Tướng gia xin bớt giận - Cầu Mộng

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Tướng gia xin bớt giận

      Tác giả: Cầu Mộng

      Conver: Nguyệt Ly (còn 1 bản convert của meoconlunar )

      Edit: gau5555

      Beta: LuckyAngel

      Tình trạng : hoàn

      Nguồn:https://meoconvuichoi.wordpress.com/
      Giới thiệu

      Đồn đãi đương triều Thừa tướng tao nhã nho nhã, tài trí gồm nhiều mặt,

      Làm người lại đạo đức tốt, tốt nữ sắc chân quân tử — Gặp quỷ!

      Theo lấy quyền thế áp nhân cường thú nàng vào cửa điểm ấy, Là có thể biết căn bản là lừa đời lấy tiếng hạng người.

      Lại càng dùng , tâm tâm niệm niệm chính là dưỡng tráng nàng suy nhược thân mình,

      Hảo cùng nàng gạo nấu thành cơm, cho dù là ở nàng còn có thể sinh hoạt vợ chồng khi,

      cũng tuyệt khẳng làm cho chính mình chịu thiệt, luôn ôm nàng cọ xát kiêm ăn bớt,

      , nàng cũng bài xích cùng cộng bạch thủ, dù sao đối nàng còn lại,

      Nhưng hai người trung gian nếu giáp cái thương thành cuồng công chúa, kia lại khác làm đừng luận,

      Ai làm cho nàng sợ nhất phiền toái, cũng tưởng bởi vì mà giang thượng hoàng gia,

      Cố tình này nam nhân tựa như cẩu da thuốc mỡ, nhất dính thượng liền tê dưới đến,

      Nàng đều tự thỉnh hạ đường bàn hồi nhà mẹ đẻ trụ, dám muốn cùng nàng ám thông xã giao,

      Kích công chúa phái ra ngự lâm quân vây quanh nhà nàng ngay cả con ruồi đều phi tiến vào,

      Thậm chí tự đạo tự diễn vừa ra gặp chuyện tiết mục, ý muốn hại chết ra du nàng……



      Mở đầu

      Máu từ miệng vết thương ngừng chảy ra, nàng còn cảm giác đau đớn, gió lạnh thổi vù vù, thân thể suy yếu của nàng bướng bỉnh chịu ngã xuống. Cho dù phải chết cũng thể chết vào lúc này, nàng thể làm cho cha mẹ vì bị sỉ nhục mà chết.

      Mây đen che mất ánh trăng, trời đất mảnh tối đen.

      Người bị giết chạy gấp, người đuổi giết từng bước ép sát.

      nhận ra phương hướng nàng trượt chân rơi xuống nước, dòng nước chảy mạnh nháy mắt nhìn thấy nàng, trời đất tối đen, nước sông chảy xiết, tất cả dường như chưa từng phát sinh truyện gì.

      Làn mây đen tản ra, lần nữa sáng tỏ cả trời đất, bóng dáng đuổi giết người rốt cuộc cũng thất bại tìm được người cần giết.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1

      Edit: gau5555

      Beta: LuckyAngel

      Trước cửa phủ tả đốc ngự sử pháo nổ ngừng, dẫn tới ít người dừng chân vây quanh xem.

      đến tả đốc ngự sử Nhâm Thanh Nguyên này, ra phải là quan ở kinh thành, mà là ba tháng trước nhận được giấy điều lệnh mới nhập kinh báo cáo công tác .

      Nổi tiếng từ trước đến nay vì ai cũng biết nữ nhi như ấm sắc thuốc, nghe ăn dược so với cơm còn nhiều hơn. Có người mắt tinh nhận ra người nã pháo là người của phủ Thừa Tướng, mà người ở phủ Ngự Sử sau khi ngăn cản có hiệu quả, liền vội vàng vào xin chỉ thị.

      Đợi cho mấy gương sính lễ bị người của phủ Thừa Tướng khiêng vào phủ, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, ra là hai nhà kết thông gia, hôm nay chính là ngày đưa sính lễ.

      Sau đó mới giật mình ồ lên.

      Lục thừa tướng đính hôn!

      Ở Kim Nguyên triều này đây là kiện rất to lớn, dù sao Lục gia hai đời trước sau đều làm Thừa tướng, triều đình dưới ai kính nể ba phần.

      thực tế từ sau khi Lục Triều Vân mới mười bốn tuổi đoạt được trạng nguyên nổi danh trong thiên hạ, biết có bao nhiêu quan to hiển hách, danh môn vọng tộc, muốn tìm mọi cách gả nữ nhi vào Lục phủ.

      Đáng tiếc, trong lòng chỉ có xã tắc, vội thành thân.

      Sau khi tiên hoàng băng hà, tân hoàng đế lên kế vị, Lục Triều Vân mới bước nhảy lên mây, sau khi phụ thân qua đời thuận lợi kế nhiệm chức Thừa tướng, nhưng hôn lại thủy chung có để ý.

      Hạ qua đông đến, kéo dài cho tới nay, Lục thừa tướng năm đó chỉ là thiếu niên nay trở thành nam tử hai mươi lăm tuổi.

      Ngay lúc mọi người nghĩ tính cả đời cưới vợ, đột nhiên liền đính hôn ,mà lúc trước chút dấu hiệu nào cho thấy có việc này.

      Hôm nay khi lâm triều văn võ bá quan nghe được tin lục thừa tướng xin tứ hôn cùng với dân chúng vây xem tâm tình đều giống nhau – khó có thể tin! Nếu là thiên kim nhà khác cũng có gì nhưng lại là cái ấm sắc thuốc biết khi nào tắt thở, điều này làm cho rất nhiều quan viên có khuê nữ rất là bất bình.

      Lục Triều Vân hạ kiệu ở trước Nhâm phủ, mặc dù vẫn quần áo màu xanh, nhưng cũng dấu được dáng người tao nhã, phong lưu tuấn tú.

      Nghe được tin tức Nhâm Thanh Nguyên cũng tự mình đến cửa phủ nghênh đón, “Lục thừa tướng, mời” mỉm cười, khom người thi lễ

      “Nhạc phụ đừng như thế, làm cho tiểu tế sợ hãi.”

      Nhâm Thanh Nguyên sắc mặt khẽ biến, liền sửa lời “Hiền tế mời vào bên trong.”

      Vừa rồi nên đồng ý cho bọn họ đem sính lễ khiêng vào, tại đâm lao đành phải theo lao . “Làm phiền nhạc phụ đại nhân.”

      Hai người vào cửa, lại ở phòng ngoài chuyện, mà trực tiếp vào thư phòng. Trái phải đều lui hết, trong thư phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Lục Triều Vân tư thế nhàn nhã ngồi ở ghế, nắm trong tay chiếc quạt, cười nhìn Nhâm Thanh Nguyên “Nhâm đại nhân cũng ngồi .”

      vội cáo tội, liền ngồi xuống, thần sắc đổi, thẳng tắp nhìn.

      “Hạ quan còn , thỉnh tướng gia minh xét.”

      Đem cây quạt gấp lại, Lục Triều Vân cầm lấy bát trà nhấp uống, nhanh chậm “Có cái gì ? Ta chỉ muốn cùng đại nhân kết thành quan hệ thông gia thôi.”

      Nhâm Thanh Nguyên khóe miệng hung hăng rút xuống, đối mặt với Thừa tướng đương triều, trong lòng dù có nhiều bất mãn cũng phải kiềm chế xuống “Tướng gia ngày trước tuy có hỏi đến tiểu nữ, nhưng hạ quan thấy tiểu nữ chưa hồi phục, tướng gia hôm nay lúc lâm triều xin Thánh Thượng tứ hôn, điều này làm cho hạ quan rất là khó xử.”

      cho là đúng liếc mắt cái, lạnh nhạt cười,“Ngươi phải cũng phủ nhận sao?”

      lâm vào nghẹn lời.

      Tình huống , cũng dám tùy tiện .

      Lục Triều Vân cũng để ý đến , ung dung di chuyển bát trà rồi lại mở miệng “Ta hôm nay đến đây, thứ nhất là vì cầu hôn, thứ hai.. thôi……”

      Vừa nghe giọng điệu của , vẻ mặt Nhâm Thanh Nguyên lập tức căng thẳng.

      Quả nhiên, Lục Triều Vân lại cười đánh xuống đạo thiên lôi “Đó là chuyện đính hôn định.”

      “Tướng gia -” Tuy là người cẩn thận, lúc này cũng thể tùy ý tức giận cái này ràng là ép buộc.

      “Như thế nào?”

      “Tiểu nữ bệnh triền miên giường, lúc này thực nên thảo luận chuyện kết hôn như thế.”

      Buông bát trà xuống, lần nữa cầm lấy chiếc quạt, rất có vài phần nhàn tình ở trong tay vòng vo vài cái, thay đổi tươi cười giương mắt “Chẳng lẽ Ngự Sử đại nhân ngại bổn tướng gia thế tốt?”

      “Hạ quan dám.”

      “Hay là nhân phẩm tốt?”

      “Tướng gia quá lời.”

      Lúc này xem ra nhân phẩm của ngươi quả rất có vấn đề.

      “Thế sao đại nhân lại chịu đáp ứng việc hôn nhân này?”

      Nhâm Thanh Nguyên mặt lên vẻ khó xử, do dự lúc sau đó mới “Tiểu nữ thực xứng đôi với tướng gia.”

      bằng cho ta thấy mặt của tiểu thư lần, như thế nào?” ra sức từ chối như vậy, làm cho tò mò, chẳng lẽ lý do từ chối hôn này chỉ là vì Nhâm tiểu thư luôn bị bệnh đơn giản như vậy sao?

      nhíu mi “Chỉ sợ ổn.”

      Lục Triều Vân khẽ cười tiếng, ngồi thẳng người, chút để ý “Thánh chỉ cũng việc tứ hôn này nếu thực phải rất phiền toái sao.”

      nhất thời thất thanh.

      Tạm thời đến chức quan của lục thừa tướng giao tình của cùng với Hoàng Thượng cũng đủ làm cho việc tứ hôn này trở thành thánh chỉ rất dễ dàng.

      Cũng thúc giục , Lục Triều Vân lại cầm lấy bát trà nhấp nháp.

      Cũng may Nhâm Thanh Nguyên cũng làm cho đợi lâu,“Tiểu nữ bệnh nặng thể xuống giường, tướng gia nếu có ý muốn gặp, đành phải phiền tướng gia đến gặp vậy”

      Gặp mặt xong, ngươi phải chết tâm.

      sao.”

      “Tướng gia mời theo hạ quan đến.”

      “Được.”

      Lục Triều Vân bên theo đứng dậy ra ngoài, bên dường như có việc gì “Nhạc phụ cũng cần để ý tiểu tế mà khách khí quá mức.”

      Nhâm Thanh Nguyên khóe miệng lại là hung hăng kéo xuống. Hai người sau khi qua cổng vòm, vào cái sân.

      Lúc này đúng là thời tiết cuối xuân, trong viện mấy loại hoa cỏ cũng bắt đầu khoe sắc, còn có hai cây cầu kiều mộc tráng kiện, cách viên ngoại xa đó chính là hoa viên, đứng phía khung cửa sổ Tú Lâu có thể nhìn thấy cảnh đẹp ở giữa sân, nhưng ra đây là nơi tĩnh dưỡng hợp lòng người.

      vào trong phòng, liền có nha hoàn bưng trà.

      “Kêu Hồng Tụ xuống đây”

      “Dạ, lão gia.”

      Phút chốc, tỳ nữ áo xanh ở Tú Lâu xuống dưới, chỉnh đốn lại trang phục sau đó thi lễ “ biết lão gia có gì phân phó?”

      Nhìn thấy công tử tuấn tú ở bên cạnh lão gia mà thắc mắc. Người kia là ai? Như thế nào lại có thể làm cho lão gia đưa vào nơi ở của tiểu thư khuê các?

      “Tiểu thư như thế nào? Có tỉnh ?”

      Hồng Tụ thành đáp lại,“Nô tỳ vừa hầu hạ tiểu thư uống thuốc xong tiểu thư nằm nghỉ, lão gia muốn gặp tiểu thư sao?”

      Ánh mắt lại theo bản năng quét về phía công tử ngồi kế bên.

      Chẳng lẽ đây là đại phu mới?

      Nhâm Thanh Nguyên gật gật đầu,“Ngươi lên giúp tiểu thư chuẩn bị lại chút, Lục thừa tướng muốn gặp nàng.”

      Nàng bỗng dưng trợn to mắt.

      Lục thừa tướng nam tử truyền kỳ kia sao?

      “Còn mau ?” Hồng Tụ nhanh thu ánh mắt lại, cúi đầu lui ra.

      Kỳ , đoạn đối thoại dưới lầu Nhậm Doanh Nguyệt nghe câu được câu , hiểu được mọi việc do đó cảm thấy có loại dự cảm tốt.

      Ngày đó nàng vốn tưởng thể sống được, cũng nghĩ được mây đen che chắn , nước sông trợ giúp, lại gặp được nhà Nhâm đại gia phải hồi kinh báo cáo công tác.

      Vì thế lúc nàng hôn mê bất tỉnh cũng là lúc biến thành tiểu thư của Nhâm phủ.

      đến cũng là duyên phận, lúc ấy tiểu thư duy nhất của hai lão Nhâm gia qua đời, Nhâm phu nhân thương tâm quá độ nên sinh bệnh, nhất thời nghe lời của thuật sĩ chắc chắn bọn họ gặp lại nữ nhi ở dưới nước, kết quả lâu sau liền ngoài ý muốn cứu giúp khi nàng rơi xuống nước.

      tháng sau, nàng từ hôn mê tỉnh lại để cám ơn ân cứu mạng của hai lão Nhâm gia, lại muốn hoàn toàn kết thúc, liền chấp nhận thân phận mới này, dùng tên của Nhâm tiểu thư chết, làm thiên kim nhà người ta.

      Chính vì khi đó nàng bị thương quá nặng, lại ở trong nước lạnh như băng ngâm quá lâu, vết thương nặng lại bị nhiễm phong hàn nên cho đến nay vẫn thể rời khỏi giường.

      Cảm thấy hơi hơi cảm thán, có thể bảo trụ cái mệnh dễ, nàng nên cầu nhiều hơn.

      Hồng Tụ vào bên trong, thấp giọng “Có khách đến, nô tỳ giúp tiểu thư mặc đồ.”

      Nhậm Doanh Nguyệt khẽ lên tiếng. Hồng Tụ chỉ đơn giản giúp nàng mặc áo khoác vào, chải vuốt sợi tóc dài xuống, lại đem màng gường buông xuống, sau đó mời lão gia lên lầu.

      Kết quả, lúc đến lại chỉ có mình Lục Triều Vân.

      Cách qua cái màng, Nhậm Doanh Nguyệt thầm đánh giá nam tử xa lạ trước mắt, thân nho nhã, ôn nhuận như ngọc, nhưng trong đôi mắt này lại giữ kín như bưng.

      Khi nàng đánh giá , Lục Triều Vân cũng gì đến gần, e dè nhấc bên màng, công khai ngồi vào bên giường.

      “Ngươi là ai?”

      Lục Triều Vân hơi hơi câu môi, ngồi dựa vào đầu giường nhìn gầy yếu tinh tế đánh giá.

      Sắc mặt tái nhợt, môi hề có sắc đỏ, hai gò má gầy yếu, nhưng ngay cả đầu tóc dài do người bệnh lâu mà mất vẻ sáng bóng, đặt ở tấm chăn phủ gấm là mười ngón tay tinh tế thiếu thịt, cả người nhìn qua chính là bộ dáng ốm yếu, khó trách truyền thuyết bên ngoài là mệnh của nàng tốt.

      Bất quá……

      hơi hơi nhíu mắt. Nhìn nam tử xa lạ ngồi vào bên giường nàng mà có thể bình tĩnh như thế, thể làm cho ngạc nhiên .

      Hơn nữa, ánh mắt của nàng trầm tĩnh mà ngăm đen, giống như hai viên bảo thạch màu đen, tuy rằng vì người bệnh nên thiếu chút thần thái, nhưng lại khó nén được vẻ đẹp.

      “Lục Triều Vân, Thừa tướng đương triều”

      “Thừa tướng biết chữa bệnh?”

      hiểu.”

      biết gia phụ mời thừa tướng gia đến đây có chuyện gì?”

      Lời còn chưa dứt, cổ họng khó chịu làm nàng che miệng ho . Ho quá mức, ngụm máu liền phun ra.

      Nhìn ngụm máu phun ở giường, Lục Triều Vân khỏi nhăn mày. Nàng này cơ thể quả có chút ăn bữa nay lo bữa mai……

      Nhưng ra tính tình rất đặc biệt, giống tiểu thư thiên kim bình thường.

      Nhậm Doanh Nguyệt lấy khăn lau vết máu ở khóe miệng, lui về phía sau dựa vào đầu giường, lộ ra chút lúm đồng tiền suy yếu

      “Thất lễ , mong tướng gia thứ lỗi.”

      mỉm cười “ sao.”

      Sau đó vương người lấy ấm trà ở chiếc kỷ trà bên giường, thay nàng rót chén nước ấm đưa qua,“Uống chén nước súc miệng .”

      “Đa tạ tướng gia.”

      Nàng cũng cùng khách khí, dùng nước súc miệng, lại đem cái chén trả lại cho .

      Lục Triều Vân đem cái chén đặt lại chiếc kỷ trà (*), nhìn nàng “Ta hôm nay là tới gặp lệnh tôn để cầu hôn, nghe tiểu thư thân thể khoẻ, ta nghĩ tương lai cả đời sau này chúng ta là vợ chồng, nên đến đây thăm”

      Nhậm Doanh Nguyệt nhíu mi .

      Xem lời và hành động của , hôn này chỉ sợ là từ chối được, lại biết dụng ý chính của tới gặp nàng là gì .

      “Hôm nay ở điện ta đề cập đến việc hôn nhân của nàng và ta trước mặt Thánh Thượng, nhưng dường như lệnh tôn quá vui. Cho nên, bổn quan nghĩ nhân cơ hội này muốn nghe chút ý muốn của tiểu thư.”

      Ngươi muốn đến cầu hôn, lại còn hướng Hoàng thượng xin phép, lại còn điều này là làm điều thừa.

      Trong lòng thầm tức giận, mặt cũng có biểu gì, nàng chỉ cúi đầu, lấy khăn che miệng để che thanh tiếng ho “Tướng gia chẳng lẽ phải quyết định, ý muốn của Doanh Nguyệt chỉ sợ có muốn cũng thể được”

      phát ra tiếng cười khẽ “Tiểu thư nguyện ý như thế, ba ngày sau, ta liền cưới tiểu thư vào cửa.”

      bắt đầu có chút thích nàng , mặc dù thân thể tốt, nhưng nếu lấy nàng, nghĩ đến cuộc sống vợ chồng sau này có chút thú vị lạnh lẽo như băng, nhạt nhẽo vô vị.

      Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn với vẻ mặt khó tin.

      Ba ngày sau?

      Lục Triều Vân vuốt ve cằm có chút đăm chiêu, sau đó đột nhiên cười thoải mái sung sướng “Ngày kia .” Nhậm Doanh Nguyệt dĩ nhiên mặt dại ra. Nàng là đụng phải người điên sao?

      Nhìn vẻ mặt thể tin của nàng, vẻ mặt tự nhiên đem mấy sợi tóc của nàng vén vào sau tai, hướng về phía nàng ôn nhu cười, giọng vì ngả ngớn mà tỏ vẻ “Ta đối với tiểu thư là nhất kiến chung tình(**)” Nhất kiến chung tình cái quỷ ý!

      Bộ dạng này của nàng mà có người nhất kiến chung tình sao, thể tìm lý do nào có lý hơn chút sao?

      Có lẽ căn bản là lười tìm lý do…… cuối cùng là vì sao lại vội vã cưới vợ như vậy? Thậm chí suy nghĩ kỹ mà chọn nàng?

      Tấu hôn cầu hôn là hôm đó, ngày thứ ba là cưới, lục thừa tướng đón dâu có thể nhanh như điện chớp.

      Hôn lễ nhanh chóng làm cho hai nhà chuẩn bị đều có chút chật vật. Nhậm Doanh Nguyệt vẫn cho rằng nàng trang điểm chưa giống với những tân nương bình thường khác, căn bản thân thể của nàng chịu nổi áp lực.

      Xuất giá hôm đó, chính là Hồng Tụ giúp nàng thay áo tân nương, chải lại mái tóc dài, đội khăn voan hồng, để Lục Triều Vân ôm ra khỏiTú Lâu, ẵm lên kiệu hoa.

      Bên trong kiệu hoa rộng thùng thình phủ nhiều chăn gấm dày, Nhậm Doanh Nguyệt nửa nằm nửa ngồi, nghe tiếng pháo ngoài kiệu dứt, ánh mắt để lên tia chua sót.

      ra nàng ngày ngồi kiệu hoa lập gia đình.

      Nhưng hôn này lại lộ ra hương vị tầm thường, làm cho người ta rất là thoải mái.

      Nàng nhắm mắt dựa vào… , trong lòng thở dài.

      Thôi, dù sao vì ân cứu mạng của hai lão Nhâm gia, về sau sau vậy.

      đường xe xóc lên xóc xuống, tinh thần tập trung làm nàng dần dần lâm vào mê man.

      Đội ngũ đón dâu vòng, sau đó ở trước phủ Thừa Tướng dừng lại.

      Tuy rằng ngủ, nhưng khi Lục Triều Vân ôm nàng xuống kiệu, Nhậm Doanh Nguyệt cũng tỉnh lại.

      Nghe tiếng người ồn ào ở ngoài khăn voan hồng, nàng biết quan khách ít, dù sao cũng là Thừa tướng đương triều đón dâu.

      Nàng cố gắng chống đỡ cơ thể để bái đường, mồ hôi cũng ướt đẫm trang phục, lung lay sắp đổ, lúc đỡ lấy nàng, nàng liền ngất .

      Khi Nhậm Doanh Nguyệt tỉnh lại, người ở trong phòng tân hôn, hơn nữa ngoài kia bóng đêm bao phủ, bàn nến long phượng cháy quá nửa, cây nến loang lổ những giọt nến.

      “Tiểu thư, người rốt cục cũng tỉnh?”

      Hồng Tụ mừng rỡ bổ nhào đến trước giường.

      “Khát .”

      “Nô tỳ thay ngươi lấy nước.”

      Dưới trợ giúp của Hồng Tụ, Nhậm Doanh Nguyệt uống hơn nửa chén nước ấm, nửa ngồi dựa vào đầu giường.

      “Tiểu thư, người ngồi nghỉ chút, nô tỳ sắc thuốc cho người uống.”

      “Được.”

      Nghe thấy đến từ “thuốc” kia. Là nàng thấy miệng đầy chua sót. Nàng bây giờ có cái danh phù hợp ấm sắc thuốc .

      Hồng Tụ lấy thuốc, nàng liền ngồi dựa vào ở đầu giường đánh giá căn phòng tân hôn đỏ rực này, đột nhiên cảm thấy thực châm chọc.

      Chỉ chốc lát, Hồng Tụ đem thuốc bưng tới. Nhậm Doanh Nguyệt nhíu mi đem thuốc uống xong, tuy rằng biết thuốc đắng dã tật, nhưng mấy tháng uống và chỉ uống làm nàng sắp chịu nổi rồi.

      “Tiểu thư nghỉ chút, nô tỳ chuẩn bị đồ ăn cho người dùng”

      Nàng vô lực gật đầu.

      Hồng Tụ bên giúp nàng đắp chăn, bên kể lại “ gia uống ít rượu, mùi rượu đối với bệnh nhân tốt, nên gia đêm nay vào phòng .”

      “Ừ”

      Phòng bếp chuẩn bị ít cháo trắng để ăn sáng, thích hợp với khẩu vị của bệnh nhân, do khẩu vị Nhậm Doanh Nguyệt tốt, chỉ ăn được nửa bát như thế nào cũng ăn thêm được nữa.

      Thấy thế, Hồng Tụ lo lắng khuyên nhủ “Tiểu thư, người nên ăn nhiều chút .”

      Nhậm Doanh Nguyệt cười khổ. Nàng cũng muốn ăn nhiều chút, nhưng là ăn vô.

      “Đỡ ta nằm xuống .” Hồng Tụ muốn tiếp nhưng lại thôi, cuối cùng cái gì cũng , đỡ nàng nằm xuống, thay nàng đắp chăn cho tốt, rồi buông màn. Nàng nằm ở giường tân hôn, ngơ ngác nhìn lên trần.

      Nay nàng ngay cả ngồi xuống cũng cần người đến đỡ, cảm giác nặng nề vô lực lại nhanh chóng bám vào lòng của nàng, biết đến khi nào thân thể của nàng mới có thể khôi phục như lúc ban đầu, hay là bao giờ có thể khôi phục như lúc ban đầu nữa……

      Chậm rãi nhắm mắt lại, áp chế cảm giác cam lòng.

      Khi Lục Triều Vân vào phòng tân hôn, thấy thê tử của đem chén thuốc uống cạn đưa cho nha hoàn bên cạnh.

      Ánh mắt hướng đến đồ ăn còn nhiều ở bàn dường như chưa từng dùng qua.

      nhíu mày, chợt đến bên giường ngồi xuống. “Phu nhân trước kia đều ăn ít như vậy sao?”

      “Đúng vậy, nô tỳ cũng khuyên tiểu thư ăn nhiều chút, nhưng tiểu thư luôn ăn vô, có khẩu vị.”

      Hồng Tụ hết đường xoay xở.

      đồng ý nhìn thê tử “Có bệnh trong người, thể ăn ít như thế? Nên biết thuốc bổ bằng đồ ăn bổ.”

      Nhậm Doanh Nguyệt trong lòng cười khổ. Đạo lý này nàng làm sao lại biết, nhưng chính là ăn vô, nàng cũng có cách nào khác mà.

      Hồng Tụ thấy tiểu thư liền tiến tới đỡ nàng nằm xuống.

      “Ngươi xuống .”

      Khó xử nhìn gia liếc mắt cái, lại nhìn về phía tiểu thư, sau khi thấy nàng gật đầu, Hồng Tụ liền dọn dẹp bát đĩa sau đó liền rời .

      “Tướng gia có chuyện gì muốn với thiếp sao?”

      Lục Triều Vân mỉm cười, đứng dậy đỡ nàng nằm xuống.

      Nàng khó hiểu nhìn , phút trước thấy cởi giày leo lên giường nằm xuống bên cạnh nàng, nguyên nhân vì sao.

      nắm lấy bàn tay của nàng ngắm nhìn, dùng cách chuyện của người nhà “Đêm tân hôn có thể cùng nương tử ngủ cùng giường, là hạnh phúc.”

      Nhậm Doanh Nguyệt cảm thấy chính mình thể hiểu được vị Thừa tướng trẻ tuổi này.

      Đối với người thể hiểu, bằng xem . Nghĩ như vậy, nàng liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Lục Triều Vân cũng nghĩ nàng lại ngủ, bàn tay chút do dự tham lam tiến vào trong chăn.

      Nhậm Doanh Nguyệt lập tức liền mở to mắt, quay đầu nhìn .

      lại nhìn nàng khuôn mặt chút thản nhiên tươi cười, khuôn mặt như ánh ban mai gần trong gang tấc vô cùng rực rỡ mang theo vài phần mềm , lộ ra vài phần khó lường.

      Nàng có thể cảm giác được tay theo vạt áo của nàng thăm dò xuống phía dưới, từng bước từng bước sờ lên thắt lưng của mình, ánh mắt lạnh lẽo chút cũng nhìn xuống dưới.

      Lục Triều Vân tựa hồ hoàn toàn có bỏ sót chỗ nào, ngón tay thắt lưng của nàng sờ qua sờ lại hai lần, sau phát ra tiếng than , dẫn theo vài phần tiếc nuối “Nương tử, nàng là gầy yếu quá mức, như vậy làm sao vi phu có thể nào mà vừa miệng được.”

      Nàng nhịn được lạnh giọng “Tướng gia nếu là muốn tìm người vừa miệng nên tìm tới thiếp, thân thể thiếp rách nát vốn thể chịu nổi bất cứ ép buộc gì.”

      thở dài tiếng, giơ tay nàng lên miệng hôn, phải có dịu dàng tiếc nuối “Đáng tiếc, vi phu trong lúc khẩn cấp chỉ có thể tìm nàng để chọn làm nương tử, nên đành phải cố mà làm đám cưới.”

      Nhậm Doanh Nguyệt tâm tư hơi đổi, giọng thay đổi “Tướng gia là tính đem nguyên nhân cho thiếp biết sao?”

      “Cái này cũng coi như phải là bí mật, nàng sớm muộn gì cũng biết.”

      “A?” Nhưng có số việc sớm biết hay là trễ biết là có chút khác nhau, thậm chí là khoảng cách giữa sống và chết.

      Lục Triều Vân do dự “Nếu ngày đó ta nhanh tay chỉ sợ nay phải lấy trưởng công chúa làm vợ .”

      Trưởng công chúa sao?

      Nhậm Doanh Nguyệt xuất thân giang hồ, đối với việc triều đình cũng hoàn toàn hiểu , càng biết đến việc cung đình như thế nào nên nàng đành im lặng.

      Lục Triều Vân đối với im lặng của nàng có chút kinh ngạc ,“Nương tử cũng tò mò sao?”

      “Cái gì?”

      “Tò mò vì sao ta chọn nàng?” “Hẳn là cùng vị trưởng công chúa kia có liên quan”

      “Nương tử là thông minh.” chút nào keo kiệt khen ngợi, nghiêng mình nhìn nàng “Chốn quan trường này quá mức phức tạp, nhạc phụ đại nhân lại làm quan liêm chính, có kết bè kết cánh, lại có nữ nhi đến tuổi kết hôn, vì thế nương tử liền được trúng tuyển .” Hơn nữa sau khi tự mình đến nhà gặp nàng lại xác định chính mình có chọn sai người.

      Nhậm Doanh Nguyệt nhắm mắt, để ý tới .

      Lục Triều Vân cũng tức giận, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng.

      Mày của nàng dần dần chau lại.

      làm như thấy, chỉ làm theo ý muốn của chính mình.

      Lần đầu tiên gặp được nữ tử giống như nàng. Khi vẫn là Thừa tướng công tử, bất luận là hoa khôi, hay là tài nữ đệ nhất kinh thành đều từng hướng tỏ vẻ mến ngưỡng mộ. Nhưng con người vốn rất quái lạ cái gì có quá dễ như trở bàn tay như vậy ngược lại làm khinh thường. lúc ấy chỉ xem trọng công danh, nữ nhi tình trường đối với , chính là ngăn cản , ràng buộc con đường công danh của .

      Nhưng mà bao nhiêu tuổi qua , phụ thân cũng giá hạc tây quy(***), đột nhiên cảm nhận được thay đổi của đời người. bắt đầu khát vọng có gia đình, có thê tử, nhất là đứa con. Nhưng phải là bị bắt buộc mà phải lập gia đình, đối tượng kết hôn cũng muốn là chính mình chọn, cũng muốn kết hôn với công chúa hay vênh mặt hất hàm sai khiến ở trong cung. Mà Nhậm Doanh Nguyệt, gia thế thích hợp, tính tình cũng rất thú vị, dù sao cũng ít có nữ tử gặp mà có bộ dạng lạnh như băng này, chẳng qua muốn nàng mang thai sinh hạ cho đứa xem ra có chút khó khăn……

      Nghĩ thế, cách lớp quần áo vuốt ve cái bụng của nàng.

      Xem ra cần phải tìm Thái y giúp nàng điều trị chút, tuyệt đối hi vọng chính mình vất vả mới lấy được thê tử về nhà liền chết sớm như vậy .

      Nhậm Doanh Nguyệt rất muốn xem cái tay kia, nhưng cái tay kia càng ngày càng quá đáng, căn bản làm cho người ta thể xem nó.

      Nhịn lại nhẫn, nàng rốt cục nhịn được, thấp giọng quát “Tướng gia nếu là có việc gì, mời rời , thiếp cần nghỉ ngơi .”

      “Nương tử, suốt ngày mê man đối với thân thể tốt .”

      “Thiếp bởi vì thân thể tốt mới muốn nghỉ ngơi nhiều .” Nàng có ý đồ cùng giảng đạo lý.

      “Hãy cùng ta trò chuyện .”

      Nhậm Doanh Nguyệt khóe miệng cong lên, nàng biết là chính mình có chuyện gì để với .

      Khi cảm giác được tay càng lúc càng tiếp cận đôi ngực mềm mại. Nàng xấu hổ trợn mắt hướng căm tức “Tướng gia bằng nạp thêm thê thiếp .”

      nhìn nàng vẻ mặt hiểu “Vi phu hôm qua vừa mới cưới nương tử vào cửa, vì sao còn muốn nạp thiếp?”

      Khống chế khí huyết cuồn cuộn, nàng vẫn duy trì thanh bình thản “Thiếp mặc dù gả cho tướng gia, nhưng vẫn cách nào hoàn thành được trọng trách của thê tử, vì thế tướng gia nên nạp thiếp như vậy là tốt nhất”

      Lục Triều Vân rốt cục đụng đến thứ mềm mại kia. Nữ tử thân thể ra là như vậy, tương lai nàng dùng nơi này cho đứa ăn.

      trải qua sóng to gió lớn, Nhậm Doanh Nguyệt lúc này cũng có biện pháp bình tĩnh như bình thường, cơn lửa giận lan tỏa toàn thân, nàng nhiệt độ cơ thể lên cao, mắt bốc lửa.

      Tâm niệm chuyển động, khí huyết cuồn cuộn, cổ họng cảm thấy vị ngọt, ngụm máu phun ra, người liền ngất .

      Lục Triều Vân hoảng sợ, sắc mặt ủ dột, nhìn qua người nàng có chút đăm chiêu. Nàng dường như đối với việc hôn nhân này hài lòng, đối với cũng vừa lòng, căn bản là có tự giác làm thê tử.

      Lấy khăn tay thay nàng lau vết máu ở khóe miệng, sau đó lại đem máu giường lau sạch, khi giúp nàng thay đổi chăn mới sạch , ánh mắt đảo qua nàng chỉ tập trung vào tiết khố(****) thân hình.

      Nàng nếu có phần tự giác kia, liền thay nàng xác nhận danh phận vậy. Tuy rằng thân thể của nàng trước mắt nên sinh hoạt vợ chồng, nhưng có thể chế tạo chút chuyện thực “Ván đóng thuyền”.

      Ánh mắt dừng lại ở bên hông của nàng lát, sau đó nhàng nâng chân của nàng lên, cởi ra từng mảng tiết khố của nàng.

      Cùng thời gian, cảm giác được nàng dường như co rúm lại, quay đầu hướng lên mặt nhìn lại, thấy trán của nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh – dường như có chút thích hợp.

      Trong lòng hoài nghi, bỗng dưng phát chân của nàng dường như cùng tay lạnh như băng, bàn tay khỏi lại sờ soạng xuống dưới bụng ngực của nàng, quả thế.

      Kế hoạch “Gạo nấu thành cơm” thể tạm dừng, liền kéo chăn qua thay nàng đắp cho tốt. thê tử của người có vẻ cất giấu bí mật muốn người khác biết, xem ra phải cho Gừng Thái y thay nàng chữa bệnh mới được.

      ***

      Nhậm Doanh Nguyệt bởi vì thân thể đau đớn mà từ từ tỉnh lại, trước mắt vẫn mê mang, bên tai vang lên thanh của người nào đó.

      “Nương tử tỉnh.”

      Nàng theo bản năng lấy tay sờ chân, phút chốc khuôn mặt biến sắc.

      Lục Triều Vân nhìn sắc mặt nàng lúc trắng lúc hồng lúc nhanh lúc chậm, chỉ im lặng, chữ cũng ra.

      Tay dùng sức kìm ở ngực, Nhậm Doanh Nguyệt nhắm mắt cố gắng bình phục nỗi lòng. Nàng nay thân thể chịu nổi giận, mọi lấy thân thể làm trọng. Hơn nữa, nay lại là phu quân của nàng.

      nhìn đến sắc mặt của nàng rốt cục khôi phục bình thường, Lục Triều Vân lúc này mới chậm rãi :“Nương tử, vi phu thấy khó hiểu.”

      Nàng để ý tới .

      vẫn tiếp tục “Vì sao nàng phản ứng là giận rồi lại bình tĩnh, mà phải giống nữ tử mới gả khác nên có e lệ?”

      Nhậm Doanh Nguyệt trong lòng căng thẳng. Đúng rồi, phản ứng của nàng quả giống với khuê nữ bình thường.

      thể giải thích chuyện này, thể mọi chuyện, đơn giản là nên im lặng. Nàng tựa đầu nghiêng sang bên, mở miệng.

      Lục Triều Vân tiến sát vào mặt của nàng, để sát vào bên tai của nàng cười ,“ sao, tuy rằng nương tử trước mắt hứa hẹn tự giác, nhưng ngày đối xử với ta như người phu quân” Khi đó muốn xem nàng xấu hổ như thế nào, nghĩ đến đây liền thực dễ dàng .

      Làm phu quân sao?

      Nhậm Doanh Nguyệt trong lòng cười lạnh. Người này tích cách ác liệt như thế, thiên tài muốn đảm đương làm phu quân. Khi thân nàng chuyển biến tốt hơn, liền thay nạp thiếp. Sau đó quên cư trong giang hồ.

      “Nương tử vì sao lại thích chuyện với vi phu như vậy?”

      Nàng nhíu mi. Người này vì sao lại dai như vậy?

      Lục Triều Vân hướng miệng của nàng càng ngày càng gần, cơ hồ dán vào môi của nàng :“Thân là vợ chồng lại có lời nào để , chẳng phải rất bi ai?”

      Nhậm Doanh Nguyệt mới nghĩ đến đẩy ra, môi bỗng dưng nóng lên, kinh hãi, nàng mở mắt ra, lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc cùng với đôi mắt có ý tốt.

      Nàng bản năng lập tức nhắm mắt, môi cảm giác lại càng thêm ràng.

      Môi ôn nhu lộ ra vội vàng, vài lần cắn cánh môi của nàng sinh đau, lại vẫn chịu bỏ qua.

      Lục Triều Vân có chút bất mãn nàng thủy chung chịu nhả ra, lại cố ý làm nàng ngứa ngáy.

      Nhậm Doanh Nguyệt thở được, theo bản năng há mồm, lập tức bị lặng lẽ xâm nhập.

      Mùi vị của thuốc đông y tràn ngập trong miệng của Lục Triều Vân

      Nàng càng né tránh, lại càng làm cho truy đuổi dây dưa, cuối cùng đơn giản tùy vào làm càn cắn cắn hút, đem đôi môi của nàng chà đạp sưng đỏ chịu nổi.

      “Nương tử……”

      Nhậm Doanh Nguyệt cắn răng.

      “Vi phu lần đầu cùng người khác thân thiết, khó tránh khỏi chút vội vàng xao động, cho nên nương tử nên cử động.” gần nữ sắc hai mươi mấy năm rồi, rốt cục gặp gỡ người có thể khiến cho hứng thú. Nhưng lại là thê tử cưới hỏi đàng hoàng, nếu muốn lại tiếp tục nhẫn nhịn quả thực có thiên lý. đến đây, trong lòng vẫn là di truyền lão cha bảo thủ của , phải danh chính ngôn thuận, chạm vào, mà khi danh chính ngôn thuận, đó là người của , vợ chồng chân chính, đó chính là thiên kinh địa nghĩa (*****).

      Nhậm Doanh Nguyệt tức đến sắp hộc máu.

      Cố tình nhéo sườn người chịu buông tha nàng “Về sau thời gian còn dài, quen tay hay việc, vi phu luôn có thể làm cho nương tử vừa lòng .”

      Nhậm Doanh Nguyệt muốn chết .

      Rốt cuộc là người nào mắt bị mù hươu vượn, đương triều Thừa tướng là người tốt ham nữ sắc quân tử chân chính.

      ——-

      (*): là cái bàn trà hay đặt ở đầu giường

      (**): suốt cuộc đời

      (***) giá hạc tây quy: về cõi cực lac, chết

      (****) tiết khố: quần trong, quần lót

      (*****) thiên kinh địa nghĩa: lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên

    3. orionoreo13

      orionoreo13 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :