123123123123123123123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 63.4 : (Tiếp)

      Edit: Kẹo Ngọt

      “Chà ! Cũng thú vị đấy!” đứng xem người khác diễn trò từ đầu tới giờ Mạnh Ca cúi đầu cười cợt nhả tiếng, ánh mắt thản nhiên nhìn quanh vòng, rồi dừng lại người Từ Y Nhân trong khoảng khắc sau đó ôm Lâm Tư Kỳ nghênh ngang rời .

      Thiệu Chính Trạch nhìn bên bên cạnh có chút buồn rầu rồi liếc nhanh sang bên cạnh, sau đó chậm rãi về phía Cận Doãn Hạo nâng ly rượu lên uống mình. Hai người liếc nhìn nhau rồi cụng ly, ly rượu trung tan phát cạch giòn tan, nhấp chút rượu vào miệng, nỗi khổ tâm trong lòng Cận Doãn Hạo như trực trào ra, nhếch khóe môi nở nụ cười miễn cưỡng với Thiệu Chính Trạch.

      “Sở gia đồng ý ra mặt bảo vệ họ rồi, cuộc sống sau này của hai chị em họ chắc tốt hơn rất nhiều”. Đối với người an hem quen biết từ lại có quan hệ tồi, Thiệu Chính Trạch vốn ít cũng thể lên tiếng an ủi đôi câu.

      “Tôi vẫn nghĩ tôi là đường lui duy nhất của ấy đấy”. Cận Doãn Hạo lại uống thêm ly rượu nữa, có lẽ trong lòng lúc này hình ảnh Sở Tuân khoác vai Giang Úy Nhiên rời vẫn cảm thấy rất vui, Từ Y Nhân nhìn thấy tâm trạng vui của ta trong lòng cũng có chút suy nghĩ.

      Nhớ lại lúc trước Thiệu Chính Trạch bảo vệ ở trong toilet, trong lòng lại cám thấy có chút thỏa mãn và cảm động sâu sắc, nên phát ra bản thân mình cũng vô thức uống thêm mấy ly.

      ...

      Lúc hai người chuẩn bị ra về khuya rồi, Thiệu Chính Trạch ôm đứng bên cạnh lúc này có chút lơ mơ còn thanh tỉnh, than thở khẽ tiếng nhưng trong lòng lại có chút buồn cười.

      Lúc đứng chuyện với Cận Doãn Hạo chú ý chút thôi bé kia đứng yên lặng chỗ mình uống hết mấy ly, tuy rượu uống chỉ là vang đỏ, nhưng với người có tửu lượng kém như cũng đủ để ngất ngưởng rồi.

      “ A Trạch…” vừa lên xe mềm mại nhu nhược dựa vào ngực , thanh yếu ớt nhàng vang lên mang theo chút yếu đuối dựa dẫm, đưa tay cố định đầu vào ngực mình, thoáng suy nghĩ chút rồi hướng về phía Vương Tuấn ngồi ở ghế lái xe : “Hôm nay về nhà lớn nữa, cậu lái xe đưa chúng tôi về nhà riêng của tôi ”.

      Vương Tuấn nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai người dựa vào nhau chỉ cười thầm nhưng lên tiếng. Thiệu Chính Trạch bị dựa dẫm hoàn toàn vào nên thể ngồi thẳng lên được, ấy lúc này giống chú mèo đáng cần được che chở, mấy lần muốn đánh thức nhưng cuối cùng vẫn cất lên lời.
      Last edited by a moderator: 26/10/15

    2. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 63.5 : (Tiếp)

      Edit : Kẹo Ngọt


      Theo thông lệ trong giới giải trí những người nhận đại diện quảng cáo cho thương hiệu đều ký hợp đồng từ hai đến ba năm. tại thị trường đồ uống trà của Suối Thiêng chiếm ưu thế về số lượng tiêu thụ, trong các siêu thị những sản phẩm của hãng này luôn chiếm giữ vị trí bắt mắt nhất và luôn được xếp ở hàng đầu các kệ đồ uống.

      Từ trước tới nay những người được chọn để làm đại diện cho Suối Thiêng đều là những nghệ sỹ trẻ nổi tiếng và hầu hết đều phải ký hợp đồng từ hai đến ba năm.

      "Ừ, về việc này chị cũng suy nghĩ rất kỹ. Nếu ký hợp đồng ba năm lâu quá, giá cả trong hợp đồng này cũng có lợi cho các em, sau này nếu họ muốn các em tiếp tục làm đại diện nhất định phải thương lượng lại. Sản phẩm trà bạc hà mới ra này cũng chỉ là sản phẩm mới được tung ra ngoài thị trường của họ thôi, cũng cần khoảng thời gian để xem xét phản ứng thị nữa. Nhưng các em cũng yên tâm, từ trước tới nay Suối Thiêng quyết định đưa ra sản phẩm mới nào chỉ cần quảng cáo giới thiệu sản phẩm khác biệt quá với thực tế cũng xảy ra vấn đề gì quá lớn đâu ".

      Đường Tâm giải thích hồi, rồi nhìn lại bộ váy màu xanh nhạt mà Từ Y Nhân mặc, người hiếm khi cười như cũng phải bật cười rồi cất tiếng trêu ghẹo Từ Y Nhân : "Bên họ chọn em làm người đại diện cũng có lý do cả đấy. Nhe mẹ của Chủ tịch hội đồng quản trị rất thích hình tượng trong sáng của em khi xem "Giao lưu với Ngôi sao", nhìn em lúc đó giống như bạc hà vậy, rất thanh mát làm cho người ta phải quý tựa như vị bạc hà thấm vào ruột gan".

      "Hì Hì". Tống Dục cúi đầu xem tài liệu cũng phải bật cười theo, rồi theo: "Chị Đường tâm đúng rồi đấy. Ở nhà em, mẹ và bà ngoại em cũng rất thích Y Nhân. Cứ nhìn thấy em là nhìn ấy bé rất đáng , bảo em khi diễn chung phải chú ý quan tâm đến ấy chút. Nhưng lại chẳng thèm hỏi han quan tâm đến đứa con trai là em đây câu nào".

      "Cứ quyết định như vậy nhé. Kịch bản gốc các em mang về đọc rồi suy nghĩ cho kỹ, bên này có tin tức gì mới chị thông báo cho các em". Đường Tâm đưa ra quyết định dứt khoát, rồi đẩy đống tài liệu dày qua bên cạnh, mỉm cười : "Các em cần nhận quá nhiều hợp đồng quảng cáo, chỉ cần chọn những hợp đồng có chất lượng được nhiều người quan tâm là được, trước mắt hợp đồng này là ổn nhất. Còn những hợp đồng tạp nham như quảng cáo băng vệ sinh trước tiên chúng ta cứ từ chối ".

      Người vô tâm, người nghe hữu ý, Từ Y Nhân nghe ấy thôi hồi về băng vệ sinh này nọ làm cho ngại ngùng đỏ mặt, Tống Dục nắm chặt tay cố gắng nhịn cười ho hai tiếng.

      "Hai ngày nay cậu có lịch quay, cậu ở nhà làm gì để giết thời gian vậy?" Vừa ra khỏi cửa, Tống Dục tùy ý lật hai trang kịch bản để xem, rồi cất tiếng hỏi.

      "Tớ cũng làm gì quan trọng cả, chỉ đọc sách với xem phim thôi, lúc nào rảnh rỗi quá ngồi suy nghĩ chút về kịch bản thôi". quay người nhìn sang người con trai bên cạnh, đối với Tống Dục có rất nhiều cảm giác phức tạp khó diễn tả, dù sao cũng là nhờ vụ tai nạn mà cậu ta gây ra nên mới có thể trọng sinh vào thể xác này".

      chợt nhớ đến người đàn ông càng ngày càng dịu dàng hơn với mình kia, nên trong lòng càng thêm biết ơn Tống Dục là người giúp cuộc đời mới tốt đẹp như thế này.

      “Cậu vẫn còn nghiền ngẫm thêm kịch bản sao?” Tống Dục làm động tác ngửa mặt nhìn trời có vẻ hơi khoa trương rồi tiếp: “Mọi người hay gọi lén sau lưng đạo diễn là “Dịch điên rồ”, nhưng giờ tôi thấy tương lai có lẽ mọi người cũng phải gọi cậu là tiểu điên rồ mất. Từ sáng đến tối chỉ thấy cậu ôm quyển kịch bản thôi”.

      “Cũng đến mức như cậu đấy chứ?” bị cậu ta khen như vậy có chút ngại ngùng, Y Nhân định mấy lời từ khách sáo điện thoại trong túi bỗng vang lên tiếng chuông.

      nhìn vào màn hình điện thoại thấy rất ngạc nhiên, rồi mỉm cười bấm nút nghe, giọng ngọt ngào vang lên: “Em chào thầy Trịnh ạ!”

      “Ha ha!” Đầu bên kia của điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng của Trịnh Thu, “Con nhóc này, bao nhiêu lần là cần gọi tôi là thầy rồi mà nghe sao? Mấy ngày nay có việc gì mới ? Nghe em tham gia bộ phim “Thanh mai trúc mã” đúng ? tại tôi vai diễn rất phù hợp với em, em có muốn thử sức ?”

      “Thử sức với vai diễn mới ạ?” Từ Y Nhân có chút ngạc nhiên hỏi ngược lại, đầu bên kia Trịnh Tu lại cuời to tiếng tiếp: “Thế nào? Nghe giọng của em chắc đến nỗi dám thử chứ? Tôi nhắc nhở em nha, cơ hội này nhiều người muốn đoạt lấy lắm nên em chỉ có thời gian suy nghĩ trong nửa ngày thôi đấy”.

      “Lần này, Thầy Trịnh có lòng tốt em tất nhiên cung kính bằng tuân lệnh rồi”. Nhớ tới những lời trước kia của Đường Tâm, Từ Y Nhân nhanh chóng đồng ý, nhưng lời vừa ra lại vội vàng cẩn thận hỏi thêm: “Nhưng em biết nhân vật đó như thế nào? Thầy cảm thấy em có thể đóng vai đó sao?”

      “Chắc chắn được, làm sao có thể đóng được cơ chứ?” Trịnh thu đối với giọng tự tin của tỏ vẻ đồng ý, thanh trầm ổn từ đầu bên kia của điện thoại tiếp tục truyền đến: “ Đây là vai phụ trong phim về đề tài chiến tranh, nhưng nó đặc biệt ở chỗ đây là vai chính diện được nhiều người thích. Đất diễn của vai này cũng nhiều, thỉnh thoảng xuất thôi nên thời gian phải tham gia của em nhiều nhất cũng chỉ nửa tháng thôi, cứ yên tâm mất nhiều thời gian lắm đâu. Em cứ suy nghĩ kỹ , nếu đồng ý chiều nay em đến Trung tâm điện ảnh vả truyền hình nhé, đến nơi gọi điện cho tôi”.

      “ Vâng ạ! Cám ơn thầy Trịnh rất nhiều ạ”. Người ở đầu dây bên kia dương như rất bận, thêm gì nữa liền cúp máy, Từ Y Nhân có chú lo lắng nắm chặt điện thoại, Tống Dục có chút hâm mộ : “Nghe giọng của cậu, chắc là có chuyện vui rồi nhỉ? Thầy Trịnh chắc là Trịnh Thu đúng ?

      ta chợt nhớ mấy ngày hôm trước các trang blog có mấy nhân vật lớn đồng loạt lên tiếng ủng hộ , trong lòng Tống Dục có chút xao động, được ủng hộ lớn như vậy dù có là ai chăng nữa cũng nhanh chóng nổi tiếng thôi, ta định hỏi thêm vài câu nữa bên cạnh cười rồi cất tiếng xin phép: “ ngại với cậu quá, mình lại phải quay lại tìm chị Đường Tâm chút, thể cùng cậu nữa rồi”.

      sao mà. Cậu mau ”. Người ta lễ phép như vậy mình cũng phải có lễ nghĩa, như vậy cậu ta tất nhiên cũng thể hỏi gì hơn, gật gật đầu chào . Cậu ta đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng trẻ trung mảnh khảnh của , khuôn mặt trầm ngâm như có điều phải suy ngẫm.

      ...


      Trung Quốc xây dựng đất nước cũng hơn trăm năm, từ mấy năm trước bị đảo quốc bé xâm lược, tuy cuối cùng cũng giành được thắng lợi, nhưng những đau thương khi bị xâm lước và áp bức vẫn trở thành nỗi ám ảnh trong lòng rất nhiều người dân Trung Quốc.

      Từ những áp bức do ngoại xâm tạo nên những câu chuyện về những người hùng đầy nhiệt huyết cứu nước cứu dân, về sau những câu chuyện trong thời đại hào hùng này đều được các đạo diễn đưa lên màn ảnh, dùng cách đó để ghi dấu lại giai đoạn lịch sử cùng hàng ngàn hàng vạn người vì nước hi sinh oanh liệt.

      Bên cạnh đó, vì các tích lịch sử có tính chất rất đặc biệt, nên khi đưa những câu chuyện về quá trình chống ngoại xâm lên màn ảnh cũng hề dễ dàng để thể . Thể sai lệch lịch sử bị người xem xoi mói, bóp méo lịch sử bị mọi người chửi rủa ném trứng gà thối vào đầu ngay, nhưng nếu thể quá khoa chương cũng có người ngại phiền hà tìm các dẫn chứng để phản bác rồi phê bình.

      Quan trọng nhất là muốn quay bộ phim về đề tài chiến tranh đều phải được các cấp lãnh đạo bên xem xét phê duyệt. Bên cạnh đó, còn phải chịu kiểm duyệt rất khắc nghiệt, mỗi nhân vật, bối cảnh lớn trong bộ phim nhất định phải được nghiên cức bàn bạc rất kỹ lưỡng, bàn bạc bàn bạc lại đến khi chắc chắn gây quá nhiều tranh cãi mới có thể xây dựng được hình tượng của nhân vật.

      Nhưng thể phủ nhận, mỗi bộ phim về đề tài chiến tranh xuất sắc đều khắc sâu trong tâm trí của mỗi người dân Trung Quốc, duy trì được hình ảnh tôn nghiêm của quốc gia, làm thức tỉnh lòng nước trong tim của tất cả thanh niên nam nữ, già trẻ lớn bé, bộ phim đó trở thành bản hùng ca truyền hình trong lòng mỗi những người xem. Nếu bộ phim lần này ra mắt có thể trở thành tác phẩm ưu tú, được các đài truyền hình Trung Quốc chiếu trong khung giờ vàng nhiều lần, tầm ảnh hưởng có lẽ cũng hề .

      Mặt khác, cầu đối với các diễn viên tham gia diễn xuất các bộ phim về đề tài này tương đối nghiêm khắc.

      Chính vì vậy, tất cả những nghệ sỹ trong giới giải trí trong vòng ba năm trở lại đây nếu dính phải các vụ tai tiếng lớn, hay có những tin đồn tốt xuất liên tục, hoặc có những hành động , lời tạo ảnh hưởng xấu đối với xã hội đều được chọn tham gia.

      Trịnh Thu mới hơn ba mươi tuổi, là đạo diễn luôn giữ mình trong sạch, ta từng được coi là nhân vật xuất sắc trong lĩnh vực điện ảnh, sao lại có thể để mắt chiếu cố đến người bé như chứ?

      Lần trước có được cơ hôi tham gia bộ phim “Tiêu dao kiếm” chuyện bất ngờ ngoài ý muốn của rồi.

      bước xuống xe rồi thẳng vào Trung tâm điện ảnh và truyền hình, lúc trước lo lắng mất nửa ngày mới nghĩ ra được tên bộ phim sắp tới có thể được tham gia.

      “Lá cờ nhuộm máu” chính là tác phẩm về đề tài chiến tranh được mong đợi nhất trong vòng ba năm trở lại đây, hình như vài ngày trước đây khi ngoài hành lang ở công ty có vô tình nghe thấy ai đó Đặng Phỉ Phỉ có thể tham gia diễn trong bộ phim này phải?

      Tiếng thuốc nổ ầm ầm thỉnh thoảng vọng đến bên tai, dường như có thể cảm nhận được mùi thuốc súng tràn ngập trong khí, định rút điện thoại ra gọi cho Trịnh Thu nghe thấy giọng nam hô lớn: “ nhóc, Y Nhân, ở bên này, bên này mà”.

      “Thầy Trịnh!” nắm điện thoại về phía thanh vọng tới, đợi đến khi đến trước mặt Trịnh Thu có chút nhịn được phì cười.

      “Sao vậy? Nhìn tôi lúc này dính đầy bụi đất rất bẩn thỉu đúng ?” Trịnh Thu mấy ngày nhìn thấy , tại bé này cởi mở hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp, trong lòng tuyệt nhiên vì hành động phì cười của mà tức giận.

      phải đâu. Tại em thấy thầy Trịnh lúc này trông rất giống vị hung chân chính bước ra từ khói lửa chiến tranh mà”. Từ Y Nhân khẽ cười, đưa ngón tay cái ra tỏ vẻ tán thưởng, rồi nghiêm túc gật đầu liên tục.

      “Con nhóc tinh quái này”. Trịnh Thu bị bộ dáng cố tỏ ra nghiêm túc của chọc cho cười ha ha, đưa tay vỗ vỗ lên vai mấy cái, bỗng xuất người đàn ông râu quai nón khá đẹp trai bước đến đứng cạnh

      “Người chính là bé này sao?” Người đàn ông vừa đến đưa mắt quan sát đánh giá Y Nhân, hôm nay đến đây mặc áo phông nhạt màu phối hợp với quần jean mắt cá chân, dưới chân đôi dày vải màu trắng, nhìn qua rất nhàng thỏa mái. Mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa cao vừa phải, trang điểm để lộ ra khuôn mặt thanh tú sạch , nhưng rất phù hợp với bối cảnh chiến tranh, nên trong lòng ta thầm đánh giá có phần đạt tiêu chuẩn, phù hợp với vai diễn.

      “Chào đạo diễn Thang ạ”. Từ Y Nhân nhìn sắc mặt nghiêm túc của người đàn ông đnag đứng trước mặt, lại nhớ tới mấy ngày trước khi mình quay hình giễu cợt ta trước mặt rất nhiều người qua ti vi, trong lòng cảm thấy rất lo lắng hồi hộp.

      “Chà! Cái dũng khí khi mang tôi ra true đùa trước mặt bao nhiêu người truyền hình đâu cả rồi?”

      “Đạo diễn à, tôi…” Nhìn vẻ mặt lúng túng khổ sở của bé khiến Trịnh Thu đứng bên cạnh cảm thấy rất buồn cười, vươn tay đấm về phía vị đạo diễn vừa đến cái rồi : “Được rồi, đừng giả bộ nữa, cậu dọa bé ấy sợ bây giờ”.

      “Ha Ha” Thang Uẩn chớp mát cái thay đổi thái độ, gật gật đầu, thẳng vào vấn đề luôn: “Nhìn cũng được, bây giờ qua bên kia thay trang phục và hóa trang chút xem sao”.

    3. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 63.6 : (Tiếp)

      Edit : Kẹo Ngọt


      “Lá cờ nhuộm máu” là tác phẩm viết về thời kỳ kháng chiến được viết lại dựa hồi ức của vị sỹ quan cao cấp, sau đó chỉnh sửa và dựng thành bộ phim truyền hình cùng tên, lúc ngồi trong phòng hóa trang Từ Y Nhân đọc sơ qua kịch bản nên cũng hiểu được phần lý do vì sao những nhân vật nổi tiếng như Trịnh Thu và Đặng Phỉ Phỉ lại tiếp nhận những vai diễn cả ngày phải lăn lê vất vả trong bùn nước và pháo lửa như thế này.

      Là người của công chúng, trong quá trình lên của các diễn viên nổi tiếng thể tránh khỏi có vài lần gặp phải nút thắt nghiệp.

      Ví như trước đây, bởi vì bị đóng đinh vai diễn, nên trong khoảng thời gian mười năm theo nghiệp diễn của hầu hết đều nhận được các kịch bản với vai diễn là những nàng xinh đẹp diêm dúa nhưng tính cách rất đáng ghét.

      Đối với những người như Đặng Phỉ Phỉ hay Trịnh Thu là những người có địa vị trong giới nghệ sỹ, tại cũng có thể coi là đật được thành công cả về danh tiếng và tiền bạc, nhưng nếu họ muốn nghiệp tiến lên nấc mới, có tiếng nhất định trong xã hội cần phải ra sức để ghi điểm ở thể loại phim như thế này.

      tiện tay lật xem qua vài trang trong kịch bản rồi nghĩ chưa cần đến những người đứng sau đầu tư cho dự án này cùng với tổ sản xuất phim thuộc hàng khủng, sợ là đến vai diễn quần chúng thôi cũng phải trải qua nhiều lần tuyển chọn kỹ lưỡng.

      Đài Truyền hình Trung ương trực tiếp đứng ra sản xuất và phát hành, thẳng ra bộ phim này được cấp ủng hộ và thông qua, vậy mà Trịnh Thu có thể tranh thủ nhận vai diễn cho trong bộ phim quan trọng như thế này, chắc hẳn chỉ cần câu là được.

      Sauk hi trầm ngâm suy nghĩ lát, đưa tay chỉnh lại các nếp gấp trang phục, soi qua gương lần nữa rồi quay về phía sau khẽ mỉm cười : “Cám ơn chị Lưu rất nhiều ạ”.

      Tất cả nhân viên ở đâu đều là người của Đài truyền hình Trung ương cử xuống, nên tất nhiên những nhân viên trang điểm ở đây cũng kiêu ngạo hơn so với những đoàn làm phim thông thường khác. Chị Lưu quan sát từ lúc mới bước chân vào phòng đến giờ thấy có dáng vẻ hoạt bát nhanh nhẹn, nên trong lòng cũng cảm thấy quý mến, cười ôn hòa đáp lời: “Sao biết họ của tôi?”

      “Thẻ ngực chị có viết vậy mà” lại cười tiếng, ngón tay thanh mảnh qua gương chỉ vào bộ y phục màu xanh nhạt, bên dưới mái tóc xoăn dài là chiếc thẻ màu trắng xanh lấp ló ngực áo, nên người bình thường nhìn qua cũng để ý đến nó.

      “Khó trách thầy Trịnh ra sức đề cử . đúng là rất thông minh”. Người thợ trang điểm chợt hiểu ra, sắc mặt của ấy chăm chú hơn rất nhiều, giống như người từng trải thuận miệng thêm đôi câu: “Đạo diễn vốn là người có giọng lớn, cũng có lúc được như ý nên tránh khỏi nặng lời chút. bé nhận vai diễn này trước chính là vì bị mắng nhiều lần đến phát khóc, sau đó nhất quyết chịu tham gia bộ phim này nữa. ra làm diễn viên cũng phải là công việc nhàng, đây là công việc có áp lực cao, và cũng có ai muốn mình bị người khác mắng mỏ. xem có phải là nên để những câu mắng mỏ đó ảnh hưởng đến công việc của mình hay ?”

      “Chị rất đúng ạ” Từ Y Nhân nghe những câu nhắc nhở của ấy, trong lòng có chút ấm áp nên thần sắc càng thêm khiêm tốn.
      Bộ phim về đề tài chiến tranh nên đất diễn chủ yếu là dành cho các nhân vật nam, bỗng nhiên xuất nhân vật nữ cho dù nhân vật đó mấy quan trọng cũng vẫn có thể lưu lại ấn tượng nhất định trong lòng người xem.

      Huống hồ vừa đọc qua kịch bản, vai mà diễn chính là vai chính diện, tuy đất diễn nhiều, nhưng là nhân vật nữ xuất nhiều thứ ba trong kịch bản chỉ sau nhân vật nữ chính Đường Vận và nhân vật nữ chính phản diện Đặng Phỉ Phỉ.

      Mặc dù đây là tác phẩm dựa hồi ức của vị lãnh đạo cấp cao, Đường Vận thậu lợi trở thành nữ chính đều do những người phía sắp xếp, cũng là nhân vật nữ duy nhất làm lãnh đạo trong bộ phim này, cùng Lương Huy do Trịnh Thu thủ vai là hai đồng đội cùng vào sinh ra tử trong những ngày tháng cách mạng căng go nhất, rồi dần dần phát sinh tình cảm, nhưng hai người đều giữ kín trong lòng ai chịu qua, cuối cùng ở tập phim đỡ thay Lương Huy viên đạn nên hi sinh.

      Còn diễn viên hàng đầu của Tập đoàn truyền thông Châu Á Đặng Phỉ Phỉ, vai diễn mà nhận là gián điệp cao cấp mà quân địch cài vào tên là Vũ Đẳng Hạnh, là nhân vật vừa xinh đẹp lại khôn ngoan khéo léo, cũng là người rất trung thành hết mình vì tổ quốc R của mình, đất diễn của bắt đầu nhiều hơn từ giữa phim.

      Từ khi Đặng Phỉ Phỉ bắt đầu bước chân vào nghề này thành công nhờ hình tượng dịu dàng thuần khiết, nhưng mấy năm gần đây tài nữ này lại càng thanh nhã có khí chất hơn khiến lượng người hâm mộ của tăng lên ngừng. Nếu Y Nhân nhớ nhầm trong cuộc phỏng vấn hồi năm ngoái có đọc được tin tức Đặng Phỉ Phỉ muốn thử sức với hình tượng nhân vật hoàn toàn mới so với những nhân vật vẫn đóng từ trước tới nay để chứng minh mình có thể diễn xuất đa dạng với nhiều loại nhân vật đối lập nhau.

      Trong đầu Y Nhân vẫn suy nghĩ lung tung chợt nghe thấy tiếng thở dài bên tai mang theo câu với điệu khá hài lòng: “Tốt lắm”.
      Last edited by a moderator: 26/10/15

    4. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 63.7 : (Tiếp)

      Edit : Kẹo Ngọt


      dường như chính là mang tên Bạch Lộ hiền lành, thuần khiết, thanh nhã vừa bước ra từ những trang kịch bản.

      Đúng vậy, chính là Bạch Lộ, sinh ra ở thành phố cổ kính nơi vùng sông nước Vân Nam từng bước phiêu dật tiến về phía chiến trường khốc liệt đầy mùi máu tanh và thuốc súng.

      “Chào đạo diễn Thang, đạo diễn Từ, đạo diễn Bạch ạ, …” bước đến gần, cong khóe môi lộ ra nụ cười khiêm tốn của hậu bối đối với các trưởng bối, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước như cũ với tinh thần vô cùng tốt tiếp với người đàn ông nhiều tuổi nhất trong số các đạo diễn “…Chào giáo sư Vưu ạ!”

      Vưu Viễn Chí bước qua tuổi sáu mươi, gần hai năm nay vì sau mê nghiên cứu tìm tòi nên cũng ít khi xuất nên những diễn viên trẻ tuổi hầu như biết đến ông chứ đừng là ân cần hỏi thăm chính xác như đứng trước mặt này.

      đứng trước mặt ông tối đa cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, bộ dáng khi chào hỏi rất nghiêm túc và nhu thuận, làm cho ông liên tưởng đến lúc mình bước lên giảng đường, trong lớp xuất những học sinh khao khát được học hỏi những kiến thức từ ông.

      Lòng ông hảo cảm dành cho bé mới đến này tăng lên rất nhiều, nên khuôn mặt vốn nghiêm túc của ông dịu xuống đôi chút, mở miệng cười hỏi lại: “Cháu biết ta sao?”

      “Trước kia có thời gian cháu thường xuyên theo dõi ông giảng dạy lịch sử chương trình “Những biến động của lịch sử trăm năm trở lại đây”. Cũng mấy năm về trước rồi, nhưng nhìn ông bây giờ tình thần vẫn rất phấn chấn hệt như lúc trước”. bé nghiêm túc trả lời làm cho vị giáo sư cảm thấy rất vui vẻ, thái độ của cũng để lại ấn tượng tốt trong lòng mấy vị đạo diễn đứng bên cạnh.

      Từ Thiến thậm chí còn buông lời trêu ghẹo hiếm thấy xuất từ bà: “ bé này nhìn vẫn còn trẻ tuổi, chắc phải là Trịnh Thu nhấc ra từ trường cấp ba nào đấy chứ!”

      “Đạo diễn Từ cứ trêu cháu, cháu học năm thứ ba đại học Truyền thông chuyên ngành Tin tức rồi ạ, cháu tên là Từ Y Nhân, năm nay…” khẽ nghiêng đầu cười chút rồi tiếp “…cháu hai mươi hai tuổi rồi ạ”

      “Ha ha”. Bên cạnh tràng tiếng cười rất sảng khoái truyền đến, Trịnh Thu vừa bước những bước lớn vừa chỉnh trang lại trang phục người, đến bên mọi người vui vẻ hớn hở : “ bé này có nhiều lúc giống như con mọt sách vậy. Các vị hỏi cái gì bé cũng có thể đáp lại trôi chảy, nhưng các vị cứ yên tâm , tuy bé này được đào tạo để thành diễn viên chuyên nghiệp, nhưng kỹ năng diễn xuấ hề thua gì những người trải qua đào tạo bài bản, đúng là thể chê vào đâu được”.

      “Cái tên quỷ Tần Phong thích bắt bẻ người khác kia còn phải tán thưởng, nên tôi cũng lo lắng về kỹ năng của bé”. Thang Uẩn chuyển mắt qua hai diễn viên đứng bên cạnh vẫn chưa chuẩn bị xong, vội vàng : “ đọc qua kịch bản chút cho quen, lát nữa chúng ta thử diễn xem sao, bây giờ cũng quanh khu vực này để xem có nổi chút tâm trạng nào cũng được”.

      Vừa xong, Thang Uẩn quay sang bên cạnh lớn tiếng phân phó: “Tâm trạng khi đứng trước sinh tử biệt ly, các người tự chỉnh , đừng có biểu nhăn nhó như thế nữa. , hai, ba, action!"

      “Nhóc, lần này biết bao giờ mới trở lại. Nhóc ở nhà nhớ chăm sóc cha mẹ giúp , nếu… nếu hơn ba năm rưỡi nữa thấy trở về, em hãy, hãy ...” Trong ống kính máy quay lên người đàn ông mặc bộ áo vải ngắn, lời có vẻ như nghẹn ngào biết gì cho phải.

      , trở về thôi. đừng những lời xui xẻo như vậy, cha mẹ đều mong chờ ngày trở về chăm sóc lúc về già và lo hậu khi trăm tuổi, còn em, em vẫn mong chờ đến lúc được cõng lên kiệu hoa gả về nhà chồng, chúng ta …” Tâm trạng của so với lúc trước biểu lộ ra nhiều bi thương hơn, hai hang nước mắt tự nhiên rơi xuống, mang theo chút đau khổ khi xác định được tương lai.

      “Dừng”. Thang Uẩn hô tiếng, Bạch Kỳ An im lặng đứng bên cạnh bất đắc dĩ thở dài hơi.

      “Tôi cảm thấy cảnh chia ly này khóc sướt mướt thế cũng tốt cho lắm”. Từ Thiến vốn nhìn thấy quá nhiều cảnh thân nhân ruột thịt phải chia ly, nhíu mày câu, biểu đủ hài lòng với cảnh diễn vừa rồi.

      “Nếu lời nào cũng được, vài câu cũng tốt. Các vị thử xem, cảnh này diễn thế nào mới gọi là tốt đây?” Hô “Dừng” suốt từ nãy đến giò cũng khiến cho Thang Uẩn bực mình được.

      “Chuyện này…”Nhìn ấm ức lau nước mắt trong ống kính, Từ Y Nhân dùng ánh mắt muốn hỏi ý kiến nhìn về phía Trịnh Thu, Bạch Kỳ An đứng bên cạnh lại thở dài thêm tiếng nữa rồi chủ động giải thích: “Phân đoạn này miêu tả người trai muốn ra chiến trường giết giặc, sống chết chưa , hai người này phải diễn màn em ruột chia ly. Cảnh này tôi viết chỉ vừa đủ thôi, hai người gì nhưng vẫn thể được cảm xúc nghẹn ngào bịn rịn chia tay, có thể lão Thang cảm thấy như thế đủ hiệu quả nên thêm số câu thoại, khiến cho phân đoạn này có chút rườm rà”.

      ra cảnh này có thể dùng nhạc làm nền để tạo cộng hưởng, đời này có ngàn vạn loại chia ly, thực tế loại chia ly nào cũng có thể khiến cho người xem nảy sinh cảm giác đồng cảm. Mỗi người khi đứng trước tình cảnh này theo bản năng cho ra những cách biểu đạt tình cảm khác nhau”. Vưu Viễn Chí chủ yếu chỉ kiểm định đoạn lịch sử này có chuẩn xác , cố găng làm sao để bộ phim có thể tái chuẩn nhất các kiện lịch sử diễn ra cùng hình tượng nhân vật trong thời kỳ này, nên hết lần này đến lần khác thái độ của ông đều là dễ dàng châm chước, cũng cảm thấy ra mỗi loại biểu tình cảm của diễn viên đều có chỗ tương đối thích hợp với hoàn cảnh.

      “Cầm tay nhau mà đôi mắt đẫm lệ, muốn mà lại nghẹn ngào lên lời…” Từ Y Nhân giọng đọc lại kịch bản, lưu tâm ở mục chú thích hành động của nhân vật, cảm thấy tán thành với suy nghĩ của Bạch Kỳ An là nên giữ nguyên theo kịch bản gốc, “ người cảm thấy rất đau buồn và thương tâm tại thời điểm đó hoặc là rất nhiều hoặc là rất khó dùng lời để diễn đạt tình cảm. Tuy cảnh này dùng lời nghẹn ngào để dặn dò thể quan tâm đối với người kia, nhưng những lời đó đồng thời cũng làm suy yếu quyết tâm cùng nhiệt huyết trước khi ra chiến trường của người đó.

      Từ Y Nhân có chút do dự hồi, sau đó mới phát những người đứng bên ngạc nhiên nhìn , bộ dáng giống như lắng nghe làm có chút lo lắng căng thẳng.

      Trước kia vì muốn giúp kỹ thuật diễn của mình được tốt hơn, đừng dành nhiều thời gian để nghiền ngẫm các cuốn tiểu thuyết, xem lại các bộ phim kinh điển ti vi, dần dần qua những tình huống trong các tác phẩm cũ tìm tòi học hỏi được rất nhiều thứ, cũng có thể coi là nắm bắt được tâm trạng của nhân vật rất tốt.

      Thực ra đôi khi thể biểu đạt được tình cảm của nhân vật phải do áp lực từ các đạo diễn đứng phía dưới nên thể suy xét kỹ lưỡng, mà do cảnh quay trong phân đoạn đó diễn ra quá nhanh nên nhất thời luống cuống kịp suy nghĩ cho kỹ.

      Muốn làm cho người khác cảm thấy xúc động phải chỉ cần diễn cho bi thương hay phải tỏ ra vui vẻ, mấu chốt ở đâu chính là nghệ thuật dùng hình ảnh tương phản.

      Sử dụng tâm trạng tương phản với hoàn cảnh là cách tốt nhất để khiến cho người ta có cảm giác xúc động. Ví như mỉm cười mà nước mắt chan chứa, biểu kiên cường khi suy yếu cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy rất đau lòng; khi quá tức giân mà bật cười khiến cho người ta cảm nhận sâu sắc thể tránh khỏi cơn thịnh nộ; mỉm cười mà rơi lệ có thể khiến cho người ta cảm nhận ngay được vui sướng phát ra từ nội tâm.

      Nghệ thuật dùng hình ảnh tương phản là cách dùng ít công sức nhất nhưng lại mang lại hiệu ứng cao nhất, cũng là cách làm mang lại hiệu quả nhanh nhất.

      Hơn nữa, nghệ thuật tương phản cũng đòi hỏi phải biểu lộ tình cảm chuẩn xác nhất, cùng phân đoạn giống nhau nhưng cũng có thể dùng nhiều biểu khác nhau để diễn.

      Mọi người im lặng bỗng chốc ồn ào, sau khi dừng lại lắng nghe đột nhiên hấp tấp vội vàng, mọi việc tưởng chừng vào ngõ cụt bỗng chốc nhìn thấy lối thoát ngay trước mắt…

      đem ý tưởng của mình sắp xếp lại chút, rồi trước mặt mọi người từ tốn ra những suy nghĩ trong lòng mình.

      “Nghe rất hợp lý!” Thang Uẩn dường như hiểu ra buột miệng thốt ra câu khen ngợi, rồi nhìn những người xung quanh với mắt kiên định “Có thể thử xem sao”.

      ta gọi hai diễn viên kia lại dặn dò giảng giải lát, sau đó bắt đầu diễn lại cảnh vừa rồi.

      “Nhóc…” Người đàn ông sắp xa trong mắt chứa bi thương thể ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt rưng rưng lệ của em , bé vẫn như trước đây yếu, gầy tong teo đứng chưa tới bả vai mình. Bởi vì lúc này ta xuất chinh, trong nhà có bố mẹ già yếu đành giao cả cho em mình chăm sóc, vốn gầy yếu như vậy nhưng đôi vai run rẩy đó lại sắp phải gánh vai trách nhiệm với cả gia đình, đôi mắt của người đàn ông dường như cũng có chút ẩm ướt, đôi môi run run nhưng câu cũng thể thốt ra.

      “Thể tâm trạng rất đúng” Bạch Kỳ An nhìn thoáng qua biểu của hai người, có chút ngạc nhiên thốt lên tiếng, Từ Thiến dường như suy ngẫm điều gì đó rồi liếc nhanh về phía Từ Y Nhân.

      Hai em này diễn quá ba cảnh, họ vốn được đoàn làm phim của Trung tâm điện ảnh và truyền hình chọn là diễn viên quần chúng, họ vốn là nhân viên chuyên dẫn đường cho các diễn viên di chuyển đến đúng vị trí, mồm mép khá nhanh nhẹn, biểu khi diễn suất chỉ có thể coi là tạm được.

      Lúc trước người diễn vai em có thể khóc được là do bị Thang Uẩn quát tháo khiến cho ấm ức vì vậy mới có thể thuận lợi chảy nước mắt khi diễn cảnh chia ly.

      Có thể khiến hai diễn viên nghiệp dư này trực tiếp tăng thêm bậc khi biểu lộ tâm trạng cũng quá đỗi thần kỳ , Từ Thiến chợt nhớ lúc trước khi bắt đầu diễn lại hai người kia có chạy lại phía Từ Y Nhân mấy câu, bà đột nhiên tò mò muốn biết lúc đó bé kia những gì.
      Last edited by a moderator: 26/10/15
      Yoolirm Park, emilia, Tuyết Nhu13 others thích bài này.

    5. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 63.8 : (Tiếp)

      Edit :Kẹo Ngọt


      “Để diễn tốt vai Bạch Lộ cũng phải là chuyện quá khó với em, mặc dù thời gian có hạn nhưng em chỉ cần hiểu kịch bản chút, lúc diễn cũng cần quá áp lực đâu, nếu cần nghỉ ngơi cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Sau khi diễn xong Trịnh Thu nhìn qua thấy ngang bên mình cúi đầu biết lẩm bẩm gì đó mình, liền cất giọng ôn hòa dặn dò .

      “Về việc lần này em rất biết ơn thầy, công ơn thầy dẫn dắt em nhất định ghi nhớ trong lòng”. bên cạnh đáp lại với vẻ mặt rất thành khiến cho Trịnh Thu cảm thấy có chút phải nên chỉ cười với .

      Chẳng qua cũng chỉ muốn nhân cơ hội nâng đỡ người tài, cũng chỉ mấy câu đề cử mà thôi, cũng cần bé đó phải biết hơn hay báo đáp gì đâu.

      Hơn nữa với tình hình tại, có tập đoàn truyền thông Châu Á làm chỗ dựa, cũng cần trợ giúp gì cũng chỉ trong vòng ba năm nữa thôi nghiệp của bé này chắc chắn lên nhanh như diều gặp gió.

      Đối với tương lai tươi sáng của những hậu bối có tài, bất cứ ai có lòng đều vui vẻ giúp đỡ khi có cơ hội như thế này.

      Nhưng bản thân cũng chưa từng nghĩ ngày bé này bất chấp dự luận để ủng hộ , đứng về phía , hiểu được đạo lý người ta giúp mình , mình báo đáp lại người ta gấp mười.

      Về sau có giai đoạn khi nghiệp của lên đến đỉnh cao, rực rỡ như mặt trời ban trưa bỗng nhiên lâm vào bước đường cùng, tại thời điểm đó ngay cả nhân cách và phẩm chất đạo đức cơ bản nhất của cũng bị người ta hoài nghi, phán xét, cũng chỉ có mỗi bé kia chính là người đầu tiên bưới ra trước công luận, đối mặt với cơn thịnh nộ của giới truyên thông và công chúng, câu như chém đinh chặt sắt: “Tôi tin tưởng vào nhân cách và con người của thầy Trịnh”.

      Khi phát ngôn ra câu đó hề tính đến được mất về sau, sợ những lời chỉ trích nhục mà của người khác nhân cơ hội đó nhằm vào mình, làm cho lúc đó ở tình huống tăm tối tuyệt vọng nhất bỗng cảm nhận được tia ánh sáng nhàng chiếu rọi vào làm lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn đôi chút.

      Tất nhiên những chuyện này để sau này hãy .

      tại, Trịnh Thu vẫn như cũ là ảnh đế với tác phong nhanh nhẹn, cử chỉ nhự nhàng tao nhã, sắc vàng của buổi chiều tà càng làm cho nụ cười của càng thêm nhã nhặn điềm đạm: “Thời gian cũng còn sớm, tôi xe riêng, cũng thuận đường về nội thành em có muốn cùng ?”

      “Em dám làm phiền thầy ạ, em có thể tự xe buy về là được mà”. Từ Y Nhân đối với tiến cử và nâng đỡ của Trịnh Thu vô cùng biết ơn rồi, đâu có thể biết ngại để cho người ta đường đường là ảnh đế lái xe đưa mình về nhà chứ.

      “Ở chỗ này về đến nội thành phải đổi mấy tuyến xe buy mất ít nhất tiếng đồng hồ đấy, em khách sáo cái gì chứ?” Trịnh Thu cố tình tỏ ra giận dữ mắng mỏ cố mất câu, rồi tiếp “Đứng ở chỗ này chờ tôi, tôi ra lấy xe ”.

      “Vâng ạ” Từ Y Nhân đành phải ngoan ngoãn đồng ý, khi ngồi lại mình nở nụ cười nhàng khiến cho người ta có thể nhận thấy rất vui vẻ.

      Lúc này đối với chỉ cần đơn giản là được diễn, được hưởng thụ cảm giác hòa mình vàotính cách và số phận của nhân vật cũng đủ để khiến cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ lắm rồi, vui vẻ đến mức cảm thấy mỗi lỗ chân lông toàn bộ thân thể của cũng vô cùng thỏa mái dễ chịu.

      "Meo meo... Meo meo..."

      Bên tai đột nhiên truyền đến những tiếng kêu nho liên tiếp của chú mèo , thanh nghe rất đáng thương khiến cho lòng chợt mềm , liền đứng lên về phía có thanh phát ra.

      Đưa mắt nhìn xung quanh lượt, cách chỗ đứng xa, bên trong bụi cỏ là con vật với bộ lông màu trắng mềm mại dùng đôi mắt màu xanh biếc nhìn chằm chằm rồi cất tiếng kêu meo meo nghe rất đáng thương.

      “Meo meo…” Từ Y Nhân hướng về phía con mèo bắt chước nó kêu thử mấy tiếng thăm dò, con mèo hề tỏ ra sợ hãi người lạ ngược lại khi thấy phát ra tiếng kêu nhàng từng chút từng chút lại tỏ ra vui mừng hơn.

      Đến khi Trịnh Thu lái xe đến chỗ liền phát nhóc vừa mới rồi còn ngoan ngoãn ngồi chờ chỗ lúc này ngồi xổm bên bụi cỏ, quay lưng về phía biết làm cái gì.

      “Em làm gì vậy?” lái xe đến gần, mở cửa xe rồi cất tiếng hỏi khiến cho bị dọa giật mình cái rồi đứng lên, cả và vật mà ôm trong ngực cùng nhau tỏ ra tội nghiệp nhìn về phía

      Từ Y Nhân có chút ngại ngùng ấp úng : “Thầy Trịnh, em…, hay là thầy lái xe về trước , con mèo này bị người ta đâm phải nên bị thương ở chân, em muốn mang nó về nhà chăm sóc”.

      “Này! Chuyện này có gì to tát đâu, chẳng lẽ trong xe này em ngồi được nhưng thể cho thêm con mèo vào ngồi cùng được hay sao? Muốn mang theo nó cứ mang thôi, nhìn tôi giống người biết lý lẽ thế sao, em sợ cái gì chứ?” Trịnh Thu cảm thấy buồn cười, nhàng trách cứ mấy câu, lông mày nhíu chặt lại của lập tức giãn ra, vẻ mặt tở lại vui vẻ : “Cám ơn thầy Trịnh ạ. Bạch Lộ, chúng ta cùng về nhà thôi nào!”

      “Em vừa gọi nó là gì vậy?” Trịnh Thu nhìn thêm mấy lần về phía con mèo có bộ lông màu trắng trong lòng rồi cất tiếng hỏi.

      “Là bạch lộ ạ” Từ Y Nhân mang dáng vẻ dĩ nhiên là phải như thế, bước lên xe rồi nở nụ cười giải thích thêm: “Thầy xem toàn thân nó đều là màu trắng như tuyết, chỉ có đỉnh đầu có túm lông màu đen, lúc đầu em định đặt tên nó là chấm màu đen nhưng lại cảm thấy tên này dễ nghe cho lắm, cái tên bạch lộ có vẻ dễ nghe hơn chút”.

      “Meo meo…” Con vật trong lòng thuận theo tình thế vội vàng kêu mấy tiếng giống như biểu lộ đồng ý làm cho Trịnh Thu lái xe cũng cảm thấy buồn cười.

      ...


      Màn đêm buông xuống, Thiệu Chính Trạch vừa mở cửa bước vào nghe thấy trong phòng khách tràng cười khanh khách, xen lẫn giọng ôn nhu nịnh nọt của : "Bạch lộ, ngươi mau ra đây . Ra đây mà xem những thứ này đều là của ngươi hết nha!"

      Trong nhà có khách sao?

      Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu khi nghe thấy như vậy, nhưng lại cảm thấy có gì đó đúng lắm, chưa bao giờ nghe người bạn nào tên là Bạch Lộ …

      Mang theo chút ít nghi hoặc bước vào, vừa vào nhìn thấy Y Nhân mặc áo T-shirt và quần đùi, trong tay bưng cái chén nằm sấp thảm trải nền nhà, khuôn mặt nho chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp áp vào mặt thảm rồi, hướng về gầm ghế sô pha cất tiếng gọi: "Meo meo... Meo meo...".

      Tình huống này là như thế nào đây?

      Vương Tuấn nối gót Thiệu Chính Trạch bước vào cũng hiểu chuyện gì xảy ra, vừa vào ta thấy ông chủ của mình đứng yên tại chỗ như chân mọc rễ xuống đất vậy. ta quay sang tìm hiểu nguyên nhân thấy tiểu phu nhân nhà mình chổng mông nằm sấp ở ghế sofa cúi mặt xuống gầm ghế, mái tóc dài rủ xuống nhìn rất trẻ trung và tràn đầy sức sống.

      Được rồi, cảnh này nên nhìn tốt hơn, có lẽ ta nên xuống bếp hỏi dì Lý xem tối nay được ăn món gì cũng tệ.

      Từ Y Nhân gọi lúc lâu nhưng con vật kia vẫn nhất quyết trốn trong góc dưới gầm ghế chịu chui ra, ủ rũ ngẩng lên chợt thấy bóng dáng cao gầy của người đàn ông đứng cách đó xa mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn , liền cất tiếng gọi: “A Trạch!”

      “Chuyện gì…” Ánh mắt nhìn vào ghế sofa nơi ngồi, đó có vài cái gối tựa ngổn ngang khiến có chút đỏ mặt đứng lên, chột dạ đưa tay dấu cái chén trong tay ra sau lưng.

      Trong ngôi nhà này vốn có vật nuôi nào, cả ở nhà lớn bên kia cũng thấy có con vật nào xuất , còn bản thân lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh lùng xa cách. Trong phòng cũng chỉ có ba màu cơ bản trắng, đen, tro, sạch có chút bụi nào, có phải là vốn mắc bệnh sạch hay nhỉ?

      Trong lòng có chút lo lắng biết mình tự tiện mang chú mèo kia về có làm tức giận hay , Thiệu Chính Trạch cất giọng lạnh lùng hỏi: “ tay em cầm cái gì vậy?”

      có gì cả!”

      "Meo meo..."

      Dưới ghế vang lên tiếng mèo kêu nho , tiếng kêu vang lên gần như cùng lúc với tiếng trả lời của , sau đó xuất con vật mở to đôi mắt màu xanh biếc nhìn xung quanh từ dưới ghế sofa chui ra.

      “Mèo?”

      phải ạ!” Tù Y Nhân có chút hoảng hốt mất bình tĩnh thốt lên.

      Thiệu Chính Trạch quan sát ánh mắt thấp thỏm lo âu của , có chút nhịn được cười tiếng, bé này có thể đùa như vậy được , mắt bị mù rồi sao?

      “Chuyện này…” quan sát thấy dường như có vẻ gì là tức giận nên thở dài hơi, thuận tiện để chiếc chén tay xuống bàn trà, rồi đỏ mặt bước đến bên cạnh , đưa tay tháo cà vạt cổ xuống, nét mặt mang theo chút nũng nịu pha nịnh nọt “Khi em bước ra từ Trung tâm Điện ảnh và Truyền hình gặp được nó, con mèo này rất đáng thương, lúc đó các ngón chân của nó đều bị đập nát rồi”.

      “Cho nên em mang nó về nhà”. Giọng của Thiệu Chính Trạch mang theo điệu như tường thuật lại việc, khiến nghe ra được tâm tình tại của nên có chút lo lắng yên đúng lúc con mèo dám to gan lớn mật nhảy qua bên này giơ vuốt nghịch chiếc cà vạt tay khiến chiếc cà vạt lắc qua lắc lại.

      vội vàng thu chiếc cà vạt lại, giơ tay vỗ lên đầu con mèo rồi buột miệng mắng tiếng: “ chỗ khác chơi . Coi chừng làm hỏng chiếc cà vạt của cha ngươi bây giờ”.

      “Phì…”

      Tiếng cười bật ra từ miệng Vương Tuấn khi ta vừa bước chân tới của phòng khách, sau đó ta chợt nhận thấy khuôn mặt của ông chủ nhà mình chuyển từ trắng sang đỏ, đúng là phấn khích ra mặt, ông chủ nhà mình thể che dấu được vui vẻ hay sao chứ?

      Từ Y Nhân đứng bên cạnh kịp phản ứng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên đứng im tại chỗ, có chút ngại ngùng tả nổi. Thiệu Chính Trạch khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng vốn có, yên lặng chút nhìn qua bàn chân được dăng bó bằng băng gạc của chú mèo kia rồi cất giọng thản nhiên: “Nếu em thích cứ để nuôi ”.

      Tiếng vừa cất lên, lập tức quay lưng lên lầu thay đồ, Từ Y Nhân quay đầu nhìn theo bóng lưng của khóe môi bất giác lộ ra nụ cười ngọt ngào, chạy lại ôm chú mèo nhỏvào ngực rồi giọng : “A Trạch đồng ý nuôi cưng rồi. Về sau cưng nhớ ngoan ngoãn nhé, ở nhà phải nghe lời dì Lý biết chưa hả?”

      …………..

      Phòng tắm mờ mịt hơi nước, trong khí thoang thoảng mùi hương của sữa tắm, trong gương phản chiếu khuôn mặt đỏ ửng của , mái tóc dài ướt nhẹp vẫn có những giọt nước lăn xuống tạo lên tiếng tí tách bồn rửa mặt sáng bóng, “Xoạch” tiếng động vang lên khiến chô giật mình hoảng hốt.

      Gần đây, vì tiện cho quá trình quay phim của , hai người hầu như đều ở trong nội thành, biết bắt đầu từ khi nào, cả hai đều rất tự nhiên khi ở cùng phòng.

      hình thành thói quen rúc sâu vào ngức mỗi đêm, nhưng vẫn như cũ giữa hai người vẫn chưa hề phát sinh chuyện gì quá giới hạn.

      Khi ôm và hôn , có thể cảm nhận được khi đó hề lạnh lùng băng giá như cảm giác vẫn tạo ra cho người khác thấy, những lúc như vậy rất ôn hòa, ấm áp làm cho nguyện ý gần gũi tin tưởng và dựa dẫm vào .

      Cũng có lúc tình cảm bộc phát, thời điểm đó trong ánh mắt có thể nhìn thấy ham muốn chiếm hữu, nhưng hiểu vì sao cuối cùng vẫn có thể như chưa có chuyện gì xảy ra rồi ôm lấy cùng chìm vào giấc ngủ.

      ra vẫn luôn sẵn lòng nếu muốn.

      nhìn hình ảnh đôi môi của mình trong gương vì bị chính mình cắn đỏ ửng và mọng nước, chợt cảm thấy ngạc nhiên vì suy nghĩ của bản thân.

      Bên ngoại truyền đến tiếng bước chân nhàng, nhưng vẫn có thể phân biệt được, bước vào phòng.

      Những bước chân trầm ổn, kiên định của dường như vượt qua rất nhiều thời gian và trở ngại từng chút từng chút vào trong trái tim .

      Trái tim dường như thể tự kiểm soát được đập nhanh hơn bình thường, giống như khẩn trương, ngại ngùng, kích động, cảm kích, thể nào hình dung được tâm trạng lúc này của chính mình nữa, ánh mắt chuyển đến bộ đồ ngủ mỏng manh mắt móc áo, chất vải mềm mềm mát mát, khi chạm tay vào có cảm giác lành lạnh và trơn mượt, bên là hai dây áo tinh tế vắt qua bờ vai thon, chỉ cần dùng đầu ngón tay khẽ gẩy cái là có thể theo bả vai rơi xuống.

      Tâm tình có chút hốt hoảng, sắc đỏ khuôn mặt lan dần tới cổ, hít sâu hơi để lấy lại bình tĩnh, có chút lo lắng dùng khăn tắm lau khô cơ thể.

      Trong phòng ngủ chỉ có chiếc đèn đặt ở đầu giường tỏa ra ánh sáng ấm áp, Thiệu Chính Trạch vừa bước chân vào cửa cảm nhận được trong khí có mùi thơm nhàn nhạt, trong lòng cảm nhận thấy có gì đó giống với trước đây, bên tai truyền đến tiếng nước chảy ào ào trong nhà tắm khiến cho theo bản năng đứng yên tại chỗ như suy nghĩ điều gì đó.

      Tiếng nước chảy ngừng lại, nhưng người trong phòng tắm vẫn chậm chạp chưa bước ra. Dường như cảm nhận được ý đồ của nên khẽ cúi đầu xuống, khuôn mặt đẹp trai thoáng lên mụ cười .

      “A” tiếng thở đột nhiên truyền đến bên tai , rồi gian tiếp tục chìm vào yên tĩnh lúc lâu.

      Nhìn vào vệt đỏ rất chói mắt xuất chiếc khăn tắm khiến Từ Y Nhân luống cuống tay chân. Toàn bộ những suy nghĩ lúc trước đều bị vứt lại sau lưng, sững sờ nhìn chiếc khăn tắm đến ngẩn ngơ.

      “Y Nhân?” Thời gian trôi qua lúc khá lâu, chỉ nghĩ là ở trạng thái quá mức rối rắm yên, trong đầu làm sao còn tồn tại cái tâm tư mịt mờ kia nữa, liền cất tiếng gọi .

      ở bên trong cất tiếng nhàng đáp lại, cánh cửa khẽ mở ra, Thiệu Chính Trạch nghe thấy tiếng ấp úng của : “A Trạch, có thể lấy giúp em thứ được ?”

      “Thứ gì?” Giọng vang lên nghe mềm mại ấm áp như ngọc khiến có chút bối rối nhắm mắt lại, cắn răng : “ tới cánh tủ ở góc trái, trong ngăn kéo thứ hai, lấy giúp em cái băng vệ sinh”.

      vừa cất lời, Thiệu Chính Trạch đứng bên ngoài cũng sững người lại, chờ đến khi xong vật kia là gì, mặt có chút dở khóc dở cười.

      làm theo chỉ dẫn của , kéo ngăn kéo dưới tủ quần áo, đập vào mắt là những màu tím, màu lam, màu xanh biếc được xếp gọn gàng thành từ hang, vừa kéo ra ngăn đựng đồ lót của

      tìm thấy chưa? Ỏ góc trái của ngăn kéo thứ hai ấy”. Bên trong lại truyền đến câu dò hỏi, lập tức đẩy ngăn kéo đó lại rồi kéo ngăn kéo thứ hai ra, phục hôi lại thanh nhàn nhạt trả lời: “Ừ”.

      Đây là lần đầu tiên trong đời được tiếp xúc với những thứ liên quan đến phụ nữ như thế này, cảm giác kỳ cục dấy lên trong lòng khó mà hình dung được. Dù cố gắng nhiều lần, nhưng vẫn thể quên được hình ảnh ngăn kéo chứa đầy màu sắc rực rỡ kia, lại nghĩ đến hình ảnh đầy sức sống của lúc chiều khi vừa bước chần vào phòng khách, làm trong lúc nhất thời hai tai cũng có chút hồng hồng.

      “Cám ơn ”.Từ Y Nhân vội vàng đưa tat ra lấy đồ, vài phút sau vẫn nỡ rời mắt khỏi bộ đồ ngủ mát lạnh treo trong phòng tắm, dứt khoát khép đôi mắt lại, hạ quyết tâm, lần nữa cất giọng nhờ vả : “ lấy giúp em bộ váy ngủ nữa. mở cánh tủ quần áo vừa rồi ra, đếm từ trái sang, lấy cho em bộ đồ thứ ba màu hồng phấn”.

      Đúng là lúc này mặt mũi của quăng đến tận Thái Bình Dương rồi, đợi chỉnh trang xong bước ra nhìn thấy người đàn ông kia ngồi ở đầu giường, cảm giác khuôn mặt đẹp trai cố gắng nhịn cười, làm càng hận thể tìm cái lỗ nào đó để chui vào cho bớt ngượng.

      “Đên đây nào”. Thiệu Chính Trạch hướng về phía vẫy vẫy tay, rồi tiến đến bên người , lập tức phát mái tóc dài của vẫn còn ẩm ướt khiến khẽ cau mày lại suy nghĩ chút, sau đó dắt tay đến ngồi trước bàn trang điểm.

      tay nâng mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt, tay cầm máy sấy thay hong khô mái tóc, thấy đôi mắt hoang mang nhìn chằm chằm vào mình, cất giọng nhàng giải thích: “Lúc này là thời kỳ đặc biệt được để cho đầu bị ướt lạnh, sấy khô tóc rồi hãy ngủ cho thỏa mái”.

      thanh của mát lạnh như nước suối chảy róc rách vào sâu trong lòng , trong lòng cảm thấy xúc động khi nghe được thanh nhàng mà ân cần của .

      Từ khi mới bảy tuổi tự lo liệu cuộc sống của chính mình, hơn hai mươi năm qua, mọi việc lớn bé đều tự tay làm chưa bao giờ cần người khác phải nhúng tay vào, đừng đến việc sấy tóc vặt vãnh này.

      Trước kia mỗi khi bước vào kỳ sinh lý, cũng có lúc nửa đêm tỉnh dậy vì đau bụng, cũng chỉ có thể tự mình lấy cho bản thân ly nước nóng. Cũng có lúc đến ly nước nóng cũng có, đành phải ôm chăn ngây ngốc nừm im rồi ngủ lúc nào biết.
      Yoolirm Park, Thanhha, Traxy16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :