1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

ĐỘC THÊ TRỌNG SINH - Nguyệt Sơ Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nguyetthao18

      nguyetthao18 Well-Known Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      795
      Chương 19: Khanh Khanh, ta chờ đợi thật khổ!
      edit: Nguyệt Thảo
      Mạc Khanh Khanh theo mấy vị tỷ muội đến phủ thái tử.

      Xe ngựa này quả thật có chút rộng rãi thoải mái – vẻ mặt Liễu thị luôn là một bộ dạng hoàn hảo vô khuyết, trong phủ thứ nữ nào mặc quần áo thêu chỉ bạc?

      Ngược lại, hai vị thiếu gia có vẻ đơn giản hơn các nàng, thế nhưng chủ ý “ nên đắm mình trong an nhàn, nên trải qua một ít khổ cực, mới có thể tiến bộ”, của Liễu thị xây dựng hình tượng nam tử làm cho Mạc Trường Thanh tán dương một hồi.

      Mấy vị tỷ muội ngày thường đều quen thuộc, căn bản có lời nào để nói. Trong xe ngựa khí yên tĩnh đến quỷ dị.

      Ước chừng qua vài khắc, bốn vị tiểu thư cảm thấy một hàng xe ngựa hí một tiếng rồi dừng lại. Bên ngoài xe bà tử hô một tiếng: “Các tiểu thư, đã đến phủ thái tử”

      Bốn tỷ muội sửa sang lại y phục, liền nhao nhao muốn nha hoàn đỡ.

      Bốn cái nha hoàn kia đều ngồi chung một chiếc xe ngựa nhỏ phía sau.

      Mạc Khanh Khanh ngẩng đầu lên, nơi này quả thật là cửa hông của phủ thái tử.

      Mấy người các nàng cũng phải là lần đầu tiên đến đây, cũng để ý lắm việc đãi ngộ tốt cùng vẻ bất mãn của các bà tử – đây là phủ thái tử đấy! Chính là dưới một người vạn người, cửa chính bên kia ngoại trừ thánh chỉ hoặc thiên tử tự mình giá lâm, tuyệt đối mở ra!

      Mạc Băng Băng cùng Mạc Diễm Diễm đều biểu lộ hưng phấn, các nàng là nghe được tin tức từ di nương của mình – lúc này chỉ sợ Thái tử phi ́ ý mời các nàng, có lẽ mục ́ch là cho Thái tử…

      Nghĩ đến đây nụ cười mặt các nàng đều thể kìm nén.

      Đám bà tử đợi ở cửa tiến lên tươi cười chân thành nói: “Các vị tiểu thư mời, Thái tử phi đợi đã lâu!”

      Hai người các nàng đều nhanh chân, thể chờ đợi liền vào cửa trong!

      Đến thời điểm các nàng chen chúc nhau ở cửa hông, hai người mới giật mình nhận ra sự tồn tại của đối phương. Hừ một tiếng, ai cũng chịu yếu thế, thái phải chen chúc nào đầu.

      Mạc Khanh Khanh nhìn các nàng đấu tranh gay gắt, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười.

      Bộ dáng này giống như, vào phủ Thái tử tương lai các nàng liền sung túc rồi!

      thể tưởng tượng được ngươi quả là người thông minh! Ngược lại ta đã xem thường ngươi rồi!” Giọng nói lãnh đạm vang lên.

      Mạc Khanh Khanh quay đầu, đã thấy một bộ dạng yên tĩnh cao quý của Mạc Linh Linh từ bên người nàng đến.

      Đuôi lông mày Mạc Khanh Khanh khẽ nhếch, cười mà nói, cũng theo sau Mạc Linh Linh vào.

      Phủ Thái tử là tòa nhà được chạm trỗ mà thành, nổi tiếng với cỏ cây sum suê. Thế nhưng ở kiếp trước, Mạc Khanh khanh chỉ lo thấy người sang bắt quàng làm họ, ở đâu có tâm tư ngắm nhìn thật kỹ?

      Lúc này bỏ cái tâm tư vô vị kia, nàng thèm nhìn phía trước Mạc Diễm Diễm cùng Mạc Băng Băng ngươi lời ta câu trào phúng lẫn nhau, ngược lại bước chân càng lúc càng chậm lại, bị cảnh sắc hoang dã kia hấp dẫn.

      Đột nhiên, đóa Phù Dung từ trời rơi xuống, nhẹ nhàng rớt xuống ngay dưới chân Mạc Khanh khanh.

      Trong nội tâm nàng thầm thấy kỳ quái, nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

      Ánh mặt trời vô cùng chói mắt, nàng bất chợt híp mắt lại.... Tuy nhiên ngoài ý muốn rơi vào một đôi mắt đen như mực!

      Mạc Khanh khanh đột nhiên giật mình, nhanh chóng hít một hơi lạnh.

      Thật là mỹ nam tử tuấn tú phi phàm!

      Nam tử kia mặc dù vẫn ung dung ngồi chạc cây, tay chống lên đùi, một tay chống lấy một gương mặt trắng noãn như ngọc, cười như cười nhìn Mạc Khanh khanh.

      mặc trường bảo màu đỏ gấm thêu hoa văn mây uốn lượn, đai lưng bên hông thắt ngọc bội.

      Cặp mắt của sáng như sao, khóe miệng ẩn ẩn một bộ dạng tươi cười .

      Mạc Khanh khanh cảm thấy, chỉ trong chớp mắt đối phương đối mặt với mình, phảng phất như có gì đó lướt qua nhanh đến nỗi làm cho nàng thể nắm bắt được.

      Nam tử chọc chọc góc áo, tư thái tiêu sái thả người nhảy lên, rơi xuống trước mặt Mạc Khanh Khanh, khóe miệng giương lên một độ cong mê người, dùng tiếng nói đầy sức quyến rũ trầm giọng:

      "Khanh Khanh, ta chờ đợi khổ nha!"


      p.s: từ chương này sẽ do mình nhận edit, mình chỉ rảnh được cuối tuần nên có thể 1 tuần sẽ up 2-3 chương nha =D hôm nào rảnh rỗi sẽ nhiều hơn :">
      mong mọi người giúp đỡ, lần dầu edit có sai sót mong mọi người góp ý *cúi đầu*
      Last edited: 24/10/15

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      tung bông chào người mới.... hehe...... có truuênj đọc là mê à.......
      nguyetthao18 thích bài này.

    3. nguyetthao18

      nguyetthao18 Well-Known Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      795
      Chương 20: Đăng đồ tử từ đâu đến?
      edit: Nguyệt Thảo
      Mạc Khanh Khanh nghe lời trêu chọc nhất thời trong lòng nổi lên một ̃ lửa giận.

      Kiếp trước nàng bị lăng trì xử tử chỉ vì hai chữ “dâm phụ”, đời này nàng sao có thể để người khác phá hủy thanh danh của mình?

      Nam tử này nói năng càn rỡ, rõ ràng nghĩ mình là nữ tử lẳng lơ!

      Nhưng nơi này dù sao cũng là phủ Thái tử, nếu nàng buột miệng chửi ầm lên, chỉ sợ cuối cùng mất mặt cũng là chính nàng!

      Nghĩ đến đây, nàng ́ gắng đè ép lửa giận trong lòng, quay đầu rời . Thế nhưng cuối cùng nàng cũng kìm nén được liền hung hăng giẫm nát đóa phù dung kiều diễm dưới chân!

      Nam tử kia sững sờ, quả thật hề nghĩ đến, với sắc đẹp của hắn vậy mà trong mắt nàng đáng giá một đồng!

      Thế là thế nào? Chẵng lẽ nàng ưa thích nam tử hào phóng? Lúc trước phải nàng… thích nhất sao??

      Hắn phiền muộn, nhưng nản lòng, nhấc chân theo sát nàng, nịnh nọt nói: “Khanh Khanh, nàng xem, đừng nóng giận, ta phải ́ ý…”

      Mạc Khanh Khanh tức giận thiếu chút ngã ngửa.

      Nam tử “tự cho là quen thuộc” quyết tâm muốn dây dưa với mình? Nàng rốt cuộc dừng lại quay đầu với ánh mắt xem thường nhìn nam tử kia.

      Từ xuống dưới, từ trái qua phải, nhìn đến mức làm nam tử kia cảm thấy lúng túng.

      Hắn mới há miệng muốn giải thích, giọng Mạc Khanh Khanh đã nhẹ nhàng quát lên: “Đăng đồ tử ở đâu đến! Bộ dạng lớn lên thật khó nhìn vậy mà cũng dám cản đường bổn nương!”

      Nhiệt tình của nam tử bị dội một gáo nước lạnh!

      Hôm ấy trong phủ thừa tướng, hắn nghe nói Mạc Khanh Khanh có thể nhìn thấu được mưu của Liễu Mộng Sinh cùng Mạc phu nhân, nên hắn cho rằng Mạc Khanh Khanh cùng một dạng với hắn. Thế mà hôm nay bộ dạng nàng dường như biết mình?

      “Khanh Khanh, nàng biết ta? Ta là…” Nam tử kiên nhẫn kích thích trí nhớ của nàng.

      “Ta quản ngươi là ai! Thật biết xấu hổ!” Nói xong Mạc Khanh Khanh nhấc chân cho nam tử kia một cước, quay lưng liền chạy trốn thật nhanh.

      Nàng chạy liền nghe nam tử bên cạnh kêu lên một tiếng thống khổ “Ta là…A!”

      Ta cần biết ngươi là ai! Mạc Khanh Khanh ta đời này sẽ thề nguyện dưới trăng, ta đảm đương nổi khẩu phật tâm xà…!

      Bất quá, nam tử này làm sao lại có chút quen mắt?

      Nhất là cặp mắt hoa đào kia, dường như đã gặp ở nơi nào rồi?

      Mạc Khanh Khanh lắc lắc đầu, đem những ý nghĩ mơ hồ gạt bỏ!

      Ai ngờ để ý, liền đụng phải một lồng ngực ấm áp!

      Mạc Khanh Khanh bị hù dọa, thầm kêu tốt!

      Thế nào hôm nay lại gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn?

      Vội vàng ngẩng đầu. Trước mặt là một nam tử cao lớn tuấn, mày kiếm mắt sáng, gương mặt góc cạnh, lộ ra khí phách nam tử.

      đầu đội tử kim quan*, y phục màu vàng, một bộ dạng cao cao tại thượng, phải Thái tử thì là ai?

      (*tử kim quan: một loại mũ)

      Mạc Khanh Khanh vội vàng hành lễ, ánh mắt rũ xuống nhìn thêm một chút nào: “Dân nữ tham kiến Thái tử!”

      “Ân” Thái tử cau mày, nói gì.

      Mạc Khanh Khanh dừng lại, lập tức thừa dịp nói tiếp: “Thái tử thứ tội, dân nữ là tới bái kiến Thái tử phi nương nương, vừa rồi bị lạc đường, dân nữ xin cáo lui!” Nói xong đợi Thái tử trả lời, liền vội vã chạy trốn.

      Thái tử thấy nàng vội vã trốn liền ngơ ngác.

      Hắn vốn tưởng các tiểu thư Mạc phủ ́ ý thiết kế “một lần gặp gỡ bất ngờ”, nào ngờ tiểu thư người ta thấy mình như gặp quỷ liền chạy trối chết.

      Hắn sờ cằm cười cười: “Thật thú vị!”

      “Thái tử” Nam tử kia đuổi theo Mạc Khanh Khanh, ngờ gặp phải Thái tử, liền vội vàng hành lễ.

      Thái tử cười ôn hòa: “An Nhiên, ngươi chạy nơi nào, cùng Ngũ đệ đều tìm ngươi!”

      *tung bông* nam chính lên sàn :yoyo35:
      Last edited: 26/10/15

    4. nguyetthao18

      nguyetthao18 Well-Known Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      795
      Chương 21: Là hắn!
      edit: Nguyệt Thảo

      Kiếp trước Mạc Khanh Khanh đến phủ Thái tử biết bao nhiêu lần, hiển nhiên ngựa quen đường cũ, rất thuận lời tìm được chỗ của Thái tử phi.

      Đây là một hoa viên có hồ nước trong phủ Thái tử, tuy rằng khí trời hôm nay nóng bức, nhưng những cơn gió nhẹ thổi qua mang đến từng trận mát mẻ. Nơi này vừa đặc biệt vừa yên tĩnh trong phủ đệ.

      Mạc Khanh Khanh dừng bước, sửa sang lại y phục, lấy lại tâm tình, lúc này mới chậm rãi đến phòng khách.

      Trong sân có ít nha hoàn bà tử, mỗi người đều hết sức quy cũ cúi đầu, có thể thấy Mạc Quân Quân là người trị gia cực kì nghiêm khắc.

      Tử Loan là nha hoàn hồi môn của Mạc Quân Quân, liền nhận ra Mạc Khanh Khanh vội vàng vén rèm, cười nói: “Tam tiểu thư đã đến, Thái tử phi vừa mới nhắc đến người phái mấy bà tử tìm người đấy!”

      “Để cho Thái tử phi lo lắng rồi. Ta thấy phong cảnh xung quanh thật đẹp, liền chậm trễ. Phủ thái tử quả thật rất lớn cho nên bị lạc đường, thật xấu hổ!” Mạc Khanh Khanh áy náy.

      Tử Loan làm sao có thể tin lời Mạc Khanh Khanh? Nàng cho rằng Tam tiểu thư là người luôn nịnh bợ ́ ý nơi nào lấy lòng rồi lại làm ra vẻ vô tội, thật là buồn cười.

      Nàng gật nhẹ đầu, đáp lại lời nói của Mạc Khanh Khanh, chỉ đưa tay nhấc rèm cửa thêu bách điệp xuyên hoa lên.

      Mạc Khanh Khanh lưu tâm, cúi đầu vào trong.

      Phòng khách tuy lớn, nhưng là nơi Thái tử phi dùng để xử lý cung vụ hằng ngày, nên thiết kế có chút tinh xảo.

      Đối diện là một bình phong ́nh đá cẩm thạch điêu khắc Bát Tiên Quá Hải, hai bên đặc biệt sắp xếp nhiều loại trân bảo, từ hai bên vào mới thật sự là phòng khách nhỏ.

      Bởi vậy, tuy thể nhìn thấy, nhưng người bên trong cũng dễ dàng phát hiện người bên ngoài tiến vào.

      Mạc Khanh Khanh nhẹ bước, vừa vặn nghe được người bên trong thảo luận về mình.

      “Tam tỷ tính khí cao ngạo, đương nhiên khinh thường cùng chúng ta” Lời nói đầy chua chát nhất ̣nh là Tứ tiểu thư Mạc Băng Băng.

      “Tứ muội, ngươi đừng nói bậy. Tam muội chắc là cẩn thận lạc, lúc này chắc gặp phải chuyện gì, cho nên mới kịp đến đây!” Lời này trong bông có kim, nhìn như là giúp đỡ kì thực là mang hàm ý khác là của Nhị tiểu thư Mạc Diễm Diễm.

      “Các ngươi thật là buồn cười, chỉ là chậm trễ chốc lát, thế nào lại bàn luận khó nghe như vậy?”

      Mạc Khanh Khanh ngờ Mạc Linh Linh lạnh lùng lại có thể nói đỡ cho nàng.

      Nàng đợi đến lúc tiếng nói bên trong trầm xuống, mới ́ ý giương giọng: “Muội muội đến chậm, kính xin Thái tử phi tỷ tỷ thứ tội!”

      Nói xong Mạc Khanh Khanh liền tiến vào.

      Thái tử phi đnag cảm thấy đau đầu, người nàng tính toán thấy tung tích, ngược lại những người trước mắt líu ríu làm nàng đau đầu.

      Trong nội tâm liền hiểu rõ, những tỷ muội này cũng phải đèn cạn dầu, nhất là hai vị kia, căn bản chính là hướng đến vị trí thiếp thất của phủ Thái tử.

      Mạc Quân Quân thầm cười lạnh một tiếng, cho rằng nàng là người chết sao? Ăn mặc trang điểm xinh đẹp, có phần thái quá, quả thực mất mặt!

      Lúc này, nàng thấy Mạc Khanh Khanh một bộ dáng trang nhã càng nhìn càng thuận mắt vội vã đứng dậy.

      “Khanh Khanh đến rồi, mau ngồi. Trong phủ quả thật rộng lớn, đừng nói là muội, bổn cung chính mình cũng sẽ rối loạn!”

      giống như trách tội Mạc Khanh Khanh, Thái tử phi rõ ràng chủ động giải vậy cho nàng.

      Mạc Khanh Khanh giật mình, lôi kéo như thế, có chút bình thường.

      Mạc Băng Băng nghe lời này, quyệt miệng nói ra: “Thái tử phi bất công, chỉ đau lòng Tam tỷ!”

      Thái tử phi thèm để ý, vừa cười vừa nói: “Ngươi lại nói bậy, đều là muội muội, bổn cung đều đau lòng như nhau.”

      “Đều là lỗi của ta, để cho tỷ muội đợi lâu, ta đây phải tạ tội với các ngươi rồi” Mạc Khanh Khanh nửa nghiêm túc nửa vui đùa nói.

      Mạc Băng Băng thấy thế cũng chỉ hừ một tiếng liền dây dưa.

      Mấy người các nàng vừa nói vài câu, liền nghe nha hoàn bên ngoài bẩm báo: “Khởi bẩm nương nương, Thái tử đến!”

      Mấy vị tiểu thư nghe xong liền kinh hỉ, nhao nhao đứng dậy muốn lên phía trước, Mạc Linh Linh bình thường cao quý yên tĩnh cũng vuốt nhẹ tóc mình.

      Chỉ có ánh mắt Mạc Khanh Khanh buông xuống, ́ gắng giảm sự tồn tại chính mình.

      “Thái tử, sao người lại tới đây? Ngũ đệ cũng theo hả? Thật là hiếm thấy!!”

      “Tham kiến thái tử phi! Thần đệ đã lâu gặp, đặc biệt tới đây thăm hỏi!”

      Mạc Khanh Khanh nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, trong lòng tựa như ai bóp một phát!

      Là hắn!

      Chính là hắn!

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Trời ơi uổng công chờ mà :> Cố lên :>
      Mà nàng nhớ làm pic để bảo vệ công sức edit của mình nha =3=
      Diệp Băngnguyetthao18 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :