1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu kiều thê thôn quê của Nhiếp Chính Vương - Vân Phong (Q2-9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hóng mãi
      Mong nhiếp chính nhanh nhanh lớn

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Và a Lâm cũng bỏ lỡ chị như thế :))

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 36: Cưới vợ có thể lựa chọn
      Editor: Ôp

      Vào trong trấn, Hàn Hàn dừng xe bò ở tửu lâu Như Ý, còn mình mang theo Mộ Dung Ý bộ khắp nơi.

      đại, nàng có phòng thí nghiệm của mình, ban đầu cảm thấy chơi khá, mình cũng nghiên cứu chế tạo qua mấy loại mặt mạ, hơn nữa chế tác tương đối thành công, thế nhưng hoàn toàn làm bằng công nghệ cao như trình tự đảo thuốc, tách và chiết xuất thành phẩm, ít phải cần đến chính mình động thủ, toàn bộ đều hoàn thành bằng dụng cụ.

      Bây giờ đột nhiên quay về thời "xã hội nguyên thuỷ " này, chế luyện mặt nạ bằng thuốc Đông Y, trong lòng Hàn Hàn có chút áp lực.

      Nhưng nếu muốn ở cổ đại lạc hậu này để phong sinh thủy khởi (1), có áp lực, nàng cũng nhất định tiến vào.

      (1) Phong sinh thủy khởi: gió khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc. => ý là Hàn Hàn muốn việc buôn bán trở nên rộng mở hơn, tốt hơn.

      Nhìn xưa đến nay, thức ăn ngon, chữa bệnh, mỹ dung giống như là đề tài lâu bền quan trọng bị suy yếu, vô luận là thời đại nào, cũng luôn luôn được con người theo đuổi.

      Mặc dù đối với nàng mà y thuật là sở trường tốt hơn, nhưng mà muốn dựa vào y thuật tích lũy của mình để trở thành người giàu có và được kẻ khác kiêng kỵ hầu như là chuyện có khả năng.

      Thần y như Trương Trọng Cảnh (2), Hoa Đà (3), còn phải là bị người bề bắt bắt, giết liền giết, sau khi chết cũng dậy nổi nửa điểm gợn sóng. Ở cổ đại này chút nhân quyền cũng có, Hàn Hàn đương nhiên phải vì tương lai của mình mà suy tính, nếu muốn để cho cuộc sống và sinh mạng của mình được bảo đảm, nhất định phải có giao hữu với thế lực khiến người khác kiêng kỵ mới được.

      (2) Trương Trọng Cảnh: là thầy thuốc Trung Quốc hoạt động vào cuối đời Đông Hán. Ông được coi là trong những nhân vật quan trọng nhất của lịch sử Đông Y vì những đóng góp mang tính hệ thống về cả lý luận và thực nghiệm.

      (3) Hoa Đà: là vị lương y nổi tiếng thời Đông Hán trong lịch sử Trung Hoa, được xem như thần y. Ông được xem là trong những ông tổ của Đông Y.

      Hoa Đà là người ở huyện Tiêu, nước Bái thuộc Dự châu, là đồng hương của Tào Tháo.

      Hoa Đà nổi tiếng là thầy thuốc giỏi đương thời.Có lần ông chữa cho Lữ Bố khi bị gãy chân. Tào Tháo mắc bệnh đau đầu trong nhiều năm, sai người triệu ông đến chữa trị.

      Sau này Tào Tháo có người nhà mắc bệnh, lại gọi Hoa Đà tới chữa. Được thời gian chưa xong, Hoa Đà xin về nhà thăm vợ có bệnh, lại xin nghỉ thêm ít lâu nữa. Tào Tháo nghi ngờ, sai người đến dò xét thấy vợ Hoa Đà có bệnh gì, bèn hạ lệnh bắt Hoa Đà vào ngục hỏi tội. Bị ngục lại tra tấn, Hoa Đà chết trong ngục.

      Năm 219, Tào Tháo lại tái phát bệnh đau đầu. Bị bệnh đau đầu hành hạ có ai chữa được, Tào Tháo rất ân hận vì giết Hoa Đà. Tháng giêng năm 220, Tào Tháo qua đời.



      Suy tính liên tục, tham chính (4) là thể nào, nhưng dựa vào ưu thế mình chuyển kiếp ngàn năm, từ thương nhân vẫn là có thể, chỉ cần làm được như Đào Chu Công (5), tuy là kẻ quần áo vải (dân thường), nhưng có thể ngồi ngang hàng cùng các quốc quân (vua), ai dám dễ dàng động đến nàng.

      (4) Tham chính: Dự vào chính trị hay dự vào chính quyền

      (5) Đào Chu Công: Tên chính là Phạm Lãi, là tướng tài của nước Việt ở Trung Hoa thời Xuân Thu Chiến Quốc, người giúp Việt vương Câu Tiễn tiêu diệt nước Ngô.


      Phạm Lãi đến nước Tề, cha con cùng tự cày cấy làm ăn. Nước Tề sai sứ mang ấn tướng quốc đến mời ông vào triều, nhưng ông từ chối, màng công danh, rồi cùng gia quyến đến đất Đào, đổi tên thành Đào Chu Công (陶朱公) và trở thành thương gia giàu có lúc bấy giờ.


      Cho nên, so với nóng lòng triển lộ y thuật của mình làm cho người khác chú ý, Hàn Hàn nên bắt tay vào làm hơn là từ hai phương diện ăn uống và mỹ dung, chế tạo đế quốc buôn bán của mình.

      Về phương diện ăn uống, nàng dần dần có ý tưởng ràng rồi.

      Kế tiếp chính là mỹ dung (thẩm mỹ, làm đẹp).

      đến mỹ dung, tất nhiên thể thiếu việc nhanh chân đến xem tiệm thẩm mỹ cổ đại —— cửa hàng phấn bột nước.

      Ở trấn Trăm Thước, cửa hàng nổi danh phấn bột nước tổng cộng có ba nhà: cửa hàng son phấn Từ Ký, bột nước Tô Ký các, Mỹ Nhân Kiều.

      Hai cửa hàng trước có từ lâu ở trấn Trăm Thước, đều là kỹ thuật chế phấn tổ truyền. Sau lại có thêm Mỹ Nhân Kiều mặc dù mới mở ba năm, nhưng nghe là cửa hàng chi nhánh từ trong kinh thành, son phấn bột nước bên trong đều là đồ thịnh hành nhất, vì vậy tuy là khai trương sau, nhưng mơ hồ lại có thế mạnh vượt hai cửa hàng đầu.

      Hàn Hàn kéo Mộ Dung Ý liên tiếp nhìn hai cửa hiệu lâu đời trước mặt, cuối cùng tới Mỹ Nhân Kiều.

      Chỉ nhìn mặt tiền cửa hiệu, so với hai cửa hàng cổ xưa có phần nặng nề lúc trước, lại càng làm cho tai mắt người ta có loại cảm giác mới, tường ngoài quyét lớp màu hồng nhạt nhàng, tươi mới giống như hoa đào tháng ba rơi vào trái tim, gỗ cây đào được chế thành cánh cửa, biển như cánh hoa đào viết ba chữ lớn "Mỹ Nhân Kiều" màu đỏ tía lộng lẫy quý giá, ở thời đại bảng hiệu chỉ có hai màu hoặc đen hoặc đỏ, đây cũng coi như là có phong cách riêng.

      Chỉ nhìn màu sắc này, cũng khiến cho lòng người vui mừng mấy phần.

      Hàn Hàn thầm gật đầu cái, điểm này cũng có thể tham khảo.

      Vào cửa hàng, cảm thấy mùi thơm đánh úp lên người, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hai bên thừa ra ở hai cái giá, ở bày đầy các loại phấn có sắc thái riêng. Xung quanh là những nương trẻ tuổi chọn son phấn.

      Hàn Hàn vừa tiến đến, có tiểu nhị lên chào hỏi: " nương, cần dạng phấn thế nào, phấn ở tiểu điếm đều mới đem tới từ cửa hàng đứng đầu trong kinh thành, cái gì cần có đều có, bảo đảm nương hài lòng."

      Hàn Hàn cười gật đầu: "Ta xem trước chút." Trong lòng lần nữa khen ngợi, vừa thấy mặt khách hàng trước hàng lấy từ kinh thành, vật phẩm tăng lên mấy cấp bậc, lão bản phía sau màn huấn luyện người làm tệ!

      Cầm phấn lên nhìn chút, quả so với phấn ở hai cửa hàng trước nhẵn nhụi hơn, nhìn kỹ nhìn ra, nghĩ đến điểm này chắc là nhiều thêm quá trình chế tạo. Nhưng chính điểm khác biệt này, hiệu quả dùng lên lại tốt hơn rất nhiều.

      Đối với thợ chế tạo giỏi có hiẻu biết về các bước và cách sử dụng son phấn, Hàn Hàn liền mất hào hứng ở lại, vừa muốn , liền nghe ngoài cửa truyền đến giọng mềm mại của nương: "Tam ca, nghe hoàng thượng cấp hôn cho Nhiếp Chính vương, có phải vậy hay ?"

      Nhiếp Chính vương?

      Thần kinh bát quái của Hàn Hàn lập tức được khởi động, mặc dù thời gian chuyển kiếp tới đây lâu, hơn nữa còn ở trong sơn thôn tin tức tương đối bế tắc, nhưng về chuyện tình của Nhiếp Chính vương, Hàn Hàn vẫn nghe qua ít.

      Nhiếp Chính vương Mộ Dung Ý xuất thân từ tứ đại thế gia đứng đầu kinh thành —— Mộ Dung thế gia, hơn nữa còn là trưởng tử Mộ Dung thế gia.

      Nghe vị nhân vật truyện kỳ này ba tuổi có thể viết chữ, bốn tuổi có thể tập võ, mặc dù xuất thân cao quý, nhưng lệ thuộc vào bóng râm dòng họ, mười tuổi đầu quân, từ binh lính bình thường dần lên cao, theo quân chinh chiến, nhiều lần lập kỳ công, lúc mười tám tuổi thân mình xâm nhập Miêu Cương, bắt được Thánh nữ Miêu Cương, làm Miêu Cương thần phục. Dựa vào trận chiến này, Mộ Dung Ý được phá cách phong làm Trấn Tây tướng quân, hùng bá nhất phương.

      Lúc hai mươi tuổi binh quyền trong tay tăng lên gấp ba, nhận lệnh hồi kinh, được phong làm Trấn Tây vương, tuổi còn trẻ cầm nửa binh quyền quốc gia. Cách đây hai năm, tiên đế băng hà, di chiếu lúc lâm chung, phong Mộ Dung Ý thành Nhiếp Chính vương, phụ tá tân đế, từ đó, Nhiếp Chính vương Mộ Dung Ý trở thành thần thoại trong lòng dân chúng cả nước thể đuổi kịp.

      Đối với loại người chỉ tồn tại trong TV hoặc thoại bản về hùng, Hàn Hàn luôn luôn tò mò, lúc này khó có được cơ hội nghe bát quái về nhân vật trí dũng kiệt xuất này, Hàn Hàn đương nhiên bỏ qua.

      Lập tức dừng lại cước bộ sắp sửa bước , dựng thẳng lỗ tai tiếp tục nghe.

      "Ừ, là xung hỉ cho Nhiếp Chính vương." giọng dịu dàng truyền đến.

      Con ngươi Hàn Hàn lơ đãng liếc nhìn, chỉ thấy nam tử dịu dàng tao nhã mặc áo bào tím vào, phía sau theo trẻ tuổi mặc váy thêu tơ vàng trăm hoa cùng bươm bướm hồng ngắn tay.

      Giờ phút này bất mãn bĩu môi: "Vậy huynh cho phụ thân, chỗ xung hỉ để cho muội ."

      Chân mày đen nhánh của nam tử hơi nhíu lại, nhìn quở trách tiếng: "Hồ nháo! Lời này nương gia có thể ra hay sao!" Ngay cả giọng trách cứ cũng nhu hòa dịu dàng như vậy.

      hoàn tòan sợ : "Muội mới có hồ nháo đâu! Muội chính là thích Nhiếp Chính vương, huynh cùng phụ thân, chờ lúc muội trở về muội liền tự mình . . . ."

      Hai người vừa vừa di chuyển vào hậu đường, hiển nhiên là nhà của lão bản Mỹ Nhân Kiều.

      Đối với hành động tiểu nương sùng bái mù quáng hùng này, Hàn Hàn bày tỏ hoàn toàn có thể lý giải, mình học cũng thế, phải vừa nhìn thấy phái nam mặc bộ quân trang cảm thấy rất đẹp trai hay sao?

      Cúi đầu liếc mắt nhìn Mộ Dung Ý, cảm thấy tài liệu giảng dạy sờ sờ trước mặt như vậy ngàn vạn lần thể bỏ qua, đưa tay bế lên thân thể nho của ôm vào trong ngực, vừa ra ngoài vừa dạy dỗ: "Này, đệ thấy , nam nhân chỉ cần có thành tựu, chỉ cần là xung hỉ cũng có người muốn tranh giành. Cho nên nha, sau này đệ nhất định phải cố gắng thêm mới được, tỷ cũng cầu xin đệ đại phú đại quý, nhưng nhất định phải có tiền đồ, tự mình độc lập cố gắng có người khi dễ, như vậy thời điểm cưới vợ mới có thể lựa chọn, biết ?"

      Mộ Dung Ý nhất thời đen mặt: ngờ mình đẫm máu sa trường trở thành Nhiếp Chính vương như thế, chỉ vì có thể lựa chọn cưới vợ?
      Last edited: 31/10/15
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, honglak4 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 37: Ăn hàng đột kích
      Editor: Ôp

      Đối với việc Mạc Hàn Hàn thỉnh thoảng tìm các loại lý do tới để giảng dạy hành vi của mình, nhiếp chính Vương đại nhân lười để ý tới, nhưng mà theo con nhóc này đến trưa, bụng có chút đói.

      Mắt thấy Hàn Hàn hình như vẫn chưa định dừng chân, Nhiếp Chính vương đại nhân hơi cau mày, trách được mười bốn tuổi nha đầu dáng dấp cùng đậu nha món ăn tựa như, cơm cũng ăn đầy đủ, có thể cao lên sao!

      Đưa tay nhéo khuôn mặt nhắn của Hàn Hàn, Hàn Hàn cúi đầu: "Sao thế?"

      "Ta đói bụng." Mộ Dung Ý khẽ nâng cằm tinh sảo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Hàn.

      Hàn Hàn nhìn mặt trời chút, lúc này mới giật mình, bất tri bất giác đến trưa, Tiểu Phong Phong đứa bé theo mình cho tới trưa như vậy, kiên trì đến bây giờ mới đói, sợ là đói bụng từ sớm ?

      Vội vàng ôm Mộ Dung Ý cười : "Sáng hôm nay Tiểu Phong Phong cực khổ rồi, dùng làm phần thưởng, tỷ làm cho đệ bữa tiệc lớn có được hay ?"

      Cằm tinh sảo mượt mà của Mộ Dung Ý hếch lên: "Cho phép."

      đầu Hàn Hàn trượt xuống hàng hắc tuyến, đứa bé hung dữ này, quả nhiên vẫn có thể kiêu ngạo!

      **

      Trong nhã gian lầu hai tửu lâu Như Ý, Hàn Hàn hài lòng nhìn các món ăn bàn, xương sườn phật thủ (*h/ả), đĩa bánh trứng bột hoa tiêu vòng, mâm trứng tráng phù dung, quả nhiên trong hoàn cảnh bị ô nhiễm này, chất lượng nguyên liệu xuất ra đều vô cùng tốt, chỉ ngửi mùi vị này, so với lúc mình làm ở đại biết ăn ngon hơn bao nhiêu lần.

      Vui vẻ múc chén trứng phù dung đưa đến trước mặt Mộ Dung Ý: "Nếm thử chút xem, có ăn được hay ."

      Đối với thủ nghệ của Mạc Hàn Hàn, Nhiếp Chính vương đại nhân thể xoi mói, nếm thử miếng, gật đầu: "Ăn ngon."

      Đương nhiên ăn ngon, Hàn Hàn đắc ý nheo mắt lại, lúc ở đại, vì có thể thời thời khắc khắc ăn được thức ăn ngon, nàng đặc biệt học qua thủ nghệ cùng với đầu bếp của nhà hàng năm sao.

      Hai người ăn vui vẻ ở trong phòng, liền nghe thấy tiếng gõ cửa "cốc cốc".

      Cho là người làm tới đây đưa nước trà, Hàn Hàn cũng ngẩng đầu lên kêu tiếng: "Vào ." Đũa gắp ít phật thủ thả vào trong chén Mộ Dung Ý, " thể ăn thịt mãi, tiểu hài tử phải mặn chay phối hợp, dinh dưỡng mới có thể cân đối."

      Cánh cửa "két" tiếng bị mở ra, hồi lâu nghe thấy giọng gì, Hàn Hàn ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi sáng sủa đứng ở cửa, thiếu niên mặc thân y phục trắng hoa cẩm bào, vóc người vi phong, khuôn mặt tròn vo khảm đôi mắt tròn xoe, thoạt nhìn có cảm giác vô cùng vui mừng, lúc này, đôi mắt tròn xoe kia nhìn chằm chằm vào thức ăn ngon bàn, phát ra ánh sáng kinh người.

      Hàn Hàn kinh ngạc: "Công tử có chuyện sao?"

      Hầu kết thiếu niên hoa phục chuyển động dưới cái, Hàn Hàn hình như nghe tiếng "ực" nuốt nước miếng, chỉ thấy thiếu niên lè lưỡi liếm khóe môi, giống như mất rất lớn khí lực mới có thể di chuyển ánh mắt từ thức ăn đến người Hàn Hàn.

      Sau khi thấy Hàn Hàn hơi sững sờ, giống như nghĩ tới trong phòng là nương tuổi còn cùng đứa bé, nhất thời có chút biết làm sao, có chút ngượng ngùng, thành nghiêm túc thi lễ: "Tại hạ Tiếu Nguyên Bồi, mạo muội tới đây xin nương tha lỗi."

      Trong nháy mắt Hàn Hàn thấy Tiếu Nguyên Bồi, trong lòng suy đoán, người này tám phần là bị mùi thơm của thức ăn ngon hấp dẫn đến.

      Khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: " biết Tiếu công tử tới đây có chuyện gì?"

      Tiếu Nguyên Bồi lại liếc sang thức ăn ngon bàn, miệng lặng lẽ nuốt nước miếng, ánh mắt chống lại Mạc Hàn Hàn: "Thức ăn bàn nương là món mới sao? biết tên gọi là gì?" Biết tên để gọi đầu bếp dựa theo làm bàn.

      Mấy hôm nay mỗi ngày đều tới tửu lâu Như Ý, ăn hết mấy chiêu bài món ăn trong tửu lâu, nhưng chưa từng thấy qua mấy món ăn này, ngay cả bánh bột ngô trong đĩa thoạt nhìn cũng mỹ vị như thế, nhịn được lại nuốt ngụm nước miếng.

      Tiếu Nguyên Bồi vừa tiến đến, mặt Mộ Dung Ý liền u.

      Tiếu Nguyên Bồi, cháu ruột nhất trong Tiếu gia - trong tứ đại thế gia kinh thành, ở kinh thành nổi danh ăn hàng, trừ bỏ thích ăn, chính là chơi, còn lại chỉ là kẻ vô tích , so với công tử quần áo lụa là bại gia chi tử khá hơn bao nhiêu, cũng chính vì được tổ phụ tổ mẫu của chiều che chở, nên mới bị nước miếng mọi người dìm chết.

      kẻ ăn hàng như vậy sao lại chạy tới nơi này? Hơn nữa, thấy dáng vẻ đối phương mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào những món ăn ngon bàn, trong lòng Mộ Dung Ý đột nhiên dâng lên dự cảm xấu.

      Quả nhiên, Hàn Hàn cười híp mắt mở miệng: "Món ăn này là xương sườn phật thủ, đây là trứng tráng phù dung, cái này là bánh trứng bột hoa tiêu vòng —— tất cả đều là do ta làm, tửu lâu có bán."

      "A, có bán?" Tiếu Nguyên Bồi lập tức trở nên mất mác, tửu lâu có bán, chẳng phải là mình có ăn? Ánh mắt tròn xoe nhấp nháy, miệng nuốt nước miếng, chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm Hàn Hàn: "Vậy ta có thể cùng nương ăn hay , ta trả bạc." Vẻ mặt đáng thương giống như con chó trắng ngồi chồm hổm mặt đất chờ thức ăn.

      " thể!" đợi Hàn Hàn chuyện, Mộ Dung Ý liền nghiêm mặt cự tuyệt. Dựa vào tin đồn nghe được, người ăn hàng này khi nhận định cái ăn, trừ phi là ăn đến chán, nếu có thể ngày đêm ở trong tửu lâu, kêu đầu bếp nấu cơm cho .

      Vì chuyện này, Tiếu gia bọn họ biết mời bao nhiêu đầu bếp về trong nhà làm khách.

      cũng hy vọng Hàn Hàn bị kẻ ăn hàng này để mắt tới!

      Đôi tai "Con chó trắng" lập tức xụ xuống, vẫn từ bỏ ý định nhìn chằm chằm Hàn Hàn: " ta trả tiền mà."

      Nhìn đối phương vẻ mặt "hãy thương hại ta ", Hàn Hàn đành lòng cự tuyệt.

      Siết chặt khuôn mặt nhắn của Mộ Dung Ý, cho rằng đồng ý là biểu bảo hộ thức ăn của đứa , nàng dụ dỗ: "Tiểu Phong Phong ngoan, dù sao hôm nay tỷ làm thức ăn khá nhiều, hai người chúng ta cũng ăn hết, hay để cho ngồi xuống ăn cùng chúng ta có được hay ?"

      Thiếu niên trước mắt này vẻ mặt ngây ngô thèm ăn, nghĩ đến cũng phải là người xấu. Nếu đành lòng cự tuyệt, cho đối phương ăn bữa cơm, lại có thể kiếm được khoản tiền, tại sao đồng ý.

      " ?" Tiếu Nguyên Bồi lập tức vui mừng, lỗ tai lần nữa giơ lên, cặp mắt tròn vo bởi vì quá mức hưng phấn mà nheo lại sát nhau, khóe môi toét ra, lộ ra hai hàm răng trắng bóc, "Vậy ta khách khí nữa!" xong, giống như chỉ sợ Hàn Hàn muốn đổi ý, nhanh chóng biến mất ở trước cửa, lúc xuất lại, cầm chén đũa vững vàng ngồi ở bên cạnh bàn ăn.

      Hàn Hàn kinh ngạc nháy mắt mấy cái, tốc độ này cũng quá nhanh ? Còn có, vừa rồi ràng mình hỏi thăm ý kiến Tiểu Phong Phong, hình như còn chưa đáp ứng mà?

      Tiếu Nguyên Bồi bất chấp những thứ này, gắp miếng xương sườn bỏ vào trong miệng, nhai cái, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên, ăn quá ngon! Nghiêng đầu, khuôn mặt kỳ vọng nhìn Hàn Hàn: "Những món này đều do chính tay nương làm?"

      Hàn Hàn gật đầu, múc muỗng trứng tràng phù dung cho vào trong đĩa của Mộ Dung Ý: "Đúng thế, biết công tử cảm thấy mùi vị như thế nào?" Ngồi cũng ngồi xuống, vậy cùng nhau ăn .

      Tiếu Nguyên Bồi nuốt xuống miếng thịt trong miệng, cặp mắt sáng lên: "Ăn quá ngon!"

      Mặc dù biết mình làm cơm ngon, nhưng mà được đối phương nhiệt tình tán dương như vậy, trong lòng Hàn Hàn vẫn nhịn được đắc ý, mặt mày tươi cười cong cong: "Ăn ngon ngươi ăn nhiều chút."

      Tiếu Nguyên Bồi gật đầu: "Như thế, ta liền khách khí." Cúi đầu gặm lấy gặm để.

      Tốc độ ăn cơm cực nhanh, nhưng thoạt nhìn chút cũng thô tục, thậm chí còn có loại cảnh đẹp ý vui.

      Mặt Mộ Dung Ý đen lại, ngươi có khách khí hả! Đưa tay kéo đĩa trứng tráng phù dung đến trước mặt mình: "Đây là của ta!" Giống như ăn cùng kẻ dã nhân, mới cần phải ăn nước miếng còn dư lại!

      Tiếu Nguyên Bồi "hửm" tiếng ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn, trong miệng ngậm miếng xương sườn, giống như vẫn hiểu đối phương gì, lại cúi đầu tiếp tục ăn.

      Hàn Hàn nhướn mắt nhìn thiếu niên bạch y hoa phục trước mặt cúi đầu ăn khoan khoái, đột nhiên cảm thấy màn này rất có cảm giác vui vẻ, giống như mình cho con chó sủng vật ăn cơm, khỏi có loại xúc động muốn bật cười.

      Con ngươi đen nhánh của Mộ Dung Ý thâm trầm, chỉ cảm thấy sinh vật màu trắng trước mắt này rất chướng mắt, làm cho người ta có loại kích thích muốn đập bẹp .

      nghĩ ra, đường đường là gia tộc Lâm thị (trong bản trung nó thế, mình để nguyên), làm sao lại nuôi ra kẻ ăn hàng từ đến lớn giống như chết đói thế kia!

      Lúc này Tiếu Nguyên Bồi hoàn toàn đắm chìm bên trong thế giới thức ăn ngon, vừa ăn vừa cảm thán: Mỹ vị như vậy, làm sao chỉ có thể được thưởng thức lần, nhất định phải ăn nhiều lần mới được!

      Tâm tư của ba người ở đây khác nhau, bữa cơm trong loại khí quỷ dị trôi qua.

      Tiếu Nguyên Bồi ợ cái, còn chưa kịp , cửa liền "ầm" tiếng bị đẩy ra, giọng kinh hỉ truyền đến: "Công tử, quả nhiên người ở chỗ này!"

      *cây Phật thủ
      [​IMG]
      Last edited: 31/10/15
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, honglak3 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38: Hiệp nghị ăn hàng
      Editor: Ôp

      Đông Lam nhìn thấy công tử nhà mình kích động đến nỗi nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.

      Trời mới biết chẳng qua chỉ xuống lầu chuyến để kêu tiểu nhị bưng nước trà cách thủy cho công tử sau bữa ăn, trở lại phát công tử nhà mình thấy.

      tìm từ xuống dưới tửu lâu lần, cũng phát tung tích công tử đâu cả, sợ hãi thiếu chút nữa báo quan để cho mọi người cùng nhau tìm kiếm.

      May nhờ nghe được hai người làm chuyện phiếm phía dưới, trong nhã gian này có người nghiên cứu nấu ra món ăn mới.

      Dựa vào tính tình siêu cấp cuồng ăn của công tử gia mà vô cùng hiểu biết, nhanh chóng đoán ra công tử nhà mình rất có khả năng ở chỗ này.

      Quả nhiên!

      Đông Lam thở ra hơi, nhịn được oán trách: "Công tử, lần sau nếu người phát thức ăn ngon nữa, có thể trước cho nô tài tiếng hay , còn thêm mấy lần như vậy, nô tài bị người hù chết đấy."

      Ánh mắt Tiếu Nguyên Bồi thấy Đông Lam cũng sáng lên, ngoắc ngoắc tay: "Ngươi tới đúng lúc, mau đưa bạc cho ta."

      Đông Lam sửng sốt, nhìn đầy bàn lộn xộn bừa bãi, suy nghĩ đại khái chắc là công tử giở trò tiêu tiền xin cơm ăn. " Ồ" tiếng tới, tay móc ra hà bao từ trong ngực, chuẩn bị mở túi móc bạc, bị Tiếu Nguyên Bồi đưa tay đoạt .

      Tiếu Nguyên Bồi nhìn cũng nhìn, trực tiếp lấy ra tấm ngân phiếu từ trong túi đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Hàn Hàn, trong đôi mắt to tròn nhiễm tầng vui vẻ: " nương, đây là tiền cơm của ta."

      Hàn Hàn thoáng nhìn qua tấm ngân phiếu kia, lập tức hít ngụm khí, ba trăm lượng! Người này đơn giản chính là phú nhị đại (người giàu có) mà!

      Sau khi đẩy tấm ngân phiếu tới trước mặt Hàn Hàn, Tiếu Nguyên Bồi lại mở hà bao, móc toàn bộ ngân phiếu bên trong ra ngoài: "Nếu sau này ngươi cho ta cùng ăn cơm với ngươi, toàn bộ số tiền này đều cho ngươi."

      Nhìn xấp ngân phiếu dầy kia, Hàn Hàn nuốt nuốt nước miếng, nhất thời cảm thấy muốn ngất, nhiều tiền như vậy chỉ vì muốn ăn bữa cơm, phải là nàng nằm mơ chứ?

      Đông Lam ở bên thấy thế tim gan ruột thịt đều đau nhói, lúc ra cửa lão gia sợ tiểu công tử ở bên ngoài gây họa, nên cho ba ngàn lượng bạc để làm phí sinh hoạt, ngân phiếu trong túi này còn là do lão phu nhân đau lòng tiểu công tử, lúc ra cửa len lén kín đáo đưa tiền riêng cho công tử, tổng cộng vạn lượng. Mắt thấy số tiền bị công tử giao hết ra ngoài chỉ vì bữa cơm, chẳng lẻ cuộc sống sau này phải hít gió tây bắc (nhịn đói) sao?

      Đông Lam nhất thời cảm thấy tiền đồ kham ưu (đáng lo), đưa tay lặng lẽ kéo kéo tiếu y phục Nguyên Bồi: "Công tử, người có muốn suy nghĩ thêm chút nữa hay , số tiền này..."

      "Số tiền này ít?" Tiếu Nguyên Bồi thấy Hàn Hàn lời nào, lập tức cảm thấy Đông Lam nhắc nhở có đạo lý, gật đầu cái, "Nếu như nương còn chê ít, hôm nào ta để cho gã sai vặt đưa thêm đến đây, những thứ này coi như là tiền đặt cọc."

      Đông Lam đỡ trán, có loại kích động muốn đập đồ, trong lòng lệ rơi đầy mặt, công tử, nô tài người suy tính phải cái này có được hay !

      "Ngươi tiêu nhiều tiền như vậy chỉ vì muốn ăn cơm với ta?" Hàn Hàn bình tĩnh, nhìn đối phương bộ tình thế bắt buộc, đại hữu mình đồng ý vẫn tăng giá dáng vẻ, sâu trong lòng nghi ngờ, mình cũng phải là đạo phỉ, cùng mình ăn bữa cơm phải dùng tới thiên giới sao?

      Có hành động, tất có mưu đồ. Mặc dù người này thoạt nhìn có phần ngu ngốc, nhưng chừng là giả bộ cũng nên.

      Đối với cảnh giác lúc này của Hàn Hàn, Nhiếp Chính vương đại nhân bày tỏ cảm giác rất vui mừng. Rốt cuộc con nhóc này cũng thông minh được lần, khuôn mặt nhắn ở bên nhăn lại cũng gật đầu phát biểu ý kiến: " có ý tốt!" Lời ít mà ý nhiều.

      Tiếu Nguyên Bồi nhìn vẻ mặt đối phương, lập tức ý thức ra bản thân mình hình như biểu sai, khiến cho đối phương có chỗ hiểu lầm, vội vàng giải thích: " nương đừng hiểu lầm, ý của ta là, nương làm cơm ăn rất ngon, con người của ta lớn lên thích nhất chính là thức ăn ngon, cho nên sau này xin nương làm nhiều thêm mấy phần món ngon cho ta là được, ta có ý tứ gì khác." Giống như chỉ sợ đối phương tin, khuôn mặt tròn trắng noãn nhanh chóng đỏ bừng.

      Hàn Hàn nhớ tới dáng vẻ đối phương lúc mới vào phòng, trong nháy mắt hiểu , trong lòng thầm hiểu đụng phải người ngoan cố ăn hàng!

      Hai mắt to hơi nheo lại, vài bữa cơm đổi lấy nhiều bạc như vậy, có lời!

      Hơn nữa, mình trừ mấy bí truyền nấu ăn kia, cũng có gì thích hợp để mưu đồ!

      Lập tức cười híp mắt gật đầu đáp ứng: "Nếu công tử thích ăn, vậy sau này cứ cách ba ngày ta lại đến đây chuyến, làm bữa thức ăn ngon cho công tử, như thế nào?"

      Tiếu Nguyên Bồi thấy đối phương đáp ứng, thở ra hơi, suy nghĩ chút, đưa ra hai ngón tay: "Hai ngày ăn bữa."

      Khóe miệng Hàn Hàn co quắp, đúng là kẻ ăn hàng! Hai ngày với ba ngày có khác biệt rất lớn sao? Nhìn số tiền bàn, gật đầu: "Hai ngày hai ngày." Ai bảo đối phương chính là kim chủ của mình chứ. Đưa tay bỏ số ngân phiếu vào hà bao của mình, suy nghĩ chút, lại bổ sung, "Ta nấu cơm liên tục trong hai tháng." Điểm này nhất định phải ràng, nếu đối phương kêu mình làm cả đời, chẳng phải mình bị thua thiệt sao.

      Hai tháng? Tiếu Nguyên Bồi gật đầu: "Hai tháng hai tháng." Món ăn trước kia thích nhất, cũng quá hai tháng chán ngấy, thời gian hai tháng, là đủ.

      Mộ Dung Ý ở bên nhìn hai người nhanh như vậy đạt tới cùng chung nhận thức, khuôn mặt nhắn nhất thời nhíu chặt hơn, con nhóc có kiến thức hạn hẹp, chút ngân phiếu như vậy bị thu mua! hoài nghi ban đầu tại sao chỉ bằng cây đai lưng mà mình lại cảm thấy tiểu nha đầu này coi kim tiền nếu như rác rưởi, đây ràng là tiểu tham tiền có được !

      Đồng thời trong lòng cũng sâu hoài nghi, Tào chưởng quỹ kia len lén khấu trừ lợi nhuận của của con nhóc này chứ? Nếu dáng vẻ nha đầu này thế nào lại như chưa từng thấy qua tiền vậy?

      Xem ra phải cho người chuyện cùng Tào chưởng quỹ chút, làm người thể quá hẹp hòi!

      Nhiếp Chính vương đại nhân tôn quý hoàn toàn quên, Hàn Hàn hợp tác với tửu lâu Như Ý vẫn chưa tới tháng, làm gì có lợi nhuận!

      "À, chúng ta ở chung chỗ ăn cơm xong, cũng coi như là bằng hữu, ta còn biết nương tên gọi là gì đây." Tiếu Nguyên Bồi nháy mắt mấy cái, cảm thấy trước mắt vẫn nên tìm cách làm quen với đối phương, thời điểm đến nấu cơm, đối phương mới giấu tài.

      Hàn Hàn thu ngân phiếu, tâm tình vô cùng tốt, cười híp mắt : "Ta tên là Mạc Hàn Hàn, sau này ngươi gọi ta Hàn Hàn là được rồi, chớ kêu nương nương, nghe quen."

      Lại ôm Mộ Dung Ý đặt lên chân mình: "Đây là đệ đệ ta Thanh Phong."

      Khuôn mặt Mộ Dung Ý đen xì gần như có thể ra mực, uốn éo cái mông muốn xuống: "Buông ra, ta phải là đệ đệ ngươi!" Bình thường lúc có người bị đặt ở đùi ôm ấp còn chưa tính, tại lại còn ôm mình ngay trước mặt kẻ ăn hàng, sau này còn gặp người thế nào!

      Hàn Hàn nhéo mũi Mộ Dung Ý cái: "Ta phải, chính là phải!" Chân kẹp lại bắp chân lộn xộn của , để ý tới.

      Tiếu Nguyên Bồi hâm mộ gật đầu: "Tình cảm tỷ đệ các ngươi tốt!" Huynh đệ tỷ muội nhà mình ai cũng ngại mất mặt ăn cơm cùng mình, vừa ra bên ngoài, có thể trốn trốn rất xa, chính xác là hận thể quen biết .

      Hàn Hàn kinh ngạc: "Tình cảm tỷ đệ các ngươi tốt?" Thiếu niên này thoạt nhìn ngây ngô khả ái, đến nỗi bị người khác xa lánh chứ?

      Tiếu Nguyên Bồi gật đầu cái: "Các nàng chê ta ăn quá nhiều." Ánh mắt tròn xoe cũng bịt kín tầng mất mác. cũng muốn khống chế ham thích đối với thức ăn ngon, nhưng mà hoàn toàn thể nào khống chế được.

      Đông Lam ở phía sau nghe thấy đổ mồ hôi, ho khan tiếng: "Công tử, chúng ta ra ngoài dã lâu, nên trở về rồi." Việc xấu trong nhà thể truyền ra ngoài, lỡ may lời của công tử truyền về bị lão gia nghe được, công tử lại bị mắng.

      Chương 39: Nam nhân cũng phải xinh đẹp
      Editor: Ôp

      Từ tửu lâu Như Ý ra ngoài, trong lòng Hàn Hàn có việc, ôm Mộ Dung Ý đặc biệt chọn xưởng phấn vào xem.

      Kỹ thuật chế luyện phấn ở cổ đại cũng phải là chuyện cơ mật gì, ở đại gia đình, thậm chí có người tự mình chế luyện ra phấn để tạo niềm vui, duy nhất giữ bí mật chính là những cách điều chế tổ truyền các loại phấn tốt của cửa hàng lâu đời mới có. Vì vậy, khi Hàn Hàn mua phấn ở xưởng , muốn thăm trình tự chế luyện lát, chủ xưởng dễ dàng đáp ứng.

      Mặc dù phương pháp chế luyện phấn cổ đại tốn thời gian, nhưng quá trình rất đơn giản.

      Phần lớn người ở đây chế luyện đều thành tờ phấn, lúc chế luyện màu sắc tươi mới, từng cánh hoa hồng chỉnh thể thả vào trong chậu đá, cho thêm chút nước, dùng chày đá đập nát cánh hoa, giã thành chất lỏng đậm đặc, lại dùng tấm vải lỗ bỏ bớt tạp chất, liên tục làm làm lại mấy lần, rồi rót số nước còn dư lại vào vật chứa sạch , sau đó cắt miếng vải bằng tơ tằm bỏ vào bên trong vật chứa, cho đến khi hấp thu toàn bộ dịch thể đặc, chờ đợi đem hong khô, lại lấy chiếc đũa tách từng lớp bột đọng lại bề mặt tấm vải, thả số bột phấn tách xong vào bên trong hộp là được. Thời điểm cần dùng lấy ít ra ngoài, thêm hai giọt nước bột tan ra, hai tay thoa đều đều lên mặt, chính là phấn cổ đại.

      Nếu như có hoa hồng, dùng hoa hoàng lam cùng hoa cỏ xuyến linh tinh, sau khi đập nát lại dùng nước gạo liên tục chắt lọc bỏ màu vàng đơn thuần, còn dư lại màu đỏ thuần khiết, có thể sử dụng.

      Về phần chế luyện hương phấn cổ đại lại càng là phương pháp Hàn Hàn nghĩ tới.

      Chế luyện phấn sáp ra chính là đưa số gạo tốt nhất ngâm ở trong nước, qua khoảng mười ngày, chờ đến khi vị chua tràn ngập, lại vớt gạo ra ngoài, mài thành bột cực . Sau đó cho lắng ở bên. Đợi đến lúc nước và bột tách ra, vứt số nước kia . Còn dư lại gạo sau khi bốc hơi cạn nước, dùng cây tre quét lên mặt ngoài tầng bột tương đối thô ráp, phía dưới chính là thành phẩm nhẵn nhụi. Như vậy phấn có vị chua, còn ngửi thấy nhàn nhạt mùi gạo, nảy sinh bất đồng với hương thơm của phấn.

      Thấy phấn sáp như vậy, tâm tư Hàn Hàn rục rịch, nếu như mình chế ra dung dịch đặc được chiết xuất từ cánh hoa thêm vào bên trong phấn sáp này thành dạng gì đây...

      Vượt ra ngoài đoán của Hàn Hàn, là nàng gần sát bên bờ của đột phá tìm ra cách chế luyện tinh dầu ở cổ đại.

      Nơi này có máy móc ly tâm, cũng có các loại dầu vừng chứa dung môi tinh luyện để có thể tách rời tinh dầu trong cánh hoa, vì vậy lúc chế luyện chính là thả cánh hoa vào trong nồi đun lên, nấu đến khi cánh hoa còn màu sắc, vớt cánh hoa ra ngoài, từ lửa lớn đổi thành lửa từ từ chế biến, cho đến khi hơi nước bốc lên, mới có thể có bình tinh dầu dưới đáy quá tinh khiết.

      Nhưng phương pháp chế biến như vậy tương đối tốn thời gian và phí sức lực, lại vứt bỏ bạc đầu tư vào nguyên vật liệu, vì vậy, chủ xưởng còn bao nhiêu tiền để có thể thu mua cánh hoa chế biến tinh dầu.

      Thấy biện pháp này, ánh mắt Hàn Hàn lập tức sáng lên, trước kia nàng từng chế luyện qua tinh dầu, đương nhiên biết biện pháp loại chế biến này ra dẫn đến số lượng lớn tinh dầu trong cánh hoa bốc hơi lên bay mất, trong nồi lưu lại chẳng qua chỉ là số ít tinh dầu trong nước, vô cùng lãng phí.

      Nhưng mà, cổ nhân biết, chính nàng có thể tạo ra dụng cụ chưng cất chuyên môn chế luyện ra tinh dầu.

      Có tinh dầu, lại chế luyện các loại phấn sáp trơn mịn mượt mà, làn da hấp thu kem dưỡng da dễ dàng hơn nhiều.

      Hàn Hàn càng nghĩ càng vui vẻ, cáo biệt chủ xưởng, ôm Mộ Dung Ý hào hứng trở lại tửu lâu Như Ý, trong mắt ngừng được hưng phấn.

      Có thể hưng phấn sao? Nắm giữ những phương pháp này, việc điều chế mỹ phẩm dưỡng da của nàng mới có thể nhất nhất thi hành, những mỹ phẩm dưỡng da kia mới có thể nhất nhất chế tác hoàn hảo. Có những mỹ phẩm dưỡng da kia, nàng còn sợ ở cổ đại này thể làm giàu sao?

      Mộ Dung Ý nhìn Mạc Hàn Hàn cười ngốc hề hề, hiểu con nhóc này có gì mà cao hứng.

      dinendian.lơqid]on Nếu phải là tiểu nha đầu này ôm rất thoải mái, mới ngu ngốc theo nhìn ngó phấn son cả buổi chiều.

      Đều là đồ dùng gì đó của nữ nhân, có cái gì tốt mà nhìn!

      Ngồi ghế nhịn được xoay xoay vặn vặn cái mông : "Lát nữa còn muốn nhìn phấn tiếp sao?" Nếu như là vậy, vẫn nên ở lại trong tửu lâu .

      Hàn Hàn sờ sờ khuôn mặt bé của : "Lát nữa chúng ta về nhà. Tỷ tiểu nhị chuẩn bị chút thức ăn mang về, tiết kiệm sức lực nãi nãi phải ở nhà nấu cơm." Mắt to hơi nheo lại, đứa trắng nộn này sau khi trang điểm ăn mặc biết hiệu quả như thế nào, nếu nhìn vào xinh đẹp, chờ lúc mình khai trương cửa hàng son phấn, có thể đưa ra làm chiêu bài sống.

      Nhìn cặp mắt Hàn Hàn sáng lên nhìn mình chằm chằm, Mộ Dung Ý lập tức cảnh giác: "Ngươi suy nghĩ gì?"

      "Tiểu Phong Phong à, đệ có muốn thay đổi diện mạo để xinh đẹp hơn chút hay ?" Hàn Hàn cười mặt mày cong cong.

      "..." Chân mày của Mộ Dung Ý nhíu lại, con ngươi đen nhánh hẹp dài cũng chớp mắt cái cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười gần như nịnh hót của Hàn Hàn, con nhóc này có ý gì?

      "Mấy ngày nữa tỷ tỷ giúp đệ trang điểm có được ? Rất đẹp." Hàn Hàn tiếp tục dụ dụ dỗ.

      " cần!" trán Mộ Dung Ý kéo xuống hàng hắc tuyến, biết ngay vẻ mặt cười gian trá của con nhóc này có hảo tâm mà!

      ". . . ." Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, chưa từ bỏ ý định tiếp tục lừa dối, "Làm sao mà cần chứ? Này, tỷ tỷ cho đệ, tuổi đệ bây giờ còn nên hiểu, ra dung mạo chính là tư cách thứ hai của nam nhân, chỉ cần đệ có tướng mạo đẹp, sau này cũng đếm hết nữ nhân thương nhung nhớ đệ đâu, phải đệ muốn góp tiền cưới vợ sao? Tỷ cho đệ biết, chỉ cần dáng dấp đệ tuấn xinh đẹp, nữ nhân kia tốn tiền cũng theo đệ, nhưng nếu muốn xinh đẹp phải bắt đầu từ ..." Hàn Hàn dương dương tự đắc, miệng lưỡi lưu loát.

      Mộ Dung Ý càng nghe sắc mặt càng ngày càng tối, trán mơ hồ có gân xanh nổi lên, giống như lần trước sau khi mình ra góp tiền cưới vợ, xú nha đầu này lúc nào mà nhắc nhở đến điều kiện cưới vợ của mình, cũng thường thường lấy chuyện này ra để giáo dục mình, trong lòng hối hận sâu sắc, tại sao lúc đầu mình tìm ra cái cớ rách nát như vậy!

      Lại còn, bị nữ nhân nuôi, nam kỹ sao? Đường đường là Nhiếp Chính vương lại làm nam kỹ! Xú nha đầu này đúng là dám !

      Lửa giận trong lòng nhanh chóng phun trào ra ngoài, đột nhiên có loại cảm giác muốn bóp chết vọng động của nàng!

      Hàn Hàn uống xong ngụm trà, thở dài hơi, tổng kết: "Cho nên, vì sau này để đệ có thể vui vẻ chọn bảy tám vợ, tỷ quyết định mấy ngày nữa giúp đệ trang điểm dưỡng da, mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp hơn!"

      "Phụt ——" nóc phòng truyền đến tiếng vang , Hàn Hàn ngẩng đầu, thấy phát cái gì, hoài nghi mình nghe lầm, nghiêng đầu vẻ mặt kỳ vọng nhìn vào Mộ Dung Ý.

      Lúc này Ám Tam nằm ở nóc phòng nhịn được cười ra tiếng, giật mình luống cuống, vội vàng đưa tay che miệng lại ôm bụng cút qua bên.

      Ám Nhất xa xa ngồi chổm hổm tàng cây nhìn Ám Tam cười khoan khoái, nhịn được khinh thân bay đến, đưa tay chọt chọt: "Chuyện gì vui vẻ như vậy, ra cùng nhau vui vẻ ." có biện pháp, phụ trách bảo vệ chủ tử, chủ tử cầu nhất định phải coi chừng ngoài mười trượng, cho nên thể đến gần, có chuyện vui gì cũng nghe được.

      là hâm mộ Ám Tam, có thể ở khoảng cách gần để bảo vệ Mạc nương, sau đó mỗi ngày đều được vui tươi hớn hở, mặc dù bộ dáng cười lên giống kẻ tinh thần bình thường.

      Ám Tam vất vả mới dừng được cười, thấy khuôn mặt Ám Nhất mong đợi nhìn mình chằm chằm, "khụ" tiếng, đắc ý nhướn mi: "Muốn biết?"

      Ám Nhất gật đầu: " mau!"

      Ám Tam nháy mắt mấy cái, nhếch miệng vui lên: "Ta cho ngươi." Nhanh chóng trở về nóc phòng tiếp tục thủ hộ (canh giữ, bảo vệ). ( :))) )

      Ám Nhất trợn mắt, tên khốn này, tại sao kể từ sau khi bảo vệ Mạc nương, tính tình càng ngày càng muốn bị đánh đòn thế chứ!

      Mộ Dung Ý ở trong nhà đương nhiên cũng nghe được tiếng vang, nhịn được nghiến răng, tại ngay cả thuộc hạ của mình cũng dám chê cười mình, quả nhiên mấy tên này lá gan ngày càng lớn, thiếu chỉnh đốn!

      Hít sâu hơi khắc chế lửa giận sôi trào bốc lên, con ngươi hẹp dài trừng lớn, cắn răng nhìn chằm chằm vào Hàn Hàn, gần như là từng từ từng từ mở miệng: "Dáng dấp ngươi xấu như vậy, còn muốn dạy ta thành xinh đẹp? Quả nhiên là sửu nhân (1) thích tác quái!" hết lời, từ ghế nhảy xuống, bước chân ngắn ra đến ngoài cửa hít thở. Còn đợi tiếp nữa, sợ mình nhịn được mà đánh người!

      (1) Sửu nhân: Sửu: Xấu xí, Nhân: Người =>> Người xấu xí

      "Sửu nhân thích tác quái?" Gọng Hàn Hàn trong nháy mắt cao lên, "Nằm cái rãnh (2), ngươi đứa đáng ghét kia có lá gan lặp lại lần nữa, ràng chị ngươi đây tuổi hai tám thanh xuân, xinh đẹp như hoa, con mắt nào của ngươi thấy ta xấu hả, ta đây lớn lên tiêu chuẩn xinh đẹp dịu dàng, ngươi có hiểu hay !" Đơn giản là thể dễ dàng tha thứ, lại dám chửi bới nàng xấu xí, biết nữ nhân ghét nghe nhất chính là bị người khác mình xấu xí hay sao? là đáng đánh!

      (2)Ở đây, nguyên tác là 卧槽:Tra từ nó nghĩa là FML. Giải thích chút cho bạn nào hiểu nhá: FML là viết tắt của “F*ck My Life”, dùng trong các posts mạng xã hội, tin nhắn v.v. khi bạn gặp phải chuyện mong muốn.

      " ràng mười bốn, lại lệch sang hai tám, những xấu xí, đầu óc còn có vấn đề nữa!" Giọng tức chết người đền mạng từ ngoài cửa bay tới.

      Hàn Hàn trợn mắt, nằm cái rãnh, cần phải cản ta, nhìn ta có đánh ngươi đứa đáng ghét! Có bản lãnh ngươi quay lại đây!
      Last edited: 31/10/15
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, huyenlaw684 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :