng, nghiêng nghiêng người, "Tôi cũng vậy nhà vệ sinh."

      Tiêu Tĩnh gật đầu cái, ở trong phòng khách đợi hai phút, thấy Lý Hiểu ra ngoài, dứt khoát trở về phòng thu dọn đồ đạc, vốn là chuẩn bị ăn cơm trưa rồi dọn dẹp, ngờ buổi trưa uống chút rượu lại say như thế, thiếu chút nữa say rượu mất lý trí, nếu thực như vậy, biết nên xử lý làm sao, may là, tỉnh kịp thời, Lý Hiểu có xuống tay với , từ hướng này mà , vẫn tương đối cảm tạ Lý Hiểu, có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tối thiểu nhân phẩm khiến cho càng thêm yên tâm.

      Thời điểm khi tới đây có gì, căn bản lúc vẫn là thứ đó, vẫn là túi , rất nhanh thu thập xong, Tiêu Tĩnh cầm túi đến phòng khách, Lý Hiểu còn chưa ra ngoài, nhìn vào mớ hỗn độn bàn, nghĩ đến phải lập tức , Tiêu Tĩnh quyết định chịu khó, để xuống túi xuống, vén tay áo thu dọn.

      Buổi trưa chủ yếu là dùng bữa, hai người có ăn cơm, bây giờ khuya lắm rồi, bụng có chút đói, Tiêu Tĩnh chọn mấy món ăn và cơm để hâm lại, chuẩn bị ăn chút lại , muốn rời khỏi đây, có thể giống tự do tự tại, đại khái chính là như vậy.

      "Lý Hiểu, khỏe chưa?"

      lâu như vậy, Lý Hiểu vẫn ra ngoài, Tiêu Tĩnh nhịn được mở miệng kêu lên.

      Trong phòng vệ sinh, vệ sinh nhịn được nghĩ muốn dùng tay giải quyết đệ đệ chịu mềm xuống, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, đạt tới điểm giới hạn, Lý Hiểu lại nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Tĩnh, tay run cái, thế nhưng cứ như vậy phát tiết ra ngoài, thấy tay đầy vẩn đục, Lý Hiểu nghĩ đến kích động trong nháy mắt đó, lại là nghe được giọng Tiêu Tĩnh, thầm than tiếng xong rồi, có tâm tư với Tiêu Tĩnh, giống như càng ngày càng nặng.

      "Lý Hiểu?" thấy Lý Hiểu đáp lại, Tiêu Tĩnh lần nữa lên tiếng.

      "Tới, lập tức." Lần này, Lý Hiểu lập tức đáp lại, vội vàng dùng giấy vệ sinh lau, sau đó rửa tay, sửa sang xong, ra khỏi phòng vệ sinh, thấy ghế sa lon có túi, Lý Hiểu sửng sốt chút, che giấu được cảm giác mất mát của mình.

      " thu dọn xong?"
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      Phong Vũ Yên, AnAn, sanone21122 others thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 40. Tôi muốn theo đuổi .
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      "Ừ, tôi còn hâm nóng thức ăn, buổi trưa ăn cơm, chắc đói bụng, tới đây ăn chút." Tiêu Tĩnh giống như chủ nhà chào hỏi.

      Lý Hiểu tự giác tới, cảm thấy giọng Tiêu Tĩnh có cái gì đúng, nhìn Tiêu Tĩnh ngồi đối diện mình, thở dài, "Nếu như rồi, tôi quen."

      Tiêu Tĩnh ra phải người đa sầu đa cảm, nhưng nghe Lý Hiểu cảm thán, khỏi có chút đành lòng, chỉ là dễ dàng biểu ra ngoài như vậy, cố ý buông lỏng nhún vai.

      "Đó là bởi vì cảm thấy tịch mịch, xem ra nên tìm vợ rồi."

      "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng vẫn tìm l”q/d được người khiến cho tôi cảm thấy thích hợp." Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh, " có thể giới thiệu ?"

      " ra là có, sau khi tôi kết hôn, chủ yếu ở nhà, trước kia có bạn bè gì gì đó, bởi vì cách xa nên từ từ mất liên lạc." Tiêu Tĩnh nhún vai.

      "Ở phương diện này, rất xin lỗi, tôi giúp được ."

      Lý Hiểu lặng yên, biết Tiêu Tĩnh nghe ra ám hiệu của mình hay là cố ý hiểu, , Tiêu Tĩnh cũng mở miệng, kết quả cho đến khi kết thúc bữa ăn, hai người có chút trầm mặc.

      "Cái đó, tôi cần phải trở về." Ăn cơm xong, Lý Hiểu vào phòng bếp dọn dẹp, Tiêu Tĩnh cảm thấy khí có chút trầm, chỉ là chia tay bình thường, hiểu tại sao lại sinh ra cảm giác sinh ly tử biệt, vì này muốn tiêu tán cảm giác, quyết định cáo từ nhõm chút, đợi Lý Hiểu đưa mình, cám ơn ở phòng khách.

      "Mấy ngày nay cám ơn chiêu đãi, có rảnh rỗi đến nhà tôi làm khách , à, sớm gọi điện thoại cho tôi, tôi chiêu đãi , cái kia, bận, tôi đây, hẹn gặp lại."

      Lý Hiểu vốn rửa bát trong phòng bếp nghe được Tiêu Tĩnh tạm biệt, vội vàng buông công việc trong tay ra, "Tôi đưa ."

      " cần, tôi tự được rồi, hẹn gặp lại." Tiêu Tĩnh thay giày tại cửa, thấy Lý Hiểu ra, vội vàng khoát tay ý bảo cứ làm việc của mình.

      "Tôi đưa ." Lý Hiểu kiên trì.

      " cần." biết vì sao, Tiêu Tĩnh đột nhiên có cảm giác khẩn trương, loại cảm giác này khiến cho quen, càng muốn mau mau rời khỏi chỗ này.

      Tiêu Tĩnh gấp gáp muốn , bị Lý Hiểu nhìn, l”q/d tròng mắt tối sầm lại, thiên tính thuộc về đàn ông bị kích phát ra ngoài, kéo Tiêu Tĩnh cái, " gấp như vậy làm gì, chẳng lẽ quyết định rời lúc này tôi và mỗi người ngả sao? Vô tình như vậy?"

      " cái gì, tôi hiểu, buông tôi ra." Tiêu Tĩnh có chút vui, bởi vì Lý Hiểu mình vô tình, có lúc tự hỏi mình phải người vô tình , nhưng hôm nay nghe được Lý Hiểu như vậy, đặc biệt thoải mái.

      Tiêu Tĩnh càng muốn thoát , Lý Hiểu càng cho như ý, biết xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt, giống như tất cả lý trí đều tồn tại, tay kéo Tiêu Tĩnh vào trong ngực, làm ra chuyện mình rất muốn làm, hôn .

      Tiêu Tĩnh: ". . . . . ."

      nghĩ tới Lý Hiểu lại đột nhiên hôn mình, Tiêu Tĩnh đương nhiên có cảm giác giống như điện giật, chỉ là ngẩn ra sau cảm thấy mình bị khinh bạc, ra , chỉ là cái hôn mà thôi, Lý Hiểu có tiến thêm bước, nhưng mà, Tiêu Tĩnh cảm giác mình bị ô nhục, sau khi tỉnh táo lập tức đẩy Lý Hiểu ra, nghĩ liền tát cái rồi đóng sầm cửa ra.

      tát này khiến hai người sửng sốt, Tiêu Tĩnh nghĩ đến mình vung tay dứt khoát như vậy, chú ý chút vóc người mình và Lý Hiểu, trong lòng nháy mắt sợ sệt, nhưng nghĩ tới Lý Hiểu cường hôn mình, liền vô cùng tức giận, đáy lòng mơ hồ có tia cảm giác thất vọng, biết mình thất vọng cái gì, chỉ là có cảm giác nhận thức cái gì đó bị Lý Hiểu phá vỡ, để cho cảm thấy rất khổ sở, liếc mắt nhìn Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh gì, tông cửa xông ra.

      Thấy Tiêu Tĩnh mở cửa chạy ra ngoài, l”q/d ánh mắt Lý Hiểu tối sầm lại, cầm chìa khóa tủ giày, đuổi theo, có trực giác, nếu như hôm nay để Tiêu Tĩnh rời , có thể vĩnh viễn thấy được , tối thiểu muốn biết, ở nơi nào, như vậy, về sau mới dễ dàng cho hành động.

      Lý Hiểu phải người hay xúc động, nhưng ràng hôm nay xúc động, tại chính mình nghĩ tới tình huống cường hôn Tiêu Tĩnh, nhưng phải loại người dám làm dám chịu, ngược lại, thuộc về loại người dễ dàng làm, chỉ khi nào làm, tuyệt đối phải lấy được kết quả, cho nên, mặc dù có chút ngoài ý muốn cường hôn Tiêu Tĩnh, nhưng hối hận, ngược lại, kiên định quyết tâm theo đuổi Tiêu Tĩnh, vừa đúng, nhân cơ hội này, muốn cùng Tiêu Tĩnh , cho Tiêu Tĩnh có ý tưởng trốn tránh.

      "Này, theo tôi làm cái gì, tôi nhớ đưa." Nếu như phải là tuần nay Lý Hiểu chăm sóc , Tiêu Tĩnh sớm trở mặt, nhưng vừa đánh người ta cái tát, có chút chột dạ, giờ phút này thấy Lý Hiểu theo tới, mặc dù tức giận, có phát hỏa quá lớn, chỉ là khiến Lý Hiểu cần theo mình nữa.

      "Tôi có lời muốn với ." Ánh mắt Lý Hiểu kiên định nhìn Tiêu Tĩnh.

      " tóm tắt." Tiêu Tĩnh chỉ muốn mau l”q/d mau thoát khỏi Lý Hiểu, chút nghĩ ngợi tiếp, nhưng vừa tiếp xúc liền hối hận, bởi vì đột nhiên có cảm giác biết Lý Hiểu muốn gì.

      Quả nhiên, sau khi nghe được như vậy, Lý Hiểu lập tức tóm tắt, "Tôi thích , muốn theo đuổi ."

      " được." chút nghĩ ngợi, Tiêu Tĩnh liền cự tuyệt.

      "Tại sao?"

      " vì cái gì, tôi được là được, tôi muốn chuyện đương được ?"

      "Vậy chúng ta trực tiếp kết hôn."

      " sao chớ." Rốt cuộc Tiêu Tĩnh vội về, bởi vì muốn nhìn Lý Hiểu chút có phải bị mình đánh phát ngu rồi , " làm sao lại thích tôi, đừng với tôi bởi vì bảy ngày này sống chung, nhưng tôi hề làm gì cả, mặc kệ là vừa thấy hay lâu ngày sinh tình, chúng ta đều giống, phải là vì cái tát kia muốn trả thù tôi , là chiếm tiện nghi của tôi trước, nếu vậy tôi để cho đánh lại nhưng lấy thân báo đáp."

      "Tôi cũng vậy cảm thấy rất kỳ quái, nhưng tôi thích chính là , mấy ngày nay tôi ngủ đều nhớ , tôi nghiêm túc, tôi phải tiểu tử hai mươi mấy tuổi đầu, Tĩnh, tin tưởng tôi, tôi cho hạnh phúc." Lý Hiểu chăm chú nhìn Tiêu Tĩnh.

      "Hắc hắc. . . . . ." Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu cười khúc khích, là có chút theo kịp tiết tấu của , theo ý mình căn bản có lý do gì khiến cho Lý Hiểu thích, mấy ngày nay chung đụng, biết được Lý Hiểu đúng là người đàn ông tốt, trong nhà dọn dẹp sạch , có tài nấu nướng giỏi, tính tình rất tốt, chỉ là, những thứ này nằm trong thưởng thức bạn bè, muốn phát triển trở thành quan hệ bạn trai bạn , đừng có ý định tìm đàn ông, cho dù là tìm, nhưng với Lý Hiểu, có cảm giác đó.

      "Ah, phía sau mỹ nữ nhìn chúng ta, quen biết sao?"

      Nghe được Tiêu Tĩnh như vậy, Lý Hiểu theo bản năng quay đầu nhìn, nhưng nhìn thấy người nào, dừng chút, vội vàng xoay đầu lại, quả nhiên, Tiêu Tĩnh vung chân chạy, nhìn bộ dáng Tiêu Tĩnh l”q/d liều mạng chạy như điên, Lý Hiểu lộ ra nụ cười cưng chìu, là khó có khi được thấy dáng vẻ vận động như vậy, đáng tiếc, là vì tránh , nhưng theo ý của ư, chọc phải Lý Hiểu, thể dễ dàng vứt bỏ như vậy, ai bảo tuổi còn , muốn kết hôn rồi, có vợ con đầu giường sưởi ấm, nghĩ đến đây, tâm Lý Hiểu nóng lên, duỗi chân cái, lên trước đuổi theo. . . . . .



      Chương 41. Canh hai.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Nghe được từ sau lưng truyền đến tiếng chạy bộ, Tiêu Tĩnh quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa hộc máu, trời ạ có lầm hay , chạy trốn mệt chết, phía sau cái tên kia chạy nhàn nhã giống như tản bộ, phải là chân dài hơn ít thôi nha, tin rồi, thoát nổi cái tên phía sau kia.

      Tăng tốc, chậm lại, tăng tốc. . . . . .

      Đại khái chạy ba trăm mét, Tiêu Tĩnh thở hổn hển chạy đến trước cây cột điện, dựa vào cột điện vỗ ngực, bình thường vận động bây giờ người chịu nổi.

      "Làm sao vậy, Tĩnh, chạy? Có phải túi quá nặng d-dl.q;d làm thoải mái, nếu tôi cầm giúp ." Thấy Tiêu Tĩnh dừng lại, Lý Hiểu cười híp mắt đến gần, thầm than giữ vững vận động là lựa chọn sáng suốt, như hiên tại, đuổi theo vợ tốt.

      Tiêu Tĩnh vừa thở vừa lấy ánh mắt trừng mát tên gia hỏa nào đó, " rốt cuộc muốn thế nào?"

      "Tôi , tôi muốn theo đuổi ."

      "Được, muốn theo đuổi tôi, ta chấp nhận theo đuổi." Tiêu Tĩnh xoa xoa mồ hôi mặt, quyết định trước tiên chống đỡ tên này, trở về đổi số điện thoại là được.

      " về trước ."

      "Như vậy sao được, trễ thế này, tôi sao có thể để cho đơn độc ở bên ngoài, tôi đưa về." Lý Hiểu có bản lãnh quan sát sắc mặc người, lập tức xác định Tiêu Tĩnh qua loa, lớn như vậy, Lý Hiểu vẫn là lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ hoàn toàn như thế, càng khó chịu, tâm ý Lý Hiểu càng thêm kiên định, thế nào cũng phải mang người phụ nữ này về nhà.

      Nam nhân ôn hòa, đều có lúc điên cuồng, ràng, bây giờ Tiêu Tĩnh khơi dậy dục vọng chinh phục của Lý Hiểu, vì vậy bản tính điên cuồng núp ở trong liền ra ngoài, theo đuổi được Tiêu Tĩnh, thề bỏ qua.

      "Bây giờ vẫn còn sớm, tới mười giờ, trước d-dl.q;d kia mười hai giờ tôi mình ở bên ngoài, khi đó còn chưa có kết hôn đấy." Tiêu Tĩnh khoát khoát tay, " tại tôi gần ba mươi tuổi rồi, là cấp bậc nhân vật dì rồi, ai chiếm tiện nghi của tôi được, có việc gì."

      "Vậy cũng nhất định, chắc chắn có người nhìn lầm , ví dụ như tôi."

      Tiêu Tĩnh: ". . . . . ."

      "Nếu nhìn lầm, vậy bây giờ vẫn thay đổi kịp, ." Cắn răng, trời ạ, cái gã đàn ông chết tiệt này giống như tổn hại lại vừa muốn theo đuổi , xem như người chết , tùy ý cho gây khó dễ, nếu để cho đuổi tới, là họ Tiêu.

      " tuy kém chút, mà ánh mắt tôi có gì đặc biệt, hơn nữa, tôi thích về nhà thấy bộ dáng lười biếng của ." Lý Hiểu thầm , lười là lười chút, nhưng thích hợp ở nhà, phụ nữ như vậy nếu muốn trèo tường cảm thấy mệt mỏi, đặt ở trong nhà an tâm rất nhiều, ánh mắt của là tốt quá.

      Nếu như Tiêu Tĩnh biết được suy nghĩ trong nội tâm của Lý Hiểu, nhất định lập tức tìm kiếm mũi khoan, choáng nha muốn đập chết tên này.

      "Tôi mới phát , tôi và có cách nào giao tiếp d-dl.q;d nổi." biết có phải mình già rồi hay , nghe được Lý Hiểu thổ lộ, ít cảm giác kích động Tiêu Tĩnh cũng có, lý trí khiến cảm thấy đáng sợ, người trưởng thành, tại sao phải sợ ăn mình? Coi như ăn , chính là chuyện tự nguyện, phải là , sợ cọng lông.

      Nghĩ như vậy, bên trong lòng Tiêu Tĩnh thoải mái hơn, dĩ nhiên, có chút chuyện chính phải suy nghĩ chút, ra phải cởi mở, nếu Lý Hiểu để ý ý nguyện của muốn làm ra việc tương tự như ép buộc... Đến lúc đó Tiêu Tĩnh nổi cáu, phải đàn ông bình thường có thể chịu được, chừng đời này giống như Lý Liên .

      Lý Hiểu biết những thứ Tiêu Tĩnh suy nghĩ, dù sao chỉ trong chốc lát, nữa bài xích mình nữa, khi , nhìn thẳng mình, chỉ là, cái này thể tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho được, ngược lại, điều này có thể khiến cho sống ở bên cạnh , so với bài xích, nhìn càng làm cho Lý Hiểu tiếp nhận chút.

      Có lẽ là tuổi tác cao chút, ý tưởng giống người tuổi trẻ, nếu như là lúc còn trẻ, người trong lòng nhìn mình như vậy, chỉ cần là suy nghĩ chút đều cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ cảm thấy rất thoải mái, Lý Hiểu tự suy nghĩ chút cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      Nếu thoát nổi Lý Hiểu, cái bọc quần áo này d-dl.q;d Tiêu Tĩnh liền trực tiếp cầm, thuận tiện thấy Lý Hiểu muốn cầm túi giúp mình, dù sao túi của nặng, để cần cầm, từ từ tản bộ về nhà, gió đêm thổi qua, mang theo chút hơi lạnh, rất thoải mái, bất tri bất giác, đến cửa chung cư, nhìn Lý Hiểu có ý định rời , trong mắt Tiêu Tĩnh lộ ra tia bất đắc dĩ.

      "Tôi , tôi về đến cửa nhà, có phải nên rồi ."

      "Ngày mai tôi gọi điện thoại cho ." Đạo lý dục tốc bất đạt Lý Hiểu hiểu , lần trước đưa Tiêu Tĩnh về nhà, biết đây đúng là chung cư của , hơn nữa tòa nhà ở đâu cũng biết, chỉ là biết ở tầng mấy mà thôi, cái phạm vi này đối với Lý Hiểu mà , rất sợ chạy trốn.

      "Nếu như nhận hoặc là đổi điện thoại, tôi thể làm gì khác hơn là đến tìm nhà , cái chung cư này mặc dù nhiều hộ gia đình, nhưng hỏi từng nhà , hỏi tìm được."

      Tiêu Tĩnh nghe được Lý Hiểu như vậy, mặt tối sầm, nếu như chờ hỏi từng nhà , đến lúc đó chẳng phải Tiêu Tĩnh nổi tiếng rồi? d-dl.q;d kiện lần trước vất vả mới khiến cho mọi người quên, nếu thêm lần nữa, là muốn quên cũng thể quên được, đặc biệt là, nếu có người phát Lý Hiểu chính là vai nam chính trong hình, vậy mình sống nổi?

      Coi như da mặt Tiêu Tĩnh tương đối dày, nếu đến trình độ này, tiếp nhận được, cho nên, tưởng tượng chút hậu quả, Tiêu Tĩnh nhìn chằm chằm Lý Hiểu, hung tợn uy hiếp.

      " dám."

      Trong mắt Lý Hiểu thoáng qua nụ cười, "Như vậy, tôi gọi điện thoại nhận."

      ". . . . . .Ừ." Vốn dĩ tính toán đổi số điện thoại Tiêu Tĩnh bất đắc dĩ trả lời tiếng.

      " có ý định mời tôi vào nhà ngồi chút sao?" Lý Hiểu có chút tiếc nuối hỏi.

      " xong chưa, cho tôi, nhanh lên chút." Tiêu Tĩnh nổi đóa, mặc kệ Lý Hiểu có phải chàng đẹp trai hay , chân liền đá cái, đuổi người.

      " có chuyện gì nên tùy tiện gọi điện thoại cho tôi, nếu quấy rầy tôi nghỉ ngơi, đừng trách tôi khách khí, nhanh chút, nhanh chút."

      "Chúng ta cần đến ôm tạm biệt ... Sao?" Lý Hiểu có chút buông nhìn Tiêu Tĩnh, nhóc con này phải ước gì mau mau biến mất chứ, d-dl.q;d thể giải thích được tại sao mình chỉ thích ở bên người phụ nữ tim phổi này, nhất định là kiếp trước làm chuyện xấu, cho nên ông trời mới trừng phạt .

      Tiêu Tĩnh nghe được Lý Hiểu đùa giỡn, sắc mặt tối sầm lại, muốn đá cho Lý Hiểu cước để giáo dục, nhưng thanh kinh ngạc vang lên bên tai.

      "Tiêu Tĩnh?"

      Nghe được thanh này, nhất thời trong đầu Tiêu Tĩnh ra từ: Xong rồi!
      ( Chạp này các nag có nhận xét gì về Lý Hiểu nha chúng ta....khặc...khặc...)
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      Phong Vũ Yên, sanone2112, lyly2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :