123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 64.1 :Đêm chung kết

      Edit : Shaly

      Beta: Tiểu Hà


      Giờ đây, xuất và mang đến cho dịu dàng và trân trọng nhất, điều mà từ trước tới nay chưa từng nghĩ mình được nhận từ người khác.

      Lúc còn hiểu, nhưng khi trưởng thành bước chân vào giới giải trí, hiểu được mặt rất phức tạp của xã hội này.

      mặt có chút buồn mang mác khi nhớ lại quá khứ trước kia của mình, chưa từng mộng tưởng ngày trong cuộc đời của người đàn ông xuất với tư cách là chồng, người đó che chở thương , sẵn sàng làm chỗ dựa của , giúp thoát khỏi kiếp lênh đênh chìm trong bể khổ.

      Trong giờ phút này, có lẽ nên cảm tạ tất cả mọi chuyện từng xảy ra vào thời khắc kia để có thể may mắn gặp được người đàn ông như .

      luôn im lặng gì, nhưng ở bên cạnh luôn khiến cho thấy thoải mái dễ chịu. mang dáng vẻ lạnh lùng,nhưng có lúc rất dịu dàng làm cho người ta khỏi say mê.

      đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của , đem đầu cọ sát lên vai , giọng của mang theo chút cảm động, lẩm bẩm : " Trạch, từ trước tới giờ chưa từng có người đối với em tốt như vậy. "

      Ngón tay thon dài luồn qua mái tóc dài mềm mại như nước của , tâm tình của Thiệu Chính Trạch dường như cũng bị cuốn vào mềm mại của mái tóc , để máy sấy sang bên, cúi đầu chăm chú nhìn , rồi trong chớp mắt ôm cả người lên rồi sau đó cả hai cùngnằm chiếc giường êm ái.

      "Emxứng đáng được như vậy" Ánh mắt sâu thẳm nhìn vào đôi mắt trong suốt của , ở trong đôi mắt đó có thểthấy ràng hình ảnh phản chiếu của , khẽ duỗi tay xoa lên gò má ửng hồng của , rồi cúi đầu thầm bên tai: " bé ngốc nghếch, em xứng đáng được đối xử tốt như vậy".

      Hơi thở mát lạnh như bạc hà của vây quanh , viền mắt đỏ lên như muốn khóc, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, lộ ra nụ cười dịu dàng, mắt nhìn kỹ, giống như muốnghi nhớ hình dáng của , khắc sâu hình ảnh của vào tim mình.

      Căn phòng lúc này yên tĩnh tiếng động, chỉ có ánh trăng sáng lung linh chiếu vào qua cửa sổ sát đất, hòa quyện với ánh đèn tường ấm áp êm dịu, cúi đầu chăm chúnhìn ánh, mắt sâu lắng dịu dàng biết bao.

      Đối diện với ánh mắt của khiến tâm trí của như muốn say, duỗi đôi tay mảnh khảnh ôm lấy cổ , chủ động đặt đôi môi mềm mại của mình hôn lên khóe môi , khẽ nhắm mắt, dọc theo bờ môi mỏng manh kia trực tiếp hôn , trong khi Thiệu Chính Trạch sững sờ trong giây lát, đầu lưỡi nho tinh tế của chui vào miệng , cùng chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào.

      còn điều gì phải băn khoăn lo lắng nữa rồi ...

      Giờ phút này chỉ cảm thấy dưới thân mình có biết bao hương vị ngọt ngào ngon miệng, thậm chí trong khoảng khắc này quên mất vẻ ngây ngô non nớt trước kia của , khuôn mặt tinh xảo lúc này nhuốm đầy quyến rũ của thiếu nữ trưởng thành.

      Bàn tay nhàng di chuyển làn da trơn bóng, nóng bỏng, vòng eo thon mềm mại như xương của ngừng nhấp nhô lên xuống, nhắn đáng ngừng run rẩy trong tay .

      Dường như, chỉ cần muốn, là có thể nhào nặn thành bất cứ hình dạng gì.

      Nghĩ như vậy càng làm cho miệng đắng lưỡi khô, ôm lấy đè ở dưới thân mình, cánh tay càng thêm dùng sức giữ chặt lấy , cơ thể khẩn trương cao độ .

      Cảm giác lúc này của , giống như hưởng hạnh phúc thiên đường, cũng giống như bị dày vò dưới địa ngục.

      Từ Y Nhân bị hôn đến mức sắp thể thở được nữa, nằm ngực cúi đầu thở hổn hển, thanh so với con mèo lúc chiều kia càng mềm mại quyến rũ hơn, lúc đưa mắt nhìn sang, ánh mắt tràn lan xuân thủy, mang theo loại dịu dàng mềm mại cực kì rung động lòng người.

      Làm gì còn có thiên đường nữa, nhớ tới thân thể gợi cảm của , giờ phút này toàn bộ con người bị dày vò bởi ngọn lửa nóng rực trong địa ngục.

      " Trạch..." giọng nhè nũng nịu của truyền đến bên tai, nhìn về phía , ngón taynhỏ bé mảnh khảnh thầm dò xét từ ngực xuống dưới, thanh nơi cổ họng phát ra càng thêm quyến rũ, làm cho khỏi liên tưởng tới bông hoa xinh đẹp vừa mới nở rộ trong bóng đêm.

      "Để em giúp ." nhàng khẽ.

      ...

      Ánh mặt trời ấm áp tỏa nắng xuyên qua những cây dây leo xanh um tươi mát, rồi xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu tới chú mèo mặt đất được ăn uống no đủ, mèo nhìn thấy Thiệu Chính Trạch há miệngkêu to "Meo meo" rồi giương đầu lên, chỉ thiếu chút nữa là di chuyển từbên cái bát ăn trực tiếp trèo lên người Từ Y Nhân, bàntay khẽ nắm chặt, ho tiếng, thanh nhàn nhạt mở miệng dò hỏi : "Hôm nay em có kế hoạch gì ? ".

      "Dạ…!" Trong đầu lúc này toàn lên những hình ảnh kiều diễm đêm qua, từ lúc sáng sớm vừa rời giường đến giờ đều biết đối mặt với như thế nào, đâu còn để ý hỏi những gì.

      Từ Y Nhân giương mắt nhìn về phía , khuôn mặt đỏ lên, cắn môi : " vừa hỏi gì cơ ạ?"


      "Em nghĩ cái gì thế ?"Thiệu Chính Trạch nhận thấy được được tự nhiên, định lại, nhưng lại có hứng thú muốn trêu chọc chút bèn : " Dì Lý nấu cháo ngon hả, em mà còn khuấy nữa là cháo nguội hết đấy ."

      " phải ạ. Cháo rất ngon." Từ Y Nhân hoảng hốt lắc đầu , mới phát hện bản thân có chút ngớ ngẩn từ nãy tới giờ chỉ chăm chăm làm động tác, bèn cúi đầu vội vàng dùng thìa xúc từng ngụm cháo vào miệng.

      Nhìn thấy dáng vẻ phồng miệng vì ăn vội vàng của khiến cho Thiệu Chính Trạch cúi đầu mím môi cười tiếng, cũng tiếp tục trêu chọc nữa.

      Nhưng khi nghĩ đến tiến triển của hai người, trong lòng rất vui vẻ.

      Tâm trạng của lúc này rất vui vẻ cho nên quay sang dì Lý đứng dọn dẹp bên cạnh, thông báo tăng lương cho dì.

      Vương Tuấn lái xe, dọc theo đường từ trong kính chiếu hậu phát điều, xưa nay ông chủ bộ dáng luôn lạnh lùng như núi băng, nhưng lúc này lạicó thể lơ đãng cườinhiều hơn, sau đó, lại còn ôm tiểu phu nhân ngồi bên cạnh vào trong ngực nữa chứ.


      Bước vào phòng làm việc, Đường Tâm báo cho Từ Y Nhân được biết có thêm nữ trợ lý mới.

      "Xin chào Từ tiểu thư." mới đến mặc chiếc áo tay ngắn thoải mái cùng với quần dài rộng thùng thình, mái tóc ngắn gọn gàng lộ ra khuôn mặt thanh tú,nhìn rất xinh đẹp khiến cho người ta có cảm giác gần gũi,Hứa Nhạc chuyện rất thân thiện,đâu ra đấy,nhưng cũng vô cùng chuyên nghiệp.

      " cứ gọi tôi là Y Nhân là được rồi." Từ Y Nhân quay sang nở nụ cười ngọt ngào, biết côấy vừa được Thiệu Chính Trạch điều tới, lại nghĩ đến chương trình rất rối ren ngày hôm nay của mình nên cũng còn cách nào từ chối, đành phải đồng ý tiếp nhận ý tốt của .

      là nữ chính trong phim “thanh mai trúc mã”, sắp nắm trong tay hợp đồng quảng cáorất quan trọng, bên cạnh đó đài truyền hình trung ương có ý định xây dựng hình ảnh mới cho , đưa lên thành ngôi sao mới trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, nên lúc này công ty coi trọng và sắp xếp thêm trợ lý mới giúp đỡ , cũng coi như hợp tình hợp lý

      Suy nghĩ kỹ chút, là hoàn toàn yên tâm bắt đầu tập trung tinh thần vào kịch bản quảng cáo " Trà xanh vị bạc hà" trong tay.

      Đối tượngtiêu thụ sản phẩm trà thơm bạc hà chủ yếu là giới trẻ.

      tại đồ uống có ga tốt cho sức khỏe càng lúc càng nhiều, trà bạc hà lấy tiêu chí là “ coi trọng sức khỏe”, cũngkhông cần dùng những lời lẽ quảng cáo nhàm chán hay thừa thãi để quảng cáo, chính vì điểm này mà mấy năm gần đây được đa số học sinh rất thích.

      cùng Tống Dục quay đoạn quảng cáo trong khoảng 30 giây, chủ yếu là cảnh cuộc sống hằng ngày.

      Theo kịch bản quảng cáo, hai người đóng vai là học sinh, là cặp nhau, địa điểmquay là sân trường, "Trà xanh vị bạc hà" được đưa vào cách ngẫu nhiên, điều đó giúp mang lại tin cậy cùng công nhận của học sinh và giới trẻ.

      Đặc biệt, địa điểm quay quảng cáo lần này cũng chính là nơi quay cảnh lễ tốt nghiệp trung học trong bộ phim “Thanh mai trúc mã”.

      Thời gian này khì thi Trung học qua, những học sinh cấp ba bắt đầu bước vào giai đoạn nghỉ ngơi chuẩn bị cho kỳ học mới.

      Trong sân trường cũng chỉ có vài học sinh lại,tổ công tác liên hệ trước với nhà trường, địa điểm quay quảng cáo quay tại lớp mười , thời gian là hơn bốn giờ chiều, lúc ấy học sinh còn tiết tự học cuối cùng.

      đường đến trường học, Từ Y Nhân thấy bụng đau nhói, khẽ nhíu mày dùng tay che lên bụng, Hứa Nhạc ngồi bên cạnh đưa qua cho cái cốc giữ nhiệt.

      "Cảm ơn." Đưa tay nhận cốc giữ nhiệt uống ngụm, định nuốt xuống, đột nhiên Từ Y Nhân sửng sốt.

      Cảm giác nóng ấm trong miệng xen lẫn vị ngọt nhè , đây là... nước đường đỏ sao?

      tự chủ đưa mắt nhìn sang, Hứa Nhạc im lặng nhận lại cốc, đóng chặt nắp, rồi bỏ vào trong túi.

      Nét mặt ấy lúc này bình tĩnh, bộ dáng làm việc y hệt người máy linh hoạt, hết lần này tới lần khác, Từ Y Nhân cảm giác được ấy đối với mình hết sức quan tâm và tôn trọng.

      Thiệu Chính Trạch vì mà tìm người khéo léo như vậy ...

      lúc suy nghĩ lung tung , đoàn người đến cửa phòng học lớp mười , đám học sinh được dặn trước là buổi chiều hôm nay họ phối hợp để quay đoạn quảng cáo, nên vừa nhìn thấy đoàn làm phim xuất , cũng líu ríu châu đầu ghé tai nhau bắt đầu bàn luận.

      "Chị Y Nhân ." Trong phòng học bé vừa nhìn thấy thần tượng của mình xuất hiển nhiên tỏ ra cực kỳ vui mừng.


      bé mới vừa rồi còn kề tai với các bạn học của mình, là ở trung tâm điện ảnh và truyền hình được gặp Từ Y Nhân, hơn nữa còn may mắn được ấy hướng dẫn nên mới thuận lợi diễn tốt vai nhân vật người em tiễn trai ra chiến trường, vừa kể xong thấy bóng dáng của Từ Y Nhân xuất rồi.

      "Tiểu Hàm." Từ Y Nhân vừa mở miệng chào, cực kì vui mừng từ trong phòng học chạy ra, thân mật nắm ấy cánh tay của : " giáo muốn lớp chúng em ở lại đóng đoạn quảng cáo có chị tham gia, ra đúng là chị quay đoạn này . Đúng là tốt quá!"

      " bé này là..." Bên cạnh Tống Dục có chút tò mò lên tiếng đặt câu hỏi, Hứa Nhạc mang vẻ mặt cảnh giác nhìn bé vừa mới đột nhiên xông tới bên Y Nhân.
      Last edited: 29/10/15

    2. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 64.2: (Tiếp)

      Edit : Shaly

      Beta: Tiểu Hà

      "Đây là em Hàm Tử Vận, ngày hôm qua hai chúng tôi cùng diễn chung đoạn trong bộ phim ở Trung tâmđiện ảnh và truyền hình cho nên mới quen biết nhau". Từ Y Nhân cười cười mở miệng giải thích, bé bên cạnh nhanh miệng : "Đâu được tính là nhân vật gì chứạ, chỉ là nhân vật phụ xíu thôi mà."

      "Chút nữa mọi người cứ làm những việc như thường ngày thôi, nghe thấy chuông tan học vang lên, ai phải làm gì cứ làm cái đó. Chúng tôi đến là để quay quảng cáo, quan trọng nhất là làm toát lên nhiệt huyết của tuổi trẻ, mạnh khỏe tràn đầy sức sống. Nên mọi người chỉ cần làm sao cho tự nhiên là được." Đạo diễn đứng ở bục cười dặn dò, đám học sinhlại liên tiếp quay đầu nhìn về phía Từ Y Nhân vừa thay xong đồng phục ngồi ở vị trí phía sau trong phòng học.

      Để vào vai những học sinh tràn đầy sức sống thanh xuân, cũng vì phải làm cho quảng cáo thêm tự nhiên, Từ Y Nhân và Tống Dục thay hai bộ đồng phục học sinh để giống với những bạn học xung quanh.

      mặc áosơ mi màu trắng ngắn tay, phía dưới phối hợp với chiếc váy màu tím dài tới đầu gối, mái tóc dài buộc thànhkiểu đuôi ngựa, lộ ra đôi tai xinh cùng cần cổ trắng nõn như ngọc, lúc này trông trong sáng ngây thơ mà lại mang theo chút ít dí dỏm đáng của học sinh cấp ba trẻ tuổi.

      Cậu con trai cũng mặc áo sơ mi trắng, phía dưới phối hợp với quần dài màu tím, khôi ngô tuấn tú với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

      Những tia vàng của mặt trời vào lúc chiều tà chiếu vào qua cửa sổ, hắt lên bóng dáng Từ Y Nhân,lúc này sống lưng thẳng tắp, thân hình mảnh mai, dáng vẻ tươi mát mà tinh khiết, mặc người bộ đồng phục học sinh, giống như nhân vật nữ học sinh vừa bước ra từ trong truyện tranh.

      "Ôi, đẹp quá !"

      " xinh đẹp mà!"

      “...”

      Đámhọc sinh ngồi cạnh côđều nhìn đến ngây người, mọi người đứng trước máy quay cũng khỏi cảm thán thốt lên những lời khen ngợi.

      Theo động tác công tác viên ra hiệu, cầm lấy bút nghiêm túc viết bài, chai trà xanh vịbạc hà đặt ở cạnh tay . , đồ uống, cùng với nhữnghọc sinh chăm chỉ xung quanh, tất cả tạo nên hình ảnh hài hòa và hoàn mỹ.

      "Cắt." Đạo diễn kêu to, Từ Y Nhân đưa mắt nhìn sang thăm dò ý kiến, mọi người mặt mũi vui vẻ : "Rất tốt. Kế tiếp ống kính để sát vào chút. làm như cầu trong kịch bản gốc,cầm lấy chai trà uống hớp, lộ ra nụ cười tươi tắn . Còn Tống Dục, cậu cũng vừa vặn đưa mắt nhìn sang, phải nhớ , nụ cười nhất định phải thương nuông chiều chút."

      "Đượcạ." Cảnh quay này đối với hai ngưởi dĩ nhiên là thành vấn đề ,mở miệng đáp tiếng, sau đó bắt đầu quay cảnh tiếp theo.

      viết chữ đột nhiên ngừng bút, giương mắt nhìn chai "Trà xanh vị bạc hà"bên cạnh, sau đó khẽ liếc qua mặtbàn sau lưng chút, rồi đặt bút xuống, đưa tay vặn nắp bình, nhàng nhấp ngụm.

      có khuôn mặt điềm đạm, chiếc cổ trắng như ngọc uống hớp nước trà, đúng lúc chàng trai tuấn phía saungước lên, ánh mắt nhìn vào trà thơm trong tay , khẽ mỉm cười.

      lần nữa vặn lại nắp bình, động tác dịu dàng mềm mại, khuôn mặt sáng ngời long lanh, khóe môi tự chủ được lộ ra nụ cười ngọt ngào vui vẻ nhưng ngượng ngùng. Giống như, trong lòng có người tình bí mật vậy, rất vui vẻ và ngọt ngào.

      "Ước gì mình được hóa thành tràxanh vị bạc hà trong tay chị ấy !" Bên cạnh đột nhiên có học sinh nam vô ý thức phát ra tiếng than thở, tất cả học sinh trong phòng học lập tức cười vang lên.

      "Ôi, cái tên ngốc này." may là cảnh này quay xong, đạo diễn buồn cười vỗ cái lên đầu nam sinh vừa mới nóirồinở nụ cười rạng rỡ hơn.

      Cảnh quay vừa kết thúc, Từ Y Nhân đangthất thầnnhìn trà xanh vị bạc hà trong tay, vừa rồi khi cầm trong tay cái bình, cũng cảm thấy có điều gì đó thích hợp.

      Cho đến khi nước ấm xuống bụng, mới biết được trà xanh vị bạc hà được đổi thành nước ấm, chợt nhớ lại khi vừa xuống xe Hứa Nhạc đưa cho chai nước đường đỏ, trong lòng tự nhiên hiểu .

      Cho nên, nụ cười vừa rồi hoàn toàn là phát ra từ nội tâm, vừa nghĩ tới Thiệu Chính Trạch ngay cả chuyện như vậy cũng có thể vì mà suy nghĩ chu toàn khiến trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

      "Cậu làm cái gì đấy?" có chút thất thầnngây ngốc, bên tai đột nhiên vang lên tiếng quát chói tai, dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người, Hứa Nhạc bước nhanh tới, trực tiếp bắt lấy tay bạn nam sinh, tịch thu di động trong tay, rồikéo cậu tađến trước mặt Từ Y Nhân.

      "Em, emchỉ là..." Cậu học sinh bị bắt quả tang lúng túng nên lời. Cậu ta chỉ cảm thấy khuôn mặt vừa rồi rất đẹp, cho nên muốn lén chụp tấm để lưu lại làm kỷ niệm thôi.

      "Vừa rồichúng tôi trước, cho phép bất cứ ai chụp ảnh rồi mà." Hứa Nhạc dứt khoát, đưa tay mở di động ra xem ảnh, muốn xóa bức ảnh đó Từ Y Nhân vội vàng đứng dậy tới.

      "Thực xin lỗi chị. Em chỉ là cảm thấy lúc đó chị rất đẹp nên muốn lưu lại thôi mà." Dưới ánh mắt bao người, nam sinh hiển nhiên là có chút lúng túng lại oan ức, vẻ mặt ai oán .

      Từ Y Nhân lấy điện thoại di động cầm trong tay, trong tấm hình khẽ cúi đầu, khóe môi lộ ra nét điềm đạm hơi chút ít thần bí vui vẻ, bất luận là từ góc độ hay là ánh sáng, tất cả đều có thể là hoàn mỹ.

      Qua bức ảnh có thể cảm nhận được quý của cậu ta dành cho , cũng hàm chứa ngây thơ non nớt của thiếu niên mới lớn.

      Đưa tay màn hình lướt hai cái, liếc nhìn vẻ mặt cảnh giác của Hứa Nhạc, khẽ mỉm cười giải thích: "Những thứ này đều là quy định làm việc. ấy cũng là vìsuy nghĩ cho tôi nên mới như vậy, cậu nên buồn bực nhé."

      "Vâng." Nam sinh có chút rầu rĩ vui thu tay lại, nhìn xoay người lần nữa trở về vị trí, ảo não cúi đầu.

      Đinh linh linh…. tiếng chuông lần nữa vang lên...


      Trong phòng học lập tức trở nên sinh động hẳn, nam sinh ngồi đằng sau động tác nhanh nhẹn thu dọn sách vở cho vào túi, vỗ vai cái rồi cười rạng rỡ: "Cùng nhau về thôi."

      "Ừ." đáp tiếng, xáchtúi sách rồi bước theo, hai người hành lang nhàng chạy , mép váy tung bay,trước ống kính vẻ mặt cười tươi như hoa làm cho chung quanh hết thảy đều trở thành hư vô, nam sinh nghiêng đầu quay lại nhìn , chạy nhanh lại đột nhiên dừng bước cất tiếng gọi "A, đưa cho em chai trà xanh vị bạc hà !"

      Tiếng vừa dứt, nam sinh mỉm cười đầy thươngchạy ngược lại về phía .

      "Cắt." Đạo diễn hô tiếng, trong phòng học nhân viên đem đạocụ ra ngoài.

      Hình quảng cáo trước mười giây cơ bản hoàn thành chỉ còn thiếu đoạn ngắn nữa thôi.

      Vừa rồi cảnh quay chạy nhanh hành lang được chỉnh lại trong quá trình hậu kỳ, cộng thêm nhạc nhàng cùng lá bạc hà phiêu đãng xung quanh tạo nên loại cảm giác tràn đầy sức sống thanh xuân.

      Kế tiếp, có cảnh cậu nam sinh kiađạp xe đạp chở theo , ôm trong ngực chai trà xanh vị bạc hà, ngồi ở sau xe cậu nở nụ cười ngọt ngào viên mãn.

      Từ Y Nhân ômmột chai nước ấm cùng Tống Dục sóng vai bước , qua xuống cầu thang trường học men theo đường mòn tới sân thể dục để quay cảnh kế tiếp.

      Trong phòng học lớp mười ban sáu,mỗi học sinh trong tay chai bạc hà trà xanh, vài vị nam sinh cười đùa trêu ghẹo nam sinh vừa rồi chụp ảnh Y Nhân, nam sinh thanh tú mặt đỏ tới tận mang tai,có chút buồn bực cúi đầu nhìn lướt qua cái điện thoại, trong lúc vô tình lại đến albumảnh, trong đó có ảnh của khẽ cúi đầu lộ ra nụ cười nhàng vui vẻ,gò má tinh khiết mang dáng vẻ điềm tĩnh xinh đẹp khó tả .

      Cầm điện thoại di động hồi ngây người, bên cạnh số nam sinh vây quanh lúc nào biết, người mở miệng : “Uầy! Đây phải là bức ảnh lúc đó sao? Vừa rồi chị ấy có xóa bỏ nó à?"

      Bên cạnh vài học sinh tò mò vây quanh , nam sinh cầm điện thoại di động đẩy đám người vây quanh trực tiếp chạy ra ngoài.


      Từ lan can tầng nhìn xuống, mặc áo trắng váy xanh từ từ dưới ánh mặt trời, gió thổi tung mái tóc dài của , trong lúc lơ đãng chuyện ánh mặt trời cũng kịp nhuộm lên tầng vàng kim khuôn mặt thanh tú đáng của .


      "Từ Y Nhân! Chị cố lên!" Nam sinh hắng giọng hô to tiếng, phía dưới có mấy người chuyện với nhau bỗng nhiên quay đầu lại,phía lan can khuôn mặt nam sinh nhìn lắm kích động quơ cánh tay lên.


      Từ Y Nhân lờ mờ thấy đúng là nam sinh vừa rồi chụp ảnh , khóe môi lộ ra nụ cười sáng lạn, đồng thời hướng phía nam sinh xa xa phất tay.


      vĩnh viễn cũng biết, lần trước khi quay cảnh tốt nghiệp trong bộ phim “Thanh mai trúc mã”, camera trong lúc vô tình lướt qua những người ngồi dưới khán đài bắt được hình ảnh nam sinh sững sờ nhìn múa với thích trong đáy mắt.

      Lần thứ hai gặp nhau, cậu ta vô tình chụp ảnh sau đó bị bắt được khiến trong lòng cậu khó xử cùng luống cuống.

      Nếu như phải là bởi vì truy cứu lại vẫn giữ tấm ảnh trong điện thoại của cậu ta, nam sinh này có lẽ vì thời điểm xấu hổ mất hết mặt mũi này mà vẫn canh cánh trong lòng.

      Nhưng chuyện đó xảy ra, lúc đó dùng lời giải thích hộ vị trợ lý kia, còn dùng tấm lòng lương thiện bỏ qua chocậu, hơn nữa còn cho cậu giữ lại tấm hình này, chỉ giúp cậu tưởng như mất hết mặt mũi trước mặt bạn học ngược lại còn khiến bạn học hết sức hâm mộ may mắn của cậu ta.

      "Từ Y Nhân, cố lên!" Đứng ở lan can nhìn xuống đoàn người hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, hành lang nam sinh lặng yên hô to lần nữa.

      Cậu cảm thấy, cậu động tâm trước chỉ lớn hơn cậu có ba tuổi này.

      Yoolirm Park, Thanhha, Traxy16 others thích bài này.

    3. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 64.3: (Tiếp)

      Edit : Shaly

      Beta: Tiểu Hà


      Ánh chiều tà ngả sang màu vàng kim trải dài con đường mòn, mặt đất những chiếc lá vàng rụng rải rác hòa cùng ánh mặt trời tạo nên mảng màu sắc loang lổ, phong cảnh lúc này thanh bình và yên tĩnh.

      Nam sinh tuấn mặc áo sơ mi ngồi xe đạp, ngồi đằng sau thanh lệ xinh đẹp tay ôm lấy eo , tay cầm chặt chai trà xanhvị bạc hà, môi lộ ra nụ cười ngọt ngào say lòng.

      Máy quay di chuyển theo chiếc xe đạp của Tống Dục, mặt mang theo nét vui vẻ thỏa mãn đạp xe đường mòn,vạt áo sơ mi trắng sạch bay bay, mái tóc dài mềm mại của tóc dàicô kẽ tung bay trong gió, nụ cười như chuông bạc, mối tình đầu ngọt ngào, đơn giản, lại rất cảm động.

      "Cắt." Đạo diễn từ trước tới bây giờ chưa bao giờ quay thuận lợi như vậy, nhìn thấy Tống Dục cùng Từ Y Nhân dắt xe đạp bước tới,gật đầu liên tục khen: "Biểu tốt lắm. Kế tiếp chỉ cần hai người diễn cảnh chia tay trước cửa nhà là được. Lời kịch rất đơn giản, câu 'Cám ơn chai Trà xanh vị bạc hà trà của nhé”, nam sinh chỉ cần mỉm cười gật gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng xoay người bước vào nhà là được rồi. Cuối cùng chúng ta giới thiệu về sản phẩm, dùng lời thuyết minh để quảng cáo về sản phẩm này."

      Từ Y Nhân cùng Tống Dục nhìn nhau cười tiếng, bối cảnh của phân đoạn cuối được chọn là ở cửa căn nhà với ánh sáng vừa phải, phong cảnh xung quanh rất yên tĩnh.

      Nhưng cuối cảnh quay cả Từ Y Nhân và đạo diễn đều bất ngờ khi dựa theo kịch bản gốc câu ngượng ngùng pha lẫn ngọt ngào với cậu nam sinh rồi quay đầu bước vào nhà phía sau Tống Dục lại cất tiếng nhàng thêm câu “Cám ơn em vui vẻ khi nhận chai nước đấy”

      Đây quả là câu bao hàm nhiều ý, cũng chứa trong đó cả lời tỏ tình cuả cậu nam sinh, lời tỏ tình nhàng đầy ý này càng làm cho chủ đề “Mối tình đầu” xuyên suốt đoạn quảng cáo này sâu sắc thêm.

      Thế cho nên sau khi đoạn quảng cáo được tung ra thị trường, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường và được đa số những thanh thiếu niên trẻ tuổi chấp nhận, “Trà xanh vị bạc hà” trở thành phương tiện được nhiều người sử dụng thay cho lời tỏ tình đến nửa kia.

      Nếu bạn thích nào bạn hãy mua bạc hà trà thơm mát lạnh đưa cho côấy…

      Nếu bạn thíchbạn nam kia hãy tiếp nhận trà xanh vị bạc hà mà ta đưa cho…

      Nếu thích bạn nam, hãy cố gắng để cho ta mời bạn uống chai bạc hà trà thơm...

      Thậm chí, trong đoạn thời gian rất dài, trong rạp chiếu phim vốn luôn áp dụng công thức bỏng ngô với nước ngọt cũng rất vui vẻ tiếp nhận sản phẩm này, họ lập tứcđổi từ bỏng và nước ngọt thành khoai tây chiên trà xanh vị bạc hà ...

      Đối với hai nhân vật nam chính và nữ chính trong đoạn quảng cáo kia là Từ Y Nhân và Tống Dục trở thành thần tượng được giới học sinh trung học tôn sùng là “Đôi tình nhân đẹp nhất màn ảnh”

      Bộ phim “Thanh mai trúc mã” sau khi được công chiếu, vai diễn nam chính số hai là Tống Dục, từ đại thiếu gia đào hoa thành chàng trai si tình tốt bụng, cũng thu hoạch được nhóm lớn người hâm mộ.

      "Tống Dục và Từ Y Nhân" cùng "Thượng Quan Diệp và Từ Y Nhân" là hai cặp đôi rất được hâm mộ mạng internet thậm chí còn được người hâm mộ bỏ phiếu bình chọn, kết quả là hai cặp đôi này được đánh giá tương đương nhau...

      Nhưng đây là những chuyện về sau.

      Giờ phút này hai người vừa trải qua ngày vất vả mệt nhọc, đều có chút mệt mỏi chịu nổi, mỉm cười ngọt ngào cả ngày, Từ Y Nhân cảm thấy khóe môi của mình cũng có chút cứng lại.

      Từ Y Nhân đành coi bờ vai của Hứa Nhạc như cái gối mềm mại mà nghiêng người tựa vào, khẽ ngáp cái, hai mí mắt đều cảm thấy nặng trĩu muốn rơi xuống.

      Ngồi ở đằng sau Tống dục cũng khá hơn chút nào, từ từ nhắm hai mắt lại dựa ở ghế nghỉ ngơi.

      "Vù Vù" thanh di động phá vỡ sựyên tĩnh trong xe ,Từ Y Nhân đưa tay lấy điện thoại di độngtừ trong túi ra, vừa nhấn nút nghe thấy giọng tràn đầy hưng phấn của Trần Viện Viện từ đầu kia truyền tới bên tai, "Y Nhân,cậu ở đâu vậy? Buổi tối đừng quên , hứa là cùng tớ tới xem trực tiếp chương trình nhé ."

      "Xem cái gì cơ?" Từ Y Nhân có chút choáng váng nhất thời kịp nghĩ ra, bên kia Trần Viện viện tỏ ra bất mãn với việc quên lời hẹncất giọng rất to " phải là cậu quên luôn rồi đấy chứ? Hôm nay là trận chung kết của cuộc thi “Tiếng hát Hoa Hạ”, cậu hứa là cùng tớ tới đây cổ vũ cho Lâm Sở mà."

      Từ Y Nhânthật quên, ngày hôm đó đụng với Mạnh Ca, sợ hãi kêu lên, sau đó cũng muốn nhớ lại cái kiện đáng ngại ngùng khi giáp mặt với người đàn ông kia nữa.

      "Chuyện này…, nhưng tớ có vé." Ngồi thẳng người có chút ngại ngùng thấp giọng câu, bên kia Trần Viện Viện là sảng khoái cười tiếng, rồi câu khiến hoàn toàn thất vọng: "Tớ có lấy cho cậu vé. Buổi chiều nay lúc támrưỡi, tớ đứng ở cổng sân thể dục chờ cậu. gặp về nha."

      "Ừ. gặp về." bất đắc dĩ cười tiếng, sau khi cúp điện thoại là hoàn toàn phục hồi lại tinh thần.

      ...

      Trong hai lần trước đây của cuộc thi “Tiếng hát Hoa Hạ” tìm được hai người xuất sắc, nên quy mô lần thứ ba của cuộc thi này càng thêm hoành tráng và sôi nổi.

      Trước khi mở màn tiếng, ở bên dưới sân khấu có rất đông người hâm mộ tụ tập tạo nên gian ồn ào huyên náo.

      Từ Y Nhân nhìn Hứa Nhạc cẩn thận đưa tay bảo vệ mình, có chút bất đắc dĩ cười khổ : "Tôi sao mà. cần phải vậy đâu, giống như có người bất thình lình xuất bắt nạt tôi vậy."

      "Trường hợp này khó tránh khỏi có số va chạm." Hứa Nhạc trong tư thế sẵn sàng bày trận nghênh đón quân địch câu, ánh mắt cảnh giác nhìn từ xuống dưới thêm lần nữa.

      Lúc này mặc rất đơn giản với áo T-shirt màu trắng, quần jean, và giày vải. Mái tóc được buộcthành đuôi ngựa, nhìn quathì so với những bình thường cũng có gì khác biệt.

      Đấy là nếu bỏ qua khuôn mặt trắng nõn tinh xảo cùng với đôi mắt long lanh biết cười khuôn mặt kia của .

      Nghĩ vậy, lập tức lấy ra từ trong túi cái mũ lưỡi trai màu vàng đưa cho Y Nhân, rồi nghiêm túc : "Hay cứđội mũ vào. Nếu lát nữa có người nhận ra chúng ta nhất định phải rời ngay lập tức."

      " vào trong đó tối đen như mực, chắc có ai chú ý tới chúng ta đâu!" Có chút buồn cười vào câu, cuối cùng Hứa Nhạc mới chịu thỏa hiệp, thuận tiện đem vành mũ đầu kéo thấp hơn chút.

      "Hi!." Sau lưng đột nhiên là cóngười vỗ vai cái, hóa ra là Trần Viện Viện tươi cười nhảy đến trước mặt hai người, quan sátqua Từ Y Nhân khi ăn mặc bình thường như thế này, vừa liếc nhìn Hứa Nhạc cảnh giác đứng bên cạnh, phì cười tiếng, rồi ôm lấy bả vai Từ Y Nhân thuận tiện đem hai tờ vé nhét vào trong tay “Hàng ghế số ba trong phòng, đây là vị trí vàng đấy, cậu xem người chị em tốt của cậu cũng có bản lĩnh đấy chứ”

      "Cậu vào cùng cửa vớitớ sao ?" Trước khi đến đây cho Trần Viện viện biết có Hứa Nhạc cùng, lúc này nhìn thấy đưa cho mình hai tờ vé vào cửa, Từ Y Nhân khó tránh khỏi là có chút suy nghĩ.


      "Hì hì, tớ đeo bám dai dẳng và vinh hạnh trở thành trong những đại biểu của hội truyền thông." Trần Viện viện hướng về phía nháy mắt ra hiệu hai cái, vẻ mặt cười đùa : "Lúc đầu tớ cũng muốn vào xem cùng cậu, nhưng chắc cậu cũng biết nếu trở thành đại biểu truyền thông có thể bỏ phiếu cho ca sĩ. Vì phiếu quý giá này dành cho Lâm Sở nhà chúng ta, tớ đành phảiđể cậu chịu thiệt thòi thôi, may sao còncó chị này cùng cậu, cậu cũng có thể tham quan tất cả hội trường ở đây đấy."

      "..." Từ Y Nhân vẻ mặt im lặng câu nào nhìn , lại nghiêng đầu nhìn nhìn Hứa Nhạc có chút buồn bực giống , gật gật đầu đồng ý .

      Dù sao Lâm Sở cũng là người hâm mộ duy nhất có ấn tượng tốt với từng biết.

      Nếu như có thể dùng cách này để ủng hộ cũng coi như là đền đáp lại tấm lòng của ta .

      bước vào vùng tối mờ mịt, ánh sáng của đèn huỳnh quang như những đóm sáng của đom đóm phiêu lãng trong trung, sân khấu với sức chứa hơn sáu nghĩn người còn chỗ trống. Tất cả mọi người ở đây đều giống như đón chờ ánh sáng của bình minh sắp ra, cùng nín thở chờ đợi thời khắc khai mạc cuộc thi này.

      “Cuộc thi “Tiếng hát Hoa Hạ” sắp bắt đầu, chúc tất cả các bạn buổi tối tốt lành! Hoan nghênh tất cả mọi người đến với vòng chung kết ngày hôm nay!” Giọng trầm ổn có lực của người đàn ông thông qua micro vang lên lan truyền khắp trường quay, xen lẫn trong tiếng vỗ tay vang dội, các đèn sân khấu tề tụ lại chỗ, ở chính giữa sân khấu sáng rực lên bới hiệu ứng của các bóng đèn là mười hai người lọt vào chung kết chuẩn bị trình diễn những tiết mục hay nhất của bản thân.

      Tiếu Duệ mặc người bộ tây trang màu xanh đậm, tầm mắt lướt qua những người hâm mộ ồn à náo nhiệt phía dưới rồi cất tiếng trầm ổn mang theo năng lực áp chế toàn hội trường.

      “Tiết mục mở màn “Ước muốn của ngày hôm nay” xin phép được bắt đầu, rất mong nhận được cổ vũ từ tất cả mọi người!”

      qua rồi tuổi trẻ ngông cuồng, luôn cho rằng có thể chạm tay được đến những ước mơ

      qua rồi những ảo tưởng ngây thơ, vì tường lai ra trước mắt

      từng cười ngạo nghễ cho rằng thế gian này ai có thể vượt qua ta

      Nhưng thời gian cứ mải miết trôi, thời cuộc cũng thay đổi rồi

      Thời gian cứ vô tình lặng lẽ trôi qua

      Ngoảnh mặt nhìn lại thời niên thiếu ngốc nghếch ấy

      Rất nhiều mơ ước tan thành mây khói

      Rất nhiều chí khí theo gió bay xa

      Có phải hay , chính bản thân ta cam tâm tình nguyện đứng lại bước tiếp ...

      Bài hát bắt đầu bằng những nốt nhạc u buồn chậm rãi vang lên, mười hai thí sinh đứng tại chỗ từng người từng người nối tiếp nhau hát lên theo điệu nhạc, Từ Y Nhân đưa mắt nhin qua những người đó, rồi dừng lại ở Lâm Sở, dáng người ta cao cao mặc mình chiếc áo T-shirt ngắn tay đơn giản màu trắng, bên ngoài khaosc cái áo comle mỏng màu đen, dù đứng lẫn trong đám nam thanh nữ tứ nhưng vẫn rất nổi bật.

      Mặc dù phải là người đẹp tải nhất, nhưng thân hình cao gầy cùng với khí chất u buồn của khiến cho chỉ cần đứng lửng lặng chỗ cũng đủ để tạo nên sức hút riêng

      "NO! NO! NO..." nhạc sân khấu bỗng chốc biến đổi, sàn nhảy mười hai ứng viên đãtrong nháy mắt biến đổi đội hình, thanh hò hét cùng vang lên, làm cho khí vốn ảm đạm phút chốc trở lên sáng sủa hơn, nhạc sôi động là sôi trào nhiệt huyết trong lòng tất cả những người có mặt ở đây.

      trường sôi động,vũ đạo sôi động của bọn họ mang tới cho người xem khí thế hết sức phấn khởi, những người hâm mộ bắt đầu hò hét chói tai, ánh sáng lóe lên như nước sông đangbắt đầudậy sóng.

      Mặc dù Từ Y Nhân đối với ca hát cũng cuồng nhiệt thích cho lắm, nhưng giờ phút này đắm chìm trong khísôi nổi hào hứng như thế này, cũng khiến cảm thấy rất kích thích, muốn buông thả bản thân lần, hòa cùng mọi người la hét chói tai,

      Nhưng tầm mắt cônhìn sang bên cạnh thấy Hứa Nhạc ngồi ngay ngắn như tượng gỗ điêu khắc khiến có chút ngượng ngùng bỏ qua suy nghĩ vừa lên trong đầu.
      Yoolirm Park, Thanhha, Traxy14 others thích bài này.

    4. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 64.4: (Tiếp)

      Edit : Shaly

      Beta: Tiểu Hà

      Trận chung kết của cuộc thi “Tiếng hát Hoa Hạ” có quá trinh thi đấu khá phức tạp, đầu tiên là hai người tạo thành tổ thi đấu với nhau, kết quả do ban giám khảo đưa ra quyết định, chọn ra sáu người ở tốp an toàn, sáu người ở tốp nguy hiểm

      Từ lúc ở vòng sơ loại Lâm Sở được ban giám khảo rất thích, chỉ dựa vào việc tự biểu diễn ca khúc tự mình sáng tác “Mười năm bôn ba” thành công chiếm được vị trí an toàn.

      Sau đó sáu người an toàn thanh nhau biểu diễn tiết mục của mình, sau đó được giám khảo đến từ các công ty truyền thông khắp cả nước bỏ phiếu quyết định kết quả, người nhận được nhiều phiếu bầu nhất từ họ chiếm được vị trí cao nhất trong mùa thi thứ ba này.

      Có thể vượt qua rất nhiều đối thủ để đến trận trung kết này thể coi thường thực lực của sáu người đứng ở đây. Mấy người diễn đầu tiên đều rất tốt, thí sinh là sinh viên năm thứ nhất chỉ dựa vào khả năng hát những ca khúc kinh điển của Giang Nam nhận được phản hồi rất tốt từ khán giả. Từ Y Nhân cảm thấy rất lo lắng nhìn biểu vô cùng hờ hững của Lâm Sở khi đứng sân khấu.

      Quả nhiên, Tiêu Duệ là người luôn biết khuấy động khí, ta mang vẻ mặt tươi cười qua micro với giọng hài hước: “Chà, Hứa Tịnh lúc này phát huy được khả năng vượt xa so với những lần trước đây. Tám mươi sáu phiếu, kết quả này có nghĩa nhận được ủng hộ của hơn tám mươi phần trăm giám khảo truyền thông. Đối diện với kết quả này bạn có cảm thấy áp lực Lâm Sở?”

      “À…” Cầm lấy micro từ tay Tiêu Duệ, Lâm Sở nhàng cười tiếng, nét mặt lúc này mang theo vẻ ôn nhu hiếm thấy, làm cho những người hâm mộ có mặt tại đây phút chốc trở lên điên cuồng hơn.

      "Lâm Sở, Lâm Sở..."

      "Lâm Sở cố lên..."

      Tiếng gào thét cổ vũ càng là cho hội trường thê sôi động, Tiêu Duệ đứng sân khấu đưa tay ra hiệu để nén khí ngày càng lên cao trong hội trường xuống.

      " bước lên sân khấu này, vì em mà đến cuối cùng." Thanh nhàng ôn nhu của từ Micro thoát ra, như nước sông êm đềm tràn qua toàn hội trường, giọn hát kiên định cùng tình cảm sâu sắc lan tỏa trong khí yên lặng ngắn ngủi này lại làm cho tất cả những người hâm mộ có mặt ở đây ngừng vỗ tay hoan hô.
      Last edited by a moderator: 26/10/15

    5. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 65: Lời tỏ tình

      Edit: Shaly

      Beta: Kẹo Ngọt


      "Mùa hè cách đây mười năm, tôi đối với nhất kiến chung tình." Tầm mắt chậm rãi lướt qua mọi người chen lấn dưới khán đài, giọng chàng trai nhàng mang theo chút phiền muộn khó thành lời, "Lúc ấy cha mẹ tôi có mở quán ăn cay Tứ Xuyên ở gần Trung tâm điện ảnh và truyền hình, khi đó tôi tốt nghiệp trung học năm nhất, nghỉ hè có việc gì làmtôi thường xuyên qua quán phụ giúp cha mẹ."

      "Lần đầu tiên gặp ấy, ấy đứng ở phía xa xa dưới ánh mặt trời, có lẽ vì có chuyện vui cho nên ấy nở nụ cười rất vui vẻ. Mặc người trang phục cung nữ màu hồng phấn,hoạt bát giống con bươm bướm nhanh nhẹn. Lúc ấy ấy rất đẹp, tôi chưa từng gặp xinh đẹp như vậy,tôi nghĩ là ấycùng người thân đến Trung tâm điện ảnh và truyền hìnhđể thăm quan, và mặc trang phục cổ trang để chụp ảnh lưu niệm." Tựa hồ là nhớ tới chuyện cũ và thể khổng chế được cảm xúc hoài niệm, giọng của chàng trai càng ngày càng chậm rãi nhu hòa, nụ cười khóe môi lúc này cũng làm cho người ta phải say mê.

      Trong hội trường Từ Y Nhân có chút kinh ngạc nhìn lên, thấy nhàng cất tiếng cười: "Về sau tôi mới biết được, ra ấy là diễn viên, lần đầu tiên tới Trung tâm điện ảnh và truyền hình, diễn vai phụ là tiểu cung nữ."

      "Oa, nghe là lãng mạn!" Bên tai truyền tới thanh nữ sinh cảm thán như gần như xa, Từ Y Nhân ngơ ngác nhìn, cách nào tập trung có chút suy tư nghĩ ngợi, cảnh tượng chỉ có chút mơ hồ, chút ấn tượng nào. Nhưng mơ hồ nhớ là quán món cay Tứ Xuyên này rất sạch vệ sinh, còn có nam sinh thanh tú cùng cùng độ tuổi với đặc biệt hay đỏ mặt mỗi khi gặp.

      " ấy thích uống đồ ngọt, và thói quen nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ cười với vẻ mặt thỏa mãn. ấy nhìn xinh đẹp đáng như vậy, giống như từ sống rất an nhàn sung sướng, ấy kiêng ăn gì cả, mỗi lần ăn đều phồng má như bộ dáng chú chuột đồng nhỏđang đánh chén rất hăng say. Có lẽ là bởi vì từ tính cách tôi trầm mặc hướng nội,cho nên mùa hè năm đó,ngắm nhìn ấy thành niềm vui thú duy nhất của tôi trong suốt kỳ nghỉ hè."

      thanh ôn nhu truyền tới bên tai, trí nhớ trong đầu từ từ hồi phục, tựa hồ theo lời kể tràn đầy thâm tình của ,bắt đầu nhớ lại lúc mới bước chân vào giới nghệ thuật.

      Bởi vì ngu ngốc, cho nên mới thấy rất vui vẻ. Mơ mơ màng màng cười ngây ngô trôi qua mùa hè như vậy.

      "Yên lặng dõi theo ấy mười năm, trong lòng tôi ấy vĩnh viễn như thủa ban đầu mới gặp gỡ. Tôi hề nghĩ là thổ lộ với ấy, bởi vì cảm thấy chính mình đủ ưu tú. ấy là động lực để tôi học tập tiến bộ, về sau tôi tự với mình “mười năm”. Dùng mười năm để mình trở thành người ưu tú sau đósẽ đích thântới trước mặt ấy cho ấy biết, thế giới có người đàn ông nguyện ý vì ấy che gió che mưa, nguyện ý dùng năng lực của mình mà bảo vệ tốt ấy cả đời này. Ngày đó, là ngày ấy bước vào cuộc sống của tôi và vĩnh viễn trú ngụ trong đó."

      Trong ánh mắt chàng trai tựa hồ là đầy tràn vui vẻ,bộ dáng say mê ngay cả người ăn thẳng thắn như Tiếu Duệ đều cũng có chút rung động, cười thở dài : "Theo dõi cuộc thi đến cuối cùng, chắc mọi người đều biết Lâm Sở là sinh viên xuất sắc trường đại học kiến trúc khoa kỹ thuật, rất nhiều tác phẩm thiết kế đạt được thành tích rất tốt trong các cuộc thi toàn quốc. Mười năm qua cho tới hôm nay, mọi người , cậu ta có xuất sắc ? !"

      "Xuất sắc! Xuất sắc! Xuất sắc!" Bên dưới người hâm mộ lại càng điên cuồng thét chói tai.

      Tiếu Duệ hài lòng cười cười: " người đàn ông xuất sắc như vậy, có lẽ màcậu ta thích cũng hết sức ưu tú. Lâm Sở, đối đối mặt với tất cả những người xem truyền hình và bạn bè ở đây, trước máy quay cậu hãy lớn tiếng ra, tên người con màcậu muốn tỏ tình là ai!"

      khí trong hội trường gần như sục sôi, tất cả các ngọn đèn tề tụ về phía , mọi ánh mắt đều nín thở chờ đợi.

      Chàng trai dáng người thon dài cao ngất đối với tất cả mọi người mỉm cười, rồi sau đó, chậm rãi lên tiếng : "Lưu Y Y . tôi theo đuổi mười năm qua là Lưu Y Y."

      Mọi thanh đều dừng lại...

      Giọng của lập lại hai lần ràng, toàn hội trường phút chốc trở nên vô cùng yên lặng...

      Tiêu Duệ cầm lấy micro nhất thời ngây người, vừa vặn nụ cười cứng tại khóe môi, bên dưới người hâm mộ còn những cánh tay quơ múa ánh huỳnh quang ca tụng cùng tiếng thét chói tai, toàn trường rơi vào trầm mặc quỷ dị .

      Theo đuổi mười năm, vì chuẩn bị màn tỏ tình có hai này, nhưng cuối cùng, may mắn kia đột ngột ra , vĩnh viễn an nghỉ tại dưới lòng đất tối tăm lạnh lẽo.

      Những thứ kia kích động, hâm mộ, ghen ghét, ồn ào, tại thời khắc này, mãi mãi biến mất.

      Tất cả những biểu , cũng bởi vì ra mãi mãi của đó mà mất hết mọi ý nghĩa vốn có của nó, mười năm chuẩn bị cùng theo đuổi, cuối cùng lại chậm bước thể trực tiếp tỏ tình với ấy.

      Đây quả thực là xinh đẹp ,khiến người ta vừa tiếc nuối vừa thương cảm ...

      Bên tai truyền đến thanh khóc nức nở nghẹn ngào, những thứ kia vốn là ước mơ cùng mong đợi của mọi , đột nhiên xuất chênh lệch chẳng khác nào sông so với biển rộng, trong nháy mắt nước mắt tuôn rơi như suối .

      Từ Y Nhân khuôn mặt sớm ướt đẫm nước mắt, bên cạnh Hứa Nhạc thổn thức tiếng, đưa tới khăn giấy cho ,trong đôi mắt đẫm lệ mông lung, chỉ có thể lờ mờ thấy được vẻ mặt Hứa Nhạc mang theo tia thương cảm .

      "Trong lòng tôi, ấy là tốt có hai. Bởi vì ấy, tôi trở nên xuất sắc hơn. Tôi hi vọng, tất cả mọi người ủng hộ tôi, cũng như tôi, vĩnh viễn thích ấy, đem nụ cười của ấy cất kỹ trong lòng. Đây chính là ý nghĩa của bài hát mà tôi biểu diễn." Giọng chàng trai trầm thấp từ Micro truyền khắp toàn trường,lời của rất có khí phách.

      "Lâm Sở! Lâm Sở!"

      "Cố lên! Lâm Sở cố lên!"

      “Chàng trai ngốc nghếch, chúng tôi mãi mãi ủng hộ !”

      ...

      Trong đêm tối các mặc sức khóc nức nở, nhưng tiếng gào thét chói tai vẫn ngừng vang lên, toàn thể hội trường thể kiểm soát được nữa.


      sân khấu Tiếu Duệ giương mắt nhìn xuống, có thể đoán được, tỉ lệ người xem TV tăng cao chưa từng có từ trước tới nay, mà chàng trai đứng bên cạnh mình lúc này là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người.

      ...

      Cửa hông bên cạnh quảng trường, Vương Tuấn nhàm chán ở xe xem tạp chí cũng nhìn ra bên ngoài, đúng là cảnh náo nhiệt khiến ta muốn phát biểu đôi câu cảm khái, Thiệu Chính Trạch vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần ở đằng sau mở miệng lạnh lùng cất tiếng : " ồn ào."

      " ra là là Lưu Y Y. Phu nhân hâm mộ ta như vậy,nhất định là rất cảm động đây!" Có chút buồn bực đem tạp chí khép lại để qua bên, Vương Tuấn như có điều suy nghĩ cười câu.

      "Có vậy ?" Thiệu Chính Trạch giương mắt nhìn , giọng có chút kỳ quái cùng nhạt nhẽo làm cho Vương Tuấn nở nụ cười nhất thời có chút cứng ngắc.

      "Có đúng ? !" Cái này quá ràng rồi! Chẳng lẽ còn phải?

      Ông chủ của mình từ khi nào lại trở nên khó hiểu như vậy chứ, Vương Tuấn gì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe xem cảnh đêm.

      Thiệu Chính Trạch trong lòng có chút cảm giác bực bội.

      Quả nhiên là, nửa tiếng sau,khi lên xe hai mắt đỏ bừng bộ dáng giống như con thỏ , đúng là rất ràng bị câu chuyện kialàm cho cảm động đến phát khóc.

      " theo chăm sóc ấy như vậy sao ?" Phía trước Vương Tuấn lại càng buồn bực, vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Nhạc bên ghế phụ, hạ thấp giọng câucó chút trách cứ.

      "..." gì nhìn về phía ta, cuối cùng vẫn giải thích gì, dựa ở ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

      Đây chỉ là theo bảo vệ, việc ấy chảy nước mắt có thể quản lý được sao! là ngu ngốc quá mà!

      Từ Y Nhân xúc động tới mức cách nào phục hồi tinh thần được, thế cho nên vừa rồi sau khi cuộc thi kết thúc Trần Viện viện lôi kéo chuyện, đều nghe vào tai trái ra tai phải.

      ra người đó ...

      Người may mắn được tất cả mọi người hâm mộ, là ...

      Loại cảm động ấm áp này, cũng chỉ có thể là lúc nhìn thấy những người hâm mộ đứng ở trước bia mộ mới cảm giác được.

      thanh nho thút thít, bên cạnh bàn tay ấm áp đưa tới đem tay bé ẩm ướt mồ hôi của nắm chặt trong lòng bàn tay, ngón tay nhàng vuốt ve mu bàn tay , động tác mang theo chút nhàng chậm chạp ôn nhu.

      giương mắt nhìn qua, chống lại ánh mắt tựa như mặt hồ phẳng lặng sắp nổi lên gợn sóng của , trong đó có ân cần cùng an ủi tiếng động truyền tới, làm cho trong nhất thời còn rơi nước mắt .


      " Trạch..."

      thanh mềm mại kêu tiếng, Thiệu Chính Trạch đưa tayôm lấy , nhàng vuốt ve mặt của ,giúp lau nước mắt.


      " bé ngốc nghếch. Chuyện qua rồi mà." Tựa hồ tiếng than thở phát ra vô cùng , vuốt ve khuôn mặt của , đem cả người ôm vào trong ngực, lúc này giống như vị trưởng bối bảo vệ che chở hậu bối trong nhà, cúi đầu : "Cũng là nhân vật của công chúng. Khi bước ra bên ngoài phải để ý hình tượng thể mất bình tĩnh thế này được, về sau em gặp phải đủ loại người, đủ loại lời , có rất nhiều chuyện cho em thương tâm cùng cảm động, cũng có rất nhiều lúc em tức giận muốn phát điên, có thể việc lần này, đầu tiên em phải học được chính là khống chế tâm tình của mình, sau đó là luôn mỉm cười. Chỉ có mỉm cười, em mới có thể tồn tại lâu dài được. Em trở thành người nổi tiếng, thậm chí là ảnh hậu của điện ảnh và truyền hình, tất cả vẻ mặt cùng nhất cử nhất động của em sau này đều trở thành tiêu điểm trước ống kính. Cho nên, thể dễ dàng rơi lệ được, hiểu ?"

      Trước sau như đều là những lời lạnh lùng, Từ Y Nhân chưa từng nghe nhiều như vậy, mà Vương Tuấn theo lâu như vậy cũng chưa từng thấy ông chủ của mình lại hơi dài như vậy bao giờ.

      Từ trước tới nay đều là "Ừ", "À", "Chuyện gì xảy ra", " thích hợp" luôn câu rất ngắn gọn, xúc tíchnhư vậy .

      Quả nhiên,khi người đàn ông rơi vào lưới tình trở nên khác biệt như vậy!


      Vương Tuấn có chút vui sướng hài lòng nghĩ, Từ Y Nhân nằm trong ngực nhịn được ngửa đầu lên nhìn khuôn mặt với quai hàm đẹp như được điêu khắc của , khẽ cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt ôn nhu ấm áp của , có thể trong ánh mắt là bao dung nhưng cũng đủ làm cho cảm thấy ấm áp như gió xuân tháng ba thổi qua làm những tình cảm non nớt trong muốn nảy mầm.

      khó mà tưởng tượng được, người đàn ông có khí chất lạnh lùng như vậy cũng có ánh mắt ôn nhuận như gió xuân thế này.

      chậm rãi nhắc nhờ , tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào sức lực của chính mình, mặc dù có kinh nghiệm nhưng cũngcó thể hiểu được,phải vấp ngã nhiều mới có thể học được cách đứng lên. Giờ phút này này, ở trước mặt , như đứa trẻ học cách bước từng bước .

      cắn môi nhàng gật đầu cái, trong hốc mắt lúc này còn giọt lệ nào.

      Thiệu Chính Trạch bình tĩnh nhìn cái, khóe môi lộ ra nụ cười tươi tắn, thanh chậm rãi mở miệng : "Nếu như về sau muốn khóc, nhớ kỹ phải tìm trước biết chưa."


      Thanh phát ra cực thấp, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe ,tựa như ở bên tai nhàng mở miệng, hơi thở của lướt qua cái gáy trắng nõn của làm cho cảm thấy hồi ngứa ngáy, lời thương làm cho cả trái tim giống như được ánh mặt trời bao phủ vô cùng ấm áp, mây mù vốn bao phủ quanh năm sớm tan những chỗ cho ánh mặt trời vô cùng rực rỡ.

      nắm tay bước xuống xe, trong nhà đèn sáng, ngôi nhà ba tầng chìm trong trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng ấm áp, giống như là tòa thành an toàn trong bóng tối luôn chờ đợi bọn họ bước chân trở về.


      Cảnh sắc dưới đèn đường, những bông hoa lấp ló trong vạt cỏ màu xanh đan xen tạo thành vạt màu loang lổ rất xinh đẹp, bàn tay ấm áp của dìu bước chân , giống như trong chuyện cổ tích hoàng tử khôi ngô tuấn tú, trong ngàn vạn người chỉ chọn công chúa trong lòng mình đểdẫn nàng về nhà.

      "Meo meo..." Vừa vào cửa, con vật mềm mại tuyết trắng tỏ ra vô cùng vui mừng chạy tới.

      " trễ thế này rồi. Làm sao mày còn tinh thần như vậy?" Đem con mèo màu trắng ôm vào lòng, mắt thấy đôi mắt thông minh của nó quay vòng vòng nhìn mình chằm chằm, Từ Y Nhân có chút buồn cười.

      "Tiên sinh, phu nhân về rồi." Luôn chờ ở nhà dì Lý cười bước tới , "Phu nhân chắc đói bụng rồi. Tôi nghĩ thích chè ngân nhĩhạt sen, còn có hai món ăn nữa, có muốn hay ăn chút rồi mới nghỉ ?"

      " là nửa đêm rồi à." Đưa tay xem đồng hồ chút, Từ Y Nhân trong lòng rất băn khoăn, "Về sau nếu muộn quá, dì cứ nghỉ ngơi trước . cần chờ con. Còn có..."

      Có chút thẹn thùng cười cười, thanh nhàng : "Về sau dì cứ gọi con là YNhân là được rồi."

      " có việc gì, cả ngày ngoại trừ thời gian trong bếp, còn lại dì đều rất nhàn rỗi."Dì thẩm khoảng bốn mươi tuổi, hướng về phía cười khoát tay, Thiệu lão gia gọi bà qua đâylà để chăm sóc tốt cho hai đứa cháu của mình, bà lại vừa được tăng lương cho nên rất nhiệt tình hiền hòa, trong lòng bà xem nhu nhược này giống như con của bà mà chăm sóc vậy.

      Mấy giờ liền chưa có hạt cơm trong bụng, lại trải qua tâm trạng vô cùng xúc động và thương tâm nên Từ Y Nhân quả cũng có chút đói bụng, sau khi ăn cháo, tắm rửa xong vẫn như cũ hề buồn ngủ, mặc váy ngủ màu trắng, từ ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài, trong bóng đêm đen như mực có những chấm rất đẹp, yên tĩnh lại xa xăm.

      Cảm giác như vậy, là...

      lúc suy nghĩ ngẩn ngơ, Thiệu Chính Trạch mở cửa chậm rãi đến, nhìn lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, bóng lưng mảnh mai lại nhu hòa trong ngọn đèn, xinh đẹp làm cho người ta đành lòng bước tới làm ảnh hưởng tới tâm trạng của .

      "Sao em còn chưa ngủ hả?" bước qua đem cả người ôm vào trong lòng, giọng nhàn nhạt mang theo tia ôn hòa thương.


      " là muốn khiêu vũ, bóng đêm đẹp như vậy, em ngủ được." Trong lòng nghĩ như vậy , cũng như thế, nheo mắt nhìn về phía , ánh mắt lúc này sáng như ánh sao trong đêm, vô cùng xinh đẹp và hấp dẫn.

      Thiệu Chính Trạch khẽ mỉm cười, dường như cũng bị khơi gợi lên hứng thú, chỉ chốc lát sau, hai người bước tới tầng cao nhất sân thượng.

      sân thượng là bầu trời đêm mênh mông, bên tai thổi quanhững làn gió mát, chóp mũi ngửi thấy hương hoa nhàng như có như , mọi thanh đều chìm nghỉm trong màn đêm, trong bụi cỏ tiếng côn trùng kêu to xa xa truyền tới bên tai, lẳng lặng ôm lấy , cùng bước chân chậm rãi khiêu vũở nơi yên tĩnh này .

      " Trạch. là hạnh phúc mà. Em tại rất vui." Sau lúc lâu, Từ Y Nhân ngừng bước chân, bình tĩnh nhìn cái, dựa vào vai , tiếng trong veo của vui vẻ.

      " biết rồi." Khóe môi lộ ra nụ cười khó có được, Thiệu Chính Trạch cúi người xuống, thanh cúi đầu rơi vào bên tai , bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt vốn lạnh lùng của lên vui vẻ thuận hòa như ánh nắng ấm áp của mùa xuân, từ từ cúi đầu xuống, nhàng hôn lên môi .
      Yoolirm Park, Thanhha, Traxy14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :